Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401: Chọn giống, lai giống, chiết cành

"Ông Ngụy, ông có bí quyết gì sao?"

Cửu công chúa cũng bị hấp dẫn bởi câu chuyện giữa Kim Phi và Ngụy Vô Nhai.

"Không có bí quyết gì, cày sâu cuốc bẫm mà thôi".

Ngụy Vô Nhai nói: "Ta, vợ ta và thiếp của ta chăm sóc hai mẫu hoa màu này, cẩn thận cày ruộng bón phân, trừ sâu nhổ cỏ, sản lượng đương nhiên sẽ cao hơn".

"Dân chúng bình thường sao có được năng lực này?", Kim Phi bất lực nói.

Thực ra người Đại Khang có không ít đất trồng trọt, nhưng thiếu thanh niên trai tráng cùng nông cụ nên không thể nào cày sâu cuốc bẫm được.

Có nhiều nơi còn có lao dịch nặng nhọc.

Cái gọi là lao dịch chính là những kẻ làm việc cho quan phủ, địa chủ, không có tiền công, còn tự phải mang lương khô theo.

"Đây đều là vấn đề từ lâu không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết, lão tiên sinh có truyền thụ cho tiên sinh cách trồng trọt tốt hơn không?", Cửu công chúa hỏi.

"Tiên sinh cũng từng nói qua việc phương pháp chọn giống, lai giống và chiết cành", Kim Phi đáp.

"Chọn giống, lai giống, chiết cành như thế nào?", Ngụy Vô Nhai hỏi.

"Tiên sinh bảo hoa màu thu hoạch được có mối quan hệ lớn với hạt giống, phương pháp trồng trọt chính xác hẳn là dùng loại đất tốt, chọn những hạt giống to mẩy để gieo trồng".

Kim Phi nói: "Nhưng nông dân của Đại Khang chúng ta khi gieo hạt đều dùng hạt giống cũ của năm ngoái, có một số là thóc lép, như vậy lương thực trồng ra sao có thể tốt được?"

"Tiên sinh, thực ra đạo lý tiên sinh nói nông dân bọn ta cũng hiểu, nhưng cũng hết cách, bọn ta chỉ có thóc cũ".

Ngụy Vô Nhai thở dài nói.

"Vậy nên mới cần quan phủ ra sức", Kim Phi nhìn Cửu công chúa: "Nếu như có thể, hy vọng điện hạ có thể dâng tấu với bệ hạ, thành lập một bộ máy chuyên phụ trách trồng cây lương thực, canh tác đất đai".

"Ta sẽ dâng tấu cho hoàng thượng", Cửu công chúa hỏi: "Vậy tại sao lại lai giống, chiết cành?"

"Ngụy tiên sinh nếu đã thích làm ruộng vậy tiên sinh ắt sẽ biết có một vài loại lúa và lúa mì mọc khá cao, nhưng sản lượng không nhiều, hơn nữa dễ đổ rạp đúng không?"

"Đúng vậy", Ngụy Vô Nhai vội vàng gật đầu: "Có một số lúc, cây mạ mọc cao hơn người nhưng không cho sản lượng cao, gió thổi là gãy".

"Lão tiên sinh nói có thể nuôi trồng một số cây mạ, cây lúa mì, sau đó quan sát những cây đổ rạp, những cây có sản lượng cao, sau đó trong thời kỳ thụ phấn liền tiến hành can thiệp lai giống, đến năm thứ hai lại dùng hạt giống của chúng tìm ra những cây có vừa khả năng tạo ra sản lượng lớn, vừa có thể chống đổ rạp, sau đó tiến hành trồng với số lượng lớn, đây cũng chính là kỹ thuật lai giống".

Kim Phi nói cho họ nghe kỹ thuật lai giống.

"Biện pháp này rất tốt, chỉ là cần nhiều thời gian", Ngụy Vô Nhai thở dài nói.

"Đúng vậy, chuyện này có lẽ sẽ cần mười mấy năm, mấy chục năm, thậm chí là cả đời".

Kim Phi nói tiếp: "Nhưng một khi thành công thì sẽ lập được đại công giúp trăm dân ấm no, không lo cơm ăn".

Kiếp trước số Kim Phi sùng bái rất ít, ông Viên xếp đầu trong số đó.

Ông lão cống hiến cả đời cho ngành nông nghiệp, khi còn trẻ bị hiểu lầm, bị thù ghét, ruộng thử nghiệm bị đập phá, nếu là người khác đã sớm bỏ cuộc.

Nhưng ông vẫn kiên trì, cuối cùng giải quyết được vấn đề cơm ăn cho cả tỉ người, nói là tạo phúc cho vạn dân cũng không phải nói quá.

"Tiên sinh, nếu tiên sinh đã biết kỹ thuật, Văn Nhi xin ngài lại chỉ đạo kỹ thuật lai giống này"

Cửu công chúa cúi người với Kim Phi: "Cần bao nhiêu tiền tài, xin tiên sinh cứ nói, Văn Nhi sẽ xin bệ hạ chi tiền!"

"Cũng không cần chi tiền, ta vẫn có thể tự chi tiền trồng mấy miếng đất".

Kim Phi nói: "Đây là công việc tinh vi, kiến thức của ta về trồng trọt còn hạn hẹp, sợ không làm được".

"Tiên sinh, ta có thể giới thiệu người cho tiên sinh?", Ngụy Vô Nhai nói.

"Ai?"

"Đàm tiên sinh!"

"Đàm tiên sinh nào?", Kim Phi sững sờ.

"Là Đàm tiên sinh trong phòng khám!", Ngụy Vô Nhai nói: "Hắn chăm bón cây thuốc giỏi hơn ta, hơn nữa vô cùng cẩn thận, cây thuốc trong vườn đều do hắn trồng, ngài xem mọc rất cao".

"Ồ, hóa ra là ông Đàm!", Kim Phi nhớ ra.

Ông Đàm vẫn luôn sống nhờ lên núi hái thuốc, thỉnh thoảng sẽ khám bệnh cho người dân trong thôn, Kim Phi còn chưa biết ông ta biết trồng trọt đâu.

"Vậy tí nữa ta đi gọi ông Đàm đến nói chuyện", Kim Phi cười nói.

"Ngài yên tâm, nếu Lão Đàm bận, ta sẽ đi giúp ngài", Ngụy Vô Nhai nói.

"Sau này phòng khám còn cần ông và ông Đàm giúp, liệu ông có lo được không?", Kim Phi hỏi.

"Hành nghề y cứu người chỉ có thể cứu được trăm người nghìn người, như nếu như có thể tạo ra loại cây trồng tốt như ngài nói thì có thể cứu đói muốn dân, ta cho dù có mệt chết cũng đáng!"

Ngụy Vô Nhai vỗ ngực nói.

Người ta bảo lương y như từ mẫu, y thuật của Ngụy Vô Nhai chắc không phải tốt nhất Đại Khang, nhưng y đức của ông ta thì chắc chắn là cao, nếu không cũng sẽ không tự mình bỏ tiền, sau đó chấp nhận nguy hiểm có thể bị lây nhiễm đến ổ dịch chữa bệnh sốt rét miễn phí cho bách tính.

Ai cũng có lòng tham, Ngụy Vô Nhai có lẽ không quan tâm đến tiền tài danh vọng, nhưng nếu có thể làm tốt kỹ thuật lai giống này không chỉ thể cứu muôn dân mà có thể lưu danh đến muôn đời.

Điều này có sức hấp dẫn rất lớn với ông ta.

"Vậy thì được, sau này đành phiền ông rồi".

Kim Phi nói: "Tí nữa ta đến gặp trưởng thôn nhận thầu mấy chục mẫu ruộng bên cạnh bờ sông!"

"Được!", Ngụy Vô Nhai tiếp tục hỏi: "Ngài đã nói qua về chọn giống và lai giống rồi, vậy chiết cành là gì?"

"Lai giống dùng với cây mạ và cây lúa mì, chiết cành dùng với cây ăn quả".

Kim Phi giải thích: "Có vài cây ăn trái cho trái lớn lại nhiều, nhưng dễ bị bệnh, mà có vài cây ăn trái kết trái vừa nhỏ vừa ít, nhưng khả năng chống bệnh rất tốt, chiết cành chính là chọn mầm hoặc thân cây cắm vào một loại cây khác, như vậy có thể tạo ra một loại cây ăn trái vừa ra trái nhiều, vừa to mà còn có khả năng chống sâu bệnh".

"Đây chẳng phải giống với lai giống sao?", Ngụy Vô Nhai hỏi.

"Nói như vậy cũng không phải là không đúng", Kim Phi gật đầu.

Sau đó mấy người lại gọi ông Đàm vào phòng.

Ông Đàm là một người dân chất phác, nghe nói Kim Phi nhận thầu mấy chục mẫu ruộng đưa cho ông ta trồng, còn giúp ông ta mua hai con trâu cày, ông ta liền đồng ý, chỉ muốn chạy đến ruộng canh tác ngay và luôn.

"Các ngài sau này vất vả rồi!"

Cửu công chúa chờ mong nhìn Kim Phi, Ngụy Vô Nhai và ông Đàm.

"Điện hạ, chuyện này chưa chắc đã thành công, cho dù có thành công cũng cần rất nhiều năm".

Kim Phi nói: "Thật ra thì lão tiên sinh còn nói cho ta một cách giải quyết khác".

"Cách nào?", Cửu công chúa hỏi.

"Lão tiên sinh nói, từ Đông Hải đi về phía đông mười nghìn dặm có một đại lục tên là châu Mỹ".

Kim Phi nói: "Nơi đó đất đai phì nhiêu, lớn gấp Đại Khang mấy lần, không chỉ có loại thuốc chữa bệnh sốt rét, mà mấy loại cây lương thực ở đó cho sản lượng cao, cho dù đất đai cằn cỗi cũng có thể thu hoạch được cả nghìn cân!"
Chương 402: Tên khốn

Thực chất đây là cách tốt nhất để giải quyết tình trạng thiếu lương thực mà Kim Phi đang nghĩ tới.

Dù là khoai lang, khoai tây, ngô hay bí đỏ thì năng suất rất cao, khả năng thích ứng rất mạnh nên có thể trồng ở nhiều nơi ở Đại Khang.

Nhưng đáng tiếc mà Châu Mỹ quá xa, với năng lực hiện giờ của Kim Phi hoàn toàn không thể đến một nơi xa như vậy được.

“Trên đời thật sự có vật thần kỳ như vậy sao?”

Cửu công chúa kích động hỏi.

Loại thảo mộc có thể điều trị bệnh sốt rét, cây trồng có năng suốt hơn 1000 kg mỗi mùa.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến Cửu công chúa kích động.

Nếu như là thật, vậy thì Đại Khang không cần phải lo lắng chuyện lương thực nữa rồi.

“Lão tiên sinh sẽ không lừa ta đâu”, Kim Phi nói: “Chỉ đáng tiếc, ta không có thuyền lớn để đi, cũng không quen biết nhân tài trong lĩnh vực này”.

Nói xong liền nhìn Cửu công chúa: “Không biết điện hạ có thể điều thuyền lớn đi một chuyến không?”

Đây cũng chính là lý do Kim Phi nói ra Châu Mỹ.

Thời đại hoàng thất, hoàng tộc chiếm nhiều tài nguyên nhất.

Y không còn cách nào khác, chỉ có thể mượn năng lực của hoàng thất.

“Không có”, Cứu công chúa bất lực lắc đầu: “Đông Hải quá rộng lớn, đừng nói là trăm dặm, cho dù là ngàn dặm đến Doanh Châu, mỗi một chuyến đi đều cực kỳ khó khăn”.

“Mấy năm trước Đại Khang phái sứ giả đến Doanh Châu, khi đi có hai mươi chiếc thuyền lớn, nhưng một năm sau chỉ có chín chiếc trở về, còn lại mười một chiếc đều bị sóng lật”.

Nghe Cửu công chúa nói như vậy, Kim Phi trong lòng đột nhiên ớn lạnh.

Một chuyến đi tới Doanh Châu mà tổn hại tới hơn nửa, nếu như băng qua toàn bộ Thái Bình Dương tới Châu Mỹ, nghĩ thôi cũng không cần nghĩ.

Kim Phi chỉ đành nghĩ cách khác, hỏi: “Vậy công chúa có biết nhân tài đóng thuyền nào không?”

Đại Khang không có thuyền lớn có thể dùng vậy thì y tạo ra một cái không phải là được rồi sao?

“Tiên sinh còn biết đóng thuyền?”, Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.

“Lão phu có nói qua một ít, có thể đóng ra được không, ta cũng không dám bảo đảm”.

Mặc dù Kim Phi kiếp trước đã từng thực tập ở xưởng đóng tàu, cũng chuyên nghiên cứu về tàu lớn các thời kỳ trong lịch sử, nhưng nền tảng công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu nên y không dám ăn to nói lớn.

“Ta không quen nhân tài đóng thuyền, nhưng có thể giúp tiên sinh tìm!”

Cửu công chúa nói: “Ta quay về sẽ lập tức viết thư tìm người chuyên tâm làm chuyện này”.

“Vậy thì đa tạ điện hạ”, Kim Phi chắp tay với Cửu công chúa.

Tước đây Kim Phi cảm thấy, người như Cửu công chúa, cho dù rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ có người ở phía sau.

Bây giờ xem ra y đã thực sự đoán đúng.

“Không, tiên sinh cũng là vì tiên sinh xã tắc, là Vũ Dương nên cảm ơn tiên sinh mới phải”, Cửu công chúa vội vàng đáp lễ.

“Vậy được, hai chúng ta đều là vì giang sơn xã tắc”.

Kim Phi cũng cảm thấy tràn đầy tự tin.

Sau đó đám người nói về một số vấn đề nông nghiệp, sau khi mưa tạnh trời cũng đã gần tối, Kim Phi đưa đám người Cửu công chúa quay về.

Bọn họ không hề nhận ra rằng cuộc trò chuyện của họ ngày hôm nay sẽ có tác động rất lớn đến Đại Khang.

Ngay cả trong lịch sử thời gian và không gian này cũng lưu lại rất nhiều ghi chép, được các sử gia đời sau gọi là mầm mống của thời đại.

Khi đi ngang qua ngôi nhà cũ, bọn trẻ đã ăn tối ở học đường, nhóm ba bốn đứa về nhà.

Nhìn thấy Kim Phi bọn trẻ đều cười hi hi chào.

“Mộ Lam, đây chính là học đường miễn phí mà tỷ nói trong thư à?”

Cửu công chúa cười hỏi: “Số lượng các bé gái cũng không hề ít, xem ra dân làng Tây Hà tương đối phóng khoáng nhỉ”.

Trong số những đứa trẻ đang đi về nhà, hơn nửa đều là bé gái.

Điều này chắc chắn là duy nhất trong toàn bộ Đại Khang.

“Không phải là cha mẹ phóng khoáng mà là tiên sinh yêu cầu bọn họ làm như vậy”.

Khánh Mộ Lam nói: “Khi học đường mới được thành lập, mọi người đều chỉ đưa các bé trai tới, phần lớn các bé gái đều ở nhà, giúp cha mẹ làm việc”.

“Sau đó tiên sinh nói, chỉ cần có cha mẹ đang làm việc trong làng, trẻ con chỉ cần chưa đầy 12 tuổi đều buộc phải đi học, nếu không cha mẹ sẽ bị trừ tiền lương, như vậy bọn họ mới chịu đưa con tới”.

“Mộ Lam, ta thực sự ngưỡng mộ tỷ đấy!”

Cửu công chúa cảm thán: “Làng Tây Hà có lẽ chính là nơi đẹp nhất thiên hạ, nơi bao dung nhất đối với phái nữ”.

“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Đây đều là nhờ có tiên sinh”.

“Hai người còn khen ta nữa là ta bay lên luôn đấy”, Kim Phi cười nói.

Thực chất y xây dựng học đường, buộc dân làng phải gửi con cái tới học cũng chính là vì dự định trong tương lai.

Khoảng thời gian trước đây, xuất hiện tình trạng cựu binh của tiêu cục và một số người của thương hội câu kết, âm thầm nuốt chửng xà phòng.

Khi thương hội và tiêu cục càng ngày càng lớn mạnh, chuyện như này nhất định sẽ xảy ra càng nhiều.

Làng Tây Hà là căn cứ của y, cũng là nơi có nhiều người đáng tin cậy nhất của y.

Bây giờ anh bồi dưỡng trẻ con, cũng chính là đang trau dồi những nhân tài dự bị cho thương hội và tiêu cục trong tương lai.

Trở lại tiểu viện, Nhuận Nương đã làm cơm xong, Quan Hạ Nhi đang sắp xếp bát đũa.

“Điện hạ, ở thôn quê không có món gì ngon, mong điện hạ không chê”.

Trước đây Đường Tiểu Bắc mượn cớ có việc bận, quay trở về trước tiến hành một cuộc bồi dưỡng bất ngờ với Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi cuối cùng đã biết chào hỏi Cửu công chúa, nói vài câu khách khí.

“Không chê đâu, quấy rầy tiên sinh và phu nhân rồi”.

Cửu công chúa mỉm cười xua tay.

Trong lòng dâng lên một sự cảm thán.

Hiện nay rất nhiều tiểu điền chủ chỉ có mấy chục mẫu ruộng đều có một nhóm người giúp việc ở nhà, khi ăn cơm chỉ thiếu nước được người giúp việc đút cho ăn.

Địa vị và giá trị xã hội của Kim Phi cao hơn nhiều so với những địa chủ này, nhưng cả gia đình chỉ có mình Nhuận Nương – người thậm chí không phải là gia nô quán xuyến.

Quan Hạ Nhi là đại phu nhân của Kim Phi lại tự mình sắp xếp bát đũa trên bàn ăn.

Phong thái chất phác đơn giản này khiến cho Cửu công chúa có ấn tượng tốt hơn về Kim Phi.

“Nào, ăn cơm thôi!”

Tan học xong Tiểu Nga không ở lại trường ăn cơm, cũng không biết chạy đi đâu chơi tít mít, bây giờ mới quay về, mệt tới mức mồ hôi đầm đìa.

Vừa bước vào cửa, hai mắt đã dán chặt vào cặp đùi gà trên bàn.

Nhưng nhìn thấy xung quanh có người ngoài, Tiểu Nga nhẫn nhịn không vươn tay chộp lấy, hành lễ với hai người Cửu công chúa và Thấm Nhi: “Tiểu Nga tham kiến hai vị tỷ tỷ”.

Cửu công chúa mỉm cười gật đầu và nháy mắt với Thấm Nhi.

Thấm Nhi nhanh chóng lấy một chiếc trâm vàng từ trong túi ra đưa cho Tiểu Nga.

Tiểu Nga vươn tay ra, sau đó vội vàng rụt tay lại nhìn về phía Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi lại quay đầu nhìn Kim Phi.

“Điện hạ ban thưởng, nhận lấy đi”.

Kim Phi mỉm cười gật đầu.

“Cảm ơn anh rể”.

Tiểu Nga cười híp mắt nhận lấy chiếc trâm, quên luôn cả đùi gà.

“Không phải ta cho muội, muội cảm ơn ta làm gì?”

“Vâng ạ, cảm ơn tỷ tỷ!”

Tiểu Nga mới hoàn hồn lại, học theo điệu bộ thường ngày của đám người Đại Lưu, chắp tay hành lễ với công chúa, khiến cho công chúa vui vẻ cười ha ha.

“Trẻ con làng quê không hiểu quy tắc, mong điện hạ đừng cười chê”.

Quan Hạ Nhi vỗ vỗ vào Tiểu Nga: “Điện hạ là khách quý, hôm nay muội không ăn cơm ở đây được, ra phía sau tìm Nhuận Nương, bảo tỷ ấy làm đồ ăn ngon cho”.

“Vì sao phải ra phía sau? Chúng ta không phải vẫn luôn ở đây ăn cơm sao?”, Tiểu Nga hỏi: “Còn nữa, vì sao mọi người lại gọi tỷ ấy là điện hạ?”

“Bởi vì điện hạ là công chúa, là con gái của hoàng đế bệ hạ”, Kim Phi giải thích.

“Không phải thường ngày mọi người đều gọi bệ hạ là tên khốn sao?”

Tiểu Nga nghiêng cổ hỏi: “Con gái của tên khốn, vì sao lại là khách quý chứ?”

Cả căn phòng bỗng chìm trong im lặng....
Chương 403: Say rượu

Trong thời đại phong kiến, báng bổ Quân Vương là tội lớn.

Nếu như gặp phải bạo quân nói không chừng còn bị chu di cửu tộc.

Tại thời điểm này Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc đều sợ hãi khuôn mặt trắng bệch.

Trái tim Kim Phi cũng co thắt lại.

“Ha ha, trẻ con nói linh tinh ấy mà!”

Khánh Mộ Lam cũng nhanh chóng giải vây: “Vũ Dương, mau ngồi xuống, tay nghề của Nhuận Nương ngon hơn nhiều so với đầu bếp trong xưởng muối đấy”.

Sau cuộc trò chuyện buổi chiều, Cửu công chúa đã càng hạ quyết tâm muốn duy trì quan hệ tốt với Kim Phi, thực lòng sẽ không vì một lời nói vô tình của một đứa trẻ mà nghĩ đám người Kim Phi như này như nọ.

Cũng may Khánh Mộ Lam đã mở đường, cô ấy coi như không nghe thấy lời của Tiểu Nga, cười nói: “Vậy ta phải thử xem mới được!”

Nói xong liền tìm một vị trí để ngồi xuống: “Kim tiên sinh, mọi người mau ngồi đi, Mộ Lam tỷ tỷ nói rằng không khí bữa ăn trong gia đình tiên sinh là ấm cúng nhất, ta mong chờ đã lâu, mọi người không cần phải coi ta là công chúa gì đâu, cứ coi ta như Mộ Lam tỷ tỷ là được rồi, tới để ăn cơm ké thôi!”

Vì để biểu thị thành ý, đến cách xưng hô của Cửu công chúa cũng đã thay đổi.

Trước đây lúc thì xưng là Văn Nhi, Vũ Dương hoặc là bản cung, bây giờ trực tiếp đổi thành ta.

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cửu công chúa nói như vậy cho thấy cô ấy không định truy cứu.

Nhưng Kim Phi còn chưa kịp thở phào xong Tiểu Nga lại lên tiếng.

Cô bé không hề nhận ra vừa rồi suýt chút nữa mình đã gây ra họa lớn, nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy khuôn mặt liền trở nên cay đắng.

Đặt cây trâm xuống trước mặt Cửu công chúa: “Ta không cần cây trâm của tỷ nữa, tỷ cũng không được tranh đùi gà của ta!”

Giọng điệu đầy tức giận.

“Ha ha, tiểu cô nương, muội yên tâm nhé, ta sẽ không giành đùi gà của muội, cũng không cho Mộ Lam tỷ tỷ giành của muội”.

Cửu công chúa đặt hai cái đùi gà vào trong một cái bát rồi đặt sang phía bên phải mình: “Nào tiểu cô nương tới đây nào, cho muội hết!”

“Tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp mà tình cách cũng tốt, muội thích tỷ lắm!”

Bây giờ Tiểu Nga rất vui, lập tức ngồi xuống bên cạnh Cửu công chúa.

“Chẳng trách Mộ Lam tỷ tỷ thích muội, cái miệng ngọt thật đấy”.

Cửu công chúa vươn tay ra xoa nhẹ mũi của Tiểu Nga: “Tỷ tỷ cũng rất thích muội!”

“Tỷ ấy thích muội á?”, Tiểu Nga trợn mắt nhìn Khánh Mộ Lam: “Tỷ ấy nhất định là lừa tỷ rồi, thích muội mà giành đùi gà của muội sao? Thích muội mà cứ suốt ngày cốc đầu muội sao? Anh rể nói nếu suốt ngày bị gõ vào đầu sẽ trở thành ngốc đấy!”

“Nói nữa xem nào!”

Khánh Mộ Lam giơ tay lên.

Tiểu Nga sợ đến mức rụt cổ lại, mau chóng ôm bát đùi gà vào trong lòng.

“Đừng sợ, có ta ở đây, Mộ Lam tỷ tỷ không dám đánh muội đâu!”

Cửu công chúa mỉm cười xoa đầu Tiểu Nga.

Khánh Mộ Lam liếc nhìn Tiểu Nga một cái, quay đầu nhìn về phía Kim Phi, cười nói: “Tiên sinh, Vũ Dương cũng đã tới rồi, không phải ngài nên lấy hai vò rượu ngon ra sao?”

“Tỷ muốn uống rượu?”

Hai mắt Tiểu Nga sáng bừng lên, vui vẻ nói: “Anh rể, rượu ở đâu? Muội đi lấy!”

“Muội ngồi yên đó cho ta!”

Kim Phi gật đầu với Nhuận Nương.

Nhuận Nương mỉm cười hiểu ý đi lấy rượu.

Khi Cửu công chúa nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Nga liền biết đằng sau có chuyện gì đó, cười hỏi: “Tiểu Nga, muội từng thấy Mộ Lam tỷ tỷ uống rượu rồi à?”

“Thấy rồi, lần trước tỷ ấy ở nhà muội uống say, muốn tỉ thí với anh rể, anh rể không quan tâm đến tỷ ấy, liền làm ầm ĩ bảo A Mai tỷ tỷ đốt giấy vàng, nhưng A Mai tỷ tỷ không chịu, tỷ ấy liền nói A Mai tỷ tỷ khinh thường tỷ ấy…”

“Quan Tiểu Nga, im miệng ngay!”

Khánh Mộ Lam lập tức nhảy lên.

“A Mai, ngươi bỏ qua cơ hội tốt rồi, sao không cùng Mộ Lam tỷ tỷ kết bái chứ?”

Cửu công chúa híp mắt cười nói.

Thường ngày cô ấy toàn gặp phải âm mưu thâm độc chốn thâm cung, bây giờ mới gọi là thoải mái đôi chút.

Vươn tay ôm Tiểu Nga vào trong lòng, mỉm cười nói: “Tiểu Nga muội muội đừng sợ, có ta ở đây, tỷ ấy không dám đánh muội đâu! Mau nói cho tỷ tỷ biết, Mộ Lam tỷ tỷ còn làm gì nữa?”

Thường ngày Tiểu Nga hay bị Khánh Mộ Lam bắt nạt, bây giờ tìm được chỗ dựa, vui chết đi được: “Điện hạ tỷ tỷ có biết không, lần trước tỷ ấy vật tay với binh lính nam, thắng rồi còn chạy đi khoe khắp nơi, Đại Lưu ca ca nói tỷ ấy không phải là con gái, sau này nhất định là không gả đi được!”

Đại Lưu đang đứng canh gác ở cửa suýt chút nữa ngã phịch xuống đất.

Trong lòng nghĩ bây giờ có nên lập tức quay về nhà thu dọn đồ đạc bỏ chạy trong đêm không, anh ta sợ rằng nếu muộn một chút thôi cũng có thể bị Khánh Mộ Lam đánh cho què chân.

“Chà, tỷ tỷ có chiến tích huy hoàng đấy!”

Cửu công chúa bụm miệng cười, toàn thân run lên.

Từ khi hiểu chuyện đến giờ, cô ấy chưa bao giờ vui đến như vậy, kéo tay Tiểu Nga hỏi: “Còn nữa không, còn nữa không?”

“Còn có một lần, Khánh Lam tỷ tỷ tới phòng thiết bị, lấy trộm bom chớp mà anh rể mới chế tạo…”

Tiểu Nga liến hoắng không ngừng, nói ra hết những chuyện xấu hổ của Khánh Mộ Lam.

“Quan Tiểu Nga, muội xong đời rồi, đợi Vũ Dương đi, xem ta xử lý muội thế nào!”

Khánh Mộ Lam nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

“Đừng sợ, tỷ ấy lại đánh muội thì muội cứ cù eo tỷ ấy, tỷ ấy sợ buồn nhất đấy”.

Cửu công chúa giao tuyệt chiêu đối phó với Khánh Mộ Lam của mình cho Tiểu Nga: “Hồi nhỏ tỷ cũng không đánh lại tỷ ấy, sau này tỷ liền dùng chiêu này để đối phó, mỗi lần tỷ ấy đều phải xin tha”.

“Xong rồi, sau này không thể giành đùi gà rồi…”

Khánh Mộ Lam nghe thấy vậy, đau buồn gục mặt xuống bàn.

Thực chất trong lòng lại có chút vui.

Bởi vì hôm nay, nụ cười trên khuôn mặt Cửu công chúa chưa hề biến mất.

Tình huống này đã nhiều năm rồi Khánh Mộ Lam chưa thấy.

“Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi”.

Nhuận Nương mang rượu ra, Kim Phi lên tiếng ngắt lời Tiểu Nga.

Một binh lính nữ đi theo Nhuận Nương vào, đặt lên bàn một cái nồi.

“Oa, Vũ Dương muội có phúc đấy, hôm nay lại có lẩu!”

Khánh Mộ Lam hào hứng cầm đũa lên: “Đây gọi là lẩu Đằng Tiêu, ăn đi ngon lắm đấy, ở hoàng cung nhất định muội chưa được ăn đâu, mau thử đi”.

Lấy ra một lát thịt cừu từ khung gỗ bên cạnh rồi đổ nó vào nồi nóng sôi, thấy đã chín vừa ăn rồi liền gắp ra đĩa đưa tới trước mặt Cửu công chúa.

Thấm Nhi định ngăn cản nhưng lại bị Châu Nhi kéo lại.

Trước khi thức ăn được bày lên bàn cô ấy đã kiểm tra rồi.

Chế độ ăn uống của Đại Khang chủ yếu được hầm. Nồi lẩu đã xuất hiện, nhưng đây là cách ăn người nghèo. Về cơ bản, nước trắng được đun sôi các loại rau rừng.

Cửu công chúa thực sự chưa từng nhìn thấy.

Hơn nữa nồi lẩu mà Kim Phi tiếp đãi Cửu công chúa cũng khác với lẩu truyền thống của Đại Khang.

Đầu tiên nó không phải là nước trắng đun rau rừng, mà được dùng từ nước gà hầm trong nhiều giờ cùng các loại gia vị đậm đà, miễn cưỡng được coi là một nồi lẩu cay.

Ở kiếp trước Tứ Xuyên là một tỉnh lớn về ớt, nhưng nguồn gốc của ớt cũng là bắt nguồn từ châu Mỹ. Mà lúc này, Đại Khang không có ớt, người Tứ Xuyên bây giờ không quá thích ăn cay mà thích ăn chua hơn.

Vì vậy trong giới ẩm thực của Đại Khang lan truyền cách nói “Nam ngọt Bắc mặn, Đông cay Tây chua”.

Những người ăn thực phẩm cay tập trung ở các khu vực ven biển phía đông, và vị cay mà Đại Khang nói tới không phải là cay của ớt, mà là cay của gừng, tỏi, gỗ.

Do các khu vực ven biển phía đông, thường được tiêu thụ nhiều loại hải sản, cần sử dụng gừng, tỏi để lái mùi cá tanh.

Cửu công chúa gắp một miếng thịt cừu và cho vào trong miệng.

Tác động của lần tiếp xúc đầu tiên vị cay là nhiều nhất. Cửu công chúa suýt chút nữa thì nhổ miếng thịt ra.

Nhưng sau khi nhai một vài lần cô ấy đã cảm nhận được vị ngon của nó.

Gai dầu với hạt tiêu, cộng thêm sự tươi ngon của thịt cừu, khiến người ta cảm thấy dư vị vô tận.

Cộng thêm một ly rượu trắng tinh khiết của Kim Phi thì càng thêm hoàn mỹ.

Cửu công chúa người vẫn luôn điềm tĩnh tối đó đã uống say.
Chương 404: Thiên đường nhân gian

Sau đó mấy ngày, Cửu công chúa cùng với Khánh Mộ Lam và Kim Phi đã đi dạo quanh làng Tây Hà vài lần.

Kể cả lò xi măng và lò vôi đầy bụi, cũng đã đến đó hai lần.

"Mộ Lam tỷ, tỷ từng nói làng Tây Hà tốt, nhưng ta vẫn luôn không tin, ta còn nghĩ một cái làng nhỏ trên núi sao có thể tốt như vậy? Giờ ta mới biết, nơi này còn tốt hơn so với lời tỷ nói, chẳng khác nào một thiên đường trên nhân gian!"

Cửu công chúa bước ra khỏi lò vôi, cởi bỏ chiếc khẩu trang làm bằng bông dày: “Nếu ở Đại Khang nơi nào cũng được như vậy, cớ gì lại không phồn vinh chứ?”

Càng ở làng Tây Hà lâu, Cửu công chúa càng thích nơi này.

Đầu tiên là cơm canh.

Nhuận Nương đã học được rất nhiều phương pháp nấu ăn từ kiếp trước của Kim Phi, trong mấy ngày gần đây đã thay đổi rất nhiều món ăn cho công chúa.

Nguyên liệu tuy rất đơn giản, không bằng cao lương mỹ vị trong cung, nhưng đều là những món Cửu công chúa chưa từng ăn.

Mà ở đây, không có âm mưu, mọi người đều cố gắng hết sức để làm công việc của mình, cả ngôi làng tràn ngập cảnh thịnh vượng.

Đây là điều khiến Cửu công chúa thích nhất.

"Muội thích thì cứ ở lại lâu hơn đi".

Khánh Mộ Lam nói vậy nhưng cô ấy biết điều đó là không thể.

Cửu công chúa thành hôn không chỉ là chuyện của riêng cô ấy, mà còn là chuyện của toàn bộ Đại Khang.

“Ta không ở lại được nữa”, Cửu công chúa khẽ lắc đầu: “Hôn lễ sắp tới rồi, ta phải đi".

Ánh mắt Khánh Mộ Lam vừa rồi còn đang vui vẻ bỗng chốc tối sầm lại.

Kim Phi cũng im lặng.

Được sinh ra trong hoàng tộc là một loại may mắn và cũng là bất hạnh.

Cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử cũng giống như nuôi cổ, có mười mấy, thậm chí mấy chục hoàng tử, cuối cùng chỉ có một người chiến thắng.

Kết cục của kẻ bại trận thường rất bi thảm, cho dù không chết trong trận chiến cũng sẽ bị quản thúc cả đời, có thể còn bị thái giám khi dễ.

Con gái của hoàng đế thì có tốt hơn một chút, mặc dù không có cách nào làm chủ chuyện kết hôn, nhưng phụ nữ thời phong kiến đều thế cả, căn bản là chưa từng gặp mặt người mình sẽ kết hôn trước khi kết hôn.

Sau khi công chúa xuất giá, gia đình chồng của cô ấy nói chung sẽ nể mặt hoàng thất mà không khi dễ và sỉ nhục cô ấy.

Nhưng hoàn cảnh của Cửu công chúa thì khác.

Cô ấy xuất giá vì mục đích hòa thân.

Hơn nữa Đại Khang ở thế yếu, khi Cửu công chúa đến Thổ Phiên, địa vị nhất định sẽ không cao lắm.

Kim Phi không thể làm gì được, y thở dài và hỏi: "Khi nào người rời đi?"

"Ngày mai".

Cửu công chúa quay đầu nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, ngày mai ta đi rồi, chúng ta có thể nói chuyện một chút với nhau được không?"

Mấy ngày nay mưa to không ngớt, Kim Phi cũng không nhàn rỗi.

Ngoài việc bận rộn trong phòng thí nghiệm, y luôn tìm vệ sĩ hộ tống trở về để tìm hiểu về lượng mưa ở nhiều nơi.

Đặc biệt là các vệ sĩ ở kinh thành, vừa trở về đã lập tức bị Kim Phi gọi đi.

Biết được khu vực Trang Nguyên sẽ không gặp phải hiện tượng nhiều ngày nhiều mây liên tục, sẽ tạnh sau vài cơn mưa thu, Kim Phi lập tức viết thư cho Lạc Lan, yêu cầu cô ấy huy động nhân thủ của thương hội thu mua ngũ cốc ở các vùng khác nhau của Trang Nguyên.

Ngoài ra, Kim Phi còn yêu cầu Đường Tiểu Bắc và Trịnh Phương huy động một số lượng lớn người xuôi dòng sông đến Giang Nam.

Khí hậu ở Giang Nam ấm áp và ẩm ướt, thích hợp cho sự phát triển của cây lương thực, trước giờ luôn màu mỡ.

Những người do Kim Phi cử đến không chỉ phải thành lập một thương hội ở Giang Nam, mục tiêu chính còn là thu mua ngũ cốc, sau đó vận chuyển về Kim Xuyên bằng đường thủy.

Tất cả những điều này, Cửu công chúa đều nhìn thấy.

Cô ấy biết Kim Phi làm điều này chắc chắn không phải để kiếm tiền, mà vì y thực sự lo lắng về nạn đói.

Trên thực tế, Cửu công chúa cũng lo lắng về vấn đề này và luôn muốn nói chuyện này với Kim Phi.

Nhưng Kim Phi lần nào cũng né tránh.

Ngày mai phải đi rồi, Cửu công chúa đã quyết định, cho dù hôm nay có phải bám dính lấy thì cô ấy cũng sẽ không buông tha cho Kim Phi.

Kim Phi cũng cảm nhận được thái độ kiên quyết của Cửu công chúa, hỏi: "Công chúa điện hạ muốn nói gì?"

“Nói chuyện Đại Khang đi”, Cửu công chúa vuốt tóc về sau tai: “Tiên sinh, tiên sinh cảm thấy Đại Khang còn có thể cứu vãn không?”

Khi Kim Phi nghe thấy vậy, đồng tử bất giác co lại.

Chủ đề này quá nhạy cảm.

Cửu công chúa hỏi quá trực tiếp.

“Người thật sự muốn nói chuyện này sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại.

“Xin tiên sinh chỉ giáo!”, Cửu công chúa chắp tay, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.

“Vậy thì”, Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kỳ thực, triều đình Đại Khang thu thuế, bách tính có thể chấp nhận được, nhưng quan lại các cấp lại tăng giá, tăng thêm gánh nặng lên đầu người dân, rất nặng nề.

Ít nhất một nửa các loại thuế mà dân nộp đều được chia cho quan lại các cấp, triều đình bị mang tiếng nhưng ngân khố ngày càng trống rỗng.

Như ta đã nói, nếu xử lý được quan lại tham ô, địa chủ và thân hào, quyết tâm chấn chỉnh quân đội, thì Đại Khang tự nhiên sẽ được cứu.

Biết là khó, nhưng Đại Khang lúc này giống như một bệnh nhân bị áp xe, xung quanh là mấy con chó hung ác, nếu không chịu đau cắt bỏ áp xe, đến khi vết loét xâm lấn vào tủy xương sẽ không thể cử động được. Cho dù không chết vì bệnh, cũng sẽ bị chó hung ác ăn thịt!"

Cửu công chúa thở dài, cũng không phản bác lời Kim Phi nói, mà tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi xử lý xong quan lại tham nhũng, địa chủ cùng thân hào, chúng ta nên làm như thế nào nữa?"

"Lão tiên sinh nói với ta, nông nghiệp lập quốc, công nghiệp cường quốc, giáo dục hưng quốc, thương nghiệp phú quốc!"

Kim Phi nói: "Nếu nông nghiệp phát triển tốt, người dân sẽ được no bụng, nếu công nghiệp phát triển tốt, thì có thể chế tạo vũ khí mạnh, người dân sẽ không bị người nước ngoài bắt nạt, nếu thương nghiệp phát triển tốt, người dân sẽ có cuộc sống giàu có, giáo dục tốt sẽ cung cấp cho đất nước nguồn nhân tài ổn định!

Khi được ăn no, không bị ức hiếp, có tiền tiêu xài, con cái có tương lai thì dân chúng lại tạo phản làm gì chứ?"

"Nông nghiệp lập quốc, công nghiệp cường quốc, giáo dục hưng quốc, thương nghiệp phú quốc!"

Cửu công chúa lặp đi lặp lại lời của Kim Phi, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Kể từ khi có khái niệm về gia quốc, Cửu công chúa đã suy nghĩ về cách làm cho Đại Khang thịnh vượng.

Để đạt được điều này, cô ấy đã đọc vô số tác phẩm kinh điển và suy nghĩ không biết bao nhiêu đêm.

Đau khổ truy tìm, nhưng không thể tìm thấy một lối thoát.

Nhưng vài lời của Kim Phi đã khiến Cửu công chúa cảm thấy như được khai sáng.

Giống như một mớ dây thừng, cô ấy đã tìm tòi trong nhiều năm mà không có manh mối.

Kim Phi đã giúp cô ấy tìm điểm mấu chốt, kéo nhẹ một cái, sợi dây đã được tháo gỡ.

Những vấn đề khiến cô ấy đau đầu trong nhiều năm đột nhiên trở nên rõ ràng.

"Mấy câu này, thật là một công thức tốt để trị quốc!"

Cửu công chúa cúi đầu thật sâu trước Kim Phi, xúc động nói: "Nếu tiên sinh ra đời sớm hơn trăm năm, Đại Khang sẽ không rơi vào tình trạng này!"

"Điện hạ quá khen rồi!"

Kim Phi vươn tay đỡ Cửu công chúa, vừa định nói chuyện, một người đeo khẩu trang chạy tới.

Vừa chạy, hắn vừa hét lên: "Tiên sinh, thành công rồi! Tiên sinh, thành công rồi!"

Thấm Nhi và A Mai đứng cách đó không xa đồng thời trở nên cảnh giác, ngăn trước mặt Cửu công chúa.

Đại Lưu thì thẳng thắn hơn, giơ chân đá vào người đàn ông: "La cái gì? Không thấy tiên sinh đang nói chuyện với khách quý sao? Không có phép tắc gì cả!"

Người đàn ông bị đá một cước cũng không tức giận, hưng phấn nói: "Tiên sinh, chiếc cốc mà ngài nói đã được làm xong rồi!"

Khi Kim Phi nghe thấy thế, không thèm đoái hoài đến Cửu công chúa nữa mà co giò chạy biến.
Chương 405: Thủy tinh ngọc nước

Vôi không chỉ được sử dụng để xây dựng nhà cửa mà còn giống như Natri Cacbonat, là một trong những nguyên liệu thô công nghiệp cơ bản với nhiều ứng dụng rộng rãi.

Nó thậm chí có thể được sử dụng làm thuốc.

Vì vậy diện tích của nhà máy vôi ở làng Tây Hà cần rất lớn và có ba lò nung vôi.

Ở góc Tây Bắc của nhà máy vôi, có một xưởng nhỏ với không nhiều công nhân, chỉ có sáu người.

Nhưng xưởng nhỏ này lại là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất trong khu công nghiệp Trường Xà Câu, cả ngày đều có vệ sĩ canh gác.

Sáu công nhân cũng được Tiểu Ngọc lựa chọn cẩn thận, những người có thể tin tưởng tuyệt đối.

Đây là phòng thí nghiệm thủy tinh của Kim Phi, nơi có lò nung chuyên dụng để nung thủy tinh.

Sau khi Kim Phi bước vào, hai công nhân đang nhìn xuống đất một cách hào hứng.

Trên mặt đất có mấy khối pha lê màu xanh lục, khối lớn cỡ nắm tay, khối nhỏ chỉ bằng quả óc chó.

“Tiên sinh, ngài nhìn xem, bọn tôi tạo ra được rồi!”

Một công nhân chỉ vào khối pha lê và hào hứng nói: "Thứ này đẹp quá!"

Khối pha lê là thủy tinh, nhưng trước khi những người công nhân kịp đưa nó vào khuôn, nó đã rơi xuống đất và vón cục lại.

Và vì có nhiều tạp chất hơn nên màu sắc không sáng, chưa kể có màu xanh đậm và độ trong suốt cũng rất thấp.

Kim Phi nhìn vào trong bếp, thấy vẫn còn rất nhiều chất lỏng thủy tinh, vì vậy y lấy một ống sắt rỗng đã chuẩn bị trước đó, đang định lấy một ít để thử, thì nghe thấy giọng nói của vệ sĩ ở cửa: “Đứng lại!”

Kim Phi biết rằng Cửu công chúa tới rồi, chỉ đành đặt ống sắt xuống, chạy đến cửa, dẫn Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam vào.

Nhưng ngoại trừ Thấm Nhi và A Mai, những thị vệ khác đều bị vệ sĩ của Kim Phi chặn lại.

“Mảnh ngọc nước thủy kinh lớn như vậy sao?”

Cửu công chúa vừa đi vào đã nhìn thấy những quả cầu thủy tinh đông cứng trên mặt đất.

“Người biết thứ này?”, Kim Phi cau mày hỏi.

Ở lịch sử kiếp trước, thủy tinh do người Ai Cập cổ đại lần đầu tiên chế tạo ra, nhưng không biết vì sao, nó không được phổ biến.

Chính người Phoenicia đã làm cho thủy tinh trở nên phổ biến, họ làm ra thủy tinh một cách tình cờ và kiếm bộn tiền.

Trong một thời gian dài, thủy tinh là một thứ xa xỉ rất đắt tiền, được gọi là ngọc nước.

Vì sự quý hiếm của nó, giá trị của thủy tinh trong thời cổ đại vượt xa so với vàng và hầu hết các loại đá quý tự nhiên cùng khối lượng.

Theo ghi chép lịch sử, vào thời nhà Đường, có thương nhân đã mua một vài hạt thủy tinh và mua một ngôi nhà đắt tiền ở Trường An thịnh vượng.

Trong kế hoạch của Kim Phi, thủy tinh là mặt hàng rất quan trọng.

Nếu nó hoạt động đúng cách, những lợi ích mà nó mang lại không ít hơn xà phòng và dao đen.

Sở dĩ có tự tin như vậy là bởi vì Kim Phi phái người đi điều tra, Đại Khang trước mắt còn chưa có thủy tinh.

Nhưng Cửu công chúa vừa nhìn một cái đã nhận ra, rõ ràng đã từng thấy.

“Biết, mấy năm trước sứ giả Ngụy Quốc tới Đại Khang, trong số lễ vật tặng phụ hoàng có mảnh thủy tinh ngọc nước, phụ hoàng rất yêu thích”, Cửu công chúa trả lời.

“Ngọc nước bọn họ mang tới như thế nào?”

“Không to bằng những cái này, cái lớn nhất chỉ bằng trứng chim bồ câu, màu sắc cũng rất đục, không đẹp bằng mấy cái này, vẫn còn nhiều lỗ thủng, nhưng chắc là tròn trịa hơn một chút”, Cửu công chúa đáp.

Nghe Cửu công chúa nói như vậy Kim Phi liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Màu đục và có bọt khí, chứng tỏ công nghệ sản xuất thủy tinh của đối phương còn rất lạc hậu.

Trên thực tế, sự phát triển của thủy tinh đã bị đình trệ trong một thời gian dài, hàng trăm năm qua, mọi người đều cho rằng thủy tinh vốn có màu xanh lục, không thể có màu khác.

Sau đó, người ta phát hiện ra rằng lý do tại sao thủy tinh có màu xanh lục là do nguyên liệu thô có chứa một lượng nhỏ sắt.

Bằng cách thay đổi nguyên liệu thô, có thể tạo ra thủy tinh có màu khác.

Còn về phương pháp xử lý cũng rất đơn giản, làm nguội thủy tinh nóng chảy thành hạt lớn nhỏ liền trở nên rất đáng giá, không cần xử lý thêm.

Thủy tinh đã được sử dụng như một loại đá quý trong hàng ngàn năm trước khi xuất hiện những mảnh thủy tinh lớn.

Và Kim Phi không chỉ biết cách thay đổi màu sắc của thủy tinh mà còn biết cách chế tạo những đồ thủy tinh tinh xảo và những mảnh thủy tinh lớn.

Tuy nhiên, Kim Phi không vì điều này mà lơi lỏng cảnh giác.

Kiếp trước thủy tinh chậm phát triển là bởi vì khi truyền công nghệ sản xuất cho người Ý, người Ý đã phong tỏa công nghệ, nhốt người thợ làm thủy tinh trên một hòn đảo nhỏ, suốt đời không thể rời đi.

Động thái này đã ngăn chặn rất tốt việc rò rỉ công nghệ, và sẽ không có đối thủ cạnh tranh.

Không có cạnh tranh thì không có động lực để tiến bộ.

Sau đó, công nghệ này lan rộng và phát triển nhanh chóng, các sản phẩm thủy tinh khác nhau đua nhau xuất hiện.

Thủy tinh cũng nhanh chóng từ một mặt hàng xa xỉ trở thành hàng hóa thông thường.

Bây giờ Kim Phi có công nghệ sản xuất tiên tiến nhất, việc kiếm tiền trước là điều đương nhiên.

Biết mình biết địch mới trăm trận trăm thắng, Kim Phi hỏi: "Sứ giả Ngụy Quốc có nói cho ngươi biết họ lấy nó từ đâu không?"

“Nói rồi”, Cửu công chúa đáp: “Nghe nói là do một đám hải tặc tóc đỏ cướp được”.

“Hải tặc tóc đỏ?”, Kim Phi hơi híp mắt lại.

Có rất ít người tóc đỏ ở châu Á, những tên cướp biển tóc đỏ rất có thể là người da trắng đến từ châu Âu.

Trước khi Kim Phi xuyên không, nguyên chủ chỉ là một học giả sống trong núi, chưa từng nhìn qua thế giới.

Các ngành công nghiệp khác nhau của Đại Khang rất lạc hậu, vì vậy Kim Phi cảm thấy rằng thế giới vẫn đang trong thời kỳ rất lạc hậu.

Nhưng bây giờ cả người châu Âu cũng chạy đến Ngụy Quốc rồi, ít nhất nó cho thấy sự phát triển của châu Âu phải tốt hơn Đại Khang, ít nhất là ngành đóng tàu cũng tốt hơn.

Cũng không biết liệu người châu Âu đã tìm ra châu Mỹ hay chưa.

Trong lòng suy nghĩ nhưng việc trên tay Kim Phi vẫn không dừng lại, cầm lấy ống sắt duỗi vào trong lò nung.

Nguyên liệu để làm thủy tinh là cát, sau khi được nấu chảy ở nhiệt độ cao, cát sẽ trở thành một chất lỏng sền sệt giống như xi-rô.

Đây là thủy tinh lỏng.

Dùng ống sắt lấy ra một viên nhỏ, kết quả Kim Phi còn chưa kịp thổi, chất lỏng thủy tinh đã rơi xuống đất.

Kim Phi không nản lòng, anh lại kéo ống sắt vào và lấy một viên khác.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Kim Phi đặt thủy tinh nóng chảy lên miệng lò đợi một lúc, nguội đi một chút mới lấy ra.

Lần này chất lỏng thủy tinh không nhỏ giọt, Kim Phi vội vàng áp miệng vào đầu kia của ống sắt để thổi khí.

Độ dẻo của chất lỏng thủy tinh rất cao, tương tự như độ dẻo của quả bóng bay, trong điều kiện bình thường, quả bóng này khi được thổi đến kích thước bằng quả bóng rổ sẽ không bị vỡ.

Nhưng không biết vì lý do gì, Kim Phi chỉ thổi hai lần, thủy tinh lỏng đồng loạt nổ tung.

May mắn thay, Kim Phi đang mặc một chiếc áo bảo hộ, nhưng một trong những công nhân đã đến quá gần, chân đạp vào một mảnh nhỏ, nhảy dựng lên vì nóng.

Kim Phi vẫn không bỏ cuộc, vất chất lỏng thủy tinh bị hỏng đi, lại lấy một viên khác.

Kết quả vẫn thất bại.

Một lần, hai lần…

Trải qua hơn chục thí nghiệm liên tiếp, hai má của Kim Phi đã phồng đến mức bị đau, nhưng y không thành công dù chỉ một lần.

Hoặc nó nhỏ giọt trực tiếp, hoặc nó bị làm mát quá mức và hoàn toàn không thể thổi được, hoặc nó phát nổ ngay khi được thổi

Lúc này, mặt đất khắp nơi đều bị bao phủ bởi những vết thủy tinh lạnh lẽo, và các công nhân đều tránh xa Kim Phi, vì sợ lại bị bỏng.

“Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào vậy?”

Kim Phi xoa má lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK