Bồng nhiên bị Diệp Sơ Dương gọi tên, Hằng Việt sừng sờ một chút, hình như không nghi tới bây giờ Diệp Sơ Dương thế mà lại quan tâm đến mình.
Cậu nhìn Diệp Sơ Dương, lại nhìn người con trai trẻ tuổi ngồi đối diện, trong lúc nhất thời có chút do dự và bất an.
Nhiếp Tử Diệu là một diễn viên, ngày thường cùng học quan sát người khác. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Hằng Việt, hắn tất nhiên biết Hằng Việt này hình như có chút căng thẳng.
Vì vậy, Nhiếp Tử Diệu mỉm cười: "Đừng khách sáo. Nếu cậu là bạn của Diệp công tử, vậy thì cũng là bạn của tôi. Ăn nhiều một chút đi, đừng có khách khí."
Nhiếp Tử Diệu nói những lời này ra, Hằng Việt cũng không có cưỡng ép bản thân mình nữa.
Cậu nhanh chóng vươn tay lấy một cây xiên nướng, sau đó nhanh chóng ăn vào.
Bộ dạng nhìn ăn như hổ đói, xem đúng là có chút cảm giác dọa người.
Thừa dịp lúc Hằng Việt giải quyết cái xiên nướng, Nhiếp Tử Diệu lặng lẽ meo meo tới gần người Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Sơ Dương: "Bạn của cậu có chuyện gì xảy ra vậy? Thấy như là mấy ngày chưa ăn cơm."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhìn gương mặt trắng nõn của Hằng Việt, cuối cùng nhếch khóe miệng, thanh âm khôi phục vẻ lười biếng như trước: "Chuyện này, cậu hỏi tôi, làm sao tôi biết? Tôi cũng không phải là hắn."
Diệp Sơ Dương nói không to, Hằng Việt ở một bên hình như không có nghe được.
Nhiếp Tử Diệu nghe tới lời phía sau, có vẻ như ngoài ý muốn mà nheo mắt, liếc Diệp Sơ Dương với ánh mắt kì quái. Cuối cùng, không biết hắn nghĩ tới cái gì, sau khi sờ sờ mũi liền lâm vào trong trầm mặc, không mở miệng chủ động nói chuyện.
Ước chừng mười mấy phút sau, Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu nhìn thoáng qua bàn ăn có xiên nướng bị càn quét sạch sẽ, người sau nâng quai hàm hỏi: "Cái kia.. Em trai ngực lớn này, cậu có còn đói bụng không? Nếu có thì bảo ông chủ xào cơm chiên trứng cùng cháo mễ cho cậu, ha ha?"
Nhiếp Tử Diệu nói ra những lời này, hình như Hằng Việt trái lại mới nghĩ trong thời gian ngắn ngủi tầm mười phút này, cậu đã gây ra chuyện gì.
Hằng Việt nhìn cái mâm không một xiên nướng, trên mặt tức khắc hiện lên một tia đỏ ửng, cậu giật giật môi, nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là hơi đói, không cẩn thận đem đồ ăn của mấy người ăn hết rồi."
Nghe vậy, sau khi Nhiếp Tử Diệu liếc mắt nhìn Diệp Sơ Dương một cái, vội vàng cười xua xua tay: "Không sao, không sao. Nếu cậu muốn ăn nhiều hay ăn ít thì cứ ăn, dù sao Diệp công tử cũng có rất nhiều tiền."
Nghe được một câu cuối cùng của Nhiếp Tử Diệu, Diệp Sơ Dương tức khắc cười như không cười liếc mắt nhìn đối phương, sau đó Nhiếp Tử Diệu xấu hổ mà thân mình co rúm lại, hơn nữa theo thói quen mà sờ sờ mũi mình, Diệp Sơ Dương ở một bên quay đầu nhìn Hằng Việt, thấp giọng hỏi: "Ăn no chưa?"
"Đã no rồi." Hằng Việt vội vàng gật đầu liên tục, nhìn bộ dáng, như là sợ nếu mình phản ứng chậm một giây đồng hồ, Diệp Sơ Dương sẽ lần nữa nói người ta bưng thêm một mâm que xiên nướng nữa.
Đem cái mâm không trước mặt đẩy sang một bên, Hằng Việt ngước mắt nhìn thoáng qua, theo dõi nhìn thiếu niên, tựa hồ nhìn cũng hiểu ý tứ trong mắt đối phương, về sau mấp máy miệng, cuối cùng vẫn là quyết định thẳng thắn.
"Diệp Cửu thiếu, nếu có thể nói, tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật, tôi không muốn cái chuyện xấu xa kia bị em gái tôi biết được."
Việc này trước là nhắc nhở một câu không làm Diệp Sơ Dương sinh ra nửa điểm ngoài ý muốn, Nhiếp Tử Diệu một bên ngược lại là mười phần một phen mở to hai mắt.
Chuyện xấu xa?
Có bao nhiêu xấu xa?