Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391: Có cách

“Bao vây chúng ta ư?"

Đại đội trưởng của nhân viên hộ tống cười khẩy, quay đầu nhìn tiểu đoàn trưởng.

Tiểu đoàn trưởng vừa rồi luôn đứng sau lưng, nhưng sau khi trải qua trận chiến kênh Hoàng Đồng và chiến đấu với quân chính quy của Đảng Hạng, trong mắt tiểu đoàn trưởng, Trần gia chính là một kẻ quê mùa, tiểu đoàn trưởng lười cãi nhau với ông ta.

Quá thấp kém.

Thấy đại đội trưởng quay đầu, tiểu đoàn trưởng khẽ gật đầu.

"Để ông đây giết chết bọn chúng!"

Đại đội trưởng giơ tay lên bắn một mũi tên lệnh lên trời.

Nhân viên hộ tống đã sớm chuẩn bị xong bèn gỡ bỏ rơm rạ dùng để che đậy cung nỏ hạng nặng ra, xe bắn đá bên trong tường rào cũng được giải trừ lớp bọc bên ngoài.

Mấy giây sau, từng đợt tên của cung nỏ hạng nặng bay vào trong đội ngũ của binh lính tư nhân.

Trần gia dù sao cũng không phải là một tướng quân thực sự, cũng căn bản không ngờ "Thổ phỉ" lại có cung nỏ hạng nặng, để gây áp lực cho kẻ địch, ông ta cố ý tập hợp binh lính tư nhân, đứng trên đất trống, nhìn khá có khí thế.

Bây giờ thì hay rồi, binh lính tư nhân đứng xếp hàng trước mặt cung nỏ hạng nặng, là mục tiêu sống.

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng giống như xâu kẹo hồ lô vậy, một mũi tên có thể xuyên qua người mấy binh lính tư nhân.

Giờ phút nguy hiểm đó, xe bắn đá cũng khởi động, từng vò dầu hỏa đang cháy ầm ầm lao vào trong bãi lau sậy.

Lau sậy khô héo bốc cháy ngay lập tức, còn được dầu hỏa trợ giúp, bãi lau sậy trong mấy phút ngắn ngủi đã bị đốt thành biển lửa.

Sau một đợt tấn công bằng dầu hỏa, nhóm nhân viên hộ tống lại bắt đầu ném lựu đạn.

Trong một lúc, tiếng nổ vang bên tai không dứt, binh lính tư nhân bị dọa sợ trốn trong bãi lau sậy hét lên thảm thiết xông ra ngoài, nhân viên hộ tống trên đất trống cũng bị cung nỏ hạng nặng dọa sợ mất mật, điên cuồng chạy về phía sau.

Toàn bộ chiến trường trực tiếp rơi vào hỗn loạn.

"Tại sao có thể như vậy? Bọn chúng sao có thể có cung nỏ hạng nặng?"

Trần gia trợn tròn mắt.

Mấy thế gia nhìn thì nghiêm trang đạo mạo, thực ra tranh đấu lẫn nhau vô cùng quyết liệt.

Từ khi biết tất cả kho lương nhà họ Tạ đều bị nhắm đến, Trần gia cho rằng kẻ ra tay là những thế gia khác, muốn thừa dịp thiên hạ đại loạn, tìm một đám thổ phỉ tới cướp địa bàn nhà họ Tạ.

Loại chuyện này trước kia cũng từng xảy ra.

Mười mấy năm trước, nhà họ Hà ở Giang Nam có tốc độ quật khởi rất nhanh, cũng thèm muốn địa bàn nhà họ Tạ, nhiều lần gây chuyện công khai lẫn bí mật.

Trần gia trước khi tới đã chuẩn bị tinh thần đánh một trận ác liệt.

Nhưng Trần gia cũng không sợ, có câu phép vua thua lệ làng, nơi này dù sao cũng là địa bàn nhà họ Tạ, số người phe ta gấp mấy lần đối phương, đối phương cho dù có mạnh, cũng không thể một chọi mấy chục được đúng chứ?

Kết quả là bây giờ trận chiến vừa mới bắt đầu, đối phương còn chưa ra mặt đã đánh tan phe ta.

Thổ phỉ nào có cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá và lựu đạn?

Thổ phỉ nào năng lực chiến đấu mạnh như vậy?

Đây mà là thổ phỉ ư?

Bây giờ mà có người nói với Trần gia những người này là Ngự Lâm Quân, Trần gia cũng tin.

Không, Ngự Lâm Quân cũng không có cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá và lựu đạn!

Đây là vũ khí và phương thức tác chiến độc quyền của tiêu cục Trấn Viễn!

Nghĩ tới đây, Trần gia đột nhiên như bị sét đánh ngang tai!

Kẻ đang cướp lấy kho lương thực ở trước mặt, là tiêu cục Trấn Viễn!

"Xong rồi!" Trần gia lòng như tro tàn!

Binh lính tư nhân có thể không biết tiêu cục Trấn Viễn, nhưng Trần gia cũng là một trong những nhà buôn lương thực do nhà họ Tạ đào tạo, không thể không biết tiêu cục Trấn Viễn.

Thực ra, năm ngoái Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam thu mua lương thực, ông ta chính là một trong những nhà buôn lương thực dẫn đầu trong việc gây khó dễ.

Nếu là những thế gia khác tới cướp địa bàn, bọn họ còn có thể phản kháng và đàm phán, nhưng gặp phải tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ e là ngay cả cơ hội để cầu xin tha thứ cũng không có!

Người dân ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn bao nhiêu, thế gia quyền quý lại căm hận bấy nhiêu.

Từ khi Kim Phi tuyên bố đánh thổ hào chia ruộng đất, hai phe đã lâm vào cục diện không chết không thôi.

Suy nghĩ như vậy, Trần gia quay đầu ngựa lại chuẩn bị tìm đường chạy.

Nhưng tuấn mã vừa xoay người, một mũi tên của cung nỏ hạng nặng đã lao tới, Trần gia bay thẳng ra ngoài!

Trận chiến cũng không dừng lại vì Trần gia chết, vẫn tiếp tục.

Binh lính tư nhân do nhà buôn lương thực đào tạo, phần lớn là kẻ liều mạng, đối với thổ phỉ và phủ binh thì bọn chúng rất đáng sợ, nhưng đối với nhân viên hộ tống được trang bị đầy đủ thì bọn chúng chỉ là một lũ ô hợp.

Trận chiến cũng không kéo dài quá lâu đã kết thúc.

Bởi vì hai phe hoàn toàn không cùng đẳng cấp, binh lính tư nhân bị đánh tả tơi, không còn chút sức nào để đánh trả!

Tiểu đoàn trưởng thấy đánh xong hết rồi, bèn ra lệnh cho nhân viên hộ tống dừng tấn công, kêu gọi đầu hàng.

Dẫu sao binh lính tư nhân cũng là con cháu Viêm Hoàng, giai đoạn phát triển sau này của Giang Nam, cũng cần lao động tay chân, thế nên Kim Phi cũng không muốn đuổi cùng giết tận.

Huống chi tiếp theo phải chở lương thực đến Xuyên Thục, những binh lính tư nhân này chính là sức lao động miễn phí có sẵn.

Binh lính tư nhân sớm đã bị đánh tơi tả từ lâu, nghe được tiếng kêu gọi đầu hàng, tranh nhau vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất chờ bị xử lý.

Bên ngoài bãi lau sậy, kẻ thăm dò do nhà họ Tạ phái tới thấy trận chiến đã kết thúc, xoay người chạy.

...

Nhà họ Tạ tự xưng là một gia tộc trí thức, quy củ trong gia tộc cực kì nhiều, làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn chính là một trong số đó.

Đến ban đêm, trong làng rất ít khi có người hoạt động, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi sớm.

Nhưng đêm hôm nay, đèn đuốc bên trong tổ trạch nhà họ Tạ sáng bừng, người nhà họ Tạ ngồi đầy từ đường.

Lão gia chủ nhà họ Tạ vốn luôn trầm tĩnh, lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, sầm mặt ngồi trên ghế chính, nghe thuộc hạ báo cáo.

"Phụ thân, bọn đánh cướp kho lương căn bản không phải thổ phỉ, là tiêu cục Trấn Viễn!"

Gia chủ nhà họ Tạ tức giận nói: "Kim Phi thật quá đáng, năm ngoái còn biết bỏ tiền mua lương, năm nay phái luôn người tới cướp, trong mắt y còn có luật pháp, còn có đạo nghĩa hay không?"

Xe bắn đá, cung nỏ hạng nặng và lựu đạn là vũ khí đại diện cho tiêu cục Trấn Viễn, ngay cả Trần gia cũng có thể đoán ra thân phận của nhân viên hộ tống, huống chi người nhà họ Tạ?

"Kim Phi ức hiếp người quá đáng!"

"Lão tổ tông, chúng ta phải đến Xuyên Thục, tìm Kim Phi đòi một lời giải thích!"

Người nhà họ Tạ đều vô cùng căm giận.

Không chỉ toàn quân bên Trần gia chết hết, những kho lương khác cũng vậy.

Để tích trữ lương thực, nhà họ Tạ đã rút ra một số vốn lớn, nếu phần lương thực này bị mất đi, nhà họ Tạ cũng chịu thiệt hại nghiêm trọng.

Bọn họ thật vất vả bồi dưỡng nhà buôn lương thực và binh lính tư nhân, đều bị tiêu cục Trấn Viễn tiêu diệt hết sạch.

Hiện tại thời thế hỗn loạn, Giang Nam lại càng loạn hơn, không có lương thực và binh lính tư nhân bảo vệ, nhà họ Tạ sẽ trở thành một đám thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.

Hơn nữa còn là đám thư sinh yếu đuối ngồi trên núi vàng núi bạc.

"Tất cả câm miệng!"

Lão gia chủ dùng gậy đập mạnh xuống bàn, mắng: "Ở đây nổi giận thì có ích gì? Vừa rồi người nào nói phải đi Xuyên Thục tìm Kim Phi đòi một lời giải thích, đứng lên ta xem thử, ngày mai ta tiễn ngươi đi!"

Lời nói vừa dứt, từ đường lớn như vậy lập tức trở nên yên lặng như tờ.

Người nhà họ Tạ vừa rồi tranh cãi quyết liệt là vậy, nhưng nếu thực sự bảo bọn họ đến Xuyên Thục thì họ lập tức kinh sợ.

Trong mắt những gia tộc quyền quý, Kim Phi chính là ma vương giết người không cần dao, đến Xuyên Thục chất vấn Kim Phi, chẳng phải là chuột liếm mặt mèo, tự tìm đường chết sao?

"Nếu không dám đi thì đừng la hét nữa!"

Lão gia chủ lạnh giọng nói: "Gặp chuyện phải biết nghĩ biện pháp giải quyết, ở nhà mà nổi giận là kẻ bất tài!"

"Phụ thân có cách để đối phó sao?"

Gia chủ hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Những người khác trong tộc Tạ nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn lão gia chủ.
Chương 1392: Hy vọng

Lão gia chủ ngồi ở vị trí chủ vị, cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi thở dài.

Trong mắt người dân, Kim Phi chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nhưng trong mắt lão gia chủ, Kim Phi chính là một kẻ không có quy củ không sợ trời không sợ đất, một kẻ kiêu hùng đảo loạn thế gian!

Loạn thế xuất anh hùng, vào cuối mỗi vương triều luôn có những hào kiệt từ các nơi dẫn dắt người dân vùng lên để tồn tại.

Xuyên suốt lịch sử, không tìm được người thứ hai giống Kim Phi.

Thực ra khi Kim Phi vừa mới quật khởi, Lão gia chủ đã biết đến y, nhưng ông ta lại không quá coi trọng.

Giang sơn thời đại nào cũng có người tài xuất hiện, mặc dù biểu hiện của Kim Phi rất kinh người, nhưng dù sao cũng chỉ là một Nam tước nhỏ bé, hơn nữa còn không có bất kì thực quyền nào, rõ ràng không được Hoàng đế coi trọng.

Ở thời đại giai cấp đã ăn sâu này, những người mà không có xuất thân giống như y, căn bản không có cơ hội để cất đầu dậy.

Đặc biệt là sau khi nghe nói Kim Phi thành lập tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, Lão gia chủ lại càng coi thường Kim Phi, cho rằng y là tên nông dân miền núi quê mùa chưa trải sự đời, chỉ biết kiếm tiền.

Mãi đến khi Kim Phi cứu giá ở kinh thành, được phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Lão gia chủ mới lại chú trọng đến Kim Phi.

Không bao lâu, sau khi Kim Phi trở lại Xuyên Thục, sau đó bị tập kích ở Đông Hải, Tứ hoàng tử giết cha soán vị, phiên vương ở các nơi cũng lần lượt tự mình xưng vương, cả Đại Khang rơi vào hỗn loạn.

Nhưng cũng không được bao lâu, Kim Phi trở về từ Đông Hải, nâng đỡ Cửu công chúa đăng cơ xưng đế, trở thành Nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử, sau đó ban hành một loạt chính sách mới.

Trong đó bao gồm cả việc đánh cường hào phân chia ruộng đất.

Thời đại phong kiến, đất đai chính là tài nguyên sản xuất quan trọng nhất. Khi các hào kiệt khác tạo phản, đều sẽ cố gắng hết sức để nắm hết ruộng đất vào trong tay mình, hoặc thưởng cho thuộc hạ để lôi kéo lòng người.

Nhưng Kim Phi thì khác, y dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn liều chết giành lấy đất đai, vậy mà bản thân y lại không lấy dù chỉ một chút, cũng không thưởng cho tướng sĩ dưới trướng, mà chia toàn bộ cho người dân.

Khi vừa mới nghe được tin tức này, Lão gia chủ lại không thèm bận tâm, cho rằng Kim Phi đang mua danh trục lợi, để lừa người dân hô khẩu hiệu.

Dù sao thì có ai chịu chia mỡ trong miệng với người lạ mà mình không quen biết cơ chứ?

Kết quả không lâu sau, Xuyên Thục truyền tới tin tức, Kim Phi thực sự đã chia ruộng đất cho người dân.

Lúc này Lão gia chủ mới bắt đầu chú trọng đến việc này, chú trọng đến Kim Phi.

Cùng với tình báo liên quan đến Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn không ngừng được gửi tới, tâm trạng của Lão gia chủ cũng ngày càng nặng nề.

Kim Phi che giấu quá tốt, trước khi quật khởi y chủ yếu làm buôn bán, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn chiếm đoạt đất đai, cũng không công khai phát biểu bất kì lời bàn luận có liên quan nào.

Vì vậy, nhiều thế gia quyền quý và Lão gia chủ nhà họ Tạ còn từng cười nhạo Kim Phi, cho rằng y chính là một kẻ miền núi sợ nghèo, chỉ biết kiếm tiền, không biết đất đai mới là nền móng của một gia tộc truyền lại.

Đến khi Kim Phi ra tay với đất đai, các thế gia quyền quý đều chết lặng.

Nhưng lúc đó Kim Phi đã phát triển, trong tay không chỉ có tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, mà còn có sự giúp đỡ của nhà họ Khánh, cùng với vũ khí cường đại, thế gia quyền quý đã không thể làm lay chuyển địa vị của Kim Phi ở Xuyên Thục nữa rồi.

Cho nên khi nghe nói Kim Phi bị Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp chặn ở kênh Hoàng Đồng, thế gia quyền quý đều vui mừng khôn xiết, Lão gia chủ nhà họ Tạ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không vui mừng được mấy ngày, bọn họ nghe nói tiêu cục Trấn Viễn đột kích thành Tương Vương, giết chết cả nhà Tương vương và các thế lực trực hệ dưới trướng ông ta.

Sau khi bọn họ lại nhận được tin tức, nhật báo Kim Xuyên đăng bài viết Kim Phi quét sạch quân chinh chiến phía Nam và quân Tần Vương của Đảng Hạng ở kênh Hoàng Đồng, bắt sống cha con Tần vương.

Lúc đó Lão gia chủ lập tức nhận ra nhà họ Tạ sắp tiêu đời rồi, nhưng ông ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Nếu tin tức mà ông ta nhận được không sai, thì Kim Phi hẳn là mới trở về Xuyên Thục chưa được mấy ngày, vậy mà đã ra tay với Giang Nam rồi sao?

“Trọng Nhi, Phong Nhi ở lại, những người khác giải tán đi!”

Lão gia chủ mệt mỏi phất tay, ra hiệu cho những người khác rời đi, để con trai lớn làm gia chủ và người con trai thứ bảy có tư duy nhạy bén nhất ở lại.

Đợi sau khi những người khác đã rời đi, Gia chủ vội vàng hỏi: “Cha, cha có biện pháp gì không?”

Sở dĩ ông ta có thể ngồi lên vị trí gia chủ, không phải vì ông ta có năng lực mạnh nhất trong số tất cả những người con trai, mà bởi vì ông ta là con trai trưởng.

Vì vậy Lão gia chủ không thèm để ý ông ta, mà nhìn người con trai thứ bảy: “Phong Nhi, con cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”

“Chuyện đã tới nước này, còn có thể xử lý như thế nào. Cho người đi đàm phán với Kim Phi thôi, xem thử y muốn làm gì.” Tạ Lăng Phong bất lực nói.

“Đàm phán sao?” Gia chủ Tạ Lăng Trọng khẽ cau mày.

“Kim Phi là người xảo trá ngoan cố, làm việc cực đoan, thái độ cư xử với thế gia quyền quý vô cùng cứng rắn và căm thù. Đối với những kẻ phản nghịch như vậy, cách tốt nhất chính là tiêu diệt y trước khi y chưa phát triển, đáng tiếc thế lực của Kim Phi đã quá lớn mạnh rồi, không thể tiêu diệt được.

Hơn nữa Kim Phi còn không trực tiếp cho nhân viên hộ tống cướp đoạt kho lương thực, mà để nhân viên hộ tống cải trang thành thổ phỉ, chúng ta muốn lên án y cũng không tìm được cớ.

Ngoại trừ đàm phán, chúng ta đã không còn con đường nào khác có thể đi rồi.”

Tạ Lăng Phong nói: “Thực ra con cảm thấy, nếu làm tốt chuyện này, thì cũng chưa hẳn là chuyện hoàn toàn xấu.

“Kho lương thực của chúng ta đều bị Kim Phi cướp đi rồi, còn có thể là chuyện tốt gì chứ?” Gia chủ nghe đệ đệ nói như vậy, bèn tức giận hỏi.

Lão gia chủ vẫn rất bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Phong Nhi, sao con lại nói như vậy?”

“Từ khi Kim Phi đi theo Khánh Hoài đến Thanh Thủy Cốc, tính tới tính lui vẫn chưa được hai năm, có thể nói Kim Phi vừa mới quật khởi, bối cảnh còn quá yếu, trong tay căn bản không có người nào dùng được, nếu chúng ta có thể nhân cơ hội này để hợp tác với y, đồng thời cung cấp sự trợ giúp cho y, điều này đối với nhà họ Tạ mà nói, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

Tạ Lăng Phong nói: “Nhà họ Khánh chính là một ví dụ rất tốt!”

“Đúng đúng đúng, nhà họ Khánh từ đầu đã đi theo Kim Phi, về sau nhất định sẽ là công thần, tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất gia tộc của Đại Khang!”

Gia chủ Tạ Lăng Trọng nói: “Nghe nói dưới trướng Trần Văn Nhi chỉ có Thiết Thế Hâm là một lão thần ở triều đại trước giúp đỡ. Một mình ông ta đảm nhận chức vị Thủ phủ Nội các và Lục bộ Thượng thư, nếu chúng ta tạo quan hệ với Kim Phi thì có thể xếp người đảm nhận các chức vị trọng yếu ở Xuyên Thục rồi!”

Thái độ đối xử của thế gia hào tộc với thiên tài chủ yếu là chèn ép, không chèn ép nổi thì đổi thành lôi kéo.

Thích quyền lực, nhà họ Tạ sẽ tìm quan hệ, tập trung bồi dưỡng, thích tiền thì tặng tiền, thích phong nguyệt thì tặng mỹ nhân mà họ đã bỏ một số tiền lớn ra để bồi dưỡng.

Là người thì sẽ có nhược điểm của mình, thế gia lôi kéo thiên tài, đều sẽ ra tay từ những nhược điểm này.

Mấy trăm năm nay, bọn họ đã dùng chiêu này để khuất phục không biết bao nhiêu thiên tài.

Lúc này Tạ Lăng Trọng đã bắt đầu ảo tưởng ra cảnh Kim Phi trọng dụng số lượng lớn người nhà họ Tạ, nhà họ Tạ ở trong tay ông ta phát triển thành đệ nhất Đại gia tộc ở Giang Nam rồi.

“Đại ca, huynh cũng đừng quá lạc quan, Kim Phi bây giờ đã lớn mạnh, lúc này lôi kéo y đã hơi muộn rồi, vì vậy đừng hy vọng y có thể trọng dụng người nhà họ Tạ.”

Tạ Lăng Phong hất cho Đại ca một chậu nước lạnh: “Bây giờ y có thể đừng làm khó nhà họ Tạ chúng ta, chúng ta đã phải cảm tạ trời đất rồi.”
Chương 1393: Kế hoạch hạt giống

Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng giúp người khi gặp nạn.

Thế nên lúc này có rất nhiều quyền quý hào tộc rất ghen tỵ với nhà họ Khánh.

Bây giờ quần hung chia cắt, tuy địa bàn trong tay Kim Phi không phải là lớn nhất, dân cư cũng không đông nhất nhưng lại có tiềm lực lớn nhất, cho dù các phiên vương khác có bắt tay với nhau cũng không có năng lực cùng chống lại Kim Phi!

Trước đây còn có Đông Man và Đảng Hạng có thể kìm kẹp Kim Phi, sau hai trận chiến thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng ở mùa đông năm ngoái khiến Đông Man và Đảng Hạng đã bị đánh ngã nhào, không phải mất mấy năm thì đừng nghĩ tới chuyện hồi phục trở lại.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chỉ cần Kim Phi và Cửu công chúa không tự tìm đường chết thì khả năng cao là có thể thống trị thiên hạ.

Nhà họ Khánh đã thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Kim Phi trước khi y trỗi dậy, đây là tiêu chuẩn của loài rồng.

Sau khi Kim Phi trổi dậy đã thực hiện chính sách đánh thổ hào chia ruộng đất khiến các gia tộc quyền quý đều run bần bật, chỉ có nhà họ Khánh là bình yên vô sự, vả lại quyền lực ngày càng thịnh vượng làm cho nhiều thế gia ghen tỵ với nhà họ Khánh.

Nhưng lão gia chủ lại lắc đầu nói: “Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản, Kim Phi này cực kỳ thù hằn thế gia nên cũng không nể trọng nhà họ Khánh lắm đâu.”

"Phụ thân nói đúng, sau khi Kim Phi nắm quyền kiểm soát Xuyên Thục, Khánh Hâm Nghiêu vẫn ở Xuyên Thục nhưng chức vị mãi vẫn chưa tăng: " Tạ Lăng Phong nói: "Thậm chí Khánh Hoài theo Kim Phi đến Thanh Thủy Cốc cũng không được trọng dụng, bây giờ chỉ quản lý một đội ngũ trong Thiết Lâm Quân."

"Từ nhỏ Trần Văn Nhi đã lớn lên trong hoàng thất nên biết rõ hậu quả để bên ngoại thống trị, hẳn là sẽ không ngồi xem nhà họ Khánh thống trị đâu.”

Lão gia chủ nói: "Huynh đệ Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là những người thông minh. Không vì có công lao mà kiêu ngạo, trái lại còn chủ động phân phát đất đai của nhà họ Khánh ở Xuyên Thục khi Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất.”

"Nhà họ Khánh mới ở Xuyên Thục được bao lâu? Trong tay bọn họ có thể có được mấy tất đất?" Tạ Lăng Trọng bĩu môi nói: "Nếu chỉ cho chút đất đó thôi thì ta đây cũng không thấy tiếc."

Chuyện thôn tính đất đai cần phải có quá trình, thế hệ trước của nhà họ Khánh cũng mới đến Xuyên Thục, chỉ mới cắm rễ ở đây mấy mươi năm. Còn chưa kịp đi thôn tính đất đai của người dân, mà đất đai của gia tộc đều là triều đình ban tặng và mua qua con đường chính quy.

“Tuy nhà họ Khánh không có nhiều đất lắm nhưng đó cũng là tất cả rồi!” Tạ Lăng Phong nói: “Hơn nữa không chỉ có đất đai, mà họ còn điều động một số lượng lớn binh lực hỗ trợ Kim Phi đến thành Du Quan, gồm cả tiểu đoàn Thiết Hổ tinh nhuệ nhất dưới trướng của hắn!"

"Khánh Hâm Nghiêu cũng hồ đồ quá, thế nào mà lại đưa lực lượng dưới trướng của mình cho Kim Phi, thế này chẳng khác gì là tự chặt tay mình rồi?”

Tạ Lăng Trọng vừa nghe vừa sót mà vỗ ngay vào đùi mình, như thể mình là người đưa đội quân tinh nhuệ cho Kim Phi.

"Đại ca, Khánh Hâm Nghiêu không hồ đồ đâu mà là quyết đoán!"

Tạ Lăng Phong liếc nhìn đại ca mình: "Trông như là Khánh Hâm Nghiêu tự chặt tay mình nhưng thực ra chỉ có như thế mới có được sự tin tưởng của Kim Phi và Trần Văn Nhi!"

Lão gia chủ hài lòng mà nhìn đứa con trai thứ bảy, rồi lại bất mãn nhìn con trai cả: "Trọng Nhi, Phong Nhi nói đúng, sau này gặp phải chuyện gì nên tham khảo Phong Nhi một chút!"

Tuy con trai cả không phục lắm nhưng vẫn chắp tay thưa dạ: "Dạ! Con xin ghi nhớ lời cha dạy bảo!"

Lão gia chủ sống cả đời cũng đã đấu tranh với người khác gần hết đời, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán được lòng con trai cả đang nghĩ gì.

Nhưng con trai cả từ nhỏ đã như vậy, không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều được, lão gia chủ cũng lười nói chuyện với ông ta mà chỉ nhìn qua đứa con trai thứ bảy: “Phong Nhi, lần này con hãy đi đàm phán chuyện quan trọng với Kim Phi, con đại diện cho ta và ca ca đi Xuyên Thục một chuyến đi!"

"Phụ thân ra lệnh, hiển nhiên con sẽ nghe theo!" Đứa con trai thứ bảy chắp tay dạ thưa, sau đó nói: "Nhưng phụ thân, con nghĩ không nên đi Xuyên Thục đàm phán."

“Ồ?" Lão gia chủ cau mày, sau đó nói: "Quả nhiên, sát khí của Kim Phi này rất nặng, một mình con đi Xuyên Thục thực sự không an toàn.”

"Phụ thân, cũng không phải là con sợ Kim Phi mà do chúng ta không có ca nô, đến Xuyên Thục cần phải có người kéo thuyền, chạy đến chỗ Kim Phi nhanh lắm cũng phải mất hơn một tháng mà thời gian quá dài sẽ xuất hiện nhiều biến cố!"

Tạ Lăng Phong giải thích nói: "Vả lại theo tính cách của Kim Phi, cho dù con có đến Xuyên Thục cũng chưa chắc hắn sẽ chịu gặp con. Lúc đó chẳng phải đã đi một chuyến tốn công vô ích sao?”

"Nói cũng phải," Lão gia chủ hỏi: "Vậy con định làm gì?"

“Nếu tiêu cục Trấn Viễn gây chuyện lớn như vậy, ắt phải có một cấp cao nào đó đến Giang Nam chỉ huy. Con nghĩ rất có thể là Trương Lương hoặc là Trịnh Phương, chỉ cần chỉ cần gặp bọn họ là được."

"Đúng vậy, có thể thông qua Trương Lương và Trịnh Phương để thử thái độ của Kim Phi."

Lão gia chủ gật đầu đồng tình với đề nghị của người con trai thứ bảy, sau đó nhắc nhở: "Cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn đều có xuất thân là chân đất, con mang theo nhiều vàng bạc châu báu ca nữ theo đi."

Từ xưa đến nay tặng lễ luôn là một vấn đề có kiến thức cao thâm, phải vừa khéo mà đi sâu vào lòng người mới được.

Theo ý của lão gia chủ, bọn Trương Lương Trịnh Phương đều là dân quê miền núi chưa hiểu sự đời. Nên có tặng bọn họ tranh thư pháp hay đồ cổ thì họ cũng không hiểu, chẳng thà dứt khoát thô sơ tặng họ vàng bạc châu báu ca nữ còn hơn.

“Dạ!” Người con thứ bảy dạ một tiếng: “Con sẽ cho người đi tìm hiểu một chút, xem cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn sống ở đâu?”

“Đi đi,” Lão gia chủ hơi mệt mỏi xua tay.

Sau khi người con trai thứ bảy đi rồi, lão ta lại nhìn người con trai cả đang là chủ gia đình: “Trọng Nhi, ta bảo con đưa con sắp xếp đưa con cháu gia tộc đến Xuyên Thục thế nào rồi?”

Sự trỗi dậy của Kim Phi khiến nhà họ Tạ rất áp lực, tuy rằng không muốn làm như vậy nhưng lão gia chủ buộc phải thừa nhận. Chuyện Kim Phi trỗi dậy là không thể ngăn cản được, có lẽ nhà họ Tạ sẽ thật sự diệt vong.

Thế nên khi biết được Kim Phi đã đánh bại Đảng Hạng, lão gia chủ đã nhanh chóng lập ra kế hoạch hạt giống. Yêu cầu gia chủ phải mau chọn ra một nhóm con cháu xuất sắc trong gia tộc, để bọn họ lấy thân phận người dân lưu lạc đi vào Xuyên Thục.

Người của Kim Phi hiện đang cần nhân tài, tất cả con cháu dòng chính của nhà họ Tạ đều được học hành từ nhỏ, tới Xuyên Thục kiếm đường sinh sống cũng không quá khó khăn.

Nếu may mắn được bổ nhiệm vào một bộ phận có thực quyền, trong thời gian có thể thì cũng sẽ được trọng dụng.

Chỉ cần một hoặc hai thành viên trong gia tộc leo lên vị trí cao ở Xuyên Thục, là đã có thể lôi kéo các thành viên khác trong gia tộc lại với nhau hình thành một nhóm nhỏ mới.

Dù sao xã hội phong kiến thông tin lạc hậu, họ Tạ lại chiếm phần lớn ở Giang Nam nên Kim Phi sẽ không thể nào điều tra được hết tộc người họ Tạ.

Đây là một chiêu thường được các thế gia hào tộc sử dụng trong thời kỳ loạn lạc, đồng thời cũng là bí quyết họ đã truyền lại hàng trăm năm.

Để đảm bảo kế hoạch diễn ra suôn sẻ và bảo mật, nên đích thân gia chủ Tạ Lăng Trọng đã phụ trách chuyện này.

"Phụ thân, hạt giống tham gia kế hoạch cần phải lựa chọn cẩn thận, còn cần phải nói chuyện với từng đứa một nên nào có nhanh như vậy?" Tạ Lăng Trọng phàn nàn.

"Tiêu cục Trấn Viễn sắp tới cướp sạch kho lương lực rồi, con còn định kéo dài tới khi nào nữa?"

Lão gia chủ nện cây gậy xuống đất: "Có gì mà phải nói, người được chọn không muốn tham gia thì đá khỏi gia phả!"
Chương 1394: Tặng lễ vật

Trong lúc hai cha con lão gia chủ bàn bạc kế hoạch hạt giống, con trai thứ bảy Tạ Lăng Phong cũng không nhàn rỗi, sau khi rời đi đã lập tức cho người đi hỏi thăm tin tức ở tiêu cục Trấn Viễn.

Ông ta cứ tưởng tiêu cục Trấn Viễn cử người đến Giang Nam thì cũng sẽ giấu kỹ.

Ai ngờ chỉ mới ba ngày người mà ông ta cử đi đã truyền tin lại, báo cáo Trương Lương của tiêu cục Trấn Viễn đã đến, vả lại hai người vẫn chưa lẩn trốn mà thoải mái tiến vào một trang viên cách Trường Giang không xa.

Năm ngoái các phiên vương ở các nơi lần lượt thành lập, trụ sở này đã bị họ hàng xa của Tương vương cướp đi, mấy nhân viên không di tản với đại quân đều bị giết.

Một ngày sau khi kho lương thực Phong Niên bị "thổ phỉ” cướp, Trương Lương và Khánh Hoài đưa quân Thục từ Xuyên Thục đến Giang Nam bằng thuyền hơi nước.

Trương Lương dẫn một số nhân viên hộ tống xuống tàu từ quận Trường Lĩnh, trong khi Khánh Hoài dẫn theo những người còn lại tiếp tục đi xuống, không biết đến nơi nào.

Sau khi Trương Lương xuống tàu, đã dẫn người của mình tiêu diệt nanh vuốt của họ hàng xa Tương vương đang chiếm giữ trụ sở thương hội, đồng thời dẫn người của mình tấn công trang viên của họ hàng xa Tương vương.

Trong lúc tướng quân đi vắng, mệnh quân không được chấp nhận. Năm mười mấy tuổi Trương Lương đã tòng quân, đã nhiều lần từ cõi chết bò ra nên đã nhìn quen chuyện sinh tử và anh ta còn tàn nhẫn hơn cả Cửu công chúa. Ngoại trừ người già, phụ nữ và trẻ em, họ hàng xa của Tương vương đều bị diệt tộc!

Sau đó, Trương Lương tập hợp những vật có giá trị từ nơi ở của họ hàng xa Tương vương vào một nhà kho và niêm phong lại, đồng thời dẫn nhân viên hộ tống sống trong trang viên bên cạnh.

Ở phía nam Trường Giang tương đối ít xảy ra chiến tranh nên trang viên ở đó không được xây dựng trong thành, mà ở một thung lũng cách quận Trường Lĩnh hơn mười dặm.

Nhưng khi quận trưởng quận Trường Lĩnh nghe tin Trương Lương đến, đã sợ đến mức thậm chí không dám trở về nhà vì sợ nhân viên hộ tống thanh trừ nên đã cưỡi ngựa bỏ chạy khỏi nha môn.

Trương Lương nghe tin quận thủ quận Trường Lĩnh trốn thoát nên đã cử một đội nhân viên hộ tống đến tiếp quản thành Trường Lĩnh.

Con người đều bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, cách làm quyết đoán của Trương Lương trong lúc loạn lạc là cách dễ dàng nhất để thiết lập quyền lực.

Khi đó ở quận thành Trường Lĩnh có hàng ngàn binh phủ và một đội quân cấp B, tuy đội quân cấp B này chỉ là một đội binh lính quần là áo lụa được chỉ huy bởi một thống lĩnh ẻo lả, nhưng họ có tường thành và mấy ngàn binh phủ đủ để đối phó với đội hộ tống dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên khi đoàn hộ tống đến quận Trường Lĩnh đến, binh phủ và quân cấp B đều không dám chống cự, một số còn phân tán như chim muôn tản đi và một số lại đầu hàng ngay.

Một đại đội hộ tống đã chiếm được một quận thành mà không cần phải đổ máu.

Đây là do uy danh của tiêu cục Trấn Viễn tạo ra!

Dù Tạ Lăng Phong là đối thủ cũng không khỏi cảm thấy bội phục.

Bây giờ đã rõ ràng Trương Lương đang ở quận Trường Lăng, Tạ Lăng Phong lập tức mang lễ vật và ca nữ chạy tới trang viên của họ hàng xa Tương vương.

Hàng chục xe chở lễ vật và ca nữ tạo thành đoàn xe dài.

Trưa hôm đó, đoàn xe đến cổng trang viên thì bị nhân viên hộ tống chặn lại.

"Dừng lại! Cấm đến gần cấm địa quân khu!"

Lúc này có gần một ngàn nhân viên hộ tống đang ở đây, trang viên đã bị Trương Lương cải tạo thành quân doanh.

"Vị quân gia này, xin thông báo giúp một tiếng, Tạ Lăng Phong, con trai thứ bảy của nhà họ Tạ muốn gặp Trương soái!"

Tạ Lăng Phong đưa bái thiếp ra, phía dưới bái thiếp còn có một thỏi vàng.

"Muốn gặp Trương soái ư?"

Nhân viên hộ tống cầm lấy bái thiếp, nhìn thấy thỏi vàng dưới thiếp thì cau mày: "Lấy thứ này về đi!"

"Vị quân gia này, đây chỉ là chút thành ý mà thôi!" Tạ Lăng Phong cười nhét thỏi vàng vào tay áo nhân viên hộ tống.

Nếu là quân lính canh cổng ở các phủ viện khác thì phần lớn đã ỡm ờ nhận lấy.

Nhưng nhân viên hộ tống này đã lấy thỏi vàng trong tay áo ra, ném thẳng xuống đất như một con bọ cạp độc: “Muốn ta truyền lời thì đừng đưa mấy thứ đồ này cho ta!”

Nếu đồ mình đưa bị một binh lính quần là áo lụa ném xuống đất thì chắc chắn hắn đã nổi giận đùng đùng, nhưng Tạ Lăng Phong chỉ nheo mắt rồi kiềm chế lại cảm xúc của mình.

Ông ta vừa cười vừa nhặt thỏi vàng lên xin nhân viên hộ tống thứ lỗi: “Quân gia nói phải, là ta không hiểu quy tắc, ta đường đột rồi!”

Lúc này nhân viên hộ tống mới hừ một tiếng rồi cầm tấm thiệp chạy vào trang viên.

Mấy phút sau, nhân viên hộ tống đã quay lại: "Chỉ huy đồng ý gặp ngươi, nhưng bọn ta phải kiểm tra đồ vật trên xe của các người!"

“Vị quân gia này, ta còn có thể hành thích Trương đại soái sao?" Tạ Lăng Phong cười nịnh nọt nói: "Trên xe đều là lễ vật không có binh khí!"

"Có muốn vào không?" Nhân viên hộ tống hừ lạnh một tiếng: "Muốn vào thì hợp tác để ta kiểm tra còn không thì cút!"

"Vào vào vào chứ!" Tạ Lăng Phong đành nói: "Các vị quân gia mời kiểm tra!"

Nhân viên hộ tống hừ một tiếng, vẫy tay về phía sau. Một nhóm nhân viên hộ tống đang tập luyện trong sân chạy ra, tản ra kiểm tra từng toa xe.

Sau khi xác nhận trong xe ngựa chất đầy vàng bạc châu báu và các ca nữ thì lúc này nhân viên hộ tống mới cho qua.

Khi Tạ Lăng Phong đưa gia đinh và xe ngựa đi vào, đội hộ tống cũng quay trở lại sân.

Nhưng bọn họ lại không có tâm trạng nào để luyện tập nên tụ tập lại với nhau để ríu rít thảo luận.

“Lúc nãy kiểm tra xe ngựa các ngươi thấy gì? Trong xe ngựa ta kiểm tra có một rương vàng thỏi, chói lóa đến nổi không mở mắt được!"

"Xe ngựa ta coi toàn là nén bạc chừng mấy rương, ta thấy trục xe sắp mòn luôn!"

"Lão Tam, sao ngươi không nói gì? Trong xe ngựa của ngươi có cái gì vậy?"

"Xe ngựa của ta... có cô nương?" Một nhân viên hộ tống trẻ tuổi đỏ mặt trả lời.

"Cái gì? Cô nương?"

"Đúng vậy, cả một xe toàn là cô nương!"

"Bọn họ đưa cô nương đến đây làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Tặng lễ cho Trương đại soái!"

"Lão Tam, Lão Tam, nói nhanh đi, mấy cô nương đó có xinh đẹp không?"

"Họ đều che mặt nên ta không thể nhìn rõ, nhưng xét theo dáng dấp chắc là không tệ!”

“Trong xe ngựa của ta cũng toàn là cô nương, nhưng mấy cô đó ai nấy đều cao còn ngực thì đều to tròn mà eo lại gầy đến mức nắm một cái là có thể bóp chặt!”

"Trong xe của ta cũng vậy, vừa mở cửa ra đã thơm ngào ngạt, thơm đến mức làm ta suýt té ngã!"

“Haha, hôm nay Trương soái có số hưởng rồi!"

"Đang nói vớ vẩn gì vậy, Trương soái sẽ không bị viên đạn bọc đường của địch làm sa ngã đâu, chắc chắn sẽ trả đồ lại!"

“Theo ta thấy, dù sao cũng là con trai của địa chủ đưa tới hẳn là không phải cho không đâu!"

“Đúng vậy, nếu ta là Tiểu Quế Tử, ta đã nhận thỏi vàng kia, thà đợi con của địa chủ đi rồi mới trình lên còn hơn là để họ lợi dụng!”

“Các ngươi biết cái gì, tiên sinh nói rồi con đề ngàn dặm cũng có thể sụp đổ vì tổ kiến. Hôm nay ngươi dám nhận vàng của họ, thì ngày mai sẽ đưa cho ngươi cả rương!"

"Đưa cả rương còn không tốt sao! Vậy ta đây phát tài rồi!"

"Ngươi tưởng rằng con địa chủ sẽ cho không ngươi sao? Bọn họ ngươi một rương thì phải trả lại hai rương lợi ích!"

“Đúng vậy, Lão Từ Đầu còn không phải là một tấm gương sống sờ sờ đó sao? Không kiềm chế được lòng tham của mình rồi chấp nhận lợi ích của người khác, kết quả bị người ta nắm lấy cái đuôi gây nên họa lớn, thậm chí cả vợ con cũng bị liên lụy!”

"Cẩu Oa Tử, tiền công tiên sinh trả chúng ta cũng không thấp, vả lại còn trợ cấp và tiền thưởng cũng quá dư giả để nuôi già trẻ trong nhà, ngươi đừng bắt chước Từ Đầu hủy hoại tương lai của chính mình!"

"Tiểu đội trưởng ngài yên tâm, ta chỉ nói chơi chút thôi!”
Chương 1395: Hậu tạ

Trong thư phòng ở trang viên, Trương Lương ngồi sau bàn đọc sách, lặng lẽ nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay.

Trên cuốn sổ nhỏ là bản thảo binh pháp mà Kim Phi viết cho anh ta, Trương Lương không biết đã xem qua bao nhiêu lần, nội dung trong đó cũng đã sớm thuộc từ lâu.

Nhưng Trương Lương vẫn như cũ mang theo cuốn sổ nhỏ bên mình, bất cứ khi nào rảnh thì lấy ra xem.

“Đại soái, người nhà họ Tạ đến rồi!"

Đội trưởng cận vệ dẫn Tạ Lăng Phong đi vào.

“Tiểu sinh Tạ Lăng Phong, ra mắt Trương đại soái.”

Tạ Lăng Phong hướng về phía Trương Lương khom người, hành lễ kiểu thư sinh.

Trương Lương không đáp lễ, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên, vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhỏ.

Tạ Lăng Phong âm thầm nắm chặt tay.

Nếu là lúc trước, cho dù là quận trưởng gặp ông ta, cũng phải ra cửa chào đón, kết quả bây giờ ông ta chủ động đi hành lễ nhưng lại bị coi như không thấy!

Đáng tiếc tình hình bây giờ đã khác, Trương Lương giờ đã nắm quyền lớn, có thể nói là một trong năm người hàng đầu nắm thực quyền ở Xuyên Thục, một lời nói ra có thể quyết định sống chết của cả nhà họ Tạ, Tạ Lăng Phong cũng không dám đắc tội, thậm chí không dám đứng dậy, chỉ có thể tiếp tục khom người.

Nhưng dù cho đang khom người, thì cũng không ảnh hưởng đến việc Tạ Lăng Phong trong lòng thầm mắng Trương Lương.

Đại Khang trọng võ khinh văn trong nhiều năm, người đọc sách phần lớn đều xem thường những người làm lính.

Trong mắt Tạ Lăng Phong, Trương Lương chỉ là một tên lính thô tục, một chữ bẻ đôi cũng không biết, hiện giờ chẳng qua là cố ý bày ra dáng vẻ như vậy để làm khó ông ta mà thôi.

Trương Lương đọc xong nội dung của trang đó, mới cẩn thận cất cuốn sổ nhỏ đi, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Lăng Phong: “Ta cho rằng Tạ Tùng Vân sẽ đích thân đến đây cơ.”

Tạ Lăng Phong nghe vậy, lửa giận trong lòng lại bốc lên!

Thời đại phong kiến, điều kiện chữa bệnh còn lạc hậu, người có thể sống đến 70 tuổi rất ít, vì vậy bảy mươi tuổi được gọi là thất tuần.

Lão gia chủ nhà họ Tạ giờ đã hơn 70 tuổi, lại bị Trương Lương gọi thẳng tên, đối với nhà họ Tạ mà nói, điều này rất vô lễ.

Nếu như là lúc trước, có người như vậy, thì người nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ trở mặt tại chỗ.

Cũng may Tạ Lăng Phong bản lĩnh không tồi, lại có thể nén giận, cung kính trả lời: “Phụ thân tuổi cao sức yếu, hành động bất tiện, lệnh tiểu sinh thay mặt người đến bái kiến Trương đại soái!"

“Thảo nào Tạ Tùng Vân lại phái ngươi tới, quả nhiên là người có thể giữ được bình tĩnh.”

Trương Lương hỏi: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

“Trương đại soái đi theo Kim tiên sinh đánh giặc trấn thủ cửa ngõ của quốc gia ở biên cương phía bắc, bảo vệ vô số người dân Đại Khang, thật sự là công đức vô lượng, ngày tin thắng lợi truyền về, người dân Giang Nam không khỏi vui mừng nhảy múa, phụ thân nghe tin đại soái đích thân đến Giang Nam, hết sức kích động, lệnh tiểu sinh chuẩn bị chút lễ mọn, đến thăm hỏi đại soái cùng với các vị tướng sĩ.”

Tạ Lăng Phong nói xong, vỗ tay ra bên ngoài.

Người hầu nhà họ Tạ đợi ở trong sân, lập tức mang theo rương lớn rương nhỏ đi vào thư phòng.

Ước chừng hơn 40 cái rương, bày đầy trên mặt đất.

Cũng may diện tích thư phòng này khá lớn, nếu không cũng không có chỗ để.

Tạ Lăng Phong ra hiệu cho người hầu mở rương ra, bên trong đều là vàng bạc châu báu.

Nhiều tiền như vậy, đánh thẳng vào thị giác, Trương Lương bình thường chỉ có đánh trận, không phải đích thân đi quản lý hậu cần, đây vẫn là lần đầu được nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhất thời có chút thất thần.

Tạ Lăng Phong thấy vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, gật đầu với quản sự phụ trách người hầu.

Quản sự mau chóng mang người hầu rời đi, một lát sau, đội ca nữ xếp hàng thướt tha đi vào.

Trong lúc nhất thời, trong thư phòng, làn váy uốn lượn khắp nơi, hương thơm ngào ngạt.

Cô gái được Tạ Lăng Phong chọn, dĩ nhiên là có ngoại hình ưa nhìn.

Quan trọng nhất là, những cô gái này đều có thân hình nóng bỏng.

Người đọc sách phần lớn đều thích những cô gái yếu đuối, nép vào như những chú chim nhỏ, nhưng ở làng thì khác, người dân vẫn là thích những cô gái dễ sinh dễ nuôi hơn.

Cái gọi là dễ sinh dễ nuôi, chính là ngực phải lớn, nếu như eo lại nhỏ thêm nữa thì càng tốt.

Những nhân viên hộ tống phần lớn đều là người xuất thân từ làng, những cô gái mà Tạ Lăng Phong chọn, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của họ.

Đừng nói những nhân viên hộ tống bình thường, đến ngay cả Trương Lương, người luôn điềm tĩnh, khi gặp nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, cũng không tránh khỏi có chút đỏ mặt.

Cũng may mặt anh ta đen, đỏ một chút cũng không nhìn ra.

Trương Lương hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm lý, gật đầu với Tạ Lăng Phong: "Nếu các ngươi đã có lòng như vậy, ta cũng sẽ không khách khí nữa, đồ ta nhận, còn ngươi có thể đi rồi!"

Tạ Lăng Phong vốn dĩ nghĩ rằng Trương Lương sẽ khiêm tốn từ chối một phen, sau đó mới nhận những lễ vật này, ông ta cũng đã nghĩ xong nên nói như thế nào, hoàn toàn không ngờ đến Trương Lương căn bản không từ chối, đồng ý luôn.

Tạ Lăng Phong không biết làm sao.

Ông ta còn chưa kịp nói ra yêu cầu của mình, nếu cứ đi như vậy, chẳng khác nào đi một chuyến này tốn công vô ích sao?

Trương Lương thấy Tạ Lăng Phong không đi, trong lòng cười khẩy, hỏi: “Thế nào, ngươi còn chuyện gì sao?”

Nếu là bình thường, Tạ Lăng Phong nhất định sẽ nói mấy câu khách sáo, nhưng hiện tại, ông ta thật sự không dám khách khí nữa, vội vàng tiếp lời Trương Lương: “Quả thực là có chuyện muốn làm phiền Trương đại soái.”

“Không phải ngươi vừa mới nói cảm kích chúng ta ở phương bắc đánh trận, tặng những món quà này tới thăm hỏi chúng ta hay sao? Sao lại còn có yêu cầu nữa?”

Sắc mặt Trương Lương không vui, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Các ngươi lui xuống trước đi!"

Tạ Lăng Phong tỏ ý bảo quản sự dẫn những ca nữ này đi.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người Tạ Lăng Phong và Trương Lương, cùng với đội trưởng cận vệ của Trương Lương.

“Đại soái...” Tạ Lăng Phong liếc nhìn đội trưởng cận vệ, ý muốn Trương Lương cũng đuổi đội trưởng cận vệ ra ngoài.

Nhưng Trương Lương căn bản không nghe theo, lạnh giọng nói: “Ngươi có chuyện cứ nói, không muốn nói thì thôi!"

Tạ Lăng Phong cắn môi, sau đó khom người nói: “Xin đại soái thả cho chúng ta một con đường, trả lại kho lương!"

“Trả lại kho lương? Kho lương nào?” Trương Lương giả bộ hồ đồ, sau đó lại lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Ta nghe nói kho lương của nhà họ Tạ các người bị thổ phỉ cướp, ngươi muốn chúng ta giúp đỡ tiêu diệt thổ phỉ sao?”

“Tiêu diệt thổ phỉ?”

Tạ Lăng Phong sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần đại soái giúp nhà họ Tạ lấy lại kho lương, nhà họ Tạ ta nhất định sẽ hậu tạ!"

“Hậu tạ cái gì?”Trương Lương hỏi

“Cái này...”

Tạ Lăng Phong liếc nhìn đội trưởng cận vệ: “Tiểu sinh có mở một quán trà ở quận thành Trường Lĩnh, gần đây mới về một lô trà mới thượng hạng, ta muốn mời đại soái đến quán trà xem và cho một vài lời khuyên, không biết tối nay đại soái có thời gian không?”

Cái quán trà đó chính là một thanh lâu cao cấp, bên trong có đủ loại ca nữ mà nhà họ Tạ ‘thu thập’ được, cùng với các loại đồ chơi quý hiếm, đây cũng là nơi lôi kéo các quan viên sa đọa.

Không biết đã có bao nhiêu quan viên đã trở nên sa đọa ở trong thanh lâu này, trở thành con rối của nhà họ Tạ.

Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chỉ cần Trương Lương đi vào quán trà, Tạ Lăng Phong tự tin có thể nắm được anh ta!

“Không cần, ta không có thời gian.” Trương Lương khoát tay nói: “Ngươi nói luôn ở đây đi, có thể hậu tạ ta cái gì?”

Tạ Lăng Phong thấy Trương Lương không chịu mắc câu, trong lòng có chút thất vọng, không biết làm sao nói: “Phụ thân nói, chỉ cần đại soái trả lại kho lương, vàng bạc ca nữ hôm nay, tăng gấp ba lần!"

“Tăng gấp 3 lần...”Trương Lương gật đầu: “Vậy các ngươi đi sắp xếp một chút, nhanh chóng đưa đồ đến đây, chỉ cần đồ đến, ta sẽ phái người đi tiêu diệt thổ phỉ!"

“Đại soái thật hào phóng, ta sẽ trở về sắp xếp ngay!"

“Vậy ta không tiễn!" Trương Lương khoát tay một cái, lại trở về ngồi sau bàn đọc sách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK