Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Làm tốt lắm

“Tướng công cứ làm việc trước đi”.

Vừa mới trải qua việc da thịt gần kề, Tả Phi Phi cảm thấy ngượng ngùng khi ở cùng với Kim Phi.

Nhưng khi biết Kim Phi thật sự có việc gấp phải làm, cô ấy rất hiểu chuyện đứng dậy giúp Kim Phi mặc quần áo.

“Phi Phi, hay là nàng và mẹ cùng ta trở về làng Tây Hà?”

Đang lúc tình thâm, Kim Phi cũng không nỡ rời xa Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi nghe thấy những lời này cũng hơi động lòng, nhưng vẫn lắc đầu:

“Không đâu, khó khăn lắm mới xử lý ổn thỏa việc ở núi Thiết Quán, bây giờ lại đổi người ta sợ là sẽ loạn lên mất”.

Cô ấy đã bỏ nhiều công sức vì núi Thiết Quán, bây giờ nhìn thấy xưởng xà phòng đang ngày một lớn mạnh, thật sự không nỡ rời đi.

“Vậy được, ta trở về đó xử lý xong việc, sẽ quay lại thăm nàng”.

Kim Phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phi Phi, rồi hôn một cái.

Lúc trước Tả Phi Phi vẫn luôn ngượng ngùng xấu hổ, bây giờ đã hoàn toàn cởi mở, phản ứng vô cùng nhiệt tình.

Một lúc sau, cô ấy thở hổn hển ôm lấy hông Kim Phi: “Tướng công, ôm ta nữa đi!”

Hai người cứ ôm nhau như thế đến khi Đại Lưu ở ngoài cửa hét lớn, Tả Phi Phi mới không nỡ buông tay ra.

“Ta đi đây”.

Kim Phi nhẹ nhàng xoa mặt Tả Phi Phi, rồi quay người rời đi.

Trong sân, ánh mắt Đại Lưu hóng hớt, nhìn chằm chằm vào cửa.

Rõ ràng hắn biết trong phòng Kim Phi có người, nhưng cũng không dám đi đến quá gần, chỉ hi vọng người ở trong phòng sẽ bước ra cùng Kim Phi.

Đáng tiếc đã khiến hắn thất vọng, chỉ có một mình Kim Phi bước ra, sau đó còn đóng cửa phòng lại.

Quần áo Tả Phi Phi không chỉnh tề, cô ấy dừng lại ở cửa phòng, tiễn Kim Phi và Đại Lưu rời đi.

“Tiên sinh, người trong phòng rốt cuộc là ai thế?”

Tiếng của Đại Lưu vọng lại.

“Cút cút cút!”

Kim Phi nhấc chân lên đá vào mông của Đại Lưu vài cái.

“Tiên sinh, ngài đá cũng đá rồi, chi bằng nói cho tôi biết đi...”

Đại Lưu vẫn không từ bỏ.

Kim Phi nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh nhặt một cái xẻng.

“Tiên sinh, ngài từng nói, quân tử chỉ dùng lời nói không được ra tay!”

Đại Lưu la hét và bỏ chạy ra xa.

Kim Phi nhấc xẻng lên suy xét nhìn xung quanh.

Tả Phi Phi ở sau cửa nhìn hai người họ chạy càng lúc càng xa, lén che miệng cười.

Nhưng nghĩ đến việc không biết đến khi nào mới gặp lại Kim Phi, cô ấy lại không thể cười nổi nữa.

Bây giờ mới chia ly, không thể tránh khỏi nhớ nhung...

Cựu binh dắt ngựa đợi ở khoảng đất trống trước cổng, hai chị em nhà họ Vạn đứng một bên.

Lúc này trời tờ mờ sáng, thấy Kim Phi rời đi, các nữ công nhân lần lượt đến vây quanh.

“Tiên sinh, mới đó mà đã đi rồi sao?”

“Khi nào ngài mới trở lại?”

“Tiên sinh, tại sao ban đêm ngài vẫn bảo người canh gác ở ngoài cổng sân vậy? Trên núi chúng ta cũng không có kẻ trộm mà”.

“Ôi, Ngọc Đình tỷ, sao tỷ biết trong sân của tiên sinh có người gác cổng vậy?”

“Cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn tối qua Ngọc Đình tỷ đã đến đây xem rồi!”

“Ngọc Đình tỷ, thật ra tỷ chỉ cần nói với đại ca gác cổng rằng tỷ đến để làm ấm giường cho tiên sinh thì đại ca gác cổng nhất định sẽ cho tỷ vào thôi”.

“Đúng vậy, trời lạnh rồi, một mình tiên sinh ngủ trên giường thật sự rất lạnh”.

“Sao cô biết được tiên sinh ở một mình chứ?”

“Tiên sinh bảo người đến gác cổng, không cho ai vào thì chẳng phải là ngủ một mình sao?”

“Sao cô lại quên rồi, trưởng xưởng và tiên sinh ở chung một nơi mà”.

“Cũng đúng, à phải rồi, bình thường trưởng xưởng đều đến tiễn tiên sinh, hôm nay tại sao không đến?”

...

Lúc trước các nữ công nhân cũng từng trêu chọc ghép đôi Kim Phi và Tả Phi Phi, nhưng từ trước đến giờ Kim Phi đều không để tâm lắm dù sao cây ngay không sợ chết đứng.

Nhưng bây giờ y thật sự đã phát sinh quan hệ với Tả Phi Phi, nghe thấy những nữ công nhân trêu chọc như vậy, trong lòng hơi lo lắng

Y vỗ mông ngựa, đầu óc như đang treo ngược cành cây.

Đại Lưu đi theo phía sau đột nhiên mở to hai mắt, lộ ra vẻ như vừa phá được án.

Đúng vậy, cổng sân của Kim Phi được binh lính canh gác vào ban đêm, ngoài Tả Phi Phi ra thì còn ai ở trong phòng nữa chứ?

Kim Phi từng chiếm được vài sào huyệt thổ phỉ, núi Thiết Quán cách làng Tây Hà gần nhất, ngựa nhanh chóng lên đường, mặt trời vừa lên đỉnh núi, mấy người Kim Phi đã trở về làng Tây Hà.

Còn chưa kịp về nhà, Kim Phi đã đi thẳng đến doanh trại sau núi.

Y đẩy cửa phòng chiến sự, không chỉ có Tiểu Ngọc ở đó, mà cả Trương Lương cũng đã trở lại.

‘Tiên sinh!”

Trương Lương đứng dậy chào hỏi Kim Phi.

Có lẽ vì làm thống lĩnh, lần này gặp lại Trương Lương, Kim Phi cảm thấy lưng hắn thẳng hơn, vẻ mặt tự tin hơn, nhìn như một chiến sĩ đanh thép.

“Lương huynh về rồi à, gần đây đã trở nên anh dũng hơn rồi!”

Kim Phi mỉm cười khen ngợi.

Sau khi Trương Lương tiếp nhận việc tiêu diệt thổ phỉ, hắn không cùng Khánh Mộ Lam lao vào tấn công đám thổ phỉ ngay, mà trước tiên hắn cử đội Chung Minh đến các làng ở các huyện khác nhau để tuyên truyền.

Sau đó, lại tập hợp đội trấn áp thổ phỉ với hàng nghìn người ở núi Ngũ Lang, tiến hành huấn luyện chuyên sâu.

Nhờ sức ảnh hưởng của Khánh Hoài, lúc phụ trách tiêu cục Trương Lương đã thưởng phạt phân minh.

Nhưng đội tiêu diệt thổ phỉ được thành lập bởi quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín, Trương Lương không có quyền trách phạt, lúc đầu không có ai để ý tới hắn.

Trương Lương cũng không vội, hắn dùng một cuốn sổ nhỏ để viết tên của những kẻ gây rối và gửi về làng Tây Hà và giao cho Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam đi đến núi Ngũ Lang thẳng tay chém vài người và hàng chục người bị quất roi, quân lính cuối cùng cũng sợ hãi.

Trong lúc huấn luyện tiếp đó, không có ai dám lên tiếng xì xào nữa.

Trương Lương huấn luyện binh lính ở núi Ngũ Lang, đội Chung Minh phân tán đến các huyện xung quanh để thu thập thông tin.

Đến nay muối mười quan tiền đã được bán khắp Quảng Nguyên, tên tuổi của Kim Xuyên Thương và Kim Phi đã lan rộng khắp Quảng Nguyên.

Người dân đều rất hưởng ứng khi nghe nói Kim tiên sinh không thể chịu nổi cảnh thổ phỉ bóc lột người dân, muốn cử người trong tiêu cục giúp họ chống lại thổ phỉ, do đó bọn họ đều tình nguyện giúp đội Chung Minh thu thập thông tin.

Sức mạnh của quần chúng là vô biên, với sự giúp đỡ của người dân, đội Chung Minh đã nhanh chóng thăm dò được tình hình của bọn thổ phỉ ở nhiều nơi.

Không chỉ bao gồm vị trí của thổ phỉ, mà còn bao gồm có bao nhiêu người ở đó, đặc điểm của thổ phỉ là gì, v.v...

Cực kì chi tiết.

Sau khi nắm được thông tin, Trương Lương lại chia đội trấn áp thổ phỉ thành hơn 20 đội lớn nhỏ khác nhau tùy theo tình hình khác nhau của thổ phỉ ở các nơi, bỏ qua huyện Chiêu Hoa – nơi gần huyện Thanh Châu nhất để đột kích các huyện khác.

Bọn thổ phỉ ở các huyện khác cho rằng đội trấn áp thổ phỉ nhất định sẽ tấn công huyện Chiêu Hoa trước nên luôn trong trạng thái đứng ngoài lề quan sát, chờ đội trấn áp thổ phỉ đến huyện Chiêu Hoa rồi mới chuẩn bị. Không ngờ Trương Lương lại áp dụng cách đánh ngược lại so với cách đánh của Khánh Mộ Lam, khiến đám thổ phỉ bị đánh tan tác không kịp trở tay.

Khi Kim Phi giải thích binh pháp cho Khánh Mộ Lam, Trương Lương cũng thích đứng bên cạnh lắng nghe.

Mặc dù hắn không biết nhiều chữ, nhưng hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn có thể học nhanh hơn Khánh Mộ Lam, cũng biết cách sử dụng chiến thuật linh hoạt.

Theo thông tin do đội Chung Minh báo báo, Trương Lương đã xây dựng các phương thức tấn công khác nhau cho các thế lực thổ phỉ khác nhau.

Có lúc tấn công dữ dội, có lúc dẫn người nhấn chìm từ từ, có lúc dùng khói tấn công, có lúc dùng máy bắn đá ném nhanh chớp nhoáng...

Sự thật đã chứng minh chiến thuật của Trương Lương rất thành công, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lượng lớn thổ phỉ ở tất cả các huyện ngoại trừ Chiêu Hoa đều đã bị tiêu diệt.

Sau đó hắn vừa lại một bộ phận binh lực nhỏ chiếm hang ổ của thổ phỉ, vừa hợp sức càn quét Triệu Hoa với ưu thế áp đảo.

Một loạt các hoạt động khiến Kim Phi kinh ngạc.

Bây giờ Hắc Thủy Câu vô cùng đông đúc, tất cả đều là thổ phỉ bị bắt.

Đương nhiên, chắc chắn vẫn có rất nhiều thổ phỉ trốn thoát, rất khó quét sạch hoàn toàn thổ phỉ, sẽ cần một trận chiến lâu dài.

Nhưng trải qua lần tiêu diệt thổ phỉ này, đám nhỏ thổ phỉ sẽ rất khó làm nên được trò trống gì nữa.

Ít nhất chúng sẽ không dám hiên ngang đến cướp bóc lương thực trong làng hàng năm giống như trước.

Điều này đã vượt qua kì vọng của Kim Phi và Khánh Mộ Lam.
Chương 422: Sắp xếp

Sau khi giải quyết xong thổ phỉ Quảng Nguyên, Trương Lương không vội đưa binh đến các quận khác mà lại tập hợp

Chủ tướng có ảnh hưởng rất lớn với một đội, sau lần đàn áp thổ phỉ này, Trương Lương đã thành công tạo dựng được uy tín trong đội trấn áp, ở trại huấn luyện lần thứ hai, các binh lính nghe lời hơn, cuộc huấn luyện diễn ra suôn sẻ hơn lần đầu.

Trương Lương đang định mấy ngày nay xuất phát đến nơi khác nhưng bất ngờ bắt được đàn em của Phùng tiên sinh.

Biết được Phùng tiên sinh từng tiếp xúc với người Thổ Phiên, Trương Lương nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, lập tức dẫn tù binh chạy về làng Tây Hà.

Kết quả Kim Phi lại không ở trong làng, Trương Lương bảo Tiểu Ngọc phái người đi thông báo cho Kim Phi ngay trong đêm.

Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ khen ngợi mình, Trương Lương chắc chắn sẽ khách sáo vài câu.

Nhưng bây giờ hắn không quan tâm được nhiều thế.

“Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi”.

Trương Lương đáp bừa lại một câu, sau đó nói: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi”.

“Lương ca đang lo chuyện người Thổ Phiên à?”, Kim Phi hỏi.

“Đúng thế”, Trương Lương gật đầu nói: “Ta từng đánh nhau với người Thổ Phiên nên rất rõ chúng.

Người Thổ Phiên tàn ác tham lam, ác hơn thổ phỉ gấp trăm lần.

Thổ phỉ chỉ cướp bóc của người dân, còn người Thổ Phiên thì chẳng xem người dân Đại Khang là người, giết người cướp của không việc ác nào mà không làm.

Nếu người Thổ Phiên lại đánh đến, trấn áp không có ý nghĩa gì cả”.

“Tiểu Ngọc, ta bảo cô nhanh chóng truyền tin cho công chúa điện hạ, đã truyền đi chưa?”, Kim Phi hỏi.

“Đã truyền đi rồi, ta vừa nhận được tin là lập tức bảo A Cường dẫn người thúc ngựa đến Tây Xuyên”.

Trương Lương đáp.

“Lương huynh, huynh làm tốt lắm”.

Kim Phi lại khen ngợi nhìn Trương Lương.

Không chỉ biết đánh nhau mà còn có thể cảnh giác trước nguy hiểm, Trương Lương ngày càng hợp làm tướng quân.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Trương Lương hỏi.

“Ta bảo Đại Lưu đi gọi mấy người Tiểu Bắc đến rồi, đợi người đến đủ rồi nói”.

Kim Phi tiện tay kéo một cái ghế đến: “Tiểu Ngọc, đi lấy cho ta một bát cơm đến đây”.

Cả buổi sáng tốn rất nhiều sức, sau đó lại đi đường cho kịp giờ, giờ y cảm thấy cực kỳ đói.

Tiểu Ngọc đến nhà ăn của nhân viên hộ tống lấy cho Kim Phi một bát cơm nhỏ, còn lấy vài cái bánh bao và đĩa đồ mặn.

“Tiên sinh, trong nhà ăn chỉ còn cái này thôi”.

“Không sao, có gì ăn đó”.

Kim Phi cầm bánh bao lên cắn một miếng.

Ăn được một nửa, Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, trưởng làng, Mãn Thương cũng đã đến.

Đợi mọi người đến đông đủ, Kim Phi vừa bưng cơm vừa gật đầu với Trương Lương: “Lương huynh, nói lại tình hình với mọi người đi”.

“Vâng”, Trương Lương nói lại tình hình hiện tại lại cho mọi người.

“Phi ca, Lương Tử, hai người lo lắng quá rồi phải không?”

Trưởng làng nói: “Thổ Phiên đánh nhau với Đại Khang cũng chẳng phải một hai năm nay, hai bên đã đánh nhau lúc ta còn nhỏ kìa, nhưng đều là mấy trận nhỏ. Người Thổ Phiên cũng chỉ cướp bóc ở vùng biên giới rồi bỏ đi, rất ít khi chạy đi xa”.

Thật ra không chỉ trường làng mà mấy người Mãn Thương và Đường Đông Đông cũng cảm thấy Kim Phi quan trọng hóa vấn đề.

Chỉ có Đường Tiểu Bắc, ánh mắt hiện lên vẻ suy ngẫm.

Vì Cửu công chúa từng ở làng Tây Hà một khoảng thời gian, nhiều lúc cô ấy đều đi cùng, từng nghe Kim Phi và Cửu công chúa phân tích tình hình.

“Trưởng làng, lần này lại khác”.

Kim Phi giải thích: “Mấy năm trước nội bộ Thổ Phiên cũng đang có loạn chiến, những kẻ xâm chiếm vùng biên giới đều là những người di cư nên họ không dám đi sâu vào trong.

Nhưng mấy năm nay nội loạn ở Thổ Phiên cơ bản đã kết thúc, cũng trở nên bất ổn, luôn tìm cơ hội để khơi mào chiến tranh toàn diện.

Hiện giờ Đại Khang đã lực bất tòng tâm với việc chống lại Đảng Hạng và Khiết Đan, không dám khiêu chiến với Thổ Phiên nữa nên Cửu công chúa mới đi hòa hiếu kết giao, hy vọng mượn sức mạnh của người Thổ Phiên để kiềm chế Đảng Hạng.

Trên đường đi nhiều lần công chúa điện hạ gặp ám sát, tất cả đều liên quan đến Phùng Thánh và người Đảng Hạng, bây giờ Phùng Thánh lại cấu kết với sứ giả Thổ Phiên, cuộc hôn nhân kết giao lần này của điện hạ có lẽ đã thất bại.

Nghe Kim Phi giải thích, mọi người đều hiểu đại khái tình hình hiện giờ, cũng đã rõ tại sao Kim Phi lại lo lắng như vậy.

“Ta đã biết người Thổ Phiên có dã tâm từ lâu”, trưởng làng mắng: “Nhưng Kim Phi, ta nghe các trưởng lão nói hơn một trăm năm trước, người Thổ Phiên đã mấy lần đánh phủ Tây Xuyên, nhưng chúng đều đi về phía đông, chưa từng đến Xuyên Bắc nên lần này cũng sẽ không đến đâu nhỉ?”

Người Thổ Phiên cũng là những người du mục, kỵ binh cũng rất mạnh.

Quảng Nguyên nằm ở Bắc Xuyên, địa hình chủ yếu là đồi núi, không thích hợp cho kỵ binh tác chiến, thế nên sau khi người Thổ Phiên chiếm được phủ Thành Đô, chúng thường tiến về phía đông đến Tây Xuyên để cướp bóc.

Địa bình ở đó bằng phẳng, sản vật phong phú, là vị trí đắc địa cho kỵ binh cướp bóc, ít khi đến khu vực Quảng Nguyên.

“Trưởng làng, cho dù người Thổ Phiên có đến hay không, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước”.

Trương Lương nói: “Chúng ta có thể không dùng đến những thứ đã chuẩn bị nhưng không thể đợi chúng đánh đến đây, chúng ta lại chẳng chuẩn bị gì cả”.

“Lương huynh nói đúng đấy, chúng ta phải có sự chuẩn bị mới tránh được nguy cơ và hiểm họa, không thể đợi nước đến mới nhảy”.

Kim Phi nói: “Đại Khang và Thổ Phiên có ân oán đã lâu chắc chắn sẽ đánh nhau, cho dù lần này không đánh thì sau này cũng sẽ xảy ra”.

“Ta nghĩ không lâu nữa đâu”.

Trương Lương nói: “Tâm cơ của Phùng Thánh rất thâm sâu, lại sống ở Xuyên Thục nhiều năm nên rất quen thuộc với Xuyên Thục. Bây giờ ông ta chạy đến Thổ Phiên, rất có thể ông ta sẽ xúi giục Thổ Phiên tấn công Đại Khang”.

“Thế nên bây giờ chúng ta phải chuẩn bị thật tốt”, Kim Phi nói tiếp.

“Tiên sinh, đại ca, hai người nói xem phải làm sao?”, Mãn Thương hỏi.

“Trước tiên mọi người đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài để mọi người không hoảng loạn”, Kim Phi dặn dò.

“Đã rõ”.

“Biết rồi”.

Mọi người đều gật đầu.

“Tiểu Bắc, khoảng thời gian trước ta bảo đội thương nhân vận chuyển lương thực, đã có kết quả chưa?”

Kim Phi lại nhìn Đường Tiểu Bắc.

Trong tay có lương thực thì mới có thể không lo sợ.

Lương thực là điều đảm bảo cơ bản nhất để sinh tồn.

Cũng là vấn đề Kim Phi quan tâm nhất.

“Mới có hai thuyền đến, đều mua từ phủ Kinh Triệu”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Có tin tức từ phía Giang Nam, hai năm nay thu hoạch ở Giang Nam rất tốt, rất nhiều thương gia đã tích trữ được không ít lương thực, mua rất nhiều, nhưng đi ngược dòng nước sẽ khá chậm, ước chừng sẽ mất một khoảng thời gian mới có thể quay lại”.

“Tìm thêm vài người kéo thuyền, tăng gấp đôi tiền công, thay nhau kéo mà vẫn đảm bảo an toàn, vận chuyển lương thực về với tốc độ nhanh nhất”.

Kim Phi nói: “Ngoài ra, có thể mua được bao nhiêu lương thực từ những người buôn thì mua, chất đầy lương khố của đỉnh Song Đà, núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, Hắc Thủy Câu cho ta, nếu không chất được nữa thì xây thêm”.

“Nếu thế người buôn lương thực chắc chắn sẽ nhân cơ hội này tăng giá, hơn nữa chúng ta chưa chắc đủ ngân lượng…”

Đường Tiểu Bắc nói.

“Nếu nhà buôn nào tăng giá quá nhiều thì đến nơi khác, tìm nhà buôn khác. Còn ngân lượng…”

Kim Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Lát nữa ta lấy một chút trân châu Thủy Ngọc đưa cho muội, lấy nó đi đổi”.

Qua một khoảng thời gian sản xuất, trân châu ở xưởng thủy tinh đã chất thành núi.

Còn lấy ra bao nhiêu thì Kim Phi vẫn phải bàn lại với Đường Tiểu Bắc.

Nhưng cho dù lấy ra bao nhiêu dùng để mua lương thực chắc chắn đủ.
Chương 423: Tướng công, chàng nhẹ tay thôi

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày nhân công nữ chạy bộ nửa tiếng rồi đi làm, chia nhóm ra tan làm trước một tiếng, đến bãi bắn tập luyện cung nỏ và cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá”.

Kim Phi lại quay đầu nhìn Đường Đông Đông: “Nửa tháng sau ta phải tổ chức hội thao xưởng dệt, các môn có trọng trách là chạy việt dã, cung nỏ, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ta sẽ xuất ra hai trăm lượng bạc để làm phần thưởng cho đại hội thể thao lần này, các cách khen thưởng cụ thể thế nào thì cô về bàn lại với trưởng các xưởng nhé”.

“Đã rõ”.

Đường Đông Đông gật đầu.

“Trưởng làng, Tam gia, Lão Sơn, dạo này ba vị cũng vất vả rồi, xưởng muối của đỉnh Song Đà và nhà kính ở núi Thiết Quán đều phải mau chóng đuổi kịp thời gian thi công”.

Kim Phi lại nhìn ba trưởng làng.

“Kim Phi, bọn ta cũng muốn đuổi kịp thời gian thi công nhưng dạo này trời cứ mưa mãi, hơn nữa nhân lực không đủ”, trưởng làng bất lực nói.

“Nhân lực không đủ thì mau chóng tuyển thêm người”.

Kim Phi suy ngẫm một lúc rồi nhìn Tiểu Ngọc: “Truyền tin ra ngoài, nói làng Tây Hà chúng ta muốn tuyển công nhân xây nhà ở, ta nghĩ tuyển người hẳn là không khó”.

“Cần công nhân nữ không?”, Tiểu Ngọc hỏi.

“Chỉ cần có thể xây được nhà, cho dù là nam hay nữ thì đều cần”, Kim Phi nói: “Cứ tính tiền công theo thù lao công việc”.

“Được”, Tiểu Ngọc gật đầu.

Ba trưởng làng cũng khá vui mừng.

Người Xuyên Thục trước giờ đều chăm chỉ cần cù, có lẽ công nhân nữ có sức khỏe không bằng công nhân nam, nhưng số nữ lại nhiều hơn nam.

Hai công nhân nữ có thế nào cũng không thể làm nhiều được bằng một công nhân nam.

“Được rồi, mọi người đi làm việc đi. Tiểu Bắc, Mãn Thương, Lương ca, mọi người ở lại một chút”.

“Được”.

Mấy người Đường Đông Đông, trưởng làng lục tục ra khỏi phòng chỉ huy.

“Lương ca, bên huynh phái thêm vài người đến phía Tây, túc trực quan sát động tĩnh bên Thổ Phiên”.

Kim Phi dặn dò: “Ngoài ra thông báo cho bên ông Trịnh, tăng tốc việc huấn luyện tân binh, mở rộng quy mô tuyển binh lính nữ”.

“Vâng”, Trương Lương gật đầu đáp, sau đó nhanh chân rời đi.

“Mãn Thương, nhà kho của chúng ta còn bao nhiêu cung nỏ?”, Kim Phi hỏi.

Bây giờ quy mô của nhân viên hộ tống ngày càng lớn, cung nỏ tay là tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống, một trong những công việc thường ngày của Mãn Thương là dẫn một đám đệ tử nữ chế tạo cung nỏ.

“Chín trăm sáu mươi hai cây cung nỏ”, Mãn Thương nói.

“Chưa đến một ngàn…”, Kim Phi suy ngẫm rồi nói: “Thời tiết dạo này không tốt lắm, thời gian phơi năng của xà phòng lâu, ta bảo Phi Phi phái vài người từ nhà máy xà phòng xưởng đến đây hỗ trợ, giao những linh kiện không quan trọng cho các cô ấy gia công, tăng nhanh tốc độ sản xuất, ít nhất bảo đảm phải có ba ngàn hàng tồn kho”.

“Được”, Mãn Thương gật đầu.

Bây giờ chế tạo cung nỏ tay cũng là công việc dây chuyền sản xuất, các bộ phận linh kiện của cung nỏ tay đã được tiêu chuẩn hóa, có thể sản xuất hàng loạt.

Nếu dốc sức đẩy nhanh tiến độ, tốc độ sản xuất cũng rất nhanh.

“Nhanh chóng chế tạo xong cung nỏ tay, sau đó mau chóng sản xuất một lô máy dệt, có lẽ cuối cùng sẽ mở rộng quy mô xưởng dệt”.

Kim Phi vỗ vai Mãn Thương: “Thời gian gấp, nhiệm vụ quan trọng, sắp tới xưởng luyện thép của các ngươi sẽ vất vả một chút”.

“Tiên sinh yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”, Mãn Thương nói.

“Ừ, đi làm việc đi”.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.

Kim Phi đang định lên tiếng thì nhìn thấy Đường Tiểu Bắc cười rất tinh quái: “Tướng công, chàng “thu phục” Tả Phi Phi rồi à?”

“Sao muội biết?”, Kim Phi nhíu mày: “Muội sắp xếp tai mắt ở núi Thiết Quán hả?”

Buổi sáng mình mới thân mật với Tả Phi Phi, bây giờ Đường Tiểu Bắc đã biết, tốc độ của tên tai mắt này cũng nhanh quá nhỉ?

“Chàng nghĩ gì thế hả?”, Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Cài tai mắt là chuyện của Tiểu Ngọc, một cái thương hội Kim Xuyên thôi mà ta đã bận đến mức này, làm gì có thời gian đi quản chuyện của Tiểu Ngọc?”

“Vậy sao muội biết ta thu phục được Phi Phi?”

“Trước kia chàng gọi Tả Phi Phi đều là gọi tên đầy đủ, bây giờ đổi lại gọi là Phi Phi, trên mặt còn hiện lên vẻ phơi phới như thế, ta mà còn đoán không ra nữa thì là kẻ ngốc mất”.

Đường Tiểu Bắc trợn mắt nhìn Kim Phi: “Thu phục thì thu phục căng thẳng làm gì…”

“Ta căng thẳng sao?”, Kim Phi hơi chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận: “Ta căng thẳng gì chứ?”

“Đúng thế, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, lo sợ cái gì?”

Đường Tiểu Bắc nháy mắt với Kim Phi: “Tướng công, lần sau đến núi Thiết Quán thì dẫn ta đi cùng với nhé? Trước kia ta cảm thấy Phi Phi có dáng người không tệ, tiếc là vẫn không có cơ hội…”

“Lưu manh!”

Kim Phi đánh Đường Tiểu Bắc một cái, xoay người bỏ đi.

“Tướng công, chàng đi đâu đấy?”

“Xưởng Thủy Ngọc”.

“Đợi ta với”.

Đường Tiểu Bắc vội đuổi theo.

Sau khi xưởng kính được lập ra, Đường Tiểu Bắc chỉ đến đó một lần, vừa bước vào đã ngạc nhiên đến há hốc miệng.

“Sao mà nhiều thế?”

Giọng Đường Tiểu Bắc hơi run.

Trước mặt cô ấy là từng giỏ viên thủy tinh đủ màu sắc.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho màu sắc lấp lánh.

Màu xanh tươi mát, màu tím mộng mơ, màu trắng thanh thuần…

Hơi thở Đường Tiểu Bắc trở nên gấp gáp.

Phụ nữ thường thích những thứ lấp lánh xinh đẹp, Kim Phi nghĩ những viên ngọc thủy tinh này rất bình thường nhưng với Đường Tiểu Bắc thì lại là những viên bảo vật có giá trị.

Là một núi vàng.

Đường Tiểu Bắc bước đến trước, thận trọng cầm lấy một viên, bỏ vào lòng bàn tay đưa lên đối diện với cửa sổ để quan sát.

Lão Điền và bạn giơ một sọt thủy tinh mới được sản xuất xong ra, đổ vào trong một cái giỏ lớn.

“Các ngươi cẩn thận một chút”.

Đường Tiểu Bắc đau lòng suýt nữa nhảy dựng lên.

Cô ấy chạy đến, cẩn thận nhặt một viên châu thủy tinh bị rơi xuống đất, lấy váy lau sạch nó.

Sau đó chạy đến bên cái giỏ, nhẹ nhàng đặt từng viên vào trong giỏ.

“Không cần cẩn thận như vậy, Thủy Ngọc Châu rất cứng”.

Kim Phi bước đến, cầm lấy viên châu Đường Tiểu Bắc đang cầm rồi ném vào giỏ.

“Tướng công, chàng nhẹ tay chút đi”.

Đường Tiểu Bắc đau lòng xoa tay: “Đây đều là tiền đấy”.

“Lão Điền, các ông ra ngoài trước đi”.

Kim Phi xua tay với mấy người Lão Điền.

“Vâng”, các công nhân xoay người đi ra khỏi xưởng.

“Ta dẫn muội đến đây là muốn bàn với muội một chuyện, muội nghĩ lấy mấy viên châu này đi đổi lương thực thì thương hội lương thực có đồng ý không?”, Kim Phi hỏi.

Ở thời đại y từng sống, hạt châu thủy tinh quả thật là quá bình thường, không đáng giá.

Mặc dù biết trong lịch sử kiếp trước có Hồ Thương dùng mấy viên châu thủy tinh đổi được một tòa nhà ở Trường An sầm uất, nhưng Kim Phi vẫn biết thiếu hiểu biết với giá trị của thủy tinh.

Không biết một viên châu có thể đáng giá bao nhiêu.

“Chắc chắn họ sẽ đồng ý”.

Đường Tiểu Bắc cầm một viên châu thủy tinh to bằng hạt lạc từ trong giỏ lên: “Chàng đưa hạt châu này đến kinh thành, nói muốn đổi một thuyền gạo, các nhà buôn lương thực sẽ tranh nhau đến đổi với chàng”.

“Đáng giá đến thế thật sao?”, Kim Phi hỏi.

“Tất nhiên rồi”, Đường Tiểu Bắc nói: “Lúc ta còn ở Xuân Phong Lâu, nghe người dạy ta nói rằng năm đó khi bà ta ở kinh thành, có một vị khách quý cầm một viên Thủy Ngọc Châu to bằng hạt đậu tằm đến ở Kim Nguyệt Các - thanh lâu tốt nhất kinh thành hai tháng, ngủ một lần với các cô nương ở Kim Nguyệt Các, lúc đi dẫn theo hai hoa khôi nổi tiếng nhất lúc đó, Kim Nguyệt Các còn tặng hắn một số tiền lớn làm phí đi đường”.
Chương 424: Đích thân đến Giang Nam

“Lợi hại vậy sao?”, Kim Phi há hốc miệng.

Y đã cố gắng đánh giá cao giá trị của hạt châu thủy tinh, nhưng không ngờ lại đáng giá đến mức này.

“Động lòng rồi à?”

Đường Tiểu Bắc cầm một viên hạt châu thủy tinh màu tím to bằng quả trứng bồ câu từ trong giỏ lên, cười híp mắt nói: “Thủy Ngọc càng lớn càng tròn thì càng đáng tiền, viên này còn là màu tím nữa, đủ cho tướng công ngủ với tất cả hoa khôi trong kinh thành, tướng công có muốn thử không?”

“Nói vào chuyện chính đi”, Kim Phi vuốt tóc Đường Tiểu Bắc.

“Nói việc chính, vậy tay huynh để ở đâu đấy?”, Đường Tiểu Bắc buồn bực liếc nhìn Kim Phi.

“Nói chuyện thì không cần động tay động chân đâu”, Kim Phi cười ha ha kéo Đường Tiểu Bắc sang một bên ngồi xuống.

Đường Tiểu Bắc là một trong những người được tin tưởng nhất, Kim Phi thành thật nói: “Thật ra sản xuất Thủy Ngọc Châu vô cùng đơn giản, nếu ta đồng ý, muốn làm bao nhiêu có bấy nhiêu, màu sắc cũng có thể có rất nhiều loại.

Những thứ này chỉ là hạt châu có chất lượng kém nhất, trước kia ta đều nghiền nát, sau đó Vũ Dương nói nó cũng có thể bán lấy tiền, ta mới bảo mấy người Lão Điền thu thập lại.

Gọi muội đến đây là muốn bàn với muội làm sao để tăng giá trị của Thủy Ngọc Châu đến mức cao nhất”.

“Chiếc gương mà huynh tặng cho ta và Hạ Nhi tỷ tỷ có phải cũng được làm bằng Thủy Ngọc không?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Ừ”, Kim Phi gật đầu.

Sau khi tiễn Cửu công chúa đi, Kim Phi lại làm ra mấy chiếc gương, sau đó tặng Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, Nhuận Nương mỗi người một cái, nhưng như thế đã khiến các nàng cực kỳ vui sướng.

“Ngoài gương ra, Thủy Ngọc còn có thể làm được mấy cái khác không?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đương nhiên”.

Kim Phi đi đến góc tướng, mở một chiếc rương ra.

Có mười mấy sản phẩm công nghệ thủy tinh trong rương.

Khuôn đúc đều là Kim Phi tìm thợ điêu khắc tỉ mỉ chế tác, bất kể là sói ngửa mặt lên trời gào rú, hay là chim ưng giương cánh bay lượn và chú thỏ đáng yêu thì đều trông rất sống động.

“Đây… đây…”

Dù Đường Tiểu Bắc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng vẫn kích động đến mức tim đập rất nhanh.

Cô ấy đi qua đi lại trong xưởng, còn vô thức cắn móng tay.

Mỗi lần Đường Tiểu Bắc nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đều sẽ như thế, Kim Phi cũng không làm phiền, im lặng ngồi sang một bên đợi.

“Công chúa điện hạ nói đúng”.

Sau một lúc lâu, Đường Tiểu Bắc dừng bước, nói: “Chúng ta có thể chia Thủy Ngọc thành từng lô rồi đưa ra ngoài, trước tiên kiếm tiền bằng những sản phẩm chất lượng kém một chút, sau đó kiếm tiền bằng những sản phẩm tương đối tốt, cuối cùng lại bán những tượng điêu khắc này ra ngoài”.

“Ta cũng nghĩ như vậy, gọi muội đến là muốn bàn xem bán ra bao nhiêu là được”, Kim Phi nói: “Tiếp theo chúng ta phải dùng đến khá nhiều tiền, bán ít thì sợ không đủ tiền để dùng, bán ra nhiều thì chắc chắn giá trị của Thủy Ngọc sẽ giảm”.

Những người có thể vung tay tiêu tốn một số tiền lớn để mua hạt châu thủy tinh đều là những người quyền cao chức trọng, người giàu.

Tiền của họ chẳng phải cũng từ việc bóc lột người dân đó sao?

Kim Phi không có một chút gánh nặng tâm lý.

Trọng tâm của vấn đề là bán ra bao nhiêu thì được.

“Đúng thật là cần phải để ý điều này”, Đường Tiểu Bắc ngẫm nghĩ rồi nói: “Tướng công, hay là thế này nhé, ngày mai ta dẫn người đến Giang Nam một chuyến, gặp chuyện thì ta có thể tùy cơ ứng biến”.

“Muội tự mình đến Giang Nam hả?”

Kim Phi do dự một chốc rồi gật đầu nói: “Cũng được, nhưng muội phải chú ý an toàn, dẫn theo nhiều người một chút”.

Bên phía kinh thành thì không cần hai người lo lắng, buổi đấu giá đã rất ổn định, Lạc Lan chỉ cần tạo ra thanh thế đấu giá là được.

Nhưng căn cơ của thương hội ở Giang Nam còn quá yếu, các nữ chưởng quầy mua bán xà phòng thơm vẫn ổn, bảo họ bán Thủy Ngọc thì không được, có thể còn tồn đọng vấn đề trả giá, các nàng ấy không thể tự mình quyết định, Đường Tiểu Bắc đến đó là cách tốt nhất.

“Chàng yên tâm”, Đường Tiểu Bắc gật đầu.

“Vậy được, bên Giang Nam giao cho muội”, Kim Phi nói: “Cần phải nhanh chóng gom được nhiều lương thực, trước khi trời lạnh có thể mua được bao nhiêu thì mua”.

“Ừ”, Đường Tiểu Bắc gật đầu.



Sau khi về xưởng dệt, Đường Đông Đông lập tức gọi mấy trưởng phân xưởng lại, bàn bạc công việc liên quan đến huấn luyện công nhân nữ và đại hội thể thao.

Qua một buổi chiều thảo luận, mọi người đều đặt ra số tiền khen thưởng cụ thể, sau đó viết thành thông báo rồi dán trên bảng thông báo ở cửa nhà ăn trước giờ cơm trưa.

“Chu tỷ, trên đó viết gì thế?”

Một đám công nhân nữ đi ngang qua hỏi tổ trưởng dán thông báo.

“Kim tiên sinh nói bắt đầu từ ngày mai sau khi dậy, tất cả mọi người phải chạy bộ ba mươi phút, sau đó đi làm”.

Tổ trưởng chỉ vào tờ thông báo nói: “Còn nữa, sau này chia nhóm ra tan làm, đến sân huấn luyện của binh lính nữ để tập cung nỏ tay và cách sử dụng cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá”.

“Tại sao chứ? Bọn ta chỉ là người làm bên dệt thôi mà, không biết đánh nhau, học cung nỏ làm gì?”

“Chu tỷ, các tỷ ngồi trong văn phòng không cần làm việc nặng, cũng không thể nghĩ ra cái gì là làm cái đó, thế chẳng phải làm chậm trễ công việc sao?”

“Đúng thế, các binh lính nữ chạy bộ mệt biết bao, ta không đi”.

“Các ngươi không đi thì ta đi, cung nỏ hạng nặng thú vị biết bao, ta đã muốn thử từ lâu rồi”.

Có không ít công nhân nữ tỏ vẻ rất mong đợi, nhưng cũng có nhiều người phản đối.

“Các ngươi oán trách ta cũng vô dụng, đây là quyết định của tiên sinh, xưởng trưởng Đường và các chủ nhiệm”.

Tổ trưởng nói: “Hơn nữa ta còn chưa nói xong, nửa tháng sau, Kim tiên sinh muốn tổ chức đại hội thể thao xưởng dệt, khen thưởng rất hậu hĩnh”.

“Khen thưởng gì thế?”

Trước giờ Kim Phi vung tay rất hào phóng, vừa nghe có khen thưởng, mắt các công nhân nữ sáng rực.

“Hội thao lần thứ nhất của xưởng dệt làng Tây Hà có tất cả năm môn thi đấu, là chạy việt dã, chạy ngắn, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá và cung nỏ tay”.

Tổ trưởng chỉ vào tờ thông báo nói: “Trong đó chạy việt dã, chạy ngắn và cung nỏ tay là môn thi cá nhân, cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là môn thi theo nhóm”.

“Bọn ta biết một người không thể điều khiển được cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ít nhất cần có ba người thì mới có thể dùng”.

Một công nhân nữ ngắt lời tổ trưởng, hỏi: “Chu tỷ, tỷ mau nói khen thưởng gì đi”.

“Năm môn thi, hạng nhất của mỗi môn thi đều được thưởng mười lượng bạc, hạng hai năm lượng, hạng ba ba lượng, hạng bốn đến hạng mười, mỗi người hai lượng”.

Tổ trưởng vừa dứt lời, các công nhân nữ hét lên.

“Trời ạ, hạng nhất đến tận mười lượng bạc”.

“Nếu ta được hạng nhất, thế chẳng phải không cần làm việc trong ba năm tới luôn sao?”

“Đừng nói là hạng nhất, dù là hạng mười thì ta cũng đã cảm ơn trời đất rồi”.

“Kim tiên sinh hào phóng thật”.

“Các ngươi đừng chỉ mơ mộng thế, bây giờ người ở các xưởng cộng thêm với nhau, chỉ riêng ca ban ngày cũng đã một ngàn người, top mười dễ lấy thế sao?”

“Lúc nhỏ ta chạy nhanh lắm, cha ta nói nhanh như thỏ vậy, ta chắc chắn có thể đứng trong top mười chạy ngắn”.

“Sức ta lớn lắm, trước đây ta thường gánh củi mang đến huyện phủ bán, ta có khả năng với môn chạy việt dã nhất”.



Tiền quả nhiên là động lực lớn nhất.

Vừa nghe nói hạng nhất của các môn thi đều nhận được mười lượng, các công nhân nữ đều tích cực tham gia.

Sáng sớm hôm sau, không cần Đường Đông Đông bảo người đến thì mọi người đều đã chạy đến sau núi đợi.

Vì đây là lần đầu tiên tham gia huấn luyện chạy bộ, Kim Phi không yêu cầu họ phải chạy được năm cây số như các binh lính nữ, cũng không yêu cầu họ mang theo đồ nặng.

Nhưng rất nhiều công nhân nữ đều tự mình đeo đồ trên lưng, trong túi có các vật nặng như cát.

Thấy họ tích cực như thế, Kim Phi cũng không hỏi nhiều, y vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chương 425: Thư của Kim Phi

Trời tờ mờ sáng, Kim Phi dẫn mấy người Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông tiễn Đường Tiểu Bắc đến cổng làng.

“A Lan, Tiểu Bắc giao cho cô, không được để chuyện gì xảy ra đâu đấy”.

Kim Phi kéo một binh lính nữ đến dặn dò.

A Mai đã đến Tây Xuyên với Khánh Mộ Lam, nhưng mấy người A Lan, A Trúc thì ở lại.

Để bảo vệ cho Đường Tiểu Bắc, Kim Phi cố ý phái A Lan đi.

Ba đội binh lính nữ và hai đội binh lính nam cũng được cử đi cùng.

Vũ khí mang theo cũng là vũ khí tốt nhất.

“Tiên sinh yên tâm đi, Tiểu Bắc phu nhân xảy ra bất cứ chuyện gì thì ta đưa đầu của ta cho ngài”.

A Lan vỗ ngực đảm bảo.

“Tiểu Bắc, ở bên ngoài chú ý an toàn, nếu có việc gì không làm được thì cũng đừng ép buộc bản thân, mọi thứ phải ưu tiên an toàn của muội”, Kim Phi lại dặn dò Đường Tiểu Bắc.

“Chàng yên tâm, tìm được tỷ tỷ rồi, còn có được tướng công tốt như vậy, ta đâu nỡ chết”, Đường Tiểu Bắc nói.

“Mới sáng sớm nói bậy bạ gì đó, mau phỉ phui cái miệng”.

Đường Đông Đông đỏ mắt nói.

“Phỉ phui!”

Đường Tiểu Bắc khẽ cười, vỗ vào cửa xe: “Vậy được rồi, mọi người đừng tiễn nữa, ở nhà đợi ta quay về nhé”.

Nói rồi cô ấy nhảy lên ngựa để người lái ngựa chạy đi.

Mấy người Kim Phi không về làng mà vẫn cứ đưa mắt tiễn đoàn xe của Đường Tiểu Bắc đi khuất vào sương mù.

Đến chân núi, Đường Tiểu Bắc vén màn cửa lên, quay đầu nhìn ngôi làng trong sương mờ.

Lúc vừa được Kim Phi chuộc về, cô ấy còn thường ở quận thành, bây giờ nghĩ lại đã lâu lắm rồi cô ấy không đến đó nữa.

Trong vô thức, cô ấy đã để lại quá nhiều ràng buộc với ngôi làng nhỏ trên núi này, khi nghĩ đến việc phải đi đến Giang Nam cách xa hàng ngàn dặm, cô ấy lại không muốn đi lắm.

Vòng qua chân núi, Đường Tiểu Bắc phát hiện có một đám đông đang đi đến từ phía đối diện, phần lớn là phụ nữ, rất nhiều người ăn mặc rách rưới, trên lưng vác nồi sắt, trên tay ôm con.

Có người cõng, thậm chí còn đeo những thứ như bàn ghế, rõ ràng là đem hết cả nhà đến.

Nhìn thấy xe ngựa, mấy người này vội thận trọng nhường đường.

Đường Tiểu Bắc thở dài, biết những người mày đến làng Tây Hà tìm việc.

Vì mấy ngày nay mưa liên tục nên người dân Kim Xuyên bị thiệt hại nghiêm trọng.

Hôm qua Tiểu Ngọc phái người đến các làng thông báo tin tức làng Tây Hà sắp tuyển công nhân, lập tức có rất nhiều người đồng ý.

Sợ đến muộn thì bị người khác cướp mất cơ hội làm việc, rất nhiều người đều dẫn cả nhà xuất hiện ngay trong đêm hôm qua.

Xe ngựa đi khoảng hơn một dặm mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối của đoàn người.

Trước cổng làng, mấy người Kim Phi đang định về thì cũng nhìn thấy đoàn người dân tị nạn này.

Cựu binh chịu trách nhiệm tuần tra ngăn đoàn người này lại, bảo họ đến Đả Cốc Trường đợi.

Chẳng mấy chốc Đả Cốc Trường đã đầy ắp người, phía sau vẫn còn có người đến.

Không chỉ làng Tây Hà mà những nơi có nhân viên hộ tống canh giữ như núi Thiết Quán, đỉnh Song Hà, núi Hổ Đầu cũng như thế.

“Ba vị, số người làm này đủ rồi chứ?”

Kim Phi nhìn hai vị trưởng làng và Triệu Lão Sơn.

Các công trình ở trong làng luôn do ba người phụ trách.

“Đủ thì đủ nhưng ta thấy kiểu này e là người trong huyện đều đến tìm Kim tiên sinh kiếm cơm, thế thì phải tốn không ít tiền công nhỉ?”

Trưởng làng lo lắng thay Kim Phi.

Theo thống kê của quan chức, huyện Kim Xuyên có khoảng bốn vạn người.

Nhưng thực tế thì không chỉ thế.

Có rất nhiều người không nộp nổi thuế, chạy trốn vào trong núi làm thổ phỉ hoặc dân lưu lạc.

Những người tị cũng rất khó khăn. Nơi họ ẩn náu không có cánh đồng màu mỡ để trồng trọt, hầu hết họ đều phải dựa vào săn bắn để kiếm sống.

Săn bắn rồi bán lại cho những thợ săn có hổ khẩu ở đây thì sẽ bị ép giá rất thấp.

Nếu tự mình đến chợ buôn bán mà gặp phải nha dịch kiểm tra thì xong đời, sẽ bị bắt đi ngay.

Trốn vào trong núi không ra ngoài cũng không được, họ cần những nhu yếu phẩm hàng ngày như muối và vải.

Ngoài việc phải cẩn thận không để nha dịch bắt giữ, còn phải cẩn thận với các động vật trong núi.

Nhất là trẻ con, không có khả năng phòng vệ nguy hiểm thì tỉ lệ chết yểu rất cao.

Mười đứa trẻ tị nạn mà có hai ba đứa có thể sống sót trưởng thành là tốt lắm rồi.

Kể từ khi Kim Phi thành lập công nghiệp ở Kim Xuyên, chiêu mộ công nhân ở khắp nơi, ngày càng có nhiều người tị nạn ra khỏi rừng sâu đến làm việc cho Kim Phi.

Bây giờ các xưởng công nghiệp, thương hội, tiêu cục và núi Thiết Quán của Tây Hà cộng lại đã có hơn cả mười nghìn người kiếm tiền từ Kim Phi.

Nhiều người như thế, chỉ riêng tiền công mỗi ngày thôi đã là một con số rất lớn.

Hơn nữa Kim Phi lại cung cấp đồ ăn, quần áo và các nguyên liệu xây dựng nhà ở miễn phí, số tiền chi ra mỗi ngày ít nhất là mấy trăm lượng bạc.

Quy mô tuyển dụng mà Kim Phi yêu cầu lần này rất lớn, ít nhất còn phải tuyển thêm mấy ngàn người.

Trọng trách lại tăng lên không ít.

Trưởng làng cũng không dám nghĩ Kim Phi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

“Trưởng làng, ông không cần lo chuyện tiền bạc, có ta đây rồi”.

Kim Phi nói: “Nhưng ông phải sắp xếp ổn thỏa số người này, trời sắp lạnh rồi, trong làng chúng ta không thể có tình trạng người chết vì lạnh được”.

Chưa kể đến Hắc Đao, nhà máy dệt và thủy tinh sắp ra mắt, chỉ riêng xà phòng thơm thôi, số tiền kiếm được mỗi ngày cũng đủ trang trải chi phí.

Nếu không phải vì muốn tích góp lương thực, cần quá nhiều bạc thì Kim Phi không cần lo đến chuyện tài chính.

“Tiên sinh yên tâm, có không ít nhà ở bên ngoài làng có thể sử dụng, còn lại cũng sắp hoàn thiện, nếu chen chúc một chút thì có thể chứa thêm hai nghìn người nữa”, Triệu Lão Sơn nói.

“Vậy thì tốt”, Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Còn một chuyện nữa, phải nhanh chóng điều tra kỹ càng lai lịch của từng người, những người không quen biết ai thì sắp xếp riêng lẻ, quan sát cẩn thận”.

Người ở thời đại này rất ít khi ra ngoài, người trong mười dặm tám thôn đều quen biết nhau, cho dù là người tị nạn cũng sẽ không có chuyện không ai biết mặt, một khi có một người đột ngột xuất hiện thì không thể nào thoát được.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ kiểm tra từng người”, Triệu Lão Sơn vội gật đầu, đồng thời kéo trưởng làng Tây Hà: “Lão Lưu, ngươi đi làm việc này với ta”.

Trưởng làng không từ chối, gật đầu nói: “Ừ”.

Mấy ngày sau đó, ông trời cũng chịu thương tình không còn mưa nữa.

Bên ngoài làng Tây Hà, quanh núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà cũng có thêm không ít công trường.

Gần một nửa người dân huyện Kim Xuyên đều tụ tập lại ở các công trường này.

Cùng lúc đó thủy tinh cũng sắp được đưa đến kinh thành.

“Lạc Lan cô nương, đây là đơn hàng lần này, cô kiểm lại đi”.

Đường Phi lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Lạc Lan.

“Đường đại ca đi đường vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi chút đi”.

Lạc Lan nhận lấy phong thư, cười nói.

Qua một khoảng thời gian trải nghiệm ở kinh thành, Lạc Lan đã trở nên chín chắn, thận trọng hơn, cũng có khí chất hơn, giống con gái nhà quyền quý hơn rất nhiều tiểu thư xuất thân giàu có khác.

“Không vội, Lạc Lan cô nương vẫn nên kiểm hàng trước đi”.

Đường Phi xua tay nói.

Theo quy định, nhân viên hộ tống không được mở phong thư đơn hàng trên đường đi, nếu khi đến nơi mà hàng không đúng thì nhân viên hộ tống phải chịu trách nhiệm.

“Cũng được”.

Thấy Đường Phi nhất quyết như thế, Lạc Lan bèn kiểm tra niêm phong của phong thư, sau đó mở phong bì lấy bản kê khai hàng hóa ra, đưa cho trợ lý kiểm tra hàng.

Nhân lúc này Đường Phi lén gọi Lạc Lan sang một bên: “Lạc Lan cô nương, tiên sinh còn đưa cho cô một bức thư”.

Nói rồi Đường Phi lấy một bức thư trong túi ra đưa cho Lạc Lan.

“Thư của tiên sinh ư?”

Lạc Lan hơi ngạc nhiên.

Bình thường đều là Đường Tiểu Bắc viết cho cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được thư của Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK