Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Bồi dưỡng hạt giống trọng điểm

Chu Linh Lung là cô nương mà Nguyễn Đồng Khiết mua từ bọn buôn người sau khi tới thành Tây Xuyên.

Qua mấy ngày tiếp xúc, Kim Phi phát hiện cô nương này cực kì mẫn cảm với con số, tốc độ tính toán cũng nhanh vô cùng.

Nguyễn Đồng Khiết phải trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, nhiều bài kiểm tra ở làng Tây Hà mới có tư cách tới thành Tây Xuyên nhận chức chưởng quầy, gảy bàn tính là kiến thức cơ bản.

Nhưng dù trong tay Nguyễn Đồng Khiết có bàn tính, tốc độ tính toán vẫn không nhanh bằng Chu Linh Lung tính nhẩm.

Thiên tài toán học như vậy, là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy, nên càng chú ý nhiều hơn.

Vì thế Kim Phi phát hiện cô nương này thật sự là một nhân viên tiền trang giỏi.

Không chỉ mẫn cảm với con số, hiếm hơn nữa là, ăn ở làm người cũng giống tên, thông minh lanh lợi.

Vốn dĩ Kim Phi muốn bồi dưỡng Nguyễn Đồng Khiết, sau đó để cô ấy tới kinh thành quản lí tiền trang, cho phó chưởng quầy bây giờ lên tiếp nhận vị trí của Nguyễn Đồng Khiết.

Sau khi phát hiện Chu Linh Lung, Kim Phi dần thay đổi ý tưởng.

Y vừa nhờ Khánh Mộ Lam điều tra thân thế của Chu Linh Lung, vừa tiếp tục khảo sát.

Thành Tây Xuyên là doanh trại của nhà họ Khánh, Khánh Mộ Lam chỉ dùng một buổi sáng, đã lật hết gốc gác tám đời tổ tông của Chu Linh Lung lên.

Vốn dĩ nhà họ Chu là một phú thương, luôn kinh doanh quán rượu.

Mặc dù không nói là một nhà cực giàu, nhưng cuộc sống hàng ngày cũng không tệ.

Nửa năm trước Tiết Hành Lư tới quán rượu của nhà họ Chu ăn cơm, uống nhiều quá rồi gây chuyện ở quán rượu.

Lúc ấy ca ca của Chu Linh Lung cũng uống nhiều, nên phun một ngụm nước miếng lên mặt Tiết Hành Lư.

Đường đường là Tiết công tử, quốc cữu gia tương lai, đã bao giờ phải chịu loại nhục nhã này?

Lúc ấy hắn không chỉ ra lệnh hộ vệ đánh chết ca ca Chu Linh Lung ngay tại chỗ, còn phái người lục soát ra hai bộ áo giáp trân quý của cha Chu Linh Lung ở nhà họ Chu.

Vốn dĩ loại chuyện như giấu áo giáp này không to không nhỏ, rất nhiều nhà giàu ở Đại Khang đều lén làm vậy.

Nếu không ai truy cứu, quan cũng lười quản.

Nhưng nếu có người truy cứ, chụp cho tội có ý đồ mưu phản, đó sẽ là tội lớn chém đầu.

Vận khí của nhà họ Chu rất tệ, gặp ngay kẻ có bụng dạ hẹp hòi như Tiết Hành Lư.

Tiết Hành Lư không chỉ có bối cảnh, hơn nữa còn là loại người có thù tất báo.

Chuyện này xem như đã giúp Tiết Hành Lư nắm được bằng chứng, nhà họ Khánh cũng lười ra mặt vì một thương nhân xưa nay không quen biết, cho nên có thể biết kết cục của nhà họ Chu ra sao.

Toàn bộ nam đinh đi lính, nữ quyến bị bán cho Giáo Phường Ti và bọn buôn người.

Mẹ Chu Linh Lung không muốn thấy con gái mình lưu lạc vào Giáo Phường Ti, nên trước khi xét nhà đã nhẫn tâm đánh cho mặt mũi cô ấy bầm dập.

Quả nhiên Chu Linh Lung không bị Giáo Phường Ti nhìn trúng, sau đó bọn buôn người dẫn Nguyễn Đồng Khiết đi chọn người, mang cô ấy vào thương hội Kim Xuyên.

Mấy tháng gần đây, Chu Linh Lung luôn làm việc dưới trướng Nguyễn Đồng Khiết.

Kim Phi xem tư liệu xong, quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam: “Có thể tìm được người nhà của Chu Linh Lung không?”

“Nữ quyến chắc đều ở thành Tây Xuyên, khá dễ tìm, nhưng không phải ai cũng còn sống, ta không dám bảo đảm. Nửa năm trước nam đinh đi lính bị đưa tới tiền tuyến…”

Khánh Mộ Lam nói tới đây, không lên tiếng nữa.

Đại Khang ngược đãi nô lệ rất nghiêm trọng, rất nhiều gia nô không sống quá một năm.

Rất nhiều nữ quyến nhà họ Chu có tuổi không nhỏ, hơn nữa trước đây sống trong nhà giàu, đột nhiên biến thành nô tỳ, cả thân phận đãi ngộ đều gặp đả kích nặng, có thể chống chọi được không, bây giờ rất khó nói.

Càng không cần nói tới nam đinh, lên tiền tuyến thì chắc chắn bị đưa vào trại tiên phong làm bia đỡ đạn.

Người có thể kiên trì nửa năm vốn ít nay càng ít.

Kim Phi cũng thở dài theo, nói: “Cố gắng hỗ trợ hỏi thăm một chút, có thể tìm được, thì tìm về, xem như ta thiếu ca ca của cô một ân tình.”

“Chỉ là một đám gia nô và phạm nhân tù tội thôi, không cần ca ca của ta can thiệp, ta có thể làm được.”

Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh, ngài chuẩn bị trọng dụng Chu Linh Lung à?”

“Gia thế Chu Linh Lung trong sạch, rất có thiên phú tính toán, là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng!”

Kim Phi gật đầu.

Bây giờ y quá thiếu người tài, đặc biệt là người tài có tính chuyên môn cao như Chu Linh Lung.

“Thế thì được, ta sẽ mau chóng đi làm.” Khánh Mộ Lam gật đầu.

Mấy ngày tiếp theo, Kim Phi bắt đầu tiếp xúc riêng với Chu Linh Lung, yêu cầu tiêu chuẩn cao hơn bình thường với cô ấy.

Trong quá trình này, Kim Phi phát hiện năng lực học tập của Chu Linh Lung cũng rất mạnh.

Có nhiều thứ chỉ nháy mắt đã hiểu, không chỉ nhanh chóng hiểu rõ mô hình hoạt động của tiền trang do Kim Phi mở, mà còn đưa ra rất nhiều kiến nghị cực kì hữu dụng.

Điều này khiến quyết tâm muốn bồi dưỡng cô ấy của Kim Phi càng kiên định hơn.

Không chỉ yêu cầu tiêu chuẩn cao, còn thử để cô ấy tiếp nhận vị trí của mình, điều hành toàn bộ tiền trang.

Chu Linh Lung cũng không khiến Kim Phi thất vọng, biểu hiện trên các phương diệu đều cực kì ưu tú.

Thậm chí còn thành thạo hơn cả Kim Phi.

Kim Phi quan sát khoảng nửa tháng, xác nhận đúng là Chu Linh Lung có thể quản lí tiền trang một mình, trong lòng đưa ra quyết định.

Hôm nay sau khi tiền trang đóng cửa, Kim Phi phái người tìm Chu Linh Lung tới.

“Tiên sinh, ngài tìm ta à?” Vừa gặp mặt Chu Linh Lung đã hành lễ với Kim Phi trước.

Chu Linh Lung cũng cực kì tôn kính Kim Phi.

Không chỉ vì Kim Phi là ông chủ của ông chủ cô ấy, mà còn do kiến thức uyên bác cùng sự thoải mái của Kim Phi.

Trước khi gặp Kim Phi, chưa có người nào thắng được cô ấy trên phương diện toán học.

Nhưng sau khi gặp Kim Phi, cô ấy hòa toàn chịu phục.

Trong khoảng thời gian đi theo Kim Phi học tập này, cô ấy đã được tiếp thu rất nhiều kiến thức tài chính cùng lí luận toán học mà trước đây chưa từng nghe thấy.

Rất nhiều thứ khiến cô ấy say mê.

Kim Phi dường như đã mở ra một cánh cửa tới thế giới mới cho cô ấy, ngoài thời gian đi làm, học tập, mỗi ngày cô ấy đều dùng thời gian rảnh để suy nghĩ về những tri thức mới.

“Đúng, tìm cô có chút việc.” Kim Phi vừa đi vừa hỏi: “Nếu ta bảo cô rời khỏi Tây Xuyên, dẫn dắt một đoàn đội tới kinh thành mở tiền trang mới, cô có tự tin sẽ làm được không?”

Chu Linh Lung nghe vậy, không khỏi dừng chân lại.

Đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng.

Là người thông minh, tất nhiên cô ấy hiểu nếu Kim Phi hỏi như vậy, cơ bản chẳng khác nào đang thông báo cho cô ấy, chuẩn bị đi kinh thành.

Người học giỏi toán, năng lực tư duy logic đều mạnh.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Linh Lung đã tính toán được ảnh hưởng của hai kết quả tiếp nhận và từ chối mang tới.

Đồng thời trong lòng cũng đưa ra quyết định.

“Đa tự sự ưu ái tín nhiệm của tiên sinh, để Linh Lung tới nơi quan trọng như kinh thành mở tiền trang!”

Chu Linh Lung cảm kích hành lễ với Kim Phi, biểu tình cũng thành khẩn vô cùng.

Nhưng trong lòng Kim Phi lại trầm xuống.

Y biết, tiếp tục hẳn cô ấy sẽ nói ‘nhưng mà’.

Quả nhiên, Chu Linh Lung lại mở miệng lần nữa: “Nhưng tạm thời Linh Lung không thể tiếp nhận ý tốt của tiên sinh được!”

“Cô phải nghĩ kĩ, ta nghĩ cô đã hiểu rõ tầm quan trọng của tiền trang, nếu cô có thể xử lí tốt tiền trang ở kinh thành, tiền công, địa vị chắc chắn đều không kém Nguyễn chưởng quầy.” Kim Phi nhắc nhở nói.

Kết quả Chu Linh Lung vẫn lắc đầu: “Phụ lòng tín nhiệm và bồi dưỡng của tiên sinh rồi, Linh Lung bằng lòng nhận trừng phạt!”

“Có thể nói lí do cho ta không?” Kim Phi hỏi.

Chu Linh Lung thật sự là một hạt giống sáng giá để mở tiền trang, phái cô ấy tới kinh thành, là người thích hợp nhất mà trước mắt Kim Phi có thể nghĩ tới.

“Linh Lung không muốn rời khỏi thành Tây Xuyên, như vậy… Như vậy có thể tìm kiếm người nhà.”

Chu Linh Lung nói xong, nhanh chóng bảo đảm nói: “Tiên sinh yên tâm, Linh Lung tuyệt đối không chiếm dụng thời gian đi làm và tiện lợi của công việc để làm việc riêng, chờ Linh Lung được phát tiền công, sẽ nhờ người đi tìm.”
Chương 547: Nữ quyến nhà họ Chu

Kim Phi nghe thấy thế, tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống.

Đây không phải là chuyện y định nói sao?

“Linh Lung, nếu đã như vậy, ta có chuyện cần nói với cô.”

Kim Phi suy nghĩ, rồi nói: “Thật ra thì, ra cũng đã nhờ người tìm người nhà của cô...”

Y còn chưa nói xong, đã bị Chu Linh Lung nắm lấy cánh tay, hỏi: “Thế nào rồi? Tìm được chưa ạ?”

Từ ngày trong nhà xảy ra chuyện, tìm được người nhà đã thành nguyện vọng lớn nhất của Chu Linh Lung.

Thật ra cô ấy cũng đang nghĩ đến việc nhờ Kim Phi giúp đỡ, nhưng nửa năm qua cô ấy trải qua quá nhiều biến cố, thực sự không dám mạo hiểm.

Cô ấy nhìn ra được, Kim Phi muốn trọng dụng mình, xét đến việc cô ấy không thân cũng chẳng quen, sợ nhờ Kim Phi giúp đỡ sẽ biến khéo thành vụng, khiến Kim Phi cảm thấy cô ấy phiền phức.

Nếu vì chuyện này mà cô ấy không được trọng dụng nữa, vậy hy vọng giải cứu người nhà sẽ tan biến hoàn toàn.

Để ổn thỏa, Chu Linh Lung chọn không nhờ Kim Phi giúp đỡ, dự định đợi đến khi cô ấy có chỗ đứng, có thân phận địa vị nhất định, rồi mới nhờ người đi làm.

Nhưng không ngờ Kim Phi đã âm thầm làm việc này.

Lúc này Chu Linh Lung không để ý đến việc sao Kim Phi làm như vậy, chỉ muốn biết đã tìm được người hay chưa.

“Có tin tức của nữ quyến, chỉ là họ đã bị một phú thương tên Trương Vân Đình, mua về Giang Nam, ta đang cho người đến Giang Nam tìm họ.”

Kim Phi nói: “Nam đinh bị đưa ra tiền tuyến, sự tình hơi phức tạp, tạm thời chưa có tin tức.”

Mẹ của Chu Linh Lung rất thông minh, không chỉ đánh Chu Linh Lung mặt mũi bầm dập, mà những nữ quyến khác cũng bị đánh như vậy.

Điều này đã giúp nữ quyến nhà họ Chu tránh khỏi hố lửa Giáo Phường Ti, đều bị đưa đến chỗ bọn buôn người.

Chỉ là trong chỗ bọn buôn người, Chu Linh Lung trượt chân vấp ngã, bị tên buôn người nhốt vào một căn phòng khác, từ đó lạc mất người nhà.

Nghe được tin người nhà bị bán đến Giang Nam, Chu Linh Lung hơi thất vọng.

Nhưng sau đó lập tức thi lễ với Kim Phi: “Cảm ơn tiên sinh! Chỉ cần tiên sinh nói, bất cứ lúc nào Linh Lung cũng có thể đến kinh thành.”

Lúc này cô ấy đã rõ ràng, Kim Phi tốn công sức vòng vo như vậy, chắc chắn có ý đồ.

Nhớ đến lời nói trước đó của Kim Phi, cô ấy lập tức hiểu ra mục đích của Kim Phi.

“Chuyện này chưa vội.” Kim Phi cười nói: “Hôm nay ta tìm cô đến, chỉ là muốn hỏi cô nghĩ thế nào, nếu cô không muốn, ta sẽ tìm cách khác.”

“Linh Lung đồng ý!” Chu Linh Lung lập tức gật đầu: “Trước kia ta không yên tâm về người nhà, nếu tiên sinh tìm giúp, Linh Lung không còn lo lắng gì nữa, tùy tiên sinh dẫn dắt.”

Cô ấy biết rõ Kim Phi có năng lực cao hơn cô ấy, nếu Kim Phi đi tìm, chắc chắn sẽ nhanh hơn cô ấy.

“Cô nói như vậy thì ta yên tâm rồi.” Kim Phi nói: “Vậy đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chờ cô đoàn tụ với người nhà rồi nói sau, chuyện ở kinh thành rất quan trọng, ta phải xem cô có thể dẫn đầu được hay không đã.”

“Tiên sinh yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Chu Linh Lung vội đảm bảo.

Những ngày tiếp theo, Chu Linh Lung rất nhiệt tình trong công việc.

Mỗi ngày đều là người đi làm sớm nhất, cũng là người về cuối cùng.

Gặp phải chuyện không hiểu, cũng không giả vờ hiểu, mà chủ động xin lời khuyên của Kim Phi.

Khi hai người đang nói chuyện thì ở một nơi nào đó ở Giang Nam, Chu Trần Thị - mẹ của Chu Linh Lung đang ngồi ngoài lán tranh, vừa quay sợi, vừa nhìn về phía Xuyên Thục.

Trên mặt bà ấy vừa vui vừa bất lực.

May mắn thay, họ đã gặp được Trương Vân Đình.

Trương Vân Đình kinh doanh xưởng dệt, trong nhà có rất nhiều xưởng dệt, cần số lượng lớn nữ công.

Mỗi lần đi đến đâu, Trương Vân Đình cũng có thói quen tìm tới bọn buôn người của địa phương đó, để tìm nữ công giá rẻ.

Nữ quyến nhà họ Chu phần lớn đều già yếu, người có sắc đẹp như mấy người chị dâu và Chu Linh Lung thì đã bị Chu Trần Thị đánh cho mặt mũi bầm dập, không ai chịu mua họ về làm nô tỳ.

Dĩ nhiên phụ nữ như vậy bán không được giá.

Chưởng quầy của bọn buôn người là người quen cũ của Trương Vân Đình, gần như không đòi tiền, đã đóng gói già trẻ lớn bé nhà họ Chu cho Trương Vân Đình, để ông ta đưa người về Giang Nam.

Mặc dù các chị dâu của Chu Linh Lung có nhan sắc nhưng không còn trong trắng, Trương Vân Đình không yêu mến gì nên đều đưa hết vào xưởng dệt làm nữ công.

Điều này đã giúp nữ quyến nhà họ Chu thoát khỏi số phận bị đưa đến Giáo Phường Ti, mà thay vào đó lại rơi vào vực thẳm của xưởng đen.

“Bà nội, cháu đói!”

“Bà nội, cháu lạnh!”

Hai đứa trẻ run rẩy bò ra, mỗi bên một đứa, ôm lấy đùi Chu Trần Thị.

Thời điểm Trương Vân Đình mua gia nô, nếu gia nô có con, ông ta cũng sẽ dẫn theo.

Dù sao đứa trẻ cũng không mất tiền, thuận tiện mang về, chết thì chết, nếu không chết, sau này lớn lên, có ít nhan sắc thì bán vào thanh lâu, còn không có nhan sắc thì có thể giúp ông ta dệt sợi.

Nam có thể giúp ông ta giao hàng.

Nói tóm lại, chắc chắn không lỗ.

Hai cháu trai của Chu Linh Lung cũng không thoát khỏi kiếp nạn, theo người nhà đến Giang Nam.

“Đến đây, ăn đi.”

Chu Trần Thị lấy hai rễ cỏ trong tay áo ra, đưa cho hai cháu mỗi người một cái, rồi lại cởi áo khoác của mình, quấn quanh đứa cháu kêu lạnh.

“Đến khi nào mới kết thúc cuộc sống này đây!”

Vẻ mặt Chu Trần Thị đầy sầu khổ.

Mặc dù trước kia nhà họ Chu không ăn sung mặc sướng, nhưng cũng không phải lo lắng về chuyện ăn uống.

Khi đến đây, mỗi ngày đều phải làm mười bảy mười tám tiếng, mới có thể hoàn thành công việc Trương Vân Đình giao cho, nhận được hai nắm gạo kê và rau dại.

Mười mấy miệng ăn của nhà họ Chu, chỉ dựa và hai nắm gạo kê và rau dại nấu cháo, miễn cưỡng sống qua ngày.

Một đại gia đình chỉ được chia một cái lán rơm, đến cả chăn bông cũng không có, chỉ dựa vào hai bó cỏ khô để tránh rét.

Bây giờ chưa đến mùa đông mà bọn trẻ đã run rẩy vì lạnh, khi đông đến không biết có thể sống sót được hay không.

Con gái Chu Linh Lung của bà ấy, không đến Giang Nam cùng họ, không biết đã lưu lạc đến nơi nào, còn sống hay đã chết.

Còn cả nam đinh trong nhà, đứa con trai út mới mười ba tuổi, cũng bị quan phủ dẫn đi, không biết bây giờ thế nào...

Chu Trần Thị vừa quay sợi, vừa nghĩ ngợi lung tung.

Lúc bà ấy đang suy nghĩ, Trương Vân Đình dẫn một đám người vạm vỡ mặc đồ đen bó sát đi về hướng lán.

“Mau, mau quay về bảo nương nương của các cháu bôi đen lên mặt”.

Trong lòng Chu Trần Thị căng thẳng, đá mấy đứa trẻ ở dưới chân.

Hai đứa trẻ vội vàng bò dậy, chạy vào lán rơm.

Hai đứa nhỏ vừa rời đi, Trương Vân Đình đã dẫn người đến.

“Các vị tráng sĩ, bà ta chính là người mà các ngươi đang tìm Chu Trần Thị.”

Trương Vân Đình chỉ vào Chu Trần Thị, cười giới thiệu.

Trên mặt ông ta còn có vẻ nịnh nọt.

Chiến dịch dốc Đại Mãng kết thúc, danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn ngày càng vang dội.

Trương Vân Đình có không ít mối làm ăn với Xuyên Thục, nên dĩ nhiên đã nghe nói đến.

Ngoài ra, còn có mấy loại vải do xưởng dệt làng Tây Hà sản xuất, ngày càng nổi tiếng, Trương Vân Đình gần đây cũng chú ý đến, còn phái người đến làng Tây Hà, tìm kiếm hợp tác.

Đáng tiếc gần đây Đường Đông Đông cực kỳ bận rộn, không có thời gian nói chuyện với ông ta.

Biết được tiêu cục Trấn Viễn muốn đến đây tìm người, đương nhiên ông ta sẽ phối hợp.

Chu Trần Thị thấy Trương Vân Đình khách sáo với mấy người đàn ông cường tráng như vậy, lập tức biết bọn họ không phải người bình thường.

Những người này tìm nữ quyến nhà họ Chu làm gì?

Trong lòng Chu Trần Thị hơi thấp thỏm, nhưng cũng có phần mong đợi.
Chương 548: Đoàn viên

"Lão bà xin bái kiến các vị tráng sĩ, xin hỏi các vị tìm ta có chuyện gì?"

Chu Trần Thị nhìn mấy nhân viện hộ tống với vẻ mặt nịnh nọt.

"Bọn ta là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, cho hỏi bà có phải là mẹ của Linh Lung cô nương không?"

Đội trưởng đội hộ tống cười hỏi

Sinh ra được đứa con gái như Chu Linh Lung, Chu Trần Thị cũng phải là người thông minh, tháo vát.

Bằng không trước khi bị tịch thu tài sản, bà ấy đã không đánh cho nữ quyến mặt mũi xanh tím, tránh được ý đồ của Giáo Phường Ti.

Nhìn thấy đội trưởng đội hộ tống tươi cười hỏi han, bà ấy lập tức đoán được đối phương có thiện ý.

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng trùng xuống, gật đầu nói: "Đúng, ta là mẹ ruột của Linh Lung! Các vị tráng sĩ có biết tin tức của Linh Lung nhà ta không? Bây giờ nó đang ở đâu?

"Linh Lung cô nương hiện tại đang đi theo tiên sinh nhà ta ở Tây Xuyên, chính tiên sinh bảo bọn ta đến chờ để tìm bà."

Đội trưởng đội hộ tống đáp.

"Linh Lung thành thân rồi ư?"

Chu Trần Thị vừa hỏi xong thì lập tức cúi đầu xuống.

Bà ấy biết mình vừa hỏi một câu vô nghĩa.

Chu Linh Lung là một đứa con gái, ngoài việc bị quý tộc mua đi làm tiểu thiếp, thì còn có cách nào có thể phái người ngàn dặm xa xôi đến tận Giang Nam tìm kiếm bọn họ nữa?

Không biết nhà chồng có đối xử tốt với con gái bà không.

Chu Trần Thị không tránh khỏi lo lắng.

Không ngờ lại nghe thấy nhân viên hộ tống nói: "Ta không biết Linh Lung cô nương đã thành thân chưa."

"Ngươi không biết?" Chu Trần Thị sửng sốt: "Không phải nãy ngươi vừa mới nói Linh Lung với tiên sinh nhà ngươi ở Tây Xuyên đó à?"



"Bà chị, chị đã nghe ai nói về thương hội Kim Xuyên chưa? Có nghe nói về nữ chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên không?"

Trương Vân Đình đứng ở bên cạnh cười nói: "Linh Lung cô nương được Kim tiên sinh ở thương hội Kim Xuyên tuyển chọn, nói không chừng sắp làm nữ chưởng quầy đó, sau này mong bà chị nói tốt giúp vài câu cho ta!"

Trương Vân Đình lúc này cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

Kim Phi phái người đi xa như vậy để tìm kiếm người nhà của Chu Linh Lung, kẻ ngốc cũng biết Chu Linh Lung rất được trọng dụng.

May mà ông ta không làm nhục nữ quyến nhà họ Chu, nếu không sau này Chu Linh Lung đứng lên trả thù, nói không chừng lại là một chuyện phiền toái lớn.

Còn về việc ông ta không cho nữ quyến nhà họ Chu ăn no mặc ấm, Trương Vân Đình cũng không sợ.

Đầu năm nay dân chúng bình thường đều đói cả, người hầu ăn không đủ no mặc không đủ ấm là chuyện bình thường.



Để cho tất cả nữ quyến nhà họ Chu sống sót đến bây giờ, cũng xem như là có ân tình đối với Chu Linh Lung rồi.

Chu Linh Lung nếu vì việc này mà trả thù ông ta, vậy thì không còn gì để nói.

Trương Vân Đình ở Giang Nam cũng có rất nhiều gia sản, tuy không bằng thương hội Kim Xuyên, nhưng cũng không phải là bùn nhão.

Chu Trần Thị nghe xong, mắt trừng to.

Tuy rằng trước khi nhà bà ấy suy sụp, Nguyễn Đồng Khiết còn chưa đến Tây Xuyên, nhưng quán rượu là nơi tập trung nhiều loại tin tức nhất, Chu Trần Thị từ lâu đã nghe đến tên tuổi của thương hội Kim Xuyên qua miệng của mấy thương nhân.

Chẳng qua không có ấn tượng mấy, nên vừa rồi mới không nghĩ tới.

Bây giờ nghe Trương Vân Đình nói mới nhớ, lập tức nhớ tới mấy vị thương nhân có nói, thương hội Kim Xuyên với tiêu cục Trấn Viễn là cùng một nhà, đều thuộc về một nam tước tên Kim Phi.

"Tiên sinh nhà ngươi là Kim Tước gia?"

Chu Trần Thị vừa mừng vừa sợ.

"Đúng vậy!" Đội trưởng đội hộ tống gật đầu.

"Linh Lung làm nữ chưởng quầy?" Chu Trần Thị tiếp tục hỏi.

Tuy bà biết Chu Linh Lung học toán nhanh, nhưng ở Đại Khang tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng.

Cô nương xuất đầu lộ diện ra ngoài làm việc là quá ít.

Đa số mọi người đều cho rằng phụ nữ là phải ở nhà giúp chồng dạy con, không nên ra ngoài bươn chải.

Cho dù sống không nổi nữa thì nhiều nhất là cho phép phụ nữ ở nhà kéo tơ dệt vải.

Đây cũng là lý do danh tiếng của nữ chưởng quầy thương hội Kim Xuyên nổi khắp thiên hạ.

Nhưng Chu Trần Thị cũng đã từng làm chưởng quản quán rượu, tư tưởng cũng rất tiến bộ.

Bà ấy sẵn lòng để Chu Linh Lung làm nữ chưởng quầy, cũng không hy vọng vào cuộc sống mà nữ nhân chỉ dựa vào việc lấy lòng nam nhân.

Nhưng đội trưởng đội hộ tống lại cho bà một gáo nước lạnh: "Thật xin lỗi phu nhân, ta không biết Linh Lung cô nương có làm nữ chưởng quầy không, ta chỉ phụng lệnh đến tìm người nhà Linh Lung cô nương. Xin hỏi, các vị có đồng ý đi cùng ta không?"

"Đồng ý! Đồng ý!"

Chu Trần Thị gật đầu lia lịa: "Cảm ơn tiên sinh nhà ngươi, làm phiền các vị tráng sĩ rồi!"

Nếu như Kim Phi phái người đến tìm bà ấy, chứng tỏ y rất coi trọng Chu Linh Lung.

Cho dù Chu Linh Lung không làm nữ chưởng quầy, thì hẳn là địa vị cũng không thấp.

Bà ấy nghe nói là thương hội Kim Xuyên không có người hầu, không quản là chưởng quầy hay tiểu nhị thì đều có lương cả.

Tuy rằng tiền lương của Chu Linh Lung chắc chắn không có khả năng làm cho các bà trở lại cuộc sống trước đây, nhưng so với việc phải làm việc hùng hục vất vả như bây giờ thì tốt hơn gấp nghìn lần.

Cho dù là bọn họ tiếp tục kéo sợi, Chu Linh Lung chu cấp cho một ít tiền lương, nói không chừng có thể ăn no mặc ấm.

"Vậy các vị hãy đi thu dọn đi, rồi đi theo ta.”

Đội trưởng đội hộ tống nhìn về phía Trương Vân Đình: "Trương tiên sinh, cho hỏi vậy có được không ạ?"

"Đương nhiên có thể rồi!"

Trương Vân Đình trong lòng căng thẳng, lấy trong ngực ra một tập khế ước bán thân đưa cho đội trưởng đội hộ tống: "Đây là khế ước bán thân của bọn họ."

"Đa tạ Trương tiên sinh, xin hỏi ta nên đưa ngài bao nhiêu tiền?"

Đội trưởng đội hộ tống trực tiếp nhận lấy khế ước.

"Không cần, không cần. Hôm nay được quen biết với các vị cũng là duyên phận, chuyện tiền nong không đáng nhắc đến!"

Trương Vân Đình lập tức xua tay.

Thật ra đây là một cơ hội để bắt chẹt Kim Phi.

Chỉ cần Trương Vân Đình muốn, cho dù ông ta có ra giá một ngàn lượng, Trương Vân Đình tin là Kim Phi cũng bằng lòng bỏ ra.

Chỉ là ông ta cũng không muốn kiếm chút tiền này.

So với một ngàn lượng bạc, ông ta càng mong có thể kết thân với Kim Phi hơn.

"Đa tạ Trương tiên sinh, ta nhất định sẽ truyền đạt lại sự hào phóng của Trương tiên sinh cho tiên sinh nhà ta!"

Đội trưởng đội hộ tống hành tẩu giang hồ, cũng không phải là ngu ngốc, nghe vậy liền cười chắp tay.

"Đa tạ Trương tiên sinh, sau này nếu cần đến Linh Lung cô nương, Trương tiên sinh chỉ cần phái người chuyển lời, ta nhất định sẽ để cho Linh Lung báo đáp lại ơn của tiên sinh!"

Chu Trần Thị cũng hành lễ theo.

"Ha ha ha, hai vị khách khí rồi!"

Trương Vân Đình vuốt râu cười lớn, biết là mình đã thành công.

Tất cả nữ quyến nhà họ Chu bấy giờ đều chạy ra cổng nhà tranh, tò mò nhìn vào đội trưởng đội hộ tống với Trương Vân Đình.

Đội trưởng đội hộ tống phát hiện bọn họ đa số đều chỉ mặc một lớp quần áo mùa hè, bèn sai người mang một số hành lý đến.

"Chu phu nhân, đây là áo bông, bà mặc vào trước."

"Cảm ơn tráng sĩ!"

Chu Trần Thị cũng không khách khí, khom người nhận lấy gói đồ, đưa cho con dâu cả."

Người con dâu đã lạnh cóng từ lâu, ngồi xổm xuống mở bọc đồ ra tại chỗ.

Chờ cho nữ quyến nhà họ Chu đều đã mặc đủ áo bông, đội trưởng đội hộ tống dẫn bọn họ ra xe ngựa.

Mấy đứa nhỏ đã đói bụng lâu rồi, phát hiện ra trên xe có bánh mỳ, thì bèn túm lấy gặm.

Sáng sớm ngày hôm sau, hơn mười nhân khẩu đã được đưa đến thuyền quay về Tây Xuyên.

Trải qua hơn mười ngày nghiêng ngả, cuối cùng nữ quyến nhà họ Chu cũng đưa theo con mình về đến thành Tây Xuyên nơi họ đã xa cách mấy tháng trời.

Chu Linh Lung đã sớm nhận được tin, từ sáng sớm đã đứng đợi ở cổng thành.



Mấy tháng biệt ly, cuối cùng cũng được đoàn tụ với người nhà một lần nữa.

Chu Linh Lung thuê một cái sân nhỏ, nhưng Chu Trần Thị không về cùng mà dẫn theo một nhà đi tìm Kim Phi trước tiên.

"Đại ân của tiên sinh, nhà họ Chu ta suốt đời không quên!"

Chu Trần Thị vừa thấy Kim Phi thì lập tức cùng với nữ quyến nhà họ Chu quỳ xuống hành đại lễ với Kim Phi.

Trên đường bà ấy vào thành đến thương hội Kim Xuyên có nghe Chu Linh Lung nói, Kim Phi không chỉ tìm kiếm nữ quyến nhà họ Chu mà còn phái người đi tìm nam đinh nhà họ Chu nữa.

Đáng tiếc là nam đinh trưởng thành nhà họ Chu không thể kiên trì được, tất cả đều hy sinh ở tiền tuyến.

Hiện giờ nhà họ Chu chỉ còn lại hai đứa con trai còn nhỏ.

Nhưng Chu Trần Thị vẫn cảm kích như cũ.

Nếu không phải Kim Phi ra tay cứu giúp kịp thời, chỉ sợ nhà họ Chu đã phải đoạn tuyệt hương khói rồi.
Chương 549: La nina đến rồi

“Nương nương mau đứng dậy đi, đại lễ của bà ta không thể nhận được!”

Kim Phi vội chạy đến bên cạnh, đỡ Chu Trần Thị đứng dậy: “Chẳng qua ta chỉ làm một việc nhỏ mà thôi.’’

“Một việc nhỏ của tiên sinh, đối với nhà họ Chu của ta chính là ơn cứu mạng!”

Chu Trần Thị bảo: "A Đường, A Tước, các con nhất định phải ghi nhớ, cả đời này cũng không thể quên đại ân của Kim tiên sinh."

"Dạ!" Hai bé trai còn sót lại của nhà họ Chu vội vàng gật đầu.

“Linh Lung, con cũng thế, không được quên đại ân của tiên sinh, biết chưa?”

Chu Trần Thị nói với hai đứa trẻ xong, quay đầu nhìn về phía Chu Linh Lung.

"Biết rồi ạ!" Chu Linh Lung vô cùng cảm kích mà nhìn Kim Phi: "Không có tiên sinh, Linh Lung cũng sẽ không có ngày hôm nay, đời này cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không phản bội tiên sinh, nếu không ắt bị thiên lôi đánh!"

"Quá lời, quá lời rồi!"

Kim Phi đưa tay ra hiệu mời vào: “Bên ngoài lạnh lắm, mọi người mau vào đây đi.”

Trong lòng cũng nhẹ nhõm yên tâm một chút.

Mặc dù y vì Chu Linh Lung mới giúp tìm người thân của nhà họ Chu, nhưng chẳng ai muốn người được mình cứu lại là một đám vô ơn cả.

Một nhóm người lần lượt đi vào thương hội Kim Xuyên, Kim Phi vốn cho rằng Chu Trần Thị chỉ đến để cảm tạ mình thôi, ai ngờ mới ngồi xuống không lâu, Chu Trần Thị lại không tán gẫu về nhà cửa hay gì, mà trực tiếp hỏi: “ Tiên sinh, ngài có định mở quán rượu không?’’

“Quán rượu?”

Kim Phi sửng sốt một chút, rồi lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến, sao thế, nương nương có đề nghị gì sao?”

"Lão thân quả thực không biết làm sao để báo đáp ân lớn của tiên sinh, nhưng cả đời lão thân đã đi theo cha của Linh Lung mở quán rượu, nếu như tiên sinh đồng ý mở quán rượu, lão thân sẵn lòng giúp sức cho tiên sinh, cũng coi như báo đáp một chút ân tình của tiên sinh." Chu Trần Thị đáp.

"Đúng vậy, tiên sinh!"

Chu Linh Lung nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Quán rượu nhà ta, lúc trước là do mẹ ta quản lý, bà ấy rất lợi hại."

“Hóa ra nương nương cũng là một nữ hào kiệt.”

Kim Phi mỉm cười mà nhìn Chu Trần Thị, đầu óc lại nảy số rất nhanh.

Kiểu kinh doanh quán rượu này, cũng không khác quán rượu ở đời trước bao nhiêu.

Đó là một hạng mục đòi hỏi một khoản đầu tư lớn với thời gian hoàn vốn dài, lúc trước Kim Phi cũng chưa gặp được nhân tài phù hợp nên chưa từng cân nhắc đến.

Nhưng bây giờ Chu Trần Thị đã tự đề cử mình, Kim Phi cũng muốn cân nhắc một chút.

Quán rượu có thể kiếm tiền được hay không thì chưa cần nói đến, quan trọng nhất là quán rượu là nguồn tình báo quan trọng, cũng là nơi vô cùng tốt để truyền tin.

“Nương nương, bà là tiền bối, nếu như ta muốn mở một quán rượu có thể vừa dừng chân, vừa ăn uống, giải trí một thể, bà cảm thấy có thể làm được không?” Kim Phi hỏi.

"Giải trí? Đó là cái gì?" Chu Trần thị ngờ vực hỏi.

Đây là lần đầu tiên bà ấy nghe thấy danh từ này.

"Giải trí, nói thế nào đây..."

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ý ta là, ta muốn xây một võ đài trong quán rượu, khách không chỉ có thể ăn cơm, ở trọ, mà còn có thể ở trong quán rượu nghe kể chuyện, xem kịch, bà thấy thế nào?"

"Ý của tiên sinh là mở thêm một quán trà trong quán rượu?"

Lần này Chu Trần Thị đã hiểu.

"Đúng thế!" Kim Phi gật đầu.

"Theo lý thuyết thì có thể, chỉ là nếu xây một cái như thế, e là sẽ tốn hơn rất nhiều so với quán rượu."

Chu Trần Thị cau mày trả lời.

"Vậy ước chừng cần bao nhiêu tiền? Bao lâu thì có thể hoàn vốn?"

"Việc này còn phải tùy thuộc vào tiên sinh muốn xây lớn cỡ nào, vị trí quán rượu ở đâu." Chu Trần Thị không biết đáp thế nào.

"Đúng thế, do ta nghĩ đơn giản quá rồi, vị trí quán rượu khác nhau, chi phí không giống nhau, khách hàng cũng khác nhau."

Kim Phi cũng tỉnh táo lại: "Ta quả thực không có hiểu biết việc này, nếu như nương nương có thời gian, ta muốn nhờ nương nương giúp ta làm một cuộc điều tra thị trường."

"Điều tra?" Chu Trần Thị lại nghe thấy một danh từ mới.

"Điều tra chính là đến các khu vực khác nhau hỏi thăm về các tin tức cơ bản như tiền thuê phòng ở quán rượu, giá đất,khách hàng."

Chu Linh Lung giải thích: "Có những thông tin này là có thể dựa vào tính toán mà dễ dàng tính ra tiền vốn mở quán rượu ở những nơi khác nhau, cũng như tiền lời, sau đó sẽ chọn ra được khu vực thích hợp nhất."

“Hóa ra là vậy.”

Chu Trần Thị bừng tỉnh gật đầu: "Tiên sinh yên tâm, ngày mai ta sẽ đi làm ngay."

"Không cần gấp đến vậy, nương nương mới tới, cứ thu xếp ổn thỏa đã rồi tính tiếp."

"Linh Lung đã thuê được phòng rồi, không có gì đáng lo nữa cả."

Chu Trần Thị nói: "Tiên sinh cứ chờ tin của ta là được."

"Vậy thì làm phiền nương nương rồi."

Kim Phi chắp tay thi lễ kiểu thư sinh.

Y có thể nhìn ra, Chu Trần Thị là một người phụ nữ đầy tham vọng.

Hơn nữa kinh nghiệm phong phú, rất quyết đoán.

Mặc dù luôn miệng tự xưng "Lão thân", nhưng do kết hôn sinh con sớm, năm nay mới hơn bốn mươi, đang tuổi nhiệt huyết.

Nhân tài như thế, lại có lòng biết ơn đối với mình, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Cho dù không mở quán rượu, Kim Phi cũng định để bà ấy làm việc ở thương hội Kim Xuyên hoặc tiền trang Kim Xuyên.

Sau đó Chu Trần Thị còn hỏi ý kiến Kim Phi về một vài điều đáng chú ý cần điều tra rồi mới rời đi.

Kim Phi lúc tiễn người thân nhà họ Chu rời đi mới phát hiện tuyết đã rơi từ lúc nào.

"Trận tuyết đầu tiên của năm nay đến hơi sớm nhỉ!"

Đại Lưu ở phía sau hơi run run: “Năm nay nhất định lại là một mùa đông giá rét, không biết sẽ khiến bao nhiêu người chết rét đây?”

“La Nina sắp đến rồi.’’

Kim Phi cũng thở dài.

Chuyện mà y lo lắng nhất đã xảy ra.

"La Nina là ai ?" Đại Lưu tò mò hỏi.

Kim Phi không trả lời mà ra lệnh: "Đi dắt vài con ngựa đến đây, nên đến thăm công chúa điện hạ và Khánh đại nhân rồi."

La Niña là một loại hiện tượng tự nhiên trên toàn cầu, còn gọi là hiện tượng trái ngược của El Nino.

Ảnh hưởng cụ thể đối với nước ta là hạ nóng đông lạnh, hơn nữa còn dễ gây lũ lụt, hạn hán và các kiểu khí hậu khắc nghiệt khác.

Sau khi phát hiện Xuyên Thục năm nay mùa hạ có hạn hán, mùa thu lại mưa kéo dài, Kim Phi đã tính đến khả năng xuất hiện hiện tượng La Nina.

Thế nên từ lâu đã bắt đầu nuôi trồng thực phẩm.

Đại Lưu mặc dù nhiều chuyện, nhưng động tác vẫn rất nhanh.

Chỉ chốc lát sau, đàn ngựa đã rời khỏi thương hội Kim Xuyên.

Vừa chạy đến biệt viện mà Cửu công chúa đang ở tạm thời, đúng lúc thấy xe của Cửu công chúa ra khỏi cửa.

"Tiên sinh, ta đang chuẩn bị đi tìm ngài đấy!"

Cửu công chúa vén rèm xe lên: "Nếu ngài đã tới rồi, chúng ta cùng đi tìm Hâm Nghiêu ca ca đi."

"Được !"

Kim Phi quay đầu ngựa lại, đoàn người chạy thẳng tới Khánh phủ.

Kết quả là còn chưa tới Khánh phủ, đã phát hiện Khánh Hâm Nghiêu cưỡi ngựa đến.

Ba đàn ngựa hợp thành một đàn, lại trở về Khánh phủ.

Vừa mới tới thư phòng còn chưa kịp ngồi xuống, đã thấy A Mai đỡ Khánh Mộ Lam khập khiễng bước đến.

Hơn nửa tháng trước cô ấy đi đến dốc Đại Mãng, chịu hình phạt roi.

Mặc dù nhân viên nữ thi hành án phạt đã nhẹ tay, cô ấy vẫn bị đánh đến hơn nửa tháng không thể rời giường.

Hôm nay vì thấy tuyết rơi, nên cố gắng đến.

"Mộ Lam tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"

Cửu công chúa vội vàng đứng dậy, giúp A Mai dìu Khánh Mộ Lam vào thư phòng.

Khánh Mộ Lam không trả lời Cửu công chúa, mà nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, ngài tính toán rất đúng, đợt tuyết đầu mùa năm nay quả nhiên tới sớm gần một tháng so với năm ngoái!"

Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa nghe vậy, ánh mắt họ nhìn Kim Phi cũng trở nên kính sợ thêm một chút.

Bởi vì thật lâu trước kia Kim Phi đã nói với các cô ấy, năm nay mùa đông sẽ rất lạnh, hơn nữa tuyết rơi cũng sẽ rất sớm, khuyên bọn họ chuẩn bị sớm.

Lúc ấy bọn họ còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ sự thật đã chứng minh, lời Kim Phi nói hoàn toàn chính xác.

Đợt tuyết đầu tiên của năm nay quả nhiên sớm hơn năm ngoái rất nhiều.
Chương 550: Không khí lạnh tràn về

Cửu công chúa nghe xong, cảm thấy sâu sắc, sau đó trong lòng dâng lên một suy nghĩ, hỏi: "Tiên sinh có muốn đi kinh thành đảm nhiệm chức quốc sư không?"

Quốc sư là một nghề nghiệp vô cùng đặc biệt.

Thông thường, hoàng đế sẽ chọn cao nhân tôn giáo hoặc cao nhân có bản lĩnh lớn để ban cho.

Quyền hạn được định ra cũng rất mơ hồ.

Trong lịch sử, nhiều quốc sư có năng lực và tham vọng, có thể thao túng hoàng đế và nắm giữ triều đình.

Đối với quốc sư không có khả năng hoặc không có mong muốn về quyền lợi, đây chỉ là một công việc nhẹ nhàng, mỗi tháng cứ đi nhận lương là được.

Tuy nhiên, loại quốc sư như vậy hiếm.

Phần lớn quốc sư đều đam mê chính sự, nếu không thì họ đã không rời núi.

Một số quốc sư thực sự đã giúp hoàng đế cai trị thiên hạ rất tốt, trong khi một số quốc sư khác lại lừa dối hoàng đế, gây rối loạn triều đình.

Chức vụ này không phải lúc nào cũng tồn tại, ví dụ như vào vương triều Đại Khang, vị trí quốc sư đã trống trơn hơn một trăm năm.

Nguyên nhân chính là hơn một trăm năm trước có xuất hiện một quốc sư đã lôi kéo hoàng đế bắt đầu sử dụng đan dược một cách điên cuồng.

Chưa nói đến việc tiêu tiền tốn của, đan dược luyện ra đều là loại thuốc cực mạnh. Lúc đó, hoàng đế tràn đầy sức sống, hăng hái hát ca, thức thâu đêm suốt sáng, nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi.

Hoàng đế vì vậy tôn sùng quốc sư và cảm thấy như mình đã gặp được một vị tiên nhân.

Đáng tiếc rằng sau vài năm, do tình hình sức khỏe suy yếu nghiêm trọng, chỉ mới qua ba mươi là đã lìa khỏi cõi đời.

Vị quốc sư lúc bấy giờ rất được hoàng đế tín nhiệm, đã hình thành thế lực của mình trong triều. Vị hoàng đế đó băng hà, quốc sư lại lập một vị hoàng đế mới.

Sau đó, hoàng đế mới cũng không ngồi trên ngai vàng được mấy năm thì băng hà.

Nhờ có hai tiền lệ trước đó, vị hoàng đế thứ ba được quốc sư đưa lên ngôi đã trở nên cảnh giác hơn. Ngoài mặt thì tỏ ra nịnh nọt, nhưng sau lưng lại tập hợp một nhóm đại thần lập mưu giết chết quốc sư.

Chuyện này được gọi là "Quốc sư loạn chính".

Mặc dù quốc sư đã bị xử lý, nhưng trong suốt mười mấy năm, ông ta đã gây nên cuộc loạn chính và lợi dụng việc luyện thuốc cho hoàng đế để cướp đoạt thiên hạ một cách điên cuồng.

Bắt đầu từ lúc đó, Đại Khang cũng bước vào giai đoạn suy thoái.

Và cũng bắt đầu từ lúc đó, hoàng đế Đại Khang không còn tin tưởng quốc sư, chức vụ này cũng không có ai đảm nhiệm hơn một trăm năm.

Nếu như là người khác muốn làm quốc sư thì Trần Cát chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Nhưng Cửu công chúa biết, Trần Cát là người tôn kính Kim Phi, hơn nữa cô ấy rất thân thuộc với Trần Cát, nên có khả năng rất lớn thúc đẩy việc này.

Hơn nữa, Cửu công chúa biết rõ nỗi lo lắng của Kim Phi về dân chúng. Nếu giao chức vị quốc sư cho y, y sẽ tạo ra hạnh phúc cho dân, sẽ không gây rối trong triều.

Mối lo ngại lớn nhất của Cửu công chúa là Kim Phi có đồng ý hay không.

"Nếu tiên sinh sẵn lòng, chắc chắn nhà họ Khánh sẽ hỗ trợ!"

Khánh Hâm Nghiêu cũng bày tỏ thái độ.

Khánh Mộ Lam đang nằm trên chiếc giường mềm cũng ngẩng đầu lên.

Sau đó, ba người nhìn thấy Kim Phi lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của điện hạ và Khánh đại nhân, nhưng ta e rằng không thể đảm nhiệm."

"Tiên sinh, ngươi nói năm nay tuyết rơi sớm, tuyết đã rơi sớm rồi, tính chuẩn như vậy mà cũng không thể đảm nhiệm quốc sư, ta không nghĩ ra còn có ai có thể đảm nhiệm."

Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh, mong ngài đừng từ chối."

"Không phải ta đoán chuẩn, mà là hầu hết các hiện tượng tự nhiên đều có dấu vết để lần theo."

Kim Phi giải thích: "Nếu triều đình cử người ghi lại lượng mưa hàng năm ở các nơi trên cả nước, cùng với nhiệt độ biến hóa của các mùa, thì từ việc so sánh số liệu mấy chục năm, có thể tìm được quy luật trong đó."

Mùa hè năm nay, Xuyên Thục gặp phải hạn hán mùa hè, mùa thu lại liên tục mưa, đây là biểu hiện điển hình của hiện tượng La Nina. Một biểu hiện khác của hiện tượng La Nina, chính là mùa đông năm nay sẽ cực kỳ lạnh.

"Cứ ngỡ là điều khó hiểu, nhưng khi tiên sinh nói như vậy thì ta đã hiểu rồi."

Cửu công chúa cảm thán rằng: "Tiên sinh quả thật có trí tuệ sáng suốt, không làm quốc sư thì thật đáng tiếc."

"Thực tế, nếu quan sát kỹ càng, tất cả mọi thứ đều tuân theo quy luật, không có gì khó khăn cả."

Kim Phi lại nói: "Việc bổ nhiệm quốc sư không cần bàn đến nữa, chúng ta vẫn nên thương lượng một chút về cách ứng phó với nạn hạn hán sắp tới."

Cửu công chúa thấy Kim Phi quyết tâm, đành phải bỏ ý đồ khuyên bảo.

Cô ấy và Khánh Hâm Nghiêu liếc nhau, mở miệng hỏi: "Tiên sinh có cách cứu trợ thiên tai không?"

"Ngoài việc mua thêm ít lương thực, còn có thêm cách nào khác không?"

Kim Phi nói rằng: "Ta tới tìm mọi người chỉ là muốn thông báo một chút, từ những số liệu ta có được, lần này Xuyên Thục gặp nạn tương đối nghiêm trọng, thời gian của mọi người không còn nhiều, nên sớm có chuẩn bị."

Nhận thấy năm nay sẽ có mùa đông lạnh, Kim Phi ngoài việc chuẩn bị thực phẩm, còn giao cho nhân viên hộ tống và thương hội Kim Xuyên thu thập thông tin về dân chúng ở khắp nơi.

Theo kết quả điều tra, địa điểm bị ảnh hưởng nặng nề nhất lần này chính là Tây Xuyên.

Sau đó, ba người lại thương lượng một số chi tiết cụ thể về cứu trợ thiên tai, mãi cho đến nửa đêm, Kim Phi mới rời khỏi Khánh phủ.

Chuyện xảy ra tiếp theo còn nghiêm trọng hơn dự đoán của Kim Phi.

Trận tuyết đầu tiên năm ngoái bình thường sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng năm nay lại rơi tròn một ngày một đêm.

Tuyết rơi ngập đầu gối.

Nhiệt độ tiếp tục xuống thấp.

Mùa đông lạnh đến bất ngờ, dân chúng trở tay không kịp.

Bọn họ cũng chưa kịp chuẩn bị củi chống lạnh.

Giá than trong thành Tây Xuyên đã tăng lên hơn gấp đôi chỉ trong vài ngày.

Vào ban đêm, thường có tiếng trẻ em bị lạnh đến không thể ngủ, khóc rống oa oa.

Người dân trong thành thì có điều kiện tốt hơn một chút, phần lớn họ đủ ăn đủ mặc, ít nhất là có nơi ở.

Nhưng người dân ngoài thành đang phải trải qua thảm họa.

Nhất là những người sống quanh thành Tây Xuyên, họ vừa trải qua sự tấn công của kỵ binh, nơi ở đã bị đốt cháy hết rồi.

Trước khi có tuyết rơi, họ đều ở trong lều trại lớn mà Đan Châu để lại, hiện tại rất nhiều lều trại đã bị tuyết đè sập.

Cho dù lều không bị đè sập, cũng bốn bề hở gió, căn bản không ngăn được cái lạnh ập đến.

Cho dù Chu Du Đạt và Hàn Phong đã kịp thời đến cứu viện, nhưng sau trận tuyết đầu tiên, vẫn có mười mấy dân chúng yếu ớt bị chết rét.

Có tới hàng trăm người bị cảm lạnh.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Kim Phi chỉ có thể rời khỏi thành, bảo người làm thêm giờ để hoàn thành việc xây dựng mái cho phân xưởng dệt chưa xong, sau đó tập trung đưa dân tị nạn đến đây.

Xưởng dệt được xây dựng theo quy mô hàng ngàn người làm việc cùng lúc, diện tích rất lớn.

Trên mặt đất phủ đầy cỏ khô, nếu mọi người chịu khó chen chúc, chỗ này có thể chứa hơn mười nghìn người, .

Kim Phi lại cho người xây dựng mấy chục cái lò sưởi có kích thước khác nhau bên trong.

Nhiệt độ cơ thể mấy chục nghìn người tản mát ra, vốn cũng không nhỏ, hơn nữa tập trung sưởi ấm, cuối cùng gần như ngăn được gió lạnh.

"Tiên sinh, ngươi có nhiều cách thật."

Chu Du Đạt lau trán, nói: "Nếu không phải là ngài ra tay, chúng ta thật sự không biết làm sao bây giờ."

"Cách này cũng chỉ là một giải pháp tạm thời. Lưu thông không khí ở phân xưởng quá kém, lại còn tụ tập đông người, rất dễ phát sinh dịch bệnh."

Kim Phi nhắc nhở: "Mọi người hãy sắp xếp người, mỗi ngày sớm tối, phải mở tất cả cửa sổ ra thông gió đổi khí một lần, đồng thời luôn chú ý đến bếp lò. Nếu xảy ra tình huống rò rỉ khói, nhất định phải xử lý ngay lập tức, tránh bị ngộ độc khói."

Ngộ độc khí carbon monoxide CO là một ví dụ điển hình.

Trong phòng dệt, khi có quá nhiều người sống chung, nếu xảy ra trường hợp ngộ độc khí carbon monoxide, sẽ không chỉ đơn giản là mất mạng một vài chục người.

Có thể toàn bộ người ở đây đều sẽ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK