Thấy kẻ đột kích kia được xử lý xong xuôi, Lục Cảnh Hoành cũng hơi yên tâm trở lại, trực tiếp đi đến bên cạnh Lục Diệc Nhiên, giơ tay kiểm tra vài lần trên thân thể của cậu nhóc.
Lục Diệc Nhiên là đứa cháu duy nhất của nhà họ Lục, bất kể vì lý do nhà họ Lục hay vì chị hai của mình, Lục Cảnh Hoành vẫn phải bảo vệ tốt cho cậu nhóc.
Cũng may, không sao cả.
"Diệp Cửu thiếu, cám ơn cậu." Lục Cảnh Hoành một tay đặt lên vai cậu nhóc, sau khi xoa xoa đầu của Lục Diệc Nhiên an ủi, quay đầu nhìn sang Diệp Tu Bạch đã tụ họp với thiếu niên.
Nghe lời, Diệp Sơ Dương đảo mắt, nhẹ giọng cười nói: "Lục Nhị thiếu thật khách sáo."
Việc hôm nay vẫn chưa biết do ai gây ra sự cố như vậy, nếu đối phương nhắm vào cô và Diệp Tu Bạch, tức nghĩa Lục Cảnh Hoành và Lục Diệc Nhiên bị bọn họ liên lụy.
Trong tình huống như vậy, cô bảo vệ tốt cho Lục Diệc Nhiên vẫn rất hợp tình hợp lý.
"Bây giờ nói lời cám ơn vẫn còn sớm." Diệp Tu Bạch liếc Lục Cảnh Hoành một phen, giọng nói hờ hững.
Nghe sao có chút thâm sâu, Lục Cảnh Hoành và người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người cùng nhìn về một nơi phía không xa kia.
Sân bay này là sân bay lớn nhất của đế đô nước M, sân đậu máy bay rất rộng rãi, và vị trí bọn họ đang đứng là vị trí trung tâm phía cánh trái của chỗ đậu máy bay. Nếu bọn họ muốn gỡ bỏ hoàn cảnh khó khăn ở hiện tại, thì phải đi băng qua mảnh đất trống ở trước mắt, đến tòa nhà trong sân bay.
Nhưng mà.
Theo lời của Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành khi nãy thì muốn đến tòa nhà trong sân bay ở phía đối diện đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
Mấy người im lặng đôi lát, Túc Nhất ở trong khoang máy cũng bước ra.
Anh vác theo hai cây súng, trán đầy mồ hôi hột, sắc mặt có chút trắng bệch, xem ra tình hình không được tốt cho lắm.
Diệp Sơ Dương liếc đối phương một phen, từ trong túi áo rút ra một viên kẹo sữa hình con thỏ đưa cho anh ta, "Bổ sung chút thể lực đi."
Thấy vậy, Túc Nhất không khách sáo, đón lấy viên kẹo sữa bỏ vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa cảm tạ Diệp Sơ Dương.
"Bên trong bị gì vậy?"
Túc Nhất lắc đầu: "Đối phương có sự chuẩn bị, trên máy bay có vô số bom, không thể nào gỡ hết được. Vả lại, còn năm phút nữa sẽ nổ tung."
Diệp Sơ Dương: "..." Thật ngại quá đi.
Năm phút, không biết có chạy kịp đến chỗ đối diện không nữa.
"Thôi bỏ đi, đi thôi. Không có thời gian do dự nữa." Lục Cảnh Hoành cau mày, trực tiếp vác cháu trai lên vai, quay đầu nhìn sang Diệp Tu Bạch đứng bên cạnh, "Tôi biết cậu đã nhìn ra được."
Diệp Tu Bạch biết rõ, tuy chưa nói năng, nhưng sắc mặt và ánh mắt biểu tình của anh đã thể hiện rõ điều đó.
"Cho nên, các vị, đã nhìn ra được gì rồi?" Thiếu niên đứng bên cạnh hỏi một cách ngơ ngác.
Đột nhiên cảm thấy hai gã trước mắt này đang ở một thế giới khác so với mình.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch ôm lấy bả vai của thiếu niên, giơ chân bước về phía đối diện, vừa đi, vừa thấp giọng bảo: "Mảnh đất phía trước kia đã gài sẵn mìn, đi theo tôi."
Diệp Sơ Dương: "..."
Chẳng những cho họ ăn đạn, bây giờ còn dọn sẵn mìn để họ nếm?
Tốt nhất đừng để cô biết được chuyện này do ai làm, nếu không cô sẽ bày trận nồng nặc sát khí giết chết kẻ đó cho bằng được.
"Còn năm phút, chúng ta vẫn còn kịp?" Thiếu niên hỏi.
"Không kịp. Nhưng không kịp vẫn phải chạy."