Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331: Sắp xếp

Trận đấu ở phía Tây vừa mới xảy ra, kẻ địch đã bắt đầu la hét, hơn nữa, dù là quân Tần Vương hay quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, tiếng la hét đều rất đồng thanh và vang dội, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị từ lâu rồi!

Cho đến lúc này, Hàn Phong mới hiểu được, tại sao Kim Phi muốn đánh trống!

Hóa ra, Kim Phi sớm đã nghĩ ra Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sẽ làm như vậy.

“Gì chứ, Kim tiên sinh bỏ chạy rồi ư?”

Quân Thục vốn đã bị đánh đến mức liên tục rút vào trong, tinh thần như đã rơi xuống vực, bây giờ lại nghe tin Kim Phi chạy trốn, tinh thần quả nhiên giống Kim Phi nghĩ, ngay tức khắc xuất hiện náo loạn với quy mô lớn!

Hầu như tất cả binh lính quân Thục đều quay đầu một cách theo bản năng, nhìn về phía sườn núi.

Đúng lúc này, Kim Phi đi tới gần mép vách đá.

Sau đó đám người Tả Phi Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam, Hàn Phong cũng lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn của binh lính.

“Thiết Chùy, nổi trống.”

Kim Phi quay đầu lại nói một tiếng, Thiết Chùy vội vàng cầm lấy dùi trống!

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống trận nặng nề vọng lại ở trong núi, cũng trở về lay động tâm hồn binh lính quân Thục!

Vì trước đây, chế độ gọi nhập ngũ nghiêm khắc, rất nhiều binh lính quân Thục đều đã từng đi lính, cực kỳ hiểu rõ tác phong của những tướng lĩnh quần là áo lụa.

Lúc chèn ép binh sĩ, người này tàn bạo hơn người kia, thế nhưng gặp phải nguy hiểm, người này lại chạy nhanh hơn người kia.

Cho nên, khi binh lính Tần Vương nói Kim Phi chạy trốn, thực ra rất nhiều quân Thục đều tin.

Nhưng bây giờ Kim Phi xuất hiện rồi, hơn nữa còn cho họ nổi trống!

Tâm trạng của binh lính quân Thục trong phút chốc từ thất vọng biến thành kinh ngạc và vui mừng, tinh thần cũng theo đó mà đạt tới tột cùng.

“Haha, ta biết Kim tiên sinh sẽ không bỏ chạy mà!”

"Người Đảng Hạng đáng chết, còn muốn vu oan cho Kim tiên sinh!"

"Người Đảng Hạng thì đã đành, nhưng bọn khốn nạn quân Tần Vương mà cũng dám bịa đặt, bọn họ cho rằng Kim tiên sinh là những tên quan liêu sợ chết đó sao?"

"Các huynh đệ, thân thể của Kim tiên sinh đáng giá ngàn vàng, mà cũng không lui lại một bước, cái mạng quèn của chúng ta còn sợ gì nữa chứ, liều mạng với bọn hắn!"

“Dũng cảm chiến đấu, đánh chết bọn nó!”

Binh lính quân Thục ở tiền tuyến gầm lên giận dữ xông ra ngoài, vốn dĩ bất cứ lúc nào trận địa cũng có thể bị phá bỏ, một lần nữa được họ phòng thủ chắc chắn!

Trương Lương quay đầu lại nhìn Kim Phi, trên mặt vừa xấu hổ, cũng sùng bái.

Từ sau khi theo Kim Phi, Trương Lương hầu như chưa từng thua trận, mặc dù anh ta luôn nhắc nhở bản thân giữ khiêm tốn, thế nhưng lúc đêm khuya vắng người, Trương Lương cũng khó tránh khỏi có chút tự đắc.

Nhưng bây giờ anh ta lại một lần nữa nhận thức được, sự chênh lệch giữa mình và Kim Phi.

Vừa rồi, nếu không phải Kim Phi ra tay, kênh Hoàng Đồng hiện tại chắc chắn đã bị chiếm đóng!

Hiện tại Kim Phi chỉ dẫn họ đứng về bên này, để binh lính có thể nhìn thấy, tình thế của chiến trường lập tức được xoay chuyển rồi.

Sự ung dung và bình tĩnh này khiến cho Trương Lương tự cảm thấy mình kém cỏi.

Tả Phi Phi cũng đang nhìn Kim Phi, thế nhưng trong mắt cô ấy có nhiều lo lắng hơn.

Quân Thục mặc dù giữ được trận địa, thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, quân Thục chắc chắn chống đỡ không được thời gian lâu.

Kẻ địch sớm muộn gì cũng hợp sức chiếm kênh Hoàng Đồng!

Đến lúc đó Kim Phi phải làm sao?

Đang lo lắng thì Tả Phi Phi thấy Hàn Phong đang đi tới chỗ mình.

Tả Phi Phi nhanh chóng nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: "Hàn đại ca, huynh còn có kế hoạch khác không?"

“Hiện tại, chỉ có thể tổ chức một đội ngũ tinh nhuệ, hộ tống tiên sinh ra ngoài!

Hàn Phong nói: "Ta tìm đến phu nhân, chính là hy vọng phu nhân có thể hạ lệnh cho đội súng kíp, bảo vệ tiên sinh phá vòng vây!"

"Đội súng kíp?" Tả Phi Phi nhìn xuống phía dưới một cách theo bản năng.

Vị trí phòng thủ của đội súng kíp đều vô cùng quan trọng, nếu như rút lui đội súng kíp, sợ rằng trận tuyến lập tức sẽ tan vỡ.

Vậy nỗ lực vừa rồi của Kim Phi, cũng không còn chút ý nghĩa nào?

Hàn Phong liếc mắt đã nhìn ra lo lắng Tả Phi Phi, nói nhanh: "Phu nhân, hẳn là người cũng có thể nhìn ra, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì một ngày nữa thôi, chúng ta sẽ không chịu nổi, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chết!

“Phu nhân, người mau hạ lệnh đi, nếu không sẽ không kịp nữa!”

Lời của Hàn Phong mặc dù tàn nhẫn, nhưng lại là lời nói thật.

Quân Thục tuy rằng tạm thời ổn định trận địa, nhưng sẽ không kiên trì được bao lâu.

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ chết!

Nghĩ tới đây, Tả Phi Phi cắn răng, tháo binh phù từ bên hông, đưa cho Hàn Phong.

Hàn Phong vừa chuẩn bị đưa tay ra nhận, lại phát hiện bên cạnh vươn ra một tay tay, cầm lấy binh phù!

“Tiên sinh, ta xin ngài đấy, ngài mau chạy đi.”

Hàn Phong sắp khóc luôn rồi: "Không đi nữa thì thực sự không kịp mất!"

“Hàn đại ca, huynh không tin tưởng ta đến vậy sao.”

“Kim Phi thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta đã có sắp xếp!”

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Hàn Phong hơi chần chờ.

Đúng vậy, trước giờ Kim Phi làm việc gì đều có mưu kế trước khi hành động, chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn về phía phía đông nam: "Hàn đại ca, nếu như huynh tin tưởng ta thì đừng hành động theo những suy nghĩ đó nữa!"

Hàn Phong biết, Kim Phi đang cảnh cáo anh ta một lần cuối cùng, nếu anh ta còn muốn kiên trì đưa Kim Phi rời đi, Kim Phi có thể thực sự sẽ đuổi anh ta.

Hàn Phong theo ánh mắt của Kim Phi nhìn về phía phía đông nam, kết quả không thấy gì cả.

Anh ta biết chắc chắn Kim Phi đang đợi gì, cũng rất muốn hỏi, thế nhưng thấy Kim Phi không có ý định giải thích, anh ta chỉ có thể nén sự tò ở trong lòng, yên lặng lui qua một bên.

Bên phía Kim Phi, bầu không khí trở nên ngột ngạt mà nghiêm trọng, còn doanh trại đại quân Tần Vương cách đó vài dặm, Trần An Tiệp lại nổi trận lôi đình, cách hơn mười mét đều có thể nghe được tiếng của hắn.

"Không phải là ta cho các ngươi bức họa của Kim Phi rồi sao, các ngươi đều là kẻ mù à, vậy mà có thể nhận lầm người!"

Trước đó, những tử sĩ mai phục ở vách núi phía tây là do Trần An Tiệp sắp xếp, đã mai phục ở phía dưới vách núi mấy ngày, ngay cả Hầu Tử cũng không phát hiện ra bọn họ.

Theo kế hoạch của Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ, Kim Phi vừa ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức sai người hét to rằng Kim Phi chạy trốn, đả kích binh lính quân Thục.

Kết quả binh sĩ lại nhận lầm người, kế hoạch thất bại trong gang tấc.

Không chỉ tổn thất mười mấy tử sĩ, ngược lại tinh thần của quân Thục nhờ vậy mà còn được cải thiện.

"Điện hạ thứ tội, người kia mặc y phục của Kim Phi, trên đầu còn đội mũ khăn che mặt, chúng ta thực sự không nghĩ tới việc hắn là đóng giả!"

Đội trưởng tử sĩ trốn về quỳ trên mặt đất giải thích.

Đội trưởng tử sĩ thấy rằng kết cục thất bại của quân Thục quân đã định, kênh Hoàng Đồng đồng bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá, Kim Phi chắc chắn sẽ bỏ chạy.

Cả hai đầu bắc nam của kênh Hoàng Đồng đều bị chặn lại, phía đông lại là một mảnh đất cao, Kim Phi muốn rời khỏi đó, chỉ có thể đi vách núi phía tây.

Hơn nữa, trong thời đại phong kiến, quan niệm giai cấp rất nghiêm ngặt, y phục đại diện cho thân phận, có quy định nghiêm chỉnh, cho nên bọn họ thấy Đại Vĩ mặc y phục của Kim Phi thì ra tay luôn.

Ai ngờ người họ đánh là kẻ giả trang!

Hơn nữa, nhân viên hộ tống sớm đã có chuẩn bị, súng kíp đều là đồ tốt, lúc đó tử sĩ đã bị đánh chết hơn phân nửa!

Việc đã xảy ra, nói gì cũng muộn rồi.

Trần An Tiệp phất tay ra hiệu cận vệ đưa đội trưởng tử sĩ đi, sau đó gọi phụ tá của mình: "Truyền lệnh của ta, trước khi trời tối ngày hôm nay, phải chiếm được kênh Hoàng Đồng, bằng không tất cả giáo úy, tướng lĩnh trở lên, tự mình đến chỗ bổn vương nhận tội!"

Mai phục Kim Phi chỉ là một phần của kế hoạch, cho dù thất bại, Trần An Tiệp vẫn tin rằng có thể chiếm được kênh Hoàng Đồng.

Chỉ có điều nhiều người chết mà thôi.

Thứ mà Trần An Tiệp không quan tâm nhất chính là mạng sống của dân thường.
Chương 1332: Tiếp viện

Nghe mệnh lệnh của Trần An Tiệp, thế tấn công của quân Tần Vương càng trở nên ác liệt hơn.

Ở bên khác, Lý Lăng Duệ cũng ra quyết định y như vậy.

May mắn thay, Kim Phi vừa xuất hiện, nhuệ khí đã được nâng lên, quân Thục liều chết giữ vững phòng tuyến.

Thấy chiến sự đã tạm thời ổn định, Kim Phi lập tức xoay người, quay về chế tạo đạn cho súng trường.

Thực ra sĩ khí của binh lính chính là một loại máu dũng cảm, khi thương vong ngày càng nhiều, đạn dược ngày càng ít, tinh thần của quân Thục sẽ dần sa sút.

Mặc dù Kim Phi luôn ở trong nhà đá làm đạn, nhưng đã bố trí cận vệ chú ý đến chiến trường, nếu thấy tình hình chiến trường có dấu hiệu sụp đổ, cận vệ nhanh chóng đi báo cho Kim Phi biết.

Kim Phi đi lên xem xét tình hình trận chiến, sau đó quay đầu nhìn hướng gió của lá cờ trên cột cờ và vị trí của mặt trời, trong đầu suy nghĩ một lúc, rồi ra dấu cho cận vệ sau lưng.

Một lúc sau, hai luồng khói báo động từ bãi đất trống trên sườn núi bắn lên trời, một đen một đỏ.

“Các huynh đệ, kiên trì giữ vững, tiên sinh đã đốt khói báo động, quân tiếp viện sẽ đến nhanh thôi!”

Dù là quan văn thư hay là chính trị viên họ đều lao ra tiền tuyến để cổ vũ quân Thục.

“Haha, ta nói đúng mà, nhất định sẽ có quân tiếp viện!”

“Các huynh đệ, đừng hoảng sợ, chờ quân tiếp viện của chúng ta đến, bọn họ sẽ xong đời!”

“Lão Trương, ngươi phải kiên trì, quân tiếp viện đang tới, chúng ta có thể báo thù cho ca ca ngươi!”



Quân Thục vốn đã kiệt sức, nhìn thấy khói lập tức trở nên hưng phấn.

Nhưng vẻ mặt Trương Lương và Hàn Phong vẫn đầy lo âu như cũ.

Mấy ngày trước thủ hạ của Hàn Phong đã báo cáo về vị trí của quân tiếp viện, theo vị trí lúc đó, cho dù đám người Quan Hạ Nhi không ăn không ngủ, dốc toàn lực đi đường, nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới đến được đây.

Trương Lương vẫn luôn phụ trách quân vụ, hiểu rất rõ binh quyền dưới trướng Kim Phi, trừ đám người Quan Hạ Nhi, Kim Phi đã không còn quân tiếp viện nào khác.

Vì vậy cả Trương Lương và Hàn Phong đều cảm thấy Kim Phi đốt khói báo động là để phô trương thanh thế, mục đích là để nâng cao tinh thần.

Theo Trương Lương thấy, biện pháp này căn bản không thể giải quyết được vấn đề gì cả, nhiều nhất cũng chỉ tạm thời trì hoãn mà thôi, sớm hay muộn kẻ địch vẫn sẽ tấn công.

Sự thật đúng như Trương Lương dự đoán, hai đống khói đã cháy hết, cột khói đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng ngay cả bóng dáng của quân tiếp viện cũng không thấy đâu.

Lúc này chỉ còn chưa đầy 5.000 quân Thục có thể tiếp tục chiến đấu, cả Đại Tráng và Trần Phượng Chí đều sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

Một khi rút lui vào sườn núi, quân Thục sẽ không còn chỗ để rút lui!

Trận chiến kéo dài đến giữa buổi chiều, các binh lính nữ của đội súng kíp ở phía Bắc bắt đầu cạn kiệt thuốc nổ, lúc đầu mọi người còn có thể hạ gục từng quân, nhưng sau vài phút, thuốc súng của mọi người đều cạn kiệt.

Bất đắc dĩ, Đại Tráng chỉ có thể phái người đến xin lệnh rút lui, từ Kim Phi và Hàn Phong.

Cho đến bây giờ, ngoại trừ binh lính nữ súng kíp, hầu như toàn bộ quân Thục đều thương tích đầy mình, phải dựa vào đội súng kíp chống đỡ.

Bây giờ thuốc nổ đã dùng hết, súng kíp đã trở thành vật trang trí.

Nếu không có hỏa lực áp chế, quân Thục sẽ không cầm cự được.

Dựa theo tình hình chiến trận trước mắt, Trương Lương chỉ có thể đồng ý cho Đại Tráng rút lui.

Đại Tráng vừa rút lui, phía Bắc sẽ không còn gì che chắn nữa, Trần Phượng Chí ở phía Nam cũng phải rút lui theo Đại Tráng.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Trương Lương cũng biết Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ thừa dịp đuổi giết.

Trương Lương suy đi nghĩ lại, cuối cùng ra lệnh tử thủ.

Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ tới, là thuốc nổ của đội súng kíp ở phía Bắc đã cạn kiệt, trước khi lính truyền lệnh kịp chạy đến tiền tuyến.

Vốn dĩ tiếng súng dày đặc ngày càng thưa thớt, cuối cùng hoàn toàn im lặng.

Các binh lính nữ của đội súng kíp không kịp rút lui đổi người, cũng không có ai có thể thay thế họ, chỉ có thể rút đao tiếp tục chiến đấu.

Tuy nhiên, tuyến phòng thủ của binh lính nữ phụ trách quá dài, không có súng kíp, bọn họ không thể thủ được!

Quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng lập tức chớp lấy thời cơ, xông vào phòng tuyến.

Phòng tuyến phía Bắc lập tức trở nên lung lay!

“Xong rồi!”

Đại Tráng cầm hắc đao gãy trong tay, mà lòng như tro tàn.

Trên sườn núi đám người Khánh Mộ Lam và Hàn Phong cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Chỉ có Trương Lương xem như còn tỉnh táo, trở tay rút đao: “Ai còn có thể di chuyển, thì đi theo ta!”

Chỉ có một con đường núi nhỏ có thể đi từ chân núi lên sườn núi, đội cận vệ của Kim Phi và đám người Hàn Phong cộng lại cũng được mấy chục người, ngược lại có thể miễn cưỡng phòng thủ.

Mặc dù phải đối mặt với kẻ địch như núi như biển, họ chỉ có thể phòng thủ tối đa mười phút, nhưng Trương Lương thà chết trận, còn hơn bị người Đảng Hạng bắt sống.

“A Mai, A Kiều, chúng ta cũng đi hỗ trợ!”

Khánh Mộ Lam rút ra bội đao, dẫn cận vệ đuổi theo Trương Lương.

Tả Phi Phi nhìn về phía sau sân nhỏ, muốn nhìn Kim Phi lần cuối, nhưng không thấy y.

Kim Phi vẫn đang chế tạo đạn trong nhà đá, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy A Quyên đang gác cửa.

“Đương gia, kiếp sau gặp lại!”

Trong lòng Tả Phi Phi thầm nói lời tạm biệt với Kim Phi, rút ra súng kíp bên hông, không chút do dự đi về phía đường mòn.

Nhưng ngay lúc này, Trương Lương đột nhiên thấy phía Bắc truyền đến tiếng nổ dữ dội.

Sau đó, trên bầu trời phía Bắc xuất hiện ánh lửa.

Trương Lương đã quá quen với loại lửa này, là do gói thuốc nổ phát nổ.

Vị trí ánh lửa cao như vậy, chỉ có thể giải thích, nó xảy ra ở độ cao lớn.

Nghĩ đến đây, Trương Lương không kịp canh giữ đường núi, nhanh chóng nheo mắt nhìn về phía Bắc.

Chỉ thấy trên bầu trời phía Bắc, mơ hồ xuất hiện một đốm đen.

Trương Lương vội càng cầm ống nhòm, chĩa vào đốm đen kia.

Một lúc sau, người có thể bình tĩnh đối mặt với sinh tử như Trương Lương, cũng đã rơi nước mắt.

Nhưng đám người Hàn Phong cũng không cười nhạo anh ta, thậm chí cũng chẳng có ai chú ý đến vẻ mặt của Trương Lương, lúc này trong mắt bọn họ chỉ có đốm đen kia!

Bởi vì đốm đen nho nhỏ kia, chính là khinh khí cầu!

Phía trên còn in ký hiệu của tiêu cục Trấn Viễn.

Mà vụ nổ vừa rồi chính là khinh khí cầu lấy mạng đổi mạng với chim ưng phát ra!

“Quân tiếp viện đến, quân tiếp viện của chúng ta tới rồi!”

Nhân viên hộ tống sau lưng Trương Lương gào to, đến mức gân trên cổ anh ta nổi lên!

Lúc này gió từ phương Bắc thổi tới, khinh khí cầu bị gió thổi với tốc độ rất nhanh, không cần dùng ống nhòm cũng có thể nhìn rõ.

“Thì ra chúng ta thật sự có quân tiếp viện!”

“Nhưng mà sao quân tiếp viện lại đến từ phía Bắc?”

“Đừng để ý đến từ nơi nào, chỉ cần quân tiếp viện đến là tốt rồi!”

“Các huynh đệ, quân tiếp viện thật sự đã đến, nếu kiên trì thêm một thời gian nữa, chúng ta nhất định sẽ thắng!”

“Người Đảng Hạng có chim ưng, khinh khí cầu có thể bay đến không?”

“Cũng không phải chim ưng trên núi đá, khắp nơi đều có, vì thế chim ưng của người Đảng Hạng cũng không nhiều lắm!”

“Ở đây chúng ta có nhiều khinh khí cầu như vậy, cho dù một quả khinh khí cầu đổi lấy một con chim ưng, cũng có thể khiến chim ưng của người Đảng Hạng nổ đến mức phát sáng!”

“Haha, ta biết Kim tiên sinh không lừa chúng ta mà!”
Chương 1333: Bất ngờ

Mấy người Trương Lương và Hàn Phong trố mắt nhìn nhau, bọn họ đều biết mình đã trách nhầm Kim Phi.

Trước đó bọn họ đều cho rằng Kim Phi đốt khói báo động, để nâng cao tinh thần, căn bản sẽ không có quân tiếp viện nào cả, bởi vì họ đều biết, tất cả binh lính có thể điều từ đất Thục đều đã được điều tới, ngoại trừ Quan Hạ Nhi và bọn họ ra, không còn ai khác có thể điều động quân tiếp viện đến.

Kết quả là quân tiếp viện đã xuất hiện!

Mặc dù bọn họ cũng giống như những quân Thục khác, không biết tại sao quân tiếp viện của họ lại đến từ phía bắc, cũng không biết người tới là ai, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần là quân tiếp viện là được!

Trương Lương và Hàn Phong đều không biết quân tiếp viện là ai, ở phía bắc chiến trường Lý Lăng Duệ càng không biết họ là ai.

Nhưng khác với sự ngạc nhiên mừng rỡ của quân Thục, Lý Lăng Duệ nhìn những khinh khí cầu dày đặc, trong lòng tràn đầy sự sợ hãi vô tận!

Trần An Tiệp trước đó đã gửi tin tức, nói cho Lý Lăng Duệ, Tần vương đã đồng ý với lời thỉnh cầu của Đảng Hạng, bằng lòng đầu hàng Đảng Hạng, cống nạp hàng năm.

Lý Lăng Duệ rất vui vì tin này, để thưởng cho tiểu đệ mới được thu nhận, cũng vì tình hình toàn thể trên chiến trường, hắn chỉ để lại hai con chim ưng để sử dụng khẩn cấp, còn lại toàn bộ những con ưng khác đều cho Trần An Tiệp mượn, để hắn đi chặn đánh Quan Hạ Nhi.

Trong mắt Lý Lăng Duệ, quân tiếp viện của Kim Phi chỉ có mỗi Quan Hạ Nhi, cho dù có đến, cũng là Trần An Tiệp sẽ tới trước.

Trương Lương thậm chí cũng không nghĩ rằng quân tiếp viện của Kim Phi sẽ đến từ phía bắc, huống chi là Lý Lăng Duệ?

Nhưng quân tiếp viện lại đến từ phía bắc.

Thật ra Lý Lăng Duệ đã phát hiện ra khinh khí cầu sớm hơn so với Trương Lương, cũng lập tức thả chim ưng ra.

Nhưng hắn chỉ để lại hai con chim ưng, làm sao có thể chặn được mười mấy cái khinh khí cầu?

Hai vụ nổ trước đó là do khinh khí cầu dùng mạng đổi mạng với chim ưng phát nổ.

Bây giờ cả hai con chim ưng đều đã bị nổ chết, những khinh khí cầu dày đặc tiếp tục bay tới, nhìn thấy chúng gần như đã đến phía bắc của doanh trại quân chinh chiến phía nam, Lý Lăng Duệ lòng như lửa đốt, nhưng hắn không có biện pháp nào, cuối cùng chỉ có thể ở dưới sự bảo vệ của đội hộ vệ, trốn vào sơn động bên cạnh!

Vài phút sau, khinh khí cầu bay tới bầu trời doanh trại của quân chinh chiến phía nam.

Sau đó, cuộc ném bom bắt đầu!

Khinh khí cầu dày đặc chằng chịt xếp hàng bay lướt qua bầu trời doanh trại quân chinh chiến phía Nam, sau đó lựu đạn và bình dầu hỏa như không tốn tiền mua, từ trên khinh khí cầu thả xuống dưới.

Quân chinh chiến phía Nam bị ném bom đến mức kêu cha gọi mẹ, ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột.

Nhưng vị trí phía trước doanh trại là kênh Hoàng Đồng, phía bắc là khu vực khinh khí cầu ném bom, phía đông và phía tây đều là những đỉnh núi, căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể cố gắng tìm sơn động.

Thật đáng tiếc cho họ bên này không có nhiều hầm mỏ, hơn nữa mỗi một hầm mỏ vừa nhỏ lại vừa nông, căn bản không thể trốn được nhiều người!

Mấy trăm ngàn quân chinh chiến phía Nam chiến đấu tới bây giờ, vẫn còn y nguyên hơn 300.000 người, chỉ có thể chen vào doanh trại hẹp dài mà bị ném bom!

Lý Lăng Duệ là thống soái quân chinh chiến phía Nam, chiếm một cái sơn động, khi khinh khí cầu bay qua, hắn sầm mặt giơ ống nhòm, chĩa vào khinh khí cầu.

Cho dù thua, hắn cũng phải biết mình thua bởi thánh thần phương nào?

"Quân Thiết Lâm!" Lý Lăng Duệ buông ống nhòm xuống, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Thì ra là quân Thiết Lâm!"

Ban đầu trong trận Thanh Thuỷ Cốc, Kim Phi đã dẫn quân Thiết Lâm đi đánh, có thể nói rằng, Kim Phi là dựa vào quân Thiết Lâm mà làm nên.

Lúc Tứ hoàng tử làm phản ở kinh thành, không chỉ soán vị đoạt quyền, mà còn xử tử một số lượng lớn đối thủ chính trị.

Cả một nhà Khánh Quốc công - phụ thân của Khánh Hoài đều bị Tứ hoàng tử sát hại .

Khi Khánh Hoài biết tin, anh ta lập tức dẫn quân Thiết Lâm tiến về phía nam, muốn trở về kinh thành để trả thù cho người nhà.

Nhưng khi vừa đến rìa đất Tần, Cửu công chúa ở đất Thục đã lên ngôi hoàng đế, hơn nữa trước tiên phái người truyền lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài, yêu cầu bọn họ đầu hàng.

Anh em nhà Khánh vốn là họ hàng với Cửu công chúa, hai bên luôn là quan hệ liên minh công thủ, Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều biết rõ bản lĩnh của Kim Phi, cho nên nhanh chóng đưa ra quyết định, lựa chọn đầu hàng

Khi đó Khánh Hoài vẫn giữ suy nghĩ sẽ tới kinh thành tìm Tứ hoàng tử báo thù như cũ, cũng không biết Cửu công chúa thuyết phục anh ta bằng cách nào, dù sao Khánh Hoài tạm thời từ bỏ kế hoạch báo thù, dẫn quân Thiết Lâm đến Đại Tản Quan, trấn thủ ‘cổ họng’ Tứ Xuyên và đất Thục.

Sau này khi Trịnh Phương đến Đại Tản Quan, Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm tiếp tục tiến về phía bắc, Đại Tráng lãnh đạo tiêu cục Trấn Viễn một đông một tây, đồng thời tiến vào đất Tần.

Đại Tráng và tiêu cục Trấn Viễn phụ trách mặt trận phía tây, Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm phụ trách mặt trận phía đông.

Lúc ấy rất nhiều người cho rằng Kim Phi muốn cho Đại Tráng và Khánh Hoài một đông một tây, cùng nhau chiếm lĩnh đất Tần.

Nhưng sau đó mọi người phát hiện, Đại Tráng lãnh đạo tiêu cục Trấn Viễn không chỉ liên tục không ngừng bổ sung linh lính, còn đội Chung Minh phụ trách giải quyết hậu quả.

Mỗi khi chinh phục được một địa điểm, đội Chung Minh sẽ tấn công cường hào chia ruộng đất, sau khi thâu tóm hết mới chinh phục nơi tiếp theo.

Nhưng quân Thiết Lâm thì ngược lại, Kim Phi không cho bọn họ bổ sung binh lính, cũng không phái đội Chung Minh đến phân ruộng đất.

Thậm chí còn không cung cấp cho bọn họ lương thực và cỏ.

Quân Thiết Lâm hoàn toàn dựa vào việc chiếm đoạt vật tư từ địa chủ và thổ phỉ để lấy chiến nuôi chiến.

Bọn họ giống như một cá thể đơn độc bị chia cắt khỏi bầy sói, đơn độc hướng về phía bắc, không có chỗ dựa nhưng không chùn bước!

Không ai biết mục tiêu của bọn họ, nhiều người suy đoán, Kim Phi đang cố ý nhắm vào quân Thiết Lâm, muốn giết chết Khánh Hoài.

Qua cầu rút ván.

Tình trạng này không hiếm gặp trong lịch sử.

Kim Phi là người Kim Xuyên, mà Kim Xuyên lại là đất phong trước khi của Khánh Hoài, nhóm nhân viên hộ tống đầu tiên của tiêu cục Trấn Viễn hầu hết đều là cựu binh của quân Thiết Lâm, hôm nay những người này là điều là trụ cột của tiêu cục Trấn Viễn.

Ngay cả Trương Lương, Hàn Phong, Đại Tráng, những vị tướng cao cấp này cũng đều từng theo Khánh Hoài.

Uy tín của Khánh Hoài trong những cựu binh này là cực kỳ cao, một ngày anh ta không chết, đối với Kim Phi mà nói thì nó giống như một quả bom hẹn giờ.

Kim Phi có mọi động cơ và lý do để giết Khánh Hoài.

Rất nhiều mưu sĩ quyền quý phân tích, đều cho rằng sở dĩ Khánh Hoài một mình dẫn quân Thiết Lâm tiến về phía bắc, cũng là do anh ta ý thức được điều này, muốn quay trở lại Thanh Thủy Cốc, đi nương nhờ Phạm tướng quân – người có quan hệ tốt và lợi ích đồng nhất với anh ta.

Đáng tiếc Khánh Hoài còn chưa kịp trở về thành Vị Châu, Phạm tướng quân lại bị Tần vương sát hại.

Khi đó Khánh Hoài và quân Thiết Lâm vừa giết xuyên đất Tần, lao tới bên rìa đất Tần và đất Tấn.

Sau khi nhận được tin Phạm tướng quân bị sát hại, quân Thiết Lâm ngừng hành quân tiến về phía trước, dưới sự chỉ huy của Khánh Hoài toàn quân mặc đồ tang, để tang trong ba ngày, sau đó đột ngột ngừng tiến về phía bắc, mà quay trở lại vùng núi giữa Tần và Tấn, biến mất giữa núi rừng bao la.

Quyền quý mưu sĩ nhất trí cho rằng Khánh Hoài rất có thể sẽ không còn nơi nào để đi, cuối cùng sẽ dẫn quân Thiết Lâm chiếm núi tự xưng vua, gầm thét trong núi rừng.

Không biết có bao nhiêu người thở dài vì điều này, cảm thấy Khánh Hoài sinh không đúng lúc, thật đáng tiếc.

Tấn vương vốn rất kiêng kỵ quân Thiết Lâm, một mực phái gián điệp theo dõi động thái của quân Thiết Lâm, đồng thời điều động quân đội đang trấn giữ biên giới, chuẩn bị chiến đấu chống lại quân Thiết Lâm.

Nhưng sau sự việc này, Tấn vương hạ mức độ cảnh giác đối với quân Thiết Lâm xuống, điều động một phần quân đội đang tập trung ở biên giới Tần -Tấn.

Nhưng ai ngờ rằng quân Thiết Lâm lại bất ngờ xuất hiện ở đây!
Chương 1334: Rút lui

"Cứ mặc kệ trên bầu trời, hãy tiếp tục tiến về phía trước!"

Lý Lăng Duệ đứng ở cửa hang, hét toáng lên.

Nhưng khoảnh khắc khinh khí cầu bay qua, quân lính Đảng Hạng hỗn loạn, lính truyền lệnh đều bị giẫm chết, lời của hắn không thể truyền xuống dưới.

“Hỏng rồi!”

Lý Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn khinh khí cầu với cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Có tức giận, có không cam lòng, nhưng phần lớn là tuyệt vọng!

Khi kết quả trận chiến Thanh Thủy Cốc được báo cáo về Đảng Hạng, rất nhiều tướng lĩnh trong đảng cảm thấy tổng tư lệnh quân Đảng Hạng lúc đó bất tài, mấy chục nghìn người đều bị ba nghìn quân Thiết Lâm đánh bại.

Lý Lăng Duệ cũng là một trong số đó.

Khi được bổ nhiệm làm tổng tư lệnh quân viễn chinh, Lý Lăng Duệ đã thề trong lòng rằng nhất định phải giữ Kim Phi lại, trả thù cho sự xấu hổ trước đây.

Vì thế khi Kim Phi dẫn quân Thục sơ tán trong đêm, Lý Lăng Duệ rất hối hận, hắn sợ Kim Phi trốn thoát.

Kết quả, Kim Phi cũng không chạy trốn, y chỉ chuyển vị trí đến kênh Hoàng Đồng.

Trên thực tế, Lý Lăng Duệ đã bị Kim Phi đánh bại hoàn toàn trong cuộc đối đầu đó.

Nhưng Lý Lăng Duệ không hề nản lòng, ngược lại càng khơi dậy khát vọng chiến thắng trong lòng hắn, hắn càng muốn đánh bại Kim Phi.

Mãi cho đến bây giờ, Lý Lăng Duệ mới phải âm thầm thừa nhận trong lòng.

Hắn thua rồi!

Cho dù trước đây hắn có bao nhiêu lợi thế nhưng thời điểm khinh khí cầu xuất hiện, hắn đã hoàn toàn thất bại!

Khi nhìn thấy khinh khí cầu không chỉ quân của Tần vương cũng hoảng sợ, mà ngay cả binh lính của Đảng Hạng cũng sợ hãi.

Dù sao phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn đã từng làm cung điện của bọn họ nổ tung, sau đó vẫn lượn lờ ở vương thành Đảng Hạng mấy tháng, cho đến khi Hải Đông Thanh xuất hiện thì phi thuyền mới biến mất.

Nhưng mấy tháng đó chính là ác mộng của những người quyền quý trong Đảng Hạng.

Hiện tại, cơn ác mộng lại đến!

Khi mới dựng trại ở đây, Lý Lăng Duệ đã cố tình dàn binh lính của mình cách xa nhau để tránh bị ném bom.

Sau trận chiến giữa khinh khí cầu và chim ưng, Lý Lăng Duệ đoán rằng Kim Phi không có khinh khí cầu, hắn đã cố tình thử nghiệm nó nhiều lần khi xây dựng kế hoạch tác chiến và sau này hắn ngày càng trở nên can đảm hơn.

Đặc biệt khi biết quân tiếp viện do Quan Hạ Nhi chỉ huy sắp đến, Lý Lăng Duệ càng lo lắng hơn và ra lệnh cho quân viễn chinh phía Nam tràn về phía trước nhằm chiếm lấy kênh Hoàng Đồng càng sớm càng tốt.

Lúc này, hơn một nửa quân Đảng Hạng đã tập trung tại kênh Hoàng Đồng dài và hẹp, nửa còn lại cũng đang tụ tập trong trại, mật độ người rất đông.

Quân Thiết Lâm trên khinh khí cầu hoàn toàn không cần nhắm, chỉ cần ném lựu đạn xuống là nó sẽ không nổ.

Lý Lăng Duệ sợ bị bom ném trúng, liều mạng trốn vào trong hang, binh lính bình thường cũng là con người, bọn họ cũng sẽ sợ hãi.

Tinh thần của quân chinh chiến phía Nam lập tức suy sụp, tất cả đều như ruồi không đầu, chạy khắp nơi tìm chỗ tránh bom.

Quân Thục vốn đã tuyệt vọng lại gầm lên phấn khích, cầm kiếm trong tay lao ra ngoài.

Sau nhiều ngày giao tranh, quân Thục chết quá nhiều, hầu như mỗi quân Thục đều có người thân hoặc bạn bè chết dưới tay quân Đảng Hạng và quân Tần vương.

Hiện giờ các quân Đảng Hạng đã bắt đầu chạy trốn, đây là thời điểm tốt nhất để truy lùng chúng và trả thù cho những đồng đội đã hy sinh của họ!

Ngay cả các nữ quân nhân cũng vứt bỏ súng kíp gây cản trở và chuẩn bị toàn lực truy đuổi bọn chúng.

Nhưng vào lúc này, Đại Tráng sai lính truyền lệnh ra lệnh lui quân.

Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh, đó là điều đầu tiên của bộ luật binh lính.

Quân Thục dù không cam tâm nhưng họ vẫn cầm đao trở về vị trí!

Tuy quân Thục không dám làm trái lệnh, nhưng trong lúc rút lui, bọn họ đã phàn nàn với chính trị viên rằng tại sao lại bỏ qua cơ hội giết địch tốt như vậy!

Trên thực tế, hầu hết chính trị viên đều không hiểu tại sao, nhưng trong số rất nhiều người, luôn có những người thông minh.

Một chính trị viên chạy lại hét lên: “Các ngươi không nhìn thấy khinh khí cầu đến rồi sao? Nếu chúng ta ở cùng quân Đảng Hạng thì làm sao các anh em trong quân Thiết Lâm có thể thả bom được?”

Khi hắn ta nói lời này, những quân Thục khác chợt nhận ra.

Đúng vậy, lúc này cách nhanh nhất để tiêu diệt kẻ thù không phải là truy đuổi quân đào ngũ mà là thả lựu đạn từ trên trời xuống từ khinh khí cầu.

Nếu đuổi theo quân Đảng Hạng, hai bên sẽ xảy ra tiếp xúc, khi quân Thiết Lâm thả lựu đạn xuống thì chẳng phải bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng sao?

Luật quân không cho phép quân Thiết Lâm làm như vậy.

Cách tốt nhất bây giờ là bọn họ rút lui vào sườn núi, sau đó chỉ cần bảo vệ con đường dưới chân núi.

Khi rút lui về đường núi, họ phát hiện ra rằng Trần Phượng Chí mang theo quân Thục cũng đã rút lui.

Nếu nhóm người Đại Tráng muốn rút lui trước khi khinh khí cầu đến, quân địch sẽ điên cuồng đuổi theo nhưng vào lúc này, không có một kẻ địch nào truy đuổi họ bất kể ở phía nam hay phía bắc. .

Quân Tần vương còn chạy nhanh hơn quân Đảng Hạng!

Quân Thục rút lui rất bình tĩnh, nhưng tốc độ không hề chậm chút nào.

Trương Lương đã trở lại khoảng trống trên sườn núi, nhìn quân Thục rút lui toàn bộ rồi chặn đường núi bằng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá. Anh ta ngồi xuống tảng đá bên cạnh, toàn bộ sức lực như bị rút cạn khỏi cơ thể ngay lập tức.

Cuộc ném bom của quân Thiết Lâm quá dày đặc, và do địa hình nên ít nhất một nửa quân Nam chinh và quân của Tần vương đã thiệt mạng sau vụ đánh bom này.

Dù cho Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ tập hợp những người lính bị đánh bại còn lại, thì cũng sẽ rất khó khăn trong việc bắt đầu lại cuộc tấn công!

Thật ra ở đây có nhiều khinh khí cầu như vậy, cho dù chúng có đến đây nữa thì cũng phải chết ở đây!

Trương Lương biết rằng kết quả cuộc chiến đã được quyết định!

Lúc này, một khinh khí cầu từ từ hạ xuống thung lũng, Khánh Hoài cùng Chung Ngũ nhảy ra.

“Khánh hầu”.

“Tướng quân!”

Quân Thục trấn giữ đường núi nhanh chóng nhường đường cho một lối đi, thậm chí nhiều binh lính từng phục vụ trong quân Thiết Lâm còn hào hứng chào hỏi Khánh Hoài!

“Các ngươi đều làm rất tốt, không làm mất người của quân Thiết Lâm!”

Khánh Hoài gật đầu rồi sải bước lên đường núi.

Nhưng Chung Ngũ đã bị chặn lại phía sau.

Đương nhiên anh ta không bị cản trở một cách ác ý, mà là có rất nhiều cựu binh của quân Thiết Lâm không dám gây sự với Khánh Hoài nên chỉ có thể trút sự phấn khích đó lên Chung Ngũ.

“Chung Ngũ, sao ngươi còn chưa chết?"

"Chung Ngũ, vì sao ngươi không tới đây sớm hơn? Trên đường ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có biết bao nhiêu anh em của chúng ta đã chết không!"

“Chung Ngũ...”

Chung Ngũ bị các cựu binh xô đẩy, đánh mắng anh ta, khiến hai mắt nhiều cựu binh đỏ hoe.

Trận chiến này quá khó khăn với họ.

Cũng có quá nhiều người đồng đội cũ phải chết ở đây!

Khánh Hoài phớt lờ Chung Ngũ, anh ta đi thẳng đến khoảng không gian rộng mở trên sườn núi.

“Khánh Hoài huynh, sao huynh cũng lên khinh khí cầu?"

Khánh Mộ Lam là người đầu tiên chào đón anh ta với giọng điệu có phần trách móc.

Phải biết rằng trước mặt Lý Lăng Duệ có một con chim ưng, nếu con chim ưng tấn công khinh khí cầu nơi Khánh Hoài, Khánh Hoài sẽ phải nhảy dù để trốn thoát.

Dù tỷ lệ tai nạn rất thấp nhưng vẫn rất nguy hiểm.

"Trong quân Thiết Lâm không có kẻ hèn nhát sợ chết, làm sao ta có thể rút lui?"

Khánh Hoài cười nói.

Đây cũng chính là lý do khiến Khánh Hoài được quân Thiết Lâm kính trọng.

Dù trận chiến lớn hay nhỏ, Khánh Hoài sẽ đích thân ra tiền tuyến bất cứ khi nào tình hình chiến tranh yêu cầu.

Nếu không thì khi xưa anh ta đã không bị người Đảng Hạng tính kế để phải giao quân Thiết Lâm cho Kim Phi.
Chương 1335: Giết hết

“Khánh hầu!”

Trương Lương đi tới, giơ cánh tay còn sót lại chào nghi thức quân đội với Khánh Hoài.

Khánh Hoài chào lại, cười nói: “Hiện giờ ngươi là Thị lang bộ Binh, thống soái tiêu cục Trấn Viễn, chức quan cao hơn ta, về sau không thể chào ta trước như vậy!”

Nay dưới trướng Kim Phi và Cửu công chúa không có người tài để dùng, giờ Trương Lương có một đống danh hiệu, Thị lang bộ Binh và thống soái tiêu cục Trấn Viễn chỉ là hai trong số đó, nói đúng ra, Khánh Hoài thực sự thuộc quản lý của Trương Lương.

Cấp dưới khi xưa biến thành cấp trên hiện tại, Khánh Hoài lại cũng không hề cảm thấy mất cân bằng tâm lý, anh ta biết đây là Trương Lương xứng đáng có được.

Hồi Kim Phi còn săn thỏ ở trong núi thì Trương Lương đã đi theo y rồi, đến tận hôm nay vẫn chịu thương chịu khó, trung thành và tận tâm với Kim Phi.

“Nếu không có Hầu gia, ta có lẽ đã chết trên chiến trường từ lâu, phải chào hỏi mới đúng.” Trương Lương cười lắc đầu.

Anh ta biết Kim Phi đã từng đề nghị Cửu công chúa để Khánh Hoài nhậm chức ở bộ Binh, nhưng Cửu công chúa có thể là vì tránh hiềm nghi, nói Khánh Hoài không có chiến công lớn gì ở Xuyên Thục, không đủ để đảm nhiệm chức vị Thị lang bộ Binh, nên đã từ chối.

Trương Lương thậm chí hoài nghi, sự chi viện của quân Thiết Lâm lần này chính là công việc Kim Phi sắp xếp cho Khánh Hoài.

Lần này quân Thiết Lâm tiếp viện quá kịp thời, cộng với năng lực quân sự và tầm ảnh hưởng của Khánh Hoài, cho dù Kim Phi có cho Khánh Hoài đi làm Thượng thư bộ Binh thì cũng đủ tư cách.

Hầu hết các tướng lĩnh sẽ ít nhiều khiêm tốn khi đối mặt với tình hình hiện tại và nói những điều tâng bốc Trương Lương.

Nhưng Khánh Hoài từ trước đến nay không thích quan trường, cũng không thích trên thói khách sáo trên quan trường, đột nhiên đổi chủ đề, hỏi: “Tiên sinh đâu?”

“Tiên sinh ở trong nhà!”

Trương Lương chỉ vào khoảng sân nhỏ phía sau khu đất trống

Đốt khói hiệu xong, Kim Phi lại trở lại sân nhỏ, tập trung chế tạo đạn, bên ngoài tuy tiếng bom vang vọng khắp thung lũng, nhưng y cũng không đi ra xem xét.

Bởi vì Kim Phi cũng biết, đại cục đã được định đoạt, y có ra ngoài hay không cũng như nhau.

Thứ Kim Phi muốn bình định không phải chiến trường ở kênh Hoàng Đồng, mà là toàn bộ thiên hạ.

Cho nên y phải nhanh chóng sản xuất hàng loạt súng trường và đạn càng sớm càng tốt để không xảy ra trận chiến kênh Hoàng Đồng thứ hai.

“Vậy ta đi trước báo cáo tình hình chiến đấu cho tiên sinh.”

Khánh Hoài đang muốn đi đến tiểu viện, nhưng mới đi được hai bước đã thấy Kim Phi đi ra từ nhà đá.

Vừa rồi Kim Phi đã nhắc A Quyên đứng trông ngoài cửa, nếu Khánh Hoài tới thì gọi y ra.

Không phải muốn nghe Khánh Hoài báo cáo tình hình chiến đấu, mà là lâu lắm rồi không gặp Khánh Hoài, Kim Phi muốn gặp anh ta.

Một trận chiến này đã có quá nhiều người quen hy sinh, Kim Phi mặc dù biết rất rõ đây là cái giá mà chiến tranh phải trả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Khánh Hoài sải bước đi tới trước mặt Kim Phi, thẳng lưng, chào Kim Phi theo nghi thức quân đội, la lớn: “Quân Thiết Lâm Khánh Hoài báo cáo tiên sinh!”

“Khánh hầu, vất vả rồi!”

Kim Phi vỗ vai Khánh Hoài: “Đi thôi, vào nhà uống ngụm nước ấm đi.”

Người khác không biết vì sao Khánh Hoài lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng Kim Phi biết.

Tuy rằng Kim Phi có chút chủ nghĩa lý tưởng, lại không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng hoàn toàn.

Y biết Đảng Hạng đồng ý thỏa thuận bắt đầu giao thương với Xuyên Thục không phải xuất phát từ thật lòng, cho nên Kim Phi cũng không muốn quá bị động.

Thương hội Kim xuyên vận chuyển hàng hóa cho Đảng Hạng đã giấu trước một số vật tư chiến lược trong một số hang động, chủ yếu là thực phẩm, khinh khí cầu, lựu đạn và dầu hỏa.

Lúc trước Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm vào núi sâu, rất nhiều người cho rằng bọn họ đã biến thành thổ phỉ, kỳ thực chỉ là đi tìm tiếp tế mà thôi.

Chẳng qua Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng không nghĩ là sẽ phải dùng đến mấy thứ này nhanh như vậy, cho nên kế hoạch không được hoàn thiện cho lắm.

Hang động chứa những vật tư này rất xa xôi, ở thời đại này không có phương tiện định vị, thậm chí không có bản đồ, người duy nhất có thể tìm thấy hang động chỉ có những nhân viên phụ trách giấu đồ của thương hội.

Trước tiên Khánh Hoài phải gặp những người này, sau đó mới có thể đến chi viện cho Kim Phi, chậm trễ rất nhiều thời gian.

Tuy rằng Khánh Hoài không nói, nhưng Kim Phi biết, chuyến đi này tuyệt đối sẽ không dễ dàng.

Mặt và tay Khánh Hoài đều tê cóng, tai sưng tấy đỏ bừng, vừa rồi Khánh Mộ Lam suýt chút nữa không nhận ra anh ta.

Đoàn người đi vào phòng chỉ huy tác chiến, ngồi vây quanh bếp lò, Kim Phi bưng ấm trà trên bếp rót một cốc nước nóng cho Khánh Hoài.

Khánh Hoài vội đứng dậy, tay cầm lấy cốc nước rồi hỏi: “Tiên sinh, ta để lại mười khinh khí cầu ở cửa Đồng Tiền, tiếp theo phải làm gì?”

Cửa Đồng Tiền là cửa khẩu hơn mười mấy dặm phía bắc, chỉ rộng hơn mười mét, địa hình dễ thủ khó công hơn hẳn so với kênh Hoàng Đồng, nhưng nó không đủ dài và gần đó không có nguồn nước, nếu muốn có nước thì chỉ có thể tới lấy ở kênh Hoàng Đồng, Kim Phi lúc đầu không chọn bên đó mà chọn một địa điểm thích hợp hơn để đóng quân, là kênh Hoàng Đồng.

Khinh khí cầu không thể tự điều hướng, không thể oanh tạc qua lại như phi thuyền, trước khi tới Khánh Hoài đã biết chỉ oanh tạc một lần thì không thể nổ chết tất cả người Đảng Hạng, thế nên đã để lại mười cái khinh khí cầu ở cửa Đồng Tiền.

Nếu quân chinh chiến phía Nam muốn trốn về Đảng Hạng, cửa Đồng Tiền là con đường duy nhất phải qua.

Lấp kín cửa Đồng Tiền tức là chặn đứng đường lui duy nhất của Lý Lăng Duệ.

Sự thật đúng như Khánh Hoài dự đoán, sau khi khinh khí cầu bị ném bom, rất nhiều binh lính Đảng Hạng còn sống, anh ta xuống khinh khí cầu chỉ để xin chỉ thị của Kim Phi, nên xử lý đám người này như thế nào.

Trương Lương, Khánh Mộ Lam, Hàn Phong cũng vội ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.

Bọn họ cũng biết tính cách Kim Phi thiện lương, chính sách đối đãi tù binh của tiêu cục Trấn Viễn cũng luôn lấy chiêu hàng là chính.

Làm như vậy không những có thể mang lại một nhóm lao động không công cho công cuộc xây dựng Xuyên Thục mà chia rẽ ý chí của kẻ thù bị bao vây, để tránh bọn chúng chó cùng rứt giậu, liều chết xông lên.

Chiêu hàng dần dần trở thành một trong những nguyên tắc chung mà tiêu cục Trấn Viễn đối đãi tù binh.

Nhưng lần này quân Thục chết trong kênh Hoàng Đồng quá nhiều, binh lính còn sống đều đang nín thở nghĩ cách báo thù cho đồng đội.

Trương Lương lo lắng Kim Phi sẽ mềm lòng, đang chuẩn bị tự chủ trương hạ lệnh thì đã nghe thấy Kim Phi nói.

“Giết hết đi!”

Trương Lương quay đầu nhìn qua, thấy Kim Phi chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn đang cầm ấm rót nước cho mình.

Giọng điệu trong lời nói của y cũng rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sát khí.

“Rõ!”

Khánh Hoài uống một ngụm nước Kim Phi rót cho, sau đó đứng dậy đi ra phòng chỉ huy, đi đến khoảng đất trống, ra hiệu cho Chung Ngũ vừa mới đi tới.

Chung Ngũ gật đầu, lấy pháo hoa từ thắt lưng ra, châm ngòi.

Một đám khói màu tím bùng lên trong không khí rồi tan vào trong gió.

Sau đó bọn Trương Lương nhìn thấy khinh khí cầu trên bầu trời được chia thành hai đội, một đội tiếp tục bay về phía nam theo chiều gió, đuổi theo đội quân của Tần Vương đang chạy tán loạn, đội còn lại nhanh chóng cất cánh để tìm một tầng gió thích hợp.

Chẳng bao lâu, đội khinh khí cầu thứ hai bay lên trời và trở thành những chấm đen nhỏ.

Đám người Trương Lương bước ra khỏi phòng chỉ huy và nhìn lên bầu trời.

Nhưng Kim Phi thì vẫn ngồi trong phòng, thong thả uống trà.

Tả Phi Phi đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK