Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 571: Gà chó vô dụng

Trên thực tế, từ lâu đã có tin đồn ở kinh thành và Giang Nam, nói rằng Kim Phi có phép thuật.

Trịnh Trì Viễn cũng đã từng nghe nói qua, nhưng trước đó anh ta không tin chút nào, cho rằng tất cả đều do người kể chuyện bịa đặt.

Nhưng bây giờ, anh ta lại hơi dao động.

Tình huống hiện tại đã vượt quá tầm hiểu biết của anh ta.

Ngoại trừ phép thuật, anh ta không tìm được lời giải thích nào hợp lý cả.

Một số binh sĩ thủy quân nhát gan lúc này đã quỳ trên boong, dập đầu về hướng nơi quả cầu lửa xuất hiện.

Quan võ không có trình độ chính trị nhạy bén như quan văn, mặc dù Trịnh Trì Viễn biết hỏi thế là không thích hợp, nhưng vẫn không khỏi tò mò hỏi: "Kim tướng quân, quả cầu lửa trên trời là sao thế? Làm thế nào mà ngài đưa mọi người đến ngọn núi phía sau được vậy?"

"Trịnh tướng quân, đây là bí mật quân sự, thứ lỗi cho ta không thể trả lời!"

Phải mất rất nhiều công sức mới che đậy được ngọn lửa của khinh khí cầu, nếu chủ động nói cho Trịnh Trì Viễn biết thì Kim Phi chính là kẻ ngốc.

"Là ta lỗ mãng rồi."

Trong lòng Trịnh Trì Viễn hơi tiếc nuối, nhưng cũng không tiện hỏi lại.

Anh ta chắp tay hỏi: "Kim tướng quân, tiếp theo phải làm gì ạ?"

"Tiếp theo, Trịnh tướng quân chỉ cần đưa người của ta đến đảo, phong tỏa lối ra, để thuyền thủy tặc không thể chạy thoát."

Kim Phi nói: "Phần còn lại cứ giao cho bọn ta!"

"Nghe nói đám thủy tặc này có hơn một ngàn người, các người chỉ có mấy trăm người, không sao chứ?"

Trịnh Trì Viễn hỏi: "Hay là bọn ta phái Đổng giáo úy cùng một ngàn người đổ bộ lên đảo cùng ngài?"

"Không cần, ở trên nước thì bọn ta ở thế bất lợi, nhưng chỉ cần lên bờ, đám thủy tặc đó sẽ ngay lập tức biến thành đám gà chó vô dụng!"

Kim Phi phất tay nói.

Trên thực tế, cuộc tấn công này diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với những gì y tưởng tượng.

Những tên thủy tặc hoàn toàn không biết cách bày binh bố trận, đậu ngẫu nhiên tất cả các thuyền bè của chúng trong cùng một khu vực, còn các thuyền của thương hội lại ở vành đai ngoài cùng.

Giờ đây, các thuyền chở hàng của thương hội đều đã bị đốt cháy và các thuyền khác đã bị mắc kẹt.

Không có thuyền, bọn cướp biển không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhảy xuống biển hoặc ẩn náu trên đảo Giải Kiềm, chờ đội hộ tống đến.

Trên thực tế, ngay cả khi bọn thủy tặc có thuyền cũng vô dụng.

Trước khi đuốc được thắp lên, lực lượng thủy quân đã phong tỏa hoàn toàn lối ra.

Nếu không có sức mạnh vượt trội đáng kể, chúng sẽ không thể vượt qua được.

Trịnh Trì Viễn thấy Kim Phi kiên quyết cũng không nói gì thêm, ra lệnh cho người của mình dùng thuyền nhỏ chở các nhân viên hộ tống lên đảo.

Thực ra đây là cơ hội hoàn hảo để bọn thủy tặc phát động phản công, nhưng chúng sớm đã hỗn loạn thành một nồi cám heo, vừa thiếu sự lãnh đạo thống nhất vừa không có người chỉ huy.

Một số tên thủy tặc đã nhận thấy tình hình, nhưng ngay khi nhìn thấy nhân viên hộ tống và lực lượng thủy quân người đông thế mạnh, những thủy tặc này đều hốt hoảng, quay đầu bỏ chạy.

Hàng trăm nhân viên hộ tống cứ như vậy nghênh ngang lên đảo.

Đại Tráng và Hầu Tử đều đi đến phía sau núi để đột kích, vì vậy chỉ huy nhiệm vụ lần này được giao cho Hàn Phong.

Sau khi những nhân viên hộ tống đổ bộ lên đảo, Hàn Phong tập hợp họ lại và chia thành ba đội dựa trên thông tin tình báo thu thập được, mỗi đội hướng về các khu vực khác nhau.

Lúc này, trận chiến ở phía sau núi đã trở nên căng thẳng.

Hai bên giao chiến ác liệt trên những con đường núi hẹp.

Lực lượng nhân viên hộ tống quá ít nên đám người Hầu Tử phải tận dụng tối đa lợi thế vũ khí của mình.

Nỏ hạng nặng, máy bắn đá, lựu đạn cầm tay... lần lượt lên sàn.

Ông hai biết rất rõ rằng chỉ có cách bắt con tin mới có đường sống.

Cho nên liều mạng thúc giục bọn thủy tặc tấn công.

Bọn thủy tặc bị đẩy lùi hết đợt này đến đợt khác, lao lên hết đợt này đến đợt khác.

Hơn nữa, ông hai đã trở nên xảo quyệt hơn. Ông ta không còn cho bọn thủy tặc tụ tập lại với nhau nữa, thay vào đó, ông ta phân tán các cuộc tấn công của họ.

Bằng cách này, chúng sẽ có thể làm cạn kiệt nguồn vũ khí của những nhân viên hộ tống càng nhiều càng tốt.

Bọn Hầu Tử bay trên khinh khí cầu tới, tất nhiên không mang theo nhiều vũ khí.

Sau khi kiên trì một nén nhang, tất cả mũi tên của chiếc nỏ nặng nề đã cạn kiệt, chỉ còn lại một quả lựu đạn bỏ túi.

Nạp đạn lại cho máy bắn đá cũng quá chậm...

Chiến tuyến của nhân viên hộ tống không ngừng lui về phía sau.

Chiến đấu lâu như vậy, Hầu Tử đã nhận ra ông hai đang chỉ huy trận chiến từ phía sau.

Chỉ cần hạ gục được người này, bọn thủy tặc tất không đánh tự thua.

Nhưng ông hai cứ núp sau những tảng đá, khiến cho việc bắn tầm xa không thể thực hiện được.

Thấy địch đã đi được nửa đường núi, Hầu Tử càng mất kiên nhẫn.

Nhanh chóng ra lệnh cấp dưới ném bom chớp sáng, sau đó lao xuống sườn núi cùng một tiểu đội nhân viên hộ tống, chạy thẳng đến chỗ ông hai.

Đây là lần đầu tiên bom chớp sáng được sử dụng trên đảo Giải Kiềm, bọn thủy tặc không hề phòng bị ngay lập tức trúng chiêu và đều bị mù.

Đám người Hầu Tử như đi vào chốn không người, thuận lợi vọt tới phía sau tảng đá lớn, chém ông hai một đao.

Sau đó, họ quay trở lại và bắt đầu tấn công điên cuồng vào những tên thủy tặc bị mù.

Bọn thủy tặc đã mất dũng khí từ lâu. Bây giờ, khi lấy lại được thị lực, thấy ông hai bị giết, họ càng chạy nhanh hơn.

Ở đây thật kinh khủng!

Bọn họ không biết, điều kinh khủng thật sự đang chờ phía trước.

Ở dưới chân núi, trận chiến đã nổ ra.

Chiến đấu đao thật súng thật là cách tốt nhất để đánh giá các chiến sĩ.

Bên nào tinh nhuệ, bên nào chỉ là một đám ô hợp, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.

Tổng cộng chỉ có vài trăm nhân viên hộ tống, một số ở lại hạm đội thủy quân để vận hành nỏ và máy bắn đá hạng nặng.

Đại Tráng và Hầu Tử dẫn theo hai trung đội.

Cho nên tổng số nhân viên hộ tống đi theo Hàn Phong đến đảo chỉ khoảng năm trăm.

Mà thủy tặc có hơn ngàn người, nhiều hơn gấp đôi so với các nhân viên hộ tống, hơn nữa chúng cũng chiếm lợi thế khi đang tác chiến trên địa hình sân nhà.

Nhưng đối mặt với sự công kích của các nhân viên hộ tống, bọn thủy tặc thật sự giống như Kim Phi nói, cứ như gà chó vô dụng, đám người nhân viên hộ tống vừa đánh đã rã.

Các nhân viên hộ tống vẫn đang trong đội hình kinh điển, binh lính nam mặc áo giáp đen ở phía trước, binh lính nữ cầm nỏ ở phía sau, giống như xe ủi đất, tàn nhẫn nghiền nát ép tới.

Hơn một ngàn tên thủy tặc đã bị hàng trăm nhân viên hộ tống ép vào khoảng đất trống trên sườn núi.

Phía sau đất trống, có một vách đá cao hơn mười trượng.

Trên chiến hạm, Kim Phi phát hiện thắng lợi đã được định, quay đầu nói: "Đại Lưu, chuẩn bị thuyền nhỏ, chúng ta cũng lên đảo."

Trịnh Trì Viễn sợ hết hồn khi nghe tin Kim Phi chuẩn bị lên đảo.

Khi hai quân giao chiến, chủ tướng sẽ không đích thân ra tiền tuyến.

Không chỉ vì sợ chết, mà còn vì nếu chủ tướng một khi bị thương nhất định sẽ khiến sĩ khí quân ta suy giảm nặng nề.

Làm không tốt sẽ thất bại nặng nề, thay đổi thế cục.

Nhưng lại nghĩ chủ ý của Kim Phi trước giờ vẫn luôn rất đúng, Trịnh Trì Viễn vừa há miệng, cuối cùng cũng không mở miệng can ngăn mà chỉ nhìn Kim Phi lên đảo.

Trước khi lên đường, Kim Phi không biết mình đã đọc bản đồ do ngư dân vẽ bao nhiêu lần, có lẽ y còn quen thuộc với đảo Giải Kiềm còn hơn bọn thủy tặc.

Sau khi lên đảo, y không dừng lại chút nào, chắp hai tay sau lưng đi về phía bắc.

Trong khi cuộc chiến vẫn đang diễn ra, rất nhiều nhà lá đổ sập do lửa từ những ngọn đuốc, toàn bộ hòn đảo tràn ngập những tiếng la hét chết chóc, ánh lửa lan tràn khắp nơi.

Nhưng Kim Phi giống như đi dạo, chắp tay sau lưng, bước đi thong thả.

"Chẳng trách ngài ấy còn trẻ mà đã đạt được những thành tựu như vậy!"

Trịnh Trì Viễn nhìn bóng lưng Kim Phi, thở dài.

Quan văn hay xem thường quan võ, quan võ cũng hay xem thường quan văn.

Khi trước nghe nói Kim Phi chưa đến hai mươi tuổi đã được phong tước do công trạng khi ra chiến trường, trong lòng Trịnh Trì Viễn thật ra không phục lắm.

Cho rằng Kim Phi chỉ là bù nhìn được nhà họ Khánh nâng đỡ.

Dù sao Khánh Hoài cũng đã là Hầu gia, không thể thăng tiến hơn được nữa.

Thay vì dâng công trạng quân sự cho người khác, tốt hơn là là nên nâng đỡ một bù nhìn để đứng ra nhận công trạng.

Trên thực tế, không có gì lạ khi Trịnh Trì Viễn nghĩ như vậy, hai trận chiến mà Kim Phi tham gia đều dính dáng tới họ họ Khánh.

Cho nên, trước kia Trịnh Trì Viễn ngoài mặt rất nhiệt tình, nhưng trong lòng vẫn khinh thường Kim Phi, vì vậy khi mở miệng đã thẳng thắn đòi một ngàn nỏ và máy bắn đá hạng nặng.

Nhưng sau khi theo chân Kim Phi bao vây trấn áp bọn thủy tặc và chứng kiến toàn bộ quá trình, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn đã bị thuyết phục.


Đang tải...
Chương 572: Ông trời định đoạt

Trận chiến này, từ đầu tới cuối đều nằm trong lòng bàn tay của Kim Phi.

Y nói y có thể cứu con tin khỏi tay bọn thủy tặc, y làm được thật.

Y nói mấy trăm nhân viên hộ tống có thể đánh bại thủy tặc, và đúng là đánh bại thật.

Tới tận bây giờ, Trình Trì Viễn vẫn không hiểu, làm thế nào mà Kim Phi có thể đưa người ra sau núi.

Anh ta cũng không hiểu những quả cầu lửa trên trời đến từ đâu.

Có lẽ cũng chính vì không hiểu được, nên mới cảm thấy Kim Phi ngày càng bí ẩn, đáng sợ.

“Sau này, dù có chuyện gì cũng không được đối địch với y!”

Trình Trì Viễn tự nhắc nhở bản thân trong lòng.

Kim Phi quá ung dung, cũng quá bình tĩnh.

Cứ như y tới đảo Giải Kiềm này không phải để đi đánh giặc mà là đi du lịch vậy.

Khí chất này, khiến cho Trịnh Trì Viễn tự thẹn không bằng.

Nhưng anh ta nào biết, lúc Kim Phi vừa mới xuyên không đến đây, y chỉ giết một tên lưu manh thôi mà đã hoảng tới mức suýt nôn ra rồi.

Chẳng qua là ngay sau đó phải trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, thần kinh của Kim Phi mới luyện ra được như này.

Đối với Trịnh Trì Viễn mà nói, hơn một nghìn tên thủy tặc là cả một quân đoàn lớn.

Nhưng với Kim Phi đã từng đối diện với hơn mười nghìn kỵ binh hiếu chiến, một đám thủy tặc ô hợp không đáng để nhắc tới.

Đấy là do nhân viên hộ tống không giỏi thủy chiến. Chứ nếu đó là thổ phỉ thì cần y đích thân ra trận à?

Chỉ cần nhiều nhất là một trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen, phối hợp với một trăm binh lính nữ là đã đủ để san bằng hang ổ của chúng rồi.

Kim Phi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua doanh trại đang cháy của đám thổ phi ra phía sau núi.

“Tiên sinh, ngài tới đây làm gì vậy?”

Hầu Tử thấy Kim Phi tới thì vội vàng dẫn người xuống núi đón.

“Ngươi vất vả rồi!”

Kim Phi vỗ vai anh ta một cái.

Thủy tặc phía sau núi đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng thi thể vẫn đang chất đầy nơi đường núi, như đang thầm lặng kể lại trận chiến khốc liệt vừa rồi.

“Vất vả gì đâu. Đám ô hợp này thì đánh vài cái lã đã bị dọa chạy rồi.”

Hầu Tử ngoài miệng khiêm tốn, nhưng lông mày lại nhướn cao lên, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kiêu hãnh.

“Các huynh đệ bị bắt đã cứu được chưa?”

Sắc mặt Hầu Tử tối sầm xuống, thấp giọng đáp: “Cứu được, nhưng mà...các huynh đệ còn sống chỉ được gần một nửa, những người khác đều đã bị bọn thủy tặc tra tấn đến chết. Một nửa còn sống kia thật ra cũng không biết được mấy người...”

Kim Phi nghe thấy vậy vội đi về phía đỉnh núi.

Trên đỉnh, y bắt gặp đám Lão Lương bị bắt.

Trước khi đến đây, Kim Phi cũng biết đám Lão Lương sẽ không được yên ổn với bọn thủy tặc, nhưng lại không ngờ lại thê thảm tới mức này.

Lão Lương là cựu binh của nhóm binh lính đầu tiên được chiêu mộ, Kim Phi cũng khá thân quen với anh ta.

Một người đàn ông khôi ngô, lúc này đây đã biến thành một bộ da bọc xương. Tay chân bị dây thừng mài cho da tróc thịt bong.

Gân tay gân chân đã bị mài đứt, có sống sót thì sau này sợ là không đứng lên được nữa.

Còn tự mình cầm đũa ăn cơm được hay không cũng còn khó nói.

Dù đã thê thảm đến mức này, nhưng khi thấy Kim Phi tới, Lão Lương cũng vùng vẫy từ trên tảng đá, dập đầu xuống đất, bật khóc không thành tiếng.

Trong lòng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Kim Phi cho anh ta nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy, kết quả họ lại thua trước một đám thủy tặc.

Đây là trận chiến nhục nhã nhất của tiêu cục Trấn Viễn kể từ khi được thành lập tới nay!

Các nhân viên hộ tống khác cũng nhao nhao quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn.

Nhân viên thương hội tuy không quỳ xuống nhưng vẫn cúi đầu, im lặng không nói gì.

“Tiên sinh, là ta vô dụng... Hại chết bao nhiêu huynh đệ khác. Còn khiến tiên sinh phải lặn lội đường xa tới...”

Lão Lương vừa khóc vừa nói: “Tiên sinh, ngài cần gì phải đích thân mạo hiểm vì bọn ta chứ?”

“Ta đã từng nói, tiêu cục Trấn Viễn sẽ không vứt bỏ bất kỳ vị chiến hữu hay nhân viên nào!”

Kim Phi nói: “Sai lầm của các ngươi, khi trở về tất nhiên sẽ có người truy xét. Nhưng các ngươi vẫn là người của tiêu cục Trấn Viễn, người của thương hội Kim Xuyên và là người Kim Phi ta!”

“Các ngươi phạm sai lầm, tiêu cục và thương hội sẽ tự xử phạt. Xét xử xong, ai nên chém thì chém, ai nên bị nhốt trong phòng tối nhỏ thì nhốt. Nhưng dù sao cũng không tới lượt bọn thủy tặc kia sỉ nhục!”

Nghe Kim Phi nói vậy, Lão Lương khóc không thành lời.

Những nhân viên hộ tống khác xung quanh cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Không vứt bỏ, không từ bỏ, là câu khẩu hiệu mà ngày đầu bọn họ gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn đã biết.

Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một câu khẩu hiệu mà thôi.

Cũng giống như câu nói “Nữ nhân có thể chống cả bầu trời” được viết trên tường của thôn làng. Ai cũng biết, nhưng không mấy ai coi trọng.

Trưởng thôn thì vẫn là nam nhân.

Nhưng từ hôm nay, không vứt bỏ, không từ bỏ không chỉ là một câu khẩu hiệu nữa.

Bởi vì khi nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội bị bắt, Kim Phi đã tự mình dẫn người thực hiện lời hứa này.

Cũng từ lúc này, sự gắn kết giữa tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên đã được đẩy lên một tầng cao mới.

Sự đồng cảm giữa nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội với Kim Phi cũng lên một mức độ chưa từng có.

Đám Lão Lương rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.

Bây giờ có nói gì cũng vô ích. Kim Phi thở dài một hơi, tỏ ý bảo Đại Tráng kéo anh ta lên

Một nhân viên hộ tống chạy tưng dưới núi lên, ôm quyền hỏi:

“Tiên sinh, thủy tặc ở sườn núi đã bị bao vây toàn bộ. Đội trưởng Hàn bảo ta lên đây xin chỉ thị nên xử lý bọn chúng thế nào?”

“Bao vây?”

Kim Phi trèo lên một tảng đá bên cạnh, nhìn xuống dưới.

Lúc này trời đã hửng sáng, có thể miễn cưỡng nhìn thấy được sườn núi.

Sườn núi này có một khối đá lớn nhô ra, có hình thù giống như đầu lưỡi.

Lúc trước, sau khi chiếm được đảo Giải Kiềm, bọn thủy tặc đã sửa sang nơi đất trống này làm giáo trường.

Lúc này đây thủy tặc tăng thêm lượng người đều là được đào tạo trong giáo trường này ra.

Mà ở một bên khác của trường là mấy trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen.

Binh lính nam ở trước, binh lính nữ ở sau.

Đôi bên cứ thế giằng co.

Đánh hay chưa đều chờ Kim Phi ra lệnh.

Kim Phi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Bảo bọn chúng giao tên thủ lĩnh ra!”

Lần này y tới đảo Giải Kiềm là có ba mục đích.

Đầu tiên là cứu những nhân viên hộ tống bị bắt.

Thứ hai là tiêu diệt thủy tặc để lập uy, tránh cho những thủy tặc khác cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn dễ bị chèn ép.

Ba là tìm ra kẻ đứng phía sau tất cả, để xem ai đã giở trò sau lưng.

Kim Phi không chỉ muốn lập uy với thủy tặc mà còn với triều đình!

Chúng dám động tới Đường Tiểu Bắc, lại còn giết chết hơn mấy trăm nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội. Kim Phi nhất định phải cho người nhà của những người đã chết một lời giải thích thỏa đáng.

Mặc dù y đã biết là một quý tộc nào đó trong triều đình đang giở trò sau lưng, nhưng cụ thể là nhà nào thì Kim Phi không biết.

Cho nên y mới muốn bắt bằng được tên thủ lĩnh của thủy tặc để thẩm vấn.

“Rõ!” Nhân viên hộ tống đáp, rồi do dự hỏi tiếp: “Vậy còn những thủy tặc còn sống đó thì sao ạ?”

“Còn sống?” Kim Phi quay sang nhìn đám Lão Lương, thản nhiên nói: “Bảo bọn chúng tự nhảy xuống vách núi. Đến lúc đó sống chết là do ông trời định đoạt!”

Nếu như vẫn đang ở Kim Xuyên, y còn có thể tha cho đám thủy tặc kia một mạng, cho chúng đi đào mỏ.

Nhưng đây là giữa biển, y cũng không có mỏ cho chúng đào.

Cũng không thể rước chúng về nơi xa xôi ngàn dặm.

Trình Trì Viễn vừa mới dẫn người lên núi, lại tình cờ nghe được những lời này.

Lúc lên tiếng, Kim Phi không hề nghiến răng nghiến lợi, cũng không có biểu cảm giận dữ, giọng nói cũng không hề nặng nề, nhưng vẫn khiến cho Trình Trì Viễn rùng mình ớn lạnh.
Chương 573: Chạm tới giới hạn

Thủy tặc tập trung trên giáo trường, cao cách mặt biển mười mấy trượng.

Từ nơi cao như vậy nhảy xuống, nếu như hai chân rơi xuống nước thì còn ổn chút, chứ nếu như chạm vào mặt nước nghiêng hoặc ngang thì không khác gì trực tiếp rơi xuống bê tông.

Bọn thủy tặc lại không phải là vận động viên chuyên múa nước, có mấy người có thể sau khi trải qua rơi tự do mấy chục mét,vẫn giữ được thẳng người rơi xuống nước?

Cho nên Kim Phi kêu mấy tên thủy tặc này đi nhảy vách đá chẳng khác nào kêu chúng đi tự sát.

Mà thái độ của Kim Phi quá bình tĩnh.

Điều này làm Trịnh Trì Viễn không rét mà run.

Thời khắc này anh ta càng kiên định với quyết tâm không thể đối địch với Kim Phi.

Bình thường Kim Phi nhã nhặn, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, trông không khác thư sinh bình thường là bao.

Nhưng bây giờ Trịnh Trì Viễn mới nhận ra, Kim Phi còn có một mặt bá đạo như vậy.

Đối mặt với quân địch, y thật sự tàn nhẫn.

Quyết định sống chết cho hơn một ngàn người đều không chớp mắt một cái.

Nhân viên hộ tống báo tin đã nhận được phản hồi, hành lễ với Kim Phi, rồi quay người chạy đi.

Hàn Phong nghe nhân viên hộ tống nói xong, vô cùng ngạc nhiên thoáng nhìn lên núi.

Anh ta rất rõ Kim Phi không thích giết người.

Rất ít lần ra lệnh đuổi cùng giết tận như này.

Xem ra lần này thủy tặc đã động đến giới hạn của Kim Phi.

Hàn Phong chỉ kinh ngạc một lúc, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, leo lên một tảng đá, hét về phía thủy tặc đang bị kẹt ở tảng đá lớn: "Ai là ông cả, ra đây!"

Nghe thấy lời của Hàn Phong, không ít thủy tặc quay đầu nhìn về phía ông cả đang bị ẩn giữa đám người.

"A Tân, đi dẫn ông ta ra đây!"

Anh ta đưa tay chỉ vào ông cả.

"Tiểu đội hai theo ta!"

Đội trưởng nhân viên hộ tống tên A Tân dẫn theo thuộc hạ của mình, từng bước tiến vào đám thủy tặc.

Cuộc chiến vừa rồi, nhân viên hộ tống đã đánh bại thủy tặc.

Bọn thủy tặc đã hoàn toàn bị khuất phục, thấy A Tân dẫn người đến, không những không có ai dán cản trở mà ngược lại còn chủ động tránh đường.

"Cản họ lại cho ta!"

Ông cả vừa luồn lách từ sau đám người, vừa ra lệnh cho thủy tặc ngăn cản.

Nhưng không thủy tặc nào dám ra tay.

"Các người muốn làm gì?"

Ông cả cứ lùi đến rìa vách đá, miệng hùm gan sứa xông tới nhân viên hộ tống, khua trường đao.

A Tân cười khẩy, tiến lên phía trước chặn nhát đao của ông cả, sau đó một cước đá ông ta lăn ra đất.

Hai nhân viên hộ tống tiến lên, không quan tâm lời cầu xin của ông cả, đỡ ông ta dậy rồi đi.

Mấy tên thuỷ tặc khác đều sợ hãi quay đầu nhìn Hàn Phong, chờ phán quyết cuối cùng.

Trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người, Hàn Phong dùng tay ra hiệu, tỏ ý truyền lệnh binh lính đánh trống.

Bắt đầu từ khi thuỷ tặc phục kích đội thuyền của Đường Tiểu Bắc, thì hai bên đã là kẻ địch.

Hàn Phong không có gì nói với kẻ địch, huống hồ đám này còn là kẻ thù sắp phải chết.

Nhân viên hộ tống bày trận ngay ngắn, giẫm chân tiến lên theo nhịp trống.

Nhân viên hộ tống tiến lên một bước, thủy tặc lập tức bị áp chế lùi về sau một bước.

Giáo trường lớn như thế, hơn một ngàn thủy tặc vốn đã tập trung đầy ắp, bây giờ càng chật hơn.

"Bọn họ muốn ép chúng ta nhảy xuống vách đá!"

"Các anh em nhân viên hộ tống, bọn ta biết sai rồi, tha cho bọn ta được không?"

"Các huynh đệ, chúng ta liều mạng với họ!"

"Đúng, chúng ta có hơn một ngàn người, có chết cũng phải kéo chúng theo chết cùng!"

Thủy tặc lập tức hiểu được kế hoạch của Hàn Phong, có người cầu xin cũng có người kêu gào chống cự.

Nhưng cho dù bọn họ lựa chọn thế nào, nhân viên hộ tống vẫn vững bước tiến lên.

Chỗ đứng của thủy tặc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thủy tặc cách chỗ vách đá ngày càng gần.

"Các huynh đệ, chúng ta giết một trăm người ở tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, đám nhân viên hộ tống chết tiệt này đã hạ quyết tâm muốn bức ép chúng ta chết, các người có quỳ lạy cũng vô dụng!"

Ông ba của nhóm thủy tặc giơ trường đao hô: "Dù sao cũng chỉ có một con đường chết, là đàn ông thì cầm đao lên, theo ông đây liều mạng với họ”.

Ông cả bị nhân viên hộ tống đưa đi rồi, ông hai bị Hầu Tử thủ tiêu, ông ba trở thành người lớn nhất trong thuỷ tặc.

Vốn dĩ thủy tặc đang hoang mang lo sợ, lập tức tìm được người đáng tin cậy, không ít thủy tặc lùi về sau, theo chỉ đạo của ông ba, phát động phản công nhân viên hộ tống.

Nhưng áo giáp của mấy nhân viên hộ tống quá bền chắc, bọn họ chén mãi không đứt.

Hắc đao của nhân viên hộ tống một khi đâm xuyên thì thủy tặc bị đâm không chết cũng bị thương.

Binh lính nữ núp ở phía sau cũng không ngừng bắn nỏ.

Thủy tặc không thể ngăn được bước chân của nhân viên hộ tống, vẫn bị dồn ép lùi về sau không ngừng.

Cuối cùng, có nhân viên hộ tống lùi đến bên cạnh vực thẳm, bị người phía trước dồn xuống dưới, lăn lộn đập vào mặt nước.

Có một người sẽ có người hai.

Càng lúc càng nhiều thủy tặc bị dồn xuống vực, giống như sủi cảo.

Trên đỉnh núi phía sau, đám thủy quân và Trịnh Trì Viễn đều chấn động.

Trong cuộc so tài trước đó họ đã thua nhân viên hộ tống, rất nhiều binh lính thủy quân không phục, cho rằng nhân viên hộ tống chiến thắng là do vũ khí, không phải bản lĩnh thật sự của mình.

Bây giờ họ đã thấy được bản lĩnh thật sự của nhân viên hộ tống.

Trời đã sáng, bọn họ đều có thể nhìn rõ tình hình ở sườn núi.

Lúc này nhân viên hộ tống và thủy tặc đang thực sự mặt đối mặt giao chiến, chưa sử dụng loại lựu đạn phát nổ, cũng chưa sử dụng bom chớp sáng có thể làm mù mắt người.

Thủy tặc ở dưới sự đe doạ giữa sống và chết cũng bộc phát sức chiến đấu hơn bình thường.

Nhưng vẫn không cách nào cản được bước chân nhân viên hộ tống như cũ.

Tướng lĩnh thủy quân trước đó không phục, bây giờ hoàn toàn phục rồi.

Giữa các nhân viên hộ tống phối hợp rất tốt, hoàn toàn lật đổ hiểu biết về trận pháp tác chiến của họ trước đó.

Trịnh Trì Viễn quay đầu nhìn Kim Phi.

Chỉ thấy Kim Phi vẫn chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng trên đỉnh núi.

Y không đi xem giáo trường ở sườn núi, mà nhìn chăm chú về phía mặt trời đang nhô lên khỏi mặt biển.

Thật ra lúc này trong lòng Kim Phi cũng rất khó chịu.

Nếu thủy tặc chỉ phục kích đội thuyền nhân viên hộ tống ở Giang Nam và Đông Hải thì mặc dù Kim Phi căm phẫn nhưng không phải không thể chấp nhận.

Không phải chỉ có nhân viên hộ tống có thể đánh thổ phỉ, mà thổ phỉ không thể đánh nhân viên hộ tống.

Hằng năm nhân viên hộ tống đi giao hàng, bị bọn thổ phỉ du côn đánh cướp nhiều lần.

Không tồn tại tướng quân bách chiến bách thắng, nhân viên hộ tống cũng không thể mỗi lần đều có thể chiến thắng.

Mấy điều này Kim Phi đều có thể chấp nhận.

Thắng bại là chuyện thường của nhà lính, đánh thua thì rút ra kinh nghiệm, tiếp tục cố gắng.

Ở Giang Nam bị phục kích là do nhân viên hộ tống cẩu thả, rơi vào bẫy của người khác.

Ở Đông Hải bị đánh lén là do nhân viên hộ tống lúc đó chưa am hiểu thuỷ chiến.

Những điều này đang nhắc nhở Kim Phi, lần sau nên tăng cường huấn luyện nhân viên hộ tống, cũng cần đào tạo thủy quân.

Y có thể chấp nhận nhân viên hộ tống chết trận, nhưng lại không thể chấp nhận được việc thủy tặc ngược đãi đám người Lão Lương.

Kim Phi nhận được thông tin, trong số những nhân viên hộ tống bị bắt có binh lính nữ, nhưng trong những người Đại Tràng cứu lại không có các cô ấy.

Kim Phi và Đại Tráng đều không hỏi, Lão Lương cũng không chủ động nói ra.

Bởi vì bọn họ đều hiểu, kết cục cuối cùng của những nữ nhân viên hộ tống này nhất định rất thê thảm.

Kim Phi quả thực không có đủ dũng khí để nghe.

Tiếp thu nền giáo dục không giống nhau thì tư tưởng cũng sẽ khác nhau.

Trên chiến trường, Kim Phi vì muốn giành được thắng lợi, y có thể giở mọi thủ đoạn.

Nhưng sau cuộc chiến lại không cho phép nhân viên hộ tống ngược đãi tù binh.

Trong thời kỳ tiêu diệt thổ phỉ ở Kim Xuyên, khi bắt được thổ phỉ cũng không hành hạ bọn chúng, mà tống chúng vào hầm mỏ đi cải tạo lao động, cho chúng một con đường sống.

Hơn nữa, ở hầm mỏ đã quy định điểm tích lũy, nếu tích đủ điểm là có thể khôi phục tự do.

Không phải y là thánh mẫu, mà vì nền giáo dục y tiếp thu, khiến y coi trọng sinh mạng.

Giết người không mang lại bất kỳ niềm vui nào cho y.

Nếu như có thể, y cũng không muốn giết người.

Nhưng lần này thủy tặc đã thực sự chạm đến giới hạn của Kim Phi, y không thể không chém giết.
Chương 574: Ta muốn chiếm hoang đảo này

Trận chiến vẫn tiếp tục.

Nói là trận chiến, thực ra nói áp đảo từ một phía thì đúng hơn.

Ý chí chiến đấu, sự phối hợp của cả đội, vũ khí được trang bị...

Dù ở phương diện nào, nhân viên hộ tống đều có thể áp đảo hoàn toàn bọn thủy tặc.

Lúc đầu, ông ba của đám thủy tặc còn đem theo người phản kháng, nhưng sau đó đến bản thân ông ta cũng tuyệt vọng.

Càng ngày càng nhiều thủy tặc bắt đầu chủ động nhảy khỏi vách đá.

Dù sao dưới vách đá chính là biển, nếu đủ may mắn, hai chân chạm nước còn có cơ hội sống.

Còn đối đầu với nhân viên hộ tống, chúng không thấy đường sống nào.

Trận chiến bắt đầu từ trước rạng sáng, đến khi mặt trời hoàn toàn ngoi lên khỏi mặt biển mới kết thúc.

Đảo Giải Kiềm có hơn một nghìn thủy tặc, hoặc là bị chém chết, hoặc là rơi xuống vách đá.

Chỉ còn ông cả còn sống bị Hàn Phong đưa tới trước mặt Kim Phi.

“Kim tiên sinh, ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi!”

Ông cả bị sự hung hãn của nhân viên hộ tống dọa cho sợ mất mật, vừa thấy Kim Phi đã điên cuồng dập đầu xin tha.

Từng tiếng dập đầu lên đá vang lên.

“Được rồi, đừng dập nữa!” Đại Lưu đá văng ông cả: “Tiên sinh của chúng ta có điều muốn hỏi ngươi.”

“Tiên sinh hỏi đi, chỉ cần tiểu nhân biết thì chắc chắn sẽ không giấu diếm.” Ông cả lập tức giơ tay đảm bảo.

“Ai sai ngươi ra tay với tiêu cục Trấn Viễn?” Kim Phi hỏi.

“Lưu tiên sinh,” Ông cả vội vã nói: “Lưu tiên sinh nói Đường phu nhân là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, chắc chắn đeo không ít châu Thủy Ngọc trên người, cướp Đường phu nhân thì bọn ta phát tài rồi!

Lúc ấy ta bị tiền che mờ mắt nên đồng ý...”

“Bắt được Lưu tiên sinh mà ông ta nói chưa?” Kim Phi hỏi.

“Vẫn chưa,” Hàn Phong lắc đầu.

Lúc trước anh ta thực sự không biết còn có Lưu tiên sinh gì đó.

Kim Phi bảo anh ta bắt tên cầm đầu bọn thủy tặc nên anh ta chừa ông cả lại.

“Lưu tiên sinh không ở trên đảo Giải Kiềm, mấy ngày trước Lưu tiên sinh có việc lên bờ rồi, không thấy quay lại.” Ông cả vội vàng nói.

“Nói rõ hơn về Lưu tiên sinh này xem!” Kim Phi nói.

Ông cả không dám giấu giếm, thành thật nói ra lai lịch của Lưu tiên sinh.

Kim Phi và Hàn Phong nhìn nhau một cái, hiểu ra Lưu tiên sinh này chính là kẻ giật dây phía sau.

Không, phải nói là quân cờ của kẻ giật dây phía sau.

“Ngươi biết lai lịch của Lưu tiên sinh không?” Hàn Phong hỏi.

“Lưu tiên sinh nói mình là một thư sinh nghèo, đắc tội quyền quý trong quận, không còn đường sống nên mới tới sông Mang Đãng nương nhờ bọn ta...”

Ông cả nói tới đây, cuối cùng cũng nhận ra gì đó hỏi lại: “Ý của hai vị là gì? Lẽ nào Lưu tiên sinh có vấn đề?”

“Coi như ngươi chưa ngu tới mức hết thuốc chữa, chết tới nơi rồi, cuối cùng cũng ngộ ra.”

Hàn Phong cười nhạt: “Lưu tiên sinh này đã dùng sông Mang Đãng các ngươi làm lưỡi dao!”

“Làm lưỡi dao?”

Ông cả nghe vậy, trong đầu hiện lên những chuyện xảy ra sau khi quen Lưu tiên sinh.

Trước kia ông ta chưa từng nghĩ đến điều này, bây giờ được Hàn Phong nhắc nhở, ông cả dần dần nghĩ thông.

Đúng là Lưu tiên sinh không ngừng dẫn dụ họ đối đầu với tiêu cục Trấn Viễn.

Trong đầu ông cả cũng hiện lên suy nghĩ có phải Hàn Phong lừa ông ta không, nhưng ngay sau đó đã bị bản thân gạt bỏ.

Bây giờ ông ta trở thành tù nhân, thủy tặc dưới trướng cũng chết hết, Hàn Phong không cần phải lừa ông ta.

“Lưu Xương Vân, ta trù ngươi không được chết tử tế!”

Ông cả đấm một đấm xuống đất, trong lòng hối hận không thôi.

Nhưng thời gian đâu thể quay trở lại, hối hận thì có ích gì?

“Lưu tiên sinh lên bờ xong đi đâu? Có phải các ngươi có hang ổ trên bờ không?” Hàn Phong hỏi.

“Đúng, Lưu Xương Vân lên bờ ở thôn Lương Thủy, các ngài mau bắt tên đó đi!”

Ông cả biết bản thân chắc chắn không sống được nữa, hy vọng duy nhất bây giờ là kéo Lưu tiên sinh chết chung.

“Nói cho ta biết đặc điểm ngoại hình của Lưu tiên sinh, lúc đi mặc quần áo ra sao, các ngươi có bao nhiêu hang ổ trên bờ!”

Tuy Kim Phi biết bây giờ muốn bắt được Lưu tiên sinh rất khó, nhưng y vẫn muốn thử.

Ông cả vội vàng nói hết những gì mình biết.

“Trịnh tướng quân, e rằng chuyện này phải nhờ ngài giúp rồi!”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trịnh Trì Viễn.

Chuyện làm ăn của thương hội Kim Xuyên mới mở rộng đến Giang Nam, ở Đông Hải lạ lẫm này, muốn tìm người đúng là rất khó.

“Chuyện nhỏ.” Trịnh Trì Viễn đồng ý.

“Vậy thì đa tạ Trịnh tướng quân.”

Kim Phi chắp tay hỏi: “Đúng rồi Trịnh tướng quân, đảo này do ai cai quản?”

“Hoang đảo thôi, nơi này vẫn luôn là địa bàn của cướp biển, ai cai quản chứ?” Trịnh Trì Viễn lắc đầu.

Mấy năm nay Đại Khang càng ngày càng ít người, phần lớn đất đai của Trung Nguyên đều hoang vu, không ai quan tâm hòn đảo không thể trồng trọt như thế này.

Kim Phi bỗng nghĩ ra gì đó, hỏi: “Nếu vậy, ta có thể chiếm giữ hòn đảo này không?”

“Cướp biển còn có thể, đương nhiên tiên sinh cũng có thể.” Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi. “Nhưng tiên sinh chiếm giữ một hoang đảo làm gì?”

“Lần này chúng ta chịu thiệt nhiều, là vì không biết chiến đấu dưới nước, sau này tiêu cục Trấn Viễn thường xuyên phải đi lại trên sông Trường Giang, còn có khả năng đi nước ngoài mở rộng buôn bán, vậy nên ta cũng muốn huấn luyện một đội biết chiến đấu dưới nước.

Kim Phi cũng nói thật không giấu giếm.

Mục tiêu của Kim Phi từ trước đến nay không chỉ giới hạn ở đất Xuyên Thục, thậm chí không chỉ ở Đại Khang.

Thương mại với nước ngoài là chuyện sớm muộn cũng phải làm.

Đến lúc đó chắc chắn phải có nhân viên tác chiến trên nước.

Thật ra Kim Phi sớm đã có suy nghĩ lập thủy quân nhưng đào tạo thủy quân khó hơn lục quân nhiều, Xuyên Thục cũng không có nơi thích hợp, mãi cho đến bây giờ.

Lần này thủy tặc cho Kim Phi một gậy khiến y càng kiên định hơn với quyết tâm thành lập thủy quân.

Ba mặt đảo Giải Kiềm là núi, là cảng tránh gió tự nhiên phù hợp nhất.

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, gật đầu, cười nói: “Hải đảo ở đây đều là đất không chủ, Kim tướng quân muốn chiếm cứ chiếm, nhưng có một chuyện ta cần nói với Kim tướng quân.”

“Chuyện gì?” Kim Phi hỏi.

“Mấy năm nay, bọn giặc lùn từ phía đông càng ngày càng hung hăng, thi thoảng còn có giặc tóc vàng, bọn chúng tới Đại Khang chắc chắn phải đi qua đây, tướng quân phải cẩn thận một chút.”

Trịnh Trì Viễn nhắc nhở nói.

“Còn có giặc tóc vàng?” Kim Phi sững sờ: “Da của chúng màu gì?”

Châu Á có rất ít người tóc vàng, y bỗng nghĩ tới người châu Âu.

“Da?” Trịnh Trì Viễn ngây ra một lúc mới hiểu ý của Kim Phi, nghĩ một hồi rồi nói: “Màu da gần giống với chúng ta, nhưng con mắt không giống, là màu xanh giống như ma trơi, mũi cũng rất cao.”

“Mắt xanh, mũi cao...”

Kim Phi đã có thể chắc chắn Trịnh Trì Viễn đang nói đến người châu Âu.

Người đi thuyền phơi nắng phơi sương, người da trắng cũng thành đen.

Nhưng màu mắt sẽ không thay đổi.

Điều này khiến Kim Phi cảm thấy nguy hiểm.

Trình độ công nghiệp của Đại Khang lạc hậu như vậy, người châu Âu đã có thể đi thuyền tới châu Á rồi.

Điều này chứng minh kỹ thuật đóng thuyền của người châu Âu vượt xa Đại Khang.

Mà lời tiếp theo của Trịnh Trì Viễn khiến Kim Phi suýt chút thì nhảy dựng lên.

“Đúng rồi, thuyền của đám giặc tóc vàng đó cũng rất kỳ lạ, dài mười mấy trượng, khoang thuyền trên boong cũng rất thấp, lại còn có ba cột buồm.
Chương 575: Không thể để lịch sử tái diễn

"Tàu chiến Galleon!"

Kim Phi buột miệng thốt lên.

Tàu chiến Galleon là phương tiện vận tải quan trọng trong lịch sử hàng hải Châu Âu trước đây.

Trước tàu chiến Galleon, phần lớn các tàu đều xây dựng một nhà thuyền trên boong tàu để có thể chở theo nhiều người và kéo được nhiều hàng hóa hơn.

Loại tàu này di chuyển trong sông hồ nội địa không có vấn đề gì, nhưng sẽ khi đi trên biển có sóng to và gió mạnh thì không được.

Xây dựng một nhà thuyền trên boong tàu, trọng tâm tổng thể của tàu quá cao, rất dễ bị sóng lớn đánh đổ.

Mà trên tàu chiến Galleon lại đặt nhà thuyền vào bên trong khoang tàu, trọng tâm của tàu nằm ở phần dưới đáy, cải thiện đáng kể tính ổn định vững vàng.

Cũng khiến cho người Châu Âu có thể đi xa hơn.

Với sự giúp đỡ của tàu chiến Galleon, người Châu Âu đã phát triển ra các tuyến đường vận chuyển mới, nhanh chóng đặt chân đến khắp nơi trên thế giới.

Đồng thời, cũng bắt đầu thống trị thực dân và cướp bóc rất nhiều của cải trên khắp thế giới.

Nền công nghiệp của Đại Khang lạc hậu đến mức Kim Phi cho rằng đây là thời đại tiền Tần, kết quả người Châu Âu thậm chí còn đóng cả tàu chiến Galleon rồi.

Điều này khiến y cảm thấy rất phức tạp.

Trong thâm tâm y vẫn luôn tin rằng quá trình phát triển lịch sử của thế giới này cũng phải giống như kiếp trước vậy.

Sự xuất hiện của tàu chiến Galleon khiến cho Kim Phi hiểu rằng những điều y vẫn nghĩ trước đây là hiển nhiên rồi.

Điều này cũng khiến cho Kim Phi càng cảm thấy bức bách hơn.

Thật ra, phát triển công nghiệp không cần thời gian mà là cần cơ hội và sự thúc đẩy của lợi nhuận.

Nếu ngành công nghiệp có thể tăng năng lực sản xuất và mang lại lợi ích thì sẽ có người đầu tư và nghiên cứu.

Sau đó khi nền công nghiệp tiến bộ thì có thể mang lại nhiều lợi ích hớn.

Như vậy thì sẽ tiến vào một vòng tuần hoàn tích cực, nền công nghiệp cũng sẽ càng ngàng càng phát triển nhanh hơn.

Nhưng người duy nhất chịu khó khăn chính là thực dân khu thuộc địa.

Lịch sử cận đại của Hoa Hạ kiếp trước là lịch sử máu và nước mắt của những cuộc xâm lược không ngừng của thực dân.

"Kiếp này, lịch sử tuyệt đối không thể tái diễn lại nữa!"

Kim Phi nhìn về phía biển, nắm chặt nắm đấm.

Ý tưởng xây dựng thủy quân ngày càng kiên định và mãnh liệt hơn.

"Trịnh tướng quân, ngài có biết cao thủ đóng tàu nào không?" Kim Phi hỏi.

Muốn xây dựng thủy quân, tàu thuyền là thứ không thể thiếu được.

Sau khi xây dựng xưởng muối, cần dùng một lượng lớn tàu thuyền để vận chuyển nguyên liệu thô, Kim Phi đã yêu cầu Quan Trụ Tử mua lại một xưởng đóng tàu ở Kim Xuyên.

Cửu công chúa cũng đề cử cho y hai nhân tài đóng tàu.

Nhưng xưởng đóng tàu này rất nhỏ, chỉ có thể đóng tàu trong đất liền, những nhân tài Cửu công chúa giới thiệu cũng đã già, căn bản không hiểu được bản vẽ của Kim Phi và cũng không muốn học tập.

Kim Phi không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa họ đến xưởng đóng tàu để đóng những con tàu chở hàng thông thường.

Dẫu sao, đây mới là điều y cần nhất lúc này.

Bây giờ Kim Phi lại nảy ra ý tưởng đóng một con tàu đi biển.

"Kim tướng quân hỏi như vậy, ta đã thực sự nghĩ đến một người."

Trịnh Trì Viễn nói: "Bờ biển cách đại doanh của ta hai năm kilomet phía bắc, có một nơi gọi là trấn Ngư Khê, ở đó có một nhà đóng tàu họ Hồng, trước kia tàu chiến của thủy quân chúng ta đều là do nhà họ Hồng đóng."

Năm trước, cướp biển cướp phá trấn Ngư Khê, bến tàu nhà họ Hồng bị đốt cháy, nhiều con em trong nhà đã bị giết chết, nhà họ Hồng cũng đã bị suy tàn.

Nghe nói Hồng Đào Bình con trai của gia chủ nhà họ Hồng vẫn còn sống, người thanh niên này ta từng gặp rồi, anh ta rất tài giỏi, tiên sinh có thể hỏi thăm xem."

"Cám ơn Trịnh tướng quân, lúc về ta sẽ hỏi thăm sau."

Kim Phi âm thầm ghi nhớ cái tên của trấn Ngư Khê và Hồng Đào Bình.

Sau đó, Kim Phi yêu cầu Hàn Phong chọn ra năm mươi nhân viên hộ tống đồng ý ở lại, trấn giữ đảo Giải Kiềm.

Trên đảo có một cái ao, không cần lo lắng về vấn đề nước uống, lương thực bọn cướp biển tích trữ cũng có mấy căn phòng, nhân viên hộ tống không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ở đó là được rồi.

Về phần những tên cướp biển mà Trịnh Trì Viễn nhắc đến, Kim Phi cũng không hề lo lắng.

Đội nhân viên hộ tống không ra biển, lại có lợi thế về địa hình, còn có cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá, chỉ cần phong tỏa lối vào biển, bọn cướp biển ít người căn bản sẽ không thể xông vào được.

Nếu có thêm nhiều cướp biển đến, Kim Phi cũng đã để lại cho nhân viên hộ tống hai cái khinh khí cầu.

Nếu thực sự không thể đánh bại được, bọn họ cũng có thể dùng khinh khí cầu để chạy trốn, hoặc ném bình dầu từ trên trời xuống để đốt cháy tàu cướp biển.

Đến lúc đó, bọn cướp biển chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.

Đương nhiên, Kim Phi không cần tự sắp xếp công việc cụ thể của đội đóng giữ.

Y chỉ đưa ra một số chỉ dẫn, rồi theo hạm đội thủy quân của Trịnh Trì Viễn trở về doanh trại.

Sau khi lên bờ, Trịnh Trì Viễn lập tức bố trí người đến hang ổ mà ông cả nhắc đến để bắt giữ Lưu tiên sinh.

Kết quả đúng như Kim Phi nghĩ, bọn thủy tặc trong hang ổ vẫn còn ở đó, nhưng Lưu tiên sinh đã sớm rời đi rồi.

Lưu tiên sinh nói với bọn thủy tặc là trở về đảo Giải Kiềm nhưng thực tế cũng không biết là trốn đến nơi nào.

"Kim tướng quân, ta sẽ phái người tiếp tục điều tra, chỉ cần người này vẫn còn ở Đông Hải, ta nhất định bắt được." Trịnh Trì Viễn hứa hẹn nói.

"Vậy thì làm phiền Trịnh tướng quân rồi."

Trong lòng Kim Phi không ôm quá nhiều hy vọng.

Từ miêu tả của ông cả, Lưu tiên sinh hành động cẩn thận, rất có thể ngay cả tên cũng là giả.

Một khi một người như vậy trốn thoát, muốn tìm được là rất khó.

Phùng tiên sinh chính là một ví dụ.

Ba người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu đã hợp tác để giăng thiên la địa võng, nhưng cũng không bắt được ông ta.

Bọn thủy tặc đã bị tiêu diệt, mục đích đến Đông Hải của Kim Phi đã đạt được rồi.

Trong lòng lo lắng về tình hình thiên tai ở Tây Xuyên, ngày thứ hai sau khi lên bờ, Kim Phi đưa theo Đường Tiểu Bắc và cận vệ từ biệt Trịnh Trì Viễn.

Bây giờ đang là mùa đông, gió tây bắc thổi mạnh hơn, lại đi ngược dòng nên tốc độ tàu trở về thực sự là rất chậm.

Kim Phi suy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cưỡi ngựa về Tây Xuyên.

Cưỡi ngựa tuy vất vả, nhưng lại nhanh hơn ngồi tàu mấy lần.

Hầu Tử và Đại Tráng đưa theo năm mươi nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen và năm mươi nữ binh để bảo vệ.

Công việc giải quyết hậu quả ở phía Đông Hải sẽ giao cho Hàn Phong xử lý.

Nhưng trước khi rời đi, Kim Phi vẫn còn một việc phải làm, đi thăm hỏi Hồng Đào Bình.

Đại doanh thủy quân của Trịnh Trì Viễn ở bờ nam sông Dương Tử, trấn Ngư Khê ở bờ bắc sông Dương Tử, muốn đến được trấn Ngư Khê thì phải ngồi tàu qua sông trước.

Khi đi ngang qua đảo Sùng Minh, Kim Phi cố ý để tàu chiến đến gần, và nghiên cứu ở khoảng cách gần.

Đáng tiếc y không học địa lý, cũng không học lịch sử, nên không có thu hoạch được gì đáng kể.

Cộng thêm tin tức về tàu chiến Galleon khiến cho suy nghĩ của Kim Phi đã thay đổi rất nhiều.

Y không còn bối rối không biết mình đang ở thời nào như lúc mới đến nữa.

Dù sao thì dù ở thời đại nào thì y cũng phải phát triển càng sớm càng tốt.

Sau khi xuống tàu ở bờ bắc, nhóm người Kim Phi cưỡi ngựa phi điên cuồng dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, cuối cùng trước khi trời tối, họ đã đến được trấn Ngư Khê.

Trước khi vào trấn, đã nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ ở phía xa.

Mặc dù đã sụp đổ đổ nát, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy được vẻ hùng vĩ trước đây.

"Kim tiên sinh, đó chính là bến tàu của nhà họ Hồng, đáng tiếc là bị đốt rụi rồi."

Người dẫn đường chỉ vào tòa nhà đổ nát và nói: "Khi nhà họ Hồng hưng thịnh, nơi này chính là nơi sầm uất nhất trong vòng mấy chục kilomet quanh đây, bây giờ nhà họ Hồng sa sút, trấn Ngư Khê cũng trở nên tiêu điều theo."

"Nhà họ Hồng đóng tàu nhất định sẽ cần rất nhiều công nhân, những công nhân này kiếm được tiền từ nhà họ Hồng, thì sẽ đi mua những thứ đồ khác, trong trấn sẽ càng ngày càng thịnh vượng."

Kim Phi gật đầu nói: "Bây giờ nhà họ Hồng sụp đổ rồi, không còn sản nghiệp trụ cột, tự nhiên sẽ tiêu điều."

"Tiên sinh nói rất có lý."

Người hướng dẫn tuy nghe hiểu nửa vời nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Vậy tại sao Hồng Đại Bình lại không xây dựng lại bến tàu nữa?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK