Nói nhảm một hồi, cô lại làm thêm một vài món ăn thường ngày, sau khi nhận được N thanh bảo kiếm cô mới tắt livestream.
Cô không biết rằng lúc này ở nhà hàng xóm, người đàn ông nọ cũng ngồi bắt chéo chân trên sofa, sắc mặt lãnh đạm nhìn hình ảnh đang phát trên màn hình máy tính.
Nếu như Diệp Sơ Dương ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đó là hình ảnh mình livestream.
Diệp Tu Bạch cũng không biết tại sao lại mở xem lại livestream của thằng nhóc nhà mình, có lẽ là vì anh đói bụng?
Trầm ngâm nhìn chiếc bánh kem trong màn hình một lát, anh đứng dậy, gấp laptop lạị, quay người bước ra khỏi phòng.
Cầm thẻ phòng, mở cửa phòng nhà bên vô cùng nhanh chóng, thuần thục, Diệp Tu Bạch bước vào liền nhìn thấy ngay thiếu niên đang sắp xếp chén đũa. Đối phương dường như cũng đã nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn anh.
Diệp Sơ Dương nhướng mày cười nói: "Chú út canh giờ thật chuẩn."
Có thể không chuẩn sao?
Anh đã tính giờ rồi sang mà.
Diệp Sơ Dương bây giờ đã quen với việc có người ăn cơm cùng, hai người ăn xong bữa tối, Diệp Sơ Dương dọn dẹp như thường lệ, Diệp Tu Bạch cũng không có ý rời đi.
Nửa giờ đồng hồ sau, Diệp Sơ Dương dọn dẹp xong bước ra vẫn thấy người đàn ông nọ ngồi yên xem tivi, trên màn hình đang phát sóng "Đánh Lén".
Lúc này, Diệp Sơ Dương có ngốc hơn nữa cũng phát hiện ra điều bất ổn.
Cô bước tới ngồi xuống sofa đối diện Diệp Tu Bạch, hai tay chống má, nhướng mày hỏi: "Chú út, có phải chú có việc gì không?"
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền trầm ngâm nhìn cô một lát.
Ánh mắt đó khiến toàn thân Diệp Sơ Dương sởn da gà, bất giác giơ tay xoa bắp tay mình, cô muốn nói gì đó thì nghe thấy tiếng anh vang lên:
"Tôi muốn ăn bánh kem."
",,,"
Động tác trên tay Diệp Sơ Dương sững lại, bỗng nhiên bật cười.
Khi thiếu niên cười, khóe môi sẽ hơi cong lên theo thói quen, đôi môi đỏ hồng, mắt hơi nheo lại, che bớt đi ánh sáng lấp lánh bên trong. Không thể không thừa nhận, khi Diệp Sơ Dương mỉm cười sẽ có thể khiến bất cứ ai cũng không thể có sức lực phản kháng.
Diệp Tu Bạch nhìn sang chỗ khác, không nói gì.
"Ý, sao chú út biết cháu làm bánh kem? Chú xem cháu livestream?" Diệp Sơ Dương mỉm cười nhướng mày nhìn anh.
Đối với vấn đề này, Diệp Tu Bạch lựa chọn im lặng không trả lời.
"Anh bánh kem cũng được, có điều bánh kem của cháu chỉ cho người thích cháu ăn, chú út không thích cháu." Diệp Sơ Dương vừa nói vừa đứng dậy khỏi sofa, nhún vai tỏ vẻ khó xử.
Bộ dạng đó thực sự rất gợi đòn.
"Diệp Sơ Dương." Diệp Tu Bạch bất ngờ lên tiếng.
"Sao?" Hai tay thiếu niên đút vào túi áo, chớp mắt nhìn đối phương.
"Tôi muốn ăn bánh kem." Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, "không cho ăn sao?"
"Nếu cháu không cho thì sao?"
"Vậy thì cậu khỏi cần về nước nữa." Người đàn ông nói xong dường như chắc chắn gã nọ sẽ thỏa hiệp, anh quay người bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ ở trong bếp, sau đó lấy ra một chiếc bánh kem phô mai anh đào.
Diệp Sơ Dương: "..."
Được thôi, cô chịu thua.
Gã Diệp Tu Bạch cũng thật gian manh, quả nhiên uy hiếp đúng điểm yếu của cô.
Cô không có hộ chiếu, nếu như Diệp Tu Bạch không dẫn cô về nước, cả đời này chắc cô sẽ phải ở lại đây.
Cảnh tượng đó, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.