Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1176: Đuổi tới rồi

Mặc dù lần này hàng trăm nữ công nhân ở lại thành Du Quan, nhưng lại khiêng hàng trăm người bị thương khác lên thuyền.

Vì để tạo môi trường phục hồi tương đối tốt cho những người bị thương, trên thuyền trở nên đông đúc hơn so với khi đến.

Bốn người Kim Phi, Nhuận Nương, Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam vẫn chen chúc trong một khoang thuyền nhỏ.

Cũng may lần này không cần kéo thêm một chiếc thuyền, lại là gió bắc nên tốc độ của Trấn Viễn số hai nhanh hơn lúc tới rất nhiều.

Thật ra ban đêm chạy quá nhanh cũng không an toàn, nhưng trong lòng Kim Phi lo lắng cho tình hình ở Hy Châu, không giảm tốc độ thuyền, ngược lại còn phái ba chiếc thuyền tốc hành đi trước để thăm dò đường đi.

Khi đi ngang qua bến tàu Đông Hải, Kim Phi nhìn ra xa lại nhìn thấy Hồng Đào Bình và Đại Cường đang đứng vẫy tay trên bến tàu, nhưng Kim Phi vẫn không để Trấn Viễn số hai cập bến, chỉ thổi còi từ xa coi như là chào hỏi bọn họ rồi tiếp tục lên đường.

Nhưng ai ngờ, vừa đi không bao lâu, nhân viên hộ tống trên boong thuyền sau đã chạy tới báo cáo, nói có một chiếc thuyền tốc hành đang đuổi theo tới.

"Đuổi theo tới?" Kim Phi sửng sốt, vội vàng đi tới boong bên phải.

Nhìn lại phía sau, quả nhiên có một con thuyền tốc hành treo cờ đen của tiêu cục đang nhanh chóng đuổi theo.

Thân thuyền Trấn Viễn số hai khổng lồ, tăng tốc độ và giảm tốc cũng rất phiền phức, để tiết kiệm thời gian, Kim Phi đã bảo thuyền lớn tiếp tục duy trì tốc độ di chuyển hiện tại, sau đó khi thuyền tốc hành tới gần, Thiết Chùy ném một sợi dây thừng xuống, nhanh chóng buộc thuyền lớn và cột thuyền lớn lại với nhau, sau đó để Hồng Đào Bình và Đại Cường leo lên theo dây thừng.

Trước đây Đại Cường là thợ săn, thành thạo trèo lên trên, nhưng đến lượt Hồng Đào Bình thì phải chật vật.

Anh ta là một người đàn ông thích ở nhà, trên lưng còn mang theo một cái gói dài và hẹp, bên trên kéo, bên dưới đẩy, tốn rất nhiều công sức mới lên được.

Sau khi lên thuyền anh ta đi thẳng tới chỗ Kim Phi mặt đầy ấm ức hỏi: "Tiên sinh, ngài đi qua xưởng đóng thuyền hai lần, tại sao đều không ghé qua chút vậy? Là ta làm sai cái gì sao?"

"Không, là ta đang vội." Kim Phi bị lời nói của Hồng Đào Bình chọc cười.

Lời nói vừa rồi của Hồng Đào Bình ẩn chứa chút trách móc và phàn nàn.

Với địa vị hiện tại của Kim Phi, rất ít người ở Đại Khang có thể nói chuyện với y như thế này.

Đó cũng chính là lý do Hồng Đào Bình một nam công nhân khoa học và kỹ thuật tâm huyết với ngành đóng thuyền lại thẳng thắn đến như vậy.

Điều này cũng làm cho Kim Phi dường như nhìn thấy chính mình kiếp trước, vì vậy lại giải thích nói: "Có lẽ ngươi cũng biết tình hình ở thành Du Quan, cho nên lần trước đi ngang qua không có thời gian cập bến, lần này Hy Châu xảy ra chuyện, người Đảng Hạng tập hợp mấy trăm nghìn binh mã có thể tấn công bất cứ lúc nào, ta chỉ ước bây giờ có thể mọc cánh bay về được."

Kim Phi nói xong, Hồng Đào Bình còn chưa kịp nói, Đại Cường không nhịn được nói: "Tiên sinh, người Đảng Hạng lại không thành thật sao?"

"Đúng vậy." Kim Phi thở dài: "Phi thuyền và khinh khí cầu của chúng ta bây giờ không thể dùng được, người Đảng Hạng lại bắt đầu khiêu khích."

"Đám ăn cháo đá bát này, đáng lẽ lúc đó nên để Thiết Ngưu đại cao giết chết hết mới đúng!"

Đại Cường chửi rủa, sau đó giương mắt nhìn Kim Phi: "Tiên sinh, ta dẫn các huynh đệ theo ngài cùng trở về giết chết người Đảng Hạng nhé?"

Bây giờ xưởng đóng thuyền đã được cải tạo thành gần giống một căn cứ quân sự rồi, không nói đến những tên trộm thông thường, ngay cả cướp biển cũng không dám đến gần.

Đại Cường dần dần cảm thấy chán nản, bây giờ nghe nói Hy Châu có thể đánh giặc, lập tức hưng phấn.

Đáng tiếc, Kim Phi không do dự từ chối yêu cầu của anh ta: "Không cần, nhiệm vụ của các ngươi là canh giữ xưởng đóng thuyền! Không cần nghĩ tới những thứ khác!"

Sau đó không đợi Đại Cường phản bác, Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình, đổi chủ đề: "Ngươi vội vàng tìm ta như vậy, có chuyện gì sao?"

"Đúng rồi, ta mang đến bản vẽ con thuyền mới, muốn tìm tiên sinh bàn bạc chút."

Nói đến chuyện chính, Hồng Đào Bình lập tức trở nên hưng phấn, cởi gói bọc ở trên lưng rồi lấy ống trúc ở bên trong ra.

"Ở đây gió lớn, qua bên kia nói chuyện đi."

Kim Phi kéo Hồng Đào Bình vào một góc.

Đây cũng chính là nơi y làm việc ở trên thuyền.

"Tiên sinh, ngài làm việc ở đây sao?"

Hồng Đào Bình nhìn những bản vẽ đang dang dở trên bàn, có hơi kinh ngạc.

"Lần này trên thuyền mang theo quá nhiều người, khoang thuyền không thể chứa nổi, nên ta làm việc ở đây."

Kim Phi vừa nói vừa cuộn bản vẽ trên bàn lại.

Hồng Đào Bình không hỏi nhiều nữa, mở ống trẻ lấy ra một cuộn bản vẽ dày cộp, Kim Phi nhìn qua ước chừng có ít nhất mấy chục bản.

Kim Phi cười khổ nói: "Hồng công tử, nhiều bản vẽ như vậy, sợ rằng trong chốc lát chúng ta không thể xem xong hết được?"

"Nếu tiên sinh đang vội, vậy ta sẽ theo tiên sinh cùng đến Kim Xuyên." Hồng Đào Bình buột miệng nói: "Đây là thuyền mới do ta thiết kế dựa trên ý tưởng mà tiên sinh đã đưa ra trước đây, nếu tiên sinh cảm thấy không có vấn đề gì, ta sẽ bắt đầu công việc chuẩn bị ở xưởng đóng thuyền."

Kim Phi nghe xong quay đầu nhìn Đại Cường: "Khi ngươi đến đây, đã sắp xếp công tác phòng thủ ở xưởng đóng thuyền chưa?"

Hồng Đào Bình nho nhã yếu đuối, khi trở về, cần phải có người bảo vệ anh ta.

Bây giờ nhân lực ở Kim Xuyên và thuyền tốc hành đều không đủ dùng, Kim Phi cũng không muốn sắp xếp thêm nhân lực để hộ tống anh ta về, cách tốt nhất là để Đại Cường đi cùng theo anh ta.

Sau khi y và Hồng Đào Bình xem xong bản vẽ, Đại Cường sẽ hộ tống Hồng Đào Bình trở về.

"Đã sắp xếp xong rồi." Đại Cường nói: "Tiên sinh yên tâm đi, Ngũ ca ở đó, anh ta làm việc đáng tin cậy hơn ta rất nhiều."

"Vậy được, ngươi cùng đi đi."

Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho Hồng Đào Bình mở bản vẽ ra.

Hiện tại, khinh khí cầu và phi thuyền đều đã bị hạn chế, tác dụng của thuyền tốc hành và tàu hơi nước ngay lập tức trở nên nổi bật.

Cho dù truyền tải thông tin hay là vận chuyển vật tư cũng không thể tách rời được.

Hơn nữa, Kim Phi còn muốn đóng một con thuyền hạng nặng có thể vượt đại dương và băng quan Thái Bình Dương để tìm kiếm hạt giống cây lương thực năng suất cao ở Châu Mỹ.

Cho nên, y luôn coi trọng xưởng đóng thuyền, cho dù Hồng Đào Bình không theo kịp, chờ khi tình hình ở Hi Châu ổn định, Kim Phi muốn gọi anh ta đến để bàn bạc việc mở rộng xưởng đóng thuyền.

Những ngày tiếp theo, Kim Phi không quay lại khoang thuyền nhỏ, bất kể là ngày hay đêm, y đều ở trên boong thuyền cùng Hồng Đào Bình nghiên cứu bản vẽ thiết kế thuyền biển.

Mệt mỏi và buồn ngủ thì chợp mắt ở chiếc lều nhỏ ở bên cạnh, tỉnh rồi thì lại tiếp tục làm việc.

Mãi cho đến khi Trấn Viễn số hai ngược dòng vào sông Gia Lăng, hai người cuối cùng cũng xem hết tất cả các bản vẽ.

Đợi khi hai người thống nhất phương án, Trấn Viễn số hai đã gần đến bến tàu Kim Xuyên.

"Làm việc với tiên sinh vẫn là thoải mái nhất!"

Mặc dù mấy ngày nay dãi gió dầm sương, điều kiện ăn ở rất không tốt, nhưng Hồng Đào Bình dường như có tinh thần rất cao: "Tiên sinh, sau này nếu ta lại có vấn đề gì nữa, có thể đến Kim Xuyên tìm ngài không?"

"Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại thủy tặc trên Trường Giang hoành hành, phiên vương Sở vương và Ngô vương dọc bờ đều cực kỳ bất mãn với ta, nếu ngươi đến đây, nhất định phải có đủ nhân lực để đảm bảo an toàn cho ngươi mới được, hiểu không?" Kim Phi nhắc nhở.

Hồng Đào Bình là thuộc hạ am hiểu đóng thuyền nhất của Kim Phi, thái độ công việc rất nghiêm túc, Kim Phi tuyệt đối không hy vọng anh ta gặp phải nguy hiểm.

"Hiểu rồi!" Hồng Đào Bình gật đầu, cẩn thận cuộn bản vẽ đã sửa lại, nhét vào ống tre: "Vậy ta về trước đây."

"Sắp đến Kim Xuyên rồi, ngươi không đi xem chút sao?"
Chương 1177: Chàng về rồi

“Lần sau có cơ hội ta sẽ tới.”

Hồng Đào Bình vừa sửa lại ống trúc, vừa nói: “Bản vẽ đã xong rồi, ta muốn trở về đóng thuyền thật nhanh, dạo này nước Y và cướp biển càng ngày càng hung hăng ngang ngược, còn có đám quỷ tóc vàng, càng ngày càng nhiều, chúng tập kích Đông Hải nhiều lần, phải cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ!”

Nói đến quỷ tóc vàng, Kim Phi mới nhớ ra, Trịnh Trì Viễn còn bắt được hai gã cướp biển phương Tây, y vẫn chưa thẩm vấn bọn chúng.

Gần đây hoặc là bận đối phó Đông Man, hoặc là bận chuyện xây dựng lại thành Du Quan, vất vả lắm thuyền mới có lúc nghỉ ngơi, Hồng Đào Bình lại chạy lên thuyền.

Nếu không phải Hồng Đào Bình nói đến, Kim Phi cũng sắp quên hai gã đấy rồi.

Quay đầu nhìn Thiết Chùy: “Đúng rồi, hai con quỷ tóc vàng phương Tây mà Trịnh tướng quân bắt được đã đưa về chưa?”

“Hình như là mang về rồi, chắc đang bị nhốt trong lò than đun nước kéo lửa rồi.” Thiết Chùy nói: “Nếu tiên sinh muốn gặp bọn chúng, vậy để ta đi dẫn bọn chúng đến.”

“Không cần, ta chỉ hỏi thế thôi.”

Dù sau bây giờ vẫn chưa có kênh đào Suez, từ u Châu tới đây, nhất đi phải xuất phát từ hướng Tây rồi vòng qua mũi Hảo Vọng mới tới được.

Trịnh Trì Viễn nói, cướp biển phương Tây vẫn sử dụng thuyền buồm, hải trình xa như vậy, người phương Tây muốn kéo tới với quy mô lớn là rất khó.

Nói một cách tương đối, người Đảng Hạng bên ngoài Hi Châu mới là vấn đề nan giải trước mắt cần xử lý ngay.

Còn hai gã cướp biển, cứ nhốt bọn chúng vào lò than làm lao động chân tay cũng được.

Hồng Đào Bình một lòng nôn nóng muốn quay về đóng thuyền, Kim Phi cũng không giữ anh ta lại.

Sau khi đến Đông Hải, Đại Cường vẫn chưa về nhà lần nào, sắp đến bến tàu Kim Xuyên rồi, anh ta muốn về thăm nhà lắm, nhưng Hồng Đào Bình muốn quay lại Đông Hải, nên anh ta đành phải đi theo.

Hai người dẫn theo vài nhân viên hộ tống quay về thuyền ca-nô, xuôi theo dòng chảy sông Gia Lăng, trở lại Đông Hải.

Trấn Viễn số hai thì vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Khi cách bến tàu Kim Xuyên chỉ còn ba bốn dặm, nhân viên hộ tống trên bến tàu lập tức phát hiện ra bọn họ.

Ngay sau đó bến tàu bắt đầu trở nên sôi nổi.

Có người cưỡi ngựa chạy về làng Tây Hà báo tin, cũng có người dọn dẹp mặt nước, cho Trấn Viễn số hai cập bến.

Khi Trấn Viễn số hai đỗ vào bến tàu, các nhân viên hộ tống và dân chúng đến xem náo nhiệt đã đứng kín trên bờ chờ bọn họ.

Mấy ngày trước Quan Hòe Thụ đưa về tin tức quan trọng, tin tức Kim Phi thống lĩnh quân đội đánh bại người Đông Man ở thành Du Quan đã được truyền bá rộng rãi trong dân chúng.

Khi nghe thấy tiếng trống trận ở bến tàu, người dân ở ven bến cũng chạy tới, nghênh đón các anh hùng trở về.

Khi thấy các nữ binh lính xếp thành hàng xuống thuyền, người dân càng phấn khích hơn.

Mấy ngày trước có người truyền tin ra, người đánh bại Đông Man chính là quân Nương Tử nhà họ Kim, nhưng có nhiều người không tin.

Bây giờ nhìn đoàn nữ công nhân mặc áo giáp xếp thành một hàng, người dân không thể không tin.

Nhất thời tiếng hoan hô vang vọng cả đất trời.

“Quân Nương tử! Uy vũ!”

“Quân Nương tử! Uy vũ!”

Cũng không biết là ai bắt đầu, tất cả người dân đều hoan hô theo.

Nhóm nữ công nhân không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy khí thế.

Đi theo sau nữ công nhân, là tốp thương binh đầu tiên.

Nhìn hơn trăm người được khiêng bằng cáng xuống, có hơn một trăm người khác được đỡ đi, bến tàu ban nãy còn nhộn nhịp, giờ đây lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng.

Đại đội trưởng đội nhân viên hộ tống phòng thủ bến tàu giơ tay phải lên, chào những người bị thương theo kiểu quân đội.

Rào!

Các nhân viên hộ tống khác trên bến tàu cũng hành lễ theo.

Người dân không hành lễ, nhưng nụ cười trên mặt đã biết mất không thấy đâu, ai nấy đều chăm chú nhìn những người bị thương.

Mặc dù bọn họ không tham gia vào trận chiến thành Du Quan, nhưng thông qua vết thương của những thương binh này, họ có thể đoán được, tình hình chiến trường ác liệt đến mức nào.

Hơn nữa người đã từng đi lính đều biết, thật ra lúc này có thể trở về, đã có thể coi là may mắn rồi.

Người mãi mãi ở lại nơi chiến trường lại càng nhiều hơn!

Nếu như nằm dưới trướng của các tướng quân con nhà giàu, bọn họ vốn sẽ không cứu trợ người bị thương.

Nhất thời, bầu không khí xung quanh cũng trở nên nghiêm túc.

Kim Phi dẫn theo Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam, là những người xuất hiện cuối cùng.

Do có người bị thương, nên khi người dân nhìn thấy Kim Phi cũng không còn phấn khích giống như lúc ban đầu, đúng lúc Kim Phi cũng đang vội quay về làng, không còn tâm trạng tương tác với họ.

Sau khi ra ngoài, chỉ gật đầu chào hỏi người dân, sau đó đi tìm đại đội trưởng đội phòng thủ bến tàu.

“Chuẩn bị xong ngựa chưa?”

“Chuẩn bị xong cả rồi, lúc nào tiên sinh cũng có thể xuất phát!” Đại đội trưởng đi trước dẫn đường nói.

“Phi Phi, thương binh giao cho nàng, hãy thu xếp cho họ.”

Kim Phi dặn dò nói: “Chờ sau khi các nàng xuống thuyền hết, phải nhanh chóng bổ sung nhiên vật liệu cho Trấn Viễn số hai, ta sẽ sắp xếp một toán thợ mộc tới thành Du Quan, sau đó đưa thi thể của các huynh đệ hy sinh quay về cùng.”

Thành Du Quan bây giờ đã biến thành một mảnh đất trống, bắt buộc phải xây dựng lại.

Những việc cần tốn sức lực có thể giao cho tù binh, nhưng những chuyện liên quan đến công tác kỹ thuật, nhất định phải giao cho người của mình.

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Tả Phi Phi vội vàng bảo đảm.

Kim Phi gật đầu, dẫn theo Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam leo lên ngựa, chạy như bay ra bến tàu.

Thiết Chùy dương cao lá cờ sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đi đầu tiên mở đường.

Lúc này đã là nửa chiều, sau khi trời tối, không đi nhanh trên đường núi được, bọn Kim Phi đi mãi đến sau nửa đêm mới về được đến làng Tây Hà.

Cửu công chúa cũng không biết Kim Phi sẽ về trước thời hạn, xử lý xong công vụ vừa mới chợp mắt, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy Châu Nhi đang khẽ gọi cô ấy dậy.

Mặc dù giọng nói của Châu Nhi rất nhỏ, nhưng Cửu công chúa lập tức trừng to mắt, ý thức nhanh chóng trở nên thanh tỉnh.

Bình thường điều mà Châu Nhi lo lắng nhất là sợ Cửu công chúa nghỉ ngơi không tốt, nếu như không có chuyện khẩn cấp, Châu Nhi tuyệt đối sẽ không đánh thức cô ấy.

Biết thân thể mình bất tiện, sau khi dậy Cửu công chúa không vội vàng đứng lên luôn, mà nhìn chằm chằm Châu Nhi hỏi: “Sao rồi?”

“Nhân viên hộ tống tuần tra trong làng tới thông báo, tiên sinh đã trở lại, vừa mới bước vào cửa làng.” Châu Nhi nhẹ giọng trả lời.

Sau đó Châu Nhi thấy cơ thể đang căng thẳng của Cửu công chúa, lập tức mềm nhũn xuống, như thể trút được gánh nặng ngàn cân.

“Cuối cùng cũng về rồi!” Cửu công chúa ra vẻ như trút được gánh nặng.

Kim Phi không ở đây, áp lực của cô ấy là lớn nhất, lúc nào cũng lo lắng người Đảng Hạng phát động tấn công thì nên làm sao, cô ấy phải chống lại bọn địch ra sao.

Trừ điều này ra, còn có Tần vương vẫn luôn làm mấy trò ngu ngốc, ý đồ cướp đoạt lại những khu vực đã bị nhân viên hộ tống chiếm đóng.

Chuyện công vụ chất chồng như núi, đè lên trên bàn của Cửu công chúa, cũng đè lên tâm trí của cô ấy.

Những ngày qua chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

Bây giờ khi hay tin Kim Phi đã về, Cửu công chúa ngay lập tức tìm được người đáng tin cậy, bày ra dáng vẻ như trút được gánh nặng.

Nhưng rất nhanh Cửu công chúa đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, dưới sự dìu đỡ của Châu Nhi cô ấy từ từ đứng dậy.

Hai thi nữ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức đi lên thay quần áo giúp Cửu công chúa.

Chờ Kim Phi về đến tứ hợp viện, Cửu công chúa đã đứng chờ ở trước cửa rồi.

Thấy Kim Phi, Cửu công chúa giống như những cô gái bình thường ở Xuyên Thục, cầm một nhành liễu, bưng một gáo nước, vẩy một ít nước lên con ngựa chiến của Kim Phi.

Sau đó cô ấy nhổm dậy hành lễ với Kim Phi: “Đương gia, chàng về rồi!”
Chương 1178: Nhường địa vị

Theo quy định của Xuyên Thục, khi người đàn ông đi chinh chiến trở về, người vợ phải ra tận cửa, chào đón với quy cách rất cao.

Kim Phi vội vàng trở về, Cửu công chúa chỉ kịp ra cửa đón y.

“Mau đứng dậy, bụng nàng to như vậy, bây giờ không thể ngồi xổm được.”

Kim Phi vội vàng chạy lên mấy bước, đỡ Cửu công chúa đứng dậy: “Đã giờ này rồi, sao nàng còn chưa ngủ?”

“Vừa mới chuẩn bị ngủ, nghe nói phu quân trở về bèn tới đây đón chàng.”

Cửu công chúa sờ mặt Kim Phi: “Gió phương bắc độc quá, mặt nứt nẻ hết rồi.”

“Ta mới đi mấy ngày, nàng không thấy đám Thiết Tử ca đâu, mặt mũi tay chân đều nứt hết ra.”

“Tướng sĩ quân Bắc phạt quả thật vất vả, chờ Thiết Tử ca dẫn quân Bắc phạt chiến thắng trở về, trẫm chắc chắn ban thưởng hậu hĩnh cho bọn họ!”

Cửu công chúa lớn tiếng nói.

Nhân viên hộ tống và nữ công nhân hộ tống Kim Phi trở về nghe thấy vậy tức thì cảm thấy ấm áp trong lòng.

Là quân nhân, bọn họ dám đánh giặc, cũng sẵn sàng liều mạng, nhưng chỉ sợ liều mạng rồi mà cấp trên lại không biết chút nào, hoặc là có biết cũng không quan tâm.

Đây cũng là lý do khiến nhân viên hộ tống và nữ công nhân bằng lòng đi theo Kim Phi chinh chiến.

Kim Phi không bao giờ khấu trừ lương thực và quân lương như các tướng quân chỉ biết ăn chơi trác táng, hơn nữa thưởng phạt rõ ràng, chỉ cần dám liều mạng có thể lập công, Kim Phi tuyệt đối không bạc đãi bọn họ.

Trong doanh trại nhân viên hộ tống được dựng lên sớm nhất phía sau núi, có một gian phòng hồ sơ, chuyên môn dùng để ghi chép công lao và trợ cấp thương vong.

Mỗi người lính tử trận, bất kể chức vụ lớn nhỏ ra sao, tất cả đều được ghi vào sổ, gia đình họ cũng nhận được tiền trợ cấp và có cuộc sống ổn định như Kim Phi đã hứa.

Phía sau phòng lưu trữ có một tấm bia đá chuyên tưởng nhớ linh hồn các nhân viên hộ tống đã hy sinh trong chiến tranh.

Vào ngày mồng một và rằm hàng tháng âm lịch, chỉ cần Kim Phi và Trương Lương ở trong làng, họ sẽ thắp hương và làm lễ.

Trong những dịp lễ hội lớn như Tết Trung thu, cuối năm, Kim Phi còn dẫn các thủ hạ cấp cao dưới trướng tới đây.

Tuy rằng nghi thức không hề phức tạp, nhưng người dân có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành của Kim Phi, cũng có thể cảm nhận được y không chỉ làm theo hành động mà còn thực sự bày tỏ lòng kính trọng đối với các anh hùng đã hi sinh.

Người dân không phải là những kẻ ngốc, họ biết ai đối xử tốt với họ và ai đối xử tệ với họ.

Mọi việc Kim Phi làm trong cuộc sống hàng ngày đều được người dân quan sát, ghi nhận, cho nên người dân sẵn sàng ủng hộ Kim Phi, ủng hộ Đại Khang mới.

Trước ý định thu phục lòng người của Cửu công chúa, Kim Phi liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nhưng y cũng không nói gì, cũng không hề phản cảm.

Đôi khi cũng phải nói ra những việc mình đã làm, nếu không người dân không hiểu được thì lại xảy ra hiểu lầm.

Đây là lý do tại sao Kim Phi thành lập nhật báo Kim Xuyên, hơn nữa chủ động yêu cầu Trần Văn Viễn đưa tin một cách khách quan.

Chuyện tốt thì phải nói, chuyện xấu thì càng phải nói, bịt miệng nhân dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, che đậy không bao giờ là giải pháp.

Giấu giếm người dân không có nghĩa là vấn đề không tồn tại, cần phải giải quyết thì phải giải quyết.

Kim Phi thành lập nhật báo Kim Xuyên, yêu cầu Trần Văn Viễn đào tạo các phóng viên để họ theo dõi dư luận để không đến mức như hồi Trần Cát tại vị, triều đình thối nát, người dân khốn khổ, Trần Cát lại chẳng hay biết tí gì.

Những gì ông ta nghe và thấy đều là những gì các quan trong triều muốn ông ta thấy và nghe, ông ta cho rằng người dân đang sống tốt và Đại Khang vẫn được thái bình thịnh vượng.

“Gần đây mọi người đều vất vả rồi, nhanh trở về đoàn tụ với gia đình đi.” Kim Phi nói với nhóm người Thiết Chùy: “Nếu có vấn đề gì, ta sẽ bố trí người thông báo cho các ngươi.”

Từ hồi theo y đến thành Du Quan, đội cận vệ không dám thả lỏng một phút giây nào, tất cả mọi người lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

Bây giờ bọn họ đã trở về căn cứ, công tác bảo vệ Kim Phi có thể tạm thời giao cho những người khác, nhóm người Thiết Chùy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Thiết Chùy đã đi theo Kim Phi lâu như vậy, biết rõ tính cách Kim Phi, anh ta cũng không khách sáo, hành quân lễ với Cửu công chúa rồi dẫn đội cận vệ rời đi.

Đội cận vệ vừa đi thì Bắc Thiên Tầm đỡ Quan Hạ Nhi vội vàng chạy đến.

“Sao hai người cũng tới đây?” Kim Phi cười khổ hỏi.

Quan Hạ Nhi đầu tiên là đi một vòng quanh Kim Phi, xác nhận y không bị thương, lúc này mới nói: “Đương gia chàng về mà sao không phái người về trước báo một tiếng? Nếu không phải nhân viên hộ tống tuần tra nói với A Liên thì ta cũng không biết chàng đã trở về.”

“Ta đi đường vội vàng, ta tưởng các nàng đang ngủ, không muốn đánh thức các nàng.” Kim Phi xoa bụng Quan Hạ Nhi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

“Đương gia chinh chiến sa trường trở về, chúng ta không ra cổng làng nghênh đón đã là không giữ đạo làm vợ, lại không chạy đến gặp, ngày mai mẹ ta mà biết thì sẽ tới mắng ta không hiểu quy củ.”

Quan Hạ Nhi đảo mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhìn về phía Nhuận Nương đang đi theo phía sau.

Nhìn thấy kiểu tóc của Nhuận Nương đã thay đổi, lại đứng gần Kim Phi như vậy, đôi mắt của Quan Hạ Nhi tức thì bừng sáng.

Cô đến trước mặt Nhuận Nương, duỗi tay gỡ một cây trâm trên đầu mình, cài lên búi tóc của Nhuận Nương.

Nhuận Nương vốn đã có chút ngượng ngùng, bây giờ càng xấu hổ không ngẩng đầu lên được.

Nhưng cô ấy không từ chối chiếc trâm cài mà nhẹ nhàng gọi tiếng “Tỷ tỷ”.

“Ơi!”

Quan Hạ Nhi đáp lại một tiếng, nheo mắt cười.

Theo quy định của Đại Khang, vợ cả của đương gia cài trâm cho tiểu thiếp tức là đã thừa nhận địa vị của cô ấy.

Nhuận Nương gọi một tiếng tỷ tỷ, cũng tương đương thừa nhận địa vị vợ cả của Quan Hạ Nhi.

Tâm tư Cửu công chúa tinh tế nhạy bén, tuy rằng vừa rồi phần lớn sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Kim Phi và các quân sĩ, nhưng cô ấy cũng chú ý tới sự thay đổi trong kiểu tóc của Nhuận Nương.

Nhưng nghiêm túc mà nói, Cửu công chúa cũng là một trong những tiểu thiếp của Kim Phi, Quan Hạ Nhi mới là vợ cả, cho nên Cửu công chúa không thể cài trâm thay Quan Hạ Nhi được, cho nên cô ấy giả vờ coi như không nhìn thấy.

Hiện tại Quan Hạ Nhi dẫn đầu, Cửu công chúa cũng mỉm cười lấy chiếc trâm trên đầu mình cài lên đầu Nhuận Nương.

Nhuận Nương ngày thường luôn gọi Cửu công chúa bệ hạ, lần này cũng sửa lại cách gọi, nhỏ giọng mà gọi một tiếng “Tỷ tỷ”.

Cửu công chúa cũng mỉm cười duyên dáng đáp lời.

Sau đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn về phía Bắc Thiên Tầm đang xấu hổ.

“Muội xem ta hồ đồ chưa này,” Bắc Thiên Tầm lần sờ trâm gỗ trên đầu, thấy hơi ngại.

Cô ấy là người luyện võ, trước đây từng làm thổ phỉ nến không chú ý nhiều đến việc ăn mặc, cảm thấy kiểu dáng của trâm vàng rất phức tạp, làm mất thì tiếc lắm, bình thường chỉ dùng một cây trâm gỗ tiện tay vót, hoàn toàn không ngờ Kim Phi và Nhuận Nương lại có chuyện mừng thế này.

“Nhuận Nương, không thì để mai ta tặng muội sau nhé?”

Người luôn tùy tiện, không nói được thì sẽ khiêng thẳng Kim Phi vào nhà như Bắc Thiên Tầm, lúc này lại đỏ mặt.

Không phải cô ấy không có chiếc trâm cài bằng vàng nào mà chỉ là cô ấy không cầm theo mà thôi.

“Chuyện này sao để qua đêm được?”

Quan Hạ Nhi cười liếc xéo Bắc Thiên Tầm, sau đó lại rút một cây trâm cài bằng vàng từ trên đầu của mình ra cài lên đầu Bắc Thiên Tầm.

Bắc Thiên Tầm quay ra cười ngây ngô với Quan Hạ Nhi rồi nhanh chóng tháo trâm ra, cài lên tóc của Nhuận Nương.

“Cảm ơn tỷ tỷ.” Nhuận Nương nhỏ giọng nói lời cảm tạ.

“Không phải cảm ơn, không phải cảm ơn!” Bắc Thiên Tầm cười tít cả mắt.

Cô ấy là người cuối cùng vào cửa, bây giờ cuối cùng cũng có người gọi là cô ấy là tỷ tỷ rồi.
Chương 1179: Nghĩ không ra

“Tiểu Bắc không ở đây, để ta làm cho.”

“Quan Hạ Nhi rút xuống trên đầu cô một cây trâm, rồi gài vào mái tóc Nhuận Nương.

Kim Phi thấy thế, y không khỏi nghiêng đầu nhìn tóc Quan Hạ Nhi.

Y không thể tưởng tượng nổi, sao một người có thể cài nhiều trâm lên đầu đến như thế, không thấy nặng sao?

Huống chi đây là Quan Hạ Nhi.

Dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, nhưng bình thường cô vẫn luôn sống vô cùng tiết kiệm, cho dù thỉnh thoảng có muốn trang điểm thì cũng sẽ không cài nhiều trâm vàng đến như vậy.

Sao hôm nay cô lại khác thường thế?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cửu công chúa, Kim Phi lập tức hiểu ra.

Đây không phải là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi để Kim Phi mang theo Nhuận Nương khi ra cửa, Kim Phi hiểu rõ tâm tư của cô.

E rằng lúc biết Kim Phi trở về, hẳn là Quan Hạ Nhi đã chuẩn bị cây trâm này rồi.

Tuy y đã hiểu vấn đề, nhưng Kim Phi không ngu ngốc mà nói ra, y lảng tránh đề tài: “Đừng đứng mãi ở chỗ này nữa, mau vào trong nhà đi.”

Giờ đã là mùa đông, ban đêm rất lạnh, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi còn đang mang thai, Bắc Thiên Tầm cũng có bầu, không thể để mọi người đều đứng chịu gió lạnh mãi được.

Châu Nhi đỡ Cửu công chúa, Nhuận Nương cũng nhanh chóng tiến lên cùng Bắc Thiên Tầm đỡ Quan Hạ Nhi.

“Đương gia, ngài và Vũ Dương có chính sự cần nói, ta không hiểu gì nên sẽ không tham gia vào.”

Quan Hạ Nhi nói: “Ta và Thiên Tầm cùng Nhuận Nương đi về trước.”

“Cũng được, về sớm nghỉ sớm, ta bàn luận với Vũ Dương xong sẽ tìm nàng.”

Kim Phi gật đầu, y nhìn A Liên đang đứng sau lưng Quan Hạ Nhi, nói: “Khoảng thời gian này chăm sóc kỹ cho Hạ Nhi, có vấn đề gì lập tức tìm Ngụy tiên sinh.”

Nếu tính theo thời gian mang thai, thì ngày sinh của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa sắp đến rồi.

Bị ảnh hưởng bởi tư tưởng phong kiến, rất ít đàn ông chấp nhận để bác sĩ nam đỡ đẻ cho vợ mình, người phụ trách đỡ đẻ đều là phụ nữ trưởng bối trong nhà hoặc bà đỡ.

Thực ra trong lòng Kim Phi cũng không thích lắm, nhưng y lo với điều kiện chữa bệnh lạc hậu ở thời đại này, thì đối với phụ nữ, mỗi lần sinh con là một lần đi qua tử môn quan, Kim Phi còn quyết định nếu lỡ có vấn đề gì, thì y sẽ để Ngụy Vô Nhai ra tay.

Tiên sinh xin hãy yên tâm, ba bà đỡ tốt nhất cả Quảng Nguyên này đã được tìm đến từ lâu, họ được sắp xếp ở ngay trong viện chúng ta rồi.”

A Liên nói: “Tiểu Cẩm và Ngụy tiên sinh cũng dọn đến ký túc xá của nhân viên hộ tống rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì nhiều nhất là trong thời gian một chén trà là có thể đến rồi.”

Bình thường Kim Phi rất ít khi làm gì phá lệ, thế nhưng nếu liên quan tới an toàn của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi, thì y sẵn sàng làm thế.

Hơn nữa y tin rằng Quan Hạ Nhi sẽ không để những bà đỡ đó chờ không.

“Chuẩn bị xong là được,” Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Ngươi nhớ kỹ, nếu có vấn đề, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Hạ Nhi đầu tiên!”

Tình thế ở Hi Châu vô cùng nguy cấp, bất cứ lúc nào y cũng có thể phải đến đó, ở thời đại thông tin lạc hậu như vậy, phi thuyền cũng không thể dùng, tin tức Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi truyền tới được Hi Châu rồi chờ Kim Phi về gấp thì có khi ba bào thai đã sinh ra rồi.

Ở cái thời y học lạc hậu như thế này, phụ nữ sinh con như là xông vào quỷ môn quan vậy, giữ mẹ hay giữ con không phải là một câu nói đùa, mà là một vấn đề thường gặp ở thời đại này.

Mà rất nhiều nhà chồng sẽ chọn giữ con.

Vì thời này vốn không thiếu cô nương, chết một người vợ còn có thể đỡ một phần thuế đầu người, nếu sinh được một đứa bé trai, chỗ thuế của cả gia đình còn có thể nộp ít hơn.

Lâu dài, loại tư tưởng này lại trở nên thịnh hành, ngay cả phụ nữ cũng có nhiều người thấy làm như vậy là hợp tình hợp lý.

Để dự phòng những chuyện ngoài ý muốn có khả năng phát sinh, Kim Phi nói trước rất rõ ràng.

Kim Phi nhắc nhở A Liên như thế, khiến Quan Hạ Nhi thấy vô cùng cảm động, nhưng trên mặt cô không biểu hiện gì, trái lại cô còn tức giận vỗ nhẹ vào Kim Phi: “Đang yên đang lành nói mớ cái gì đấy, mau vỗ vào gỗ!”

“Ta sai rồi, ta sai rồi!”

Kim Phi nhanh chóng vỗ mấy cái vào khung cửa bên cạnh, còn vừa vỗ vừa liên tục nhổ phì phì ba tiếng.

Lúc này Quan Hạ Nhi mới thỏa mãn, cô quay lại nhắn nhủ Cửu công chúa một câu, để cho cô ấy đi nghỉ ngơi sớm, sau đó cô dẫn Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đi.

Châu Nhi cũng đỡ Cửu công chúa vào thư phòng cùng Kim Phi.

Giờ đã quá nửa đêm, Kim Phi vốn định nói để ngày mai lại bàn luận, nhưng y cũng thực sự lo lắng Hi Châu, hơn nữa y biết Cửu công chúa không nói ra thì chỉ e cô ấy sẽ không ngủ được, vì vậy khi vào thư phòng y lại hỏi: “Hiện tại tình hình của Hi Châu như thế nào?”

“Tình hình không tốt lắm,” Cửu công chúa nói: “Thư của Lương ca gửi đến nói rằng, Hầu Tử mang theo liên đội trinh sát đi điều tra, qua kết quả điều tra đoán rằng, kẻ địch ít nhất đã tập kết 350.000 người!”

Hầu Tử trước kia đi theo Thiết Ngưu đến thành Vị Châu, nhưng vì cuộc chiến của Hi Châu, Trương Lương lại phái người gọi Hầu Tử trở về.

Về từ thành Vị Châu cần vòng qua Đảng Hạng, lại phải xuyên qua đất Tần, Đảng Hạng và đất Tần giờ đều là kẻ địch, may mà liên đội trinh sát mà Hầu Tử lãnh đạo có sở trường ẩn núp đi xuyên qua đất địch, nếu là một liên đội nhân viên hộ tống bình thường, e rằng có muốn về cũng không về được.

Sau khi trở về, đầu tiên Hầu Tử cùng liên đội trinh sát triển khai điều tra, lấy được không ít tình báo, thông qua số lượng trướng bồng, lương thảo và nhà xí và những dấu vết liên quan, suy đoán ra số lượng đại khái của kẻ địch.

“Tập kết hơn ba mươi vạn binh mà còn chưa tấn công?” Kim Phi nhăn mày: “Liên đội trinh sát đã gửi về bản vẽ bố trí vị trí phòng thủ của địch chưa?”

“Đã gửi về rồi!”

Cửu công chúa đứng dậy, cô ấy rút một cuộn giấy từ trong một đống giấy tờ ra.

Châu Nhi nhanh chóng tiến lên bày cuộn giấy mở ra trên bàn.

Kim Phi đi tới, y nhìn một lát: “Xem từ vị trí phòng thủ của chúng, không có vấn đề gì… Được rồi, Hầu Tử có điều tra được lương thảo của chúng như thế nào không?”

“Hầu Tử nói lương thảo dự trữ đầy đủ, được chia ra để ở chỗ này, chỗ này, và nơi này.”

Cửu công chúa chỉ mấy chỗ trên bản đồ: “Hầu Tử nói người Đảng Hạng trông coi lương thảo cực kỳ nghiêm mật, không cách nào thiêu hủy.”

“Bọn họ đã bị một vố về lương thực rồi, chắc chắn sẽ không để cho chúng ta có cơ hội nữa, bảo Hầu Tử dẹp ý nghĩ này đi.”

Kim Phi xua tay nói.

Trước đây y có thể đại thắng đại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, một nguyên nhân quan trọng là y đã đối trụi lương thảo của kẻ địch, sau đó lại phong tỏa mọi đường lui của kẻ địch, đào hồ chứa nước ngăn chặn kẻ địch tiến công, địch bị vây ở giữa không ăn không uống, không thể giữ vững đội hình.

Trước đã ngã một lần, người Đảng Hạng dù có ngốc cũng sẽ không lại ngã thêm lần hai ở cùng cái bẫy ấy, nhất định chúng sẽ bảo vệ kho lương gắt gao.

Nếu Hầu Tử cứ cố chấp thì rất có khả năng anh ta sẽ ảnh hưởng cả bản thân và liên đội trinh sát nữa.

“Vị trí phòng thủ không có vấn đề gì, lương thảo cũng dự trữ sung túc, vậy vì sao chúng không tấn công nhỉ?”

Kim Phi cau mày.

Hiện tại người Đảng Hạng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đáng lý ra chúng phải phát động tấn công từ sớm rồi, tại sao chúng còn án binh bất động?

“Ta không biết, Lương ca truyền tin về, cũng tỏ vẻ không đoán được người Đảng Hạng muốn làm gì.” Cửu công chúa lắc đầu.

“Thống soái lần này của Đảng Hạng là ai?” Kim Phi hỏi.

“À đệ đệ của tân hoàng Lý Lăng Hiên, Lý Lăng Duệ!”

Cửu công chúa lại rút ra một cuộn giấy trong chồng tài liệu: “Đây là thông tin về hắn.”

“Lý Lăng Duệ…”

Kim Phi không nắm rõ thông tin về triều đình Đảng Hạng, đây là lần đầu tiên y nghe thấy cái tên này.

Y cầm lấy công văn, ngồi vào ghế dài bên cạnh để tìm hiểu.
Chương 1180: Lý Lăng Duệ

Thống soái là linh hồn của một đội quân, nếu thống soái là một phần tử táo bạo hiếu chiến, thì phong cách chiến đấu của quân đội đó sẽ rất hoang dã, chẳng hạn như tiểu đoàn Thiết Hổ do Trần Phượng Chí lãnh đạo.

Muốn hiểu biết một đội quân, trước tiên phải hiểu biết phong cách hành sự người thống soái này.

Thế nên Kim Phi nhìn rất cẩn thận, Cửu công chúa cũng không có thúc giục y, mà đứng dậy đến bên cạnh rót cho Kim Phi một một chén nước, sau đó lại đi đến bên kia lấy ra một lọ thuốc mỡ nhỏ, rồi cô ấy cẩn thận bôi lên những chỗ nứt nẻ trên tay Kim Phi.

Bởi vì Xuyên Thục cách Đảng Hạng quá xa, bây giờ người Đảng Hạng lại trắng trợn bắt giữ người ở biên giới Trung Nguyên, cho nên thông tin tình báo này không chi tiết lắm, chỉ có ba trang mỏng vả lại phần lớn chỉ nói về những chuyện trước đó của Lý Lăng Duệ ở vương thành, còn chuyện sau khi hắn tòng quân thì mật thám cũng không tra ra được.

Nhưng dù vậy, Kim Phi vẫn đọc tin tình báo hơn nữa giờ mới đặt xuống.

Tục ngữ có câu ba tuổi trông đã già, huống chi là đứa trẻ lớn lên trong cung?

Người ta nói rằng những đứa trẻ nhà nghèo sẽ lo việc trong nhà từ sớm, nhưng thực ra lo việc trong nhà là chỉ cần làm việc, còn các hoàng tử và công chúa trong cung phải được dạy dỗ đủ thứ từ khi còn nhỏ, thậm chí có một số mới chút tuổi đã bắt đầu tranh đấu, nên tâm trí càng trưởng thành sớm.

Mặc dù phần lớn những gì tình báo ghi lại đều là những chuyện xảy ra trong cung khi Lý Lăng Duệ còn nhỏ, nhưng Kim Phi vẫn nhìn ra được một số manh mối từ những chuyện nhỏ nhặt này.

Lý Lăng Duệ là con trai thứ hai của Lý Kế Sơn và Hoàng hậu, và cũng là Lục hoàng tử của Đảng Hạng.

Đại ca của hắn là Lý Lăng Hiên đã được phong làm Thái tử từ sớm, hơn nữa trước hắn còn có bốn người anh em khác, theo quy định lập lớn không lập nhỏ của thời đại phong kiến, dù có thế nào đi nữa cũng không đến lượt hắn làm hoàng đế.

Vả lại có Hoàng hậu cố tình dẫn dắt, nên từ khi còn rất nhỏ Lý Lăng Duệ đã bắt đầu nghe theo anh mình sai đâu đánh đó.

Đảng Hạng cũng có thể coi là dân du mục, phong tục dân gian vốn rất khắc nghiệt, mấy người con trai đầu lòng của Lý Kế Sơn đều trạc tuổi nhau. Khi còn nhỏ thường xuyên đánh nhau trong cung, Lý Kế Sơn cảm thấy đàn ông thì phải như thế, nên cũng không thèm can ngăn.

Mỗi lần đánh nhau, Lý Lăng Duệ đều đứng phía trước che cho anh trai mình.

Thật ra Lý Lăng Hiên cũng không phải là kẻ hèn nhát trốn sau lưng em trai mình, nên lần nào cũng bị ăn đòn ác hơn.

Kể cả sau này khi tòng quân, nghe nói trong cung có người bắt nạt Lý Lăng Hiên, thì Lý Lăng Duệ sẽ lẻn về giúp đỡ anh trai mình.

Cũng vì thế mà Lý Lăng Duệ thường xuyên bị Lý Kế Sơn trách phạt.

Nhưng Lý Kế Sơn lại không ghét hắn, theo cái nhìn của Lý Kế Sơn thì đánh nhau mới là anh em ruột rà.

Thực ra Lý Kế Sơn đều biết Hoàng hậu dạy Lý Lăng Duệ những thứ này, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì to tát.

Chẳng phải người mẹ làm như thế cho con mình là chuyện thường tình sao?

Từ những ghi chép tương tự, Kim Phi có thể đoán ra được Lý Lăng Duệ trông có vẻ liều lĩnh, nhưng thực ra lại rất thận trọng.

Mỗi lần đứng ra bảo vệ anh trai, nhìn như đang gây họa, nhưng thực ra đều là đang cố gắng lấy lòng Lý Kế Sơn. Hơn nữa mỗi lần đều nằm trong phạm vi Lý Kế Sơn có thể chấp nhận được.

Cho nên Kim Phi càng coi trọng tên đối thủ này thêm.

"Vũ Dương, e là ta không có thời gian ở nhà chờ nàng sinh nở rồi."

Kim Phi để tin tình báo xuống, nắm lấy tay Cửu công chúa nói: "Lý Lăng Duệ này không đơn giản, ta muốn đến Hi Châu sớm một chút."

"Không sao, chàng có thể quay lại là gánh nặng của ta đã nhẹ hơn một nửa."

Cửu công chúa dựa vào trong ngực Kim Phi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể y khiến cô ấy cảm thấy lòng mình vô cùng thoải mái, nhưng sự mệt mỏi cũng xâm chiếm cô ấy từng chút một và chưa bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Kim Phi cảm thấy lòng mình thắt lại, cẩn thận bế Cửu công chúa trở lại giường, sau đó ra hiệu cho Châu Nhi bỏ thêm than vào lò rồi mới đi ra ngoài.

Y chuẩn bị đi xem lại những tin tình báo khác ở Hi Châu.

Lúc y trở lại sân trước, đã thấy ba người Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm và Mãn Thương đang đứng trước cửa thư phòng.

“Sao mọi người lại ở đây?" Kim Phi hỏi.

Hiện giờ Thiết Thế Hâm cũng coi như là tổng quản của Cửu công chúa, còn Tiểu Ngọc là người phụ trách tình báo, họ biết Kim Phi trở lại cũng không có gì lạ, nhưng Mãn Thương chỉ là tên loanh quanh trong nhà nên vẫn còn hơi khờ khạo. Lúc này có lẽ anh ta đang ở nhà ngủ hoặc là đang ngâm mình ở xưởng luyện gang, thế nào mà chạy tới đây sớm vậy?

"Nghe nói tiên sinh đã trở lại, nên tới đây xem." Tiểu Ngọc trả lời.

“Ta ở trong nhà nghe thấy tiếng ngựa vào làng nên ra xem thế nào, thấy tiên trở lại nên qua xem.” Mãn Thương cũng giải thích một câu.

Lúc này Kim Phi mới nhớ ra nhà của Mãn Thương ở ngay lối vào làng.

Khi vào làng, y sợ làm phiền đến dân làng đang ngủ nên khi đến cửa làng y đã đi chậm lại, thế mà Mãn Thương vẫn nghe thấy tiếng động.

Là đại đệ tử đầu tiên của Kim Phi, Mãn Thương thấy sư phụ trở về đương nhiên không dám giả vờ như không biết.

Cũng tình cờ Kim Phi có chuyện muốn hỏi Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc, vốn y định đến khi hừng đông gọi bọn họ tới nhưng bây giờ họ đã đến đây, rồi Kim Phi dẫn họ vào thư phòng.

Tiểu Ngọc muốn hỏi thăm tình hình ở thành Du Quan một chút, nhưng mở miệng mấy lần rồi lại ngậm lại.

Thấy vậy, Mãn Thương đã chủ động hỏi: "Tiên sinh, thành Du Quan thế nào rồi, Thiết Tử ca có khỏe không?"

Kim Phi nghe vậy không khỏi ngạc nhiên mà liếc Mãn Thương một cái.

Quả nhiên, con người sẽ thay đổi, bây giờ Mãn Thương đã biết nhìn mặt đoán ý, còn hỏi chuyện giúp Tiểu Ngọc.

Tuy nhiên, Kim Phi cũng không quan tâm lắm, y trả lời: "Thành Du Quan bây giờ đã ổn rồi, đại quân Đông Man cũng đã bỏ chạy, nếu không ta cũng sẽ không trở lại.

Thiết Tử bị thương nhẹ, nhưng không phải là vấn đề gì lớn, bây giờ gần như đã ổn rồi."

Nghe được lời này, Tiểu Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đã đọc báo cáo chiến sự nhưng khi nghe chính miệng Kim Phi xác nhận Lưu Thiết không có việc gì, thì Tiểu Ngọc mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tiểu Ngọc, Lão Thiết, các ngươi sắp xếp lại thông tin ở thành Hi Châu một chút, ta muốn xem.”

Kim Phi chỉ vào tủ tài liệu trong thư phòng.

Đống tài liệu chất ở đó còn cao hơn đầu, đúng là nhất thời Kim Phi không thể tìm gì về Hi Châu được.

Công văn và tấu chương đều được Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm sắp xếp trước khi gửi cho Cửu công chúa xem xét, cho nên hai người bọn họ rất quen thuộc, bước tới mở tủ tài liệu ra, rất nhanh sau đó mỗi người đều mang theo một chồng tài liệu đi tới.

"Tiên sinh, đây là thông tin tình báo mới nhận được ở Hi Châu, ta đã nhờ người phân loại lại theo thời gian."

Tiểu Ngọc đặt tài liệu lên bàn: "Tiên sinh, nếu có gì không rõ cứ hỏi lại."

“Đây là thông tin về các quân đội gần đây đã tập hợp ở Hi Châu, cũng như kế hoạch tăng lương thực và quân lương. Bệ hạ đã phê duyệt rồi, tiên sinh có thể xem một chút.”

Thiết Thế Hâm cũng đặt tập tài liệu trong ngực mình lên bàn.

Nếu muốn đánh thắng trận, không chỉ cần hiểu kẻ địch mà còn phải hiểu bản thân mình.

Hiện giờ tiêu cục và quân Trấn Viễn đã phát triển rất nhanh, ngay cả Kim Phi còn không biết nhiều tiểu đoàn trưởng mới được thăng chức chứ đừng nói đến binh lính bình thường.

Chỉ có thể hiểu rõ sức mạnh và phong cách chiến đấu của quân ta, thì Kim Phi mới có thể sắp xếp kế hoạch tác chiến tốt hơn.

Nhìn hai chồng tài liệu dày nặng, lòng Kim Phi không khỏi thở dài, nhưng y vẫn xoa mặt rồi cầm tờ trên cùng của chồng bên trái lên bắt đầu đọc.

Xem xét coi ngó đến tận trời sáng, khi gặp gì đó không biết Kim Phi lại hỏi Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc ngay, nên họ cũng ở lại đó với Kim Phi cho đến khi trời hừng sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK