Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1706: Tính tiền công

Lần này Kim Phi lần này không trả lời qua loa lấy lệ với công chúa Lộ Khiết, mà bỏ công việc trong tay xuống, đầu tiên nhìn chằm chằm vào công chúa Lộ Khiết, sau đó nghiêm túc gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, Vũ Dương trước đó đã nói với ta chuyện này!"

Thực tế, công chúa Lộ Khiết đã biết câu trả lời này.

Bởi vì dù Cửu công chúa là hoàng đế của Đại Khang, nhưng ai có con mắt sáng suốt đều biết ai mới là đương gia thực sự của Đại Khang.

Khi đàm phán với Đông Man một vấn đề quan trọng như vậy, Cửu công chúa không thể không trao đổi với Kim Phi.

Hiện tại Kim Phi đích thân thừa nhận, Lộ Khiết công chúa đột nhiên cảm thấy ấm ức: "Nếu tiên sinh đã sớm biết chuyện này, vì sao trước đó không nói với ta, lừa ta đi tìm bệ hạ nói chuyện?"

"Bởi vì cuộc đàm phán này không phải là đàm phán thương mại, ta không có quyền đưa ra bất kỳ quyết định nào. Nó phải thông qua viện Khu Mật và ký kết để tuân thủ thủ tục!"

Kim Phi nói: "Mà cô đã từng cứu ta, theo lý, ta nên tránh đàm phán với cô!"

Nghe đến đây, công chúa Lộ Khiết không khỏi thở dài.

Đúng, nếu cô là Kim Phi, cô ta cũng sẽ lựa chọn né tránh.

Nhưng cứ từ bỏ như vậy, công chúa Lộ Khiết cũng không cam tâm, cố gắng hỏi lại: "Kim tiên sinh, ngài thật sự cho rằng Đông Man và Đại Khang có cùng cội nguồn sao?"

“Đúng vậy,” Kim Phi gật đầu: “Không chỉ có Đông Man, còn có Đảng Hạng và người Thổ Phiên. Theo ta thấy, bọn họ đều là con cháu Viêm Hoàng, đều là đồng bào.”

"Đã như vậy, tại sao ngài không bằng lòng cho bọn ta một con đường sống sót?" công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Không phải bọn ta đã cho rồi sao?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Chỉ cần cô đồng ý, Đại Khang luôn hoan nghênh!”

"Tiên sinh, ngài đây không phải cho bọn ta con đường sống sót, mà là ép bọn ta phải chiến đấu đến chết!"

"Bọn ta trong lời của ngài, chắc không phải là những dân du mục bình thường, mà là những người quyền quý nhỉ?"

Kim Phi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào công chúa Lộ Khiết nói: “Cô hãy đặt mình vào vị trí của người khác nghĩ một chút, nếu cô là một dân du mục bình thường, đi theo quý tộc chỉ nằm trên người họ để hút máu tốt hơn, hay đi theo Đại Khang tốt hơn?”

Công chúa Lộ Khiết đột nhiên nghẹn ngào.

Cô ta hiểu Đông Man, hiện tại cô ta cũng xem như hiểu về Xuyên Thục.

Quyền quý Đông Man căn bản không coi những người dân du mục là con người, giết hại và cướp bóc, đòi hỏi vô độ.

Về phần Kim Phi, không ngoa khi nói y yêu dân như con.

Hơn nữa bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy rằng Kim Phi và Cửu công chúa đã hoàn toàn kiểm soát Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn ngày càng mạnh mẽ hơn.

Có Xuyên Thục làm căn cứ, Kim Phi sẽ sớm bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, cuộc sống của người dân Xuyên Thục nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp.

Có lẽ Đại Khang sau này vẫn sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn thôn tính đất đai, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa vẫn còn rất trẻ và vẫn có thể cai trị ít nhất vài chục năm nữa.

Những đứa trẻ được hai người họ giáo dục ra, cũng sẽ không có nhiều khác biệt.

Vì vậy, trong vài chục năm tới hoặc hơn 100 năm nữa, cuộc sống của người dân rất có thể sẽ ngày càng tốt hơn.

Nếu công chúa Lộ Khiết coi mình là một dân du mục bình thường, chắc chắn cô ta sẽ không chút do dự lựa chọn Xuyên Thục.

"Lộ Khiết, theo ta quan sát thiên tượng, mấy năm nay thiên tai chỉ là bắt đầu, tiếp theo thiên tai sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu cô thật sự thương dân du mục, nhân lúc bây giờ có thể ra biển bắt cá thì sớm chuẩn bị đi!"

Kim Phi vỗ vỗ vai Công chúa Lộ Khiết, cầm chiếc guồng quay tơ đã sửa xong trở về phòng.

“Thiên tai sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn sao?”

Công chúa Lộ Khiết quay lại nhìn Kim Phi với ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

Nếu có người khác nói cho cô ta biết điều này, Công chúa Lộ Khiết sẽ cho rằng họ chỉ đang nói vớ vẩn để đe dọa.

Nhưng người nói lời này chính là Kim Phi thì lại khác.

Dựa vào sự hiểu biết của cô ta về Kim Phi, Kim Phi sẽ không làm chuyện như vậy, cũng không có ý nghĩa gì.

Bởi vì theo quan điểm của một chính trị gia, việc hạ gục Đông Man lúc này sẽ không mang lại lợi ích gì đáng kể cho Xuyên Thục, và rất có thể sẽ trở thành gánh nặng.

Nếu Công chúa Lộ Khiết là Kim Phi, cô ta sẽ chọn cách tương tự như Cửu công chúa – trấn thủ thành Du Quan, để người Đông Man nội chiến ở ngoài thành.

Đợi Xuyên Thục phát triển tốt, Đông Man có lẽ sẽ không còn nhiều người, lúc đó sẽ là thời điểm tốt nhất để xuất quân tấn công Đông Man.

Vì vậy Kim Phi không cần thiết phải lừa cô ta.

Kim Phi từ khi xuống núi đã thể hiện thiên phú hơn người, cho dù là Xuyên Thục hay Đông Man, đều có người nói Kim Phi là thần tiên giáng trần.

Hầu hết mọi người trong thời phong kiến đều mê tín, công chúa Lộ Khiết cũng không ngoại lệ.

Cho nên khi Kim Phi nói y dựa vào quan sát hiện tượng thiên văn mà đi đến kết luận này, công chúa Lộ Khiết không những không cảm thấy buồn cười mà càng tin tưởng hơn.

Bởi vì Kim Phi vốn là quốc sư của Đại Khang, nên việc quan sát các hiện tượng thiên văn là một trong những công việc của y.

Vả lại xét theo tin tức do Công chúa Lộ Khiết thu thập được, Kim Phi và Cửu công chúa quả thực đang cố gắng hết sức để tích trữ lương thực.

Trước đây, công chúa Lộ Khiết chỉ nghĩ rằng họ đang chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng bây giờ cô ta nhận ra rằng Kim Phi có thể đã đoán trước được điều gì đó và đang chuẩn bị cho tương lai.

Nghĩ đến đây, công chúa Lộ Khiết thực sự không muốn ăn nữa, cô ta tìm Quan Hạ Nhi, nói rằng bản thân cảm thấy không khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi, rồi rời khỏi nhà Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết trở về không bao lâu, Cửu công chúa đã đến.

Không phải ngẫu nhiên, mà cô ấy đã cử người theo dõi Công chúa Lộ Khiết, biết rằng Công chúa Lộ Khiết đã theo Quan Hạ Nhi đến chỗ của Kim Phi.

Cửu công chúa vội vàng chào Quan Hạ Nhi, sau đó đi thẳng vào thư phòng tìm Kim Phi.

Khi không có người ngoài, Cửu công chúa sẽ lộ ra vẻ nữ tính của mình, nghiêng người dựa vào vai Kim Phi, lo lắng hỏi: "Phu quân, thế nào rồi? Hai người vừa nói gì?"

"Đúng như nàng đoán, cô ta muốn tìm điểm đột phá ở chỗ ta." Kim Phi trả lời.

Đêm qua khi thảo luận việc đàm phán với Cửu công chúa, Cửu công chúa đã đoán rằng Công chúa Lộ Khiết rất có thể sẽ đến gặp Kim Phi sau khi nghe điều kiện của cô ấy, kết quả cô ấy thật sự đã đoán đúng.

Mặc dù công chúa Lộ Khiết đã gặp Quan Hạ Nhi và được Quan Hạ Nhi dẫn về, nhưng kết quả vẫn như vậy.

"Vậy chàng trả lời thế nào?" Cửu công chúa lại hỏi.

"Ta có thể trả lời thế nào nữa? Ta sẽ chỉ làm theo lời mà nàng đã dạy.”

"Vậy thì tốt," Cửu công chúa cười nói: "E rằng đêm nay viên minh châu thảo nguyên sẽ không ngủ được rồi!"

"Mấy người chơi trò quyền lực, lòng dạ bẩn thỉu quá!" Kim Phi nghe vậy, gãi mũi Cửu công chúa: "Ta thật sự lo lắng hôm đó nàng sẽ bán ta, ta còn đang giúp nàng tính tiền đó!"

"Không đâu không đâu, ta còn phải dựa vào chàng nỗ lực đánh hạ giang sơn cho ta, ta sẽ không bán chàng đâu!"

Cửu công chúa cười nói: "Hơn nữa khắp thiên hạ này, cũng không ai có thể mua nổi chàng!"

"Nàng luôn xem ta như một người lao động khổ sai sao?”

Kim Phi đưa tay kéo Cửu công chúa vào lòng: “Người lao động khổ sai cũng có tiền công, bây giờ chắc nên trả tiền công rồi nhỉ?”

“ y da, chàng đừng làm loạn, lát nữa ăn cơm rồi, bị Hạ Nhi tỷ tỷ nhìn thấy sẽ thành trò cười mất!" Cửu công chúa giãy giụa.

"Thấy thì thấy thôi, cũng đâu phải là chưa từng thấy!"

Kim Phi nói như vậy, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, y lại tạm thời buông Cửu công chúa ra, quyết định buổi tối sẽ tính tiền công với cô ấy sau.
Chương 1707: Chặn đường

Cửu công chúa đã đoán đúng, công chúa Lộ Khiết mất ngủ cả đêm nay.

Đêm nay sứ giả Cao Nguyên – Nathan cũng mất ngủ.

Ông ta đến đã gây áp lực rất lớn cho công chúa Lộ Khiết, thật ra sau khi biết công chúa Lộ Khiết cũng ở làng Tây Hà, Nathan cũng đã rất áp lực.

Thế nên ông ta phái người theo dõi chỗ ở của công chúa Lộ Khiết.

Hôm nay Kim Phi đến thăm công chúa Lộ Khiết, ông ta nhận được tin ngay.

Sau đó lại biết công chúa Lộ Khiết đến viện Khu Mật, còn được đích thân Thiết Thế Hâm dẫn vào.

Đãi ngộ này tốt hơn ông ta rất nhiều.

Ông ta đã nghĩ hết cách cũng để không thể bước vào cổng viện Khu Mật, nhưng khi công chúa Lộ Khiết đến thì lại dễ dàng vào trong, hơn nữa người phụ trách viện Khu Mật còn đích thân ra chào đón cô ta.

Nathan rất lo Cửu công chúa đã hợp tác với công chúa Lộ Khiết.

Đây là sự thông minh của Cửu công chúa.

Nathan nghĩ đãi ngộ của công chúa Lộ Khiết tốt hơn, vậy chẳng phải họ sẽ chọn hợp tác với cô ta sao?

Cô ta đến làng Tây Hà thậm chí còn không có chỗ ở, kết quả Nathan vừa đến đã được Hồng Lư Tự tiếp đón, còn được bố trí vào phòng khách tốt nhất trong quán trọ, công chúa Lộ Khiết còn cảm thấy Cửu công chúa đã đối xử với Nathan tốt hơn.

Thật ra đoàn tùy tùng của Nathan có thể để mắt tới công chúa Lộ Khiết, có thể theo dõi viện Khu Mật cũng là do Cửu công chúa cố tình để làm thế, nếu không đoàn tùy tùng của Nathan cũng không thể đến gần một nơi quan trọng như viện Khu Mật.

Nhưng Nathan lại không biết điều này, ông ta lo lắng đến mức nửa đêm cũng không ngủ được, sáng hôm sau ông ta lại dậy sớm rồi đi thẳng đến nhà Lý Địch.

Ở Đại Khang, ông ta chỉ quen với một mình Lý Địch, chỉ có thể đi tìm Lý Địch nhờ giúp.

Kết quả đến trước nhà Lý Địch mới phát hiện cửa đã khóa.

Bảo tùy tùng đi nghe ngóng mới biết được Lý Địch đã đi công tác rồi.

Lý Địch mới về từ Cao Nguyên, vết thương vẫn chưa khỏi, sao có thể đi lại được chứ?

Rõ ràng là đang tránh mình.

Khiến Nathan bất an hơn là sáng hôm đó Quan Hạ Nhi dẫn theo Nhuận Nương đến thăm công chúa Lộ Khiết, hơn nữa còn ở khá lâu.

Nathan cảm thấy mình không thể ngồi yên được nữa, ông ta quyết định chủ động.

Thế là chiều hôm đó, Nathan dẫn người đến Hồng Lư Tự một chuyến, lại đưa cho người gác cổng tấm thiệp.

Đối phương là sứ giả bộ lạc Cao Nguyên, đưa tấm thiếp ra, người gác cổng cũng không dám không nhận.

“Sứ giả Nathan, ta sẽ đưa tấm thiệp này lên trên, nhưng bao giờ Quốc sư đại nhân và bệ hạ có thể nhận, có đồng ý gặp ngài hay không, ta không dám chắc”.

Người gác cổng nhận lấy tấm thiệp, “tiêm mũi” dự phòng trước cho Nathan.

“Ta hiểu”.

Nathan khẽ cười gật đầu đáp, nhưng thật ra lại cảm thấy khổ tâm.

Ngay cả người gác cổng cũng nói như thế, rõ ràng tấm thiệp này lại như đá rơi vào biển.

Nhưng ông ta cũng không dám làm gì, chỉ đành nhẫn nhịn rời đi.

Kết quả chưa đi được bao xa thì nhìn thấy một đám người đi đến từ phía đối diện.

Người dẫn đầu là một thanh niên, đằng sau là một nhóm nhân viên hộ tống mặc vũ trang.

Mấy năm nay trên Cao Nguyên chưa từng có ngày yên ổn, Nathan cũng là cựu binh ở chiến trường khá lâu, vừa nhìn đã biết nhóm nhân viên hộ tống này đều là người có bản lĩnh.

“Người này là ai vậy?”, Nathan quay đầu lại hỏi tùy tùng phía sau.

Dạo gần đây tùy tùng này luôn nghe ngóng tin tức ở làng Tây Hà.

“Đại nhân, hắn là Kim Phi – Quốc sư của Đại Khang”, tùy tùng nhỏ giọng đáp.

“Hắn là Kim Phi ư?”, nghe thế Nathan híp mắt.

Ông ta đã từng nghe nói đến tên tuổi của Kim Phi, cũng nghe nói Kim Phi còn rất trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ như thế.

Có vẻ còn không lớn bằng con trai mình.

Nhìn Kim Phi ngày càng đến gần mình, Nathan vô thức dẫn người đứng tránh sang một bên.

Nhưng sau khi tránh sang một bên, Nathan lại bỗng đứng ra giữa đường.

Sau chuyện lần trước, đám cận vệ của Kim Phi đều sợ hãi, bây giờ đột nhiên bị Nathan chặn đường, đám cận vệ lập tức trở nên căng thẳng.

Không cần đội phó ra lệnh đã bày ra trận phòng thủ, bao vây Kim Phi lại ở giữa.

“Ông là ai, mau tránh ra”.

Đội phó nói với Nathan.

Nhưng Nathan không rời đi mà chỉ chào Kim Phi: “Nathan – sứ giả bộ lạc Hắc Hổ xin chào Quốc sư đại nhân của Đại Khang”.

Da mặt người tri thức ở Trung Nguyên đều rất mỏng, cũng chú trọng lễ nghi, Kim Phi lại là người tri thức.

Nathan không mong Kim Phi sẽ trả lễ như những người tri thức khác, chỉ cần y chào hỏi mình một tiếng là mình có thể nói tiếp rồi.

Chỉ sợ Kim Phi làm như không nghe thấy, cứ thế bỏ đi.

Cũng may Kim Phi không rời đi, mà đứng cách đám cận vệ gật đầu với Nathan: “Hóa ra là sứ giả bộ lạc Hắc Hổ, hân hạnh được gặp”.

Nathan vui mừng khôn xiết khi thấy Kim Phi trả lời, vội nói: “Lý đại nhân lúc ở trên Cao Nguyên có nói, Quốc sư đại nhân muốn tìm đối tác trên Cao Nguyên, Đại vương bọn ta có nhã ý muốn hợp tác với tiên sinh, thế nên bảo ta đến thương lượng với tiên sinh, không biết tiên sinh định bao giờ thì bàn bạc với ta?”

“Nathan đại nhân, có lẽ Lý Địch đại nhân không nói rõ với ngươi, không phải cá nhân ta muốn tìm đối tác ở Cao Nguyên, mà là Đại Khang bọn ta muốn tìm đối tác ở Cao Nguyên”.

Kim Phi lại nói cho có lệ như nói với công chúa Lộ Khiết, giải thích: “Việc này nhất định phải thông qua Hồng Lư Tự và viện Khu Mật, như thế mới đúng quy trình”.

“Vậy không biết bao giờ các đại nhân ở viện Khu Mật có thời gian?”, Nathan hỏi.

“Viện Khu Mật không thuộc quyền quản lý của ta, ta cũng không rõ lắm”, Kim Phi lại đẩy trách nhiệm, còn bổ sung một câu: “Ta nghe nói gần đây có vẻ viện Khu Mật rất bận rộn, có lẽ Nathan đại nhân vẫn phải kiên nhẫn chờ thêm vài ngày”.

Vừa nghe thế, sắc mặt Nathan lập tức sa sầm.

Ông ta nhăn mặt nói: “Nếu ngài muốn đàm phán thì mong các đại nhân cố gắng dành chút thời gian càng sớm càng tốt; nếu không muốn thương lượng thì cũng mong Quốc sư đại nhân nói rõ cho ta biết, bọn ta cũng tiện đi các nơi khác của Đại Khang, nghĩ cách khác”.

“Ngươi đang đe dọa ta sao?”, giọng Kim Phi trở nên lạnh lùng.

Bây giờ Đại Khang chia năm sẻ bảy, không phải chỉ có một chính quyền Xuyên Thục.

Nếu bộ lạc Hắc Hổ đi tìm tộc cũ của Tấn vương hoặc Tần vương, rất có thể đối phương sẽ đồng ý hợp tác với bộ lạc Hắc Hổ.

Đến lúc đó bỗng dưng lại có thêm một kẻ thù.

“Quốc sư đại nhân, ta không dám uy hiếp ngài, chỉ là bọn ta không đợi được thật”.

Nathan giải thích: “Ngài cũng biết, bộ lạc Hắc Hổ bọn ta là bộ lạc lớn thứ hai ở Cao Nguyên, bộ lạc Thương Ưng đang từng bước ép chặt, hơn nữa chúng còn có khinh khí cầu, một khi bị chúng tìm được Đại vương của bọn ta, bộ lạc của bọn ta sẽ toang mất.

Quốc sư đại nhân rộng lượng thì mong đại nhân cứu lấy bộ lạc Hắc Hổ bọn ta đi.

Bây giờ những bộ lạc nhỏ đó đang theo dõi bọn ta, một khi bọn ta không thể chống đỡ được nữa, e là những bộ lạc nhỏ này sẽ lập tức đầu hàng bộ lạc Thương Ưng, ngài cũng không muốn bộ lạc Thương Ưng tiêu diệt bọn ta, thống nhất Cao Nguyên mà nhỉ?”

Kim Phi nhíu mày, không phản bác.

Nathan nói đúng, Cửu công chúa cố ý làm khó Nathan không phải vì muốn ép ông ta đi, mà là vì muốn tiếp tục áp chế tâm lý kỳ vọng của đối phương, để mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn trong lúc đàm phán.

Càng không muốn nhìn thấy bộ lạc Thương Ưng thống trị Cao Nguyên.
Chương 1708: Tự tin

Cửu công chúa định trì hoãn Nathan thêm mấy ngày nữa.

Nhưng nhìn Nathan như vậy, tình hình của bộ lạc Hắc Hổ có lẽ thật sự khá cấp bách.

Cuối cùng Kim Phi suy tính chốc lát rồi nói: "Được, ta biết rồi, chờ lát nữa ta gặp Thiết đại nhân sẽ gọi ông ta một tiếng, để ông ta mau sớm sắp xếp gặp ngươi!"

"Đa tạ quốc sư đại nhân!" Nathan nghe vậy thì nhanh chóng đứng sang một bên.

Kim Phi gật đầu với ông ta rồi đi vào viện Khu Mật dưới sự bảo vệ của cận vệ.

Nhưng Kim Phi không đi tìm Thiết Thế Hâm, mà chạy thẳng tới Ngự Thư Phòng tìm Cửu công chúa, kể về cuộc gặp gỡ của mình với Nathan.

"Phu quân, có phải chàng đã đồng ý việc đàm phán với ông ta rồi không?" Cửu công chúa đặt bút xuống hỏi.

"Chưa trực tiếp đồng ý, nhưng ta nói sẽ đến chào hỏi Thiết Thế Hâm, sớm bảo ông ta gặp mặt ông ta." Kim Phi trả lời.

"Việc này có khác gì trực tiếp đồng ý đâu?" Cửu công chúa hơi im lặng: "Lời chàng cũng nói ra rồi, nếu Thiết Thế Hâm còn trì hoãn, sẽ khiến người khác cảm thấy ông ta không nghe lời chàng!"

"Vậy thì cứ nói chuyện thôi, " Kim Phi nói: "Thật ra Nathan nói cũng có lý, nếu để bộ lạc Thương Ưng tìm được trụ sở chính của bộ lạc Hắc Hổ, phái khinh khí cầu qua ném thuốc nổ, một khi bộ lạc Hắc Hổ bị giải tán, những bộ lạc nhỏ khác đều sẽ theo bộ lạc Thương Ưng, đối với chúng ta cũng không có lợi!"

"Phu quân à, chưa bàn đến việc đây chỉ là lời của một bên Nathan, cho dù thật sự là như vậy, lúc ấy chàng cũng không nên can thiệp!" Cửu công chúa nói: "Bây giờ chàng nói như vậy chính là nói với Nathan rằng chúng ta rất coi trọng Cao Nguyên, rất coi trọng bộ lạc Hắc Hổ, tới lúc đàm phán, ông ta sẽ cảm thấy có chỗ để ỷ lại."

"Có lý, " Kim Phi gật đầu: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Không có cách nào, cứ đàm phán trước đi!"

Cửu công chúa nói: "Cùng lắm thì trì hoãn thêm một thời gian nữa, phu quân, chàng đừng tin lời Nathan nói, nếu như bộ lạc Hắc Hổ dễ dàng bị giết chết như vậy, sớm đã bị giết chết rồi, căn bản đã không trở thành bộ lạc lớn thứ hai Cao Nguyên!

Nếu ta đoán không sai, bộ lạc của bọn họ chắc chắn đang được bố trí ở một nơi khinh khí cầu rất khó phát hiện!"

"Đúng vậy!" Kim Phi gật đầu: "Ta đã hỏi Địch Địch, bộ lạc Hắc Hổ bây giờ đang ẩn náu trong một hẻm núi, vách đá ở phía bắc của hẻm núi này nhô ra, khinh khí cầu ở trên không rất khó phát hiện, cho dù phát hiện, cũng tấn công không tới bên trong hẻm núi!"

Cửu công chúa cười, lại cầm giấy bút lên.

"Ta còn quá trẻ, không đấu lại những tên cáo già này!"

Kim Phi thở dài, chắp tay sau lưng rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Đây cũng là nguyên nhân ban đầu y không muốn lên triều.

Trong triều đình toàn là cáo già, người như Kim Phi đi vào chính là con mồi.

Ví dụ như Nathan, trông biết điều thật thà, hóa ra cũng là một kẻ xảo trá, lại dám lừa dối mình.

Kim Phi quyết định sau này lo kiểm soát phương hướng chung là được, bớt tham dự vào chính sự cụ thể lại.

Nghĩ vậy, Kim Phi dẫn đội cận vệ đến xưởng luyện gang.

Y cảm thấy bên đó vẫn thích hợp với mình hơn.

Kim Phi rời đi không lâu, Cửu công chúa đã phái người gọi Thiết Thế Hâm tới, sắp xếp cho ông ta đàm phán với Nathan.

Mặc dù Thiết Thế Hâm hơi không rõ vì sao Cửu công chúa lại thay đổi chủ ý, nhưng nếu Cửu công chúa đã sắp xếp, ông ta cứ làm theo là được.

Cuối cùng Thiết Thế Hâm phái người gửi thư trả lời tới Nathan, hẹn ông ta sáng ngày hôm sau gặp mặt ở viện Khu Mật.

Nathan nhận được thư trả lời, kích động đến mức thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.

Không chỉ vì Thiết Thế Hâm bằng lòng gặp ông ta, còn bởi vì đã đoán đúng về Cửu công chúa.

Trải qua mấy ngày bị trì hoãn này, Nathan cũng tưởng Kim Phi và Cửu công chúa không muốn đàm phán với bộ lạc Hắc Hổ, nhưng hôm nay sau khi gặp Kim Phi, Nathan thông qua phản ứng của Kim Phi mà nhận ra Kim Phi và Cửu công chúa vẫn rất để ý bộ lạc Hắc Hổ.

Việc này cũng xác nhận suy đoán lúc trước của Nathan: Lý Địch và Cửu công chúa cố ý trì hoãn, để lúc đàm phán chiếm được nhiều quyền chủ động hơn.

Kim Phi là người phát ngôn của chính quyền Xuyên Thục, nếu y để ý bộ lạc Hắc Hổ, vậy lúc đàm phán sẽ rất dễ nói chuyện!

Sáng sớm ngày hôm sau, Nathan đã thức dậy từ sáng sớm.

Nhưng ông ta cũng không vội tới viện Khu Mật, mà sắp đến giờ hẹn mới ra cửa.

Hơn nữa lần này ông ta cũng không cho người mang lễ vật theo, cứ thế tay không đi gặp mặt.

Mấy ngày trước Nathan vô cùng lo lắng, Thiết Thế Hâm cứ tưởng hôm nay ông ta sẽ tới viện Khu Mật từ sáng sớm, nên đã đặc biệt dành ra một khoảng thời gian trống chuẩn bị tranh luận với Nathan, kết quả là mãi đến khi tới giờ hẹn, Nathan mới đến.

Thiết Thế Hâm cũng hơi tức giận, cố ý ngồi lại trong thư phòng mười mấy phút mới đến phòng khách.

Vào phòng khách, Thiết Thế Hâm lập tức nở một nụ cười công nghiệp: "Sứ giả Nathan, vừa rồi có chút chuyện, để ngài đợi lâu rồi!"

Mặc dù Nathan hơi tức, nhưng cũng không dám khiến Thiết Thế Hâm mất mặt, vội vàng đáp lễ: "Không sao không sao!"

"Sứ giả Nathan, trong thư ngài nói muốn tiến hành hợp tác với phe bọn ta, không biết phe ngài muốn hợp tác như thế nào?" Thiết Thế Hâm chào hỏi rồi mời Nathan ngồi xuống, sau đó thì đi thẳng vào vấn đề.

"Đại vương của bọn ta nghe nói quốc sư đại nhân có pháp bảo có thể bay lên trời chui xuống đất, còn có gia gia của lôi công là thần lôi, vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt phái ta tới Đại Khang, muốn xin quốc sư đại nhân một ít phi thuyền và lựu đạn!" Nathan cười trả lời.

"Hahaha!" Thiết Thế Hâm nghe vậy, không khỏi cười: "Chắc hẳn sứ giả Nathan đã biết, phi thuyền và thần lôi đều là bảo bối mà tiêu cục Trấn Viễn bọn ta tuyệt đối không truyền ra ngoài, nếu sứ giả Nathan tới vì chuyện này, vậy thì thật xin lỗi."

Thật ra Nathan cũng biết Kim Phi không thể nào cho ông ta phi thuyền và lựu đạn, vừa rồi nói vậy, chỉ là đòi hỏi mà thôi.

Đàm phán vốn chính là ra giá cao trả giá thấp.

Mở miệng đòi phi thuyền, cuối cùng nói không chừng có thể mua được khinh khí cầu, nếu vừa mở miệng đã nói muốn mua khinh khí cầu, sợ rằng ngay cả dù để nhảy dù cũng không mua được.

Thấy Thiết Thế Hâm từ chối đơn giản như vậy, Nathan hơi thất vọng, tiếp tục nói: "Nếu Thiết đại nhân đã nói như vậy, vậy ta cũng không làm khó người khác, phi thuyền không thể bán cho người ngoài, vậy thì chúng ta muốn hỏi một số khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng được không?

Khinh khí cầu hẳn không phải là vũ khí bí mật, dù sao trên Cao Nguyên chúng ta cũng đã có từ lâu rồi!"

Thiết Thế Hâm nghe vậy, không khỏi hơi nheo mắt lại.

Trên Cao Nguyên có khinh khí cầu, hoàn toàn là tại tên phản đồ Ngụy Lão Tam.

Thiết Thế Hâm mặc dù không phải là người làng Tây Hà, nhưng bị một người Cao Nguyên nhắc tới chuyện này, ông ta vẫn cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng thân là một lão cáo già, Thiết Thế Hâm không biểu hiện ra, mà mỉm cười hỏi: "Khinh khí cầu bọn ta có thể suy nghĩ một chút, cung nỏ hạng nặng thì cần xin phép, không biết các ngài muốn bao nhiêu?"

"Đại vương của bọn ta nói, trước tiên là một nghìn chiếc khinh khí cầu và một nghìn chiếc cung nỏ hạng nặng, nếu như phe ngài bằng lòng cho nhiều hơn thì đương nhiên càng nhiều càng tốt!" Nathan cười ngây ngô mà trả lời.

Thiết Thế Hâm vừa nghe xong thì tức giận cười: "Sứ giả Nathan, nếu như ngài tới tìm kiếm hợp tác thì rất dễ nói chuyện, còn nếu như ngài vẫn chưa tỉnh ngủ thì tiếp tục về ngủ đi!"

"Thiết đại nhân sao lại nói ra những lời như vậy, ta đương nhiên là thành tâm tìm kiếm hợp tác, bằng không vượt nghìn dặm chạy đến Đại Khang làm gì?" Nathan tiếp tục giả vờ không hiểu.
Chương 1709: Điều kiện

“Thế ngài hiểu một ngàn khinh khí cầu và một ngàn cung nỏ hạng nặng có ý nghĩa gì không?”

Thiết Thế Hâm nói: “Cả tiêu cục Trấn Viễn cộng lại cũng không có nhiều người như vậy! Ngài há miệng muốn ăn hết của cải của chúng ta, này mà gọi là thành ý sao?”

Thật ra thì Nathan nói như vậy vẫn là đòi hỏi quá đáng, nhưng ông ta không quá hiểu về khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng, nên đòi hỏi hơi quá, lời nói cũng quá mức.

Nghe được lời mỉa mai của Thiết Thế Hâm, Nathan mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm thông thường.

Để tránh tiếp tục phạm phải sai lầm như vậy, Nathan hỏi: “Xin hỏi Thiết đại nhân, quý phương có thể tiếp viện cho chúng ta bao nhiêu?”

“Bệ hạ nói, có thể tiếp viện cho các ngài bảy cái khinh khí cầu, mỗi chiếc sẽ đều được trang bị cung nỏ hạng nặng!” Thiết Thế Hâm trả lời.

“Đây có phải là hơi ít không?” Nathan trợn mắt.

Ông ta cũng biết một ngàn khinh khí cầu chắc chắn là không thể, nhưng hơn chục chiếc khinh khí cầu chắc cũng không có vấn đề gì lớn chứ nhưng cuối cùng Đại Khang chỉ cho bảy cái.

So với tính toán trong lòng ông ta quả thực kém xa.

“Đây là số lượng bệ hạ đã chỉ định, ta không có quyền thay đổi, nếu quý phương cảm thấy không chấp nhận được, vậy chúng ta kết thúc!”

Trước khi Thiết Thế Hâm đến đàm phán, ông ta đã nhận được chỉ thị của Cửu công chúa, nên thái độ cực kỳ cương quyết.

Nathan thấy Thiết Thế Hâm chuẩn bị đứng dậy, lập tức luống cuống.

Bộ lạc Thương Ưng lợi dụng ưu thế của khinh khí cầu từng bước ép sát, bộ lạc Hắc Hổ cũng sắp không thể chống đỡ được nữa, mong sớm tìm được cách đánh trả, quả thực không chờ được nữa.

“Thiết đại nhân đừng nóng, ta không nói là không thể chấp nhận mà!”

Nathan gọi Thiết Thế Hâm: “Chúng ta ngồi xuống từ từ rồi nói chuyện!”

“Vậy trước tiên chúng ta không nói chuyện khinh khí cầu nữa, mà nói đến yêu cầu của bệ hạ chúng ta đi.” Thiết Thế Hâm nói.

“Yêu cầu gì?” Nathan khẽ cau mày.

Trước khi đến đây, quả thực ông ta đã chuẩn bị bỏ ra ít tiền để mua khinh khí cầu, nhưng hôm qua sau khi nói chuyện và nhận ra ý định của Kim Phi, Nathan không muốn tiêu số tiền đó nữa.

Ông ta nhìn ra được Kim Phi không muốn để cho bộ lạc Thương Ưng bình định Cao Nguyên, vì thế ông ta muốn Kim Phi cung cấp khinh khí cầu miễn phí cho ông ta để đối phó với bộ lạc Thương Ưng.

Bây giờ Thiết Thế Hâm lại muốn nói điều kiện…

Nhưng bộ lạc Hắc Hổ thực sự rất cần khinh khí cầu, nên Nathan ngập ngừng: “Quý phương có yêu cầu gì?”

“Bệ hạ chúng ta đề ra bốn yêu cầu.” Thiết Thế Hâm nói: “Đầu tiên, quý phương cần bỏ tiền ra mua khinh khí cầu!”

“Bao nhiêu tiền một cái?” Nathan hỏi.

“Một ngàn lượng bạc!” Thiết Thế Hâm trả lời.

Đối với người bình thường mà nói thì giá này vô cùng đắt, nhưng đối với bộ lạc đứng thứ hai trong Cao Nguyên mà nói thì nó chẳng nhằm nhò gì.

Lần trước Nathan còn lấy vàng hối lộ Lý Địch kia kìa, lần này trả cho bảy cái khinh khí cầu thì quá thừa sức.

Nhưng Nathan cũng không sảng khoái đồng ý luôn, mà làm ra dáng vẻ suy tư, suy nghĩ một lúc mới đồng ý.

“Yêu cầu thứ hai.” Thiết Thế Hâm thấy Nathan đồng ý, mới nói tiếp: “Phản đồ Ngụy Lão Tam của tiêu cục Trấn Viễn chúng ta đang ở bộ lạc Thương Ưng, khinh khí cầu bộ lạc Thương Ưng đang sử dụng do chính ông ta làm ra, bệ hạ yêu cầu các ngài phải tìm được ông ta, hơn nữa còn phải đưa ông ta đến Xuyên Thục!”

Ngụy Lão Tam là phản đồ đầu tiên của làng Tây Hà, đồng thời cũng là kẻ phản bội gây ra tổn thất lớn nhất cho làng Tây Hà, ông ta luôn là nỗi lo lắng của dân làng, nhiều nhân viên hộ tống và các quan chức cấp cao của chính quyền Xuyên Thục.

Mới đầu khi Phùng tiên sinh dùng khinh khí cầu tấn công làng Tây Hà, Cửu công chúa biết ông ta đã quy thuận Phùng Thánh.

Sau đó Phùng Thánh và Gada chết ở Xuyên Thục, Ngụy Lão Tam mất chỗ dựa, sau đó một thời gian trên Cao Nguyên không còn xuất hiện khinh khí cầu nữa, Cửu công chúa cho rằng Ngụy Lão Tam đã chết trong trận chiến trên Cao Nguyên.

Cộng thêm việc Kim Phi chế tạo ra phi thuyền, khinh khí cầu đã không còn là mối uy hiếp lớn nữa, nên Cửu công chúa đã nén Ngụy Lão Tam ra sau đầu.

Kết quả ông ta lại từ đâu nhảy ra.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, khinh khí cầu xuất hiện ở bộ lạc Thương Ưng, có liên quan đến Ngụy Lão Tam.

Mặc dù khinh khí cầu đã bị phi thuyền khắc chế, nhưng vẫn tạo ra mối nguy hại như cũ, chẳng hạn như trinh sát trên cao hay bí mật đánh lén.

Bây giờ ở Xuyên Thục vẫn chưa có ra-đa, chỉ có thể quan sát bằng mắt thường, nếu khinh khí cầu bay đủ cao, hoặc ẩn mình vào ban đêm, người đứng dưới mặt đất khó mà phát hiện ra.

Hơn nữa phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn có hạn, không thể mỗi nơi đều bố trí một cái, trong một lần bắt giữ tử sĩ, nhóm tử sĩ bị bao vây lập tức ngồi khinh khí cầu rời đi.

Trừ thế lực dưới quyền Kim Phi ra, chỉ có Phùng Thánh sử dụng khinh khí cầu, các nhân viên hộ tống không ngờ đến đám tử sĩ sẽ có vật này, nên không hề phòng bị, để cho đối phương dễ dàng chạy trốn.

Nếu không tiêu diệt được Ngụy Lão Tam, thì sẽ luôn là tai họa, nhưng tình hình trên Cao Nguyên phức tạp, muốn tiêu diệt Ngụy Lão Tam trên Cao Nguyên thật sự rất khó khăn.

Đúng lúc Cửu công chúa đang đau đầu nhất, thì Nathan đến, nên mới có điều kiện này.

“Thiết đại nhân, ngài cũng nói rồi đấy, Ngụy Lão Tam đang ở bộ lạc Thương Ưng, hơn nữa còn biết chế tạo khinh khí cầu, nên nhất định bộ lạc Thương Ưng sẽ bảo vệ ông ta rất chặt chẽ, sao chúng ta bắt được ông ta chứ?” Nathan đau khổ trả lời.

Hơn nữa trong lòng ông ta có lời vẫn chưa nói.

Nếu bọn họ có thể bắt được Ngụy Lão Tam, thì ông ta có thể giúp bọn họ sản xuất khinh khí cầu, cần gì phải nhờ đến Xuyên Thục chứ?

Nhưng một giây sau ông ta lập tức từ bỏ ý định này.

Ông ta có thể nhìn ra được Cửu công chúa quyết tâm phải tiêu diệt được Ngụy Lão Tam.

Gada dùng khinh khí cầu Ngụy Lão Tam chế tạo, kết quả Gada chết, bộ lạc cũng biến mất.

Hiện tại bộ lạc Thương Ưng đang sử dụng khinh khí cầu, lại bị Kim Phi theo dõi.

Bộ lạc Hắc Hổ cũng không muốn trêu chọc đến Kim Phi.

“Đại nhân Lý Địch nói, trên đường trở về đã giao đấu với đội khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng, chắc hẳn ngài cũng nhìn ra được, khinh khí cầu của chúng ta tiên tiến hơn của bộ lạc Thương Ưng rất nhiều, chúng ta cung cấp khinh khí cầu cho các ngài, nếu các ngài không thể đánh bại bộ lạc Thương Ưng, bắt Ngụy Lão Tam, chứng tỏ các ngài không đủ năng lực, chúng ta phải cân nhắc đổi đối tượng hợp tác!”

Thái độ của Thiết Thế Hâm vẫn kiên quyết như cũ: “Đúng rồi, đây là nguyên văn câu nói của bệ hạ chúng ta!”

Nathan cắn răng trả lời: “Nếu chúng ta đánh bại bộ lạc Thương Ưng, sẽ cố gắng tìm kiếm Ngụy Lão Tam! Mời Thiết đại nhân nói điều kiện tiếp theo!”

“Hy vọng các ngài nói được làm được, nếu không lửa giận của bệ hạ chúng ta sẽ đáng sợ hơn bộ lạc Thương Ưng gấp trăm lần!”

Thiết Thế Hâm nhắc nhở một câu, sau đó nói tiếp: “Yêu cầu thứ ba, bệ hạ yêu cầu đại vương của các ngài gả Thất công chúa cho quốc sư đại nhân của chúng ta, đồng thời để con trai thứ tư và con trai thứ sáu đến đưa dâu!”

“Không thể nào!” Nathan đứng bật dậy.

Một ngàn lượng mua một cái khinh khí cầu, bọn họ có thể chấp nhận, để Thất công chúa gả cho Kim Phi, mặc dù trong lòng Nathan khó chịu, nhưng nếu Kim Phi sẵn lòng cho nhiều thêm vài cái khinh khí cầu và cung nỏ hạng nặng, ông ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Cho dù đại ca ông ta có thương yêu Thất công chúa đi chăng nữa, thì cuối cùng Thất công chúa vẫn phải lập gia đình.

Theo Nathan thấy, gả cho ai mà không phải gả?

Thay vì gả cho mấy ông già tóc bạc đó, thà cưới Kim Phi còn hơn.
Chương 1710: Đòi hỏi quá nhiều

Kim Phi trẻ tuổi như vậy, khuôn mặt cũng được xem là khôi ngô tuấn tú, hơn nữa trên thông thiên văn dưới tường địa lý, còn là người có quyền lực tối cao, thừa sức sánh ngang với Thất công chúa!

Nhưng Nathan không thể nào chấp nhận cho Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử đến đưa dâu!

Đây mà là đưa dâu ư? Rõ ràng là muốn bắt cháu trai ông ta làm con tin!

Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử một văn một võ, đều là hai người kế vị có triển vọng nhất, trong số những người cháu trai của ông ta, không biết đại ca ông ta có đồng ý hay không, nhưng Nathan không đồng ý!

Cao Nguyên vẫn còn trong thời kỳ nô lệ, thủ lĩnh bộ lạc theo chế độ tập quyền, một câu nói có thể quyết định sống chết của nhiều người, cho nên người thừa kế rất quan trọng, thậm chí còn liên quan đến tương lai của bộ lạc Hắc Hổ!

Một người thừa kế tốt có thể dẫn dắt bộ lạc nhanh chóng phát triển, chẳng hạn như Gada.

Tương tự như vậy, một người thừa kế tầm thường sẽ kéo bộ lạc xuống vực sâu!

Chẳng hạn như những thằng cháu trai khác của ông ta, đắm chìm trong rượu và sắc dục, ngày ngày giao du với nô tì, không thì bạo ngược thành tính, giết hại nô lệ và người làm, một khi nổi nóng, đến cả người của tộc mình cũng không tha.

Người như vậy mà nắm quyền cai trị bộ lạc, nhất định sẽ là tai họa, Nathan là người đứng thứ hai bộ lạc Hắc Hổ, Nathan không cho phép chuyện đó xảy ra.

“Nếu Nathan sứ giả cảm thấy không được, vậy chúng ta không cần phải nói chuyện nữa!”

Thiết Thế Hâm lại chuẩn bị đứng dậy: “Ta còn chút chuyện, không tiễn Nathan sứ giả được!”

Bây giờ Nathan hận không thể đá bay Thiết Thế Hâm, nhưng nghĩ đến tình cảnh của bộ lạc Hắc Hổ, cố nén giận, đứng dậy ngăn Thiết Thế Hâm: “Thiết đại nhân ngài đang làm gì vậy, cái gì cũng phải từ từ nói chuyện! Ngài nói tiếp yêu cầu thứ tư của bệ hạ là gì?”

Thật ra đàm phán cũng là một loại trả giá, Nathan định nghe bốn yêu cầu của Thiết Thế Hâm trước, sau đó mới thương lượng.

“Điều kiện thứ tư của bệ hạ là, Xuyên Thục có thể giúp bộ lạc Hắc Hổ các ngài đánh bại bộ lạc Thương Ưng, còn có thể giúp các ngài bình định Cao Nguyên, trở thành vua của Cao Nguyên, nhưng bộ lạc Hắc Hổ các ngài phải vĩnh viễn trung thành với Đại Khang!”

Mặt Thiết Thế Hâm đầy nghiêm túc nói: “Chờ đến khi bộ lạc Hắc Hổ bình định được Cao Nguyên, Cao Nguyên sẽ không thể trở thành một quốc gia ngang hàng với Đại Khang, mà phải quy thuận Đại Khang, trở thành một châu của Đại Khang!”

“Cái gì?” Hai mắt Nathan mở to, mặt đầy khiếp sợ!

Từ ba điều kiện mà Thiết Thế Hâm vừa đưa ra, Nathan nhận ra rằng điều kiện sau càng khó khăn hơn điều kiện trước.

Chẳng qua cái thứ nhất phải tốn ít bạc, không tính đến.

Cái thứ hai tương đối phiền phức, nhưng nếu Thục Xuyên ủng hộ bọn họ đánh bại bộ lạc Thương Ưng, độ khó cũng không lớn.

Điều kiện thứ ba kỳ thực là hai, nửa đầu yêu cầu Thất công chúa phải gả đến, chỉ cần Kim Phi đưa nhiều lễ vật, khả năng cao là đại ca sẽ đồng ý.

Thật ra nửa sau có thể thương lượng, chẳng hạn như đổi Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử thành hoàng tử khác, hoặc là chỉ một người đến đưa dâu.

Tất cả những điều này đều có thể từ từ ngồi xuống rồi nói chuyện.

Nhưng căn bản Nathan không nghĩ đến, điều kiện thứ tư mà Thiết Thế Hâm nói, lại lớn như vậy!

Cho dù trước kia ông ta có nằm mơ, nhiều nhất cũng là đánh bại bộ lạc Thương Ưng, để bộ lạc Hắc Hổ trở thành bộ lạc lớn nhất Cao Nguyên mà thôi!

Nhưng không ngờ Cửu công chúa lại muốn sáp nhập toàn bộ Cao Nguyên vào trong lãnh thổ Đại Khang, trở thành một châu của Đại Khang!

Dã tâm thật sự quá lớn!

Lớn đến mức Nathan thấy Cửu công chúa điên rồi!

Thiết Thế Hâm thấy vẻ mơ hồ của Nathan, lập tức biết hôm nay không có kết quả gì rồi, hơn nữa chuyện này cũng không phải Nathan có thể quyết định được.

Nên là Thiết Thế Hâm đứng dậy chắp tay về phía Nathan: “Nathan sứ giả, ta đã nói xong yêu cầu của mình, quý phương cứ từ từ suy nghĩ, nếu như có thể đồng ý, thì đến gặp ta! Bây giờ ta có chút chuyện, xin phép đi trước!”

Nói xong cũng không đợi Nathan trả lời, ông ta đã đi thẳng ra ngoài.

Lần này Nathan không ngăn cản Thiết Thế Hâm, bởi vì bây giờ đầu óc ông ta vẫn còn đang mờ mịt.

Thậm chí ông ta còn hoài nghi lúc nãy ông ta nghe nhầm.

Chờ đến khi Thiết Thế Hâm đi được một lúc lâu, ông ta mới từ từ hoàn hồn.

“Đại Khang làm vậy là không muốn nói chuyện sao?”

Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Nạp Đam khôi phục tinh thần.

Ông ta đòi một ngàn cái khinh khí cầu và một ngàn cung nỏ hạng nặng đã là quá đáng rồi, nhưng so với điều kiện của Cửu công chúa, thì những thứ đó chả là gì.

Cửu công chúa sẵn sàng cung cấp tổng cộng bảy cái khinh khí cầu và bảy chiếc cung nỏ hạng nặng, nhưng lại muốn bọn họ dẫn cả Cao Nguyên đầu hàng, thành một châu của Đại Khang!

Đây không còn là đòi giá cao nữa, mà là không muốn thương lượng!

Trên thực tế ông ta nghĩ như vậy cũng không sao.

Trước khi đàm phán Cửu công chúa đã đoán được thái độ của ông ta sẽ thay đổi vì cuộc gặp gỡ hôm qua với Kim Phi, vì thế đàm phán hôm nay không thể thành công.

Để Thiết Thế Hâm đến gặp Nathan, chính là để xua tan ảo tưởng viển vông của ông ta, quay về suy nghĩ thực tế.

Nói trắng ra, hôm nay Thiết Thế Hâm đến thương lượng, chính là đến đả kích Nathan.

Thiết Thế Hâm hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, Nathan bị đả kích không hề nhẹ, cho đến khi rời khỏi phòng khách vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Ở một bên khác, Thiết Thế Hâm quay về viện Khu Mật, lấy bản tấu đã sửa sang và sàng lọc hôm qua, đưa đến ngự thư phòng mang đến cho Cửu công chúa phê duyệt, đồng thời cũng báo cáo chuyện đàm phán vừa rồi.

Sau khi vào ngự thư phòng, ông ta phát hiện Kim Phi cũng ở đây.

“Chào buổi sáng Kim tiên sinh!” Thiết Thế Hâm cười chào hỏi Kim Phi.

Kim Phi là con mèo đêm, thích ngủ nướng, nên bình thường vào thời điểm này rất khó để gặp y.

“Chào buổi sáng!” Kim Phi gật đầu chào Thiết Thế Hâm: “Nghe nói ông vừa đi gặp Nathan về, nói chuyện thế nào rồi?”

Hôm nay y dậy sớm như vậy, là vì hôm qua được Cửu công chúa nhắc nhở, Kim Phi cũng nhận ra hôm qua mình nói sai, nên tương đối quan tâm đến cuộc đàm phán hôm nay, vì thế mới dậy sớm.

Vội vàng ăn sáng, rồi đến ngự thư phòng.

“Đàm phán đã thất bại.” Thiết Thế Hâm vừa ra lệnh cho trợ thủ để tấu chương lên bàn: “Bệ hạ mưu hay chước giỏi, hôm nay vừa gặp Nathan đã đòi hỏi rất nhiều, không hề có thành ý thương lượng.”

“Ông ta đòi hỏi quá nhiều là sao?” Kim Phi hỏi.

Thiết Thế Hâm ra lệnh cho trợ thủ rời đi, sau đó kể lại quá trình đàm phán.

Kim Phi nghe thấy Nathan mở mồm yêu cầu một ngàn cái khinh khí cầu và một ngàn cái cung nỏ hạng nặng, giận đến mức muốn văng tục.

Nhưng sau khi nghe Thiết Thế Hâm nói đến bốn điều kiện kia, Kim Phi không khỏi quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Y cho rằng điều kiện của Nathan đã rất quá đáng, nhưng xem ra Cửu công chúa còn ác hơn.

Dùng bảy cái khinh khí cầu để đổi toàn bộ Cao Nguyên!

Không trách Thiết Thế Hâm nói đàm phán thất bại.

Nói như vậy, không thất bại mới lạ!

Thiết Thế Hâm còn nói Nathan không có thành ý thương lượng, vậy thì Cửu công chúa cũng chẳng có tí thành ý nào.

“Phu quân, chàng không cần quá xem trọng bộ lạc Hắc Hổ.” Cửu công chúa thuận tay cầm một quyển tấu chương lên, vừa bình tĩnh lật nó vừa nói: “Dù có bộ lạc Hắc Hổ hay không, thì Cao Nguyên nhất định phải thuộc về chúng ta!”

Nếu không phải Kim Phi kiên trì, thì Cửu công chúa chẳng thèm để ý đến Nathan.

Đông Man còn có thể cung cấp một ít lông cừu, sau này có thể để người dân di cư đến đó để khai hoang lẫn phát triển nông nghiệp, trên Cao Nguyên thì chẳng có gì, đến đó cũng chỉ là gánh nặng.

Nếu Đại Khang phát triển, Cửu công chúa sẵn sàng gánh vác gánh nặng này, dù sao thì Cao Nguyên có diện tích vô cùng lớn, có thể mở rộng bản đồ của Đại Khang.

Nhưng bây giờ Đại Khang vẫn còn đang rối ren, Cửu công chúa không muốn hao phí quá nhiều sức lực và tài nguyên vào Cao Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK