Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731: Giết Tả Hiền Vương trước

Dùng mỹ nhân lôi kéo các đại thần là thủ đoạn hoàng gia hay dùng.

Trong hoàng cung Đại Khang có cung Tú Nữ, các cô gái ở đó được coi là cung nữ dự bị.

Lúc ông nội của Cửu công chúa làm Hoàng đế thường xuyên phái cung nữ của cung Tú Nữ hầu hạ các đại thần ngủ lại Ngự Thư Phòng, coi như là một phần thưởng đôi bên cùng có lợi.

Cung nữ đã từng hầu hạ đại thần đương nhiên sẽ không được hoàng đế giữ lại trong cung nữa mà đều ban thưởng cho những đại thần đó dẫn về nhà.

Từ nhỏ Cửu công chúa đã lớn lên ở hoàng gia, bị ảnh hưởng rất lớn bởi tư tưởng này, tối hôm qua sau khi rời đi, cô ấy cố ý sai Thấm Nhi tới cung Tú Nữ chọn hai cung nữ tới hầu hạ.

“Người bảo Thấm Nhi sắp xếp hai thị nữ không phải là muốn gây phiền phức cho ta sao? Có thể tìm được hai người cực phẩm như vậy, đúng là làm khó cô ấy rồi!”

Kim Phi nghĩ tới chuyện này lại tức giận.

Hôm qua lúc vừa mới chuẩn bị đi ngủ, Thấm Nhi dẫn hai cung nữ tiến vào, nói là do Cửu công chúa gọi tới hầu hạ.

Dù Kim Phi không cần làm gì, nhưng nhìn cảnh đời một chút thì cũng được chứ?

Sau đó y thật sự bị dao đâm vào mông mà tỉnh dậy.

“Cực phẩm?” Cửu công chúa sửng sốt: “Cái gì cực phẩm?”

“Một người miệng méo, mắt xếch, răng vàng khè, người kia có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng còn đen hơn cả trâu, nếu không phải mặc y phục trắng, ta cũng chẳng thấy người đâu!”

Kim Phi nói: “Đó không phải cực phẩm thì là gì?”

“Hahahaha!”

Cửu công chúa cười chảy nước mắt: “Ai bảo bình thường ngài cứ hay trêu chọc Thấm Nhi, nói không chừng cô ấy không tới cung Tú Nữ mà tới cung Cán Y tìm về cho ngài đó.”

Cung Cán Y là bộ phận tổng hợp của hoàng cung, cung nữ ở đó đều làm việc, không yêu cầu vẻ ngoài, nhưng nhất định phải làm được việc.

“Vậy sau đó ngài xử lý các nàng thế nào?”

Cửu công chúa cười hỏi.

“Còn có thể làm thế nào được nữa, để các nàng đến từ đâu thì về lại chỗ đó thôi.”

Kim Phi đổi tư thế tay, vỗ ngực nói: “Thật ra thì người bảo Thấm Nhi tìm cung nữ tới rất thừa thãi, ta là hạng người như vậy sao?”

“Nói thì hay lắm!”

Cửu công chúa tức giận đánh tay Kim Phi.

“Hừ, dám đánh ta?”

Kim Phi dùng chút sức kéo ngã Cửu công chúa.

“Đừng quậy nữa, có việc quan trọng đây!” Cửu công chúa lại bò dậy: “Vừa nhận được tin người Đông Man bắt đầu phái người qua sông rồi!”

“Bọn họ tới rồi sao?”

Nghe thấy có việc, Kim Phi cũng không làm loạn nữa, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

“Không, bị mấy nhân viên hộ tống dùng xe bắn đá bắn chết rồi.”

Cửu công chúa ngồi quỳ trên giường, vừa giúp Kim Phi chỉnh lại vạt áo, vừa trả lời: “Nhưng mà sau đó bọn họ lại phái hai đội ngũ bắt đầu qua sông ở những nơi khác.”

“Xem ra người Đông Man đang rất vội vã!” Kim Phi nói.

Thật ra quân đội chủ lực của người Đông Man hôm qua mới tới gần như đông đủ.

Kim Phi tưởng rằng bọn họ phải nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó mới phái người qua sông, kết quả hôm nay đã bắt đầu rồi.

“Yakimo là một tên cuồng chiến tranh, nếu không phải cách sông Hoàng Hà, nói không chừng hôm qua bọn họ vừa tới đã bắt đầu bao vây thành rồi.” Cửu công chúa nói.

“Diệp Lục Tố?” Kim Phi cười nói: “Không hổ là tới từ thảo nguyên, tới cả tên gọi cũng rất thân thiện với môi trường?”

Đáng tiếc là Cửu công chúa không hiểu ý y, sửa lời: “Không phải Diệp Lục Tố, là Yakimo, Tả Hiền Vương của Vương Đình thảo nguyên. Hôm qua ta đứng trên tường thành đã thấy cờ soái của gã.”

“Người này có lợi hại không?” Kim Phi hỏi.

“Rất lợi hại.” Cửu công chúa nói: “Thảo nguyên có một truyền thuyết lưu truyền rất rộng rãi, lúc gã lưu lạc ở thảo nguyên đã từng bị bầy sói bao vây, gã chỉ dùng một con dao găm đã giết chết hơn trăm con sói to như trâu, gắng gượng sống sót thoát khỏi bầy sói!”

“Truyền thuyết thường là không thể tin được, đừng nói là con sói to như trâu, chỉ một trăm con sói bình thường ở thảo nguyên thôi thì người bình thường cũng không thể nào đối phó được.”

Kim Phi nói: “Chắc chắn là nói điêu.”

Lúc mọi người nói chuyện, cứ thích phóng đại vấn đề lên.

Ví dụ như ở kiếp trước của Kim Phi, có người nói y đi giao hàng ở Minh Châu, kết quả, nói tới nói lui lại thành y có một mảnh đất ở Minh Châu...

Kiếp trước đã vậy, ở thời kỳ phong kiến ngu muội này, lời đồn lại ngày càng quá đà.

Ví dụ trong những câu chuyện của các tiên sinh kể chuyện, Kim Phi chính là thần tiên hạ phàm, trong tay có thiên lôi.

Các tiên sinh kể chuyện nói vậy để thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng có vài người làm thế để khiến cho mọi người hoang mang.

Ví dụ như Lưu Bang kiếp trước chỉ bắt rắn nấu canh lót dạ, lại bị thuộc hạ của ông ta nói rằng ông ta là Xích Đế giết chết Bạch Đế.

Yakimo có thể cũng vậy, gã chỉ giết chết một hai con sói lại bị người ta đồn thành một thân một mình tiêu diệt cả bầy sói lớn.

“Đương nhiên ta biết truyền thuyết không thể tin, nhưng Yakimo cũng phải là một tên tầm thường.”

Cửu công chúa nói: “Võ nghệ thì khỏi phải bàn, người này rất giỏi đánh giặc, phong cách chiến đấu cũng cực kỳ hung hãn, lúc tấn công những bộ lạc khác trên thảo nguyên cũng chưa từng thua trận.

Có một lần, bảy bộ tộc tầm trung ở lãnh địa của gã không chịu nổi gánh nặng, liên kết lại bao vây tấn công, nhân lực gấp ba lần bộ lạc của gã, kết quả lại bị gã dẫn người tiêu diệt hết.

Đây không phải là truyền thuyết mà thực tế đã chứng minh.”

“Vậy xem ra người này đánh giặc thật sự rất giỏi.”

Kim Phi nghe Cửu công chúa nói vậy cũng dẹp bỏ bớt sự khinh bỉ trong lòng.

Sau khi mặc quần áo tử tế, y chưa kịp rửa mặt đã đi tới trước tấm bản đồ.

Ở phương diện chiến lược thì khinh thường đối thủ, nhưng trên phương diện chiến thuật thì nhất định phải xem trọng bọn họ.

Đây là nguyên tắc Kim Phi luôn duy trì cho tới nay.

Vì y biết rất rõ rằng quyết định của y lúc này không chỉ liên quan tới sự sống chết của hàng ngàn nhân viên hộ tống, nói nghiêm trọng hơn thì còn liên quan tới vận mệnh của toàn bộ Đại Khang, liên quan tới tài sản, tính mạng của vô số bách tính của Đại Khang.

Nếu đánh thua trận này, bọn họ chắc chắn phải cống nạp cho người Đông Man rất nhiều, khoản bồi thường này rất có thể sẽ là cọng rơm rạ cuối cùng đè chết Đại Khang.

Cửu công chúa biết Kim Phi có thói quen đánh răng buổi sáng, phát hiện y đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bản đồ, bèn ra ngoài rót cho Kim Phi một ly nước và một cành liễu nhúng muối.

“Lão Thất, phóng pháo hiệu số sáu!”

Kim Phi hô một tiếng ra bên ngoài, sau đó nhân lấy ly nước và cành liễu.

Chỉ sau chốc lát, trên bầu trời ở lối vào Ngự Thư Phòng có một tia pháo hiệu bay lên không trung rồi nổ tung.

Chùm sáng trắng bay lơ lửng trên không trung, duy trì gần một phút mới biến mất.

Lúc này, sắc trời còn chưa sáng, chùm sáng trắng vô cùng nổi bật trong bầu trời đêm, Đại Khang không có ô nhiễm công nghiệp nên có thể dễ dàng nhìn thấy từ chỗ xa vài dặm.

Sau chốc lát, phía tây và phía bắc thành có hai tia pháo hiệu bay lên không trung giống như ở lối vào Ngự Thư Phòng.

Trần Cát vừa mới thức dậy đang ăn sáng, nghe thấy tiếng động thì dẫn Tần Trấn tới Ngự Thư Phòng.

“Vũ Dương, Kim Phi, sao vậy?”

“Không sao, tiên sinh chỉ ra hiệu đám người Lương ca báo cáo tình hình thôi.”

Cửu công chúa giải thích: “Bọn họ ở ngoài thành mà thấy pháo hiệu, sẽ dùng bồ câu đưa thư truyền tin tới đây.”

“Biện pháp này tốt thật đấy.” Trần Cát bừng tỉnh.

Cửu công chúa sai người mang bữa sáng tới, Kim Phi còn chưa kịp ăn xong, Đại Lưu đã mang hai tờ giấy chạy vào.

Kim Phi nhận lấy tờ giấy, sau khi xem xong, y nói: “Lương ca và Hầu Tử đã vào vị trí, nên ra tay rồi!”

“Ra tay ngay hôm nay có hấp tấp quá không?” Cửu công chúa hỏi.

“Hôm nay không phải chiến đấu toàn diện, chỉ dò xét một chút thôi.”

Kim Phi đứng dậy duỗi người: “Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, không phải người nói Tả Hiền Vương của Đông Man rất lợi hại sao, vậy thì giết chết Tả Hiền Vương của bọn họ đi!”

“Giết Tả Hiền Vương hả?” Đồng tử Cửu công chúa co lại, nhưng ngay lập tức đã hiểu ra.

Sau đó cô ấy quay đầu nhìn Tần Trấn: “Phái cấm quân tới viện Khu Mật mời văn võ bá quan lên tường thành phía bắc, ta muốn cho bọn họ xem tiên sinh đánh giặc thế nào!”
Chương 732: Sính lễ

“Gọi văn võ bá quan tới tường thành phía bắc?”

Tần Trấn không thi hành ngay mà quay đầu nhìn Trần Cát.

Thấy Trần Cát gật đầu, lúc này mới dẫn người rời đi.

“Tiên sinh, ngài muốn công khai khinh khí cầu sao?” Cửu công chúa nhìn Kim Phi.

“Không giấu được nữa rồi!” Kim Phi không biết phải trả lời thế nào.

Đêm cứu giá hôm đó, khinh khí cầu lên lên xuống xuống rất nhiều lần, dù Lão Ưng đã cố gắng cẩn thận nhưng hôm qua đội Chung Minh đã báo cáo với Kim Phi, ở đường Trung Long và khu vực lân cận hoàng cung vẫn có người nhìn thấy.

Cửu công chúa đã sớm nói trong kinh thành có nội gián của người Đông Man, trước mắt cổng thành đã bị phong tỏa, đám quyền quý trong triều đã bị Cửu công chúa nhốt vào viện Khu Mật, tin về khinh khí cầu tạm thời chưa được truyền đi.

Nhưng người Đông Man đã bắt đầu phái người qua sông, Kim Phi không thể nào phong tỏa cả Hoàng Hà, đợi người Đông Man và nội gián trong kinh thành liên thủ với nhau, khinh khí cầu nhất định sẽ bại lộ.

Quân bài địch không biết mới được gọi là con át chủ bài và uy lực của nó cũng phải là mạnh nhất.

Ví dụ như lần này, nếu Thái tử biết trước về khinh khí cầu, việc cứu giá của Kim Phi hoàn toàn không thể nào thuận lợi như vậy được.

Bây giờ đã không giấu được khinh khí cầu nữa, Kim Phi sẽ quyết định phát huy hết tác dụng của nó.

Tần Trấn gọi văn võ bá quan tới tường thành phía bắc, Kim Phi, Cửu công chúa và Hoàng đế đã tới trước.

Cửu công chúa cầm ống nhòm, làm mẫu cho Hoàng đế.

“Ống nhòm này rất hữu dụng, cách xa vậy mà trẫm có thể nhìn thấy rõ cờ của người Đông Man!”

Trần Cát rất thích sưu tầm các bảo vật nên thích chiếc ống nhòm tới nỗi không nỡ buông xuống.

“Ống nhòm này là chiếc tốt nhất mà tiên sinh chế tạo ra cho phụ hoàng đấy!”

Hôm qua Cửu công chúa đã trách móc Trần Cát rất nhiều, hôm nay phải hòa hoãn quan hệ cha con.

“Cái này không phải là sính lễ đó chứ?” Trần Cát hỏi.

“Phụ hoàng nói gì vậy?” Cửu công chúa đỏ mặt: “Người không thích thì thôi!”

“Ai bảo trẫm không thích?” Trần Cát lẩm bẩm: “Đừng tưởng ta không biết chuyện của các con, đợi đánh người Đông Man xong, bảo tên nhóc kia nhanh chóng viết giấy bỏ vợ, chuẩn bị hôn sự!”

Cửu công chúa vốn đang vui vẻ, nghe Trần Cát nói vậy, không khỏi buồn bã.

Cô ấy rất hiểu tính cách của Kim Phi, y hoàn toàn không thể nào viết giấy bỏ vợ được.

Tới bây giờ, hai người vẫn đang né tránh vấn đề này.

Dù sao Trần Cát cũng làm Hoàng đế nhiều năm, kiến thức cơ bản như quan sát sắc mặt cũng phải có.

Thấy vẻ mặt Cửu công chúa, ông ta cau mày hỏi: “Chẳng lẽ tên này định để con làm thiếp sao? Bảo y bỏ suy nghĩ này đi ngay lập tức!”

Cửu công chúa đang không biết giải thích thế nào, Tần Trấn đã dẫn văn võ bá quan tới rồi.

“Tham kiến bệ hạ, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Văn võ bá quan quỳ xuống trên tường thành, đồng thanh hô to.

Quốc lực của Đại Khang gần đây càng ngày càng suy yếu, Hoàng đế Trần Cát lại là một tên hèn nhát, thế nên các đại thần lén lút qua lại với Đông Man và Đảng Hạng cũng khá nhiều.

Bọn họ cũng muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp với Đông Man và Đảng Hạng, lỡ như sau này người Đông Man hoặc Đảng Hạng chiếm lĩnh Trung Nguyên, bọn họ còn có thể tiếp tục làm quan, kéo dài cuộc sống xa hoa của gia tộc.

Lần này, người Đông Man xâm phạm Trung Nguyên, không ít đại thần còn biết tin sớm hơn Hoàng đế.

Nhưng bọn họ không muốn báo cáo cho Hoàng đế mà dự định đợi người Đông Man đánh tới, bọn họ cùng nhau gây áp lực lên Hoàng đế, yêu cầu Hoàng đế xử lý Cửu công chúa.

Kết quả người Đông Man còn chưa tới, Cửu công chúa đã bại lộ trước rồi.

Lúc này đám quyền quý mới biết, thì ra Cửu công chúa đã sớm trở lại kinh thành, được Hoàng đế che giấu.

Để đi Tây Xuyên làm ăn phát tài, nhiều gia tộc đã đầu tư rất nhiều bạc, những người được phái đi không phải là đối tượng đào tạo trọng điểm của gia tộc thì cũng là con cháu đích tôn dòng chính của gia chủ.

Nhưng những người này đều bị Cửu công chúa chém chết, lương thực cũng bị Cửu công chúa tịch thu.

Đây là điều mà đám quyền quý không thể nào chấp nhận được.

Cho nên lần này đám quyền quý từ bỏ tranh chấp đảng phái thường ngày, liên kết lại với nhau làm khó Hoàng đế trên triều, yêu cầu Hoàng đế giao Cửu công chúa ra.

Kết quả bị Trần Cát từ chối thẳng thừng.

Đám quyền quý từng bước ép sát khiến tâm tính phản nghịch trong lòng Trần Cát bộc phát, tuyên bố thẳng thừng rằng ai dám động tới một đầu ngón tay của Cửu công chúa thì sẽ tru di cửu tộc người đó.

Sao đám quyền quý có thể nuốt trôi cục tức này được chứ?

Mấy người đứng đầu thương lượng với nhau, quyết định đổi một Hoàng đế biết nghe lời.

Vì vậy, bọn họ đã tìm tới Thái tử đang rục rịch ngóc đầu dậy, áp dụng kế hoạch ép cung.

Kế hoạch này trông thì có vẻ hấp tấp, nhưng thật ra đám quyền quý đã chuẩn bị nó không biết trong bao nhiêu năm rồi.

Vài tên quyền quý không chỉ xâm nhập vào cấm quân, còn âm thầm nuôi dưỡng hàng ngàn binh sĩ tử trận ẩn náu trong kinh thành.

Ngay khi kế hoạch ép cung bắt đầu, đám quyền quý đã làm khó cấm quân đầu tiên.

Thống lĩnh Tần Bành bị ám sát, Tần Trấn bị dụ ra bên ngoài thành, Tần Chung bị Thái tử treo chết, toàn bộ cấm quân lập tức rối loạn, cấm quân bị khống chế bởi hai đô thống do quyền quý đưa vào.

Từ đầu đến khi Thái tử dẫn người vào hoàng cung, kế hoạch ép cung được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nhưng ai ngờ trong lúc Thái tử định tấn công điện Hoằng Đức, Kim Phi đã dẫn tiêu cục Trấn Viễn tới, cứu giá thành công.

Cấm quân cũng trở về tay Tần Trấn.

Sau đó là cảnh tượng xử lý tàn nhẫn.

Hôm qua, tám người trong số bọn họ đã bị Cấm quân bắt đi.

Nhị đệ của Tần Trấn bị Thái tử treo chết ở lối vào Đông Cung, cha anh ta tuy chưa chết nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thái độ của Tần Trấn với Thái tử thế nào cũng có thể suy đoán được.

Đám quan lại cao ngạo kia bình thường cổ áo hơi nhăn cũng không chịu được, nhưng lúc bị Cấm quấn dẫn ra khỏi viện Khu Mật, họ gần như bị đuổi ra ngoài.

Đi chậm một chút cũng bị quyền đấm cước đá.

Điều này cũng khiến cho đám văn võ bá quan còn lại ý thức được rằng Hoàng đế lần này ra tay rất nặng.

Những đại thần vốn định làm khó Cửu công chúa và có quan hệ tương đối gần với đám quyền quý bị bắt đi lúc này lại không có tâm trạng làm phiền Cửu công chúa, chỉ hy vọng việc xử lý sẽ không rơi xuống trên đầu mình.

Văn võ bá quan tới, Trần Cát cũng không tiện thảo luận vấn đề nữ nhi tình trường với Cửu công chúa nữa.

Ông ta trợn mắt lườm cô ấy một cái, quay đầu hướng mặt về phía văn võ bá quan, giơ tay lên: “Các ái khanh bình thân!”

“Tạ bệ hạ!”

Lúc này, văn võ bá quan mới đứng dậy.

Triều thần tham gia kế hoạch ép cung dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, đại đa số quan viên không liên quan gì tới chuyện này, đương nhiên không biết sợ.

Thậm chí còn có người mừng thầm trong lòng.

Sau lần xử lý này, tất nhiên rất nhiều chức quan sẽ bị trống, đến lúc đó bọn họ có thể sắp xếp người mình vào thay.

Khánh Quốc công thuộc về nhóm người đang vui vẻ kia.

Ông ta đứng dậy, chắp tay nói: “Không biết bệ hạ gọi bọn ta tới tường thành phía bắc là có chuyện gì?”

Những đại thần khác cũng rối rít ngẩng đầu nhìn Trần Cát.

“Không có gì, chỉ là tiêu cục Trấn Viễn của Kim tiên sinh muốn chém đầu Tả Hiền Vương của người Đông Man, trẫm gọi chư vị tới xem cùng thôi.”

Trần Cát dửng dưng nói.

Từ sau khi ông ta kế vị, phái chủ hòa vẫn đang tuyên dương kỵ binh của Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên là bất khả chiến bại.

Trần Cát là Hoàng đế Đại Khang, nghe người ta nói vậy đương nhiên khó chịu trong lòng, nhưng lại không thể nào phản bác được.

Vì quân đội Đại Khang quả thật đánh không lại đối phương.

Thế nên Kim Phi thắng hai lần liên tiếp ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng đã khiến sống lưng của Trần Cát có thể ưỡn thẳng.

Câu nói vừa rồi chính là cố tình bác bỏ phái chủ hòa.

Các người không phải cảm thấy kỵ binh Đông Man bất khả chiến bại sao?

Hôm nay trẫm sẽ cho các người xem, không cần phải điều động quân chính quy, chỉ dựa vào một đám nhân viên hộ tống là có thể giết chết Tả Hiền Vương trấn giữ doanh trại Đông Man!

Thấy tất cả quần thần đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc, Trần Cát cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.

Cơn giận tích góp trong lòng bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể xả.

Nếu không phải biết quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa, ông ta chỉ muốn thưởng toàn bộ cung Tú Nữ cho Kim Phi.

Vừa nghĩ tới biểu cảm của quần thần sau khi thấy khinh khí cầu, Trần Cát lại càng thêm mong đợi.
Chương 733: Không nhường đất, không hòa thân, không cống nạp

“Chém đầu Tả Hiền Vương?”

Trăm quan văn võ đều bị lời nói của Trần Cát dọa sợ.

Bao gồm cả Khánh Quốc công.

Cho dù là trận chiến ở Thanh Thủy Cốc hay là dốc Đại Mãng, người nhà họ Khánh đều theo sau Kim Phi kiếm được nhiều lợi ích.

Từ trước đến nay, ấn tượng của Khánh Quốc công với Kim Phi rất tốt, cũng rất công nhận năng lực của y.

Nhưng ông ta cũng không dám tin Kim Phi có khả năng chém đầu Tả Hiền Vương.

“Bệ hạ, xin hãy thận trọng!”

Một vị lão thần phái chủ hòa xông ra hô lên: “Kim Phi chẳng qua chỉ là một tên nhãi, đánh thắng hai lần mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, bệ hạ không được để y mê hoặc!”

Không phải tất cả phái chủ hòa đều là phái đầu hàng, còn có một số người ở phái bảo thủ nhát như thỏ đế.

Nguyên tắc của họ là làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, có thể sống ngày nào hay ngày ấy.

Những người này không cấu kết với người Đông Man nên không lo bị xử lý, nghe thấy Trần Cát và Kim Phi chủ động đánh người Đông Man, họ đều bị dọa sợ.

Ngay lập tức lại có đại thần xông ra phụ họa.

“Bệ hạ, người Đông Man sang đây chỉ là muốn gây chuyện, đến Đại Khang chúng ta xin xỏ chút lương thực, ta cho chúng chút cơm thừa canh cặn đuổi đi là được rồi, không cần phải chiến tranh!”

Kim Phi quay đầu nhìn hai đại thần phái chủ hòa, mặt đầy vẻ kỳ lạ.

Trước đó mắng y đuôi vểnh lên trời thì đã đành, y thật sự không ngờ sau đó lại có thể nói ra lời như thế.

“Vô căn cứ, rõ ràng người Đông Man đến cướp bóc, ngươi lại nói chúng đến xin xỏ?”

Cửu công chúa suýt thì bị chọc giận cho bật cười: “Nếu Uông đại nhân cảm thấy người Đông Man dễ đuổi đi như vậy, vậy Uông đại nhân lấy chút tiền với lương thực ra đuổi chúng đi là được rồi.”

“Lão thần nghèo rớt mồng tơi, vợ con ăn đã sắp hết, lấy đâu ra đồ thừa cho người Đông Man chứ…”

Vị quan viên này lập tức bắt đầu kêu nghèo.

Cửu công chúa không đợi ông ta nói xong, đã quở trách nói: “Nếu không bằng lòng đưa tiền đưa lương thực thì im miệng!”

“Bệ hạ, không phải người không biết sự tàn bạo của người Đông Man, nếu chúng ta chủ động khiêu chiến, chọc giận chúng thì phiền phức lắm!”

Quan viên thấy nói không hơn được Cửu công chúa, quay đầu nhìn Trần Cát: “Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ, đừng quên vết xe đổ của tiên hoàng, cũng đừng quên lịch sử, tình hình lịch sử chung, đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua! Bây giờ cho người Đông Man chút đồ thừa còn có thể đuổi đi, một khi đánh rồi, e rằng chỉ đồ thừa thì không thể giải quyết được…”

“Im miệng!”

Cửu công chúa lại quở trách: “Tiên hoàng chinh chiến cả đời, đến lúc chết cũng đang nghĩ cách thu phục mười sáu châu ở Yến Vân, ngươi không xứng nhắc đến tiên hoàng!”

Thật ra, kiếp trước Kim Phi học lịch sử cũng từng nghe đến cách nói ‘đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua’ này.

Nhìn lại lịch sử đời trước, không mấy trận đánh với quân phía bắc mà thành công.

Đặc biệt là mười sáu châu Yến Vân, từ khi bị vua bù nhìn Thạch Kính Đường nhường đi, mấy trăm năm nay, có vô số tướng sĩ muốn thu phục nhưng đều thất bại cả.

Trong đó đến cả anh hùng dân tộc Nhạc Phi cũng chưa hoàn thành được ý nguyện này.

Mãi cho đến hơn bốn trăm năm sau, Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh, mười sáu châu Yến Vân mới quay về vương triều Trung Nguyên.

Lịch sử ở thế giới này cũng không khác mấy với kiếp trước của Kim Phi.

Mấy triều đại trước Đại Khang cũng đều từng chiến đấu với dân tộc du mục phương Bắc nhưng hầu như đều thất bại.

Vậy nên rất nhiều người cho rằng đánh với quân phía bắc chắc chắn sẽ thua.

Đây cũng là lý do Kim Phi rất nể phục tiên hoàng Trần Vũ.

Trần Vũ biết rõ đánh về phía bắc rất có khả năng thất bại nhưng từ đầu đến cuối đều nỗ lực để thu phục mười sáu châu Yến Vân, cả đời phát động hai lần cuộc tấn công về phía bắc.

Tuy đều thất bại nhưng ít nhất dám đánh dám liều, không làm con rùa rụt cổ!

Tuy bại mà vinh!

Cửu công chúa thấy đại thần phái chủ hòa vẫn muốn nói, lập tức to giọng:

“Kim tiên sinh từng nói, một quốc gia, một dân tộc muốn đứng lên, muốn hưng thịnh thì nhất định phải có quyết tâm thiên tử trấn thủ quốc môn, quân vương trấn thủ xã tắc!

Vậy nên từ hôm nay, Đại Khang ta không bao giờ nhường đất! Không cống nạp! Không hòa thân! Không bồi thường!”

Nói xong cô ấy lại nhìn Trần Cát: “Tuy Vũ Dương là thân con gái nhưng lại mang dòng máu hoàng thất, là một thành viên của Đại Khang, sau khi đánh đuổi được Đông Man, con bằng lòng thay phụ hoàng đến biên cương trấn thủ đất nước, chỉ cần con chưa chết thì vó ngựa của bọn ngoại tộc đừng hòng bước vào đất Trung Nguyên!”

Trần Cát vốn là người khá cảm tính, Cửu công chúa sục sôi ý chí như vậy, ông ta cũng dâng trào nhiệt huyết.

“Chúng thần nguyện theo bệ hạ, công chúa điện hạ bảo vệ đất nước, đánh đuổi giặc ngoài, đến chết mới thôi!”

Khánh Quốc công và đám đại thần phái chủ chiến vội vàng quỳ xuống hô lên.

Cửu công chúa thấy vậy càng hăng hái, tiếp tục nói: “Kim tiên sinh còn nói, đời người muôn thuở ai không chết, cốt giữ lòng son rọi sử xanh! Con người đều phải chết, Trần Văn Nhi con thà chết đứng chứ không chết quỳ!

Con tin rằng dù con có chết trên chiến trường cũng sẽ lưu danh tráng sĩ trong sử sách! Phụ hoàng mở ra thời đại mới cũng sẽ trở thành minh quân trong sử sách!”

Nói xong cô ấy chỉ vào đại thần phái chủ hòa mắng: “Còn các ngươi, chắc chắn sẽ vì sự hèn nhát yếu đuối mà bị người đời sau chửi rủa!”

Hai đại thần phái chủ hòa bị mắng cho không ngóc đầu nổi, còn Trần Cát thì xúc động đến nỗi mắt sắp đỏ hoe!

“Ban thưởng” cho Đông Man, Đảng Hạng mấy năm nay của Đại Khang thật ra chính là cống nạp cầu hòa, đưa mười sáu châu Yến Vân cho người Đông Man chính là nhường đất.

Hòa thân thì càng không phải nói, mỗi lần ban thưởng đều phải đưa một vài cô gái sang Đông Man, Đảng Hạng.

Những cô gái này thường xuất thân từ cung Tú Nữ, nhưng lại nói với bên ngoài là con gái nuôi của hoàng thất.

Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, mong ước lớn nhất của Trần Cát là để lại danh tiếng tốt trong sử sách.

Vậy nên trước kia Cửu công chúa đã dùng ‘vị vua phục hưng đất nước’ để mê hoặc ông ta.

Nhưng muốn trở thành vị vua phục hưng đất nước thì đâu dễ?

Muốn vực dậy một vương triều đang dần đi xuống, không chỉ dựa vào đánh trận là có thể giải quyết được, còn phải giúp dân chúng trở nên giàu có mới có thể coi là phục hưng thật sự.

Vậy nên vị vua phục hưng đất nước không dễ dàng như vậy.

Nhưng nếu từ nay không cống nạp, bồi thường, hòa thân, chỉ với điểm này thì vị Hoàng đế Trần Cát này chắc chắn sẽ lưu danh sử sách, hơn nữa sẽ là hình tượng vô cùng tích cực.

“Thiên tử trấn thủ quốc môn, quân vương trấn thủ xã tắc!”

Trần Cát lẩm nhẩm, không khỏi run lên.

Chỉ nhờ câu nói này, ông ta chắc chắn có thể đi vào sử sách!

“Vũ Dương nói hay lắm!”

Trần Cát lúc này đã hoàn toàn kích động, chỉ vào đại thần phái chủ hòa mắng lớn: “Về sau còn dám đề nghị hòa giải, lập tức phán tội phản quốc!”

Hoàng đế nói vậy, đại thần phái chủ hòa lập tức ‘tắt lửa’.

Kim Phi nhìn Cửu công chúa, không khỏi cảm thán: “Đúng là người giỏi tuyên truyền”.

Thiên tử trấn thủ quốc môn, quân vương trấn thủ xã tắc, không nhường đất, không hòa thân…

Đây đều là những điều mà y đã từng nói với Cửu công chúa lúc rảnh rỗi ở làng Tây Hà, không ngờ cô ấy đều nhớ hết, hơn nữa còn dùng ở đây.

Không thể không nói Cửu công chúa đúng là rất có tiềm năng làm lãnh đạo, màn phát biểu vừa rồi xuất sắc về cả giọng nói và cách diễn đạt, sục sôi ý chí, nhân viên hộ tống, quân giáp đỏ phụ trách bảo vệ, đứng bên cạnh đều nghe đến nhiệt huyết bập bùng, chỉ muốn nhảy xuống tường thành, bơi qua Hoàng Hà quyết chiến một trận với người Đông Man.

Đến cả nhịp tim của Kim Phi cũng không tự chủ được mà đập nhanh.

Đang lúc cảm thán, Kim Phi thấy Cửu công chúa liếc nhìn y.

Biết đến lúc bản thân lên sàn rồi, Kim Phi tiến lên một bước, lạnh giọng nói: “Bắn pháo hiệu số 2!”

“Vâng!”

Đại Lưu lấy diêm ra, đốt pháo hiệu đã chuẩn bị sẵn.

Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng pháo vang lên, bầu trời xuất hiện hai làn khói đen, mãi vẫn không tan.
Chương 734: Phô trương thanh thế

Pháo hiệu bay lên không trung trên tường thành phía Bắc không lâu, sáu bảy dặm ngoài thành cũng có hai luồng pháo hiệu y hệt bay lên.

Mười mấy dặm về phía tây của bờ bắc sông Hoàng Hà, có một đầm lầy lau sậy.

Trương Lương dẫn nhân viên hộ tống trốn ở đây.

Nhìn thấy pháo hiệu từ bờ bên kia sông Hoàng Hà của kinh thành truyền tới, ánh mắt Trương Lương đột nhiên trở nên ác liệt.

“Tất cả mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”

Khi Trương Lương ra lệnh một tiếng, các nhân viên hộ tống vốn đang ngồi nghỉ ngơi trong đầm lau sậy lập tức hành động.

Sau vẻn vẹn mười mấy phút, hàng chục con ngựa chiến lao ra khỏi đầm lau sậy, chạy tới đường quan cách đó không xa.

Sau mỗi con ngựa chiến đều buộc một cành cây có lá.

Đường quan của Đại Khang đều là đường đất, cành cây kéo trên mặt đất mang theo rất nhiều bụi bặm.

Trong đầm lau sậy, các nhân viên hộ tống cũng lấy những cuộn dây ra, buộc vào lau sậy.

Đô thành cũ của Đại Khang, cách Hoàng Hà còn gần hơn Khai Phong của Kim Phi đời trước, ở trên tường thành phía bắc càng có thể nhìn rõ bờ bắc sông Hoàng Hà hơn.

Đám người Trương Lương nhìn thấy pháo hiệu, người Đông Man đóng quân ở bờ bắc sông Hoàng Hà cũng nhìn thấy.

“Nam Man phóng pháo hiệu làm gì?” Yakimo hỏi.

“Đại vương thứ tội, thuộc hạ cũng không biết… Nhưng đã phái người đi thăm dò rồi.”

Phó tướng nói xong, sợ Yakimo tức giận, căng thẳng chỉ vào phía tay nói: “Bên đó cũng có.”

“Thăm dò có kết quả rồi, mau tới nói cho ta biết!”

Yakimo khẽ hừm một tiếng, rồi đi vào lều vải.

Tên trinh sát mà phó tướng cử ra, cưỡi ngựa nhanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện khác thường quanh đầm lau sậy, nhanh chóng về báo cáo.

“Báo cáo đại vương, phát hiện kẻ địch ở đầm lau sậy cách đây mười hai dặm!”

“Lòng can đảm của Hoàng đế Đại Khang lớn lên trông thấy, dám phái binh tới gần chúng ta mười hai dặm!”

Yakimo cười giễu cợt một tiếng, hỏi: “Kẻ địch có bao nhiêu người?”

“Ngoài đầm lau sậy có trinh sát của kẻ địch và đội tuần tra, bọn ta không dám tới gần, không biết rõ số lượng!”

Trinh sát đáp: “Nhưng trên đường quan ngoài đầm lau sậy có bụi đất tung bay, lau sậy trong đầm lau sậy cũng lắc lư đung đưa, đoán là người tới không ít.

Đội trưởng bảo ta về báo cáo với Đại vương, còn hắn dẫn người tiếp tục thăm dò.”

“Hừ?” Lông mày Yakimo khẽ nhếch: “Thấy cờ hiệu của đối phương không? Là quân đội nào của Đại Khang?”

“Đối phương giương cờ đen, lần đầu tiên thấy, binh lính tuần tra ngoài đầm lau sậy cũng mặc toàn áo giáp đen.”

“Cờ đen áo giáp đen? Chẳng lẽ là tiêu cục Trấn Viễn Kim Xuyên?”

Yakimo rút một tờ giấy trong tài liệu trên bàn ra, chỉ vào trên đó hỏi: “Có phải là cờ này không?”

“Đúng đúng đúng, chính là cái này!”

Trinh sát nhanh chóng gật đầu.

“Đúng là tiêu cục Trấn Viễn!”

Lông mày Yakimo nhảy lên: “Ta đã nói vì sao Hoàng đế Đại Khang đột nhiên can đảm như thế, thì ra là Kim Phi tới rồi.”

“Đại vương, họ Phùng từng nói, Kim Phi của tiêu cục Trấn Viễn không dễ đối phó đâu!”

Sắc mặt phó tướng trở nên thận trọng hơn.

“Họ Phùng chỉ bắn tiếng đe doạ thôi, mà các ngươi thật sự bị dọa rồi!”

Yakimo hừ rồi nói: “Kim Phi có thể đánh thắng người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nguyên nhân chủ yếu là lợi dụng địa hình, có thể đánh thắng Đan Châu ở dốc Đại Mãng, là dùng kế đánh vào trại ngựa của Đan Châu.

Thế đất ở đây là vùng đất bằng phẳng, trong doanh trại của chúng ta lại không có tù binh, cho dù Kim Phi có mọi loại mưu kế thì có thể làm gì được ta?”

Sau khi Gada dẹp yên được nhiều bộ lạc trên cao nguyên, vẫn luôn khao khát nhân tài.

Phùng tiên sinh tốn không ít phương pháp, thành công đi vào tầm mắt cả Gada, sau đó dựa vào tài ăn nói khôn khéo, chẳng mấy chốc đã đạt được sự tin tưởng của Gada.

Sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, Gada biết được Đan Châu thất bại hoàn toàn, giận dữ không thôi, lập tức quyết định dẫn quân tiến về hướng đông, báo thù cho Đan Châu, dạy dỗ Đại Khang hẳn hoi.

Nhưng lại bị Phùng tiên sinh khuyên can, đề nghị Gada kết hợp với Đảng Hạng và Đông Man, cùng đối phó với Đại Khang.

Thổ Phiên vừa trải qua hỗn chiến hàng chục năm, đời sống người dân khốn khổ, một mình đối phó với Đại Khang thì quả là có chút lực bất tòng tâm, sau khi Gada suy nghĩ tường tận, đã đồng ý với kiến nghị của Phùng tiên sinh, còn phái gã làm đại diện, đi kết hợp với Đảng Hạng và Đông Man.

Quân Thiết Lâm của Khánh Hoài bây giờ đã được trang bị một lượng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá lớn, nhờ vào ưu thế địa hình, đã ngăn cản người Đảng Hạng ở ngoài.

Người Đảng Hạng đang đau đầu vì điều này, thì Phùng tiên sinh đi tới.

Hai bên ăn nhịp với nhau, người Đảng Hạng cũng cử đại diện ra, cùng đi Đông Man với Phùng tiên sinh.

Nhưng tới Đông Man, Phùng tiên sinh lại không được thuận lợi như vậy nữa.

Thế lực của Đông Man mạnh hơn Đảng Hạng nhiều, cũng chưa từng bị Kim Phi làm tổn hại, nên đa phần lãnh đạo cấp cao căn bản đều không tin lời Phùng tiên sinh.

Trong lòng người Đông Man, Đại Khang chỉ là một miếng thịt mỡ, đói lắm thèm lắm, thì đi cắt một một miếng thôi.

Năm đó người Đảng Hạng đi theo sau bọn họ uy hiếp Đại Khang, trong lòng người Đông Man đã không hài lòng rồi.

Bây giờ Phùng tiên sinh còn muốn kết hợp ba nước lại cùng tấn công Đại Khang, nói rõ là muốn phân chia Đại Khang.

Nếu Đại Khang không còn, sau này làm sao người Đông Man cắt thịt được?

Cho nên Đại hãn của triều đình Đông Man đã thẳng thừng từ chối đề nghị của Phùng tiên sinh.

Cộng thêm mùa đông năm ngoái còn gặp phải thảm họa rét đậm, cho nên sau khi tuyết tan, Đại hãn đã lập tức phái Tả Hiền vương Yakimo tới Đại Khang.

Thứ nhất là dọa dẫm tống tiền, thứ hai là phô trương sức mạnh với Đảng Hạng và thổ Phiên.

Ngay cả biên giới của Đại Khang mà Đảng Hạng và Thổ Phiên còn không đánh tiến vào được, nhưng Đông Man thì đánh thẳng tới đô thành Đại Khang luôn rồi.

Do đó, Đông Man đương nhiên có thể đè ép Đảng Hạng và Thổ Phiên.

Từ đầu tới cuối, Yakimo chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân sẽ thất bại.

Ven bờ Hoàng Hà là vùng đất bằng phẳng, gã thật sự không nghĩ ra Kim Phi dựa vào đâu mà ngăn cản ba mươi ngàn kị binh của gã.

Có điều là một cựu tướng có kinh nghiệm trên chiến trường, Yakimo cũng không dám khinh địch.

Sau khi dạy dỗ phó tướng xong, gã thuận tiện ra lệnh tăng số lượng đội ngũ tuần tra lên.

Mệnh lệnh truyền xuống không bao lâu, đã nghe thấy có tiếng chiêng từ bên ngoài truyền đến.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”

Yakimo cau mày quát ra bên ngoài nói.

Thân vệ tiến vào báo cáo nói: “Báo cáo đại vương, trinh sát quay về rồi, đằng sau có người của tiêu cục Trấn Viễn đang đuổi giết bọn họ!”

“Dám đuổi giết người của ta?” Yakimo giận dữ hỏi: “Đối phương có bao nhiêu người tới?”

“Không nhiều, chỉ có bảy người!” Thân vệ đáp: “Đội trưởng Daly đã phái người đi đuổi giết bọn họ rồi!”

“Hừ, sau khi bắt được bọn chúng, lột da treo ra ngoài doanh trại cho ta!”

“Vâng!” Thân vệ nhanh chóng đáp.

“Đúng rồi, trinh sát quay về chưa?” Yakimo hỏi.

“Về rồi!”

Thân vệ vừa đáp xong, trinh sát dính mũi tên trên cả đùi và vai được người khác dìu đỡ đi tới.

“Ngươi phát hiện ra cái gì, mà tiêu cục Trấn Viễn lại muốn đuổi tới đây giết ngươi?” Yakimo hỏi.

“Bẩm Đại vương, ta cho người đánh lạc hướng binh tuần tra của kẻ địch, tới gần đầm lau sậy để kiểm tra, phát hiện bọn họ dùng dây thừng buộc vào lau sậy cho nó đung đưa, nhưng thực ra bên trong không có nhiều người trốn lắm.”

Đội trưởng lính trinh sát đáp: “Bụi đất trên đường nhìn như giấu trời che đất, nhưng thực ra là bọn chúng dùng ngựa chiến kéo cành cây để tạo ra thôi, cộng tất cả bọn họ lại, tuyệt đối không quá ba ngàn người!”

“Vừa rồi ta còn hoang mang, một tiêu cục thì làm sao mà có nhiều người như vậy, thì là phô trương thanh thế!”

Yakimo lộ vẻ bừng tỉnh: “Chẳng trách bọn chúng phải đuổi giết ngươi xa như vậy, thì ra là bí mật của bọn chúng bị ngươi phát hiện!”

Nói xong, gã nhìn đội trưởng lính trinh sát: “Người của ngươi có mấy người quay về?”
Chương 735: Cảm giác nghiền ép

“Chỉ có ta là chạy thoát được, những người khác đều bị giết chết…” Đội trưởng đội trinh sát cúi đầu trả lời.

“Các ngươi đều là những dũng sĩ thảo nguyên!” Yakimo nói: “Ta sẽ ghi nhớ các ngươi, sau khi trở về, nhà nào huynh đệ đã chết, mỗi nhà thưởng một con trâu, mười con dê!”

“Đa tạ Đại vương!” Đội trưởng đội trinh sát vội vàng cảm ơn.

Đại hãn của Đông Man sẽ không chọn một tên thô bạo làm Hiền Vương, Yakimo tuy rằng tính khí nóng nảy, nhưng đối đãi với thuộc hạ rất hào phóng, trong chiến đấu cũng vừa có dũng vừa có mưu.

Lính trinh sát vừa rời đi, một tên đội trưởng tên là Daly lại đi vào.

Vừa rồi nhân viên hộ tống đuổi giết trinh sát của Đông Man, đến tận mấy trăm trượng ngoài doanh trại, người Đông Man tất nhiên sẽ không chịu ngồi yên, lúc đó đã phái đi một đội kỵ binh một trăm người đi vây giết nhân viên hộ tống.

Phụ trách tiểu đội đi vây giết chính là tiểu đội trưởng Daly.

“Bắt được đám nhân viên hộ tống không?” Yakimo hỏi.

“Đại vương thứ tội, bọn ta đuổi theo được bảy tám dặm, mắt thấy sắp đuổi kịp rồi thì bên đối phương đột nhiên xuất hiện hơn ba trăm kỵ binh trên đường…”

Daly quỳ xuống đất nói: “Bọn chúng đều mặc áo giáp đen, cung tên của bọn ta căn bản không xuyên qua được, bọn chúng sở hữu nỏ rất lợi hại, ta nhận ra không làm gì được bọn chúng bèn rút quân về…”

“Cung tên bắn không xuyên qua được áo giáp đen? Đây chắc hẳn là chiến đội giáp đen mà Phùng Thánh nói tới.”

Yakimo lộ ra vẻ suy tư.

Đã ra phát hiện ra quỷ kế của tiêu cục Trấn Viễn, Yakimo đương nhiên phải hành động.

Lát sau gã lạnh giọng nói: “Hạ lệnh xuống thổi lửa nấu cơm, ta cũng muốn lĩnh giáo xem chiến đội giáp đen có thật là có thể lấy một địch mười hay không!”

Ở sườn đông của doanh trại Đông Man, có một kênh nước, có thể lấy nước Hoàng Hà dẫn đến phía Bắc tưới lương thực.

Sau khi Yakimo ra lệnh được một tiếng, toàn bộ doanh trại nhanh chóng hành động.

Đầu bếp ở thượng nguồn gánh nước nấu cơm, binh lính cũng ở dưới hạ nguồn lấy nước cho ngựa ăn, tất cả mọi người đều không phát hiện ra, ở ngoài kênh nước mấy chục thước, có một người đang nguỵ trang nằm trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm bọn họ.

Người này chính là Hầu Tử, anh ta đã nằm ở đây được mấy tiếng rồi.

Trước mặt Hầu Tử có một cái ống trúc, trong ống trúc có một sợi dây.

Ống trúc này là hôm qua anh ta thừa dịp đêm tối chôn xuống, một mạch thông đến kênh nước.

Thấy người Đông Man bắt đầu múc nước nấu cơm, Hầu Tử chậm rãi kéo sợi dây.

Đêm qua anh ta đặt dưới kênh nước mấy túi da trâu, sau khi miệng túi mở ra, thuốc bột trong túi theo dòng nước trôi xuống.

Xác nhận đã kéo hết tất cả các sợi dây, Hầu Tử lấy ra một cái còi trúc ngậm vào miệng.

Âm thanh phát ra từ còi trúc không khác lắm so với tiếng chim hót, nên người Đông Man không chú ý tới.

Chỉ một lát sau, bên ngoài một trăm thước, cũng phát ra những âm thanh giống nhau.

Đám người Hầu Tử chỉ dựa vào cách này, có thể truyền tin tức xa đến mấy dặm.

Mấy phút sau, mấy dặm bên ngoài phía Đông lại bốc lên một cột khói.

Một cột khói ở phía Bắc sông Hoàng Hà đã thu hút sự chú ý của người Đông Man.

Không cần Yakimo hạ lệnh, phó tướng lập tức phái người đến chỗ cột khói kiểm tra.

Nhưng đến khi bọn họ đến, ở đó đã sớm không còn ai.

Trong đầm lau sậy, Trương Lương nhìn thấy cột khói, lập tức gọi Đại Tráng.

“Đại Tráng, Hầu Tử gửi tín hiệu đến, đến lượt ngươi ra sân rồi!”

Trương Lương vỗ mạnh vào bả vai Đại Tráng: “Nhiệm vụ lần này hết sức nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận!”

“Đội trưởng, huynh cứ yên tâm, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Đại Tráng vỗ ngực một cái, xoay người rời đi.

Một lúc sau, ba trăm kỵ binh mặc giáp đen theo chân Đại Tráng lao ra từ bụi lau sậy!

Trương Lương dẫn theo những nhân viên hộ tống còn lại, mang theo cung nỏ hạng nặng đã được lắp ráp xong và máy bắn đá di chuyển về hướng đông.



Trên tường thành phía Bắc, sau khi Kim Phi nhìn thấy cột khói, một mực nhìn về hướng Tây.

Sau khi nhìn thấy giáp đen kỵ binh từ trong ống nhòm, Kim Phi lập tức ra dấu tay.

Mười mấy phút sau, cái khinh khí cầu đầu tiên bay lên từ phía thành nam.

Ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba, thứ tư…

“Mau nhìn đi, thứ trên trời là cái gì?”

“Ta nói là đã nhìn thấy một ngôi nhà bay trên trời, các ngươi còn nói ta khoác lác, bây giờ đã tin chưa?”

“Trời ơi, một ngôi nhà lớn như vậy, làm sao có thể bay lên trời chứ?”

Từng cái khinh khí cầu khổng lồ lướt qua trên bầu trời kinh thành.

Vô số dân chúng ở kinh thành lao ra đường phố, ngửa đầu lên xem.

Lúc này khinh khí cầu bay lên chưa lâu nên chưa bay được cao, vậy nên nhìn rất khổng lồ, rất tráng lệ.

Người cũng trấn động giống như dân chúng, là văn võ bá quan đúng trên tường thành phía bắc.

Khi khinh khí cầu xếp hàng lướt qua đỉnh đầu, có một cảm giác áp bức đập vào mặt.

Một số ít quan văn nhát gan bị doạ sợ đến run chân, phải vịn vào tường thành mới có thể đứng vững.

“Chẳng qua chỉ là mấy cái khinh khí cầu thôi mà, nhìn đám người các ngươi chẳng ra thể thống gì!”

Trần Cát liếc nhìn văn võ bá quan một cái, bất mãn nói.

Ông ta hoàn toàn quên mất phản ứng của mình khi lần đầu nhìn thấy khinh khí cầu.

“Bệ hạ, khinh khí cầu là thần vật gì thế?”

Hai mắt Khánh Quốc công sáng lên hỏi.

“Là phát minh mới nhất của Kim tiên sinh, một ngôi nhà có thể đưa con người lên trời!”

Trần Cát trấn định cố tỏ ra bình thường giải thích.

“Ngôi nhà có thể mang người lên trời?”

Khánh Quốc công cả kinh: “Trong nhà này có người sao?”

“Đương nhiên là có người rồi, không thì sao nó bay lên được?”

“Mỗi một cái có bao nhiêu người?” Khánh Quốc công lại hỏi.

“Cái này…” Trần Cát nghẹn một lát, nhưng phải ứng lại rất nhanh: “Đây là cơ mật, việc không nên hỏi thì đừng hỏi!”

“Vâng, thần biết tội!”

Khánh Quốc công đương nhiên là nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của Trần Cát, nhưng ở trong triều đình nhiều năm như vậy, tất nhiên ông ta sẽ không vạch trần Hoàng đế, vội vàng khom người nhận sai.

Ông ta nghĩ thầm trong lòng, chờ sau trận chiến này, nhất định phải tìm Kim Phi hỏi rõ ràng.

Nếu như có thể cấp cho quân Thiết Lâm của Khánh Hoài mấy cái khinh khí cầu, vậy thì tốt quá.

Kim Phi không quan tâm Trần Cát giả bộ, ghé vào tường thành, dùng ống nhòm chăm chú nhìn chằm chằm vào phía bắc sông Hoàng Hà.

Dùng chưa đến mấy nghìn người đối đầu với ba chục nghìn người của đối phương, cho dù Trương Lương đã lập ra kế hoạch tác chiến tỉ mỉ, Kim Phi vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.

Theo khinh khí cầu bay đến Hoàng Hà, Đại Tráng lãnh đạo ba trăm kỵ binh mặc giáp đen đến bãi đất trống cách doanh trại của Đông Mãn hai trăm dặm.

Ở doanh trại Đông Mãn, Yakimo vừa mới ăn điểm tâm xong, biết được tin tức vội chạy ra ngoài lều vải.

Gã không thèm quan tâm đến kỵ binh giáp đen mà Đại Tráng lãnh đạo, cho dù đối phương có thể lấy một địch mười, cũng chỉ có ba trăm người, gã chắc chắn 100% có thể giết chết mấy người Đại Tráng.

Mối lo lắng thật sự của gã là đám khinh khí cầu càng lúc càng gần.

Những thứ không biết mới là kinh khủng nhất.

“Gọi tất cả xạ thủ đến đây, bắn thứ này xuống cho ông đây!”

Yakimo cau mày hô lớn.

Đông Man là dân du mục, người trong tộc đều lớn lên từ trên lưng ngựa nên người nào cũng thành thạo cung ngựa.

Những người được gọi là xạ thủ, khả năng bắn cung đều hết sức cao siêu.

Sau khi Yakimo hạ lệnh, tất cả xạ thủ đều mang theo cung tên chạy ra khỏi doanh trại.

Thời điểm khinh khí đầu bay qua đỉnh đầu bọn họ, tất cả xạ thủ đều lắp tên giương cung nhắm vào khinh khí cầu.

Nhưng khinh khí cầu bay quá cao, cách tầm bắn của mũi tên quá xa.

“Đại vương, lúc trước chúng ta cướp được từ quân của Đại Khang mấy cái cung nỏ hạng nặng…”

Phó tướng nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đúng rồi, còn có cung nỏ hạng nặng, mau đưa qua đi!”

Yakimo cũng kịp phản ứng, vội vàng hạ lệnh.

Nhưng Lão Ưng đã sớm đề phòng cung nỏ hạng nặng, lúc này khinh khí cầu đã bay rất cao, cung nỏ hạng nặng cũng không bắn tới.

Yakimo chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay phía trên doanh trại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK