Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1516: Thương vong

Đóng thuyền không chỉ có thể giải quyết một phần vấn đề kiếm sống của nạn dân mà còn có thể ra khơi vớt rong biển và đánh bắt cá. Đây là cách tốt nhất mà trước mắt Kim Phi có thể nghĩ ra được để giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực của Đại Khang.

Bên duy nhất chịu tổn thất chính là đại dương.

Dựa theo ý tưởng của Kim Phi, y muốn nhanh chóng đóng càng nhiều thuyền càng tốt, sau đó đợi đến mùa đánh cá cố gắng đánh bắt thật nhiều đàn cá di cư càng tốt. Điều này rất có khả năng sẽ khiến nhóm cá này bị suy giảm trên diện rộng, từ đó khiến cho các loài cá khác ăn nhóm cá này cũng sẽ bị đói theo, có thế dẫn đến sự mất cân bằng một phần hệ sinh thái biển.

Nhưng y bây giờ đã không còn để ý đến những điều này nữa rồi.

Người còn không sống nổi, hơi đâu mà quan tâm đến hệ sinh thái biển chứ?

Cho dù mấy loài cá ăn thịt kia có bị đói thì cứ chịu đói đi, nếu không được thì Kim Phi bảo ngư dân vớt bọn chúng lên cùng một thể, vậy thì chúng sẽ không cần phải chịu đói nữa.

Quyết định này của Kim Phi nhận được sự nhất trí tán thành của Cửu công chúa và đám người Đường Tiểu Bắc.

Mọi người lại bổ sung thêm một số chi tiết, thảo luận đến tận khi trời tối đến lúc Nhuận Nương đi tới gọi ăn cơm mới kết thúc.

Cửu công chúa ăn cơm xong bèn vào thư phòng viết thư cho Thiết Thế Hâm. Thuật lại chi tiết về kế hoạch của Kim Phi, yêu cầu Thiết Thế Hâm và viện Khu Mật nhanh chóng thảo luận nghiên cứu ra phương án cụ thể.

Viết xong thư đã là nửa đêm, nhưng Cửu công chúa vẫn bố trí một chiếc ca-nô để gửi bức thư về ngay trong đêm.

Rạng sáng ngày hôm sau, Đại Cường dẫn theo nhân viên hộ tống quay trở lại.

Việc đầu tiên sau khi trở về chính là đến tìm Cửu công chúa để phục mệnh.

Lúc đó Cửu công chúa đang cùng Kim Phi, Quan Hạ Nhi và đám người Đường Tiểu Bắc ăn cơm, Đường Tiểu Bắc vừa nhìn thấy Đại Cường thì có phần tức giận.

Bởi vì Đại Cường có thể coi là người do Kim Phi một tay bồi dưỡng, nhưng lần hành động này anh ta lại không nói một chút tin tức gì cho Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc vốn định trách mắng Đại Cường một trận thì lại bị Kim Phi dùng ánh mắt ngăn lại.

Cửu công chúa là Hoàng đế đương triều, sở hữu tất cả quyền điều động binh mã, nếu ngay cả tiểu đoàn trưởng như Đại Cường cũng không điều động được thì cái ngôi vị Hoàng đế này của Cửu công chúa cũng không cần phải làm nữa.

Đại Cường có lẽ cũng không biết Cửu công chúa vẫn chưa bàn bạc với Kim Phi, hơn nữa lúc đó Kim Phi đang làm thêm giờ ở xưởng đóng thuyền, với thân phận của Đại Cường thì không thể chạy đến xưởng đóng thuyền tìm y để báo cáo, làm gián đoạn công việc của y.

Vì vậy trong chuyện này, Đại Cường chỉ là người hành sự theo lệnh, chỉ cần anh ta hoàn thành nhiệm vụ mà Cửu công chúa giao cho, những việc khác không có liên quan gì đến anh ta.

Đường Tiểu Bắc cũng biết mình không có lí do gì để trách tội Đại Cường, thấy Kim Phi ra hiệu bèn cúi đầu ăn cháo tiếp.

Đại Cường thấy trong phòng ăn nhiều người như vậy, có phần muốn nói lại thôi.

“Đại Cường, ăn cơm chưa?”

Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn Đại Cường: “Nếu chưa thì ngồi ăn cùng đi.”

Mặc dù Đại Cường ngay thẳng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, bèn nhanh chóng xua tay nói: “Đa tạ tiên sinh, ta vừa ăn rồi!”

Dứt lời, bụng anh ta không chịu thua kém mà kêu lên một tiếng.

Đại Cường biết số lượng nhân viên hộ tống ở Đông Hải ít, lo lắng cho sự an nguy của Kim Phi và đám người Cửu công chúa, vì vậy sau khi nhiệm vụ kết thúc bèn nhanh chóng cùng nhân viên hộ tống trở về ngay trong đêm.

Nhân viên hộ tống đã đến doanh trại để thay phiên ăn cơm, nhưng Đại Tráng lại ngay lập tức đi phục mệnh, căn bản không kịp ăn.

Kết quả bây giờ bụng của anh ta biểu tình rồi.

Khuôn mặt ngăm đen của Đại Cường lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Được rồi, đừng giả vờ khách khí nữa, ngồi xuống ăn đi!”

Kim Phi phất tay, Nhuận Nương nhanh chóng đứng dậy đi bưng cho Đại Cường một bát cháo trắng.

Đại Cường thấy Nhuận Nương mang cháo tới, chỉ đành mất tự nhiên mà ngồi xuống.

Nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.

Nghiêm túc mà nói, có thể coi bữa sáng này chính là gia yến của hoàng thất, Đại Cường chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh ta có thể ngồi ăn cùng một bàn ăn với Hoàng đế.

Thực ra bữa sáng ở trước mặt vô cùng đơn giản, chỉ là cháo trắng, bánh bao và vài đĩa rau ăn kèm mà thôi. Chẳng qua làm tinh tế hơn người bình thường một chút, nguyên liệu cũng rất thường gặp.

Nhưng cho dù là ăn gì thì qua ngày hôm nay, Đại Cường ra ngoài đều có vốn để khoe khoang rồi.

Sau khi ngồi xuống anh ta hoàn toàn không dám động đũa, sống lưng cũng thẳng tắp.

Kim Phi thấy Đại Cường như vậy, hơi bất lực, y nói với giọng ra lệnh: “Ăn cháo đi!”

Đại Cường nghe vậy, vội vàng bưng bát cháo lên, cũng không ăn kèm rau, uống ực ực vài hớp đã ăn hết bát cháo.

“Ngươi cũng không sợ nóng nhỉ!”

Kim Phi biết Đại Cường không thể an tâm mà ăn cơm, thấy anh ta đã ăn một bát cháo lót bụng, bèn chủ động hỏi: “Nhiệm vụ hoàn thành thế nào rồi?”

“Nhờ phúc của tiên sinh, nhiệm vụ vô cùng thuận lợi.”

Đại Cường đặt chén cháo xuống, kể lại quá trình làm nhiệm vụ: “Chúng ta làm theo sự giao phó của bệ hạ, phái một số huynh đệ lẻn vào các nơi của quận Đông Nguyên, quả nhiên có chim ưng bay ra từ trong một điền trang bên ngoài thành, các huynh đệ gần đó đã lập tức chạy tới, bắt lấy người thả chim ưng.

Thông qua thẩm tra thì biết được rằng là do nhà họ Vũ Văn ở trong quận thành sai khiến bọn họ, ta bèn dẫn theo huynh đệ trực tiếp đánh vào quận thành Đông Nguyên, phong tỏa phủ đệ của nhà họ Vũ Văn, bắt giữ gia chủ nhà họ Vũ Văn.

Gia chủ đó ban đầu còn không chịu thừa nhận, nhưng sau khi bị đám người Lão Tam đánh cho một trận thì đã khai báo hết rồi.”

Nghe Đại Cường nói thì có vẻ đơn giản, nhưng Kim Phi biết quá trình thực tế chắc chắn không hề đơn giản.

Trước mắt quận Hà Đông và quận Hải Đình hiện không nằm trong phạm vi khống chế của nhân viên hộ tống, số lượng binh sĩ của đám người Đại Cường còn chưa bằng một tiểu đội, lại phải đi sâu vào lãnh thổ của kẻ địch, cuối cùng còn tiến công hai quận thành này, bắt giữ hào tộc ở trong thành.

Hoàn toàn có thể đoán được sự nguy hiểm ở trong đó.

Kim Phi hỏi: “Các huynh đệ thương vong có nghiêm trọng không?”

“Bảy người hy sinh, bảy người bị thương nặng, không có thống kê về những người bị thương nhẹ.” Đại Cường đáp: “Binh lính ẻo lả trong quận Hà Đông và quận Hải Đình vừa thấy chính ta đánh tới, căn bản không dám chống cự, trực tiếp mở cổng thành đầu hàng. Các huynh đệ hy sinh và bị thương nặng đều do hộ vệ của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu gây ra.”

Trong cuộc chiến sinh tử trực diện, làm gì có trận nào mà không có người chết cơ chứ?

Kim Phi thở dài, dặn dò: “Vấn đề bồi thường cho các huynh đệ đã chết hoặc bị thương nặng cần phải được thực hiện đến nơi đến chốn.”

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ báo cáo đúng sự thật lên trên.” Đại Cường đáp.

Cửu công chúa thấy Kim Phi đã hỏi xong, bèn buông đũa xuống hỏi: “Hẳn là nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu đã di dời gia sản và lương thực trước rồi, có hỏi ra được là di dời đến nơi nào rồi không?”

“Gia chủ của hai nhà khai báo ra kho lương thực và hai hầm kho báu, ta đã cho người canh giữ rồi, chúng ta có thể đi lấy bất cứ lúc nào.”

Đại Cường trả lời: “Ta lo nhân viên ở Đông Hải không đủ nên đã bảo Lão Tam giao người nhà họ Vũ Văn và người nhà họ Chu cho các huynh đệ Cục tình báo rồi, để bọn họ tiếp tục thẩm vấn, có lẽ còn có thể hỏi thêm được một chút gì đó.”

“Ngươi làm vậy rất đúng, sự an toàn của tiên sinh là quan trọng nhất.” Cửu công chúa gật đầu, khen ngợi Đại Cường.

Còn về phần người của Cục tình báo có thể hỏi ra được gia sản mà hai nhà đã di dời đến đâu hay không, Cửu công chúa không hề lo lắng.

Cực hình ở thời đại phong kiến vô cùng ghê gớm, người đàn ông mình đồng da sắt còn chưa chắc chịu nổi chứ đừng nói đến thư sinh da trắng thịt mềm sống trong nhung lụa của người nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu.

Đánh vài trận thì cái gì cũng nói ra.

Nói đến đây, Đại Cường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lấy từ trong lòng ra một cái túi vải, hai tay dâng lên, nói: “Đúng rồi tiên sinh, huynh đệ ở Cục tình báo bảo ta mang cái này về, dặn ta đưa cho Châu Nhi cô nương.”
Chương 1517: Khốn nạn

“Cái gì vậy?” Kim Phi tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết.” Đại Cường lắc đầu nói: “Huynh đệ Cục tình báo nói với ta rằng đồ ở bên trong là thứ lục soát được từ nhà họ Vũ Văn, bảo ta đưa tận tay cho Châu Nhi cô nương nên ta chưa xem qua.”

Châu Nhi nhìn thoáng qua Cửu công chúa, rồi tiến lên nhận lấy túi vải.

Bên trong túi vải là một chiếc hộp gỗ nhỏ, Châu Nhi mở hộp gỗ nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một xấp thư.

Châu Nhi chỉ nhìn bức thư đầu tiên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cửu công chúa thấy vậy bèn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Châu Nhi vội vàng đưa hộp gỗ cho Cửu công chúa.

Kim Phi cũng tò mò sáp lại gần.

Chỉ thấy phía trên cùng của bức thư viết mấy chữ “Thân gửi Vũ Văn huynh, Trần Vĩnh Trạch kính thư”.

Kim Phi cầm phong thư lên lật lại, tên trên tất cả các bức thư đều là Trần Vĩnh Trạch, nét chữ cũng là của Tấn vương.

“Lại là cái tên khốn kiếp này!”

Kim Phi ném bức thư lên bàn, tức đến mức cơm cũng không muốn ăn.

Chiến dịch ở Hi Châu lúc đó, Tấn vương và Tần vương vẫn luôn ở sau lưng giở trò, nhân viên hộ tống đã bắt được Tần vương nhưng lại để cho Tấn vương chạy thoát.

Cuộc chiến ở Hi Châu khiến cho Kim Phi nhận ra về tốc độ phát triển quá nhanh, thế là sau trận chiến y quyết định giảm tốc độ phát triển, dự định phát triển Xuyên Thục trước, sau khi tích lũy đủ thực lực mới quay lại trừng trị Tấn vương.

Khoảng thời gian gần đây Kim Phi tập trung chủ yếu tinh lực vào xưởng đóng thuyền, thêm vào đó sự khủng hoảng lương thực ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể bùng phát bất cứ lúc nào, Kim Phi gần như đã quên mất Tấn vương.

Ai ngờ ông ta lại nhảy ra, hơn nữa còn muốn đẩy mình và Cửu công chúa vào chỗ chết.

Quan Hạ Nhi không quan tâm đến chính sự, vốn không chú ý đến cuộc trò chuyện của mấy người Kim Phi, nhưng nhìn thấy Kim Phi tức giận, cô bèn tò mò cầm bức thư lên.

Thấy cái tên Trần Vĩnh Trạch, cô hơi sững sờ một chút, sau đó mới nhớ ra là Tấn vương.

“Chuyện này có liên quan đến Tấn vương sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Thư lục soát ra được từ nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu, đương nhiên là có liên quan đến ông ta rồi!”

Kim Phi tức giận nói: “Hôm qua ta còn đang thắc mắc tại sao Đông Man và Đảng hạng lại tìm được nhà Vũ Văn và nhà họ Chu, để bọn chúng cung cấp chim ưng, thì ra là có Tấn vương đứng ở trung gian giật dây!”

Văn minh Hoa Hạ hưng thịnh ở Trung Nguyên, mà vị trí của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu tương đối gần Đông Hải, trong bản đồ chính trị trước đó của Đại Khang nó thuộc về phần đất xa xôi.

Lực chú ý của Đông Man và Đảng Hạng vẫn luôn ở gần khu vực kinh thành, chưa bao giờ chú ý nhiều đến Đông Hải, nhiều nhất chỉ biết đến hai quận Hà Đông và quận Hải Đình, xác suất biết được nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu là không cao.

Cho nên hôm qua khi nhìn thấy chim ưng, Kim Phi đã vô cùng bối rối.

Nhưng lúc đó y cho rằng nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu lo sợ nhân viên hộ tống xử lí nên đã chủ động tìm Đông Man và Đảng Hạng hợp tác, bây giờ y mới biết, thì ra trung gian còn có một Tấn vương.

Đông Man và Đảng Hạng không biết rõ về thế gia hào tộc của Đại Khang, nhưng Tấn vương lại biết rất rõ.

Từ trước đến nay Tấn vương vẫn luôn dây dưa không rõ với Đảng Hạng, bây giờ lại có chung kẻ địch là Kim Phi, muốn mượn mấy con chim ưng của Đảng Hạng thực sự quá dễ dàng.

Dù sao sau khi Kim Phi hồi phục lại, không chỉ trừng trị Tấn vương, chắc chắc cũng sẽ trừng trị Đảng Hạng.

Tân hoàng đế của Đảng Hạng - Lý Lăng Hiên chỉ mong Kim Phi và Cửu công chúa đi chết.

Người ba phe đều cùng một mong muốn, vậy chẳng phải là tâm đầu ý hợp hay sao?

“Tấn vương thật là quá đáng, còn là chú ruột của Vũ Dương nữa. Khi đó đương gia coi trọng ông ta như vậy, vậy mà ông ta lại muốn hãm hại đương gia và Vũ Dương!”

Một khi sự việc liên quan đến an nguy của Kim Phi, Quan Hạ Nhi sẽ trở nên nóng nảy, cô quay đầu nhìn Châu Nhi: “Châu Nhi, không phải cô quản lý Cục tình báo sao? Có thể tìm thấy Tấn vương ở đâu không? Ta sẽ bảo Thiết Ngưu đi giết chết ông ta!”

Có thể khiến cho Quan Hạ Nhi nói ra bốn chữ giết chết ông ta, chứng tỏ cô đã thực sự tức giận rồi.

“Không tìm được.” Châu Nhi lắc đầu nói: “Đất Tấn khắp nơi đều là núi, Tấn vương trốn quá kĩ, người của chúng ta lại quá ít, mãi vẫn không tìm được manh mối hữu ích.”

“Thiếu người vậy thì bố trí thêm vài người nữa qua đó đi!”

Quan Hạ Nhi nói: “Một tên lòng dạ độc ác như vậy núp mãi ở phía sau, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm!”

“Phu nhân, tình hình ở đất Tấn tương đối phức tạp, công việc trinh sát của chúng ta chỉ có thể âm thầm tiến hành, phái nhiều người đến ngược lại sẽ càng dễ bị bại lộ.” Châu Nhi bất lực nói.

Tấn vương khác với đám người Tần vương và Trần Chinh.

Sau khi Tần vương và Trần Chinh trốn đi, đất Tần và Trung Nguyên lập tức hỗn loạn, nhưng Tấn vương khá có sức ảnh hưởng ở đất Tấn, vậy nên cho dù ông ta trốn đi rồi thì đất Tấn cũng không mất kiểm soát như đất Tần và Trung Nguyên.

Thiết Ngưu đã từng dự định mô phỏng theo sách lược như ở đất Tần, lấy thành Vị Châu làm khu căn cứ, không ngừng thâu tóm đất Tần, cuối cùng buộc Tấn vương phải xuất hiện.

Chiêu này ở đất Tần vô cùng có hiệu quả, quân lính trấn thủ ở các thành trì trên đất Tần vừa nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn giết tới đã lập tức cao chạy xa bay, có khi một đại đội đã có thể đánh hạ được một toà quận thành, sau đó cùng đội Chung Minh chủ trương công tác đánh cường hào phân chia ruộng đất.

Thủ đoạn giống vậy lại không có tác dụng với đất Tấn.

Dưới sự sắp xếp của Tấn vương, binh lính đất Tấn biết đánh không lại nhân viên hộ tống bèn chơi trò đánh du kích.

Ban ngày nhân viên hộ tống đánh hạ được thành trì, tử sĩ của Tấn vương lại trong đêm lén lút đốt lương thực của nhân viên hộ tống, hoặc hạ độc vào trong nước uống và lương thực của nhân viên hộ tống, đủ loại thủ đoạn khó lòng phòng bị.

Thiết Ngưu bận rộn mấy tháng chỉ đánh hạ được vài huyện thành, không chỉ tổn thất nhiều nhân viên hộ tống mà mỗi huyện thành còn cần phải cử một đội quân lớn mạnh để canh giữ.

Nhân viên hộ tống vốn đã thiếu người, hơn nữa còn phải luôn đề phòng Đảng Hạng ở phương bắc, Thiết Ngưu bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ tiếp tục công cuộc tiến công, cho nhân viên hộ tống lui về, cố thủ thành Vị Châu.

Dưới tình huống này, Cục tình báo chỉ có thể lén lút thực hiện công cuộc thu thập tình báo.

Đất Tấn khắp nơi đều là núi, Tấn vương tìm bừa một góc núi để lẩn trốn, Cục tình báo căn bản không thể tìm ra được.

Không chỉ vậy, Tấn vương thỉnh thoảng còn chủ động công kích trạm cung ứng của nhân viên hộ tống, khiến cho các nhân viên hộ tống vận chuyển lương thực và các vật cung ứng khác đến thành Vị Châu phải đi vòng đến biên giới Đảng Hạng, đi qua địa bàn của Đảng Hạng.

Dưới tình huống này muốn tìm được Tấn vương gần như là điều viển vông.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn ông ta làm loạn ở sau lưng sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

Trong lúc nhất thời Châu Nhi không biết phải trả lời như thế này, chỉ đành cúi đầu.

“Hạ Nhi, không cần lo lắng, nếu Tấn vương thực sự có bản lĩnh thì đã không giở trò ở sau lưng, mà đường đường chính chính tới tìm chúng ta quyết đấu rồi.”

Kim Phi nói: “Chỉ là một tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi mà thôi, đợi sau khi ta khôi phục lại, nàng xem ta xử lý ông ta như thế nào!”

Thực ra để đối phó Tấn vương, cách tốt nhất chính là công chiếm hoàn toàn đất Tấn, sau đó tiến hành công việc đánh cường hào phân chia ruộng đến nơi đến chốn, tự nhiên sẽ có được sự ủng hộ của người dân, đến lúc đó muốn tìm được Tấn vương sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay của Kim Phi hoàn toàn bị tin này xóa sạch, tinh thần của Cửu công chúa cũng sa sút đi nhiều, trong lòng còn vướng bận về chính sự ở Xuyên Thục và công tác khai thác gỗ ở Giang Nam, sau khi ở lại Đông Hải thêm hai ngày, bèn lên Trấn Viễn số 2 trở về Xuyên Thục.

Việc đầu tiên sau khi cô ấy quay về là viết thư cho Hàn Phong, để anh ta toàn lực dò la tung tích của Tấn vương.
Chương 1518: Kéo gỗ

Khi Cửu công chúa biết được chủ mưu phía sau kế hoạch hiểm độc này chính là Tấn Vương, bên ngoài cô ấy tỏ vẻ bình tĩnh cực kỳ, nhưng bên trong thực ra cô ấy vô cùng phẫn nộ.

Trong đông đảo con cháu hoàng gia, Cửu công chúa tán thưởng hai người nhất, một người là Tứ hoàng tử Trần Chinh, người còn lại chính là Tấn vương.

Nhưng chính hai người mà cô ấy lấy làm khen ngợi, lại đều phản bội, đẩy Đại Khang lúc đó vốn đã vô cùng nguy hiểm vào vực sâu không đáy.

Nếu Kim Phi không xuất hiện, liên tiếp ngăn cản Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên xâm lấn, thì hiện tại có khi Đại Khang đã bị diệt vong rồi!

Có thể nói, yêu càng sâu, hận càng đậm, chính bởi vì trước đó cô ấy từng khen ngợi họ, mà giờ Cửu công chúa càng thống hận Trần Chinh và Tấn vương hơn.

Bởi vì bọn họ mà đôi khi Cửu công chúa sẽ có cảm giác mình không biết nhìn người.

Trần Chinh thì không nói làm gì, bởi vì hắn thiếu nền móng, sau khi giết cha đoạt vị thì hắn vẫn như chó nhà có tang, kinh hoảng từng ngày, giờ đã không còn đáng để nhắc tới hắn nữa.

Nhưng Tấn vương ở đất Tấn có cơ sở thâm hậu, giờ ông ta còn hợp tác với Đảng Hạng, nên ông ta là mối uy hiếp rất lớn đối với Đại Khang.

Nếu hiện giờ có thể tìm được Tấn Vương, thì Cửu công chúa chắc chắn sẽ không hề do dự mà giết ông ta.

Xử lý xong chuyện của Tấn Vương, lúc này Cửu công chúa mới triệu kiến Tiểu Ngọc, Nguyên Thái Vi, Thiết Thế Hâm và thành viên trong viện Khu Mật họp.

Lần họp này tuy quy mô không lớn, nhưng vẫn được diễn ra liên tục từ trưa tới tận buổi sáng hôm sau.

Nếu không phải Thiết Thế Hâm và hai quan viên khác đã quá lớn tuổi, sức khỏe không kham nổi, thì chỉ sợ cuộc họp còn chưa chấm dứt.

Nhóm người Thiết Thế Hâm trở về nghỉ ngơi vài tiếng, rồi cuối buổi chiều lại tập hợp ở Ngự Thư Phòng.

Chẳng qua lần này có thêm vài người mới.

Những người này đều là người được Cục tình báo dựa theo yêu cầu của Cửu công chúa tìm ra, họ hoặc là người quen đốn củi, hoặc là người quen tình hình sông nước Giang Nam, hoặc là người quen đi thuyền.

Sau khi nghiên cứu và thảo luận liên tục ba ngày, viện Khu Mật cuối cùng lên được một kế hoạch chi tiết vận động người dân Xuyên Thục và Giang Nam đốn củi.

Sau khi kế hoạch được trình lên cho Cửu công chúa xác nhận, nhân viên hộ tống truyền lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu đầu tiên.

Khánh Hâm Nghiêu nhận được thông báo của Cửu công chúa từ mấy ngày trước, anh ta đã hoàn thành việc chuẩn bị đốn củi rồi.

Sau khi được lệnh, Khánh Hâm Nghiêu lập tức bắt đầu vận động người dân.

Công cuộc cứu giúp đã được tiến hành ở Xuyên Thục hơn một năm, hiện tại rất nhiều hạng mục đã được chấm dứt.

Thông qua công cuộc này, người dân không những đã được giải quyết vấn đề sống còn, mà họ còn được cải thiện cuộc sống của mình.

Hiện giờ công cuộc cứu giúp đã chấm dứt, tuy đa số người dân Xuyên Thục đã không còn nguy cơ trong cuộc sống nữa, nhưng họ từng được hưởng những ngày tháng có tiền công tuyệt vời kia, nên ai cũng không muốn quay lại cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa.

Cho nên khi Khánh Hâm Nghiêu vừa thông báo tin tức muốn chiêu mộ công nhân đốn củi, thì ngay sau đó có vô số người đến hưởng ứng lệnh triệu tập.

Lực lượng của quần chúng là vô cùng vô tận, khi triều đình muốn làm một chuyện, hơn nữa chuyện này còn phù hợp với ích lợi của quần chúng, được quần chúng ủng hộ, thì sức người được bộc phát to lớn đến mức đủ để san sông dời núi.

Chỉ với vài ngày ngắn ngủi, trong những cánh rừng sâu hoang vu vắng vẻ của Xuyên Thục, xuất hiện từng đội từng tội người cầm rìu trong tay.

Bọn họ dựa theo yêu cầu của Kim Phi, chém gãy một gốc cây lớn không biết đã sống bao năm.

Theo quan sát của phi thuyền bay ngang qua thì thấy trên những đỉnh núi to nhỏ khác nhau, nơi nơi đều có bóng người hoạt động.

Rất nhiều người dân chăm chỉ như kiến thợ, họ dùng đủ loại biện pháp để kéo gỗ vào trong nước.

Nếu có triền núi thì lăn gỗ xuống, nếu không có triền núi, thì họ dùng sức người để nâng gỗ ném vào trong sông.

Người biết bơi thì quấn chéo một vòng dây thừng, họ buộc thân cây vào dây thừng rồi từ sông lớn sông nhỏ hội tụ ở các nhánh sông Trường Giang, rồi lại từ nhánh sông đổ về dòng chính của Trường Giang, rồi dọc theo dòng chính chầm chậm đổ về Đông Hải.

Ngày thứ hai mười bảy kể từ khi Cửu công chúa trở về Xuyên Thục, Trịnh Trì Viễn dẫn dắt đoàn thuyền thủy quân đến cửa biển Trường Giang từ sớm.

Dựa theo tin tức mà ca nô truyền đến, thì nhóm gỗ đầu tiên sẽ đến trong hôm nay.

Tới Đông Hải, các cây gỗ không di chuyển được nữa, vì thế Kim Phi ra lệnh Trịnh Trì Viễn dẫn thủy quân lôi gỗ về xưởng đóng thuyền.

Trong khoảng thời gian này, Kim Phi thuê một vài người dân chạy nạn nghèo, lệnh cho bọn họ đào mương lấp biển, xây nhà dựng cửa, cả trấn Ngư Khê ai cũng cực kỳ bận bịu.

Trịnh Trì Viễn đã không có được một giấc ngủ ngon gần một tháng nay.

Nhưng anh ta không dám oán thán một câu nào, bởi vì không phải chỉ mình anh ta khổ, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi họ cũng vậy, thậm chí có khi còn bận hơn cả anh ta.

Ngay cả người trước kia rảnh rỗi vô cùng như Khánh Mộ Lam cũng bị Kim Phi kéo vào hỗ trợ, phụ trách một công trường.

Khánh Mộ Lam trước đó rảnh mốc cả người ra rồi, khi mới nhận nhiệm vụ thì cô ấy hưng phấn vô cùng, chỉ hận sao một ngày không thể chôn chân ở công trường cả hai mươi tư giờ.

Nhưng chỉ được nửa tháng thôi là Khánh Mộ Lam không chịu nổi, có một lần bàn giao công tác cho Trịnh Trì Viễn, cô ấy nói xong thì nằm gục trên bàn mà ngủ.

Nhiều ngày cố gắng như thế, thành quả cũng rất to lớn.

Lúc trước xây dựng xưởng đóng thuyền, vận chuyển xi măng, gạch đã từ Xuyên Thục tới Đông Hải quá mất công sức, Kim Phi ra lệnh xây những nhà xưởng trụ cột như xưởng xi măng, xưởng gạch vân vân… đầy ở phía tây trấn Ngư Khê.

Với tư cách là một người xuyên không, Kim Phi biết rõ muốn phát triển nơi nào, thì nơi đó phải có dân cư phát triển.

Mà muốn sắp xếp được người dân vào sống, thì ăn ở lại là vấn đề đầu tiên cần được giải quyết.

Phát triển thương mại qua biển vẫn luôn là một phần quan trọng hàng đầu trong bản đồ chiến lược của Kim Phi, trấn Ngư Khê cách cửa khẩu Trường Giang không xa, con thuyền có thể thông qua Trường Giang để ra vào Đại Khang.

Cho dù là với kinh nghiệm của đời trước, hay là với những suy tính khi lên làm người cầm quyền ở đời này, thì Kim Phi cũng đã biết trước khi xây dựng xưởng đóng thuyền, rằng trấn Ngư Khê sau này chắc chắn sẽ phát triển lên.

Cho nên lúc trước y ra lệnh xây dựng xưởng sản xuất xi măng và gạch đá đã cố ý thiết kế quy mô nhà xưởng rất lớn.

Kim Phi vốn còn nghĩ rằng phải nhiều năm sau mới cần dùng tới nơi này, nhưng không ngờ nó đã có thể được sử dụng sớm như vậy.

Sau khi Cửu công chúa trở về Xuyên Thục, Kim Phi lập tức bảo Tả Phi Phi tuyển rất nhiều dân chạy nạn, sau đó y chia dân chạy nạn ra làm hai bộ phận.

Một bộ phận đi đào mương, một bộ phận thì đi hỗ trợ cho xưởng xi măng, xưởng gạch ngói vân vân…

Dưới sự cố gắng không ngừng của mấy chục nghìn người dân chạy nạn, chưa đầy một tháng ngắn ngủi, Kim Phi đã xây dựng được một xưởng đóng thuyền mới, lớn hơn xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng gấp mấy lần ở trấn Ngư Khê này.

Xưởng đóng thuyền mới chế tạo thuyền đánh cá dạng nhỏ là chính, cho nên không có vách tường và trần nhà cao chót vót, cũng không có loại ròng rọc kéo tay cao vài chục mét như xưởng nhà họ Hồng, nhưng chỗ nào của nó cũng chằng chịt kênh mương.

Khi gỗ được vận chuyển đến đây, có thể thông qua những con kênh này để được đưa đến các nơi trong xưởng, sau đó được cưa thành các loại ván gỗ.

Sau khi làm xong thuyền đánh cá, thì cũng có thể thông qua những con kênh này để tiến vào Đông Hải.

Không chỉ như thế, Kim Phi còn ra lệnh cho dân chạy nạn xây vô số căn nhà đơn sơ giản dị ngay bên cạnh Đông Hải.

Những ngôi nhà đó giống y như những ngôi nhà cấp bốn thời trước, xây dựng vô cùng đơn giản, chỉ cần xếp gạch thành bốn bức tường, rồi ở phía trên làm cái mái che mà thôi.

Trong phòng không có đồ đạc gì, thậm chí ngay cả giường và cửa cũng không có.
Chương 1519: Đúng đắn

Theo tiêu chuẩn sống của Kim Phi kiếp trước, loại phòng này thô sơ đến mức không thể nào thô sơ hơn nữa, quả thực còn hoang phế hơn so với những tòa nhà bỏ hoang.

Nhưng chính phòng thô sơ như vậy, lại vẫn khiến dân tị nạn của Đông Hải kích động không thôi.

Ở nhà cũ trước đây của họ đều là nhà lá, đến khi trời mưa xuống, bên ngoài mưa lớn, trong nhà mưa nhỏ.

Trước khi chạy nạn, trong lòng dân tị nạn đều không có một chút cảm giác an toàn nào.

Hy vọng xa vời duy nhất của họ chính là sau khi đến Đông Hải, thật sự giống như tin đồn, có thể xin được một ngụm cháo, không chết đói.

Nếu có thể tìm được một ngôi miếu đổ nát để nương thân nữa, vậy thì càng tốt rồi.

Kết quả sau khi tới Đông Hải, họ không những tìm được công việc, mỗi ngày có cơm ăn no, vậy mà còn ở trong phòng gạch ngói.

Lúc nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu lừa dân tị nạn đến Đông Hải, đều không dám nói như vậy.

Mưu sĩ của hai nhà trước giờ làm tính toán đại khái, cho dù có phân nửa người dân xúi giục họ đi Đông Hải, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể tụ tập mấy chục ngàn người.

Muốn nuôi sống nhiều dân tị nạn như vậy, lương thực mỗi ngày cần tiêu hao, đều là một con số cực kỳ lớn.

Cho dù Kim Phi trong khoảng thời gian ngắn có thể kiên trì một chút, nhưng tuyệt đối không thể kiên trì thời gian dài.

Dù sao đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu họ là Kim Phi, tuyệt đối không thể nào bố thí vô ích nhiều lương thực như vậy cho dân tị nạn không hề liên quan gì.

Đợi đến khi Kim Phi không cho cháo nữa, nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu sắp xếp gián điệp ở trong dân tị nạn sẽ xúi giục dân tị nạn tạo phản, bao quay tấn công xưởng đóng thuyền.

Đáng tiếc kế hoạch của bọn họ bị Cửu công chúa sớm nhận ra được, đồng thời thất bại.

Không chỉ không tiêu diệt được Kim Phi và Cửu công chúa, mà tính mạng của cả nhà mình cũng bị vạ lây.

Thực ra lúc đó gián điệp của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu phát hiện Cửu công chúa và "Kim Phi" ngồi phi thuyền rời xưởng đóng thuyền, đồng thời lúc truyền tin về, nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu đều đã phát sinh tranh cãi quyết liệt.

Một bộ phận người trong họ nghĩ, kế hoạch lợi dụng dân tị nạn vây quanh tấn công xưởng đóng thuyền là hay, cũng là bảo đảm nhất, hôm nay dân tị nạn đã bắt đầu xuất hiện phía Đông Hải, kế hoạch đã thành công một nửa, nên kiên nhẫn chờ.

Một phần người cùng họ khác lại nghĩ, Cửu công chúa và "Kim Phi" ngồi phi thuyền đi về phía đường chính, tám mươi phần trăm là đi quan sát tình hình dân tị nạn.

Nếu họ phát hiện số lượng dân tị nạn quá nhiều, bị hù chạy mất, vậy thì kế hoạch đã hoàn toàn thất bại rồi.

Lúc đó bọn họ phải làm chính là thừa dịp Cửu công chúa và "Kim Phi" đều ở trên phi thuyền, dùng thế mạnh số lượng chim ưng tấn công phi thuyền, rơi ngã chết Cửu công chúa và "Kim Phi".

Trải qua thảo luận kịch liệt, cuối cùng nhóm người thứ hai thắng.

Vì người chủ của hai nhà cũng hiểu được, Cửu công chúa và Kim Phi thấy được tình hình của dân tị nạn, có lẽ sẽ bỏ chạy.

Đến lúc đó, kế hoạch của bọn họ có hoàn hảo cũng là lời nói suông.

Thực ra bọn họ không biết là, Kim Phi không hề có ý định bỏ chạy.

Cho dù không có Cửu công chúa vừa xuất hiện này, kế hoạch của bọn họ cũng chưa chắc có thể thành công.

Mặc dù Kim Phi không biết kế hoạch của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu, nhưng sớm đã biết tin dân tị nạn quy mô lớn tụ họp phía Đông Hải.

Nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu không nỡ cho dân tị nạn lương thực, nhưng mà Kim Phi nỡ.

Biết được ngày đó dân tị nạn muốn tới Đông Hải, Kim Phi đã bảo Đường Tiểu Bắc phân phối lương thực từ Giang Nam, chuẩn bị làm xong trả lời phong trào dân tị nạn.

Lương thực của Giang Nam chuyển tới, lại thêm rong biển của đảo Mạo Lãng, đủ để nuôi sống dân tị nạn.

Hơn nữa Kim Phi còn làm xong kế hoạch bố trí ổn thỏa cho dân tị nạn, để dân tị nạn không chỉ có cơm ăn, còn có thể tìm được công việc nuôi gia đình sống qua ngày, có thể sinh sống lâu dài.

Đối với dân tị nạn mà nói, chỉ cần cha mẹ vợ con có cơm ăn, không chết đói, đã hài lòng rồi.

Càng khỏi bàn còn có thể ở thêm phòng gạch ngói xanh.

Đây là việc mà trước khi dân tị nạn tới đều không dám nghĩ.

Sau này, lúc thi công, có nhân viên hộ tống và dân tị nạn nói chuyện, nói cho dân tị nạn đây là phòng xây vì chính bọn, tuyệt đối đa số dân tị nạn đều không dám tin.

Cuối cùng vẫn là Tả Phi Phi bảo người đưa thư lúc đọc báo, công khai tuyên bố chuyện này, sau đó lại sắp xếp một bộ phận dân tị nạn sớm vào ở nhà tập thể mới xây xong, các dân tị nạn mới rốt cuộc tin.

Sau khi xác nhận những căn phòng này thật sự là xây vì mình, nghị lực làm việc của dân tị nạn rõ ràng tiến bộ rất nhiều.

Mặc dù nhân viên hộ tống nói cho họ một cách rõ ràng, những căn phòng gạch ngói này không phải ở chùa, phải giao tiền thuê, nhưng vẫn không cản được sự nhiệt tình của dân tị nạn.

Vì lúc tới, Tả Phi Phi đã nói, làm việc không những có cơm ăn, mỗi ngày còn có tiền công mấy văn tiền.

Biết tuyệt đối đại đa số dân tị nạn đều cần dùng tiền gấp, Tả Phi Phi đặc biệt dặn dò, hai tháng đầu đều là mười ngày phát tiền công một lần.

Hôm nay rất nhiều dân tị nạn đã lãnh hai lần tiền công.

Mà phòng thuê của phòng gạch ngói mỗi tháng mới mười mấy văn tiền, bọn họ hoàn toàn chi trả được.

Để sớm ở thêm phòng gạch ngói, rất nhiều dân tị nạn ban đêm cũng không muốn tan ca, tiếp tục tăng ca, không muốn cho nhân viên hộ tống đốt lửa trại.

Cho nên kế hoạch nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu căn bản không thể thành công.

Mỗi lần nghĩ đến việc mà Kim Phi làm sau khi tới Đông Hải, Trịnh Trì Viễn đều dâng trào cảm xúc.

Kim Phi tới Đông Hải tính đâu ra đấy còn chưa tới ba tháng, thế nhưng Đông Hải lại xảy ra thay đổi hoàn toàn.

Nếu là người khác đối mặt với mấy chục ngàn dân tị nạn bỗng nhiên quay quanh, chỉ sợ sớm đã chạy vào rừng rú rồi.

Kim Phi không những không chạy, trái lại hứng lấy khó khăn mà lên, chủ động đi giải quyết vấn đề dân tị nạn, hơn nữa giải quyết được có thể nói là hoàn hảo.

Trấn Ngư Khê vốn thân mình lo chưa xong, không những không có trở nên càng thêm hỗn loạn và nghèo túng do dân tị nạn đến, ngược lại trở nên khí thế ngất trời, vui sướng nhìn về phồn vinh.

Mỗi lần thấy những dân tị nạn nỗ lực làm việc đó, vừa lau mồ hôi vừa cười ngây ngô, Trịnh Trì Viễn đều thấy trong mắt bọn họ lóe lên tia hy vọng, hình như cuộc sống trong phút chốc có hướng đi.

Thực ra lúc trước Trịnh Trì Viễn biết được Tứ hoàng tử tạo phản, lúc các phiên vương lần lượt vì vương mà tự lập, anh ta cũng lung lay suy nghĩ tự lập.

Dù sao anh ta nắm giữ thủy quân duy nhất của Đại Khang, nếu anh ta tạo phản, không ai có thể làm gì được anh ta.

Nhưng trải qua nhiều lần tự hỏi, Trịnh Trì Viễn cuối cùng từ bỏ suy nghĩ này, mà là lựa chọn nguyện trung thành phía Kim Phi.

Mỗi lần nhớ tới lựa chọn lúc đó của mình, Trịnh Trì Viễn đều thấy nghĩ lại mà sợ và may mắn.

May mắn lúc đó mình làm ra lựa chọn đúng đắn.

Phiên vương khác có lẽ không có thủ đoạn để chống lại thủy quân, nhưng tiêu cục Trấn Viễn có.

Nếu lúc đó Trịnh Trì Viễn chọn học theo phiên vương khác, sợ rằng thủy quân hiện tại đã không còn nữa.

Cho dù Trịnh Trì Viễn có thể chạy thoát, Đông Hải cũng không có nơi sống yên ổn của anh ta, chỉ có thể đi xa tha hương, trở thành hải tặc mà anh ta căm ghét nhất.

Trịnh Trì Viễn gần đây quá mệt, khó có được có một chút thời gian nghỉ ngơi, đã hạ lệnh bảo đội thuyền hạ mỏ neo, cập bến trên mặt biển cách cửa ra biển Trường Giang cách đó không xa, mình lại trở lại khoang ngủ bù một giấc.

Vừa ngủ đã thẳng đến buổi chiều, Trịnh Trì Viễn đang say giấc ngủ, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng la hét của binh lính.

"Nhanh, nhổ neo! Giương buồm!"

Trịnh Trì Viễn vội vàng mặc vào quần áo, chạy ra khoang thuyền, bèn thấy trên boong thuyền một mảnh hoảng loạn.

Các binh lính đều lần lượt chạy vị trí công tác phía từng người, có lúc nhổ neo, có lúc giương buồm, có lúc xoay bánh lái.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trịnh Trì Viễn kéo một binh lính hỏi.

"Tướng quân, ngài nhìn phía tây đi ạ!" Sắc mặt binh lính trắng bệch mà chỉ vào phía tây.

Trịnh Trì Viễn quay đầu vô thức nhìn về phía tây.

Chỉ thấy trên mặt sông phía tây, chi chít toàn là gỗ.
Chương 1520: Thủy Oa

Trên mặt nước có một đám gỗ dày đặc đã phủ kín gần nửa mặt sông, hơn nữa liếc mắt một cái cũng không thấy được điểm cuối.

Hạm đội thủy quân đậu ngay đối diện cửa sông, nếu không nhanh chóng di chuyển chắc chắn sẽ đụng phải mấy khúc gỗ này.

Tuy tốc độ trôi dạt của mấy khúc gỗ khá chậm nhưng số lượng quá nhiều cũng sẽ tạo ra quán tính cực mạnh, một khi va phải thuyền thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Ban đầu Trịnh Trì Viễn còn hơi bối rối, nhưng bây giờ anh ta đã bị dọa giật mình chạy tới giúp các binh lính kéo dây giương buồm.

May nhờ ông trời giúp đỡ, hôm nay gió hướng nam nên sau khi giương buồm, hạm đội đã nhanh chóng rời khỏi cửa sông đối diện.

Rốt cuộc lúc này Trịnh Trì Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ đến vẫn sợ hãi không thôi.

Chỉ vào phó tướng đến báo cáo tình hình sau một hồi bận rộn mắng: "Mấy lính canh gác kia làm ăn kiểu gì vậy? Gỗ trôi qua nhiều như vậy mà còn không thấy à?”

Khi thủy quân ở trên biển, thuyền chính là doanh trại cho dù có nghỉ ngơi cũng phải sắp xếp người túc trực canh gác.

Kết quả tên canh gác trên đài quan sát không nhìn thấy gỗ, làm suýt nữa đã gây ra tai nạn nghiêm trọng.

"Tướng quân, ngài cũng biết gần đây mọi người bận rộn thế nào. Bây giờ khó lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi nên ta chỉ sắp xếp cho mỗi hướng có một người gác, ai ngờ tên này lại ngủ quên..."

Mặt Phó tướng khổ sở giải thích.

Kể từ khi Kim Phi phân bổ ca nô và phi thuyền cho thủy quân là họ đã liên tiếp tiêu diệt được mấy băng cướp biển lớn, khiến bọn cướp biển sợ đến nỗi không dám tiếp cận khu vực Đông Hải.

Hầu hết lực lượng thủy quân nhàn rỗi đều ở lại vùng biển ngoài xưởng đóng thuyền để xây dựng.

Gần đây thủy quân đã trở thành một ban vạn năng, trông như không chịu trách nhiệm việc gì nhưng lại bận rộn hơn tất cả các ban khác.

Công nhân ở các nơi khác đều có ca và có thể nghỉ ngơi sau khi tan làm, nhưng thủy quân thì vẫn bận rộn.

Rong biển trên đảo Mạo Lãng kéo không xong cũng tới kiếm họ, trời mưa bất chợt không kịp gom lại rong biển trên sân phơi nắng cũng đi kiếm họ.

Nói tóm lại họ là một đội ngũ lưu động, nơi nào cần là có mặt đến hỗ trợ.

Nhiều thủy quân bận rộn đến mức đứng cũng ngủ được, và có trong số đó có tên canh gác ở đài quan sát phía Tây.

Hôm qua anh ta mới vận chuyển rong biển trên đảo Mạo Lãng về, đến tối chưa ngủ đầy hai canh giờ đã bị sắp xếp lên đài quan sát.

Buổi chiều quay mặt về phía tây, ánh nắng phản chiếu xuống mặt sông quá chói khiến người ta không mở mắt ra được, lúc đầu người canh gác còn cố gắng cứ mấy phút lại nhìn ra sông một lần, nhưng sau đó không biết lúc nào mà anh ta đã dựa vào lan can thiếp đi luôn.

Phó tướng biết Trịnh Trì Viễn tức giận nên quỳ một chân xuống nói: "Tướng quân, là ta chỉ huy sai lầm xin tướng quân trách phạt!”

"Dẫn theo tên canh gác đến Quân Pháp Đường đi, mỗi người mười gậy!" Trịnh Trì Viễn lạnh giọng nói: "Sau này còn xảy ra chuyện như vậy thì không phải làm nữa trở lại đánh cá đi!"

Trịnh Trì Viễn cũng biết binh lính canh gác đã làm việc vất vả nhưng suýt nữa gây ra họa lớn, thì nhất định phải bị trách phạt.

Chẳng qua anh ta chỉ cho Phó tướng dẫn lính canh gác đi Quân Pháp Đường, còn thi hành hình phạt thế nào là do Phó tướng quyết định cũng coi như đã dễ thở hơn chút.

Thủy quân bận rộn một lúc, mấy mảnh gỗ cũng đã trôi vào Đông Hải.

Trịnh Trì Viễn vẫn cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn thấy đám gỗ dày đặc trôi qua nơi hạm đội vừa neo lại.

Đám gỗ vẫn lao về phía trước vài trăm mét rồi từ từ dừng lại và trôi nổi trên mặt biển.

Lúc này Trịnh Trì Viễn mới sắp xếp cho thuyền lầu hơi nước đi qua kéo bè gỗ, lái về xưởng đóng thuyền.

Trên chiếc bè gỗ dẫn đầu có một ông lão và một đứa trẻ khoảng mười hai, mười ba tuổi.

Cả hai người chỉ mặc một chiếc quần đùi ngồi trên bè gỗ, mở miệng thở hổn hển.

Trịnh Trì Viễn vừa bị đám gỗ dày đặc làm cho hoảng sợ, thì hai người này cũng bị làm cho hoảng sợ không kém.

Cái gọi là thả bè đó là lấy gỗ buộc lại, rồi xuôi theo dòng chảy để đến nơi cần đến.

Công việc này nghe có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm và phức tạp, gần như hơn một nửa số công nhân thả bè không thể chết già.

Không phải họ làm điều ác hay gì cả, mà thả bè là một công việc vô cùng nguy hiểm, một khi một lượng gỗ khổng lồ di chuyển theo dòng nước thì quán tính sẽ rất mạnh, hơn nữa không có cách nào dừng lại, công nhân thả bè chỉ có thể điều chỉnh hướng để tránh nguy hiểm.

Một khi gặp phải con sông đang chảy xiết, nếu công nhân thả bè không điều chỉnh hướng kịp lúc mà để va phải vật gì đó, thì rất có thể sẽ chìm xuống đáy sông ngay.

Thế nên, thông thường trước khi thả bè sẽ có thuyền chạy trước để nhắc nhở các thuyền neo dọc đường nhường đường.

Vừa rồi thủy quân có thể thoát được một kiếp cũng là nhờ những chiếc thuyền này đã cảnh báo sớm.

Lúc này bè gỗ đã ra khơi, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành nên có thể thở phào nhẹ nhõm.

Một công nhân thả bè khó có thể sống đến già, ấy thế mà thật ra ông lão này chỉ mới ngoài năm mươi nhưng đã là nhân huyền thoại trong giới công nhân thả bè.

Mọi người đã quên tên ông ấy là gì, bởi vì đã lớn tuổi và có kỹ thuật lèo lái tốt nên những công nhân thả bè khác đều kính cẩn gọi ông ấy là ông Quy.

Còn thiếu niên trước mặt này là một đứa trẻ mồ côi được ông ấy nhận nuôi, từ nhỏ đã ngâm nước lớn lên, không chỉ bơi giỏi mà còn biết nín thở lâu dưới nước, xuống nước lấy tay không cũng bắt được cá dễ như chơi.

Vì là trẻ mồ côi nên cũng không có ai biết cậu bé tên gì, nên mọi người đều gọi là Thủy Oa.

Cách đây không lâu khi Giang Nam loạn lạc, khắp nơi trên trường giang đều là cướp biển nên không tìm đến ông Quy thả bè, thế là sinh hoạt cơ bản của hai người đều nhờ vào Thủy Oa xuống nước bắt cá.

Hai con người không tên cứ nương tựa nhau mà sống qua thời loạn lạc.

Sau đó Khánh Hâm Nghiêu tìm kiếm cao thủ thả bè ở Xuyên Thục, ông Quy lập tức được đồng nghiệp tiến cử, hơn nữa còn đề nghị ông ấy làm người tiên phong trong đội ngũ và phụ trách đội bè gỗ đầu tiên.

Dẫu sao là thiếu niên thì năng lượng vẫn tràn đầy, nên Thủy Oa nghỉ ngơi một lúc đã đứng lên tò mò nhìn xung quanh: "Ông Quy, đây là biển sao?"

“Đúng vậy, đây là biển!" ông Quy khẽ gật đầu, sau đó theo thói quen lại sờ vào eo một chút.

Tiếc là trên eo không có gì.

Thủy Oa nhìn thấy hành động của ông Quy vội chạy sang một bên, lấy ra một chiếc túi làm bằng da bò từ giữa hai khúc gỗ.

Tháo dây rồi lấy một nắm đậu khô ra khỏi túi.

Da bò không thấm nước, miệng cũng được buộc chặt nên đậu không bị ướt.

Loại đậu này hầm rồi xào, lại còn vô cùng mặn và cứng, có đôi khi không có thời gian ăn, ông Quy sẽ lấy mấy hạt bỏ vào miệng để làm dịu bớt cơn đói và lên tinh thần.

Nhiều năm như vậy nên đã sớm hình thành thói quen.

“Ông Quy, biển lớn quá!”

Thủy Oa đưa hạt đậu cho ông Quy: “Ông Quy, người ta nói nước biển mặn, muối chúng ta ăn là từ nước biển phơi ra, có thật vậy không ông?

"Cháu thử đi là biết thôi!"Ông Quy cười nói.

Thủy Oa nghe vậy là đã nhảy đến mép bè, dùng tay hứng nước biển uống thử.

Đây cũng là cách cậu bé uống nước ở sông.

Vừa uống vào cậu bé đã phun ra: “Ôi, mặn quá!”

Ông Quy nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười: “Thủy Oa, cháu phải nhớ này, ở trên biển dù có khát đến đâu cũng không thể uống nước biển, nếu không càng uống lại càng khát, cuối cùng đang sống sờ sờ rồi sẽ chết khát!”

"Tại sao vậy?" Thủy Oa nghiêng đầu hỏi: “Nước biển cũng là nước, sao càng uống lại càng khát?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK