Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1936: Bộ tản nhiệt

Ngoài nhà gió lạnh gào thét, lạnh đến nỗi khiến cho lỗ tai người ta tê dại, mặc dù đã được bao bọc trong quần áo, nhưng gió lạnh vẫn thổi vào người một cái, giống như muốn đóng băng xương máu của họ.

Nhưng khi bọn họ bước vào căn phòng này, giống như đột nhiên đi từ mùa đông đến xuân, mấy nhân viên hộ tống trong phòng đều mặc trang phục của mùa xuân và mùa thu, quần áo dày đều treo ở bên cạnh.

“Thiết Tử ca, sao căn phòng này ấm áp thế?" Tả Phi Phi tò mò hỏi.

"Bởi vì cái này!" Lưu Thiết mỉm cười chỉ sang một bên.

Mọi người quay lại nhìn và phát hiện ra một thứ tương tự như hàng rào được đặt dựa vào bức tường cách đó không xa, chẳng qua là hàng rào đó được là làm bằng ống sắt, hai đầu cũng nối liền với ống sắt, dọc theo vách tường kéo dài ra ngoài hơn mười mét, lại xuất hiện một hàng rào ống sắt khác.

"Đây là cái gì?" Tả Phi Phi tiến lên, ngồi xổm ở trước hàng rào sắt, tò mò đánh giá từ trên xuống dưới.

"Tiên sinh nói nó gọi là bộ tản nhiệt." Lưu Thiết đáp: "Chính là nhờ có nó mà trong phòng mới ấm áp như vậy."

"Trong phòng ấm áp như vậy là vì có nó ư?" Tả Phi Phi càng tò mò hơn: "Tại sao?"

“Chạm vào sẽ biết," Lưu Thiết mỉm cười trả lời.

Tả Phi Phi nghe thấy vậy thì đưa tay ra chạm vào bộ tản nhiệt một chút, rồi mới mở to mắt: "Nó là nóng!"

"Nóng ư?"

Đám người Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương cũng tập trung qua đó, đều tò mò đưa tay ra sờ lên bộ tản nhiệt.

Ngay cả công chúa Lộ Khiết cũng không thể nhịn được mà đi lên theo, nhưng cô ta không chen lấn vào để chạm vào bộ tản nhiệt, mà là chạm vào mảng hơi nóng nối tiếp với bộ tản nhiệt.

"Đúng là nóng thật!" Nhuận Nương hỏi: "Đương gia, trời lạnh như thế, không phải sắt cũng phải lạnh như băng ư, sao có thể nóng như vậy được chứ?"

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

"Bởi vì chúng là những ống dẫn nước rỗng, nước ở bên trong là nước ấm." Kim Phi mỉm cười giải thích.

"Đây là ống dẫn nước ư?"

Nhuận Nương áp tai vào bộ tản nhiệt, cẩn thận lắng nghe, đúng là nghe được tiếng nước chảy.

"Tiên sinh, nước ấm này đến từ đâu?" Tả Phi Phi hỏi.

"Một phần là nước ấm được đun bằng lượng nhiệt thừa của lò gạch, còn một phần là nước được đun bởi nồi hơi." Kim Phi trả lời.

"Thứ này có ích quá," Tả Phi Phi cảm khái một tiếng, rồi mới nói với vẻ oán hận: "Tiên sinh, sao ngài không lắp cái này cho núi Thiết Quán của chúng ta chứ?"

Trong số những người vợ của Kim Phi, Tả Phi Phi là một người rất hiểu chuyện, bình thường vẫn hay xưng hô với Kim Phi là tiên sinh, gần như chưa bao giờ gây rắc rối cho Kim Phi.

Nhưng khi nhìn thấy nhóm Lưu Thiết có bộ tản nhiệt để dùng, cuối cùng Tả Phi Phi cũng không thể nhịn được.

Cô ấy có thể không gây rắc rối cho Kim Phi, nhưng vì có liên quan đến xưởng làm xà phòng và quân Nương Tử, nên cô ấy vẫn phải đấu tranh vì lợi ích.

Vào mùa đông, núi Thiết Quán đều đốt bếp lò trong nhà xưởng để vượt qua mùa đông, mặc dù bếp lò cũng ấm áp, nhưng rất nhiều tro bụi, hơn nữa phải thường xuyên mở cửa sổ ra để thoáng khí, nếu không thì công nhân ở bên trong sẽ cảm thấy chóng mặt, tức ngực và khó chịu.

Vất vả lắm mới sưởi ấm được căn phòng, vừa mở cửa sổ ra, hơi lạnh tiến vào, độ ấm lại nhanh chóng hạ xuống.

Bộ tản nhiệt tốt biết mấy, sạch sẽ, còn không cần phải lo lắng về ngộ độc khí than.

Khi Kim Phi bắt đầu lập nghiệp, xưởng làm xà phòng và quân Nương Tử đều có những đóng góp to lớn, cũng có sự hy sinh rất lớn, tại sao lại không thể sử dụng bộ tản nhiệt chứ?

Tả Phi Phi cảm thấy không ấm ức.

"Bộ tản nhiệt đúng là rất có ích, nếu có thể thì ta cũng hy vọng có thể để cả Xuyên Thục được dùng nó, nhưng cung cấp sưởi ấm cần một lượng lớn gang và than đá, bây giờ điều kiện của chúng ta còn chưa đáp ứng được!”

Kim Phi thở dài, chỉ ra bên ngoài và nói: "Vừa rồi mọi người cũng cảm nhận được nơi này lạnh như thế nào, nếu không có bộ tản nhiệt, vào mùa đông, cho dù có ở trong nhà thì cũng có thể chết cóng!"

"Tả trưởng xưởng, hai dãy nhà này đều gần với xưởng nung gạch, tiên sinh nói nhiệt lượng do lò nung tạo ra không sử dụng cũng lãng phí, cho nên mới liên kết với bộ tản nhiệt." Lưu Thiết cũng giải thích theo.

Nghe thấy Kim Phi và Lưu Thiết nói như vậy thì Tả Phi Phi cũng thở dài.

Đúng vậy, thành Du Quan rất lạnh.

Cho dù có bộ tản nhiệt, trên mặt và tay của Lưu Thiết vẫn còn nứt nẻ như trước.

Lưu Thiết là tổng chỉ huy, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để ở trong phòng, chỉ khi nào đi làm nhiệm vụ kiểm tra mới đi lên trên tường thành một chút, anh ta đã bị đông lạnh thành như thế này, có thể tưởng tượng được những nhân viên hộ tống cần đứng gác trên tường thành và làm các công việc ở bên ngoài khác sẽ lạnh đến mức nào chứ.

Mặc dù mùa đông ở Xuyên Thục cũng lạnh, nhưng mặc nhiều quần áo hơn một chút thì vẫn có thể chịu đựng qua được, ở thành Du Quan, nếu không có bộ tản nhiệt thì thực sự không thể chịu được.

Với tư cách là vợ của Kim Phi, là trưởng xưởng của xưởng làm xà phòng và là tổng chỉ huy của quân Nương Tử, mặc dù Tả Phi Phi không cố ý tham gia chuyện chính trị, nhưng vẫn có sự hiểu biết nhất định về tình hình trước mắt ở Xuyên Thục.

Mặc dù Kim Phi luôn coi trọng việc thăm dò và khai thác khoáng sản, và còn thành lập một đội ngũ chuyên môn thăm dò các loại khoáng sản ở lãnh thổ Xuyên Thục, nhưng hầu hết các khoáng sản đều được chôn sâu dưới lòng đất, với điều kiện trang bị kỹ thuật của Đại Khang trước mắt thì căn bản không thể khai thác được.

Cho nên, các loại vật tư khoáng sản ở Xuyên Thục vẫn đang eo hẹp như trước, quặng mỏ than duy nhất có thể khai thác chỉ có quặng mỏ than ngoài trời ở Hắc Thủy Câu.

Lúc trước khi tấn công đất Tấn, lại phát hiện ra một số quặng mỏ than lộ thiên dễ khai thác hơn, nhưng bây giờ còn chưa chinh phục được đất Tần, cũng không có cách nào để khai thác, cho dù có khai thác thì cũng không có cách nào để vận chuyển nó từ vùng đất Tấn xa xôi đến Xuyên Thục được.

Tình trạng của tài nguyên quặng sắt thì tốt hơn một chút, lúc đội tìm mỏ làm theo hướng dẫn của Kim Phi đã tìm thấy được mấy chỗ có quặng sắt lộ thiên, nhưng hàm lượng sắt quá thấp, với công nghệ luyện kim hiện tại thì chi phí khai thác và tinh luyện kim loại quá cao, hoặc là nằm sâu trong lòng đất của những ngọn núi lớn, cho dù có khai thác thì cũng không thể vận chuyển ra ngoài được.

Kim Phi cũng nghĩ đến việc xây dựng một nhà xưởng ngay tại chỗ, tiến hành gia công bước đầu tiên ở đất khoáng sản, rồi mới vận chuyển quặng sắt đã gia công hoàn thiện đi ra ngoài, nhưng xây dựng một nhà xưởng cũng cần một lượng lớn vật tư, sau khi xây dựng nhà xưởng xong, việc vận chuyển than đá cần thiết cho quá trình tinh luyện kim loại vào đó cũng là một vấn đề lớn.

Tổng hợp lại các loại yếu tố khác nhau, trước mắt nguồn tài nguyên sắt của Xuyên Thục vẫn đang thiếu rất nghiêm trọng, sau khi quặng sắt được khai thác, phần lớn được dùng để sản xuất vũ khí, trang thiết bị và các loại nông cụ, rất ít dùng ở những nơi khác.

Dưới tình huống tài nguyên có hạn, nếu chỉ có thể chọn một nơi để cung cấp sưởi ấm, thành Du Quan đúng là càng cần bộ tản nhiệt hơn núi Thiết Quán.

Ngay cả ngự thư phòng của Cửu công chúa, và viện Khu Mật nơi mà các đại thần làm việc, còn có nhà của Kim Phi, bây giờ cũng đang sử dụng bếp lò để sưởi ấm.

Nghĩ như vậy, một chút khó chịu của Tả Phi Phi cũng tiêu tan.

Cô ấy xua tay giải thích với Lưu Thiết: "Thiết Tử ca, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, các ngươi ở đây vất vả như thế, hẳn là nên dùng bộ tản nhiệt rồi!"

"Chúng ta chỉ dùng bộ tản nhiệt ở hai dãy nhà này, chỗ khác cũng đều dùng bếp lò."

Lưu Thiết vén rèm lên và chỉ ra ngoài.

Theo ngón tay của anh ta nhìn qua thì thấy dưới mái hiên của dãy nhà tập thể ở phía đối diện có ống khói lòi ra ngoài, rất nhiều cái vẫn còn đang bốc khói.

Lưu Thiết vừa nói như vậy thì Tả Phi Phi càng cảm thấy áy náy hơn, đỏ mặt không biết giải thích thế nào.

Cũng may là Kim Phi vỗ vai cô ấy, lên tiếng phá tan sự xấu hổ của cô ấy.

"Yên tâm đi, cùng lắm là mười năm nữa, ta sẽ để cho tất cả mọi người được dùng bộ tản nhiệt!"
Chương 1937: Điếc à?

Có một câu thường xuyên xuất hiện trên nhật báo Kim Xuyên - Xây dựng một thế giới mọi người đều bình đẳng.

Những lời này là do Kim Phi nói.

Nhưng với tư cách là người nói câu này, bản thân Kim Phi cũng biết rất rõ, đó chỉ là một khẩu hiệu mà thôi.

Sự ích kỷ đã khắc sâu vào gen của con người, cũng là một trong những động lực thúc đẩy sự tiến bộ xã hội, chỉ cần bản chất của con người còn có sự ích kỷ thì sẽ không có sự bình đẳng tuyệt đối.

Cho dù thừa tướng có trong sạch đến đâu, dù cuộc sống có kham khổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ tốt hơn cuộc sống của dân chúng bình thường rất nhiều.

Người nông dân mỗi ngày dậy sớm về khuya để làm việc, dành dụm tiền nuôi con ăn học, con người đó cố gắng cả đời, có thể lên làm một huyện lệnh đã là may mắn rồi.

Chỉ cần con của thừa tướng không phải là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa thì có thể trở thành quận trưởng ở tuổi trung niên một cách dễ dàng.

Cho đến bây giờ, Kim Phi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc xây dựng một thế giới tuyệt đối bình đẳng, không giai cấp, bởi vì y biết rằng thế giới như vậy không tồn tại.

Y có thể xây dựng một đất nước hòa bình, phát triển công nghiệp, tăng lực lượng sản xuất, để người dân không bị chết cóng và chết đói, để cho con cái của dân chúng có thể được đọc sách, để những người sẵn sàng cố gắng có một cơ hội để đột phá các tầng lớp xã hội, Kim Phi đã cảm thấy mình đã không khiến cho ông trời cảm thấy thất vọng khi cho phép y được sống lại một lần nữa.

Cung cấp sưởi ấm cũng không yêu cầu kỹ thuật quá cao, nếu Kim Phi bằng lòng thì bây giờ có thể thực hiện cung cấp sưởi ấm ở làng Tây Hà, nhưng bây giờ tài nguyên than đá và sắt thép đều rất ep hẹp, không đủ để chế tạo vũ khí và dụng cụ nông nghiệp, y không muốn lãng phí vào bộ tản nhiệt.

Sau khi đội tìm mỏ phát hiện ra mấy quặng sắt kia ở trong núi sâu, Kim Phi bắt đầu phái người đi sửa đường, bây giờ cũng gần xong rồi.

Sau khi sửa đường xong, cho dù là vận chuyển than đến nơi đó để trực tiếp tinh luyện kim loại hay là đưa đá quặng sắt về cũng đều thuận lợi hơn rất nhiều, tình trạng thiếu hụt tài nguyên sắt cũng sẽ được giảm bớt.

Dựa theo xu hướng phát triển trước mắt của Xuyên Thục, việc có thể cung cấp sưởi ấm trên diện rộng trong vòng mười năm cũng không phải là Kim Phi đang khoác lác.

Lúc này, những người đi theo bên cạnh y không phải là các lãnh đạo cấp cao của chính quyền Xuyên Thục thì cũng là vợ của y, nếu cung cấp sưởi ấm thì những người này nhất định sẽ là nhóm người đầu tiên có thể tận hưởng bộ tản nhiệt.

Mấy người Nhuận Nương và Tả Phi Phi đều lộ ra sự khao khát.

Bọn họ hiểu Kim Phi rất rõ, biết Kim Phi đã nói như vậy thì chắc chắn có thể làm được!

Dãy nhà này được xây dưới tường thành, một bên vách tường chính là tường thành, lý do liên tục cung cấp sưởi ấm chính là để thuận tiện cho các nhân viên hộ tống trực ban trên tường thành.

Sau khi bọn họ đi xuống từ tường thành thì giao vũ khí và áo giáp của mình cho nhà kho, rồi có thể đến đây sưởi ấm.

Một đám người vây xung quanh bộ tản nhiệt mong chờ vào tương lai thì tấm rèm phía sau bị người ta vén lên, một nhóm nhân viên hộ tống mặc áo giáp bước vào.

"Ôi, cuối cùng cũng thay ca rồi, còn đứng ở bên ngoài thêm một lát nữa thì ông đây chết cóng mất!"

"Chết tiệt, thành Du Quan lạnh quá đi, tai của ông đây cũng sắp bị đóng băng rồi!"

"Lão Tứ, Lão Tứ, giúp ta cởi nút thắt phía sau một chút, ngón tay của ông đây đông cứng rồi, không cởi được!"

"Tay của ngươi đông cứng, ngón tay của ông đây cũng đông cứng, đi đến chỗ bộ tản nhiệt cho tay ấm lên rồi lại cởi nó ra!”

Các nhân viên hộ tống để vũ khí vào bên cạnh tường, gỡ mũ giáp xuống mà bắt đầu tháo dây thừng trên áo giáp, nhưng ngón tay của phần lớn các nhân viên hộ tống đều bị đông cứng, không cởi được nút thắt của dây thừng, thế là bọn họ cùng nhau đi về phía bộ tản nhiệt ở bên này để sưởi ấm.

Đi được nửa đường mới nhìn thấy một nhóm người đứng bên cạnh bộ tản nhiệt.

“Thiết… Thiết Chùy?” Một nhân viên hộ tống dụi mắt: “Ôi, thật sự là Thiết Chùy đó! Thằng nhóc ngươi đến đây lúc nào thế?"

Nói xong anh ta còn đấm vào ngực Thiết Chùy một cái.

Vừa rồi, bọn họ đang làm nhiệm vụ trên tường thành phía bắc, Kim Phi ngồi thuyền lầu đến từ phía đông, vừa rồi bọn họ không nhìn thấy.

"Mới vừa đến." Thiết Chùy cũng trả lại cho đối phương một quyền: “Phùng Thế Bảo, mới mấy tháng không gặp, thằng nhóc ngươi sao lại thô ráp thế này?”

“Gió ở thành Du Quan giống như dao nhỏ, ngươi ở lại đây mấy tháng, đảm bảo cũng có thể giống như ông đây!"

Nhân viên hộ tống ôm Thiết Chùy và hỏi: "Sao thằng nhóc ngươi lại đến đây?"

"Ông đây là cận vệ của tiên sinh, ngươi nói xem sao ông đây lại ở đây?" Thiết Chùy liếc mắt sang và hỏi.

"Tiên sinh cũng đến đây ư?" Cuối cùng nhân viên hộ tống cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía sau Thiết Chùy.

Nhân viên hộ tống này hơi thấp, vừa rồi lại bị cận vệ ngăn cản, nên anh ta không nhìn thấy Kim Phi.

Lúc này, cận vệ tránh sang một bên một chút, lúc anh ta quay đầu lại nhìn qua thì đúng lúc nhìn thấy Kim Phi đang mỉm cười với mình, và Lưu Thiết đen mặt nghiêm túc đứng ở bên cạnh Kim Phi.

Nhân viên hộ tống nhanh chóng buông Thiết Chùy ra, đứng thẳng lưng, giơ tay chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Tiên sinh!"

"Phùng đại ca, đã lâu không gặp!"

Kim Phi mỉm cười và đáp lại bằng một cái chào theo nghi thức quân đội.

Nhân viên hộ tống này đã gia nhập tiêu cục ngay sau khi thành lập không lâu, từng làm bảo vệ ở cửa phòng thí nghiệm của Kim Phi, coi như là người quen cũ của Kim Phi, sau này khi Lưu Thiết ra ngoài chinh chiến, anh ta vẫn đi theo Lưu Thiết.

Đáng tiếc anh ta chưa từng học chữ, hơn nữa hơi ham mê sắc đẹp, có hai lần đi đến thanh lâu để thân mật trong giờ nghỉ ngơi, không quay về doanh trại kịp thời, bị ghi hai lỗi lớn, Lưu Thiết muốn cất nhắc anh ta thì cũng không có cách nào.

Cùng một nhóm nhân viên hộ tống, chỉ cần có thể viết tên của mình ra được thì trên cơ bản đều là trung đội trưởng, chỉ có anh ta là tiểu đội trưởng, hơn nữa còn là phó.

Theo lời của Lưu Thiết thì chính là vô dụng.

Trong mắt những nhân viên hộ tống bình thường và dân chúng, Kim Phi chính là một nhân vật ngồi tít trên cao, bình thường khi trò chuyện phiếm, nhân viên hộ tống này đã nói rằng mình quen biết Kim Phi không chỉ một lần, nhưng những binh lính mới cũng không tin, cho rằng anh ta đang khoác lác.

Bây giờ Kim Phi chủ động chào hỏi anh ta, còn gọi anh ta là Phùng đại ca, trong lòng nhân viên hộ tống vừa cảm động vừa không nhịn được hơi hả hê.

Nếu không phải Kim Phi còn đang ở trước mặt, anh ta chắc chắn sẽ quay đầu lại nhìn biểu cảm trên mặt của những binh lính mới này.

Nhân viên hộ tống biết rằng lúc này anh ta nên giữ bình tĩnh, nhưng giống như có ai đó đang kéo khóe miệng của anh ta ra, dù cố gắng thế nào cũng không thể kìm nén được.

Ngay khi nhân viên hộ tống sắp cười lên thì Lưu Thiết mở miệng.

“Ông đây đã nói rất nhiều lần rồi, sau khi tan ca, phải trả vũ khí và áo giáp vào nhà kho trước, các người bị điếc à?"

Lưu Thiết chỉ vào vũ khí dựa trên tường và chiếc mũ giáp được đặt tùy ý trên bàn, sắc mặt của anh ta tối sầm đến mức gần như nhỏ nước ra được: "Cút ra ngoài cho ông đây, chạy vòng quanh sàn đấu võ mười vòng!"

"Vâng!"

Các nhân viên hộ tống tỏ vẻ đau khổ đội mũ giáp lên, cầm lấy vũ khí dựng thẳng ở bên cạnh tường và đi ra ngoài chạy vòng quanh.

Lưu Thiết quay đầu lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ.

Bình thường Kim Phi đối xử với người khác rất hiền hòa, nhưng y có yêu cầu rất cao về kỷ luật quân đội, vừa rồi nhóm nhân viên hộ tống này đã tùy tiện thả vũ khí và mũ giáp, đã vi phạm kỷ luật quân đội rồi.

Nếu như không có nhóm Kim Phi ở bên cạnh, vừa rồi Lưu Thiết sẽ tiến lên đá bọn họ.

Kho vũ khí ở ngay bên cạnh, chỉ đi mấy bước chân là đến rồi, nhưng những tên này lại lười biếng, không đi trả vũ khí và áo giáp trước mà lại chạy đến đây để giữ ấm.

Tệ hơn nữa là còn bị Kim Phi gặp được.

Những người không biết còn cho rằng Lưu Thiết đang bành trướng, cảm thấy thành Du Quan là nơi núi cao, hoàng đế ở xa, cho phép mình buông thả, không coi trọng kỷ luật quân đội đó.

Nhưng Lưu Thiết cũng không giải thích được.

Cũng may là phụ tá của anh ta phản ứng nhanh, chủ động chuyển đề tài: “Tiên sinh, nơi này ngay cả chỗ ngồi cũng không có, chúng ta đến phòng họp để nói chuyện nhé?”
Chương 1938: Thật ư?

"Đi thôi!"

Thật ra chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, Lưu Thiết không trách mắng nhân viên hộ tống thì Kim Phi cũng không nhớ đến những thứ này.

Nếu lại có một đám nhân viên hộ tống không trả lại vũ khí và mũ giáp nữa thì càng xấu hổ hơn.

Thế là Kim Phi gật đầu, dẫn đầu bước ra ngoài.

Nhuận Nương bước nhanh mấy bước mới đuổi kịp Kim Phi: “Đương gia, mọi người nói chuyện chính đi, ta đi dọn dẹp nơi ở trước nhé?"

"Cũng được," Kim Phi quay đầu lại nhìn về phía Lưu Thiết: "Thiết Tử ca, chúng ta ở chỗ nào?"

Lần trước y đến thành Du Quan là dẫn binh lính đến tiếp viện, lúc đó, tất cả đá dự trữ đều bị ném đi hết, thế là Lưu Thiết đã ra lệnh phá bỏ nhà cửa, lấy ngói làm đạn dược cho máy bắn đá, lúc Kim Phi đến, gần như tất cả các ngôi nhà bên trong thành đều bị Lưu Thiết phá bỏ hết rồi, Kim Phi chỉ có thể ở trong lều trại.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Kim Phi phái thợ thủ công đến xây xưởng nung gạch, dùng gạch nung để xây nhà một lần nữa.

"Tiên sinh, hay là chúng ta đưa ngài về nghỉ ngơi trước, ngày mai nói chuyện khác sau nhé?" Lưu Thiết dừng bước chân.

"Không cần," Kim Phi xua tay và nói: "Huynh sắp xếp người đưa Nhuận Nương đến đó, chúng ta còn phải đến phòng họp."

"Vậy cũng được," Lưu Thiết gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn phụ tá một cái.

Phụ tá đã hiểu ý, làm động tác mời với Nhuận Nương: "Phu nhân, mời đi lối này!"

"Tiên sinh, ta đi giúp tỷ tỷ."

Tả Phi Phi lên tiếng chào rồi đứng bên cạnh Nhuận Nương.

Thật ra công chúa Lộ Khiết muốn hỏi Lưu Thiết một chút về tình hình của người trong bộ lạc, nhưng Tả Phi Phi và Bắc Thiên Tầm đều không định đến phòng họp, một mình cô ta đi theo Kim Phi cũng không được, nên chỉ có thể đi theo phía sau Nhuận Nương.

Sau khi bọn họ rời đi, chỉ còn lại hai người là Kim Phi và Lưu Thiết, cùng với các cận vệ của bọn họ.

Khi đến phòng họp, Kim Phi ngồi xuống trước bếp lò, vừa đưa tay ra sưởi ấm vừa hỏi: "Thiết Tử ca, thời gian trước ta đã gửi một nhóm thợ thủ công và vật tư đến đây, đã sắp xếp xong chưa?"

"Đã sắp xếp xong rồi." Lưu Thiết bỏ thêm hai khúc củi vào bếp lò: "Theo yêu cầu của ngài, xây một vài xưởng nung gạch trước, mấy hôm trước đã bắt đầu nung gạch, ta đã xem qua một chút, chất lượng cũng không tệ lắm."

“Vậy là tốt rồi,” Kim Phi khẽ gật đầu.

Có gạch là có thể xây nhà, người của liên minh bộ lạc nhỏ đến đây thì sẽ không đến nỗi bị chết cóng.

"Tiên sinh..." Lưu Thiết hơi do dự: "Có chút chuyện, ta không biết có nên nói hay không..."

"Thiết Tử ca, chỗ này chỉ có hai chúng ta, có cái gì không thể nói ư?" Kim Phi liếc mắt nhìn Lưu Thiết một cái.

"Vậy ta nói nhé?"

"Có rắm thì thả nhanh lên!" Kim Phi sốt ruột nói.

Lưu Thiết bị mắng một câu, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, mở miệng hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn lợi dụng người Đông Man để chống lại Đông Man, ta có thể hiểu, cũng ủng hộ, nhưng cũng không cần thiết phải giúp đỡ bọn họ nhiều đồ vật như thế đúng không?"

Lúc trước quyết định để Lưu Thiết canh giữ ở thành Du Quan, Kim Phi đã giải thích cho anh ta về tầm quan trọng của thành Du Quan, và thái độ của y đối với Đông Man và thành Du Quan.

Nếu có thể lợi dụng người Đông Man để chống lại người Đông Man, bên mình sẽ có ít nhân viên hộ tống phải chết hơn, Lưu Thiết đương nhiên sẽ bằng lòng.

Nhưng anh ta không ngờ là Kim Phi lại đưa đến nhiều vật tư như vậy, điều này khiến cho Lưu Thiết cảm thấy hơi đau lòng.

“Thiết Tử ca, thuê đầy tớ còn phải trả tiền công đó, muốn để liên minh bộ lạc nhỏ chống lại người Đông Man thì làm sao có thể chỉ bằng một câu nói là được?”

Kim Phi hỏi ngược lại: "Nói suông thì sao người ta phải bán mạng của họ cho huynh chứ?"

"Nói vậy cũng không sai, nhưng ngài cho quá nhiều rồi đúng không?" Lưu Thiết nói: "Chưa kể đến việc xây dựng xưởng nung gạch cho bọn họ, ngài còn đưa cho bọn họ bếp lò và than đá... Tính đến ngày hôm qua, đã có hơn chục thuyền than được gửi đến đây, nghe nói đây chỉ là lô đầu tiên, sau này còn xây dựng nhà xưởng cho bọn họ, có phải cho bọn họ nhiều quá rồi không?"

Kim Phi nghe vậy thì không nhịn được thở dài trong lòng.

Mấy năm gần đây, Lưu Thiết đi theo Kim Phi đánh nam dẹp bắc, có thể nói là đã nhìn thấy các mặt của xã hội, nhưng anh ta vẫn sẽ đau lòng vì mấy thuyền than đá, hoàn toàn không nhận ra rằng những cục than này hoàn toàn không thể so sánh được với Đông Man.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến các cuộc khởi nghĩa của nông dân luôn thất bại trong thời đại phong kiến.

Từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh cực kỳ thiếu thốn của cải, dễ dàng thỏa mãn, cũng bảo vệ thức ăn quá mức.

Nếu không phải Kim Phi trả lương và phúc lợi cao cho các nhân viên hộ tống, liệu các nhân viên hộ tống có sẵn sàng bán mạng cho y không?

Nếu không phải tiêu hết tài sản của gia đình để thực hiện công cuộc ra công cứu giúp, liệu có thể có được danh tiếng như bây giờ không? Không có đủ danh tiếng, Xuyên Thục có thể có cục diện như bây giờ ư?

“Thiết Tử ca, cho huynh một trăm thuyền than đá, xây cho huynh thêm mười nhà xưởng nữa, huynh có thể đánh hạ được Đông Man không?” Kim Phi hỏi ngược lại.

Lưu Thiết nghe vậy thì không khỏi bị nghẹn.

Đông Man thật sự quá lớn, đừng nói một đám người ít ỏi này của bọn họ, cho dù Kim Phi có điều toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn đến đây, mãi mãi không đủ để Thảo Nguyên nhìn.

Nhưng Lưu Thiết vẫn hơi không phục: "Tiên sinh, ta biết Đông Man quá lớn, ta không thể đánh bại được bọn họ, nhưng ta chắc chắn có thể bảo vệ cho thành Du Quan được!

Theo ta thì chúng ta đừng quan tâm đến người Đông Man nữa, chỉ cần bảo vệ thành Du Quan cho tốt, không cho bọn họ tiến vào cửa thành không phải là được rồi à?"

"Không được," Kim Phi trực tiếp lắc đầu.

"Tại sao?"

“Bởi vì Đại Khang muốn phát triển thì không thể rời khỏi tài nguyên của Đông Man!"

"Đông Man có tài nguyên gì?" Vẻ mặt của Lưu Thiết như thể "Ngài đừng gạt ta."

Theo góc độ của Lưu Thiết, Đông Man chính là một nơi lạnh khủng khiếp đến mức chó còn có thể chết cóng, anh ta thực sự không thể hiểu được một nơi như vậy thì có liên quan gì đến sự phát triển của Đại Khang chứ.

"Thiết Tử ca, huynh xem thường Đông Man này rồi!"

Kim Phi ngẩng đầu nhìn một vòng, nhìn thấy một tấm bản đồ ở trên tường.

Thời đại này không có vệ tinh, tấm bản đồ này rất đơn giản, đặc biệt là khu vực phía bắc thành Du Quan, vốn là địa bàn của vua Đông Man, phần lớn đều là chỗ trống, chỉ đánh dấu một số ngọn núi có tiếng tăm và hồ nước.

Kim Phi đứng ở phía trước bản đồ, xem xét cẩn thận một lúc, rồi mới dùng bút chì vẽ mấy vòng tròn có kích thước khác nhau lên đó.

"Thiết Tử ca, Đông Man chính là một vùng đất trù phú đó!"

Kim Phi chỉ vào một trong những vòng tròn nhỏ vừa mới được vẽ ra và nói: "Không nói cái khác, chỉ riêng quặng mỏ than, tài nguyên than đá ở nơi này rất phong phú, số lượng dự trữ ít nhất cũng gấp mười lần quặng mỏ than ở Hắc Thủy Câu!”

"Thật ư?" Lưu Thiết không nhịn được mà mở to mắt.

Anh ta hỏi như thế không phải vì anh ta không tin Kim Phi, mà bởi vì tất cả những người gần gũi với Kim Phi đều biết rằng Kim Phi đã từng gặp được một cao nhân trên biết thiên văn dưới biết địa lý, bây giờ, tất cả các bản lĩnh của y đều được cao nhân truyền dạy, tất cả những bí mật chưa biết cũng đều là cao nhân nói ra.

Ban đầu còn có người không tin, cho rằng Kim Phi đang dát vàng lên mặt mình, cố ý bịa đặt ra một vị cao nhân, nhưng sau khi Kim Phi liên tục bộc lộ ra những kiến thức vượt thời đại, cuối cùng cũng không còn ai nghi ngờ nữa.

Không phải Lưu Thiết không tin Kim Phi, mà là khó có thể chấp nhận được những gì Kim Phi nói trong một khoảng thời gian ngắn.

Buộc mình phải bình tĩnh lại, Lưu Thiết siết chặt tay và nói: "Tiên sinh, ngài đã biết ở đây có quặng mỏ than, vậy thì chúng ta trực tiếp đi chiếm nơi này không phải là được rồi à?"

Tưởng tượng đến một tòa mỏ than lớn như thế ở Đông Man, hơi thở của Lưu Thiết đều trở nên nặng nề, hận không thể lập tức dẫn người đến chiếm giữ nơi này ngay bây giờ.
Chương 1939: Đất vô chủ

“Chỉ chiếm giữ nơi này thì đơn giản nhưng khai thác và vận chuyển lại quá khó!”

Kim Phi thở dài: “Trên bản đồ nhìn ở đây cảm thấy không xa lắm, nhưng trên thực tế nó cách thành Du Quan tận mấy trăm dặm!”

Thời đại này không có thiết bị đo khoảng cách chuyên dụng, bản đồ đều dựa theo ước tính mà vẽ, vì vậy tấm bản đồ mà Lưu Thiết dùng không tiêu chuẩn, đặc biệt là khu vực phía bắc thành Du Quan lại càng sơ lược.

Nhiều nơi được vẽ dựa trên tin tức mà mật thám truyền về, ví dụ như ngọn núi này cách thành Du Quan khoảng mấy chục dặm. Ở hướng đó còn có một cái hồ gì đó, nhưng lại không nói rõ tỉ lệ.

Cái vòng tròn mà Kim Phi chỉ cách thành Du Quan ít cũng phải mấy trăm dặm, nhưng trên bản đồ lại hiển thị rất gần.

“Xa như vậy sao?” Lưu Thiết sửng sốt.

Đi sâu vào chiến tuyến của kẻ địch mấy trăm dặm, việc khai thác và vận chuyện đều rất dễ bị kẻ địch quấy nhiễu, sự an toàn của công nhân mỏ than cũng không được đảm bảo.

“Bằng không thì chúng ta đánh chiếm khu vực này, hoặc là xây một thành trì ở xung quanh mỏ than thì sao?”

Lưu Thiết kiến nghị: “Việc khai thác thì tiến hành ở trong thành, chúng ta phái trọng binh hộ tống không phải là được rồi sao?”

“Như vậy cũng không phải là không được.” Kim Phi gật đầu, sau đó chỉ vào một vòng tròn xa hơn về phía bắc trên bản đồ rồi nói: “Ở đây còn có một mỏ than hai mỏ sắt và tài nguyên gỗ khổng lồ, đều là những thứ mà chúng ta đang thiếu hụt, nhưng lại cách thành Du Quan ít nhất là hai nghìn dặm, vậy nên làm thế nào?”

Lưu Thiết lại bối rối.

Ở thời đại này, tay không đi hơn hai nghìn dặm phải cần mấy tháng chứ nói gì đến kéo theo lượng lớn than đá và sắt thép chứ?

“Thiết Tử ca, ta biết chúng ta có rất nhiều huynh đệ chết trong tay người Đông Man, huynh hận không thể giết sạch người Đông Man, nhưng chúng ta không thể làm như vậy được!”

Kim Phi vỗ vai Lưu Thiết, thành khẩn nói: “Bản chất của chiến tranh là giống nhau, chúng ta cũng có rất nhiều huynh đệ chết trong trận chiến ở đất Tấn đất Tần, nhưng chúng ta có thể vì điều này mà giết hết người dân ở đất Tấn đất Tần không?”

“Tiên sinh, đất Tấn đất Tần đều là người Đại Khang ta, người của ta tự đánh người của ta thì được, nhưng người khác đánh chúng ta thì không được!” Lưu Thiết ngẩng đầu lên đáp.

“Đúng, ta tán thành!” Kim Phi gật đầu nói: “Thực ra mấy trăm năm trước Đông Man cũng là địa bàn của Đại Khang, đa số người Đông Man đều là người Đại Khang di cư từ Trung Nguyên qua cách đây mấy trăm năm trước, chúng ta đều uống nước sông Hoàng Hà mà lớn, họ cũng là người của mình!”

Mấy trăm năm trước còn chưa có quốc gia Đông Man, khu vực đông bắc có rất ít người ở, là nơi để triều đình lưu đày tù nhân.

Lại trước đó ba triều đại nữa, lúc đó xuất hiện một vị hoàng đế khá sáng suốt, cộng thêm nhiều năm liên tiếp được mưa thuận gió hòa, quyền lực quốc gia và dân số đều đạt đến thời kì đỉnh cao, vì thế vị hoàng đế này nên đã thành lập nha phủ ở khu vực đông bắc, di cư người dân Trung Nguyên qua đó để mở rộng lãnh thổ.

Những người dân này chính là tổ tiên của người Đông Man và người Đảng Hạng.

Nhưng sau khi vị hoàng đế đó băng hà, người kế vị sau không bằng người kế vị trước, Trung Nguyên trở lên hỗn loạn, không quan tâm nổi đến phía bắc sa mạc xa xôi nghìn dặm nữa.

Trải qua gần nghìn năm phát triển, mới có Đảng Hạng và Đông Man sau này.

Nhưng nếu truy tìm nguồn gốc thì Đông Man và Đảng Hạng quả thực giống với đất Tấn đất Tần, đều là hậu duệ của Viêm Hoàng.

Chỉ là ở thời đại này, Đại Khang và Đông Man đã chia cắt quá lâu, hai bên vẫn luôn xảy ra chiến tranh, oán hận tích lũy đã quá sâu, không thể chữa lành trong một sớm một chiều nữa.

Lưu Thiết nghe Kim Phi nói như vậy thì khẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Kim Phi biết mối hận thù giữa Đại Khang và Đông Man không phải là thứ mà y nói một hai câu là có thể cởi bỏ được, chỉ là Lưu Thiết nói không lại mình chứ không phải là anh ta thực sự bị thuyết phục.

Thu phục Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên là sách lược mà Kim Phi đã quyết định từ lâu, không thể vì bất kì ai mà thay đổi.

Thực ra để một người căm thù người Đông Man như Lưu Thiết trấn thủ thành Du Quan cũng nằm trong kế hoạch của Kim Phi, bởi vì như vậy mới có thể trấn nhiếp người Đông Man tốt hơn, để kế hoạch mở trường học của Kim Phi được diễn ra thuận lợi.

Văn hóa và giáo dục là cách để đồng hóa một dân tộc nhanh nhất, đây cũng là cách có hiệu quả nhất để hóa giải hận thù giữa người Đại Khang và người Đông Man.

Chỉ cần có thể mở trường học ở Đông Man thì nhiều nhất mấy chục năm, Kim Phi có thể khiến Đông Man và Đại Khang hòa vào một thể.

Ngoại trừ ảnh hưởng của đời trước, tài nguyên khu vực đông bắc cũng là một phần cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của Kim Phi.

Trong mắt người thời đại này, Đông Man là một nơi nghèo nàn hoang vu và cằn cỗi, nhưng trong mắt Kim Phi, Đông Man chính là một kho tàng vô cùng khổng lồ.

Ngoại trừ các tài nguyên khoáng sản như mỏ than mỏ sắt, còn có lượng lớn tài nguyên lâm nghiệp khổng lồ.

Những tài nguyên này ở khu vực Xuyên Thục cũng có, nhưng bất kể là số lượng dự trữ hay là độ khó trong khai thác, cả hai đều không cùng một cấp bậc.

Ví dụ tài nguyên lâm nghiệp, từ khi xây dựng xưởng đóng thuyền số 3 ở Đông Hải tới nay, cây ở các đỉnh núi lớn nhỏ gần sông cái, nhánh sông Trường Giang đều bị người dân chặt sạch.

Vì vậy cửu chông chúa đã kêu gọi vô số người dân, còn gây tổn hại nghiêm trọng đến hệ sinh thái ở thượng nguồn sông Trường Giang, nhưng nguồn gỗ cung cấp vẫn rất hạn chế.

Bởi vì đa số cây dại ở khu vực Xuyên Thục đều thấp, cây to lại cách Trường Giang khá xa, giá thành để vận chuyển đến Trường Giang cũng rất cao.

Mà núi những cây thông, cây dương cây bạch dương cao lớn thẳng tắp ở Đại Hưng An, Tiểu Hưng An và núi Trường Bạch lại mọc khắp nơi!

Dưới tình trạng tài nguyên sắt thép có hạn, Kim Phi muốn phát triển ngành ngư nghiệp lớn mạnh, đánh bắt thực phẩm từ biển lên cho người dân, thì phải có sự hỗ trợ của lượng lớn tài nguyên lâm nghiệp.

Nếu Kim Phi sớm khống chế đông bắc hơn một chút thì quy mô của xưởng đóng thuyền số 3 ít nhất cũng phải lớn hơn bây giờ gấp mấy lần!

Ngoại trừ tài nguyên mỏ than mỏ sắt lâm nghiệp ra, Kim Phi còn nhìn trúng tài nguyên dầu mỏ ở khu vực đông bắc.

Dầu mỏ được coi là huyết mạch của công nghiệp, muốn phát triển thời đại công nghiệp, muốn nhanh chóng nâng cao năng lực sản xuất, thì dầu mỏ là một mắt xích vô cùng quan trọng.

Thực ra theo chủ ý ban đầu của Kim Phi, y không muốn động đến dầu mỏ của Đông Man, mà là muốn đi trung đông khai thác.

Dầu mỏ ở khu vực đông bắc luôn là của con cháu Viêm Hoàng, mà khu vực trung đông thì không phải.

Ngoại trừ Kim Phi, thời đại này không ai nhận ra tầm quan trọng của dầu mỏ, theo quá trình của lịch sử thông thường, khu vực trung đông lúc này hẳn là còn chưa hình thành mô hình quốc gia quy mô lớn, sa mạc vẫn là mảnh đất vô chủ.

Kim Phi rất muốn chiếm hết những vùng sa mạc này, đáng tiếc hiện giờ y ngay cả Thổ Phiên và Đảng Hạng còn chưa nắm chắc, chứ đừng nói là khu vực trung đông ở xa hơn.

Cho dù sa mạc là mảnh đất vô chủ, để Kim Phi thoải mái khai thác, nhưng dầu mỏ khai thác ra cũng không kéo về được.

Vì vậy Kim Phi chỉ đành khai thác dầu mỏ ở khu vực đông bắc trước, phát triển bước đầu công nghiệp, có khả năng vận chuyển dầu mỏ từ khu vực trung đông về rồi, thì sẽ đóng các giếng dầu ở khu vực đông bắc lại.

Dĩ nhiên trước mắt những điều này chỉ là do Kim Phi nghĩ ra, mà muốn thực hiện những suy nghĩ này, điều kiện tiên quyết chính là giành được Đông Man!

Lưu Thiết hiểu Kim Phi, có thể suy đoán từ giọng điệu của Kim Phi rằng y quyết tâm giành lấy Đông Man!
Chương 1940: Tế bái trên tường thành

Lưu Thiết là tín đồ và là nhân chứng cho sự trỗi dậy của Kim Phi.

Từ trước đến nay, Lưu Thiết đã chứng kiến hầu hết các quyết định của Kim Phi, trong đó có nhiều quyết định mà người thường vào thời điểm đó cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng sau này, thực tế đã chứng minh quyết định của Kim Phi là đúng.

Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Kim Phi đã nói rất rõ ràng, Lưu Thiết có thể hiểu tại sao y lại làm như vậy. Chỉ là vì có quá nhiều đồng đội đã chết trong cuộc chiến với Đông Man, điều đó khiến anh ta cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng bây giờ Kim Phi đã đưa ra quyết định, Lưu Thiết chỉ có thể đè nén nỗi khó chịu trong lòng, gật đầu nói: "Tiên sinh, ta biết nên làm như thế nào!"

"Thiết Tử huynh, kỳ thực đại đa số dân du mục cũng là nạn nhân chiến tranh, thủ phạm thực sự chính là bọn quý tộc của Đông Man!"

Kim Phi lạnh lùng nói: "Có thể nghiêm khắc xử lý những kẻ này!"

"Ừm!" Lưu Thiết nặng nề gật đầu.

“Thiết Tử huynh, trong trại có hương và tiền vàng không?” Kim Phi buông bút chì xuống, hỏi.

Để bảo vệ thành Du Quan, Kim Phi dẫn quân gấp rút tiếp viện, nhiều binh sĩ đi theo y đã chết trên tường thành của thành Du Quan.

Sau khi trận chiến kết thúc, Kim Phi yêu cầu Lưu Thiết dựng một bia đá bên cạnh tháp bắn tên trên tường thành để tưởng nhớ các huynh đệ tỷ muội đã hy sinh.

Hiện tại quay lại thành Du Quan, Kim Phi đương nhiên muốn tỏ lòng kính trọng với đồng đội của mình khi đó.

Lưu Thiết cũng đoán được ý đồ của Kim Phi, vội vàng nói: “Trong tháp bắn tên có tiền giấy, nếu tiên sinh muốn tế bái các huynh đệ thì cứ đến đó đi".

“Được rồi", Kim Phi đứng dậy mặc áo khoác: “Nhân tiện, huynh cũng tìm người gọi Phi Phi tới đây đi!”

Quân tiếp viện do Kim Phi đưa tới khi đó chủ yếu bao gồm quân Uy Thắng và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán.

Tả Phi Phi vốn là thống soái của quân Nương Tử, giờ cô ấy đã đến thành Du Quan thì đương nhiên nên cùng Kim Phi đi tế bái.

"Vâng!"

Lưu Thiết đi tới cửa, bố trí một cận vệ đi gọi Tả Phi Phi, sau đó đi theo Kim Phi về hướng tường thành.

Leo lên cầu thang lên tường thành, gió Bắc gào thét quất vào mặt khiến hai bên gò má của Kim Phi cảm thấy đau rát, y dường như lại nghe thấy tiếng hét giết chóc bên tai.

Dù thời tiết có lạnh thì vẫn có nhân viên hộ tống đứng canh gác trên tường thành.

Nhìn thấy Lưu Thiết tới, họ cũng không để ý nhiều vì anh ta mỗi ngày đều đến tuần tra tường thành, bọn họ đã quen rồi.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi đang đi trước mặt Lưu Thiết, rất nhiều nhân viên hộ tống thậm chí đỏ bừng mặt vì hưng phấn.

Đáng tiếc hiện tại bọn họ đang đứng canh gác, không thể tới chào hỏi Kim Phi, chỉ có thể dùng ánh mắt chăm chú nhìn y.

Không ngờ Kim Phi lại chủ động vẫy tay với nhân viên hộ tống đang đứng gần lối ra cầu thang: "Nhị Ngưu, đã lâu không gặp!"

Nhân viên hộ tống này gia nhập tiêu cục tương đối muộn và chỉ gặp Kim Phi khi anh ta đang canh giữ thành Du Quan, anh ta thực sự không ngờ rằng Kim Phi vẫn còn nhớ tên anh ta.

"Tiên sinh!"

Đôi môi của nhân viên hộ tống run lên vì phấn khích, anh ta thẳng lưng và chào Kim Phi.

Kim Phi gật đầu và tiếp tục chào nhân viên hộ tống tiếp theo.

Nếu nhớ tên thì gọi tên người kia, không nhớ thì chỉ cần gật đầu.

Dù anh chỉ gật đầu nhưng điều đó vẫn khiến nhân viên hộ tống canh gác phấn khích.

Đến trước tháp bắn tên, Tả Phi Phi cũng từ một cầu thang khác leo lên tường thành.

Các nhân viên hộ tống canh gác đứng trong gió tuyết, nhưng phía trên bia đá có xây một cái đình nhỏ nên không hề bị mưa tuyết làm ướt chút nào.

Bởi vì trên tường thành gió quá lớn, trước bia đá cũng không có nến thắp hương, Lưu Thiết đích thân đi tới tháp bắn tên, mang ra một chậu than.

Kim Phong lấy nén hương trên bàn bên cạnh, thắp bằng chậu than, trịnh trọng lạy bia đá ba lần rồi cắm vào lư hương.

Khi Kim Phi bước sang một bên, Tả Phi Phi cũng thắp hương tỏ lòng thành kính.

Sau đó, Lưu Thiết lấy từ dưới gầm bàn ra một giỏ tiền giấy rồi gấp lại, bỏ vào chậu than và nói: "Các huynh đệ tỷ muội, tiên sinh và Tả tướng quân tới đây thăm mọi người!"

Kim Phi và Tả Phi Phi cũng ngồi xổm xuống, lấy tiền giấy từ trong giỏ ra.

Đứng gác trên tường thành là một công việc vô cùng nhàm chán và vất vả, rất nhiều nhân viên hộ tống đã âm thầm than phiền rằng họ xui xẻo khi được bổ nhiệm đến thành Du Quan.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, nhân viên hộ tống đột nhiên cảm thấy gió trên tường thành không còn lạnh nữa.

Kim Phi và những người khác đốt hết tiền giấy trong giỏ trước khi đứng dậy.

Vừa đi tế bái những đồng đội đã hy sinh, tâm trạng Kim Phi không khỏi trùng xuống nên y không chào hỏi những nhân viên hộ tống khi đi xuống.

Nhưng sau khi xuống cầu thang, Kim Phi quay lại nhìn những nhân viên hộ tống đang đứng trên tường thành, nói với Lưu Thiết: “Hãy xây mấy cái chòi trên tường thành để các huynh đệ khỏi phải hứng gió tuyết. Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm lạnh nhất ở thành Du Quan, đến lúc lạnh nhất thì họ đứng ngoài trời như vậy sẽ chết cóng mất!"

Thành Du Quan nằm ở phía Bắc, vào thời điểm lạnh nhất, nhiệt độ có thể đạt tới âm hơn mười độ, thậm chí dưới âm hai mươi ba mươi độ.

Đối với những người chưa từng trải qua nhiệt độ này, âm mười, hai mươi độ chỉ là một con số thống kê, chỉ những người thực sự trải qua mới biết nhiệt độ này thực tế cắt da cắt thịt như thế nào.

Một giọt nước có thể biến thành băng.

Kim Phi kiếp trước có một người bạn cùng phòng đại học là người Đông Bắc. Cậu ta kể rằng khi còn nhỏ mình không dám đi tiểu ngoài trời.

Loại thời tiết này thực sự rèn luyện ý chí, nhưng nhân viên hộ tống canh giữ thành Du Quan đều là cựu binh đã tham gia ít nhất một cuộc chiến, nên không cần sử dụng phương pháp này để rèn luyện ý chí.

Khi chiến đấu phải đày mưa ải gió thì là việc bất đắc dĩ, nhưng bây giờ chiến tranh đã kết thúc, những nhân viên hộ tống này không cần phải chịu đựng cái lạnh buốt giá một cách vô ích.

“Thưa tiên sinh, ta thực sự đã nghĩ đến vấn đề này”, Lưu Thiết nói: “Thành thật mà nói, chỉ xây dựng một vài trạm gác, thậm chí xây thêm một dãy nhà trên tường thành cũng không cần nhiều gạch ngói, nhưng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm quan sát!”

"Vậy thì làm cho cửa sổ lớn hơn đi!" Kim Phi nói: "Mời thợ về thiết kế, xem cần bao nhiêu kính, ta sẽ bảo xưởng thủy tinh chuẩn bị và gửi đến sớm nhất có thể!"

"Cái này..." Lưu Thiết do dự hỏi: "Tiên sinh, như vậy có lãng phí quá không?"

Khi anh ta rời đi, tuy thủy tinh không còn là báu vật quý hiếm nhưng sản lượng của xưởng thủy tinh vẫn chưa cao và rất khó để tạo ra những tấm thủy tinh lớn đủ độ bền.

Lưu Thiết đã lâu không trở lại Xuyên Thục, cũng không quan tâm nhiều đến ngành công nghiệp, anh ta không biết trong thời gian mình vắng mặt đã xảy ra bao nhiêu thay đổi trong xưởng thủy tinh.

Xưởng thuỷ tinh vốn chỉ là một xưởng nhỏ giờ đã được mở rộng hơn mười lần. Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, sản lượng hiện tại của xưởng thuỷ tinh đã tăng gấp hàng chục lần so với năm ngoái, những tấm thuỷ tinh sản xuất ra chắc chắn hơn, hiệu suất quang học tốt hơn và khả năng chịu lực tốt hơn, nhiều chỉ số khác cũng được cải thiện đáng kể.

Độ phổ biến của thuỷ tinh trong làng Tây Hà cũng ngày càng cao hơn.

Nhìn thấy Lưu Thiết như vậy, Tả Phi Phi cười nói: "Thiết Tử huynh, khi không có việc gì làm, huynh nên thường xuyên viết thư cho Tiểu Ngọc, hỏi thăm xem trong làng đã có những thay đổi gì".

Lưu Thiết gãi đầu hỏi: “Trong làng đã thay đổi nhiều lắm sao?”

“Thay đổi cũng khá lớn” Tả Phi Phi nháy mắt với anh ta: “Đặc biệt là xưởng thủy tinh đang phát triển rất nhanh".

Lưu Thiết dù có kém thông minh đến mấy, lúc này cũng đã vỡ lẽ, quay sang nhìn Kim Phi bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK