Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: Nghỉ ngơi

“Lão đại, chúng ta cứ ở đây mãi cũng không phải cách hay, hay là chúng ta đi vòng về phía Nam xem sao?”

Sát thủ mặt sẹo đề nghị: “Nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn có hạn, dù có bố trí người ở phía Nam và phía Đông, thì cũng không quá nghiêm ngặt, có lẽ chúng ta có thể tìm được cơ hội.”

Lúc này gã thủ lĩnh cũng không có cách nào khác, sau khi ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Vậy đi sông Hắc Ngư ở phía Nam đi.”

Vì vậy ba người nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, lên đường đi về phía Nam.

Cho dù là ban đêm, trên đầu vẫn luôn có phi thuyền tuần tra, ba người chỉ có thể cẩn thận lẻn về phía nam, mãi đến tận khuya, mới đến được sông Hắc Ngư.

Nhìn dòng sông lấp lánh và phi thuyền đang tuần tra trên đầu, ba người càng cảm thấy tuyệt vọng.

Sắp đến rằm, trăng đêm nay còn sáng hơn đêm qua, mặt sông phản chiếu ánh trăng, có thể thấy rõ con côn trùng nhỏ rơi xuống tạo ra gợn sóng, huống chi là ba người sống.

Muốn bơi qua sông, đúng là viển vông!

Giống như sông Hắc Ngư, sông Hoàng Hà cũng không cần nghĩ nữa, nhất định cũng sẽ có phi thuyền tuần tra.

Nhưng ba người họ không còn biện pháp nào khác chỉ có thể chớp lấy thời cơ, men theo rừng đi về phía Đông.

Đến cạnh Hoàng Hà, chút may mắn cuối cùng cũng tan vỡ.

Trên bầu trời Hoàng Hà cũng có phi thuyền tuần tra, số lượng gấp đôi sông Hắc Ngư!

“Lão đại, nghỉ chút đi!”

Chạy như chó nhà có tang suốt cả đêm, lại không ăn được bao nhiêu, cả ba người đều rất mệt mỏi.

Sát thủ mặt sẹo ngồi xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mẹ nó mệt thật, nếu lần này có thể chạy trốn, ông đây sẽ giết thêm ít nhất mười nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, ông đây sẽ chỉ chọn nhân viên hộ tống nữ thôi!”

“Vậy ta sẽ tìm đoàn ca múa Kim Xuyên!” Sát thủ một tai liếm môi: “Nghe nói đoàn ca múa Kim Xuyên, đều là các cô nương thanh lâu hoàn lương, ai cũng rất xinh đẹp!

Ngươi nói xem, Kim Phi cũng thật là, loại nữ nhân sinh ra để phục vụ người khác, y nhất quyết muốn các cô gái hoàn lương để ca hát, không biết y đang nghĩ gì nữa!”

“Nếu sau này ngươi có cơ hội bắt được y, hỏi là biết thôi?” Sát thủ mặt sẹo cười đùa.

“Nếu y rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ cho y nếm mùi sống không bằng chết!” Sát thủ một tai hung ác nói.

“Trước tiên phải chạy ra ngoài đã, những thứ này nói sau!”

Gã thủ lĩnh lạnh lùng liếc nhìn hai người.

Sau khi trải qua mấy lần nguy hiểm, các biện pháp an ninh bên người Kim Phi đã trở nên mạnh hơn, bọn chúng muốn đến gần Kim Phi đã là chuyện không thể, chứ đừng nói đến việc bắt Kim Phi.

Đội ám sát do các quyền quý thành lập, đã mai phục vô số lần ở phía Tây làng Tây Hà, nhưng tất cả đều thất bại!

“Lão đại, không thì nhân lúc trời tốt, chúng ta đánh thẳng ra ngoài đi?”

Sát thủ mặt sẹo nói: “Đợi đến nửa đêm chúng ta ra tay, nhanh tay một chút, người của tiêu cục Trấn Viễn không kịp phản ứng, xông qua khe núi phía tây, hoặc xông vào trấn Vĩnh Lâm, sau đó thừa dịp hỗn loạn thì bỏ chạy!”

“Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ bị bại lộ!” Gã thủ lĩnh nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta ngủ một giấc trước đã, sau đó đến trấn Vĩnh Lâm xem thử, nếu có thể lẻn vào, thì cố gắng mò ra ngoài.”

“Trấn Vĩnh Lâm bên kia cách mấy bước sẽ có một người bảo vệ, căn bản không có cơ hội!”

“Người dân chứ không phải nhân viên hộ tống, sau hai ngày đầu tiên hăng hái, chắc chắn sẽ lười biếng, không phải cơ hội của chúng ta đến rồi sao?” Gã thủ lĩnh nói: “Sư phụ đã nói, chuyến đi này của chúng ta, nhất định phải kiên nhẫn!”

“Lão đại nói đúng, do lòng ta bị loạn!” Sát thủ mặt sẹo hơi cúi đầu.

Hắn và gã thủ lĩnh đều xuất thân cùng một gia tộc, do một sư phụ huấn luyện.

Cách đây vài năm, vì ám sát một mục tiêu, hắn đã ẩn nấp trong Phương phủ ba ngày ba đêm mới ra tay.

Chuyện này đã được sư phụ dùng làm tư liệu ‘giảng dạy’.

Trước lúc bình minh, ba người tìm một ngọn đồi nhỏ để tránh gió, bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Mà ở trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong cũng đang thay thế người gác đêm.

Đàn ông ở Đại Khang vốn đã ít, đã thế trấn Vĩnh Lâm còn bị Hoàng lão gia và đám thổ phỉ thay nhau vơ vét, điều này đã khiến đời sống của người dân càng thêm khổ hơn.

Rất nhiều người chạy đến xin ăn, nhưng đa số đều là người già yếu, tàn tật, người có thể đi hỗ trợ bao vây ngọn núi đều đã đi hết từ hôm qua rồi, người còn lại thì rất yếu ớt.

Tìm ai đến thay ca vào ban ngày là bài toán khó cho Hàn Phong.

“Hàn tiên sinh, ta vừa đi hỏi, mọi người đều đồng ý tiếp tục đứng canh gác.”

Đại Cẩu Tử đến tìm Hàn Phong, truyền đạt lại ý của người dân.

“Không được, mọi người đều đã canh gác cả đêm, nhất định phải nghỉ ngơi, tiếp tục canh gác, sẽ có người kiệt sức mà ngã xuống!”

Hàn Phong lắc đầu không đồng ý.

Người dân ở trấn Vĩnh Lâm đã rơi vào trạng thái đói khát, ngay cả một chàng trai trẻ khỏe như Đại Cẩu Tử, trạng thái cũng không tốt lắm.

Thời tiết bây giờ đã rất lạnh, những người này hôm qua không ngủ, ở trong gió lạnh suốt đêm, nếu tiếp tục canh gác, sẽ có người không chịu nổi.

“Nhưng nếu bọn sát thủ nhân lúc ban ngày mà trốn thoát thì sao?”

Đại Cẩu Tử hỏi: “Hay là ta chọn các đội đánh hổ của mỗi làng, cũng như những đội trẻ khỏe, để họ canh gác đến trưa, còn những người khác nghỉ ngơi, rồi đến chiều thì thay ca?”

“Các ngươi có chịu được không?” Hàn Phong hỏi.

“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.” Đại Cẩu Tử vỗ ngực đảm bảo.

Hàn Phong vừa định nói tiếp, một nữ nhân viên hộ tống vội chạy đến: “Hàn tiên sinh, có một nhóm người dân chạy từ phía Bắc đến đây, ước chừng khoảng ngàn người!”

“Từ đâu đến?” Hàn Phong hỏi.

“Phi thuyền đã hỏi rồi, là người trấn Hàm Thuỷ ở phía Bắc.”

Nhân viên hộ tống nữ nói: “Hôm qua, người dân trấn Hàm Thuỷ đến thăm họ hàng ở trấn Vĩnh Lâm, sau khi biết chuyện xảy ra ở đây, họ quay về gọi người nhà, đến đây xin ăn.

Người trong làng bọn họ nghe vậy cũng đi theo, vốn dĩ chỉ có một gia đình muốn tới, nhưng kết quả dọc đường người đến càng ngày càng nhiều, khi đến đây, cũng đã có hơn nghìn người.

Phi thuyền truyền tin đến, nói rằng vẫn còn người từ phía Bắc đi đến.”

“Tiên sinh từng nói, quần chúng là lực lượng vô cùng vô tận, quả nhiên là như vậy! Bây giờ không phải lo lắng nữa rồi!”

Hàn Phong sung sướng cười to: “Yêu cầu trung đội trưởng sắp xếp một nhóm huynh đệ đến trấn Hàm Thuỷ để phong tỏa kho lương của địa chủ, để tránh gây phiền toái khi bọn chúng bỏ chạy!”

Trấn Vĩnh Lâm bên này huyên náo ầm ầm, chắc chắn địa chủ trấn Hàm Thuỷ đã nghe được tin tức.

Chỉ cần không ngốc, chắc chắn địa chủ sẽ bỏ chạy.

Trước khi bỏ chạy, nhiều địa chủ sẽ đốt kho lương, cũng không đồng ý để lại cho tiêu cục Trấn Viễn.

Trong quá trình chia đất của bọn cường hào, thường xuyên gặp phải tình huống như vậy.

“Được, ta lập tức phái người đến thu xếp!” Nhân viên hộ tống nữ lập tức chạy ra ngoài.

“Cẩu Tử huynh đệ, ngươi bảo mọi người mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Hàn tiên sinh, ta biết người trong đội đánh hổ của trấn Hàm Thuỷ, để những người khác nghỉ ngơi, ta chọn mấy người đến giúp ngài.” Đại Cẩu Tử nói: “Đợi thu xếp xong, chúng ta đi nghỉ ngơi.”

Trong tình hình này, Hàn Phong rất cần một người địa phương đến lấp đầy khoảng trống.

Đại Cẩu Tử đang rất nhiệt tình, với lại trải qua chuyện ngày hôm qua đã có thêm kinh nghiệm, thực sự là sự lựa chọn hàng đầu.

Cho nên lần này Hàn Phong không từ chối nữa, vỗ vai Đại Cẩu Tử: “Khổ cho ngươi rồi!”

“Hàn tiên sinh nói gì vậy, đây là việc phải làm!”

Đại Cẩu Tử cười lớn, dẫn người đi làm việc.
Chương 1017: Nước chảy không lọt

Ban đầu Đại Cẩu Tử cho rằng sau khi sắp xếp xong người dân ở trấn Hàm Thủy là bọn họ có thể nghỉ ngơi.

Nhưng anh ta sai rồi.

Người dân ở trấn Hàm Thủy chỉ là tốp đầu tiên.

Mặc dù giao thông và truyền thông của Đại Khang rất lạc hậu, nhưng cũng có một số tiểu thương và người bán hàng rong qua lại ở nhiều làng khác nhau.

Cũng có một số người dân sau khi ăn no xong bèn chạy đi trấn khác để thông báo cho người thân biết.

Sau cuộc truyền bá ngày hôm qua, người dân ở một số trấn xung quanh trấn Vĩnh Lâm đều biết đã xảy ra chuyện gì ở trấn Vĩnh Lâm.

Vì vậy người dân trấn Hàm Thủy chỉ là tốp đầu tiên đến trong ngày hôm nay.

Theo dòng thời gian trôi, ngày càng có nhiều người dân đổ xô tới trấn Vĩnh Lâm.

Đại Cẩu Tử dẫn theo người của đội đánh hổ bận rộn hơn nửa ngày, một chút thời gian rảnh cũng không có.

Nhưng trong lòng anh ta rất vui.

Bởi vì càng có nhiều người thì việc phong tỏa núi sẽ càng chặt chẽ, bọn sát thủ sẽ càng không có cơ hội trốn thoát và anh ta cũng nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt hơn cho Hàn Phong.

Đại Cẩu Tử giống như được tiếp thêm năng lượng, anh ta tập trung các thanh niên trai tráng bao vây mấy ngọn núi, đến ngay cả con kiến cũng không thể chui lọt.

Đến nửa buổi chiều, ba tên sát thủ cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Hôm qua liên tục lên đường nên không có cảm giác gì. Sau khi tỉnh dậy, ba người đều cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa mệt vừa đói.

May mà ở trong rừng có rất nhiều thỏ hoang và gà rừng.

Người dân bình thường muốn bắt thỏ hoang bằng tay không thì rất khó, nhưng đối với những tên cao thủ này mà nói lại là việc rất dễ dàng.

Lần này bọn chúng không còn chê mùi tanh hôi của thịt sống nữa, ép buộc mình phải ăn nhiều hơn một chút.

Xử lí xong lông và máu thỏ trên mặt đất, ba người mò tới khu vực lân cận trấn Vĩnh Lâm, dự định chờ đến sau nửa đêm rồi tìm cơ hội chuồn đi.

Nhưng khi đến chân núi, ba người đều chết lặng.

Hôm nay rõ ràng người đến phong tỏa núi còn nhiều hơn cả hôm qua.

Hôm qua còn mấy bước có một người, hôm nay gần như đã trở thành một bước có một người, người cạnh người.

“Tiêu cục Trấn Viễn tìm đâu ra nhiều người như vậy chứ?” Sát thủ mặt sẹo nghiến răng nói.

“Bọn địa chủ biết tiêu cục Trấn Viễn sắp tới nên tên nào tên nấy đều điên cuồng vơ vét của người dân, không biết có bao nhiêu người sắp chết đói rồi. Tiêu cục Trấn Viễn chỉ cần cướp lương thực của bọn địa chủ, tùy tiện thưởng một bát cơm ăn là sẽ có vô số người dân tình nguyện liều mạng vì bọn chúng!”

Gã thủ lĩnh thở dài nói: “Đây cũng là chỗ thông minh nhất của Kim Phi. Y lấy đất của địa chủ thế gia để để đi tạo ân huệ, lập địa bàn, nhưng dân chúng lại thực sự đội ơn y!”

“Vậy buổi tối chúng ta còn phá vòng vây không?” Sát thủ mặt sẹo hỏi.

Gã thủ lĩnh không trả lời ngay, mà cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lại ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Làm!”

Trước đó gã còn đang chờ đợi người dân buông lỏng cảnh giác, nhưng bây giờ tiêu cục Trấn Viễn lại tìm được ngày càng nhiều người, một ngày có thể luân phiên được hai ba lần.

Trong trường hợp này, khả năng người dân buông lỏng cảnh giác là rất thấp.

Người dân đến ngày càng nhiều, việc phong tỏa nhất định sẽ càng nghiêm ngặt.

Qua tiếp một khoảng thời gian nữa, tiêu cục Trấn Viễn có thể sẽ tiến hành lục soát toàn bộ ngọn núi.

Đến lúc đó bọn chúng đến ngay cả một chút cơ hội cũng không có!

Chính vì hiểu rõ điều này nên gã thủ lĩnh mới quyết định phá vòng vây.

Chỉ là bây giờ người dân vừa đổi ca, đây chính là lúc lực chú ý của họ tập trung nhất, bọn chúng không lập tức ra tay ngay, mà tìm một khe núi lặng lẽ nghỉ ngơi chờ đợi.

Mãi đến ba bốn giờ đêm, ba người mới mò ra khỏi khe núi.

Thân là sát thủ, bọn chúng biết bây giờ là thời gian mệt mỏi nhất của người gác đêm.

Bọn chúng lẻn đến bên bìa rừng xem thử, quả nhiên là như vậy.

Trên con đường núi cách đó vài chục mét, rất nhiều người dân gác đêm đều đang ngáp dài.

Một số người lớn tuổi hoặc người trẻ tuổi còn dựa vào thân cây hay hòn đá mà ngủ gật.

Ngay cả trạng thái của nhân viên hộ tống đi lại tuần tra cũng có phần sa sút.

Số lượng phi thuyền trên bầu trời mặc dù không giảm bớt nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều. Hơn nữa vì để tránh làm phiền đến người dân, máy hơi nước cũng đã dừng hoạt động, phi thuyền bay lơ lửng ở trong gió.

“Hai người các ngươi nghe cho rõ đây, sau khi nhân viên hộ tống tuần tra đi qua, chúng ta sẽ đồng thời đột phá vòng vây ở ba nơi đã nói rõ từ ban ngày!”

Gã thủ lĩnh dặn dò: “Sau khi đột phá vòng vây thành công thì nhanh chóng chạy vào trong trấn. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tìm một vài bộ quần áo cũ của tiện dân để mặc lên, rồi nhân lúc hỗn loạn mà lẻn ra khỏi trấn Vĩnh Lâm, tập hợp lại ở núi Nhạn Đãng, đã nhớ rõ chưa?”

“Nhớ rõ rồi!”

Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai cùng gật đầu.

“Đợi lát nữa ta sẽ dùng tiếng huýt sáo để ra hiệu, ba người chúng ta cùng nhau xông lên!” Gã thủ lĩnh dặn dò một tiếng rồi xuyên qua màn đêm, lẻn về phía đông, ẩn nấp sau một bụi cây.

Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai cũng cúi người chạy về các điểm đột phá vòng vây của mình.

Ba địa điểm này chính là ba nơi mà ban ngày bọn chúng đã chọn ra, cách trấn Vĩnh Lâm gần nhất, sau khi đột phá vòng vây là có thể lao vào trấn trong thời gian ngắn nhất.

Bây giờ trong trấn Vĩnh Lâm có rất nhiều người ngoài, chỉ cần núp trong đám người, với năng lực ẩn nấp và che giấu của sát thủ, nhân viên hộ tống muốn tìm ra được bọn chúng là rất khó!

Cúc cu!

Sau khi nấp kĩ xong, gã thủ lĩnh bắt chước tiếng chim hót.

Cúc cu!

Cúc cu!

Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai nhanh chóng đáp lại, bày tỏ bọn chúng cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Gã thủ lĩnh đứng lên cử động thân thể một chút rồi sau đó ngẩng cổ lên huýt sáo.

Khi tiếng huýt sáo vừa dứt, gã dùng ra tốc độ nhanh nhất mà lao ra ngoài.

“Ai?”

“Đứng lại!”

“Mau gọi người tới!”

“Bọn sát thủ chạy xuống núi rồi!”

Người dân gác đêm bị tiếng huýt sáo thu hút, đồng loạt hét lớn.

Gã thủ lĩnh liếc mắt về phía tây, trong mắt không khỏi lóe lên một luồng sát ý!

Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai đều trốn ở phía tây của gã, nhưng lúc này chỉ có một mình sát thủ mặt sẹo cùng gã xông ra ngoài, sát thủ một tai lại không thấy bóng dáng!

Gã thủ lĩnh lập tức hiểu ra, sát thủ một tai muốn để gã và sát thủ mặt sẹo làm bia đỡ đạn!

Chờ sau khi bọn họ đã thu hút hỏa lực của nhân viên hộ tống, sát thủ một tai sẽ lại nhân cơ hội đột phá vòng vây, như vậy thành công sẽ càng lớn!

“Đáng chết, sớm biết tên này không nhờ vả được gì, ta và lão đại nên giết chết tên phản bội này trước mới phải!”

Sát thủ mặt sẹo cũng tức giận đến mức nghiến răng.

Nhưng hắn đã bị người dân gác đêm phát hiện rồi, chỉ đành nhắm mắt xông về phía trước!

Sát thủ mặt sẹo càng nghĩ càng tức giận, bèn hét lên: “Phía sau con đường mòn phía tây còn có một tên khác đang ẩn nấp!”

Nếu sát thủ một tai đã bán đứng mình, vậy thì hắn cũng sẽ không để đối phương được yên ổn.

Phía sau con đường mòn, sát thủ một tai đang nheo mắt chờ cơ hội, nghe sát thủ mặt sẹo hét lên như vậy, hắn cũng không dám đợi thêm nữa mà cùng lao ra ngoài.

Vì động tĩnh vừa rồi, nhân viên hộ tống và người dân vốn còn đang sa sút tinh thần, nháy mắt đã trở lên vô cùng hăng hái.

Những ngọn đuốc đung đưa ở trong làng, hiển nhiên những nhân viên hộ tống đang nghỉ ngơi cũng đã bị kinh động!

“Tất cả đừng xông lên, người bắn nỏ đâu, lựu đạn đâu, gọi hết lại đây cho ta!”

Trung đội trưởng phụ trách gác đêm cao giọng gào lên.

Nhưng tiếng còi, tiếng chiêng, tiếng la hét lại cùng nhau vang lên, giọng nói của anh ta bị át đi.

Điều đáng sợ nhất là người dân gác đêm không hề biết sự nguy hiểm của sát thủ, vừa nhìn thấy đối phương xuất hiện, đều đồng loạt giơ dao phay, dao bổ củi lên, có người còn nhặt cả hòn đá ở dưới đất, chạy đến bao vây.

“Các người làm gì vậy, lui hết xuống cho ta!”

Trung đội trưởng la hét đến khàn cả giọng, nhưng người dân lại vẫn lao về phía trước!

Người dân xông lên ở hàng đầu tiên, chỉ cách gã thủ lĩnh chưa đầy mười mét.

Nếu lúc này ném lựu đạn hay bắn tên thì chắc chắn sẽ làm người dân bị thương!

Mắt thấy sát thủ đã giơ dao găm ở trong tay lên, trung đội trưởng lo lắng đến mức mắt gần như bốc cháy!
Chương 1018: Không bao giờ thỏa hiệp

Trung đội trưởng lo lắng, sát thủ cũng lo lắng.

Đường phong tỏa của người dân có hình tuyến tính, ban đầu chúng định xông ra khỏi vòng vây tại một trong những điểm yếu trong đó, sau đó nhanh chóng ẩn náu trong trấn Vĩnh Lâm, trốn thoát dưới sự che chở của người dân.

Nhưng bây giờ người dân vây lại quá nhiều, bản lĩnh chúng có cao cũng không đánh được.

Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh chạy ra trước đó, đã đến rất gần chỗ người dân, chạy sang một bên đã không kịp nữa, chỉ đành giơ dao găm lên.

“Đi chết đi cho ta!”

Sát thủ mặt sẹo vung dao găm lên, hung dữ gầm.

Cho dù không thoát ra được thật, hắn cũng muốn giết thêm vài nhân viên hộ tống làm đệm lưng.

“Lão Bát, bình tĩnh! Kéo thêm vài người nữa”.

Thủ lĩnh sát thủ hét lên.

Tình hình này không còn khả năng rút lui vào rừng hoặc đánh ra ngoài, giết một vài thường dân hoặc nhân viên hộ tống cũng không có ý nghĩa gì.

Cách duy nhất để phá vỡ tình hình này là bắt mấy con tin để đe dọa nhân viên hộ tống.

“Được!”

Sát thủ mặt sẹo đã hiểu ý của thủ lĩnh, nhanh chóng thu lại ý giết người.

Thấy sát thủ muốn lao đến trước mặt người dân, một viên màu đen lăn vào giữa đám đông.

Bùm!

Một tiếng động vang lên, người dân xung quanh đều cảm thấy tia sáng trắng lóe lên trước mắt, sau đó không nhìn thấy gì cả.

Thật ra các sát thủ vẫn luôn đề phòng bom chớp sáng, lựu đạn và đội hình mũi tên nỏ cầm tay của nhân viên hộ tống, nhưng lúc này có quá nhiều dân thường lao tới, mọi thứ rất hỗn loạn đến mức họ thậm chí còn không nhìn thấy.

Ngay cả không ít nhân viên hộ tống cũng trúng chiêu, huống gì là chúng?

Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh đều cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì cả.

“Thôi xong!”

Hai người đều cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Chúng vốn dĩ không chắc chắn mình có thể thoát ra khỏi vòng vây, bây giờ lại trở thành kẻ mù lại càng không có cơ hội.

Phía Tây, sát thủ một tai cách đó khá gần, không bị chói hoàn tàn nhưng tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều.

Lúc này nếu lao đến trước tức là đâm đầu vào chỗ chết, sát thủ một tai không do dự xoay người định quay lại trong rừng.

Nhưng sao các nhân viên hộ tống có thể cho hắn cơ hội đó chứ?

Ngay khi sát thủ xoay người đi, một viên lựu đạn đen rơi xuống chân hắn.

Sát thủ một tai không kịp cúi đầu xuống nhìn, vô thức lấy cánh tay che mắt lại.

Tiếc là lần này nhân viên hộ tống không ném bom chớp sáng mà là lựu đạn.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, sát thủ một tai hét lên thảm thiết, bị văng ra xa.

Đến khi hắn rơi xuống đất, cả người đã không biết bị dính bao nhiêu cát sắt, chân phải cũng bị nổ tung.

Rơi xuống đất vùng vẫy chưa được bao lâu thì chết.

“Chết chung đi!”

Sát thủ mặt sẹo nghe thấy tiếng nổ và tiếng hét của sát thủ một tai, tinh thần của hắn sụp đổ, nghe thấy bên phải có tiếng động, hắn vung con dao găm lên.

Một người dân luống cuống tay chân đang nhào đến, không may bị dao găm quẹt trúng bả vai.

Dao găm của sát thủ cực kỳ sắc bén, bả vai của người này xuất hiện vết thương dài mười mấy centimet, xương vai suýt nữa bị gãy.

Cũng may sát thủ mặt sẹo không nhìn thấy, không đâm thêm một nhát nữa, người đó hét lên, ngã sang một bên.

Nhưng người dân bị mù tạm thời quá nhiều, sau khi người này ngã xuống, lập tức có người khác không nhìn thấy nhào đến.

Dao găm của sát thủ mặt sẹo cứ thế vung trong không khí, có mấy người dân đều bị thương.

Hiện trường vốn dĩ đã hỗn loạn trở nên loạn hơn.

Mặc dù các nhân viên hộ tống chạy đến sau đó không bị mù tạm thời nhưng xung quanh sát thủ đều là người dân, họ không thể đến gần, cũng không dám phóng mũi tên, ném lựu đạn.

Lúc sát thủ mặt sẹo điều chỉnh dao găm định đâm thay vì chém thì Hàn Phong đến.

Nhìn thấy tình hình hiện trường, Hàn Phong không kịp suy nghĩ đã giật lấy nỏ từ tay thân vệ nhắm chuẩn vào sát thủ mặt sẹo, đồng thời kéo căng dây ra.

Xoẹt!

Mũi tên bay ra xuyên qua kẽ hở giữa đầu người dân, sau đó bắn trúng vào trán sát thủ mặt sẹo.

Sát thủ mặt sẹo trợn tròn hai mắt, sau đó ngã ra sau.

Không ít nhân viên hộ tống đều quay đầu lại nhìn Hàn Phong.

Từ sau khi đi theo Kim Phi, Hàn Phong vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ công văn, nhưng nhân viên hộ tống đều biết Hàn Phong xuất thân từ thợ săn.

Không có thợ săn nào không cảm thấy hứng thú với cung nỏ cả, Hàn Phong cũng vậy.

Việc yêu thích nhất sau khi tan làm của anh ta là bắn cung, chẳng qua bình thường rất ít khi ra tay vì để bảo vệ hình tượng trầm ổn của mình.

Ở một bên khác, gã thủ lĩnh không giết người bừa bãi như sát thủ mặt sẹo mà tiện tay tóm lấy một người dân để chắn trước người mình, sau đó kề dao găm vào cổ người đó.

Sau khi khống chế người dân, thủ lĩnh sát thủ lập tức kéo người dân đến gần một tảng đá lớn ở chân núi theo trí nhớ.

Từ đầu đến cuối, gã không để lộ vẻ mặt hoảng loạn, càng không hành động bừa bãi.

Mà dựa theo trí nhớ đi theo về hướng Bắc, để người dân vừa bị bắt đó chắn trước mặt.

Hàn Phong giơ cung lên nhắm mấy lần đều không tìm được góc bắn thích hợp.

Hết cách rồi, Hàn Phong đành phải thu lại cung nỏ, phất tay gọi Đại Cẩu Tử đến: “Dẫn người đỡ người dân đi”.

Mặc dù thủ lĩnh sát thủ lấy người dân để chặn trước mặt mình, phía sau cũng có tảng đá lớn, nhưng gã chỉ bắt cóc một người, chặn trước mặt nhưng không để ý đến hai bên trái phải.

Lúc này người dân xung quanh quá nhiều, rất dễ bắn nhầm.

Sau khi sơ tán người dân đi, các nhân viên hộ tống có thể đột phá từ hai bên trái phải.

Nghe thế Đại Cẩu Tử lập tức tập hợp đội đánh hổ lại, đi đến đỡ những người bị mù tạm thời đi.

Nghe thấy động tĩnh, thủ lĩnh sát thủ lập tức đoán được ý đồ của Hàn Phong.

Đầu tiên là nghiêng tai nghe trái phải, vận khí tức giận hét lên: “Đều dừng tay lại”.

Là một người luyện võ, khí thế của thủ lĩnh rất mạnh, tiếng hét che đi sự ồn ào xung quanh.

Người dân hoảng sợ ngưng gào thét, hiện trường vốn dĩ ồn ào hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh.

“Dừng tay đi, ngươi không thoát được đâu”.

Hàn Phong tiến đến khuyên gã đầu hàng: “Hiện giờ thả người này đi, ta sẽ cho ngươi ra đi nhẹ nhàng. Nếu ngươi vẫn cố chấp, Hàn Phong ta thề sẽ đẩy ngươi vào thế sống không bằng chết”.

“Ha ha ha, ngươi nghĩ ta bị dọa thật sao?”

Thủ lĩnh sát thủ lấy một bình sứ ra: “Hàn Phong, ngươi từng nghe nói đến nước ăn mòn chưa?”

Nghe thế Hàn Phong nhíu mày.

Nước ăn mòn là axit sunfuric đậm đặc, mấy năm trước từng có một bạo quân dùng nó để phạt đại thần dám chống đối mình.

Cuối cùng đại thần bị ném vào đại lao đó ngay cả xương cốt cũng bị thiêu đốt, từ đó mới có cái tên nước ăn mòn xương.

Có vài tổ chức tàn nhẫn thường lấy nó để xử lý những kẻ phản bội hoặc tiêu hủy thi thể.

“Hàn đại nhân, không giấu gì ngươi, trong bình nước ăn mòn này có thuốc độc, một khi nước này dính lên người chắc chắn sẽ chết”.

Thủ lĩnh sát thủ nói: “Bảo người của ngươi dừng tay, nếu không ta sẽ hất bình nước ăn mòn này ra ngoài”.

Hàn Phong nhíu chặt mày.

Trong vài tổ chức sát thủ quả thật có cách làm độc này.

Một giọt nước ăn mòn có thể làm cho da người xuất hiện lỗ lớn, sau đó chất độc cực mạnh trong đó sẽ thấm vào trong cơ thể người.

Đây là cách làm vô cùng độc ác.

Mặc dù bình sứ trong tay thủ lĩnh sát thủ không lớn, nhưng nếu đột nhiên hất ra xung quanh thì người dân sẽ phải chịu đau khổ.

Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Tiên sinh nhà ta nói, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp với bất kỳ thế lực tà ác nào! Đầu hàng đi, ngươi còn có thể chết mà không đau đớn”.
Chương 1019: Quả quyết

“Ha ha ha, Hàn đại nhân, chúng ta đều là người thông minh, nói mấy lời thách thức có ý nghĩa gì đâu?”

Ngón tay thủ lĩnh sát thủ búng nắp gỗ của bình sứ ra: “Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn không cho người rút thì mọi người cùng chết”.

“Hàn tiên sinh, có lui không?”

Đại Cẩu Tử bước đến hỏi.

Một bên là lời đe dọa của địch, một bên là người dân, ánh mắt Hàn Phong lóe sáng, nhất thời cũng không dám đưa ra quyết định dễ dàng.

Nhưng thủ lĩnh sát thủ đã bắt đầu đếm ngược.

“Mười”.

“Chín”.



Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự quyết tâm, sải bước đi sang một bên đẩy các nhân viên hộ tống phía sau cung nỏ hạng nặng ra, tự mình đứng vào vị trí điều khiển.

“Tiên sinh”.

Đội trưởng thân vệ ngạc nhiên thốt lên.

Các nhân viên hộ tống khác cũng trợn to mắt.

Họ cũng hiểu được Hàn Phong định làm gì.

Hàn Phong định giết sát thủ bằng cung nỏ hạng nặng.

Nhưng trước mặt sát thủ có người dân, bắn sát thủ chắc chắn không thể tránh được người kia.

Rất có thể người chắn phía trước đó sẽ bị cung nỏ hạng nặng bắn chết.

Kim Phi từng năm lần bảy lượt nhấn mạnh không thể làm người dân bị thương, nếu không sẽ bị phạt nặng.

Lúc này nhiều nhân viên hộ tống và người dân đang nhìn như thế, nếu Hàn Phong bắn chết người dân thật, lúc về chắc chắn sẽ bị phạt nặng.

Mặc dù thủ lĩnh sát thủ không nhìn thấy nhưng hình như gã cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, vừa đếm ngược vừa co rụt người xuống để nấp kỹ hơn.

“Bốn”.

“Ba”.

Ngay lúc thủ lĩnh sát thủ đếm ngược đến ba, Hàn Phong tấn công.

Vèo!

Tiếng rung chấn khiến người ta sợ hãi của mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay về phía thủ lĩnh sát thủ.

Tất cả nhân viên hộ tống đều vô thức nín thở.

Nhưng điều làm họ ngạc nhiên là mũi tên của cung nỏ hạng nặng không hề bắn trúng người dân và sát thủ mà sượt qua vai họ, bắn trúng tảng đá phía sau.

Pằng!

Mũi tên bắn trúng vào tảng đá lớn khiến nó vỡ thành rất nhiều mảnh.

Bụp!

Bình sứ trong tay thủ lĩnh sát thủ cũng bị một mảnh đá đụng vỡ, có không ít nước ăn mòn bắn lên tay thủ lĩnh.

Ngoài ra còn có hơn một phần ba mảnh vỡ cũng bắn lên người và mặt thủ lĩnh sát thủ.

Thủ lĩnh sát thủ đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, bị một hòn đá nhỏ bắn trúng mặt cũng không sao, nhưng lại là lần đầu tiên bị axit sunfuric đậm đặc bắn vào người, gã đau đến mức thất thần.

Người dân bị gã bắt làm con tin chỉ là người bình thường, sau khi bị mảnh đá nhỏ bắn vào người thì vô thức né sang một bên theo bản năng.

Thủ lĩnh sát thủ bắt cóc con tin này chủ yếu là chắn mũi tên cho gã, kéo dài thời gian đợi tác dụng của bom chớp sáng qua đi.

Thế nên gã không thấy dao găm ra, hơn nữa còn thất thần trong phút chốc nên đã để người dân đó thoát được.

Nhưng dù sao đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngay sau đó thủ lĩnh hoàn hồn, muốn lấy dao găm đâm vào người dân.

Tiếc là gã vẫn chậm một bước.

Sau khi tấn công bằng cung nỏ hạng nặng, Hàn Phong lập tức giơ cung nỏ cầm tay lên.

Dao găm của thủ lĩnh vẫn chưa đâm trúng người dân thì cánh tay gã đã bị trúng mũi tên.

Keng!

Dao găm trong tay thủ lĩnh rơi xuống.

Lúc này người dân bị bắt cóc cũng hoàn hồn, sau khi vùng vẫy thoát ra được thì lăn mấy vòng trên mặt đất, thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.

Thủ lĩnh sát thủ vừa định cúi người tìm dao găm thì các nhân viên hộ tống chạy đến.

Bình thường họ không phải là đối thủ của thủ lĩnh sát thủ, nhưng bây giờ đối phương đã bị mù tạm thời, hai tay cũng gần như vô dụng, có không đánh lại thì quả thật vô lý.

Thủ lĩnh sát thủ nhanh chóng bị áp chế.

“A Thành, giao cho ngươi đấy”.

Hàn Phong nhìn một thành viên có sở trường trong việc sử dụng hình phạt tàn khốc trong đội thân vệ.

“Lão đại, người yên tâm, ta nhất định sẽ chiêu đãi gã thật tốt”.

A Thành xoa tay nói.

Vừa rồi Hàn Phong đã thề sẽ khiến thủ lĩnh sát thủ sống không bằng chết thì A Thành sẽ thực hiện lời hứa này.

“Truyền tin cho Hầu Tử, nói là địch đã bị bắt, bảo anh ta dẫn người sang đây tập hợp đi”.

Hàn Phong trả cung nỏ cho thân vệ.

“Vâng”, nhân viên hộ tống nữ phụ trách truyền tin quay đầu rời đi.

“Cẩu Tử huynh đệ, địch đã bị bắt, không cần phong tỏa núi nữa, thông báo cho người dân về nghỉ ngơi đi”.

Hàn Phong lại nhìn Đại Cẩu Tử.

“Vâng”, Đại Cẩu Tử đáp, nhưng vẫn chưa đi mà có vẻ muốn nói lại thôi.

“Cẩu Tử huynh đệ, ngươi có việc gì sao?”, Hàn Phong hỏi.

Lần này có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ không thể thiếu công lao của Đại Cẩu Tử, đội đánh hổ dưới trướng của anh ta và cả người dân đến tiếp viện.

Hàn Phong có ấn tượng rất tốt với họ.

“Hàn tiên sinh, có phải các ngươi sắp đi rồi không?”, Đại Cẩu Tử hỏi.

Thành viên đội đánh hổ phía sau anh ta cũng đều nhìn Hàn Phong.

“Chắc là thế”, Hàn Phong gật đầu.

Nhiệm vụ của anh ta đến trấn Vĩnh Lâm là để truy bắt đám sát thủ này, mặc dù quá trình này hơi vất vả nhưng cuối cùng anh ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng đã đến lúc anh ta về rồi.

“Tiên sinh, ngài đi rồi, bọn ta phải làm sao?”

“Tiên sinh, ngài chia đất cho bọn ta rồi hẵng đi”.

Nghe nói Hàn Phong sắp đi, thành viên đội đánh hổ đều lo lắng.

“Việc phân đất này có đội chuyên môn phụ trách, không thuộc trách nhiệm của ta…”

Hàn Phong hơi khó xử.

Mặc dù anh ta có địa vị cao trong đội Chung Minh, gần như đã thay thế vị trí chưởng quầy của Trương Lương, nhưng anh ta chủ yếu chịu trách nhiệm về công tác tình báo, công việc phân đất là trách nhiệm của đội ba Chung Minh mới thành lập, không thuộc thẩm quyền của anh ta.

“Hàn tiên sinh, bọn ta chỉ chờ ngài đến chia đất nên mới liều mạng đến giúp ngài, bây giờ ngài bắt người rồi, không thể bỏ mặc bọn ta được…”

Một thành viên đội đánh hổ lo lắng, bắt đầu chỉ trích Hàn Phong.

“Lão Điền, ngươi câm miệng cho ta”.

Đại Cẩu Tử sợ Hàn Phong tức giận, vội đá vào tên thuộc hạ kia một cái: “Ngươi không lên tiếng, không ai nói ngươi câm”.

“Đừng đánh nữa”.

Hàn Phong kéo Đại Cẩu Tử còn muốn đánh người lại: “Vị huynh đệ này nói đúng, bọn ta đi như vậy đúng thật là không ổn”.

“Vậy tiên sinh đồng ý ở lại chia đất cho bọn ta sao?”

Đại Cẩu Tử mừng rỡ không thôi.

“Chuyện này rất quan trọng, ta cần xin chỉ thị của Quốc sư đại nhân, bây giờ vẫn chưa thể đồng ý với ngươi”.

Hàn Phong trịnh trọng nói: “Nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, đội Chung Minh nhất định sẽ tới chia đất. Trước khi đến, ta đảm bảo mọi người đều có thể có đồ ăn”.

Công việc phân đất của đội ba Chung Minh liên quan đến việc triển khai chiến lược tổng thể của Kim Phi và Cửu công chúa, không thể thay đổi kế hoạch chiến đấu vì một trấn, thế nên Hàn Phong không dám tự mình quyết định.

Nhưng với vị trí và quyền hạn của anh ta, Kim Phi cũng sẽ không nói gì về việc anh ta lấy một phần thóc từ các vựa lấy được để giúp đỡ dân chúng.

Cùng lắm anh ta cũng dùng cách cứu trợ để người dân trấn Vĩnh Lâm giúp đỡ tu sửa đường gì đó.

“Cảm ơn Hàn tiên sinh, cũng cảm ơn Quốc sư đại nhân”.

Nghe được Hàn Phong đảm bảo như vậy, lúc này Đại Cẩu Tử mới dẫn thành viên đội đánh hổ rời đi.

Hàn Phong cũng không làm phiền bọn họ, trời vừa sáng đã nhờ người viết thư, sau đó đóng dấu ấn vào phong bì thư rồi dán ba chiếc lông gà lên đó, sắp xếp một chiếc phi thuyền đưa về.

Có thể nói, thư lông gà có đóng dấu của Hàn Phong là tình báo được ưu tiên nhất.

Buổi trưa, sau khi nhận được thư, Tiểu Ngọc không kịp đọc đã cầm đi tìm Kim Phi và Cửu công chúa.

Kim Phi cũng luôn để ý đến tình hình của sát thủ, nhận lấy thư, nhìn lớp sơn đỏ, cũng không lấy dao mà cứ thế xé phong thư ra.
Chương 1020: Vẫn thiếu người

Trong thư Hàn Phong báo cáo về công việc bắt giữ lần này.

Khi thấy tất cả hung thủ đều đã bị đền tội, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nửa đoạn sau của bức thư nói về sự giúp đỡ của người dân trấn Vĩnh Lâm trong việc bắt giữ sát thủ lần này. Đồng thời nói về sự mong chờ đội Chung Minh đến chia đất của đội đánh hổ, xin ý kiến của Kim Phi rằng có thể phái một tổ đội đến trấn Vĩnh Lâm chủ trì công việc chia đất hay không.

Kim Phi sau khi xem xong bèn cau mày.

“Xem ra cuộc sống của người dân còn khó khăn hơn so với những gì chúng ta dự đoán!” Cửu công chúa thở dài nói.

Quận Hà Trung giáp với phủ Kinh Triệu, nhưng sau khi tiêu cục Trấn Viễn đánh bại phủ Kinh Triệu cũng không tiếp tục tiến về phía đông mà quay đầu đi về phía Tây và phía Bắc.

Không cần nghĩ cũng biết địa chủ thế gia ở quận Hà Trung sẽ làm gì.

Trấn Vĩnh Lâm chính là một mô hình thu nhỏ và cũng là một đại diện điển hình.

Thật ra trước khi ra quyết định đánh cường hào phân chia ruộng đất, Kim Phi đã biết thế gia và địa chủ nhất định sẽ điên cuồng phản công.

Càng ở gần Xuyên Thục, những nơi cách chiến trường của tiêu cục Trấn Viễn càng gần thì cuộc phản công sẽ càng gay gắt.

Nhưng Kim Phi không ngờ rằng người dân ở quận Hà Trung lại phải sống khổ sở như vậy.

Lúc trước thế gia và địa chủ còn hiểu được nguyên tắc không được tát ao bắt cá, do vậy ít nhiều vẫn còn có chút giới hạn, không dám dồn người dân vào bước đường cùng.

Nhưng bây giờ bất cứ lúc nào tiêu cục Trấn Viễn cũng có thể đánh tới, bọn chúng cũng không còn để ý gì nữa.

“Phu quân, bất kỳ cuộc cải cách nào đều đi kèm với sự hy sinh. Đây là việc bất khả kháng, chàng không được kích động.”

Cửu công chúa thấy sắc mặt của Kim Phi không đúng, rất lo lắng y nhất thời tức giận mà đưa ra quyết định không phù hợp với đại cục.

“Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ. Chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái.”

Kim Phi thở dài nói: “Một hạt bụi trong thời đại cải cách, rơi vào đầu bất kì người dân nào thì cũng sẽ trở thành một ngọn núi lớn có thể đè chết người!

Đối với chúng ta mà nói, đây là sự hi sinh cần thiết trong quá trình cải cách, nhưng đối với người dân trấn Vĩnh Lâm mà nói, đây chính là một trận tai họa! Một trận tai họa có thể khiến bọn họ tan cửa nát nhà!”

“Một hạt bụi trong thời đại cải cách rơi vào đầu bất kì người dân nào thì cũng sẽ trở thành một ngọn núi lớn…”

Cửu công chúa lặp lại câu nói này, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư.

Do xuất thân là hoàng tộc, nên thực ra Cửu công chúa không hoàn toàn tán đồng với việc đánh địa chủ phân chia ruộng đất, bởi vì hoàng tộc chính là thế gia và địa chủ lớn nhất trong thiên hạ.

Nhưng cô ấy cũng hiểu, khi Kim Phi đưa ra quyết định này đã không thể ngăn cản lại rồi.

Cho dù Kim Phi không làm thì cũng sẽ có những kẻ có dã tâm khác đi làm.

Cũng từ khi bắt đầu đánh cường hào phân chia ruộng đất, Cửu công chúa đã nhìn thấy được sức mạnh của quần chúng và hiểu được ý nghĩa thực sự của câu “Sức mạnh của quần chúng là vô tận”.

Số lượng quần chúng thực sự quá lớn và sức mạnh của họ quả thực là vô tận.

Thực ra cho đến nay tiêu cục Trấn Viễn cũng không có bao nhiêu người, nhưng vẫn có thể nắm chắc quyền kiểm soát ở cả Xuyên Thục và hơn nửa đất Tần.

Ngoài sự uy hiếp của các vũ khí lợi hại thì nguyên nhân lớn nhất chính là bọn họ được người dân ủng hộ.

Tiêu cục Trấn Viễn đi đến đâu cũng đều được người dân xếp hàng chào đón, có rất nhiều người dân còn cho các nhân viên hộ tống phần ăn duy nhất trong nhà của họ.

Việc như vậy không chỉ xảy ra một lần, cũng không chỉ xảy ra ở một nơi.

Sau khi đội Chung Minh phân chia đất xong, đều sẽ thành lập chi bộ làng và đại đội phụ nữ để quản lý người dân địa phương ở từng nơi.

Nói chung, mỗi làng chỉ cần để lại một nhân viên hộ tống hoặc một nhân viên văn thư của tiêu cục Trấn Viễn là có thể quản lý các địa phương một cách có trật tự.

Vì người dân quá phối hợp, nếu có người muốn làm hại nhân viên hộ tống và nhân viên văn thư được cử ở lại, thì người dân địa phương chính là những người đầu tiên không bằng lòng.

Trước kia Cửu công chúa cảm thấy Kim Phi cũng là một kẻ có dã tâm, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên nhận ra mình đã sai rồi.

Bởi vì đa số những kẻ có dã tâm đều chỉ coi người dân là công cụ để tranh giành thiên hạ, nhưng Kim Phi thì khác.

Y quan tâm người dân từ tận đáy lòng.

Cửu công chúa có thể cảm nhận được sự bi thương và tức giận trong lời nói vừa rồi của Kim Phi.

Có thể đây cũng chính là lí do tại sao người dân lại ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn, ủng hộ Kim Phi đến như vậy!

“Phu quân, chàng có cách gì không?” Cửu công chúa hỏi.

“Ta…” Kim Phi bối rối.

Đúng vậy, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước một.

Cho dù y có tức giận hơn nữa thì cũng không thể tiêu diệt hết thế gia địa chủ của cả Đại Khang trong một ngày được.

Dựa theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, y dự định dùng ba năm để giải phóng toàn bộ Đại Khang.

Nếu bước đi nhanh một cách mù quáng thì sẽ rất có khả năng xuất hiện tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng sau khi nghe về chuyện của trấn Vĩnh Lâm, Kim Phi cảm thấy khoảng thời gian này quá dài rồi.

Người dân không chờ nổi!

Có quá nhiều việc có thể xảy ra trong ba năm.

Ba năm sau, cho dù y đã giải phóng được Đại Khang, thì có lẽ người dân ở Trung Nguyên và Đông bộ đã chịu đủ sự dày vò của thế gia địa chủ rồi!

“Phải làm sao đây?” Kim Phi day trán, ngồi xuống.

Cửu công chúa đứng ở sau lưng Kim Phi, giúp y xoa huyệt Thái Dương: “Phu quân, đây là chuyện bất khả kháng!”

“Không, bất kỳ chuyện gì đều có cách giải quyết, chỉ là chúng ta chưa nghĩ ra mà thôi!”

Kim Phi đứng dậy nói: “Nhất định phải tìm cách trấn áp thế gia địa chủ ở các nơi, không được để bọn chúng tiếp tục làm xằng bậy được!”

“Trấn áp như thế nào đây?” Cửu công chúa hỏi.

“Đúng vậy, trấn áp như thế nào đây?” Kim Phi thấp giọng thở dài: “Mấu chốt là thiếu người!”

Nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn quá ít, bây giờ vẫn còn đang khai chiến ở đất Tần. Chống đỡ chiến tuyến hiện tại đã vô cùng khó khăn rồi, thực sự không rút được người nữa.

“Hay là cho phi thuyền và khinh khí cầu qua đó, hù dọa bọn chúng giống như khi uy hiếp Ngô vương, Sở vương thì sao?” Cửu công chúa kiến nghị.

“Cái này cũng là một cách, có thể thử xem!”

Kim Phi khẽ gật đầu: “Nhưng chỉ dựa vào lời kêu gọi của các nhân viên hộ tống thì không được, tốt nhất là rải tờ rơi. Ta đi tìm Trần công tử thương lượng một chút, các nàng không cần chờ cơm ta đâu!”

“Ta đi cùng chàng!”

Cửu công chúa dứt lời rồi chuẩn bị đi lấy áo khoác.

“Hai ba tháng này nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Kim Phi ấn Cửu công chúa ngồi lên ghế.

Cách đây một thời gian, Ngụy Vô Nhai đã xác nhận rằng cô ấy đã mang thai. Vì lúc trước đã từng bị sảy thai nên mạch thai có phần không tốt lắm. Ngụy Vô Nhai đã mấy lần nhấn mạnh Cửu công chúa phải yên tâm dưỡng thai, đặc biệt là trong mấy tháng đầu.

Cho nên gần đây Kim Phi đều dành phần lớn thời gian ở thư phòng giúp Cửu công chúa xử lý tấu chương.

Cũng may mà có Thiết Thế Hâm.

Thiết Thế Hâm không phải là kẻ ngu. Sau khi ông ta tới làng Tây Hà, rất nhanh đã hiểu rõ tính cách của Kim Phi, cũng phát hiện sự khác biệt giữa triều đình mới và triều đình cũ.

Các thế lực trong triều đình cũ rắc rối phức tạp, muốn nghiêm chỉnh làm việc thực sự quá khó.

Triều đình mới do Kim Phi và Cửu công chúa thành lập lại hoàn toàn khác. Ở đây không có quá nhiều tranh đấu, tất cả mọi người đều đang nỗ lực để một Đại Khang mới trở nên tốt đẹp hơn, để người dân có cuộc sống tốt hơn.

Thiết Thế Hâm rốt cuộc cũng hiểu cách làm trước đây của mình ngu ngốc đến mức nào!

Nhận ra được những điều này, suy nghĩ của Thiết Thế Hâm đã hoàn toàn thay đổi.

Cho dù Kim Phi cố ý cho ông ta làm chức quan nhỏ lục phẩm này, ông ta vẫn làm việc rất cẩn thận, xử lí tốt những việc mà mình phụ trách.

Dù sao cũng là nhân tài được Cửu công chúa nhìn trúng. Từ sau khi ông ta tiếp nhận bộ Hộ, đã nhanh chóng giải quyết công việc, giúp giảm bớt đáng kể gánh nặng công việc của Kim Phi và Cửu công chúa.

Kim Phi dự định quan sát tiếp thêm một thời gian, nếu không có vấn đề gì khác y sẽ đề bạt ông ta lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK