Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Lòng dạ thâm sâu

Từ sau khi việc tiêu diệt bọn thổ phỉ kết thúc, Kim Phi luôn tìm kiếm Phùng tiên sinh, nhưng mãi vẫn không tìm thấy.

Sau này Phùng tiên sinh lại bày mưu tính kế ở xung quanh núi Ngũ Lang, coi Kim Phi và tiêu cục làm lực lượng chủ yếu, còn có binh lính của Kim Xuyên đều kéo đến núi Ngũ Lang.

Trải qua muôn vàng rắc rối, toàn bộ chỉ vì mục đích ám sát Cửa công chúa.

Nhưng ông ta không ngờ rằng bọn thổ phỉ của huyện Thanh Sơn lại không hề đơn giản, số lượng thổ phỉ lên đến vài ngàn, không ngờ không cầm cự nổi một ngày, bị Kim Phi đánh bại, Kim Phi cùng Khánh Mộ Lam kịp thời ứng cứu Cửu công chúa.

Mặc dù vậy, Phùng tiên sinh vẫn không từ bỏ.

Vì để bảo đảm không có thêm bất kì thất bại nào, ông ta chuẩn bị vài kế hoạch, nếu như đám thủy tặc không thành công, phía sau vẫn còn hàng loạt kế hoạch ám sát khác.

Trận chiến ở trên ngọn đồi nhỏ, chỉ là một trong số đó mà thôi.

Chủ lực hộ vệ và binh lính của Quảng Nguyên, Kim Xuyên đều kéo tới, ngay cả khi Kim Phi hộ tống Cửu công chúa, cũng sẽ rất khó để sống sót đi đến làng Tây Hà.

Không ngờ, Kim Phi lại đưa Cửu công chúa đến xưởng làm muối, đợi đến khi lực lượng hộ vệ chủ lực tập trung lại mới lên đường.

Thật ra cho đến khi Phùng tiên sinh cử người đến bao vây Khánh Mộ Lam, Kim Phi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta to gan đến mức ám sát công chúa.

Sau khi tìm ra tất cả manh mối, Kim Phi đã rất ngạc nhiên.

Ý đồ của Phùng tiên sinh thật sự quá thâm sâu, hết kế hoạch này đến kế hoạch khác.

Cửu công chúa có thể sống sót đến bây giờ, cũng coi như may mắn.

Nếu không phải đúng lúc gặp Quan Trụ Tử, nếu bọn thổ phỉ ở quận Thanh Sơn có thể cầm cự hơn một ngày nữa, nếu đội hộ vệ không phát hiện ra gián điệp, nếu Kim Phi sau khi hộ tống công chúa không đến xưởng làm muối, mà chọn trở lại làng Tây Hà, thì Cửu công chúa đã chết rồi.

Sau đó, con mắt của đội Chung Minh, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, tất cả đang chạy hết công suất, tìm kiếm Phùng tiên sinh.

Tiếc là Phùng tiên sinh có người Đảng Hạng bảo vệ, họ thậm chí không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.

Trong tuyệt vọng, Kim Phi và Cửu công chúa đã lên kế hoạch.

Không chỉ phái hộ vệ giả dạng người lao động, còn triệu tập một lượng lớn đường dây ngầm, hoàn toàn bao vây lối đi của người Đảng Hạng!

Khánh Hâm Nghiêu còn phái đội thủy tặc phong tỏa sông Gia Lăng, chỉ cần Phùng tiên sinh còn ở Tây Xuyên, sớm muộn gì cũng bị phát hiện!

Thu xếp xong chiến trường, trời càng lúc càng tối, khẳng định không thể đến trạm dịch kịp, Cửu công chúa chỉ đành ra lệnh dựng trại.

Lúc binh lính đang dựng trại, Châu Nhi trở về.

“Khởi bẩm điện hạ, những người bị bắt đều là những người Đảng Hạng bị ruồng bỏ, họ chỉ biết phục kích điện hạ, họ không biết những con ngựa đến từ đâu”.

Châu Nhi hồi báo: “Còn nữa, hộ vệ đi vào rừng điều tra phát hiện có hai máy bán đá”.

“Đúng thật là không tiếc ngân lượng!”

Cửu công chúa đoán được những người bị bắt này là những người bị bỏ rơi, nhưng lại không ngờ đối phương lại đi làm máy bắn đá: “ Máy bắn đá là do họ tự tạo thành ư?”

Máy bắn đá đã bị rò rỉ đến Đảng Hạng, Cửu công chúa rất tức giận.

Nhưng ván đã đóng thành thuyền, kĩ thuật đã bị rò rỉ, không thể lấy lại được.

“Không đúng, lúc bọn họ vào trong rừng, máy bắn đá đã ở đây rồi”.

Châu Nhi đáp.

“Cũng may lính trinh sát kịp thời phát hiện, nếu chúng ta đi vào tầm bắn của máy bắn đá, thì lần này đã gặp phải nguy hiểm”.

Khánh Mộ Lam hơi sợ hãi.

“Họ thật sự rất biết cách chọn địa điểm, khu rừng này là con đường mà chúng ta buộc phải đi qua, hơn nữa vừa ra khỏi núi, nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, cũng rất mệt mỏi, đây chính là chỗ mai phục tốt nhất.

Cửu công chúa chú ý xung quanh, nói: “Ta con cho rằng bọn họ sẽ động thủ ngay trong núi”.

Lúc xuống núi, cô ấy đặc biệt ra lệnh nghỉ ngơi ở dưới núi một lúc, chính là đợi ám sát.

Kết quả người Đảng Hạng lúc dưới núi không có động tĩnh gì, mà chọn nơi này.

Nơi này thuộc huyện Miên Châu, trong đêm, quận trưởng Miên Châu đã dẫn đến 500 binh lính.

Cửu công chúa đã không còn cách nào có thể lần nữa tin tưởng binh lính của Quảng Nguyên, sáng hôm sau liền tráo đổi, để Tiêu đo úy dẫn bọn họ trở về đợi xử trí.

Con đường lầy lội, đội ngũ của Cửu công chúa đi rất chậm.

May mà binh lính do quận trưởng Miên Châu phái đến số lượng rất đông, có thể giúp người lao động đẩy xe, nếu không thì không thể đi được.

Cửu công chúa gặp nạn, Kim Phi ở làng tây Hà cũng không nhàn rỗi.

Trải qua mười mấy ngày nỗ lực, Kim Phi cuối cùng quyết định tỷ lệ hoàn thiện nguyên vật liệu cho một số loại kính thông thường và sản xuất thành công kính mặt phẳng.

Trong mười ngày này ăn uống đều ăn trong xưởng thủy tinh, cuối cùng có thể đến giai đoạn cuối.

Trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau Kim Phi đi bộ đến xưởng luyện.

Vừa bước vào cửa, y nhìn thấy trong xưởng có nhiều hơn một giá bằng sắt.

Thấy một nữ nhân công đang chuyển động cánh tay ở bên khung sắt, để di chuyển khối sắt.

Khối sắt đó ít nhất phải nặng vài trăm kí, nữ công nhân đã nhấc khối sắt đó lên một cách nhẹ nhàng.

Đợi khi nữ nhân công đó đặt khối sắt xong, Kim Phi mới bước tới, nhìn xong quanh khung sắt.

Bình thường xưởng rèn sắt đều mua về các khối sắt nhỏ thì mười mấy kí, có rất nhiều khối lớn.

Làm ra một sản phản bình thường cũng không nặng, cho nên Kim Phi chưa chế tạo ra những thiết bị nặng, thỉnh thoảng có vài đồ vật nặng, vài người cùng nhau khiêng lên là được rồi.

Nhưng nữ nhân công sử dụng khung sắt, không chỉ có cánh tay, nó còn được trang bị một bộ bánh răng, mặc dù rất đơn giản nhưng nó vẫn giữ nguyên được nguyên lí ban đầu, có thể nâng vật nặng mà không tốn nhiều sức.

“Cái này là ai làm vậy?”

“Kim Phi chỉ vào khung sắt hỏi: “Là Mãn Thương làm sao?”

Mãn Thương là người trải qua sự cực khổ, hơn nữa trên người có tật, vì vậy với cuộc sống bây giờ, rất cảm kích, hơn nữa làm việc cũng rất chăm chỉ, lần nào Kim Phi giao việc hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.

Quản lý xưởng luyện kim hết lòng đào tạo các nữ đệ tử.

Tiếc là Mãn Thương thiên bẩm có hạn, học mọi thứ cũng coi là nhanh nhẹn, nhưng thiếu sự sáng tạo, Kim Phi dạy gì thì học đó, trên cơ bản không biết dựa theo tình hình mà ứng biến.

Không ai là hoàn hảo, Kim Phi đã rất hài lòng với Mãn Thương.

Đương nhiên, nếu hắn có thể mở mang đầu óc, thì sẽ càng tốt.

“Bẩm tiên sinh, không phải Mãn Thương, là... là đệ đệ của ta làm ạ!”

Nữ nhân công sợ Kim Phi nổi giận vì đã lãng phí sắt thép, vội giải thích: “Tiên sinh, những ống sắt này vẫn có thể tháo ra sử dụng, còn mấy bánh răng này... sau này có thể trừ vào lương của ta”.

“Đồ tốt như vậy tại sao phải tháo gỡ nó?”

Kim Phi an ủi: “Cô không cần lo lắng, sẽ không trừ lương của cô, còn phải khen thưởng cho đệ đệ của cô!”

“Cảm tạ tiên sinh!”

Số lần mà nữ nhân công này tiếp xúc với Kim Phi không ít, biết lời Kim Phi đã nói thì sẽ làm nên không lo lắng nữa.

“Đệ đệ của cô có thể làm ra đồ tốt như vậy, khẳng định là rất lợi hại”.

“Đúng vậy, đệ đệ của ta rất thông minh”.

Nữ nhân công khen ngợi đệ đệ cô trước mặt Kim Phi, còn vui mừng hơn là khen cô, cười nói: “ Lúc nó 3 tuổi đã biết chữ, 5 tuổi có thể đọc sách, chỉ là nó quá trầm tính, không thích nói chuyện, mỗi ngày chỉ lấy cành cây viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, cũng không biết nó vẽ cái gì.

“Cũng là một thiên tài, đệ đệ cô ở đâu, dẫn đến gặp ta”.

Kim Phi cười hỏi.

Xem ra người này là một kỹ sư, kiểm tra một lát, nếu bản tính tốt, có thể bồi dưỡng trở thành đồ đệ.

“Đệ đệ ta đang ở núi Thiết Quán, ta sẽ đi xin Mãn Thương tiên sinh nghỉ phép, dẫn đệ đệ tới đây”.

Nữ nhân công mừng rỡ nói.
Chương 412: Vạn Vũ Hồng

“Núi Thiết Quán?”

Kim Phi cẩn thận đánh giá nữ nhân công: “Năm nay đệ đệ của cô bao nhiêu tuổi?”

Hiện giờ nữ nhân công ở làng Tây Hà quả thật quá nhiều, đến giờ giao ban, trong làng khắp nơi đều có các cô nương.

Mặc dù xưởng luyện sắt không có nhiều người như xưởng dệt nhưng từ sau khi chuyển sang sản xuất dây chuyền, đã không còn quản lý nghiêm khắc như vậy nữa.

Mãn Thương lại tuyển thêm vài học viên, Kim Phi cũng không nhận ra hết.

Bây giờ nữ nhân công nói đến núi Thiết Quán, Kim Phi cũng có chút ấn tượng.

Lúc đầu xưởng luyện sắt chỉ có y và Mãn Thương, bận rộn không hết việc nên bèn chọn vài người làm từ núi Thiết Quán đến giúp.

Nữ nhân công này hình như là một trong số đó.

Núi Thiết Quán là căn cứ sản xuất xà phòng của làng Tây Hà, các nữ nhân công trong đó ngoài những người bị thổ phỉ bắt giữ thì là người hầu lúc trước được Kim Phi mua về từ quận thành.

Lúc đó không nhẫn tâm nhìn thấy đứa trẻ bị bán đi, Kim Phi bèn thuận tiện mua hết đám trẻ đó.

Thế nên trẻ con trên núi Thiết Quán đều ngang tuổi nhau.

“Năm nay đệ đệ ta tám tuổi rồi”, nữ nhân công đáp.

“Tám tuổi…”

Kim Phi hơi thất vọng.

Y còn muốn nhận đồ đệ nhưng đối phương mới tám tuổi, nhận thế nào được?

Không thể cứ suốt ngày bảo một đứa nhóc ở mãi trong xưởng luyện sắt chứ?

Một đứa trẻ tám tuổi có lẽ còn chưa cao bằng cái bàn nữa kia, cũng chẳng cầm nổi cái búa.

“Không đúng, đệ đệ cô mới tám tuổi, lại ở núi Thiết Quán, nó giúp cô làm bánh răng thế nào được?”, Kim Phi hỏi.

“Khoảng thời gian trước ta đến núi Thiết Quán thăm đệ đệ, nó nhìn thấy tay ta bị tấm sắt đập trúng bèn vẽ một bức tranh cho ta”.

Nữ nhân công trả lời: “Sau khi ta trở về, chồng ta mãi bận việc ở Trường Sà Câu nên ta đã đưa bản vẽ cho Mãn Thương tiên sinh. Mấy ngày hôm đó vừa lúc không có việc gì khác, Mãn Thương tiên sinh dẫn dắt bọn ta làm ra cái này theo bản vẽ, không ngờ bỗng chốc lại thành công”.

“Bản vẽ đâu, cho ta xem thử”.

“Ta đi lấy”, nữ nhân công vội chạy vào văn phòng xưởng luyện sắt, lấy một bản vẽ đem đến.

Bản vẽ được vẽ bằng giấy bút, mặc dù chữ viết khá non nớt nhưng bản vẽ vẫn khá chuẩn, ghi chú kích thước cũng cực kỳ chi tiết.

Khiến Kim Phi cực kỳ bất ngờ.

Mới tám tuổi mà đã có thể làm được cụm bánh răng, còn biết vẽ bản vẽ, nếu đào tạo có kế hoạch thì tương lai sáng lạn.

“Tiên sinh, người còn muốn gặp đệ của ta không?”

Nữ nhân công hỏi: “Nếu muốn gặp thì ta đi tìm Mãn Thương tiên sinh để xin nghỉ phép”.

“Cô đừng dẫn nó chạy qua chạy lại nữa, ta đến núi Thiết Quán một chuyến”.

Mặc dù bây giờ Kim Xuyên đã không còn thổ phỉ nữa nhưng núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không gần, dọc đường đều là đường núi, một cô gái cõng một đứa trẻ tám tuổi chạy tới chạy lui vẫn không an toàn.

“Tiên sinh tự mình đến núi Thiết Quán ư?”

Nữ nhân công không khỏi vui mừng.

Cô ấy có thể nhìn ra Kim Phi rất xem trọng đệ đệ của mình.

Là một cô gái phong kiến truyền thống, quan niệm gia tộc của nữ nhân công này rất bảo thủ, cô ấy cảm thấy rất vui khi thấy đệ đệ có thể thể hiện tài năng hơn cả chính bản thân mình.

“Ừ, ta cũng đã lâu rồi không đến núi Thiết Quán, cũng nên đến xem một chút”.

Kim Phi nói: “Cô đi nói với Mãn Thương một tiếng, lát nữa cô đi cùng ta”.

“Vâng”.

Nữ nhân công đặt công cụ xuống, chuẩn bị đi xin nghỉ phép, vừa lúc Mãn Thương bước vào.

“Tiên sinh, huynh cũng ở đây à?”

Mãn Thương vội hành lễ với Kim Phi với thân phận đệ tử.

Đây là do mẹ hắn yêu cầu, mỗi lần nhìn thấy Kim Phi đều phải hành lễ.

Lúc đầu Kim Phi vẫn không quen, sau đó yêu cầu mấy lần nhưng Mãn Thương vẫn cứ thế nên y cũng đành mặc kệ.

“Ngươi đến đúng lúc lắm, ta muốn dẫn… À phải rồi, cô tên là gì?”, Kim Phi nhìn nữ nhân công.

“Thưa tiên sinh, ta tên là Vạn Vũ Hồng”, nữ nhân công đáp.

“Tên hay lắm”, Kim Phi khen ngợi, sau đó nói: “Ta muốn dẫn Vạn Vũ Hồng đến núi Thiết Quán một chuyến”.

“Được”, Mãn Thương cúi người xuống đáp.

“À phải rồi, ở xưởng còn những người có hoàn cảnh như cô, tỷ tỷ ở làng Tây Hà, còn đệ thì ở núi Thiết Quán không?”, Kim Phi hỏi.

“Theo ta biết chắc là không còn”, Vạn Vũ Hồng đáp.

“Vậy vất vả cho hai người quá rồi”.

“Không vất vả gì cả, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn lúc ở quận thành rất nhiều”.

“Dù nói thế nào, để hai tỷ đệ các cô chia cách nhau là không nên”.

Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Sau này nếu gặp tình huống tương tự thì phải đón đứa trẻ đến làng Tây Hà luôn”.

“Vâng”, Mãn Thương đáp.

“Chúng ta đi thôi”, Kim Phi dẫn Vạn Vũ Hồng ra khỏi xưởng: “Phải rồi, cô biết cưỡi ngựa không?”

“Trước đây trong nhà từng nuôi hai con ngựa, ta không biết cưỡi lắm nhưng đi đường bình thường thì vẫn ổn”, Vạn Vũ Hồng đáp.

“Vậy ta không bảo người chuẩn bị xe ngựa nữa, chúng ta cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn”.

Kim Phi bảo Đại Lưu chuẩn bị ngựa, sau đó hỏi: “Cô xuất thân từ gia tộc lớn nhỉ?”

Giáo dục phổ cập ở Đại Khang rất thấp, người dân thường đặt tên rất tùy ý.

Quan Hạ Nhi, Quan Tiểu Nga đã được xem là tên hay ở trong làng rồi, rất nhiều cô gái đều được gọi là A Trân, A Hương, A Liên, còn nam thì tên là Thiết Thùy, Cẩu Đản, Đại Ngưu, Trụ Tử v.v., xác suất trùng tên cực kỳ cao.

Cái tên Vạn Vũ Hồng này không phải quá đặc biệt nhưng vừa nghe đã biết do người có đọc sách đặt tên.

Hơn nữa trong nhà từng nuôi ngựa, đệ đệ còn biết vẽ tranh, gia đình bình thường không có điều kiện này.

“Cũng không tính là gia tộc lớn gì, trước đây cha ta là quản sự doanh trại của quân Thanh An, sau đó quân Thanh An bị đánh bại, bệ hạ vô cùng tức giận, cha ta và rất nhiều thúc bá đều bị bắt, người trong nhà cũng bị bán ra ngoài, mẹ ta bị thương trong lúc cả nhà bị tịch thu tài sản, sau đó thì bị bệnh chết vài ngày trước khi tiên sinh đến chỗ người môi giới”.

“Nén bi thương”, Kim Phi tháp giọng nói.

Triều đình mục nát, người chịu khổ luôn là người dân.

Đồng thời Kim Phi cũng cởi bỏ được nghi ngờ trong lòng.

Thảo nào đệ đệ của cô ấy còn nhỏ đã biết vẽ tranh, thì ra là gia truyền.

“Đều đã qua rồi, nhờ ơn tiên sinh mà bây giờ ta và đệ đệ đều sống rất tốt, mẹ ở dưới hoàng tuyền mà biết cũng sẽ biết ơn tiên sinh nhiều lắm”, Vạn Vũ Hồng cảm kích nói.

Lúc đầu ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thật sự rất tuyệt vọng.

Nếu không phải vì không yên lòng đệ đệ, có lẽ cô ấy đã tự sát rồi.

Sau đó Kim Phi mua lại bọn họ, không bị bắt nô dịch mà cho cô ấy một công việc.

Mặc dù công việc trong xưởng luyện sắt vừa bẩn vừa mệt, nhưng ở đây sẽ không ai xem thường cô ấy. Sau khi sản xuất dây chuyền, mỗi tháng đều có ba ngày nghỉ, cô ấy có thể lấy tiền lương mua một ít đồ ăn ngon, sau đó đến núi Thiết Quán thăm đệ đệ, sướng hơn làm người hầu một trăm lần.

Thế nên Vạn Hồng Vũ thật lòng biết ơn Kim Phi.

“Vạn cô nương nói quá rồi”.

Kim Phi không muốn nói đến chủ đề nặng nề này bèn đổi chủ đề khác: “Chắc Vạn cô nương biết chữ nhỉ, tại sao không đến thương hội làm chưởng quầy?”

Mặc dù cô ấy đến xưởng luyện sắt khá sớm, nhưng sau đó cũng có một lần Đường Tiểu Bắc công khai tuyển dụng chưởng quầy nữ trong làng, người ở trong làng đều có thể đăng ký.

“Ta biết được một ít chữ, nhưng… nhưng khả năng tính toán của ta rất kém”.

Vạn Vũ Hồng đỏ mặt gãi đầu: “Lúc Tiểu Bắc phu nhân chọn chưởng quầy, điều kiện đầu tiên cũng không đạt”.

“Thì ra là thế”.

Kim Phi hiểu ra.

Đại Lưu dẫn ngựa đến, một đoàn người cưỡi ngựa chạy thẳng đến núi Thiết Quán.

Trên đường đi Kim Phi nhận ra Vạn Vũ Hồng nói cưỡi ngựa không tốt lắm đều là nghiêm tốn, kỹ thuật cưỡi của cô ấy tốt hơn rất nhiều binh lính nữ khác.

Vạn Vũ Hồng đã đuổi kịp, Kim Phi bèn dẫn cả đoàn tăng tốc, trước bữa trưa đã đến núi Thiết Quán.
Chương 413: Vấn đề quản lý

Bây giờ thị trường xà phòng đã được mở rộng hoàn toàn, nhà máy xà phòng ở núi Thiết Quán đã xây dựng một số tòa nhà xưởng mới trong vòng vài tháng, mỗi tháng bọn buôn người ở quận thành sẽ đưa một nhóm người làm đến núi Thiết Quán.

Lúc Kim Phi và Vạn Vũ Hồng đến, vừa lúc gặp được một nhóm người làm ở dưới chân núi.

Không chỉ có các cô gái mà còn có vài đứa trẻ.

“Các tỷ muội, phía trước là núi Thiết Quán, mọi người cố gắng chút đi”.

Nha Nương dẫn đường hô lên: “Đến núi Thiết Quán rồi, mọi người không chỉ có thể được ăn no mà còn có thể làm việc kiếm tiền, chuộc thân cho người nhà”.

Nghe lời Nha Nương nói thế, rất nhiều cô gái đều lộ ra vẻ mong đợi.

Đa số những phụ nữ được bọn buôn người thu nhận đều là vì họ không thể trả nổi tiền thuế hoặc người nhà của họ phạm tội, thường thì cả gia đình sẽ bị quan phủ bán đi.

Bây giờ danh tiếng của Kim Phi ở bọn buôn người quận thành rất vang dội, tất cả những người hầu đều biết rằng được Kim tiên sinh mua về thì mình sẽ không bị bắt nạt, được làm việc và còn nhận được mức tiền lương không thấp.

Hơn nữa làm đủ một tháng, nếu công việc không có vấn đề gì thì còn có thể ứng trước tiền lương, chuộc thân cho người nhà đã bị bán đi.

Được Kim tiên sinh mua về là ước mơ lớn nhất của các cô gái và trẻ con ở bọn buôn người.

Nha Nương đang nói thì nghe được tiếng vó ngựa vang lên ở đằng sau, quay đầu lại nhìn, vội nói: “Các tỷ muội mau nhường đường, Kim tiên sinh đến rồi”.

“Hắn chính là Kim tiên sinh à, trẻ quá”.

“Kim tiên sinh, cảm ơn người đã thu nhận ta và đệ đệ, A Xuân khấu đầu với người”.

Nghe thế các người hầu vội đứng sang một bên đường núi, tò mò nhìn mấy người Kim Phi.

Còn có một người hầu nữ kéo đệ đệ của mình, quỳ xuống đất bùn dập đầu.

“Mau đứng lên đi, Kim Xuyên chúng ta không cho phép khấu đầu, ta không nhận nổi”.

Kim Phi vội nhảy xuống ngựa chiến, đỡ cô nương và đứa trẻ đang khấu đầu đứng lên.

“Người nhận được mà, nếu không ngờ tiên sinh thu nhận, ta và đệ đệ không biết sẽ bị bán đến nơi nào, cả đời này cũng không biết có thể gặp lại hay không”.

Cô nương kích động nói: “Khang Sinh, mau khấu đầu với tiên sinh đi, đệ còn nhỏ, nếu bị người ta mua lại chắc chắn sẽ bị bỏ đói”.

Khấu đầu là hành động hiện giờ cô ấy có thể nghĩ đến, cách duy nhất bày tỏ sự biết ơn.

Một đứa trẻ sáu bảy tuổi ngơ ngác nhìn tỷ mình, sau đó lại nhìn Kim Phi rồi định quỳ xuống.

“Dưới đất toàn là bùn, quỳ gì chứ?”

Kim Phi vội kéo đứa bé lên: “Nếu muốn cảm ơn ta thì lên núi làm việc chăm chỉ, nuôi lớn đệ đệ cô, dạy dỗ thành tài”.

“Kim tiên sinh yên tâm, sau này ta sống là người của tiên sinh, chết là ma của tiên sinh, tiên sinh bảo ta làm gì, A Xuân sẽ làm cái đó”.

Cô nương nhanh chóng giơ tay lên thề.

“Được rồi, được rồi, không nghiêm trọng đến thế đâu”.

Kim Phi sầm mặt kéo cánh tay cô ấy xuống.

Thầm thở dài nói, người xưa thật là chất phác, lại nhìn các cô gái khác.

Các cô gái bị bán đi trước khi đến bọn buôn người thì đồ trên người đều bị nha dịch lấy đi hết, ngay cả áo khoác mặc bên ngoài cũng bị cướp mất.

Rất nhiều cô gái đều chỉ mặc một chiếc áo bên trong mỏng manh, còn chẳng có giày nữa.

Bây giờ đã vào thu, nhiệt độ rất thấp, dạo gần đây lại liên tiếp có mưa, trên đường đến Kim Xuyên bị dính nước mưa nên hầu hết mọi người đều lạnh đến mức run rẩy.

“Đại Lưu, quay lại nói với tiêu cục Quảng Nguyên một tiếng, sau này đừng để bọn buôn người tiễn các cô nương và trẻ em chúng ta mua về đến nữa, bảo tiêu cục phái người đến bảo vệ dẫn đến đây”.

Kim Phi sợ mình lại quên nên quay đầu dặn dò Đại Lưu: “Bảo xưởng dệt gửi một lô giày nữ đến Quảng Nguyên, trước khi xuất phát hãy đưa cho họ mỗi người một đôi giày, trời mưa cũng đừng vội lên đường, sau này trời lạnh cũng không sợ lạnh cóng”.

“Vâng”, Đại Lưu nhanh chóng ghi nhớ.

“Lão An, ông cưỡi ngựa lên núi trước, bảo thực đường nấu một nồi canh gừng cho các cô ấy làm ấm người, sau đó nói với Tả cô nương một tiếng, bảo cô ấy chuẩn bị quần áo”.

Người phụ trách trước đây của núi Thiết Quán là Uyển Nương, hiện giờ Uyển Nương đã đến làng Tây Hà để nghiên cứu phát triển nước hoa và xà phòng thơm với Quan Hạ Nhi, núi Thiết Quán được giao cho một cô gái tên là Tả Phi Phi.

“Vâng”, một cựu binh xoay người chạy lên núi.

“Cảm ơn Kim tiên sinh”.

Vì dạo gần đây trời cứ mưa mãi, các cô nương đi rồi lại dừng, tận bốn ngày mới đến được đây, cả đường đi vừa lạnh vừa đói.

Có thể uống một bát canh gừng thật sự quá tốt.

“Được rồi, mau lên núi đi”.

Kim Phi phất tay với Nha Nương, sau đó lên ngựa đi trước.

“Vâng!”

Nha Nương cúi người chào, sau đó dẫn cả đoàn người đi theo phía sau.

Kim Phi vừa đi vừa suy tư.

Sau khi sản nghiệp trong tay ngày càng nhiều, quản lý cũng dần không hết.

Nếu không phải hôm nay vừa lúc gặp được đoàn người này, y cũng không biết các cô gái phải đi chân trần, dầm mưa để đi từ Quảng Nguyên đến núi Thiết Quán.

Trong thương hội Kim Xuyên, hai tháng nay cũng liên tục xuất hiện vài người lén lút mua bán xà phòng thơm, sau đó đem đến chợ đen bán với giá cao ngất ngưởng.

Cũng có nhân viên hộ tống dùng cung nỏ hạng nặng và xe đẩy đá để đe dọa thổ phỉ khi đang áp đội.

Sau khi thương hội và tiêu cục phát triển, các tình huống này chắc chắn sẽ ngày càng nhiều, phải nhanh chóng nghĩ cách tăng cường quản lý.

Nhưng y là dân kỹ thuật, làm sao biết cách quản lý?

Đường Đông Đông có khả năng quản lý, nhưng dù sao cô ấy cũng chưa từng được đào tạo bài bản, xưởng dệt ngày càng lớn, cô ấy ngày càng bận rộn, thường xuyên phải làm thêm giờ đến nửa đêm, nếu tạo thêm gánh nặng, có lẽ cô ấy sẽ kiệt sức mất.

Đường Tiểu Bắc cũng như thế, bây giờ quy mô của thương hội ngày càng lớn, lấy Quảng Nguyên và kinh thành làm trung tâm, tỏa ra năm sáu quận thành, ở mỗi đơn vị hành chính cấp huyện đều mở cửa hàng, cũng khiến cô ấy lo đủ bề rồi.

Lần này đến Giang Nam mở rộng thị trưởng, Đường Tiểu Bắc vốn dĩ định tự mình dẫn theo người đi, vì có quá nhiều việc, chưa thể làm được như ý.

Ngoài ra còn có Trương Lương, hắn là người giỏi cầm quân đánh trận, sau khi tiếp quản công việc đánh thổ phỉ của Khánh Mộ Lam, hắn đã đạt được những kết quả xuất sắc.

Chưa đến một tháng, quân được chia ra làm nhiều nơi, tất cả thổ phỉ có quy mô lớn ở các quận của Quảng Nguyên đều bị quét sạch với tốc độ cực nhanh, hầu như trận nào cũng toàn thắng.

Nhưng Trương Lương cũng không phải là người giỏi trong việc quản lý.

Dẫn binh đánh trận thì không sao, làm nhân viên hộ tống tản ra khắp nơi thì dần mất khống chế.

Nói thẳng ra dưới trướng Kim Phi không thiếu nhân tài nhưng thiếu người có thể lãnh đạo tình hình chung.

“Phải nhanh chóng nghĩ cách tìm được nhân tài”.

Kim Phi thầm nói, sau đó xoay người xuống ngựa.

Hiện giờ núi Thiết Quán đã không còn dáng vẻ như lúc mới giành lại được nữa.

Các ngôi nhà tranh đều được gỡ bỏ, thay vào đó là nhà lầu mái ngói, để nhiều người có thể sinh sống hơn.

Những chiếc lán cao cũng được dựng trên khu đất bằng phẳng trên đỉnh núi, bên trong có những dãy kệ hàng hóa, trên giá kệ là những lớp xà phòng thơm đang phơi khô.

Các cô nương từng nhóm bưng khay đi đi lại lại trong đó.

Mùi hương nồng lan tỏa.

Kim Phi cảm thấy tinh thần khoan khoái, không khỏi nhắm mắt lại.

Một người phụ nữ mặc đồ tím nhanh chân bước đến, hành lễ với Kim Phi, nhẹ giọng nói: “Chào tiên sinh”.

Cô ấy chính là Tả Phi Phi – người phụ trách hiện nay ở núi Thiết Quán.

Nhận được thông báo của cựu binh, sau khi sắp xếp xong chuyện ở thực đường và quần áo, cô ấy lập tức đến đứng trước cửa đón Kim Phi.

“Phi Phi, đã lâu không gặp, ngày càng xinh đẹp đấy”.

Kim Phi mở mắt ra, mỉm cười chào.

Nếu chỉ xét về nhan sắc và vóc người, Tả Phi Phi không thua kém Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, hơn nữa còn có khí chất của người đọc sách.

Lúc đầu Kim Phi chọn cô ấy làm người phụ trách thay Uyển Nương, Đường Tiểu Bắc còn nghi ngờ có phải Kim Phi thích Tả Phi Phi rồi không.

“Tiên sinh, người lại trêu Phi Phi rồi”.

Tả Phi Phi đỏ mặt, giọng điệu như tức giận, cũng có vẻ như xấu hổ.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy vui thích.
Chương 414: Đám phụ nữ lưu manh

Tả Phi Phi đều là người bị hại của mê tín phong kiến giống Quan Hạ Nhi.

Cô ấy xuất thân từ gia đình có học thức, là tài nữ nổi tiếng trong vòng cả vạn dặm, cầm kỳ thư họa đều giỏi.

Có lẽ là ông trời ghen tị với nhan sắc của cô ấy nên lúc mười lăm tuổi bên mắt trái của Tả Phi Phi bỗng xuất hiện một nốt đỏ to bằng hạt đậu.

Theo quan niệm mê tín của Đại Khang, nếu này chỗ này có nốt ruồi đen là điềm báo may mắn, còn nốt ruồi đỏ hoặc đốm đỏ thì là hồ ly.

Quan Hạ Nhi bị dị ứng với ánh nắng mặt trời, suốt ngày ở nhà quay chỉ không ra ngoài là được, người bình thường sẽ không nhìn thấy.

Nhưng nốt đỏ của Tả Phi Phi lại mọc ở dưới mắt trái, không thể che được.

Tệ hơn nữa là lúc mẹ cô ấy dẫn cô ấy đến thầy lang lại bị người bên cạnh nhìn thấy.

Vốn dĩ đã bàn xong chuyện hôn sự, bên nhà trai biết được tin này không do dự gì từ hôn.

Ở thời kỳ phong kiến, phụ nữ bị từ hôn là chuyện rất mất mặt.

Cha cô ấy là một viên quan nhỏ trong huyện phủ Thanh Sơn, nghe thấy có người nói xấu con gái mình ở sau lưng bèn không kiềm chế được đánh đối phương một đấm.

Đánh xong mới biết đối phương là con trai huyện lệnh.

Huyện lệnh Thanh Sơn có quyền lực hơn huyện lệnh Kim Xuyên, có thể nói là một tay che trời ở huyện Thanh Sơn, đánh con trai ông ta là xong à?

Hôm đó cha Tả Phi Phi bị bắt vào đại lao, trong đêm đó bị đánh chết, còn bị huyện lệnh hãm hại kết tội.

Sau đó nhà họ Tả bị tịch thu, tất cả gia quyến nữ đều bị bán ra ngoài.

Vì nốt đỏ trên mặt mà Tả Phi Phi không ít lần chịu tội ở chỗ bọn buôn người, các Nha Lang sợ bị lây xui xẻo nên không ai dám làm gì cô ấy, nhưng động tay đánh mắng, còn thường không cho cô ấy ăn.

Ngay cả các cô nương cùng làm người hầu cũng xa lánh cô ấy.

Tả Phi Phi quả thật không chịu nổi nữa, từng tìm đến cái chết một lần, may mà mẹ cô ấy cũng ở trong chỗ đó kịp thời cứu được.

Bắt đầu từ hôm đó, mẹ cô ấy ngày đêm trông chừng, khích lệ khuyên bảo.

Sau đó Kim Phi xuất hiện, đưa Tả Phi Phi và mẹ cô ấy cùng đến núi Thiết Quán.

Trải qua gian khổ ở chỗ bọn buôn người, ngày tháng ở núi Thiết Quán quả thật như tiên cảnh với hai mẹ con Tả Phi Phi.

Mặc dù vẫn có người bàn tán sau lưng nhưng ở đây, cô ấy chỉ cần làm tốt việc của mình, không ai dám bắt nạt cô ấy.

Vì thấy biết ơn nên Tả Phi Phi làm việc cực kỳ chăm chỉ, rất nhanh đã được Uyển Nương chú ý đến.

Biết được Tả Phi Phi biết chữ, lập tức giới thiệu Tả Phi Phi làm chưởng quầy nữ.

Nhưng chưởng quầy nữ thì phải ra ngoài để bàn bạc chuyện làm ăn, nốt đỏ trên mặt cô ấy sẽ ảnh hưởng rất lớn, bị Đường Tiểu Bắc từ chối.

Lúc Uyển Nương rời khỏi núi Thiết Quán, lại đề cử Tả Phi Phi làm người phụ trách với Kim Phi.

Kim Phi nhân lúc đến chỉ đạo xây dựng xưởng xà phòng, quan sát một khoảng thời gian, nhận thấy Tả Phi Phi rất có năng lực bèn đồng ý với đề nghị của Uyển Nương.

Điều này khiến Tả Phi Phi càng biết ơn Kim Phi, càng cố gắng làm việc chăm chỉ hơn, lần lượt đưa ra một loạt các biện pháp, không chỉ cải thiện đáng kể hiệu quả làm việc của xưởng mà còn giữ được ơn huệ và uy nghiệm, thành công tạo dựng uy tín.

Vì biến cố gia đình, Tả Phi Phi bình thường đều rất nghiêm túc, các công nhân nữ rất ít khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy.

Nhưng ở trước mặt Kim Phi, Tả Phi Phi luôn mỉm cười, nếu Kim Phi nói vài câu trêu đùa thì có thể chọc cho cô ấy cười cong cả mắt.

Mấy lần Kim Phi đều cảm thấy ù ù cạc cạc, không biết cô ấy đang vui vì điều gì.

Giống như hiện giờ, Kim Phi chỉ hỏi tình hình gần đây của núi Thiết Quán theo lệ, nụ cười trên môi Tả Phi Phi chưa từng biến mất.

Hai người lại nói thêm vài câu, công nhân nữ mới cũng đã lên đến núi.

“Tiên sinh, ta đi sắp xếp cho họ trước, lát nữa đến báo lại cho tiên sinh”.

Tả Phi Phi mỉm cười nói.

“Cô đi đi”, Kim Phi gật đầu.

Tả Phi Phi dẫn công nhân nữ rời đi.

Nhiều người lên núi như thế, không ít công nhân nữ đều chú ý đến động tĩnh bên này.

Nếu hỏi Kim Phi được mến mộ nhiều nhất ở đâu thì chắc chắn là núi Thiết Quán.

Các công nhân nữ ở xưởng xà phòng thơm một là thịt ngựa bị thổ phỉ bắt, hai là người hậu có thân thế thê thảm, ngày tháng của họ khổ hơn cả người dân bình thường.

Thế nên sự cảm kích của họ với Kim Phi cũng hơn cả người dân làng Tây Hà.

Lúc đầu họ chỉ là tôn trọng Kim Phi, không dám khinh suất, sau đó Kim Phi đến núi Thiết Quán chỉ đạo xây dựng xưởng, tiếp xúc nhiều lần các công nhân nữ nhận thấy Kim Phi rất hiền hòa, cũng rất bạo gan.

Nhất là một vài cô nương bị thổ phỉ bắt đến, họ đã trải qua quá nhiều chuyện, sau khi quen thuộc rồi sẽ dám nói với Kim Phi vài câu trêu đùa.

Thật ra họ biết không có khả năng ở bên Kim Phi, chỉ là cảm thấy dáng vẻ quẫn bách của Kim Phi rất thú vị, cố ý chọc y.

Thấy Kim Phi đến, các công nhân nữ lập tức để việc trong tay xuống, đi đến cổng núi.

“Các tỷ muội mau xem này, Kim tiên sinh đến rồi”.

“Kim tiên sinh, sao lâu như thế mới đến núi Thiết Quán?”

“Đúng đấy Kim tiên sinh, Thái Nhi nhớ người lắm đó”.

“Ngươi còn nói bậy nữa, ta xé miệng ngươi đấy”.

“Tiên sinh tuấn tú như thế, lại có bản lĩnh, nghĩ xem tiên sinh có gì? Ta vẫn muốn giữ thân trong trắng, nếu không buổi tối đã lẻn vào phòng tiên sinh từ sớm rồi”.

“Ngươi lẻn vào không sợ trong chăn của tiên sinh có người à?”

“Có người thì thế nào, bây giờ trời chuyển lạnh rồi, chen chúc cũng ấm lắm”.

“Các ngươi đừng nói nữa, mặt tiên sinh đỏ hết cả rồi”.

“Tiên sinh, người là đàn ông, đỏ mặt gì chứ?”

“Có lẽ là đi đường mệt mỏi, tiên sinh ơi, ta lau mồ hôi cho người”.



Vừa rồi Kim Phi trêu chọc Tả Phi Phi, giờ thì báo ứng đến rồi.

Các công nhân nữ vây quanh Kim Phi, cười hi hi nói.

Càng nói càng trở nên lớn gan.

Thậm chí có người còn động tay động chân.

“Im miệng hết đi, đừng làm loạn nữa, cẩn thận ta trừ tiền lương của các cô”.

Kim Phi đỏ mặt nói.

Sau khi áp dụng dây chuyền sản xuất, mỗi tháng các công nhân nữ ở xưởng luyện sắt đều sẽ được nghỉ ba ngày, có thể tự do hoạt động.

Dù sao họ cũng không biết xây lò thế nào, không biết phủ phấn, không sợ họ tiết lộ ra ngoài.

Mà công nghệ xà phòng thơm lại quá đơn giản, rất dễ bị sao chép, thế nên các công nhân nữ núi Thiết Quán không được phép xuống núi, người bình thường cũng không được phép lên đây.

Chẳng hạn như Nha Lang, đưa các công nhân nữ đến lô cốt chỗ sườn núi thì bị ngăn lại.

Lúc đầu, Kim Phi lo lắng các công nhân nữ sẽ bất mãn nhưng sau khi bảo Uyển Nương hỏi một vòng, các công nhân nữ đều rất hài lòng với tình trạng hiện tại, không ai phàn nàn, nên Kim Phi quyết định tạm thời như thế.

Để bù đắp cho họ, Kim Phi phát tiền lương cho công nhân ở núi Thiết Quán cao hơn xưởng dệt ở làng Tây Hà một chút.

Trên núi còn xây dựng một cửa hàng nhỏ, trong đó có đủ thứ, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài, các công nhân nữ có thể vào cửa hàng mua đồ sau khi được phát tiền lương, cũng có thể tiết kiệm, nếu còn có người nhà ở đây, họ có thể đưa cho người nhà, có người nhà bị bán đi, cũng có thể ứng trước tiền lương chuộc người nhà về.

Dạo gần đây vì việc kinh doanh của xà phòng thơm rất tốt, Kim Phi lại tăng tiền lương cho các công nhân nữ.

Với những người dân khác ở Đại Khang, công nhân nữ ở núi Thiết Quán đều là người giàu.

Lấy lý do trừ tiền lương để đe dọa họ căn bản không có tác dụng.

Kim Phi vừa dứt lời, lập tức có công nhân nữ tiếp lời.

“Tiên sinh muốn trừ bao nhiêu tiền để tối nay có thể vào phòng của tiên sinh? Ngươi nói thử xem”.

“Một đám phụ nữ lưu manh”.

Kim Phi buồn bực đẩy công nhân nữ tiếp lời đó ra, dẫn Vạn Vũ Hồng đi tìm đệ đệ cô ấy.

“Tiên sinh, ngươi còn chưa nói trừ bao nhiêu tiền mà, người nói một con số đi, nếu tiền của ta không đủ thì tìm các tỷ muội góp chung”.

“Đúng đó, tiên sinh nói một con số đi”.

“Tiên sinh đừng đi mà!... Haizz, còn chạy nữa”.

Các công nhân nữ ở đằng sau vẫn còn đang cười hi hi.

Kim Phi sầm mặt bỏ chạy.
Chương 415: Ghép duyên

Ở góc Tây Bắc núi Thiết Quán, vốn dĩ là căn phòng gỗ nhỏ của bọn thổ phỉ giam giữ các cô nương.

Bây giờ căn nhà gỗ nhỏ đã được gỡ bỏ, cũng xây thành hai tòa nhà nhỏ.

Đám trẻ được mua lại từ quân thành sống ở đây, bé trai một tòa, bé gái một tòa.

Giữa hai tòa nhà nhỏ này còn có hai căn phòng lớn, nơi này là học đường núi Thiết Quán.

Có tất cả hai lớp, bốn tiên sinh dạy chữ.

Các tiên sinh bình thường chắc chắn không chịu đến đây, tiên sinh dạy học cũng là cô nương từng đi học mua về từ chỗ bọn buôn người.

Lúc Kim Phi đến, học đường đang trong giờ học, một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi đứng trên bục giảng, cầm gậy tre chỉ vào bảng đen: “Chữ này đọc là ơn, ơn tình, ơn trong ơn cứu mạng”.

“Cô ơi, ơn cứu mạng là gì ạ?”, một đứa bé hỏi.

Không đợi tiên sinh nữ trả lời, một đứa bé lớn hơn một chút giành nói trước: “Cô ơi, con biết, ơn cứu mạng là người khác đã cứu mạng của mình, đây chính là ơn tình lớn nhất, chẳng hạn như Kim tiên sinh đã mua chúng ta về, chính là ơn cứu mạng”.

“Đúng vậy, tỷ tỷ ta nói rồi, chúng ta đều là những đứa trẻ, nếu bị địa chủ mua lại, chúng ta có thể chẳng sống nổi một năm, Kim tiên sinh là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta muốn lớn lên thật nhanh để báo ơn tiên sinh”.

“Tỷ ta cũng nói, bảo ta lớn lên đến thương hội làm kế toán, chị ấy làm xà phòng thơm cho tiên sinh, ta đi bán xà phòng thơm”.

“Ta muốn làm nhân viên hộ tống, bảo vệ tiên sinh”.

“Ta muốn đi rèn sắt cho tiên sinh, mẹ ta nói rèn là nghề thủ công có thể gia truyền”.



Đám trẻ con nhao nhao lên bàn luận.

Kim Phi đứng ngoài cửa rất cảm động.

Người xưa đa phần đều không hiểu biết nhiều nhưng lại rất mộc mạc, ai đối xử tốt với họ, họ đều móc tim móc phổi ra đối xử tốt lại.

Người dân tốt như vậy mà lại bị triều đình ép buộc đến mức không còn đường đi, quả thật là tạo nghiệt.

Phòng học cũng là di Kim Phi thiết kế, vì không có thủy tinh, để giữ ấm và ngăn gió, chỉ có thể xây được hai cửa sổ nhỏ nhưng trước sau lại có hai đường cửa.

Một là để lấy ánh sáng, hai là phòng trường hợp xảy ra hỏa hoạn dễ dàng sơ tán.

Lúc trời nóng, hai cánh cửa đều mở ra để có thể thông gió, trời lạnh thì đóng cửa lại cũng có thể giữ ấm.

Bây giờ thời tiết đã khá mát mẻ, phòng học cũng mở một cánh cửa trước, cửa sau khép hờ.

Kim Phi đẩy nhẹ cánh cửa tạo ra khe hở nhìn vào bên trong.

Trẻ con nhà nghèo thường gánh vác gia đình từ rất sớm, hơn nữa được mẹ hoặc tỷ tỷ dạy dỗ, đám trẻ đều biết cơ hội đến trường là rất hiếm nên đều chăm chỉ học tập, đứa nào cũng ngồi ngay ngắn, mắt dán chặt vào bảng đen.

Chỉ có một đứa nhóc nằm dài trên bàn ngủ say, miệng còn chảy nước dãi.

Vạn Vũ Hồng cũng nhìn thấy cảnh tượng này từ khe cửa, tức đến mức đẩy cửa ra sải bước đi vào, nhéo tai đứa nhóc đang ngủ say đó.

“Vạn Hạc Minh! Đệ dậy cho ta”.

Có thể nhìn ra Vạn Vũ Hồng đang nổi giận, nhéo tai đứa nhỏ nhéo nó dậy.

“Ai đấy, buông tay! Đau đau đau!”

Đứa bé bị cơn đau đánh thức, thở phì phò đập vào cái tay nhéo tai mình.

Đánh vài cái mới nhận ra là tỷ tỷ nhà mình, sợ hãi nói: “Tỷ ơi, sao tỷ lại đến đây?”

“Nếu ta không đến cũng không biết đệ ngày nào cũng ngủ trong giờ học”.

Vạn Vũ Hồng tức đến mức trào nước mắt.

Đệ đệ là tất cả hy vọng của cô ấy, lúc đầu khó khăn như thế, cô ấy cũng liều mạng bảo vệ đệ đệ, bây giờ lại nhéo tai đệ đệ đến mức chảy cả máu.

Có thể không tức giận được à? Tiên sinh bận rộn như vậy, cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, thậm chí không có thời gian về nhà lại chạy đến núi Thiết Quán vì đệ đệ, kết quả nó lại ngủ trong giờ học…

Chuyện đã loạn thành như vậy chắc chắn không thể nào tiếp tục lớp học được nữa.

Mấy đứa trẻ khác đều quay đầu lại cười ha ha hóng chuyện.

Giáo viên cũng ngơ ngác.

Mấy năm nay thường không có nhiều người được đi học, nhất là các cô nương từng được đi học lại càng ít, thế nên bình thường ở trên núi, các công nhân nữ rất tôn trọng cô ấy, chưa từng có ai dám gây chuyện ở học đường.

Cuối cùng Vạn Vũ Hồng cũng ý thức được có điều không ổn, vội vàng xin lỗi giáo viên: “Xin lỗi, vừa rồi ta nhìn thấy Vạn Hạc Minh ngủ trong lớp nên không kiềm chế được chạy vào”.

“Tỷ mau buông tay, những kiến thức cô dạy đệ đều biết cả rồi”, Vạn Hạc Minh không phục nói.

“Có biết rồi cũng không thể ngủ trong lớp, cha chúng ta đã nói tôn sư trọng đạo, đệ quên rồi à?”

Vạn Vũ Hồng dạy dỗ.

“Tỷ buông Hạc Minh ra đi, cậu bé thật sự biết làm mà”.

Giáo viên cũng đi xuống khỏi bục giảng, hơi ái ngại nói: “Chữ nó biết còn nhiều hơn ta nữa…”

“Vậy cũng không thể ngủ gật trong lớp, đây là không tôn trọng giáo viên. Nếu cha ta ở đây, chắc chắn sẽ đánh nó”.

Cuối cùng vẫn là Vạn Vũ Hồng thương xót đệ đệ, thấy tai đệ đệ đã chảy máu thì buông tay.

Nhưng lại đánh vào người cậu bé: “Mau xin lỗi cô đi”.

“Xin lỗi cô giáo, ta sai rồi”.

Vạn Hạc Minh không còn cách nào khác bèn cúi đầu xin lỗi giáo viên.

Giáo viên nữ đang định nói gì thì nhìn thấy Kim Phi bước vào từ cửa sau, vội cúi người chào Kim Phi.

Đám trẻ con nhốn nháo vây quanh Kim Phi lên tiếng chào.

“Kim tiên sinh”.

“Kim tiên sinh, cuối cùng người cũng đến rồi, lần trước người vẫn chưa kể hết câu chuyện kia”.

“Phải đó Kim tiên sinh, Na Tra giết Tam thái tử Long Vương, Lão Long Vương có thể đồng ý sao?”



Khoảng thời gian Kim Phi ở núi Thiết Quán đó, sau khi ăn cơm tối xong không có việc gì nên đến bãi đất trống hóng mát rồi kể chuyện cho đám trẻ nghe.

Lúc kể chuyện Na Tra, sau khi kể đến đoạn Na Tra giết Tam thái tử thì nhà xưởng đã xây xong, Kim Phi bèn quay về, khiến đám trẻ con bồn chồn, ngày nào cũng trông ngóng Kim Phi đến để kể nốt phần còn lại.

“Bây giờ có việc, tối nay ăn cơm xong đến bãi đất trống, ta kể nốt chuyện Na Tra cho các ngươi”.

Kim Phi cười nói.

Đám trẻ con vui vẻ reo hò.

Ở một bên khác, mẹ Tả Phi Phi – Tả Trương Thị biết tin Kim Phi đến, lập tức chạy đến nhà ăn.

Kéo Tả Phi Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Phi Phi, mẹ nghe nói Kim tiên sinh đến à?”

“Phải ạ, vừa đến”.

“Vậy con còn ở đây làm gì? Sao không đi dạo vài vòng với tiên sinh?”, Tả Trương Thị hỏi.

“Lần này tiên sinh đến để tìm nhóc thiên tài nhà họ Vạn, con đi theo làm gì?”

Tả Phi Phi nắm lấy góc áo nói.

Con gái ở Đại Khang quá nhiều, trên mặt Tả Phi Phi lại có nốt đỏ, muốn giả cho người ta cũng rất khó, mẹ cô ấy vốn dĩ đã hết hy vọng, quyết định hai mẹ con nương tựa vào nhau sống hết đời ở núi Thiết Quán.

Nhưng từ khi nghe nói Kim Phi không quan tâm đến quan niệm mê tín, cưới một yêu ma, tâm tư Tả Trương Thị lại trỗi dậy, cứ kích động Tả Phi Phi chủ động tiếp cận Kim Phi.

Tả Phi Phi không phải kẻ ngốc, cô ấy biết rõ mẹ mình có ý định gì.

Thật ra cô ấy cũng rất thích Kim Phi, nhất là sau khi mấy bài thơ của Kim Phi lan truyền đến núi Thiết Quán, Tả Phi Phi đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, mỗi khi gặp được Kim Phi, cô ấy không khỏi vui mừng.

Nhưng các cô gái ở thời đại phong kiến hết sức thận trọng, Tả Phi Phi nói với Kim Phi vài câu đã đỏ mặt, nào có can đảm tỏ tình?

“Con bớt giả vờ cho mẹ”.

Tả Trương Thị chỉ vào trán Tả Phi Phi: “Năm nay con đã mười tám tuổi rồi, lúc mẹ bằng tuổi con, con cũng đã biết đọc thơ cổ rồi đấy”.

“Con biết rồi mà”.

Tả Phi Phi mất kiên nhẫn xua tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK