Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731: Khiêng đi mất

Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, không khỏi khẽ biến sắc.

Sau đó cô ấy thấy Kim Phi bật cười.

“Mặc dù ta thích khối vàng này, nhưng không giống với kiểu thích mà nàng nghĩ!”

Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa: “Ngốc, ta sẽ không trầm mê hoa thơm cỏ lạ đâu!”

“Chàng mới ngốc, ta còn chưa nói gì cả!”

Ngoài miệng Cửu công chúa nói vậy, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô ấy hiếu kì hỏi: “Vậy sao chàng lại thích nó? Chẳng lẽ là vì nó là một khối vàng sao?”

Cô ấy không cho rằng Kim Phi sẽ nông cạn như vậy.

“Không sai, bởi vì nó chính là một khối vàng, nhưng không phải là vàng bình thường!”

Kim Phi đặt đầu trâu vàng lên bàn, giải thích: “Khối vàng tự nhiên lớn như vậy thường xuất hiện ở những nơi có mỏ vàng phong phú, có nghĩa là nếu có đầu trâu vàng xuất hiện thì chứng tỏ xác suất gần đó có mỏ vàng sẽ càng lớn, đầu trâu vàng càng lớn thì mỏ vàng sẽ càng lớn!”

“Ý của chàng là bộ lạc Hắc Hổ đã phát hiện ra một mỏ vàng lớn sao?”

Ánh mắt của Cửu công chúa lập tức trở lên sắc bén.

Bởi vì Kim Phi không muốn đánh thuế nặng lên người dân nên nguồn kinh tế chủ yếu hiện nay của chính quyền Xuyên Thục đều đến từ tài sản tích lũy của địa chủ thu được từ công cuộc đánh cường hào phân chia ruộng đất, và lợi nhuận mà thương hội Kim Xuyên mang lại.

Nhưng đánh thổ hào chỉ là một cuộc mua bán xảy ra một lần, tài sản tích lũy thu được cũng sẽ có ngày tiêu hết.

Phía thương hội Kim Xuyên cùng với việc thành lập các hợp tác xã mua bán và sự tiện lợi cũng ngày càng được chú trọng thì lợi nhuận cũng dần hạ xuống.

Cho nên Cửu công chúa vẫn luôn lo lắng về vấn đề kinh tế của Xuyên Thục

Nếu như có thể tìm thấy một mỏ vàng, vấn đề sẽ được cải thiện rất nhiều.

Vì vậy khi cô ấy nghe Kim Phi nói xung quanh bộ lạc Hắc Hổ có khả năng có mỏ vàng, trong lòng lập tức nổi lên lòng chiếm đoạt.

Đáng tiếc giây sau Kim Phi lại tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh.

“Đừng nghĩ nữa, bộ lạc Hắc Hổ cách Xuyên Thục xa như vậy. Cho dù có mỏ vàng thì việc khai thác và vận chuyển đều vô cùng phiền phức!”

Kim Phi lấy ra một cái kính lúp, vừa quan sát đầu trâu vàng, vừa nói: “Hơn nữa bộ lạc Hắc Hổ một lúc gửi tới nhiều vàng như vậy làm quà, chứng tỏ vàng trong tay bọn họ còn nhiều hơn nữa. Bọn họ đã khai thác nhiều như vậy rồi, có lẽ cũng không còn lại được bao nhiêu!”

Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, không khỏi có phần nhụt chí.

Đúng vậy, sản lượng của một mỏ vàng là có hạn, nếu bộ lạc Hắc Hổ sẵn sàng tặng nhiều đầu trâu vàng tới vậy, chứng tỏ bọn họ đã gần như khai thác hết mỏ vàng ấy rồi!

Nhưng thấy Kim Phi cầm kính lúp tựa vào đầu trâu vàng quan sát, cô ấy không khỏi càng tò mò: “Nếu đã như vậy, sao phu quân vẫn còn hứng thú với đầu trâu vàng đến vậy chứ?”

“Bởi vì khoáng sản liên kết của nó!” Kim Phi trả lời.

“Khoáng sản liên kết sao?” Cửu công chúa hỏi: “Khoáng chất khác là gì?”

“Khoáng sản liên kết chính là từ để chỉ trong một mỏ chứa hơn hai loại khoáng sản, hai loại khoáng sản này chính là khoáng sản liên kết của nhau!”

Kim Phi giải thích: “Ví dụ mỏ vàng luôn luôn xen lẫn với các khoáng sản khác như mỏ bạc, mỏ đồng, mỏ chì. Chỉ là có vài khoáng sản liên kết có hàm lượng quá thấp, giá trị khai thác không lớn nên bọn họ chỉ khai thác khoáng sản có giá trị tương đối cao mà thôi!”

“Thì ra còn có kiến thức này!” Cửu công chúa tiến lên ôm lấy cổ Kim Phi, vẻ mặt sùng bái nói: “Phu quân thật là thông thái, việc gì cũng biết!”

Mặc dù Kim Phi biết Cửu công chúa đang muốn làm y vui, nhưng có người đàn ông nào lại từ chối sự sùng bái của người yêu cơ chứ?

Thế là Kim Phi quay đầu hôn Cửu công chúa một cái, coi như khen thưởng.

Cửu công chúa cố tỏ vẻ giận dữ trợn mắt nhìn Kim Phi, rồi hỏi: “Nếu giá trị của khoáng sản liên kết không lớn, vậy tại sao phu quân lại còn hứng thú với khối đầu trâu vàng này chứ?”

“Không có gì là tuyệt đối, đa số các khoáng sản liên kết có giá trị không lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả các khoáng sản liên kết đều như vậy!”

Kim Phi vừa quan sát, vừa nói: “Nói không chừng mỏ vàng này chỉ là khoáng sản liên kết của một loại khoáng sản khác, chỉ là bộ lạc Hắc Hổ không nhận ra khoáng sản đó mà thôi?”

Thực ra những chuyện như vậy đã từng xảy ra rất nhiều lần trong lịch sử.

Kỹ thuật luyện kim không ngừng tiến bộ cùng với kỹ thuật công nghiệp. Trước khi một số loại kỹ thuật được hiện thực hóa, một số quặng kim loại dù có đặt ở trước mặt công nhân luyện kim bọn họ cũng không nhận ra, chứ đừng nói đến việc luyện kim.

Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên: “Có phải phu quân hoài nghi mỏ vàng này còn có khoáng sản liên kết mà bộ lạc Hắc Hổ không biết?”

“Ta chỉ là hoài nghi mà thôi, bây giờ vẫn chưa thể chắc chắn!”

Kim Phi vừa nói, vừa lấy ra hai thỏi vàng từ chiếc hòm lớn dưới mặt đất, đặt lên bàn quan sát.

Quan sát một hồi, y cau mày nói: “Không được, nhìn không rõ, ta phải mang chúng tới phòng thí nghiệm, ở đó có công cụ!”

Cửu công chúa nghe vậy vội vàng nói: “Ta cũng đi!”

Phải biết rằng bình thường Cửu công chúa là một người cuồng công việc, chính là kiểu người thường đến giờ ăn cơm nhưng không gọi nổi.

Thế nhưng lần này lại chủ động yêu cầu đến phòng thí nghiệm, khiến Kim Phi có phần kinh ngạc.

Y vừa thu dọn đầu trâu vàng và thỏi vàng, vừa hỏi: “Nàng không xem tấu chương nữa à?”

“Vừa bị Trần tú tài quấy rầy nên tâm trạng không tốt, xem không vào, tới phòng thí nghiệm coi như để giải tỏa tâm trạng.”

Cửu công chúa ra hiệu cho Châu Nhi tới giúp đỡ, còn mình thì ôm lấy cánh tay Kim Phi: “Ta đã rất lâu không tới phòng nghiên cứu xem chàng làm việc rồi!”

“Có phải cảm thấy đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất không?” Kim Phi cười trêu ghẹo.

“Đúng vậy.” Cửu công chúa nghiêm túc gật đầu.

Cô ấy từng tới phòng nghiên cứu tìm Kim Phi vài lần, mặc dù lúc đó trên quần áo Kim Phi có vài vết dầu, nhưng dáng vẻ làm việc nghiêm túc của y quả thực khiến Cửu công chúa cảm thấy bị thu hút.

Kim Phi liếc nhìn Châu Nhi, ghé sát tới bên tai Cửu công chúa lặng lẽ nói một câu.

Hiếm thấy Cửu công chúa đỏ mặt, xấu hổ đánh Kim Phi một cái, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Vừa nãy Kim Phi chỉ là thuận miệng trêu ghẹo Cửu công chúa, ai ngờ cô ấy lại thực sự đồng ý.

Chỉ cần tưởng tượng một chút về cảnh tượng ấy, Kim Phi không khỏi cảm thấy nóng lên.

Mặc dù Châu Nhi không nghe rõ Kim Phi nói gì với Cửu công chúa, nhưng vẫn có thể đoán ra được đại khái.

Cho dù cô ấy đã quen với việc này, động tác trên tay cũng không hề dừng lại, nhưng gò má lại không tự chủ mà đỏ lên một chút.

Sợ bị Cửu công chúa và Kim Phi phát hiện, Châu Nhi nhanh chóng cho đầu trâu vàng và thỏi vàng vào trong hòm, tự mình ôm một rương nhỏ, sau đó gọi Ngự Lâm Quân tới khiêng rương lớn.

Cửu công chúa phát hiện sự thay đổi của Châu Nhi, nhưng cô ấy xuất thân trong hoàng cung, từ nhỏ đã thấy qua đủ loại chuyện, từ lâu đã quen với chuyện này.

Kim Phi là người có thần kinh thô, lúc này còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, căn bản không nhận ra sự khác thường của Châu Nhi.

Châu Nhi gọi mấy Ngự Lâm Quân tới khiêng rương đi ở phía trước, Kim Phi dẫn theo Cửu công chúa đi ở giữa, Châu Nhi ôm hòm đựng đầu trâu vàng đi theo phía sau Cửu công chúa.

Thiết Thế Hâm tiễn Nathan trở về, đúng lúc thấy Kim Phi và một hàng người khiêng rương rời khỏi ngự thư phòng.

Dựa theo quy định, chỗ vàng này phải do bộ Hộ ghi chép lại, sau đó giao cho quốc khố, rồi bộ Hộ sẽ lấy để chi trả cho các hạng mục.

Khắp Xuyên Thục đều cần tiền, Thiết Thế Hâm là người phụ trách viện Khu Mật, mỗi ngày đều có thể nhận được rất nhiều công văn đòi tiền, vừa nãy trên đường trở về, ông ta đã nghĩ xong những chỗ dùng số vàng này rồi.

Ai ngờ Kim Phi và Cửu công chúa lại khiêng vàng đi mất.
Chương 1732: Nhôm

Nathan nói, số vàng này là tặng cho Cửu công chúa.

Theo một nghĩa nào đó, đây là đồ cá nhân của Cửu công chúa.

Nếu là quan viên khác, họ sẽ coi như không nhìn thấy.

Nhưng Thiết Thế Hâm lại khác, nếu ông ta có ý thức này thì ngay từ đầu đã không bị xa lánh trong triều.

Theo quan điểm của ông ta, thiên hạ là của Cửu công chúa, đồ của Cửu công chúa cũng là của người dân trong thiên hạ.

Nhìn thấy Cửu công chúa chuẩn bị mang vàng đi, Thiết Thế Hâm chạy bước nhỏ qua qua định ngăn lại, bắt đầu khóc than: “Bệ hạ, Kim tiên sinh, bộ Hộ sắp cạn kiệt rồi, số tiền này để lại cho quốc khố đi!”

Cửu công chúa cũng không định chiếm làm của riêng, lại bị Thiết Thế Hâm hiểu lầm như vậy thì sầm mặt nói: “Ông tưởng trẫm không xem sổ sách sao, bạc trong quốc khố ít nhất còn có thể dùng một hai năm, bộ Hộ sao lại cạn kiệt được?”

“Đó là tấu chương xin bạc dâng lên đều bị viện Khu Mật ngăn cản, bệ hạ không thấy được!”

Thiết Thế Hâm đau khổ nói: “Nếu là rộng mở ngân sách chi tiêu, bạc trong quốc khố chỉ sợ là không trụ nổi một tháng!”

“Ngươi coi trẫm là kẻ tiêu xài hoang phí, cứ phải rải tiền ra ngoài mới chịu được chắc?”

Cửu công chúa không muốn lằng nhằng với Thiết Thế Hâm nữa, tức giận nói: “Yên tâm đi, trẫm không cần số tiền này, là phu quân thấy tò mò với số vàng đó, muốn đưa đến phòng thí nghiệm nghiên cứu!"

Thiết Thế Hâm nghe vậy thì không giận nữa mà cười tủm tỉm lui sang một bên.

Nếu Kim Phi là thần giữ của thì sẽ không dùng tiền của mình để làm công cuộc ra công cứu giúp.

Cho nên Thiết Thế Hâm cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của Kim Phi, hơn nữa còn thầm mong Kim Phi có thể nghiên cứu ra cách biến cát thành vàng, như vậy Xuyên Thục sẽ không bao giờ bị thiếu tiền nữa.

Ý tưởng này thật hoang đường, nhưng Thiết Thế Hâm lại rất chờ mong.

Bởi vì những phát minh trước đây của Kim Phi chính là điều không tưởng trong mắt Thiết Thế Hâm.

Kim Phi có thể biến mỡ lợn thành xà phòng tẩy dầu, tại sao lại không thể biến đá thành vàng?

Cũng may Kim Phi không biết Thiết Thế Hâm nghĩ như vậy, không thì chắc chắn sẽ hộc máu.

Thiết Thế Hâm tránh đường, Ngự Lâm Quân tiếp tục tiến về phía trước, giao vàng cho phòng thí nghiệm trong xưởng luyện sắt.

Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, nhìn thấy Ngự Lâm Quân đổ một đống vàng ra, hai người đều trợn tròn mắt.

Đầu tiên là chào Kim Phi và Cửu công chúa, sau đó Vạn Hạc Minh nhịn không được hỏi: “Tiên sinh, ngài đánh cướp Thần Tài đấy à?”

“Đừng có lắm chuyện, mang kìm, cưa ra đây!”

Kim Phi đập cho Vạn Hạc Minh một cái, Vạn Hạc Minh tung ta tung tăng chạy đi lấy công cụ.

Mang kìm qua xong, Kim Phi lấy đầu trâu vàng ra, cầm kìm vặn gãy một cái sừng trâu trong số đó.

Nếu để người sưu tầm đầu trâu vàng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhảy lên mắng Kim Phi phí phạm của trời.

Đáng tiếc phòng thí nghiệm không có người sưu tầm đầu trâu vàng, chỉ có Cửu công chúa và ba người đàn ông khoa học công nghệ.

Bọn họ không quan tâm vàng, chỉ quan tâm vì sao đang yên đang lành Kim Phi lại muốn cắt miếng vàng nguyên vẹn ra thôi!

Sau khi Kim Phi cắt đoạn vàng ra thì cầm kính lúp, cẩn thận quan sát.

Vạn Hạc Minh rất muốn hỏi một chút Kim Phi đang nhìn cái gì, nhưng vừa bị Kim Phi mắng xong nên không dám, vì thế bèn ra hiệu cho Lưu Bất Quần.

Lưu Bất Quần cũng tò mò, thấy Kim Phi bỏ kính lúp xuống liền tò mò hỏi: “Tiên sinh, ngài đang quan sát cái gì vậy?”

“Xem quặng cộng sinh của mỏ vàng này là gì!”

Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần có tài năng về khoa học kỹ thuật tốt hơn Mãn Thương rất nhiều, Kim Phi cũng đặt nhiều kỳ vọng vào họ.

Vì thế y kiên nhẫn giới thiệu ngắn gọn cho hai người về các quặng cộng sinh trong khu mỏ.

“Thì ra là thế,” Vạn Hạc Minh khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy tiên sinh có thể xác định được quặng cộng sinh của mỏ vàng này là gì không?”

“Đánh giá từ dư lượng khoáng chất trong thỏi vàng và đầu trâu vàng thì mỏ vàng này ít nhất có hai loại quặng cộng sinh, là chì và nhôm!” Kim Phi trả lời.

Đầu trâu vàng chính là một cục vàng tự nhiên có hình dạng giống như đầu con trâu, chưa được nấu chảy và có nhiều lỗ.

Tất cả các lỗ hổng và khoảng trống có thể đều đã được làm sạch, nên Kim Phi mới cắt một sừng của đầu trâu vàng ra xem.

Vì trong mặt cắt của sừng có khoáng chất không thể làm sạch được.

Kim Phi đánh giá từ những khoáng sản này và phát hiện ra rằng các khoáng chất cộng sinh của đầu trâu vàng có lẽ là chì và nhôm.

Chì là kim loại được con người phát hiện tương đối sớm, Cửu công chúa và ba người khác đều biết về nó, nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến nhôm.

Trên thực tế, trong lịch sử đời trước của Kim Phi, nhôm được phát hiện cũng tương đối muộn.

“Nhôm cũng là một kim loại như vàng, bạc, đồng và sắt. Nó rất nhẹ và khả năng dát mỏng cao, sau khi được hợp kim hóa với sắt, nó có thể ngăn chặn rất tốt sự ăn mòn của sắt. Tóm lại, nó rất hữu ích, có trữ lượng khoáng sản rất phong phú, cao hơn nhiều so với vàng, bạc, đồng và sắt!" Kim Phi giải thích.

“Nếu trữ lượng nhôm cao như vậy, tại sao mọi người đều phát hiện ra vàng, bạc, đồng và sắt mà lại không phát hiện ra nhôm?” Vạn Hạc Minh hỏi.

“Bởi vì quặng nhôm rất khó tinh luyện!”

Nhôm có đặc tính oxy hóa rất yếu, khó bị khử từ các hợp chất khác nên rất khó tinh luyện.

Đây cũng chính là lý do tại sao nhôm được phát hiện tương đối muộn ở đời trước.

“Vậy tiên sinh có cách tinh luyện không?” Vạn Hạc Minh hỏi.

“Đương nhiên!” Kim Phi tự hào gật đầu.

“Nhôm có thể dùng để làm gì?" Lưu Bất Quần hỏi: "Nó có thể dùng làm tiền như vàng, bạc, đồng không, hay có thể dùng để chế tạo đồ dùng như sắt không?"

“Nếu muốn, chúng ta có thể biến nó thành tiền tệ, nhưng ta cảm thấy không cần thiết, cứ làm thành dụng cụ thì thích hợp hơn!” Kim Phi trả lời.

Vật càng hiếm càng quý, vàng có thể làm tiền là vì số lượng có hạn, hơn nữa tính chất ổn định, không dễ bị hư hỏng.

Bạc cùng đồng cũng tương tự, ngoại trừ trữ lượng của chúng nhiều hơn vàng nên giá trị của chúng thấp hơn.

Tương tự như vậy, nhôm cũng là kim loại có tính chất ổn định, nếu số lượng ít có thể dùng làm tiền tệ.

Trên thực tế, trong lịch sử đời trước của Kim Phi, khi nhôm lần đầu tiên được phát hiện, sản lượng rất thấp do gặp khó khăn trong việc tinh luyện, dẫn đến nhôm từng có giá ngang với vàng.

Nhiều danh nhân lịch sử đã sử dụng sản phẩm nhôm và tự hào vì điều này.

Đáng tiếc tình trạng này không kéo dài lâu.

Với sự cải tiến của công nghệ tinh luyện, sản lượng nhôm ngày càng cao, chỉ trong thời gian rất ngắn, giá trị của nhôm đã giảm hàng nghìn lần.

Nếu Kim Phi chỉ là một địa chủ hoặc là thương nhân bình thường, y sẽ vận hành các sản phẩm nhôm, kiểm soát sản lượng quặng nhôm, tăng giá nhôm và vận chuyển hàng hóa từ từ, giống như việc vận hành hạt thủy tinh và xà phòng, từ đó có thể kiếm được cả đống tiền.

Nhưng bây giờ toàn bộ Xuyên Thục đều là của Kim Phi, làm loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Vì thế Kim Phi bỏ qua bước này, phát hiện quặng nhôm thì sẽ khai thác mạnh.

“Vậy nhôm có thể làm được cái gì?” Vạn Hạc Minh nghiêng đầu hỏi.

“Nhôm có rất nhiều công dụng, có thể dùng để chế tạo rất nhiều thứ, chẳng hạn như áo giáp, cửa ra vào, cửa sổ, v.v., đều có thể làm bằng hợp kim nhôm. Thứ này không chỉ nhẹ hơn, chắc chắn hơn mà còn có thể ngăn ngừa rỉ sét!” Kim Phi trả lời nói.

Nói xong, y còn thầm nhủ: “Còn có thể dùng để dẫn điện!”
Chương 1733: Tỷ tỷ đánh ta

Điện khí hóa là con đường duy nhất để phát triển công nghiệp và đó cũng là một trong những mục tiêu mà Kim Phi theo đuổi ở thế giới này.

Nhưng muốn phát triển điện lực cần phải xây dựng nền tảng công nghiệp vững chắc ngay từ giai đoạn đầu.

Trong số đó, truyền tải điện và vận chuyển vật chất là những vấn đề nan giải.

Nếu dùng dây đồng thì giá thành quá cao, đồng vẫn là một loại tiền tệ mạnh trong thời đại này, nếu dùng để làm dây điện thì có lẽ rất nhanh sẽ bị người ta trộm mất.

Nhôm có trữ lượng khoáng sản cao, giá trị thấp hơn nhiều so với đồng, tính dẫn điện tốt, nếu khai thác được quặng nhôm quy mô lớn thì sẽ có điều kiện tiên quyết để truyền tải điện.

Ngoài ra, hợp kim nhôm cũng sẽ được sử dụng rộng rãi trong các phương diện khác.

Trước đây Kim Phi đã cử một số lượng lớn đội tìm mỏ để họ tìm kiếm các mỏ khoáng sản trên khắp Xuyên Thục, bao gồm cả quặng nhôm.

Tiếc là đội tìm mỏ vẫn luôn không tìm được.

Không ngờ lần này lại phát hiện ở đầu trâu vàng mà bộ lạc Hắc Hổ gửi đến.

Dù cho cuối cùng không chiến thắng được bộ lạc Hắc Hổ, không xây dựng được xưởng luyện kim ở trên cao nguyên nhưng với những hàng mẫu này, đội tìm mỏ sẽ biết quặng nhôm trông như thế nào, khi ra ngoài thăm dò sẽ có tiêu chuẩn để tham khảo, điều này làm tăng khả năng thành công lên rất nhiều.

Sau khi nghe Kim Phi giới thiệu, Vạn Hạc Minh trở nên rất quan tâm đến nhôm và bám lấy Kim Phi hỏi rất nhiều vấn đề.

Trong phòng không có người ngoài, Kim Phi cũng không có bí mật gì, Vạn Hạc Minh hỏi cái gì thì y sẽ trả lời cái đó.

Lưu Bất Quần không phải là đệ tử của Kim Phi, biết bản thân không có tư cách đặt câu hỏi nên chỉ đứng bên cạnh nghe, nhưng vẫn thu hoạch được rất nhiều.

Ngay cả Cửu công chúa cũng nghe với vẻ rất thích thú.

Việc giảng dạy này kéo dài cho đến khi phía bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen mới kết thúc.

Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần cùng nhau rời đi, vừa đi vừa thảo luận.

Kim Phi và Cửu công chúa cũng sóng vai nhau cùng đi đến nhà ăn.

Bình thường vào giờ này nhà ăn vô cùng náo nhiệt nhưng hôm nay lại vắng tanh.

Kim Phi tưởng rằng bốn đứa nhỏ lại bị giáo viên giữ ở trên lớp vẫn chưa trở về, kết quả khi vừa bước vào lại nhìn thấy bốn đứa nhỏ đang ngồi ở chiếc bàn ăn nhỏ.

Chỉ là bốn người thường ngày rất ồn ào nay đều ngồi rất trật tự, không ai dám động vào bất kỳ món ăn nào trên bàn, bát đũa cũng được đặt ngay ngắn.

Kim Phi nhìn kỹ một cái thì phát hiện khuôn mặt của Tiểu Nga vẫn còn đẫm nước mắt.

Tiểu Nga chính là người thống trị trong làng, hơn nữa cô bé rất ương bướng, thường xuyên trèo lên cây trong viện rồi ngã xuống, hầu như chưa bao giờ khóc.

Vì vậy Kim Phi tò mò hỏi: “Tiểu Nga, muội làm sao vậy? Ai bắt nạt muội?”

Không hỏi thì không sao, Kim Phi vừa hỏi như thế thì Tiểu Nga bật khóc ngay lập tức.

“Tỷ phu, huynh... huynh phải quyết định thay ta...”

Tiểu Nga khóc đến không nói nên lời: “Tỷ tỷ... tỷ tỷ... tỷ đánh ta!”

“Ta còn tưởng có chuyện gì cơ chứ!” Kim Phi cười nói: “Tỷ muội đánh muội thì có gì hiếm đâu?”

Kể từ khi Tiểu Nga ầm ĩ đòi nha hoàn thì Quan Hạ Nhi đã đặc biệt nghiêm khắc với Tiểu Nga, gần như việc Tiểu Nga bị đánh đã trở thành thói quen rồi.

“Lần này... không giống!” Tiểu Nga càng khóc thảm thiết hơn: “Lần này tỷ ấy... cầm roi... quất ta!”

Tiểu Nga vừa nói vừa cởi quần áo.

Tiểu Nga vẫn còn là một đứa trẻ nên Kim Phi cũng không hề kiêng dè.

Mặc dù Quan Hạ Nhi vẫn thường xuyên đánh Tiểu Nga nhưng cô chỉ véo tai hoặc dùng ngón tay gõ vào đầu cô bé, cho dù có dùng đồ vật để đánh cô bé thì cũng dùng cành cây hay giày chứ chưa bao giờ dùng roi.

Nhưng lúc này trên lưng Tiểu Nga có vài vết roi.

“Quả thật lần này tỷ tỷ của muội xuống tay có hơi nặng, đợi chút nữa ta nói nàng ấy!”

Sắc mặt Kim Phi âm trầm nói.

Đang nói chuyện thì Quan Hạ Nhi bưng mâm đi vào, tình cờ nghe được Kim Phi nói như thế: “Sao cậu không hỏi muội ấy tại sao ta lại đánh muội ấy?”

Nói xong cô đặt mâm xuống rồi lại đi vào bếp.

“Đúng rồi, vì sao tỷ tỷ của muội lại đánh muội?” Kim Phi nhìn Tiểu Nga.

“Bởi vì tỷ ấy không nói đạo lý, muốn đánh ta!” Tiểu Nga khóc nói.

Kim Phi không để ý cô bé mà nhìn về phía Lý Đậu Đậu lớn tuổi nhất.

Lý Đậu Đậu nhìn Tiểu Nga, rồi lại nhìn Kim Phi, thấp giọng nói: “Phu nhân hầm một nồi canh gà, sau khi chúng ta trở về, Nhuận Nương phu nhân sợ chúng ta đói nên đã múc cho mỗi người một bát, Tiểu Nga nói canh gà rất ngon, nhất định Tiểu Bảo sẽ thích nên mang canh gà cho Tiểu Bảo uống!”

“Tiểu Bảo là ai?” Kim Phi hỏi.

“Tiểu Bảo chính con thú ăn sắt mà chúng ta đã nhặt về, sư phụ, huynh quên rồi à?” A Xuân trả lời với đôi mắt to chớp chớp.

“Cái này...”

Kim Phi còn tưởng Tiểu Bảo là đứa trẻ tội nghiệp nhà người khác nhưng hóa ra lại là con gấu trúc được nhặt về.

Trước đây Quan Hạ Nhi sống rất khổ sở, mặc dù giờ đây đã có điều kiện nhưng cô vẫn luôn rất tiết kiệm, lại càng chú ý đến việc ăn uống hơn.

Nếu không phải chiêu đãi khách thì trên bàn ăn nhà Kim Phi thường xuyên xuất hiện đồ ăn thừa được hâm nóng lại.

Cửu công chúa không bao giờ ăn đồ thừa, Kim Phi thì thỉnh thoảng ăn một chút, phần lớn đều bị Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và bốn đứa nhỏ ăn hết.

Khi lần đầu tiên Quan Hạ Nhi được ăn thịt gà núi thì hạnh phúc đến mức lén lút khóc trong chăn.

Tiểu Nga bưng canh gà cho gấu trúc, chẳng trách cô lại tức giận như thế.

“Tiểu Nga, lúc đấy muội nghĩ cái gì vậy?” Kim Phi nói không lên lời nhìn Tiểu Nga: “Muội không biết tỷ tỷ của muội không nỡ bỏ lương thực đi hay sao? Ở trường học muội chưa được học bài ‘tấm lòng của người nông dân’ hay sao?”

“Ta... lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy!”

Tiểu Nga biết mình sai nên giọng điệu trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

Khi đó, tất cả những gì cô bé có thể nghĩ đến là chú gấu trúc dễ thương, hoàn toàn không hề suy nghĩ về hậu quả của nó.

Kết quả là cô bé bị đánh một trận chỉ đổi được một bát canh gà, còn làm bỏng miệng của gấu trúc, gấu trúc cũng không uống.

“Sau này nhớ kĩ một chút.” Kim Phi sửa soạn lại quần áo cho Tiểu Nga: “Đợi chút nữa nhớ nhận lỗi với tỷ tỷ của muội, sau này không được lãng phí lương thực nữa, biết chưa? Muội còn nhỏ, có thể đã quên những ngày đói bụng của ngày xưa, nhưng muội phải biết, giờ đây mỗi ngày ở Giang Nam và Trung Nguyên đều có vô số người dân vẫn còn đói bụng, thậm chí còn có người chết đói!”

“Ta biết rồi!” Tiểu Nga hoàn toàn cúi đầu.

Thực ra, cô bé vẫn chưa hoàn toàn quên đi những ngày đói bụng trước kia.

Cảm giác nhìn thấy chân ghế cũng muốn cắn một cái là cảm giác vô cùng dày vò mà có lẽ cả đời này cô bé cũng không thể quên được.

“Còn có mấy người các muội nữa, gần đây tính tình của Hạ Nhi tỷ tỷ không tốt, các muội không được chọc tức nàng ấy, biết chưa?” Kim Phi nhắc nhở ba đứa nhỏ còn lại.

Bình thường dù có tức giận đến mấy thì Quan Hạ Nhi cũng không động đến roi.

Hôm nay phỏng chừng là do công chúa Lộ Khiết vẫn luôn hôn mê, trong lòng sốt ruột mà Tiểu Nga lại vô tình chạm vào họng súng.

Ba đứa nhỏ còn lại nghe vậy bèn gật đầu liên tục.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi lại bưng nồi cơm đi đến, Tiểu Nga cúi đầu đứng dậy, túm lấy quần áo của mình đi đến bên cạnh Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, muội sai rồi, tỷ phu đã dạy dỗ muội rồi, sau này muội sẽ không bao giờ lãng phí lương thực nữa!”

“Canh gà là do Nhuận Nương tỷ tỷ của muội hầm để bổ sung sức khỏe cho Thiên Tầm tỷ tỷ, đừng tưởng rằng chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được chuyện này!” Quan Hạ Nhi nói: “Từ hôm nay trở đi, muội sẽ không được ăn đùi gà trong vòng một tháng!”

“Ồ.” Tiểu Nga cam chịu gật đầu.

“Còn con thú ăn sắt đó, hãy nhanh chóng ném nó đi cho ta!”
Chương 1734: Hài lòng

Trước khi đến nhà Kim Phi thì Tiểu Nga đã suýt chết đói, cô bé đã từng ăn cả vỏ cây và rễ cỏ nên không kén chọn đồ ăn, Quan Hạ Nhi không cho cô bé ăn đùi gà thì chỉ cần một bát cơm trắng cũng được.

Cô bé làm sai thì sẽ sẵn lòng nhận phạt.

Nhưng Quan Hạ Nhi nói muốn vứt gấu trúc đi thì Tiểu Nga lập tức không đồng ý.

“Tỷ tỷ, là muội đã mang canh gà cho Tiểu Bảo mà, nhưng nó cũng có ăn đâu, tỷ muốn đánh muội thì đánh, muốn mắng thì mắng, vì sao phải vứt Tiểu Bảo đi?”

Tiểu Nga nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tiểu Bảo không ăn đồ ăn, nó chỉ ăn cây trúc, cây trúc cũng là do bọn muội lên núi lấy về, cũng không quấy rầy người khác, sao tỷ lại muốn vứt nó đi?”

Bình thường Tiểu Nga không bao giờ cãi lại Quan Hạ Nhi, khi Quan Hạ Nhi giáo huấn cô bé thì cô bé cũng chỉ lắng nghe, hiếm khi bào chữa cho mình.

Nhưng để cứu con thú ăn sắt thì không còn cách nào khác là phải giải thích.

Ba đứa nhỏ còn lại cũng ngẩng đầu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt mong chờ.

“Nó không làm phiền người khác, nhưng nó cũng là một con gấu con, bây giờ còn nhỏ nên không làm hại người, nhưng khi lớn lên sẽ làm hại người!”

Quan Hạ Nhi nói: “Hơn nữa từ khi các muội nuôi con thú ăn sắt này thì không có hứng thú đọc sách, ngày nào cũng cứ tan học là sẽ ra sau núi đốn trúc cho nó ăn, ta thấy các muội còn không quan tâm đến mẹ của chúng ta nhiều như thế!”

“Trước đây cũng không có hứng thú đọc sách...” Tiểu Nga nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Muội nói cái gì?”

“Ta nói không phải mẹ của chúng ta đã có tỷ và đại ca rồi hay sao? Muội còn nhỏ, cũng không giúp được gì!”

Tiểu Nga nói: “Hơn nữa bây giờ thân thể của mẹ càng ngày càng tốt, mấy hôm trước muội về còn thấy mẹ đang xách nước tưới rau đấy!”

Thời phong kiến lập gia đình sớm, thật ra tuổi tác của mẹ của Quan Hạ Nhi là Quan Lưu Thị không lớn lắm, chỉ là trước đây nhà bà ta quá nghèo, bận rộn suốt ngày vẫn không đủ ăn nên nhìn có vẻ già nua.

Bây giờ có Quan Hạ Nhi giúp đỡ nên cả nhà cũng không còn phải lo chuyện ăn uống nữa.

Sau khi ăn uống đầy đủ và tinh tế hơn, sức khỏe của Quan Lưu Thị ngày càng tốt hơn, hai năm qua, mái tóc vốn đã bạc trắng của bà ta cũng đã chuyển sang màu đen rồi, cái lưng còng cũng dần thẳng lên.

Trước đây bà ta phải dùng nạng để đi lại nhưng bây giờ đã có thể xách nước tưới rau.

“Ta và đại ca hiếu kính mẹ thì đấy là tấm lòng của chúng ta, muội cũng là con gái của mẹ thì cũng phải hiếu kính với bà ấy!”

Quan Hạ Nhi nói: “Muội nói nhiều như vậy thì cũng không thể nuôi thú ăn sắt nữa!”

Tiểu Nga thấy Quan Hạ Nhi không hiểu thì chỉ có thể rưng rưng nước mắt nhìn Kim Phi: “Tỷ phu...”

Ba đứa nhỏ còn lại cũng nhìn Kim Phi với vẻ mặt đáng thương.

Kim Phi thấy thế thì bất đắc dĩ thở dài.

Lúc này Quan Hạ Nhi vừa mới mắng Tiểu Nga xong, nếu y giúp Tiểu Nga nói giữ lại gấu trúc nhỏ thì chẳng phải sẽ chống lại Quan Hạ Nhi hay sao?

Với tính cách của Quan Hạ Nhi, nếu Kim Phi mở miệng thì rất có thể cô sẽ đồng ý.

Nhưng tôn trọng chính là giúp đỡ lẫn nhau, Quan Hạ Nhi tôn trọng y thì y cũng phải tôn trọng đối phương, quan tâm đến cảm xúc của đối phương!

Vì vậy, Kim Phi không nói giúp Tiểu Nga ngay lúc đó mà chỉ lạnh lùng nói: “Ăn cơm trước đi, những chuyện khác thì để nói sau đi!”

“Ồ!” Tiểu Nga có hơi thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm.

Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Kim Phi một cái rồi mới xoay người đi vào phòng bếp.

Quả thật vừa rồi cô có chút lo lắng về việc Kim Phi sẽ phản đối, bởi vì Tiểu Nga là muội muội của cô, nếu Kim Phi phản bác cô trước mặt Tiểu Nga thì sau này cô sẽ không thể quản lý Tiểu Nga được nữa.

“Vũ Dương, nàng ăn trước đi, ta đi giúp Hạ Nhi bưng thức ăn!”

Kim Phi nói với Cửu công chúa một câu rồi đi theo Quan Hạ Nhi vào phòng bếp.

Cửu công chúa gật đầu rồi ngồi xuống, nhưng cũng không động đũa.

Bởi vì cô ấy biết Kim Phi bảo đi bưng thức ăn chỉ là cái cớ mà thôi.

Sự thật chính là như thế, sau khi Kim Phi đi vào phòng bếp thì tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

“Đương gia, chàng muốn khuyên ta giữ lại thú ăn sắt sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Ta chưa bao giờ thấy đám người Tiểu Nga quan tâm đến bất cứ điều gì nhiều như vậy. Có lẽ đối với họ, Tiểu Bảo không phải là thú ăn sắt mà là bạn cùng chơi, nếu trực tiếp vứt nó đi như thế thì họ sẽ rất đau lòng.

Tiểu Nga, Linh Nhi và A Xuân thì còn dễ nói, nhưng quan trọng là Đậu Đậu!”

Quan Hạ Nhi nghe được lời này thì cũng hơi do dự.

Trước đây, Lý Đậu Đậu vô cùng tự kỷ, nhưng gần đây cô bé đã khá hơn một chút, nếu ném con thú ăn sắt đi thì sẽ kích động đến cô bé, vậy sau này sao có thể nhìn mặt Lý Địch?

“Nhưng từ khi nuôi con thú ăn sắt này, mấy đứa nhỏ đều không có hứng thú đọc sách nữa, ngày nào sau khi tan học cũng lên núi đốn trúc cho nó ăn!”

“Trước kia bọn họ có đọc sách sau khi tan học à?” Kim Phi hỏi ngược lại.

“Cái này...” Quan Hạ Nhi câm nín luôn.

Đúng vậy, trước khi nuôi thú ăn sắt thì sau khi tan học mấy đứa nhỏ cũng không làm bài tập về nhà mà chạy nhảy khắp nơi.

“Chẳng phải sau giờ học lên núi đốn trúc cho Tiểu Bảo ăn sẽ tốt hơn là chạy quanh làng gây rắc rối sao?” Kim Phi hỏi ngược lại.

“Nhưng thú ăn sắt nhìn thì ngốc nghếch, nhưng thực chất là một con gấu, bây giờ còn bé nên không sao, một khi nó lớn lên thì nó dùng một bàn tay cũng có thể đập chết Tiểu Nga!”

Mặc dù những con gấu trúc mà y nhìn thấy trong sở thú ở đời trước trông rất dễ thương và cũng có thể chung sống hòa bình với những nhân viên chăn nuôi, nhưng đó là kết quả của quá trình thuần hóa của các chuyên gia sở thú.

Gấu trúc ở thời đại này đều hoang dã và tính tình cũng khá hấp tấp, quả thật có thể làm tổn thương con người.

Cho nên lần này Kim Phi cũng không phản bác mà chỉ khẽ gật đầu nói: “Quả thật đây cũng là một vấn đề!... Hay là thế này đi, để Tiểu Nga nuôi thú ăn sắt bên cạnh đài quan sát phía sau núi đi, cho phép đám người Tiểu Nga được cho ăn và vuốt ve qua hàng rào, nhưng không được phép vào hàng rào, nàng thấy thế nào?”

“Nếu như vậy thì còn tạm được!” Quan Hạ Nhi khẽ gật đầu: “Vậy đương gia đi nói cho đám Tiểu Nga biết đi!”

“Nàng đi nói đi!” Kim Phi nháy mắt với Quan Hạ Nhi: “Nàng có thể nhân cơ hội này đưa ra một số yêu cầu với bọn họ!”

“Yêu cầu gì?”

“Ví dụ như để bọn nhỏ sau khi tan học phải viết một trang sách, hoặc làm xong một việc nào đó thì mới được chơi với Tiểu Bảo!” Kim Phi nhắc nhở.

“Đúng, đúng, đây là một ý kiến hay!” hai mắt Quan Hạ Nhi sáng lên.

Mặc dù trước đây cô thường xuyên yêu cầu Tiểu Nga nhưng cô bé vẫn luôn không bằng lòng nghe, ngay cả bắt buộc phải làm gì đó thì cô bé cũng làm qua loa cho xong chuyện.

Bây giờ có thể dùng Tiểu Bảo để thúc giục bọn chúng rồi!

“Vậy ta qua đó trước nhé!”

Kim Phi thấy Quan Hạ Nhi đồng ý thì bưng một đĩa đồ ăn đi đến nhà ăn.

Thật ra việc thuyết phục Quan Hạ Nhi không chỉ vì Tiểu Nga mà cũng vì tâm tư khác của Kim Phi.

Ở đời trước, vì để cùng bạn gái đi xem gấu trúc mà Kim Phi đã xếp hàng ở bên ngoài nhà gấu trúc hơn một giờ đồng hồ nhưng nhưng khi đến lượt bọn họ thì chỉ được phép xem trong vòng hai phút.

Điều bi thảm hơn nữa là khi đó chú gấu trúc đang ngủ trên mặt đất, mông hướng về khán đài.

Vừa hết hai phút thì bọn họ phải rời đi dưới sự “khuyên bảo” của người quản lý.

Cũng có thể nói, Kim Phi xếp hàng chờ hơn một giờ chỉ để đổi lấy hai phút ngắm mông gấu trúc.

Bây giờ nghĩ lại, Kim Phi vẫn cảm thấy bắp chân hơi đau.

Hiện giờ trong làng có một con gấu trúc còn sống, y muốn vuốt ve lúc nào thì có thể vuốt ve lúc đó, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy rất hài lòng.
Chương 1735: Mù tịt

Tiểu Nga còn nhỏ nhưng tính cách thì như người lớn, nhìn thấy Kim Phi quay về nhà ăn thì nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Kim Phi.

Điều khiến cho cô bé thất vọng chính là Kim Phi không hề để ý đến cô bé, y đặt bát đĩa xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Cửu công chúa.

Tiểu Nga vừa định ngồi xuống thì Quan Hạ Nhi bước vào.

“Vừa rồi đương gia đã cầu xin giúp các muội, nể mặt đương gia, ta sẽ cho các muội thêm một cơ hội!”

Quan Hạ Nhi còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Nga đã đứng dậy, gắp một chiếc đùi gà bỏ vào bát của Kim Phi: “Tỷ phu, huynh ăn đi!”

Ba đứa nhỏ còn lại cũng cười ha ha không ngừng!

Kim Phi liếc nhìn Tiểu Nga một cái: “Muội đừng vội vui mừng, tỷ tỷ của muội còn chưa nói xong đâu!”

Sắc mặt Tiểu Nga lập tức sa sầm xuống: “Tỷ tỷ, tỷ nói đi!”

“Yêu cầu của ta cũng không nhiều, chỉ có hai điểm thôi.” Quan Hạ Nhi nói: “Đầu tiên, sau này sau khi tan học, mỗi người các muội viết thêm một trang giấy! Cần phải viết nắn nót từng chút một, ta sẽ kiểm tra, nếu kiểm tra không đạt thì sẽ không được tính!

Thứ hai, Tiểu Bảo không thể nhốt ở hậu viện nữa, ta sẽ cho người làm một cái hàng rào ở cạnh đài quan sát, nuôi nó trong hàng rào, sau này chỉ có thể cho nó ăn và chơi với nó ở từ phía bên ngoài hàng rào!

Bốn đứa nhỏ nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.

Tiểu Bảo dễ thương như thế, ôm nó cảm thấy rất mềm mại, sao có thể ôm qua hàng rào được?

Tiểu Nga muốn thương lượng một chút với Quan Hạ Nhi, nhưng cô bé chưa kịp mở lời thì Quan Hạ Nhi lại nói tiếp: “Đây là giới hạn cuối cùng của ta, nếu các muội đồng ý thì sẽ được giữ lại Tiểu Bảo, nếu không thì sẽ lập tức đưa nó đi!”

“Đồng ý, sư nương, chúng ta đồng ý!” A Xuân đơn thuần nhất, nhanh chóng đứng dậy gật đầu!

A Xuân đã bày tỏ thái độ rồi thì ba đứa nhỏ còn lại cũng chỉ có thể đồng ý.

“Nếu đồng ý thì chúng ta ăn cơm thôi!” Quan Hạ Nhi cầm đũa lên.

Kim Phi và Cửu công chúa liếc nhìn nhau, nhịn cười, cầm đũa lên.

Thời điểm này trong ngày là lúc Cửu công chúa thoải mái nhất.

Cũng chỉ có lúc này thì cô ấy mới không cần phải đề phòng bất cứ thứ gì, chỉ cần yên tâm ăn uống là được.

Buổi chiều đã làm lỡ rất nhiều thời gian, Cửu công chúa có rất tấu chương chưa viết xong, ăn tối xong thì quay về ngự thư phòng tăng ca.

Kim Phi thì ở lại cùng Quan Hạ Nhi đi đưa cơm tối cho Bắc Thiên Tầm, nhân tiện đi ôm con trai lớn của y.

Sau khi ra khỏi phòng Bắc Thiên Tầm, vốn dĩ Kim Phi muốn quay về phòng ngủ, lại bị Quan Hạ Nhi gọi vào phòng bếp.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi lấy hộp cơm ra, bỏ cơm vào hộp, Kim Phi khó hiểu: “Không phải Lộ Khiết đã hôn mê rồi sao? Còn phải đưa đồ ăn cho ai thế?”

“Lộ Khiết muội muội hôn mê nhưng không phải vẫn còn Băng Nhi hay sao?” Quan Hạ Nhi nói: “Cô ta cũng đã cứu chàng!”

“Điều này cũng đúng.” Kim Phi sờ mũi.

Thành thật mà nói, không những Băng Nhi đã nhắc nhở về sự tồn tại của kẻ địch mà còn thay y chặn mũi tên.

Chẳng qua thân thủ của Băng Nhi tốt nên không bị thương mà thôi.

Nhưng cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ vai trò của Băng Nhi.

Thật ra Kim Phi không muốn thân thiết quá mức với đám người công chúa Lộ Khiết, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên họ chuyển đến nhà riêng, Quan Hạ Nhi cũng đã đóng gói tất cả các hộp cơm rồi, hiện giờ Kim Phi lại đang rảnh nên nếu không đi thăm thì thực sự không thích hợp.

Vì thế chỉ đành xách theo hộp cơm đi cùng Quan Hạ Nhi đến tiểu viện bên cạnh.

Tiểu viện này là do sau này xây dựng thêm, tuy không lớn lắm nhưng cũng thừa sức chứa đám người công chúa Lộ Khiết.

Bởi vì đang ở trong nhà Kim Phi nên đương nhiên đội cận vệ sẽ chịu trách nhiệm về an ninh, Giang Văn Văn không chuyển đến đây mà vẫn sống ở nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống.

Thật ra Giang Văn Văn muốn quay về Đông Hải bởi vì cô ấy biết Đông Hải vẫn luôn thiếu công nhân.

Nhưng Kim Phi cân nhắc đến việc cô ấy và công chúa Lộ Khiết đã thân quen với nhau nên không để Giang Văn Văn rời đi mà để cô ấy chọn một đội ở lại rồi để những người còn lại về Đông Hải.

Xem như Giang Văn Văn có được một cơ hội nghỉ phép có lương.

Nhưng cô ấy cũng không thực sự nhàn rỗi, hôm nay đã mang đội nhân viên hộ tống nữ đến báo danh với Thiết Chùy, muốn trực ban cùng với đội cận vệ của Kim Phi.

Thiết Chùy dựa theo nguyên tắc không sử dụng một cách vô ích đã sắp xếp bọn họ ở tuyến phòng thủ bên ngoài để giữ chức quan tuần tra.

Còn “đội cận vệ” mà công chúa Lộ Khiết mang đến thì vẫn đang ở chỗ cũ.

Tiểu viện này không nhỏ hơn nhiều so với viện của Kim Phi nhưng cũng lớn hơn so với nhà của người dân bình thường, chỉ có công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi, Sương Nhi ở đây, mỗi người ở một phòng thì cũng không dùng hết.

Ngoài phòng ngủ thì tiểu viện còn có cả phòng bếp và phòng tắm nên ở lâu cũng không có vấn đề gì.

Điều quan trọng nhất là tiểu viện này được làm bằng gạch ngói, hơn nữa phía sau còn có một hàng đại thụ, có thể che ánh nắng của giữa trưa và chiều, nhiệt độ trong nhà thấp hơn nhiều so với nơi ở trước đây của công chúa Lộ Khiết.

Thiết Chùy muốn đi vào cùng Kim Phi nhưng đã bị Kim Phi ngăn lại.

Trong viện đều là nữ nhân, Thiết Chùy thấy không tiện nên cũng không miễn cưỡng nữa mà phái hai nữ cận vệ đi theo Kim Phi.

Kim Phi và Quan Hạ Nhi bước vào trong viện thì nhìn thấy Băng Nhi đang ngồi ôm cằm ngây người dưới mái hiên.

Nghe thấy có người đi vào, Băng Nhi ngay lập tức ngồi thẳng dậy, tay trái cũng chạm vào bên hông.

Nhìn thấy người đi vào là Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì mới buông lỏng cảnh giác, đứng dậy hành lễ với hai người.

“Băng Nhi muội muội đã ăn cơm chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi.

Băng Nhi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Ta ăn rồi!”

“Nói bừa, vừa rồi ta cũng không nhìn thấy khói bốc ra từ ống khói của các muội, các muội ăn cái gì thế?”

Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Băng Nhi, sau đó đưa hộp cơm qua: “Nhân lúc còn chưa nguội thì nhanh chóng ăn đi!”

“Cám ơn phu nhân,” Băng Nhi lắc đầu: “Ta không đói, ăn không vô!”

“Đương gia đã nói rồi, người là phải ăn no, không ăn một bữa thì ói phát hoảng, hôm nay muội đã bận rộn cả ngày rồi, sao có thể không đói được?”

Quan Hạ Nhi nhét hộp cơm vào tay Băng Nhi: “Muội và Sương Nhi còn phải chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ mà, cho dù không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít, nếu các muội chết đói rồi thì ai sẽ chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ?”

Băng Nhi nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy đành phải cầm lấy hộp cơm.

“Sương Nhi muội muội đâu?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.

“Cô ấy đang lau người cho điện hạ.” Băng Nhi trả lời.

Vẻ mặt lo lắng của cô ta lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Sau khi chuyển đến đây, cô ta và Sương Nhi vẫn luôn ở bên cạnh công chúa Lộ Khiết, cách một khoảng thời gian lại dùng rượu lau người cho công chúa Lộ Khiết nhưng cơn sốt của công chúa Lộ Khiết vẫn không hề thuyên giảm mà ngược lại ngày càng trầm trọng.

Điều này khiến Băng Nhi rất lo lắng và có chút mịt mù.

Dù cô ta rất trung thành với công chúa Lộ Khiết nhưng vẫn không khỏi nghĩ đến việc dáng vẻ hiện giờ của công chúa Lộ Khiết, nếu công chúa Lộ Khiết chống đỡ không nổi thì cô ta và Sương Nhi phải làm sao?

Mặc dù lúc công chúa Lộ Khiết bị thương, cô ta và Sương Nhi đều không ở bên cạnh, nhưng bọn họ đều là thị vệ thân cận của công chúa Lộ Khiết, bất kể lý do là gì, nếu công chúa Lộ Khiết bị thương thì bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm!

Theo tập tục của thảo nguyên, nếu công chúa Lộ Khiết chết thì cô ta và Sương Nhi đều phải chôn cùng!

Hơn nữa sau khi bị trừng phạt nặng nề thì sẽ đưa xuống mộ trước khi tắt hơi thở!

Một trong những người bạn cùng huấn luyện với Băng Nhi khi còn trẻ cũng đã mất như thế.

Sinh tồn là bản năng của con người, Băng Nhi trung thành với công chúa Lộ Khiết, cũng không muốn nhìn thấy cô ta bị thương nhưng cũng không muốn bị chôn cùng cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK