Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Chết cũng không đi

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống dồn dập vang dội khắp dốc Đại Mãng.

Theo đó còn có ba cột khói màu đỏ bay lên trời!

Đây là mức cảnh báo cao nhất!

“Tiên sinh, Thổ Phiên ở đâu ra nhiều người như thế này vậy?”

Khánh Mộ Lam nhìn xuống chân núi. Vẻ mặt căng thẳng và hoang mang.

Sáu nghìn người nói thì không nhiều. Nhưng tận mắt nhìn thấy thì lại thấy cực kỳ hoành tráng.

Giữa doanh trại Thổ Phiên và dốc Đại Mãng có một khoảng đất trống. Khắp nơi đều có bóng người đang chạy, nhìn qua trông rất đông, gần như đã phủ khắp cả khu đất trống ấy.

“Có lẽ Đan Châu đã tập hết tất cả người có trong tay lại để đánh cược một phen.

Kim Phi cũng cau chặt mày.

Khánh Mộ Lam nghe vậy, nhanh chóng lấy ống nhòm nhắm vào doanh trại Thổ Phiên: “Thực sự là như vậy. Doanh trại Thổ Phiên đã trống không rồi, ngay cả một người cũng không nhìn thấy!”

“Điện hạ, người Thổ Phiên quá đông, người nên rời đi thôi!”

Kim Phi đoán có lẽ là do Đan Châu chó cùng rứt giậu. Nhưng lại không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy.

Nhanh đến nỗi Kim Phi cảm thấy không kịp trở tay.

Dốc Đại Mãng không có gì để phòng thủ, chỉ có một vài bức tường đơn giản được tạm thời xây dựng lên. Nếu thực sự đánh nhau, rất nhanh sẽ phải đánh trận giáp lá cà trực diện với nhau.

Binh lính Thổ Phiên mà Đan Châu dẫn theo, đều là cựu binh đã chinh chiến lâu dài. Xét về lực chiến đấu thì quân Uy Thắng của Mạnh Thiên Hải hoàn toàn không thể so sánh được.

Mà bây giờ, tiểu đoàn Thiết Hổ và chiến đội áo giáp đen đều không có ở đây. Dốc Đại Mãng bị đánh hạ gần như là chuyện sớm muộn!

May mà trước khi Kim Phi tới dốc Đại Mãng đã suy nghĩ đến vấn đề này, sớm đã chuẩn bị rút quân xong.

Trong doanh trại dưới dốc còn có một chiếc xe ngựa đặc chế, ngăn được đao thương, còn thêm ba con ngựa khỏe. Nếu chạy hết tốc lực thì nhiều nhất nửa tiếng là có thể đến ven sông Kim Mã.

Đến sông Kim Mã rồi, người Thổ Phiên sẽ không thể làm gì họ được nữa.

Mạnh Thiên Hải cũng xông lên sườn núi, vừa đúng lúc nghe thấy lời của Kim Phi.

Vội vã gật đầu theo: “Điện hạ, người mau đi đi, ta sẽ cắt đuôi cho người từ đằng sau!”

Doanh trại Thổ Phiên cách dốc Đại Mãng quá gần. Kim Phi còn chưa được Cửu công chúa trả lời, đã lập tức quay người bắt đầu sắp xếp.

“Đại Lưu, phái người nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa rồi cho lính trinh sát đi dò đường trước đi!”

“Lão Tam, đi mau!”

Đại Lưu cũng biết tình huống cấp bách, nhanh chóng phái một nhân viên hộ tống rời đi.

Nhưng Cửu công chúa lại kiên định lắc đầu: “Không, ta không đi đâu!”

“Điện hạ, bây giờ không phải là lúc cứng đầu đâu. Nếu không đi thì lát nữa muốn đi cũng không đi được!”

Kim Phi bước tới vài bước nắm lấy cánh tay của Cửu công chúa, chuẩn bị cưỡng chế kéo cô ấy đi.

Nhưng ai biết Cửu công chúa nhìn qua hiền lành yếu đuối nhưng sức lực lại không phải dạng vừa. Hơn nữa có lẽ còn từng học qua một vài chiêu thức võ thuật.

Gạt nhẹ một cái, đã thoát ra khỏi tay của Kim Phi.

“Tiên sinh, chúng ta không dễ dàng gì đánh thắng được trận, nâng cao sĩ khí của các binh sĩ. Nếu lúc này ta lại chạy trốn thì sĩ khí của các binh sẽ sẽ hoàn toàn tiêu tán và sẽ bị Đan Châu tàn sát đó!”

Cửu công chúa nói: “Sĩ khí một khí tiêu tán, sẽ khó mà lấy lại được. Về sau làm sao có thể tiếp tục chiến đấu lại với Thổ Phiên đây?”

“Không đâu, ta và Lương ca đã sớm quan sát địa hình và đã lập ra kế hoạch rút lui rồi.

Kim Phi nhanh chóng tiếp lời: “Sau khi người đi, ta sẽ sắp xếp các nhân viên hộ tống yểm trợ cho quân Uy Thắng rút lui khỏi dốc Đại Mãng, đi về phía Tây Bắc của núi Khảm Nhi. Ở đó có một thung lũng, dễ thủ khó công. Chúng ta có xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, Đan Châu dẫn bao nhiêu người đuổi theo cũng chỉ là tự tìm đường chết!”

“Nếu là vậy, vì sao tiên sinh còn muốn ta rời đi!” Cửu công chúa hỏi lại.

“Bây giờ ta không rảnh tranh luận mấy việc này!”

Kim Phi phát hiện bản thân kéo không thể kéo Cửu công chúa đi bèn quay đầu gọi lớn Khánh Mộ Lam: “Khánh Mộ Lam cô còn ngây ra đó làm gì? Dẫn A Mai qua đây khiêng cô ấy xuống!”

“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ đừng xen vào!” Cửu công chúa lớn giọng nói.

Khánh Mộ Lam nhìn Cửu công chúa, rồi lại nhìn Kim Phi, lập tức không nói lên lời.

Nếu Kim Phi để cô ấy và A Mai đi trói người khác thì cho dù đối phương là quốc công, với tính cách của Khánh Mộ Lam, nói không chừng đã không nói nhiều mà hành động rồi!

Nhưng Cửu công chúa trong lòng cô ấy có vị trí cực kỳ quan trọng. Cô ấy còn thực sự lo lắng Cửu công chúa sẽ trở mặt với cô ấy.

Kim Phi thoáng nhìn xuống dưới, phát hiện quân tiên phong của đại quân Thổ Phiên đã sắp chạy tới chân dốc Đại Mãng rồi, gấp đến mức giậm chân.

Y còn đợi sau khi đưa Cửu công chúa đi, sẽ còn phải đi sắp xếp các chiến sự khác nữa.

Lửa cháy đến nơi rồi, Kim Phi cũng lười đi quan tâm đến cái gì thân phận công chúa hay khác biệt nam nữ nữa rồi, y hét lên với Đại Lưu: “Các ngươi qua đây hết đi, trói cô ấy lại đưa đi!”

Cận vệ không hề do dự như Khánh Mộ Lam. Kim Phi bảo bọn họ trói Cửu công chúa lại, Đại Lưu lập tức dẫn người qua đó.

“Hỗn xược! Các ngươi dám động đến một ngón tay của điện hạ thì đừng trách ta không khách khí!”

Thấm Nhi và Châu Nhi đồng thời chắn trước mặt Cửu công chúa.

Bọn họ có thể chịu được việc Kim Phi lôi kéo Cửu công chúa, vì hai người tiếp xúc da thịt không phải lần một lần hai. Cửu công chúa còn nhắc bọn họ không cần để ý.

Nhưng không thể cho phép đám người Đại Lưu chạm vào Cửu công chúa.

Cho dù biết đó là suy nghĩ cho sự an toàn của Cửu công chúa thì cũng không được.

Tần Minh cũng dẫn theo hộ vệ Nguyên Ban của Cửu công chúa, đứng ở hai bên trái phải.

“Lão Lục, ngươi dẫn người chặn Lão Tần bọn họ lại. Lão Ngũ mấy người các ngươi chặn Thấm Nhi và Châu Nhi cô nương”.

Đại Lưu căn bản không để ý đến lời uy hiếp của Thấm Nhi, trực tiếp bố trí hành động: “Lão An, ngươi cùng ta đi mời công chúa xuống núi!”

“Tiên sinh, ta tuyệt đối sẽ không đi đâu! Mau bảo mấy người Đại Lưu đứng yên, nếu không Vũ Dương sẽ chết trước mặt các người!”

Cửu công chúa thấy Đại Lưu vẫn tiếp tục dẫn người đến gần, lập tức lôi từ trong tay áo ra một con dao găm nhỏ, đặt lên trên cổ.

“Ta…”

Kim Phi thấy vậy thì muốn chửi mẹ nó luôn.

Y giậm chân, chỉ đành bảo Đại Lưu dừng lại.

“Điện hạ, bây giờ ta có thể bảo vệ người, nhưng đợi lát nữa thì khó nói đấy!”

Kim Phi nhìn chăm chú vào Cửu công chúa: “Đến lúc đó người đừng hối hận!”

“Ta làm việc, trước nay chưa từng hối hận!”

Cửu công chúa kiên định đáp.

“Vậy được, ta tôn trọng quyết định của người! Cất đao lại đi”.

Kim Phi thấy thái độ kiên quyết của Cửu công chúa, cũng không tiếp tục nữa.

Đồng thời trong lòng cũng có phần kính phục và hài lòng.

Nếu thành viên hoàng thất nào cũng giống như Cửu công chúa thì Đại Khang làm sao đến nỗi rơi vào bước đường ngày hôm nay chứ?

Cửu công chúa cười, cất dao găm lại vào trong tay áo.

Kim Phi lười để ý cô ấy nữa, nhìn Thấm Nhi: “Nếu chúng ta không giữ nổi, ta hy vọng ngươi đừng để điện hạ rơi vào tay Đan Châu. Nếu như cuối cùng thực sự không còn đường nào để đi nữa, thì ngươi… cho cô ấy được giải thoát đi!”

Thấm Nhi nghe vậy, ánh mắt lập tức trở lên ác liệt.

Cô ấy từ nhỏ đã được dạy rằng phải bảo vệ cho sự an toàn của Cửu công chúa cho đến lúc chết.

Nhưng bây giờ Kim Phi lại bảo cô ấy giết Cửu công chúa…

Trong lòng Thấm Nhi lập tức dâng lên sự tức giận.

Nhưng giây sau, cô ấy lại đè cơn giận ấy xuống.

Vì cô ấy hiểu rõ ý của Kim Phi.

Nếu như Cửu công chúa mà rơi vào tay của Đan Châu thì kết cục tuyệt đối còn thảm hơn cả cái chết.

“Tiên sinh yên tâm, nếu thực sự tới bước đường đó, ta sẽ không cần Thấm Nhi phải ra tay đâu”.

Cửu công chúa lễ thật sâu với Kim Phi: “Thời gian này đều nhờ có sự chăm sóc của tiên sinh. Nếu Văn Nhi thực sự chết ở đây thì việc đã đồng ý với tiên sinh sợ là không có cách nào thực hiện được. Kiếp sau Văn Nhi sẽ làm trâu làm ngựa cho tiên sinh để bồi hoàn lại!”

“Nợ của kiếp này, đừng mang sang kiếp khác!”

Kim Phi lạnh lùng đáp: “Đợi khi giao tranh xảy ra, đừng giở thói công chúa của người ra. Thành thật đợi ở đây đi, đừng gây thêm phiền phức cho ta đấy, biết chưa?”

“Văn Nhi tuân mệnh!”

Cửu công chúa nhìn Kim Phi cười, gật đầu đồng ý.

Kim Phi xua tay, dẫn theo Đại Lưu vội vàng xuống núi.

“Ôi trời!”

Mạnh Thiên Hải giậm chân, đi theo Kim Phi xuống núi.

Đợi khi bọn họ rời đi, Cửu công chúa thu lại khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Thấm Nhi, Châu Nhi, giúp ta thay đồ!”
Chương 482: Nỏ liên hoàn Gia Cát

Dưới dốc Đại Mãng, binh lính Thổ Phiên đã vọt thẳng tới trước công sự quân Uy Thắng.

Không tuyên chiến, không mắng mỏ.

Vừa lao đến, binh lính Thổ Phiên đã bắt đầu đánh sâu vào công sự ở dốc Đại Mãng.

Cái gọi là công sự, cũng chỉ là đào một vòng chiến hào dưới dốc Đại Mãng, sau đó đào đất ra, đắp lên cạnh chiến hào, dùng như một tường thành tạm thời.

Bởi vì thời gian có hạn, chiến hào đào không sâu lắm, ụ đất cũng chẳng quá cao.

Cũng may quân Uy Thắng của Mạnh Thiên Hải không phải cựu binh, dù sức chiến đấu không bằng tiểu đoàn Thiết Hổ và chiến đội áo giáp đen, nhưng không tới mức nghe tiếng đã chạy.

Hơn nữa vì thắng lợi ở núi Mao Nhi, cũng biết Cửu công chúa ở dốc Đại Mãng, nên sĩ khí không tệ lắm.

Dưới đề nghị của Kim Phi, Mạnh Thiên Hải cũng thay đổi phương thức tác chiến của quân Uy Thắng một chút.

Mỗi binh lính bảo vệ tường đất đều được phát cây trúc.

Chỗ nào ở Xuyên Thục cũng có thứ này, sau khi vót nhọn là có thể dùng như giáo.

Hơn nữa ít nhất cây trúc cũng dài ba bốn mét, có thể chọc chết kẻ địch qua cả chiến hào.

Binh lính quân Uy Thắng sử dụng công sự và giáo trúc, thành công ngăn cản đợt tấn công đầu tiên của binh lính Thổ Phiên, còn thuận thế giết rất nhiều kẻ địch.

Nhưng khi binh lính Thổ Phiên tập trung ngày càng nhiều, áp lực của quân Uy Thắng mỗi lúc một lớn, có mấy chiến hào hơi nông, có khả năng bị binh lính Thổ Phiên công phá bất cứ lúc nào.

Kim Phi đứng ở lưng chừng dốc, nhíu mày nhìn phía dưới.

Lần này tới thành Tây Xuyên, y dẫn theo một ngàn nhân viên hộ tống.

Ngoại trừ Trương Lương đã dẫn chiến đội áo giáp đen rời đi, còn lại 500 người, lúc này tất cả đều theo sau Kim Phi.

Những nhân viên hộ tống nào không có áo giáp đen, chỉ mặc trang phục màu đen của nhân viên hộ tống, ở bên trong, là một bộ áo giáp bằng dây thép.

Rất nhiều nhân viên hộ tống nâng những rương gỗ lớn bé đủ loại.

Kim Phi quan sát một hồi, quay đầu nói: “Hàng 1,2 của đại đội 1 đi chi viện cho trận địa số 3. Hàng 3 tiếp viện cho trận địa số 5!”

“Vâng!”

Trong đội ngũ nhân viên hộ tống có tiếng trả lời truyền ra, ba đội ngũ nâng rương chạy như bay xuống núi.

Khi mệnh lệnh của Kim Phi truyền ra liên tục, những nhân viên hộ tống đằng sau cũng càng ngày càng ít.

Lúc này nhóm nhân viên hộ tống đầu tiên đã chạy tới trận địa số 3.

Phía dưới trận địa số 3 có đá lớn, chiến hào chỉ đào sâu được 1 mét.

Mặc dù đã chuyển một ít đất đá tới đây để đắp cao tường đất lên, nhưng chỗ này bị Đan Châu liệt vào danh sách mục tiêu trọng điểm cần công phá, nên nhận áp lực lớn nhiều các trận địa khác rất nhiều.

Chiến hào sâu 1 mét, lúc này đã sớm bị thi thể lấp bằng.

Nhưng binh lính Thổ Phiên vọt tới ngày càng nhiều.

Trận địa số 3 gặp nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Sau khi nhóm nhân viên hộ tống đầu tiên chạy tới, nhân viên hộ tống nam lập tức xông vào chiến đấu, trợ giúp quân Uy Thắng bảo vệ tường đất, nhân viên hộ tống nữ, nhanh chóng mở rương gỗ.

Một lát sau, binh nữ mang những chiếc cung nỏ có hình dáng kì lạ lên tường đất.

Đây không phải là cung nỏ xách tay hạng nặng, mà là một loại nỏ bắn liên tục hoàn toàn mới.

Đời trước khi Kim Phi học cao học, người hướng dẫn của y say mê cung nỏ, từng dẫn Kim Phi và mấy bạn học bận rộn trong phòng thí nghiệm hơn nửa năm, lật vô số sách cổ, muốn phục chế lại nỏ liên hoàn Gia Cát và xe gỗ trong truyền thuyết.

Xe gỗ không được, nhưng nỏ liên hoàn thì thành công rồi.

Mặc dù không biết có làm giống với cái năm đó của Gia Cát Lượng không, nhưng đúng là có thể bắn được nhiều phát liên tiếp.

Hơn nữa ở trong phòng thí nghiệm có máy tính hỗ trị mô phỏng và tính toán, giáo sư dẫn đám người Kim Phi chế tạo ra nỏ liên hoàn còn có tính khoa học hơn cả nỏ liên hoàn của Gia Cát mà sách sử ghi lại, tốc độ nạp và lên dây càng nhanh hơn.

Mặc dù uy lực không thể so với cung nỏ hạng nặng bắn một phát, tầm bắn cũng gần hơn, nhưng một lần lại bắn được mười mũi tên.

Thế giới này không có Gia Cát Lượng, không có giáo sư, nhưng Kim Phi vẫn đặt tên cho loại cung nỏ kiểu mới này là nỏ liên hoàn Gia Cát.

Xem như kính trọng Gia Cát tiên sinh và giáo sư của mình.

Nếu so sánh cung nỏ hạng nặng bắn một phát với súng, thì nỏ liên hoàn Gia Cát chính là súng máy loại nhẹ.

Cung nỏ hạng nặng có thể bắn xa, còn nỏ liên hoàn Gia Cát hợp với trận đấu tầm gần, có quy mô lớn như bây giờ.

Mũi tên được sử dụng không phải loại to dài như giáo trong cung nỏ hạng nặng, mà chỉ là mũi tên của nỏ cầm tay thông thường.

Sau khi nhân viên hộ tống nữ nâng nỏ liên hoàn Gia Cát lên trên tường đất, hai người phụ trách thêm tên, một người phụ trách dùng cò mổ để lên dây, một người phụ trách bắn.

Mỗi người một việc, bình tĩnh nhanh chóng.

“Bổ sung, hết!”

“Lên dây, hết!”

Binh nữ phụ trách bóp cò nghe được lời xác nhận của đồng bàn, bóp cò không chút do dự.

Đời trước tới đời này, Kim Phi đều chỉ được thí nghiệm nỏ liên hoàn Gia Cát ở trong phòng thí nghiệm.

Đây là lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, Kim Phi cũng không biết hiệu quả thế nào.

Lưng chừng dốc, Kim Phi cầm kính viễn vọng, nhắm vào binh nữ ở trước kẻ địch.

Vèo vèo vèo!...

Mười mũi tên bay nhanh về đám người như tia chớp.

Binh linh ở trận địa số ba thật sự quá dày, mười mũi tên không trật phát nào.

Sức mạnh của nỏ liên hoàn Gia Cát dù không bằng cung nỏ hạng nặng, nhưng vượt xa nỏ cầm tay thông thường.

Hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy, càng không thể khinh thường sức sát thương này.

Mũi tên xuyên thẳng qua binh lính thứ nhất, sau đó bay về người thứ hai với tốc độ gần như không giảm chút nào.

Mặc dù không ghê gớm như cung nỏ hạng nặng, đâm người như xuyên kẹo hồ lô, nhưng mỗi mũi tên đều đâm ít nhất ba binh sĩ mới dừng lại.

Trước nỏ liên hoàn Gia Cát này, nháy mắt đã xuất hiện một chỗ trống hình quạt.

Chiến trường ồn ào ầm ĩ dường như cũng đờ đẫn.

Cho dù là chiến sĩ bên ta hay binh lính của địch, cả binh nữ phụ trách bóp cò, đều bị sức sát thương to lớn của nỏ liên hoàn Gia Cát dọa sợ!

Đây thật sự chính là tàn sát!

Binh lính Thổ Phiên tỉnh táo lại theo bản năng vội vàng rời xa nỏ liên hoàn Gia Cát, đồng thời tìm kiếm tấm chắn.

Còn binh lính Đại Khang thì hưng phấn hoan hô.

Có vũ khí thần kì như vậy, còn sợ người Thổ Phiên gì nữa?

Ở giữa dốc, Kim Phi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Cái gọi là rút lui khỏi ngọn núi mấu chốt, cũng chỉ là lấy cớ để khuyên Cửu công chúa rời đi thôi.

Bây giờ mà rút lui, chắc chắn sĩ khí sẽ bay biến, binh lính sẽ chen lấn chạy trốn hỗn loạn.

Đến lúc đó, dù Kim Phi có nhiều phương pháp hơn nữa, cũng uổng phí.

Cho nên cách duy nhất có thể làm là kiên trì bảo vệ trận địa.

Hiệu quả của bom chớp sáng vào ban ngày quá yếu, hơn nữa sẽ làm người nhà bị thương, có thể bảo vệ được dốc Đại Mãng hay không, trong lòng y thật sự không có cơ sở.

Mặc dù Kim Phi cũng chuẩn bị đường lui cho mình, nhưng không tới lúc cuối cùng, y cũng không muốn làm kẻ đào ngũ.

Nỏ liên hoàn Gia Cát có biểu hiện như vậy, khiến cục đá trong lòng Kim Phi tạm thời rơi xuống đất.

Sự chú ý của Kim Phi đều đặt hết vào cuộc chiến dưới chân núi, đột nhiên nghe được trên đỉnh dốc Đại Mãng, truyền ra một tiếng trống nặng nề.

Chuyện tiếng trống xuất hiện trên chiến trường là điều bình thường, bởi vì vừa đánh lên, các âm thanh hội tụ vào nhau, có khi nói chuyện trực tiếp cũng không nghe được, chỉ đành dùng cờ và chiêng cổ vũ để truyền lệnh.

Nhưng tiếng trống này hoàn toàn không có tiết tấu gì, tổng chỉ huy như Kim Phi cũng không biết là có ý gì.

“Con mẹ nó ai đánh loạn xạ thế hả? Chán sống rồi à?”

Kim Phi vừa thầm mắng, vừa quay đầu lại.

Chỉ thấy trên khối đá lớn nhất của dốc Đại Mãng, không biết khi nào đã có một cái trống trận lớn cao bằng người đặt ở đó.

Cửu công chúa mặc trang phục nhân viên hộ tống của Khánh Mộ Lam, đứng trước trống trận, hết lần này tới lần khác, ra sức đánh trống.

Dưới triền núi, không chỉ mình Kim Phi bị tiếng trống thu hút.

Rất nhiều quân Uy Thắng cũng quay đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Giây tiếp theo, chiến trường sôi trào.

“Các huynh đệ, Cửu công chúa không chạy trốn, công chúa tự mình đánh trống cổ vũ cho chúng ta!”

“Đó rõ ràng là binh nữ, Cửu công chúa đâu ra?”

“Hôm trước Cửu công chúa đi tuần quanh doanh trại, còn nói chuyện với ông đây, sao mà lông đây nhận sai được? Đó chính là Cửu công chúa, chẳng qua là mặc trang phục binh nữ của Kim tiên sinh thôi!”

“Ngoại trừ Cửu công chúa, ai dám đánh trống lung tung trước trận hả? Không sợ Kim tiên sinh chém đầu à?”

“Công chúa tự mình đánh trống, dù ông đây chết ở đây cũng đáng!”

“Liều chết chiến đấu, quyết không lùi!”
Chương 483: Công chúa kiên cường

Trong nắng sớm, công chúa mặc trang phục cứng cáp, mái tóc dài tung bay, đánh vào chiếc trống cao hơn cả cô ấy.

Tần suất đánh trống không dồn dập lắm, nhưng dùng sức rất lớn.

Hồi này, lại thêm một hồi nữa!

Cho người ta cảm giác kiên định, có lực.

Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cũng trào dâng một cảm giác chấn động.

Thời phong kiến, dấu vết của hoàng thất đi sâu vào lòng người.

Bá tánh cực kì kính sợ với quyền lực hoàng gia.

Hành động này của Cửu công chúa, giúp sĩ khí tăng lên không gì sánh kịp.

Đừng nói Đại Khang, thế giới này trong lịch sử, không có công chúa nào mặc trang phục quân đội, tự mình ra đánh trống.

Bây giờ cho dù bảo binh lính quân Uy Thắng đi chịu chết, bọn họ cũng bằng lòng.

Nhưng hành động này của Cửu công chúa, cũng sẽ kích thích Đan Châu, ra lệnh tấn công mãnh liệt hơn.

Ở trận địa đối diện, Đan Châu đang phẫn nộ vì nỏ liên hoàn Gia Cát đột nhiên xuất hiện.

Gã thật sự không hiểu, sao Kim Phi lại có nhiều trò như vậy.

Cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, bom chớp sáng thì cũng thôi đi, bây giờ còn làm ra cái vũ khí giết người lớn như vậy.

Nhưng dù nỏ có lợi hại, nhưng nếu điều binh lính mang khiên nặng qua đó, cũng không phải là không có sức phản kháng.

Thật ra nói về cái này, nếu chuẩn bị đầy đủ, lực sát thương toàn diện của nỏ, vẫn không lớn bằng xe bắn đá hạng nặng.

Xe bắn đá bắn vào khu vực rộng lớn, hơn nữa nếu bị đánh trúng, không chết thì cơ bản cũng không cứu giúp được.

Tấm chắn hoàn toàn không có tác dụng, hoàn toàn không ngăn cản được hòn đá bắn từ trên cao tới.

Cũng may khả năng nạp đạn và tích trữ của xe bắn đá hạng nặng đều chậm, hơn nữa khó điều chỉnh góc độ, binh sĩ có thể tránh khỏi phạm vi công kích của xe bắn đá, cũng có thể tiến lên trong lúc tích trữ đá.

Chỉ cần vọt vào chỗ gần chiến hào, vì tránh cho đồng đội bị thương, xe bắn đá sẽ không công kích.

Nếu không thì không thể đánh nữa.

Mấy năm nay chiến tranh nhỏ lẻ giữa Thổ Phiên và Đại Khang chưa từng dừng lại, đây cũng không phải lần đầu tiên Đan Châu đánh nhau với quân đội Đại Khang, gã quá hiểu biết tác phong của binh sĩ Đại Khang rồi.

Bây giờ quân Uy Thắng còn chiếm ưu thế của công sự, đánh đá thuận lợi, cho nên vẫn duy trì sức chiến đầu được.

Đồng thời khi binh lính Thổ Phiên tấn công, cũng chôn hết ở chiến hào.

Chờ khi chiến hào được lấp phẳng, quân Uy Thắng không còn ưu thế về công sự nữa, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của cựu binh Thổ Phiên đầy kinh nghiệm.

Đến lúc đó tình thế sẽ xoay chuyển nhanh chóng.

Gã cứ tập trung công kích vào một chỗ, chỉ cần mở được cửa đột phá, đánh bại một nơi trên trận địa, sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, nhanh chóng hình thành cuộc chạy loạn lớn.

Đến lúc đó gã sẽ giết ngược lại.

Cho nên, mặc dù Đan Châu kinh ngạc phẫn nộ vì sự xuất hiện của nỏ liên hoàn Gia Cát, nhưng không hoảng loạn.

Nhưng ngay lúc này, gã nghe thấy tiếng hoan hô của quân Uy Thắng.

Phát hiện rất nhiều quân Uy Thắng đang kêu gọi ‘Cửu công chúa’, Đan Châu híp mắt nhìn về đỉnh dốc Đại Mãng.

Ngay khi nhìn thấy Cửu công chúa đánh trống ở đỉnh núi, Đan Châu đột nhiên đứng lên.

Là một lão tướng, gã hiểu rất rõ điều này có ý gì.

Cùng là một quân đội, có và không có sĩ khí, sức chiến đấu sẽ khác nhau như trời với đất.

Chỉ cần Cửu công chúa còn sống, sĩ khí của quân Uy Thắng không thể tiêu tan.

Tất cả kế hoạch lúc trước của gã đều vô ích.

Đừng nói là bắt sống Cửu công chúa, chính gã cũng không rõ liệu mình có thể sống sót rời khỏi Đại Khang hay không.

Chỉ trong nháy mắt, Đan Châu đã đưa ra quyết định!

Thà cắt đứt một ngón còn hơn là khiến mười ngón đều bị thương!

