Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2066: Quận Phụng Đài

Hàn Trầm có thể phái gián điệp tới Đông Hải, bây giờ Tiểu Lưu lại cố ý phái người đến "bảo vệ" cô ta đi gặp Hàn Trầm, Hàn Lưu Thị vô thức cảm giác được có điều gì đó không đúng.

Cô ta hỏi một cách cẩn thận: "Đại nhân, xin hỏi tại sao tướng công nhà ta lại muốn đến quận Phụng Đài? Bây giờ chàng ấy đang làm gì?"

Chờ đến khi Hàn Lưu Thị gặp được Hàn Trầm thì sẽ không thể giấu được chuyện về gián điệp trước đó, cho nên Tiểu Lưu cũng không có ý định giấu diếm, mà nói ra sự thật: "Lúc trước Hàn Trầm bị thổ phỉ ép buộc lên trên núi, sau đó hắn dẫn đầu thổ phỉ làm phản, bây giờ đã sắp đánh chiếm được toàn bộ quận Phụng Đài và khu vực phía nam của quận Ngụy Lăng rồi."

Đôi mắt của Hàn Lưu Thị lại mở to.

Cô ta thật sự không thể tưởng tượng được rằng tướng công gặp ai cũng mỉm cười kia của mình lại có khả năng lãnh đạo thổ phỉ đi làm phản, thậm chí còn đánh chiếm được lãnh thổ của gần hai quận.

Nếu không phải trước đó Tiểu Lưu đã nhắc tới trấn Thiết Miếu thì Hàn Lưu Thị sẽ cho rằng anh ta đã tìm nhầm người rồi.

Dù sao Hàn Lưu Thị cũng đã từng đọc sách, từng nhìn thấy các mặt của xã hội, sau khi ép buộc mình bình tĩnh, thì cũng dần dần tỉnh táo lại.

Ngày nay có quá nhiều người bị li tán với người thân, mỗi ngày ở quảng trường của Đông Hải đều có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang tìm kiếm người nhà của mình.

Chẳng trách mình chỉ là một bồi bàn bình thường của thương hội Kim Xuyên đang tìm kiếm người nhà, mà lại khiến cho trợ thủ của quận trưởng của quận Đông Hải chú ý.

Chẳng trách đối phương khăng khăng muốn "bảo vệ" mình đến quận Phụng Đài...

Mặc dù Hàn Lưu Thị có lòng trung thành đối với thương hội Kim Xuyên, nhưng so với Hàn Trầm thì đương nhiên vẫn là chồng của cô ta thân thiết hơn.

Vì thế Hàn Lưu Thị hỏi: "Đại nhân, ta biết mình là phụ nữ, không nên hỏi thăm quá nhiều, nhưng ta có thể to gan hỏi một chút, có phải tướng công nhà ta đang đối đầu với thương hội hay không?"

“Cái này thì không có, quận Phụng Đài thuộc khu vực Trung Nguyên, cho dù là đến Xuyên Thục hay là đến Đông Hải đều khá xa." Tiểu Lưu lắc đầu và nói: "Ngược lại, sau khi quốc sư đại nhân nghe nói đến chuyện của Hàn Trầm thì còn từng khen ngợi hắn, nói hắn là nhân tài hiếm có!"

"Thật ư? Quốc sư đại nhân cũng biết tướng công của nhà ta ư?" Hàn Lưu Thị vui mừng không ngớt: "Tướng công của nhà ta vẫn luôn ngưỡng mộ quốc sư đại nhân, chúng ta đến Đông Hải, chính là vì quốc sư đại nhân!”

“Vậy thì đúng là trùng hợp,” Tiểu Lưu mỉm cười và nói: “Quốc sư đại nhân nói hy vọng sau khi phu nhân và Hàn Trầm gặp được nhau thì có thể khuyên nhủ hắn nhiều một chút, để hắn nhớ lại những ngày tháng mình phải chịu khổ trong ổ của thổ phỉ và đối xử tử tế với dân chúng hơn một chút, nếu quốc sư đại nhân phát hiện hắn đối xử khắc nghiệt với dân chúng thì đợi đến khi tiêu cục Trấn Viễn giải phóng quận Phụng Đài thì sẽ tiến hành xét xử hắn giống như những người khác!”

“Chắc chắn, chắc chắn!” Hàn Lưu Thị vội vàng đảm bảo: “Tướng công nhà ta là người tốt bụng, mỗi năm lúc thu tiền thuê đất đều sẽ thu ít một chút, nếu đại nhân không tin thì cứ đến trấn Thiết Miếu để hỏi thăm thử, nhà ta là nhà đối xử với tá điền tốt nhất, nếu không thì cũng sẽ không suy bại đến nỗi trở thành người tị nạn!"

"Ta tin, vừa rồi là truyền đạt lại lời dặn dò của quốc sư đại nhân." Tiểu Lưu nói: "Phu nhân hãy chuẩn bị trước một chút đi, sáng mai ta sẽ phái người đến đón phu nhân đi quận Phụng Đài!"

"Nhưng công việc của ta ở đây…”

“Chuyện này không sao, ta đã nói với chưởng quầy của ngươi rồi, sẽ có người đến đây tiếp quản.”

“Vâng, cảm ơn đại nhân!” Hàn Lưu Thị hơi cúi người xuống để bày tỏ lòng biết ơn.

Tiểu Lưu đáp lễ lại, rồi xoay người rời đi.

Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng sau khi mình rời đi thì Hàn Lưu Thị sẽ quay lại thu dọn đồ đạc, kết quả là Hàn Lưu Thị vẫn mang theo hai đứa con đi hoàn thành hết công việc trong ngày, sau đó mới dặn dò công nhân mới tới các hạng mục công việc cần chú ý rồi mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Lưu mang một đội nhân viên hộ tống tới, chỉ vào đội trưởng của đội nhân viên hộ tống và giới thiệu: “Hàn phu nhân, ở Đông Hải có rất nhiều việc, ta không thể đi được, vị này chính là trung đội trưởng Giang Văn Văn, là một trong những trung đội trưởng xuất sắc nhất của tiêu cục Trấn Viễn, từng bảo vệ Lộ Khiết phu nhân của quốc sư đại nhân, cô ấy sẽ bảo vệ các ngươi đi đến quận Phụng Đài!"

“Làm phiền trung đội trưởng Giang rồi!" Hàn Lưu Thị khom người hành lễ.

"Nên làm mà," Khương Văn Văn đáp lễ: "Hy vọng dọc đường phu nhân sẽ phối hợp với công việc của ta!"

"Chắc chắn sẽ phối hợp!" Hàn Lưu Thị vội vàng đảm bảo.

"Vậy được, người giao cho ta, ngươi đi làm việc đi!"

Giang Văn Văn gật đầu với Tiểu Lưu, rồi mới ra hiệu cho hai nhân viên hộ tống lấy hành lý của Hàn Lưu Thị qua, nhóm người chạy tới sân bay.

Vì hiệu suất, cũng là để thể hiện sức mạnh quân sự cho Hàn Trầm xem, Từ Cương đặc biệt phái một chiếc phi thuyền đến tiến hành nhiệm vụ hộ tống này.

Đây là lần đầu tiên cả hai đứa trẻ được tiếp xúc gần gũi với một chiếc phi thuyền, lúc đầu có hơi sợ hãi, nhưng sau khi phi thuyền đi vào trong các tầng gió và bay một cách vững vàng thì lấy hết can đảm để đi đến bên cạnh lan can, nhìn xuống dưới với vẻ tò mò.

Quận Phụng Đài cách Đông Hải không xa lắm, với tốc độ của phi thuyền thì chỉ mất chưa đầy hai canh giờ là đã đến nơi.

Nhưng phi thuyền cũng không tiến vào quận Phụng Đài, mà là hạ cánh trên một bãi đất trống dưới chân một ngọn núi lớn ở phía nam của quận Phụng Đài.

Lúc này đã có vài người đang đợi ở bên cạnh bãi đất trống, Giang Văn Văn nhảy xuống khỏi phi thuyền và hành lễ tôn kính với đối phương: "Cục trưởng Hàn, không ngờ ngươi lại đích thân đến đây!"

Người đến đúng là Hàn Phong, cục trưởng Cục tình báo dưới trướng của Kim Phi.

Đội nữ nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu thường xuyên bảo vệ một vài gia quyến nữ của một số nhân vật quan trọng, có một khoảng thời gian, các quyền quý phát hiện không có cơ hội ám sát Kim Phi và Cửu công chúa nên đã nhắm vào những nhân vật quan trọng dưới trướng của Kim Phi, chẳng hạn như đám người Trương Lương, Khánh Hoài và Hàn Phong.

Nhưng đám người Trương Lương, Khánh Hoài và Hàn Phong đều có đội cận vệ đi theo bảo vệ, người ám sát vẫn khó có thể tìm được cơ hội như cũ, nên đã chuyển mục tiêu lên người nhà của bọn họ.

Giang Văn Văn từng dẫn theo một đội đi bảo vệ người nhà của Hàn Phong, hai người cũng coi như là người quen cũ.

Nhưng từ trước đến giờ công việc tình báo luôn là việc bí mật, cho dù là người quen cũ thì Giang Văn Văn cũng không biết tung tích của Hàn Phong, càng không ngờ đến việc anh ta sẽ đích thân đến đây.

Phải biết rằng nơi này là sát biên giới với quận Phụng Đài, coi như là lãnh thổ của Hàn Trầm, nếu Hàn Trầm có ý đồ xấu thì Hàn Phong sẽ gặp nguy hiểm.

“Ta cũng không ngờ người phụ trách nhiệm vụ hộ tống lần này lại là trung đội trưởng Giang, xem ra Từ đại nhân thực sự rất coi trọng nhiệm vụ lần này nhỉ, thậm chí còn quấy rầy đến trung đội trưởng Giang!" Hàn Phong cũng mỉm cười và nói đùa.

Giang Văn Văn trợn mắt nhìn Hàn Phong một cái, rồi mới giới thiệu với vẻ cố nén cười: "Cục trưởng Hàn, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Hàn phu nhân, hai vị này chính là công tử Hàn Phong và tiểu thư Hàn Quyên!"

Đương nhiên là Hàn Phong biết tại sao Giang Văn Văn lại đặc biệt giới thiệu Hàn Phong và Hàn Quyên cho mình, nhưng với sự khoan dung của Hàn Phong thì đương nhiên là sẽ không tức giận vì trùng tên, mà ngược lại còn chủ động tự giới thiệu với Hàn Lưu Thị một cách hào phóng và nói: “Xin chào Hàn phu nhân, ta là Hàn Phong, cùng tên với lệnh công tử, quốc sư đại nhân đã ra lệnh cho ta phải bảo vệ cho phu nhân và người một cách chu đáo, để phu nhân có thể đoàn tụ với người nhà một cách an toàn!”

Hàn Lưu Thị mỉm cười với vẻ hơi ngượng ngùng: “Làm phiền Hàn đại nhân rồi!”

Có lẽ vì để giảm bớt sự xấu hổ, cô ta lại hỏi: “Hàn đại nhân đã liên lạc với tướng công của ta chưa?”

“Đã liên lạc rồi,” Hàn Phong ngẩng đầu lên liếc nhìn mặt trời: “Tính thời gian thì chắc là Hàn Trầm sắp đến rồi.”

Lúc anh ta lên tiếng thì nhìn thấy nhân viên hộ tống trên phi thuyền vừa mới lên không trung đang vẫy cờ.

Hàn Phong bước lên trên tảng đá ở bên cạnh, giơ kính viễn vọng lên và nhìn về phía bắc thì nhìn thấy mấy chục con ngựa chiến ở cuối đường núi đang chạy như bay về phía này.
Chương 2067: Đoàn tụ

“Hàn Trầm đến rồi sao?”

Hàn Phong quay đầu nhìn về phía người nhân viên hộ tống bên cạnh.

Nhân viên hộ tống này đã từng đến quận Phụng Đài để điều tra và biết Hàn Trầm.

Nhân viên hộ tống giơ kính viễn vọng lên nhìn một lúc rồi trả lời: "Đến rồi, đó chính là thư sinh phía trước."

"Xem ra Hàn Trầm này cũng có vài phần dũng cảm và trách nhiệm." Hàn Phong khẽ gật đầu.

Địa điểm bọn họ gặp mặt lần này nằm ở biên giới quận Phụng Đài, không phải địa bản của Hàn Trầm, Giang Văn Văn nhìn thấy Hàn Phong đích thân tới thì không khỏi lo lắng cho sự an toàn của anh ta, cũng như thế, nơi này cũng không phải là nơi an toàn đối với Hàn Trầm.

Hôm nay Hàn Phong mới cho người đi thông báo tin tức cho ba mẹ con Hàn Trầm biết, đồng thời còn nói cho hắn biết thời gian và địa điểm đã giao ước, việc này nhìn có vẻ giống một cái bẫy, nhưng Hàn Trầm vẫn đến như đã hứa, điều này đủ để thể hiện lòng dũng cảm của đối phương, đồng thời cũng cho thấy Hàn Trầm thực sự coi trọng ba mẹ con bọn họ.

Hàn Lưu Thị nghe tin Hàn Trầm đến thì vội vàng chạy đến một tảng đá khác rồi dùng tay che mắt và nhìn về phía Bắc.

Hàn Phong nhảy xuống từ tảng đá rồi quay đầu nhìn về phía Giang Văn Văn: “Việc thuyết phục Hàn Lưu Thị của thương hội Kim Xuyên tiến triển đến đâu rồi?”

Ngay từ đầu Kim Phi chưa từng nghĩ sẽ dùng vợ con của Hàn Trầm để lợi dụng uy hiếp đối phương, sở dĩ không báo tin này cho ba mẹ con Hàn Trầm ngay vì muốn để Hàn Lưu Thị ở lại Đông Hải một khoảng thời gian để cô ta hiểu rõ hơn về tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, tốt nhất là có thể hình thành lòng trung thành, và sau khi gặp lại Hàn Trầm sẽ khuyên bảo hắn quy thuận Xuyên Thục.

Thật ra kế hoạch này chưa chắc đã thành công, thuần túy chỉ là ôm cây đợi thỏ, có thể thành công thì tốt nhất nhưng nếu thất bại thì cũng không có bất cứ tổn thất nào.

Hiện giờ không chỉ có một mình Hàn Trầm làm phản, đợi đến khi bình định Trung Nguyên, nếu Hàn Trầm chịu quy thuận thì là tốt nhất nhưng nếu không chịu quy thuận thì phải đánh nhau thật sự rồi mới quyết định được.

“Từ Cương đại nhân đã dặn dò, không cần quá thiên vị Hàn Lưu Thị, cứ để cô ta làm việc và sinh hoạt bình thường là được, nếu cứ chiếu cố cô ta thì ngược lại sẽ khiến cô ta nghi ngờ, xem ra Từ đại nhân đã làm đúng rồi, chắc hẳn ấn tượng của Hàn Lưu Thị đối với thương hội Kim Xuyên rất tốt, ngày hôm qua trước khi rời đi đã hoàn thành xong mọi công việc, thậm chí còn mang theo một món quà để cảm ơn người nhân viên đã giới thiệu cô ta đến thương hội Kim Xuyên.” Giang Văn Văn trả lời.

"Vậy thì tốt." Hàn Phong khẽ gật đầu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đám người Hàn Trầm cũng đã cưỡi ngựa về phía trước.

"Cha!"

Hai đứa trẻ reo hò chạy về phía Hàn Trầm.

Hàn Trầm nhảy xuống ngựa, ôm lấy cô con gái nhỏ lên và xoa đầu đứa con trai rồi cuối cùng nhìn Hàn Lưu Thị, trong mắt có chút xúc động và bùi ngùi.

Thói đời quá hỗn loạn, mạng người như cỏ rác, ba mẹ con họ muốn sống cũng quá khó khăn, đặc biệt là khi người được phái đi vẫn chưa biết được tung tích của họ, gần như Hàn Trẩm đã mất hết hy vọng.

Kết quả là sáng sớm nay đột nhiên có người tự xưng là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đến gặp hắn và nói rằng biết tung tích của ba mẹ con bọn họ.

Mặc dù Hàn Trầm cũng khá nghi ngờ về thân phận của nhân viên hộ tống nhưng khi nhân viên hộ tống nói ra thân phận gián điệp của anh ta thì Hàn Trầm vẫn quyết định đến điểm hẹn.

Vừa rồi khi nhìn thấy phi thuyền từ phía xa thì trái tim Hàn Trầm nhất thời đã bình tĩnh lại.

Khi Hàn Trầm đi đây đi đó đã nghe thấy những câu chuyện cũ của Kim Phi, khi xưa đưa gia đình đến Đông Hải cũng là muốn tìm được nơi nương tựa ở tiêu cục Trấn Viễn, vì thế cũng có chút hiểu biết về tiêu cục Trấn Viễn và biết phi thuyền chính là vũ khí độc nhất của tiêu cục Trấn Viễn nên người ngoài cũng không thể làm giả nó được.

"Tướng công!"

Cuối cùng Hàn Lưu Thị cũng không nhịn được nữa bèn vội vàng bước nhanh đến trước mặt Hàn Trầm, nhìn chồng mình với đôi mắt đẫm lệ rồi nghẹn ngào hỏi: “Rốt cục chàng đã đâu vậy? Sao ta không tìm thấy chàng..."

“Chuyện của ta để sau hãy nói, các nàng đi đâu vậy?” Hàn Trầm ôm lấy con gái rồi hỏi.

“Sau khi chàng dụ bọn thổ phỉ đi…” Hàn Lưu Thị nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô ta và Hàn Trầm xa nhau lại một lần: “Hôm qua, trợ thủ của quận trưởng quận Đông Hải là Triệu đại nhân đến tìm ta và nói rằng đã tìm được chàng, còn đặc biệt phái phi thuyền đưa chúng ta đến sum họp với chàng!”

Hàn Trầm nghe xong những chuyện vợ kể thì cảm thấy đau lòng nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trên đường đến Đông Hải gặp phải một số gian khổ, nhưng sau khi gia nhập thương hội Kim Xuyên, ba mẹ con bọn họ sống khá tốt, ít nhất không bị bắt nạt, cũng không bị lạnh hay đói.

"Tướng công, chàng nên cảm tạ quốc sư đại nhân thật tốt, nếu không có thương hội thì ta và đứa nhỏ hoàn toàn không thể sống sót qua mùa đông!" Hàn Lưu Thị ôm lấy cánh tay của Hàn Trầm rồi nói.

"Ta hiểu rồi." Hàn Trầm gật đầu rồi nhìn về phía Hàn Phong.

Hàn Lưu Thị thấy thế bèn vội vàng giới thiệu: “Tướng công, vị kia là Hàn đại nhân của tiêu cục Trấn Viễn, là người cùng tộc với nhà chúng ta, lại còn cùng tên với Tiểu Phong nữa, vị kia chính là Giang trung đội trưởng, chính là cô ấy đã đưa chúng ta từ Đông Hải qua đây!”

“Nàng đưa bọn nhỏ sang bên kia đợi một lát.”

Hàn Trầm thả con gái xuống rồi đi về phía Hàn Phong.

Trước khi cả nhà họ đoàn tụ, Hàn Phong và Giang Văn Văn vẫn ngồi trên tảng đá chờ đợi mà không hề làm phiền, nhìn thấy Hàn Trầm đi đến, Hàn Phong bèn mỉm cười đứng dậy.

"Hàn đại nhân, Giang trung đội trưởng, cảm ơn hai người đã đưa vợ con ta về!"

Hàn Trầm vẫy tay về phía sau, một người đàn ông vạm vỡ lập tức lấy tay nải từ trên lưng xuống.

Trước đó, đội ngũ do Hàn Trầm mang đến và nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn mang đến đều cố ý giữ khoảng cách, hiện giờ đột nhiên lại có một người đàn ông vạm vỡ đến gần Hàn Phong mà còn cởi tay nải ra nên đã lập tức khiến nhân viên hộ tống trở nên căng thẳng.

"Đừng lộn xộn!"

Phó trung đội trưởng phía sau Giang Văn Văn hét lớn, giơ nỏ cầm tay chĩa vào người đàn ông vạm vỡ: “Thả tay nải xuống!”

Đội ngũ do Hàn Trầm mang đến nhìn thấy phó trung đội trưởng chĩa nỏ cầm tay vào người của mình thì cầm theo vũ khí rồi nhao nhao vây xung quanh lại.

Những nhân viên hộ tống khác đã đề cao cảnh giác từ sớm nên thấy thế cũng đều lấy vũ khí ra và chĩa thẳng về phía đối diện.

Hiện trường nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng.

"Đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý xấu!" Hàn Trầm giải thích: "Trong tay nải có vàng!"

Hàn Trầm nói xong thì nháy mắt với người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông vạm vỡ hừ lạnh một cái rồi ném tay nải xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Hàn Trầm ngồi xổm xuống mở tay nải ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc hộp gỗ nhỏ được bọc kín, khi mở nắp hộp gỗ ra, Hàn Phong và Giang Văn Văn đều không khỏi nheo mắt lại.

Trong hộp gỗ có vàng miếng, vàng cốm và thỏi với kích cỡ khác nhau, còn có mấy món trang sức bằng vàng lộn xộn, chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời khiến Hàn Phong không thể mở mắt .

“Cảm tạ các vị đã giúp ta tìm được vợ con, còn không ngại vất vả mà hộ tống bọn họ trở về, số vàng này cũng không thể hiện được hết sự kính trọng của ta, vẫn hy vọng các vị hãy nhận lấy!”

Hàn Trầm đẩy hộp gỗ đến trước mặt Hàn Phong.

Hàn Phong ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc bên trong, sau đó di chuyển chiếc hộp để ước lượng: "Ồ, khá nặng đấy?"

Mật độ vàng rất cao, chiếc hộp tưởng chừng như nhỏ lại nặng tới hàng chục cân, nếu quy thành bạc thì chắc chắn có thể đổi được hàng ngàn lượng.

“Tổng cộng năm mươi hai cân, toàn bộ số vàng trong tay chúng ta đều ở đây!” Người đàn ông vạm vỡ cầm hộp gỗ trước đó lớn tiếng nói.

“Chẳng trách lại nặng như vậy.” Hàn Phong đứng dậy, cười hỏi: “Số vàng này từ đâu ra?”

Vàng miếng, vàng cốm, vàng thỏi có nhiều kích cỡ khác nhau, đồ trang sức cũng có cũ có mới, hiển nhiên không phải cùng một đợt, cũng không phải tịch thu cùng một chỗ, hơn nữa Hàn Trầm xuất thân là một tên cướp, Hàn Phong suy nghĩ nhiều cũng là điều bình thường.
Chương 2068: Thoải mái

"Hàn đại nhân không cần nghĩ nhiều, Hàn Trầm ta sẽ không ức hiếp kẻ yếu, toàn bộ số vàng này đều được tịch thu từ trong tay của địa chủ và cường nào.”

Hàn Trầm cười nói: “Người dân bình thường trong nhà tiết kiệm được chút tiền cũng không dễ dàng, cũng không có vàng đúng không?”

Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, khoảng cách giàu nghèo trong thời phong kiến là vô cùng lớn, người dân bình thường tiết kiệm được một ít tiền đã rất khó chứ đừng nói đến vàng.

Rất nhiều người dân bình thường cả đời đều chưa được tiếp xúc với vàng, cùng lắm là sau khi vào thành, sẽ nhìn thấy những đôi bông tai bằng vàng trên tai của những người nhà của những gia đình giàu có.

“Thế cũng đúng.” Hàn Phong gật đầu, sau đó cười nói: "Cảm tạ lòng tốt của ngươi, nhưng vàng thì không cần đâu, chúng ta cưu mang người nhà của ngươi cũng không phải vì vàng của ngươi.”

“Ta hiểu, nhưng đây là một chút tấm lòng của ta, xin Hàn đại nhân nhận lấy."

“Tấm lòng thì ta nhận, nhưng vàng ta sẽ không lấy, nếu chúng ta nhận thì khi trở về sẽ không dễ ăn nói.”

Hàn Phong cười nói: “Có lẽ các ngươi cần số vàng này hơn chúng ta.”

Đối với người dân bình thường và thậm chí là rất nhiều địa chủ cường hào thì vàng là một thứ rất quý giá và tượng trưng cho tài nguyên, nhưng hiện giờ đối với Kim Phi mà nói thì vàng đã không còn quan trọng nữa, Kim Phi càng hy vọng có thêm nguồn cung cấp lương thực có thể giúp nhiều người sống sót hơn.

Nhưng Hàn Trầm thì khác, nền móng của họ quá yếu, mặc dù họ đã thực hiện một loạt biện pháp để ổn định đời sống của người dân nhưng việc khôi phục nền kinh tế trong khoảng thời gian ngắn là không thể đạt được nên họ cần số vàng này để trao đổi vật tư với nơi khác.

"Hiện tại người đã được đưa đến nơi an toàn, chúng ta trở về nhận mệnh, đường xa dặm thẳng có duyên gặp lại!” thấy Hàn Trầm vẫn còn nhún nhường thì Hàn Phong trực tiếp chắp tay làm lễ: “Đúng rồi, những người trước đây ngươi phái đến Đông Hải, khi về ta sẽ thả bọn họ đi, nếu sau này muốn đến Đông Hải tìm người thì cứ quang minh chính lại đến là được, không cần phải phái gián điệp.”

Nói xong cũng không đợi Hàn Trầm trả lời mà trực tiếp dẫn theo Giang Văn Văn đi về phía phi thuyền.

Hàn Trầm thấy Hàn Phong thật sự không muốn vàng bèn vội vàng chắp tay làm lễ ở phía sau để bày tỏ lòng cảm kích một lần nữa.

Hàn Phong bước đi rất nhanh, mãi cho đến khi lên phi thuyền thì người đàn ông vạm vỡ cầm vàng trước đó mới nhận ra: “Bọn họ cứ rời đi như vậy sao?”

Trước khi đến, người của Hàn Trầm đã đã thảo luận rất lâu có nên đến cuộc hẹn hay không, có người lo lắng đây là một cái bẫy, có người lo lắng tiêu cục Trấn Viễn sẽ bắt Hàn Lưu Thị và đứa nhỏ làm con tin để uy hiếp Hàn Trầm nhưng cuối cùng đối phương không yêu cầu bất kỳ điều kiện nào, thậm chí còn không cần vàng mà đã trực tiếp rời đi.

Giống như bọn họ thật sự chỉ hộ tống ba mẹ con về đoàn tụ với Hàn Trầm mà thôi.

“Đây chính là sự gan dạ và tự tin của quốc sư đại nhân!” Hàn Trầm xúc động nói.

Ở Đông Hải có quá nhiều người dân bị chia cắt khỏi người thân, những người khác trong tiêu cục Trấn Viễn cũng không quan tâm mà lại đặc biệt đưa ba người Hàn Lưu Thị thì chắc chắn là vì Hàn Trầm.

Không đề cập tới điều kiện là thiện ý mà Kim Phi dành cho hắn và cũng là sự tự tin của Kim Phi, việc gì hắn có thể làm thì bản thân Kim Phi cũng có thể làm được.

Trước đây Hàn Trầm đã ngưỡng mộ Kim Phi, mặc dù lần này không gặp được Kim Phi nhưng thông qua chuyện này thì hắn càng hiểu rõ Kim Phi hơn.

"Kệ đi, nếu bọn họ không nhận thì cứ mang về đi!"

Hàn Trầm nhìn phi thuyền cất cánh thì quay người ra hiệu cho người đàn ông vạm vỡ cất vàng đi, sau đó nhìn về phía Hàn Lưu Thị: “Nương tử, khi trở về nàng hãy kể thêm cho ta nghe về chuyện ở Đông Hải đi.”

"Được." Hàn Lưu Thị khẽ gật đầu.

...

Trên phi thuyền, Giang Văn Văn cũng có chút không hiểu: “Hàn cục trường, cứ giao Hàn Lưu Thị cho Hàn Trầm như thế thôi sao?”

"Nếu không thì sao?" Hàn Phong hỏi: "Ngươi muốn yêu cầu hắn làm cái gì, hay là muốn đưa ra điều kiện gì?"

"Cái này... " Giang Văn Văn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quả thật không cần phải đưa ra bất kỳ điều kiện gì đối với Hàn Trầm.

Địa bàn trong tay Hàn Trầm có hai quận nhưng tiêu cục Trấn Viễn không hề thiếu lãnh thổ, nếu bọn họ muốn dành địa bàn thì cần phái hai đoàn ra ngoài, muốn chiếm được hai quận cũng không phải là chuyện khó nhằn.

"Nhưng chúng ta đưa bọn họ từ ngàn dặm xa xôi đến đây để làm gì?" Giang Văn Văn hỏi.

“Hiện giờ chúng ta không hề thiếu địa bàn chứ đừng nói là vàng, mà là nhân tài!" Hàn Phong nói: "Tiên sinh làm như vậy là vì đã nhìn chúng con người của Hàn Trầm chứ không phải địa bàn của hắn.”

“Ta hiểu rồi.” Giang Văn Văn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Ca-nô của chúng ta đang ở bên cạnh Trường Giang, cứ hạ cánh xuống khoảng đất trống bên kia là được.” Hàn Phong chỉ xuống phía dưới rồi nói với phi công.

Quận Phượng Đài cách Trường Giang một đoạn, khi Hàn Phong đến nơi thì ngồi ca-nô đến bên cạnh Trường Giang trước rồi cưỡi ngựa qua đó sau.

Sau khi gặp Hàn Trầm thì hành tung của Hàn Phong đã bị bại lộ, nếu tiếp tục đi đường bộ thì có chút không an toàn nên để nhân viên hộ tống cưỡi ngựa về còn anh ta sẽ ngồi phi thuyền đến ven sông đợi trước.

Phi công làm theo chỉ thị của Hàn Phong, hạ cánh xuống bãi đất trống ven sông, sau khi Hàn Phong hạ cánh thì phát hiện Giang Văn Văn và các nữ nhân viên hộ tống cũng đã đến.

Anh ta tưởng cô ấy đến tiễn mình nên nhanh chóng xua tay nói: “Chúng ta đã thân thuộc như thế rồi, không cần phải tiễn đâu, ngươi mau về đi!”

"Ta không tiễn ngươi, là tiên sinh đã ra lệnh rằng sau đưa Hàn Lưu Thị về xong thì đến đây để bảo vệ ngươi!" Giang Văn Văn nói.

Gần đây Hàn Phong vẫn luôn hoạt động ở Trung Nguyên và Giang Nam nên Kim Phi có hơi lo lắng cho sự an toàn của anh ta, đúng lúc gần đây đám người Giang Văn Văn không có nhiệm vụ nào khác nên được phái đến đây để bảo vệ Hàn Phong.

“Tiên sinh có lòng rồi.” Hàn Phong cảm khái một tiếng: “Vậy sau này đành làm phiền Giang trung đội trưởng rồi!”

"Hàn cục trường khách khí rồi, vẫn hy vọng Hàn cục trưởng sẽ phối hợp với nhiệm vụ của chúng ta.”

"Nhất định." Hàn Phong gật đầu, sau đó quay đầu về phía một người gián điệp rồi nói: “Ngươi ở đây đợi đám người Từ Khuê, ta và Giang trung đội trưởng rời đi trước, đợi đến sau khi Từ Khuê đến thì các ngươi hãy đến quận Long Tuyền tụ họp với ta.”

Nhân viên hộ tống lúc trước bảo vệ anh ta vẫn đang cưỡi ngựa trên đường đến đây, đường núi khó đi, chưa chắc một hai tiếng đã đến nơi, hiện giờ được Giang Tưởng Văn Văn bảo vệ nên Hàn Phong quyết định lên đường trước.

"Hàn cục trường, quận Long Tuyền ở đâu? Có nguy hiểm không? Có cần chuẩn bị trước cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá không?" Giang Văn Văn hỏi.

"Không cần, quận Long Tuyền đã bị đại soái khống chế rồi, bên kia có một mỏ đồng, tiên sinh rất coi trọng nó nên đã để ta qua đó giúp đại soái ổn định quận Long Tuyền càng sớm càng tốt, để sớm ngày khôi phục việc sản xuất của mỏ đồng!”Hàn Phong giải thích.

“Thì ra đại soái ở quận Long Tuyền.” Giang Văn Văn khẽ gật đầu: "Vậy công việc của chúng ta thoải mái nhiều hơn rồi."

Điều mà trước đây Giang Văn Văn lo lắng nhất chính là Hàn Phong dẫn bọn họ chạy loạn ở Trung Nguyên và Giang Nam, một khi bị những quyền quý kia phát hiện thì nhất định sẽ bị đuổi giết, hiện giờ biết được Hàn Phong sắp đi gặp đại soái thì tảng đá trong lòng Giang Văn Văn cũng rơi xuống.

Chính quyền Xuyên Thục chỉ có một đại soái đó chính là Trương Lương.

Trương Lương là người đứng đầu của tiêu cục Trấn Viễn, nơi anh ta ở thì hiển nhiên an toàn không phải là vấn đề.

Đoàn người bước lên ca-nô rồi chạy băng băng dọc theo Trường Giang, đến trưa thì rẽ về phía Bắc và đi vào một nhánh sông Trường Giang rồi đi thẳng đến quận Long Tuyền.
Chương 2069: Đào quặng

Trong lịch sử Trung Nguyên, đồng luôn có vai trò cực kì quan trọng, đồng thau là hợp kim sớm nhất, trong nền văn minh sơ khai, thường dùng để chế tạo vũ khí và đồ dùng thờ cúng, thời đại đồng thau cũng được cho là bắt đầu của nền văn minh công nghiệp.

Về sau đồng lại được dùng làm tiền tệ, địa vị càng thêm vững chắc, tiếp diễn tới tận hiện tại, bao gồm Kim Phi tạm thời cũng không có hệ thống tiền tệ tốt hơn để thay thế địa vị của hệ thống tiền tệ trước mắt.

Có điều Kim Phi coi trọng đồng thau không phải vì tiền tệ, nguyên nhân chủ yếu là tính năng dẫn điện của đồng và nhôm rất tốt, giá cả khá cao, là vật chiếu chế tạo dây điện phù hợp nhất.

Kim Phi muốn cho nền công nghiệp phát triển nhanh, điện là nguồn động lực không thể thiếu, muốn vận chuyển điện đến các nơi, cần số lượng dây điện cực kì lớn, cho nên Kim Phi mới sắp xếp Trương Lương tự mình đi kiểm soát quặng đồng ở quận Long Tuyền.

Trương Lương cũng không làm Kim Phi thất vọng, dẫn binh nhanh chóng kiểm soát được quặng đồng.

Quyền quý của quận Long Tuyền cũng không gây sự kiếm chuyện như quyền quý Thư Châu, sau khi Trương Lương chiếm đóng quặng đồng, lại nhanh chóng khống chế quận Long Tuyền.

Trước kia quặng đồng quận Long Tuyền đã thuộc diện khai thác, trữ lượng được xác minh cũng không nhỉ, đủ cho Kim Phi sử dụng trong giai đoạn đầu.

Tiêu cục Trấn Viễn từng lợi dụng việc dẹp giặc để luyện binh, coi như thông qua việc dẹp giặc để phát triển lớn mạnh lên, Trương Lương cũng thông qua chuyện dẹp giặc để gom góp kinh nghiệm dẫn binh.

Sau khi tới quận Long Tuyền, Trương Lương bắt chước làm theo, sau khi khống chế được quặng đồng và quận thành, không lập tức kiểm soát huyện phủ bên dưới, mà phát người đi bao vây mấy ổ thổ phỉ to nhất ở các huyện phía nam quận Long Tuyền trước.

Tiêu cục Trấn Viễn là đội ngũ vừa đối đầu với tinh nhuệ của Đảng Hạng Đông Man Thổ Phiên, để bọn họ trở về dẹp giặc đúng là lấy dao mổ trâu giết gà.

Thổ phỉ bình thường đều sẽ chọn vị trí địa thế cao hiểm làm sào huyệt, lúc đầu gặp thổ phỉ ngoan cố, còn cần dùng thủ đoạn vây khốn, bây giờ có phi thuyền rồi, lái qua đó rồi ném hai hòm lựu đạn xuống dưới, thổ phỉ sợ chết khiến ra xin hàng ngay.

Thổ phỉ quy mô lớn đều dựa vào cách thu lương thực để sống, sào huyệt không khác với ổ chuột đồng lắm, tiêu diệt một ổ thổ phỉ có thể lấy được một lượng lương thực lớn, Trương Lương dựa vào việc dẹp giặc, cơ bản đã giải quyết được vấn đề lương thảo ban đầu.

Thổ phỉ xin hàng còn bị Trương Lương đưa tới quặng đồng tiến hành lao động cải tạo, trở thành sức lao động miễn phí.

Dưới sự giám sát của các nhân viên hộ tống, băng tuyết vừa tan là quặng đồng lại khởi công, lúc Hàn Phong dẫn Giang Văn Văn tới, quặng đồng làm việc đến khí thế ngất trời.

“Những công nhân này cũng khá gắng sức đấy!” Giang Văn Văn nhìn xuống dưới cảm khái nói.

Quặng đồng quận Long Tuyền chưa được trang bị cần cẩu, vẫn là kiểu khai thức cực kì truyền thống, khoáng thạch cơ bản đều dựa vào người vác ra từ trong hầm mỏ.

Trên đường núi phía dưới, hàng chục công nhân vác sọt tre, trong sọt tre đựng đầy đá.

Khoáng thạch rất nặng, công nhân bị ép tới mức không đứng thẳng nổi, nhưng vẫn từ từ đi về trước, không ai dám lười biếng.

“Bọn họ không phải công nhân, là thổ phỉ, không gắng sức thì cứ đợi ăn đánh thôi!” Hàn Phong giải thích nói.

“Thì ra là thế,” Giang Văn Văn bừng tỉnh.

Tiêu cục Trấn Viễn có kỉ luật, nhân viên hộ tống không được bắt nạt người dân, nhưng thổ phỉ không phải người dân, đa phần nhân viên hộ tống xuất thân từ nông dân nghèo khó, lúc trước suýt nữa là bị thổ phỉ bắt nạt, đối xử không hề khách khí với thổ phỉ, ai dám lười biết là đánh, dám chống đối, thì nhốt vào phòng tối nhỏ mấy ngày, thả ra lại bảo đảm cực kì thành thật.

Có điều trước kia thổ phỉ đều là tay sai của quyền quý, sự thành thật của mấy người chỉ là vẻ ngoài, trong bí mật vẫn âm thầm móc nối với nhau, chuẩn bị lãnh đạo thổ phỉ nổi loạn.

Trương Lương phát hiện manh mối, nhưng nhân viên hộ tống anh ta dẫn tới có hạn, sau khi dẹp giặc xong vẫn phải đi ổn định trật tự các nơi, không rút nhân thủ đi tóm gián điệp trong thổ phỉ ra được, hơn nữa chuyên ngành của nhân viên hộ tống là chiến đấu, đối với loại chuyện này cũng không quá am hiểu, thế là viết thư cho Kim Phi, xin chuyển Hàn Phong qua.

Trước khi Hàn Phong tới đã sắp xếp mật thám trà trộn trong thổ phỉ, sau khi tới chưa được mấy ngày, đã tóm được mười mấy tên thổ phỉ có ý đồ nổi loạn, sau đó trong lời dạy bảo sáng sớm, dùng phương thức ác liệt xử tử những thổ phỉ này.

Có mấy thổ phỉ vốn còn không chịu được sự mệt nhọt trong quặng đồng, muốn nổi loạn theo, nhìn thấy thái độ của nhân viên hộ tống đối xử với kẻ nổi loạn kiên quyết như vậy, thủ đoạn ác liệt như thế, đều dồn dập xóa bỏ ý nghĩ nổi loạn, cuối cùng nhân viên hộ tống nói, chỉ cần biểu hiện cho tốt, mấy năm sau là có thể được thả ra.

Những nhân viên hộ tống này thật sự mạnh tay, mệt mấy năm còn hơn là chết đúng không

Thời buổi loạn lạc dùng cách phạt nặng cực kì có lý, bên quân Thiết Lâm, quyền quý Thư Châu hủy hoại lương thực trước khi chạy trốn, mãi tới giờ, quân Thiết Lâm còn đang đuổi giết quyền quý lọt lướt.

Một khi bắt được, tất cả đều đưa về thành Thư Châu để kết án tử hình.

Thủ đoạn đanh thép khiến những quyền quý rục rịch kia hoảng sợ, phát cháo lại lôi kéo được người dân, nên Thư Châu cũng nhanh chóng ổn định.

Tiến triển của Trương Lương và Khánh Hoài ở lưu vực Trường Giang thuận lợi, Lưu Thiết ở lưu vực Hoàng Hà cũng không tệ.

Mặc dù dãn binh ngựa từ thành Du Quan không nhiều như Trương Lương và Khánh Hoài, nhưng tình hình của Lưu Thiết lại là một trong ba đội binh ngựa tốt nhất.

Từ trước tới nay Trung Nguyên luôn sản xuất lương thực, trước đây người dân khó khăn, là vì địa chủ thân hào và quyền quý địa phương quá tham lam, vơ vét lương thực trong tay người dân.

Chúng chỉ giao một phần nhỏ của những lương thực này cho triều đình, số còn lại đều rơi vào tay mình.

Người dân đói sắp chết, nhưng địa chủ thân hào thậm chí thổ phỉ, trong tay đều tích lũy được lượng lương thực lớn.

Trương Lương và Khánh Hoài đều cần Xuyên Thục ủng hộ lương thực, còn sau khi Lưu Thiết từ Hoàng Hà lên bờ, đã chiếm đóng được mấy kho lương thực lớn ngay lập tức, phái binh tập kích mấy ổ thổ phỉ có quy mô khá to, lại thu được một lượng lương thực lớn, hoàn toàn không cần Đông Hải tiếp việc, chỉ lương thực thu được đã đủ để bọn họ phát cháo rồi.

Có điều chỉ phát cháo cho người dân thì không phải kế hoạch lâu dài, cạnh Hoàng Hà phát hiện quặng than có quy mô không nhỏ, khai thác hoàn toàn bằng công nhân cần không ít người làm, Lưu Thiết tuyển công nhân ở các nơi như Phong Lăng, Thanh Ngô, Gia Trí, Tế Thủy, chuẩn bị khai thác quặng than.

Lúc này phía Bắc còn khá lạnh, đất cạnh quặng than vẫn bị đóng băng, nhân lúc này, Lưu Thiết xin một nhóm trụ cột kĩ thuật từ quặng than Hắc Thủy Câu tới tiến hành đào tạo đơn giản.

Đồng thời lại xin một nhóm thợ thủ công từ Đông Hải sang, xây mấy lò gạch cách quặng than không xa, dựng trại thô sơ gần lò gạch.

Cuối tháng giêng, băng tuyết tan rã, trời cũng dần ấm lên, bên Đông Hải đưa tới hai thuyền đồ cuốc chim thuổng xẻng tơi, quặng than Phong Lăng chính thức khởi công.

Nhiều người sức lực lớn, mặc dù khai thức hoàn toàn bằng thủ công, hiệu suất không sao, nhưng khó chống lại với người đông.

Chỉ thổ phỉ mà nhân viên hộ tống bắt được đã có ba ngàn người, lại cộng thêm người dân tuyển từ các nơi tới, gần chục ngàn người rồi.

Trước đây bãi bồi Hoàng Hà hoang vắng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủ đã trở nên nhộn nhịp lạ thường.

Đây là một quặng than nông, cho dù chỉ dùng xẻng đào, dùng cuốc xới, dùng sọt tre vác, gần chục ngàn người cũng ra tay, chỉ tốn nửa tháng, đất dính ở tầng ngoài quặng than đã được dọn dẹp xong.

Đất dính được dọn dẹp cũng không lắng phí, đều trở thành vật liệu làm gạch.

Hàng loạt ngôi nhà mọc lên bên bờ Hoàng Hà.
Chương 2070: Thực sự lãng phí

Con người là loài động vật cấp cao có tiềm năng to lớn, điều họ sợ nhất không phải là nghèo đói mà là tuyệt vọng.

Trước khi Lưu Thiết và những người khác đến, người dân quận Tế Thuỷ đã gần như tuyệt vọng, nhưng giờ họ lại có thể nhìn thấy chút hy vọng.

Đào than là một việc cực kỳ vất vả, Kim Phi đương nhiên sẽ không quỵt tiền của những người công nhân đào than. Tiền lương của những người công nhân mỏ than ở Phong Lăng cũng giống như tiền lương của công nhân mỏ than ở Hắc Thuỷ Câu tại Kim Xuyên.

Chưa nói đến việc làm giàu, nhưng nếu một người đàn ông làm việc chăm chỉ thì dựa vào tiền lương của mình để nuôi sống một gia đình bốn hoặc năm miệng ăn sẽ không phải là vấn đề lớn.

Những tên thổ phỉ làm việc đều có nhân viên hộ tống giám sát, nếu không làm việc chăm chỉ sẽ bị đánh. Tuy nhiên, đại đa số những người bình thường đều làm việc chăm chỉ một cách tự nguyện. Bởi vì làm việc trong các mỏ than sẽ nhận lương theo sản phẩm, càng đào được nhiều than thì tiền công càng cao.

Nhờ có động lực này, mỏ than Phong Lăng vẫn có thể khai thác hàng trăm tấn than mỗi ngày mà không cần máy móc lớn.

Với lượng than lớn như vậy, các khu vực xung quanh huyện Phong Lăng chắc chắn sẽ không thể sử dụng hết, hơn 90% trong số đó sẽ được vận chuyển đến Đông Hải để hỗ trợ dự án thành phố mới.

Nếu muốn vận chuyển than ra ngoài, cần xây dựng một bến tàu và vận chuyển than ra tàu.

Do đó, sự phát triển của các mỏ than đã kéo theo sự phát triển của ngành xây dựng và ngành vận tải xung quanh.

Chỉ trong hơn một tháng, huyện Phong Lăng đầy chết chóc đã được hồi sinh nhờ mỏ than này, đồng thời nó cũng nuôi sống hàng chục nghìn người ở một số huyện xung quanh và gia đình của họ.

Bên bờ Hoàng Hà có nhiều người như vậy, đương nhiên cần có lực lượng vũ trang để duy trì trật tự. Tiêu cục Trấn Viễn vốn đã thiếu nhân lực nên Kim Phi đương nhiên sẽ không chi viện, Lưu Thiết chỉ có thể chiêu mộ người trong số dân thường và công nhân để thành lập lực lượng dân quân.

Nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa đã trở thành hai thanh kiếm sắc bén trong công tác giáo dục tư tưởng cho người dân. Khi Lưu Thiết phát cháo trong thành, điểm đọc nhật báo Kim Xuyên được đặt ngay cạnh lều cháo, đoàn ca múa cũng liên tục đi lưu diễn qua lại giữa các huyện. Với sự nỗ lực của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa, nhiều người đã nhận ra rằng nếu muốn bảo vệ cuộc sống tốt đẹp hiện tại, họ phải đi theo tiêu cục Trấn Viễn để vũ trang.

Ngoài ra, lương và phúc lợi của đội dân quân tương đối cao, cho nên số lượng người đăng ký rất đông.

Những dân quân này đã đặt nền móng cho công cuộc bình định Trung Nguyên trong tương lai và cũng là lực lượng chính cho sự nghiệp đó.

Ở phía Lưu Thiết thuận lợi như vậy, phía Trương Lương và Khánh Hoài ở phía Nam cũng không chịu kém cạnh. Đến đầu tháng hai, mẻ đồng thau đầu tiên đã được luyện ra từ hai mỏ đồng.

Chỉ là đồng thau không được đưa đến Đông Hải mà được vận chuyển dọc sông Trường Giang về Kim Xuyên.

Khi đồng thau được đưa vào kho, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương tình cờ đi ngang qua, nhìn những khối đồng khổng lồ trước mặt, Nhuận Nương kinh ngạc hỏi: “Đương gia, nếu dùng những khối đồng này để đúc tiền đồng thì sẽ đúc được bao nhiêu tiền cơ chứ!"

"Những khối đồng thau này không dùng để đúc tiền", Kim Phi cười nói.

"Vậy cái đó để làm gì vậy?"

“Làm dây điện”, Kim Phi trả lời.

"Làm dây điện? Không phải có chút lãng phí sao?" Nhuận Nương có chút đau lòng.

“Không, dùng chúng để đúc tiền đồng mới thật là lãng phí".

Kim Phi tuy không hiểu nhiều về kinh tế nhưng y cũng biết rằng bản chất của tiền tệ chỉ là một vật trao đổi ngang giá. Vật trao đổi này có thể là vàng, bạc, đồng hoặc những thứ khác.

Trước khi vàng, bạc và đồng trở thành tiền tệ chủ đạo, vỏ sò cũng được dùng làm tiền tệ. Ở kiếp trước của Kim Phi, tiền giấy đã loại bỏ vàng, bạc và đồng để trở thành loại tiền tệ mới.

Theo quan điểm của Kim Phi, việc sử dụng đồng thau để làm dây điện nhằm thúc đẩy phát triển công nghiệp là cách sử dụng đúng đắn nhất, còn việc sử dụng nó để đúc tiền đồng mới là một sự lãng phí thực sự.

Sau khi bình định Trung Nguyên và Giang Nam, Kim Phi chắc chắn sẽ bắt đầu phát hành tiền giấy và thay đổi hệ thống lưu thông tiền tệ hiện tại.

Tuy nhiên, đây là một hạng mục rất phức tạp và có quy mô lớn, nếu không xử lý tốt sẽ gây ra hỗn loạn. Nhuận Nương có lẽ cũng không quan tâm lắm đến chuyện này nên Kim Phi cũng không giải thích quá nhiều.

Quan Hạ Nhi luôn hiểu rằng cô phải tiếp tục học tập để không bị Kim Phi bỏ lại quá xa. Cô chủ động tham gia các lớp học buổi tối và là người nghiêm túc nhất trong việc học.

Gần đây cô thấy Kim Phi đang mày mò nghiên cứu những thứ như máy phát điện, động cơ điện nên khi có thời gian cô sẽ đến hỏi Kim Phi những kiến thức liên quan đến điện.

Nhiều ngày nay, Quan Hạ Nhi đã hiểu được rất nhiều kiến thức cơ bản về điện, dần dần biết được tầm quan trọng của điện đối với sự phát triển sau này.

Vì thế cô ủng hộ Kim Phi dùng đồng làm dây điện, cũng không cảm thấy tiếc đồng thau, ngược lại cô cảm thấy tiếc cho sợi lanh và vải dầu quấn bên ngoài dây điện.

Đồng thau không thể dùng để ăn hay uống, ngoài việc dùng để đúc tiền đồng, nó chỉ có thể dùng để làm dây điện. Tuy nhiên vải lanh và vải dầu thì khác, hiện tại vẫn có rất nhiều người không có quần áo mặc. Các loại vải này có thể dùng để may quần áo, vải dầu cũng có thể dùng làm ô, áo mưa, nói chung là có rất nhiều công dụng.

"Đương gia, vỏ bao bên ngoài dây điện không thể dùng vật liệu khác, nhất định phải dùng vải lanh và vải dầu sao?" Quan Hạ Nhi hỏi.

“Đúng vậy”, Kim Phi thở dài: “Ở Châu Mỹ có một thứ gọi là cao su, chất liệu này thích hợp làm vỏ bọc dây điện hơn vải lanh và vải dầu. Nó có khả năng cách nhiệt tốt hơn, chống ăn mòn cao hơn và độ bền lớn hơn, chỉ tiếc là chúng ta hiện tại không có loại vật liệu đó".

Trên thực tế, ngoài cao su, nhựa cũng là lựa chọn tốt hơn để làm vỏ bọc dây điện, tuy nhiên nhựa là một dẫn xuất của dầu mỏ, để làm ra nhựa cần phải thiết lập một quy trình hóa dầu hoàn chỉnh. Việc này còn khó hơn việc đưa cao su về từ Châu Mỹ.

Nhắc đến Châu Mỹ, Quan Hạ Nhi cũng thở dài: “Không biết chiến thuyền bọc thép hiện tại đang ở đâu, khi nào mới quay trở lại, cũng không biết bọn họ có thể mang về hạt giống mà đương gia nói hay không".

"Hy vọng là có thể!"

Kim Phi nói như vậy, nhưng trong lòng y cũng không có bao nhiêu hi vọng.

Cao su khác với các loại cây trồng khác, nó cần được khai thác từ cây, có quy trình sản xuất hoàn chỉnh. Cho dù là người bản địa ở Châu Mỹ hiện giờ cũng chưa chắc đã phát hiện ra công dụng của cao su.

Hơn nữa, cho dù cây cao su được du nhập về từ Châu Mỹ, thì Trung Nguyên và Giang Nam cũng không thích hợp để trồng. Mà cho dù trồng ở miền Nam thì nhanh nhất cũng phải sáu bảy năm mới thu hoạch được cao su. Tốt hơn là gửi người sang Châu Mỹ để khai thác cao su hoặc phát triển ngành công nghiệp dầu mỏ.

Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi thở dài: "Còn một chặng đường dài phải đi!"

"Không phải đương gia đã nói hay sao, dù đường có xa đi mãi cũng sẽ đến nơi. Chỉ cần cố gắng và tiến về phía trước thì chuyện gì cũng có thể làm được!" Quan Hạ Nhi khuyên nhủ.

"Đúng vậy, dù đường có xa bao nhiêu, cứ đi là sẽ tới nơi", Kim Phi mỉm cười xoa xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi, nàng đúng là rất thông minh!"

“Ta chỉ là một thôn nữ trên núi, làm sao có thể coi là người thông minh?” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Mà này, không phải mấy ngày trước ở phòng thí nghiệm đương gia bàn bạc với Hạc Minh làm máy điện báo sao?"

Mấy ngày trước, Quan Hạ Nhi đến phòng thí nghiệm gọi Kim Phi đi ăn tối, tình cờ nghe được hai thầy trò họ nói về máy điện báo nên cô đã ghi nhớ. Ban nãy thấy tâm trạng Kim Phi không tốt nên cô quyết định chuyển chủ đề.

Quả nhiên, khi nói về phát minh mới của mình, thái độ của Kim Phi lập tức thay đổi: "Hôm qua ta đã làm được, để ta dẫn mọi người đi xem!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK