Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Xi măng

Cửu công chúa lớn lên trong cung, bị các loại quy củ ràng buộc gần hai mươi năm, hiếm có cơ hội buông thả bản thân, không chỉ mặc áo giáp của Khánh Mộ Lam mà còn xem đội hình diễn tập nỏ của các nữ binh.

Thậm chí còn bảo Thấm Nhi ra tay, thử sức mạnh của nỏ.

Cung nỏ bắn ra quá dày đặc, nếu như không sử dụng khiên, Thấm Nhi hoàn toàn không thể tới gần đội hình được.

Nhưng một khi sử dụng cung nỏ thì cục diện lập tức đảo ngược.

Thấm Nhi nhờ sự trợ giúp của khiên, nhanh chóng lao vào phương trận của các nữ binh mà không gặp chút trở ngại nào, dễ dàng đánh phá được phương trận bằng kỹ năng cao siêu của mình.

Thường ngày Khánh Mộ Lam rất ít khi đưa A Mai tới núi Miêu Miêu, các tân binh không có cơ hội thực chiến với cao thủ, bây giờ có đối thủ luyện tập miễn phí, Trịnh Phương đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Lập tức chấn chỉnh đội hình, nhất quyết muốn phân cao thấp với Thấm Nhi.

Sau đó đến cả Kim Phi cũng bị động tĩnh ở đây thu hút, thậm chí còn bảo Trịnh Phương cho mỗi một nữ binh một chai dầu hỏa.

Khi Thấm Nhi sử dụng khiên, cả người ở phía sau khiên, rất khó nhìn thấy tình hình phía trước, các nữ binh nhân cơ hội này ném những chai dầu hỏa đang cháy lên tấm khiên.

Thấm Nhi lập tức bị biển lửa bao trùm, nếu không phải Kim Phi chuẩn bị sẵn bao cát để dập lửa thì Thấm Nhi đã bị dầu lửa dính vào người, thiêu chết rồi.

Cho dù không bị thiêu chết, chiếc khiên trong tay cũng bị lừa thiêu đốt không cầm được, cuối cùng lại bị cung nỏ bắn chết.

“Trận pháp của tiên sinh vừa ra, ưu thế của cao thủ liền mất hết”.

Khánh Mộ Lam thở dài nói.

“Ưu thế của cao thủ vốn dĩ không phải là tham gia quy mô nhiều người chiến đấu như vậy, mà là các nhiệm vụ như thi hành hộ tống, ám sát, chặt đầu”.

Kim Phi nói: “Giống như một cái rìu, chức năng của nó là chặt gỗ. Nếu bạn khăng khăng để nó chặt đá, thì dù lưỡi rìu có sắc bén đến đâu, nó cũng sẽ không thể chịu được".

“Hiểu rồi”.

Khánh Mộ Lam hiểu ra.

Cửu công chúa cũng khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Cửu công chúa lại xem diễn tập thực chiến của nam binh và nữ binh vùng với các chiến thuật phối hợp, mãi cho đến khi trời tối hẳn mới quay về phòng ăn cơm.

Sau bữa tối, Cửu công chúa nhìn tòa tháp nhỏ của thành phố được thắp sáng bởi những ngọn đuốc trong đêm và lại nghĩ đến xi măng nên đã nhờ Khánh Mộ Lam tìm hiểu xem xi măng là gì.

Khánh Mộ Lam không biết giải thích thế nào, chỉ đành bào A Mai đi tìm xi măng tới để biểu diễn cho Cửu công chúa xem.

May mắn thay, khi tòa tháp nhỏ đang được xây dựng, vẫn còn một vài bao xi măng, vì vậy A Mai đã tìm một thợ xây làm khuôn cho bể nước bằng những tấm gỗ, rồi đổ xi măng trộn với sỏi vào đó.

Để tăng tốc độ đông kết của xi măng, người thợ xây đã đốt một đống lửa bên cạnh khuôn.

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Cửu công chúa làm khi tỉnh dậy chính là chạy tới xem xét.

Xi măng cát trông như bùn ngày hôm qua đã đông đặc lại qua đêm, và người thợ xây đã dỡ bỏ khuôn để lộ ra bể chứa nước bên trong.

Cửu công chúa sai người đi tìm một thanh đao dài, dùng hết sức chém vào bồn.

Kết quả là chiếc bồn chỉ bị cắt một vết nhỏ, còn phần thân chính vẫn còn nguyên vẹn.

“Thật sự là chắc như đá!”

Cửu công chúa đưa rìu cho Thấm Nhi.

“Không phải hôm qua ta đã nói với muội rồi sao, muội cứ không tin”.

Khánh Mộ Lam ngáp ngắn ngáp dài nói: “"Thật ra, thời gian xi măng đóng rắn vẫn còn ngắn, nếu để thêm hai ngày nữa, nó sẽ trở nên chắc hơn”.

“Tỷ tỷ, tỷ có biết thứ này được làm ra như thế nào không? Chi phí có cao không?”, Cửu công chúa hỏi.

"Ta chỉ biết xi măng hình như là do quặng sắt bột cùng một ít tạp chất của đá tạo thành, còn về giá thành cụ thể thì đi hỏi tiên sinh”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng ta đoán là không cao lắm, thời gian trước đây nghe nói, tiên sinh chuẩn bị dùng nó để lát đường, cũng không biết là đã lát chưa”.

Khi trời mưa trong làng, mặt đường trở nên lầy lội, Đại Khang không có giày cao su nên mỗi lần ra ngoài đều dính đầy bùn khiến Kim Phi rất không vui.

Vì vậy, sau khi làm xi măng, mục tiêu đầu tiên của Kim Phi là xây dựng các cơ sở phòng thủ, và mục tiêu thứ hai của y là lát đường bê tông cho cả làng.

“Vật thần kỳ như vậy lại dùng để lát đường sao?”

Cửu công chúa khẽ nhíu mày, cảm giác như Kim Phi không biết trân trọng đồ quý.

Công nghiệp của Đại Khang còn lạc hậu, rất khó xây dựng một tòa thành, đặc biệt là tường thành, vô cùng tốn kém.

Nếu chi phí xi măng không cao, thì nó là thích hợp nhất để xây tường thành.

Cửu công chúa đang định đi gặp Kim Phi để hỏi giá xi măng thì cánh cửa bên kia sân kêu cọt kẹt mở ra.

Núi Miêu Miêu điều kiện có hạn, chỉ có mấy gian phòng tốt, Kim Phi đều nhường hết cho Cửu công chúa, còn mình ở phòng phụ.

Vốn dĩ định ngủ nướng nhưng lại bị tiếng nói chuyện của Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa đánh thức.

“Điện hạ, Mộ Lam, chào buổi sáng!”

Kim Phi ngáp một cái, thản nhiên giơ tay chào Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam.

Thấm Nhi thấy dáng vẻ không đứng đắn của Kim Phi, định lên tiếng khiển trách.

Nhưng nhớ lại lời Cửu công chúa dặn dò hôm qua chỉ đành nhẫn nhịn, quay đầu sang một bên.

“Tiên sinh… chào buổi sáng!”

Cửu công chúa cho rằng vẫy tay là phong tục của Kim Xuyên, nên do dự một chút, bắt chước Kim Phi, cũng yếu ớt giơ tay lên.

“Mới sáng sớm hai người nói chuyện gì vậy?”

Kim Phi nhúng một ít muối tinh vào bàn chải đánh răng làm từ lông ngựa, vừa đánh răng vừa hỏi.

“Đang nói chuyện tiên sinh phát minh ra xi măng, trộn một ít bột với nước, sau đó hỗn hợp liền trở nên cứng như đá, đúng là thần kỳ!”

Cửu công chúa hỏi: “Không biết giá xi măng cao không?”

“Sao thế, điện hạ muốn mua xi măng sao?”

Kim Phi nói: “Mặc dù giá xi măng không cao, nhưng cũng không được coi là rẻ. Hơn nữa ta cũng không có ý định xây xưởng ở bên ngoài, vận chuyển cũng là một vấn đề lớn”.

Y không sợ Cửu công chúa mua xi măng mà sợ Cửu công chúa nhất quyết đòi biết phương pháp làm xi măng.

Truyền bá phương pháp làm muối cũng không sao, coi như làm phúc cho bá tính, nhưng Kim Phi tạm thời không muốn truyền bá phương pháp làm xi măng.

Cửu công chúa lăn lộn trong triều nhiều năm, vừa nghe lời của Kim Phi đã biết y không muốn bán xi măng, càng không muốn chia sẻ cách làm xi măng.

Nếu như lấy thân phận hoàng tộc ra cưỡng ép, Kim Phi có lẽ sẽ phải giao phương pháp làm xi măng ra.

Nhưng làm như vậy chẳng khác nào câu cá cạn, sau này nếu Kim Phi phát minh ra thứ gì, nhất định sẽ không dễ dàng bại lộ.

Cho đến nay, Kim Phi không chỉ phát minh ra máy bắn đá, xà phòng, xi măng và những thứ khác mà Đại Khang chưa từng có, mà còn cải tiến phương pháp rèn và nỏ hạng nặng, đồng thời nghiên cứu phương pháp biến muối khoáng thành muối tinh.

Còn có phương trận và bẫy ngựa có thể kìm chân kỵ binh Đảng Hạng.

Ngoài xà phòng, những phát minh khác đều vô cùng quan trọng với Đại Khang.

Không có máy bắn đá, không có phương trận, vùng biên giới phía Tây Bắc của Đại Khang có lẽ sớm đã trở thành bãi luyện tập của người Đảng Hạng rồi.

Nếu như cô ấy cưỡng ép đòi phương pháp làm xi măng, Kim Phi sẽ nảy sinh tâm thế phản kháng, nói không chừng sau này sẽ không phát minh ra thứ gì nữa.

Nhưng xi măng đối với Đại Khang cũng rất quan trọng, nếu như ở trong tay hoàng thất, liền có thể nhanh chóng xây dựng những pháo đài kiên cố.

“Rốt cuộc có muốn không?”

Cửu công chúa có chút do dự.
Chương 392: Tâm tư của công chúa

Khi Kim Phi nhìn thấy Cửu công chúa do dự, trái tim y đột nhiên thắt lại.

Cho dù y có ngu đi nữa, thì dựa vào vẻ mặt của Cửu công chúa cũng ít nhiều đoán ra được chút manh mối.

Ở thời kỳ phong kiến, hoàng thất là trời, nếu như Cửu công chúa ra sức đòi, Kim Phi cũng chỉ có thể cho.

Cũng may Cửu công chúa suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta chỉ là cảm thấy rất thần kỳ, chứ không nghĩ là sẽ mua".

Cửu công chúa có lẽ biết rõ tình hình chung của Đại Khang hơn cả hoàng đế Trần Cát.

Do chiến tranh và thuế cao, dân số của Đại Khang đã giảm trong những năm qua.

Hiện thành có rất nhiều nhà bị bỏ trống, cũng không cần phải xây dựng thêm các thành mới.

Hơn nữa, kho bạc của Đại Khang không đủ khả năng để xây dựng một thành mới.

Vì vậy, ngay cả khi Kim Phi hứa sẽ cung cấp cho cô ấy phương pháp sản xuất xi măng, Cửu công chúa cũng sẽ không thể sử dụng nó.

Vì một thứ không dùng được mà đi đắc tội với một người quyền lực đến vậy, thực sự mất nhiều hơn được.

Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi nhẹ cả người, vội vàng súc miệng để vào phòng.

Qua chuyện này, Kim Phi có chút đề phòng Cửu công chúa.

Cửu công chúa quan tâm đến thiên hạ, nhưng chính vì vậy, tính chiếm hữu của cô ấy sẽ lớn hơn so với các hoàng tử và công chúa bình thường.

Tốt hơn hết là về sau nên tránh xa những người như vậy.

Vì vậy, trên đường từ núi Miêu Miêu đến làng Tây Hà, Kim Phi luôn đi trước, cố gắng tránh Cửu công chúa.

Cho dù thật sự không thể tránh khỏi, cũng không thể tùy tiện như trước, mỗi khi nói chuyện đều sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới nói.

Cửu công chúa dọc đường lén liếc nhìn bóng lưng Kim Phi mấy lần, trong lòng cảm thấy bất lực.

Từ nhỏ đến lớn, những người cô ấy tiếp xúc đều rất nghiêm túc, kể cả Thấm Nhi, người cùng cô ấy lớn lên, chưa bao giờ dám nói năng lung tung ở trước mặt cô ấy.

Chỉ có Kim Phi tựa hồ không thèm để ý thân phận công chúa của cô ấy, bất kể y nói hay làm gì, đều rất tùy ý.

Trong bữa tối ngày hôm qua, y còn cùng Khánh Mộ Lam trêu chọc cô ấy.

Cảm giác được đối xử bình đẳng này khiến Cửu công chúa cảm thấy rất thoải mái.

Cô ấy nghĩ Kim Phi thú vị hơn nhiều so với những con cáo già nhìn nghiêm túc và điềm tĩnh, nhưng thực sự đang tính toán khắp nơi trong triều đình.

Nó cũng khiến Cửu công chúa hiểu tại sao Khánh Mộ Lam không muốn rời làng Tây Hà.

Họ là những quý cô giàu có và xinh đẹp, nhưng thực ra họ rất cô đơn.

Đơn giản là quá khó để gặp một người như Kim Phi, người coi họ như những người bạn từ tận đáy lòng.

Nếu cô ấy là Khánh Mộ Lam, cô ấy cũng sẽ không rời đi.

Nhưng bắt đầu từ sáng sớm, Cửu công chúa có thể cảm giác được thái độ của Kim Phi đối với cô ấy đã thay đổi.

Đây là kết quả mà Cửu công chúa không muốn nhìn thấy nhất, dọc đường cô ấy đều nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ với Kim Phi.

Từ núi Miêu Miêu đến làng Tây Hà không quá xa, tầm giờ Thân, Cửu công chúa đã nhìn thấy một pháo đài màu trắng từ xa.

Pháo đài được xây dựng trên bãi đất trống cạnh đường chính, giống như tháp canh nhỏ ở núi Miêu Miêu, toàn tòa nhà đều được đổ bằng bê tông.

Trên bục cao nhất của pháo đài, có sáu vệ sĩ cầm nỏ.

Bên cạnh là từng chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá được bọc bằng vải thô.

Có rất nhiều pháo đài như vậy xung quanh làng Tây Hà.

Đây cũng là tuyến phòng thủ đầu tiên Trương Lương làm cho làng Tây Hà.

Nếu ai đó muốn tấn công làng Tây Hà, các cung thủ có thể dễ dàng phong tỏa con đường với sự trợ giúp của máy bắn đá và nỏ hạng nặng trên pháo đài.

Sau khi vượt qua pháo đài, là bước vào ranh giới của làng Tây Hà.

Cửu công chúa vén rèm xe ngựa, tò mò nhìn xung quanh.

Ở thung lũng phía xa, vài cột khói bốc lên thẳng trời.

"Đó là Trường Xà Câu, nơi có nhà máy xi măng, nhà máy vôi, nhà máy gạch và kho than".

Đóng vai hướng dẫn viên du lịch, Khánh Mộ Lam chỉ vào những cột khói và nói: “Những cột khói đó đều là từ các lò gạch và lò xi măng”.

"Nhà đằng kia để làm gì? Nhà gạch à?"

Cửu công chúa chỉ ngôi nhà ba tầng hỏi.

"Vâng, tất cả đều là nhà gạch".

Khánh Mộ Lam giải thích: “Sau khi xưởng dệt của tiên sinh được xây dựng, nhiều phụ nữ từ các làng khác đến kiếm sống và những tòa nhà đó được dùng làm nơi ở của họ.

Mấy tháng trước nơi đó vẫn còn là mảnh đất trống, hiện tại đã thành nhà ở, ước chừng mấy tháng nữa, làng Tây Hà và Quan Gia đều sẽ thông với nhau, trở thành một làng lớn".

"Tiên sinh xây một ngôi nhà gạch để cho những người từ các làng khác ở sao?"

Cửu công chúa kinh ngạc hỏi: "Người trong làng Tây Hà ở nhà kiểu gì?"

Tuy rằng từ nhỏ số lần Cửu công chúa xuất kinh rất ít, nhưng cô ấy biết rất rõ rằng người bình thường không thể ở trong nhà gạch.

Trên thực tế, trên con đường đi đến đây, làng ven đường cơ bản đều là nhà tranh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai gian nhà gạch, nhất định là của quý tộc địa phương sinh sống.

Kết quả là đến làng Tây Hà, những ngôi nhà gạch trở thành thứ không đáng một đồng, được Kim Phi dùng làm nơi ở cho những người phụ nữ từ những nơi khác đến.

"Ở làng Tây Hà, chỉ vài tháng trước, tiên sinh đã bắt đầu điều hành một nhà máy dệt, cuộc sống mới trở nên tốt hơn. Đương nhiên, nhà tranh vẫn chiếm nhiều hơn".

Khánh Mộ Lam cho biết: “Tuy nhiên, tiền lương của công nhân ở làng Tây Hà tương đối cao, hiện nhiều người định xây nhà mới bằng gạch ngói, nhưng sản lượng lò gạch không đủ dùng, muốn mua gạch còn không có kìa.

Lần trước về, nghe nói làng đang chuẩn bị xây thêm vài lò nung mới, dự tính sang năm sẽ có nhiều nhà gạch trong làng hơn".

"Thì ra là thế".

Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Đang nói thì đoàn xe tiến vào làng.

Thấm Nhi, người cưỡi ngựa ngoài xe ngựa, khịt mũi và hơi cau mày.

Châu Nhi bên cạnh cầm chuôi kiếm, sẵn sàng rút kiếm của cô ấy bất cứ lúc nào.

Cửu công chúa chú ý tới hành động kì quặc của hai người bọn họ, hỏi: "Làm sao vậy?"

“Điện hạ, có mùi máu tanh”, Thấm Nhi cảnh giác nhìn chung quanh: “Điện hạ, đóng cửa sổ lại trước đi ạ”.

"Không phải rối, mùi máu ở trên mặt đất đấy".

Khánh Mộ Lam cười nói: "Vũ Dương, muội có còn nhớ vụ giết người đầu tiên mà ta đã nói với muội trong bức thư không? Chính là ở đây".

"Đây là sân đập lúa nơi tỷ và tiên sinh giết thổ phỉ ở núi Thiết Quán sao?"

Cửu công chúa lập tức nhớ tới: "Khó trách có mùi máu tanh, dù sao lúc đó cũng có nhiều sơn tặc chết như vậy mà".

"Tiên sinh đã sai người lật nơi này lên một lần rồi. Nó đã tốt hơn rất nhiều. Vào mùa hè, mùi thậm chí còn nồng nặc hơn. Nhiều người nhút nhát còn không dám đi bộ ở đây giữa ban ngày".

Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn vào một góc, để lộ màu sắc của ký ức.

Lần đầu tiên cô ấy giết người, là ở góc đó.

Đó cũng là bài học đầu tiên Kim Phi dạy cho cô ấy.

Sau khi vào làng, liền có nhiều người trên đường hơn.

"Tiên sinh đã về!"

“Đại Lưu, nghe nói ngươi đi cứu Mộ Lam tiểu thư, cứu được không vậy?”

"Tiên sinh đã xuất mã, sao có thể không cứu được chứ? Mộ Lam cô nương không phải đang ngồi ở trong xe ngựa đó sao?"

"Bây giờ thổ phỉ không dám quấy nhiễu làng Tây Hà chúng ta, thật đúng là không biết nghĩ như nào".

"Này, cô gái ngồi cạnh Mộ Lam cô nương là ai vậy? Trông thật đẹp".

"Có thể ngồi chung xe với Mộ Lam tiểu thư nhất định là khách quý của tiên sinh rồi. Chỉ nhìn thôi, đừng chỉ tay, cẩn thận A Mai bẻ gãy ngón tay đấy!"

...

Khi dân làng nhìn thấy Kim Phi, một số chào hỏi, một số hỏi về tình hình chiến đấu, và một số tò mò đoán danh tính của Cửu công chúa.

Cửu công chúa cảm thấy rất thú vị, cho nên không kéo rèm xe ngựa lại.

Ngay khi cô ấy đang thưởng thức, thì một tiếng tru thảm thiết đột nhiên truyền đến từ con hẻm bên phải.

Một cô gái ăn mặc rách rưới từ trong ngõ lao ra, suýt chút nữa đụng phải chiến mã của Kim Phi.
Chương 393: Sự việc bất ngờ

Hí!

Kim Phi nắm lấy cương ngựa.

Cô gái cũng bị chiến mã dọa sợ, hai chân mềm nhũn, ngã phịch một tiếng xuống đất.

"Con tiện nhân, tao mà bắt được mày, tao sẽ đánh cho mày què giò!"

Một người đàn ông cởi trần vừa từ ngõ lao ra, vừa chửi bới.

Gã cũng cầm một cành cây to bằng ngón tay trong tay.

Kim Phi cúi đầu liếc nhìn, vết đỏ trên mặt và cánh tay của cô gái hằn rõ mồn một.

"Ấy, tiên sinh về rồi ạ?"

Khi tên đàn ông nhìn thấy Kim Phi, gã nhanh chóng nở nụ cười.

Kim Phi khi còn ở trong làng thường mang vẻ mặt tươi cười, lúc này lại lạnh lùng nhìn tên đó, không trả lời.

"Hắn tiêu rồi!"

Trong xe ngựa, Khánh Mộ Lam thấp giọng nói.

“Làm sao vậy?”, Cửu công chúa tò mò hỏi.

"Cuộc sống ở làng Tây Hà bây giờ đã tốt hơn. Trước đây, rất nhiều cô gái không lấy được chồng đã đến làng Tây Hà làm thê thiếp. Cô gái này là một trong số đó".

Khánh Mộ Lam nói: "Để lập quy, nam nhân thường đánh vợ vài trận khi họ bước vào nhà, đặc biệt là đối với các thê thiếp. Người đàn ông này chắc chắn đang dạy cho tiểu thiếp này một bài học.

Tiên sinh ghét nhất những quy tắc như vậy, muội có thể thấy tiên sinh chắc chắn đang rất tức giận".

Cửu công chúa khẽ gật đầu, vô cùng hứng thú nhìn ra bên ngoài.

Kim Phi thực sự rất tức giận.

Nhưng người đàn ông vẫn chưa nhận ra, thấy Kim Phi phớt lờ mình liền giơ chân đá cô gái:

"Con tiện nhân, mày mù à, không thấy mày suýt chút nữa là đụng phải tiên sinh rồi không, mau nhận lỗi đi!"

Cô gái sợ hãi run lẩy bẩy, quỳ trên mặt đất dập đầu với Kim Phi: "Tiên sinh, là Hồng Hồng có mắt như mù..".

"Về nhà xem tao xử mày như nào!"

Người đàn ông đưa tay nắm lấy tóc cô gái, cười nói với Kim Phi: “Tiên sinh, hôm qua ta lên núi săn được hai con chim trĩ, tối sẽ gửi cho tiên sinh, để các vị khách quý nếm thử!"

Nói xong, gã vừa định kéo cô gái đi, nhưng giây tiếp theo, liền thấy Kim Phi giơ roi quất vào người gã.

Bốp!

Trên mặt người đàn ông lập tức xuất hiện vết máu.

"Tiên sinh, ngài..".

Người đàn ông ôm mặt và nhìn Kim Phi khó hiểu.

"Sao, Từ Lão Tam, muốn gây hấn với tiên sinh sao?"

Đại Lưu trừng mắt nói: "Ngươi trừng mắt thêm lần nữa xem ta có móc mắt ngươi ra không!"

"Lão tam không dám!"

Người đàn ông cúi đầu không phục.

"Ngươi biết vì sao ta đánh ngươi không?"

Kim Phi thu hồi roi, lạnh giọng hỏi.

“Bởi vì con tiện nhân này đụng phải tiên sinh, làm cho ngài mất mặt trước mặt các vị khách quý …”

Từ lão tam cúi đầu trả lời.

Mấy tháng qua gã đi theo đám buôn hàng, coi như cũng thấy qua chút chuyện đời.

Vừa ra khỏi ngõ đã thấy Cửu công chúa.

Tuy rằng không biết thân phận của Cửu công chúa, nhưng từ tóc tai quần áo, cũng như thị vệ xung quanh Cửu công chúa, lại còn ngồi trên xe ngựa cùng Khánh Mộ Lam, nhất định phải có lai lịch không tầm thường.

"Sai!"

Kim Phi phát hiện ra rằng Từ Lão Tam vẫn đang nắm tóc cô gái cho đến tận bây giờ.

Cô gái trên mặt đầy đau đớn, nhưng lại không dám giãy giụa.

Kim Phi lại vung tay, quất cho Từ Lão Tam một roi: "Thả ra!"

Từ Lão Tam vội buông tóc cô gái ra.

"Cô ấy là ai?", Kim Phi chỉ vào cô gái và hỏi.

"Là thê thiếp mới của ta".

"Tại sao lại đánh cô ấy? Cô ấy đã làm gì sai?"

“Sai thì không, nhưng mẹ ta nói cô dâu về nhà chồng phải đánh mấy trận để lập quy…”, Từ Lão Tam trầm giọng đáp.

"Nực cười! Đây là lần thứ mấy lập quy rồi?"

"Mới hai lần..".

"Ngươi tổng cộng cưới bao nhiêu thê thiếp?"

"Sáu...cô ấy là người trẻ nhất".

"Những người khác đều đã bị lập quy sao?", Kim Phi nheo mắt hỏi.

“Đã làm…xong rồi”, Từ Lão Tam cuối cùng cũng cảm giác được có gì đó không đúng.

Lần này Kim Phi rời làng Tây Hà để giải cứu Khánh Mộ Lam.

Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và những người khác rất lo lắng, Kim Phi còn chưa đến cổng làng, Đường Tiểu Bắc, người đang đối chiếu các khoản của thương hội trong phòng làm việc của mình, đã nhận được thông báo từ vệ sĩ đang trực.

Đường Tiểu Bắc ngay lập tức kéo Quan Hạ Nhi đến lối vào làng để gặp Kim Phi.

Khi đến cổng làng, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

"Tướng công, chàng đã về rồi!"

Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi còn có thể cưỡi ngựa, biết y không bị thương, chỉ vào Từ Lão Tam cùng cô nương, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hạ Nhi, đi gọi các thiếp khác của Từ Lão Tam ra đây".

Kim Phi lạnh lùng nói.

"Vâng……"

Quan Hạ Nhi luôn nghe theo lời Kim Phi, khi thấy sắc mặt Kim Phi không đúng, liền vội vàng đi gọi người.

Nhà Từ Lão Tam cách cổng làng không xa, rất nhanh, Quan Hạ Nhi đã mang theo ba cô gái trẻ đi ra khỏi ngõ, theo sau là một bà lão chống nạng.

“Vợ cả cùng hai tiểu thiếp đã đến xưởng dệt làm việc”.

Quan Hạ Nhi nói: "Có cần gọi đến không?"

“Có”, Kim Phi vẻ mặt âm trầm nói: “Đại Lưu, ngươi đi đi!”

“Được!”, Đại Lưu vung dây cương, cưỡi ngựa đi vào trong làng.

Chẳng mấy chốc, hai cô gái đã thở hổn hển chạy đến cổng làng.

Theo sau là Đường Đông Đông, trưởng làng, Tiểu Ngọc, họ đến sau khi nghe tin.

"Tiểu Ngọc, Đông Đông, hai người tới đúng lúc lắm".

Kim Phi chỉ vào các tiểu thiếp và nói: "Mang họ vào nhà để kiểm tra xem họ có bao nhiêu vết thương trên cơ thể, và do cái gì đánh vào".

Gần đây, có khá nhiều cô gái gả vào làng Tây Hà làm thê thiếp, mặc dù Kim Phi đã hơn một lần giải thích rằng không được phép đánh thê thiếp, nhưng vẫn có rất nhiều nam nhân đánh để lập quy.

Trong số những nữ công nhân mới được tuyển dụng vào các xưởng dệt may, nhiều người trong số họ đã mang vết thương đi làm.

Đường Đông Đông đã không hài lòng với điều này từ lâu, nhưng Kim Phi không có ở nhà nên cô ấy không thể nói gì.

Cảm nhận được rằng Kim Phi sắp xử Từ Lão Tam, Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc ngay lập tức đưa mấy thê thiếp của Từ Lão Tam về nhà để kiểm tra vết thương.

Không kiểm tra thì không biết, kiểm tra rồi thì giật cả mình.

Có hơn một trăm vết thương lớn nhỏ trên cơ thể của sáu người vợ lẽ, tất cả đều được tạo ra bằng thanh gỗ.

"Trưởng làng, Đông Đông, kêu mọi người gác công việc lại, đến quảng trường làng họp!"

Sắc mặt Kim Phi âm trầm nói: "Đúng rồi, tổ hai cùng làng Quan gia còn có người, làng trưởng, ông phái người đi thông báo đi".

"Được!"

Đường Đông Đông và trưởng làng cũng thấy Kim Phi thực sự tức giận nên vội vàng quay về làng báo tin.

"Tướng công, cô gái đó là ai vậy?"

Đường Tiểu Bắc âm thầm liếc Cửu công chúa một cái, thấp giọng hỏi: "Quần áo cùng khí chất đều không phải con gái bình thường, chàng lừa đâu về đấy?"

“Đừng nói nhảm”, Kim Phi đưa tay vỗ đầu Đường Tiểu Bắc: “Cô ấy là em họ của Khánh Hầu và Mộ Lam, cũng là Cửu công chúa của bệ hạ”.

"Cửu... Cửu công chúa?"

Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi nhìn chằm chằm một lúc.

Họ không thể hiểu tại sao Kim Phi, người đi giải cứu Khánh Mộ Lam, đột nhiên lại mang theo một công chúa về cùng?

Chúa ơi, đó là một công chúa đấy!

Người bình thường nhìn thấy quan huyện đã run sợ rồi, huống chi là hoàng tử hay công chúa.

Ngay cả Đường Tiểu Bắc, người có tinh thần mạnh mẽ hơn, cũng đột nhiên bị khó thở.
Chương 394: Cuộc họp

"Đi nào, ta sẽ đưa mọi người đi làm quen với nhau một chút".

Kim Phi mỗi tay dắt một người, đem hai người đi tới trước xe ngựa, giới thiệu nói: "Hạ Nhi, Tiểu Bắc, đây là Cửu công chúa đương triều, Vũ Dương công chúa điện hạ!"

Quan Hạ Nhi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy công chúa, lúc này cô ấy vẫn còn mơ hồ, chỉ cười ngây ngô với Cửu công chúa, thậm chí còn quên chào.

Thấy vậy, Đường Tiểu Bắc không khỏi hơi hơi ngồi xổm xuống, hành lễ với Cửu công chúa: "Dân phụ Đường Tiểu Bắc, bái kiến điện hạ!"

Quan Hạ Nhi vừa định thần lại, vội vàng bắt chước nói: "Dân phụ Quan Hạ Nhi, bái kiến điện hạ!"

"Hai người là vợ chồng đúng không? Ta đã nghe Mộ Lam tỷ tỷ nhắc đến nhiều lần trong thư".

Cửu công chúa cũng không tự cao tự đại, cười nói: "Hai người quả đẹp đôi, đúng như Mộ Lam tỷ nói".

Quan Hạ Nhi bị Cửu công chúa khen đến đỏ cả mặt, chỉ có thể xua tay, không nói được nữa.

Thấy vậy, Đường Tiểu Bắc không còn cách nào khác ngoài việc mỉm cười đáp lại: "Điện hạ là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Tiểu Bắc từng thấy".

"Ta nghe nói thương hội Kim Xuyên do Tiểu Bắc muội muội quản lý. Có thể điều hành thương hội tốt đến vậy chứng tỏ Tiểu Bắc muội muội rất lợi hại!"

"Thương hội có thể mở rộng thị trường ở kinh thành, đều là nhờ có điện hạ giúp đỡ, Tiểu Bắc vô cùng cảm kích!"

Khi Đường Tiểu Bắc nói, cô ấy lại hành lễ với Cửu công chúa.

“Hai người nói chuyện sau đi”, Kim Phi thấy hai người càng lúc càng trò chuyện nhiệt tình, vội vàng ngắt lời: “Điện hạ, ta có việc phải xử lý ở đây, hay là người về nghỉ ngơi với Tiểu Bắc trước đi?"

"Không cần, ta không mệt, để Tiểu Bắc muội muội cùng Mộ Lam tỷ tỷ dẫn ta đi một vòng làng đi".

Cửu công chúa cười nói.

Khánh Mộ Lam đã nói với cô ấy về làng Tây Hà quá nhiều lần trong những bức thư nên Cửu công chúa đã rất tò mò về nó.

Ngoài ra, cô ấy cũng rất tò mò về việc Kim Phi sẽ đối phó với Từ Lão Tam và người vợ lẽ của gã như thế nào.

"Như vậy cũng được", Kim Phi quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi, nàng trở về thu dọn chính phòng trước, sau đó bảo Nhuận Nương nấu một bữa ngon, không thể bạc đãi điện hạ được".

"Vâng!", Quan Hạ Nhi nóng lòng muốn rời đi càng sớm càng tốt, nghe vậy liền cảm thấy như được đại xá, đồng ý, cúi đầu không chào Cửu công chúa mà chạy biến đi.

"Thực xin lỗi điện hạ, nàng ấy có chút nhát gan, mong điện hạ thứ lỗi cho tội lỗ mãng".

Kim Phi bất lực xin lỗi cho Quan Hạ Nhi.

"Không sao, Quan phu nhân thoạt nhìn là người đơn giản thiện lương, ta rất thích loại khí chất này".

Cửu công chúa cười nói: “Hơn nữa, nếu như không phải anh của Quan phu nhân kịp thời phái người tới cứu, e là ta đã chìm xuống đáy sông rồi”.

"Thật ra, Hạ Nhi cũng rất lợi hại. Xà phòng làm lúc đầu không thơm, mùi thơm đều do cô ấy pha chế", Khánh Mộ Lam nói.

"Quả đúng là lợi hại".

Cửu công chúa nghe vậy hơi kinh ngạc.

Với nhãn lực của mình, cô ấy có thể nhìn ra Quan Hạ Nhi là kiểu phụ nữ làng quê hướng nội, và cô ấy không quá coi trọng.

Đến bây giờ mới nhận ra rằng bản thân đã phạm sai lầm, không ngờ Quan Hạ Nhi còn biết điều phối hương liệu.

Khi còn ở kinh thành, Cửu công chúa đã rất chú ý đến Thương hội Kim Xuyên, cô ấy biết rất rõ mùi thơm rất quan trọng trong việc mở rộng thì trường..

Không ngờ, những mùi hương ấy lại đến từ bàn tay của một người phụ nữ hay e thẹn như thế.

Nhìn thấy dân làng lần lượt tụ tập ở cổng làng, Kim Phi đánh tiếng với công chúa rồi nhảy lên bục cao ở cổng làng.

Cửu công chúa cũng không đi, mà sai người đánh xe sang một bên, sau đó gọi Đường Tiểu Bắc lên xe.

"Mộ Lam tỷ, tướng công không phải đi cứu tỷ sao? Tại sao lại gặp được điện hạ?"

Đường Tiểu Bắc vẫn còn bối rối về vấn đề này, và hỏi Khánh Mộ Lam ngay khi lên xe.

Khánh Mộ Lam bắt đầu kể những gì đã xảy ra từ núi Ngũ Lang trong những ngày qua.

Ba người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ trong làng truyền đến.

Các nữ công nhân của các xưởng dệt xếp hàng ngay ngắn.

Bây giờ có tận mấy xưởng dệt ở làng Tây Hà, ngoài kéo sợi, một xưởng dệt mới cũng đã được mở.

Sợi tơ được sản xuất trong xưởng kéo sợi không còn được gửi đến Quảng Nguyên để bán nữa mà được xử lý lại và bán sau khi được làm thành vải.

Kết quả là tổng lợi nhuận của xưởng dệt lập tức tăng lên rất nhiều, quy mô cũng ngày càng lớn, số lượng nữ công nhân làm ca ngày cộng với các loại công việc khác như hậu cần cộng lại đã lên tới hơn một nghìn người.

Ngàn người không phải là nhiều, nhưng khi tập hợp lại với nhau thì vẫn gây choáng ngợp.

Bốn người một hàng, từ cổng làng đến chỗ sâu nhất của làng, nhìn không thấy đuôi.

"Tất cả họ đều làm việc trong nhà máy của tiên sinh à?"

Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.

"Đây chỉ là ca ngày, ca đêm còn chưa tới", Khánh Mộ Lam trả lời.

Lời vừa dứt, các nữ công nhân đang nghỉ ngơi trong ký túc xá cũng từ phía nam đi vào hội trường dưới sự dẫn dắt của một chủ quản phân xưởng.

Sau đó, dân làng làng Tây Hà và nhóm dân làng tổ 2 do Triệu lão dẫn dắt cũng lần lượt đến.

Cuối cùng, trưởng làng đưa những người đàn ông từ công trường xây dựng, lò gạch và những nơi khác đến.

Sân đập lúa khổng lồ chật kín người.

Kim Phi thấy rằng mọi người đã đến hòm hòm rồi, y mới nhảy lên một bục gỗ ở giữa đám đông.

"Các vị phụ lão hương thân, huynh đệ tỷ muội, thật xin lỗi làm mất thời gian của mọi người, nhưng ta phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng cần phải giải quyết, cho nên mới gọi mọi người tới đây".

Kim Phi khum nắm đấm về phía đám đông.

"Anh Phi, có chuyện gì vậy?"

Nhiều dân làng lớn tiếng hỏi.

Kim Phi giơ tay làm động tác giữ yên tĩnh, dân làng lập tức im lặng.

"Thời gian trước, trong làng chúng ta có rất nhiều nhà cưới thê thiếp đúng không? Nghe nói nhà nào đông nhất đều lấy tận tám chín thê thiếp!"

Kim Phi lạnh giọng nói: “Ta biết mọi người suy nghĩ gì, không phải mọi người muốn cưới thêm nhiều thê thiếp, để không chỉ có thể con đàn cháu đống, còn có thể đi làm công ở xưởng dệt, giúp gia đình kiếm tiền sao?

Chỉ cần các cô ấy đồng ý, ta sẽ không nói gì, nhưng ta đã từng nói là không được đánh các cô gái mới được lấy về chưa?"

Nói đến đây, giọng nói của Kim Phi đột nhiên lớn hơn, chuyển thành quát lớn: "Đàn ông đánh phụ nữ là không có tiền đồ nhất, có bản lĩnh thì đi đánh thổ phỉ, giang hồ, người Đảng Hạng đi! Đánh phụ nữ có ích lợi gì?”

Sau khi Kim Phi hét xong, nhiều người đàn ông có mặt cúi đầu xuống.

Một số người tỏ vẻ không phục.

"Sao, không phục à? Không phục cũng không sao. Giờ đứng lên đi, ngày mai ta sẽ sắp xếp người đưa mọi người đến Thiết Lâm quân. Hầu gia đang đánh người Đảng Hạng, mọi người qua đó có thể đánh người Đảng Hạng!”

Kim Phi cười lạnh một tiếng: "Ai đồng ý đi, đứng lên!"

Nghe những gì Kim Phi nói, những người đàn ông không phục đó cũng lần lượt cúi đầu.

“Sao không ai nói gì?”, Kim Phi nói: “Nếu không ai nói gì, vậy chúng ta nói chuyện thê thiếp đi”.

"Ta muốn mọi người rõ ràng một chuyện, những cô gái này cưới mọi người không phải vì mọi người oai phong lẫm liệt, cũng không phải mọi người lợi hại như nào, mà là bởi vì họ quá nghèo, không thể tiếp tục được nữa mới tới nương nhờ làng Tây Hà!"

Kim Phi lớn tiếng nói: "Những cô gái này cũng là do cha mẹ nuôi nấng. Kết hôn với mọi người cũng không phải ăn bám, làm ở xưởng dệt kiếm được nhiều tiền hơn mọi người. Tại sao mọi người lại đánh họ?"

Những lời đó chạm đến trái tim của những cô gái đó, rồi đã có một tràng vỗ tay vang dội trong đội xưởng dệt.
Chương 395: Ngưỡng mộ

"Trưởng làng!"

Kim Phi hét lên với khán giả: "Đợi đến lúc nữa đến học đường, bảo tiên sinh làm thêm vào ban đêm, ở những nơi như xưởng dệt, lò gạch, lò vôi, viết những chữ lớn bằng tro trắng, rằng phụ nữ gánh một nửa bầu trời!"

"Được!"

Trưởng làng già gật đầu đồng ý.

"Ta biết rất nhiều người không phục, đang nghĩ tại sao nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời, hiện tại ta sẽ nói cho các ngươi biết tại sao!"

Kim Phi quát: "Không cần nói những thứ khác, chỉ cần nói đến lương nhận hàng tháng, nhưng các ngươi có biết tiền lương này từ đâu mà có không? Đều là xà phòng cùng vải dệt do nữ công nhân làm ra đổi lấy!

Còn đàn ông thì sao? Các ngươi có thể làm xà phòng? Các ngươi có thể dệt không? Ngoại trừ dùng sức mạnh, có thể chuyển gạch xây nhà, còn có thể làm cái gì?"

Nhiều người đàn ông nghe xong liền thấy xấu hổ.

Tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ của Đại Khang quá nghiêm trọng, phải dùng mạnh tay mới có tác dụng.

Vì vậy, Kim Phi bắt đầu được đà tiến tới, tiếp tục: "Tất nhiên, một số đàn ông có thể nói, bản thân có thể đánh thổ phỉ và giao hàng, vậy nữ binh không thể sao?

Không nói về sức chiến đấu đơn, A Mai ở ngay đó, nếu ai không phục, thì hãy ra luyện tập với cô ấy chút.

Bên cạnh khả năng hợp lực tác chiến, nữ binh hiện nay cũng không thua kém gì nam binh, các nhiệm vụ hộ tống do nữ binh đảm nhiệm trong thời gian qua đều hoàn thành tốt hơn nam binh.

Cũng có quản lý, xưởng dệt, nhà máy xà phòng đều do phụ nữ điều hành, mọi việc đều được xử lý có trật tự, rồi nhìn lại lò gạch, lò vôi, phóng uế khắp nơi, dăm bữa nửa tháng lại đánh nhau, ta chán chẳng buồn nói nữa!

Vì vậy, đừng coi thường phụ nữ nữa, những gì đàn ông làm được, phụ nữ cũng có thể làm được, nhưng những gì phụ nữ làm được, chưa chắc đàn ông đã làm được!"

Trên sân khấu, Kim Phi vẫn đang diễn thuyết, nhưng ở dưới sân khấu, Cửu công chúa trong lòng lại dâng trào.

Dù là công chúa nhưng Cửu công chúa vẫn có chút choáng ngợp trước ngọn núi nam tôn nữ ti này.

Nếu cô ấy là nam nhân, thì sao có thể rơi vào cảnh hòa thân cứu quốc cơ chứ?

Cô ấy biết từ lá thư của Khánh Mộ Lam trước đó rằng Kim Phi ủng hộ bình đẳng nam nữ.

Sau khi đến làng Tây Hà, Cửu công chúa càng cảm thấy sâu sắc hơn.

Khi đến thăm nhà máy muối, Cửu công chúa phát hiện ra rằng hơn 80% quản lý của nhà máy muối là phụ nữ.

Điều này cho thấy sự bình đẳng giữa nam và nữ mà Kim Phi ủng hộ không chỉ là nói suông mà là hành động.

Trên sân khấu, bài phát biểu của Kim Phi vẫn tiếp tục.

"Các ngươi không phải rất thích lập quy sao? Bây giờ ta cũng lập quy, từ nay về sau, trong làng ai vô cớ đánh vợ hoặc thê thiếp, người đó sẽ không được làm việc trong bất kỳ xí nghiệp nào trong làng!"

Kim Phi hét lên với khán giả: "Tiểu Ngọc, lên đây!"

“Vâng!”, Tiểu Ngọc vội vàng đi lên bục gỗ.

"Ngày mai, Đội nữ làng Tây Hà sẽ được thành lập để phụ trách các vấn đề về phụ nữ. Cô sẽ là đội trưởng của đội nữ, và Đông Đông sẽ là đội phó!"

Kim Phi nói: "Nghe này, các cô và các chị, trong tương lai, nếu bất kỳ người đàn ông nào trong gia đình vô cớ đánh mọi người, mọi người có thể đến đội nữ để khiếu nại. Miễn là nó là sự thật, đại đội sẽ bảo vệ cho mọi người!

Ở làng chúng ta, phụ nữ không có đàn ông vẫn có thể sống được, nếu cảm thấy không sống cùng nhau được nữa, đội nữ sẽ giúp mọi người đến huyện phủ ly hôn, mọi người có thể đi làm nuôi mình nuôi con!"

Thời phong kiến, chuyện đàn ông ly dị vợ là chuyện rất phổ biến, nhưng rất ít phụ nữ dám ly hôn.

Ngay khi những lời này vừa dứt, đám đông đã náo động.

Không ai ngờ rằng Kim Phi sẽ nói một điều như vậy.

"Phụ nữ bỏ chồng vẫn sống được bình thường!"

Dưới sân khấu, Cửu công chúa tự lẩm bẩm: "Nếu cả thế giới đều giống như làng Tây Hà, nếu gặp tiên sinh sớm hơn thì tốt biết bao!"

Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Cửu công chúa thầm ngưỡng mộ tâm tư và phong thái trong lời nói của Kim Phi.

Bài phát biểu về bình đẳng nam nữ hôm nay của Kim Phi khiến Cửu công chúa cảm thấy tiếc nuối.

Nếu cô ấy gặp Kim Phi sớm hơn, có lẽ cô ấy sẽ không nghĩ đến việc đến Thổ Phiên mà sẽ chung tay với Kim Phi và tạo nên sự khác biệt ở Đại Khang.

"Tiểu Ngọc, chuyện này giao cho cô, cô có thể xử lý tốt chứ?"

Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc.

“Được!”, Tiểu Ngọc vỗ ngực cam đoan.

Cô ta vốn giúp Trương Lương thu thập tin tức ở huyện Thanh Sơn, nhưng nhân lực không đủ, ngày hôm qua đã trở về làng dẫn người, dự định sáng sớm ngày mai sẽ rời đi.

Bây giờ cô ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Những việc bên ngoài quận Kim Xuyên đều do dội Chung Minh của Trương Lương và Hàn Phong phụ trách, cô ta không yên lòng nên mới đến huyện Thanh Sơn để hỗ trợ.

Mà giờ cô ta có trách nhiệm đoàn kết phụ nữ và thành lập một đại đội nữ.

Tiểu Ngọc quyết định giao công việc của Trương Lương cho thuộc hạ của Hàn Phong, để giải quyết công việc của đại đội nữ ở đây.

“Đại đội nữ, ngoại trừ quan tâm việc đánh thê thiếp, còn phải để ý xem trong làng có dâu ác độc ngược đãi người già và trẻ nhỏ hay không, một khi phát hiện ra cũng sẽ bị cho nghỉ việc".

Kim Phi lại giải thích.

“Được!”, Tiểu Ngọc gật đầu.

"Vậy quyết định như vậy đi, làng trưởng, ông còn việc gì không?"

Kim Phi nhìn trưởng làng, thấy trưởng làng lắc đầu, xua tay nói: "Nếu như không có việc gì nữa, mọi người tan họp về đi!"

Nói xong, y nhảy khỏi sân khấu.

Phát hiện Cửu công chúa vẫn chưa rời đi, còn đang cười mình, không thể không đi tới chào hỏi: “Điện hạ còn chưa đi sao?”

"Nếu ta rời đi, chẳng phải sẽ không được xem một bài phát biểu cảm động như vậy của tiên sinh sao?"

Cửu công chúa cười nói.

"Làm điện hạ chê cười rồi".

Kim Phi bất đắc dĩ nói.

Loại sự cố sâu bướm này rất hiếm khi xảy ra trong làng, nhưng hôm nay Công chúa Cửu lại đụng phải.

Kim Phi có chút lo lắng Cửu công chúa sẽ không vui.

Nhưng sau đó lập tức yên tâm, Cửu công chúa sắp đi Thổ Phiên, cô ấy có vui hay không không liên quan gì đến y.

"Không chỉ làng Tây Hà đánh thê thiếp, khắp thiên hạ đều có chuyện như thế".

Cửu công chúa nói: "Nhưng nguyện ý vì phụ nữ mà đứng ra nói, ta cũng chỉ gặp mỗi tiên sinh".

Kim Phi cười không đáp.

"Tiên sinh, nếu tiên sinh không có việc gì, dẫn ta đi một vòng quanh làng Tây Hà thì thế nào?"

Cửu Công chúa có ý muốn cải thiện quan hệ với Kim Phi nên chủ động gửi lời mời.

Đường đường là công chúa đã mở miệng, Kim Phi đương nhiên không thể từ chối, hơi nghiêng người làm động tác mời: "Mời theo ta".

Cửu công chúa xuống xe ngựa và đi vào làng, do Kim Phi và Đường Tiểu Bắc dẫn đầu.

Xi măng nung trong lò xi măng không đủ để xây nhà và pháo đài nên xi măng chưa được dùng để lát đường.

Tuy nhiên, xưởng luyện gang hàng ngày có rất nhiều xỉ, trưởng làng đã dẫn người dân đi rải xỉ trên đường để đường không bị lầy lội.

Đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy một con đường như vậy, hào hứng yêu cầu Thấm Nhi nhặt một mảnh để cho cô ấy xem.

Đầu tiên nhóm đến thăm xưởng dệt.

Xưởng dệt hiện đang đi đúng hướng, mấy phân xưởng đang hoạt động hết công suất, nhưng có trật tự.

Bởi vì lời nói vừa rồi của Kim Phi, lòng biết ơn của nữ công nhân đối với Kim Phi đã tăng lên, kể từ khi Kim Phi vào xưởng dệt, tiếng chào hỏi không ngừng vang lên.

Nhiều cô gái chưa chồng nhìn Kim Phi với đôi mắt long lanh nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK