Diệp Sơ Dương hơi bất ngờ.
Cô rất muốn biết kiểu nam thẳng như Diệp Tu Bạch sẽ tặng món quà như thế nào.
Thế là cậu thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau người đàn ông tiến vào thư phòng.
Diệp Sơ Dương đảo mắt một vòng quanh thư phòng, cô phát hiện ra dáng vẻ của thư phòng này giống y hệt với thư phòng ở căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển, đến ngay cả đồ trang trí cũng y hệt nhau.
Thứ duy nhất không giống chính là đống sách trên giá.
Cậu thiếu niên bước tới bên cạnh giá sách, lấy bừa một quyển sách xuống xem.
Những từ đơn tối nghĩa, xem chẳng hiểu gì cả.
Thế là cô lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà đặt lại vào chỗ cũ.
Nghe thấy giọng của Diệp Tu Bạch vang lên, Diệp Sơ Dương cũng không tiếp tục hướng sự chú ý vào giá sách nữa mà nhấc chân bước tới một bên. Người đàn ông lúc này đang đứng trước một bức tường, ngón tay thuôn dài với từng khớp xương rõ ràng lần mò trên tường một lúc, ngay lập tức bức tường liền tách ra làm đôi.
Cảnh tượng này dường như giống hệt với lần trước trải qua khi ở trên máy bay.
Diệp Sơ Dương trầm mặc.
Cô nghĩ, suy cho cùng thì nhà họ Diệp không giống với những cái cô nhìn thấy bên ngoài.
Còn lúc này, Diệp Tu Bạch đang không ngừng mổ xẻ mặt khác của nhà họ Diệp ra trước mắt cô.
“Đi theo tôi.”
Người đàn ông vứt lại ba chữ này rồi tiến trước vào thông đạo ở dưới bức tường.
Diệp Sơ Dương trong lúc trầm mặc cũng theo anh ta đi xuống.
Thông đạo không dài cũng không tối, ánh đèn rất chói mắt, chói tới nỗi khiến Diệp Sơ Dương phải hơi nheo mắt lại.
Đi một hồi, cậu thiếu niên sau khi cảm nhận được ánh đèn dần dịu xuống liền mở to mắt ra. Ngay sau đó liền bị mọi thứ trước mặt đập thẳng vào mắt.
Đây là một không gian rất lớn, bốn bề đều có thông đạo, lúc này bọn họ đang đứng ở điểm giao nhau của bốn thông đạo.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương liếc một lượt qua những bức tường lạnh lẽo xung quanh rồi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Lúc này Diệp Tu Bạch đang hơi cúi đầu, ánh mắt cụp xuống nhìn cô.
Ánh mắt ấy còn sâu thẳm và tối tăm hơn cả màn đêm.
“Diệp Sơ Dương, cậu đi vào căn phòng ở phía bên phải chọn một cái đi.”
“Chú út không đi vào cùng cháu à?” Cô hỏi.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch không nói gì, chỉ thấy ánh mắt của anh lãnh đạm rồi gật đầu.
Thần sắc Diệp Sơ Dương có chút nghi hoặc nhìn anh một cái rồi bước vào căn phòng.
Cảnh xuất hiện trước mắt cô vừa nằm trong suy nghĩ của cô mà cũng vừa khiến cô bất ngờ.
Trên tường của căn phòng treo đầy súng.
Các loại khác nhau và cả những khẩu súng với cách dùng khác nhau.
Diệp Sơ Dương đứng trước cửa đột nhiên nhớ lại câu nói ban nãy của Diệp Tu Bạch~~
Vào trong chọn một cái.
*
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương bước từ trong căn phòng ra.
Trên tay cô cầm một khẩu súc lục màu bạc nhỏ nhắn tinh xảo, cô tiến tới trước mặt Diệp Tu Bạch rồi mỉm cười với anh: “Cháu chọn xong rồi, cháu cảm ơn chú út nhé.”
“Cậu không muốn biết chút gì đó sao?” Diệp Tu bạch cúi đầu nhìn cô, khẽ giọng hỏi.
Nghe vậy, cậu thiếu niên nheo nheo mắt trầm tư một hồi rồi nhướn mày nói: “Vậy chi bằng chú út nói cho cháu biết tại sao đột nhiên lại cho cháu súng đi?”
“Câu hỏi này không tồn tại giá trị.” Diệp Tu Bạch lườm cô một cái, mặt không chút biểu cảm nói.
Diệp Sơ Dương chỉ cười.
Đúng như Diệp Tu Bạch nói, câu hỏi này quả thực không có chút giá trị gì cả.
Người đàn ông này hôm nay tặng súng cho cô khả năng lớn là vì đám lang sói của nhà họ Diệp.
Đặc biệt là, Diệp Sơ Dương vẫn luôn tin chắc một điều.
Trước lúc bão tố luôn là trời im bể lặng.