Cần nhanh chóng tìm ra một điểm, đột phá với tốc độ nhanh nhất, sau đó lên núi bắt Cửu công chúa.

Chỉ cần bắt được Cửu công chúa, quân Uy Thắng sẽ tự sụp đổ.

Đan Chân nhanh chóng nhìn qua chiến trường, sau khi suy xét cẩn thận, lựa chọn trận địa số 3.

Mặc dù chỗ đó có nỏ liên hoàn Gia Cát, nhưng chiến hào đã bị lấp phẳng, là nơi có khó khăn nhỏ nhất để đột phá.

Hú! Hú hú!

Một tráng hán phía sau Đan Châu thổi kèn.

Lính truyền lệnh cũng múa cờ xí, tuyên bố mệnh lệnh mới nhất của Đan Châu.

Tiếng kèn nặng nề xuyên qua chiến trường ồn ào, truyền vào lỗ tai của binh lính Thổ Phiên ở tiền tuyến.

Binh lính Thổ Phiên ở gần trận địa thứ ba nhanh chóng hành động, vội vàng từ bỏ trận địa trước mặt, đổ về phía mục tiêu mới.

Trong nháy mắt áp lực của trận địa số ba đã tăng lên mấy lần!

Dưới áp lực của sống chết, các binh nữ điều khiển nỏ liên hoàn Gia Cát tăng vọt, động tác còn nhanh hơn cả vừa rồi.

Tất cả các nỏ liên hoàn Gia Cát đều điên cuồng bắn tên!

Chỉ là số lượng kẻ địch quá nhiều, nỏ liên hoàn Gia Cát cũng không áp chế được.

Ranh tuyến chiến đấu không ngừng đẩy mạnh về phía chiến hào.

Cựu binh và tân binh có sự chênh lệch, lão tướng và tiểu tướng cũng có sự chênh lệch.

Mặc dù tuổi tác của Mạnh Thiên Hải lớn hơn Đan Châu, nhưng bàn về kinh nghiệm thực chiến, Đan Châu hơn xa anh ta.

Đợi Mạnh Thiên Hải phát hiện sự bất thường trên trận địa số 3, người Thổ Phiên đã sắp xông tới tường đất ròi.

Nhưng Kim Phi, vì có nỏ liên hoàn Gia Cát, luôn chú ý trận địa số 3, đã phát hiện mục đích của Đan Châu trước tiên.

Vừa ra lệnh cho mấy chục nhân viên hộ tống còn lại phía sau đi tiếp viện trước, vừa gỡ cung nỏ trên eo Đại Lưu xuống, nhắm về phía trận địa số 3, phóng 2 tên lệnh liên tiếp.

Nhân viên hộ tống của hai đội lập tức lao tới trận địa số 3, khi binh lính Thổ Phiên sắp leo lên tường đất, trợ giúp quân Uy Thắng đánh lui kẻ địch.

Cuối cùng Mạnh Thiên Hải cũng phản ứng lại, bắt đầu điều người qua trận địa số 3.

Trong nháy mắt trận địa số 3 đã trở thành nơi chiến đấu kịch liệt nhất trên toàn bộ chiến trường.

Mỗi một phút một giây, đều có binh lính ngã xuống.

Có binh lính Thổ Phiên, cũng có binh sĩ của quân Uy Thắng.

Ngay cả nhân viên hộ tống cũng hy sinh mất mấy người.

Còn có binh nữ phụ trách thêm mũi tên, lúc đựng dậy, cao hơn tường đất, bị cung tên của kẻ địch bắn trúng cổ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, đã có một nữ binh mới tiến lên.

Thi thể ngày càng chất cao, dần dần ngang với tường đất, cuối cùng thậm chí còn cao hơn tường đất.

Binh lính Thổ Phiên đã sớm quen với cảnh tượng này, giẫm lên thi thể của đồng bạn, ra sức tấn công mãnh liệt hơn vào quân Uy Thắng và nhóm nhân viên hộ tống.

Phía Đại Khang hoàn toàn mất đi ưu thế về công sự, nhóm binh nữ tránh sau tường đất bắn tên, cũng hoàn toàn bại lộ trước phạm vi ngắm bắn của cung tên kẻ địch.

Số lượng nhóm binh nữ bỏ mình nhanh chóng tăng vọt, đổi một người khác lên, còn chưa kịp làm gì, đã bị bắn chết tiếp.

Nỏ liên hoàn Gia Cát cũng đồng thời tịt ngòi.

Vốn dĩ đã mất đi ưu thế về công sự, bây giờ còn mất hỏa lực áp chế của nỏ liên hoàn Gia Cát, áp lực trên quân Uy Thắng và nhân viên hộ tống nam đột nhiên tăng lên.

Kim Phi phát hiện trận địa số 3 có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào, cau mày.

Suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Tiểu đội một, đến lượt mọi người rồi!”

Đội thân vệ của y, là đội áo giáp đen còn sót lại trên dốc Đại Mãng.

“Ngứa tay lâu rồi!”

Đội trưởng tiểu đội một nhếch miệng cười: “Đại Lưu, các người phải bảo vệ tiên sinh cho tốt, nếu ông đây trở về mà phát hiện tiên sinh thiếu một cọng tóc, ông đây không vui lòng đâu!”

“Con nghé con nhà ngươi còn dạy ông đây làm việc à?” Đại Lưu đạp vào mông đội trưởng tiểu đội một một phát: “Nhanh cút đi, mau chóng xử lí kẻ địch, quay về đây hẳn hoi cho ông!”

“Tiểu đội một, xông lên với ta!”

Đội trưởng tiểu đội một cười ha ha, mang theo mười thân vệ, nâng hai cái rương đi về phía trận địa số 3.

Lúc này, trận địa số ba gần như đã thất thủ.

Rất nhiều binh lính Thổ Phiên vượt qua tường đất.

Chiến trường cũng đổi từ ngoài chiến hào, chuyển vào trong chiến hào.

“Các huynh đệ, để kẻ địch nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta!”

Đội trưởng tiểu đội một vợt tới ngoài trận địa số 3, mở rương ra.

Trong rương có một lớp vải mềm cực dày, trên vải mềm đặt từng hàng quả cầu sắt tròn xoe.

Đội trưởng tiểu đội một thổi mồi lửa, châm ngòi.

Đợi ngòi lửa đốt đến hai phần ba, dùng sức ném quả cầu sắt ra ngoài.

Quả cầu sắt lướt qua tường đất, rơi vào trong đám địch.

Nháy mắt khi rơi xuống, phát ra một tiếng ‘ầm’ thật lớn.

Tất cả kẻ địch quanh phạm vi hai trượng của quả cầu sắt đều bay lên!

Còn có rất nhiều người bị sóng xung kích đẩy ngã!

Chẳng phân biệt địch ta, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về khu vực quả cầu sắt nổ mạnh.
Chương 484: Vũ khí của thần linh

Quả cầu sắt là một quả lựu đạn do Kim Phi tạo ra.

Mặc dù đời trước y từng thực tập tại một đơn vị công nghiệp quân sự, nhưng chủ yếu chịu trách nhiệm về bộ phận máy móc, không phải chuyên gia nghiên cứu thuốc nổ.

Cho nên Kim Phi chỉ biết một số loại nguyên liệu điều chế thuốc nổ nhưng không biết số liệu tỷ lệ chi tiết, mọi thứ cần phải từ từ tìm hiểu.

Hơn nữa thuốc nổ và bom chớp sáng không giống nhau.

Khi chế tạo bom chớp sáng cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhiều nhất là bị mù.

Nhưng thuốc nổ là sản phẩm nguy hiểm ở mức độ cao, nếu xử lí không tốt sẽ phát nổ, Kim Phi phải cẩn thận khi thử nghiệm.

Cho nên tiến độ rất chậm, đến nay vẫn chưa tìm được tỷ lệ phù hợp.

Cũng vẫn chưa có cách trang bị quy mô lớn.

Lần này cuộc chiến ở Tây Xuyên quá quan trọng, ảnh hưởng đến tính mạng của y và Cửu công chúa nên y mới mạo hiểm bảo người mang theo một ít.

Dọc đường đi đều bỏ riêng ra một chỗ, cẩn thận sợ va đập.

Cũng may suốt chặng đường không xảy ra vấn đề gì, đã được đưa đến đây an toàn.

Thật ra lựu đạn mà người gà mờ như y chế tạo ra chỉ có uy lực bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với đời trước.

Nhưng âm thanh rất lớn.

Tiếng ồn lớn do vụ nổ gây ra vang vọng khắp chiến trường.

Còn ngọn lửa bắn lên trời.

Đối với những ai chưa từng nhìn thấy vụ nổ mà nói, hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.

Cộng thêm việc binh lính Thổ Phiên quá đông, người đứng sát người, hoàn toàn không biết trốn đi đâu.

Trong trường hợp này ném lựu đạn, hiệu quả thế nào không nói cũng biết.

Trực tiếp làm nổ tung một vùng rộng lớn!

Bản thân Kim Phi cũng không ngờ, một quả lựu đạn có thể giết chết nhiều người như vậy.

Một nửa chiến trường đều rơi vào im lặng, vô số binh sĩ tạm thời ngừng chiến đấu, quay đầu nhìn về phía trận địa số ba.

Ngay cả tiếng trống trên đỉnh núi cũng tạm dừng một lát.

Khi nhìn thấy ngọn lửa vẫn đang bốc cháy và những binh lính Thổ Phiên lăn lộn với ngọn lửa trên không, binh lính hai bên đều vô cùng sợ hãi.

Bọn họ đã từng nhìn thấy cảnh này bao giờ đâu?

“Thần Quang Đại Tiên hiển linh, chiến đội giáp đen thật sự có yêu pháp!”

“Đây là không phải là yêu pháp, đây là thủ đoạn của thần linh, là thần linh hạ phàm!”

“Chiến đội giáp đen quả nhiên đã nhận được sự che chở của Thần Quang Đại Tiên, tối hôm qua dốc Đại Mãng xuất hiện thần quang bảy màu, hôm nay bọn họ lại có vũ khí của thần linh!”

“Bọn họ có thần linh giúp đỡ, nếu như chúng ta còn tiếp tục tấn công, liệu có bị thần linh trừng phạt không?”

“Bây giờ chúng ta đã bị thần linh trừng phạt rồi, trước kia lúc ta đánh trận với Đại Khang, chưa bao giờ khó khăn như vậy!”

“Đúng thế, ta cũng từng đánh với người Đại Khang mấy trận, nhưng bọn chúng chưa bao giờ có thể chống đỡ được một nén nhang. Lần này địa hình đơn giản nhất, nhưng đánh đến bây giờ, quân ta đã chết nhiều người như vậy mà vẫn chưa thắng được, chắc chắn các vị thần linh đang giúp đỡ người Đại Khang”.

“Thần Quang Đại Tiên, không phải ta cố ý xúc phạm đến người!”

...

Binh lính Thổ Phiên phần lớn đều mê tín, bị nhân viên hộ tống tập kích lâu như vậy, gần đây đã trở nên hoảng loạn, bây giờ lại tận mắt chứng kiến uy lực của lựu đạn, có thể tưởng tượng sự hoảng loạn trong lòng chúng.

Không ít người bỏ đao xuống đất quỳ gối, sợ mình chọc giận thần linh.

Ở phía sau trận địa, Đan Châu cũng mang vẻ mặt sợ hãi.

“Đây là cái gì?”

Lựu đạn và bom chớp sáng hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của gã.

Thực ra tính thực tiễn trên chiến trường, hiệu quả của bom chớp sáng do Kim Phi chế tạo tốt hơn nhiều so với lựu đạn.

Sau khi kẻ địch bị mù, có thể “thu hoạch” bao nhiêu tuỳ thích.

Tuy nhiên, động tĩnh của lựu đạn lớn, hiệu quả thị giác cũng mạnh mẽ, hiệu quả uy hiếp vượt xa hiệu quả sát thương thực tế.

Tinh thần của binh lính Thổ Phiên lúc này đã xuống ngưỡng thấp nhất.

Nhiều cựu binh Thổ Phiên Trải qua hàng trăm trận chiến không sợ chết, lúc này đã có ý định rút lui.

Nếu như không phải là đội quân lâu đời thì nói không chừng đã xuất hiện cuộc tháo chạy!

“Phải nhanh chóng nghĩ cách!”

Đan Châu lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh.

So với Kim Phi, gã càng hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng mà lựu đạn mang lại.

Nhưng nhất thời, gã căn bản không nghĩ ra cách nào khắc chế lựu đạn.

Nếu có Vũ Triết ở đây thì tốt, ít nhất sẽ có người cùng gã bàn bạc cách đối phó.

Đáng tiếc hiện tại Vũ Triết căn bản không thể quan tâm đến gã.

Bên ngoài cửa thành Tây, mức độ khốc liệt của trận chiến cũng không thua kém trận địa số 3.

Với tư cách là tổng chỉ huy trận chiến, Vũ Triết thân mình còn lo chưa xong.

Trận chiến bên này phải nói từ đêm qua.

Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam đều ở dốc Đại Mãng, Khánh Hâm Nghiêu không thể không để ý tới bọn họ.

Những ngày gần đây, Khánh Hâm Nghiêu vẫn sống và ăn ở trên tường thành phía Tây, chưa rời khỏi đây một giây phút nào.

Anh ta còn ra lệnh cho cấp dưới của mình để mắt đến doanh trại Thổ Phiên và dốc Đại Mãng suốt hai tư giờ, bất kể lúc nào chỉ cần có bất thường đều phải báo cáo ngay với anh ta.

Cả đêm qua anh ta không ngủ.

Bởi vì chiều hôm qua anh ta nhận được thư bồ câu của quân Thanh Nguyên, biết rằng tối nay quân Thanh Nguyên sẽ tấn công cửa thành Đông.

Chỉ có 2000 binh lính Thổ Phiên canh giữ cửa thành Đông, đương nhiên không đáng để Khánh Hâm Nghiêu đích thân trấn áp.

Anh ta phái một giáo úy dẫn người đến phối hợp với quân Thanh Nguyên, còn anh ta vẫn canh giữ tường thành Tây.

Sau khi màn đêm buông xuống, anh ta vẫn luôn quan sát những gì đang diễn ra bên dưới.

Để đảm bảo an toàn cho Hàn Phong, số người biết kế hoạch nằm vùng rất ít, đương nhiên Khánh Hâm Nghiêu cũng không biết.

Nhưng anh ta có dự cảm rằng Kim Phi đã lên kế hoạch hành động ở cửa thành Đông và núi Mao Nhi thì rất có khả năng sẽ có những hành động tiếp theo.

Cho nên số lượng binh lực tập trung ở cửa thành Tây đông hơn nhiều so với cửa thành Đông.

Nếu như bên ngoài thành có tình huống bất ngờ xảy ra, anh ta có thể ngay lập tức tiếp viện cho dốc Đại Mãng.

Kim Phi đã không để anh ta thất vọng, cuộc chiến ở núi Bảo Nhi và cửa thành Đông còn chưa nổ ra, doanh trại Thổ Phiên đã hỗn loạn trước rồi.

Khi nhìn thấy thường dân chiếm được trại ngựa, còn thuận tay dắt hết ngựa chiến của Đan Châu, Khánh Hâm Nghiêu kích động đến mức suýt hét lên.

Đây là một đòn quá tàn nhẫn!

Tương đương với việc Kim Phi không điều động bất kỳ binh lính nào của dốc Đại Mãng đã có thể đánh gãy hai chân của Đan Châu.

Không những tàn nhẫn mà còn xảo quyệt.

Khánh Hâm Nghiêu là một vị tướng truyền thống, có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ ra cách này.

Tiếp theo, Khánh Hâm Nghiêu lại nhìn thấy một đội khác cầm đuốc rời khỏi dốc Đại Mãng, đi về phía Bắc.

Mặc dù đây là quyết định lúc nhất thời của Kim Phi, y cũng không liên lạc trước với Khánh Hâm Nghiêu, nhưng Khánh Hâm Nghiêu không phải là kẻ ngốc, anh ta nhanh chóng phán đoán Kim Phi có khả năng sẽ tấn công cửa thành Bắc nên đã ngay lập tức phái một đội quân tới.

Nếu như thực sự đánh nhau, đội này có thể phối hợp cùng đánh.

Không ngờ, trước khi đội quân vào vị trí, lính trinh sát đã tới báo tin quân Thổ Phiên trấn thủ cửa thành Bắc đã rút lui.

Khánh Hâm Nghiêu đoán được kế hoạch của Đan Châu, đang nghĩ cách thông báo cho dốc Đại Mãng thì thấy binh lính đang bắt đầu tập kết tại doanh trại Thổ Phiên.

Khánh Hâm Nghiêu lúc đó nhận ra sự việc có gì đó không đúng lắm, ngay lập tức ra lệnh cho quân đội ở cửa thành Tây chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng hành động của Đan Châu nhanh hơn anh ta dự đoán, bên phía anh ta còn chưa kịp chuẩn bị xong thì Đan Châu đã dẫn quân tiến về phía dốc Đại Mãng.

Khánh Hâm Nghiêu sốt ruột phát điên khi nhìn thấy cột khói ở phía Tây, anh ta lập tức mở cửa thành Tây, đích thân dẫn đội quân chém giết ra ngoài.

Trước khi Đan Châu đến, cầu đá trên sông Hộ Thành đã bị phá dỡ, chỉ có thể sử dụng cầu treo.

Kết quả, anh ta vừa thả cầu treo xuống, Vu Triết đã dẫn người giết đến.

Anh ta vừa vội vàng đến dốc Đại Mãng để tiếp viện, vừa cố gắng hết sức để ngăn cản.

Thế là hai bên bùng nổ cuộc chiến sinh tử khốc liệt để tranh giành cây cầu treo .
Chương 485: Lòng như lửa đốt

Trong thời bình, trên con hào đều có cầu đá hình vòm hoặc cầu gỗ lớn.

Để phòng ngừa kẻ địch đi qua cầu, cầu đá và cầu gỗ ở thành Tây Xuyên đều đã bị phá hủy.

Dù sao, sông Hộ Thành có thể cắt đứt, đợi sau khi kẻ địch rút lui thì sửa lại một chút là được.

Thời kỳ chiến tranh, người ta thường sử dụng những cây cầu treo đơn sơ.

Là loại dùng nút thòng lọng buộc các ván gỗ lại thành một cây cầu.

Thuận tiện, nhưng lại không chắc chắn.

Cuộc chiến vô cùng khốc liệt, cầu treo cuối cùng cũng bị phá hủy…

Lần này Khánh Hâm Nghiêu hoàn toàn bị ngăn ở bên này hào không thể đi qua.

Nghe âm thanh huyên náo từ phía tây truyền tới, Khánh Hâm Nghiêu cũng sắp phát điên rồi.

Nếu như dốc Đại Mãng bị công phá, Đan Châu bắt được Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu cho dù bảo vệ được thành Tây Xuyên thì cũng chỉ còn đường chết.

Anh ta vừa phái người đi thông báo cho người ở thượng nguồn đóng kín cửa cống, vừa bảo binh lính chạy về phía cửa thành Bắc, muốn đi vòng qua cửa thành Bắc đến dốc Đại Mãng.

Nhưng cả hai biện pháp đều tốn không ít thời gian.

Khánh Hâm Nghiêu cũng không biết có kịp hay không, anh ta chỉ có thể liều mạng thúc giục đội ngũ tăng tốc.

Trong thành Tây Xuyên, bởi vì trận chiến bao vây thành diễn ra cách đây không lâu, cộng thêm trận ồn ào cả đêm hôm qua, lòng người đã trở nên hoang mang.

Nghe tiếng bước chân rầm rập trên đường, dân chúng nhao nhao từ khe cửa nhìn ra ngoài.

“Binh lính chạy nhanh như vậy, không phải là kẻ địch lại tấn công thành đấy chứ?”

“Kẻ địch ở cửa thành Tây, bọn họ lại chạy hướng Đông, không lẽ người Thổ Phiên đã đánh đến đây rồi?”

“Binh lính chạy rồi thì chúng ta phải làm thế nào đây?”

Dân chúng lo sợ nhưng không dám tùy tiện đi ra ngoài, chỉ có thể tránh ở trong nhà lặng lẽ cầu nguyện.

Cả tòa thành giống như bị một tầng mây đen bao phủ, trở nên nặng nề u ám hơn.

Lòng Khánh Hâm Nghiêu như lửa đốt, cảm thấy tốc độ của bộ binh quá chậm, dứt khoát tập hợp tất cả kỵ binh trong thành, dẫn đội kỵ binh cưỡi ngựa chạy như điên, muốn đến chi viện càng nhanh càng tốt.

Trương Lương cũng lo lắng không khác gì Khánh Hâm Nghiêu.

Trận chiến giữa chiến đội áo giáp đen và kẻ địch vừa bắt đầu đã vô cùng ác liệt.

Mũi tên của nhóm binh lính nữ đã sớm dùng hết, nhưng các cô ấy cũng không nhàn rỗi, lập tức cởi bao bố trên lưng xuống.

Trong bao có năm đoạn ống thép, mỗi đoạn dài chừng nửa thước, sau khi nối lại với nhau thì được một thanh giáo dài dài hai thước rưỡi.

Tay các cô gái cầm giáo dài, theo sau các binh lính nam từ khe hở trên vai họ hỗ trợ họ đánh chết kẻ thù.

Dựa vào sự vững chắc của chiến đội áo giáp đen, các binh sĩ hoàn toàn mặc kệ phòng ngự, đội hình chiến đấu hình tam giác giống như một chiếc xe tăng có gai, hung hãn xuyên qua đội hình địch.

Mỗi chỗ đi qua đều có xác người ngã xuống.

Nhưng quân số của Thổ Phiên gấp mười lần bọn họ, hơn nữa Đan Châu còn ra lệnh tử chiến, cuộc công kích vô cùng điên cuồng.

Cácnhân viên hộ tống có giết thế nào, kẻ địch ở xung quanh cũng không giảm bớt.

Giống như vĩnh viễn cũng không giết hết.

Nếu không phải ý chí của các nhân viên hộ tống đã được rèn đúc, nói không chừng bọn họ đã gục ngã lâu rồi.

Nhân viên hộ tống mặc dù trải qua thời gian dài huấn luyện, bây giờ được ăn uống đầy đủ, thể lực của bọn họ cũng tốt hơn nhưng cũng không phải làm bằng sắt.

Đánh từ trời tối đến khi trời sáng, rất nhiều nhân viên hộ tống đều lộ vẻ mệt mỏi động tác cũng dần trở nên chậm chạp.

Đây chính xác là kế hoạch của kẻ địch.

Bọn chúng muốn dựa vào ưu thế về nhân lực, làm hao tổn quân số của chiến đội áo giáp đen.

Chiến đội áo giáp đen là một thể hoàn chỉnh, chỉ cần mở ra một khoảng trống, là có thể phá vỡ đội hình, đánh bại các nhân viên hộ tống.

Đúng lúc này Trương Lương cùng các nhân viên hộ tống nhìn thấy cột khói từ phía Nam.

Ba cột khói màu đỏ là báo động cấp cao nhất.

Nghĩa là kẻ địch đã phát động tổng tấn công, Kim Phi cũng không chắc có thể phòng thủ dốc Đại Mãng.

“Các anh em, giết về thôi!”

Trong nháy mắt Trương Lương ra quyết định.

Những nhân viên hộ tống vốn đã lộ vẻ mệt mỏi, lập tức như được tiêm chất kích thích trở nên hưng phấn, hai mắt đều đỏ ngầu.

Bọn họ lập tức thay đổi hướng đi, phe tấn công chuyển từ phía Bắc sang đi về phía Nam.

Thật ra Trương Lương cùng tất cả các nhân viên hộ tống đều biết, Kim Phi đốt khói không phải yêu cầu bọn họ trở về chi viện.

Ngược lại là thông báo bọn họ không phải quay về.

Bởi vì một khi dốc Đại Mãng thất thủ, bọn họ không biết gì mà quay đầu trở về, rất có thể sẽ trúng mai phục.

Nhưng các nhân viên hộ tống không quan tâm được nhiều như vậy.

Trong mắt bọn họ, Kim Phi mới là quan trọng nhất.

Trước khi đến làng Tây Hà, bọn họ ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, cả gia đình chen chúc trên một cái giường hỏng, chịu cảnh đói khát.

Trẻ con vì đói bụng nên không ngủ được, ban đêm khóc lóc khiến cho người ta đau lòng, nhưng cũng không làm gì được.

Bọn họ cũng không có quần áo để mặc, rất nhiều đứa trẻ đã tám chín tuổi nhưng vẫn cởi truồng chạy ngoài đường.

Gặp phải ngày mưa lớn, nước còn chảy cả vào trong nhà.

Khi gia nhập đội hộ tống, bọn họ được phân một gian nhà ngói chắc chắn, không cần lo nước sẽ chảy vào nhà nữa.

Bọn nhỏ cũng không lo bị chết đói, mỗi ngày đều được ăn thịt.

Quần áo thì càng không phải nói.

Nhà máy lớn nhất ở làng Tây Hà ở là xưởng dệt, chỉ cần làm công cho kim Phi thì không lo thiếu mặc.

Không có Kim Phi thì cũng không có bọn họ hôm nay.

Nếu như Kim Phi bị Đan Châu bắt được, thì mọi thứ của làng Tây Hà cũng tan thành mây khói.

Cho dù bọn họ đánh hạ được cửa thành Bắc thì có ích lợi gì?

Các nhân viên hộ tống thấy cột khói, tướng lĩnh Thổ Phiên cũng nhìn thấy.

Mặc dù không rõ cột khói có ý nghĩa gì nhưng tướng lĩnh Thổ Phiên biết nhất định phải ngăn đối phương hành động.

Cho nên binh sĩ Thổ Phiên tấn công càng điên cuồng hơn.

Nếu như Kim Phi ở đây, nhất định y sẽ nhớ tới đám thây ma mình từng thấy trong phim.

Chiến đội áo giáp đen bây giờ giống như một chiếc ô tô bị vô số thây ma vây quanh.

Trương Lương biết cứ tiếp tục như thế này không phải biện pháp, anh ta cau mày hét về phía sau: “A Bội, ra tay đi!”

Khi Khánh Mộ Lam chiêu mộ binh lính nữ ở làng Tây Hà, Tiểu Ngọc là người đầu tiên ghi danh tham gia, người thứ hai là A Bội!

Với sức mạnh không hề thua kém nam giới cùng phong cách chiến đấu mạnh mẽ, cô ấy chính là người trưởng thành nhanh nhất trong số các binh lính nữ.

Hai trăm binh lính nữ lần này là do cô ấy thống lĩnh.

Sau khi nhận lệnh của Trương Lương, A Bội lập tức rút trở về trung tâm đội hình chiến đấu.

Ở đây, có một nhóm binh lính nữ khiêng một chiếc rương, cho dù trận chiến khốc liệt đến đâu họ cũng không đến hỗ trợ.

Bởi vì Trương Lương và A Bội đều nghiêm túc dặn dò, trong rương chứa đồ vật có thể cứu mạng không được để bất kỳ ai chạm vào.

Sau khi Trương Lương ra lệnh dừng tấn công, A Bội dè dặt mở rương ra.

Bên trong rương là cũng lựu đạn.

A Bội thấy Trương Lương gật đầu, cô ấy lấy ra một quả lựu đạn, châm lửa rồi ném về quân địch ở phía xa.

Trải qua một lần bị bom chớp sáng công kích, tướng lĩnh Thổ Phiên đã lờ mờ hiểu được đặc tính của loại bom này.

Nhìn Thấy A Bội ném ra một vật hình tròn, hắn lập tức nghĩ đó là bom chớp sáng

Hắn hô to nhắc nhở: “Mọi người nhắm mắt lại!”

Lý do quân đội Thổ Phiên mạnh mẽ trong chiến đấu ngoại trừ thể lực và ý chí chiến đấu thì vô cùng phục tùng mệnh lệnh.

Nghe được tướng lĩnh nhắc nhở rất nhiều binh sĩ theo bản năng nhắm mắt lại.

Không thể không nói,vị tướng này cũng rất thông minh.

Nếu như A Bội thực sự ném ra một quả bom chớp sáng, thì lần này coi như bọn họ phí công vô ích.

Tiếc rằng thứ A Bội ném là lựu đạn.

Những gì diễn ra ở dốc Đại Mãng lại một lần nữa diễn ra ở đây.

Cùng với một tiếng nổ lớn, binh sĩ Thổ Phiên bị thổi bay.

Sau đó một ngọn lửa phóng lên cao cùng sóng xung kích quét qua.

Trong đám đông, từ trung tâm là điểm nổ xuất hiện một khoảng trống rộng hai trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK