Rõ ràng túi da rắn nặng quá trời, nhưng sao anh Diệp cầm lên trông chẳng phí sức gì cả?
Trong khi Lục Diệc Nhiên còn ngơ ngác cúi đầu ngó bàn tay của mình, bàn tay trắng nõn do lúc nãy kéo theo chiếc túi da rắn hằn in lên vài dấu đỏ ửng.
Nó tiếp tục cúi đầu nhìn bàn tay của thiếu niên đứng cạnh đặt bên hông.
Tay của Diệp Sơ Dương trắng quá đáng, dưới ánh nắng chiếu rọi của mặt trời càng trắng hơn nhiều. Lúc này có lẽ các ngón tay đang dùng lực, cho nên mu bàn tay nổi lên từng lằn gân guốc, nhưng không rõ lắm.
Lục Diệc Nhiên dõi nhìn, bất chợt than thở như một ông cụ non.
"Anh ơi, anh mạnh quá đi." Cậu nhóc vừa đung đưa cặp giò ngắn ngủn cố gắng sải bước lớn theo bên cạnh Diệp Sơ Dương, vừa kêu gào thảm thiết.
Diệp Sơ Dương nghe vậy, bèn bật cười.
Cô cười nheo mắt: "Cho nên cố gắng rèn luyện thân thể theo cậu nhóc, nếu sau này ẵm không nổi vợ mình thì ngại lắm đó."
"Thật sao?" Cậu nhóc chớp cặp mắt long lanh hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ nhóc muốn người ta ẵm sao?" Thiếu niên nhướng mày uể oải hỏi ngược.
*
Quảng trường Thế Kỷ cách sảnh triển lãm không còn bao xa, hai người Diệp Sơ Dương và Lục Diệc Nhiên chỉ tốn vài chục phút bèn về tới sảnh triển lãm, trong mười mấy phút này có tám phút do sự cố đông người gây nên.
Kết quả, hai người vừa tới cổng bèn bắt gặp mấy người đàn ông mặc đồ màu đen.
"Tiểu thiếu gia, Diệp Cửu thiếu." Người đàn ông mặc y phục màu đen dẫn đầu nhìn thấy họ, hơi sững sờ, sau đó mở lời chào hỏi.
Giây phút nghe thấy lời xưng hô, Diệp Sơ Dương bèn biết hai người này là trợ thủ được Lục Diệc Nhiên cầu cứu Lục Cảnh Hoành phái đến.
Ngay tức thì, cô không hề đắn đo, giơ tay đưa đống túi xách trong tay mình cho người đàn ông dẫn đầu, sau đó cười vui vẻ nói: "Cực cho anh rồi."
Người đàn ông dẫn đầu: "..."
Anh ta hơi ngẩng đầu, thu khuôn mặt của Diệp Sơ Dương vào đáy mắt.
Khuôn mặt của Cửu thiếu nhà họ Diệp không có hiện tượng đổ mồ hôi hay gắng sức, cho nên, rất hiển nhiên đống đồ này chẳng có tí áp lực nào đối với vị Diệp Cửu thiếu đó?
Người đàn ông than thở trong lòng, cam chịu xách chiếc túi da rắn.
Một đoàn người trở về căn phòng ở lầu ba.
Lục Diệc Nhiên vừa thấy cậu mình, vội bổ nhào qua đó, kết quả khi cơ thể của cậu nhóc sắp rơi vào vòng tay của người đàn ông, Lục Cảnh Hoành bỗng đứng dậy, ngồi xích qua chỗ bên cạnh.
Bởi vì động tác của Lục Cảnh Hoành, nên cằm của Lục Diệc Nhiên hôn thẳng vào ghế sofa.
Cũng may ghế sofa mềm mại, nên Lục Diệc Nhiên không bị thương.
Nhưng mà…
Diệp Sơ Dương dõi nhìn hai người một lớn một nhỏ, bất chợt chớp mắt: Cậu này phải cậu ruột thịt không vậy?
Trông bề ngoài của hai người, đích thực rất giống.
Nhưng hành vi của Lục Cảnh Hoành, cũng thật khiến người ta cạn lời.
"Cậu! Sao cậu không đỡ lấy con!" Khi Diệp Sơ Dương còn im lặng, Lục Diệc Nhiên chớp lấy chớp để đôi mắt to long lanh hỏi han, chiếc miệng nhỏ mím thành một đường thẳng, đừng hỏi sao uất ức quá.
Trong một số trường hợp thông thường mà nói, ngoại hình của Lục Diệc Nhiên vừa ưa nhìn vừa đáng yêu, tùy tiện làm một vài động tác nũng nịu đều dễ dàng lay động lòng người, nhưng chiêu này hoàn toàn vô tác dụng đối với người cậu Lục Cảnh Hoành.
Lục Cảnh Hoành liếc nó lạnh lùng, cực kì đạm bạc: "Cả người hôi thối còn định nhào lên người của cậu? Vương Trường Thanh, dắt nó đi tắm."
Người đàn ông đứng sau lưng Lục Cảnh Hoành nghe vậy, gật nhẹ đầu, đáp "vâng".