Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1676: Đợi đã

Các tử sĩ mai phục đến khoảng giờ Dậu thì đằng xa vang lên tiếng vó ngựa.

Tất cả tử sĩ đều vực dậy tinh thần, đồng loạt lặng lẽ kiểm tra vũ khí.

Vì hành động lần này, họ đã lên kế hoạch rất lâu rồi.

Ngay cả vụ nổ ở Đông Hải cũng có liên quan chặt chẽ với kế hoạch này.

Những người sử dụng lựu đạn đều là các tử sĩ có lực tay rất mạnh, hơn nữa đã luyện tập bằng các khối gỗ có khối lượng và thể tích xấp xỉ như thế từ lâu, ném lựu đạn vừa xa vừa chuẩn.

Mặc dù người sử dụng nỏ cầm tay không thể so được với thần tiễn nhưng cũng bách phát bách trúng trong phạm vi một trăm bước.

Nỏ cầm tay và lựu đạn mà họ sử dụng là do đội nhân viên hộ tống phục kích bên ngoài lấy được, hiện tại tiêu cục Trấn Viễn rất cảnh giác, khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, ít nhất sẽ có một tiểu đội cùng hành động, muốn đánh lén họ ngày càng khó.

Hơn nữa, dưới sự ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, các nhân viên hộ tống ngày càng có niềm tin, cũng có cảm giác danh dự mạnh mẽ hơn, hầu như không ai nao núng khi đối mặt với kẻ thù, nếu thực sự đánh không lại thì họ sẽ đánh bom danh dự vào khoảnh khắc cuối cùng.

Thế nên lựu đạn và nỏ cầm tay trên người nhân viên hộ tống cũng ngày càng ít, dùng một viên thì bớt đi một viên.

Nhưng vì kế hoạch lần này, các quyền quý vẫn chia cho họ mỗi người năm viên lựu đạn và một cây cung cầm tay.

Họ đã nghe đội trưởng nói rồi, hôm nay Kim Phi ra ngoài không mặc áo giáp, nếu bắn bốn mũi tên và bốn quả lựu đạn sang, Kim Phi chắc chắn sẽ chết.

Trước khi đến, các tử sĩ đã vạch ra kế hoạch rút lui chi tiết, chỉ cần giết chết Kim Phi, họ sẽ lập tức vứt bỏ trang bị trên người, lẻn vào rừng bằng tốc độ nhanh nhất.

Bây giờ Kim Xuyên được xem là nơi thành thủ kiên cố, nhưng đó là chống lại sự xâm lược quy mô lớn, đối mặt với những cao thủ như họ, có thể nói là Kim Xuyên đầy lỗ hổng.

Một khi lên vào rừng sâu, cho dù Cửu công chúa kéo hết quân Trấn Viễn và nhân viên hộ tống Trấn Viễn về, cũng không thể bắt được họ.

Nghe tiếng vó ngựa ngày càng rõ, tất cả tử sĩ đều nắm chặt nỏ cầm tay và lựu đạn.

Nỏ cầm tay đã lên sẵn sàng, bảo hiểm lựu đạn cũng được lấy ra, có thể tác chiến bất cứ lúc nào.

Nhưng tiếng vó ngựa ngày càng gần thì các tử sĩ cũng khẽ nhíu mày.

Vì hướng tiếng vó ngựa vang lên không phải là núi Thiết Quán mà là từ lối rẽ của đường chính.

Lẽ nào là đội vận chuyển hàng hóa của núi Thiết Quán đã về?

Nhưng tiếng vó ngựa của xe ngựa đội chuyển hàng sử dụng sẽ không dày như vậy chứ?

Con đường này được xây dựng để tiện cho núi Thiết Quán, ngoài họ ra, bình thường cũng không có ai đến nhỉ?

Tiểu đội ám sát chậm rãi dịch chuyển, nhìn theo lối rẽ.

Sau đó hắn nhìn thấy công chúa Lộ Khiết dẫn theo đoàn tùy tùng đang lao nhanh từ hướng đường chính.

Lúc đến gần ngã ba, công chúa Lộ Khiết siết chặt dây cương rồi dừng lại.

“Điện hạ, sao lại không đi nữa?”, Giang Văn Văn bước đến hỏi.

“Vừa rồi hình như ta nhìn thấy đoàn ngựa của mấy người Kim tiên sinh, chắc là họ sắp đến rồi, chúng ta đợi ở đây một lát”, công chúa Lộ Khiết đáp.

Giang Văn Văn thầm thở dài, nhưng vẫn dẫn ngựa đến đến bóng râm bên đường.

Họ đến Hắc Thủy Câu, quả nhiên thủ vệ không đồng ý cho họ tham quan, ngay cả Giang Văn Văn đến nói chuyện cũng không có tác dụng.

Thế là họ phải vòng đến đỉnh núi trên Hắc Thủy Câu, “thăm quan” bãi than từ trên đỉnh núi.

Không thể cưỡi ngựa đi trên đường núi, họ vòng lên đỉnh núi rồi vòng về lại, tốn mất nửa ngày trời.

Sau khi xuống dưới thì ăn bừa gì đó để qua bữa, sau đó quay về.

Thật ra đi đường chính về làng Tây Hà thì gần hơn, nhưng lúc đi qua ngã rẽ, công chúa Lộ Khiết lại yêu cầu đi từ bên này.

Giang Văn Văn biết cô ta muốn gặp lại Kim Phi, lúc đó cô ấy nghĩ không có chuyện đó xảy ra, nhưng lúc nãy vòng qua chân núi thì đã nhìn thấy một nhóm người từ núi Thiết Quán đi xuống.

Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng từ số lượng người và trang phục, chắc là Kim Phi và đội cận vệ.

Thế là công chúa Lộ Khiết tăng tốc chạy đến ngã ba trước Kim Phi.

Các kỹ thuật viên đi theo công chúa Lộ Khiết đều nghĩ công chúa Lộ Khiết may mắn, thật ra họ không biết đây không phải là may mắn, mà là công chúa Lộ Khiết biết quá rõ về Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết biết Kim Phi sẽ không ở lại núi Thiết Quán, sẽ quay lại làng Tây Hà vào hôm đó luôn.

Nếu quay về, có khả năng là vào thời gian này.

Thế nên họ mới “trùng hợp” gặp được Kim Phi.

Nghe thấy tiếng vó ngựa từ hướng núi Thiết Quán, công chúa Lộ Khiết vuốt lại tóc, gỡ bỏ hết những ngọn cỏ dính trên váy khi leo núi, rồi phóng ngựa đến ngã ba.

Kim Phi đi vòng qua góc núi, vừa đưa mắt nhìn đã thấy công chúa Lộ Khiết dẫn theo đám người bước ra từ ngã ba.

“Kim tiên sinh, trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi”.

Công chúa Lộ Khiết nhiệt tình chào Kim Phi.

“Trùng hợp thật”, Kim Phi khẽ nhíu mày.

Buổi sáng gặp nhau ở cổng làng có khả năng là tình cờ, nhưng buổi chiều lại gặp nhau, vẫn là ở đây, Kim Phi không khỏi nghĩ nhiều.

Công chúa Lộ Khiết biết Kim Phi sẽ nói như vậy, thế là cô ta tỏ ra bất lực, cười gượng giải thích: “Ta không đến để ngăn cản tiên sinh, hôm nay ta đến mỏ than Hắc Thủy Câu tham quan, lúc về đường chính đông qua nên ngựa chiến không chạy được, ta định về làng bằng đường nhỏ này, nếu tiên sinh không tin, cứ phái người đến Hắc Thủy Câu hỏi thử xem”.

Nghe thế, Kim Phi mới giãn mày.

Y không cần phái người đến mỏ than Hắc Thủy Câu để xác minh lời công chúa Lộ Khiết, vì thân phận đặc biệt của công chúa Lộ Khiết nên mỏ than Hắc Thủy Câu cũng được xem là nhà máy trọng điểm ở Kim Xuyên, hôm nay cô ta đến mỏ than Hắc Thủy Câu, người phụ trách nơi đó và Giang Văn Văn đi cùng sẽ chủ động báo cáo.

Thế nên công chúa Lộ Khiết không thể ngu ngốc đến mức gạt y.

Lúc này trên đường chính quả thật cũng khá đông, thế nên những lời thoái thác của công chúa Lộ Khiết cũng suôn sẻ.

Nhưng Kim Phi vẫn nhìn Giang Văn Văn ở phía sau.

Giang Văn Văn khẽ gật đầu với Kim Phi, xem như là làm chứng cho công chúa Lộ Khiết.

Kim Phi không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, gật đầu với công chúa Lộ Khiết: “Nếu đã tình cờ gặp mặt, vậy thì cùng về đi”.

Nói rồi y cưỡi ngựa đi phía trước.

Công chúa Lộ Khiết muốn đi chung với Kim Phi, nhưng tiếc là đội phó thay thế Thiết Chùy thấy Kim Phi không muốn nói chuyện với công chúa Lộ Khiết, nên trước khi công chúa Lộ Khiết đến gần, anh ta đã cưỡi ngựa đi bên phải Kim Phi, không cho công chúa Lộ Khiết cơ hội đi bên cạnh Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết thở dài, chỉ đành nắm dây cương đi phía sau mấy người Kim Phi.

Thấy thế, Kim Phi thầm khen ngợi đội phó, sau đó hơi kẹp chặt bụng ngựa, chuẩn bị tăng tốc.

Nhưng lúc này, Kim Phi bỗng nghe thấy tiếng gọi: “Kim tiên sinh, đợi đã”.

Kim Phi cứ tưởng là công chúa Lộ Khiết gọi mình nên quay lại thì phát hiện người đang nói chính là thị nữ Băng Nhi của công chúa Lộ Khiết.

“Sao thế?”, Kim Phi híp mắt hỏi.

Vì chuyện đàm phán mà gần đây Kim Phi có thái độ không tốt lắm với công chúa Lộ Khiết, y có thể cảm nhận được thị nữ rất bất mãn với mình.

Lẽ nào cô ta định bênh vực cho công chúa Lộ Khiết?
Chương 1677: Khác thường

Người của đội cận vệ đều biết Băng Nhi không ưa Kim Phi, cũng biết cô ta là một cao thủ như A Mai, nếu như không sử dụng trận hình súng kíp và nỏ cầm tay, một mình cô ta có lẽ có thể đấu với toàn bộ đội cận vệ.

Chưa kể bên cạnh còn có Sương Nhi.

Bây giờ đang ở nơi hoang vu, cô ta đột nhiên gọi Kim Phi lại, khiến đội cận vệ lập tức căng thẳng, tất cả đều theo bản năng mà nắm chặt vũ khí.

Ngay cả Giang Văn Văn và mấy nhân viên hộ tống phụng mệnh bảo vệ công chúa Lộ Khiết cũng lập tức thúc ngựa tản ra, dần dần bao vây đám người công chúa Lộ Khiết.

Giang Văn Văn cũng căng thẳng giống đội cận vệ, bọn tử sĩ đang ẩn náu trong bóng tối cũng vậy.

Bọn chúng thật sự không ngờ công chúa Lộ Khiết đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của bọn chúng.

Tất cả tử sĩ đều lén nhìn bụi cây đội trưởng đang ẩn thân, muốn xem đội trưởng có ra lệnh gì mới không.

Nhưng bọn chúng đâu biết đội trưởng cũng đang gặp khó khăn.

Rốt cuộc có cần tiếp tục hành động hay không đây?

Sau khi trải qua sự đấu tranh kịch liệt trong lòng, đội trưởng quyết định tạm thời ngừng hành động.

Bởi vì lần này vốn đã hành động hơi vội vàng, bây giờ lại gặp phải công chúa Lộ Khiết.

Người bọn chúng kiêng kỵ không phải công chúa Lộ Khiết, mà là Băng Nhi và Sương Nhi.

Đội trưởng đã ra lệnh từ trước, mục tiêu hàng đầu của kế hoạch là giết chết Kim Phi, sau đó lập tức rút lui

Chỉ với nhân viên hộ tống của đội cận vệ của Kim Phi, căn bản không thể đuổi kịp bọn chúng trong núi.

Nhưng Băng Nhi và Sương Nhi thì khác.

Các cô ta đều là cao thủ, hơn nữa còn được chọn để bảo vệ viên minh châu của thảo nguyên, khả năng cao là mạnh hơn bọn chúng.

Dẫu sao bọn chúng là do gia tộc đào tạo, mà Băng Nhi và Sương Nhi là do hoàng thất của thảo nguyên đào tạo.

Công chúa Lộ Khiết đồng hành cùng Kim Phi, một khi Kim Phi bị giết, công chúa Lộ Khiết sẽ bị hiềm nghi nhiều nhất, thế nên công chúa Lộ Khiết nhất định sẽ bảo Băng Nhi và Sương Nhi toàn lực đuổi bắt bọn chúng.

