Thế là thiếu niên liền nheo mắt, quay người, mở cửa phòng bước vào.
Trên hành lang bên ngoài phòng khách lại chỉ còn lại hai người.
Lục Cảnh Hoành vẫn giữ nguyên động tác khoanh tay trước ngực, hơi hất hàm, trên mặt là nụ cười đầy ẩn ý: "Có hứng thú nói chuyện không?"
"Nói gì?" Diệp Tu Bạch hỏi.
"Nói về Diệp Cửu thiếu nhà cậu." Lục Cảnh Hoành khẽ bật cười nói tiếp: "Chúng ta quen biết nhau đã mười năm rồi nhỉ?"
Mười năm trước, Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành chẳng qua cũng mới chỉ mười tám. Họ quen biết nhau là vì cả hai cùng học ở trường đại học tài chính.
"Từ khi khai giảng tới khi tốt nghiệp, tới bây giờ, tôi chưa bao giờ thấy cậu dịu dàng như vậy với bất cứ ai." Lục Cảnh Hoành dựa vào lan can cầu thang, nét mặt tươi cười: "Tôi cứ tưởng rằng câu nói đó của Diệp Cửu thiếu là nói đùa."
Diệp Cửu thiếu nói gì?
"Tôi thích người như chú út."
Vốn dĩ Lục Cảnh Hoành không mấy quan tâm tới câu nói đó, nhưng bây giờ xem ra sự việc không hề đơn giản như anh nghĩ.
Anh cứ cười như vậy nhìn Diệp Tu Bạch, cũng không biết qua bao lâu, đối phương mới ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Diệp Tu Bạch không hề có cảm xúc gì cả, chỉ nói: "Cậu ta đúng là chỉ nói đùa thôi."
"Nhưng hình như cậu không đùa." Lục Cảnh Hoành xòe tay: "Xem ra giữa hai ta, tôi vẫn thẳng được một vụ. Sau này tôi có con trai, cậu thì không."
Diệp Tu Bạch: "..."
***
Hai giờ sau, Diệp Tu Bạch đẩy cửa phòng Diệp Sơ Dương, vừa nhìn thấy thiếu niên nằm bò trên giường không buồn cởi giày, đầu vùi trong chiếc chăn trắng mềm mại, hai tay giơ qua đầu tùm lấy chăn.
Như thế này...
Ngủ có thoải mái không?
Diệp Tu Bạch nhíu mày, sau đó bước tới sau đối phương, ngón tay giữ lấy vai xoay người đối phương lại.
Ngay lập tức, gương mặt nhỏ bé ửng hồng xuất hiện trước mắt.
Diệp Sơ Dương đang ngủ mơ mơ màng màng thì cảm giác có người xoay người cô lên, cô khẽ nhúc nhích, chun mũi, cuối cùng vẫn từ từ mở mắt ra.
"Chú út?"
Trong con mắt miễn cưỡng mở ra phản chiếu ngũ quan tinh tế của người đàn ông, cô dụi mắt, xoay người xuống giường: "Hai tiếng nhanh vậy sao?"
"Ừ." Diệp Tu Bạch đáp một tiếng sau đó lại nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, nói: "Dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp."
"Vâng."
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương đánh răng rửa mặt xong liền bước tới ngồi xuống bàn ăn.
Gương mặt sau khi rửa nước mặt có vẻ rạng rỡ hơn hẳn, ý thức cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Lục Diệc Nhiên chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Sơ Dương ngồi đối diện, cười hì hì trông rất đáng yêu: "Anh, anh tỉnh ngủ rồi sao?"
"Tỉnh rồi, nhóc có việc gì sao?" Diệp Sơ Dương nhét một chiếc bánh bao vào miệng, sau khi nuốt xong liền nhướng mày hỏi đối phương.
Nghe vậy cậu nhóc lập tức gật đầu: "Anh, tối qua chúng ta đã nói rằng sẽ đi công viên chơi đu quay."
Diệp Sơ Dương lại nhướng mày.
Cô nói với thằng nhóc này hồi nào vậy? Lẽ nào không phải là ý muốn từ một phía của đối phương sao?
Tuy nhiên nhìn thấy đôi mắt to tròn như biết nói của đối phương, Diên
p Sơ Dương không nỡ từ chối, cô mấp máy môi đang định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc lạnh lùng vang lên.
"Cậu ta không rảnh, ăn xong còn phải về nhà."