Diệp Sơ Dương và mấy diễn viên chính được anh dẫn tới phòng nghỉ.
Lúc này, trong phòng nghỉ tổng cộng có năm người.
Diệp Sơ Dương, Triệu Vũ Hành, Từ Đại Lực, Nhậm Hạ Văn và người đóng vai nam phụ số hai Nhiếp Tử Diệu.
Năm người ngồi đối diện trên sofa, ánh mắt của đám người Từ Đại Lực dường như đều đổ dồn về phía Nhậm Hạ Văn.
Vừa rồi biểu hiện của Nhậm Hạ Văn thực sự khiến họ rất lấy làm lạ.
"Hạ Văn, cô có việc gì muốn nói với chúng tôi không? Dù sao thì chúng ta cũng là bạn bè." Nhiếp Tử Diệu lên tiếng trước tiên.
Lời anh nói không hề sai.
Trong số mấy diễn viên chính ở đây, bao gồm cả Nhiếp Tử Diệu và Triệu Vũ Hành, hai người đều từng hợp tác với Nhậm Hạ Văn, quan hệ của cả hai bên đều rất tốt.
"Ừ, có khó khăn gì cứ nói với chúng tôi, có thể giúp được chúng tôi nhất định sẽ giúp." Triệu Vũ Hành cũng gật đầu lên tiếng theo sau Nhiếp Tử Diệu.
Nghe hai người nói vậy, Nhậm Hạ Văn có chút cảm động.
Cô trầm ngâm một lát cuối cùng mới nói ra những chuyện mình gặp phải trong hai ngày qua.
Thì ra, nơi ở trước đây của Nhậm Hạ Văn bị paparazzi biết được, cô đành phải chuyển tới nhà mới. Kết quả là vừa vào ở trong nhà mới, người lập tức không khỏe.
Mấy hôm nay cô thường cảm thấy như thể có ánh mắt đang nhìn mình. Đợi khi cô quay đầu lại nhìn thì ánh mắt đó lại biến mất.
Khoa trương hơn nữa là cô thậm chí còn không tìm được một số đồ dùng cá nhân của mình.
Và trong phòng cô thường xuất hiện một số món đồ lặt vặt, ví dụ như những bức thư tình mùi mẫn.
Quản lý của Nhậm Hạ Văn sau khi nghe nói về việc này liền lập tức gọi điện báo cảnh sát nhưng cảnh sát không hề phát hiện ra điều gì cả.
Nhậm Hạ Văn không biết phải làm sao đành phải rời khỏi nơi ở đó, tìm một chỗ ở mới.
Mặc dù sau khi chuyển tới chỗ ở mới, cô không còn bị mất đồ nữa nhưng vẫn có thể cảm thấy được có ánh mắt thoáng ẩn thoáng hiện nhìn lên người mình.
Điều này khiến Nhậm Hạ Văn vô cùng hoảng sợ.
Vì vậy, mấy ngày hôm nay cô không thể tập trung tinh thần, đừng nói tới đóng phim, tới bình thường cô cũng luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Nghe Nhậm Hạ Văn nói xong, mọi người đều lặng yên không nói gì.
Một lát sau, Triệu Vũ Hành nhíu mày hỏi: "Có khi nào là fan cuồng không?"
Triệu Vũ Hành khi mới vào nghề cũng từng gặp phải fan cuồng của mình, những người đó lấy danh nghĩa là fan để chụp lén, theo dõi, vô số lần chặn anh trước cửa nhà, sau đó còn nghe lén cả điện thoại.
Khoảng thời gian đó, Triệu Vũ Hành bị hàng loạt hành vi của fan cuồng làm cho suýt nữa bị trầm cảm.
Nhưng cũng may sau đó cảnh sát đã hỗ trợ rất nhiều.
"Có khả năng là fan cuồng, nhưng tại sao tới cảnh sát cũng không điều tra rõ được việc này?" Nhiếp Tử Diệu vô cùng nghi hoặc.
Hơn nữa, fan cuồng bình thường đâu có bản lĩnh lớn tới vậy.
Nghe vậy, mấy người đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục trầm ngâm.
Cuối cùng là Diệp Đại Lực lên tiếng: "Thế này đi, mấy ngày này cô hãy để quản lý hoặc trợ lý ở bên cạnh, nếu thực sự không ổn hãy về nghỉ ngơi, nếu đúng là fan cuồng thì ở trong đoàn cũng không an toàn."
"Đúng vậy!" Nhiếp Tử Diệu và Triệu Vũ Hành đồng loạt gật đầu.
Lúc này mọi người hoàn toàn làm lơ Diệp Sơ Dương đang ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài trắng ngần đang xoa cắm, thần sắc đăm chiêu không biết đang nghĩ gì.