Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nho Mỹ.

Mạc Tử Nghiên: "... Nói thật, cậu hỏi tôi vấn đề này, tôi cũng không biết. Nhưng tôi biết bọn họ chắc chắn sẽ cho chúng ta một cái ra oai phủ đầu."

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy có chút đạo lí.

Chỉ là, sau đó cô lại nói: "Nhưng tôi thấy cái lời ra oai phủ đầu chắc chắn không có khả năng đơn giản như vậy."

Mạc Tử Nghiên: "... Nói như thế nào?"

Diệp Sơ Dương: "Tôi chỉ đoán, chờ bọn họ sau đó chắc chắn muốn cho chúng ta cảm thụ một chút tốt đẹp của thế giới này."

Mạc Tử Nghiên: "..."

Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên ở bên này hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà nói nhảm, mấy người còn lại ở bên kia theo bản năng mà run run khóe miệng.

Nghe bảo Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên da mặt rất dày, xem ra bây giờ chuyện này đúng là sự thật không sai.

Mà cũng đúng lúc mọi người đang rối loạn nghĩ mọi chuyện, một cái trực thăng bỗng nhiên bay đến, bay xung quanh đỉnh đầu người đối diện.

Ngay sau đó, một cái dây thừng rơi xuống, một người đàn ông mặc đồ ngụy trang theo dây thừng hạ xuống đất an toàn. Hai người sau cũng thế.

Nhìn thấy một màn như vậy, ngược lại Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên thấy tốt. Rốt cuộc cũng là đã gặp qua mấy chuyện ở đời, hơn nữa bây giờ hai người càng chú ý tất nhiên là bởi vì trực thăng đến mà nổi lên gió lớn.

So với ở dưới, đám người Ưng Suất cảm thấy rất chấn động.

"Trực giác cho tôi thấy, người đi ở đằng trước nhất định rất đẹp trai." Ở trong đám người, Ngân Tư Phỉ bỗng nhiên híp mắt nói.

Mà sau khi những lời này vang lên, cơ hồ là theo bản năng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía người đàn ông đi đầu kia.

Sau khi Vương Quân Nhạc nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, lập tức gật đầu.

"Nhìn đúng là rất đẹp trai."

Diệp Sơ Dương ở một bên: "..."

Có thể không đẹp sao?

Dù sao cũng là bạn trai của cô gái nhỏ Mạc Tử Nghiên này.

Thiếu niên cố nén cười, lần nữa giơ tay đẩy đẩy tay Mạc Tử Nghiên ở bên cạnh, cười trêu hỏi: "Chị gái nhỏ, thế nào, có hứng thú không hả? Tôi thấy anh trai nhỏ này lớn lên rất đẹp mắt, tranh thủ một tí?"

Mạc Tử Nghiên: "... Tôi thấy có thể đấy."

Rốt cuộc lớn lên đẹp như thế, hơn nữa là loại hình trung khuyển, ngu sao mà không muốn."

Bỗng nhiên Mạc Tử Nghiên he he cười, tiếng cười bất thình lình làm Diệp Sơ Dương ở một bên không nhịn được mà cả người run lên.

Cô kinh ngạc nhìn bạn tốt nhà mình, hỏi: "Khai thật đi, vừa rồi chị suy nghĩ đến thứ gì đó, lại cười bỉ ổi như vậy hả?"

Bỉ ổi thấy sự bỉ ổi.

Nếu không phải biết rõ quan hệ của Mạc Tử Nghiên và Tô Dã, Diệp Sơ Dương đại khái sẽ cho là Mạc Tử Nghiên là một sắc nữ.

Đặc biệt hơn nữa là sắc nữ không biết xấu hổ.

Chỉ là, tuy rằng Diệp Sơ Dương biết, nhưng mấy người khác lại không biết.

Sau khi câu nói của Mạc Tử Nghiên phát ra, bao gồm cả Hà Hâm, tất cả mọi người dùng một cái ánh mắt rất vi diệu mà nhìn chằm chằm Mạc Tử Nghiên, ánh mắt kia có chút ý tứ, lại làm cho Diệp Sơ Dương ở một bên xem trò vui cũng không nhịn được mà run run khóe miệng.

Mẹ nó rất xấu hổ.

Nhưng càng xấu hổ thêm lại ở phía sau.

Đón nhận ánh mắt của mọi người, Mạc Tử Nghiên có vẻ rất là vô tội chớp chớp mắt.

Lúc này, Ngân Tư Phỉ trầm ngâm một lúc, phải nhỏ giọng xuống mà hỏi: "Chuyện này, chị Nancy, chị thật sự muốn ra tay sao?"

Mạc Tử Nghiên: "..."

Im lặng trong hai giây, Mạc Tử Nghiên chớp chớp mắt, không chê chuyện này một chút nào mà cười hi hi một tiếng: "Đúng vậy, lớn lên đẹp trai như thế, dáng người cũng đẹp, tôi không ra tay chẳng phải là có lợi cho người khác sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK