Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 951: Chiến công hạng nhất tập thể

Kim Phi trước giờ luôn giao việc cho người có chuyên môn làm, khi đã giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương, nhiều nhất Kim Phi chỉ phụ trách chỉ đạo một số phương hướng khi chiến tranh, bình thường rất ít khi tham gia vào công việc quản lý cụ thể của tiêu cục.

Nhưng lần này y phá lệ làm chủ một lần, trao tặng tập thể chiến công hạng nhất cho nhân viên hộ tống đội viễn chinh, truy tặng cá nhân chiến công hạng nhất cho tất cả những nhân viên hộ tống hy sinh trên đường viễn chinh.

Đây là một vinh dự vô cùng cao, cũng là lần đầu tiên toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn được trao tặng chiến công hạng nhất.

Cho dù là truy tặng sau hy sinh.

Bất kỳ huy chương nào khi lạm dụng phát quá nhiều, trọng lượng ý nghĩa sẽ bị giảm đi, Kim Phi không thể không hiểu được đạo lý này.

Nhưng Kim Phi vẫn làm như vậy.

Bởi vì y biết rõ rằng kẻ địch lớn nhất của Đại Khang ngày ngay không phải là Thổ Phiên, Đảng Hạng hay là Đông Man, mà là cái đói và cái rét.

Kỵ binh của Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man là kẻ địch siêu cấp không thể chiến thắng đối với Đại Khang trước đây, nhưng đối với Kim Phi đã phát triển thì không đáng để nhắc tới.

Nhưng đối mặt với cảnh đói rét nghèo khó của người dân, Kim Phi lại bất lực không thể làm gì được.

Nền nông nghiệp trước đây của Đại Khang thực sự quá lạc hậu, năng suất lúa mì cao nhất chỉ có một trăm hai trăm cân, vẫn cần tiền đề là mưa thuận gió hòa.

Nếu như có hạn hán, lũ lụt, một mẫu đất chỉ có thể thu hoạch được mấy chục cân, thậm chí là không có thu hoạch.

Về phần các loại cây nông nghiệp lúa nước, đậu nành, gạo kê, cao lương, năng suất trên mỗi mẫu càng thấp hơn.

Với năng suất trên mỗi mẫu thấp như vậy, lại bị địa chủ cường hào tầng tầng lớp lớp bóc lột, người dân làm sao có thể đủ ăn no được?

Ngoại trừ nạn đói, giá rét cũng là nhân tố quan trọng nhất đe dọa đến sự an toàn của người dân.

Hiện tại Đại Khang không có cây bông vải, quần áo người dân mặc đều là lấy dây sắn dây ngâm rồi dệt thành sợi, sau đó lấy sợi dệt thành vải, cắt thành quần áo.

Đến mùa đông, người dân sẽ nhét bông lau sậy hoặc bông gòn vào trong vải bố.

Nhưng quần áo làm từ vải bố thoáng khí, căn bản không giữ ấm.

Cho dù loại quần áo này không giữ ấm nhưng đại đa số người dân cũng không mặc được.

Rất nhiều gia đình không có quần áo bông, đến mùa đông chỉ có thể ở trong nhà không thể ra khỏi cửa.

Hàng năm từ cuối thu đến cuối xuân đều là quỷ môn quan đối với rất nhiều người dân.

Kim Phi có thể làm ra cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, cũng có thể làm ra phi thuyền và tàu hơi nước, nhưng không thể làm ra được lương thực và chăn bông.

Cho nên, các loại hạt giống được đội viễn chinh mang từ phía nam về có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Đại Khang.

Mặc dù năng suất lúa nước vẫn kém xa so với lúa lai nhưng Kim Phi không học nông nghiệp, chỉ biết đại khái về nguyên lý cơ bản của lúa lai, phương pháp thao tác cụ thể chỉ có thể dựa vào Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm từ từ tìm tòi.

Ở kiếp trước Lão Viên là chuyên gia của phương diện này, vẫn phải tìm tòi nhiều năm như vậy mới thành công, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm hai người ngoài nghề, trời mới biết khi nào bọn họ mới có thể làm ra được giống lúa lai?

Trước khi giống lúa lai ra đời, cách tốt nhất là tìm những thứ đồ thay thế khác.

Lúa nước là một lựa chọn rất tốt.

So với giống lúa nước hiện nay ở Đại Khang, lúa nước có thời gian trưởng thành ngắn, khả năng thích nghi cao, năng suất trên mỗi mẫu cũng cao, chắc chắn có thể được coi là một loại giống xuất sắc.

Việc trồng cây bông vải trên diện tích lớn, cũng có thể giảm bớt đáng kể vấn đề thiếu quần áo của người dân.

Dựa trên tất cả những cân nhắc, Kim Phi kiên định trao tặng chiến công cao đẳng cho đội viễn chinh.

Vì việc của đội viễn chinh, việc Kim Phi đi đến đất Tần đã bị hoãn lại vài ngày mới lên đường.

Trước khi rời đi, Kim Phi mới nhớ ra vẫn chưa đi gặp Lý Kế Sơn.

Kim Phi cũng khá tò mò về vị Hoàng đế đã đàn áp Đại Khang hàng chục năm này, quyết định đi gặp đối phương trước khi đi đến đất Tần, vì vậy y phái người gọi Lão Ưng đến.

"Lão Ưng, Lý Kế Sơn ở đâu?"

"Bị nhốt ở trong phòng giam ở Trường Xà Câu, tiên sinh ngài muốn gặp hắn sao?" Lão Ưng trả lời.

Từ khi Kim Phi trở về, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện gặp Lý Kế Sơn, Lão Ưng tưởng rằng Kim Phi không muốn gặp, nên cũng không nhắc đến, cũng không đi gặp Lý Kế Sơn.

"Đi trước dẫn đường đi."

Lão Ưng nhanh chóng chạy trước dẫn đường.

Trường Xà Câu được coi là khu công nghiệp của làng Tây Hà, xưởng xi măng, xưởng vôi và mấy xưởng gạch mới đều ở chỗ này.

Đây cũng là "trại tạm giam" trong làng.

Những dân làng và nhân viên hộ tống phạm sai lầm đều sẽ bị tạm giam ở đây, đợi sau khi Thẩm Phán Đường xác nhận tội danh và hình phạt, nếu cần giam giữ lâu dài sẽ bị đưa đến mỏ than đá ở Hắc Thủy Câu để lao động cải tạo.

Căn phòng tối nhỏ khiến cho những nhân viên hộ tống nghe thôi cũng biến sắc được xây dựng ở đây.

Lão Ưng không nhốt Lý Kế Sơn vào trong phòng tối nhỏ, mà chỉ nhốt hắn một mình trong một phòng giam.

Khi Kim Phi đến, Lý Kế Sơn đang nằm gần cửa sổ trong phòng giam nhìn ra bên ngoài, nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu lại nhìn.

Phát hiện ra người đến là Lão Ưng, hắn lại quay đầu đi.

"Lý Kế Sơn, không phải là ngươi muốn gặp tiên sinh nhà ta sao, tiên sinh đến rồi!"

Lão Ưng đá vào cửa phòng giam.

"Kim Phi tới sao?" Lý Kế Sơn vội vàng quay người lại: "Kim Phi ở đâu?"

Lão Ưng không trả lời, mà lùi lại phía sau một bước.

Kim Phi dẫn theo Bắc Thiên Tầm chậm rãi đi vào phòng giam, đầu tiên là quan sát phòng giam một chút sau đó mới nhìn về phía Lý Kế Sơn.

Trong lòng không khỏi cảm khái.

Lý Kế Sơn năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, hiện tại lại bị nhốt trong nhà giam của kẻ địch, nếu như là người bình thường, sợ rằng đã mất tinh thần từ lâu.

Nhưng trạng thái của Lý Kế Sơn gần như rất tốt, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, quần áo mặc dù hơi bẩn, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề.

Chỉ điều này, cũng có thể bỏ xa Trần Cát mấy con phố.

Nếu như Trần Cát rơi vào bước này, có lẽ ông ta đã tìm đến cái chết.

Nhưng Lý Kế Sơn lại rất bình tĩnh điềm tĩnh, thể hiện khí phách mà một vị hoàng đế nên có.

Đáng tiếc dù có khí phách cũng rơi vào trong tay mình, trở thành tù nhân.

Nghĩ đến đây, Kim Phi không khỏi hơi đắc ý.

Kim Phi đang đánh giá Lý Kế Sơn, và Lý Kế Sơn cũng đang đánh giá Kim Phi.

Hơn nữa Lý Kế Sơn còn ngạc nhiên hơn Kim Phi.

Mặc dù tới làng Tây Hà thì bị Lão Ưng đưa đến Trường Xà Câu nhốt, nhưng những gì hắn nghe thấy nhìn thấy trên đường từ căn cứ bay đến Trường Xà Câu vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn.

Dẫu sao trước đây hắn cũng là Hoàng đế Đảng Hạng, trước khi đến Lý Kế Sơn biết làng Tây Hà đã bị khinh khí cầu của Phùng tiên sinh ném bom.

Khi đó công việc xây dựng lại làng Tây Hà vẫn đang được tiến hành, Lý Kế Sơn nhìn thấy rất nhiều tàn tích bị chiến tranh tàn phá, đồng thời hắn cũng nhìn thấy vết máu khô còn lưu lại ở hai bên đường đi.

Nhưng lúc đó, người dân trong làng không hề cảm thấy chán nản sau chiến tranh mà hoàn toàn tràn đầy hăng hái.

Lúc đó Lý Kế Sơn biết hắn thất bại không oan uổng.

Từ xưa tới nay, người được lòng dân có được cả thiên hạ, cho dù Kim Phi không có phi thuyền, không có lựu đạn, chỉ cần những người dân này đồng ý đi theo hắn từ tận đáy lòng, y vẫn sẽ trở thành một nhân vật trí dũng kiệt xuất!

Thân đã từng là Hoàng đế Đảng Hạng, Lý Kế Sơn đương nhiên không phải là người hiền lành, hắn nhìn Kim Phi mấy lần rồi thu hồi ánh mắt.

Hắn ra vẻ ngạo nghễ nói: "Trẫm còn tưởng Quốc sư Đại Khang tiếng tăm lừng lẫy là nhân vật như thế nào, hóa ra vẫn là một thằng nhóc trẻ tuổi!"

"Con mẹ nhà ngươi, nói cái gì đấy hả?"

Lão Ưng nghe vậy tức giận, lấy roi da từ cửa phòng giam ra định đánh Lý Kế Sơn, nhưng lại bị Kim Phi tóm lấy cánh tay.

"Tiên sinh, hắn vậy mà lại dám mắng ngài? Xem ta dạy dỗ hắn như thế nào!"
Chương 952: Coi thường

"Lúc trước đối xử tốt với lão già này quá rồi, hắn vẫn tưởng bản thân còn là Hoàng đế chắc!"

Lão Ưng nói: "Tiên sinh, ngài đừng cản ta, xem ta xử lí hắn thế nào đây!"

"Được rồi, chỉ là một tên tù nhân thôi, không cần phải vậy."

Kim Phi xua tay, xoay người rời đi.

Y tới chỉ để xem thử Lý Kế Sơn ra sao, bây giờ thấy rồi, bèn đi ngay.

Còn việc cãi nhau với Lý Kế Sơn, y thật sự không có hứng thú.

"Tiên sinh, ngài yên tâm, đợi ta trở lại xem ta xử lí hắn thế nào!"

Lão Ưng theo sát bước chân Kim Phi.

"Cũng không cần phải thế, cứ xử lý như tù nhân bình thường đi, đưa đến Hắc Thủy Câu để đi lao động là được." Kim Phi thản nhiên nói.

Tiếp theo y cần tiến hành nhiều kiểu cải cách ở Đại Khang, lúc này nếu như có kẻ địch bên ngoài tấn công vào biên giới thì sẽ vô cùng phiền phức.

Kim Phi ra lệnh cho Ngưu Bôn giết chết Gada, để Thiết Ngưu bắt sống Lý Kế Sơn, đều vì mục đích này.

Thổ Phiên vừa mới hoàn thành thống nhất, Gada lại chết, tất nhiên lại rơi vào hỗn loạn lần nữa.

Lý Kế Sơn làm Hoàng đế ở Đảng Hạng mấy chục năm, còn áp chế Đại Khang mấy chục năm, sức ảnh hưởng thì không phải bàn.

Chỉ cần hắn còn sống, cho dù là hoàng tử nào của Đảng Hạng kế vị, cũng không thoát khỏi trở ngại này.

Thế nên Kim Phi cũng không cần Lý Kế Sơn làm gì, chỉ cần hắn sống khỏe mạnh là được.

"Tiên sinh nói đúng, bọn ta sẽ lập tức bảo Tam Ma Tử áp giải hắn đến Hắc Thủy Câu..."

Ở cửa phòng giam, tiếng bước chân của Kim Phi và Lão Ưng càng ngày càng xa.

Lý Kế Sơn với vẻ mặt đầy kiêu ngạo lúc nãy, đặt mông ngồi xuống mặt đất phòng giam, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên chán nản.

Nếu Kim Phi cãi nhau với hắn, hay bảo Lão Ưng đánh hắn mấy roi, Lý Kế Sơn cũng sẽ cảm thấy không sao cả.

Nhưng Kim Phi còn không nhìn thẳng vào hắn!

Điều này chứng tỏ Kim Phi vốn không coi hắn ra gì, khinh thường việc nói chuyện với hắn.

Đối với người như Lý Kế Sơn, coi thường chính là đòn phản công chí mạng nhất!

Kim Phi đâu quan tâm Lý Kế Sơn nghĩ thế nào, sau khi rời khỏi Trường Xà Câu, y bèn dẫn Lão Ưng lên phi thuyền, chạy thẳng tới đất Tần.

Hôm nay đúng lúc có gió thuận, tốc độ của phi thuyền rất nhanh, dọc đường chỉ hạ xuống một lần ở điểm đổ nhiên liệu, đã tiến vào lãnh thổ đất Tần.

"Tiên sinh, bên dưới chính là Đại Tản Quan, lúc trước Khánh đại nhân đã bị Tần vương chặn ở đây, chết biết bao nhiêu người mà vẫn không đánh bại được, sau đó Lão Trịnh mang khinh khí cầu và lựu đạn đến, nổ tung pháo đài của bọn chúng, mới phá được quan ải này!"

Lão Ưng chỉ xuống phía dưới nói: "Hai người nhìn đằng kia, vẫn có thể thấy vết đen của vụ nổ!"

Kim Phi và Bắc Thiên Tầm nhìn xuống bên dưới, quả nhiên vẫn có thể nhìn thấy không ít dấu vết còn lưu lại của vụ nổ trên quan ải.

"Qua Đại Tản Quan là tới đất Tần rồi à?" Bắc Thiên Tầm hỏi.

"Đúng vậy," Lão Ưng gật đầu.

Bốn phía đất Tần tổng cộng có bốn đại quan, lần lượt là Đồng Quan, Đại Tản Quan, Vũ Quan và Tiêu Quan.

Mỗi quan ải đều là kiểu đất hiểm yếu mà một người chống giữ cửa ải, vạn người không phá nổi, bảo vệ vững chắc vùng đồng bằng rộng lớn màu mỡ bên trong.

"Nghe nói Tiêu Quan và Vũ Quan cũng hiểm trở như Đại Tản Quan, vậy lúc đầu sao người Đảng Hạng đánh vào được?"

Thiết Chùy nhìn quan ải hiểm trở dưới chân, cau mày nói.

Người Đảng Hạng cho dù là từ Vị Châu, hay là từ Hi Châu đến xâm chiếm Trung Nguyên, đều phải đi qua đất Tần.

Theo Thiết Chùy thấy, Tần vương chiếm được vị trí hiểm trở như vậy, người Đảng Hạng đáng lẽ phải rất khó công phá mới đúng.

Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ vừa tới là đất Tần bị phá ngay.

Việc này khiến anh ta khó hiểu.

"Còn tại sao nữa, vì lợi ích thôi!"

Kim Phi thở dài nói: "Nền móng của Tần vương đều ở chỗ này, cả nhà già trẻ đều ở đây, người Đảng Hạng đánh tới, nếu Tần vương dẫn đầu ngăn cản, sau khi người Đảng Hạng phá quan, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.

Nhiều năm như vậy đã trôi qua, người Đảng Hạng đã phá quan nhiều lần như vậy, ngươi xem cả nhà Tần vương không phải vẫn sống rất tốt đấy sao?

Người Đảng Hạng đánh tới, Tần vương có thể xin quân lương và trợ cấp từ triều đình, người Đảng Hạng đi, ông ta cũng có thể xin kinh phí để tái thiết sau chiến tranh, nếu như ngươi là Tần vương, ngươi liệu có cố hết sức không được gì mà liều mạng chống lại người Đảng Hạng không?

Nhưng Khánh đại nhân đánh thì không giống vậy, một khi đã để cho Khánh đại nhân vào quan, Tần vương chắc chắn phải chết, thế nên ông ta mới phải liều mạng chống lại!"

"Lời tiên sinh vừa nói, quả thật đúng vậy!"

Lão Ưng nghe xong không khỏi trợn mắt: "Hóa ra Tần vương vẫn luôn hợp tác với địch để phản quốc!"

"Nếu không vì thế, Đại Khang sao lại suy tàn tới mức như ngày hôm nay chứ?"

Kim Phi không khỏi than thở một câu.

Một cơn gió núi thổi qua, thổi tan mây mù bên dưới phi thuyền, lộ ra một con sông nhỏ.

Ở phía bắc con sông nhỏ, có vô số lều trại.

Quân Khánh Gia do Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới từ Tây Xuyên đóng quân ở chỗ này.

Bây giờ Khánh Hoài chỉ huy đại quân ở đây thay cho Khánh Hâm Nghiêu.

Nhưng khi Kim Phi ngồi phi thuyền hạ cánh xuống doanh trại, lại không nhìn thấy Khánh Hoài, mà thấy Chung Ngũ, thủ lĩnh nhóm cận vệ của Khánh Hoài, đang đợi bên cạnh.

"Tiên sinh, ngài cuối cùng cũng đến rồi, các huynh đệ nhớ ngài muốn chết!"

Chung Ngũ tiến lên muốn vỗ vai Kim Phi, nhưng vừa đưa tay ra ngoài, đã bị những người bên cạnh kéo lại.

Chung Ngũ lúc này mới nhớ ra, bây giờ thân phận của Kim Phi đã khác xưa.

Đường liên lạc truyền tin ở Thanh Thủy Cốc đã bị chặn, nhưng Chung Ngũ từng nghe Khánh Hoài nói, trước khi Trần Cát chết, Kim Phi đã trở thành quốc sư Đại Khang, còn là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

Lâu lắm anh ta không gặp Kim Phi, vừa rồi lỡ kích động, quên mất, mãi đến khi những người bên cạnh kéo, anh ta mới nhớ ra.

Nhưng bây giờ anh ta đã đưa tay ra, đánh tay không được, thu tay lại cũng không xong, chỉ có thể lúng túng để giữa không trung.

"Chung Ngũ, đã lâu không gặp!"

Kim Phi chủ động đụng tay với Chung Ngũ, hóa giải sự lúng túng của anh ta.

Sau đó y nhìn từng mặt mũi quen thuộc sau lưng Chung Ngũ, cười rồi chào hỏi: "Các huynh đệ, đã lâu không gặp! Lão Hắc, sao ngươi lại đen đi rồi? Lão An Tử, lông mày của ngươi sao chỉ còn lại một nửa vậy? ..."

Những người này đều là cận vệ của Khánh Hoài, ban đầu ở Thanh Thủy Cốc, Khánh Hoài bị thương hôn mê, Kim Phi ra trận nghe theo lệnh tiếp quản quân Thiết Lâm, chính Chung Ngũ đã luôn dẫn đám cận vệ này bảo vệ y an toàn.

Đám cận vệ này lúc thấy Kim Phi thì khá lo lắng, nhưng nghe thấy Kim Phi kêu chính xác tên của bọn họ thì họ lập tức cảm thấy thân thiết hơn.

Bọn họ tiến tới vây quanh Kim Phi, nói một tràng:

"Tiên sinh, tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng ngài thật lợi hại!"

"Không phải tiêu cục Trấn Viễn lợi hại, là tiên sinh lợi hại!"

"Đúng thế, lúc trước ta đã nói tiên sinh không phải người bình thường rồi, sao nào, ta nói đúng chứ, tiên sinh trở về chưa được bao lâu, đã thành lập ra tiêu cục Trấn Viễn!"

"Không chỉ có mỗi tiêu cục Trấn Viễn, huynh đệ của ta còn gửi thư nói cho ta biết, tiên sinh còn mở rất nhiều xưởng dệt, nương tử và muội muội của ta đều làm việc ở xưởng dệt của tiên sinh đấy!"

"Không sai, tiên sinh còn mở một thương hội Kim Xuyên, huynh đệ của ta làm nhân viên ở thương hội, tiền công còn cao hơn cả ta!"

"Tiên sinh, ta phải thi lễ với ngài, nếu không nhờ ngài, vào nạn rét năm ngoái, mẹ và con của ta nói không chừng đã chết đói rồi!"

"Đúng, ta cũng phải thi lễ với tiên sinh mới được!"

"Ha ha, tiên sinh nuôi hơn nửa huyện Kim Xuyên chúng ta luôn!"

...

Các cận vệ vây quanh Kim Phi, hết đùa giỡn lại thi lễ, ồn ào một lúc lâu mới bị Chung Ngũ đuổi đi.

Cuối cùng Kim Phi cũng tìm được cơ hội, hỏi: "Khánh Hầu đi đâu rồi, sao không thấy anh ta?"
Chương 953: Vô dụng

Chung Ngũ là thủ lĩnh cận vệ của Khánh Hoài, anh ta ở đây chứng tỏ rằng Khánh Hoài chắc chắn cũng sẽ ở quanh đây.

Khánh Hoài không phải là loại người thích khoe khoang, lúc trước Kim Phi còn là một thợ rèn, Khánh Hoài là hầu gia cao quý nhưng lại không hề làm bộ trịch thượng phái người báo cho Kim Phi đến Kim Xuyên để gặp anh ta, mà là tự mình đến làng Tây Hà thăm hỏi.

Nếu biết Kim Phi tới, Khánh Hoài nhất định sẽ ra đón.

Các cận vệ còn đang phấn khởi, nghe Kim Phi hỏi như vậy thì ai nấy đều xấu hổ cúi gằm mặt.

Các cận vệ phản ứng như vậy làm Kim Phi thầm giật mình, nhíu mày nhìn chằm chằm Chung Ngũ: “Mau nói, sao lại thế này?”

“Bọn ta vô dụng, đêm qua có người lẻn vào doanh trại ám sát, Khánh hầu bị thương…” Chung Ngũ cúi đầu trả lời.

“Cái trò gì vậy? Khánh hầu bị ám sát hả?” Kim Phi còn tưởng mình nghe lầm: “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Mấy chục ngàn quân Khánh Gia làm ăn kiểu gì vậy?”

Đây là doanh trại chính của quân Khánh Gia, lều chỉ huy của Khánh Hoài nằm ở vị trí trung tâm doanh trại, xung quanh có chục ngàn quân Khánh Gia, quanh lều chính còn có đội cận về do Chung Ngũ dẫn dắt luân phiên canh gác 24/24, thế mà vẫn bị ám sát?

Kim Phi cảm thấy khó tin.

Những người cận vệ đứng xung quanh càng hổ thẹn hơn.

Bất kể lý do là gì, với tư cách là cận vệ của Khánh Hoài, Khánh Hoài bị ám sát, bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.

“Khánh hầu bây giờ đang ở đâu? Vết thương thế nào rồi?”

“Ngài ấy bị đâm vào bả vai và đùi, đang nghỉ ngơi phía sau lều chính.”

“Sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi!” Kim Phi chỉ vào các cận vệ đứng xung quanh, đạp Chung Ngũ một cái: “Dẫn ta đi gặp Khánh hầu!”

Chung Ngũ đi trước dẫn đường.

Lều Khánh Hoài nghỉ ngơi ở đằng sau lều chỉ huy, lúc Kim Phi đi qua thì phát hiện binh lính đứng canh dày đặc quanh lều trại.

Trong đó đa phần đều là những gương mặt quen thuộc.

Lúc Khánh Hoài tới Đại Tản Quan thì không chỉ mang theo cận vệ, mà còn dẫn theo hai trăm lính tinh nhuệ từ quân Thiết Lâm lại đây, dẫn đầu chính là phó tướng Từ Kiêu trước kia làm trợ thủ cho Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc.

Ngoài nhóm người Chung Ngũ vừa đi đón Kim Phi thì tất cả đều ở chỗ này.

Có lẽ bởi vì ngày hôm qua Khánh Hoài bị ám sát, binh lính quân Thiết Lâm canh giữ xung quanh lều trại đều rất cảnh giác, đứng quây lều trại kín như bưng, cấm bất cứ người không liên quan nào tới gần.

Uy nghiêm của Kim Phi trong quân Thiết Lâm không kém cạnh với Khánh Hoài, thấy y lại đây, Từ Kiêu lập tức đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội Đại Khang: “Kim Tướng quân!”

“Kim Tướng quân!”

Các binh lính quân Thiết Lâm cũng đứng nghiêm hành lễ.

Nếu là bình thường, Kim Phi chắc chắn sẽ chào lại, nhưng lúc này y không làm thế, mà lại đanh mặt mắng: “Một đám vô dụng!”

Đám người Từ Kiêu bị mắng nhưng không hề tức giận, chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Bọn họ đều từng đi theo Kim Phi, biết con người Kim Phi như thế nào.

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc đối mặt với gian nan và nguy hiểm như vậy mà Kim Phi không hề trút giận lên bọn họ.

Bây giờ mắng chửi có nghĩa là y đang thật sự tức giận, cũng có nghĩa là Kim Phi không coi bọn họ như người ngoài.

“Cút ngay! Còn chặn cửa làm gì?”

Kim Phi tức giận đạp bay Từ Kiêu.

Các binh lính khác cũng giật mình, vội vàng tránh đường.

Kim Phi dẫn theo Bắc Thiên Tầm đi vào lều chính.

Khánh Hoài nằm ở trên giường, chân trái và vai trái đều băng bó dày cộm.

Nhìn thấy Kim Phi đi vào, anh ta với tay phải vịn lên thành giường để ngồi dậy.

“Tiên sinh đường xa đến đây, đám vô dụng này cố tình không cho ta ra tiếp, mong rằng tiên sinh thứ tội!”

Khánh Hoài tỏ vẻ bất đắc dĩ mà chỉ Chung Ngũ: “Chờ ông đây khỏe lại thì xem ông xử lý ngươi thế nào!”

Biết Kim Phi sắp tới, Khánh Hoài muốn đi đón, thế nhưng Chung Ngũ không đồng ý, còn xách nạng của anh ta đi mất.

“Hai ta còn phải khách sáo như vậy à?”

Kim Phi phất tay, nhìn về phía quân y đứng ở một bên: “Vết thương của Khánh hầu sao rồi?”

“Thưa tiên sinh, miệng vết thương trên đùi Khánh hầu tuy rằng rất sâu, nhưng không gây ảnh hưởng, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khôi phục, vết thương ở vai trái tương đối nguy hiểm, nếu xuống thêm nửa tấc nữa có thể sẽ đâm trúng phổi!”

“Vết này chắc là nhắm vào tim Khánh hầu phải không?”

“Đúng vậy,” Quân y gật đầu: “May mà Hầu gia phản ứng mau, né được, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Thích khách đâu?” Kim Phi sầm mặt nhìn về phía Chung Ngũ.

“Chết rồi,” Chung Ngũ nói: “Thích khách ám sát thất bại thì đã uống thuốc độc tự sát!”

“Hắn lẻn vào doanh trại như thế nào, lại tiếp cận Khánh hầu ra sao?” Kim Phi hỏi.

Đây là vấn đề y rất khó hiểu, chẳng qua vừa rồi vội vã tới thăm Khánh Hoài nên nhịn không hỏi.

“Thích khách lẻn vào qua con kênh,” Chung Ngũ đáp: “Hắn ôm tảng đá trốn dưới đáy sông, ngậm cây sậy trong miệng để thở, cho đến khi đến gần lều chính, bởi vì hắn trốn ở dưới nước, lại dùng cỏ sậy ngụy trang, chúng ta không chú ý đến.

Nhân lúc Hầu gia đi bộ dọc bờ sông thì thích khách đột nhiên xông lên.”

“Chuyên nghiệp như vậy thì hẳn là rất hiếm phải không?” Kim Phi hỏi: “Có thể điều tra là ai phái tới không?”

Lúc này đã là cuối thu, ngày đêm phải mặc quần áo dày, nhiệt độ nước rất thấp.

Nếu đối phương muốn trốn tránh sự tuần tra của quân Khánh Gia thì ít nhất phải lặn xuống nước ngược dòng năm dặm.

Lặn dưới nước nhiệt độ thấp suốt năm sáu dặm, lại không bị lính tuần tra phát hiện, tử sĩ tầm thường thật đúng là không thể làm được thế này.

“Tra không ra,” Chung Ngũ lắc đầu: “Trên người kẻ đó không có bất cứ hình xăm hay vết thương đặc biệt gì, không hề có chút manh mối nào.”

“Có đối tượng hiềm nghi không?” Kim Phi hỏi Khánh Hoài.

“Thế thì nhiều lắm,” Khánh Hoài cười nói: “Tần vương, Sở vương, Ngô vương, Tương vương, Tấn vương, còn có những thế gia đại tộc không muốn để tiên sinh phân chia ruộng đất nữa, đều có khả năng.”

“Điều này cũng đúng.” Kim Phi cũng bất đắc dĩ.

Khánh Hoài là người ủng hộ nhiệt tình cho y và Cửu công chúa, hơn nữa rất có năng lực và kinh nghiệm chỉ huy tác chiến, quả thực có thể nói là cánh tay phải của Kim Phi.

Vậy thì tất cả kẻ thù của Kim Phi và Cửu công chúa đều có khả năng ám sát Khánh Hoài.

“Sáng nay ta còn đang suy nghĩ có nên viết thư cho tiên sinh, nhờ tiên sinh phái người tới tiếp quản quân Khánh Gia đấy, nhưng ta chưa kịp quyết định thì tiên sinh đã tới rồi.”

Khánh Hoài cười nói: “Sắp tới quân Khánh Gia nhờ cả vào tiên sinh vậy.”

“Ngài cứ yên tâm dưỡng thương đi,” Kim Phi vỗ vai Khánh Hoài, quay người ra lệnh: “Từ hôm nay trở đi, trong phạm vi mười thước xung quanh lều chính của Khánh hầu, nghiêm cấm bất cứ người nào không liên quan tới gần, đồ ăn đồ uống đồ dùng của Khánh hầu đều phải kiểm tra cẩn thận, hiểu chưa?”

“Rõ!” Chung Ngũ vội gật đầu.

“Từ Kiêu, vào đây!” Kim Phi lại quay ra cửa gọi một tiếng.

“Tiên sinh!”

Từ Kiêu xốc rèm lều đi vào.

“Quân chủ lực của Tần vương hiện đang ở đâu? Các thế gia hào tộc ở quận Lam Điền và phủ Kinh Triệu gần đây có gì lạ không?” Kim Phi hỏi.

Lần này y đến đây là để đánh tan quân chủ lực của Tần vương, sau đó đánh địa chủ cường hào, chia ruộng đất.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, cho dù bên ta chiếm có thực lực tuyệt đối thì trước khi ra tay, Kim Phi vẫn sẽ thăm dò rõ ràng chi tiết kẻ địch.

Đây là trận chiến đầu tiên sau khi rời khỏi đất Xuyên, Kim Phi không chỉ muốn đánh thắng mà còn muốn thắng đẹp, thắng dứt khoát gọn gàng!
Chương 954: Cáo thị

Từ Kiêu là phó tướng của Khánh Hoài, ngoại trừ Khánh Hoài ra thì anh ta là người hiểu rõ nhất về tình hình quân Khánh Gia và quân Tần vương.

Kim Phi hỏi xong, anh ta lập tức trả lời:

“Bẩm tiên sinh, sau khi chúng ta đánh hạ Đại Tản Quan, Tần vương đã dẫn người nhà chạy trốn, trước mắt chỉ biết ông ta chạy về phía Tây Bắc nhưng tung tích cụ thể chưa tìm được.

Những quyền quý khác thấy Tần vương chạy, nên cũng chạy theo, còn một số thì lưu luyến gia sản nên vẫn ở lại.

Sau khi chúng ta đánh hạ Đại Tản Quan, gần như toàn bộ tàn quân của Tần vương đều chạy trốn đến phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền.”

Phủ Kinh Triệu cũng là kinh đô của vương triều trước đây.

Sau khi tổ tiên Đại Khang lật đổ triều đại trước, dù không tiếp tục đóng đô ở đây, nhưng đã biến nó thành phủ Kinh Triệu, vị trí cũng tương tự như thành phố trực thuộc trung ương ở kiếp trước của Kim Phi.

Phủ doãn Kinh Triệu là người phụ trách phủ Kinh Triệu có quyền lực to lớn.

Tiếc là từ khi Tần vương đến, phủ doãn Kinh Triệu đã trở thành bù nhìn.

Mọi việc ở phủ Kinh Triệu đều do Tần vương quyết định.

Thế nên nhiều người dân đều gọi phủ Kinh Triệu là thành Tần Vương.

Đại Tản Quan nằm ở góc đông nam của phủ Kinh Triệu, chưa đầy hai mươi dặm về phía tây bắc là huyện Lam Điền, chưa đầy bảy mươi dặm về phía tây bắc là phủ Kinh Triệu.

“Bây giờ ai là người trông coi phủ Kinh Triệu và Lam Điền?” Kim Phi tiếp tục xem bản đồ, không ngẩng đầu hỏi.

“Vẫn là tàn quân của Tần vương.” Từ Kiêu trả lời.

"Tại sao?" Kim Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: "Không phải Trịnh Phương mang khinh khí cầu tới đây rồi sao, tường thành hẳn là ngăn cản không được các ngươi rồi, sao lại không đánh hạ nó?”

“Sau khi tàn quân của Tần vương chạy trốn đến phủ Kinh Triệu và Lam Điền, đã cưỡng chế bắt nhiều người dân giữ tường thành, nếu lấy khinh khí cầu ra oanh tạc thì sẽ nổ chết cả người dân.”

Từ Kiêu bất lực nói: "Tạm thời Khánh Hoài không nghĩ được cách nào tốt hơn, nên đã cho người đi phong tỏa cửa thành Lam Điềm và phủ Kinh Triệu, trước mắt vẫn chưa tấn công vũ lực.”

"Thế này cũng hèn hạ quá?" Kim Phi nhíu mày.

"Bọn họ đều biết là tiên sinh nhân từ, sẽ không tổn thương người dân vô tội nên mới không lo sợ như vậy."

"Bây giờ trong thành còn bao nhiêu tàn quân? Bọn họ đã bắt bao nhiêu người làm con tin?"

Kim Phi tiếp tục hỏi.

Từ Kiêu trả lời từng câu hỏi của Kim Phi.

Không thể không nói, Từ Kiêu là một trợ thủ xứng chức, cũng đã làm rất nhiều thứ, nên cơ bản đều có thể trả lời chính xác những câu hỏi của Kim Phi.

Mười mấy phút sau, Kim Phi đã đại khái hiểu được tình hình ở đất Tần.

“Bắt làm con tin là phiền phức lớn…”

Kim Phi ngồi trên ghế, ngón tay tùy ý gõ gõ lên mặt bàn.

Từ Kiêu biết y đang suy nghĩ nên đứng sang một bên, im lặng chờ đợi.

Kim Phi cũng không để anh ta đợi quá lâu, chỉ mấy phút sau, Kim Phi đột nhiên nhiên gõ bàn một cái, ra hiệu cho Bắc Thiên Tầm lấy bút giấy tới.

Hơn mười phút sau, Kim Phi đặt bút viết xuống, đưa bản thảo viết tay cho Từ Kiêu: “Tìm mấy người trong quân đội biết chữ rồi chép lại đi.”

Từ Kiêu dùng hai tay cầm lấy tờ bản thảo, rồi vừa thổi vết mực còn chưa khô lại vừa đọc chữ viết trên đó.

Kim Phi viết chính là một tờ cáo thị, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai điều.

Điều đầu tiên là mô tả sơ lược chính sách đánh cường hào chia ruộng đất.

Trước kia vì sự thù địch của Tần vương, đoàn ca múa làng Tây Hà vẫn chưa được biểu diễn ở đất Tần, nên người dân ở Lam Điền và phủ Kinh Triệu vẫn chưa biết Xuyên Thục ở kế bên đã xảy ra chuyện gì.

Điều Kim Phi cần phải làm là công bố chính sách này ra, để cho người dân đất Tần cũng biết.

Điều thứ hai của cáo thị là nhắm vào tàn quân của Tần vương.

Kim Phi nói trong cáo thị rằng chỉ cần tàn quân của Tần vương sẵn sàng từ bỏ cái ác về bên chính nghĩa, họ sẽ có thể bỏ qua chuyện cũ rồi cho mọi người về nhà.

Sau đó lại đánh cường hào, họ cũng giống như những người dân bình thường khác, đều có đãi ngộ cấp ruộng đất như nhau.

Cuối cùng ở cáo thị, Kim Phi đã ra thời hạn ba ngày để tàn quân của Tần vương phải đầu hàng.

Nếu ba ngày sau tàn quân vẫn không đầu hàng rời khỏi thành, Kim Phi sẽ cho phi thuyền oanh tạc phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền!

"Tiên sinh, ngài tài thật đấy! Tới một cái là đã nghĩ ra cách!"

Từ Kiêu đọc cáo thị xong, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên.

Dù cáo thị đơn giản nhưng đều phải dùng cả cưỡng chế và dụ dỗ.

Khát vọng đất đai của người dân Đại Khang đã khắc sâu trong xương tủy, mà phần lớn tàn quân của Tần vương đều là con cháu nhà nông, nên Từ Kiêu hiểu được chuyện chia ruộng đất có sức cám dỗ với họ đến mức nào.

“Đừng nịnh nọt nữa, tìm người chép nhanh đi!”

Kim Phi liếc nhìn Từ Kiêu một cái: “Chép một ngàn bản trước, để Lão Ưng rải 700 bản phủ Kinh Triệu, 300 bản ở thành Lam Điền.”

“Dạ!” Từ Kiêu gật đầu, cầm lấy cáo thị chạy ra ngoài.

Nhưng điều khiến Từ Kiêu gượng gạo chính là trong số hàng chục ngàn quân Khánh Gia, chỉ tìm được mấy chục binh lính biết chữ.

Mà trong số hàng chục này hơn một nửa chỉ biết đọc chứ không biết viết.

Một nửa biết viết thì lại còn một nửa viết nghiêng nghiêng ngã ngã.

Cuối cùng, sau khi sàng lọc, cố lắm mới có được gần hai mươi người có thể viết được.

Tuy nội dung cáo thị của Kim Phi rất đơn giản, nhưng tổng cộng cũng có hơn 200 chữ, nếu viết chậm thì phải hơn mười phút mới chép xong.

"Xem ra phải bớt thời gian để làm ra máy in chữ mới được, cách làm giấy cũng cần phải cải tiến."

Kim Phi bất lực thở dài khi biết được tình huống này.

Hiện nay ở Đại Khang không có máy in chữ nên sách mà các thư sinh đọc sách đều là bản ấn lại hoặc đơn giản là sao chép thủ công.

Dù là bản ấn hay sao chép thủ công thì chi phí đều rất cao.

Mà cách làm giấy của Đại Khang còn lạc hậu hơn, dẫn đến chất lượng giấy tệ, giá thành lại cao, khiến nhiều thư sinh không thể mua nổi.

Ở một số nơi xa xôi, nhiều thư sinh có gia cảnh khó khăn vẫn dùng những tấm đất sét hoặc những thanh tre để khắc chữ.

Sự lạc hậu của cách làm giấy và in ấn, là yếu tố quan trọng ức chế việc phổ cập giáo dục của Đại Khang.

Sau khi Kim Phi đến Đại Khang, cứ bị buộc phải tham gia nhiều trận chiến, tinh thần tập trung vào việc phát triển các loại vũ khí, hoàn toàn không có thời gian dành cho việc in ấn và làm giấy.

Bây giờ Xuyên Thục đã ổn định, y không khỏi nảy ra ý tưởng cải tiến việc in ấn và làm giấy.

Suy cho cùng, nguyên lý in chữ cũng không hề khó, chỉ là tốn rất nhiều thời gian.

Cũng may lúc này Kim Phi đã có đủ thực lực, y không cần tự mình làm, chỉ cần giao cho người khác là được.

Ở bất kỳ thời điểm nào, sự phát triển của một đất nước không thể tách rời với số lượng lớn nhân tài.

Sự cải tiến của việc làm giấy và in ấn sau này, sẽ có ý nghĩa to lớn với việc phổ cập giáo dục.

Nhưng đây đều là những việc cần cân nhắc sau khi trở về Xuyên Thục, Kim Phi lắc đầu ném đi những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, lại lần nữa tập trung vào bản đồ và tinh tình báo trước mắt.

Mười mấy binh lính làm việc suốt đêm, cuối cùng đã sao chép được một ngàn bản cáo thị.

Sáng hôm đó, Lão Ưng dẫn dắt mấy chiếc phi thuyền rải cáo thị xuống phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền!

Lúc này, người dân cả hai thành vừa tỉnh dậy, họ vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy chiếc phi thuyền khổng lồ trên bầu trời.

Sau đó giống như một gáo nước lạnh đổ vào dầu sôi, người dân phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền nhìn thấy cáo thị đã bắt đầu sôi trào.
Chương 955: Không chiến mà lui

Các quan viên của thành Lam Điền và phủ Kinh Triệu nhìn thấy các cáo thị được phi thuyền thả xuống, đã lập tức cho người đi thu dọn.

Nhưng Lão Ưng đã cố tình ném vào những khu dân nghèo hẻo lánh xa xôi và phức tạp, người của quan phủ muốn tìm được cáo thị đã trôi dạt đến nơi nào cũng vô cùng khó khăn.

Ngay cả khi tìm được rồi cũng đã mất rất nhiều thời gian.

Mặc dù tỷ lệ phổ cập giáo dục ở Đại Khang không cao nhưng luôn có một số thư sinh nghèo biết được một ít chữ, trong thời gian người của quan phủ đi tìm cáo thị, thì nội dung trong cáo thị đã được lan ra từ lâu.

Người dân ở khu dân nghèo, bao gồm những tá điền không có đường sống ở nông thôn phải trốn lên thành kiếm sống, cũng có những người trốn thuế má, không muốn hoặc không dám làm thổ phỉ nên chỉ có thể lang thang trong thành làm cu li.

Những người này đều có một điểm chung, họ đều thuộc tầng chót trong xã hội và cũng là nhóm người mong muốn thay đổi tình hình hiện tại nhất.

Đầu năm, Cửu công chúa ban hành chính sách mới giảm thuế cho người dân, bãi bỏ lao dịch cho người dân.

Khi tin tức này vừa mới truyền đến đất Tần, đã có vô số người dân vì chuyện này mà vui mừng khôn xiết và cũng có nhiều người dân tỏ vẻ không thể tin được.

Phải đến khi thu thuế mùa vụ theo chính sách mới thì người dân mới hoàn toàn tin tưởng.

Khoảng thời gian đó là thời điểm người dân Đại Khang đoàn kết nhất trong suốt trăm năm qua.

Không biết có bao nhiêu người đội ơn Trần Cát.

Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày ngang, chính sách mới chỉ được thực hiện một lần, Trần Cát bị Tứ hoàng tử giết, ngay sau đó, Tần vương tuyên bố tự lập nước riêng.

Để hỗ trợ chiến tranh, Tần vương không chỉ bãi bỏ chính sách mới của Cửu công chúa mà còn tăng thêm một phần thuế trên cơ sở thuế ban đầu.

Chuyện này khiến người dân đất Tần vốn đã được nếm ngon ngọt của chính sách mới rất bất mãn với Tần vương, nhưng lại không ai dám đứng lên nên người dân chỉ có thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Mà nội dung trong cáo thị, đều khiến mọi người như được uống thêm liều tăng lực.

Sự quyến luyến với đất đai đã khắc sâu vào xương tủy của người dân Hoa Hạ, nhiều người dân chạy trốn lên thành đều mong muốn được sở hữu mảnh đất của riêng mình.

Những thợ thủ công và tiểu thương sống ở thành qua nhiều thế hệ không ham đất đai, nhưng bọn họ cũng mong được giảm thuế má!

"Lão Trương, ngươi có nghe nói không, sắp bắt đầu chính sách mới rồi!"

"Ngươi nghe thấy ở đâu vậy?"

"Vừa rồi có con cá bay lớn ở trên trời ném xuống thứ gì đó, ngươi có thấy không? Đó là một cáo thị, cáo thị nói chỉ cần đuổi Tần vương đi, sẽ thi hành chính sách mới ngay!"

"Cáo thị nói mà ngươi cũng tin? Tháng trước Tần vương ra cáo thị, nói chỉ cần đi tự nguyện tham gia quân ngũ, sẽ được miễn ba phần thuế má đấy, kết quả thế nào? Hai đứa nhỏ nhà ta đều đi, nhưng thuế má cũng không được ít đi xu nào!"

“Lần này khác, lần này cáo thị của Quốc sư đại nhân đưa ra, thậm chí còn có dấu ấn của Quốc sư đại nhân!”

“Quốc sư đại nhân là chức gì vậy, có tiếng nói hơn Tần vương không?”

"Quốc sư đại nhân là ai mà ngươi cũng không biết sao? Lão Điền, ngươi đã từng đến kinh thành, nói cho Lão Trương xem quốc sư đại nhân là ai?"

"Nói tới Quốc sư đại nhân, ngài ấy rất tài giỏi…”

Phủ Kinh Triệu là thành lớn thứ hai ở Đại Khang, cũng rất gần với kinh thành, với cách Xuyên Thục cũng rất gần, tuy sức ảnh hưởng của Kim Phi ở đây không bằng với Xuyên Thục và kinh thành, nhưng vẫn có người biết tới y.

Những người nghe qua sự tích của Kim Phi đều lập tức phổ cập cuộc đời xuất chúng của y cho những người khác.

“Theo như ngươi nói, muối mười văn mà chúng ta ăn là do Quốc sư đại nhân làm ra à?”

“Đúng vậy, không chỉ muối mười văn, chính sách mới năm ngoái cũng là do Quốc sư đại nhân ban hành, tiếc là tính tình Quốc sư đại nhân ngay thẳng, mà tiên hoàng lại bị gian thần mê hoặc, đuổi ngài ấy về Xuyên Thục, rồi đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Quốc sư đại nhân vừa rời khỏi kinh thành mấy tháng, tiên hoàng đã bị soán ngôi, thiên hạ hỗn loạn! Quốc sư đại nhân đã mở lòng từ bi, chắc chắn là ngài ấy đã không nhìn nổi cảnh người dân chịu khổ nên bây giờ mới xuống núi lần nữa!”

"Vậy thì Quốc sư đại nhân nhất định phải đánh bại Tần vương!"

"Thật ra với Quốc sư đại nhân mà nói, đánh bại Tần vương rất đơn giản, chỉ là lòng Quốc sư đại nhân từ bi, không muốn người dân vô tội bị thương, nên mới không cho người công phá thành thôi.”

"Phủ Triệu Kinh chúng ta là thành lớn thứ hai ở Đại Khang, Quốc sư đại nhân muốn đánh cũng không dễ đâu?”

"Lời này của ngươi sai rồi, mùa xuân lúc ta tới kinh thành buôn bán, bỗng mấy chục ngàn dân Đông Man đánh tới, ngươi đoán xem thế nào? Quốc sư đại nhân chỉ cho mấy trăm người ra đã xử lý hết đống Đông Man đó!”

"Lão Điền ngươi đừng nói lố quá, mấy trăm người sao có thể đánh lại mấy chục ngàn người!”

"Quốc sư đại nhân là Lôi thần chuyển thế, biết dùng bàn tay sấm, biết bàn tay sấm không? Chỉ nhỏ như một cái nắm tay thôi là đã có thể lập tức nổ chết mấy chục mạng người! Có thấy mấy con cá lớn bay trên trời kia không? Bọn họ ném bàn tay sấm xuống, cho dù dân Đông Man có nhiều bao nhiêu cũng không đủ để nổ!”

"Con trai ta vẫn đang canh giữ tường thành, theo lời ngươi nói thì ta phải nhanh chóng gọi nó về!"

“Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Nhanh lên đi! Tần vương còn chạy thì thủ thành cái gì nữa? Quốc sư đại nhân đã nói trong cáo thị, bây giờ đầu hàng thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì khi Quốc sư đại nhân đoạt được thành, con trai ngươi sẽ gặp nguy!”

“Lão Trương, nghe nói Quốc sư đại nhân thưởng phạt rõ ràng, ta nghĩ ngươi cũng có thể nói Hắc Nha mở tường thành ra, mời Quốc sư đại nhân vào thành là đã lập công rồi!"

...

Trong thời đại khan hiếm thú vui giải trí, đêm qua đứa trẻ nhà nào đái dầm cũng sẽ bị hàng xóm nói mãi không thôi, huống chi là những tin tức nóng có liên quan mật thiết tới bản thân?

Không chờ hướng dẫn của người khác, sau khi người dân biết được nội dung cáo thị, thì gần như tất cả đều chủ động lan truyền ra.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp khu dân nghèo ở phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền, hơn nữa còn nhanh chóng lan đến những binh lính đang trấn thủ thành.

Cách đây một thời gian, Tần vương đã cùng lúc chiến đấu với hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài ở phía nam và phía bắc đất Tần, để hỗ trợ chiến tranh, ông ta đã bắt một số lượng lớn người dân.

Lúc này, hơn một nửa số binh lính thủ thành đều đã nhập ngũ theo cách này.

Họ không những không có biên chế, không có quân lương, thậm chí cơm ăn còn không đủ no, bọn họ đều rất bất mãn với Tần vương.

Sau khi biết được nội dung trong cáo thị, rất nhiều binh lính thủ thành đều bắt đầu dao động.

Sáng ngày thứ ba, binh lính thủ thành nhìn thấy Lão Ưng lại dẫn đội bay của phi thuyền bay tới đây.

Nhưng lần này họ không rải truyền đơn vào thành mà phân tán ra mấy chỗ ngoài cửa thành.

Ngay khi binh lính thủ thành đang thắc mắc phi thuyền muốn làm gì, thì phi thuyền ở cửa thành phía tây đã ném một bao thuốc nổ xuống.

Tiếng ồn do vụ nổ gây ra vang vọng khắp thành, vô số người dân nhìn sang.

Sau đó, họ nhìn thấy một đám mây hình nấm bay lên trời!

Ngay sau đó, ba hướng còn lại ở ngoài cửa thành cũng lần lượt vang lên những tiếng nổ lớn.

“Quân Tần vương đang thủ thành, nghe đây, hãy nhanh chóng đầu hàng chạy khỏi thành, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi! Nếu ngày mai các ngươi còn không đầu hàng, chúng ta sẽ cho cửa thành nổ tung!"

Đội hộ tống hạ độ cao của phi thuyền, giơ loa hét vào thành.

“Trời ơi, đây là bàn tay sấm của Quốc sư đại nhân sao? Đáng sợ quá phải không?”

“Cha nó ơi, mau gọi con mình ra khỏi thành!”



Lúc đầu binh lính giữ thành đều do dự, bây giờ nhìn thấy sức mạnh của bao thuốc nổ, suýt nữa đã bị dọa tè ra quần.

Sau một nén nhang, cửa phía tây thành Lam Điền đã mở ra trước nhất, cũng có nhiều đội binh lính thủ thành xếp hàng bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK