Diệp Sơ Dương lại thấy cảnh một buổi đêm khác___
Không biết vì sao người phụ nữ và người đàn ông đó lại bắt đầu cãi nhau, sau đó người đàn ông túm tóc người phụ nữ, đẩy nửa người đối phương ra ngoài cửa sổ, ghé sát đầu vào tai cô nói gì đó.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh hoàng tột độ của người phụ nữ, người đàn ông không hề do dự đẩy cô xuống dưới.
May mà thiết kế tầng hai của biệt thự cũng không cao lắm, người phụ nữ rơi xuống không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng sau khi trải qua sự việc như vậy, gã đàn ông dường như tìm được thú vui mới.
Mỗi lần hai người xảy ra tranh chấp gì thì gã sẽ trực tiếp đẩy người phụ nữ ra ngoài cửa sổ. Có một lần thợ làm vườn sơ ý làm cho lúc người phụ nữ ngã xuống bị gãy một ngón tay, sau đó lại bị người đàn ông trực tiếp chặt đứt ngón tay.
Diệp Sơ Dương nghĩ nguyên nhân ngón tay mà mình và Túc Nhất tìm thấy chính là từ đây.
Cô trầm tư một lát rồi lôi di động ra vào mạng, sau đó nhanh chóng tìm được một đống chuyện xưa về lâu đài cổ này.
‘Công tước vì yêu mà vung tiền như rác, tu sửa lâu đài cổ.’
‘Công tước và công tước phu nhân vô cớ biến mất trong lâu đài cổ.’
‘Bí mật lâu đài cổ.’
Diệp Sơ Dương nhìn một loạt tiêu đề, sau đó quyết định mở cái thứ hai.
Vừa mở ra, Diệp Sơ Dương liền nhanh chóng kéo lên xem nội dung.
Theo lời đồn, công tước đem lòng yêu thương một cô gái nhặt được ven đường, cuối cùng không màng đến sự phản đối của gia tộc mà cưới cô gái này về làm vợ. Sau đó vì cô ấy không thích thành thị xô bồ mà đặc biệt thiết kế toà lâu đài này.
Rồi đưa vợ vào cùng sống ở đây.
Từ khi có lâu đài này, công tước và vợ mình thuận tiện yêu đương ân ái nhưng sinh hoạt thì có phần bất tiện.
Đương nhiên, lúc bạn bè công tước qua thăm hai người thì cũng phát hiện sắc mặt công tước phu nhân tái nhợt, trạng thái tinh thần không được tốt lắm. Đối với chuyện này công tước cũng chỉ trả lời qua loa rằng sức khoẻ phu nhân vốn không tốt, đưa cô tới đây cũng là để tĩnh dưỡng, chăm sóc cơ thể.
Nhưng mà tĩnh dưỡng lâu vậy rồi thân thể cô vẫn không thấy tốt lên.
Đối với những lời này của công tước, bạn bè cũng tự nhiên không hề nghi ngờ. Ai cũng biết tình cảm của công tước và vợ mình rất tốt.
Nửa năm sau, bạn bè lại lần nữa đến thăm nhưng chào đón họ chỉ có một người quản gia già. Lão quản gia có vẻ rất xin lỗi bọn họ, còn nói công tước và công tước phu nhân đã ra ngoài du ngoạn.
Kết quả, về sau lại có người nói, thật ra cả công tước và công tước phu nhân chưa ai rời khỏi lâu đài cổ.
Vì thế, cuối cùng vẫn là tin tức truyền ra rằng công tước và phu nhân mất tích bí ẩn trong lâu đài cổ.
Đương nhiên, trong mắt nhiều người lãng mạn thì chuyện công tước và phu nhân giống như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài biến thành bươm bướm rồi tìm về với nhau.
Đối với chuyện tìm về với nhau này, đánh chết Diệp Sơ Dương cũng không tin.
Nếu thật sự là về với nhau thì vừa nãy cô cũng không nhìn thấy hình ảnh công tước ngược đãi công tước phu nhân như vậy.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, sau đó chống một tay lên cửa sổ rồi trực tiếp nhảy xuống lầu.
Diệp Sơ Dương đi vào tầng một, tìm một cái xẻng rồi bắt đầu đào đất.
Đào được khoảng năm phút thì thấy một bóng người chậm rãi tiến lại gần. Hắn thấy Diệp Sơ Dương cũng hơi bất ngờ, cuối cùng đi đến trước mặt thiếu niên ngượng ngùng hỏi, “Cần giúp gì không?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức ngẩng đầu lên, cũng thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương.