Giang Tử Dị ngồi ở phía trên nghe thấy vậy, cậu ta chau mày định quay xuống nhưng ngay lập tức lại bị bạn cùng bàn của mình kéo lại, cậu ta khẽ nói: “Mục Đình không dây vào được đâu.”
Người có thân phận như Mục Đình, kể cả cậu ta có đánh chết cậu thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Vậy nên không dây vào là tốt nhất.
Nghe thấy lời khuyên của bạn cùng bàn, Giang Tử Dị im lặng một hồi rồi không nói gì nữa.
Còn lúc này, Cố Tích đang cảm nhận được ánh mắt phấn khích tới từ cậu bạn cùng bàn, cô cụp mắt xuống, nhỏ nhẹ nói: “Chào cậu, mình tên là Cố Tích, sau này cậu gặp khó khăn gì trong việc học tập có thể tìm mình.”
“Ồ, học tập thôi à. Thế đời sống gặp khúc mắc thì không tìm cậu được à?” Mục Đình chống cằm uể oải nói.
Thế nhưng đáp lại câu hỏi này của cậu, Cố Tích chỉ im lặng.
Tuy chỉ nói với Mục Đình một câu nhưng về lời đồn có liên quan đến cậu thì học sinh giỏi như Cố Tích cũng từng nghe qua. Kiểu chơi bời lêu lổng như vậy có nể mặt cậu ta thì cậu ta lại càng được nước lấn tới.
Vì vậy nên cách đối xử tốt nhất chính là không đáp lời đối phương.
Quả nhiên là vậy, Mục Đình đợi mãi mà chẳng thấy Cố Tích nói lại thì khẽ nhếch khóe miệng lên rồi nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, nằm bò ra bàn ngủ.
“OK! Cắt!” Đạo diễn nhìn ống kính máy quay rồi hô lên.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền ngồi dậy rồi quay sang chớp chớp mắt với cô gái bên cạnh: “Hợp tác vui vẻ nhé.”
“Tôi vô cùng vui vẻ.” Nhiễm Giai Hàm cười nói.
Quả thật là vô cùng vui vẻ.
Diễn xuất của Diệp Sơ Dương bây giờ đã được công nhận nên diễn chung với cô không cảm thấy quá mệt mỏi, ngược lại còn vô cùng nhẹ nhõm. Giống như ban nãy vậy.
Nghe hai diễn viên chính Diệp Sơ Dương và Nhiễm Giai Hàm nói chuyện, Hà Khâm đóng vai Giang Tử Dị ở phía trên liền quay người xuống nói: “Tôi bảo thật nhé, tôi thật sự cảm thấy Sơ Dương cậu vô cùng giống với Mục Đình.”
Hà Khâm ám chỉ chính bản thân Diệp Sơ Dương.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức nhướn mày: “Không nhé, tôi không tuỳ tiện trêu ghẹo thiếu nữ đâu.”
Cô chỉ trêu ghẹo chú út nhà cô thôi.
Tất nhiên là câu này cô sẽ không nói ra rồi.
Vì cảnh đầu tiên ba người họ diễn vô cùng xuất sắc nên đạo diễn trong lúc cao hứng liền vẫy tay bảo bọn họ nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ.
Trong thời gian đó, Đoàn Kiệt cùng trợ lý đi mua đồ uống tới.
Còn Diệp Sơ Dương thì cùng với đám người Hà Khâm ngồi ở một chỗ nói chuyện. Nói là nói chuyện thôi chứ thực ra là Diệp Sơ Dương ngồi một bên chống cằm im lặng lắng nghe.
Con người cô không hề tham gia bất cứ hoạt động giao lưu gì.
Kết quả là một đám người vừa nói chuyện được vài phút thì một bóng người phăm phăm đi tới.
Trình Tử Giai vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hà Khâm, cô ta cười với tất cả mọi người rồi dán chặt mắt vào Diệp Sơ Dương đang ngồi ở phía đối diện.
Cô ta cười nói: “Tối qua luyện kịch bản với Diệp Sơ Dương cậu tôi đã cảm thấy là diễn xuất của cậu rất tốt, hôm nay làm khán giả quan sát quả đúng là như vậy.”
Câu nói của Trình Tử Giai vừa dứt, cả đám người vốn dĩ còn đang nói chuyện ồn ào sôi nổi bỗng chốc rơi vào sự im lặng quái đản.
Gượng đã, vừa rồi bọn họ có nghe nhầm không vậy?
Trình Tử Giai nói là tối qua cô ta luyện kịch bản với Diệp Sơ Dương?
Nhưng tối qua bọn họ luyện kịch bản vào lúc nào? Hơn nữa thì~~~
Nam chủ và nữ phụ thì có gì mà luyện kịch bản?
Ngay lập tức, biểu cảm của mọi người trở nên vô cùng kỳ quái. Bọn họ nhìn sang Diệp Sơ Dương cũng thấy biểu cảm của cô cũng bắt đầu chuyển biến khó hiểu.