Nơi này cách quá gần làng Tây Hà và núi Thiết Quán, một khi bị Băng Nhi và Sương Nhi đuổi theo, bọn chúng muốn chạy cũng chạy không thoát.

Bây giờ biện pháp tốt nhất chính là phái ra mấy người giải quyết Kim Phi cùng lúc với Băng Nhi và Sương Nhi.

Nhưng bây giờ bọn tử sĩ đã phân tán ra, ám hiệu bọn chúng đã đặt ra lại quá đơn giản, không thể truyền đạt được mệnh lệnh phức tạp như vậy.

Hành động thì còn có thể tìm cơ hội khác, nhưng mạng thì chỉ có một, chết là hết.

Suy đi tính lại mãi, cuối cùng đội trưởng vẫn quyết định hủy bỏ hành động, sau đó sẽ tìm cơ hội khác.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị phát ra ám hiệu thì lại nghe thấy giọng Băng Nhi truyền đến từ phía trước.

Tim của đội trưởng tử sĩ bỗng nhảy lên.

Những tử sĩ khác cũng giống vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Băng Nhi.

Công chúa Lộ Khiết mặc dù không biết tại sao Băng Nhi gọi Kim Phi lại, nhưng với sự hiểu biết của cô ta đối với Băng Nhi, chắc chắn là có lý do rõ ràng.

Thấy đội cận vệ và nhân viên hộ tống đều căng thẳng, cô ta vội vàng lên tiếng giải thích thay Băng Nhi: "Mọi người không cần căng thẳng, nếu Băng Nhi có ác ý đối với tiên sinh, sẽ không gọi tiên sinh!"

Sau đó quay đầu nhìn về phía Băng Nhi hỏi: "Sao thế?"

Những người khác cũng nhìn theo.

"Có chỗ không đúng," Băng Nhi nhìn rừng cây phía trước rồi trả lời: "Lúc tới, ta nhớ bụi cây đó không phải như vậy, còn cành cây bên kia nữa, gãy một nhánh rồi!"

Nghe thấy cô ta nói như vậy, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía bụi cây cách đó không xa.

Đội trưởng tử sĩ dù đã tiếp nhận những đợt huấn luyện như địa ngục, lúc này cũng cảm thấy nhịp tim như ngừng lại.

Bởi vì bụi cây Băng Nhi chỉ, cách hắn không tới ba trượng.

Hắn vốn định trốn ở bụi cây đó, sau khi trốn vào rồi thì phát hiện không quá kín đáo, mới vứt bỏ bụi cây đó, lựa chọn nơi hiện tại.

Trước khi bỏ đi, hắn đã cố gắng hết sức để khôi phục lại dáng vẻ lúc trước của bụi cây, ai ngờ được Băng Nhi vẫn phát hiện điều khác thường?

Còn một gã tử sĩ khác cũng giống đội trưởng tử sĩ, nấp trên một cây đại thụ cách đó mấy chục thước.

Tình huống của hắn cũng giống với đội trưởng tử sĩ, vốn định chọn một cây đại thụ để ẩn nấp, sau khi lên cây thì phát hiện cây đó có một khe hở, có thể sẽ bị phát hiện, bèn đổi một cây khác.

Cành cây mà Băng Nhi chỉ, là lúc trước hắn làm gãy khi lên cây.

Nhánh cây đó cũng không to lắm, hơn nữa chỉ cách mặt đất hơn một trượng, không đi đến dưới gốc cây nhìn kỹ thì rất khó phát hiện, hắn cũng không để ý.

Kết quả là đã bị Băng Nhi phát hiện.

Đội phó đội cận vệ híp mắt cẩn thận nhìn mấy giây mới nhìn thấy nhánh cây của cái cây mà Băng Nhi nói: "Một nhánh cây thôi mà, không cần phải làm ầm ĩ lên vậy chứ? Có lẽ là thợ săn đi ngang qua làm gãy."

"Nhánh cây kia cách mặt đất tận một trượng bảy tấc, thợ săn nào có thể làm gãy nó?" Băng Nhi hỏi ngược lại.

"Vậy lỡ như là dã thú nào đó làm gãy thì sao?"

"Nhánh cây kia mặc dù không to, nhưng cũng không nhỏ, các loại chim như gà núi rất khó làm gãy, tuy hổ báo có thể, nhưng trên thân cây cũng không có vết cào của hổ báo!" Băng Nhi lại nói.

Đội phó còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Kim Phi cắt đứt: "Sắp xếp hai người đi qua đó nhìn thử!"

Sau khi nói xong, Kim Phi còn nhìn Băng Nhi thật kỹ.

Không thể không nói, lời giải thích vừa rồi của Băng Nhi cực kì có lý, nhưng nguyên nhân khiến Kim Phi chú ý tới cô ta, là vì năng lực quan sát của cô ta.

Vị trí của nhánh cây kia cũng không rõ ràng, Băng Nhi lại chú ý tới, hơn nữa còn chú ý tới sự thay đổi của bụi cây.

Loại năng lực quan sát này hơn hẳn một bậc so với Hầu Tử, trí nhớ lại càng bỏ xa Hầu Tử tận mấy bậc.

Đội phó ngoài miệng thì không phục, thật ra thì trong lòng đã sớm phục rồi, vừa rồi chỉ là không biết nói sao cho phải thôi.

Bây giờ Kim Phi đã hạ lệnh, đội phó đã có bậc thang, bèn kêu hai cận vệ đi ra: "Các ngươi qua đó nhìn thử!"

"Vâng!"

Hai cận vệ rút hắc đao đi tới.

Mặc dù đã nhận được cảnh báo của Băng Nhi, nhưng hai cận vệ cũng không thật lòng coi trọng.

Bởi vì nơi này quả thực quá gần làng Tây Hà và núi Thiết Quán, từ đáy lòng bọn họ không tin có người dám gây bất lợi cho Kim Phi ở chỗ này.

Thế nên bọn họ chỉ rút hắc đao ra, cũng không sử dụng súng kíp.

Đội trưởng tử sĩ ẩn nấp trong bụi cỏ thấy hai người bước ra khỏi hàng, oán hận nhìn Băng Nhi.

Hắn cũng định từ bỏ lần hành động này rồi, ai ngờ giữa chừng Băng Nhi lại xuất hiện, lại phát hiện sơ hở của bọn chúng, khiến đội trưởng tử sĩ lập tức có cảm giác đâm lao phải theo lao.

Tiếp tục hành động đi, Băng Nhi đã cảnh giác rồi.

Điểm chết người là Kim Phi cách điểm ám sát gần nhất của bọn chúng khoảng mấy chục trượng, lựu đạn căn bản ném không tới!

Tỷ lệ hành động thành công sẽ giảm bớt nhiều.

Hủy bỏ hành động thì bọn chúng có thể sẽ bị phát hiện.

Đến lúc đó khó mà thoát thân!

Nghĩ vậy, đội trưởng tử sĩ không khỏi cắn răng, mím chặt môi.

Hai cận vệ lúc này mới vừa đi ra khỏi đội ngũ, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim hót líu lo truyền tới từ phía trước.

Chim chóc trong núi thực sự quá nhiều, bọn họ không để ý, nhưng Băng Nhi và Sương Nhi lại thay đổi sắc mặt rõ rệt.

"Mọi người cẩn thận!"

Băng Nhi quát lớn, hai chân đạp mạnh lên lưng ngựa, phi thân lao về phía Kim Phi.

Sương Nhi thì nhảy lên trên lưng ngựa của công chúa Lộ Khiết.

Đội phó đội cận vệ thấy Băng Nhi lao về phía Kim Phi, cao giọng quát lớn: "Bảo vệ tiên sinh!"
Chương 1678: Trách lầm

Dù sao đội cận vệ cũng là người bình thường, động tác chậm hơn Băng Nhi không chỉ một nhịp.

Chờ khi bọn họ vây quanh Kim Phi, Băng Nhi đã phi người qua bọn họ rồi.

“Tiêu rồi!”

Đội phó nhìn thấy Băng Nhi giẫm lên lưng ngựa của Kim Phi, anh ta như ngừng thở.

Kim Phi theo bản năng đưa tay sờ vào súng kíp trong ngực.

Nhưng chính vào lúc này, y nhìn thấy Băng Nhi chỉ giẫm lên lưng ngựa của y một lát, sau đó xoay tròn người, lao tới phía trước y.

Giây tiếp theo, Kim Phi nghe thấy mấy tiếng xé gió từ phía trước truyền đến!

Y quay đầu nhìn lại, không biết Băng Nhi lấy đâu ra một thanh đao ngắn, phóng lên phía trước quơ đao vài cái.

Keng keng keng!

Một chuỗi tiếng “keng” vang lên, vài mũi tên hoặc là ở phía trên hoặc là ở phía dưới, hoặc trái hoặc phải, bị ném bay ra ngoài.

Đội phó nhìn một màn này bỗng cảm thấy ngu người.

Sau lưng Kim Phi túa ra một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Băng Nhi đang chặn ở phía trước mình, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Vừa nãy Băng Nhi đột nhiên sống lại, phản ứng đầu tiên của Kim Phi chính là hóa ra cô ta nói nhiều như vậy chỉ là để khiến đội cận vệ lơ là, sau đó ra tay với mình.

Bây giờ Kim Phi mới biết, mình nghĩ oan cho cô ta rồi.

Hóa ra có người xấu ẩn nấp trong khu rừng phía trước thật.

Lúc ra ngoài vốn chỉ định đến núi Thiết Quán mà thôi, nên Kim Phi cũng không mặc áo giáp, tất cả những mũi tên vừa nãy đều nhằm vào y, với năng lực của Kim Phi, có muốn tránh cũng không tránh được.

Coi như y may mắn né được một mũi, thì cũng không thể tránh thoát được tất cả!

Nếu như không có Băng Nhi ra tay kịp thời, có lẽ bây giờ y đã tắt thở rồi!

Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi nhìn Băng Nhi sâu sắc.

Y biết Băng Nhi không thích y cho lắm, chịu ra tay cứu y cũng không phải quan tâm đến y, mà là vì công chúa Lộ Khiết, nhưng có nói thế nào, thì cô ta cũng vừa cứu y một mạng.

Đội phó đội cận vệ lúc này mới phản ứng kịp, nhìn đám cận vệ khác hét: “Đội hình thứ nhất, bảo vệ tiên sinh!”

Đám cận vệ lập tức hành động.

Người cận vệ ở gần Kim Phi nhất đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của y, rồi kéo y từ trên ngựa chiến xuống, những người còn lại lập tức điều khiển ngựa chiến tạo thành một vòng tròn, vây Kim Phi ở giữa.

Sau đó đám cận vệ vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, núp phía sau bụng ngựa.

Giang Văn Văn vốn muốn dẫn người tới bảo vệ Kim Phi, nhưng thấy Kim Phi đã được vây quanh bởi đội cận vệ, bèn dẫn vài nhân viên hộ tống khác, học theo dáng vẻ của đội cận vệ, đứng vây quanh công chúa Lộ Khiết và Sương Nhi.

Còn “đội cận vệ” mà công chúa Lộ Khiết dẫn theo, trên thực tế là nhân viên kỹ thuật, lúc này đã sớm loạn như ong vỡ tổ, đừng nói bảo vệ công chúa Lộ Khiết, bọn họ còn muốn có người đến bảo vệ bọn họ kia kìa!

Từ đầu đến cuối Băng Nhi không hề quay đầu nhìn lại, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, tay trái cầm chắc đoản đao chuẩn bị ngăn cản ám tiễn có thể tới bất cứ lúc nào, tay phải sờ xuống hông, cởi đai lưng xuống.

Tay cô ta khẽ vẩy một cái, đai lưng vang lên một tiếng giòn dã, sau đó văng thẳng tắp,

Nhân viên kỹ thuật ở phía sau nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn sang mới biết, hóa ra đai lưng của Băng Nhi là một chiếc roi.

Hai cận vệ đi trước dò đường lúc mới bắt đầu không hề để ý, sau khi thấy cảnh này, lập tức giương cao tinh thần, đồng thời lấy hắc đao ra khỏi vỏ, tay phải cầm đao, tay trái sờ xuống súng kíp bên hông.

Nhưng vào lúc này, có mấy vật đen thùi lùi từ trong rừng cây bay ra.

Hai cận vệ này còn chưa nhìn rõ, đã nghe thấy tiếng kêu của Băng Nhi ở phía sau: “Cẩn thận, là lựu đạn đó!”

Nghe thấy tiếng kêu của Băng Nhi, cận vệ cánh trái theo bản năng nằm sấp xuống, mà cận vệ cánh phải thì ngẩng đầu nhìn chằm chằm lựu đạn, muốn chờ sau khi lựu đạn rơi xuống, bọn họ sẽ nhặt lên rồi ném lại.

Đáng tiếc khi kẻ kia ném lựu đạn đã tính toán kỹ thời gian rồi, lựu đạn bỏ túi rơi xuống đất sau đó nổ luôn.

Đám cận vệ cánh trái trực tiếp bay ra ngoài, mặt nổ tung thành một đám máu.

Nhân viên hộ tống ngã xuống cũng bị lựu đạn nổ bay người, sau đó mặt ngẩng lên trên, không rõ sống chết.

Có tổng cộng bốn trái lựu đạn bay ra từ trong rừng, hai trái nhắm vào hai cận vệ, hai trái còn lại thì nhằm vào Kim Phi đang được đám cận vệ che chắn.

Cũng may Kim Phi cách tử sĩ kia khá xa, lựu đạn bay tới vị trí cách Băng Nhi mười mấy mét sau đó bắt đầu rơi xuống.

Băng Nhi đoán được quỹ đạo của lựu đạn, nhận ra mình khó mà ngăn cản được hai trái lựu đạn kia, bèn xoay người nấp sau một hòn đá.

Giây tiếp theo, hai trái lựu đạn đồng thời rớt xuống đất, sau đó lần lượt phát nổ!

May mà vụ nổ cách Kim Phi và cận vệ mười mấy mét, hơn nữa bọn họ còn núp sau ngựa chiến, nên không ai bị thương.

Nhưng ba con ngựa chiến ngăn ở phía trước cản vụ nổ đã trúng chưởng rồi.

Một con ngựa chiến bị mảnh đạn đâm trúng cổ, lập tức ngã đùng ra chết, hai con khác thì bị cát sắt bắn trúng, hí lên một tiếng, giãy dụa khỏi sự khống chế của cận vệ, chạy như điên ra khỏi quan đạo.

Vòng tròn được tạo thành từ ngựa chiến cũng bởi vậy mà chết đi hơn nửa.

Điều đáng sợ nhất chính là, ngựa chiến vừa mới chạy ra, giây tiếp theo, mũi tên lại từ bốn phía trong rừng bắn ra, tử sĩ bắn tên ban nãy đã nạp đủ tên rồi.

Không có ngựa chiến ngăn cản, Băng Nhi cũng không cứu kịp, đứng chắn ở trước mặt Kim Phi chỉ có cận vệ mà thôi.

Muốn sống là bản năng của con người, đối mặt với mũi tên bay tới, suy nghĩ đầu tiên của cận vệ chính là phải chính là né tránh, nhưng bọn họ nhớ tới Kim Phi hẵng còn ở phía sau bọn họ, thế là đám cận vệ cố gắng kìm bản năng này của mình xuống, vẫn đứng cản trước mặt Kim Phi.

Chỉ là bọn họ cũng chỉ nâng cánh tay lên, dùng phần giáp che chắn cho cổ và gương mặt.

Băng Nhi nghiêng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy mũi tên bắn vào hai cận vệ đứng ở đằng trước.

Nhưng mũi tên không cắm lên người cận vệ, mà toàn bộ đều rơi xuống đất.

Băng Nhi lập tức nhận ra, cận vệ chắc chắn có mặc giáp trong.

“Mau, bảo vệ tiên sinh rút lui tới mỏm đá phía sau!”

Đội phó vừa gào thét, vừa rút nỏ bên hông ra, bóp có nhắm thẳng lên không trung.

Vút!

Một tiếng còi sắc lẹm vang lên, mũi tên bay lên trời cao, sau đó nổ tung thành một làn khói đen.

Mấy cận vệ còn lại cũng như vậy, vừa che chắn cho Kim Phi rút lui, vừa lấy nỏ bên hông ra, bắn lên không trung.

Nhân viên hộ tống chỉ được bắt số mũi tên lệnh theo quy định đã đặt ra, màu sắc và số lượng của mũi tên lệnh khác nhau, thể hiện tình huống khác nhau, nếu như bắn sai, thì chẳng khác nào báo láo, nếu nghiêm trọng thì sẽ được đưa lên Quân Pháp Đường.

Nhưng cũng có tình huống ngoại lệ.

Ví dụ như đội cận vệ của Kim Phi và Cửu công chúa, hơn một nửa trong số họ đều sẽ mang theo mũi tên lệnh.

Nếu Kim Phi và Cửu công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ có thể bắn một lượng lớn mũi tên lệnh.

Chỉ cần các nhân viên hộ tống ở gần nhìn thấy, bất kể là đang làm gì, đều phải dừng việc đang làm, đi ứng cứu trước.

Chíu chíu chíu!

Mũi tên lệnh lần lượt được bắn lên, bảy làn khói đen xuất hiện trên bầu trời, hồi lâu không tan đi.

Trong phòng làm việc của trưởng xưởng trên núi Thiết Quán.

Tả Phi Phi đang ngồi trên ghế với khuôn mặt không vui, nghe mẹ mình càm ràm.

"Phi phi, con đừng chê mẹ dài dòng, sao mẹ không đi nói dài dòng với người khác mà chỉ nói với con chứ?"

Tả Trương Thị bực bội nói: "Bây giờ địa vị của con đều do người khác ban cho, chỉ khi con và con rể có đứa con riêng thì địa vị của con mới thật sự vững chắc, hôm nay con rể lên núi, cơ hội tốt như vậy, sao con không nắm chắc hả?"

"Mẹ..."

Tả Phi Phi đang định đáp lời thì cận vệ đẩy cửa lao thẳng vào.
Chương 1679: Trời sập rồi

Tả Trương Thị bị cận vệ dọa sợ.

Nhưng bà ta không tiện quát tháo cận vệ nên chỉ con gái mình rồi mắng: “Phi Phi, con dạy người khác thế nào, không biết gõ cửa sao?”

Tả Phi Phi nghe vậy cũng khẽ cau mày.

Binh lính cô ấy đưa đến nên cô ấy rất rõ, nếu không có việc gì gấp, đối phương sẽ không xong vào mà không gõ cửa.

Quả nhiên, cận vệ không để ý Tả Trương Thị, cũng không đợi Tả Phi Phi hỏi mà vào cửa hét: “Xưởng trưởng, không hay rồi, Kim tiên sinh bị mai phục, phía tây bỗng nhiên xuất hiện bảy mũi tên lệnh!”

“Cái gì?” Tả Phi Phi nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.

Sau đó cô ấy lao ra cửa như tên điên.

Tả Trương Thị cũng chạy ra cửa, nhưng vừa chạy được mấy bước đã cảm thấy chân yếu ớt và ngã xuống đất.

Đối với hai mẹ con, Kim Phi xảy ra chuyện gì thì thế giới của họ cũng như sụp đổ.

Tả Trương Thị không kịp xem chân mình có bị bầm tím hay không, cũng không thấy đau, dùng tay và chân bò ra phía cửa.

Lúc này Tả Phi Phi đã lao đến cửa, vừa nhìn thấy bảy màn khói đen trên bầu trời, quả thực là tín hiệu Kim Phi bị phục kích!

“Tất cả mọi người, tập hợp, đến doanh trại cứu tiên sinh!”

Tả Phi Phi vừa chạy về phía ngựa chiến vừa hét lên.

Thực ra không cần cô ấy hét, nhân viên hộ tống và binh lính nữ nhìn thấy tín hiệu đều đã chuẩn bị.

Nhất thời, trên đỉnh núi Thiết Quán, khắp nơi đều là ngựa chiến lao về phía cửa núi.

Dù đường núi ở núi Thiết Quán vừa được sửa lại nhưng vẫn không thích hợp với tốc độ nhanh của ngựa chiến.

Nhưng Tả Phi Phi không quan tâm, cô ấy cầm roi da quất vào ngựa chiến, chạy như điên dọc theo đường núi.

Nhân viên hộ tống canh giữ cửa núi cũng không quan tâm đến việc canh giữ, tất cả đều chạy về phía ngựa chiến.

Có mấy nhân viên hộ tống ở xa chuồng ngựa nhìn thấy nữ công nhân cưỡi ngựa xuống núi, đã ngăn nữ công nhân lại, cưỡng ép đẩy nữ công nhân xuống, sau đó cũng không quan tâm tiếng la mắng của nữ công nhân, phi lên ngựa rồi chạy đến phía tây.

Làng Tây Hà, đài quan sát cổng làng.

Nhân viên hộ tống phụ trách canh gác nhìn thấy khói đen ở phía xa đã phát tín hiệu ngay lập tức.

Cửu công chúa đang thảo luận về vấn đề đàm phát tiếp theo với viện Khu Mật do Thiết Thế Hâm lãnh đạo trong Ngự Thư Phòng.

Châu Nhi chạy thẳng vào: “Bệ hạ, không xong rồi, ở hướng núi Thiết Quán vừa phóng bảy mũi tên lệnh!”

Lách cách!

Cốc trà trong tay Cửu công chúa rơi thẳng xuống mặt đất.

Sau đó Thiết Thế Hâm nhìn thấy Cửu công chúa thường ngày vẫn duyên dáng sang trọng, lúc này lại không để ý đến dáng vẻ của mình mà chạy thẳng ra cửa, thậm chí một chiếc giày đã rơi cũng không thèm quan tâm.

Nhưng nhóm người Thiết Thế Hâm không quan tâm đến những chi tiết này, cũng vội vàng chạy ra phía cửa với Cửu công chúa.

Khi chạy đến cửa thì nhìn về phía núi Thiết Quán.

Làng Tây Hà cách ngã ba đường tương đối xa, Ngự Thư Phòng lại ở trong làng, bị nhà và cây cối che, nhóm người Thiết Thế Hâm không nhìn thấy được gì.

Nhìn thấy Cửu công chúa lao về phía chiếc thang gần đó, Thiết Thế Hâm cũng không quan tâm đến các nghi lễ của vua và đại thần nữa mà vội đi theo cô ấy.

Bên cạnh Ngự Thư Phòng có một pháo đài, Cửu công chúa lao đến bục pháo đài, giật lấy ống nhòm trong tay thị vệ nhìn về hướng núi Thiết Quán.

Cuối cùng lần này cũng đã nhìn rõ rồi.

Chỉ nhìn thấy quả thực có mấy màn khói đen đang dạt trên bầu trời núi Thiết Quán.

Lúc này khói đen đã hơi tản ra, không nhìn rõ có mấy mũi tên lệnh, nhưng Cửu công chúa có thể xác nhận, màn khói đen này chắc chắn không phải chỉ do hai hay ba mũi tên lệnh tạo thành.

Vào lúc này Cửu công chúa cũng không bình tĩnh được nữa, cô ấy hét to: “Tần Minh!”

“Có!”

Tần Minh vẫn đi theo phía sau chắp tay trả lời.

“Ngươi không nhìn thấy mũi tên lệnh sao?”

Cửu công chúa quay người hét to với Tần Minh: “Ngươi không đi cứu viện phu quân còn đứng đây làm gì?”

Theo quy định, chỉ cần nhìn thấy loại mũi tên lệnh này, dù là nhân viên hộ tống, binh phủ, thủy quân hay là những binh lính khác chỉ cần là lực lượng vũ trang của Đại Khang đều phải đi cứu viện Kim Phi hoặc Cửu công chúa ngay lập tức.

“Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ bệ hạ!” Tần Minh cúi đầu trả lời.

“Bây giờ ta không cần bảo vệ, người cần bảo vệ là phu quân ta!”

Trên trán Cửu công chúa đã nổi gân xanh, trừng mắt hét: “Lập tức đi cứu phu quân, nếu phu quân xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt cái đầu chó của ngươi!”

Tần Minh là thị vệ Cửu công chúa tin tưởng nhất ngoài Châu Nhi, bình thường cô ấy rất tôn trọng Tần Minh, đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nói những lời cay độc như vậy với Tần Minh.

“Vâng!”

Thực ra Tần Minh đã ý thức được tính quan trọng của việc này từ sớm nhưng không yên tâm về Cửu công chúa nên mới không đi cứu viện.

Bây giờ Cửu công chúa đã lo lắng như vậy, Tần Minh vội chạy xuống khỏi pháo đài, tập hợp binh lính.

Cửu công chúa xoay đầu nhìn Châu Nhi: “Châu Nhi, ngươi cũng nhanh đi đi!”

Châu Nhi vốn chưa từng làm trái ý của Cửu công chúa, lúc này lại lắc đầu: “Bệ hạ, người ở đâu, ta ở đó!”

Nhìn thấy Cửu công chúa cau mày, Châu Nhi nói tiếp: “Bệ hạ, Tần thống lĩnh đã dẫn người đến đó, còn có núi Thiết Quán, họ cách đó càng gần hơn, chắc chắn Tả trưởng xưởng đã dẫn người đến đó rồi!”

Nhiều người như vậy đi, cho dù quân địch có tới hàng trăm người cũng sẽ chết, ta đi hay không không ảnh hưởng lắm!

Nếu đây là kế điệu hổ ly sơn của quân địch, bọn ta đều đến cứu viện tiên sinh, lỡ như kẻ gian muốn làm hại người thì làm thế nào?”

Cửu công chúa nghe vậy không khỏi trầm mặc.

Lo lắng dẫn đến hỗn loạn, Kim Phi có vị trí rất quan trọng đối với cô ấy, vì vậy khi biết tin Kim Phi gặp nguy hiểm cô ấy đã lập tức hoảng sợ.

Bây giờ nghe Châu Nhi nói như vậy, cuối cùng Cửu công chúa cũng đã bình tĩnh lại.

Đúng vậy, chắc chắn có rất nhiều nhân viên hộ tống vừa thấy tín hiệu đã chạy qua đó, thiếu Châu Nhi cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Lỡ như đây là cái bẫy do tử sĩ giăng ra, lực lượng ở làng Tây Hà đều chạy đến cứu viện Kim Phi, kẻ gian nhân cơ hội đó đến đánh lén làng thì phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây, Cửu công chúa hét lên: “Thiết đại nhân, thông báo cho Quan Liên Tuấn, để lại ít nhất một tiểu đội bảo vệ làng!”

Tiêu cục Trấn Viễn có một trung đoàn binh lực đóng tại trụ sở tổng bộ, phụ trách bảo vệ Kim Xuyên.

Gần đây đoàn trưởng nhân viên hộ tống đang trực luân phiên thường xuyên tên là Quan Liên Tuấn, là chú họ của Quan Hạ Nhi.

Tổng bộ tiêu cục ở sau núi, muốn đến cứu viện Kim Phi cần phải đi qua làng.

Mũi tên lệnh vừa mới được phóng không lâu, chắc hẳn bây giờ nhân viên hộ tống vẫn chưa đến.

“Vâng!”

Thiết Thế Hâm cũng không kịp hành lễ đã xách vạt áo trường bào chạy đến cổng làng.

Trong nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang làm cơm tối ở trong nhà bếp, nghe khắp nơi bên ngoài đều là tiếng bước chân, Quan Hạ Nhi nhét một nắm củi vào bếp: “Nhuận Nương, ta cho củi vào, muội xào thức ăn trước đi, ta ra bên ngoài xem thế nào.”

“Được!”

Nhuận Nương vừa xào đồ ăn vừa gật đầu.

Quan Hạ Nhi vừa buông kìm gắp than xuống và đứng dậy, vẫn chưa ra cửa đã nghe thấy tiếng vang.

Cô xoay người lại nhìn, thấy A Liên va phải cửa nhà bếp.

“A Liên, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi là con gái, phải điềm đạm, chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”

Quan Hạ Nhi tức giận liếc đội trưởng đội cận vệ của mình: “Không sao chứ?”

“Phu nhân, không hay rồi, tiên sinh xảy ra chuyện rồi!”

A Liên vịn vào khung cửa hét lên: “Bên phía núi Thiết Quán phóng lên mấy mũi tên lệnh!”

Quan Hạ Nhi nghe vậy, sửng sốt một chút rồi sau đó đẩy A Liên ra, chạy ra sân.

Nhuận Nương cũng không quan tâm đến thức ăn trong nồi, chạy theo Quan Hạ Nhi.
Chương 1680: Cảm ơn

Khi Quan Hạ Nhi lao đến đài quan sát nhìn về hướng đông, khói đen đã tản vào không trung, thành một mảng khói lớn.

“A Liên, nhanh lấy áo giáp cho ta, ta phải đến cứu đương gia!”

Quan Hạ Nhi xoay người đi xuống phía dưới đài quan sát, đi được mấy bước cô lại hét lên: “Đừng lấy áo giáp nữa nhanh đi dắt ngựa!”

“Ta đã bảo Cửu Nhi đi rồi!

A Liên vừa chạy ra cửa với Quan Hạ Nhi vừa trả lời.

“Thông báo cho nhân viên hộ tống chưa?” Quan Hạ Nhi nói: “Thông báo cho tất cả nhân viên hộ tống, lập tức đến cứu đương gia!”

“Ta vừa nghe thấy tiếng trống ở phía Bắc, chắc hẳn nhân viên hộ tống đã xuất phát rồi!”

A Liên nói xong, ở cửa đã vang lên tiếng vó ngựa, mấy nữ nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến, mỗi người còn dắt theo hai con ở phía sau, dừng ở trước cửa sân.

Quan Hạ Nhi nhảy thẳng lên ngựa, không đợi nhóm người A Liên, cô đạp mạnh vào bụng ngựa, ngựa chiến lập tức chạy điên cuồng theo đường hẻm.

Nhuận Nương đến muộn hơn, khi cô ấy chạy ra, Quan Hạ Nhi đã chạy đến đầu hẻm rồi.

Nhuận Nương chạy đến con ngựa chiến cuối cùng, vừa chuẩn bị lên ngựa, đột nhiên có người kéo lấy quần áo của cô ấy.

Bắc Thiên Tầm vác theo cái bụng to, tay trái cầm kiếm, tay phải dùng lực nhẹ kéo Nhuận Nương lại.

“Thiên Tầm, tỷ làm gì vậy?” Nhuận Nương nắm lấy ống tay áo của Bắc Thiên Tầm: “Tỷ sắp sinh rồi, sao có thể cưỡi ngựa được chứ?”

Nhưng cuối cùng Bắc Thiên Tầm lại không để ý đến cô ấy, thoát khỏi sự lôi kéo của Nhuận Nương, rồi nhảy thẳng lên ngựa.

Sau đó cũng không quan tâm đến Nhuận Nương giậm chân ở phía sau, cưỡi ngựa chạy đi.

Nhuận Nương đuổi theo mấy bước, sau đó chạy về phía chuồng ngựa,

Ở xưởng dệt, Đường Đông Đông đang làm việc trong xưởng, máy móc trong xưởng rất ồn ào, Đường Đông Đông không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.

Đến khi chủ nhiệm xưởng đến tìm cô ấy, Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm đã chạy đến cửa làng.

Đường Đông Đông không chỉ là trưởng xưởng, còn là tướng quân của quân Nương Tử, không thể xem nhẹ lực lượng vũ trang dưới quyền cô ấy.

Phát hiện khói từ mũi tên lệnh lúc này đã tan hết, Đường Đông Đông mới biết chuyện xảy ra đã được một lúc, mà không ít thành viên của quân Nương Tử là nữ công nhân của xưởng dệt, khi chiến tranh thì ra trận, khi không có chiến tranh thì làm việc trong xưởng.

Lúc này triệu tập họ thì cũng không kịp nữa, nên Đường Đông Đông không gọi những người khác, cô ấy cũng giống Quan Hạ Nhi, dẫn đội cận vệ của mình xuất phát.

Lúc này đã có người dân trong làng nhìn thấy mũi tên lệnh, tin tức Kim Phi gặp đột kích dần được truyền ra trong làng.

Dân làng biết được tin cũng như nhân viên hộ tống, lập tức tạm gác việc trong tay, lấy các công cụ xông ra ngoài.

Đường Đông Đông vẫn chưa đi ra khỏi hẻm đã bị dân làng chặn lại.

Đang chuẩn bị bảo cận vệ mở đường ở phía trước, đột nhiên phát hiện Thiết Thế Hâm lao ra từ con hẻm bên cạnh, chặn giữa đường.

Đường Đông Đông siết chặt ngựa chiến, kéo ngựa chiến dựng thẳng lên, lúc này mới không đụng phải Thiết Thế Hâm.

Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng Thiết Thế Hâm chỉ đi ngang qua, nhưng Thiết Thế Hâm lại đứng giữa đường, ôm đầu gối thở hổn hển, hoàn toàn không có ý định nhường đường.

Đường Đông Đông hơi sốt ruột, hét với Thiết Thế Hâm: “Thiết đại nhân, ông đừng cản đường nữa! Nhanh tránh đường đi!”

“Đường trưởng xưởng... cô muốn đi đâu?” Thiết Thế Hâm thở hồng hộc nói.

Ông ta vừa mới đi chặn nhân viên hộ tống lại, sau đó lại đến ngăn Đường Đông Đông, xương cốt này cũng sắp vỡ vụn rồi.

“Còn đi đâu được nữa chứ, đương nhiên là đi cứu tiên sinh rồi!”

Đường Đông Đông vội nói: “Thiết đại nhân, lẽ nào ông không nhìn thấy mũi tên lệnh sao?”

“Thấy rồi.” Thiết Thế Hâm gật đầu, sau đó ngẩng đầu nói: “Bệ hạ bảo ta đến thông báo, Đường trưởng xưởng, cô không cần đi?”

“Vì sao?” Đường Đông Đông cau mày hỏi.

“Vì Quan Liên Tuấn đã dẫn nhân viên hộ tống chủ lực đi sang đó, Tần Minh tướng quân cũng đã dẫn Ngự Lâm Quân đi, bây giờ đường núi đã bị dân làng lấp kín, đợi đến khi côi đuổi đến đó, đoán rằng trận chiến cũng kết thúc rồi.”

Thiết Thế Hâm thở hổn hển nói: “Bệ hạ nói bây giờ lớp phòng ngự trong làng trống không, rất dễ bị người khác lợi dụng sơ hở, xưởng dệt là mục tiêu đầu tiên của gián điệp, bảo cô chỉ huy xưởng dệt bảo vệ trong làng!”

Đường Đông Đông nghe vậy trở nên trầm mặc.

Những điều Thiết Thế Hâm nói rất có lý, bây giờ cô ấy đuổi đến đó thực sự cũng quá muộn rồi.

Nếu mai phục Kim Phi thực sự là kế điệu hổ ly sơn, lúc này phòng thủ trong làng thực sự rất yếu.

Trong xưởng dệt có lượng lớn vải chất đống, rất nguy hiểm, nếu thực sự có gián điệp trốn trong làng, xưởng dệt quả thực là mục tiêu phá hoại đầu tiên của họ.

Nghĩ đến đây, Đường Đông Đông nhìn về phía núi Thiết Quán, sau đó quay đầu ngựa, dẫn đội cận vệ trở về xưởng dệt.

Sau khi quay về xưởng dệt, Đường Đông Đông lập tức hạ lệnh cho tất cả các xưởng dừng công việc, sau đó tổ chức cho nữ công nhân thành lập đội tuần tra, tuần tra trong thôn và xưởng.

Ở ngã ba đường, đội cận vệ đã ngăn chặn ba đợt tấn công của quân địch, liên tục áp sát một tảng đá lớn ở phía sau.

May mà nhóm người Kim Phi cách điểm mai phục tương đối xa, lựu đạn của đối phương ném không đến, cận vệ lại mặc áo giáp, có thể ngăn cản mũi tên, ngoài hai cận vệ lúc đầu đi dò đường đã hi sinh, thì không có thương vong gì thêm, chỉ có áo giáp của hai cận vệ đã bị mũi tên xuyên thủng, nên bị thương ngoài da.

Công chúa Lộ Khiết cách càng xa hơn, hơn nữa cô ta cũng không phải là mục tiêu của tử sĩ nên đã trốn thoát sớm hơn Kim Phi.

Sau khi nhóm người Kim Phi chống chọi được đợt công kích, nhân dịp quân địch đang lên cung, đã nhanh chóng chạy đến tảng đá phía sau.

Đến lúc này, đội phó đội cận vệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Trốn đến đây, nỏ tay trong tay tử sĩ cũng không bắn đến được, tạm thời bọn họ đã an toàn.

Đã phóng mũi tên lệnh, chỉ cần bọn họ chống đỡ một lúc nữa, người mai phục sẽ không có cơ hội nữa!

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Công chúa Lộ Khiết đến hỏi.

“Không sao.” Kim Phi lắc đầu: “Cũng may thị vệ của cô phát hiện kịp thời, nếu không đi đến phía trước thêm một đoạn nữa, e rằng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cảm ơn các cô!”

“Đây cũng là việc bọn ta nên làm.” Công chúa Lộ Khiết kìm nén sự phấn khích, xua tay.

Vốn dĩ cô ta đã sắp hết hi vọng với cuộc đàm phán lần này, nhưng qua việc này, công chúa Lộ Khiết lại nhìn thấy hi vọng rồi.

Vì thái độ của Kim Phi đối với cô ta bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Nếu bây giờ Băng Nhi có ở đây, chắc chắn công chúa Lộ Khiết sẽ đến ôm cô ấy rồi hôn một cái.

Lần này may mà nhờ cô ấy.

Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết, vừa chuẩn bị nói gì đấy, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nổ.

Một cận vệ ngồi xổm ở mép đá đang chuẩn bị ra xem, đã bị một tỳ nữ khác bên cạnh công chúa Lộ Khiết kéo lại.

“Ngươi làm gì vậy?” Cận vệ hét với Sương Nhi.

Kết quả một giây sau, một mũi tên đã bay qua đỉnh đầu hắn.

Nếu vừa rồi hắn lộ đầu ra ngoài, có thể mũi tên đó đã bắn trúng hắn rồi.

Dù hắn đội nón sắt, nhưng không thẻ tấm che mặt xuống, rất có thể sẽ bị mũi tên bắn thẳng vào mặt!

Người cận vệ đó đổ mồ hôi lạnh, sau khi bình tĩnh lại, chắp tay với Sương Nhi: “Cảm ơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK