Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Mạc Tử Nghiên thở dài một hơi, ngay sau đó lại chọc chọc mặt Tô Dã, “Lúc này anh không cần phải chưng ra khuôn mặt như vậy đâu, cùng lắm thì đến lúc đó tổ tiết mục sẽ cắt bớt đi là được rồi. Nói đi cũng nói lại, anh có biết hạng mục huấn luyện tiếp theo là gì không?”

Nghe cô gái nào làm mặt chơi trò lưu manh chính thức, đám người Diệp Sơ Dương không chút do dự trợn mắt.

Nhưng cũng hên là, Tô Dã người này tính tình thật sự không dính dáng gì đến Mạc Tử Nghiên.

Bằng không lúc này, khả năng là bọn họ lúc này liền bị ăn cẩu lương đến chết.

Tô Dã nhìn thoáng qua mặt mấy người khác, lắc đầu, “Không biết, nhưng mà khẳng định là sẽ không nhẹ nhàng.”

Nghe vậy, một bên Thường Tĩnh cười tủm tỉm tiếp một câu “Có gì mà không thoải mái chứ, đường đường là Mạc thiếu tướng tự mình tới huấn luyện những đàn tân binh tay mơ các cậu, chẳng lẽ không cảm thấy thật vinh hạnh hay sao?”

Nghe thế một câu, Ngân Tư Phỉ hỏi một câu ngu ngốc “Mạc thiếu tướng thực sự lợi hại như vậy sao?”

“Cô cảm thấy sao?” Thường Tĩnh hỏi ngược lại, “Một thiếu tướng, tuổi chưa đến 30, là cái ý nghĩa gì? Tuy rằng không thể phủ nhận Mạc thiếu tướng cũng xuất phát từ thân phận thiếu gia quân môn làm nền tảng, nhưng quân công của anh ấy xứng đáng với quân hàm.”

“Mạc Đình Xuyên người này, trên người chiến công hiển hách, cũng đạp lên sinh tử không biết bao nhiêu lần rồi.” Diệp Sơ Dương dựa vào phía sau thùng xe, thần sắc nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Thường Tĩnh gật gật đầu.

Trong quân đội, trả giá và hồi báo là có liên quan mật thiết đến nhau.

Nghe Diệp Sơ Dương và Thường Tĩnh nói xong, đám người Ngân Tư Phỉ chớp mắt không nói gì. Vài giây sau, Ứng Soái nâng quai hàm hỏi, “Lúc trước tôi có xem qua mấy bộ phim về đề tài quân sự, bên trong chuyện xưa ------”

Mặc dù Ứng Soái còn chưa nói hết câu, nhưng ai cũng đều nghe ra được ý tứ trong đó.

Thường Tĩnh nhìn Tô Dã một cái, sau đó liền gật gật đầu, “Chuyện xưa có thể là giả, nhưng sự việc gần giống vậy cũng có. Thời điểm tôi vừa mới tham gia vào quân đội, tôi còn hỏi một vấn đề thật sự ngu ngốc. Hiện tại là thời bình, sao lại phải liều mạng như vậy?”

“Mà sự thật là, thân là quân nhân, thời khắc chuẩn bị chiến đấu. Dù là cuộc đại chiến, vẫn phải giữ bổn phận. Nếu phía trước có chiến tranh, thì sẽ không thông báo cho các người. Cho nên, chúng tôi cần luôn trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng toàn diện tốt nhất. Các cậu cũng giống vậy, tuy bên ngoài là diễn viên, là các loại nghệ sĩ, nhưng khi đã vào nơi này rồi, thì các cậu chính là một quân nhân của nước Z.”

Thường Tĩnh sâu kín nói, “Cùng các cậu nói nhiều như vậy, chỉ là nghĩ nói cho các cậu biết, nơi này mỗi quân nhân đều là đổ mồ hôi và máu mà đi ra. Hy vọng các cậu có thể ở trong mấy ngày này có thể kiên trì.”

Mọi người: “...........”

Như thế nào cảm giác nghe xong lời nói nhiều như vậy, giống như chỉ có câu cuối cùng mới là trọng điểm à.

Thường Tĩnh giờ phút này dường như cũng ý thức được ý nghĩ trong lòng của mọi người, anh hướng về phía mọi người lộ ra hàm răng trắng, bộ dạng cười tủm tỉm không có hảo ý gì nói “Hình như vừa rồi huấn luyện viên Tô Dã có nói, mấy ngày huấn luyện kế tiếp tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng. Hy vọng các cậu cũng có thể giống như chúng tôi lúc trước, cảm nhận được mị lực đến từ Mạc thiếu tướng.”

Mọi người: “...........”

Xong rồi.

Cái loại dự cảm không tốt này dường như càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Vài người liếc nhìn nhau một cái, hoàn toàn thấy được biểu tình sống không còn gì luyến tiếc như nhau từ trong mắt đối phương.

40 phút sau, đám người Diệp Sơ Dương xuống xe.

Xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một bãi đất trống đầy cỏ khô, bên cạnh còn có một ngọn núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK