Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696: Ba ngàn nhân viên hộ tống đi kinh thành

"Ba ngàn nhân viên hộ tống đến kinh thành ư?"

Chung Linh Nhi giật mình: "Tiên sinh, ngài muốn làm gì?"

Hô hấp của Đại Lưu đột nhiên trở nên dồn dập.

"Không làm gì cả, chỉ là đề phòng những điều xấu nhất có thể xảy ra thôi."

Kim Phi nói: "Trong thư nhớ nhắc nhở Lương ca một tiếng, những nhân viên hộ tống được phái đến kinh thành tốt nhất phải là thành viên nòng cốt của Kim Xuyên, dùng người ngoài cũng phải dùng những người có thể tin cậy được. Còn nữa, bảo nhân viên hộ tống lấy lý do là vận chuyển và phát triển thị trường xung quanh kinh thành để đến đó, cố gắng khiêm tốn chút, đừng để bị người ngoài chú ý đến."

Kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập căn cứ ở Quảng Nguyên, họ chưa bao giờ ngừng mở rộng tuyển dụng.

Với sức ảnh hưởng của Kim Phi và danh tiếng của tiêu cục ở Xuyên Thục hiện tại, việc tuyển quân là rất đơn giản.

Chỉ cần Kim Phi nới lỏng các hạn chế về địa lý, vô số người ở toàn bộ khu vực Xuyên Thục sẽ đổ xô đến đăng ký tuyển dụng.

Cách đây một khoảng thời gian, tiền trang phát triển quy mô lớn, cần dùng rất nhiều nhân viên hộ tống, Trương Lương vừa trấn áp bọn thổ phỉ vừa sắp xếp một số đợt tuyển dụng.

Với thực lực hiện tại của tiêu cục, tuyển dụng ba ngàn người tuy khó nhưng không phải là không thể.

Kim Phi tin rằng Trương Lương có thể xử lý tốt được.

Điều duy nhất y phải lo lắng là gây ra quá nhiều động tĩnh ồn ào quá lớn, kinh động đến đám quyền quý ở kinh thành.

Không phải Kim Phi sợ bọn họ, mà là bây giờ Cửu công chúa mất tích không rõ sống chết, cho dù Kim Phi không coi đám quyền quý ra gì, nhưng cũng phải kiêng dè lo lắng cho sự an toàn của Cửu công chúa.

Y chỉ có thể cố gắng hành động khiêm tốn lại.

"Vâng!"

Chung Linh Nhi nghe thấy Kim Phi sắp xếp như vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, vài con chim bồ câu được đưa ra khỏi lồng và bay về phía kinh thành và Kim Xuyên.

Khánh Mộ Lam đứng ở nơi xa, mặc dù không nghe thấy Kim Phi nói gì, nhưng từ vẻ mặt của Chung Linh Nhi và Đại Lưu cô ấy cũng có thể đoán được ra chuyện Kim Phi vừa nói chắc chắn không nhỏ.

Sau khi do dự một lúc, cô ấy mới tươi cười tiến lại gần và hỏi: "Tiên sinh, ngài thả chim bồ câu làm gì vậy?"

Kim Phi liếc nhìn cô ấy, nhưng không trả lời lại.

"Tiên sinh, vừa rồi ta hơi nóng vội, nói sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta nhé."

Khánh Mộ Lam bình thường tuy rằng rất tùy tiện, nhưng cũng biết đạo lý biết ứng phó thích hợp với tình hình, cô ấy khoanh hai tay, nịnh nọt nói: "Ta cũng là lo lắng cho Vũ Dương mà…."

Khánh Mộ Lam bình thường rất hấp tấp, nhưng đột nhiên xuất hiện dáng vẻ này, Kim Phi thực sự khá bất ngờ, trong đầu bỗng lướt qua bóng dáng nhân vật Na Tra trong bộ phim hoạt hình Mười vạn câu chuyện cười.

Y phàn nàn nói: "Được rồi, được rồi, nếu không biết làm nũng thì đừng học lung tung, da gà ta nổi lên hết rồi đây!"

"Tiên sinh, ngài như vậy là hết giận rồi đúng không?" Khánh Mộ Lam cười hỏi: "Vừa rồi ngài thả chim bồ câu cho ai vậy?"

"Mộ Lam, cô đừng hỏi nữa, hỏi nữa ta cũng sẽ không nói đâu."

Kim Phi xua tay nói: "Chuyện này cô cũng không nên hỏi, nếu biết quá nhiều, sẽ không tốt cho cô, ca ca cô và cả nhà họ Khánh."

Khánh Hâm Nghiêu bây giờ đã không thể tự bảo vệ mình, Khánh Hoài cũng khó khăn lắm mới có được chỗ đứng ở thành Vị Châu, Kim Phi thực sự không muốn liên lụy đến nhà họ Khánh nữa.

"Nghiêm trọng như vậy sao?"

Nụ cười trên mặt Khánh Mộ Lam dần dần biến mất.

Kim Phi không muốn nói chuyện này nữa, y đổi chủ đề: "Các là thư mà Vũ Dương viết, cô có mang đến không?"

"Mang đến rồi…"

Khánh Mộ Lam biết Kim Phi không muốn nói, có hỏi cũng vô ích, cô ấy thở dài, chạy đến bên cạnh ngựa chiến, lấy từ trong thắt lưng ra một cái túi vải lớn đưa cho Kim Phi.

Kim Phi mở túi vải ra, bên trong phát hiện ra một chồng thư dầy.

Trở về nhà, y mở tất cả các bức thư ra, đặt từng bức lên trên bàn.

Cửu công chúa hiểu rất rõ Kim Phi, chuẩn bị cũng rất đầy đủ, những bức thư này dường như đã đề cập đến tất cả các vấn đề mà Kim Phi có thể sẽ hỏi.

Mấy chục bức thư cộng lại lên đến hơn trăm trăng, nhưng chữ nào cũng viết ngay ngắn, không có một chữ nào cẩu thả.

Mấy ngày trước Tết là thời điểm đợt rét lạnh nhất, Kim Phi có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Cửu công chúa ngồi ở bàn làm việc, dùng bút lông viết từng nét từng nét một, thỉnh thoảng hơ tay lên bếp lửa.

"Đúng là một cô gái ngốc!"

Kim Phi thở dài, cất từng bức thư đi.

Vừa mới cất xong thư, Đại Lưu đã tới nói với y, có một quan chức nhỏ ở Cục vận tải xin gặp.

"Người của Cục vận tải tìm ta làm gì?"

Kim Phi nghi ngờ hỏi.

"Hắn ta nói rằng năm ngoái Thấm Nhi đã đưa cho hắn ta một bức thư, bảo hắn ta giao cho tiên sinh." Đại Lưu trả lời.

"Thư của Thấm Nhi?" Kim Phi hơi giật mình: "Đưa hắn vào đây đi."

Đại Lưu đồng ý, nhanh chóng dẫn theo quan chức đó vào nhà.

"Bái kiến Kim tiên sinh!"

Người đó vừa bước vào cửa đã hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi giơ tay hành lễ lại: "Thư đâu?"

"Ở đây!" Quan chức nhỏ lấy từ trong lòng ra một lá thư, dùng hai tay đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhìn chữ viết trên lá thư thì biết lá thư này cũng là do Cửu công chúa viết.

"Năm ngoái Thấm Nhi đã đưa thư cho ngươi, tại sao ngươi không nghĩ cách chuyển nó đến cho ta?" Kim Phi cau mày hỏi.

Người này là người của Cục vận tải, cho dù là thông qua Ngụy Đại Đồng hay nhân viên hộ tống, muốn giao thư cho y cũng không phải là khó.

"Hồi bẩm tiên sinh, khi Thấm Nhi cô nương đưa thư cho ta, đã đặc biệt căn dặn, bảo ta đợi sau khi gặp được tiên sinh ở Đập Tô Giang thì mới được đưa thư cho ngài, nếu như đưa trước, cô ấy sẽ đánh gãy chân của ta…"

Quan chức đó giải thích với vẻ mặt đau khổ.

Kim Phi biết người này ở trong tình thế khó xử giữa y và Thấm Nhi, cho nên cũng không làm khó hắn nữa.

"Vất vả rồi!"

Y cười khổ vỗ vai hắn rồi, nháy mắt với Đại Lưu.

Đại Lưu hiểu ý, dẫn hắn rời đi.

Khi đi đến cửa, anh ta lấy ra một thỏi bạc nhỏ nhét vào tay hắn.

Trong phòng, trước tiên Kim Phi kiểm tra xi niêm phong, xác định không có vấn đề gì trước, sau đó mới cầm dao mở bức thư ra.

"Tiên sinh, khi ngài nhìn thấy bức thư này, có nghĩa là ngài đã đến đập Tô Giang rồi, Mộ Lam tỷ tỷ có lẽ sẽ không giấu được…."

"Tiên sinh, Vũ Dương biết ngài nhất định sẽ rất tức giận, cũng có thể sẽ lo lắng, ngài không cần lo lắng, bổn cung cũng có hậu thuẫn ở kinh thành, bổn cung dám quay về thì sẽ không có chuyện gì đâu…"

"Tiên sinh, xin hãy ghi nhớ những gì ngài đã hứa với Vũ Dương, dù có xảy ra chuyện gì, Vũ Dương cũng sẽ giải quyết, tiên sinh đừng dễ dàng động đao binh, coi như là Vũ Dương cầu xin tiên sinh…"

Trong thư, Cửu công chúa xin lỗi Kim Phi trước, sau đó giải thích lý do tại sao cô ấy lại làm như vậy, đồng thời trấn an Kim Phi rằng cô ấy sẽ không sao.

Cuối cùng, cô ấy liên tục lặp đi lặp lại xin Kim Phi đừng tùy tiện đụng đao binh.

Kim Phi thở dài, đặt lá thư xuống.

Lời an ủi của Cửu công chúa trong thư không những không xua tan được sự lo lắng của Kim Phi mà còn khiến y càng lo lắng hơn.

Theo tính cách của Cửu công chúa, giải thích nhiều như vậy là biểu hiện của sự không chắc chắn.

Nếu như cô ấy thực sự có sự tự tin thì sẽ không rời đi mà không từ biệt, trái lại sẽ cố gắng thuyết phục Kim Phi.

Cho nên, lúc này Kim Phi không những không thay đổi quyết định của mình, ngược lại còn càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn.

Sau khi ngồi ở bàn suy nghĩ rất lâu, y lại gọi Chung Linh Nhi đến.

"Linh Nhi, truyền tin cho Hạ Nhi, để cô ấy chuẩn bị một trăm quả lựu đạn, bảo Tiểu Bắc và Trương ca nghĩ cách đưa đến gần kinh thành."

Kim Phi sắp xếp nói: "Ngoài ra hãy thông báo cho Lão Ưng, bảo anh ta dẫn một trung đội về kinh thành!"

Thật ra y bảo Trương Lương điều người về kinh thành, không phải là muốn trực tiếp tấn công kinh thành mà chỉ là muốn đề phòng những điều xấu nhất có thể xảy ra thôi.

Nhưng bây giờ Kim Phi đột nhiên cảm thấy, y nên chuẩn bị cho điều xấu nhất.

Sau khi có những hành động như vợ chồng với Cửu công chúa, Kim Phi đã coi cô ấy như người của mình.

Cửu công chúa có thể giải quyết ổn thỏa trong triều đình là tốt nhất, nếu như Cửu công chúa không giải quyết được thì y nhất định sẽ đủ năng lực dùng vũ lực cưỡng ép đưa Cửu công chúa ra khỏi kinh thành!
Chương 697: Ngự Lâm Quân giáp đỏ

Hiện giờ không rõ tung tích của Cửu công chúa, nếu Kim Phi nói không lo lắng thì là nói dối.

Nhưng y không hoảng loạn.

Kinh thành cách đây xa hơn ngàn dặm, biết dù lo lắng cũng vô ích, nên y ép bản thân bình tĩnh lại.

Y sắp xếp cho Chung Linh Nhi truyền tin xong, lại bảo Đại Lưu đi tìm Ngụy Đại Đồng.

"Ngụy đại nhân, ở nhà đột nhiên có chuyện gấp, ta phải nhanh chóng trở về."

Kim Phi nói, "Nơi này xảy ra chuyện gì, mau nói cho ta biết."

Phái mấy ngàn người mang theo vũ khí đến gần kinh thành, làm không khéo thì sẽ gây ra náo loạn, Kim Phi cần phải đích thân trở về phụ trách, chỉ huy lực lượng cấp dưới phối hợp với Trương Lương.

"Tiên sinh định khi nào thì trở về?" Ngụy Đại Đồng hỏi.

"Càng nhanh càng tốt, " Kim Phi nói: "Dĩ nhiên, nếu như đập Đô Giang bên này có việc quan trọng, ta vẫn có thể trì hoãn lại mấy ngày."

Công trình đập Đô Giang có liên quan đến toàn bộ đất đai của Xuyên Thục, Kim Phi cũng không dám xem nhẹ.

"Vậy ta nói tình hình hiện tại cho tiên sinh biết ngay..."

Ngụy Đại Đồng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy Kim Phi rất sốt ruột, bèn đi tới cạnh sa bàn, bắt đầu giải thích tiến độ hiện tại của công trình.

"Kênh số ba và số sáu sắp hoàn thành rồi, bây giờ cần đào thêm một kênh mới để nối chúng lại, như vậy mới có thể tưới ruộng đất ở trấn Mao Lĩnh và trấn Thất Lang."

Ngụy Đại Đồng chỉ vào sa bàn hỏi: "Bây giờ ta không chắc nên đào kênh này từ trấn Mao Lĩnh hay trấn Thất Lang, muốn nghe lời khuyên của tiên sinh."

"Hai bên có ưu điểm nhược điểm gì?" Kim Phi hỏi.

"Đào từ trấn Mao Lĩnh, kênh sẽ dài hơn, nhưng dọc đường toàn là đất bằng phẳng, khá dễ đào. Trấn Thất Lang thì ngược lại, đào từ trấn Thất Lang, kênh ngắn hơn một nửa, nhưng chỗ đó có hai ngọn đồi, e là khá khó đào." Ngụy Đại Đồng giải thích.

"Hai nơi này có xa không?" Kim Phi hỏi: "Hay là chúng ta đi xem thử? Việc kiểu này tốt nhất phải kiểm tra tại chỗ rồi mới quyết định."

"Cũng không xa lắm, chỉ có ba mươi dặm thôi, " Ngụy Đại Đồng nói: "Nhưng hôm nay đi thì chắc chắn không kịp rồi, đường ở đó không tốt, có mấy đoạn đường mòn vô cùng hẹp, ngựa chiến chạy không được, trời tối quá cũng chạy không nổi."

"Hôm nay không đi được..."

Kim Phi trầm ngâm suy nghĩ, cầm một tấm bản đồ khác lên.

Phát hiện trấn Mao Lĩnh và trấn Thất Lang cách đường trở về Kim Xuyên không xa, bèn nói: "Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ qua đó, sau khi xem xong hai nơi này, ta sẽ đi thẳng về Kim Xuyên."

"Vậy cũng được." Ngụy Đại Đồng hỏi: "Bây giờ vẫn còn sớm, hay là tiên sinh đến xem thử núi Ngọc Lũy đi?"

"Được, đi xem thử." Kim Phi gật đầu đồng ý.

Lần này y vốn định ở lại đập Đô Giang một thời gian, đợi cho nổ tung núi Ngọc Lũy mới trở về, nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, Kim Phi chỉ có thể đẩy nhanh lịch trình.

Hai người dẫn đội quân trèo lên đỉnh núi Ngọc Lũy, Kim Phi đưa kính viễn vọng lên nhìn.

Năm đó cha con Lý Băng xây dựng đập Đô Giang, kể từ khi thành lập dự án, đi hỏi thăm người dân địa phương cho đến khi hoàn thành công trình chính, tốn hết tám năm.

Hơn nữa sau khi công trình hoàn thành, còn phải tu sửa.

Ví dụ như nên đào thêm một con kênh nhỏ ở đây, hay là con kênh này cần rộng hơn sâu hơn các kiểu.

Trước sau cộng lại, toàn bộ dự án đập Đô Giang, tổng cộng tốn hai mươi năm của hai cha con.

Mà ở đời trước Kim Phi từng đến tham quan đập Đô Giang, có khinh khí cầu và kính viễn vọng, chỉ mất mấy ngày đã hoàn thành chuyến tham quan và thiết kế.

Năm đó số người dân mà cha con Lý Băng huy động được khá ít, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại áp dụng biện pháp làm công đổi lương thực, số người dân họ huy động được nhiều hơn của cha con Lý Băng không biết bao nhiêu lần.

Dưới tình hình này, tốc độ xây dựng cũng nhanh hơn cha con Lý Băng rất nhiều, cũng khoa học hơn hẳn.

Thế nên Cửu công chúa hy vọng Kim Phi có thể cho nổ tung núi Ngọc Lũy trước khi mùa mưa của mùa hè năm nay.

"Nhìn chung thì không có vấn đề gì, tiếp tục xây dựng với tiến độ như hiện tại là được, đến khi đào xong cửa cống, có lẽ ta đã xử lý xong chuyện trong nhà rồi, đến lúc đó ta sẽ tới nữa."

Kim Phi đặt kính viễn vọng xuống, hài lòng gật đầu.

Khi xuống núi Ngọc Lũy thì trời đã tối.

Sau khi thống nhất với Ngụy Đại Đồng về thời gian khởi hành vào buổi sáng ngày mai, Kim Phi ăn cơm xong đã đi ngủ.

Có thể vì lo lắng cho Cửu công chúa, Kim Phi ngủ không ngon lắm, cứ nằm mơ suốt.

Lúc thì nằm mơ thấy Cửu công chúa trở về, lúc lại nằm mơ thấy cô ấy gặp phải nguy hiểm ở kinh thành.

Khó khăn lắm mới ngủ được, lại nghe thấy Đại Lưu đang kêu mình.

"Phải lên đường rồi sao?" Kim Phi hỏi.

"Bây giờ mới canh ba giờ Dần, còn lâu lắm trời mới sáng." Đại Lưu đáp: "Là Khánh đại nhân đến."

"Khánh đại nhân?" Kim Phi vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi mơ màng: "Khánh đại nhân nào?"

Khánh đại nhân mà y biết là Khánh Hâm Nghiêu.

Nhưng Khánh Hâm Nghiêu ở thành Tây Xuyên, không thể nào hơn nửa đêm lại đến đập Đô Giang tìm y.

Y vừa mới nghĩ thoáng qua như thế, đã nghe thấy Đại Lưu nói: "Khánh đại nhân là Khánh Hâm Nghiêu."

"Là anh ta thật à?"

Chân mày Kim Phi hơi nhíu lại.

Khánh Hâm Nghiêu tới đây giờ này, lời giải thích duy nhất là hôm qua Khánh Mộ Lam đã báo tin cho anh ta, Khánh Hâm Nghiêu cũng biết y biết chuyện của Cửu công chúa rồi.

"Mời anh ta vào đi."

Kim Phi xoa mặt, bắt đầu mặc quần áo.

Khi y đi ra từ phòng ngủ, Khánh Hâm Nghiêu đã ngồi chờ trước sa bàn.

Đúng như Kim Phi dự đoán, Khánh Hâm Nghiêu trông vô cùng mệt mỏi, rõ ràng đã đi suốt đêm để đến đây.

Thấy Kim Phi, anh ta chắp tay nói: "Tới thăm lúc đêm khuya, đã quấy rầy mộng đẹp của tiên sinh, mong tiên sinh đừng trách ta."

"Khánh đại nhân, ngài có tin tức của Vũ Dương chưa?" Kim Phi hỏi.

Trừ việc này ra, Kim Phi không nghĩ Khánh Hâm Nghiêu có thể vì chuyện gì khác mà đi suốt đêm tới đây.

"Quả nhiên không giấu được tiên sinh."

Khánh Hâm Nghiêu nói: "Đầu năm ở kinh thành thật sự có tin tức của Vũ Dương, ta sợ Mộ Lam lo lắng nên chưa nói với muội ấy.

Chiều hôm qua Mộ Lam truyền tin rằng tiên sinh biết chuyện của Vũ Dương, ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên nói với tiên sinh."

"Vũ Dương bây giờ thế nào?" Kim Phi vội vàng hỏi.

"Ta cũng không biết", Khánh Hâm Nghiêu nói: "Đầu năm ta nhận được tin do đại bá truyền tới, nói rằng tai mắt của ông ấy đã từng gặp Cửu công chúa một lần ở ngoài kinh thành, lúc đó có lẽ cô ấy mới đến kinh thành, còn chưa kịp vào thành, tai mắt thấy cô ấy đứng chung với Ngự Lâm Quân giáp đỏ."

"Ngự Lâm Quân giáp đỏ?" Kim Phi cau mày: "Hoàng đế biết Vũ Dương sắp trở về à?"

Ngự Lâm Quân là đội quân bảo vệ kinh thành, thuộc sự quản lý trực tiếp của Hoàng đế, có thể xem là đội quân tin cậy của Hoàng đế.

Trong Ngự Lâm Quân có hai đội mặc giáp màu đỏ, được gọi là Ngự Lâm Quân giáp đỏ, nhiệm vụ là bảo vệ hoàng thành, có thể nói là thuộc hạ thân tín nhất của Hoàng đế.

"Người có thể điều động Ngự Lâm Quân giáp đỏ, chỉ có một mình bệ hạ, cho nên ta và đại bá suy đoán, Vũ Dương chắc là bị bệ hạ dẫn đi rồi."

Khánh Hâm Nghiêu gật đầu, đồng ý với suy đoán của Kim Phi.

"Hoàng đế dẫn cô ấy đi đâu?" Kim Phi hỏi.

"Không biết", Khánh Hâm Nghiêu lắc đầu: "Lúc ấy có rất nhiều Ngự Lâm Quân giáp đỏ ở đó, tên tai mắt đó chỉ là cựu binh què một chân, không dám lại gần quá, cũng không dám đi theo thăm dò, sau đó đại bá phái cao thủ ra khỏi thành, Vũ Dương và Ngự Lâm Quân đều không thấy đâu cả.

Sau đó đại bá lại huy động toàn bộ tai mắt ở kinh thành đi tìm, vẫn không tìm được. Nhưng có thể xác nhận là, Vũ Dương chưa trở về hoàng cung, cũng chưa trở lại biệt viện ở kinh thành."
Chương 698: Vải Thục

"Không tìm được ư?"

Lòng Kim Phi thấp thỏm không yên.

Cửu công chúa không chỉ mang theo Thấm Nhi, Châu Nhi, còn có Tần Minh cùng một đám thị vệ, không thể nào mục tiêu lớn như vậy lại bốc hơi được?

Khánh Hâm Nghiêu thấy vẻ mặt của Kim Phi không đúng, vội vàng nói: "Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, Vũ Dương là nữ nhi mà bệ hạ yêu quý nhất, nên bệ hạ sẽ không làm khó muội ấy đâu. Ta với đại bá đều đoán là bệ hạ dẫn Vũ Dương đi, hẳn là để bảo vệ cô ấy."

“Bảo vệ muội ấy?" Kim Phi hỏi: "Thế là có ý gì?"

"Lần này Vũ Dương giết quá nhiều quyền quý, đã đắc tội hơn phân nửa đại gia tộc đứng đầu ở kinh thành!"

Khánh Hâm Nghiêu nói: "Dù sao những kẻ quyền quý đấu đá cũng sẽ không thẳng tay giết người, lần này coi như Vũ Dương đã phá vỡ quy tắc nếu những kẻ đó biết muội ấy đã trở về kinh, thì nhất định bọn họ sẽ không bỏ cuộc."

“Bọn họ đều đáng chết!"

Kim Phi lạnh lùng nói.

Thực ra, y cũng biết giết chết nhóm quyền quý sẽ dẫn đến hậu họa vô tận, cho nên lúc đó y đã chuẩn bị hết thảy cho việc phản loạn.

Nhưng sau đó Cửu công chúa lại yêu cầu hành động, Kim Phi cảm thấy cô ấy ra tay thì càng danh chính ngôn thuận, nên đã đồng ý.

Dù vậy, Kim Phi vẫn liên tục nhắc nhở Cửu công chúa đừng rời khỏi Xuyên Thục.

Với thực lực hiện tại của tiêu cục, ở khu Xuyên Thục này, thì cho dù nhóm quyền có cho bao nhiêu người tới, y cũng tự tin là mình có thể bẻ được thủ đoạn của họ.

Nếu tệ lắm thì vẫn có thể trở lại Kim Xuyên.

"Tiên sinh, Vũ Dương hoạt động ở kinh thành nhiều năm, nên trong tay đã có khá nhiều nhược điểm của nhóm quyền quý, muội ấy quyết định về kinh thì đã chuẩn bị xong xuôi rồi ngài đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chờ tin tức của muội ấy là được." Khánh Hâm Nghiêu khuyên nhủ.

"Ta hiểu rồi," Kim Phi gật đầu: "Cảm ơn Khánh đại nhân đã đến đây cả đêm để nói cho ta biết chuyện này, chỉ cần Vũ Dương không sao là được, ta sẽ không làm loạn.”

"Vậy là tốt rồi,” Khánh Hâm Nghiêu do dự rồi hỏi: "Tiên sinh, Mộ Lam nói chiều hôm qua sau khi ngài biết chuyện của Vũ Dương, đã cho người thả một số chim bồ câu đưa thư, ta có thể mạo muội hỏi xem ngài định làm gì không?"

“Không có gì, lúc rời khỏi phòng thí nghiệm bếp lò quên dập tắt lửa, nên đã nhờ người bên trong dập lửa, kẻo làm cháy phòng thí nghiệm." Kim Phi thuận miệng bịa chuyện nói.

Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại.

Không muốn nói thì đừng nói, nói bậy bạ vậy mà cũng nói?

Một cái bếp lò mà phải thả bồ câu đưa tin sao?

Hơn nữa còn thả một lúc tới mấy con…

Kim Phi rõ là không muốn nói, Khánh Hâm Nghiêu cũng không muốn hỏi thêm, hai người trò chuyện một lúc, rồi Khánh Hâm Nghiêm cáo từ rời đi.

Bây giờ đã là giờ Mão, Kim Phi cũng không muốn ngủ tiếp nữa, dứt khoát ngồi vào bàn ngẫm nghĩ lại chuyện này.

Cửu công chúa nhất quyết muốn hồi kinh, nhất định là có nguyên nhân không rõ ràng.

Nhưng Kim Phi lại hoàn toàn không biết nguyên nhân đó là gì.

Y không biết nhiều lắm về nhóm quyền quý ở kinh thành, chẳng có manh mối gì.

Huống hồ bây giờ Hoàng đế lại nhúng tay vào.

Nghĩ không ra, y dứt khoát không nghĩ nữa.

Tới khi tìm được Cửu công chúa, thì sẽ biết mọi chuyện.

Có một câu mà Khánh Hâm Nghiêu nói không sai, Hoàng đế đã phái Ngự Lâm Quân giáp đỏ đến đưa Cửu công chúa đi, có lẽ là để bảo vệ cô ấy.

Chuyện này khiến Kim Phi cảm thấy an tâm hơn không ít.

Trời vừa sáng, Ngụy Đại Đồng đã đến.

Khi biết Khánh Hâm Nghiêu đến, Ngụy Đại Đồng muốn đến bái kiến nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã đi ngủ nên phải đành thôi.

Ăn sáng xong, Kim Phi chào hỏi Khánh Mộ Lam sau đó dẫn Bắc Thiên Tầm, Đại Lưu và đám người Chung Linh Nhi rời khỏi công trường đập Đô Giang, rồi lao tới trấn Mao Lĩnh.

Sau khi quan sát trấn Mao Lĩnh và trấn Thất Lang đến buổi chiều, xác định xong kế hoạch xây dựng một con kênh, Kim Phi lập tức dẫn đội ngũ của mình thẳng tiến về Kim Xuyên.

Chiều hôm sau, khi họ trở lại làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và Trương Lương đã đợi ở cổng làng.

“Lương ca, điều động đội ngũ thế nào rồi?”

Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, giao dây cương cho Đại Lưu.

“Các huynh đệ trong làng đã tập hợp lại, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Trương Lương đáp: “Các huynh đệ ở các nơi khác cũng đã nhận được thông báo, nhưng họ đều có việc trong tay, nên cần phải giao lại cho người khác mới được.”

Sau chuyện của bọn thổ phỉ lần trước, Trương Lương đã tăng cường lực lượng phòng ngự xung quanh làng Tây Hà.

Trại huấn luyện phía sau núi đã có hàng trăm người chờ sẵn, lực lượng phòng ngự ở đỉnh Song Đà và núi Thiết Quán đã tăng gấp mấy lần trước đây.

"Các nhân viên hộ tống có thâm niên đều là trụ cột của nhiều nơi, điều động 3.000 người liệu có ảnh hưởng lớn đến hoạt động vận chuyển bình thường của tiêu cục không?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Phu nhân quên là chúng ta còn có 5000 quân Trấn Viễn sao?"

Trương Lương nói: "Ta còn đang lo lắng không biết sắp xếp bọn họ như thế nào đây. Bây giờ tiên sinh đã điều động 3000 nhân viên hộ tống, vừa lúc để mấy người còn lại lên đỉnh núi, cũng coi như luyện binh."

"Vậy cử quân Trấn Viễn đến kinh thành luôn, không phải vậy là được rồi sao? Hà tất phải làm việc này nữa?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Hạ Nhi, quân Trấn Viễn là quân chính quy đã đăng ký ở bộ binh, không thể tùy ý tới gần kinh thành." Kim Phi giải thích: "Nhưng nhân viên hộ tống thì khác, đội hộ tống có thể vận chuyển đi bất cứ đâu, nếu có người gây rắc rối, thì ta cũng có chuyện để nói."

"Thì ra là thế." Quan Hạ Nhi gật đầu: "Mặc dù việc này phiền phức hơn chút, nhưng quả thực là an toàn hơn."

"Cũng không phiền gì, để mọi người xuất phát theo từng đợt, mục tiêu cũng nhỏ hơn chút." Kim Phi nói: "Đạn dược đã sẵn sàng chưa?"

“Đã sẵn sàng, hôm nay đã gửi đi hai mươi đơn vị." Quan Hạ Nhi nói: "Ngày mai thương hội sẽ có một lô hàng khác sẽ đến kinh thành, có thể gửi thêm cho mười đơn vị nữa."

“Vậy là tốt rồi.” Kim Phi gật đầu: “Ra sau núi xem các huynh đệ thế nào.”



Kể từ khi Kim Phi chế tạo ra máy dệt hoa văn, thì vải do xưởng dệt sản xuất đều có hoa văn.

Trước đây Đại Khang không hề có loại vải này, dân chúng mặc quần áo vải thô không có bất kỳ hoa văn nào, thậm chí màu sắc cũng chỉ là màu nguyên bản của sợi gai.

Hoa văn trên trang phục của các quan lớn và những người quyền quý, về cơ bản đều là thêu lên.

Nhưng thêu lên thì giá cả rất đắt, người dân bình thường không thể mua nổi.

Mà giá vải mới do xưởng dệt Kim Xuyên sản xuất ngang bằng với giá vải thô bây giờ.

Thế nên khi loại vải có hoa văn này ra mắt, đã được rất nhiều thương buôn vải ở khắp các nơi chào đón nồng nhiệt.

Nhóm thương buôn vải còn đặt tên loại vải này là “vải Thục”.

Mặc dù những chiếc máy dệt hiện đang được sử dụng trong nhà máy dệt không phải là những chiếc máy mới nhất do Kim Phi chế tạo, nhưng cũng là những chiếc máy được y cải tiến.

Ngoài ra, để cố gắng thuê càng nhiều người dân, xưởng dệt đã nhiều lần mở rộng tuyển dụng, mấy xưởng dệt hiện nay đã sản xuất ra hàng đống vải Thục mỗi ngày, chất lên như núi.

Nhưng Đường Đông Đông vẫn cứ hạn chế vận chuyển với số lượng lớn.

Một là để lấy tinh thần, tăng thêm hăng hái trong việc xử lý Chu Trường Lâm, hai là tích trữ hàng hóa để ứng phó với thảm họa rét lạnh mà Kim Phi đã đề cập, ba là cho ra quá nhiều vải Thục cùng một lúc thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thị trường.

Bây giờ thời kỳ giá lạnh tồi tệ nhất đã qua, Chu Trường Lâm cũng đã bị xử lý, cho nên trong mấy ngày tới, liên tục có đội ngũ kéo một xe vải Thục rời khỏi làng Tây Hà.

Mỗi đội ngũ không chỉ mang theo cờ của tiêu cục mà còn mang cờ của thương hội.

Nhưng trên thực tế trong đội chỉ có hai ba người là nhân viên của thương hội, những người còn lại, kể cả người kéo xe cũng đều là nhân viên hộ tống cải trang.

Trên đường có người hỏi chuyện, nhóm nhân viên hộ tống trả lời rằng Trung Nguyên thịnh vượng, có nhiều người giàu có, nên Kim tiên sinh muốn bán vải Thục đến Trung Nguyên.

Điểm dừng đầu tiên là kinh thành.

Bọn họ sẽ đi phát triển thị trường xung quanh kinh thành.

Lý do này là hợp tình hợp lý, mà cũng chẳng có mấy ai quan tâm đến bọn họ.

Hết đội này đến đội khác cứ quang minh chính đại đi vào Trung Nguyên.
Chương 699: Đông Man xâm lược

Ở vùng ngoại ô kinh thành có một căn nhà cũ vắng vẻ.

Nơi này vốn thuộc về một địa chủ, mười mấy năm trước trong một lần uống say tên này đã làm nhục con gái nhà tá điền, sau đó còn nói cô gái đã trộm đồ nhà mình.

Cô gái đó uất ức, nhảy sông tự vẫn.

Cha mẹ của cô gái đó nổi điên, nhân lúc nửa đêm mang dao đến giết cả nhà tên địa chủ.

Họ hàng của tên địa chủ sau khi xử lý hậu sự xong thì bán căn nhà đi.

Căn nhà ở vùng hẻo lánh, lại từng xảy ra thảm án, tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn sẽ không bán được.

Không ngờ chưa được bao lâu căn nhà đã được bán.

Nhưng những người dân xung quanh chưa từng nhìn thấy người mua, cũng không thấy ai đến xử lý.

Căn nhà cứ để hoang như vậy.

Thời gian dài trôi qua, mọi người đồn rằng trong nhà có ma quỷ, khiến cho không ai dám đến gần.

Nhưng họ không biết trong nhà giờ đã có người ở.

Hơn nữa còn là một cô công chúa.

“Điện hạ đây là trà mới của Tín Dương năm nay, người uống thử xem.”

Thấm Nhi bưng khay, đặt bộ trà cụ xuống bàn..

“Liêu Ấn nói gì?”

Cửu công chúa không để ý đến trà, ngẩng đầu hỏi.

Vì đề phòng bị Kim Phi phát hiện, trên đường từ Xuyên Thục trở về cô ấy đã vô cùng cẩn thận.

Các thủ hạ của Kim Phi ở tiêu cục và thương hội cả đội Chung Minh đều không phát hiện ra cô ấy, nhưng vừa tới kinh thành còn chưa kịp vào thành đã bị quân giáp đỏ cản lại.

Cửu công chúa lúc này mới nhận ra mình đã xem thường Hoàng đế.

Trần Cát nhìn qua có vẻ không đáng tin cậy, cả ngày nếu không chơi chữ thì cũng chơi đùa với các phi tần trong hậu cung.

Ngay cả Cửu công chúa cũng cảm thấy ông ta là một vị quân vương vô dụng.

Cho đến khi nhìn thấy quân giáp đỏ, Cửu công chúa mới nhận ra Hoàng đế không ngu ngốc như bề ngoài.

Những kẻ quyền quý khác bao gồm cả đội Chung Minh còn không phát hiện ra cô ấy, mà Hoàng đế đã chặn cô ấy lại.

Rõ ràng là thế lực ở kinh thành của Hoàng đế vượt xa những kẻ khác.

Quân giáp đỏ là tâm phúc của Hoàng đế, giáo uý dẫn đầu là một trong những thị vệ thân cận của Hoàng đế, Cửu công chúa dám giết thái giám ở Xuyên Thục nhưng lại không dám đối đầu với quân giáp đỏ, chỉ có thể đi theo quân giáp đỏ tới nơi này.

Nhà cũ đã được quân giáp đỏ mua lại, sau khi sửa lại từ bên ngoài nhìn vào mọi thứ vẫn như cũ, hoang tàn, cỏ dại mọc cao hơn đầu người, nhưng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong sân có giếng nước, có vườn rau, lương thực dự trữ đủ cho Cửu công chúa và quân giáp đỏ dùng trong một thời gian dài.

Quân giáp đỏ ra vào cũng xuất quỷ nhập thần.

Một đám người đã ở đây lâu như vậy mà người dân xung quanh vẫn không phát hiện.

Cửu công chúa quay về kinh thành vì có chuyện cần làm giờ lại bị giam lỏng ở đây.

Trong khoảng thời gian này, không ít lần Cửu công chúa đã làm ầm ĩ với giáo uý của quân giáp đỏ.

Cho dù Cửu công chúa có nói lý hay uy hiếp thì giáo uý của quân giáp đỏ vẫn không lay chuyển.

Cửu công chúa tức giận, để Thấm Nhi đi khiêu chiến với giáo uý, muốn đánh giáo uý một trận để trút giận.

Liêu Ấn đi theo Hoàng đế nhiều năm, từ nhỏ Cửu công chúa đã biết hắn, bình thường nhìn có vẻ ngây ngô ngu ngốc, ai ngờ hắn lại là một cao thủ, Thấm Nhi và Châu Nhi liên thủ cũng không đánh lại.

Vốn dĩ muốn đi đánh người , kết quả lại bị đánh cho mặt mũi sưng vù.

Cửu công chúa không còn cách nào khác chỉ có thể để Thấm Nhi đi nói khéo với Liêu Ấn.

“Điện hạ Liêu giáo uý nói người hãy từ bỏ ý định đi, không có mệnh lệnh của Hoàng đế chúng ta không thể ra ngoài được.”

Thấm Nhi bất lực nói.

“Bổn cung đâu có nói là muốn ra ngoài, ta chỉ muốn gửi mấy bức thư mà thôi!”

Cửu công chúa đỡ trán nói: “Rất có thể năm sau tiên sinh sẽ đến Tây Xuyên, nhất định sẽ phát hiện bổn cung không ở Xuyên Thục, đến lúc đó thì hỏng chuyện mất.”

“Liêu giáo uý nói gửi thư cũng không được.” Thấm Nhi lắc đầu.

“Ta viết một bức thư gửi cho phụ hoàng, bảo hắn giao cho phụ hoàng có được không?”

Cửu công chúa vừa nói vừa lấy ra một phong thư: “Đưa thư cho hắn, bảo hắn giao cho phụ hoàng!”

“Để ta đi thử.” Thấm Nhi cầm bức thư rời đi.

Sau khi Thấm Nhi đi, Cửu công chúa chống cằm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc cô ấy tới đây trong sân vẫn còn tuyết phủ mà bây giờ cỏ dại ngoài sân đã cao hơn nửa thước.

Trong thời gian này, cô ấy bị cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài, cô ấy không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, người bên ngoài cũng không biết cô ấy đang ở đây.

“Không biết tiên sinh có tới Tây Xuyên hay không…”

Cửu công chúa đang suy nghĩ miên man thì Thấm Nhi lại tiến vào.

“Liêu Ấn nói sao?”

Cửu công chúa thu hồi suy nghĩ, vội vàng hỏi.

“Liêu giáo uý đang bận, bảo ta cầm thư về.”

Thấm Nhi bất đắc dĩ đặt thư lên bàn.

“Bổn cung đi xem hắn đang bận việc gì?”

Cửu công chúa đã nhẫn nhịn ở tiểu viện mấy tháng, trong lòng đã nóng như lửa đốt, bây giờ ngay cả việc viết thư cho phụ hoàng cũng bị từ chối, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.

Cô ấy cầm theo lá thư, mặt lạnh lùng đi ra sân trước.

Ngôi nhà có diện tích rất lớn, tổng diện tích hơn mười mấy mẫu, có đến mấy cái sân lớn nhỏ.

Cửu công chúa ở phòng chính giữa, Tần Minh và cận vệ của Cửu công chúa ở cách vách.

Bên ngoài sân Liêu Ấn đang chỉ huy quân giáp đỏ.

Cứu công chúa vốn cho rằng Liêu Ấn nói mình bận bịu chỉ là lấy cớ, không ngờ khi đến tiền viện lại phát hiện Liêu Ấn đang nổi giận.

“Đừng lề mề nữa, nhanh lên một chút có được không?”

Cửu công chúa thấy vậy, hơi nhíu mày.

Từ khi cô ấy có thể nhớ được, Liêu Ấn luôn là người nói năng cẩn thận không bao giờ lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Nhưng lúc này, Liêu Ấn vô cùng căng thẳng.

Lửa giận trong lòng Cửu công chúa lập tức tan biến, tiến lên hỏi: “Liêu Ấn có chuyện gì vậy?”

“Tham kiến điện hạ!”

Liêu Ấn hành lễ với Cửu công chúa: “Thuộc hạ nhận được mệnh lệnh, cần phái một nửa người trở về kinh thành.”

“Kinh thành xảy ra chuyện gì?” Cửu công chúa hỏi theo bản năng.

Liêu Ấn nhìn xung quanh, kéo công chúa tới một góc, nói nhỏ: “Đông Man xâm lược! Điện hạ cũng chuẩn bị đi, chắc hai ngày nữa bệ hạ sẽ ra lệnh đưa điện hạ đến nơi khác.”

Mặc dù Đại Khang đã bị Đảng Hạng và Khiết Đan tấn công nhiều lần, nhưng trong mắt các đại thần trong triều Đảng Hạng và Khiết Đan vẫn là lũ người man di.

Đảng Hạng ở tây bắc, gọi là Tây Man, Khiết Đan ở đông bắc, gọi là Đông Man.

“Cái gì?” Đông Man xâm lược!”

Hai mắt Cửu công chúa trợn tròn.

Cô ấy đã giúp Trần Cát xử lý rất nhiều tấu chương, Cửu công chúa hiểu rõ bốn chữ “Đông Man xâm lược” có ý gì.

Đông Man đã nhiều lần xâm lược Đại Khang, nhưng sau khi Đại Khang đồng ý cống nạp hàng năm, Đông Man rất tuân thủ thỏa thuận, bình thường chỉ tấn công vùng đông bắc để đòi tiền, số lần tấn công vào trong nội địa Đại Khang không nhiều.

Nhưng mỗi lần đến kinh thành của Đại Khang đều gây ra một trận mưa máu gió tanh!

“Năm ngoái không phải đã ban thưởng cho Đông Man rồi sao? Sao bây giờ bọn họ lại làm vậy?”

Cửu công chúa vội hỏi

Hàng năm Đại Khang đều cống nạp cho Đảng Hạng và Khiết Đan dưới danh nghĩa “Ban thưởng”.

Ý là Đại Khang là nước lớn, nên ban thưởng cho dân du mục ở phía bắc.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ sự thật, nhưng vì giữ thể diện cho triều đình Đại Khang nên mọi người vẫn gọi là “Ban thưởng”.
Chương 700: Bổn cung phải thông báo với tiên sinh

“Điện hạ cũng biết, Đông Man sống bằng nghề chăn nuôi cừu và gia sức, thời tiết mùa đông năm trước, nghe đâu tuyết rơi xuống còn cao hơn cả lều vải, cừu và gia súc của Đông Man bị chết cóng vô số, người dân cũng bị chết cóng rất nhiều.

Liêu Ấn nói: “Bây giờ thời tiết ấm lên rồi, e rằng bọn họ đã nóng lòng muốn tới Trung Nguyên lắm rồi.”

Nơi người Khiết Đan ở vốn lạnh giá, năm trước vừa gặp phải hiệu ứng La Nina, tai họa giá rét còn nghiêm trọng hơn Xuyên Thục nhiều.

“Đúng rồi, tiên sinh nói năm trước là một mùa đông lạnh giá, Xuyên Thục đã lạnh như vậy, huống hồ gì là phương bắc.”

Cửu Công chúa lẩm bẩm một tiếng, hỏi: “Bây giờ chúng ta đến đâu rồi?”

“Lính trinh sát tới báo, hôm qua đã tới Đan Châu, dự tính thêm mấy ngày nữa, là có thể tới bờ bắc của Hoàng Hà.” Liêu Ấn đáp.

“Đã đến Đan Châu rồi ư?” Mí mắt của Cửu công chúa khẽ giật.

Khoảng cách từ bờ nam Hoàng Hà tới kinh đô Đại Khang không quá mấy trăm dặm.

Người Khiết Đan xâm lược Trung Nguyên, cơ bản là kị binh, chỉ cần mấy ngày là có thể tới bờ bắc Hoàng Hà.

“Liêu giáo úy, có bao nhiêu người Đông Man tới?”

Cửu công chúa lại hỏi.

Liêu Ấn không chỉ là giáo úy của quân giáp đỏ, mà còn là một trong những gián điệp của Hoàng đế.

Hắn do dự một chút, đáp: “Nghe nói hơn ba mươi ngàn người.”

“Ba mươi ngàn người!”

Cửu công chúa nghe xong, đầu óc như sắp nổ tung.

Người Khiết Đan còn hung ác tàn nhẫn hơn người Đảng Hạng, khu vực Trung Nguyên lại hợp cho kị binh chiến đấu, ba mươi ngàn kị binh Khiết Đan gần như không có đối thủ ở Đại Khang.

Không đúng, đâu phải Đại Khang không có ai có thể đối phó được kị binh!

Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, đều từng đánh bại được kị binh!

Hơn nữa lần nào cũng lấy ít thắng nhiều!

Nghĩ tới đây, trong mắt Cửu công chúa vụt qua một tia hy vọng, lấy một phong thư trong ngực ra: “Liêu giáo úy, gửi bức thư này cho Lạc Lan của thương hội Kim Xuyên!”

“Điện hạ, người đừng làm khó thuộc hạ, bệ hạ đã dặn dò rồi, tuyệt đối không thể để bất kì ai biết người đang ở đây.”

Sắc mặt Liêu Ấn khó xử nói.

“Liêu giáo úy, người Đông Man cũng sắp đánh tới rồi!”

Giọng điệu của Cửu công chúa không khỏi nặng thêm vài phần: “Cả Đại Khang này, ngoài Kim tiên sinh của Kim Xuyên, ai còn có thể ngăn chặn ba mươi ngàn kị binh Đông Man nữa?”

“Kim tiên sinh?”

Liêu Ấn nghe xong, hai mắt không khỏi sáng rực.

Hắn cũng nhớ tới thành tích chiến đấu của Kim Phi.

Nhưng hắn cúi đầu nhìn lá thư trong tay Cửu công chúa, vẫn lắc đầu: “Xin lỗi điện hạ, chuyện bệ hạ đã dặn dò, thuộc hạ không dám tự ý làm chủ, có điều điện hạ yên tâm đi, thuộc hạ sẽ báo cáo chuyện này cho bệ hạ.”

“Kim tiên sinh ở Xuyên Thục xa xôi, đợi ngươi báo cáo cho phụ hoàng, rồi đi thông báo cho ngài ấy, người Đông Man đã sớm đánh tới rồi!”

Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Ngươi chỉ cần quản chuyện gửi thư, nếu sau chuyện này mà phụ hoàng có trách móc, bản cung sẽ gánh vác một mình!”

Kết quả Liêu Ấn vẫn lắc đầu: “Điện hạ, thật sự không được!”

“Liêu Ấn, sao ngươi lại cố chấp thế hả?”

Cửu công chúa giận tới mức giậm chân: “Ngươi cũng là cựu binh, nên biết không thể làm lỡ thời cơ chiến đấu, đừng do dự nữa, nếu còn chần chừ, người Đông Man bao vây kinh thành rồi, có đi tìm Kim tiên sinh cũng muộn màng!”

Liêu Ấn nghe xong, trên mặt đầy vẻ bối rối, cứ há miệng muốn nói gì đó, kết quả là cuối cùng cũng không nói, mà quay đầu rời đi.

Bất chấp Cửu công chúa ở đằng sau hô hét thế nào, hắn cũng không quay đầu.

“Cái tên cố chấp này!”

Cửu công chúa giận đến nghiến răng, nhưng không biết phải làm sao.

Về sân của mình, càng nghĩ càng lo lắng.

Mỗi lần Khiết Đan tới Trung Nguyên, đều đòi hỏi đưa ra những điều kiện rất cao.

Một lần ít nhất, cũng là gấp đôi quà cáp các năm trước.

Lần này chịu tai họa nghiêm trọng, còn không biết sẽ yêu cầu bao nhiêu.

Nhưng cho dù là bao nhiêu, với trình độ rỗng tuếch của ngân khố Đại Khang bây giờ, cuối cùng số tiền và lương thực này vẫn rơi xuống đầu người dân .

Khu vực Xuyên Thục là một trong những kho lương, năm trước bị thảm họa, thuế má thông thường cũng sắp không gánh vác không nổi rồi, nếu còn tăng thêm thuế má ngoài định mức, người dân chỉ còn một con đường có thể đi là tạo phản thôi.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa cân nhắc nhiều lần, sau đó gọi Thấm Nhi tới.

“Thấm Nhi, ngươi đi gọi đội trưởng Tần tới đây!”

Nhân lúc Thấm Nhi đi gọi người, Cửu công chúa lấy bút ra, múa bút thành văn.

Lúc Thấm Nhi dẫn Tần Minh vào, đúng lúc Cửu công chúa viết thư xong.

“Châu Nhi, dán miệng vào!”

Cửu công chúa đưa thư cho Châu Nhi, ngẩng đầu nhìn Thấm Nhi: “Thấm Nhi, ngươi có thể trèo qua sân tường trong nhà này không?”

“Có thể!” Thấm Nhi gật đầu, sau đó chần chừ một chút, hỏi: “Điện hạ muốn làm gì?”

“Bổn cung phải gửi bức thư này đi, cho nên đợi tí nữa, đội trưởng Tần dẫn theo đội thị vệ, ngăn quân giáp đỏ lại, ngươi trèo qua tường, bất kể thế nào, cũng phải gửi bức thư này tới tay người của thương hội Kim Xuyên!” Cửu công chúa nói.

“Điện hạ, nghĩ lại đi!”

Tần Minh nghe xong, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Anh ta xuất thân từ Ngự Lâm Quân, hiểu rất rõ thực lực của quân giáp đỏ.

Ra tay với quân giáp đỏ, trước chưa nói tới chuyện có đánh thắng được không, nhưng sau chuyện này thì chắc chắn sẽ bị Hoàng đế xử lí.

Tội danh này thật sự quá lớn.

“Đông Man tới xâm lược, ngoài tiên sinh, không ai trong Đại Khang có thể giải quyết được tình thế nguy cấp này!”

Cửu công chúa không giấu Tần Minh, chuyện Liêu Ấn vừa nói, nói lại cho cả Tần Minh nghe.

Tần Minh là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa, tất nhiên cũng biết chuyện của cô ấy và Kim Phi.

Vừa rồi anh ta còn cho rằng Cửu công chúa bị bệnh tương tư, mới bất chấp tất cả muốn liên lạc với Kim Phi.

Bây giờ nghe hết lời giải thích của Cửu công chúa, mới biết ngọn nguồn câu chuyện.

Cũng biết tại sao Cửu công chúa gấp gáp như vậy.

Đúng thế, Cửu công chúa nói không sai, ngoài Kim Phi, Tần Minh thật sự không nghĩ ra Đại Khang còn ai có thể đối phó với cục diện hiện giờ.

Hiểu rõ điều này, Tần Minh nặng nề gật đầu: “Điện hạ yên tâm, cho dù ta có chết, nhất định cũng sẽ ngăn quân giáp đỏ lại!”

“Quân giáp đỏ cũng không phải kẻ địch, đội trưởng Tần chỉ cần ngăn bọn họ lại, để Thấm Nhi có thể rời đi là được, không cần đến mức sống chết đâu.”

Cửu công chúa nói: “Nếu sau chuyện này mà phụ hoàng trách phạt, đội trưởng Tần chỉ cần nói bổn cung ra lệnh cho ngươi là được.”

“Điện hạ đừng xem thường người khác, Tần Minh ta cũng không phải kẻ ham sống sợ chết.”

“Đây không phải là tham sống sợ chết, mà là không cần thiết.”

Cửu công chúa nói: “Bây giờ bổn cung đã gặp rắc rối lớn, nhiều thêm một chuyện cũng chả sao.”

Tần Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Dặn dò Tần Minh xong, Cửu công chúa lại quay đầu nhìn Thấm Nhi.

“Điện hạ, Thấm Nhi nhất định sẽ gửi lá thư này tới tay người của thương hội Kim Xuyên!”

Thấm Nhi chủ động nói.

“Bổn cung đợi ngươi quay về!”

Cửu công chúa gật đầu: “Bổn cung đi tìm Liêu giáo úy, các ngươi nghe thấy hỗn loạn ở sân trước, thì nhanh chóng ra tay!”

Nói xong, cô ấy tháo nỏ cầm tay đặt trên tường mà Kim Phi đưa cho, giấu trong ống tay áo, sải bước ra ngoài.

Vừa ra sân trước tìm thấy Liêu Ấn, Cửu công không nói nhiều lời, rút luôn nỏ cầm tay ra, nhắm chuẩn vào đầu Liêu Ấn.

Binh lính quân giáp đỏ xung quanh vừa nhìn thấy, nhanh chóng vây tới.

“Các ngươi làm gì đó?”

Liêu Ấn lạnh lùng trách mắng: “Giải tán cho ta!”

Binh lính quân giáp đỏ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghe lời giải tán.

“Điện hạ, người làm gì thế?”

Lúc này Liêu Ấn mới nhìn Cửu công chúa, sắc mặt bất đắc dĩ nói: “Người mau thu đồ về, đừng làm mình bị thương!”

“Liêu Ấn, bổn cung nói với ngươi một lần cuối cùng, thả bổn cung ra!”

Cửu công chúa lạnh giọng nói.

“Điện hạ, người có nói một trăm lần nữa, thuộc hạ cũng chỉ có một đáp án - không thể!”

Liêu Ấn dứt khoát nhắm mắt lại: “Cho dù điện hạ có giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng không thể thả người đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK