Anh xoa mũi, không nói gì cả.
Và đúng như Đoàn Kiệt nói, Diệp Sơ Dương đích thực biết điều gì đó.
Đoàn Kiệt có thể không nghe ra giọng nói có xen lẫn tiếng cười bên trong đó nhưng Diệp Sơ Dương vô cùng quen thuộc.
Cô khẽ bật cười đẩy cửa phòng nghỉ.
Cùng với hành động của cô, mọi người trong phòng nghỉ đều ngẩng đầu nhìn về phía cô theo phản xạ. Ánh mắt Diệp Sơ Dương lướt khắp lượt mấy người ngồi trong phòng, sau đó nhìn lên người cô gái ngồi bên cạnh Trình Tử Nhai.
Cô gái ăn mặc rất thoải mái, một chiếc t-shirt màu trắng và một chiếc áo khoác bò, bên dưới mặc một chiếc quần bò màu đen và một đôi giày gót nhọn màu xanh lam, kết hợp với mái tóc dài uốn cong bồng bềnh cùng gương mặt trang điểm kĩ lưỡng, nhìn rất trẻ trung.
Cô gái đó khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương, nụ cười trên mặt càng trở nên thâm thúy, cô ta mỉm cười chào Diệp Sơ Dương: "Diệp Tử, lâu rồi không gặp."
Nghe vậy hành đồng đi về phía nhóm người Nhiễm Giai Hàm trong phòng nghỉ của Diệp Sơ Dương hơi dừng lại, trên gương mặt trắng ngần tinh tế xuất hiện một nụ cười nhạt, ánh mắt nửa như cười nửa như không cười của cô lướt qua mặt đối phương sau đó cười nhẹ một tiếng: "Đúng là lâu rồi không gặp, chị Linh Tê."
Không sai, cô gái xuất hiện trong phòng nghỉ của bọn họ lúc này chính là Tạ Linh Tê.
Diệp Sơ Dương thực sự không ngờ rằng quan hệ của Tạ Linh Tê và Trình Tử Giai lại tốt tới vậy, chỉ có điều...
Thiếu niên thờ ơ liếc nhìn qua vai Trình Tử Giai.
Trên người cô gái trẻ này có bủa vây vô số oán khí và sát khí.
Chà.
Quả nhiên giống như đồn đại, hại người không ít.
Chỉ không biết sau này Tạ Linh Tê có giống như những người bạn trước đây của Trình Tử Giai trước đây, cuối cùng chết bất đắc kì tử hay không.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy, sau khi chào một tiếng với Tạ Linh Tê bèn ngồi xuống vị trí giữa Nhiễm Giai Hàm và Hà Khâm.
Quan hệ giữa Nhiễm Giai Hàm, Hà Khâm và Diệp Sơ Dương không tệ, lúc trước thậm chí còn muốn vào viện thăm Diệp Sơ Dương, nhưng Diệp Sơ Dương từ chối. Thời gian đó, Diệp Sơ Dương đang ở thành phố W, cho dù Nhiễm Giai Hàm và Hà Khâm tranh thủ thời gian vào viện thì cũng không gặp được cô.
Có điều mặc dù không đi thăm được nhưng hai người vẫn luôn hỏi thăm tình hình tương tích của Diệp Sơ Dương.
Bây giờ cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng quay trở lại hơn nữa khí sắc cũng khá tốt, hai người lập tức thở phào.
"Sơ Dương, cuối cùng cậu cũng quay lại rồi." Hà Khâm giọng nói thâm trầm thở dài một tiếng, sau đó giơ một tay ra: "Chào mừng cậu quay lại."
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền mỉm cười, giơ tay bắt tay đối phương, mỉm cười nói: "Cám ơn!"
Nghe vậy Hà Khâm vội vàng xua tay, anh đưa mắt nhìn Nhiễm Giai Hàm ngồi cạnh, dùng giọng điệu trêu chọc càm ràm: "Nếu cậu còn không tới, những việc trước đây của cậu đều bị người ta phơi bày ra hết."
Hà Khâm vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Diệp Sơ Dương càng trở nên sâu sắc, còn sắc mặt Trình Tử Giai và Tạ Linh Tê bên cạnh thì vô cùng bối rối.
Họ không ngờ rằng Hà Khâm lại nói thẳng việc này với Diệp Sơ Dương trước mặt mấy người họ như vậy.
Điều này chẳng phải muốn chống đối với họ sao.
Trình Tử Giai và Tạ Linh Tê liền đưa mắt nhìn nhau, chỉ trong thoáng chốc Tạ Linh Tệ liền chuyển vẻ bối rối trên mặt thành một nụ cười nhẹ nhàng: "Anh Khâm nói đùa gì vậy, em chẳng qua chỉ là đang hoài niệm mà thôi!"