Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2086: Ta bận rồi

"Không thành vấn đề, ta trở về từ từ nghiên cứu."

Ngụy Vô Nhai đi đến trước xe với Kim Bằng, mở một cái túi ra.

Kim Bằng lục lọi trong túi một lúc, tìm được một tờ giấy, trên tờ giấy viết tên phiên âm của loại dược liệu này ở địa phương, cùng với những phát hiện về địa thế và hoàn cảnh sinh trưởng khi nó được phát hiện, còn có những mô tả của người dân địa phương về tác dụng của thuốc.

Ngụy Vô Nhai cảm thấy như mình đã lấy được một bảo bối, mở từng túi ra, kiểm tra từng tờ giấy, khi gặp phải điều nghi ngờ còn kéo Kim Bằng lại để hỏi liên tục.

Quan Hạ Nhi ở bên cạnh cũng lôi kéo Kim Phi và Cửu công chúa cùng phân loại những hạt giống khác để nhập kho.

Giờ khắc này, mọi người đều tràn đầy mong chờ về tương lai, bận rộn đến tận nửa đêm, ngoại trừ khoai tây và khoai lang, tất cả hạt giống đều được đưa vào kho, mọi người mới quay về ăn cơm.

Trong bữa ăn, Ngụy Vô Nhai hỏi: "Phi huynh đệ, đất ở phía sau núi đã được cày xới tốt lắm rồi, khoai tây và khoai lang cũng đã được vận chuyển về, khi nào gieo hạt giống? Và nên gieo hạt như thế nào?

"Không vội, trước khi trồng khoai tây phải thúc nảy mầm, chờ sau khi chúng nảy mầm thì mới có thể gieo trồng. "Kim Phi nói: "Việc thúc mầm sẽ mất khoảng mấy ngày, đúng lúc mấy ngày nay phơi khô đất một chút."

"Thúc mầm?" Ngụy Vô Nhai lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Chôn cả củ khoai tây xuống đất một cách trực tiếp thì hơi lãng phí hạt giống, vì vậy trước khi gieo trồng, có thể rải khoai tây lên trên mặt đất, sau đó mới phủ một lớp rơm rạ hoặc một lớp đất mỏng lên trên, rồi lại tưới nước lên, khoai tây sẽ nảy mầm rất nhanh, rồi mới cắt khoai tây thành mấy miếng, mỗi một miếng là một hạt giống, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều hạt giống."

"Thì ra là thế," Ngụy Vô Nhai khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị nơi thúc mầm chưa?"

"Nhà xưởng hong khô lương thực ở Trường Xà Câu của ngài trước đó còn chưa được đưa vào sử dụng nên quá trình thúc mầm sẽ được thực hiện ở đó."

"Chuẩn bị ổn là được rồi," Ngụy Vô Nhai khẽ gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi chạy tới nhà kho thì phát hiện Ngụy Vô Nhai đã tới rồi, đang nghiên cứu những dược liệu này.

Việc thúc mầm cần nhiều nhân lực, chỉ dựa vào mấy người Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm thì chắc chắn là không đủ, Kim Phi tìm Đường Đông Đông để điều động mấy chục nữ công nhân đến đây, đoàn người vận chuyển nhóm hạt giống khoai tây đầu tiên đến Trường Xà Câu, rồi mới dựa theo yêu cầu của Kim Phi, bày khoai tây ra trên mặt đất, sau đó mới phủ một lớp rơm rạ ẩm ướt lên trên.

Ba ngày sau, chồi non màu vàng nhạt bắt đầu xuất hiện trên khoai tây, hai ngày sau, ngọn chồi đã phát triển được khoảng một centimet.

Mấy ngày nay Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã chuyển đến Trường Xà Câu, canh gác bên cạnh khoai tây mỗi ngày, mỗi ngày Kim Phi cũng đến thăm mấy lần.

Mỗi lần Kim Phi đến, Lão Đàm đều sẽ hỏi khi nào có thể bắt đầu ươm giống.

Sau khi hỏi năm, sáu ngày, cuối cùng Kim Phi cũng gật đầu: "Có thể cắt thành khối rồi gieo được rồi!"

Buổi trưa hôm đó, Kim Phi lại cho người gọi các nữ công nhân tới đây, chỉ đạo các nữ công nhân cắt khoai tây thành từng khối, đảm bảo mỗi miếng khoai tây có ít nhất hai mầm.

Sau khi cắt xong thì đem những miếng khoai tây ra sân phơi khô nắng một buổi chiều, ngày hôm sau lại đưa đến mảnh đất ở phía sau núi của làng Quan Gia để gieo hạt xuống.

Cửu công chúa cực kỳ mong chờ khoai tây, trực tiếp điều động một đại đội nhân viên hộ tống đến đóng quân trong thời gian dài ở bên cạnh mảnh đất kia, để đề phòng có kẻ xấu đến gây rối.

Mặc dù đã trồng lứa khoai tây đầu tiên, nhưng tiếp theo còn có lứa thứ hai, còn có việc gieo trồng cây ngô và các loại khác thu hoạch vào mùa xuân, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai càng bận rộn hơn trước.

Chờ sau khi kết thúc vụ mùa này thì đã là tháng 4, lứa khoai tây đầu tiên đều đã cao đến đầu gối rồi, cuối cùng Kim Phi cũng có thể có một chút thời gian rảnh rỗi.

Nhưng còn chưa được nghỉ ngơi mấy ngày thì đã đến lúc ươm giống lúa nước L.

Mặc dù khoai tây và khoai lang có sản lượng cao, nhưng cũng không thích hợp để làm thức ăn chính trong thời gian dài, vì vậy, Kim Phi cũng rất coi trọng lúa nước L, đặc biệt yêu cầu xưởng in ấn in một loạt tờ rơi và gửi đến các hợp tác xã mua bán, giải thích chi tiết về những hạng mục công việc cần chú ý khi ươm giống trong tờ rơi, để hợp tác xã mua bán bán hạt giống lúa nước L cho dân chúng.

Bây giờ làng Tây Hà đã có hàn điện để sửa chữa số hiệu Thái Bình, Tả Chi Uyên đã đích thân mang máy phát điện và máy hàn điện đến xưởng đóng thuyền ở Đông Hải một chuyến.

Trải qua quá trình sửa chữa kéo dài hơn một tháng, không những sửa xong chỗ bị thủng gây rò rỉ ở dưới đáy của số hiệu Thái Bình, mà còn tiến hành gia cố và hàn đáy tàu lần thứ hai, giúp con tàu có khả năng chống chọi với sóng gió mạnh hơn.

Sau khi sửa chữa hơn một tháng, đám người Kim Bằng lại bắt đầu hành trình đi châu Mỹ lần thứ hai.

Lần này, bọn họ mang theo nhiều vật tư hơn, cũng có nhiều thời gian hơn, để chuẩn bị cho chuyến thăm châu Mỹ với thời gian lâu hơn.

Thời gian hơn một tháng này, mặc dù Kim Phi vẫn luôn bận rộn với vấn đề về các loại lương thực, nhưng cũng không quên xưởng phát điện.

Trải qua quá trình sàng lọc của Phương Linh Quân và Tiểu Ngọc, chọn ra bảy học viên trong học viện sư phạm để gia nhập phòng thí nghiệm của Kim Phi, trở thành trợ thủ của Kim Phi.

Bảy người này đều là những người cảm thấy hứng thú với điện lực, ít nhất thì cảm thấy hứng thú ở mặt ngoài, có thể vượt qua cuộc tuyển chọn của Phương Linh Quân và Tiểu Ngọc thì không chỉ có thân thế trong sạch, mà còn đều là những người thông minh, đã nhanh chóng học được những kiến thức cơ bản về điện dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, cũng học được nguyên lý cơ bản của máy phát điện và động cơ điện.

Có kiến thức cơ bản, Kim Phi lại cung cấp cho họ ý tưởng thiết kế, bảy người đã bắt đầu hình thức tăng ca một cách điên cuồng dưới sự dẫn dắt của tiểu sư huynh là Vạn Hạc Minh.

Thực hành là cách học tốt nhất, có những ý tưởng và một lượng lớn nguồn tài nguyên do Kim Phi cung cấp, sự hiểu biết về điện năng của mấy người đã được tăng lên rất nhanh, cũng đặt nền móng vững chắc cho sự phát triển trong tương lai.

Đến tháng 5, cuối cùng Kim Phi cũng được rảnh rỗi một thời gian, lúc ăn cơm, Tiểu Nga đề nghị: "Tỷ phu, ngày mai được nghỉ, huynh dẫn chúng ta đi chơi trong tiết thanh minh nhé?"

Thật ra, vào tháng 3 và tháng 4, Tiểu Nga đã nói với Kim Phi hai lần rồi, xin Kim Phi đưa bọn chúng ra ngoài chơi trong tiết thanh minh, nhưng lúc đó Kim Phi bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, nên không đồng ý.

Bây giờ mặc dù đã qua thời gian tốt nhất để đi chơi trong tiết thanh minh, nhưng đang là thời điểm giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, thời tiết ôn hòa, đi ra ngoài để đi dạo cho khuây khỏa cũng được.

"Vũ Dương, Hạ Nhi, Nhuận Nương, nếu các nàng không có việc gì thì cũng ra ngoài đi dạo đi." Kim Phi nhìn về phía mấy người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.

"Được rồi, buổi tối ta và Nhuận Nương sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn, buổi trưa ngày mai chúng ta sẽ không về ăn cơm!" Quan Hạ Nhi gật đầu.

Tiểu Nga vừa mới nghe vậy thì vui mừng đến mức trực tiếp nhảy dựng lên.

"Có lẽ ta không đi được," Cửu công chúa lắc đầu và nói: "Ngày mai ta có chút việc phải làm."

"Vũ Dương, đã lâu lắm rồi muội không ra khỏi làng, có bận rộn đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải nghỉ ngơi và hít thở một chút chứ, đúng không?" Quan Hạ Nhi khuyên nhủ: "Ngày mai cho mình nghỉ ngơi đi, ta đồng ý thay cho đương gia!"

"Cám ơn tỷ tỷ, nhưng ngày mai thật sự không được." Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi: "Ngày mai cả nhà Hàn Trầm sẽ tới đây, mấy ngày trước Cục tình báo đã gửi tin tức về, ta cũng đã đồng ý gặp bọn họ, nếu lỡ hẹn thì không tốt cho lắm!”

“Hàn Trầm là ai?” Quan Hạ Nhi quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

“Chính là thư sinh mà trước kia ta đã nói cho nàng biết rằng bị thổ phỉ bắt, sau đó lại trở thành Đại đương gia của thổ phỉ, sau đó dẫn đầu thổ phỉ đánh cường hào, phân chia ruộng đất." Kim Phi giải thích.

"Ta nhớ ra rồi, vợ và con của hắn ở Đông Hải, là trung đội trưởng Giang đưa về cho hắn.”

"Đúng, chính là hắn."

"Hắn đến đây làm gì?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Ta cũng không biết." Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa: “Hàn Trầm đến đây làm gì?”
Chương 2087: Tránh mặt

“Trên thiệp xin gặp viết rằng hắn đến để cảm tạ chúng ta vì đã cứu vợ con nên đặc biệt đến đây để nói lời cảm ơn." Cửu công chúa nói.

“Người đã đưa đến lâu như thế rồi mà giờ mới nhớ đến phải nói lời cảm tạ.” Kim Phi bĩu môi nói: "Hẳn là còn có chuyện khác nhỉ?”

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng cụ thể đến đây để làm gì thì gặp mặt mới biết được.”

“Tình hình ở quận Phụng Đài và quận Ngụy Lăng như thế nào?" Kim Phi hỏi.

Mặc dù y không can thiệp vào công việc cụ thể của viện Khu Mật nhưng với tính cách của Cửu công chúa thì sao có thể không phái Cục tình báo để ý đến Hàn Trầm?

“Nói thế nào đây.” Cửu công chúa suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không phải Hàn Trầm đã bắt chước phu quân đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất hay sao, mặc dù chỉ là bắt chước nhưng nó vẫn nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người dân, thế lực phát triển rất nhanh, năm ngoái sau khi chúng ta đưa mẹ con Hàn Lưu Thị về không được bao lâu thì hắn đã đánh bại quận Phụng Đài và quận Ngụy Lăng, trở thành thế lực lớn nhất ở khu vực xung quanh, thậm chí còn đe dọa càn quét một số quận xung quanh.

Khi đó có rất nhiều quyền quý xung quanh quận thành đều sợ hãi bỏ chạy, người dân địa phương cũng háo hức hy vọng đám người Hàn Trầm sẽ hức hy vọng đám người Hàn Trầm sẽ tấn công càng sớm càng tốt, nhưng sau khi Hàn Trầm chiếm được các huyện còn lại của quận Ngụy Lăng thì hắn đột nhiên ngừng mở rộng, như thể đã hài lòng với việc chiếm giữ hai quận.

“Có lẽ Hàn Trầm không phải là người dễ dàng hài lòng như vậy, hắn ngừng mở rộng thì hẳn là đã phát hiện ra vấn đề gì đó rồi nhỉ?” Kim Phi hỏi.

“Coi như là vậy đi.” Cửu công chúa nói: “Hàn Trầm phát triển quá nhanh, phần lớn thuộc hạ của hắn đều xuất thân từ thổ phỉ, tính cách bộp chộp, thường xuyên làm những chuyện ức hiếp đàn ông và bắt nạt phụ nữ, người dân tạo phản theo hắn cũng đều noi gương họ, có lẽ Hàn Trầm cũng cảm thấy cứ tiếp tục như thế sẽ không phải là kế lâu dài nên sau khi nắm toàn quyền kiểm soát quận Phụng Đài và quận Ngụy Lăng đã bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội."

“Khó trách Hàn Trầm có thể thành công, quả nhiên rất quyết đoán.” Kim Phi cảm khái nói.

Con người khi trong thời kì phất lên đều sẽ rất dễ bành trướng, trong lịch sử có rất nhiều nông dân đã được rất nhiều người ủng hộ khi mới nổi dậy khởi nghĩa, quyền lực phát triển vô cùng nhanh chóng và phần lớn những người lãnh đạo sẽ trở nên bành trướng, cảm thấy bản thân có đủ tư cách để thống trị thiên hạ, sau đó mở rộng một cách điên cuồng rồi cuối cùng dẫn đến thất bại.

Ngay cả Kim Phi và Cửu công chúa cũng phải nếm trải cảm giác này, khi xưa sau khi thành công trong việc đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất ở Xuyên Thục, Kim Phi cho rằng chỉ cần dựa vào điều này thì có thể nhận được sự ủng hộ của vô số người dân, sau đó nhanh chóng quét qua toàn bộ Trung Nguyên và Giang Nam, nhiều nhất phải mất vài năm mới có thể bình định Trung Nguyên.

Nhưng những việc phát triển sau đó đã giáng cho y một đòn cảnh cáo.

Sau khi Tần vương sợ hãi bỏ trốn, Kim Phi lập tức cho người đến đất Tần để đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, kết quả là y đã đánh giá thấp quyền lực của địa chủ đã đánh giá thấp quyền lực của địa chủ và cường hào, Hải Đông Thanh vừa bước ra, phe mình vừa có khuynh hướng suy tàn một chút thì địa chủ và cường hào lập tức ngóc đầu trở lại, Kim Phi buộc phải để nhân viên hộ tống và tiểu đội Chung Minh rút lui ra khỏi đất Tần.

Ruộng đất trước đây được chia cho người dân lại bị địa chủ, cường hào lấy lại.

Cũng chính vì thất bại này mà Kim Phi đã nhận ra được nhược điểm của việc mở rộng nhanh chóng nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ nên lúc này mới chịu nhẫn nhịn và chiến đấu ổn định.

Vốn Hàn Trầm có thể bành trướng nhanh chóng, nhưng hắn lại chọn cách ngừng việc mở rộng lại mà thay vào đó lại bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân sự, điều này cho thấy hắn đã nhận thức được nhược điểm của việc mở rộng nhanh chóng, hoặc đã phân tích quá trình thất bại của Kim Phi.

Mặc kệ là điểm nào thì điều đó cũng cho thấy Hàn Trầm không hề bị choáng ngợp trước thành công nhất thời mà ngừng mở rộng và bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội, điểm này mạnh hơn rất nhiều so với hầu hết các thủ lĩnh nổi dậy tạo phản trong lịch sử!

Khả năng phát triển của một cái cây không chỉ phụ thuộc vào cành có khỏe hay không mà còn phụ thuộc vào rễ có vững chắc hay không.

Một nhánh đội ngũ có thể đi được bao xa thì không phải phụ thuộc vào số lượng người mà phụ thuộc vào tính kỷ luật của đội ngũ đó.

Sở dĩ Hàn Trầm có thể nhanh chóng bành trướng hoàn toàn là nhờ vào sự ủng hộ của người dân, nếu binh lính dưới trướng của hắn hành động liều lĩnh thì sẽ dần mất đi sự ủng hộ của người dân.

Có lẽ ban đầy sẽ không nhìn thấy gì, nhưng tích tiểu thành đại, khi cơn phẫn nộ của người dân bị tích tụ đến một mức nhất định thì họ sẽ phản kháng.

Thật ra một đội ngũ đủ tư cách nên cân nhắc điều này ngay từ đầu, ví dụ như khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập, Kim Phi vẫn luôn nhấn mạnh kỷ luật, hiện giờ Hàn Trầm đã chiếm được hai quận mà mới bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội thì đã khá muộn.

Nhưng giờ vẫn chưa quá muộn, mặc dù hiện giờ bắt đầu chấn chỉnh kỷ luật quân đội sẽ làm ảnh hưởng đến những nhân vật quan trọng nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc sửa nó sau khi nó đã phát triển đầy đủ, đến lúc đó có thể không phải là chuyện gây mất tình cảm nữa mà có thể chính là nội đấu đến chết.

Trước đây Quan Hạ Nhi không biết nhiều về Hàn Trầm nên không hiểu được cuộc đối thoại giữa Kim Phi và Cửu công chúa: “Không phải Hàn Trầm đang chấn chỉnh kỷ luật quân đội sao, hắn đến chỗ chúng ta làm gì?”

"Có lẽ hắn có chút vấn đề trong việc chấn chỉnh." Kim Phi suy đoán.

“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu: “Theo tin tức Cục tình báo đưa lại thì dường như có mâu thuẫn nội bộ trong nghĩa quân của Hàn Trầm, hơn nữa người cầm đầu nội chiến chính là nhân vật số hai và số bốn dưới quyền của Hàn Trầm, quy mô của mâu thuẫn nội bộ không nhỏ, nếu không xử lý tốt có thể sẽ khiến quân đội nổi loạn!”

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Kim Phi khẽ nhíu mày.

Loại đội ngũ phát triển quá nhanh này thì vốn dĩ độ đoàn kết sẽ không cao, rất khó có thể trói buộc người có xuất thân là thổ phỉ, chấn chỉnh kỷ luật quân đội chắc chắn sẽ gây ra sự không hài lòng về lợi ích, nhưng Kim Phi không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến mức có thể khiến quân đội nổi loạn.”

"Việc này khá nghiêm trọng." Cửu công chúa nói, "Cho nên ta và Thiết đại nhân suy đoán rằng có thể Hàn Trầm đến đây để xin sự trợ giúp.”

“Được rồi, vậy ngày mai nàng đi gặp Hàn Trầm đi.” Kim Phi khẽ gật đầu.

“Phu quân, chàng không đi sao?” sau khi Cửu công chúa hỏi xong lại giải thích: "Hai ngày trước ta đã nói với chàng về chuyện này nhưng chàng bận quá nên ta không có cơ hội nói, vừa rồi con định ăn cơm xong sẽ nói với chàng.”

“Tạm thời ta không đi đâu, đợi nàng và Thiết đại nhân biết được mục đích đến đây của Hàn Trầm rồi nói sau.” Kim Phi mỉm cười và xoa đầu Tiểu Nga: “Ngày mai ta sẽ đưa mấy đứa Tiểu Nga đi chơi!”

Không phải Kim Phi cố ý không gặp mà bởi vì y biết bản thân không giỏi đàm phán, nếu chỉ là đàm phán làm ăn bình thường thì cùng lắm sẽ lỗ một số tiền, nhưng cuộc đàm phán với Hàn Trầm có thể liên quan đến tính mạng của vô số người dân ở quận Phụng Đài và quận Ngụy Lăng nên Kim Phi không muốn tham dự cho lắm.

Cửu công chúa thấy Kim Phi thật sự không muốn tham dự thì khẽ gật đầu: “Vậy ngày mai sau khi có kết quả ta nhanh chóng liên lạc với phu quân.”

"Được." Kim Phi gật đầu.

Sáng hôm sau, khi trời vừa sáng Kim Phi đã bị Tiểu Nga kéo ra khỏi giường.

Hiếm khi được khuây khỏa cùng với một vài người nhà nên Kim Phi cũng không lười biếng nằm trên giường mà vội vàng mặc quần áo rồi ăn sáng, sau đó rời khỏi làng cùng với bốn đứa nhỏ, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và đám người Bắc Thiên Tầm.

Mặc dù bọn họ không phải là những người thích phô trương thanh thế nhưng vì lý do an toàn nên đội ngũ đi theo đã lên đến hơn trăm người.

Bọn họ cũng không định đi đến nơi quá xa nên bèn dự định đi đến một thung lũng cách Hắc Phong Lĩnh vài dặm.

Giữa thung lũng đó có một con suối rất thích hợp để nướng thịt và cạnh đó có một số ngọn đồi để săn bắn.

Sau khi đám người Kim Phi rời đi không bao lâu thì có mấy chiếc xe ngựa đi đến từ phía Đông, khi đến pháo đài ngoài cùng đã bị nhân viên hộ tống ngăn lại.
Chương 2088: Máy tạo mây

"Phía trước là khu quản lý quân sự, mời xuất trình thẻ chứng minh thân phận!"

Một nhân viên hộ tống đứng giữa đường chính đưa tay ra hiệu cho đội ngũ xe ngựa dừng lại.

Phía sau đội ngũ xe ngựa có một người đàn ông vạm vỡ nhảy xuống ngựa rồi bước tới.

Nếu Hàn Phong và Giang Văn Văn ở đây thì có thể nhận ra người đàn ông vạm vỡ này chính là người đã theo Hàn Trầm khi đưa mẹ con Hàn Lưu Thị đến quận Phụng Đài.

"Các vị huynh đệ, chúng ta là người ở bên ngoài đến đây nên không có thẻ của Xuyên Thục.”

Người đàn ông vạm vỡ vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mấy hạt đậu vàng rồi nhét vào tay nhân viên hộ tống trước mặt.

Nhưng biểu tình nhân viên hộ tống lại như thể nhìn thấy độc, vội vàng lùi lại một bước: “Xin hãy tự trọng, hối lộ nhân viên công chức ở chỗ của chúng ta là hành vi phạm pháp!"

Người đàn ông vạm vỡ nhìn thấy vẻ mặt như thể đang trốn tránh một con bọ cạp độc của nhân viên hộ tống thì ngượng ngùng lấy mấy hạt đậu vàng về.

Hàn Trầm cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa rồi chắp tay về phía nhân viên hộ tống: “Xin vị huynh đệ này đừng trách tội, ta là Hàn Trầm đến từ quận Phụng Đài, ta đã gửi thiếp thăm hỏi đến Thiết đại nhân của viện Khu Mật rằng hôm nay sẽ ghé thăm, xin vị huynh đệ hãy giúp ta thông báo một tiếng!”

"Thì ra Hàn tiên sinh đã đến!" Nhân viên hộ tống chắp tay trả lễ: “Viện Khu Mật đã đưa ra thông báo, vừa rồi các ngài cứ trực tiếp nói ra thân phận của mình là được, không cần thiết phải như vậy!”

“Đây là lần đầu tiên ta đến nên không hiểu quy củ, hy vọng huynh đệ không trách tội.” Hàn Trần vội vàng giải thích.

“Không sao, không sao, ta chỉ thuận miệng nói thôi.” Nhân viên hộ tống nhanh chóng xua tay: “Thiết đại nhân đã căn dặn, Hàn tiên sinh đến thì cứ trực tiếp đi vào làng là được, nhưng theo quy định thì lực lượng vũ trang bên ngoài không được phép vào làng, những nhân viên mà ngài mang theo...”

Nhân viên hộ tống vừa nói vừa nhìn thoáng qua về phía những người đàn ông vạm vỡ đang canh giữ ở hai bên xe ngựa.

Hàn Trầm học theo Kim Phi đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất nhưng thủ của hắn còn hung hãn và tàn bạo hơn cả Kim Phi nên có rất nhiều quyền quý muốn giết hắn, vì thế lần này hắn đến Xuyên Thục đã mang theo không ít hộ vệ.

Dựa theo quy định thì những người hộ vệ này không được phép vào làng Tây Hà.

Hàn Trầm thấy thế thì quay đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ rồi nói: “A Quế, các ngươi không cần vào trong nữa, vào trấn đợi ta là được.”

“Nhưng mà...”

"Nhưng cái gì? Làng Tây Hà là nơi bệ hạ và quốc sư đại nhân ở, ai dám hành động lỗ mãng ở đây?” Hàn Trầm xua tay nói: "Ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta."

Quả thật làng Tây Hà được xem là nơi an toàn nhất ở Đại Khang, nếu không có sự cho phép của Kim Phi hoặc Cửu công chúa thì Hàn Trầm muốn chết cũng khó.

Nếu Kim Phi và Cửu công chúa muốn giết Hàn Trầm thì hộ vệ của hắn có đi theo cũng vô ích.

Người đàn ông vạm vỡ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ta sẽ chờ ở đây, đợi đại ca làm xong việc thì vừa ra ngoài đã có thể thấy chúng ta."

Hàn Trầm gật đầu, nhìn về phía nhân viên hộ tống rồi nói: “Trên xe ngựa có người nhà của ta, còn có một số đặc sản từ quận Phương Đài đến cho bệ hạ và quốc sư đại nhân, ta có thể mang vào không?”

“Có thể thì có thể, nhưng chúng ta cần phải kiểm tra một chút.” Nhân viên hộ tống trả lời.

“Nên làm mà.” Hàn Trầm quay đầu gọi ba mẹ con xuống xe.

Nhân viên hộ tống ra hiệu cho ngươi ở phía sau một cái dấu tay, lập tức có mấy nhân viên hộ tống bước ra khỏi pháo đài, bắt đầu kiểm tra xe ngựa chở quà, một nhân viên hộ tống khác đứng trên đỉnh pháo đài và vẫy cờ về phía làng.

Nhân viên hộ tống kiểm tra vô cùng cần thận, mỗi hộp đựng quà đều phải được mở ra và đảm bảo bên trong không có vũ khí rồi mới được đặt lại.

Toàn bộ quá trình kiểm tra kéo dài gần nửa giờ, khi kiểm tra vừa kết thúc thì từ phía làng truyền đến những tiếng vó ngựa.

Một nhóm nữ nhân viên hộ tống dừng lại ở bãi đất trống cạnh pháo đài, Giang ăn Văn nhảy xuống ngựa vẫy tay chào Hàn Lưu Thị: “Tẩu tẩu, lại gặp mặt rồi.”

Hàn Lưu Thị nhìn thấy Giang Văn Văn thì vô cùng kinh ngạc: “Giang trung đội trưởng, không phải cô đang ở Đông Hải sao?”

"Chúng ta không có đồn trú cố định, chỗ nào cần thì đến chỗ đó, cách đây không lâu ta có chút chuyện nên đã trở về rồi ở lại trong làng luôn.” Giang Văn Văn thuận miệng giải thích.

Thật ra cô ấy được Tiểu Ngọc đặc biệt gọi về, bởi vì ở làng Tây Hà chưa từng có ai nhìn thấy Hàn Trầm, nếu có người giả danh Hàn Trầm và ám sát Cửu công chúa nhân lúc gặp mặt thì đó sẽ là chuyện lớn.

Giang Văn Văn đã từng gặp mẹ con Hàn Lưu Thị và cũng từng gặp Hàn Trầm nên Tiểu Ngọc bèn gọi cô ấy về.

Hàn Lưu Thị không nghĩ nhiều, cô ta rất vui khi được gặp lại người quen ở một nơi xa lạ.

"Hàn tiên sinh, tẩu tẩu, hai người đi theo ta đi, tiếp theo đây ta sẽ phụ trách về an toàn của hai người, nếu hai người có yêu cầu gì thì có thể nói với ta.” Giang Văn Văn làm lễ với đám người Hàn Trầm.

“Vậy thì làm phiền Giang trung đội trưởng rồi!” Hàn Trầm mỉm cười đáp lễ.

Có Giang Văn Văn dẫn đường nên không hề có chút trở ngại nào ở những pháo đài phía sau.

Khi đến Trường Xà Câu, con gái của Hàn Trầm mở cửa sổ xe ngựa rồi chỉ về phía xa hỏi: "Cha, đó là cái gì?"

Hàn Trầm quay đầu nhìn lại, hướng con gái chỉ chỉ có một cái ống khói khổng lồ đang từ từ phun ra khói trắng.

Nhìn bề ngoài, Hàn Trầm có thể đoán ra đây là một cái ống khói, nhưng cụ thể là để làm gì thì Hàn Trầm không đoán ra được nên lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."

Giang Văn Văn đi theo hắn mỉm cười rồi nói: “Quyên Nhi cô nương, đó là máy tạo mây!"

"Máy tạo mây?" Hai mắt Hàn Quyên sáng lên: "Những đám mây trên bầu trời là do nó tạo ra à?"

"Có một phần là đúng, một phần là không.” Giang Văn Văn trả lời.

“Lợi hại quá.” Hàn Quyên hô lên.

Hàn Lưu Thị cũng bị dọa sợ, hỏi: “Giang trung đội trưởng, ống khói lớn kia thật sự dùng để tạo mây sao? Các ngươi chế tạo mây để làm gì?”

Hàn Trầm nghe vậy cũng vểnh tai lên.

“Tẩu tẩu, ta đang trêu Quyên Nhi cô nương chơi thôi, đó là ống khói của xưởng thép.” Giang Văn Văn cười giải thích: “Có lần, có một đứa trẻ trong làng hỏi quốc sư đại nhân rằng ống khói đó dùng để làm gì, quốc sư đại nhân nói đó là máy tạo mây nên sau này chúng ta bèn gọi nó như vậy.”

“Thì ra còn có câu chuyện xưa như thế.” Hàn Lưu Thị cười nói: “Nếu nói như thế thì quốc sư đại nhân cũng khá thích trẻ con nhỉ?”

“Đúng vậy, tiên sinh nói trẻ con mới là tương lai của chúng ta, vì thế tiên sinh rất coi trọng việc giáo dục trẻ em và cho rằng trẻ em trên toàn thiên hạ đều được đi học, nên đã đặc biệt thành lập trường học để đào tạo giáo viên, sau đó xây dựng trường học ở nhiều nơi để trẻ em có thể đi học miễn phí." Giang Văn Văn nói.

“Để trẻ em trên toàn thiên hạ đều có thể đi học, tiên sinh thật khí phách!” Hàn Trầm cảm động nói.

“Đó là đương nhiên, Phương Linh Quân tiên sinh nói, chỉ dựa vào điểm này của tiên sinh thì tiên sinh nhà chúng ta có thể được coi là người đầu tiên trong lịch sử!" Giang Văn Văn nói với vẻ mặt tự hào.

Như thể người mà Phương Linh Quân khen ngợi là cô ấy không bằng.

"Phương tiên sinh nói đúng!" Hàn Trầm cũng gật đầu theo.

Không làm chủ gia đình thì không biết củi gạo quý đến mức nào, từ lâu Hàn Trầm đã nghe nói Kim Phi muốn phổ cập giáo dục bắt buộc, nhưng khi đó hắn chỉ cảm khái một phen rồi thôi, nhưng giờ đây hắn cũng đã quản lí hai quận nên cũng biết rằng có bao nhiêu khó khăn để làm được việc này.

“Hàn tiên sinh, tẩu tẩu, căn nhà này là chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi muốn nghỉ ngơi một chút hay muốn đến viện Khu Mật luôn?”
Chương 2089: Hỗn loạn

Kim Phi dẫn người nhà đi chơi ở thung lũng đến xế chiều mới bắt đầu về, khi về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối.

Nhuận Nương vừa đến phòng bếp nấu cơm thì Cửu công chúa đã trở về rồi.

"Hôm nay sao trở về sớm thế?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

Cửu công chúa là một người cuồng công việc điển hình, bình thường khi cơm được nấu xong rồi Quan Hạ Nhi đi gọi thì cô ấy mới trở lại, hôm nay lại trở về sớm thế, Quan Hạ Nhi cảm thấy rất lạ.

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Gặp Hàn Trầm rồi sao?"

"Gặp rồi!" Cửu công chúa hỏi với vẻ mặt rất thần bí: "Phu quân, chàng biết tại sao Hàn Trầm tới đây không?"

"Tại sao?"

"Hắn tới để đầu hàng!" Vẻ mặt của Cửu công chúa vẫn bình tĩnh, nhưng giọng lại khá hưng phấn.

"Đầu hàng?" Kim Phi sửng sốt một lúc: "Hắn có ra điều kiện gì không?"

"Không có, " Cửu công chúa lắc đầu: "Không có điều kiện nào cả!"

"Có khi nào là bẫy không?" Kim Phi khẽ cau mày.

Người dân Trung Nguyên và Giang Nam đã bị chèn ép đến cực hạn, triều đình lại mất đi quyền kiểm soát, thật ra thì Trung Nguyên và Giang Nam có không ít kẻ tạo phản giống như Hàn Trầm, những người này có thể hung bạo, nhưng dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, ít nhiều gì người dân vẫn có thể sống sót lâu hơn một chút.

Tiêu cục Trấn Viễn bây giờ không thể nào bình định được Trung Nguyên và Giang Nam, thế nên thái độ của Kim Phi và Cửu công chúa đối với những kẻ tạo phản này là, trước mắt thì khoan quan tâm, đợi đến sau này đánh tới thì khuyên đầu hàng, không muốn đầu hàng thì lại đánh tiếp.

Ngày hôm qua y và Cửu công chúa đã thảo luận về ý đồ của Hàn Trầm, lúc ấy hai người cũng đã đoán xem liệu Hàn Trầm có định đầu hàng không, cả hai đều nhất trí là khả năng này rất nhỏ, bởi vì kẻ đã từng làm thủ lĩnh rất khó chịu khuất phục người khác.

Cho dù sau này Hàn Trầm có đầu hàng, đoán chừng cũng phải chờ đến khi đại quân binh của tiêu cục Trấn Viễn đến Trung Nguyên, không ngờ bây giờ Hàn Trầm lại chủ động tới đầu hàng.

Tuy đội ngũ của Hàn Trầm xuất hiện lục đục nội bộ, tình hình trước mắt hơi không ổn, nhưng hẳn là chưa tới mức sụp đổ đâu?

Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Kim Phi là, có khi nào là bẫy không?

"Lúc ấy ta và Thiết đại nhân cũng cảm thấy thái độ của Hàn Trầm hơi kỳ quặc, thế nên đã tạm ngừng trao đổi." Cửu công chúa nói.

Ban đầu ở trên triều đình có rất nhiều cáo già nhưng đều không phải là đối thủ của Cửu công chúa, nhưng Hàn Trầm hoàn toàn khác với lũ cáo già kia, nói chuyện thẳng thắn hết lòng hết dạ, dáng vẻ như không hề có bất kỳ âm mưu gì.

Kiểu người như vậy có thể là thật lòng không hề có âm mưu, cũng có thể là lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng cho dù là loại nào, Cửu công chúa đều cảm thấy nên đối đãi cẩn thận, cuối cùng đã tìm lý do để ngừng đề tài này lại, nói đến chuyện khác, định chờ Kim Phi trở lại để thương lượng một chút rồi tính tiếp.

"Nếu cảm thấy kỳ quặc, vậy có thể có điều gì đó mà chúng ta không biết, bảo Hàn đại ca đi điều tra lại thử xem, chờ điều tra rõ ràng rồi quyết định sau cũng được." Kim Phi nói.

"Ta cũng nghĩ như vậy, " Cửu công chúa gật đầu rồi đột nhiên hỏi: "Phu quân, trước khi rời đi Hàn Trầm đã nói ra một thỉnh cầu, chàng biết là chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

"Hắn muốn gặp chàng, " Cửu công chúa nói: "Thật ra lúc mới vừa gặp mặt chưa nói được mấy câu, Hàn Trầm đã chủ động nói tới chàng, ta và Thiết đại nhân nói chàng hôm nay có việc thì hắn trông rất thất vọng, lúc sắp rời đi hắn lại hỏi ta là có thể nhờ ta hỏi giúp lúc nào chàng có thời gian không, có thể dành chút thời gian gặp hắn một lần không."

"Sao nghe giống đứa bé tên Thủy Oa ở Đông Hải vậy?" Quan Hạ Nhi cười bảo:"Ban đầu đứa bé kia cũng khăng khăng muốn đòi gặp đương gia!"

"Tỷ tỷ, hai ta nghĩ giống nhau ghê, lúc ấy ta cũng cảm thấy Hàn Trầm giống hệt đứa bé kia!" Cửu công chúa tỏ vẻ như vừa tìm được tri kỷ.

"May mà Hàn Trầm là một nam nhân, bằng không nghe muội nói như vậy, ta còn tưởng tình nhân mà đương gia nuôi ở Đông Hải tìm tới rồi đấy." Quan Hạ Nhi cười trêu.

Cửu công chúa cũng che miệng cười một chút, sau đó hỏi: "Phu quân, chàng muốn gặp hắn không?"

Kim Phi suy nghĩ một chút: "Nếu hắn nói muốn gặp mặt, vậy thì cứ cho gặp đi."

"Vậy được, lát nữa ta cho người đến thông báo cho hắn, giờ Tỵ sáng ngày mai đến ngự thư phòng."

"Được, " Kim Phi gật đầu.

Sáng hôm sau, Hàn Trầm đúng hẹn mà đi tới ngự thư phòng, vừa vào cửa đã nhìn qua một lượt, sau khi thấy Kim Phi, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên.

Mặc dù trước kia hắn chưa từng gặp Kim Phi, nhưng lúc này ngự thư phòng chỉ có mấy người Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc, những người khác ngày hôm qua đều đã gặp rồi, người trẻ tuổi mới xuất hiện này không phải Kim Phi thì còn là ai được nữa?

"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hàn Trầm chỉnh lại tay áo, dựa theo quy định cũ của Đại Khang mà nghiêm túc thi lễ với Cửu công chúa, đến khi Cửu công chúa nói một tiếng bình thân hắn mới đứng dậy.

Sau khi đứng dậy hắn bèn hành lễ với Kim Phi theo phong cách thư sinh: "Bái kiến quốc sư đại nhân!"

"Hàn tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!" Kim Phi đáp lễ lại.

Hàn Trầm vội vàng cúi người thi lễ lại với Kim Phi: "Là tiểu sinh ngưỡng mộ quốc sư đại nhân đã lâu!"

Từ trước đến giờ Kim Phi không hứng thú với những thứ lễ nghi rườm rà này, sau khi đứng dậy y trực tiếp hỏi: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta? Có chuyện gì không?"

"À..." Hàn Trầm không ngờ Kim Phi hỏi thẳng như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, vội vàng trả lời: "Bẩm quốc sư đại nhân, trước tiên tiểu sinh muốn cảm ơn quốc sư đại nhân lúc ở Đông Hải đã cứu vợ con tiểu sinh, sau đó tiểu sinh muốn đầu hàng tiên sinh, xin tiên sinh thu nhận!"

"Thu nhận ư?" Kim Phi hỏi: "Chẳng phải ngươi phát triển rất tốt ở Phụng Đài và Ngụy Lăng sao?"

"Nếu quốc sư đại nhân đã hỏi việc này, tiểu sinh cũng không dám giấu giếm, người dưới trướng của tiểu sinh có lục đục nội bộ..."

Hàn Trầm nói không dám giấu giếm thì thật sự không hề giấu giếm, hắn kể hết chuyện lục đục nội bộ, sau đó nói: "Nói ra thì sợ bệ hạ và quốc sư đại nhân chê cười, trước kia ta luôn cảm thấy mình rất có tài, chẳng qua chỉ không có cơ hội thể hiện, nhưng thông qua chuyện lần này, ta mới biết chút bản lĩnh này của mình như muối bỏ biển, có nhiều người dân ủng hộ ta như vậy mà ta lại khiến Phụng Đài và Ngụy Lăng trở nên hỗn loạn."

"Thế nên ngươi muốn vứt cái cục diện rối rắm này cho bọn ta?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Cũng không phải thế, " Hàn Trầm nói: "Mặc dù bây giờ Phụng Đài và Ngụy Lăng cực kỳ rối loạn, nhưng nhìn chung vẫn còn dưới sự khống chế của ta, ta cũng tin trong vòng ba tháng có thể giải quyết lục đục nội bộ!"

"Đã như vậy, tại sao vẫn phải đầu hàng bọn ta, không phải giải quyết lục đục nội bộ là được rồi sao?"

"Giải quyết lục đục nội bộ xong thì sao? Tiêu cục Trấn Viễn sớm muộn gì cũng sẽ bình định Trung Nguyên, đến lúc đó bọn ta phải liều mạng với tiêu cục Trấn Viễn sao?" Hàn Trầm lắc đầu: "Việc này thì tự bản thân Hàn Trầm ta vẫn hiểu, đến lúc đó ta chỉ có thể đầu hàng hoặc bị tiêu cục Trấn Viễn tiêu diệt. Đã như vậy, không bằng thừa dịp bây giờ bệ hạ và quốc sư đại nhân đang thiếu nhân lực, chủ động đầu hàng, nhìn chung còn có thành ý hơn là đợi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới cửa, bị ép buộc mới bất đắc dĩ đầu hàng, không phải sao?"

Kim Phi cuối cùng cũng hiểu đánh giá hôm qua Cửu công chúa dành cho Hàn Trầm rồi.

Lời nói vừa rồi của Hàn Trầm cực kỳ chân thành, cũng vô cùng thẳng thắn, kiểu người như vậy chỉ có thể là kẻ vô cùng thành thật hoặc là kẻ giả vờ vô cùng tài tình.

Tạm thời Kim Phi cũng không thể phán đoán được hắn đang nói thật hay là diễn.
Chương 2090: Chân thành là quan trọng nhất

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi gặp Hàn Trầm, trước đó y cũng không biết nhiều về người này nên tạm thời không đưa ra phán đoán, ngược lại chỉ gật đầu ra hiệu cho Hàn Trầm tiếp tục nói.

"Quốc sư đại nhân, từ khi nghe được những việc ngài đã làm, ta đã rất khâm phục ngài. Ban đầu ta tìm đường đến Đông Hải, muốn nương nhờ quốc sư đại nhân. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, ta bị thổ phỉ bắt cóc và tách khỏi gia đình. Nếu không có chính sách của đại nhân ở Đông Hải, vợ con ta có lẽ đã không còn sống đến ngày hôm nay".

Hàn Trầm tiếp tục nói: “Không sợ Bệ hạ cùng quốc sư đại nhân chê cười, kỳ thực sau khi chiếm được quận Phụng Đài, ta đã rất kiêu ngạo, cảm thấy mình có chút năng lực. Sau khi phu nhân của ta trở về, nàng đã nói cho ta biết những điều mắt thấy tai nghe ở Đông Hải, ta mới ý thức được khoảng cách giữa ta và đại nhân.

Khi còn trẻ, ta đã đi chu du giang hồ và luôn cho rằng mình có nhiều kiến thức. Nhưng khi đến Kim Xuyên ngày hôm qua, ta mới nhận ra kiến thức của mình ít đến mức nào. Nương tử của ta đã nói đúng, chỉ có theo quốc sư mới có thể tìm lối thoát, và cô ấy cũng luôn nhớ khoảng thời gian làm việc ở thương hội Kim Xuyên".

Nghe vậy, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

Khi mới biết Hàn Lưu Thị ở Đông Hải, hoàn toàn có thể lợi dụng Hàn Lưu Thị để uy hiếp Hàn Trầm, hoặc tẩy não Hàn Lưu Thị kích động phản loạn, nhưng Kim Phi đã từ chối cách làm này. Kim Phi chỉ yêu cầu thương hội Kim Xuyên âm thầm đảm bảo an toàn cho mẹ con Hàn Lưu Thị, sau đó lại âm thầm chăm sóc họ một cách phù hợp, khiến cô ta nhìn thấy được bộ mặt đích thực của Đông Hải. Khi đó, Hàn Lưu Thị gặp lại Hàn Trầm chắc chắn sẽ nói tốt cho Đông Hải.

Khi đó có người bàn tán, cảm thấy hành vi của Kim Phi có chút quá nhân từ. Nhưng hiện tại chứng minh quyết định của Kim Phi là chính xác.

“Ta có thể học hỏi chiến lược đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất của ngài, nhưng nếu muốn có một nơi phát triển ổn định, không những cần đánh cường hào chia ruộng đất mà còn cần khả năng tự bảo vệ và ổn định nguồn cung lương thực. Như vậy mới có thể liên tục tạo ra của cải nuôi sống nhân dân. Nhưng ta lại không có khả năng này”.

Hàn Trầm tiếp tục nói: “Nguồn lương thảo của chúng ta chủ yếu là lương thực thu được trong các cuộc tấn công cường hào địa chủ tại địa phương. Hiện tại chúng ta đã ăn gần hết, lương thực năm nay mới gieo hạt. Có lẽ chúng ta sẽ không đợi được đến mùa hè thu hoạch lương thực. Đến lúc đó không có quân lương, không biết sẽ phát sinh ra những vấn đề phiền phức gì”.

Kinh tế là nhân tố quan trọng trong việc phát triển quyền lực, sở dĩ Xuyên Thục có thể duy trì ổn định phần lớn là nhờ rong biển và cá muối mà trước đó Kim Phi khai thác được ở biển Đông Hải đã giải quyết được vấn đề lương thực quan trọng nhất.

Trước kia người dân ăn không đủ, còn quanh năm bị ức hiếp. Bây giờ họ đi theo Kim Phi và Cửu công chúa, đám cường hào địa chủ đều đã bị đánh đổ, lại còn được ăn no thì bách tính còn tạo phản làm gì nữa.

Tuy nhiên, Hàn Trầm không có rong biển và cá muối, cũng không có kiến thức của Kim Phi nên chỉ có thể dựa vào lương thực tịch thu được để duy trì hoạt động. Mà miệng ăn thì núi lở, lương thực mới lại chưa được thu hoạch. Với tình hình này, thứ đợi Hàn Trầm phía trước là gì, hắn hiểu quá rõ.

"Cho nên, ngươi tới chỗ chúng ta vay lương thực?" Kim Phi hỏi.

"Không phải là vay lương thực mà là xin lương thực!" Hàn Trầm nói: "Nếu ta đã đến quy thuận, như vậy quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng cũng chính là bách tính của Bệ hạ và quốc sư. Xin thỉnh cầu Bệ hạ và quốc sư ra tay cứu trợ, vận chuyển lương thực tới cứu nạn dân!”

"Ngươi muốn dựa vào chúng ta?" Kim Phi cười khổ nói.

Tuy nhiên, trong thâm tâm y cũng biết rằng nếu chấp nhận sự quy thuận của Hàn Trầm thì không thể bỏ mặc sự sống chết của người dân quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng, việc vận chuyển lương thực tới cứu trợ cũng là lẽ đương nhiên.

"Ta không có lựa chọn nào khác", Hàn Trầm cười khổ nói: "Mặc dù ta có thể giải quyết mâu thuẫn nội bộ, nhưng vấn đề lương thực thì không giải quyết được. Khi lương thực cạn kiệt, quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng bách tính sẽ chết đói khắp nơi, nghĩa quân cũng sẽ tan rã. Đợi đến lúc đó mới tới quy thuận thì thà rằng ta tới đây ngay khi bản thân vẫn còn khả năng khống chế nghĩa quân.

Từ góc độ khách quan mà nói, như vậy đối với người dân quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng sẽ tốt hơn. Với cá nhân ta mà nói, tiền đồ của ta cũng sẽ có lợi. Đối với Bệ hạ và quốc sư mà nói, cũng tự nhiên có được hai quận. Vậy là ai cũng có lợi!"

"Hàn tiên sinh, kỳ thực tiên sinh có thể tiếp tục chiếm những quận thành xung quanh để thu lương thảo từ đó. Như vậy là có thể cầm cự thêm một thời gian".

"Càng chiếm được nhiều lãnh thổ, chúng ta càng cần phải nuôi sống nhiều binh lính và người dân. Chỉ riêng quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng đã khiến ta đau đầu rồi. Càng chiếm được nhiều lãnh thổ, sau này sẽ để lại một mớ hỗn độn lớn hơn", Hàn Trầm lắc đầu.

"Ngươi cũng khá khiêm tốn", Kim Phi gật đầu: "Ta đã hiểu mục đích của ngươi, nhưng đột nhiên tiếp quản hai quận đối với chúng ta mà nói cũng là một gánh nặng lớn, chúng ta cần phải đánh giá tình hình một chút mới có thể cho ngươi đáp án".

"Vâng!" Hàn Trầm chắp tay rồi theo Châu Nhi rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Cửu công chúa nhìn Kim Phi hỏi: “Phu quân, chàng nghĩ thế nào?”

"Người này lời nói và hành động khá giống giang hồ, nhìn không giống một thư sinh mà giống người lăn lộn trên giang hồ hơn", Kim Phi đáp.

"Theo tin tức thu thập được, Hàn Trầm này mười bảy tuổi đã bỏ nhà đi chu du thiên hạ. Suốt mười năm qua hắn đã đi qua rất nhiều nơi, thường xuyên đi cùng các nhân viên hộ tống thương nhân, cho nên lời nói và hành động khá giống lữ khách giang hồ", Tiểu Ngọc nói.

"Chẳng trách", Kim Phi khẽ gật đầu.

"Chẳng trách gì cơ?" Cửu công chúa hỏi.

"Chẳng trách lúc đầu hắn có thể tự mình dụ dỗ bọn thổ phỉ, về sau vào sào huyệt của bọn thổ phỉ rồi còn có thể trở thành đại đương gia. Hoá ra là do hắn từng là một lữ khách giang hồ", Kim Phi giải thích: "Bình thường nếu thư sinh gặp phải tình huống như vậy, e rằng đã bị bọn thổ phỉ giết chết từ lâu, chỉ có một tay giang hồ lão luyện như hắn mới có thể lật ngược tình thế”.

"Ý chàng là hắn không đáng tin cậy?", Cửu công chúa hỏi.

"Không phải", Kim Phi đáp: "Chính những kẻ lăn lộn trên giang hồ mới có con mắt đánh giá tình hình tốt nhất. Hắn đưa ra quyết định như vậy, chẳng phải đối với bản thân hắn cũng là có lợi nhất rồi sao?"

“Đúng vậy”, Cửu công chúa gật đầu: “Chàng nghĩ chúng ta có nên tiếp nhận sự quy thuận của hắn không?”

“Tại sao lại không chứ?” Kim Phi hỏi: “Quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng vừa hay sẽ tạo ra một thế kiềng ba chân với quận Long Tuyền mà Lương ca đang trấn thủ và Thư Châu mà Khánh Hoài đang trấn thủ. Trong tương lai, khi bình định Trung Nguyên có thể điều binh từ ba nơi này, như vậy có thể nhanh chóng chiếm đóng các quận ở giữa".

“Nhưng Hàn Trầm này có thể tin cậy được không?”, Cửu công chúa hỏi.

"Có ai có thể hoàn toàn tin tưởng được sao?" Kim Phi lắc đầu nói: "Cứ coi hắn như một nhân viên hộ tống bình thường, dựa vào sức mình có thể chinh phục hai quận thì được đề bạt thăng chức cũng là lẽ đương nhiên. Cùng lắm thì trong tương lai chúng ta phái người theo dõi sát sao là được".

Thành thật là yếu tố quan trọng nhất, những gì Hàn Trầm vừa nói đều là thành thật, hợp lý, phù hợp với logic và lợi ích của bản thân hắn, cho nên Kim Phi lựa chọn tin tưởng những gì hắn nói.

“Vâng”, Thiết Thế Hâm gật đầu ghi chép, sau đó hỏi: “Vậy ta sẽ chuẩn bị tiếp quản quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng”.

"Không cần vội vàng như vậy", Kim Phi nói: "Nếu Hàn Trầm muốn quy thuận thì cũng nên tỏ ra chút thành ý, để hắn tự chỉnh đốn đội quân của mình trước đã. Chúng ta cũng không muốn tiếp nhận một mớ hỗn độn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK