Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1686: Không sao

Mũi tên ở giữa lưng, nếu không có bộ phận quan trọng nào bị tổn thương thì bình thường sẽ không hôn mê.

Trên chiến trường, có người bị trúng mấy mũi tên trên người mà vẫn còn tiếp tục chạy.

Chu Cẩm dùng cái kéo nhỏ cẩn thận cắt mở một cái lỗ nhỏ theo cái lỗ do mũi tên tạo ra, cẩn thận quan sát vị trí miệng vết thương, suy đoán và nói: "Có thể cô ấy đã bị thương đến phổi, hơn nữa vì quá căng thẳng nên đã khiến cho cô ấy bị hôn mê."

Khi bọn họ đang nói chuyện, một nữ nhân viên hộ tống dẫn Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm chen qua đám người rồi bước vào.

Cả hai người đều mặc áo tơi, trong tay Lão Đàm còn cầm một chiếc lưỡi liềm, dáng vẻ hung hăng.

Cả hai người bọn họ đều làm việc ở ruộng thí nghiệm, nhìn thấy mũi tên lệnh thì vội vàng sai cận vệ đi dắt ngựa, đến hơi muộn một chút.

Lão Đàm thấy Kim Phi không có việc gì, tình hình xung quanh cũng đã được khống chế thì lúc này mới cắm lưỡi liềm vào trong thắt lưng vải phía trước ngựa chiến.

"Ngụy tiên sinh, ông đến đúng lúc lắm, mau đến xem xem Lộ Khiết muội muội bị làm sao vậy?"

Quan Hạ Nhi lo lắng hô lên: "Cô ấy chặn một mũi tên cho đương gia, ngất đi rồi!"

Ngụy Vô Nhai vốn dĩ không có ấn tượng tốt với vị công chúa Đông Man này, nhưng khi nghe tin công chúa Lộ Khiết bị thương vì chặn một mũi tên thay cho Kim Phi thì nhanh chóng bước tới vài bước, ngồi xổm xuống bên cạnh công chúa Lộ Khiết, đầu tiên là quan sát vị trí của mũi tên trước, sau đó duỗi tay ra đặt lên cổ tay của cô ta.

Nửa phút sau, Ngụy Vô Nhai thu tay trái lại, sau đó nhéo vào cổ công chúa Lộ Khiết từ phía sau, tay phải thì đặt lên sau lưng đối phương.

Ngón cái và ngón trỏ bên tay trái đặt ở phía sau hơi dùng sức ấn nhẹ vào hai bên cổ, tay phải mở ra, lần lượt dùng ngón cái và ngón áp út ấn vào từng huyệt đạo một.

Sau đó, bốn ngón tay ở hai bên trái và phải cùng lúc ấn mạnh và giữ hơn mười giây, mọi người nhìn thấy công chúa Lộ Khiết giống như một người sắp chết đuối đột nhiên được cứu vớt, cô ta há miệng thật lớn thở hổn hển, sau đó mở mắt ra và ho khan dữ dội.

Mới vừa ho được hai tiếng đã cảm thấy sau lưng truyền đến một cảm giác đau nhức, một tiếng ho phát ra giống như đang bị dao khoét vào.

Nhưng không ho lại không nhịn được.

Ngụy Vô Nhai đã đoán trước được chuyện này nên đưa tay ấn thêm mấy cái nữa ở trên lưng của công chúa Lộ Khiết, công chúa Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy cảm giác muốn ho này nhanh chóng biến mất.

Mặc dù sau lưng vẫn còn đau đớn như cũ, nhưng đã đỡ hơn vừa rồi rất nhiều.

Nếu là người bình thường trải qua kiếp nạn này, chỉ sợ sau khi tỉnh dậy mọi người đều cảm thấy mơ hồ, nhưng sau khi công chúa Lộ Khiết tỉnh lại thì đã bình tĩnh lại rất nhanh.

Cô ta không nói chuyện ngay lập tức, mà là liếc nhìn xung quanh trước, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Vô Nhai.

Năm ngoái đội viễn chinh mang hạt giống lúa từ nước L về từ phía nam, Kim Phi và Cửu công chúa đích thân đến bến tàu để nghênh đón, nhật báo Kim Xuyên cũng làm công tác tuyên truyền, căn bản không giấu tin tức này được.

Công chúa Lộ Khiết ở Đông Man biết được tin tức này, cũng biết rằng Ngụy Vô Nhai là người chịu trách nhiệm gây trồng những hạt giống tốt này.

Cho nên lần này đến làng Tây Hà, Ngụy Vô Nhai chính là một trong số những người mà công chúa Lộ Khiết muốn gặp nhất.

Vì thế cô ta đã từng đến phòng y tế ba lần để thăm hỏi Ngụy Vô Nhai, tiếc là vẫn chưa gặp được.

Muốn đến ruộng thí nghiệm, nhưng lại được thông báo rằng ruộng thí nghiệm là khu vực cấm, người ngoài không được phép vào thăm.

Đây cũng là một trong những điều khiến công chúa Lộ Khiết cảm thấy tiếc nuối.

Mặc dù cô ta chưa gặp được Ngụy Vô Nhai, nhưng lại gặp được Chu Cẩm ở phòng y tế, cũng biết quan hệ giữa Chu Cẩm và Ngụy Vô Nhai.

Lúc này Chu Cẩm là người phụ trách quân y đang ngồi xổm ở một bên, dáng vẻ giống như một học trò, như vậy ông già trước mắt này là ai, không cần nói thì cũng biết.

Nghĩ đến đây, công chúa Lộ Khiết mỉm cười với Ngụy Vô Nhai: "Làm phiền tiên sinh rồi!”

"Ngươi chặn mũi tên thay cho Kim tiên sinh, chính là cứu toàn bộ Xuyên Thục, đây là việc ta phải làm!"

Ngụy Vô Nhai xua tay: “Bây giờ trên người ngươi có vết thương, tạm thời đừng nói chuyện, cũng cố gắng đừng ho, biết chưa!"

"Vâng!" Công chúa Lộ Khiết ngoan ngoãn gật đầu.

Quan Hạ Nhi vốn muốn hỏi một chút xem công chúa Lộ Khiết thế nào rồi, nhưng khi nghe thấy Ngụy Vô Nhai nói như vậy thì cô đã từ bỏ ý định đó, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, tính mạng của Lộ Khiết muội muội không có nguy hiểm gì đâu đúng không?”

“Không sao đâu, có lão già này ở đây, chỉ cần cô ấy đừng dùng nước nhỏ vào miệng vết thương để tự tìm đường chết thì ta đảm bảo cô ấy sẽ không chết được!” Ngụy Vô Nhai tự tin nói.

Chu Cẩm nghe thấy vậy thì không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Nhai bằng ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.

Nói chung là thầy thuốc sẽ không nói quá vẹn toàn, cho dù có chắc chắn 90% có thể chữa khỏi một loại bệnh thì cũng chỉ nói khoảng 70%, nếu không nhỡ may giữa chừng có sai sót gì đó thì bọn họ sẽ không có cách nào giải thích lời nói quá vẹn toàn đã nói kia.

Bình thường Ngụy Vô Nhai khám bệnh ở phòng y tế cũng vậy, chưa bao giờ đưa ra lời đảm bảo như vậy.

Chỉ có Kim Phi mơ hồ hiểu được rằng Ngụy Vô Nhai đang lo lắng công chúa Lộ Khiết bị áp lực tinh thần quá lớn, cũng lo lắng Quan Hạ Nhi quá áy náy, cho nên đã cố ý nói như vậy.

Thành thật mà nói, đây cũng xem như là một loại trị liệu tâm lý.

Thật ra trong rất nhiều loại bệnh, trị liệu tâm lý cũng là một phương pháp điều trị rất tốt.

Tâm trạng của người bệnh tốt thì sẽ nhanh chóng hồi phục.

Ví dụ như bây giờ, nghe thấy Ngụy Vô Nhai nói như vậy, Quan Hạ Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trên mặt của công chúa Lộ Khiết cũng biến mất một ít.

"Đương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chỗ này lại có người ám sát? Sao Lộ Khiết muội muội lại ở đây?" Quan Hạ Nhi hỏi.

Vừa rồi đám người Chu Cẩm và Ngụy Vô Nhai vẫn vội vã cứu người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cũng cùng nhau quay lại nhìn về phía Kim Phi.

"Chúng ta tình cờ gặp được nhau..."

Kim Phi kể lại những chuyện đã xảy ra trước đó một cách đơn giản.

"Nghe giống như thủ đoạn của đội ám sát vậy," Chu Cẩm nhíu mày nói.

"Đội ám sát chết tiệt, nếu không có Lộ Khiết muội muội chặn mũi tên thay cho đương gia thì đương gia đã gặp nguy hiểm rồi!" Quan Hạ Nhi tức giận nói.

Ngụy Vô Nhai không nói gì, nhưng lại nhìn công chúa Lộ Khiết một cách đầy ẩn ý.

Theo những gì Kim Phi nói, việc công chúa Lộ Khiết xuất hiện ở đây quá trùng hợp, trùng hợp đến mức có hơi không hợp với lẽ thường.

Nhưng suy xét đến tình trạng bây giờ của công chúa Lộ Khiết, Ngụy Vô Nhai cũng không nói gì, chỉ là quyết định sau khi về sẽ nói chuyện với Kim Phi một chút.

Khóe mắt của công chúa Lộ Khiết vẫn luôn chú ý đến Ngụy Vô Nhai, phát hiện ra vẻ mặt của Ngụy Vô Nhai có gì đó không ổn thì lập tức đoán được suy nghĩ của ông ấy.

Chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không cô ta bị trúng mũi tên này không những không có tác dụng, mà làm không tốt còn gây ra hiểu lầm giữa hai bên.

Công chúa Lộ Khiết vừa mới chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ một nơi cách đó không xa.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói của phó đội trưởng của đội cận vệ: "Mọi người, xin đừng lo lắng, đây là tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết, vừa rồi cô ấy đã giúp chúng ta đuổi theo người ám sát mà!"

Nghe thấy giọng nói của phó đội trưởng, Kim Phi nhanh chóng đứng dậy nhìn sang.

Đáng tiếc có quá nhiều người, Kim Phi không nhìn thấy gì cả.

Vừa mới chuẩn bị bước lên tảng đá ở bên cạnh thì lại bị Tả Phi Phi kéo lại.

Sau sự việc vừa rồi, đám người Tả Phi Phi và Quan Hạ Nhi luôn cảm thấy lo lắng và sợ hãi, mặc dù núi rừng xung quanh đã được nhân viên hộ tống và các nữ công nhân kiểm tra cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn lo lắng chưa lục soát được hết.

Nếu Kim Phi đứng ở chỗ cao, nhỡ may còn có người ám sát đang ẩn nấp ở gần đó thì làm sao bây giờ?

Không chỉ riêng mấy người Tả Phi Phi và Quan Hạ Nhi bị dọa, mà bản thân Kim Phi cũng bị dọa, nên cũng không miễn cưỡng, mà nói với Tả Phi Phi: "Phi Phi, nàng đi xem thử chuyện gì đi!"

“Được," Tả Phi Phi gật đầu và bước ra ngoài.

Một lúc sau, Tả Phi Phi đưa đội cận vệ trở về.

Băng Nhi và Sương Nhi cũng đi theo phía sau, trong tay mỗi người dẫn theo một người.
Chương 1687: Hiểu lầm

"Tiên sinh, Băng Nhi cô nương và Sương Nhi cô nương mỗi người bắt được một người ám sát..."

Phó đội trưởng đội cận vệ chắp tay báo cáo từ xa, trong lời nói còn có chút một chút mùi vị tranh công.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, phó đội trưởng đội cận vệ đã nhìn thấy công chúa Lộ Khiết đang quỳ rạp trên mặt đất và mũi tên trên lưng của cô ta.

Tim phó đội trưởng đội cận vệ loạn nhịp, vô thức xoay người nhìn Băng Nhi và Sương Nhi.

Nhưng vừa mới xoay người lại đã cảm thấy một cơn gió thổi qua bên cạnh.

Sau đó, một loạt âm thanh dày đặc truyền đến từ bên cạnh tảng đá lớn.

Có tiếng hắc đao rút ra khỏi vỏ, có tiếng nỏ tay lên nòng, còn có tiếng súng kíp được bỏ chốt an toàn...

Nhưng nhiều hơn nữa là "Không được nhúc nhích!" "Dừng lại!" linh tinh.

Phó đội trưởng đội cận vệ quay người lại thì nhìn thấy Băng Nhi và Sương Nhi đang đứng trước tảng đá lớn với vẻ mặt tức giận.

Tay trái của Băng Nhi cầm dao găm, tay phải cầm roi dài, hai tay của Sương Nhi cũng mỗi tay cầm một thanh đao ngắn.

Ở phía đối diện với bọn họ là vô số nhân viên hộ tống và nữ công nhân, trong tay cầm các loại vũ khí, đối mặt với hai người Băng Sương.

Các nữ công nhân của đội súng kíp ở núi Thiết Quán cũng vây quanh Kim Phi và Quan Hạ Nhi trước.

Khung cảnh đột nhiên trở nên đông cứng, hai bên có thể chiến đấu bất cứ lúc nào!

Phó đội trưởng đội cận vệ nhìn thấy vậy thì vẻ mặt cay đắng.

Vừa rồi bọn họ phối hợp với hai người Băng Nhi và Sương Nhi, đánh chết một sát thủ và bắt được hai người.

Ai ngờ mới có một lúc, hai bên đã gươm súng sẵn sàng.

Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ gì, phó đội trưởng vẫn biết rõ lập trường của mình, lập tức dẫn đội cận vệ vây quanh Băng Nhi và Sương Nhi từ phía sau!

"Băng Nhi cô nương, Sương Nhi cô nương, các ngươi hãy bình tĩnh một chút, đây là một sự hiểu lầm!"

Giang Văn Văn quen Băng Nhi và Sương Nhi, vội vàng đứng ra nói: “Mọi người bình tĩnh một chút!”

“Cất súng đi, đừng bóp cò!”

Kim Phi cũng ra hiệu cho các cô gái cất súng kíp đi.

Lúc này chỉ là hiểu lầm giữa hai bên, nếu thực sự bóp cò thì đúng là không nói rõ ràng được.

Kim Phi nói gì thì các nữ công nhân nghe nấy, nhưng lần này lại không nghe theo mệnh lệnh của Kim Phi, nhưng bọn họ cũng ép nòng súng xuống, chỉ xuống mặt đất.

Như vậy thì cho dù cướp cò, cũng sẽ không bắn trúng Băng Nhi và Sương Nhi.

Nếu Băng Nhi và Sương Nhi có hành động nào khác thì bọn họ có thể lập tức giơ súng lên bắn.

"Băng Nhi, Sương Nhi, vứt hết vũ khí trong tay đi!"

Công chúa Lộ Khiết cũng ngẩng đầu lên, yếu ớt hô lên: “Vết thương của ta là do người ám sát đánh lén tạo ra!"

Nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy thì vẻ mặt của Băng Nhi và Sương Nhi cuối cùng cũng dịu lại.

Băng Nhi quay đầu nhìn về phía Kim Phi: "Kim tiên sinh, ta muốn đi tới chỗ điện hạ, mong tiên sinh nhường đường."

"Được rồi," Kim Phi nhanh chóng vẫy tay với các nữ công nhân và nhân viên hộ tống: "Để bọn họ đi qua!"

Các nữ công nhân và nhân viên hộ tống chỉ lo lắng rằng Băng Nhi và Sương Nhi sẽ làm hại Kim Phi, thấy bọn họ chỉ muốn quay về bên cạnh công chúa Lộ Khiết thì cũng không ngăn cản nữa, đều nhường đường.

Chỉ là các nữ công nhân của đội súng kíp vẫn che ở giữa Kim Phi và hai người Băng Sương, đề phòng bọn họ đột nhiên xông ra làm Kim Phi bị thương.

May mà Băng Nhi và Sương Nhi không làm như thế, bọn họ đều thu vũ khí về, một người bên trái, một người bên phải, quỳ xuống trước mặt công chúa Lộ Khiết: "Điện hạ, là chúng ta không làm tròn bổn phận, khiến cho điện hạ bị thương, xin điện hạ ban tội!”

“Thầy thuốc không cho bản cung nói nhiều, đừng lộn xộn nói mấy thứ vô dụng này!”

Công chúa Lộ Khiết tức giận liếc mắt nhìn hai người một cái: "Bất kể tiếp theo có xảy ra chuyện gì, nếu bản cung còn nhìn thấy các ngươi nhe răng với Kim tiên sinh thêm một lần nữa, thì bản cung sẽ không tha cho các ngươi..."

Còn chưa nói xong, công chúa Lộ Khiết lại bắt đầu ho khan.

Ngụy Vô Nhai thấy thế thì bước tới đè lưng của cô ta lại.

Ở thời phong kiến, suy nghĩ về sự khác biệt giữa nam và nữ rất nghiêm trọng, huống chi là công chúa Lộ Khiết, cho dù là con gái của một gia đình bình thường thì cũng không thể để một người đàn ông xa lạ dễ dàng chạm vào mình.

Nhìn thấy Ngụy Vô Nhai đè lên lưng của công chúa Lộ Khiết lại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Băng Nhi và Sương Nhi chính là chặt đứt tay của ông ấy.

Nhưng dựa trên những gì công chúa Lộ Khiết vừa nói thì bọn họ không thể làm như vậy, mà là đồng thanh quát Ngụy Vô Nhai: "Dừng tay!"

"Câm miệng!" Công chúa Lộ Khiết nói: "Đây là thầy thuốc, ông ấy đang chữa bệnh cho bản cung, các ngươi không được vô lễ với tiên sinh!"

Băng Nhi và Sương Nhi nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy thì mới nhận ra rằng sau khi Ngụy Vô Nhai đè lên lưng công chúa Lộ Khiết, công chúa Lộ Khiết đúng là đã ngừng ho.

Hơn nữa hành vi của Ngụy Vô Nhai cũng không tính là quá đáng nên hai người im lặng cúi đầu.

Quan Hạ Nhi thấy tình hình cuối cùng cũng yên bình trở lại thì lại nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: "Ngụy tiên sinh, mũi tên ở trên lưng của Lộ Khiết muội muội thì xử lý như thế nào? Có rút nó ra không?"

“Đương nhiên là phải rút ra, nếu không chờ đến khi nó bưng mủ thì sẽ rất rắc rối!"

Ngụy Vô Nhai nói: "Nhưng chúng ta không thể rút nó ra ở đây, phải quay về phòng y tế của làng!"

Có kính hiển vi, Ngụy Vô Nhai đã nhận ra sự nguy hiểm của vi khuẩn đối với bệnh nhân, cũng đã ý thức được về việc sát khuẩn, chống viêm nên chuẩn bị xây dựng phòng phẫu thuật đầu tiên trong phòng y tế của làng trên thế giới này.

Mặc dù phòng phẫu thuật này vẫn còn đơn giản như trước, chỉ sợ còn không thể so sánh được với phòng phẫu thuật ở bệnh viện cấp huyện ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng so với môi trường y tế trước đây thì đã tốt hơn rất nhiều.

"Tiểu Cẩm, các con có mang cáng theo không?" Kim Phi quay đầu nhìn về phía Chu Cẩm.

"Có mang theo," Chu Cẩm vẫy tay ra phía sau lưng, hai nữ quân y đi theo cô ấy bước tới, lấy từ trong ba lô ra một chiếc cáng gấp.

Hai người nhanh chóng kéo vài cái, cáng đã thành hình.

Băng Nhi, Sương Nhi và hai nữ quân y cùng nhau ra tay, cẩn thận đưa công chúa Lộ Khiết lên trên cáng.

Xe ngựa do Kim Phi và Quan Hạ Nhi đặc biệt chế tạo cũng được lái đến đây, Quan Hạ Nhi nhường xe ngựa của mình cho đám người công chúa Lộ Khiết, còn mình thì lên xe ngựa của Kim Phi với Kim Phi và đám người Tả Phi Phi.

Kim Phi bảo Ngụy Vô Nhai ngồi xe với bọn họ, nhưng nói cái gì thì Ngụy Vô Nhai cũng không đồng ý, nhất quyết muốn cưỡi ngựa.

Kim Phi cũng không thay đổi được nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Còn đám nhân viên hộ tống và các nữ công nhân cũng chia thành hai bộ phận, bộ phận đầu tiên tiếp tục truy tìm người ám sát đang bỏ trốn, bộ phận còn lại thì bảo vệ xe ngựa, mang hai người ám sát bị bắt đi về phía làng Tây Hà.

Hai người ám sát này đã bị Băng Nhi và Sương Nhi đánh cho hôn mê, gân tay và gân chân cũng đã bị cắt, xương cằm cũng bị tháo ra.

Dù vậy, các nhân viên hộ tống vẫn không dám lơ là, lấy xiềng xích đến, khóa tay chân của hai người lại.

Sợ trên đường còn có người ám sát, một lượng lớn nhân viên hộ tống phân tán trong rừng cây ở hai bên đường để kiểm tra, trên bầu trời còn có mấy chiếc phi thuyền bay qua lại.

Các nữ công nhân đi bên cạnh xe ngựa, các nhân viên hộ tống cầm khiên che chắn ở bên ngoài các nữ công nhân.

Cứ như vậy, cả đội đi rất chậm, mãi đến khi trời sắp tối mới về đến làng.

Đi vòng quanh chân núi, Kim Phi đã nhìn thấy Cửu công chúa đang khoanh tay đứng ở bãi đất trống ở cửa thôn.

Nhìn thấy Kim Phi đẩy cửa sổ xe ngựa ra, tấm lưng thẳng tắp của Cửu công chúa lập tức thả lỏng một chút.

Mặc dù vừa mới nhận được báo cáo, biết Kim Phi không có chuyện gì, nhưng mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Kim Phi, Cửu công chúa mới hoàn toàn yên tâm.

Khi xe ngựa đi ngang qua bãi đất trống, Kim Phi ra hiệu cho xe ngựa dừng lại và nói với Cửu công chúa: “Vũ Dương, Lộ Khiết bị thương, cần phải đến phòng y tế lấy mũi tên ra, ta tới đó một chuyến trước!"
Chương 1688: Hoài nghi

Mặc dù Cửu công chúa đã nhận được báo cáo, nhưng trọng tâm của báo cáo là Kim Phi không bị thương, còn cụ thể sự việc đã xảy ra như thế nào thì Cửu công chúa cũng không rõ lắm.

Kim Phi là người đã trải qua sự việc, người ám sát cũng nhắm vào y mà tới, không có ai biết rõ chuyện này hơn y.

Cửu công chúa cũng đã tới núi Thiết Quán mấy lần, hơn nữa cũng giống như Kim Phi, cô ấy cũng hiểu được khoảng cách gần như thế chắc chắn sẽ không điều động binh lực, các biện pháp an ninh rất đơn giản, chỉ là mang theo nhiều hơn một đội Ngự Lâm Quân so với khi ở trong làng mà thôi.

Chưa kể Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi thì càng không cần phải nói, hai người bọn họ thường xuyên đi lại giữa làng Tây Hà và núi Thiết Quán, các biện pháp an ninh cũng giống hệt như ở trong làng.

Đặc biệt là Tả Phi Phi, thậm chí có mấy lần còn không mang theo cận vệ, chỉ mang theo hai trợ thủ vào trong làng.

Lần này là mai phục Kim Phi, nếu mai phục Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi hoặc Tả Phi Phi thì chỉ sợ đối phương đã thành công rồi.

Cho nên Cửu công chúa cực kỳ quan tâm đến chuyện này, vẫn đứng chờ ở đây, một là lo lắng cho Kim Phi, muốn tận mắt xác nhận sự an toàn của Kim Phi, thứ hai là muốn hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để có thể kiểm tra và bổ sung những khoảng trống càng sớm càng tốt, tránh để những sự cố an ninh tương tự xảy ra lần nữa.

Kim Phi muốn đến phòng y tế, chỉ sợ một lúc cũng chưa về được, thế là Cửu công chúa nói: "Ta cũng đi một chuyến!"

Châu Nhi nghe thấy vậy thì vội vàng lấy một chiếc ghế cưỡi ngựa từ bên cạnh đến.

Nếu là bình thường, sau khi Cửu công chúa vào xe ngựa, Châu Nhi sẽ cưỡi ngựa đi theo phía sau, nhưng hôm nay Kim Phi đã xảy ra chuyện, Châu Nhi cũng hơi hoảng sợ nên ngồi ở phía trước với mã phu đánh xe.

Trong xe ngựa, Kim Phi ngồi ở giữa, đối diện với cửa xe, Tả Phi Phi ngồi bên trái, Quan Hạ Nhi ngồi bên phải.

Thấy Cửu công chúa bước vào, Tả Phi Phi nhanh chóng xê dịch tới cửa, nhường chỗ ngồi bên cạnh Kim Phi ra.

Cửu công chúa cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi vào vào vị trí vừa rồi của Tả Phi Phi và hỏi: "Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?"

Thế là Kim Phi nói với Cửu công chúa về những chuyện đã xảy ra một lần.

Sau khi Cửu công chúa nghe xong, giống như Ngụy Vô Nhai, phản ứng đầu tiên là việc công chúa Lộ Khiết và mấy người Băng Nhi xuất hiện ở ngã ba đường cũng quá trùng hợp, trùng hợp đến mức không bình thường.

Chỉ là lúc đó xung quanh tảng đá lớn có quá nhiều người, Ngụy Vô Nhai cũng không nhắc nhở Kim Phi, lúc này trong xe ngựa không có người ngoài, Cửu công chúa nói thẳng nghi ngờ của mình ra: “Sự xuất hiện của Lộ Khiết không phải là quá trùng hợp rồi à?”

"Ta cũng cảm thấy thế!" Tả Phi Phi nói.

Quan Hạ Nhi rất biết ơn công chúa Lộ Khiết đã cứu Kim Phi, nghe thấy Cửu công chúa nghi ngờ công chúa Lộ Khiết, cô còn hơi tức giận, nhưng Tả Phi Phi cũng nói như vậy thì Quan Hạ Nhi không nhịn được mà cũng nhíu mày.

Nghĩ lại một cách cẩn thận thì Cửu công chúa nói như vậy hình như cũng có lý, công chúa Lộ Khiết đã có hai lần liên tiếp "vô tình gặp phải" Kim Phi, đúng là quá trùng hợp.

Hơn nữa, hai ngày nay công chúa Lộ Khiết vẫn đang tìm cơ hội đàm phán, điều này khiến cho Quan Hạ Nhi càng suy nghĩ nhiều hơn.

"Nàng cho rằng vụ ám sát lần này có liên quan đến Lộ Khiết ư?" Kim Phi hỏi.

"Tạm thời có hơi nghi ngờ." Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi: "Ta muốn sắp xếp người điều tra một chút, đến lúc đó có thể là cần hỏi Lộ Khiết và tỳ nữ của cô ta, phu quân cảm thấy thế nào?"

"Vũ Dương, Lộ Khiết muội muội ngăn chặn mũi tên thay cho đương gia, chúng ta không cảm ơn cô ấy, mà còn phái người đi điều tra cô ấy, có phải là không thích hợp lắm không?" Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nói: “Hơn nữa vừa rồi đương gia cũng nói, nếu không phải Băng Nhi kịp thời phát hiện thì lần này đương gia đã dữ nhiều lành ít, nếu Lộ Khiết có liên quan đến vụ ám sát lần này, sao phải nhắc nhở chứ?”

"Tỷ tỷ, nhiều lúc, sự việc không phải như những gì chúng ta nhìn thấy." Cửu công chúa nói: "Nếu như lần ám sát này cũng không phải vì thật sự muốn ám sát phu quân, mà là để thúc đẩy cho việc đàm phán thì sao?"

Quan Hạ Nhi bị hỏi đến mức bối rối.

Đúng vậy, nếu vụ ám sát lần này là do công chúa Lộ Khiết lên kế hoạch, mục tiêu không phải là thực sự muốn ám sát Kim Phi, mà là để thúc đẩy đàm phán thì mọi chuyện đều hợp lý.

Dù sao trong chuyện này có quá nhiều sự trùng hợp, hơn nữa quá trình Băng Nhi phát hiện ra người mai phục cũng hơi "quá giả trân".

Đâu phải Quan Hạ Nhi chưa từng gặp được một cao thủ tử sĩ? Thậm chí Bắc Thiên Tầm còn từng đắp chung chăn với cô mấy lần.

Ngoài việc có bản lĩnh tốt hơn người thường, tốc độ phản ứng nhanh hơn người bình thường một ít thì trong những chuyện khác, cao thủ tử sĩ cũng giống như người bình thường.

Bọn họ bị thương thì cũng sẽ đau đớn và sẽ chảy máu, chảy máu quá nhiều cũng sẽ chết, cũng sẽ quên hết mọi việc.

Băng Nhi có thể đuổi bắt được cao thủ tử sĩ, Quan Hạ Nhi cảm thấy rất bình thường.

Bởi vì tử sĩ và tử sĩ cũng giống nhau, Quan Hạ Nhi nghe nói rằng công chúa Lộ Khiết chính là con gái út của một ông vua già trên thảo nguyên, nên luôn được ông vua già ấy coi như hòn ngọc quý ở trên tay.

Băng Nhi và Sương Nhi có thể được lựa chọn để bảo vệ cô ta thì chắc chắn đều là những người nổi bật nhất trong phần lớn các sĩ tử do hoàng thất trên thảo nguyên huấn luyện ra.

Giống như Thấm Nhi và Châu Nhi ở bên cạnh Cửu công chúa.

Mặc dù Bắc Thiên Tầm và A Mai cũng là những cao thủ tử sĩ, nhưng nếu bọn họ thực sự chiến đấu đến chết thì Bắc Thiên Tầm và A Mai rất có thể cũng không phải là đối thủ của Thấm Nhi và Châu Nhi.

Băng Nhi và Sương Nhi có thể đánh thắng được tử sĩ do quyền quý huấn luyện là điều rất bình thường. Nhưng Băng Nhi chỉ đi qua ngã ba đường một chuyến, rồi mới phát hiện ra rằng có một bụi cây đã bị thay đổi, điều này thực sự có hơi thái quá.

Điều này không phải nói là bản lĩnh tốt, tốc độ phản ứng nhanh là có thể giải thích thích được.

Suy nghĩ những thứ này một cách cẩn thận, Quan Hạ Nhi cúi đầu xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Thật ra ấn tượng chung của Quan Hạ Nhi đối với công chúa Lộ Khiết không tệ lắm, nếu thật sự điều tra ra được rằng chuyện này là do công chúa Lộ Khiết làm thì cô sẽ rất thất vọng.

Cửu công chúa phát hiện tâm trạng của Quan Hạ Nhi không tốt thì an ủi nói: "Tỷ tỷ cũng đừng lo lắng, chúng ta chỉ là điều tra bình thường và tra hỏi mà thôi, không chỉ muốn hỏi Lộ Khiết và tỳ nữ của cô ta, mà còn có Giang Văn Văn và những người khác ở đây nữa."

"Ta hiểu rồi!" Quan Hạ Nhi gật đầu.

Xe ngựa chậm rãi chạy đến phòng y tế, công chúa Lộ Khiết ngay lập tức được nâng vào phòng phẫu thuật trước.

Hai người Băng Nhi và Sương Nhi cũng đi vào theo.

"Ngụy tiên sinh, ngài đến mổ chính nhé?" Chu Cẩm hỏi.

"Bây giờ cả người ta như thế này làm sao có thể vào phòng phẫu thuật được?" Ngụy Vô Nhai nói: "Hơn nữa bây giờ trời đã tối rồi, mắt của ta cũng kém, nhìn cũng không rõ, vẫn nên để cô làm đi, coi cô ấy như một nhân viên hộ tống bình thường là được rồi!"

Bây giờ Ngụy Vô Nhai đang mặc áo tơi cày ruộng, trong móng tay đều là bùn đất, muốn vào phòng phẫu thuật thì phải quay về tắm rửa, thay quần áo, khử trùng, mấy việc này chắc phải mất nửa tiếng.

Hơn nữa Ngụy Vô Nhai đã già rồi, ban đêm nhìn không rõ lắm, tay cũng hơi run.

Thế là Chu Cẩm cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu đi vào phòng khử trùng.

Hai năm nay tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn chiến đấu ở bên ngoài, mỗi trận chiến đều sẽ có một số lượng lớn người bị thương, thậm chí Chu Cẩm còn không nhớ nổi mình đã tự mình thực hiện bao nhiêu ca phẫu thuật.

Trong đó có vô số ca còn nghiêm trọng hơn công chúa Lộ Khiết.

Sau khi khử trùng đơn giản, Chu Cẩm dẫn theo hai trợ thủ đi vào phòng phẫu thuật.

Ngụy Vô Nhai nhìn thấy bên cạnh Kim Phi không có người ngoài thì đến gần nói với Kim Phi về nghi ngờ của mình.

Khi biết Cửu công chúa đang chuẩn bị thành lập đội điều tra thì Ngụy Vô Nhai cũng biết Cửu công chúa cũng nghĩ như ông ấy, nên cũng không nói nhiều nữa, mà là nói chuyện với Kim Phi về ruộng thí nghiệm.

Bọn họ mới trò chuyện được một lúc, Chu Cẩm đã đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

"Thế nào rồi?" Quan Hạ Nhi đi đến nghênh đón và hỏi.
Chương 1689: Điều tra

"Sư nương yên tâm đi, mũi tên đã được lấy ra!"

Chu Cẩm đáp: "Đúng như sư phụ đoán, mũi tên đâm vào xương, rồi mới nghiêng sang bên cạnh một chút, xuyên qua bên cạnh phổi, nhưng không phải là vấn đề lớn, chú ý đến việc khử trùng thì sẽ có thể hồi phục nhanh chóng."

Khả năng tự chữa lành của cơ thể con người mạnh hơn nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng.

Trong thời đại mà điều kiện y tế thiếu thốn, rất nhiều người bị gãy tay, đứt chân, hoặc là gãy xương quai xanh, xương sườn thì đều miễng cưỡng chịu đựng.

Chỉ cần có thể qua khỏi cánh cửa nhiễm trùng này thì về cơ bản đều có thể sống sót.

Nhưng chắc chắn sẽ bị tàn tật, hơn nữa còn không thể làm việc nặng được nữa.

Nhưng với sự phổ cập khoa học của Kim Phi, cộng thêm số lượng lớn người bị thương có thể được sử dụng để thực hành, nhóm quân y của Chu Cẩm trưởng thành rất nhanh, kỹ năng khoa ngoại cũng phát triển với tốc độ rất nhanh.

Bây giờ có rất nhiều nữ quân y có thể tự mình tiến hành phẫu thuật trong điều kiện cực kỳ đơn giản, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng càng ngày càng cao.

Sau lưng công chúa Lộ Khiết có một khối xương bị mũi tên đâm sâu vào, khiến cho xương bị nứt ra một chút và còn làm bị thương ở bên cạnh phổi, nếu ở trên Thảo Nguyên, loại vết thương này sẽ gần như có thể gây chết người, nhưng đối với Chu Cẩm thì đó chỉ là chuyện nhỏ.

Chu Cẩm đã từng chữa khỏi được những vết thương còn nghiêm trọng hơn thế này.

Sau khi an ủi Quan Hạ Nhi, Chu Cẩm đi về phía Kim Phi.

Đầu tiên cô ấy hành lễ với mọi người, rồi mới nói: "Sư phụ, bệ hạ, công chúa Lộ Khiết nói muốn gặp mọi người!"

"Bây giờ ư?" Kim Phi hỏi: "Cô ấy không cần nghỉ ngơi à?"

"Dù sao thì cô ấy nói muốn gặp được sư phụ và bệ hạ càng sớm càng tốt, sư phụ, người có muốn gặp hay không thì người tự quyết định đi."

Chu Cẩm hành lễ với Cửu công chúa lần nữa, rồi mới đi đến phòng khử trùng để tắm rửa, thay quần áo.

Dù sao thì công chúa Lộ Khiết đã cứu mình, nếu đối phương đã đưa ra yêu cầu muốn gặp thì về mặt tình cảm hay lý trí, hẳn là vẫn nên gặp mặt một chút.

Vì vậy Kim Phi đã đưa Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi vào phòng phẫu thuật.

Châu Nhi lo lắng cho Cửu công chúa, nên cũng đi theo và bước vào.

Công chúa Lộ Khiết nằm trên giường bệnh, đắp một chiếc chăn mỏng trên người, Sương Nhi đang lau mồ hôi trên trán cho cô ta.

Nhưng cho dù có lau thế nào thì mồ hôi vẫn liên tục tuôn ra, hai tay của công chúa Lộ Khiết cũng đang nắm chặt vào mép giường.

Lúc này Kim Phi mới nhận ra, trong ca phẫu thuật vừa rồi đều không hề nghe thấy tiếng kêu của công chúa Lộ Khiết.

Mặc dù Kim Phi đã phát triển penicillin để khử trùng, nhưng lại chưa làm ra được thuốc gây mê, cho nên khi các nữ quân y tiến hành phẫu thuật thường trói người bệnh lại, tránh để bọn họ giãy dụa.

Rất nhiều bệnh nhân được phẫu thuật thất bại không phải vì kỹ thuật của quân y không tốt, mà là vì bọn họ không thể nhịn được sự đau đớn rồi làm mọi thứ rối loạn.

Cửa của phòng phẫu thuật cũng có thể thường xuyên nghe được đủ lại tiếng kêu thảm thiết khác nhau.

Nhưng vừa rồi Kim Phi không nghe thấy tiếng hét của công chúa Lộ Khiết, điều đó có nghĩa là cô ta đã chịu đựng cơn đau trong cuộc phẫu thuật.

Kim Phi rất kính nể những người có tính cách như thế này.

Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa bước vào, công chúa Lộ Khiết còn mỉm cười với bọn họ một chút: "Thân thể của ta hơi bất tiện, không thể đứng lên hành lễ, mong bệ hạ, quốc sư đại nhân và Hạ Nhi tỷ tỷ tha lỗi!"

"Bây giờ cô đừng nói mấy cái này," Kim Phi xua tay và hỏi: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”

"Tốt hơn trước rất nhiều," công chúa Lộ Khiết nói: "Chu đại phu nói, chỉ cần ta phối hợp trị liệu thì ta có thể nhanh chóng hồi phục."

"Vậy thì tốt," Kim Phi gật đầu, rồi mới nói: "Cảm ơn cô đã chặn một mũi tên thay cho ta!"

Nói xong, Kim Phi còn nghiêm túc hành lễ với công chúa Lộ Khiết.

Mặc dù Cửu công chúa nghi ngờ sự việc lần này có liên quan đến công chúa Lộ Khiết, nhưng đó chỉ là nghi ngờ mà thôi, trước mắt cũng không có chứng cứ.

Lần này công chúa Lộ Khiết là ân nhân cứu mạng, về mặt tình cảm hay về lý thì Kim Phi đều nên bày tỏ lòng biết ơn.

Nếu sau này thật sự điều tra ra được chuyện này là do công chúa Lộ Khiết bày ra thì nói sau.

"Tiên sinh, không được, không được!"

Công chúa Lộ Khiết giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại không đứng dậy được.

Kim Phi thấy vậy thì vội vàng đứng thẳng dậy, ra hiệu cho công chúa Lộ Khiết nằm xuống.

Lúc này trong lòng Kim Phi hơi bối rối, cũng có một số suy nghĩ mơ hồ, không muốn nói quá nhiều lời khách sáo với công chúa Lộ Khiết, sau khi nhìn thấy cô ta nằm xuống thì Kim Phi lập tức đi thẳng vào vấn đề và hỏi: “Điện hạ muốn gặp chúng ta là có chuyện gì ư?”

Kim Phi và Cửu công chúa đều cho rằng công chúa Lộ Khiết sẽ nhân cơ hội lần này đã cứu Kim Phi mà yêu cầu đàm phán, như vậy thì có thể đưa ra một số yêu cầu.

Nhưng công chúa Lộ Khiết không nói gì về việc đàm phán mà chỉ cười nói: “Nghe nói tiên sinh là người không thích quanh co lòng vòng, vì vậy ta sẽ nói thẳng.

Ta biết chuyện hôm nay hơi trùng hợp, tiên sinh và bệ hạ sẽ nghi ngờ ta...."

"Lộ Khiết muội muội, không phải..."

Công chúa Lộ Khiết nói quá thẳng thắn, Cửu công chúa và Kim Phi thì không sao, da mặt cũng đủ dày rồi, nhưng Quan Hạ Nhi quá đơn giản, nghe công chúa Lộ Khiết nói như vậy thì hơi xấu hổ, cũng muốn giải thích thay Kim Phi và Cửu công chúa một chút.

Nhưng Quan Hạ Nhi vừa mở miệng đã bị công chúa Lộ Khiết cắt ngang: "Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ nghe ta nói trước đã."

Quan Hạ Nhi nghe vậy thì không nói tiếp được nữa.

"Ta biết tiên sinh và bệ hạ nghi ngờ ta, đây là chuyện rất bình thường, nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ nghi ngờ."

Công chúa Lộ Khiết nói: "Nhưng chuyện hôm nay thực sự không liên quan gì đến ta, cho nên ta phải giải thích với tiên sinh và bệ hạ một chút, nếu không sẽ bất lợi cho tiên sinh và cũng không công bằng đối với ta, cũng không công bằng đối với Đông Man!"

"Đầu tiên, ta phải giải thích một chút về lần gặp mặt vào buổi sáng, đúng là vô tình gặp được."

Công chúa Lộ Khiết nói: "Buổi chiều thì ta thừa nhận là ta trở về từ Hắc Thủy Câu, cố ý đi một vòng quanh núi Thiết Quán, nhưng ta chỉ muốn gặp được tiên sinh để xem có cơ hội để đàm phán hay không, cũng không có ý tưởng khác, càng không biết là có người muốn ám sát tiên sinh!”

Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, không ngắt lời công chúa Lộ Khiết, cũng không bày tỏ ý kiến, mà là ra hiệu cho cô ta nói tiếp.

"Ngoài ra, ta muốn giải thích, chính là Băng Nhi."

Công chúa Lộ Khiết liếc nhìn Băng Nhi rồi nói tiếp: "Băng Nhi có khả năng nhìn qua là nhớ bẩm sinh, không chỉ có thể nhớ được những sự việc đã qua rất lâu rồi, mà còn có thể nhớ rất rõ ràng các chi tiết, nếu tiên sinh và bệ hạ không tin thì cứ kiểm tra đi, ta sẽ để Băng Nhi phối hợp hết sức!"

"Nhìn qua là nhớ ư?"

Kim Phi nghe vậy thì không nhịn được cảm thấy kinh ngạc mà nhìn Băng Nhi.

Lúc trước, ở ngã ba đường, y chỉ cho rằng khả năng quan sát của Băng Nhi khác với người bình thường, bây giờ mới biết đối phương thế mà lại có khả năng nhìn qua là nhớ!

Cửu công chúa cũng liếc mắt nhìn Băng Nhi một cái thật sâu.

Việc kiểm tra năng lực nhìn qua là nhớ rất dễ dàng, công chúa Lộ Khiết cũng không cần phải nói dối.

Nếu Băng Nhi thật sự có thể nhìn qua là nhớ thì chuyện này có lẽ không liên quan gì với công chúa Lộ Khiết, chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi.

Hơn nữa nếu không có Băng Nhi phát hiện ra trước, không có công chúa Lộ Khiết chặn một mũi tên thay cho Kim Phi... Cửu công chúa không dám nghĩ đến hậu quả của nó.

Đương nhiên, đây cũng có thể là một phần trong kế hoạch của công chúa Lộ Khiết.

Cửu công chúa ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Ta sẽ phái người đi xem xét!"

"Băng Nhi, hãy phối hợp cho tốt, ngươi có thể làm gì thì làm cái đó, hiểu không?" Công chúa Lộ Khiết nhìn về phía Băng Nhi.
Chương 1690: Cành cây bên đường

Băng Nhi chỉ là một tỳ nữ, không có mưu mô và phong thái như công chúa Lộ Khiết.

Mình rõ ràng đã phát hiện ra tử sĩ, cứu Kim Phi, còn cùng Sương Nhi bắt sống tử sĩ, nhưng bây giờ lại bị Cửu công chúa nghi ngờ.

Băng Nhi cảm thấy hơi uất ức.

Nhưng với tư cách là tỳ nữ, Băng Nhi đã quen nghe theo mệnh lệnh của công chúa Lộ Khiết.

Cho dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng cô ta vẫn gật đầu nói: "Vâng!"

Cô ta còn không quên trừng mắt liếc nhìn Kim Phi một cái.

Kim Phi cũng không so đo với Băng Nhi, nói thêm mấy câu với công chúa Lộ Khiết, rồi mới nói xin từ biệt.

Quan Hạ Nhi dè dặt hỏi: "Đương gia, ta muốn ở lại đây với Lộ Khiết muội muội một lúc, được không?"

Công chúa Lộ Khiết đang nằm bên cạnh cô, Kim Phi còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau đó khi y đang chuẩn bị đưa Cửu công chúa rời đi thì phó đội trưởng đội cận vệ đã gõ cửa và hô lên từ bên ngoài: "Tiên sinh!"

"Có chuyện gì vậy?" Kim Phi mở cửa ra và hỏi.

"Có huynh đệ vừa mới báo cáo lại rằng Thiên Tầm phu nhân đã sinh rồi!" Phó đội trưởng trả lời.

"Bắc Thiên Tầm sinh rồi hả?" Kim Phi sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy về phía cửa.

Quan Hạ Nhi vừa mới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghe được lời nói của phó đội trưởng thì đột nhiên đứng dậy: “Lộ Khiết muội muội, nhà ta có việc gấp, chỉ sợ không thể ở đây cùng muội, ngày mai ta lại đến đây gặp muội được không?”

“Tỷ tỷ, tỷ cứ bận việc đi!” Lộ Khiết mỉm cười trả lời.

“Vậy muội nghỉ ngơi chữa vết thương cho tốt, có gì thì hãy nói cho ta biết!"

Quan Hạ Nhi dặn dò một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người là công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Sương Nhi.

Công chúa Lộ Khiết nằm trên giường, nhìn chằm chằm xuống đất, thản nhiên nói: "Băng Nhi, lần này để ngươi phải chịu uất ức rồi!"

Cô ta vốn đã thông minh, lại quen biết Băng Nhi nhiều năm như vậy, không cần nhìn vẻ mặt của Băng Nhi cũng biết Băng Nhi đang nghĩ gì.

Băng Nhi cho rằng công chúa Lộ Khiết đang gõ đầu cô ta nên lập tức quỳ xuống nói: "Nô tỳ không dám!"

"Lần này ngươi kịp thời phát hiện ra mai phục, còn cứu mạng Kim tiên sinh, điều này rất có lợi cho cục diện tiếp theo của chúng ta, bản cung không phải đang trách tội ngươi." Lộ Khiết nói: "Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện hôm nay đúng là rất trùng hợp, chúng ta phải giải thích rõ ràng."

"Nô tỳ hiểu!"

Băng Nhi thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy thì đã biết là cô ta thật sự không tức giận, vì thế càng lớn gan hơn, lẩm bẩm nói: “Thân phận của nô tỳ thấp kém, chịu uất ức một chút cũng không sao, nhưng điện hạ là cơ thể nghìn vàng, đã chặn một mũi tên giúp Kim Phi, nhưng hắn vẫn còn nghi ngờ người, ta cảm thấy uất ức thay cho điện hạ!”

"Không có cách nào cả, người đang ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, ai bảo bây giờ chúng ta đang có chuyện cần xin Đại Khang và Kim tiên sinh giúp chứ?" Công chúa Lộ Khiết thở dài, sau đó cười nói: "Nhưng hôm nay chúng ta đã cứu được Kim Phi, sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, Băng Nhi, lúc ngươi đi điều tra, nhất định phải phối hợp cho thật tốt!"

“Vâng!” Băng Nhi lại gật đầu.

Trước cửa phòng y tế, Kim Phi và Cửu công chúa bước nhanh đến bên cạnh xe ngựa, Quan Hạ Nhi cũng đuổi theo,

Tả Phi Phi đi làm việc khác, tạm thời không có ở đây, thế là ba người cùng nhau lên xe ngựa.

"Mau, đi về nhà!"

Kim Phi hét lên với nhân viên hộ tống đang đánh xe.

Nhưng phó đội trưởng của đội cận vệ lại kéo dây cương lại và giải thích: "Tiên sinh, Thiên Tầm phu nhân không có ở nhà!"

"Vậy nàng ấy ở đâu?" Kim Phi nhíu mày hỏi.

Ngày dự sinh của Bắc Thiên Tầm là trong khoảng thời gian gần đây, cho nên vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thai.

Bà đỡ đã đỡ đẻ cho Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đã ở trong nhà hơn mười ngày.

Bắc Thiên Tầm không phải sinh con ư? Không ở nhà thì có thể ở đâu chứ?

"Thiên Tầm phu nhân đang ở núi Hỉ Thước," Phó đội trưởng trả lời: "Vừa rồi, Thiên Tầm phu nhân nhìn thấy mũi tên lệnh, vội vàng đi cứu tiên sinh nên đã đi đường tắt đến ngã ba, kết quả khi đến núi Hỉ Thước thì bị vỡ nước ối, Thiên Tầm phu nhân đã xuống ngựa ở ven đường và tìm một gốc cây để nghỉ ngơi…”

Nếu nói người quan tâm đến đứa bé trong bụng Bắc Thiên Tầm nhất thì không phải là Kim Phi, thậm chí không phải bản thân Bắc Thiên Tầm, mà là Quan Hạ Nhi.

“Thiên Tầm như này không phải là đang làm trò cười à? Cô ấy sắp sinh rồi, sao có thể cưỡi ngựa chứ? Cũng không nên đi qua núi Hỉ Thước, đường ở chỗ đó đến những người chăn cừu đi qua cũng cảm thấy rất vất vả, sao cô ấy dám tới núi Hỉ Thước chứ?”

Quan Hạ Nhi lo lắng đến mức đổ mồ hôi: "Đương gia, chúng ta đi đổi ngựa thôi, không đi xe ngựa đến núi Hỉ Thước được!"

"Hạ Nhi, nàng đừng lo lắng, hãy để hắn nói hết lời trước đã!"

Kim Phi an ủi Quan Hạ Nhi một tiếng, rồi mới nhìn về phía phó đội trưởng: "Bây giờ Thiên Tầm thế nào rồi? Ai tìm thấy cô ấy?"

"Khi Thiên Tầm phu nhân đi ra ngoài đã cướp lấy ngựa của Nhuận Nương phu nhân, Nhuận Nương phu nhân đuổi đến cửa làng thì phát hiện cửa làng đã bị phá hỏng, nhưng không tìm thấy Thiên Tầm phu nhân, vì vậy mới hỏi các huynh đệ ở đầu làng, các huynh đệ ở đầu làng nói với Nhuận Nương phu nhân là Thiên Tầm phu nhân đã đi về phía bắc, Nhuận Nương phu nhân đoán rằng Thiên Tầm phu nhân có thể đã đi đến núi Hỉ Thước, nên nhanh chóng đi theo.”

Phó đội trưởng nói: “Sau đó, Nhuận Nương phu nhân đã tìm thấy ngựa chiến của Thiên Tầm phu nhân ở núi Hỉ Thước, đồng thời tìm thấy Thiên Tầm phu nhân trong bụi cỏ, đỡ đẻ giúp cho Thiên Tầm phu nhân.

Các huynh đệ canh giữ núi Miêu Nhĩ cũng nhìn thấy mũi tên lệnh, phái một nửa huynh đệ chuẩn bị đến ngã ba, khi đi ngang qua núi Hỉ Thước thì bị Nhuận Nương phu nhân chặn lại, nhờ huynh đệ ở núi Miêu Nhĩ mời quân y đến xem."

"Thiên Tầm có sao không?" Cửu công chúa hỏi.

"Ta không biết, các huynh đệ ở núi Miêu Nhĩ chỉ nhìn thấy Nhuận Nương phu nhân, chứ không thấy Thiên Tầm phu nhân."

Phó đội trưởng nói: "Nhưng bọn họ nghe được tiếng trẻ con khóc, Thiên Tầm phu nhân chắc là không có chuyện gì."

"Sức khỏe của Thiên Tầm rất tốt, khi ta và Vũ Dương sinh em bé, Nhuận Nương vẫn luôn ở bên cạnh để giúp đỡ, cũng biết cách đỡ đẻ, chắc chắn cô ấy sẽ không sao đâu!"

Quan Hạ Nhi như đang an ủi Kim Phi, cũng như đang tự an ủi mình, sau đó không nhịn được mà hỏi: "Các huynh đệ ở núi Miêu Nhĩ có nói là con trai hay con gái không?"

Cô và Cửu công chúa đều sinh con gái, Quan Hạ Nhi vẫn luôn hy vọng Kim Phi có thể có một đứa con trai, tiếp nối hương khói của nhà họ Kim.

Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất.

Đáng tiếc phó đội trưởng lại lắc đầu: "Không biết, các huynh đệ ở núi Miêu Nhĩ cũng không nói gì."

"Đương gia, chúng ta nhanh chóng đến nũi Miêu Nhĩ đi!"

Quan Hạ Nhi lo lắng nói: "Đúng rồi, gọi Tiểu Cẩm và Ngụy tiên sinh đi!”

“Vì đã thông báo cho Chu đại phu và Ngụy tiên sinh nên Ngụy tiên sinh đã đợi ở cửa rồi.”

Phó đội trưởng trả lời: “Ngựa chiến cũng đã chuẩn bị xong!”

“Vậy thì đi thôi!”

Kim Phi nhảy xuống khỏi xe ngựa, rồi mới đỡ Quan Hạ Nhi xuống.

Đến lượt Cửu công chúa, Kim Phi vừa đỡ cô ấy xuống xe vừa nói: "Vũ Dương, nàng đừng đi!"

Cửu công chúa sửng sốt một chút, rồi mới hỏi: "Vừa rồi ta không đến núi Thiết Quán, phu quân tức giận à?"

Trước đó, khi nhìn thấy mũi tên lệnh, Tả Phi Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều lập tức chạy đến ngã ba, Bắc Thiên Tầm đang chuẩn bị sinh con cũng chạy qua đó.

Chỉ có một mình cô ấy và Đường Đông Đông là không đi.

"Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy? Trong làng còn có các xưởng lớn như vậy, nếu mũi tên lệnh ở bên kia là do quân địch muốn dùng để gọi người, dẫn người trong làng đi để đến phá làng thì phải làm sao?”

Kim Phi xoa tóc của Cửu công chúa: “Ta biết, không phải là nàng không muốn đi, mà là nàng không thể đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK