Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Cửu công chúa trở lại

“Tướng công, chàng nói xem bệ hạ sẽ không đồng ý với người Thổ Phiên, cắt Xuyên Thục của chúng ta cho Thổ Phiên chứ?”

Buổi tối khi đi ngủ, Quan Hạ Nhi vẫn lo lắng về chuyện Thổ Phiên.

“Đồng bằng Xuyên Thục là một trong những vựa lúa của Đại Khang, hàng năm lương thực cho quân sự ở biên giới Tây Bắc đều do Xuyên Thục cung cấp, nếu cắt Thục Xuyên ra nhường cho người khác, mấy tháng sau quân sĩ ở biên giới Tây Bắc sẽ đói mất”.

Kim Phi nói: “Hơn nữa, việc nhường lãnh thổ để cầu hòa sẽ bị ghi vào sử sách, bị con cháu thế hệ sau chửi bới. Hiện giờ ông nội của hoàng đế đã mang nỗi ô nhục này, ông ta trừ khi điên rồi mới đồng ý giao Xuyên Thục cho Thổ Phiên”.

“Nếu Đại Khang không đồng ý, có phải sẽ xảy ra chiến tranh không?”, Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.

“Mấy năm trước, Thổ Phiên chỉ mới kết thúc xung đột, có lẽ họ không muốn gây chiến. Chắc chúng thấy Đại Khang dễ bắt nạt, hàng năm đều cống nạp cho Đảng Hạng, Khiết Đan, cũng ghen tị, thế nên làm thế để tống tiền”.

Ở đây không có người ngoài, Kim Phi nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều: “Ta đoán bản thân người Thổ Phiên cũng hiểu hoàng đế không thể nhượng lại Xuyên Thục, bây giờ chẳng qua là yêu cầu cao, chờ Đại Khang trả lại tiền thôi”.

“Ý của chàng là sau này Đại Khang chúng ta còn phải cống nạp cho Thổ Phiên ngoài Đảng Hạng và Khiết Đan à?”

Quan Hạ Nhi chống người dậy: “Thế thì bảo người dân sống thế nào?”

“Cửu công chúa ở Tây Xuyên, chỉ mong cô ấy có thể nghĩ cách”, Kim Phi cũng thở dài.

Bây giờ mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của y, điều duy nhất Kim Phi có thể làm là nhanh chóng vận chuyển máy bắn đá và nỏ hạng nặng mà Khánh Hâm Nghiêu đặt hàng đến Tây Xuyên.

Những cái khác chỉ có thể xem Khánh Hâm Nghiên và Cửu công chúa ở Tây Xuyên xử lý thế nào.

Nhưng ai ngờ bảy ngày sau Tiểu Ngọc lại phái người đến thông báo rằng, Cửu công chúa đã đi qua Hắc Phong Lĩnh, đang trên đường đến làng Tây Hà.

Lúc đó Km Phi đang ăn cơm tối, nghe được tin tức này, suýt nữa ném đũa xuống.

Bây giờ là lúc quan hệ giữa Thổ Phiên và Đại Khang căng thẳng, Cửu công chúa không ở Tây Bắc kiểm soát tình hình mà lại chạy về làng Tây Hà làm gì?

Cửu công chúa đã đến cổng làng, Kim Phi chỉ đành đè lại rất nhiều suy nghĩ, dẫn Quan Hạ Nhi đến cổng làng đón.

Người báo tin không nhanh hơn Cửu công chúa là bao, Kim Phi vừa đến cổng làng đã nhìn thấy một đoàn ngựa chạy đến.

Mỗi người đều cưỡi một con ngựa, dắt hai con ngựa.

Một người ba con là đội hình quân đội di chuyển khẩn cấp tiêu chuẩn.

Người đi đầu trong đoàn là thủ lĩnh hộ vệ của Cửu công chúa – Tần Minh và vài hộ vệ.

Phía sau là Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam, A Mai.

“Tiên sinh, Vũ Dương nghĩ lần trước tạm biệt là tạm biệt mãi, không ngờ lại gặp lại nhau nhanh như thế”.

Cửu công chúa cưỡi trên ngựa, mỉm cười chào Kim Phi.

“Điện hạ muốn về kinh thành sao?”, Kim Phi hỏi.

Trên đường đến đây, Kim Phi luôn suy nghĩ tại sao Cửu công chúa lại đến làng Tây Hà.

Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà y có thể nghĩ đến.

Kết quả Cửu công chúa lại lắc đầu nói: “Không phải, Vũ Dương cố ý đến tìm tiên sinh”.

“Tìm ta?”, Kim Phi sửng sốt: “Điện hạ tìm ta có việc gì?”

“Tiên sinh, bọn ta chạy từ giờ Tí đến giờ, còn chưa ăn cơm, đã đói bụng muốn chết rồi đây”.

Khánh Mộ Lam nhìn trái phải, cười nói: “Nói ra thì dài, về rồi nói”.

“Cô xem đầu óc ta này”.

Kim Phi khẽ cười vỗ trán: “Đại Lưu, tìm người về nói với Nhuận Nương, điện hạ đến rồi, bảo cô ấy mau chóng chuẩn bị cơm nước”.

“Vâng”, Đại Lưu đá vào một thân vệ.

Thân vệ xoay người chạy đi.

Kim Phi đến đón người dĩ nhiên không cưỡi ngựa, Cửu công chúa cũng không tiện cưỡi ngựa vào làng nên chủ động xuống ngựa.

Kết quả là do cưỡi ngựa quá lâu nên chân hơi tê, chân không vững nên bất ngờ bị ngã ngựa.

Kim Phi vừa lúc ở bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

“Điện hạ!”, Thẩm Nhi lao đến, hai mắt như phun ra lửa trợn mắt nhìn Kim Phi: “Mau buông tay ra”.

Lúc này Kim Phi mới nhận ra, trong lúc cấp bách lúc nãy, hai tay y ôm vào không đúng chỗ…

Để Cửu công chúa đứng vững, y vội vàng buông tay.

Cửu công chúa lớn như vậy rồi, lần đầu tiên tiếp xúc với người đàn ông xa lạ, tim cũng đập nhanh vài nhịp.

Nhưng dù sao cũng đã đối phó mấy lão hồ ly ở trong triều lâu như vậy, Cửu công chúa rất nhanh bình tĩnh lại, chủ động hơi cúi người với Kim Phi: “Cảm ơn tiên sinh”.

“Đừng khách sáo”.

Kim Phi nhanh chóng xua tay: “Điện hạ, mời”.

“Tiên sinh, khoan… khoan đã”, Cửu công chúa hơi ngại nói: “Chân ta hơi tê”.

“Mọi người cưỡi ngựa bao lâu rồi vậy?”, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam.

“Xuất phát từ chiều hôm qua, trên đường đi ngoài đổi ngựa chỉ nghỉ ngơi ba lần, cứ liên tục chạy đến bây giờ”.

Khánh Mộ Lam nói: “Trước đó Vũ Dương chưa từng cưỡi ngựa lâu như vậy, bắp đùi mỏi, cũng không cho nghỉ ngơi…”

“Tỷ”.

Cửu công chúa vội ngắt lời Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam sửng sốt, biết mình nói sai nên vội vàng che miệng lại.

Đến lúc quay về, quả nhiên Kim Phi thấy tư thế đi đường của Cửu công chúa hơi không ổn.

Nghĩ lại cũng đúng, một công chúa trước đây vốn được chiều chuộng lại đột nhiên bảo cô ấy cưỡi ngựa suốt một ngày một đêm, chân không mỏi mới lạ.

Điều này cũng khiến Kim Phi càng thêm cảnh giác.

Có chuyện gì mà Cửu công chúa lại gấp gáp từ Tây Xuyên chạy đến tìm mình trong đêm như thế?

Về đến nhà, trên bàn đã có hai bát nước canh, hai đĩa dưa và một nồi cháo.

“Điện hạ, thời gian có hạn, không kịp chuẩn bị nhiều thức ăn, người trước tiên ăn mấy miếng lót dạ, ta đi nấu thêm vài món nữa”, Nhuận Nương nói.

“Không cần đâu, thế là đủ rồi”.

Cửu công chúa xua tay, trong lúc Thẩm Nhi đang kiểm tra đồ ăn, cô ấy sờ vào bàn ăn nói: “Mộ Lam nói không sai, không khí bữa tối ở nhà tiên sinh thật khiến người ta nhớ mãi. Đến Tây Xuyên rồi mà ta cũng bảo nhà bếp nấu theo cách của Nhuận Nương, đồ ăn họ nấu chẳng có hương vị như của Nhuận Nương”.

“Vậy chẳng phải dễ lắm sao, lúc chúng ta đi, tiện thể dẫn theo Nhuận Nương là được rồi đó?”, Khánh Mộ Lam nói.

“Cô xem Nhuận Nương là gì thế hả, nói dẫn đi là dẫn đi?”

Kim Phi nhấc chân đá vào Khánh Mộ Lam một cái: “Hơn nữa dẫn Nhuận Nương đi rồi, cô nấu cơm cho cả nhà bọn ta sao?”

“Ta nấu, ngài có dám ăn không?”, Khánh Mộ Lam hỏi ngược lại.

“Cô dám nấu, ta dám ăn”.

“Vậy ngài đợi đi, ngày mai ta sẽ lấy thạch tín nấu một nồi mì cho ngài, ta xem ngài có dám ăn hay không”.

“Ta nhớ ai đó vẫn còn gậy quân sự trong kho, có phải nên đánh trước không?”, Kim Phi thích thú nhìn Khánh Mộ Lam.

“Ôi, Nhuận Nương, cô chỉ bưng đồ ăn lên, cũng không lấy bát, bảo bọn ta ăn thế nào đây?”

Khánh Mộ Lam vừa nghe đã sợ bèn đổi đề tài.

Kim Phi nhìn bóng lưng Khánh Mộ Lam, trong lòng nặng nề.

Bình thường Khánh Mộ Lam vẫn khá đoan chính, hôm nay thì ngược lại, chứng tỏ Cửu công chúa đến làng Tây Hà chắc chắn có chuyện lớn.

“Tiên sinh, Tiểu Bắc phu nhân đâu?”

Cửu công chúa nhìn một vòng, không thấy Đường Tiểu Bắc, cười hỏi.

“Nàng ấy đi mua lương thực ở Giang Nam rồi”.

Kim Phi nhìn thấy Khánh Mộ Lam ôm bát đũa đi vào bèn đuổi đám người nhàn rỗi ra ngoài, còn bảo Quan Hạ Nhi đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại mấy người Kim Phi, Khánh Mộ Lam và Thẩm Nhi.

“Điện hạ, người nói thẳng đi, đến làng Tây Hà tìm ta có chuyện gì?”

Kim Phi hỏi thẳng.
Chương 437: Bị bẫy rồi

“Xin tiên sinh cứu Tây Xuyên, cứu Đại Khang”.

Cửu công chúa đứng dậy, trịnh trọng cúi người với Kim Phi.

“Điện hạ, người làm gì thế?”

Kim Phi vội đứng dậy, muốn đỡ Cửu công chúa lên nhưng thấy Thẩm Nhi ở bên cạnh tức giận nhìn mình, y chỉ đành rụt tay lại.

Kim Phi không đỡ, Cửu công chúa cứ cong người như thế.

Thẩm Nhi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mái nhà.

Kim Phi vừa nhìn đã biết cô ấy đồng ý, định giả vờ như không nhìn thấy, vội vàng nắm lấy cánh tay Cửu công chúa muốn đỡ Cửu công chúa đứng dậy.

Nhưng Cửu công chúa lại cương quyết không chịu.

“Điện hạ mau đứng dậy đi, Kim Phi có tài đức gì đâu, làm sao có thể nhận nổi đại lễ này chứ”.

Kim Phi bất lực nói.

Cửu công chúa không đứng lên, y cũng không thể cứng rắn lôi dậy.

Có lẽ vẫn chưa làm thế đã bị Thẩm Nhi đánh gãy cánh tay.

“Tiên sinh đồng ý trước đã, Văn Nhi mới dám đứng lên”, Cửu công chúa cúi người nói.

“Điện hạ, người chẳng nói là chuyện gì mà đã bảo ta đồng ý, điện hạ nghĩ ta có thể đồng ý không?”

Kim Phi nghe thế, Cửu công chúa muốn rào trước đón sau.

Y bèn rụt tay lại, cũng cúi người với Cửu công chúa: “Nếu điện hạ cứ như vậy, chúng ta cùng cúi người với đối phương đi”.

Chẳng phải là chơi xấu à, ai mà không biết.

Cửu công chúa vừa nhìn thì thầm bất lực thở dài, chỉ đành đứng thẳng người dậy, còn đỡ Kim Phi dậy.

“Tiên sinh, vậy ta nói thẳng”.

“Ừ, nói thẳng đi”.

Kim Phi múc cho Cửu công chúa một bát cháo: “Điện hạ ăn cháo cho thấm giọng trước đã”.

“Cảm ơn tiên sinh”.

Cửu công chúa nhận lấy bát cháo đặt sang một bên: “Tiên sinh, ba ngày trước, sứ giả Thổ Phiên đến phủ Tây Xuyên đàm phán, lúc về bị thổ phỉ đánh lén”.

“Sứ giả Thổ Phiên bị thổ phỉ tập kích?”, Kim Phi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Thương vong thế nào?”

“Đều chết hết”, Cửu công chúa nói.

“Nghiêm trọng thế à?”

Kim Phi bỗng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Sứ giả đến đàm phán đã chết, Thổ Phiên tất nhiên sẽ tức giận.

Quan hệ của Đại Khang và Thổ Phiên vốn dĩ đã căng thẳng, lúc này thì hay rồi, thổ phỉ châm một ngọn lửa vào.

“Bên Thổ Phiên nói thế nào?”, Kim Phi hỏi.

“Bên Thổ Phiên yêu cầu ta và Hâm Nghiên ca phải tìm được hung thủ trong năm ngày, tự mình đưa đến Thổ Phiên nhận tội”.

Cửu công chúa nói: “Ngoài ra, còn yêu cầu Đại Khang đưa hai quận Tây Ninh, Lan Châu ở tây bắc cho Thổ Phiên”.

“Chúng nghĩ gì vậy?”, Kim Phi nhíu mày.

Lan Châu, Tây Ninh là thành phố quân sự biên giới do hoàng đế khai quốc Đại Khang xây dựng giống như Tây Xuyên, một cái là để kiểm soát Thổ Phiên, một cái là kiểm soát Đảng Hạng, vị trí chiến tranh của họ rất quan trọng.

Phủ Tây Xuyên chỉ cách đường biên giới Thổ Phiên một đoạn, nhưng Tây Ninh và Lan Châu gần như xây dựng trên đường biên giới.

Nếu đưa Tây Ninh và Lan Châu cho Thổ Phiên, phía tây bắc Đại Khang sẽ không có rào chắn, người Thổ Phiên có thể tự do đi lại ở phía tây bắc Đại Khang, từ đó gây ra mối đe dọa cho biên giới.

Nếu đưa Tây Ninh và Lan Châu cho Thổ Phiên, hậu quả sẽ nghiêm trọng giống như lúc nhường lại mười sáu châu ở Yến Vân cho Khiết Đan.

Trước kia Thổ Phiên yêu cầu Đại Khang nhượng lại phủ Tây Xuyên, có lẽ chỉ là đòi giá, nhưng lần này lại thêm Lan Châu và Tây Ninh là nghiêm túc.

Đòi ba quận thành, nếu Đại Khang còn chống cự, ít nhất cũng phải nhường lại một quận à?

“Tây Xuyên, Lan Châu, Tây Ninh không thể nhường lại cho Thổ Phiên, thế nên đánh với Thổ Phiên là điều không thể tránh khỏi”.

Cửu công chúa nói: “Vũ Dương đến làng Tây Hà là muốn xin tiên sinh giúp Tây Xuyên, giúp Đại Khang”.

“Điện hạ, ta chỉ là một Nam tước thôi, có thể giúp được gì cho điện hạ chứ?”, Kim Phi cười khổ nói.

Kim Xuyên đến Thổ Phiên quá gần, nếu có thể, y cũng không muốn nhìn thấy Đại Khang và Thổ Phiên đánh nhau.

Nhưng chuyện này đã ảnh hưởng đến lợi ích giữa hai nước, không, thậm chí còn liên quan đến Đảng Hạng.

Một Nam tước Thanh Thủy như y chẳng có nổi thái ấp, quả thật không nghĩ ra được Cửu công chúa tìm y giúp gì nữa.

“Bọn ta đã bắt được một nhóm thám tử Thổ Phiên, khi thẩm vấn thì biết được người Thổ Phiên đã bắt đầu nghiên cứu cách đối phó với nỏ hạng nặng và máy bắn đá từ lâu, nghe nói rất có hiệu quả.

Người Thổ Phiên chiến đấu nhiều năm, dũng mãnh hơn người Khiết Đan và Đảng Hạng, giờ họ đã nghiên cứu cách đánh bại cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, quân ta tác chiến với Thổ Phiên thì cơ hội thắng không cao”.

Cửu công chúa nói: “Tiên sinh, ta biết tiên sinh có một loạt vũ khí còn mạnh hơn cả cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá. Vũ Dương xin tiên sinh hãy vì lợi ích của người dân Thục Xuyên, vì lợi ích thịnh vượng của Đại Khang, chi viện số vũ khí này cho Tây Xuyên”.

“Sao người biết?”, nghe thế, Kim Phi giật mình.

Về phương diện vũ khí, triết lý của Kim Phi luôn là trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và phát triển một thế hệ.

Thế nên cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá quả thật không phải vũ khí mạnh nhất trong tay y.

Y đã làm ra vũ khí sắc bén hơn, hơn nữa còn lén chế tạo được một lô, cất giấu ở nơi sâu nhất trong nhà kho sau núi.

Nhưng tin tức này chỉ có y, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và mấy người Mãn Thương biết thôi.

Sao Cửu công chúa lại biết?

Kim Phi vô thức ngẩng đầu lên nhìn Khánh Mộ Lam.

Sau đó lại phủ nhận suy nghĩ này, vì Khánh Mộ Lam cũng không biết.

Nói rồi, Cửu công chúa cứ nhìn chằm chằm Kim Phi.

Nhìn thấy phản ứng của Kim Phi, không khỏi thở phào, xảo quyệt nói: “Tiên sinh đừng nhìn Mộ Lam tỷ, không phải tỷ ấy nói cho ta biết đâu, là Vũ Dương đoán được”.

“Đoán?”

“Đúng thế, tiên sinh làm gì cũng rất thận trọng, lúc đầu đồng ý giao bản thiết kế máy bắn đá cho Khánh Hoài ca rất có khả năng là đã có vũ khí lợi hại hơn rồi, giờ xem ra Vũ Dương đã đoán đúng”, Cửu công chúa khẽ cười nói.

“Điện hạ thật sự rất giỏi nắm bắt lòng người”, Kim Phi cười khổ nói.

Giằng co nữa ngày, mình bị Cửu công chúa lừa.

“Nếu điện hạ đã đoán được thì ta cũng không giấu bệ hạ nữa. Quả thực ta đã phát triển được máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng có uy lực lớn hơn và tầm bắn xa hơn”.

Kim Phi nói: “Nhưng lô vũ khí này không phải là vũ khí được chế tạo trước kia ta đưa bản thiết kế cho Khánh hầu, mà là được phát triển sau khi bản thiết kế bị rò rỉ, ta lo không thể kiểm soát được người Đảng Hạng nên mới nghiên cứu”.

“Tiên sinh cao thượng”.

Cửu công chúa đứng dậy, lại cúi người với Kim Phi, cảm thấy yên tâm.

Nếu Kim Phi đã thừa nhận có lô vũ khí như thế thì có thể nghĩ y đồng ý giao vũ khí ra rồi.

“Tiên sinh yên tâm, Vũ Dương không uổng phí vũ khí của tiên sinh, tiên sinh cần bạc hay khoáng thạch thì có thể đề nghị”.

“Trước tiên đừng nói đến điều này, ta có một thắc mắc muốn hỏi”.

Kim Phi nói: “Thám tử Thổ Phiên mà điện hạ bắt được có nói người Thổ Phiên định đối phó với máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng thế nào không?”

“Thám tử này không nói, chắc là không biết thật”, Cửu công chúa lắc đầu.

“Vậy thì điện hạ có thể nói sự thật, có phải thám tử mà điện hạ đang nói là sứ giả Thổ Phiên không?”, Kim Phi nằm trên bàn, nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa.

Đúng là khu vực Xuyên Thục có rất nhiều thổ phỉ, nhưng thổ phỉ cũng không phải kẻ ngốc, không thể không phân biệt được người Thổ Phiên và người Đại Khang.

Biết rõ giết người Thổ Phiên thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, rất ít khi có thổ phỉ giết chúng.

Nếu không lúc đầu sứ giả Thổ Phiên đến kinh thành cũng không thể quay về một cách bình an như thế.

Tây Xuyên giáp với Thổ Phiên, thổ phỉ gần đó chắc chắn biết rõ điều này hơn hết.

Nhưng sứ giả Thổ Phiên lại bị giết, sau đó Cửu công chúa lại nói bắt được thám tử Thổ Phiên.

Kim Phi không thể không nghĩ nhiều.
Chương 438: Mời tiên sinh rời núi

Kim Phi nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa, Cửu công chúa cũng không e thẹn như những cô gái khác, mà cũng chăm chú nhìn Kim Phi.

Đôi mắt cô ấy bình thản và không chút dao động.

Bình tĩnh như thể Kim Phi không phải đang hỏi cô ấy về việc có giết sứ giả Thổ Phiên hay không, mà là canh thịt có ngon hay không.

Một lúc sau, Cửu công chúa bình tĩnh nói: "Tiên sinh, ngài thật sự rất lợi hại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu thủ đoạn của Vũ Dương”.

"Không, điện hạ mới lợi hại!"

Kim Phi kìm nén sự chấn động cực lớn trong lòng, giơ ngón tay cái lên: "Khơi mào cuộc chiến giữa hai nước mà người vẫn có thể bình tĩnh nói cười như thường!"

"Tiên sinh, ngài cho rằng ngoài cách đó ra, vẫn còn cách nào khác sao?"

Cửu công chúa ngả người về phía sau, vẻ mặt cay đắng nói: “Người Thổ Phiên đã nói rõ yêu cầu cống nạp hàng năm. Các vương công đại thần ai nấy đều có tính toán riêng của mình. Phụ hoàng dễ tin người, rất có khả năng ông ấy sẽ đồng ý.

Chỉ riêng Đảng Hạng và Khiết Đan hàng năm đã gần như bóp chết dân chúng, nếu tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên thì dân chúng sẽ không thể sống nổi!"

“Cho nên điện hạ dứt khoát giết chết sứ giả Thổ Phiên, chủ động khơi mào chiến tranh sao?”, Kim Phi nói: “Điện hạ, người đang đánh cược với vận mệnh quốc gia Đại Khang đấy!”

"Ta còn có thể làm gì khác nữa sao?"

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh, suy đoán ban đầu của ngài là đúng. Mấy tháng nay, từ khi triều đình muốn tăng thuế, thu thêm lương thực, ba cuộc nổi dậy của nông dân đã nổ ra.

Cược một phen có lẽ vẫn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng, nếu không đánh cược, Thổ Phiên nhất định sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, Đại Khang thật sự sẽ kết thúc!"

Kim Phi khẽ gật đầu, không thể không thừa nhận Cửu công chúa nói đúng, cũng rất chân thành.

Cô ấy nói với y nhiều như vậy cũng được coi là dốc hết nỗi lòng.

“Vậy tiếp theo điện hạ định làm gì?”, Kim Phi hỏi.

"Nhân lúc Thổ Phiên chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ chủ động tấn công!"

Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Nếu không, cục diện sẽ luôn nằm trong tính toán của Thổ Phiên, Đại Khang sẽ chỉ từng bước một rơi vào vực sâu!"

“Chủ động tấn công, phá vỡ bố cục của Thổ Phiên, điện hạ làm vậy là đúng”.

Kim Phi khẽ gật đầu, hỏi: "Người có nắm chắc phần thắng không?"

"Tiên sinh cũng vừa nói rồi đấy, ta đã đặt cược vận mệnh của Đại Khang, dù không chắc chắn cũng phải đánh!"

Cửu công chúa nói: “Đương nhiên, nếu tiên sinh giúp đỡ sẽ nắm chắc phần thắng hơn”.

"Điện hạ đề cao ta quá rồi!", Kim Phi vội vàng xua tay.

Trước đây y tham chiến là vì để có được tước vị, bây giờ đã có được tước vị, y thực sự không muốn lội vào vũng bùn này nếu không cần thiết.

Không phải y sợ người Thổ Phiên mà là Cửu công chúa hiện giờ đang bí mật khơi mào chiến tranh giữa hai nước mà không báo cho triều đình.

Cho dù đánh thắng, rất có thể cũng sẽ bị triều đình truy cứu trách nhiệm.

Làm không tốt thì có thể sẽ mất đầu.

"Vũ Dương nói đều thật lòng!"

Cửu công chúa nói: “Ta nghe nói ban đầu ở bến đò Kim Xuyên, tiên sinh từng dùng một loại vũ khí tên là súng kíp để giết chết một tên gián điệp. Nếu tiên sinh cung cấp súng kíp cho Vũ Dương, Vũ Dương tin chắc mình có thể thắng trận chiến này!”

"Hóa ra là muốn thứ này à?”

Kim Phi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam.

Nhưng cũng không có ý trách tội.

Khi đó có quá nhiều người nhìn thấy y sử dụng súng kíp, dù muốn cũng không giấu được, cho dù Khánh Mộ Lam không nói thì Cửu công chúa cũng nhất định sẽ biết.

Kim Phi cởi súng kíp từ thắt lưng ra, đặt lên bàn.

"Đây là súng kíp à?"

Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam.

“Đúng vậy”. Khánh Mộ Lam gật đầu: “Lúc đó tiên sinh đã dùng nó để giết tên gián điệp Đảng Hạng”.

"Tiên sinh, súng kíp mạnh đến mức nào?"

"Súng chứa đầy cát sắt, một khi kích hoạt, trong vòng trăm bước sẽ khó tránh khỏi”. Kim Phi tự tin nói.

"Tiên sinh, ngài có thể biểu diễn một chút không?”

"Tiếng súng kíp quá lớn, nếu bắn một phát, sợ là cả thôn sẽ tới hỏi chuyện gì xảy ra?"

Kim Phi lắc đầu nói: “Hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, hiện giờ ta không có năng lực chế tạo đại trà súng kíp, phần lớn bộ phận của khẩu súng này đều do ta mài mòn từng chút một, mất rất nhiều thời gian”.

Cửu công chúa nghe vậy thì hơi thất vọng.

Dù mạnh đến đâu, mà không làm ra được thì có ích gì?

"Tiên sinh, ngài cần những gì để sản xuất hàng loạt? Cứ nói thẳng”.

Cửu công chúa không cam lòng nói: “Cho dù ta đi cướp cũng nhất định sẽ lấy cho ngài!”

"Có quá nhiều thứ cần có!"

Kim Phi bất đắc dĩ nói: "Quan trọng nhất là cần có thời gian!"

Mặc dù y đã rất nỗ lực để cải tiến công nghệ luyện kim nhưng mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu và có quá nhiều việc phải làm.

Thành La Mã không phải được xây dựng trong một ngày, công việc nào cũng cần có thời gian.

Súng kíp trên bàn được gọi là súng hỏa mai.

Nguyên lý hoạt động của nó là lắp một loại đá lửa ở đáy súng, sau đó đổ đầy thuốc súng và các loại đạn như cát sắt, bi thép vào đó.

Khi bóp cò, đá lửa sẽ đốt cháy thuốc súng, gây ra vụ nổ đẩy cát sắt và bi thép ra khỏi nòng súng.

Loại súng kíp này chế tạo đơn giản, giá thành rẻ, phạm vi sát thương lớn, ở đời trước Kim Phi nhớ, thợ săn trong làng vẫn sử dụng súng kíp đá lửa làm súng săn.

Tuy nhiên, công nghệ luyện kim của Đại Khang quá lạc hậu, Kim Phi đã phải tốn rất nhiều công sức mới giải quyết được vấn đề nòng súng phát nổ.

Nếu muốn đạt đến trình độ sản xuất hàng loạt thì phải đợi quá trình nấu chảy và máy tiện chuyển sang cấp độ tiếp theo.

Tất cả đều cần có thời gian.

Cho dù không làm gì và ở trong phòng thí nghiệm 24 giờ mỗi ngày, Kim Phi cũng không thể sản xuất hàng loạt trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Trên thực tế, trong lịch sử các loại súng, trước đó đã có một loại súng được gọi là súng ống.

Chế tạo nó đơn giản hơn súng kíp, nhưng tốc độ cháy chậm, hơn nữa còn vô dụng trong ngày mưa và uy lực không mạnh bằng nỏ.

Vì vậy Kim Phi đã định bỏ qua súng ống, đi chế tạo súng kíp luôn.

"Tiên sinh cần thời gian thì ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngài!"

Cửu công chúa đứng dậy nói: “Cho dù lần này ta có chết trên chiến trường, cũng phải đánh bại Thổ Phiên, để bọn họ ít nhất trong vòng mười năm không dám nhòm ngó đến Trung Nguyên!”

"Điện hạ muốn đích thân ra trận à?" Kim Phi kinh ngạc.

“Sĩ khí của binh lính Đại Khang bây giờ đã xuống thấp, nếu ta tiếp tục làm rùa rụt cổ trong trận chiến thì trận chiến này sẽ không có cơ hội thắng!”

Cửu công chúa nói: "Vũ Dương không có đường lui, Đại Khang cũng không có đường lui. Theo lời tiên sinh từng nói, trận này không thành công thì cũng thành danh”.

Không thể không nói, Kim Phi đã bị nhiễm khí thế của Cửu công chúa.

Y đứng dậy nói: “Lát nữa ta sẽ thông báo cho Mãn Thương, giao những chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá mới nhất cho điện hạ!”

Nếu có thể, y cũng muốn Cửu công chúa chiến thắng trong trận chiến này.

“Vũ Dương không chỉ cần nỏ hạng nặng và máy bắn đá, còn muốn mời tiên sinh rời núi!”

Cửu công chúa nói xong, lại cúi đầu nói với Kim Phi: "Vũ Dương muốn bổ nhiệm ngài làm thống lĩnh hộ vệ tạm thời, hi vọng ngài đồng ý!"

“Thống lĩnh hộ vệ hả?” Kim Phi dao động.

Theo luật pháp của Đại Khang, hoàng tử và công chúa chỉ được phép có một trăm hộ vệ ở kinh thành.

Nhưng khi một hoàng tử ra ngoài, có thể thành lập ba tiểu đoàn hộ vệ, mỗi tiểu đoàn có tối đa một nghìn người.

Công chúa tuy không có nhiều như hoàng tử nhưng vẫn có thể thành lập một tiểu đoàn hộ vệ để giúp công chúa quản lý đất phong.

Những nhân viên hộ tống cũng được coi là một tổ chức võ lực nhưng họ có nhiều hạn chế.

Ví dụ, không thể mặc áo giáp.

Trên thực tế, dựa theo luật pháp, những người này thậm chí không thể mang vũ khí vào thành.

Các binh lính xung quanh Quảng Nguyên dường như đã nhắm mắt làm ngơ với tiêu cục Trấn Viễn.

Khi đến một nơi như kinh thành, các nhân viên hộ tống sẽ bị khám xét nghiêm ngặt, chỉ có thể để vũ khí và thiết bị của họ bên ngoài thành.

Nếu trở thành thống lĩnh hộ vệ của Cửu công chúa, Kim Phi có thể tùy ý phát huy và trang bị bất cứ thứ gì cũng được.

Chưa kể sau này khi trang bị súng ống, với bộ giáp hiện đang giấu ở sau núi, mua thêm một số ngựa chiến từ phương Bắc, cùng với đám nhân viên hộ tống đã huấn luyện hơn nửa năm, y sẽ sớm thành lập được một đội nhân viên hộ tống dũng mãnh.

Nhưng một khi đồng ý với Cửu công chúa, y sẽ hoàn toàn bị trói vào cùng một cỗ xe với cô ấy, không thể nào xuống xe giữa chừng được.

Kim Phi không vội đồng ý mà chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư.
Chương 439: Làm áp trại phu nhân của tiên sinh

“Nếu tiên sinh đang sợ bị phụ hoàng chất vấn sau trận chiến, Vũ Dương có thể đảm bảo với tiên sinh, nếu có thể giành thắng lợi, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không trách tội tiên sinh!”

Cửu công chúa thấy Kim Phi không đồng ý ngay thì đã đoán được suy nghĩ của Kim Phi.

Cô ấy suy nghĩ một hồi, nói: “Thật ra phụ hoàng không ngốc, cũng muốn làm người đứng đầu Trung Nguyên, chỉ là ý chí không đủ kiên định, cứ luôn bị dao động mà thôi.

Lần trước đồng ý tăng thuế cho Đảng Hạng, phụ hoàng đã hối hận suốt mấy tháng trời, có mấy lần ta còn nhìn thấy phụ hoàng lắc đầu thở dài khi đang phê duyệt tấu chương.

Nếu chúng ta đánh thắng trận, ta sẽ viết thư bày tỏ suy nghĩ của mình, phụ hoàng nhất định sẽ ủng hộ ta!”

“Người cũng biết ý chí của bệ hạ không đủ kiên định, người lại không ở kinh thành, đến lúc đó, lỡ như đầu óc của bệ hạ lại hồ đồ, hạ lệnh chém đầu ta, vậy ta phải tìm ai nói lí đây?” Kim Phi tức giận nói.

“Tiên sinh là người chính trực, có thể không nhận ra, thật ra Vũ Dương mời tiên sinh về làm thống lĩnh hộ vệ, tức là đã tự nộp mình làm con tin giao cho tiên sinh rồi”.

Cửu công chúa nói: “Nếu chúng ta thật sự đánh thắng trận, phụ hoàng vẫn hỏi tội tiên sinh, vậy ngài xử lý ta thế nào cũng được!”

“Xử lý thế nào cũng được? Ta xử lý người thế nào được chứ?”

Kim Phi nói: “Nói lời đại nghịch bất đạo, nếu bệ hạ thật sự muốn giết ta, ta nhất định sẽ không ngẩng cổ chờ chém, khả năng cao nhất là đi vào rừng làm cướp, chẳng lẽ người muốn đi cùng ta, làm áp trại phu nhân của ta sao?”

“Vớ vẩn!” Thấm Nhi tức giận nhìn Kim Phi.

Chỉ cần Cửu công chúa ra lệnh, cô ấy sẽ bắt giữ tên láo toét này ngay lập tức.

“Thấm Nhi, lui xuống!” Cửu công chúa xua tay: “Tiên sinh, ngài có biết tại sao ta lại thích làng Tây Hà không?”

“Có có thể tại sao nữa, cũng thèm cơm nhà ta giống như cô gái này thôi”, Kim Phi chỉ vào Khánh Mộ Lam.

“Không, đó là vì tiên sinh”, Cửu công chúa lắc đầu nói: “Vũ Dương có thể cảm nhận được, tiên sinh thật sự coi ta là bạn, ở đây ngoại trừ nịnh hót, ta có thể nghe được những lời thật lòng, rất vui vẻ”.

“Người đúng là… lạ đời?”

Kim Phi vốn định nói là không tự trọng, nhưng nhận ra nó không phù hợp, nên vội vàng sửa lời.

Thật ra y cũng đã sớm biết rõ điều này rồi nên mới có thể nói ra những câu đó.

“Chỉ cần tiên sinh đồng ý giúp Vũ Dương chinh phạt Thổ Phiên, nếu phụ hoàng hỏi tội, tiên sinh thật sự muốn vào rừng làm cướp, Vũ Dương cũng đồng ý đi làm áp trại phu nhân của tiên sinh, mọi chuyện đều nghe lệnh ngài, được không?”

Lời Cửu công chúa nói như đang đùa cợt, nhưng vẻ mặt cô ấy lại vô cùng nghiêm túc.

“Khụ khụ, người là công chúa đấy, đừng nói bậy!” Kim Phi ho khan hai tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình.

Đồng thời nhìn Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi.

Đặc biệt là Thấm Nhi, y thật sự lo rằng cô gái bạo lực này sẽ cảm thấy y đang trêu đùa công chúa rồi nhảy ra tát cho y một bạt tai.

Với lực tay của Thấm Nhi, chẳng lẽ còn không đủ đánh gãy mấy cái răng của y sao?

Cũng may là Khánh Mộ Lam và Thấm Nhi, một người ngẩng đầu nhìn trần nhà, một người cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, như kiểu hoàn toàn không nghe thấy gì vậy.

“Vũ Dương không hề nói bậy”, Cửu công chúa nhìn chằm chằm Kim Phi, chậm rãi nói: “Nếu tiên sinh không tin, đêm nay Vũ Dương tình nguyện hầu hạ ngài!”

“Điện hạ, người đùa cũng được, nhưng đừng quá mức như vậy”, Kim Phi nhanh chóng xua tay.

“Vũ Dương không nói đùa, bây giờ đã không thể nào hòa thân được nữa, chỉ cần tiên sinh đồng ý, lúc nào Vũ Dương cũng có thể làm người phụ nữ của ngài”, Cửu công chúa nghiêm túc nói.

“Càng nói càng đi xa rồi đấy!”

Kim Phi dứt khoát nói sang chuyện khác, hỏi: “Điện hạ, người đã đoán được rằng Thổ Phiên sẽ tới trước khi hòa thân sao?”

Câu hỏi này vốn dĩ là để thay đổi chủ đề.

Nhưng sau khi hỏi xong, Kim Phi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra.

“Tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?” Cửu công chúa không trả lời ngay mà vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc, nhìn chằm chằm Kim Phi, hỏi lại.

“Ta không phải người, làm sao biết người nghĩ thế nào chứ?”

“Nếu ta và tiên sinh thật sự có duyên, vậy thì chờ tới lúc động phòng rồi ta sẽ nói với tiên sinh”.

Cửu công chúa lại bày ra vẻ nghiêm túc, nói như đùa…

“Không chịu để yên đúng không?” Kim Phi nói: “Nếu điện hạ có chuyện gì thì mau nói đi, nếu không có việc gì thì ta xin cáo từ!”

Cửu công chúa vốn chỉ định đùa giỡn một chút, kết quả ai ngờ mặt cô ấy còn dày hơn cả Đường Tiểu Bắc, đúng là không biết kiêng dè cái gì.

Đến y còn không phân biệt được rốt cuộc cô ấy đang nói thật hay đùa nữa.

Điều này khiến Kim Phi cảm thấy mình thật thất bại.

“Vậy được, nói chính sự đi”.

Cửu công chúa nói: “Trong tay Vũ Dương còn có một số quân Ất Đẳng, nếu tiên sinh có thể giúp ta đánh lui Thổ Phiên, ngoại trừ việc mua cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, Vũ Dương có thể giao số người này cho tiên sinh, được không?”

“Một số quân Ất Đẳng?”

Kim Phi lại càng bị cám dỗ.

Theo tình hình trước mắt của Đại Khang, chỉ cần thành lập được quân đội, vậy tức là có được một quân đội riêng.

Ví dụ như quân Khánh Nguyên trước đây theo Trương Lương đi bắt cướp, nhà họ Khánh có thể tùy ý điều khiển Trường Tín Quân.

Thiết Lâm Quân cũng chỉ nhận một mình Khánh Hoài làm thống soái, tuy Trương Khải Uy được hoàng đế lâm thời đưa tới Thiết Lâm Quân, nhưng cũng không có ai nguyện quy phục hắn.

Hơn nữa, những người sáng suốt đều biết, hoàng đế lúc ấy chỉ muốn đánh tiếng với nhà họ Khánh, thật sự không có ý định đuổi Khánh Hoài đi.

Sau này, Khánh Quốc công chịu cúi đầu, Trương Khải Uy cũng chân thành trả lại Thiết Lâm Quân cho Khánh Hoài.

Có quân Ất Đẳng, Kim Phi có thể trang bị được hơn 5000 người.

Nếu còn được trang bị thêm súng ống, thiên hạ còn ai có thể chống lại được y chứ?

Nhưng mà chuyện này cực kỳ quan trọng, Kim Phi cũng không vội đưa ra quyết định.

“Điện hạ, chuyện này ta cần phải suy nghĩ một chút”.

“Vậy được, Vũ Dương sẽ chờ tiên sinh một đêm”.

Cửu công chúa nói: “Nếu tiên sinh đồng ý, ta sẽ chờ tiên sinh ở làng Tây Hà để thành lập đội hộ vệ, nếu tiên sinh không đồng ý, sáng mai Vũ Dương sẽ mang cung nỏ hạng năng rời đi”.

“Được!”

Kim Phi gật đầu, xoay người rời đi.

Đêm đó, Kim Phi mất ngủ.

Y nhớ lại lúc vừa mới xuyên không tới đây, chỉ muốn làm một người đàn ông giàu có rồi cưới vài thê thiếp xinh đẹp, sống cả đời hạnh phúc.

Nhưng con người luôn không tự quyết định được số phận.

Để có một cuộc sống đàng hoàng, y không thể không ra tiền tuyến tranh giành tước vị.

Để không bị bọn thổ phỉ tống tiền, y không thể không diệt thổ phỉ.

Để trong lòng cảm thấy an tâm, các nhà máy lần lượt được mở ra.

Kim Phi biết, lựa chọn sáng suốt nhất là không tham gia vào việc của Cửu công chúa.

Theo tưởng tượng ban đầu của y, y đã thành công có được cuộc sống mà y muốn.

Có tước vị, kiếm đủ tiền, còn về thê thiếp, nếu y muốn thì mỹ nữ Xuyên Thục cũng có vô số cho y lựa chọn.

Vậy nếu Thổ Phiên đánh tới thì sao?

Tính toán hiện tại của y có thể đủ để cho y chạy trốn tới Giang Nam dễ dàng.

Với bản lĩnh của y, tìm chỗ đứng trong Giang Nam không có gì khó khăn cả.

Có Trường Giang làm ranh giới, dù Thổ Phiên, Đảng Hạng, Khiết Đan đánh tới Giang Nam, đời này cũng y cũng gần như kết thúc rồi.

Mọi người đều sẽ chết, dù Đại Khang có bị đánh cho tan nát thì có sao đâu?

Nhưng đây thật sự là cuộc sống mà y muốn sao?

Kim Phi lặp lại câu hỏi trong đầu.

“Tướng công, chàng làm sao vậy?”

Quan Hạ Nhi cảm nhận được Kim Phi vẫn luôn trằn trọc, đứng dậy hỏi.

“Cửu công chúa muốn ta làm thống lĩnh hộ vệ cho cô ấy…”

Kim Phi thật sự rất đau đầu, Quan Hạ Nhi lại là người thân cận nhất của y, nên y đã nói ra hết mọi băn khoăn của mình như để trút bỏ gánh nặng.
Chương 440: Ta nghĩ kỹ rồi

Nghe xong, một hồi lâu sau Quan Hạ Nhi không nói gì.

Một lúc sau, cô ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Kim Phi hỏi: “Tướng công, chàng nói thật cho ta biết, nếu chàng đi theo Cửu công chúa đánh nhau với Thổ Phiên, nhỡ thua trận, chàng sẽ chết sao?”

“Chắc là sẽ không đâu”.

Kim Phi nói: “Cho dù ta và Cửu công chúa tham gia chiến đấu thì cũng là chỉ đạo từ phía sau, không thể xông lên đánh tay đôi với người Thổ Phiên thật, chắc sẽ không có chuyện gì đâu”.

“Vậy thì tướng công đang lo lắng cái gì?”, Quan Hạ Nhi hỏi.

“Ta lo triều đình”, Kim Phi nói: “Cửu công chúa tự ý phát động chiến tranh, một khi thất bại, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Thật ra, cho dù có thắng, nếu triều đình truy cứu vụ này, với tư cách là người tham gia chủ yếu thì ta có mười cái đầu cũng không đủ”.

“Triều đình… sẽ không thiếu đạo lý như vậy chứ?”, Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi.

“Từ giọng điệu tối nay của Cửu công chúa, chắc chắn cô ta sẽ có phương án dự phòng, chỉ cần thắng, triều đình sẽ không truy cứu ngược lại sẽ ban thưởng lớn”.

Nằm trên giường với vợ mình, Kim Phi nói chuyện cũng không chút kiêng dè, chậm rãi nói: “Đương nhiên, cũng có khả năng Cửu công chúa đang muốn lôi kéo ta gia nhập vào cùng nhóm với cô ta, giả vờ tỏ ra tự tin để ta yên tâm”.

“Ta nghĩ một người tốt như Cửu công chúa chắc không lừa gạt chúng ta đâu nhỉ?”

“Biết người ta nhưng không biết lòng người, Cửu công chúa đã đấu với đám hồ ly trên triều đường nhiều năm rồi nên ra tay rất tàn nhẫn”.

Kim Phi nói: “Hạ Nhi, nàng hãy nhớ, tuyệt đối không thể tin hoàn toàn những gì Cửu công chúa nói, nếu không một người ngốc nghếch, ngọt ngào như nàng sẽ bị cô ta bán rồi còn giúp cô ta đếm tiền đấy”.

“Ồ”, Quan Hạ Nhi cái hiểu cái không gật đầu: “Ngốc nghếch, ngọt ngào là gì?”

“Ý trên mặt chữ, tức là nàng vừa ngốc vừa trắng… vừa ngọt đấy”.

Kim Phi nựng mặt Quan Hạ Nhi.

“Đáng ghét!”, Quan Hạ Nhi nũng nịu đập vào tay Kim Phi.

“Theo tình hình hiện tại, Cửu công chúa chỉ một lòng vì Đại Khang, lại coi trọng khả năng chế tạo vũ khí của ta, cô ta không có lý do gì để lừa dối ta cả”.

Kim Phi thuận thế gối lên đùi Quan Hạ Nhi, như đang nói chuyện với cô, lại như đang tự nói một mình: “Điều ta lo lắng nhất vẫn là hoàng đế Vĩnh An”.

“Hoàng đế Vĩnh An là bệ hạ đương triều sao?”

“Đúng thế, là tên đó đấy”, Kim Phi nói: “Theo đánh giá của Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam, hoàng đế Vĩnh An là một người không có chủ kiến, làm việc gì cũng không có quy tắc, dễ mềm lòng, rất dễ bị người khác thay đổi suy nghĩ.

Giờ ta lo tên này loại hết những người tài giỏi, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ buông tay chịu trói, e là chỉ có thể vào rừng làm cướp”.

“Tướng công, chàng đã nghĩ xong cách làm sao đối phó với hoàng đế, thật ra trong lòng chàng đã có đáp án rồi, đúng không?”

Quan Hạ Nhi cúi đầu nhìn Kim Phi.

“Ta…”, Kim Phi sửng sốt, sau đó tự hỏi: “Ta đã nghĩ xong cả rồi sao?”

Lời Quan Hạ Nhi nói cứ như một ngọn hải đăng, khiến Kim Phi đang rơi vào sương mù có hướng suy nghĩ.

Đúng thế, y đã hòa nhập vào thế giới này, không thể thoát ra được.

Bây giờ chỉ những người dân đã kiếm cơm dưới tay y cũng đã hơn hàng vạn người.

Thật ra nếu Kim Phi một lòng muốn kiếm tiền thì không cần thuê nhiều người như thế, cũng không cần phải tốn công sức trấn áp thổ phỉ.

Làm nhiều như vậy chẳng qua là cảm thấy người dân sống quá khổ, cảm thấy không nỡ.

Con cháu Viêm Hoàng đã chịu quá nhiều khổ sở.

Cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó, điều mong muốn chẳng qua chỉ là cả nhà no ấm mà thôi.

Nếu Thổ Phiên tấn công thật, y có thể ung dung chạy khỏi Giang Nam nhưng những người này phải làm sao?

Chết thảm dưới đao của Thổ Phiên hay là chết đói, chết vì lạnh ở nơi không có ai?

Vậy những gì y làm bây giờ còn có ý nghĩa gì?

“Hạ Nhi, nàng đúng là thông minh”.

Kim Phi ngồi dậy, hôn Quan Hạ Nhi một cái thật kêu.

“Nghĩ thông rồi à?”, Quan Hạ Nhi cười hỏi.

“Nghĩ thông suốt rồi”, Kim Phi nói: “Thật ra bắt đầu từ lúc ta đi theo Khánh hầu đến phía Bắc đánh người Đảng Hạng, trên người ta đã có dấu ấn của nhà họ Khánh.

Bây giờ càng không cần nói, Cửu công chúa đến làng Tây Hà, làng Tây Hà chúng ta càng không thể không có liên quan đến cô ta”.

Bây giờ công tác phòng ngự của làng Tây Hà cơ bản đã hoàn thành, lương thực dự trữ cũng đầy đủ.

Thiết bị vũ khí cũng dẫn đầu thời đại này.

Cho dù người Thổ Phiên có đánh đến hay triều đình phái binh đến, Kim Phi đều tự tin có thời gian ung dung chạy đi.

Nếu thật sự muốn toàn lực làm phản, Kim Phi có tám mươi phần trăm chắc chắn chiếm được Kim Xuyên, tự lập mình làm vua.

Thậm chí có tự tin lật đổ Đại Khang, thay thế vào đó.

Chỉ là không đến bất đắc dĩ, y không muốn làm thế.

Hoàng đế dễ làm thế sao?

Minh quân trong lịch sự có ai là không đấu trí đấu dũng với đại thần, có người nào là không mệt không?

Khó khăn lắm mới sống lại một lần, thành thật làm người giàu có, sống những ngày tốt đẹp không sung sướng hơn sao?

Nhất quyết phải tốn công sức đi đấu với đám bụng dạ xấu xa đó làm gì?

Nhưng bây giờ không thoát được rồi.

Sau khi Cửu công chúa đến làng Tây Hà có nghĩa là y đã bị bắt lên cùng xe chiến với Cửu công chúa.

Nếu sau đó Cửu công chúa bị trừng phạt, cho dù y và Cửu công chúa có quan hệ hay không thì y cũng không thoát được.

Bây giờ điều duy nhất y có thể làm là cố gắng giúp Cửu công chúa đánh thắng trận này, như thế cơ hội lựa chọn mới nhiều hơn.

“Thôi vậy, là phúc không phải hỏa, có là họa cũng không tránh được. Kế hoạch bây giờ chỉ có thể đi theo Cửu công chúa”.

Kim Phi nói: “Nếu ta và Cửu công chúa thắng trận, triều đình còn muốn giết ta, vậy triều đình này thật sự mục nát đến tận xương tủy, trốn một hồi nhưng không thể thoát được cả đời, cùng lắm là làm phản giương cờ nổi dậy thôi”.

“Nếu tướng công đi làm thổ phỉ, ta đi theo tướng công làm vợ thổ phỉ”, Quan Hạ Nhi cười nói.

“Sau đó lại sinh cho ta một đám nhóc thổ phỉ con”, Kim Phi cười xấu xa vùi đầu vào lòng Quan Hạ Nhi.

Cửu công chúa nói muốn lên núi với y làm áp trại phu nhân, Kim Phi chẳng tin đâu.

Nhưng Quan Hạ Nhi nói muốn đi theo y làm vợ thổ phỉ, Kim Phi chẳng chút nghi ngờ.

Mặc dù Quan Hạ Nhi chưa từng đọc sách, cũng không thông minh bằng Cửu công chúa, nhưng là người Kim Phi tin tưởng nhất, không có một trong những.

Kim Phi tin tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể phản bội mình, chỉ có Quan Hạ Nhi là không.

Không có lý do, y chỉ tin như thế.

“Tướng công, ta không muốn đợi sau này nữa”.

Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Kim Phi nói: “Ta còn nửa tháng nữa là đến kỳ kinh, bây giờ là thời điểm dễ mang thai, lần này chàng đừng… đừng cái đó nữa được không?”

“Nàng biết rồi à?”, Kim Phi hỏi.

Mấy năm nay phụ nữ sinh con giống như đi vào cửa sinh tử.

Mỗi năm không biết có bao nhiêu người phụ nữ chết vì khó sinh.

Quan Hạ Nhi năm nay mới mười tám tuổi, Kim Phi không muốn cô có con sớm như vậy nên vẫn luôn tránh thời kỳ rụng trứng, hơn nữa còn sử dụng biện pháp tránh thai bên ngoài.

“Tiểu Bắc đã nói cho ta biết”, Quan Hạ Nhi nói: “Tướng công, ta biết chàng thương xót cho ta, không muốn ta sinh con sớm như thế, nhưng bây giờ trong thôn đã bắt đầu truyền tin đồn rồi…”

“Nàng quan tâm người khác nói thế nào làm gì? Suy nghĩ của mình quan trọng nhất”.

“Ta cũng muốn có con”.

“Vậy chúng ta phải đợi Tiểu Bắc về nhỉ?”, Kim Phi dùng cách trì hoãn: “Mang thai thì không thể động phòng, Tiểu Bắc lại không có ở đây, nàng muốn ta phải làm sao?”

“Ta mặc kệ, chàng muốn thế nào thì thế ấy”.

Quan Hạ Nhi chơi xấu: “Nếu lần này tướng công lại như thế, ta không mang thai cũng không quan tâm đến chàng nữa”.

“Nàng nghĩ kỹ rồi à? Đến lúc đó nàng đừng nói ta ra ngoài dan díu với người khác đấy”.

“Nghĩ kỹ rồi”.

“Vậy thì làm thôi… Haizz, nàng đè ta làm gì… Được rồi, ta không động đậy, nàng làm gì thì làm đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK