Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 721: Dẹp loạn

Lần này Kim Phi tới kinh thành, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đánh nhau và bỏ chạy. Vì vậy, những khinh khí cầu mà Lão Ưng mang tới đều rất lớn, ngoại trừ những nhân viên hộ tống điều khiển khinh khí cầu, mỗi giỏ còn có thể ngồi được mười lăm người.

Giỏ được chiếc rèm bằng tre che lại nên trong mắt Trần Cát, khinh khí cầu giống như một căn nhà lớn.

Nhìn “căn nhà” bay lên, khuôn mặt Trần Cát tràn đầy vẻ chấn động.

Thật ra sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, trong triều có rất nhiều người đề nghị Hoàng đế cho người đi tìm Kim Phi, bắt y giao ra cách chế tạo bom chớp sáng và lựu đạn, đồng thời cấm Kim Phi không được tiếp tục chế tạo và sử dụng chúng nữa.

Nhưng đề nghị này gặp phải sự nhất trí phản đối của phái chủ chiến do Khánh Quốc công đứng đầu.

Năm ngoái Cửu công chúa quay về hoàng cung, tranh cãi với Hoàng đế cũng có một phần vì nguyên nhân này.

Mặc dù Trần Cát nghe xuôi tai nhưng cũng không phải thực sự ngốc. Ông ta biết rất rõ Đại Khang có được cục diện như ngày hôm nay, không thể chối bỏ được công lao của Kim Phi.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng ông ta vẫn quyết định nghe theo đề nghị của Cửu công chúa, không can thiệp vào sự phát triển của Kim Phi.

Chỉ là phái thêm nhiều mật thám đến Kim Xuyên hơn, âm thầm giám sát Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.

Lúc đó Cửu công chúa thực sự tức giận, nói chuyện cũng nặng nề hơn bình thường, thậm chí còn nói rằng nếu cấm Kim Phi chế tạo lựu đạn và bom chớp sáng là đang ép Kim Phi tạo phản.

Còn nói trong tay Kim Phi còn có vũ khí lợi hại hơn cả cung nỏ hạng nặng và lựu đạn. Nếu y tạo phản, Đại Khang chắc chắn sẽ diệt vong.

Thật ra Cửu công chúa cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nói như vậy cũng chỉ để hù dọa Trần Cát. Trần Cát cũng có phần bán tín bán nghi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy khinh khí cầu, Trần Cát không còn có chút nghi ngờ gì nữa, ngược lại còn rất vui mừng.

May mắn là lúc đầu ông ta đã nghe theo lời Cửu công chúa, nếu không Kim Phi cho người ngồi lên căn nhà biết bay này, lại mang theo cả lựu đạn, muốn giết ông ta thì ai có thể ngăn cản được chứ?

Hoàng cung cũng có thể san bằng!

Ở một mức độ nào đó mà nói, khinh khí cầu kết hợp với lựu đạn, chính là phiên bản thấp của không quân.

Nhân viên hộ tống mà Lão Ưng dẫn dắt chính là những phi công thế hệ đầu tiên của Đại Khang.

Vì để đảm bảo an toàn, lần này Kim Phi đã dặn Lão Ưng dẫn một hàng phi công đến, khinh khí cầu đã mang tới mấy chục người.

Sau khi Tần Trấn và Đại Lưu rời đi, lại có hai khinh khí cầu mới đáp xuống.

Trần Cát đang kinh ngạc và tò mò theo dõi thì ở một nơi không xa đột nhiên truyền tới một tiếng nổ cực kỳ lớn.

“Không hay rồi, là hậu cung!”

Trần Cát lúc này mới nhớ ra, hậu cung vẫn còn đang ở trong vòng vây của đám người áo đen: “Vũ Dương, mau đi cứu mẫu phi của con đi!”

Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi trợn mắt.

Đợi người nhớ ra thì hậu cung sớm đã xong đời rồi.

Nhưng Cửu công chúa biết bây giờ không phải là lúc để nói những điều này với Trần Cát, bèn an ủi: “Phụ hoàng người yên tâm đi, khi con tới đây đã ở trên trời quan sát rồi, đám người áo đen đó chỉ bao vây hậu cung, chưa đi vào bên trong, con đã nhờ tiên sinh cho người đi cứu viện rồi.”

Ở trong hậu cung đều là phi tử của Trần Cát, cũng là trưởng bối của Thái tử.

Lúc trước Thái tử còn muốn Trần Cát hạ chiếu thư thoái vị, vậy nên mới không dám làm gì hậu cung, nếu không sẽ không ngăn được miệng lưỡi của thiên hạ.

Khi Cửu công chúa tiến vào hoàng cung, ngoại trừ lo lắng cho Hoàng đế, còn lo lắng cho mẹ của cô ấy nữa.

Vì vậy mới nhờ Kim Phi cử một đội nhân viên hộ tống đi bảo vệ hậu cung.

Bây giờ xem ra, có vẻ bên đó cũng bắt đầu đánh nhau rồi.

Sau đó, lại liên tục truyền tới mấy tiếng nổ nữa.

Cửu công chúa và Trần Cát đều hiện ra vẻ lo lắng.

Nhưng từ hậu cung đến điện Hoằng Đức chỉ có một khoảng cách, lúc này ở trong cung khắp nơi đều là người áo đen, người của Kim Phi lại quá ít. Cách tốt nhất là cố thủ ở điện Hoằng Đức, đợi sau khi Tần Trấn kiểm soát được cấm quân tới cứu viện.

Bây giờ tùy tiện ra trận để cứu viện cho hậu cung thì thắng thua khó mà dự đoán trước được.

Cho nên Cửu công chúa và Trần Cát đều không đề cập đến chuyện này.

“Lão Thất, sắp xếp huynh đệ đi lên xem thử tình hình bên phía hậu cung như thế nào rồi!”

Kim Phi nhìn về phía của một cận vệ.

Đại Lưu đi điều động thêm người nên đội cận vệ tạm thời do Lão Thất phụ trách chỉ huy.

“Rõ!”

Lão Thất đáp lời rồi leo lên khinh khí cầu.

Sau chốc lát, Lão Thất ở bên trên hô lớn: “Cổng hậu cung đã được các huynh đệ giành lại rồi, các huynh đệ ở trại Phi Điểu đang ném lựu đạn hỗ trợ cho các huynh đệ tác chiến dưới mặt đất!”

“Tình hình như thế nào rồi?” Kim Phi cau mày hỏi.

Lựu đạn dễ dàng vô ý làm người của mình bị thương, vì vậy trước khi xuất phát, Lão Ưng đã đặc biệt dặn dò nhân viên hộ tống rằng tốt nhất không nên sử dụng lựu đạn trừ khi thật sự cần thiết.

Vì vậy trong đợt tiến công trước đó, nhân viên hộ tống đều ném bom chớp sáng.

Hiện tại, bên phía hậu cung đã sử dụng lựu đạn, Kim Phi có phần lo lắng cho cuộc chiến ở phía hậu cung.

“Tiên sinh yên tâm, chúng ta có lựu đạn, còn có bom chớp sáng, người áo đen đều không dám đến gần cổng!”

Lão Thất ở bên trên hô.

Nhưng vừa hô xong, lại bất ngờ hét lên: “Ôi không xong rồi, người áo đen đã phá vỡ bức tường ở sân phía Tây hậu cung rồi!”

Điện Hoằng Đức là nơi Hoàng đế và các đại thần làm việc, tường vây vừa cao vừa dày, bên trên còn có gai nhọn để đề phòng có người trèo lên, các nhân viên hộ tống chỉ cần chặn cổng trước và cổng sau, đám người áo đen đó căn bản không tiến vào được.

Mặc dù tường vây của hậu cung cũng có gai nhọn để tránh việc trèo lên, nhưng bức tường chỉ được làm bằng một lớp gạch xanh rất bình thường, người áo đen vác cột gỗ, cũng sẽ dễ dàng đánh sập được bức tường vây.

Cửu công chúa nghe vậy sắc mặc lại càng khó coi.

Khánh phi - mẹ cô ấy ở trong sân cách bức tường phía Tây không xa.

“Liêu Ấn, Ngân Tước, Tần Minh, các ngươi dẫn theo người, lập tức tới chi viện cho hậu cung!”

“Rõ!”

Tần Minh ôm quyền đáp, nhưng hai người Liêu Ấn và Ngân Tước lại nhìn về phía Trần Cát.

“Nhìn trẫm làm cái gì, nghe theo lời của Vũ Dương nhanh đi tới hậu cung đi!”

Trần Cát cũng sốt ruột.

Liêu Ấn và Ngân Tước lập tức triệu tập quân giáp đỏ và các cao thủ đại nội lại.

Kim Phi cũng cho người lấy một hòm bom chớp sáng và lựu đạn tới, giao cho Tần Minh.

Sau đó lại sắp xếp Lão Thất đi điều động hai khinh khí cầu, một chiếc đến chi viện cho hậu cung trước, chiếc còn lại mở đường cho đám người Tần Minh.

Đám người Tần Minh sau khi rời đi chưa được bao lâu, thì có hai chùm pháo hoa tím bay lên bầu trời đêm cách đó vài dặm.

“Tốt quá rồi, Tần Trấn thành công rồi!”

Cửu công chúa nhìn thấy pháo hoa, vô cùng kích động.

Hòn đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng rơi xuống.

Đây là tín hiệu mà bọn họ đã giao hẹn với Tần Trấn, hai chùm pháo hoa tím biểu thị Tần Trấn đã tiêu diệt được Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, lấy lại được quyền kiểm soát cấm quân.

Kiểm soát được cấm quân, chính là kiểm soát được lực lượng vũ trang lớn nhất kinh thành.

Tần Trấn sau khi tiếp quản cấm quân, không kịp quay về gặp người cha không rõ sống chết của mình, cũng không đi đến Đông Cung để thu lại thi thể của nhị đệ, lập tức chỉ huy chủ lực cấm quân đến chi viện cho hoàng cung.

Đại Lưu cũng dẫn nhân viên hộ tống tới.



Đêm đó, toàn bộ hoàng cung tràn ngập tiếng la hét chém giết, tiếng nổ, chiến đấu từ nửa đêm cho đến tận khi trời sáng.

Vô số người dân đều bị tiếng nổ đánh thức, bước ra khỏi cửa nhà nhìn về phía hoàng cung.

Các quyền quý không ai dám ngủ.

Tạo phản là tội lớn phải tru di cửu tộc, đa số quan lại trước đó đều không biết hành động đêm nay của Thái tử.

Nhưng có thể có chỗ đứng ở kinh thành, ai lại không có tai mắt chứ? Cấm quân bị người ta đoạt quyền, tin tức Thái tử dẫn binh vào cung rất nhanh đã truyền đi trong giới quyền quý ở kinh thành.

Một vài quan lại ngay thẳng, bèn dẫn theo người ở, tay chân ở trong nhà vào cung để cứu giá, nhưng những người này lại không có ngoại lệ, toàn bộ đều gặp phải mai phục của đám người áo đen, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Những quyền quý còn lại thì ở trong nhà, mặc sẵn triều phục, lặng lẽ chờ đợi kết quả.

Nếu như Thái tử thắng, bọn họ sẽ lên triều chúc mừng Tân hoàng đăng cơ, nếu Hoàng đế thắng, bọn họ sẽ giẫm lên Thái tử một cước…

Trong lòng của đa số đám quyền quý, cơ hội chiến thắng của Thái tử tương đối lớn. Vì bọn họ đều nghe nói rằng, cấm quân đã bị Thái tử khống chế, Thái tử còn có nhiều tử sĩ áo đen như vậy, Hoàng đế lại chỉ có quân giáp đỏ, khả năng ngăn chặn được Thái tử là rất thấp.

Nhưng sau khi trời sáng, tin tức truyền về lại vượt xa ra khỏi dự tính của tất cả bọn họ.

Thái tử thua rồi!

Tần Trấn lần nữa lấy lại được quyền kiểm soát cấm quân, người áo đen ở trong hoàng cung cũng bị tiêu diệt sạch sẽ!
Chương 722: Bọn quyền quý cứ để con giết

Trong thời đại thiếu giải trí, người dân đều ngủ sớm và dậy sớm.

Vào những ngày bình thường khi trời tờ mờ sáng, đường phố trên kinh thành đã bắt đầu nhộn nhịp người qua lại.

Nhưng hôm nay, mặt trời đã lên cao, mà đường phố trên kinh thành lại không thấy một người dân nào, chỉ có cấm quân cầm vũ khí thỉnh thoảng chạy qua một cách vội vàng.

Hôm qua cửa thành của kinh thành đã bị phong tỏa, tin tức bọn Đông Man đang đến đã lan truyền khắp kinh thành, khiến người dân không khỏi lo lắng bất an.

Đêm qua trong hoàng cung lại đánh nhau suốt đêm khiến mọi người càng thêm lo lắng.

Kinh thành rộng lớn như thế, mà đều bị bao phủ trong một bầu không khí vô cùng áp lực.

Bầu không khí này vẫn cứ kéo dài đến khoảng chín giờ sáng mới kết thúc.

Cửa lớn của hoàng cung đã bị đóng suốt đêm đột nhiên mở ra, một đám tiểu thái giám lần lượt chạy ra ngoài, mang theo khẩu dụ của Hoàng đế, chạy đến các nơi trong kinh thành.

Những quan viên quyền quý đã chuẩn bị sẵn không dám chần chừ, vội vã chạy tới hoàng cung.

Càng lúc càng có nhiều xe ngựa trên quảng trường phía trước cung điện.

Các quan lại tụ tập thành từng nhóm tốp năm tốp ba, nhỏ giọng thảo luận.

“Mùi máu nồng nặc như vậy, rốt cuộc đem qua trong cung đã có bao nhiêu người chết vậy?”

“Nghe nói đêm qua Thái tử dẫn theo ít nhất hai ngàn người mặc đồ đen, bây giờ cũng chưa thấy một người nào bước ra."

"Không lẽ bọn họ đều bị giết hết sao?"

"Khó mà nói, hôm qua Tần Bành bị ám sát, Tần Chung cũng bị Thái tử treo cổ, Tần Trấn có lẽ sắp phát điên rồi, chuyện đầu tiên mà hắn làm khi giành lại quyền kiểm soát cấm quân là bao vây hoàng cung, đánh suốt đêm, ta đoán đã có rất nhiều người chết."

"Hôm qua ta nghe nói Tần Trấn bị nhốt ngoài cửa thành, sao lại vào thành được?"

"Nhà họ Tần đã điều hành cấm quân mấy chục năm, chắc chắn Tần Trấn phải có tâm phúc của mình, không chừng là treo giỏ vào thành."

"Ngươi nói xem, bệ hạ sẽ không sao chứ?”

"Ai mà biết chứ? Giờ tý Thái tử đã đưa người vào cung, giờ dần Tần Trấn mới khống chế cấm quân, khi đó trong cung chỉ có mấy trăm quân giáp đỏ, mà người mặc đồ đen của Thái tử tới mấy ngàn, không biết bệ hạ có thể trụ nổi đến lúc cấm quân tiếp viện không.”

"Chắc là trụ nổi rồi, nếu không thì ai truyền chúng ta vào cung?”

"Sao ta biết được? Đừng nói nữa, có người tới.”

...

Các đại thần đợi nữa canh giờ trước cửa cung điện, cho đến khi mọi người đến đông đủ, rồi mới cùng nhau tiến vào cung.

Thi thể trong cung đã bị cấm quân dọn dẹp, nhưng vết máu trên mặt đất còn chưa kịp lau chùi.

Con đường lát đá từ cửa cung thứ nhất đến cửa cung thứ hai gần như đã bị nhuộm đỏ hết!

Sau khi bước vào cửa cung thứ hai, lại đi hơn trăm bước nữa mới đến điện Hoằng Đức.

Đoạn đường này càng có nhiều vết máu, có một số chỗ trũng thấp nên vết máu vẫn chưa khô, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.

Bình thường canh gác điện Hoằng Đức đều là quân giáp đỏ, nhưng lúc này nhóm quan viên lại phát hiện ra, giờ đã đổi thành nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.

"Tại sao người của tiêu cục Trấn Viễn lại ở đây?"

Rất nhiều quan viên quyền quý đều khó hiểu không thôi.

Nhưng những quan lại còn sống sót đến bây giờ đều là người tinh ý, không ai mở miệng dò hỏi, mà tất cả đều cúi đầu bước vào đại điện.

Sau khi tiến vào điện Hoằng Đức, các quan viên vô thức nhìn vào vị trí long ỷ.

Điều khiến cho bọn họ thất vọng là, trên ngai vàng lại không có ai.

Lúc này, Hoàng đế đang nói chuyện với Tần Trấn trong Ngự Thư Phòng.

Cửu công chúa ngồi ở một bên, thỉnh thoảng cũng nói vài câu.

Kim Phi không hứng thú với chuyện mà họ đang nói, lười biếng dựa vào ghế nhìn hoa văn được điêu khắc trên cột nhà.

Hôm qua chạy loanh quanh cả ngày, y chỉ ngủ được một lát đã bị Tần Trấn đánh thức, lúc này náo loạn trong cung đã bình ổn lại, Kim Phi nhìn điêu khắc một lúc thì hai mí mắt bắt đầu run rẩy.

Khi mắt y sắp nhắm chặt, Khánh phi bưng một mâm bánh ngọt đi vào.

Sau khi hậu cung bình ổn lại, Cửu công chúa lo lắng cho sự an toàn của Khánh phi, nên phái người đưa bà ấy đến bên cạnh.

Thấy Hoàng đế nói chuyện với Tần Trấn và Cửu công chúa, Khánh phi đặt đĩa lên bàn cạnh Kim Phi: “Đây là bánh ngọt của Linh Sơn Trai, mùi vị rất ngon, Kim Phi ăn thử xem.”

Khánh phi là mẹ đẻ của Cửu công chúa, bà ấy còn từng quảng bá xà phòng thơm giúp Kim Phi, Kim Phi luôn có ấn tượng tốt với bà ấy, nên Kim Phi nhanh chóng ngồi thẳng dậy: "Cảm ơn nương nương, vậy ta không khách sáo."

Bận việc từ tối qua đến bây giờ, y chỉ uống được vài chén trà, trước đó không phát hiện ra, bây giờ nhìn bánh ngọt lại thấy hơi đói bụng.

Y cũng không khách sáo, cầm bánh lên ăn ngay.

Bánh ngọt chắc cũng là cống phẩm, ăn vào bên ngoài giòn, bên trong mềm, thơm ngon, Kim Phi ăn liên tiếp mấy miếng mới dừng lại.

Khánh phi ngồi ở một bên, cứ như thế mà cười tủm tỉm nhìn y.

Không giống như Hoàng đế, vốn dĩ Khánh Phi đã để mắt tới Kim Phi cho vị trí con rể, sau chuyện xảy ra đêm qua, bà ấy càng kiên quyết với ý định này hơn.

Người xưa có câu, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng.

Nhưng dù da mặt Kim Phi có dày đến đâu, mà cứ bị Khánh phi nhìn chằm chằm lâu như vậy thì cũng hơi xấu hổ, y đang định tìm chủ đề để nói chuyện với Khánh phi thì thấy Cửu công chúa đứng lên.

"Phụ hoàng, Trần Trạch Hựu có bản lĩnh thế nào, phụ hoàng còn rõ hơn con, ngoại trừ ức hiếp nam, chơi đùa nữ ở thanh lâu, thì hắn còn có thể làm gì?

Sao hắn dám soán ngôi khi không có người đứng sau bày mưu tính kế cho hắn chứ? Hắn lại làm gì có năng lực bồi dưỡng nhiều tử sĩ tinh nhuệ ở ngoài kinh thành như vậy?

Nếu phụ hoàng không tin, thì chỉ cần ra lệnh cho Cục tình báo đi điều tra, con dám nói, những tử sĩ mà Trần Trạch Hựu dẫn dắt chắc chắn là do những gia tộc quyền quý bồi dưỡng!"

Giọng nói Cửu công chúa hơi kích động: “Bọn họ đều đã xúi giục Trần Trạch Hựu tới hành thích vua soán vị, vậy phụ hoàng còn do dự cái gì nữa? Nếu như phụ hoàng nghe lời con từ sớm, thì sao hôm nay lại đến nông nỗi này?"

"Vũ Dương, chuyện con nói ta đều hiểu, ta cũng biết sự nguy hiểm của những gia tộc quyền quý nhưng bọn họ đều có căn cơ thâm sâu, cho dù muốn chấn chỉnh cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng, nếu không sẽ làm rung chuyển nền tảng đất nước!"

Mặt Trần Cát khó xử nói: "Cứ đợi đã."

Tính cách của ông ta vẫn còn quá yếu đuối. Tối qua khi đối mặt với Thái tử, ông ta còn từng hối hận, nhưng bây giờ cơn hỗn loạn đã lắng xuống, ông ta lại được chăng hay chớ, không muốn gây chiến với những kẻ quyền quý.

"Phụ hoàng, những gia tộc quyền quý đang xúi giục Thái tử nổi loạn chiếm đoạt ngai vàng, đây chính là cơ hội tốt nhất để phụ hoàng ra tay, phụ hoàng còn muốn chờ cái gì nữa?"

Cửu công chúa tức giận đến mức đập bàn: "Nếu như đã mưu phản soán vị mà phụ hoàng còn buông tha cho bọn họ, vậy thì sau này hoàng gia sẽ còn uy nghiêm gì nữa? Bọn họ sẽ còn làm quá trớn hơn!”

"Văn Nhi, con nói chuyện với phụ hoàng cho đàng hoàng!”

Khánh phi sợ Cửu công chúa sẽ chọc giận Hoàng đế, nên vội vàng lên tiếng hòa giải.

"Mẫu phi, mẫu phi đừng lên tiếng!"

Cửu công chúa xua tay ngăn Khánh phi lại: "Việc này liên quan đến sự tồn vong của hoàng thất, liên quan đến vô số người dân, cho dù phụ hoàng có giết nữ nhi, thì nữ nhi cũng phải nói rõ cho phụ hoàng biết!"

"Con cứ nói đi." Trần Cát đành nói.

"Tiên sinh đã nói từ lâu rồi, những gia tộc quyền quý kia là những khối u ác tính nhất lớn nhất của Đại Khang, nếu cứ mặc kệ thì nhất định Đại Khang sẽ diệt vong trong tay những người này. Chuyện xảy ra tối hôm qua đã chứng minh lời tiên sinh nói đúng!"

Cửu công chúa nói: “Phụ hoàng, bây giờ đã đến lúc cắt bỏ khối u ác tính này rồi, phụ hoàng đừng đắn đo nữa!”

“Nhưng bọn Đông Man đã sắp đến, hay là để đánh đuổi bọn Đông Man trước rồi hãy nói sau?” Trần Cát hỏi.

"Phụ hoàng, mối nguy hại của những kẻ quyền quý đó còn lớn hơn bọn Đông Man kia nhiều!"

Cửu công chúa thật sự thất vọng với Trần Cát, cô ấy thở dài nói: "Nếu như phụ hoàng còn đắn đo, thì cứ để con và tiên sinh đi làm chuyện tiếp theo!”

“Làm cái gì?” Trần Cát hỏi.

"Tiên sinh đi đánh bọn Đông Man! Bọn quyền quý để con giết!"
Chương 723: Sao không ăn cháo thịt?

“Vũ Dương, bọn quyền quý rắc rối phức tạp, không dễ giết như thế đâu”.

Trần Cát đứng lên nói: “Đừng thấy bây giờ chúng chia bè kết phái, hôm nay vạch tội người này, ngày mai luận tội người kia mà lầm, khi con muốn đối phó chúng thật, bọn quyền quý nhất định sẽ liên minh với nhau chống lại triều đình, nếu giải quyết không thỏa đáng thì cả Đại Khang sẽ bị diệt vong.

Cách đối phó với chúng tốt nhất là để chúng từ chia thành nhiều phe phái để khống chế và cân bằng nhau. Từ trước đến nay, các tiên hoàng nhiều đời đều làm như vậy…”

“Phụ hoàng, bây giờ Đại Khang đã không còn giống trước nữa. Dùng cách của các tiên hoàng chưa chắc đã phù hợp với tình hình hiện tại”.

Cửu công chúa nói: “Bây giờ dân sinh Đại Khang sa sút, quốc khố cạn kiệt, đất đai của người dân bị đám nhà giàu chiếm lấy, cực kỳ khổ cực…”

“Vũ Dương, Đại Khang đâu có thê thảm như con nói chứ?”

Trần Cát không vui ngắt lời Cửu công chúa.

“Đâu có thê thảm ư?”

Cửu công chúa tức đến mức muốn bật cười, sắc mặt lại đầy vẻ bi thương, mắt cũng ngân ngấn nước.

“Con cười cái gì?”, Trần Cát không vui hỏi.

“Không có gì, chỉ là nhớ đến một câu chuyện tiên sinh từng kể”.

“Câu chuyện gì?”

“Tiên sinh nói ở một thế giới khác, có một vị vua quanh năm cứ ở mãi trong cung, để lấy lòng nhà vua, tất cả các quan văn, quan võ ngày ngày xu nịnh nhà vua, làm ra vẻ đất nước thái bình, nhà vua cũng cho rằng quốc thái dân an, thần dân của ông ta cũng trải qua cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc giống ông ta.

Đến một năm nọ, đất nước này xảy ra một đợt hạn hán rất nghiêm trọng, người dân không có lương thực để ăn, chỉ đành đào rễ cỏ, ăn vỏ cây để sống. Có một quan ngự sử mới được bổ nhiệm không thể nhìn thêm cảnh này nên ông đã nói sự thật với Hoàng đế, phụ hoàng biết vị vua này trả lời nào không?

“Trả lời thế nào?”, Trần Cát vô thức hỏi.

“Nghe quan ngự sử đó nói xong, vị vua “tốt bụng” này buồn bực hỏi “Người dân không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”

Cửu công chúa cười đáp.

“To gan, con đang giễu cợt trẫm ngu xuẩn sao?”

Trần Cát đập bàn đứng dậy, chỉ vào Cửu công chúa, tức đến mức đầu ngón tay run lên.

Người dân không có cơm thì tại sao không ăn cháo thịt?

Đây chẳng phải đang chế nhạo người làm Hoàng đế là ông ta thì là gì?

“Phụ hoàng, bao lâu rồi người chưa ra khỏi kinh thành? Bao lâu rồi người không đi ra ngoài xem thử?”

Cửu công chúa cũng đập bàn hỏi ngược lại: “Phụ hoàng có biết bây giờ người dân sống thế nào không?”

Trần Cát mấp máy môi nhưng không nói được gì.

Đúng là đã mấy năm rồi ông ta không ra khỏi kinh thành, cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài cũng là vì tế lễ hoặc tham gia hoạt động khác, bộ Lễ đã sắp xếp sẵn rồi, ông ta gần như không thể nhìn thấy người dân.

“Trước đây con cũng như phụ hoàng vậy, cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra, người dân cũng không đến nỗi không sống nỗi. Nhưng sau hai lần đi Xuyên Thục vào năm ngoái, con mới biết mình đã sai rồi, sai rất nghiêm trọng”.

Cửu công chúa rơi nước mắt nói: “Trên đường đến Thục Xuyên, con nhìn thấy không biết bao nhiêu người chết đói bên đường, có người già, trẻ em, đàn ông và cả phụ nữ. Họ không có dụng cụ bằng sắt đào hố để chôn cất xác nữa, thậm chí không có sức để khiêng họ đi xa, chỉ có thể cởi quần áo của họ, tìm bừa vật gì đó để che lại, sau đó ném ra ven đường cho dã thú ăn thịt.

Phụ hoàng, người có biết bán con để có đủ cái ăn là thế nào không? Tức là người dân đói quá, nếu còn không có cái ăn thì sẽ chết đói, họ không nỡ ăn thịt con của mình nên chỉ có thể đổi con mình với người khác…”

“Vũ Dương, con đừng nói nữa”.

Khánh phi quả thật không nghe tiếp được nữa.

“Mẫu phi cũng thấy rất thảm thương đúng không? Nhưng con đã gặp quá nhiều cảnh khổ như thế đấy”.

Cửu công chúa lau nước mắt, nói tiếp: “Không nói đâu xa, chỉ trận rét đậm ở Thục Xuyên năm ngoái, nếu không nhờ tiên sinh tiêu hết của cải để cứu trợ, phụ hoàng và mẫu phi có biết Thục Xuyên sẽ có bao nhiêu người dân chết đói không?

Lẽ nào con không biết hậu quả của việc giết đám Từ mập sao? Tại sao còn phải giết chúng? Không giết không được! Nếu không giết chúng, không để dân yên lòng thì người dân sẽ làm phản.

Phụ hoàng, nếu rảnh thì người ra ngoài xem đi. Đại Khang đã đến bờ vực sắp chết rồi, nếu còn không thay đổi thì Đại Khang sẽ bị diệt vong.

Một trăm năm sau, phụ hoàng còn mặt mũi nào đi gặp tiên hoàng các thời trước? Sẽ để lại danh tiếng thế nào trong sử sách? Phụ hoàng đã từng nghĩ đến điều này chưa?”

Các quan văn võ có ai dám nói Đại Khang sắp diệt vong trước mặt Hoàng đế không?

Cửu công chúa quả thật quá thất vọng với Trần Cát nên mới nói như thế.

Trước đây Trần Cát chưa từng nghe đến mấy lời này, ông ta bị Cửu công chúa mắng cho ngơ ngác, ngồi phịch lên ghế, sắc mặt tái nhợt.

Lần đầu tiên từ khi làm Hoàng đế đến nay Trần Cát bị người ta chỉ vào mặt quở trách, mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể phản bác lại lời Cửu công chúa.

Vì Cửu công chúa nói rất có lý.

Không nói đến những cái khác, nếu tối qua không nhờ có Cửu công chúa và Kim Phi cứu viện kịp thời thì ông ta đã chết rồi.

Với tính cách của Thái tử, bắt ông ta nhường ngôi, Đại Khang cũng cách lúc diệt vong không còn xa nữa.

Mà ông ta chắc chắn sẽ trở thành hôn quân trong sách sử.

Một lúc sau, Trần Cát như gà trống bị đánh bại, cúi đầu thở dài: “Vũ Dương, con nghĩ nên thay đổi thế nào?”

“Có lần con nói chuyện với tiên sinh, tiên sinh từng nói Đại Khang siêu cao thuế nặng, con nghĩ tiên sinh nói rất đúng, đúng là rất nhiều người dân Đại Khang thà mạo hiểm bị hổ ăn thịt cũng trốn vào núi chứ không muốn nộp thuế.

Thế nên đầu tiên phải hủy bỏ lương bổng đàn áp, thuế huấn luyện, các loại thuế đầu người, tất cả các loại thuế má nặng nề, thực hiện giảm thuế, cho người dân có đủ thời gian để nghỉ ngơi hồi sức.”

Cửu công chúa nói: “Nhất là thuế đầu người, bắt buộc phải hủy, nếu không người dân không dám sinh con, dân số Đại Khang sẽ không bao giờ tăng”.

Nghe thế, Kim Phi thầm gật đầu.

Đây cũng là điều y muốn thay đổi nhất.

Đại Khang vừa khuyến khích, thậm chí ép buộc người dân sinh con để nhanh chóng hồi phục dân số, vừa áp đặt thuế đầu người nặng nề, điều này chẳng phải rất mâu thuẫn sao?

Lương bổng đàn áp là tiền lương cho các quan phủ để trấn áp bọn thổ phỉ.

Mỗi lần trấn áp thổ phỉ, người dân phải nộp tiền cho quân đội chính phủ để trang trải chi phí trấn áp thổ phỉ và hỗ trợ cho những người lính bị thương trong quá trình trấn áp thổ phỉ.

Nhưng binh lính Đại Khang có ai nghiêm túc trấn áp thổ phỉ không?

Sau mỗi lần thu thuế, huyện úy dẫn binh lính ra ngoài thành đi một vòng làm dáng cho người dân xem mà thôi.

Lâu dần, huyện úy các nơi đều cấu kết với thổ phỉ, càng đàn áp, ngược lại thổ phỉ càng nhiều.

Tiền lương đàn áp cũng trở thành cách kiếm tiền nhanh nhất của quan chức huyện phủ cấp một.

Còn thuế huấn luyện là tiền lương thực người dân trả cho việc huấn luyện quân đội.

Tiền đàn áp, thuế huấn luyện và thuế nông nghiệp là ba ngọn núi lớn nhất đè lên đầu người dân.

Sau đó là thuế lương thực của thổ phỉ và các siêu thuế khác do quan phủ các nơi tự quy định.

“Lẽ nào trẫm không biết giảm thuế có lợi cho dân sao? Nhưng nếu không đủ tiền thì quan phủ lấy gì để trấn áp thổ phỉ? Lương thực và lương của lính canh biên giới ở đâu ra?”

Trần Cát bất lực nói.

“Đây là điểm thứ hai con muốn nói”.

Cửu công chúa trả lời: “Binh lính là người đầu tiên làm cho đất nước bình yên, nhưng phong thái của quân đội Đại Khang chúng ta đã bị bọn công tử nhà giàu làm cho bại hoại rồi. Hàng năm lấy đi bao nhiêu tiền của ngân khố, nhưng có bao nhiêu người có thể chiến đấu? Thổ phỉ ở cả Đại Khang cũng càng đàn áp càng nhiều, thế nên đều phải chỉnh đốn lại từ bộ binh đến các huyện phủ”.

“Chỉnh đốn thế nào?”

“Cắt binh giảm quan”.
Chương 724: Cắt binh giảm quan

“Cắt binh giảm quan?”

Lần đầu tiên Trần Cát nghe đến từ này, nhíu mày: “Là sao?”

“Cắt binh là loại bỏ những cựu binh do các tướng lĩnh công tử nhà giàu chỉ huy, như thế có thể giảm bớt chi phí quân sự, giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gia và cho người dân”.

Cửu công chúa nói: “Giảm quan tức là giảm bỏ số lượng dquan chức, cơ quan chính phủ của Đại Khang quá phức tạp, có vài nha môn rõ ràng chỉ cần mấy viên quan là đủ, nhưng các gia tộc lớn đều nhét người vào, trong một nơi có đến mười mấy, thậm chí là mấy chục viên quan.

Chẳng hạn như huyện Âm Bình của quận Đông Bình lại có đến năm huyện thừa, sáu người giữ sổ sách, bảy điển sử, còn con của các thanh tra, dịch thừa, quan cống, quan thuế gì đó nữa là chưa nói đến. Quả thật là chuyện nực cười của thế gian, từ xưa đến nay đã bao giờ có chuyện này xảy ra?

Nhiều người như vậy, huyện Âm Bình quản lý có tốt không? Không! Việc gì có lợi thì ai cũng tranh đến sứt đầu mẻ trán, gặp phải chính sự thì cứ đùn đẩy cho nhau, không ai làm gì cả.

Nhận tiền lương không làm gì thì đã đành, họ còn muốn “ăn” đến tận xương của người dân, người như vậy thì cần họ làm gì?”

“Giảm quan có thể nhưng cắt binh lính thì không được”.

Trần Cát nói: “Bây giờ Đại Khang bị hổ bao vây xâm lược, thổ phỉ trong nước hoành hành, số lượng binh lính không còn đủ. Nếu còn cắt binh lính nữa thì ai sẽ chống lại giặc ngoài? Ai sẽ trấn áp thổ phỉ?”

“Phụ hoàng, người thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy?”

Cửu công chúa nói: “Lính ở khắp nơi đều cấu kết với bọn thổ phỉ để moi tiền đàn áp của triều đình, đây là quy định bất thành văn của huyện phủ Đại Khang”.

“Cái gì, còn có chuyện này à?”

Trần Cát đập bàn đứng dậy, trong mắt là vẻ không thể tin được.

Kim Phi nhất thời không phân biệt được ông ta là không biết thật hay là diễn quá tốt nữa.

“Nếu không có chuyện này, tại sao thổ phỉ khắp nơi ngày càng nhiều vậy được?”

Cửu công chúa nói: “Con vẫn nói câu kia đấy, nếu phụ hoàng không tin, chỉ cần cải trang vi hành đi tìm hiểu xem thử là biết ngày, nếu không được thì người cũng có thể gọi vài người đáng tin cậy từ Cục tình báo để nghe ngóng”.

“Tần Trấn, lập tức sắp xếp Cục tình báo đi điều tra, trẫm muốn biết những gì Vũ Dương nói có thật hay không”.

Trần Cát quay đầu nhìn Tần Trấn.

“Bệ hạ, không cần điều tra, những gì điện hạ nói là thật, đây đúng thật là quy tắc bất thành văn của huyện phủ Đại Khang”, Tần Trấn đáp.

“Ngươi cũng đã biết chuyện này từ trước hả?”, Trần Cát trợn mắt nhìn Tần Trấn: “Tại sao không nói với trẫm?”

Tần Trấn há miệng nhưng không nói gì.

Có vài lời người làm con gái là Cửu công chúa dám nói nhưng một thuộc hạ như anh ta lại không thể nói bừa.

“Phụ hoàng, chuyện này không thể trách Tần đô thống được, trách bản thân phụ hoàng đó”.

Cửu công chúa nói: “Lần trước con đã nói với phụ hoàng rồi, phải trừng trị đám Từ mập nhưng người có nghe không? Người chỉ thích nghe những lời hay ý tốt, ai dám nói thật cho người biết chứ?”

Nghe thế Trần Cát cúi đầu, vẻ mặt chán chường.

Thấy thế, Khánh phi vội bước đến đưa tách trà đến.

Trần Cát cũng mượn thế xuống nước, ngẩng đầu lên hỏi: “Vũ Dương, con nói tiếp đi, sau khi cắt binh lính, con định làm thế nào?”

Với sự hiểu biết của ông ta về Cửu công chúa, nếu đã đề nghị cắt binh giảm quan thì chắc chắn đã có cách ứng phó.

“Rất đơn giản, xác định nhiệm vụ của quan viên, mỗi một việc đều phải có cá nhân thực hiện”.

Cửu công chúa nói: “Ví dụ như việc trấn áp thổ phỉ, sau này nếu có thổ phỉ lại đến thu lương thực hàng năm của người dân, trước hết phải hỏi huyện lệnh, huyện úy có trách nhiệm ở huyện đó, năm thứ nhất chất vấn, nếu năm thứ hai vẫn còn tình trạng này thì hỏi tội rồi cho vào nhà lao”.

“Hỏi tội cho vào nhà lao có hà khắc quá không?”, Trần Cát hỏi.

“Hiện nay rất nhiều quan viên ở biên giới xa cảm thấy núi cao, Hoàng đế xa xôi, đã không có lòng kính sợ với hoàng thất và triều đình, nếu không thể làm cho chúng sợ thì chúng sẽ chẳng thấy việc này quan trọng”.

Cửu công chúa nói: “Bệnh nặng cần thuốc mạnh, trị vì đất nước cũng vậy. Nếu làm tốt việc này, phụ hoàng sẽ là chủ của việc phục hưng thịnh vượng Đại Khang, chắc chắn sẽ để lại dấu ấn trong sử sách”.

Phải nói là Cửu công chúa hiểu rất rõ Trần Cát.

Trần Cát là Hoàng đế, đã đứng ở đỉnh cao của quyền lợi thế gian, rất khó có thể hấp dẫn ông ta bằng vật chất.

Là một Hoàng đế cảm tính, Trần Cát cực kỳ xem trọng danh tiếng của mình trong sách sử.

Trước đây Cửu công chúa lấy sách sử ra để hù dọa ông ta, bây giờ lại lấy chủ của việc khôi phục hưng thịnh để hấp dẫn ông ta.

Nhưng Trần Cát lại trúng chiêu này, là chủ của việc phục hồi hưng thịnh, để lại danh tiếng tốt trong sách sử có sức hấp dẫn quá lớn với ông ta.

“Vũ Dương, con nói rất có lý, nói tiếp đi”, ánh mắt Trần Cát hiện lên một tia sáng: “Trấn áp thổ phỉ có thể làm rõ trách nhiệm, nhưng Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì thế nào?”

“Phụ hoàng đừng lo về giặc ngoài, tiên sinh đã đồng ý với con, nếu có giặc ngoài đến xâm phạm, ngài ấy sẽ dẫn tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viên đến hỗ trợ tác chiến, còn có thể cung cấp đủ vũ khí cho quân Thiết Lâm của Khánh Hoài ca, quân Trấn Tây của Phạm tướng quân, quân Trấn Bắc của Tấn Vương thúc”.

Cửu công chúa nói: “Tiên sinh, Khánh Hoài ca, Phạm tướng quân, Tấn Vương thúc kết hợp lại canh giữ biên cương đủ để chống lại ba nước rồi”.

“Thật sao?”, Trần Cát quay đầu nhìn Kim Phi.

Đại Khang bị các dân tộc du mục xung quanh đánh đến thê thảm, không phải chưa từng nghĩ đến việc đánh trả nhưng không đánh lại họ.

Cha và ông nội của Trần Cát đều chết vì thế.

Nếu là người khác nói như vậy, chắc chắn Trần Cát sẽ hừ mũi khinh thường.

Nhưng Kim Phi nói thì ông ta tin.

Vì Kim Phi đã hành động thực tế chứng minh năng lực của y.

Cho dù là trận Thanh Thủy Cốc hay trận dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng đều lấy ít thắng nhiều, thắng rất vẻ vang.

Tối qua lại được thấy chiến thuật khinh khí cầu kết hợp với bom chớp sáng, lựu đạn, Trần Cát đã có lòng tin với Kim Phi.

Thật ra sau trận chiến dốc Đại Mãng, Trần Cát từng nghĩ trọng dụng Kim Phi.

Nhưng do áp lực từ phái chủ hòa, sau trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, ông ta chỉ phong cho Kim Phi một danh hiệu ảo chẳng có cả thái ấp, Trần Cát thực sự không thể mở miệng được.

Mặc dù ông ta không phải là một Hoàng đế tốt nhưng là một người tri thức, từng đọc thơ ca Kim Phi viết.

Trong những lời thơ này, có không ít chỗ thể hiện khí phách của tác giả.

Một câu thể hiện rõ nhất trong đó là “Làm sao ta có thể hèn hạ đi cung phụng đám người quyền quý, để mình không thể vui sướng cười đùa”, chỉ cần đọc được thì có thể hiểu ý của tác giả.

Thơ văn như thế, cách làm của Kim Phi cũng chứng minh được khí phách của y.

Với công trạng và tài năng của Kim Phi, muốn làm quan cũng không khó.

Nhưng trước đó Kim Phi chưa từng đến kinh thành, càng không đút lót quan viên để thăng chức.

Nếu ở Thanh Thủy Cốc có người khác lập thành tích lớn như vậy, lại chỉ lấy lại được một cái danh hiệu giả, chắc chắn sẽ náo loạn. Nhưng Kim Phi thì lại không hề phàn nàn gì, sau khi đánh bại người Đảng Hạng, y lặng lẽ trở về ngôi làng nhỏ trên núi của Kim Xuyên đó.

Cũng như một câu thơ khác của y “Làm xong việc thì phất tay ra đi, không màng công danh”.

Trần Cát đâu biết những câu thơ này đều là những câu Kim Phi sao chép? Còn tưởng y có cảm xúc, sau đó viết ra nên không thể mở lời mời Kim Phi xuống núi.

Nếu Kim Phi từ chối, mặt mũi của Hoàng đế là ông ta để đâu?

Lần này Đông Man đánh vào, Trần Cát cũng hết cách mới phải sai người đi tìm Kim Phi.

Bây giờ nghe Cửu công chúa nói Kim Phi muốn giúp Đại Khang đánh giặc ngoài, Trần Cát cực kỳ vui mừng, ánh mắt nhìn Kim Phi đầy vẻ mong đợi.
Chương 725: Đàn ông không có ai tốt cả

Trước ánh mắt mong đợi của Trần Cát và Khánh phi, Kim Phi gật đầu.

“Nếu bệ hạ đồng ý nghe điện hạ, cắt giảm sưu thuế, cho người dân một con đường sống, cho dù thần có máu chảy đầu rơi cũng sẽ bảo vệ cho biên giới Đại Khang!”

Giọng Kim Phi không lớn nhưng có lực, nói chuyện rất có khí phách.

Mặc dù y không muốn làm quan, cũng không có hứng thú gì với quyền lực, nhưng y không muốn nhìn thấy người dân phải khổ sở.

Hàng năm Đại Khang đều phải cống nạp cho Đông Man và Đảng Hạng một số tiền lớn.

Nếu đánh bại được Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên thì sẽ có thể tiết kiệm được khoản tiền này.

Ngoài ra còn có thể làm theo lời Cửu công chúa, cắt binh giảm quan.

Nếu mấy người Kim Phi và Khánh Hoài có thể ngăn được ba nước Đông Man thì có thể cắt chức những tướng lĩnh ẻo lả vô dụng kia.

Tiết kiệm thêm được một khoản tiền lớn dành cho quân đội.

Tiết kiệm được hai khoản này, gánh nặng của dân chúng cũng giảm được một nửa!

Trấn Cát thấy Kim Phi đồng ý, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Khánh phi kích động lấy tay che miệng, không ngừng khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan! Đứa trẻ ngoan!”

“Vũ Dương cho dù là việc cắt binh giảm quan hay đối phó với các thế gia vọng tộc quyền quý đều không đơn giản, bọn họ chắc chắn sẽ không để yên, con đã có kế hoạch chưa, con nắm chắc bao nhiêu phần?” Trần Cát hỏi.

“Phụ hoàng, con đã từng nói rồi, bệnh nặng thì phải dùng thuốc mạnh, bọn họ dám làm loạn thì con sẽ giết hết, giết đến khi nào bọn họ không dám làm loạn nữa thì thôi!”

Cửu công chúa đằng đằng sát khí nói: “Trong thiên hạ có rất nhiều người đi học muốn làm quan, đám quyền quý bị tiêu diệt sẽ tạo cơ hội cho những thư sinh nghèo, nhưng nếu không có nhân dân thì nền tảng của Đại Khang sẽ sụp đổ! Nếu bọn họ không muốn làm những việc tốt cho dân thì hãy để những người sẵn sàng làm mọi việc vì dân làm quan!”

Tần Trấn vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe, nghe đến chỗ này không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ rất quyết đoán, ý tưởng của người cũng rất tốt, nếu thành công Đại Khang sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất, bệ hạ cũng sẽ trở thành vị vua anh minh nhất từ trước tới nay!”

Nhưng ta muốn nhắc nhở Điện hạ một câu, căn cứ vào tin Cục tình báo thu thập được, các gia tộc lớn đều bồi dưỡng không ít tay sai, thậm chí nhiều gia đình còn có nhiều quân hơn cả quan huyện, nếu bọn họ thật sự làm loạn sẽ gây ra cuộc chiến lớn.

“Đây là một trong những lý do bổn cung nhất định phải trừng phạt đám quyền quý đó, bọn họ nuôi dưỡng gia nô gây sóng gió khắp nơi, nhất định phải tiêu diệt hết, nếu không bọn họ sẽ ngày càng phát triển thành một phe chư hầu, bảy trăm năm trước Đại Phụng bị diệt vong cũng vì lý do này không phải sao?”

Cửu công chúa nói: “Nếu bọn họ nổi loạn thì phải làm sao à? Rất đơn giản, không phải Đông Man đã tới đây rồi sao? Khi tiên sinh giao chiến với Đông Man, phụ hoàng hãy dẫn theo đám quyền quý đến tường thành quan sát, bọn họ sẽ tự biết phải lựa chọn thế nào?”

Tần Trấn nghe vậy, nhớ lại khinh khí cầu khổng lồ và lựu đạn từ trên trời giáng xuống.

Có hai thứ này, cho dù bọn quyền quý có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ của Kim Phi.

Có Kim Phi hỗ trợ, quả thật Cửu công chúa có thể muốn giết ai thì giết!

Các thế gia vọng tộc nếu không muốn chết thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Cát còn muốn nói gì đó, thì Đại thái giám Ngân Tước tiến vào.

“Bệ hạ, các đại thần đã đến điện Hoằng Đức rồi!”

“Hừ, cuối cùng bọn họ cũng tới!”

Sắc mặt Trần Cát trầm xuống: “Vũ Dương, con ở lại đây với mẫu phi, ta đến điện Hoằng Đức xem bọn họ muốn nói gì!”

Nói xong ông ta nhìn Kim Phi: “Kim Phi ngươi có muốn đi theo ta không?”

“Bệ hạ đi nghị sự, ta không đi theo đâu.”

Kim Phi không quan không chức, không có hứng thú với việc tranh đấu trong triều, đứng lên khoát tay từ chối.

Trần Cát hơi thất vọng, gật đầu, dẫn Đại thái giám Ngân Tước và Tần Trấn rời đi.

Cửu công chúa cũng thất vọng không kém gì Trần Cát.

Cô ấy biết, vừa rồi Trần Cát có ý muốn hỏi thử xem Kim Phi có muốn vào triều làm quan không.

Cũng không biết Kim Phi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.

Nhưng Cửu công chúa hiểu tính Kim Phi nên không hỏi thẳng, càng không cưỡng ép.

Vừa rồi khi Trần Cát và Tần Trấn ở đây Kim Phi vẫn thấy bình thường, nhưng bây giờ khi trong phòng chỉ còn lại y, Cửu công chúa, Khánh phi và một đám cung nữ, Khánh phi lại luôn nhìn chằm chằm y, Kim Phi cảm thấy không được tự nhiên lắm.

“Nương nương, điện hạ ta thấy hơi khó chịu, ta ra ngoài đi dạo một lát.” Kim Phi tìm một cái cớ để trốn ra ngoài.

“Thấy khó chịu sao, có cần gọi thái y đến khám không?” Khánh phi lo lắng hỏi.

“Không cần ta ra ngoài đi dạo vài vòng là đỡ thôi.” Kim Phi vội khoát tay từ chối.

“Mẫu phi, người không cần quan tâm đến y đâu.”

Cửu công chúa đoán được suy nghĩ của Kim Phi, ôm cánh tay Khánh phi nói: “Văn Nhi đã lâu không gặp mẫu phi, có rất nhiều chuyện muốn nói với mẫu phi, y đi rồi chúng ta có thể thoải mái nói chuyện.”

“Hai ngươi cứ nói chuyện đi.”

Kim Phi hành lễ rồi ra khỏi ngự thư phòng.

Bắc Thiên Tầm ôm đao đứng ngoài cửa, thấy Kim Phi đi ra, đuổi theo sau.

Trong cung vừa trải qua bạo loạn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm đám người áo đen đã được quét sạch, không phản đối cô ấy đi theo.

Hai người cũng không đi xa, Kim Phi thấy một cái đình, thoải mái ngồi xuống ghế đá.

Y còn chỉ sang cái ghế đá khác: “Thiên Tầm cô ngồi đi, đứng lâu như vậy rồi không mệt sao?”

Bắc Thiên Tầm đã quen với quy củ ở làng Tây Hà, không khách khí ngồi xuống.

Nhìn những cung nữ cúi đầu đi lại ở đằng xa, Bắc Thiên Tầm rơi vào trầm tư, khi Kim Phi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không để ý, đến khi Kim Phi đá cô ấy một cái cô ấy mới hoàn hồn.

“Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Kim Phi hỏi.

“Không có gì, chỉ là ta nhớ lại lần ta theo tiểu thư vào cung, nhưng lần đó ta và tiểu thư cũng giống như những cung nữ kia, đi theo sau công công hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên nhìn.

Nhưng lần này vào cung với tiên sinh, ta không chỉ đến điện Hoằng Đức, còn được gặp Hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, vừa nãy Khánh phi còn cho ta bánh ngọt!”

Nói tới đây Bắc Thiên Tầm thở dài: “Nếu như ta gặp tiên sinh sớm một chút thì tốt biết bao, tiểu thư cũng sẽ không bị Tiết Hàn Lư làm nhục, cô ấy sẽ không chết.”

“Đều là chuyện đã qua, sau này mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Kim Phi vỗ vai Bắc Thiên Tầm: “Nếu đã về kinh thành hãy đi đốt cho tiểu thư của cô ít tiền vàng, nói cho cô ấy biết, Tiết Hàn Lư đã chết, ta đã giúp cô ấy trả thù, để cô ấy báo mộng cho cô, bảo cô sau này phải đi theo ta, ta sẽ dẫn cô đi uống rượu, dẫn cô tới kỹ viện…À, đưa cô đến kỹ viện không hợp lắm, vậy thì đi uống rượu thôi cũng được!”

Bắc Thiên Tầm vốn đang bi thương, lại bị lời nói của Kim Phi chọc cười.

Cô ấy tức giận liếc xéo Kim Phi: “Tiên sinh lại nói linh tinh rồi, nếu tiểu thư thật sự báo mộng cho ta nhất định sẽ nói đàn ông không có ai tốt cả, bảo ta phải cách xa ngài một chút!”

“Thiên Tầm, cô nói vậy là vơ đũa cả nắm rồi, ta biết cô hận Tiết Hàn Lư, hắn quả thật không phải người tốt, nhưng không phải người đàn ông nào cũng giống Tiết Hàn Lư, cô cũng không thể dùng một gậy đánh chết hết đàn ông trong thiên hạ chứ?”

“Dù sao thì đàn ông cũng không có ai tốt cả!”

Bắc Thiên Tầm bĩu môi, nhìn xung quanh: “Tiên sinh ta có vấn đề muốn hỏi ngài, nhưng không biết có nên hay không…”

“Cô đã hỏi ta như vậy, chứng tỏ là rất thắc mắc, đừng ngại cứ hỏi đi, nếu ta biết ta nhất định sẽ trả lời!”

Kim Phi vỗ ngực nói.

Bắc Thiên Tầm lại nhìn xung quanh, xác nhận không có người nghe lén mới hỏi nhỏ: “Tiên sinh, với thực lực của ngài hoàn toàn có thể tạo phản để lên làm Hoàng đế, tại sao lại muốn cứu vị Hoàng đế này? Là vì Cửu công chúa sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK