Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891: Tìm việc

Số người mỗi xưởng tuyển đều có hạn, ai đến muộn sẽ mất cơ hội.

Người mẹ kéo hai đứa trẻ, chạy theo dòng người đến xưởng gạch.

Đến khi bọn họ chạy đến, trước cửa xưởng muối đã có rất nhiều người, người mẹ dẫn theo hai đứa trẻ, không thể chen vào được.

Người mẹ hơi sốt ruột: “Tiểu Phong...”

“Sao mẹ?” Người anh trai xoay người hỏi.

Người mẹ do dự một chút cuối cùng cũng lắc đầu: “Không có gì!”

Vốn dĩ cô ấy muốn người anh dẫn em gái đến một nơi nào đó đợi, cô ấy sẽ chen vào trong đó, đến khi cô ấy đăng ký xong sẽ tìm huynh muội họ.

Nhưng khi nhìn thấy đám người nhộn nhịp kia, người mẹ đã đánh bay suy nghĩ đó.

Đông Hải quá loạn, họ lại không có nơi ở cố định, hai đứa trẻ lại quá nhỏ, lỡ như bị đám người chen lấn, nói không chừng sẽ không tìm thấy chúng nữa.

Người cha đã mất tích, nếu mất hai đứa trẻ nữa, cho dù người mẹ tìm được công việc thì có ý nghĩa gì chứ?

Người mẹ liếc nhìn đám người chen lấn, thấy không thể chen vào, thất vọng nói: “Nhiều người quá, chúng ta chen vào không được, đi thôi!”

“Mẹ, hay là mẹ và muội muội đi sang đó đợi con, một mình con chen vào đó thử xem?” Người anh hỏi.

“Con cũng không thể đăng ký thay mẹ, chen vào đó làm gì?”

“Con tự đăng ký!”

“Vớ vẩn, con còn là đứa trẻ, đến xưởng gạch thì có thể làm gì chứ?” Người mẹ kéo người anh đi: “Đi thôi!”

Người anh không có cách nào chỉ có thể đi về với mẹ

“Mẹ, ca ca, chúng ta đi đâu đây?” Người em gái hỏi.

Người mẹ và anh cũng trầm mặc, không trả lời.

Vì họ không có nơi ở cố định, mỗi ngày ngoài tìm cha thì sẽ đợi phát cháo, đến đêm sẽ tìm một nơi yên tĩnh rồi dựa vào nhau ngủ.

Bây giờ vẫn còn lâu mới đến giờ phát cháo và giờ ngủ, người mẹ và anh cũng không biết đi đâu.

“Không chen vào xưởng gạch được, chúng ta đến xưởng đóng thuyền và lò vôi thử xem!” Người mẹ nói: “Nhân tiện trên đường đi sẽ tìm cha con luôn!”

“Được.” Anh trai gật đầu.

Khi bọn họ biết tin đã nhanh chóng chạy đến xưởng gạch, nhưng lại không thể chen vào chớ đừng nói đến những xưởng khác.

Nhưng cuộc sống trốn chạy mấy tháng qua đã khiến người anh nhanh chóng quen, cậu bé không khuyên mẹ, mà lấy cái túi trên vai mẹ: “Mẹ, để con gánh cho!”

Trong cái túi này đựng hai bộ áo quần cũ và một cái chậu gốm, đó cũng là toàn bộ gia tài của họ.

Cũng may ở Đông Hải có phát cháo, dân tỵ nạn vẫn chưa đến bước đường cùng không thể sống tiếp được nữa, còn có những binh phủ được nhân viên hộ tống huấn luyện duy trì trật tự cơ bản nhất, nếu còn ở Trung nguyên, nói không chừng ba mẹ con họ đã chết rồi.

Mẹ cười rồi đưa túi vải cho con trai.

Em gái còn nhỏ, không hiểu tâm tư của mẹ và anh trai, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, ca ca, có phải làm thợ rồi, buổi tối chúng ta không cần ngủ ở đất hoang nữa, có thể ngủ trong nhà rồi không?”

“Đúng vậy.” Mẹ xoa đầu em gái, cười rồi gật đầu.

Ba mẹ con dắt tay nhau, đi dọc theo bức tường của xưởng gạch đến khoảng đất trống phát cháo, khi đi qua cửa bên của xưởng gạch, đột nhiên cửa bên được mở ra từ bên trong.

Một người đàn ông đen thui và một người thanh niên mặc trường bào đi ra.

“Đội trưởng Nhị đi thông thả, đợi đến khi giải quyết xong việc sẽ để người đến chào hỏi, ta sẽ dẫn người đến kéo!” Người đàn ông đen thui nói.

“Được.” Đội trưởng Nhị gật đầu, ra hiệu cho người đàn ông đi về.

Người mẹ nghe cuộc đối thoại của hai người thì mím môi, sau đó bước nhanh đến đội trưởng Nhị.

“Ngươi làm gì vậy?” Đội trưởng Nhị đột nhiên bị người phụ nữ lao đến thì sợ hết hồn.

Người đàn ông đen thui chuẩn bị rời đi nghe tiếng động cũng vội chạy đến.

Dù Đông Hải không loạn như Giang Nam và Trung Nguyên, hiện nay vẫn không chưa có chuyện gì lớn, nhưng dân tỵ nạn tụ tập càng nhiều, thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện làm ai đó bị thưởng .

Áo quần đội trưởng Nhị mặc đẹp hơn nhiều so với dân tỵ nạn, người đàn ông đen thui nghĩ rằng người phụ nữ dụ dỗ hoặc làm hại đội trưởng Nhị.

Ở Đông Hải thường thấy tình huống này.

Kết quả người phụ nữ đến trước mặt đội trưởng Nhị nhưng không làm hại đội trưởng Nhị cũng không vuốt tóc dụ dỗ, mà quỳ xuống đất sau đó nói với đội trưởng Nhị: “Vị đại nhân này, ba mẹ con bọn ta lưu lạc đến Đông Hải, vốn dĩ muốn tìm một công việc ở xưởng gạch để kiếm sống, nhưng đáng tiếc không chen vào được, xin đại nhân thấy hai đứa trẻ còn quá nhỏ, cho bọn ta một con đường sống, để bọn ta vào đó tìm một công việc!”

“Hóa ra là tìm công việc!”

Người đàn ông đen thui và đội trưởng Nhị thở phào nhẹ nhõm.

“Vị đại tỷ này, ta không phải là người của xưởng gạch, ngươi xin ta cũng vô dụng!”

Đội trưởng Nhị nói: “Hơn nữa, việc ở xưởng gạch nặng như vậy, ngươi là phụ nữ, sẽ không làm được đâu!”

“Ta có thể chuyển gạch cùng mẹ ta!”

Người anh chạy đến nói: “Ta và mẹ, hai người sẽ cùng làm việc, chỉ cần trả tiền lương cho một người là được rồi, chỉ cần để bọn ta dẫn em gái đi cùng, cho cô bé cơm ăn, ban đêm có thể ở cùng bọn ta là được!”

“Đúng đúng đúng.” Người mẹ gật đầu liên tục: “Lượng cơm của ba người bọn ta đều rất ít, chỉ cần khẩu phần cơm của một người là được!”

“Là một đứa trẻ hiếu thảo.” Đội trưởng Nhị xoay người nhìn người đàn ông đen thui: “Các ngươi có thể nhận họ không?”

“Nếu là chuyện khác, một khi đội trưởng Nhị mở lời thì chắc chắn ta sẽ giải quyết thỏa đáng, nhưng đợt tuyển thợ này do các vị đại nhân ở khu Mật Viện phụ trách, cần phải được bọn họ nhận vào mới được, bọn ta không có quyền quyết định!” Vẻ mặt người đàn ông đen thui khó xử.

Nghe người đàn ông nói như vậy, đội trưởng Nhị gật đầu rồi nói với người mẹ: “Đại tỷ, tỷ cũng nghe rồi đấy, không phải bọn ta không muốn giúp mà bọn ta không có quyền quyết định!”

Người mẹ thở dài, nhưng cũng vái chào đội trưởng Nhị: “Vậy cũng cảm ơn hai vị huynh đệ!”

Cô ấy có thể nhận ra đội trưởng Nhị thật sự muốn giúp đỡ, nhưng không giúp được.

“Không cần cảm ơn, ta cũng không giúp được gì!’

Đội trưởng Nhị xua tay, thấy ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương nhìn mình, không khỏi nhớ đến con gái ở quê nên đã lấy mấy tiền đồng từ trong ngực ra: “Đại tỷ, tỷ cầm mấy đồng này đi, mua bánh bao cho đứa trẻ ăn.”

Sau khi tiền giấy xuất hiện, một khi gặp thời đại hỗn loạn, rất nhiều thế lực sẽ in tiền không kiêng nể gì, dẫn đến tình trạng lạm phát.

Thời đại này vẫn chưa phát hành tiền giấy, giao dịch trên thị trường vẫn dùng vàng, bạc, đồng là chính, vì vậy khi hỗn loạn ập đến sẽ không lạm phát, ngược lại, vì những người giàu đều không dám tiêu tiền bừa bãi, sợ gây nên tai họa, dẫn đến tiền lưu thông trên thị trường ngày càng ít, tạo thành tình trạng giảm phát.

Khi Kim Phi vừa đến, một cái bánh bao còn có thể bán được với giá một đồng, nhưng bây giờ một đồng có thể mua được hai cái bánh bao.

Dù đội trưởng Nhị cho mấy đồng, nhưng ở thời đại này đã có thể cứu được mạng người.

Nhưng người phụ nữ lại vái lạy đội trưởng Nhị, lắc đầu nói: “Cảm ơn đại nhân, ta biết ngài cho ta tiền là có ý tốt, nhưng tiền bạc động lòng người, bọn ta không có nơi để ở, trên người có tiền cũng sẽ mang đến tai họa!”
Chương 1892: Hy vọng

Tình hình trị an ở Đông Hải cũng chỉ duy trì trật tự cơ bản nhất, thành ra thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện trộm cướp.

Ba mẹ con thậm chí không có chỗ ở, ban đêm ngủ phải ôm bình gốm trên tay, nếu người khác biết bọn họ có tiền, rất có thể đêm đó sẽ có người đến tìm ba người họ.

Đội trưởng đội 2 nghe được lời người phụ nữ nói thì nhanh chóng cất tiền đi.

Nhưng còn chưa kịp nhận lại thì đã có mấy người dân lưu lạc đi ra từ chỗ ngã rẽ.

Bọn họ tuy rằng không nói gì thêm, nhưng lúc đi qua cửa hông thì có nhìn trộm ba mẹ con mấy lượt.

Đội trưởng đội 2 thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.

Kỳ thật bây giờ anh ta rời đi cũng không ai có thể nói được gì, dù sao anh ta cũng có ý tốt.

Nhưng Đội trưởng đội 2 cũng từng trải qua cảnh cửa nát nhà tan, cha bị giết, mẹ, em gái, vợ, con gái đều bị bán cho bọn buôn người, mình thì cũng bị bán vào trong nhà cường hào làm người làm.

May mắn khi còn nhỏ em gái từng học tư thục, được Đường Tiểu Bắc mua rồi gia nhập thương hội Kim Xuyên, sau đó em gái lại xin ứng trước một phần tiền công với người phụ trách khi đó, chuộc thân cho mẹ và người một nhà bọn họ về, nhà họ mới có thể đoàn tụ.

Sau này anh ta cũng gia nhập thương hội Kim Xuyên, hiện tại đã là người phụ trách cấp trung ở khu vực Đông Hải bên này.

Lò gạch sẽ cần phải mở rộng tuyển dụng, cần thương hội Kim Xuyên cung cấp nhiều vật tư hơn, hôm nay anh ta tới để thống kê số lượng vật tư, sau đó trước khi đi thì gặp phải chuyện này.

Nhìn ba mẹ con, Đội trưởng đội 2 không khỏi nhớ đến người nhà của mình, cho nên mới không nhịn được muốn giúp họ, kết quả lại còn mang phiền toái đến cho họ.

Điều này làm Đội trưởng đội 2 cảm thấy khó chịu.

Nhưng lò gạch không phải địa bàn của anh ta, công tác tuyển công nhận lại là do viện Khu Mật phụ trách, anh ta muốn giúp ba mẹ con họ thì cũng không giúp được, trừ phi dẫn bọn họ tới thương hội Kim Xuyên.

Nhưng yêu cầu tuyển công nhân của thương hội Kim Xuyên còn nghiêm ngặt hơn lò gạch nhiều, ít nhất là phải biết chữ.

Nghĩ đến đây, Đội trưởng đội 2 đột nhiên nảy ra một ý.

Cách nói chuyện và thần thái của ba mẹ con rõ ràng khác hẳn với những người dân lưu lạc khác, có lẽ đã từng đi học.

Vì thế Đội trưởng đội 2 hỏi: “Này đại tỷ, các ngươi biết chữ không?”

Ánh mắt người mẹ sáng lên, vội vàng trả lời: “Ta từng học mấy năm tư thục, đọc sách viết chữ cũng không có vấn đề gì, con trai ta đã bắt đầu đọc sách từ bảy tuổi, đã học được 5 năm!”

“Vậy sao?” Đội trưởng đội 2 phấn khởi nói: “Vậy các ngươi có thể viết mấy chữ cho ta xem chứ?”

“Đương nhiên có thể,” Người mẹ nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, quay đầu hỏi: “Viết cái gì?”

Đội trưởng đội 2 suy nghĩ một chút nói: “Đại tỷ ngươi viết lò gạch Đông Hải, cậu thì viết thương hội Kim Xuyên!”

Hai mẹ con cầm hòn đá nhỏ, viết theo yêu cầu của Đội trưởng đội 2, ngồi xổm trên mặt đất từng nét chữ một.

Đội trưởng đội 2 cúi đầu nhìn, tất cả đều viết đúng.

Biết đọc, biết viết, việc sắp xếp sẽ đơn giản hơn nhiều.

“Vậy mấy người biết tính toán không?” Đội trưởng đội 2 hỏi tiếp.

“Biết một ít.” Người mẹ gật đầu.

Vì thế Đội trưởng đội 2 lại chia ra mấy đề làm tính, hai mẹ con đều có thể đáp đúng, chẳng qua cậu con trai trả lời chậm hơn một chút.

“Mấy người biết chữ còn biết tính toán, thôi thì đừng tới lò gạch tranh việc với những người không biết chữ, theo ta đi thương hội Kim Xuyên đi!” Đội trưởng đội 2 cười dài nói.

“Chúng ta có thể đến thương hội Kim Xuyên ư?” Người mẹ kích động hỏi.

Ở Đông Hải lâu như vậy, đã nhiều lần nghe đến cái tên thương hội Kim Xuyên, chẳng qua cô ấy vẫn luôn cảm thấy thương hội Kim Xuyên là một khổng lồ, trước nay không nghĩ đến chuyện đi hỏi xem người ta có tuyển vào hay không.

“Cô biết viết lại biết làm tính, hẳn là không vấn đề gì.” Đội trưởng đội 2 nói: “Có điều cô mới vào thì chắc phải bắt đầu làm từ nhân viên bán hàng vất vả nhất, không chỉ phải bán hàng ghi sổ, hàng nhập về thì còn phải phụ trách sắp hàng, với cả lau chùi hàng hóa bày lên quầy nữa.”

“Không có việc gì, ta làm được!” Người mẹ do dự một chút, sau đó hỏi: “Vậy con của ta thì làm sao bây giờ? Có thể dẫn đi cùng không?”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Đội trưởng đội 2 quay đầu nhìn về phía người anh.

Người anh nhìn thoáng qua người mẹ, nhỏ giọng trả lời: “Mười tám?”

“Nói thật!” Đội trưởng đội 2 liếc mắt nhìn cậu ta. “Chúng ta thương hội Kim Xuyên cũng không nhận người nói dối, nếu cậu không nói lời nói thật thì ta đi luôn đấy!”

Người anh nghe thấy Đội trưởng đội 2 nói như vậy thì vội trả lời: “Năm nay ta mười hai tuổi, nhưng sang tháng là qua sinh nhất, sau đó sẽ là mười ba tuổi!”

“Mười ba tuổi à,” Đội trưởng đội 2 nhìn về phía người mẹ: “Thương hội Kim Xuyên không nhận lao động trẻ em dưới 17 tuổi, cô có thể đi làm nhưng con trai cô thì không được!”

“Đại nhân, ngài hiểu lầm ý của ta rồi!”

Người mẹ vội giải thích: “Ta không muốn để thằng bé vào thương hội làm việc, ta và cha bọn trẻ lạc mất nhau, nếu ta đi làm ở thương hội Kim Xuyên thì có thể cho bọn trẻ ở chung với ta không?”

Nói xong thì lo Đội trưởng đội 2 không đồng ý, lại vội bổ sung một câu: “Ba người chúng ta chỉ cần ở chỗ cho một người, ăn phần cơm của một người là được!”

“Hóa ra ý cô là vậy à!” Đội trưởng đội 2 cười dài trả lời: “Mỗi thương hội đều có trường học ở địa phương, con cái của công nhân có thể miễn phí đi học, giữa trưa còn miễn phí một suất cơm trưa, về phần chỗ ở, nếu cô có thể thành công thông qua kiểm tra thì có thể được phân một gian nhà ở tập thể, đến lúc đó cô có thể dẫn các con vào ở!”

“Đãi ngộ tốt như vậy sao?” Người mẹ không thể tin được.

“Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều là người có lòng từ bi, không thể nhìn người dân chịu khổ chịu nạn, cũng sẽ không bạc đãi người một nhà!”

Đội trưởng đội 2 nói: “Có điều điều kiện ở Đông Hải có hạn, nhà ở tập thể đều không lớn, ba người ở thì sẽ hơi chật…”

“Không sao không sao, chỉ cần có thể che mưa chắn gió, bọn trẻ không phải ngủ ở nơi đất hoang là được!”

“Vậy được,” Đội trưởng đội 2 gật đầu, thấy vẻ mặt khát khao của người mẹ thì nhịn không được bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta chỉ dẫn mấy người qua, giới thiệu cô tham gia kiểm tra, nếu không vượt qua được thì ta cũng hết cách!”

“Kiểm tra có khó không?” Người mẹ lo lắng hỏi.

“Không khó, không khác mấy với đề ta vừa đưa ra,” Đội trưởng đội 2 nói: “Vừa rồi cô có thể viết đúng tính đúng thì lúc kiểm tra cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Người mẹ nhẹ nhàng thở ra, sau đó hứa hẹn: “Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ thi thật tốt!”

“Vậy các ngươi theo ta đi đi!” Đội trưởng đội 2 chào hỏi với người đàn ông da ngăm đen, sau đó đi đến phía trước.

Người mẹ vội kéo con đi theo, nhìn Đội trưởng đội 2 đi phía trước mà trong mắt tràn đầy cảm kích.

Lúc trước sau khi bị Đội trưởng đội 2 từ chối, cô ấy còn cảm thấy tuyệt vọng, ai ngờ quanh co một hồi, không vào được lò gạch mà lại có được cơ hội vào thương hội Kim Xuyên, hơn nữa đãi ngộ còn tốt như vậy.

Nghĩ về sau không phải dẫn con nheo nhóc nơi màn trời chiếu đất lo lắng hãi hùng nữa, người mẹ không nhịn được mà mỉm cười.

Đội trưởng đội 2 đi ở phía trước cũng không khỏi nhoẻn miệng cười.

Cảm giác giúp đỡ được người khác thật là tốt.

Lúc này bọn họ cũng chưa ý thức được rằng, quyết định rất mực bình thường trong ngày hôm nay sẽ tạo nên tầm ảnh hưởng như thế nào trong tương lai của Đông Hải, thậm chí là toàn bộ Đại Khang.
Chương 1893: Chủ động

Số lượng dân tị nạn quả thật quá nhiều, cửa của các nhà xưởng sắp bị dân tị nạn lấp đầy, tuyển thợ cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, không đến một giờ đồng hồ thì lượng thợ tất cả nhà xưởng đều đã tuyển đủ.

Không ít dân tị nạn đều quanh quẩn ở trước cửa nhà xưởng không chịu rời đi.

Thiết Thế Hâm đã sớm đoán được có tình huống như vậy, vì thế ở trước cửa mỗi nhà xưởng đều sắp xếp nhân viên hộ tống, một khi phát hiện có người gây chuyện sẽ trực tiếp đưa vào danh sách đen của việc cho cháo.

Đây cũng là một đường lối quản lý nhân viên hộ tống có hiệu quả nhất.

Bây giờ dân tị nạn đều sống nhờ việc cho cháo, một khi bị đưa vào danh sách đen thì e rằng chỉ là dăm ba ngày đã có thể đói chết.

Có nhân viên hộ tống trấn áp lại thêm người phụ trách các nhà xưởng cố ý “lỡ lời” nói tin tức gần đây sẽ còn mở tuyển thợ quy mô lớn, cuối cùng các dân tị nạn mới không nỡ mà lần lượt rời đi.

Tuyển lần này chủ yếu là người vận chuyển nguyên liệu gạch, không cần kỹ thuật gì vì vậy cũng không cần huấn luyện, buổi sáng tuyển thợ kết thúc thì buổi sáng đã bắt đầu làm rồi.

Đến bữa trưa, các nhà xưởng đều xuất hiện từng đội xe ba bánh, kéo theo từng chiếc xe nguyên liệu kiến trúc vận chuyển đến xưởng cá muối và xưởng đóng tàu số ba.

Không ít dân tị nạn lúc trước đều có nghi ngờ với cuộc tuyển mở rộng, nhưng nhìn thấy những đội vận chuyển này, kẻ ngốc cũng biết xưởng cá muối và xưởng đóng tàu số ba sắp mở rộng.

Mở rộng cũng nghĩa là cần nhiều thợ hơn!

Xưởng cá muối và xưởng đóng tàu số ba đều dùng nhiều thợ, trong lòng không ít dân tị nạn đều nhiệt huyết, lũ lượt chạy đi vây xem.

Dân tị nạn có thể đi đến được Đông Hai, cơ bản đều là đi theo đội, theo nhóm đến, nếu không là họ hàng thì cũng là đồng hương.

Dù sao rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, khi xem họ hàng hoặc là đồng hương của bản thân kéo gạch, dân tị nạn hiểu biết đều sẽ giúp đỡ đẩy một chút.

Dù sao những họ hàng, đồng hương này ứng tuyển được thợ, sau này không sống được nữa thì không chừng còn có thể cứu được người ta.

Theo như sắp xếp của các nhà xưởng, mỗi chiếc xe ba bánh hai người, một người đỡ, còn người khác đẩy xe.

Khi đến trưa, hai bên mỗi chiếc xe ba bánh đều có thêm mấy dân tị nạn giúp đỡ, hiệu suất công việc tăng cao hơn dự tính.

Đồng thời khi các thợ lực vận chuyển nguyên liệu kiến trúc thì thợ thủ công xếp tường đã trước một bước đến ngoài xưởng các muối, bắt đầu đào móng.

Khi đến trưa, các loại nguyên liệu kiến trúc lần lượt đưa đến, móng cũng đã đào xong.

Ăn cơm trưa xong, thợ hồ bắt đầu xếp tường.

Kim Phi ở thư phòng bận rộn cả ngày, cuối cùng đến nửa buổi chiều cũng làm xong việc trong tay, nghĩ phía bên xưởng cá muối đã bắt đầu làm việc, quyết định đến xưởng cá muối xem thử.

Khi y dẫn theo đội cận vệ đi đến xưởng cá mạn, vừa hay gặp được hai người Thiết Thế Hâm và Từ Cương.

Sau đó nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn theo trợ từ trong nhà xưởng đi ra.

“Kim tiên sinh!” Ba người đồng thời hơi cúi người với Kim Phi.

Từ Cương vốn dĩ muốn quỳ xuống nhưng lại bị Thiết Thế Hâm kéo cánh tay lại.

Quay đầu nhìn thì thấy Thiết Thế Hâm lắc đầu với ông ta.

Thật ra không ai thích quỳ, hơn nữa Thiết Thế Hâm và Khánh Mộ Lam đều không quỳ, nếu như một mình ông ta quỳ thì tỏ ra Thiết Thế Hâm và Khánh Mộ Lam không hiểu quy tắc.

Từ Cương do dự một lúc, cuối cùng quyết định nhập gia tuỳ tục, nếu như Kim Phi không cho quỳ vậy thì không quỳ vậy.

Kim Phi nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Y thật sự không người khác quỳ trước mặt mình, cũng lười nói đống đạo lý đó nữa.

Mọi người gặp mặt bắt tay, không được nữa thì cúi người chào là được rồi, vì sao cứ phải quỳ tới quỳ lui chứ?

Vốn dĩ tập tục của Xuyên Thục đã gần như bị y chỉnh lại, ngoại trừ một số người dân nhìn thấy y tương đối kích động, đa số nhân viên hộ tống và quan viên nhìn thấy y đều không quỳ, mà đổi thành lễ kính quân và lễ thư sinh.

Tên Từ Cương này có chút gốc rễ, nếu như ông ta lại dẫn dắt phong tục quỳ gối, Kim Phi nghĩ thôi cũng đã đau đầu.

May mà Từ Cương không ở Kim Xuyên quá lâu đã đến Đông Hải, bây giờ hình như đã bị Thiết Thế Hâm sửa lại rồi.

Chỉ cần lần này không quỳ, sau này xác suất quỳ lại nhỏ hơn rất nhiều.

Dù sao Kim Phi không đợi Từ Cương do dự, cười chào hỏi với mấy người, sau đó nhìn Khánh Mộ Lam hỏi: “Trưởng xưởng Khánh muốn ra ngoài sao?”

“Trời sắp tối rồi, ta đi đâu chứ?”

Khánh Mộ Lam liếc Kim Phi một cái: “Ta nghe nói Thiết đại nhân và Từ đại nhân muốn đến nhà xưởng tham quan chỉ đạo, nên ta đến trước cửa nghênh đón, không ngờ ngài cũng đến!”

Theo lý mà nói nếu như Kim Phi và Thiết Thế Hâm, Từ Cương cùng đến tham quan thì người báo tin sẽ nói tên của Kim Phi trước, sau đó mới nói Thiết Thế Hâm và Từ Cương.

Kết quả người báo tin không hề nhắc đến Kim Phi.

Lẽ nào người báo tin nói thiếu?

“Ta là đột nhiên muốn đến, vừa hay gặp được Thiết đại nhân và Từ đại nhân.” Kim Phi giải thích.

Khánh Mộ Lam nghe xong, chợt gật đầu sau đó nghiêng người làm động tác mời: “Hoan nghênh ba vị đại nhân đến xưởng cá muối tham quan chỉ đạo, mời!”

“Trưởng xưởng Khánh nặng lời rồi, không nói là chỉ đạo chỉ là xem thử tiến độ công trình như thế nào.” Thiết Thế Hâm xua tay nói.

Kim Phi không khách sáo, dẫn đầu đi trước.

Y vừa đưa dây cương ngựa cho Thiết Chuỳ, vừa tuỳ ý hỏi: “Hai vị đại nhân đi bộ đến sao?”

Y cưỡi ngựa đến, Thiết Thế Hâm và Từ Cương chỉ dẫn theo mấy cận vệ, không cưỡi ngựa cũng không có xe ngựa.

“Nói ra không sợ tiên sinh chê cười, lão phu đã sống nửa đời người còn chưa thấy biển lần nào, muốn đi cạnh biển ngắm nhìn!” Thiết Thế Hâm cười nói.

“Ở bờ biển nhìn thấy biển và hồ lớn gần như nhau, nếu như mấy ngày nữa Thiết đại nhân rảnh rỗi có thể lên thuyền lầu của đội đánh bắt chạy một vòng biển, đó mới đã!” Kim Phi cười đề nghị.

Đàn ông đến chết cũng là thiếu niên, Thiết Thế Hâm nghe thấy không khỏi có chút động lòng: “Ta có thể sao?”

“Đương nhiên có thể.” Kim Phi nói: “Đợi công trình bên đây kết thúc, ta cho ông nghỉ mấy ngày, ông đến sân hái rong biển và đội đánh bắt xem thử, cũng xem như kiểm tra công việc thay ta!”

“Vậy thì đa tạ tiên sinh rồi!” Thiết Thế Hâm cúi lệnh vâng lệnh.

Từ Cương và Kim Phi cũng không phải rất thân, đi theo phía sau không nói chuyện.

Nhưng mà nhìn thấy Kim Phi và Thiết Thế Hâm nói chuyện, trong mắt ông ta toàn sự cảm khái.

Buổi sáng sau khi kết thúc tuyển thợ, ông ta không về, vẫn luôn đi vòng quanh các nơi ở Đông Hải, khi nhìn thấy những dân tị nạn không ứng tuyển được mà còn chủ động giúp đẩy xe, Từ Cương vô cùng cảm động.

Lúc trước làm quan muốn tu sửa công trình gì đều cưỡng ép phân chia lao dịch, kết quả công trình vẫn kéo dài, sau này không ít nơi trực tiếp quy định thời hạn công việc và chất lượng công trình rõ ràng, nếu như đến hạn còn chưa hoàn thành hoặc là chất lượng công trình không đạt thì người phụ trách sẽ đối mặt với sự xử phạt nghiêm khắc.

Người phụ trách vì muốn bản thân không phải chịu phạt, chỉ có thể chèn ép người dân làm việc.

Dưới chính sách đè ép, đa số công trình tuy đều hoàn thành như thời hạn nhưng lại tích luỹ lửa giận ngày càng nhiều trong lòng người dân.

Thời kỳ lao dịch xảy ra bạo động đã chẳng gì lạ, mấy năm trước càng ngày càng nhiều thậm chí có mấy nơi dẫn đến khởi nghĩa nhân dân.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, theo như yêu cầu của Kim Phi đã huỷ bỏ lao dịch, thực hiện các công cuộc ra công cứu giúp, phát tiền cho người dân xây dựng công trình, nâng cao tính tích luỹ của người dân.
Chương 1894: Tốc độ

Từ Cương đã nghe lý thuyết "dân nặng hơn quân vương" của Kim Phi ở quê hương mình, lúc ấy còn cho rằng đó là sự thiếu tôn trọng và là thủ đoạn để Kim Phi mua danh trục lợi.

Nhưng bây giờ, sau khi gặp Kim Phi ở Đông Hải, Từ Cương nhận ra rằng nhận thức trước đây của mình có thể đã sai.

Dưới sự hướng dẫn của Khánh Mộ Lam, cả nhóm tiến vào xưởng sản xuất cá muối. Khi đi ngang qua bến tàu, họ tình cờ gặp những người công nhân đang mang mẻ cá đánh bắt hôm nay về.

Những hàng xe ba gác chở đầy cá đánh bắt trong ngày xếp hàng vào kho của xưởng cá muối. Khi Thiết Thế Hâm và Từ Cương nhìn vào nhà kho, họ thấy nhiều loại cá chất đống như những ngọn núi nhỏ.

Các loại cá khác nhau yêu cầu các phương pháp ướp muối khác nhau. Vô số công nhân đứng bên những ngọn núi nhỏ, phân loại cá đánh bắt được vào các giỏ khác nhau, sau đó được các công nhân khác mang đến các xưởng khác nhau.

"Khánh trưởng xưởng, đây là mẻ cá hôm nay phải không?" Kim Phi hỏi.

"Vâng," Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó thở dài: “Đội đánh cá thứ 3, thứ 7 và thứ 11 đã thay đổi ngư trường ngày hôm qua, vẫn chưa đến ngư trường mới. Sản lượng đánh bắt mấy ngày qua so với trước đó ước chừng ít hơn mười phần trăm.”

Từ Cương nghe cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Cá chất đống trong nhà kho mà ông ta tưởng đã tích lũy qua nhiều ngày. Nhưng theo lời Khánh Mộ Lam, đây chỉ là mẻ cá đánh được trong một ngày, hơn nữa nghe thái độ của Khánh Mộ Lam xem ra cũng không mấy hài lòng với mẻ cá đánh bắt hôm nay.

“Thiết đại nhân, đây thực sự chỉ là sản lượng đánh bắt được của một ngày thôi sao?” Từ Cương kéo Thiết Thế Hâm sang một bên thì thầm.

"Có lẽ là như vậy." Thiết Thế Hâm gật đầu. “Ta đã thấy hệ thống làm việc của xưởng cá muối. Hầu hết cá chết trên đường từ ngư trường về tàu. Để cá không bị thối rữa, toàn bộ số cá đánh bắt được về trong một ngày nhất định đều phải được xử lý ngay trong ngày. Nếu không đủ nhân công thì thuê nhân công tạm thời tại cửa. Dù trường hợp thế nào thì mẻ đánh bắt không được để sang ngày hôm sau mới xử lý!”

Đại Khang còn chưa có điện chứ chưa nói đến điều kiện vận chuyển dây chuyền lạnh. Mặc dù Kim Phi biết cách làm đá bằng đá băng, nhưng chi phí sản xuất đá băng quá cao để áp dụng cho vận tải đường biển bằng thuyền lầu.

Phần lớn số cá đánh bắt được đều chết sau khi bị bắt và đưa lên thuyền lầu. Việc vận chuyển bằng thuyền lầu mất ít nhất một ngày và khi diện tích đánh bắt của các đội đánh cá được mở rộng thì thời gian cũng tăng thêm.

Để đảm bảo sản phẩm đánh bắt không bị hư hỏng, Kim Phi đã quy định ngay từ đầu xưởng sản xuất cá muối rằng sản phẩm đánh bắt trong ngày phải được xử lý trong cùng ngày.

"Khó trách Kim tiên sinh lại tâm huyết mở rộng xưởng đóng tàu, xưởng cá muối và các đội đánh cá. Thu hoạch quá hấp dẫn!" Từ Cương cảm khái.

"Ừ, cá muối không chỉ dùng làm lương thực chủ yếu để chống đói, mà còn có thể thay thế muối, nhiều thịt!"

Thiết Thế Hâm xúc động nói: “Trước đây, ngay cả những tiểu địa chủ cũng không đủ tiền để ăn thịt mỗi bữa, chứ đừng nói đến những người dân bình thường ăn vài lần một năm cũng không đủ tiền. Kể từ khi thành lập xưởng sản xuất cá muối, chỉ cần có người nhà làm việc trong công xưởng hoặc những người trước đây đã tham gia công cuộc ra công cứu giúp thì hầu hết người dân bình thường ở Xuyên Thục giờ đây đã có thể mua được cá. Chế độ ăn uống của binh lính tiền tuyến cũng được cải thiện đáng kể, hiệu quả chiến đấu của họ cũng được nâng cao.”

Trước đây, mặc dù những nhân viên hộ tống được ăn không giới hạn nhưng thịt trong bữa ăn của họ chủ yếu đến từ việc mua từ các thợ săn địa phương.

Nếu thợ săn bắt được nhiều động vật vào một ngày cụ thể thì sẽ có nhiều món thịt hơn. Tuy nhiên, nếu ngày đó những người thợ săn địa phương bắt được ít động vật hơn trong thì những nhân viên hộ tống sẽ không có gì để ăn.

Kể từ khi thành lập xưởng sản xuất cá muối, chế độ ăn uống của những nhân viên hộ tống từ các vùng miền khác nhau đều được đảm bảo.

Nếu nhận đủ thịt từ thợ săn thì sẽ ăn thịt. Nếu không nhận đủ thì sẽ ăn cá muối.

Protein và chất dinh dưỡng từ thịt không thể thay thế bằng gạo và bột mì. Với việc tiêu thụ thịt tăng lên đáng kể, nhu cầu về gạo và bột mì của những nhân viên hộ tống đã giảm đáng kể.

"Biển thực sự có nhiều cá như Kim tiên sinh nói sao?"

Cho đến bây giờ, Từ Cương vẫn lo lắng việc đánh bắt quy mô lớn của Kim Phi sẽ làm cạn kiệt nguồn cá trên biển.

"Không phải tiên sinh đã mời ta đi thăm bãi thu hoạch rong biển và đội đánh cá sao? Chúng ta đi cùng nhau sẽ biết thôi?"Thiết Thế Hâm mời.

"Được!" Từ Cương gật đầu đồng ý.

Nếu các đội đánh cá đánh bắt quá mức, ông ta sẽ khuyên Kim Phi không nên làm điều đó khi quay trở lại.

Khi cả nhóm trò chuyện, họ đi qua xưởng sản xuất cá muối và đi ra bằng một cổng khác.

"Tiên sinh, hai vị đại nhân, bên kia là công trường mới đấy!"

Khánh Mộ Lam chỉ vào một nơi cách đó không xa.

Thiết Thế Hâm và Từ Cương theo ngón tay của Khánh Mộ Lam và nhìn thấy một công trường.

Lúc này, công trường đang nhộn nhịp hoạt động, công nhân và xe ba gác chạy quanh công trường, trông rất sống động và trật tự.

Hai dãy xà ngang và trần cho các ngôi nhà đã được dựng lên, các thợ thủ công đang lợp ngói.

Sau khi lát gạch xong là miễn cưỡng có thể ở đó qua đêm.

"Đây... những ngôi nhà này được xây dựng chỉ trong một ngày?"

Vẻ mặt Từ Cương tỏ ra không thể tin được.

Hai dãy nhà trước mặt, mỗi dãy dài gần một trăm thước và rộng hơn chục thước.

Ông ta không thể tin rằng chúng được xây dựng chỉ trong một ngày.

Nhưng Thiết Thế Hâm và Khánh Mộ Lam đều trông rất bình tĩnh.

Họ đã quen với nó rồi.

Tuy nhiên, Kim Phi khẽ cau mày.

"Có chuyện gì vậy thưa tiên sinh? Tiên sinh không hài lòng với tiến độ của dự án à?" Thiết Thế Hâm hỏi.

Trước khi Kim Phi có thể trả lời, đôi mắt của Từ Cương đã mở to.

Buổi sáng tuyển dụng công nhân, buổi tối đã xây dựng hai dãy ký túc xá, Kim Phi còn không hài lòng với tiến độ này sao?

Từ Cương tự hỏi có phải mình đã nghe nhầm không.

Sau đó ông ta thấy Kim Phi gật đầu: "Hơi chậm!"

"Vậy ngày mai ta đi thúc giục nhé?" Thiết Thế Hâm hỏi.

"Vừa rồi trên đường tới đây, ta thấy mọi người đều làm việc rất vất vả, không cần phải đi thúc giục đâu," Kim Phi lắc đầu nói: "Những người tị nạn chịu đói quá lâu nên sức khỏe khá kém. Giục họ đẩy nhanh tiến độ có thể khiến họ kiệt sức!

Ta cảm thấy tiến độ chậm không phải vì họ không làm việc chăm chỉ mà vì ta nghĩ dự án sẽ tiến triển nhanh hơn với sự trợ giúp của máy móc.

Ta muốn thúc đẩy bản thân mình một chút chứ không phải họ!"

Đối với Từ Cương, tốc độ xây nhà của những người tị nạn rất nhanh, nhưng Kim Phi đã chứng kiến tốc độ nhanh hơn ở kiếp trước.

Tốc độ xây dựng của con cháu Viêm Hoàng luôn rất đáng nể. Trong những khoảng thời gian đặc biệt, họ đã nhiều lần hoàn thành các nhiệm vụ như xây dựng một bệnh viện lớn chỉ trong vài ngày.

So với kiếp trước, Kim Phi đã huy động nhiều người như vậy, kết cấu của những ngôi nhà đang xây dựng cực kỳ đơn giản. Chỉ xây hai dãy ký túc xá trong một ngày quả thực có vẻ hơi chậm.

Nhưng đó không phải lỗi của công nhân. Suy cho cùng, kiếp trước của y có rất nhiều công trình được hỗ trợ bằng máy móc quy mô lớn, còn bây giờ chỉ có thể dựa vào nhân lực.

"Tiên sinh, ngài đã làm rất tốt rồi," Thiết Thế Hâm nói: “Nếu như tiên sinh cảm thấy tốc độ thi công chậm, ta sẽ bảo Tiểu Triệu tuyển thêm người để theo kịp thời hạn!”

"Tốc độ sản xuất của xưởng gạch và xưởng xi măng có hạn, xưởng sản xuất cá muối hiện tại chưa sẵn sàng để mở rộng. Hiện tại chúng ta đã có đủ người rồi," Kim Phi xua tay. “Bây giờ chúng ta đừng tuyển thêm nữa. Đợi cho đến khi các lò nung mới ở xưởng gạch và xưởng xi măng được xây dựng xong đã.”

Kế hoạch tòa thành mới của Kim Phi không chỉ liên quan đến việc mở rộng xưởng đóng thuyền thứ ba của xưởng cá muối và các đội đánh cá mà còn bao gồm việc mở rộng các công xưởng khác.

Xưởng gạch, xưởng xi măng và xưởng vôi là những đơn vị cơ bản của cơ sở hạ tầng, và chúng nằm trong danh sách ưu tiên mở rộng.

Tuy nhiên, các công xưởng này đều yêu cầu lò nung nhưng vẫn chưa được xây dựng.
Chương 1895: Khẩn cấp

“Tiên sinh, hay là bảo Tiểu Triệu tuyển thêm một vài người nữa cho xưởng nung gạch?” Thiết Thế Hâm dò hỏi.

Vừa rồi Kim Phi thúc giục bản thân, khiến cho ông ta hoang mang vô cùng, ông ta lo rằng Kim Phi lại làm cái gì to lớn lắm.

“Không cần, xây dựng xưởng nung gạch không giống với việc xây nhà, nhiều người cũng không có tác dụng gì lớn.” Kim Phi xua tay nói: “Cứ tiến hành như kế hoạch là được.”

Đào hầm để xây dựng lò nung là việc cần có kỹ thuật, hơn nữa nếu quá nhiều người thì không thể chen chúc trong hầm được, hơn nữa cũng không an toàn, lại không có thiết bị hiện đại hỗ trợ như máy xúc đất, tốc độ xây hầm nung sẽ chậm hơn việc xây nhà ở rất nhiều.

Nhưng lò gạch, xưởng xi măng trước kia còn chưa dừng hoạt động, trong kho cũng còn một ít hàng tồn, cung cấp nguyên vật liệu để xây thêm cho xưởng cá muối và xưởng đóng thuyền số 3 được.

Vừa rồi Kim Phi nói thúc giục bản thân, chính là vì y nhớ đến máy xúc đất đời trước.

Nếu có máy xúc đất, xe nâng, thì tốc độ xây dựng chắc chắn sẽ tăng nhanh gấp mấy lần, nếu có máy kéo, thì tốc độ khai hoang của người dân cũng sẽ tăng lên đáng kể.

Nhưng Kim Phi cũng hiểu rằng không thể quá nóng lòng, con đường xây dựng công nghiệp hóa không thể hoàn thành chỉ trong một ngày được.

Hơn nữa nếu thật sự có máy móc như vậy, trước kia cần khai thông một con kênh có thể cần một nghìn người làm trong mấy tháng, bây giờ lại chỉ cần vài cái máy là được, số công nhân cần tuyển sẽ giảm đi rất nhiều, y có muốn nghĩ lý do trợ cấp người dân cũng khó.

Cho nên vừa rồi Kim Phi chỉ cảm thán một câu thôi, chứ y không thật sự tự trách bản thân vì vậy.

Mấy người nói chuyện một lúc, trời dần tối, công nhân cũng đã dựng xong lều, chuẩn bị tan tầm.

Ngay khi mấy người họ chuẩn bị trở về, lá cờ ven đường bay phấp phới.

“Trời nổi gió rồi,” Khánh Mộ Lam ngẩng đầu nhìn không trung, lo lắng nói: “Mong là trời không mưa!”

Nhưng vừa dứt lời, Kim Phi đã cảm thấy chóp mũi bị dính lạnh.

Y ngẩng đầu nhìn trời, lại có hai giọt mưa rơi trên khuôn mặt y.

Vẻ mặt mọi người bỗng trở nên căng thẳng.

Bây giờ đã là đầu đông, nếu nơi nào không có thiết bị che gió chắn mưa, thì ban đêm sẽ lạnh đến khắc nghiệt, mỗi sáng đều sẽ có người không thể dậy được nữa, giờ nếu lại có mưa nữa, thì số người không chịu được qua mùa đông sẽ ngày càng nhiều.

“Mộ Lam, sai người thông báo với các công nhân, nếu tối mà họ không có chỗ ở, thì có thể tạm thời ở trong nhà tập thể.” Kim Phi quay đầu nói.

Theo nội dung tuyển dụng, thì trong lúc thi công, toán công nhân này sẽ được bao ăn, không bao ở.

Nhưng bây giờ trời mưa, nếu công nhân về nhà mình, thì khó mà nói chính xác được số người có thể đến làm vào hôm sau.

Hai dãy nhà tập thể này tuy vừa mới xây hôm nay, mặt tường và mặt sàn còn chưa được xử lý, nhưng ít ra có thể che mưa chắn gió, tốt hơn việc ở trên đất trống, bị mưa rơi gió táp nhiều.

“Thiết tiên sinh, bảo Tiểu Triệu tìm thương hội Kim Xuyên và xưởng đóng thuyền để đàm phán, để bọn họ xuất vải che mưa và gậy trúc ra để mau dựng lều!”

Kim Phi viết vào một mẩu giấy nhắn tin, hơn nữa còn ấn lên con dấu riêng của mình, giao cho Thiết Thế Hâm.

Đội vận chuyển của thương hội Kim Xuyên thường phải đi khắp nơi, cho nên họ cần có vải che mưa để che chắn cho hàng hóa.

Mưa bắt đầu rơi, không thể xây nhà kịp nữa, cho nên chỉ có thể dựng một ít lều đơn giản để ứng phó với tình huống khẩn cấp.

“Vâng!” Khánh Mộ Lam và Thiết Thế Hâm lập tức cho người đi nhắn lại mệnh lệnh của Kim Phi.

Tại công trường xây dựng thêm cho xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam phái một chủ nhiệm của phân xưởng đang phụ trách xây dựng công trường xây dựng đến đó.

Bởi vì bữa sáng và bữa trưa đều được ăn no cơm, cho nên bầu không khí trên công trường vẫn còn rất vui vẻ, các công nhân đều thấy hy vọng vào tương lai.

Nhưng từ khi trời trở gió, đổ mưa, thì không khí xung quanh công trường lại trở nên đè nén, ngột ngạt.

Trước khi đến đây, các điều khoản khi tuyển dụng, lần làm việc này chỉ bao ăn, không bao ở, nếu làm tốt thì sau khi trúng tuyển có bao ở, rất nhiều công nhân muốn thể hiện mình, chờ nhà xây xong thì chuyển thành công nhân chính thức.

Ai ngờ trời lại đổ mưa.

Rất nhiều dân chạy nạn đến cả mái che còn chẳng có, ban đêm họ chỉ có thể ngủ trên đất trống, nếu chịu mưa cả đêm thì chắc chắn hôm sau họ sẽ bị bệnh.

Trong cái thời kỳ thiếu thuốc thiếu ăn như này, cơm cũng không có mà ăn, sinh bệnh nhẹ cũng đồng nghĩa với cái chết.

Ngay lúc các công nhân còn đang than thở, thì đột nhiên có người dùng loa nói lớn: “Vừa có thông báo, bởi vì thời tiết thay đổi, trời đổ mưa lớn, quốc sư đại nhân và xưởng trưởng Khánh đại nhân lo lắng cho mọi người không có chỗ che mưa tối nay, các anh em, hôm nay mọi người có thể vào trong này ở!”

Chủ nhiệm phân xưởng vừa dứt lời, thì xung quanh nổ ra những tiếng hoan hô rung trời lệch đất.

Tối nay cuối cùng cũng có chỗ ở, không cần chịu mưa nữa.

Buổi tối không dính mưa, hôm sau không sinh bệnh, có thể tiếp tục làm việc.

“Đội ơn quốc sư đại nhân!”

“Đội ơn xưởng trưởng Khánh đại nhân!”

Trong khoảnh khắc, công trường tràn ngập những tiếng cảm ơn Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

Nhưng cũng có người hỏi: “Đại nhân, tiểu nhân có vợ và ba đứa con, họ cũng không có chỗ trú, tiểu nhân có thể dẫn họ đến đây ở với tiểu nhân được không ạ?”

“Đúng vậy, đại nhân, tiểu nhân có mẹ già, vợ con, họ cũng không có chỗ ở, tiểu nhân mang họ đến đây được không ạ, chen chúc nằm cũng được?”

Những người có thể đến đây làm công nhân thì đều là người lao động chính trong gia đình, bình thường họ đều có cha mẹ vợ con phải chăm lo, giờ bản thân họ đã có chỗ ở, thì đương nhiên họ sẽ lo lắng cho người nhà.

Chủ nhiệm phân xưởng sai người gõ vang chiêng đồng, âm thanh của công nhân dần nhỏ lại.

Sau đó chủ nhiệm phân xưởng cầm loa sắt hô: “Nỗi lo của mọi người đã được quốc sư đại nhân và xưởng trưởng Khánh đại nhân suy nghĩ trước rồi, cho nên các ngài ấy cho phép mọi người mang người thân đến trú mưa, nhưng bởi vì người nhiều, ít chỗ, cho nên mọi người không được mang người ngoài vào trong, hơn nữa cần chen chúc ở với nhau!”

“Đội ơn quốc sư đại nhân, đội ơn xưởng trưởng Khánh đại nhân!”

“Đại nhân hãy yên tâm, bọn ta không mang người ngoài vào đâu, chỉ mang người thân của mình thôi!”

“Chen chúc chật chội ta cũng không sợ, chỉ cần có chỗ để tránh gió tránh mưa là được!”

Các công nhân cam đoan.

“Vậy thì mọi người cố nữa lên, mau xếp ngói cho cẩn thận, nếu không đêm nay bị dột mưa thì không ổn!”

“Đại nhân ngài cứ yên tâm đi, đây là nhà bọn ta ở mà, bọn ta chắc chắn sẽ xây dựng tốt!”

Các công nhân lại tràn đầy nhiệt huyết, họ tăng ca làm việc trong mưa.

Một mặt khác, Thiết Thế Hâm sai người tìm được người phụ trách của thương hội Kim Xuyên và xưởng đóng thuyền.

Trong thời đại này, vải tránh mưa có thể coi là vật tư khá quý giá, người bình thường muốn điều phối thì cần phải nhờ chủ chi nhánh địa phương xin chỉ thị của Đường Tiểu Bắc mới được.

Nhưng người phụ trách của thương hội Kim Xuyên tại đây là nữ chưởng quầy chi nhánh cùng đợt với Nguyên Thái Vi, Lạc Lan, cô ấy cũng biết Kim Phi, khi thấy đây là mệnh lệnh của Kim Phi, hơn nữa còn có tờ nhắn có con dấu của Kim Phi, thì cô ấy đưa tất cả vải mưa cho người của Thiết Thế Hâm luôn.

Còn về xưởng đóng thuyền thì lại càng đơn giản.

Tre không phải là thứ gì quý giá, Xuyên Thục và Giang Nam đều mọc đầy tre, xưởng đóng thuyền số 3 chứa đầy trong vài cái kho hàng.

Nghe nói là Kim Phi muốn dùng, người phụ trách của xưởng đóng thuyền không chút do dự, giao chìa khóa của một kho hàng chất đầy tre cho người của Thiết Thế Hâm, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Người của Thiết Thế Hâm lại xin Khánh Mộ Lam một chi đội bảo vệ, kéo tre và vải mưa tới chỗ đất trống tụ tập dân chạy nạn.

Trên đất trống, có không ít người dân chạy nạn đang tu sửa mái nhà nhỏ của bản thân họ, người không có lều thì chỉ có thể ngồi trong mưa một cách tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK