Diệp Sơ Dương thu hồi tay, thuận đường còn xoa xoa tay mình.
Trên người cô ngoại trừ khẩu súng kia đều không có loại vũ khí nào khác. Cho nên lúc này cô không lựa chọn lãng phí đạn, động tác lưu loát trực tiếp hai tay dao đánh người bất tỉnh.
Mặt vô cảm đem người kéo vào trong góc, Diệp Sơ Dương lúc này mới tiếp tục đi vòng vòng lầu hai.
Chờ đến khi hiệp thi đấu kết thúc, Diệp Sơ Dương cũng đã đem hai người của họ Moore trên lầu hai đi xử lý y chang hồi nãy. Hiện giờ, chỉ còn lầu ba.
Nhưng hiển nhiên, lầu ba giao cho Lục Cảnh Hành là được.
Diệp Sơ Dương híp mắt nhìn xem tình hình trên lầu ba.
Giờ phút này không khí trên lầu ba thật ngưng đọng.
Lục Cảnh Hành cùng trưởng họ Moore là Bernard cùng ở đang ở đây.
Lão trưởng họ Bernard nhà Moore này là một ông lão đã trên 60 tuổi. Trên người mặc thường phục màu xanh lục đậm, tóc ngắn màu trắng, và đôi mắt già nua trên khuôn mặt.
60 tuổi không coi là già lắm, nhưng Bernard cho người ta cảm giác tuổi già đã đến rồi, dường như nếu không cẩn thận thì có thể nằm trong quan tài ngay.
Lục Cảnh Hành thấy rằng điều này không thể tách rời công lao của Kage và người tình của Bernard.
Kage là người luôn vì gia tộc Moore, điều này không cần nói tới, điều đáng nói là người tình của Bernard cũng là một nhân vật lợi hại. Nghe nói thời trẻ bà là trùm buôn bán thuốc phiện ở vùng đất tam giác, sau không biết thế nào mà lại cùng chung ý tưởng với Bernard, cùng ông ta tới nước L, từ bỏ mảnh đất tam giác huy hoàng.
Tuy nghe nói chuyện tình yêu của Bernard và người phụ này bên ngoài cực kỳ lãng mạn, nhưng bên trong thì không giống như vậy. Rốt cuộc đây có phải là chuyện của những người có đầu óc tâm cơ.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, đầy tham vọng, lại sẵn sàng trở thành nách của một ông già?
Không thể nào.
Bernard hít mấy hơi thật sâu, đôi mắt tràn ngập sự hỗn độn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ trước mặt, trong mắt lại hiện lên một tia ghen ghét. Ngay sau đó hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh già nua truyền đến tai Lục Cảnh Hành, “Anh Lục, tôi cảm thấy kỳ thật hai nhà chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau, anh nghĩ sao?”
Lục Cảnh Hành đột nhiên cười khẩy khi nghe thấy điều này.
Anh nghĩ sao?
Anh cảm thấy chẳng ra gì.
Lúc trước hai bên giằng co, người của gia tộc Moore đều bị hạ hàng đầu, liều mạng như bứt lông trên đầu hổ. Đến giờ hai nhà giằng co, Bernard liền bắt đầu chịu thua?
Trên thế giới này có những thứ rẻ tiền như vậy sao.
Lục Cảnh Hành không chút khách khí cười nhạo một tiếng, say đó âm thanh lạnh lùng liền nói, “Ngài Bernard cứ đùa. Tôi cảm thấy người nhà các ông không có ý muốn như vậy. Ví dụ như ông Kage chẳng hạn, đều đem người của Diệp gia ta đến làm khách. Như này là không thể được.”
Lục Cảnh Hành cùng Diệp gia quan hệ rất tốt ai mà chẳng biết điều này.
Lúc này đây anh ta nói đến ba chữ “Diệp gia ta” không ai cảm thấy những lời này kỳ quái cả.
Bernard căn bản sức khỏe không tốt, sắc mặt vốn không thể nào dễ nhìn khi nghe đến hai từ “Diệp gia” này, lại càng thêm khó coi. Hắn hơi khó khắn nhếch nhếch miệng, trong mắt dường như hiện lên một cái gì rồi.
Tiếp đó, Lục Cảnh Hành liền nghe được giọng nói của đối phương vang lên, “Về chuyện này, anh Lục có phải nhầm lẫn gì hay không? Gia tộc Moore chúng tôi chưa bao giờ gặp qua người thừa kế của Diệp gia.”