Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1531: Dân nữ

“Chắc là do trước kia rất hay đói bụng.” Phó tướng thở dài: “Bây giờ có thể dựa vào rong biển sống qua ngày, nhưng người nhà đều đã bị cướp biển giết hết, thuyền cũng bị đốt rồi!”

Những năm trước Đại Khang thu thuế rất nặng nề, nhiều đứa trẻ trong các hộ gia đình bình thường không đủ ăn, cho nên tương đối thấp bé.

Vài năm này Thủy Oa cũng có cuộc sống vô cùng khổ cực, nhưng vì cậu bé có thể lặn xuống nước để bắt cá, hơn nữa còn sống trong rừng với ông Quy, người thu thuế và thổ phỉ cũng chẳng đi đến đó, nên cuộc sống của họ tương đối dễ dàng.

Dù vậy, vóc dáng của Thủy Oa không thể sánh bằng mấy đứa trẻ ở đời trước của Kim Phi.

Thủy Oa đang nhìn mấy chiếc ca-nô, đột nhiên nghe thấy có ai đó đang gọi mình.

Quay đầu nhìn, thấy ông Quy đang đứng ngoài bến tàu, đang vẫy tay chào mình.

Kể từ khi đến doanh trại thủy quân, Thủy Oa đã không còn gặp ông Quy nữa, trong lòng rất mong nhớ, bây giờ gặp lại, quay đầu chạy ra khỏi bến tàu.

Nhưng hai người trước thân vệ đại ca đã nhiều lần nhấn mạnh, nếu đã đến thủy quân thì đã trở thành quân nhân, trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải luôn chú ý đến kỷ luật và luôn phải xin chỉ thị.

Vì vậy Thủy Oa gắng gượng dừng bước, chào Trịnh Trì Viễn bằng kiểu chào không tiêu chuẩn lắm, đồng thời dựa theo sự hướng dẫn của cận vệ, nói to: “Tướng quân, ông Quy đến, đã mấy ngày rồi ta không được gặp ông ấy, ta muốn xin phép đi gặp ông ấy, xin tướng quân phê chuẩn!”

“Tốt, có tiến bộ!” Trịnh Trì Viễn khá hài lòng với sự thay đổi của Thủy Oa, gật đầu nói: “Đi đi, ta cho ngươi nghỉ phép nửa ngày, trở về trước bữa tối là được!”

“Vâng!” Thủy Oa vui mừng trả lời, nhảy cẫng lên chạy ra khỏi bến tàu, chạy như điên đến trước mặt ông Quy: “Ông Quy, sao ông lại đến đây?”

“Vừa lúc ta đi ngang qua, thấy cháu, nên ghé qua hỏi thăm.” Ông Quy cười nói.

Thủy Oa vô cùng nhớ ông Quy, mà ông Quy cũng không yên tâm về Thủy Oa.

Thật ra thì mấy ngày gần đây, nếu không có việc gì ông Quy sẽ đi loanh quanh ở gần doanh trại thủy quân, muốn nhìn xem Thủy Oa sống như thế nào.

Nhưng mấy ngày nay Thủy Oa đều phải huấn luyện ở trên thuyền, ban đêm cũng nghỉ ngơi trên thuyền, nên ông Quy không thể gặp cậu bé.

Vừa rồi khi Thủy Oa vừa nhảy xuống, ông Quy mới nhận ra cậu bé.

Lúc ấy ông Quy đang ở gần doanh trại thủy quân, thấy Thủy Oa bơi về phía bến tàu, nên ông ấy vội vàng chạy đến.

Bến tàu thủy quân là cấm địa quân sự, ông Quy không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa gọi.

Cũng may Thủy Oa nghe thấy.

Dù sao Thủy Oa vẫn còn nhỏ tuổi, nên không nghĩ nhiều, thật sự cho là ông Quy chỉ vô tình đi ngang qua, vừa lúc gặp được nhau.

Cậu bé hào hứng kéo tay ông Quy hỏi: “Ông Quy, ông Quy, mấy ngày nay ông ở đâu? Mua được nhà chưa?”

“Mua được rồi.” ông Quy cười nói: “Hai ngày đầu tiên ta ở nhà ở tập thể, đến ngày thứ ba Lục tiểu ca tìm được một căn nhà, ta trả tiền rồi chuyển đến đó ở.”

“Nhà mới ở đâu? Mau dẫn cháu đi xem!” Thủy Oa càng nghe càng hưng phấn.

“Đi về phía Bắc cách đây không xa.” Ông Quy cười hỏi: “Nghe nói kỷ luật của thủy quân rất nghiêm, con có thể đi được sao?”

“Cháu xin Trịnh tướng quân cho nghỉ nửa ngày phép!” Thủy Oa kéo tay ông Quy nói: “Đi mau, đi mau, cháu phải về trước bữa tối!”

“Có nửa ngày phép cơ mà, vội cái gì?”

Ông Quy ngoài miệng nói như vậy nhưng chân thì bước nhanh hơn.

Hai người vừa rời bến tàu không lâu, thì Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến.

Thấy Trịnh Trì Viễn dẫn một đám người đứng bên cạnh cầu tàu, Kim Phi lập tức đi đến.

“Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây?” Trịnh Trì Viễn vội vàng tiến lên nghênh đón, đồng thời nghi ngờ liếc nhìn phó tướng, tỏ ý có phải phó tướng thông báo cho Kim Phi biết hay không.

Phó tướng bình tĩnh lắc đầu, tỏ ý không phải mình thông báo.

Kim Phi không nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt, cười nói: “Ta đang định đi đến sân phơi, đi ngang qua đây thấy lão Trịnh ngài ở chỗ này, nên đến chào hỏi.”

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn bóng dáng Thủy Oa và ông Quy, thấy hai người đã đi xa, cười nói: “Xem ra Thủy Oa và tiên sinh không có duyên với nhau rồi!”

“Thủy Oa là ai?” Kim Phi bị lời nói của Trịnh Trì Viễn làm cho bối rối.

“Một đứa trẻ vô cùng sùng bái tiên sinh, mới vừa rồi còn la hét đòi ta dẫn đi gặp tiên sinh.”

Trịnh Trì Viễn cười nói: “Kết quả tiên sinh vừa đến, thì cậu bé vừa đi.”

Kim Phi nghe vậy cũng không để ý cười hỏi: “Các ngươi tập trung ở đây làm gì vậy?”

“Đã tìm được tàu đánh cá, còn tìm được một người sống sót.”

Nói đến chính sự, sắc mặt Trịnh Trì Viễn trở nên sâu sắc, chỉ vào ca-nô sắp cập bến và đứa trẻ đứng ở giữa đang được binh lính thủy quân bảo vệ, vội vàng đưa tình báo cho Kim Phi đọc.

“Vậy mà lại đúng là cướp biển làm!”

Kim Phi tức giận vỗ vào lan can: “Phải bắt được đám hải tặc này, không chừa một mống, giết chết hết!”

“Vâng!” Sống lưng Trịnh Trì Viễn thẳng tắp.

Thật ra thì nếu Kim Phi không nói, thái độ của thủy quân từ trước tới giờ với đám hải tặc đó là giết không tha.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ca-nô cũng đã cập bờ.

Đứa trẻ đang được binh lính hải quân vây quanh, chỉ sợ mấy ngày nay mới được ăn no, không những thấp bé, mà trên mặt còn không có thịt, khiến đôi mắt vốn đã to, càng trở nên to hơn.

Đứa trẻ thấy Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, hai mắt lập tức đỏ bừng, đẩy binh lính thủy quân trước mặt ra, chạy vọt về phía Kim Phi.

Thiết Chùy và A Mai thấy vậy, lắc mình lao lên trước để bảo vệ Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

Đứa trẻ bị hai người ngăn cản, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với Kim Phi.

“Quốc sư đại nhân, cầu xin các ngài báo thù cho cha, thúc thúc và ca ca của ta!”

Đứa trẻ vừa dập đầu, vừa hô to.

Cầu tàu của bến tàu được làm bằng gỗ, nên khi đứa trẻ dập đầu vài cái, chạm trán đã trầy trụa, máu cũng theo đó mà chảy xuống gò má.

Nhưng đứa trẻ giống như không cảm nhận được đau đớn, vẫn dập đầu.

“Các ngươi còn ngớ ra đó làm gì, mau đỡ thằng bé đứng lên!”

Trịnh Trì Viễn nói với cận vệ của mình.

Phó tướng đứng bên cạnh vội vàng tiến lên, đưa tay kéo thằng bé đứng lên.

Nhưng thằng bé quá kích động, sau khi được kéo lên, gầu vẫn gật gù, miệng vẫn gào thét cầu xin Kim Phi và Trịnh Trì Viễn báo thù cho người nhà của mình.

Cộng thêm việc máu trên trán vẫn đang chảy xuống dính vào gò má, nhìn chẳng khác nào kẻ điên.

Kim Phi đẩy Thiết Chùy ra, đi đến trước mặt đứa trẻ, hai tay dùng sức đặt lên bả vai thằng bé, nói lớn: “Bình tĩnh, nếu ngươi cứ như vậy, ta sẽ đi luôn!”

Có vẻ lời uy hiếp của Kim Phi có tác dụng, đứa trẻ dừng động tác dập đầu, cũng dừng gào thét, chẳng qua mặt vẫn đầy thành khẩn cầu xin Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc thấy vậy, lấy chiếc khăn tay, băng vết thương trên trán đứa trẻ, lau sạch vết máu trên mặt.

Toàn bộ quá trình, đứa trẻ cũng không nói gì, cho đến khi Đường Tiểu Bắc lau xong, thằng bé mới mở miệng nói: “Cảm ơn phu nhân!”

Sau đó đứa bé quay đầu nhìn Kim Phi, tiếp tục quay lại chủ đề vừa nói: “Quốc sư đại nhân, cầu xin ngài báo thù cho cha, thúc thúc, ca ca của ta, đời này dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa, báo thù đại ơn đại đức của đại nhân!”

“Dân nữ?”

Kim Phi quay đầu nhìn Trịnh Trì Viễn.

Không phải nói của chủ tàu là con trai sao? Sao biến thành dân nữ rồi?
Chương 1532: Thẩm Tú Tú

Kim Phi nghi ngờ, Trịnh Trì Viễn cũng vậy.

Thế là Trịnh Trì Viễn lại quay đầu nhìn về phó tướng.

Phó tướng quay đầu nhìn quanh, không tìm thấy binh lính đã báo cáo với anh ta, chỉ đành sầm mặt nhìn về phía đứa trẻ, hỏi: “Ngươi không phải là con trai út của người lái thuyền sao, sao tự nhiên lại trở thành dân nữ rồi?”

“Thưa quân gia, dân nữ vốn tên là Thẩm Tú Tú, trên thuyền không đủ người, nhà chúng ta lại không có khả năng để thuê thêm thủy thủ, cha ta đã để ta lên thuyền giúp đỡ, nhưng con gái lên thuyền sẽ rất xui xẻo, khi báo cáo lên quân gia, đã báo cáo thành con trai.”

Đứa trẻ vừa nói, đôi mắt lại đỏ hoe: “Con gái lên thuyền quả nhiên là xui xẻo, là ta đã hại chết cha, thúc và ca ca!”

Thời đại phong kiến, quả thật có cách nói rằng phụ nữ không được lên thuyền.

Thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú tương đối lớn, ít người căn bản không thể chạy được, nhưng trong nhà chỉ có 3 người con trai, giờ lại thiếu mất một người.

Mấy năm trước, mẹ của Thẩm Tú Tú thường đi kiếm hải sản bên bờ biển, không biết là bị cướp biển hay là ngư dân đi ngang qua giết hại, người lớn trong nhà đều ở trên thuyền, cha cô bé không yên tâm để cô bé một mình ở nhà nên dứt khoát báo cáo thành con trai, để cô bé lên thuyền làm một vài công việc lặt vặt.

Không ngờ rằng thuyền của nhà họ lại xảy ra vấn đề.

“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói linh tinh cái gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Chả lẽ ngươi ở đảo Mạo Lãng không nhìn thấy những cô gái kia sao, chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là lỗi của bọn cướp biển!”

Đại Khang nhiều nam ít nữ, khôi phục kinh tế nhanh chóng là một điều rất khó, để kêu gọi cả phụ nữ cũng tham gia vào xây dựng, Kim Phi vẫn luôn đề xướng sự bình đẳng giới.

Ở Xuyên Thục và Đông Hải cũng như vậy.

Lúc đầu, vẫn còn một số người phụ nữ ở Đông Hải không dám ra ngoài, sau này những cô gái trong dân tị nạn, vì để sống tiếp đã chủ động gia nhập vào sân phơi.

Những người dân tị nạn khác cũng dần dần mạnh dạn hơn sau khi thấy những cô gái làm việc ở sân phơi có thể kiếm được tiền nuôi gia đình mà không bị coi thường.

Hiện nay không chỉ ở sân phơi mà tỉ lệ nữ công nhân ở đảo Mạo Lãng và các nhà xưởng khác cũng càng ngày càng cao.

Trịnh Trì Viễn thấy cảm xúc của Thẩm Tú Tú có chút không ổn định, nên chủ động hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi đừng khóc, trước tiên trả lời ta vài câu hỏi, được không?”

“Được!” Thẩm Tú Tú lau nước mắt, gật đầu: “Trịnh tướng quân cứ hỏi!”

“Đúng rồi, tại sao ngươi lại biết ta và quốc sư đại nhân?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

Những binh lính thủy quân khác ở xung quanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tú Tú.

Theo lý thì cô bé chỉ là một cô nương trong gia đình đánh cá bình thường, mà Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, một người là quốc sư đương triều, một người là người phụ trách thủy quân, Thẩm Tú Tú không thể biết hai người mới đúng.

“Trên thuyền của nhà chúng ta, ngoài Long vương gia còn thờ bài vị trường thọ của quốc sư đại nhân và Trịnh tướng quân, mỗi ngày ta đều dâng hương cầu phúc cho hai vị.”

Thẩm Tú Tú nói: “Có 1 lần khi chúng ta vận chuyển rong biển về, quốc sư đại nhân và vị phu nhân này ở trên bến tàu nói chuyện, cha ta nói với ta, vị này là quốc sư đại nhân, là người có ơn đối với tất cả ngư dân làng Ngư Khê, bảo ta phải nhớ kĩ dáng vẻ của quốc sư đại nhân.

Còn về Trịnh tướng quân, ta biết ngài còn sớm hơn, trước đây ta thích nhặt sò ở gần xưởng đóng thuyền, sau này ở đảo Mạo Lãng, cũng gặp rất nhiều lần.”

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, bừng tỉnh gật đầu.

Bởi vì anh ta thường xuyên hoạt động ở Đông Hải, số lần đến xưởng đóng thuyền trong năm ngoái và năm nay khá thường xuyên, rất nhiều ngư dân ở trấn Ngư Khê đều biết anh ta.

Thực ra trước khi hỏi câu hỏi này, trong lòng Trịnh Trì Viễn ít nhiều cũng đoán được đáp án, hỏi như vậy một là lo rằng Kim Phi sẽ nghi ngờ, hai là phát hiện ra Thẩm Tú Tú có chút căng thẳng, cố ý hỏi một câu ngoài lề.

Bây giờ tâm trạng của Thẩm Tú Tú cũng tạm ổn định, chí ít thì nói chuyện cũng mạch lạc, thế là Trịnh Trì Viễn bắt đầu hỏi chuyện chính: “Tú Tú, các ngươi tại sao lại gặp cướp biển?”

“Ca ca ta năm nay cũng mới lên thuyền làm việc, rất nhiều chuyện cũng không quen, sau khi chúng ta rời đảo Mạo Lãng không lâu, khi ca ca ta kéo buồm lên cao, không cẩn thận làm rách cánh buồm.”

Thẩm Tú Tú nói: “Cánh buồm bị hỏng, chúng ta không theo kịp đội thuyền, một đại ca trong đội hộ vệ ngồi ca-nô lên thuyền của chúng ta, bảo chúng ta chắp vá lại cánh buồm bị hỏng quay về đảo Mạo Lãng, sau khi sửa lại buồm thì lại tiếp tục chuyến đi.”

“Sau đó thì sao, các ngươi có quay trở về không?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

“Nếu trở về thì đã tốt,” nước mắt của Thẩm Tú Tú lại rơi xuống, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cha ta nói đã đi xa như vậy rồi, trở về cũng không thuận gió, hơn nữa trở về đảo Mạo Lãng còn phải dỡ rong biển xuống, đi đi lại lại làm lỡ rất nhiều thời gian, hơn nữa thời tiết nóng như vậy, nói không chừng rong biển sẽ bị hỏng.

Cha ta lo lắng về sau các ngài sẽ không để cho chúng ta vận chuyển rong biển nữa, nên đã quyết định sửa lại cánh buồm ở trên thuyền, trước tiên đưa thuyền rong biển này về trước đã!

Ai ngờ vào nửa đêm hôm đó, chúng ta lại gặp phải cướp biển...”

Nói đến đây, có lẽ là Thẩm Tú Tú nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vậy nên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Trịnh Trì Viễn và phó tướng nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Trước đó họ vẫn luôn thắc mắc, hiện nay, giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, vẫn luôn có khinh khí cầu tuần tra, làm thế nào mà bọn cướp biển lại có thể không dưng cướp đi một chiếc thuyền chở rong biển được?

Bây giờ họ đã hiểu, hóa ra thuyền cướp biển xuất hiện vào ban đêm.

Mặc dù khinh khí cầu có thể nhìn được rất xa, nhưng ban đêm lại không nhìn thấy.

Vì vậy ngoại trừ thuyền lầu chạy bằng máy hơi nước ra, thì các thuyền cá khác vận chuyển rong biển đều phải tạo thành đội thuyền.

Nếu như ban đêm không kịp trở về bến tàu, đội thuyền sẽ thả neo tại chỗ, sau đó sẽ do ca-nô ở bên ngoài phụ trách canh gác, cho dù có cướp biển, cũng không dám đến gần.

Nhưng thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú lại bị tách ra, hơn nữa đội hộ vệ cũng không biết bọn họ ở phía sau, nên cũng không có phái ca-nô đi bảo vệ.

Kể ra thì vận may của gia đình họ cũng không được tốt, hiện nay cướp biển ở Đông Hải rất hiếm gặp, hơn nữa biển lại rộng lớn như vậy, cho dù họ bị tách ra, xác suất gặp phải cướp biển cũng rất nhỏ, thế mà họ lại gặp phải.

Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn đột nhiên hỏi: “Tối hôm đó các ngươi có đốt đèn không?”

“Có đốt” Thẩm Tú Tú gật đầu nói: “Cha ta muốn nhân dịp ban đêm không đi đường, nhanh chóng sửa lại cánh buồm, vậy nên đã đốt một chậu than trên boong thuyền, suốt đêm sửa lại cánh buồm.”

“Chẳng trách các ngươi lại bị cướp biển để mắt tới!” Phó tướng vỗ chân nói: “Cha ngươi cũng là một ngư dân lâu năm, lẽ nào không biết ban đêm không thể đốt lửa hay sao?”

Thời gian gần đây thời tiết vẫn luôn không tốt, vào ban đêm ngay cả ánh trăng cũng không thấy, sau khi mặt trời lặn, cả vùng biển hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Lúc này trong đêm tối đốt một chậu than, trong vài chục dặm cũng có thể nhìn thấy.

“Lúc đó thúc của ta cũng đã nhắc nhở cha ta, nhưng cha ta nói gần đây Đông Hải không có cướp biển, lại đang vội lên đường, vì vậy liền đốt một chậu than.” Thẩm Tú Tú vừa khóc vừa nói: “Nếu như cha ta nghe lời của thúc thúc thì tốt rồi.”

“Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng không có tác dụng gì, bây giờ việc quan trọng nhất là phải tìm ra tên cướp biển, giúp cha và thúc ngươi trả thù!”

Đường Tiểu Bắc ôm Thẩm Tú Tú vào lòng an ủi.

“Còn có ca ca của ta nữa!” Thẩm Tú Tú bổ sung nói: “Ca ca của ta tốt như vậy, cướp biển sao lại nhẫn tâm giết huynh ấy chứ!”

“Đúng, còn có ca ca của ngươi nữa!”

Trịnh Trì Viễn tiếp tục hỏi: “Tú Tú, ngươi có thấy bọn cướp biển trông như thế nào không?”
Chương 1533: Ta muốn báo thù

“Không ạ.” Thẩm Tú Tú lắc đầu: “Lúc cha của ta phát hiện thuyền cướp biển đến, đã nhanh chóng giấu ta vào trong góc tối ở boong thuyền, góc tối đó rất kín, ta không nhìn thấy gì cả.”

“Vậy ngươi nghe thấy cướp biển nói gì không?” Trịnh Trì Viễn lại hỏi.

“Nghe thấy.” Thẩm Tú Tú gật đầu: “Nhưng ta nghe không hiểu bọn họ nói gì, cứ xí xô xí xáo!”

“Xí xô xí xáo?”

Trịnh Trì Viễn và phó tướng nhìn nhau một cái: “Xem ra có lẽ không phải cướp biển do dân ngư giả mạo mà là Đông Dương hoặc là bọn giặc tóc vàng!”

“Trước khi ngươi trốn có nhìn thấy tóc của bọn chúng không?”

Kim Phi cũng hỏi một câu theo: “Hoặc là nhìn thấy quần áo của bọn họ không?”

Khi cướp biển cướp phá thường đều sẽ tập hợp ở trên boong thuyền, đợi sau khi đến gần con thuyền mục tiêu thông qua lưỡi câu nhanh chóng lên thuyền.

Khi đó cha của Thẩm Tú Tú đã nhìn thấy thuyền của cướp biển nói không chừng Thẩm Tú Tú đã từng nhìn thấy trang phục hoặc kiểu tóc của cướp biển, thông qua những món đồ này thì có thể phán đoán được đại khái cướp biển đến từ đâu.

“Nhìn thấy được một chút.” Thẩm Tú Tú nhớ lại nói: “Bọn họ đều che mặt, mặt một loại áo dài kỳ lạ, ta chưa từng nhìn thấy.”

“Tóc của bọn họ màu gì? Là màu vàng hay là màu đỏ? Búi tóc có hình dáng gì?” Kim Phi lại hỏi.

“Màu tóc... Có lẽ là màu đen, dù sao không phải là màu vàng và màu đỏ.” Thẩm Tú Tú nói: “Còn về búi tóc, không giống với phía bên chúng ta, đỉnh đầu và trán của bọn họ không có tóc, trông có vẻ trọc lóc.”

“Đầu nguyệt đại của Đông Dương!” Trịnh Trì Viễn buộc miệng nói ra.

Hoàn cảnh địa lý của nước X ác liệt, người bản địa vì tranh giành địa bàn thường xuyên xảy ra chiến tranh.

Khi đánh trận, nếu như tóc ở đỉnh đầu và trán rơi xuống sẽ che đi khuôn mặt, ảnh hưởng tầm nhìn vì vậy một số võ sĩ cạo trọc tóc ở trán và đỉnh đầu, như vậy cho dù tóc có rơi xuống cũng rơi ở hai bên và phía sau, không ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Sau này kiểu tóc này bắt đầu thịnh hành ở tầng lớp võ sĩ.

Vừa bắt đầu, loại phát hiện này chỉ có tầng lớp võ sĩ mới có thể sử dụng, nhưng theo thời gian trôi đi, một số người tri thức cũng bắt mô phỏng, sau này tầng lớp người dân cũng bắt đầu mô phỏng dần dần trở thành một kiểu tóc thường gặp của Đông Dương.

Thông qua miêu tả của Thẩm Tú Tú, Trịnh Trì Viễn đã cơ bản có thể xác định, cướp biển tập kích thuyền cá nhà cô bé đến từ Đông Dương.

Nhưng Trịnh Trì Viễn lại hỏi thêm một câu: “Bọn họ có từng nói yoshi, baka gì không?”

“Có nói, có nói!” Thẩm Tú Tú nói: “Bọn họ còn nói rất nhiều lần yoshi và baka!”

“Tiên sinh, cơ bản có thể xác định rồi, có lẽ là do cướp biển Đông Dương làm.” Trịnh Trì Viễn cắn răng nói: “Xem ra lần trước giáo huấn bọn họ còn chưa đủ, vậy mà còn dám đến Đông Hải của chúng ta gây chuyện!”

Kim Phi nghe nói, mắt không khỏi híp lại.

Từ đầu đến cuối, y không có bất cử thiện cảm nào với nước X ở phía Đông đó.

Kiếp trước ông nội của y đã từng đích thân trải qua chiến tranh xâm lược của Đông Dương.

Trong trận chiến tranh đó, người Đông Dương ở trên đất của Hoa Hạ phát hiện ra rất nhiều hành vi phạm tội vô nhân đạo, hơn nữa sau khi chiến tranh từ chối không thừa nhân, cứ luôn lấp liếm.

Thân là con cháu Viêm Hoàng, Kim Phi vẫn luôn không quên đoạn lịch sử đó.

Chẳng qua thảo nguyên còn chưa bình định, bản đồ Hoa Hạ trong lòng Kim Phi còn chưa hoàn thành vì vậy y lười quan tâm đến một nước X ở ngàn dặm xa xôi.

Ai ngờ đối phương lại nhiều lần đến Đông Hải cướp giật.

Những năm nay, ngư dân chết ở trong tay hải tặc Đông Dương không biết bao nhiêu.

“Gần đây vẫn luôn là gió Đông và gió Nam, đám cướp biển này có lẽ còn chưa quay về, khả năng lớn còn đang du đãng ở vùng duyên hải của Đại Khang chúng ta!”

Trịnh Trì Viễn chắp tay nói với Kim Phi: “Tiên sinh, ta muốn thành lập một đội quân giám sát, sắp xếp một chiếc thuyền lầu dẫn theo mấy ca nô và khinh khí cầu dọc theo đường bờ biển về phía Bắc để kiểm tra, xem thư có thể tìm được đám cướp biển này không, xin tiên sinh phê chuẩn!”

“Phê chuẩn!” Kim Phi suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu phê chuẩn.

Khoảng thời gian gần đây, không chỉ có mấy thuyền lầu xuống nước phục vụ, mấy xưởng đóng thuyền ở địa phương Xuyên Thục cũng đang tăng ca tăng nhanh chế tạo thuyền.

Bây giờ số lượng ca nô của Đông Hải nhiều hơn mấy chục chiếc so với lúc Kim Phi mới đến, rút một chiếc thuyền lầu và mấy chiếc ca nô để kiểm tra cướp biển vẫn có thể làm được.

Tuy ít đi một chiếc thuyền lầu, có thể sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển rong biển nhưng vấn đề cướp biển cũng buộc phải giải quyết, nếu không bọn họ sẽ không ngừng bị làm phiền.

Cho dù không dám đến Đông Hải cũng có thể đến Nam Hải, quấy rối người dân của Nam Hải.

Tuy bây giờ vùng duyên hải Đông Nam và triều đình cơ bản đều không có qua lại nhưng trong lòng Kim Phi, người dân của vùng duyên hải Đông Nam cũng là con cháu của Viêm Hoàng, không thể để cho cướp biển Đông Dương tuỳ tiện ức hiếp.

Trịnh Trì Viễn nhận được phê chuẩn, lập tức đưa ánh mắt về phía phó tướng.

Phó tướng hiểu ý chắp tay với Kim Phi, quay người đi sắp xếp người.

Lần kiểm tra này không biết phải chạy bao xa, vật tư đi theo của trên thuyền lầu nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, nếu như ca nô không có nhiên liệu cũng chạy không nổi.

“Cảm ơn quốc sư đại nhân! Cảm ơn Trịnh tướng quân!”

Thẩm Tú Tú thấy vậy lại lần nữa quỳ xuống: “Cả đời Tú Tú đều ghi nhớ đại ân đại đức của hai vị!”

“Đứng dậy đi.” Đường Tiểu Bắc đỡ Thẩm Tú Tú: “Trong nhà ngươi còn người khác không, ta phái ngươi về?”

“Không còn nữa.” Mắt của Thẩm Tú Tú lại đỏ lên: “Mẹ của ta đã mất từ sớm, bây giờ cha và ca ca cũng chết, trong nhà của ta chỉ còn lại một mình ta thôi!”

“Là một đứa trẻ mệnh khổ!”

Đường Tiểu Bắc giúp Thẩm Tú Tú lau nước mắt, không khỏi nhớ lại thân thế của bản thân.

Đàn ông trong nhà cô ấy vào lúc đó đều bị lưu đày, con gái thì bị bán đến khắp nơi.

Sau này Đường Tiểu Bắc có năng lực rồi đã từng phái người tìm người nhà, nhưng không phải tin tức gì cũng không có thì lại nhận được là tin dữ.

Vốn dĩ Đường Tiểu Bắc cho là bản thân khá thảm nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của Thẩm Tú Tú mới biết, thì ra cô bé còn thảm hơn bản thân.

Dù sao bản thân còn có người chị gái Đường Đông Đông ở đây, hơn nữa cha và anh trai còn chưa xác định đã chết, vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

Nhưng người trong nhà của Thẩm Tú Tú đều chết hết, thuyền cá cũng bị cướp biển đốt rồi hơn nữa cô bé còn nhỏ như vậy, sau này sống như thế nào cũng không biết.

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc xoa tóc của Thẩm Tú Tú: “Vậy đợi chút ngươi đi với ta đi, sau này ở thương hội Kim Xuyên làm việc là được.”

“Cảm ơn phu nhân!” Thẩm Tú Tú quỳ xuống dập đầu với Đường Tiểu Bắc nhưng sau khi bị kéo dậy lại lắc đầu nói: “Ta không muốn đi thương hội Kim Xuyên, ta muốn đến thuỷ quân làm binh lính nữ! Ta muốn giết cướp biển, báo thù cho cha mẹ ca ca của ta!”

Chịu ảnh hưởng tiêu cục Trần Viễn, bây giờ thuỷ quân cũng bắt đầu thiết lập đơn vị binh lính nữ.

Nhưng trước mắt thuỷ quân còn chưa có binh sĩ nữ, hoạt động của binh lính nữ trên thuyền thuỷ quân đều là nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.

“Làm binh lính nữ có hạn chế độ tuổi, ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể làm binh lính nữ?” Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười.

“Vậy ta có thể làm việc ở trên thuyền thuỷ quân trước.” Thẩm Tú Tú nói xong lại muốn quỳ xuống với Trinh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, xin ngài thu nhận ta đi, ta sẽ nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, còn biết vá lưới bắt cá những việc khác cũng có thể học!”
Chương 1534: Gặp chưa?

Đường Tiểu Bắc chủ động muốn thu nhận và giúp đỡ Thẩm Tú Tú, hiển nhiên là coi trọng tiểu cô nương này.

Trịnh Trì Viễn là người từng trải nhiều kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không chiếm đoạt tình cảm của người khác, càng không thể giành người với Đường Tiểu Bắc.

"Tiểu cô nương, tốt nhất là ngươi vẫn nên theo Tiểu Bắc phu nhân đến thương hội Kim Xuyên đi, đến thủy quân thực sự không thích hợp đâu!"

Trịnh Trì Viễn cũng nháy mắt với Thẩm Tú Tú: "Vị này là phu nhân của Quốc sư đại nhân, hơn nữa còn là tổng chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, toàn bộ hợp tác xã mua bán và thương hội Kim Xuyên đều là của vị phu nhân này.

Tiểu Bắc phu nhân không chỉ làm ăn phát đạt còn là một người tốt bụng và giàu lòng nhân ái, bếp cháo ở Đông Hải chúng ta đều là do thương hội Kim Xuyên của phu nhân mở, và cả rong biển do chúng ta hái từ biển về cũng đều là do phu nhân lấy đi, sau đó được thương hội Kim Xuyên bán đến các nơi ở Đại Khang, vô số người dân Giang Nam và Trung Nguyên được cứu, có thể nói là công đức lớn của vô số người sống, ngươi đi theo Tiểu Bắc phu nhân, có thể học được rất nhiều thứ, cũng có thể làm rất nhiều việc thiện!"

Dù biết Trịnh Trì Viễn đang nịnh hót, nhưng khóe miệng Đường Tiểu Bắc vẫn hơi cong lên.

Ở thời phong kiến, thương nhân có địa vị thấp, dù làm ăn lớn đến mấy cũng sẽ bị người khác coi thường.

Nhưng những gì Trịnh Trì Viễn vừa nói đã nâng hành vi buôn bán của Đường Tiểu Bắc lên một tầm cao mới, đơn giản là nói thẳng vào tâm khảm của Đường Tiểu Bắc.

Đây cũng chính là sự lợi hại của một quan chức kỳ cựu như Trịnh Trì Viễn.

Anh ta biết lúc nào nên nói gì, khiến người ta không khỏi yêu thích anh ta.

Thẩm Tú Tú cũng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Bắc.

Bởi vì xưởng đóng thuyền, thương hội Kim Xuyên, hợp tác xã mua bán, tiền trang Kim Xuyên, đã thành lập điểm cư trú ở trấn Ngư Khê từ lâu rồi, gần đâu vận chuyển rong biển kiếm được tiền, mỗi lần Thẩm Tú Tú lên bờ đều sẽ đến thương hội Kim Xuyên mua lương thực, công cụ và đồ dùng hàng ngày.

Mỗi lần đến thương hội Kim Xuyên, Thẩm Tú Tú đều ngạc nhiên trước hàng loạt sản phẩm bày la liệt trên quầy.

Nhưng cô bé thực sự không ngờ rằng, thương hội lớn như vậy, lại là do người phụ nữ xinh đẹp hơn cả lời đồn trước mặt này mở.

Cho dù cô bé không biết thế sự, cũng vẫn biết đi theo Đường Tiểu Bắc, sau này sẽ có lợi ích rất lớn.

Nhưng cuối cùng Thẩm Tú Tú vẫn lắc đầu, quỳ lạy về phía Đường Tiểu Bắc trước, sau đó nói: "Cám ơn phu nhân đã coi trọng Tú Tú, nhưng cha, chú, anh trai ta đều bị cướp biển giết chết, ta chỉ muốn giết cướp biển!"

Nói xong, cô bé quay đầu quỳ xuống trước mặt Trịnh Trì Viễn, dù ai đến kéo cũng không chịu đứng dậy, nhất định muốn Trịnh Trì Viễn thu nhận cô bé vào thủy quân.

"Cô nương này, tại sao không nghe lời chứ!"

Trịnh Trì Viễn cũng rất bất lực: "Ngươi thực sự còn quá trẻ, trên thuyền cũng không làm được gì, tại sao nhất định phải đến thủy quân làm gì?"

Nhưng Thẩm Tú Tú vẫn quỳ trên mặt đất, không trả lời.

Trịnh Trì Viễn thấy vậy, nhìn Đường Tiểu Bắc với vẻ áy náy, bày tỏ không phải là anh ta muốn chiếm được tình cảm của người khác, là do cô nương này nhất định không nghe lời.

Đường Tiểu Bắc biết mình không nên nhúng tay vào chuyện của thủy quân, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Thẩm Tú Tú, nhất thời hơi mềm lòng, nói giúp Thẩm Tú Tú: "Trịnh tướng quân, có lẽ chuyện này đã trở thành nút thắt trong lòng cô bé rồi, chi bằng để cô bé đến thủy quân trước đi, đợi đến khi nào các ngươi đuổi được đám cướp biển, giúp cô bé cởi nút thắt này rồi nói tiếp."

Đường Tiểu Bắc đã lên tiếng, Trịnh Trì Viễn đương nhiên sẽ không phản bác mặt mũi Đường Tiểu Bắc, gật đầu nói: "Đề nghị này của phu nhân rất hay, đúng lúc gần đây ta mới thuê một số thanh niên trạc tuổi cô bé này, hai người có thể làm bạn đồng hành."

Nói xong gọi người cận vệ dẫn dắt Thủy Oa trước đó đến: "Ngươi sắp xếp cho cô nương này chút, đầu tiên hãy xử lý vết thương trên đầu cô bé trước đi, sau đó để cô bé đi theo Thủy Oa cùng luyện tập!"

"Vâng!" Cận vệ nhanh chóng bước tới đỡ cô bé lên, sau đó đi tìm quân y để xử lý vết thương.

Kim Phi và Trịnh Trì Viễn trò chuyện một lúc, sau đó dẫn Đường Tiểu Bắc đến kho sân phơi, kiểm tra lô rong biển mới.

Khi chạng vạng tối, Thủy Oa đầy sinh lực trở về, trên lưng còn còng theo một bọc cá khô.

Đây chính là con cá lớn lần trước cậu bé bắt được, mấy hôm nay ông Quy đã phơi khô một nửa, bảo cậu bé cõng về cùng đồng đội nếm thử.

Thủy Oa nói không cần, thủy quân đều ăn một nồi lớn, nhưng ông Quy vẫn treo cái bọc lên cổ cậu bé.

Không còn cách nào khác, Thủy Oa chỉ có thể cõng về.

Sau khi lên thuyền, lập tức đi thẳng tới nhà bếp trên thuyền.

Cậu bé ném con cá khô trước mặt nhân viên nhà bếp: "Lão Trương thúc, đây là cá khô ông Quy ta phơi, nhất định bắt ta mang đến cho mọi người nếm thử, tối hôm nay thúc nấu nó đi nhé!"

Mỗi ngày thủy quân đều lênh đênh trên biển, thứ không thiếu nhất chính là cá biển, nhưng nếu như là do ông của Thủy Oa tặng, nhân viên nhà bếp đương nhiên sẽ không tỏ ra chán ghét, chỉ mỉm cười gật đầu nói: "Nghe nói tay nghề ướp cá mặn của Xuyên Thục các ngươi rất tốt, hôm nay cuối cùng cũng có thể nếm thử rồi!"

Thủy Oa nghe vậy, thực sự vui mừng: "Đúng vậy, cá ướp hoa tiêu của ông Quy ta rất là ngon, chỗ các thúc không có đâu!"

"Cá ướp hoa tiêu?" Nhân viên nhà bếp hỏi: "Có phải là thêm hoa tiêu không?"

Xung quanh Xuyên Thục rất nhiều núi, ở giữa lại là thung lũng, khí hậu tương đối ẩm, từ xưa tới nay, người Xuyên Thục luôn thích ăn hoa tiêu, dùng để chống lại xói mòn do không khí ẩm.

Sau khi xưởng đóng thuyền Đông Hải thành lập, có rất nhiều công nhân Xuyên Thục đến đây, bọn họ ăn không quen đồ ăn Đông Hải, Mãn Thương đã thuê một nhóm đầu bếp từ Xuyên Thục đến, lắp thêm vài cửa sổ trong phòng ăn chuyên làm đồ ăn Xuyên Thục.

Khoảng thời gian trước có một ngày trời mưa dầm, người thủy quân đi đến sân phơi giúp thu dọn rong biển, các nhân viên nhà bếp cũng đi theo đến đó.

Là đồng hành, thấy phương thức nấu ăn khác, nhân viên nhà bếp đương nhiên muốn thử đồ ăn Xuyên Thục.

Sau đó anh ta phát hiện ra hương vị độc đáo của đồ ăn Xuyên Thục.

Hoa tiêu không chỉ có tác dụng khử độ ẩm, còn có thể làm tăng hương vị tươi mới của thức ăn, đặc biệt là khi nấu cá thả thêm chút hoa tiêu còn có thể khử được mùi tanh rất nhiều.

Vừa ăn miếng đầu tiên có hơi không quen, nhưng sau khi ăn một bữa, nhân viên nhà bếp thực sự thích mùi vị này, vì vậy còn đặc biệt đến sau bếp tìm nhân viên nhà bếp xin một gói hoa tiêu.

Đáng tiếc, trên thuyền có quá nhiều người, cho dù nhân viên nhà bếp có tiết kiệm, một gói hoa tiêu cũng chỉ ăn được vài ngày.

Anh ta cũng muốn đi lấy thêm một ít, nhưng thuyền không cập bến, nên anh ta cũng không thể đi được.

"Đương nhiên rồi!"

Thủy Oa vui vẻ mở cái túi ra.

Nhân viên nhà bếp nhìn qua, thấy trên khoanh cá quả nhiên được phủ đầy hoa tiêu.

"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có hoa tiêu rồi!"

Nhân viên nhà bếp nhanh chóng bưng một cái bát nhỏ ra, gắp hoa tiêu trên từng khoanh cá xuống, bỏ vào trong cái bát nhỏ.

"Lão Trương thúc, không phải chỉ là chút hoa tiêu thôi sao, chú không cần đến nỗi thế chứ?"

Thủy Oa khịt mũi coi thường hành vi của anh ta.

Hoa tiêu ở Xuyên Thục có rất nhiều, trong khe núi Thủy Oa và ông Quy ở chỗ nào cũng đều là hoa tiêu.

"Ngươi biết gì, đợi ngươi ở trên thuyền mấy tháng đi rồi sẽ biết, đến lúc đó ngươi sẽ thèm ăn muốn khóc luôn."

Nhân viên nhà bếp vừa nhặt hoa tiêu vừa nói: "Đúng rồi, không phải là ngươi luôn kêu gào muốn gặp Quốc sư đại nhân sao, chiều nay ta nhìn thấy Quốc sư đại nhân đến đây, nói chuyện với Trịnh tướng quân ở trên bờ rất lâu, ngươi đã gặp chưa?"
Chương 1535: Nhặt rau

"Quốc sư đại nhân đến đây, còn nói chuyện với Trịnh tướng quân rất lâu hả?"

Thủy Oa nhảy dựng lên tại chỗ: "Khi nào vậy?"

"Chính là sau khi ngươi nhảy nước không lâu đó!"

Nói đến đây, nhân viên nhà bếp giơ tay gõ vào đầu Thủy Oa: "Sau này đừng sơ suất nữa, nói nhảy là có thể nhảy được sao, không cẩn thận cái là ngã gãy cổ ngươi đó!"

Nhưng Thủy Oa dường như không nghe thấy, ném cái bọc lên bàn, quay người chạy đi.

Vừa mới chạy đến boong thuyền, đúng lúc gặp được cận vệ dẫn dắt cậu bé.

Thủy Oa vội chạy đến nắm lấy cánh tay cận vệ: "Thái đại ca, buổi chiều Quốc sư đại nhân đến, còn ở lại rất lâu ư?"

"Đến rồi." Cận vệ nói: "Ở lại khá lâu, còn nói chuyện với tướng quân ở bến tàu hơn nửa tiếng đồng hồ nữa."

"Chuyện từ khi nào vậy, tại sao ta không biết?" Thủy Oa nghe vậy lo lắng.

"Ngươi vừa xin nghỉ phép chạy ra ngoài với tướng quân, thì Quốc sư đại nhân và phu nhân đã đến luôn rồi." Cận vệ trả lời.

"Vậy tại sao huynh không gọi ta?" Thủy Oa trợn mắt hỏi.

"Ngươi đã chạy đi xa rồi, ta gọi ngươi cũng không nghe thấy!" Cận vệ nói: "Hơn nữa, không phải là ngươi vẫn luôn lo lắng cho ông Quy sao, khó khăn lắm mới gặp được, tướng quân cũng đã phê duyệt nghỉ phép, các ngươi đương nhiên phải gặp mặt vui vẻ chứ!"

"Nhưng ta lại không gặp được Quốc sư đại nhân!"

Thủy Oa tức giận đến mức quỳ sụp xuống, dùng sức xoa tóc: "Cơ hội tốt biết bao!"

"Được rồi, được rồi, Quốc sư đại nhân thường xuyên đến thủy quân, nếu tướng quân đã đồng ý dẫn ngươi gặp ngài ấy, nhất định sẽ để các ngươi gặp mặt, sau này còn nhiều cơ hội, không vội ngày một ngày hai."

Cận vệ an ủi Thủy Oa, sau đó nhẹ nhàng đá vào bắp chân cậu bé: "Được rồi, đừng khóc như đám đàn bà nữa, nhanh đứng lên đi, ta tìm ngươi có việc quan trọng đó!"

"Chuyện gì?" Thủy Oa ngẩng đầu lên hỏi.

"Mấy ngày trước chúng ta truy lùng cướp biển, ngươi biết không?" Cận vệ nói: "Đã tìm được cướp biển rồi, còn cứu được một tiểu cô nương về nữa, tiểu cô nương quỳ xuống đất xin tướng quân nhất định muốn đến trở thành nữ binh của thủy quân, muốn báo thù cho người nhà, tướng quân không còn cách nào khác đánh phải giữ cô bé lại.

Tiểu cô nương cũng trạc tuổi ngươi, tướng quân nói sau này hai người là bạn đồng hành, cùng nhau luyện tập."

"Ta mới không cần búp bê nữ làm bạn đồng hành!" Thủy Oa bĩu môi nói.

"Này, tiểu tử ngươi đừng có không biết tốt xấu nhé!"

Cận vệ trợn mắt, đá vào Thủy Oa lần nữa: "Tiểu tử ngươi thực sự là có phúc mà không biết hưởng, đúng rồi, tiểu cô nương này là người mà Tiểu Bắc phu nhân coi trọng, tiểu tử ngươi đừng có bắt nạt người ta!"

"Ta không quan tâm ai coi trọng cô bé, dù sao ta cũng không làm bạn đồng hành với búp bê nữ!"

Thủy Oa cũng bướng bỉnh: "Trước kia ở trong núi, ta thấy phiền nhất là mấy tiểu cô nương đó, mỗi lần đều bảo ta dạy các cô bé bơi bắt cá, nhưng ông Quy nói con trai và con gái không thể cởi trần bơi cùng nhau, làm sao ta dạy được? Ta không dạy thì bọn họ khóc lóc, phiền chết được!"

Cận vệ nghe vậy, hai mắt mở to hơn: "Tiểu tử ngươi cũng được đấy, rốt cuộc đã dạy bơi cho bao nhiêu cô gái rồi?"

"Cái này ta không nhớ rõ lắm, dù sao cũng rất nhiều, sau này những cô gái lớn đó cũng đến tham gia cuộc vui, nhưng khi bọn họ xuống nước lại không chịu cởi hết quần áo, nhất định đòi ta cõng bọn họ đến giữa lòng sông bắt cá!"

Thủy Oa phàn nàn nói: "Họ nặng chết đi được, còn mặc quần áo, cõng các cô bé làm sao có thể mò được cá? Sau này ông Quy nói bọn họ cố ý trêu chọc ta, không để ta chơi cùng mấy cô gái lớn đó nữa!"

"Ồ, sao ông Quy lại như vậy chứ?"

Cận vệ lộ ra vẻ tiếc nuối, như thể ông Quy không để cho cậu bé cõng các cô gái lớn bắt cá vậy.

Nhưng anh ta cũng không quên chuyện chính, lại đá Thủy Oa một cái, dặn dò nói: "Tiểu Bắc phu nhân là phu nhân của Quốc sư đại nhân, nếu như ngươi đắc tội với tiểu cô nương, chính là đắc tội với Tiểu Bắc phu nhân, đắc tội với Tiểu Bắc phu nhân thì ngươi đừng mong gặp được Quốc sư đại nhân nữa!"

"Phu nhân của Quốc sư đại nhân?"

Thủy Oa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, đứng dậy vỗ ngực bùm bụp nói: "Thái đại ca, yên tâm đi, tiểu cô nương cứ giao cho ta, ta nhất định chăm sóc tốt cho cô bé!"

"Tiểu tử ngươi cũng đừng bất cẩn, người nhà của cô gái này mấy ngày trước đã bị cướp biển giết chết, khi ngươi nói chuyện cẩn thận chút, đừng chọc tức cô bé." Cận vệ lại nhắc nhở lần nữa.

Mặc dù Thủy Oa hơi ngốc, nhưng bản tính vẫn là hiền lành, thu hồi nụ cười cợt nhả trên mặt, nghiêm túc gật đầu nói: "Ta nhớ rồi!"

"Vậy đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp cô bé."

Cận vệ đưa Thủy Oa vào trong khoang thuyền.

Binh lính thủy bình thường sống trên thuyền, tất cả đều là giường lớn, tất cả binh lính và thủy thủ trên thuyền đều ở trong một khoang thuyền lớn.

Bao gồm cả Thủy Oa, sau khi đến đây cũng chỉ trải một bó rơm trên đất thôi.

Chỉ có thuyền trưởng và hai thuyền phó mới có buồng riêng.

Nghĩ đến Thẩm Tú Tú là con gái, buổi chiều cận vệ đặc biệt chất một đống vật liệu trong buồng, dùng tấm ván ngăn cách thành hai phòng nhỏ.

Một cái là để Thẩm Tú Tú ở, một cái là để cho Thủy Oa, để cậu bé ở cùng với Thẩm Tú Tú.

"Tướng quân dặn dò làm hai phòng đơn, một cái cho cô bé ở, một cái cho tiểu tử ngươi ở!"

Cận vệ chua xót nói: "Thật không biết tại sao vận khí của tiểu tử ngươi lại tốt như vậy, chuyện tốt gì cũng đều bị ngươi đuổi kịp được!"

"Vận khí của ta tốt sao?" Thủy Oa lại nghĩ đến chuyện buồn: "Nếu như vận khí của ta thật sự tốt, lúc Quốc sư đại nhân đến bến thuyền ta có thể không nhìn thấy sao?"

"Ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa!"

Cận vệ liếc nhìn Thủy Oa, đi đến căn phòng bên trái gõ cửa.

Nhưng gọi mấy lần liên tiếp, bên trong cũng không có ai trả lời, cận vệ đẩy cửa nhìn thấy bên trong trống rỗng.

Tiểu cô nương là người mà Đường Tiểu Bắc và Trịnh Trì Viễn đều quan tâm, nếu như đi lạc, thì sẽ là chuyện lớn.

Cận vệ lập tức lo lắng, dẫn Thủy Oa tìm mấy vòng trong khoang thuyền, mới tìm thấy Thẩm Tú Tú đang chọn rau với nhân viên nhà bếp trong khoang thuyền chất đầy lương thực và rau cải.

"Tú Tú, tại sao ngươi lại chạy đến chỗ này?" Cận vệ thở hồng hộc hỏi.

"Ta chờ trong phòng cũng không có việc gì, nên đi ra ngoài đi dạo, thấy đại thúc đang chọn rau, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì nên đã giúp đại thúc chọn rau." Thẩm Tú Tú giải thích.

"Lão Thái, tiểu cô nương này nói cô bé cũng là người của thủy quân chúng ta, thật sao?" Lão Trương nhân viên nhà bếp hỏi: "Thủy quân chúng ta bây giờ bắt đầu chiêu mộ quân con nít sao? Chiêu mộ Thủy Oa trước, lại chiêu mộ thêm một tiểu cô nương nữa!"

"Lão Trương thúc, thúc coi thường ai vậy, tại sao bọn ta là quân con nít chứ?"

Thủy Oa vừa nghe vậy không phục nói: "Thúc đừng coi thường người khác, chúng ta cùng nhau ra biển bơi hai vòng xem, xem ta có thể bơi nhanh hơn thúc không!"

"Được rồi được rồi được rồi, ngươi bơi nhanh được chưa!" Lão Trương đã từng nhìn thấy Thủy Oa ương bướng, vội vàng xua tay, quay người nhìn cận vệ, cười hỏi: "Tiểu cô nương này tuyển làm trợ thủ cho ta sao?"

Vốn dĩ trên thuyền có hai nhân viên nhà bếp nhưng gần đây thủy quân phát triển rất nhanh, nhân viên nhà bếp khác đã bị điều động đi, Lão Trương một mình lo chuyện ăn uống cho một thuyền người, thường xuyên bận rộn, cho nên khoảng thời gian trước đã tìm thuyền trưởng bảo thuyền trưởng tìm một nhân viên nhà bếp đến.

Bây giờ trên thuyền đột nhiên có thêm một tiểu cô nương, còn chủ động chọn rau cho anh ta, Lão Trương cảm thấy thuyền trưởng đã tìm được trợ thủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK