Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1351: Rối ren

Vào lúc phi thuyền và khinh khí cầu đi vào thành, rất nhiều người dân đã đến xem.

Trước khi Hải Đông Thanh xuất hiện, phi thuyền đã từng đến thành Tương Vương rồi nên mọi người cũng không sợ lắm.

Nhưng khi phi thuyền ném lựu đạn xuống đã khiến rất nhiều người hoảng sợ.

Sau đó họ lại nhận ra, phi thuyền đang tấn công Ngự Lâm Quân, không hề làm hại đến người khác, mọi người lại tụ thành từng nhóm nhỏ vây xem.

“Lần này Ngự Lâm Quân gặp xui rồi!”

“Chứ còn gì nữa, mấy con chim to bay bay trên đầu Ngự Lâm Quân đã ném xuống rất nhiều mìn với bình dầu hỏa, Ngự Lâm Quân không chết hết cũng phải chết phân nửa!”

“Đám ngang ngược ấy ngày nào cũng tới cửa hàng ta ăn lấy ăn để, lại chưa bao giờ trả tiền cho ta, đáng lẽ chúng phải chết từ lâu rồi!”

“Tương vương cũng thế, ông ta cũng phải chết!”

“Các ngươi im đi, chỉ trích quân vương là tội chết đó!”

“Sợ cái quái gì chứ? Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, ai đời lại rêu rao ra ngoài chứ? Hơn nữa, ta e là sau này không chỉ có Tương vương thôi đầu!”

“Sao lại nói như thế?”

“Không chỉ có Ngự Lâm Quân thôi đâu, đến cả hoàng cung cũng đã bị tiêu cục Trấn Viễn công kích!”

“Thật á?”

“Tất nhiên là thật rồi, Lão Trương ở cách vách nhà ta có một đứa con gái làm nô tỳ, cô ta vừa mới trở về, nói rằng người của tiêu cục Trấn Viễn đã đánh vào trong hoàng cung, đánh sập cả tường cung!”

“Cô gái đó thật là ngu ngốc, dù cho tường cung có sập cô ta cũng không được chạy về nhà, đây chẳng phải rước họa về nhà rồi sao?”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Tân vương thế vua cũ, tiêu cục Trấn Viễn đuổi Tương vương đi rồi chắc chắn sẽ lập ra tân vương, nhưng dù là vương mới hay cũ thì vương đô cũng phải có người hầu. Sau khi người của tiêu cục Trấn Viễn chiếm được hoàng cung, tân vương sẽ kiểm kê số người, đến lúc đó sẽ phát hiện cô ta bỏ trốn, chắc chắn sẽ cử người tới nhà tìm cô ta!”

“Không đâu, con gái của Lão Trương nói rằng người của tiêu cục Trấn Viễn cho cô ta đi, lúc ấy người của tiêu cục Trấn Viễn còn đọc lệnh thả gia nô gì đó để kêu gọi đầu hàng, nói rằng nếu họ quay đầu lại, tiêu cục sẽ hủy bỏ mọi chứng từ để các thái giám cung nữ khỏi phải lo lắng, đến lúc trở về muốn làm gì thì làm cái nấy, không chỉ riêng mình con gái của Lão Trương, có lẽ thái giám cung nữ trong cung cũng đã chạy sạch rồi!”

“Lệnh thả gia nô gì cơ?”

Lúc đầu Kim Phi chỉ phổ biến lệnh thả gia nô ở trong khu vực kinh thành, vẫn chưa kịp phổ biến đến đất Tương thì Tứ hoàng tử đã soán vị.

Trong lúc người dân đang thảo luận về lệnh thả gia nô thì phát hiện khinh khí cầu và phi thuyền đang tản ra, ném tờ rơi xuống.

Tờ rơi bay lả tả khắp nơi tự như bông tuyết, đừng nói tới việc hiện tại Ngự Lâm Quân có bị ném mìn, binh phủ bỏ trốn thì có là trước kia đi nữa, bọn chúng cũng không thể cản trở người dân nhặt nó lên.

Mặc dù phần lớn người dân đều không biết chữ, nhưng ở đâu mà chẳng có dăm ba người biết chữ chứ?

Một người trung niên cầm tờ rơi, chạy tới nhà hàng xóm.

Con trai lớn của nhà hàng xóm là người có học thức, năm ngoái vừa thi đậu tú tài, vang danh khắp nơi.

“Tứ Thanh Tứ Thanh, ngươi biết chữ, mau lại nhìn coi trong đây viết cái gì đi?”

Người trung niên ấy vừa kêu vừa chạy vọt vào sân nhà hàng xóm.

Khi vào sân rồi mới nhận ra là đã có rất nhiều người đang đứng trong đó, ai ai cũng cầm theo tờ rơi.

“Mậu Tài thúc cũng đến sao?”

Có một người trẻ tuổi đang đứng giữa sân, mặc dù quần áo trên người đầy mảnh vá, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, cười nói: “Trên đó viết, Kim tiên sinh dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn đến phương bắc đánh bại người Đảng Hạng, bảo đảm quyền quý lẫn địa chủ thuộc hạ của Tương vương không được chèn ép người dân chúng ta nữa. Nếu không đợi đến khi Kim tiên sinh dẫn dắt tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây thì sẽ tính sổ với bọn họ!

Kim tiên sinh còn nói, đợi đến khi tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây, ngài ấy sẽ cho người dân tự làm chủ, lấy đất địa chủ chiếm của người dân trả lại nhân dân!...”

Mỗi một câu nói nói ra, người dân phía dưới càng trở nên kích động hơn.

Đến khi Tứ Thanh nói xong, ánh mắt của người dân đều đỏ hoe vì kích động.

Vào những năm gần đây, cuộc sống của họ thật sự quá khó khăn, cuối cùng cũng đã có người đồng ý đứng ra làm chủ cho bọn họ rồi!

Tất nhiên, dù sao đây cũng không phải là Xuyên Thục nên vẫn có rất nhiều người dân không biết Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn là gì, do đó vẫn không tin thông tin ở trên tờ rơi.

“Tứ Thanh, ngươi là người có học thức, kiến thức rộng mở, Kim tiên sinh ngươi vừa nhắc đến là ai vậy, giọng điệu đó có lớn lối quá không đó?”

Một người lưng còng hỏi.

“Tam Gia, đến cả Kim Phi tiên sinh lẫn tiêu cục Trấn Viễn mà ông cũng không biết sao? Ông có biết về chính sách mới vào năm ngoái không?”

Vào mùa xuân năm ngoái, Kim Phi đã thuyết phục Trần Cát thực hiện chính sách mới ở kinh thành, mặc dù các phiên vương dùng mọi cách để chống lại, nhưng thánh chỉ đã ban xuống, dù họ có không vừa lòng đi nữa cũng chỉ có thể để cho cáo thị ghi nội dung chính sách mới dán đầy trên cổng thành.

Tiếc là vừa mới thực hiện chưa đầy nửa năm, Tứ hoàng tử đã soán vị, sau đó các phiên vương khắp nơi lần lượt tự lập, chính sách mới bị bãi bỏ.

Mặc dù chỉ được thực hiện chưa được nửa năm, hơn nữa trong quá trình thực hiện lại bị các nhà quyền quý khắp nơi chống đối, nhưng với người dân mà nói, chính sách mới đã cho họ cơ hội được tạm nghỉ vài tháng.

Quan trọng nhất là, chính sách mới này đã cho họ thấy được hy vọng.

“Ta biết chính sách mới, nhưng nó có quan hệ gì với Kim tiên sinh này vậy?” Ông lão hỏi.

“Tam gia, lúc Kim tiên sinh còn làm quan ở kinh thành đã khuyên nhủ hoàng đế bệ hạ ban hành chính sách mới đó....”

Người trẻ tuổi lại chia sẻ cho người dân biết về quá khứ của Kim Phi.

Trong những câu nói ấy, sự ngưỡng mộ của anh ta dành cho Kim Phi không tài nào che giấu được.

Vào lúc Tương vương vẫn chưa xưng đế, người kể chuyện không bị cấm kể những câu chuyện khen ngợi Kim Phi, thương hội Kim Xuyên cũng không bị cấm đến đất Tương làm ăn.

Người dân bình thường không biết gì nhiều về Kim Phi, nhưng Tứ Thanh là người có học, cũng đã từng nghe nói về Kim Phi, và cũng đã từng đi cùng nhóm người có học thức khác đi khắp nơi sưu tầm thơ của Kim Phi.

Bọn họ không đủ tiền mua xà phòng thơm, thế là họ gom góp tiền rồi tìm một người đi vào thanh lâu tìm các hộp xà phòng thơm.

Hôm nay, lúc nhìn thấy khinh khí cầu và phi thuyền, rất nhiều người dân hoảng sợ không thôi, nhưng cũng có rất nhiều người dân cực kỳ phấn khích giống với Tứ Thanh.

Khi hàng xóm xung quanh đã rời đi hết, Tứ Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cha mẹ mình: “Cha, mẹ, con muốn đến Xuyên Thục!”

“Hiện tại đang rối ren thế này, đến Xuyên Thục làm gì?” Mẹ lo lắng hỏi.

“Kim tiên sinh có nói trong tờ rơi rằng Xuyên Thục đang mở trường học, sau khi đến trường học tập, khi trở về có thể thành lập liên đoàn công nông, sau này khi Kim tiên sinh trở về, con sẽ được ưu tiên chọn đất, còn có thể làm quan”.

“Vậy, nếu Kim tiên sinh không đánh đến đây thì sao? Con trở thành phản tặc hả?”

“Không đâu!” Tử Thanh chỉ vào khinh khí cầu trên bầu trời: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó chính là vũ khí do Kim tiên sinh làm ra! Ai có thể chống lại được loại vũ khí này chứ? Xuyên Thục cũng không xa lắm, Kim tiên sinh nhất định sẽ đánh đến đây!”

“Đợi y tới rồi tính!” Mẹ vẫn chưa bằng lòng.

“Mẹ, hiện tại đang là lúc Kim tiên sinh cần người, lúc này đi mới có thể lập công lập nghiệp, đợi đến khi Kim tiên sinh đánh tới đây sẽ không còn cơ hội đó nữa!” Tứ Thanh nói.

“Mẹ đứa nhỏ, lần này cứ nghe theo con đi.”

Người cha vẫn luôn hiền lành chất phác lên tiếng: “Con đã trưởng thành, cũng hiểu biết đạo lý nhiều hơn chúng ta, cứ cho nó đi đi!”

Người dân đất Tương sắp bị bọn quyền quý áp bức đến mức không sống nổi, cho đứa nhỏ ra xông ra ngoài kia, nói không chừng vẫn có được một con đường sống!

Chuyện như thế cũng diễn ra ở rất nhiều nơi trong thành Tương Vương.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, vô số người dân đất Tương xa rời quê hương, băng đèo lội suối đến Xuyên Thục.
Chương 1352: Khó khăn

Ở làng Tây Hà, Cửu công chúa đang sửa tấu chương trong thư phòng, Tiểu Ngọc do Châu Nhi dẫn đầu nhanh chóng bước vào.

"Bệ hạ, tin tức từ đất Tương đã truyền về! Trần Bái Quân đã tự vẫn, dưới quyền chỉ huy còn lại một vài người phản kháng, nhưng đều bị trấn áp!"

"Tự vẫn?"

Cửu công chúa đặt tấu chương xuống, khẽ cau mày.

Lệnh giết những người thân trực hệ và những người ủng hộ Tương vương là do Cửu công chúa đưa ra, lệnh bắt sống Tương vương cũng do Cửu công chúa truyền xuống.

Không phải Cửu công chúa muốn cứu mạng đường thúc của mình, mà là Tương vương đã ra lệnh phục kích Kim Phi trên sông Trường Giang, Cửu công chúa muốn giữ ông ta lại giao cho Kim Phi.

Nhưng Cửu công chúa không ngờ rằng Tương vương lại có dũng khí mà tự sát.

Có lẽ ông ta cũng hiểu được, nếu rơi vào tay Cửu công chúa thì mạng sống của ông ta còn tệ hơn cả cái chết, tự sát ít nhất có thể giữ lại cho ông ta hạnh phúc và thể diện.

"Ông vốn đáng chết, tự sát thì tự sát thôi."

Cửu công chúa hỏi: “Những địa phương khác có tin tức gì không?”

Lần này, việc chém đầu này không chỉ nhắm vào đất Tần và đất Tương, mà đất Sở, đất Ngô, đất Tấn và đất Lỗ cũng được thực hiện đồng thời.

Mục tiêu không chỉ có phiên vương mà còn có một số gia tộc lớn quyền lực ở địa phương.

Một số gia tộc giàu có có lịch sử lâu đời thậm chí còn có quyền lực và ảnh hưởng ở địa phương hơn cả các phiên vương, chính là những căn bệnh ung thư mà Kim Phi và Cửu công chúa phải diệt trừ.

"Vẫn chưa," Tiểu Ngọc lắc đầu: "Nhưng tin tức sẽ có trong một hai ngày tới."

Để ngăn chặn các phiên vương và các gia tộc quyền quý chạy trốn sau khi nhận được tin tức, việc chém đầu ở nhiều nơi khác nhau đã được thỏa thuận thực hiện trong cùng một ngày, tuy nhiên, đất Tương là nơi gần Xuyên Thục, và tin tức đã truyền về nhanh nhất, mà tin tức từ những nơi khác vẫn đang ở trên đường.

Mặc dù đã tìm ra cách đối phó với Hải Đông Thanh, nhưng do các kho tiếp tế được thành lập trước đó đã bị phá hủy nên độ bền của phi thuyền và khinh khí cầu khó có thể đảm bảo, hiện tại, việc truyền tin vẫn dựa vào thuyền trên đường thủy, Tiểu Ngọc suy đoán rằng sẽ mất một hoặc hai ngày trì hoãn việc truyền tin trở lại làng Tây Hà.

"Có tin thức lập tức báo ngay cho trẫm!"

Cửu công chúa nói: “Hơn nữa, công việc truyền tin của đất Tương cũng không thể bỏ sót, phải phái người theo dõi, xem tiếp theo ai là người nhảy múa vui vẻ nhất!”

Tương vương và con trai đều đã chết, Cửu công chúa không có nhân lực tiếp quản, lúc đó đất Tương tất yếu sẽ hỗn loạn, dân chúng cũng theo đó mà phải chịu thiệt khổ.

Việc chém đầu là do Cửu công chúa đề xuất và chỉ đạo, Cửu công chúa trước khi ra tay đã biết hậu quả sẽ như thế nào nên Cửu công chúa dự định chọn ra một vài ví dụ để giết gà dọa khỉ.

Trên thực tế, trước khi chiến dịch bắt đầu, Thiết Thế Hâm đã đề xuất một kế hoạch khác - giết chết phiên vương, sau đó chọn một đứa con ngoan ngoãn trong những con trai của phiên vương làm con rối, sau đó phế bỏ con rối sau khi Xuyên Thục phát triển.

Nhưng đề nghị này đã bị Cửu công chúa từ chối.

Mặc dù đề xuất của Thiết Thế Hâm có thể đảm bảo sự chuyển giao quyền lực suôn sẻ nhưng có quá nhiều biến số trong đó.

Cửu Công chúa sinh ra trong hoàng thất, rất hiểu rõ những đứa trẻ quyền quý này, khi Xuyên Thục mạnh mẽ, những con rối có thể nghe lời, nhưng một khi xảy ra chuyện gì đó, những con rối này có thể sẽ cắn ngược lại.

Tần vương và Trần An Tiệp là một ví dụ sống.

Khi phi thuyền ném bom thành Tần Vương, cả Tần vương và Trần An Tiệp đều sợ hãi đến mức cụp đuôi vào giữa hai chân.

Nhưng Hải Đông Thanh vừa xuất hiện, bọn họ liền xông ra, trong thời gian ngắn tập hợp mấy trăm ngàn quân bao vây Kim Phi.

Nếu ban đầu bằng mọi giá giết chết Tần vương, Trần An Tiệp và con cháu thì tình huống này đã không xảy ra.

Ví dụ như sau khi Tương vương và con cháu của ông ta bị giết, bất kể ai muốn tổ chức lại đất Tương, trong vòng vài năm đều không thể thực hiện được.

Trong khoảng thời gian này, đất Tương sẽ rơi vào hỗn loạn, dù có chuyện gì xảy ra cũng khó uy hiếp được Xuyên Thục.

Chỉ là điều này sẽ mang lại khó khăn cho người dân ở đất Tương.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa thở dài, nhắc nhở Tiểu Ngọc: “Có thể có rất nhiều người từ đất Tương đến Xuyên Thục, ngươi có thể phái thêm người đi tuần tra khu vực biên giới giữa đất Tương và Xuyên Thục. Một khi phát hiện có người chặn bọn họ, cứ đánh chết tại chỗ!"

"Thần tuân chỉ!" Tiểu Ngọc lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết ra lời chỉ dẫn của Cửu công chúa.

Tiếp theo, Tiểu Ngọc lại xin chỉ thị một số việc, mãi đến gần giờ ăn trưa mới rời đi.

Cô ấy vừa tới cửa đã bị Thiết Thế Hâm chặn lại.

"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, ngươi gặp bệ hạ chưa?"

"Vâng," Tiểu Ngọc gật đầu: "Thiết đại nhân, ngài đang tìm bệ hạ sao? Vậy thì mau vào đi. Một lát nữa bệ hạ sẽ dùng cơm, sau đó nghỉ trưa."

“Tâm trạng của bệ hạ thế nào?” Thiết Thế Hâm lại hỏi.

“Khá tốt,” Tiểu Ngọc nhìn Thiết Thế Hâm từ trên xuống dưới: “Thiết đại nhân, ngài gặp phải chuyện gì sao?”

Kể từ khi Kim Phi đánh bại cuộc vây hãm chung của quân Đảng Hạng và quân Tần Vương ở kênh Hoàng Đồng, tin tốt lần lượt đến, cả quản lý cấp cao và dân làng bình thường đều mỉm cười khi ra ngoài.

Nhưng lúc này Thiết Thế Hâm lại lộ ra vẻ mặt buồn bã.

"Sư huynh tổ tông của ta gần đây lại quấy rầy ta một mực đòi tiền, bảo ta trả tiền công và xây dựng trường học!"

Thiết Thế Hâm vỗ tay nói: “Ngươi cũng biết vì chiến tranh nên tài sản của nhà ta gần như bị tiêu sạch, làm sao ta có thể cho huynh ấy chút tiền nào được?”

Sư huynh Thiết Thế Hâm đang nói đến chính là Phương Linh Quân.

Sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, Phương Linh Quân bắt đầu phổ biến giáo dục bắt buộc ở quận Quảng Nguyên, kết quả rất tốt nên bắt đầu để mắt đến hai quận bên cạnh quận Quảng Nguyên.

Tuy nhiên, giáo dục bắt buộc phổ cập đòi hỏi phải mời giáo viên và xây dựng trường học, và mọi thứ đều cần có tiền.

Phương Linh Quân đến tìm Thiết Thế Hâm, nhưng Thiết Thế Hâm không chịu đưa nên ông ta ở lại nhà Thế Thế Hâm, khiến Thế Thế Hâm không thể trở về nhà.

"Nếu không có tiền, không thể từ chối Phương tiên sinh được sao?" Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi.

“Ta nói rồi, nhưng Phương Linh Quân có thư của tiên sinh, huynh ấy căn bản không nghe lời ta!” Thiết Thế Hâm cay đắng nói: “Ta đã mấy ngày không về nhà, ta thật sự hết cách, muốn xin bệ hạ giúp ta thuyết phục hòn đá thối cứng đầu này!”

Tiểu Ngọc vừa nghe đã hiểu.

Phương Linh Quân có thư của Kim Phi, theo đạo lý mà nói, Thiết Thế Hâm phải phối hợp với Phương Linh Quân, nếu không Thtết Thế Hâm sẽ không thể giải thích với Kim Phi khi Kim Phi trở lại.

Nhưng trong tay ông ta không có tiền, Phương Linh Quân lại không chịu nghe...

Địa vị của Phương Linh Quân ở làng Tây Hà rất đặc biệt, lời nói của người khác chưa chắc có ích, chỉ có Cửu công chúa mới có thể thuyết phục được ông ta.

Tuy nhiên, việc Thiết Thế Hâm làm chẳng khác nào ném vấn đề này cho Cửu công chúa, điều này có chút sai trái, cho nên ông ta mới không hỏi tâm trạng của Cửu công chúa đang thế nào.

Nếu tâm trạng của Cửu công chúa không tốt, ông ta sẽ không đi trên họng súng.

"Hiện tại tâm trạng của bệ hạ rất tốt, muốn đi thì ngài phải nhanh lên."

Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng Thiết Thế Hâm cũng cảm thông.

Tâm trạng Cửu công chúa đang rất tốt, nhưng sau khi gặp Thiết Thế Hâm tâm trạng có tốt hay không cũng khó nói.

Tiểu Ngọc tự nhắc nhở mình phải cẩn thận khi gặp Cửu công chúa trong mấy ngày này, đồng thời cô ấy cũng nhận ra rằng việc quản lý làng Tây Hà có khả năng sắp vấn đề rồi.
Chương 1353: Than phiền

Từ khi Kim Phi lên nắm quyền, tốc độ phát triển nhanh đến mức khó tin. Trong vòng chưa đầy hai năm, y đã chiếm được toàn bộ khu vực Xuyên Thục.

Không, chính xác mà nói, Kim Phi phải mất hơn một năm để phát triển làng Tây Hà và Kim Xuyên trong giai đoạn đầu, và chỉ mất vài tháng để chiếm các khu vực Xuyên Thục khác bên ngoài Kim Xuyên.

Nếu không phải Hải Đông Thanh đột nhiên xuất hiện, có lẽ Kim Phi thậm chí đã chiếm được hết đất Tần.

Hạn chế lớn nhất của sự phát triển nhanh chóng là chứng khó tiêu.

Đất Tần là ví dụ điển hình nhất.

Mọi chuyện đều dễ dàng khi mọi việc diễn ra suôn sẻ. Tiêu cục Trấn Viễn thế như chẻ tre tung hoành trong đất Tần, đánh bại quân đội của Tần Vương khiến họ vứt mũ giáp áo giáp một cách dễ dàng. Chỉ trong vài tháng đã chiếm đóng một số quận ở phía tây đất Tần, gần như đã chiếm lĩnh một nửa đất Tần.

Tuy nhiên, không có đủ thời gian để ổn định, mọi thứ trở thành lâu đài trên cát. Bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến sự sụp đổ ngay lập tức.

Sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Tần Vương lập tức phản công, tiêu cục Trấn Viễn và đội của Chung Minh phải rút về Xuyên Thục.

May mắn thay, họ đã lợi dụng việc Tần Vương gửi quân đến kênh Hoàng Đồng để đưa người dân đất Tần về Xuyên Thục.

Dân số là nền tảng của mọi thứ. Không có dân thì đất đai ở đất Tần trở nên vô dụng đối với Tần Vương.

Trên thực tế, Tần Vương cũng hiểu rõ sự thật này, nhưng ông ta biết rõ một khi Kim Phi trở lại Xuyên Thục, dù ông ta có giữ lại dân chúng cũng sẽ vô dụng.

Ngược lại, nếu ông ta có thể giết chết Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng, người của đất Tần chạy đến Xuyên Thục cũng sẽ phải ngoan ngoãn trở về.

Đáng tiếc là ông ta đã thất bại.

Cho nên chuyện xảy ra với người của đất Tần sẽ chẳng liên quan gì đến ông ta.

Mặc dù không thể lấy lại đất Tần, nhưng tốc độ phát triển của Kim Phi vẫn quá nhanh.

Nếu không phải có sự trợ giúp của Khánh Hâm Nghiêu, với số lượng thuộc hạ ít ỏi của Kim Phi, e rằng ngay cả Quảng Nguyên cũng khó có thể ‘ăn’ hết.

Mặc dù Cửu công chúa tuyên bố với bên ngoài rằng mình đã lên ngôi, nhưng lại có rất ít thuộc hạ hữu dụng. Kim Phi cũng là một ông chủ rảnh tay và có nhiều quyết định cần Cửu công chúa đưa ra.

Nhưng quyết định của Cửu công chúa có thể không phải là điều Kim Phi muốn.

Đây cũng là một tình huống chắc chắn sẽ xảy ra.

Bởi vì nền giáo dục mà Kim Phi và Cửu công chúa nhận được hoàn toàn khác nhau, suy nghĩ có thể không giống nhau.

Sự khác biệt lớn nhất giữa họ nằm ở cách họ đối xử với những người bình thường.

Kim Phi nhận được một nền giáo dục hiện đại, tư tưởng không tránh khỏi một chút lý tưởng hóa. Mặt khác, Cửu công chúa lại nhận được nền giáo dục hoàng gia từ khi còn nhỏ, mặc dù sau khi quen biết Kim Phi, Cửu công chúa bị Kim Phi ảnh hưởng nên cũng nhận thức tầm quan trọng của dân chúng, và không bao giờ làm bất cứ điều gì coi thường mạng sống của mọi người, nhưng vì bị ảnh hưởng bởi sự giáo dục của đế vương trong nhiều năm, sâu thẳm trong lòng của Cửu công chúa vẫn còn thiếu sự tôn trọng đối với sinh mạng của thường dân.

Bình thường, Cửu công chúa sẽ quan tâm đến cảm nhận của Kim Phi, nhưng có một số việc sẽ không.

Ví dụ như, hoạt động chặt đầu này chắc chắn sẽ khiến toàn bộ Đại Khang rơi vào hỗn loạn, dẫn đến các quân phiệt chia cắt, thổ phỉ hoành hành và người dân lầm than.

Cửu công chúa đã biết trước kết quả này, đồng thời cũng có thời gian liên lạc với Kim Phi, nhưng cô ấy vẫn không nói cho Kim Phi biết, mà bí mật hạ lệnh cho tiểu đội nhân viên hộ tống, yêu cầu bọn họ tiến hành nhiệm vụ chặt đầu.

Bởi vì Cửu công chúa biết rất rõ, một khi thảo luận với Kim Phi, Kim Phi rất có thể sẽ không đồng ý với cách làm của cô ấy.

Với tính cách của Kim Phi, tám mươi phần trăm sẽ đồng ý với ý kiến của Thiết Thế Hâm, ủng hộ bù nhìn và tập trung vào việc răn đe.

Mặc dù cách tiếp cận này có thể chuyển giao quyền lực một cách suôn sẻ nhất có thể và ít gây tổn hại nhất cho người dân, nhưng Cửu công chúa lại thấy có quá nhiều điều không chắc chắn trong đó.

Nếu chuyện như Hải Đông Thanh xảy ra lần nữa, Xuyên Thục sẽ lại phải đối mặt với tình cảnh khó khăn như trước đó.

Lần này, may mắn đã đứng về phía họ, họ đã tìm ra cách đổi khinh khí cầu lấy mạng chim ưng, và quân Thiết Lâm cũng đã đến kịp thời.

Nhưng lần kế tiếp thì sao?

Cửu công chúa không muốn mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.

Trong mắt Cửu công chúa, quyết định hiện tại của cô ấy có thể dẫn đến cái chết của rất nhiều người, nhưng chỉ cần Kim Phi còn sống, sớm muộn gì thế giới cũng có thể bình định lại, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức vài chục năm, thậm chí chỉ cần mười mấy năm, số lượng dân chúng đã có thể khôi phục.

Mà nếu Kim Phi biến mất, trụ cột của Xuyên Thục cũng sẽ sụp đổ, Đại Khang cũng sẽ rơi vào hỗn loạn kéo dài, khi nào có thể ổn định lại thì không ai dám nói.

Cũng có thể trước khi Đại Khang kịp ổn định, toàn bộ Trung Nguyên đã bị các bộ tộc du mục phương Bắc nuốt chửng.

Vì vậy, Cửu công chúa đang thực hiện quyết định xử tử các phiên vương và những người thừa kế của quyền quý có thế lực sau lưng Kim Phi.

Cửu công chúa biết sau khi Kim Phi trở về, khả năng cao sẽ rất tức giận, trong sử sách của các thế hệ sau này, cô ấy cũng có thể sẽ bị chỉ trích.

Nhưng Cửu công chúa không quan tâm.

Cô ấy thà đối mặt với cơn thịnh nộ của Kim Phi, chịu tiếng xấu trong sử sách, còn hơn nhìn Đại Khang đánh mất hy vọng cuối cùng, bị các bộ tộc du mục phương bắc chà đạp.

Vì vậy, Cửu công chúa muốn góp phần vào sự lớn mạnh của Kim Phi, tranh thủ thời gian cho sự phát triển của Xuyên Thục.

Tiểu Ngọc cảm nhận được suy nghĩ của Cửu công chúa và hiểu tính cách của Kim Phi nên mới buồn rầu.

Theo ý kiến của Tiểu Ngọc, Kim Phi và Cửu công chúa đều đúng.

Cô ấy hy vọng hai người sẽ không cãi nhau.

Tiểu Ngọc thầm cầu nguyện trong lòng.

Một khi Kim Phi và Cửu công chúa cãi nhau, người chịu thiệt thòi nhất chính là người dân Xuyên Thục.

Nhưng bất kể là Kim Phi hay Cửu công chúa, bọn họ đều là cấp trên của Tiểu Ngọc, cô ấy có lo lắng cũng vô ích.

Chỉ biết thở dài trong lòng rồi về nhà ăn cơm.

Thiết Thế Hâm vừa bước vào thư phòng đã bắt đầu khóc lóc than phiền, cuối cùng chọc tức Cửu công chúa, cô ấy đuổi ông ta ra ngoài luôn.

Nhưng Cửu công chúa cũng biết nhất định phải giải quyết chuyện này, cho nên sau bữa trưa, Cửu công chúa cũng không đi nghỉ trưa mà dẫn người đến nhà Thiết Thế Hâm.

Mặc dù chức vụ của Thiết Thế Hâm không cao nhưng quyền lực của ông ta rất đáng kể. Ông ta có thể coi là đại thần số một dưới thời Cửu công chúa, tương đương với thủ phụ đại thần trong triều đình.

Nếu là trong thời gian Trần Cát trị vì, một quan chức cấp độ này sẽ sống trong một trang viên lớn.

Tuy nhiên, nơi ở của Thiết Thế Hâm ở làng Tây Hà chỉ là một ngôi nhà nông trại bình thường lợp mái tranh, được thuê của dân làng.

Vốn dĩ Kim Phi còn tưởng Thiết Thế Hâm sẽ không quen sống ở nơi như vậy, nhưng Thiết Thế Hâm cũng không chê mà chỉ sửa chữa một chút để đảm bảo không bị lọt gió lọt nước rồi mới đưa bạn già về ở.

Lúc Cửu công chúa bước vào, Phương Linh Quân đang ngồi ăn cơm trong phòng chính. Vợ Thiết Thế Hâm đang múc canh vào bát, bản thân Thiết Thế Hâm gắt gỏng ngồi ở cửa, trừng mắt nhìn Phương Linh Quân rồi gắp thức ăn vào miệng.

Như thể hạt cơm trong bát là Phương Linh Quân vậy.

Nhìn thấy Cửu công chúa đi vào, ba người bọn họ nhanh chóng đặt bát cơm xuống, cúi đầu chào Cửu công chúa.

"Mau dậy đi! Mau dậy đi!"

Tuổi thọ cộng lại của ba người bọn họ đã gần hai trăm tuổi, Kim Phi rất kính trọng Phương Linh Quân, Cửu công chúa cũng không dám khinh thường, vì vậy cô ấy nhanh chóng ra hiệu cho thị nữ phía sau bước lên đỡ bà lão và Phương Linh Quân dậy.

Tuy nhiên, Thiết Thế Hâm không chịu đứng dậy, chỉ vào Phương Linh Quân, phàn nàn: "Bệ hạ, người cũng đã nhìn thấy rồi. Lão Phương Linh Quân này là một kẻ vô lại, không chịu rời khỏi nhà ta. Người phải giúp ta giải quyết chuyện này!"

Đường đường là thủ phụ đại thần, lúc này lại bị buộc phải than phiền như một đứa trẻ, khiến Cửu công chúa dở khóc dở cười.

Người có thể ép Thiết Thế Hâm rơi vào hoàn cảnh này có lẽ trên toàn thế giới chỉ có Phương Linh Quân mà thôi.
Chương 1354: Giản dị

"Thiết đại nhân, ông mau đứng dậy đi."

Cửu công chúa nói: "Ông cũng biết, Xuyên Thục chúng ta không cần quỳ lạy còn gì."

Kết quả ai ngờ Thiết Thế Hâm cũng bắt đầu giở trò vô lại: "Nếu bệ hạ không dẫn Phương Linh Quân đi, thì lão phu không dậy đâu!"

Sau khi Thiết Thế Hâm đi đến Tây Hà, làm việc hay nói chuyện đều rất dè dặt cẩn thận, nếu không phải ông ta không còn biện pháp nào khác thì ông ta cũng không làm như vậy.

"Bệ hạ, nếu đệ ấy đã muốn quỳ thì người cứ để cho đệ ấy quỳ đi!"

Phương Linh Quân liếc xéo Thiết Thế Hâm: "Từ khi đệ ấy làm quan, đã quên sự dạy bảo của phụ thân, quên ý định ban đầu, cũng nên quỳ xuống suy ngẫm lại cho thật tốt!"

"Lão già cứng đầu như huynh thì biết cái gì? Dân phụ thuộc vào thức ăn, chuyện quan trọng nhất hôm nay không phải là chuyện phát triển giáo dục, mà là nghĩ cách làm yên ổn thế giới, để cho trăm họ ăn cơm no đã." Thiết Thế Hâm phản bác.

"Kim tiên sinh nói rồi, kế hoạch trăm năm là giáo dục đi trước, trẻ con đọc sách, có kiến thức mới có thể phân biệt đúng sai, Đại Khang mới có thể phát triển nhanh hơn, cũng có thể ổn định lại."

Phương Linh Quân nói: "Đệ nhìn Quảng Nguyên xem, có ai không khen bệ hạ anh minh, không cảm ơn ơn đức của tiên sinh sau khi nghĩa vụ giáo dục phổ biến rộng rãi chứ.

Không nói cái khác, sau khi bệ hạ bắt đầu tuyển binh, có phải Quảng Nguyên hưởng ứng nhanh nhất không?

Dân chúng không phải người ngu, ai đối tốt với bọn họ, bọn họ đều biết…"

"Huynh đừng có mà nói đạo lý lớn, tất nhiên ta biết chỗ tốt của phổ biến giáo dục là gì, nhưng phổ biến giáo dục cần tiêu tiền!"

Thiết Thế Hâm cắt đứt lời của Phường Linh Quân, vỗ tay nói: "Xây trường học, mời tiên sinh dạy, cái nào mà không cần tiêu tiền, còn tiền từ đâu mà tới?"

"Đệ làm quan, phụ trách kế toán, giờ đệ lại hỏi một người dạy học như ta là tiền ở chỗ nào đến ư?"

Phương Linh Quân phản bác: "Đệ làm quan, hay ta làm quan?"

Thiết Thế Hâm giận đến nỗi nhảy tót từ dưới đất lên, nhảy đến trước mặt Phương Linh Quân, tranh luận với ông ta.

Hai người đều là học giả có thanh danh không tệ ở Xuyên Thục lẫn Đại Khang, lúc này lại cãi nhau đến mức nước miếng bắn tung tóe giống những những mụ đàn bà chua ngoa đanh đá.

"Bệ hạ, để người chê cười rồi!"

Bà vợ của Thiết Thế Hâm không biết làm sao, bất lực nói: "Lúc còn trẻ Lão Thiết và huynh ấy nhìn nhau không vừa mắt, ồn ào mười mấy năm, không ngờ già rồi vẫn còn ồn ào như này."

Thiết Thế Hâm từng theo học với phụ thân của Phương Linh Quân, hai người cũng xem như là sư huynh đệ.

Nếu như quan hệ chỉ có vậy, Phương Linh Quân cũng đã không ỷ lại vào gia đình Thiết Thế Hâm, dù sao cũng phải tránh hiềm nghi mà.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hôn sự của Thiết Thế Hâm, cũng là do phụ thân Phương Linh Quân sắp xếp, vợ của ông ta là đường muội của Phương Linh Quân.

Nên Phương Linh Quân mới có thể tự do mà dựa vào gia đình Thiết Thế Hâm, mà không sợ lời ra tiếng vào.

"Lão phu nhân không cần để trong lòng, nếu không phải nhờ Phương tiên sinh, trẫm còn không biết bộ dạng Thiết đại nhân gây gổ với người khác đâu."

Cửu công chúa không quan tâm hai người cãi nhau kia nữa, mà nhìn xung quanh: "Lão phu nhân, không phải trẫm đã sắp xếp chỗ ở cho các ngươi rồi sao, sao các ngươi lại ở nơi này?"

Kim Phi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng cuộc sống giản dị của mình để làm gương, ngược lại, y luôn nhắc nhở người có tiền đi xây nhà.

Mặc dù kiếp trước y vô cùng căm ghét bất động sản, nhưng không thể không thừa nhận, bất động sản là một trong những thủ đoạn làm nền kinh tế phát triển nhất.

Điều duy nhất có thể đánh đồng với nó e rằng chỉ có cơ sở hạ tầng của quốc gia.

Đây không phải thiếu niên giết rồng rồi cuối cùng trở thành con rồng độc ác, mà là giai đoạn phải đi qua trong sự phát triển kinh tế.

Phát triển cơ sở hạ tầng và bất động sản, công nhân tham dự trong đó không chỉ được trả lương, còn có thể kéo theo nhiều sản nghiệp tương tự, ví dụ như công nghiệp luyện kim, khai thác mỏ, và công nghiệp vận tải.

Những người làm nghề nghiệp này cũng có thể cải thiện được cuộc sống nhờ lấy thù lao từ trong đấy.

Dân chúng kiếm được tiền, sẽ đi tiêu xài, cứ như vậy sẽ kích thích sự phát triển của các ngành như ngành phục vụ, ngành ăn uống, ngành giải trí hay các ngành tương tự.

Tiền bạc có thể lưu động, kinh tế mới có thể kéo dài, chỉ có tổng hợp tài sản của cả xã hội mới có thể tiếp tục được cải thiện.

Lấy ví dụ ở kiếp trước của Kim Phi, lúc còn nhỏ khi y đi học, toàn bộ làng cũng chỉ có một chiếc xe gắn máy, nhưng sau khi y đi làm thì hầu như nhà nào trong làng cũng có xe oto riêng.

Tiền mua xe toàn là tiền kiếm được ở công xưởng hoặc công trường.

Đây chính là sự thay đổi do sự phát triển bất động sản và xây dựng cơ sở hạ tầng trên quy mô cả nước mang lại.

Chỉ là sau đó hơi lệ thuộc quá độ vào bất động sản để kích thích kinh tế, điều này dẫn đến một vài sự biến hình của ngành bất động sản và khai thác quá mức nghiêm trọng tiềm năng của người dân.

Kiếp trước Kim Phi cũng từng làm nô lệ của nhà ở một khoảng thời gian, biết rõ tình hình tốt xấu trong đó.

Vì để tránh cho Đại Khang cũng xuất hiện tình trạng này, Kim Phi quyết định xây dựng trọng điểm là bất động sản, sửa chữa xong đường đã, sau khi làm xong công trình thủy lợi và một số cơ sở hạ tầng liên quan đến sinh kế, sau khi thành viên nòng cốt dưới quyền tích lũy được một ít kinh nghiệm, sẽ cố gắng phát triển ngành bất động sản.

Nhưng người có tiền sẵn lòng xây dựng nhà, cải thiện điều kiện mình ở, y cũng sẽ động viên, thậm chí dẫn đầu làm vậy.

Khắp nơi ở Tây Hà hôm nay đều là phòng xi măng mái ngói, trong đó 90% đều là sản nghiệp của Kim Phi.

Nhiều nhà như vậy, Kim Phi chắc chắn không ở hết được, hầu hết chúng được dùng làm nhà tập thể cho công nhân nhà máy dệt và các nhân viên hộ tống, một phần trong số đó còn để sắp xếp chỗ ở cho những người đến từ bên ngoài.

Thiết Thế Hâm được xem như trợ thủ đắc lực của cửu công chúa, tất nhiên cũng được chia một căn phòng ở không tệ.

Nhưng hai người Thiết Thế Hâm lại không dời đi, mà ở tại căn nhà tranh mướn được.

"Lão Thiết nói nơi này gần nhà tiên sinh hơn, qua lại cũng thuận tiện."

Lão phu nhân cười nói: "Thật ra chúng ta chỉ có hai người, không cần ở căn nhà lớn như vậy, ở nơi này cũng rất tốt."

"Lão phu nhân, vừa rồi ta nhìn thấy bà tự mình nấu cơm nấu canh, sao không thuê mấy người làm giúp?" Cửu công chúa lại hỏi.

Mặc dù Xuyên Thục đã thực hiện lệnh thả gia nô, nhưng rất nhiều người làm đã bị nhà chủ huấn luyện chỉ biết phục vụ cho người từ khi còn nhỏ, không có khả năng sinh tồn khác, cũng không có người nhà để dựa vào, cho nên Kim Phi không làm quá cứng nhắc, mà cho phép người có tiền thuê người làm giúp việc.

Chỉ là trước kia người làm không có đất đai, nhà chủ muốn đánh thì đánh, đánh chết cũng sẽ không có người nói gì, bây giờ người làm có địa vị hợp pháp, có quan hệ thuê mướn với nhà chủ, nhà chủ còn phải phát tiền lương.

Nếu người làm không hài lòng với tiền lương hay công việc, cũng có thể rời đi bất cứ khi nào, nhà chủ cũng không ngăn được.

Với địa vị và tiền lương của Thiết Thế Hâm, thuê năm hay ba người làm là vô cùng bình thường.

Nhưng ngay cả một người mà ông ta cũng không thuê, chuyện trong nhà toàn để bà lão làm.

"Mặc dù ta già rồi, nhưng tay chân vẫn xem như dẻo dai, không cần thuê người."

Bà lão nói: "Hơn nữa Lão Thiết nói, Đại Khang bây giờ còn khó khăn, mặc dù tiên sinh và bệ hạ trả tiền lương rất cao, nhưng ông ấy được xem như đại thần của triều đình, không thể dẫn đầu phô trương lãng phí được."

"Vậy tiền lương của ông ta đâu, để dành rồi chứ?" Cửu công chúa hỏi.

"Không, ông ấy nói ca của ta cần dùng tiền, bảo ta đưa hết tiền lương cho ca của ta."

Bà lão chỉ vào Phương Linh Quân.

Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn Thiết Thế Hâm.

Thật ra từ lâu Cửu công chúa đã chú ý đến Thiết Thế Hâm, còn phái người điều tra mọi hành động lời nói khi ông ta còn làm quan ở kinh thành nữa.

Thời điểm đó, mặc dù không thể nói cuộc sống Thiết Thế Hâm rất xa hoa, nhưng chắc chắn cũng không mộc mạc giản dị.

Vì để có mối quan hệ tốt với quan viên kinh thành, ông ta cũng đi đến thanh lâu mời khách ăn cơm không ít lần.

Bây giờ ông ta thay đổi lớn như vậy, không phải Thiết Thế Hâm thật sự thay đổi, mà ông ta hiểu rõ đạo làm quan, hiểu nhập gia tùy tục.

Ban đầu ở kinh thành, cấp trên thích ăn chơi đàng điếm, ông ta cũng đi theo ăn chơi rượu chè be bét.

Đi đến làng Tây Hà, phát hiện mọi người đều sống giản dị, Thiết Thế Hâm cũng có thể sống giản dị.
Chương 1355: Chạy rồi

Thật ra Cửu công chúa đã nhìn thấy tác phong của Thiết Thế Hâm từ lâu rồi, nhưng cô ấy cũng không hề vạch trần và cũng không phản cảm.

Bởi vì, lúc trước cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều quan chức như vậy ở kinh thành rồi, đây cũng là một tư chất cần thiết để có được chỗ đứng trong quan trường.

Nước trong thì không có cá, Cửu công chúa không quan tâm đến tính cách của Thiết Thế Hâm như thế nào, chỉ cần ông ta nghe lời, có thể làm tốt những chuyện mình giao là được.

Nhưng Cửu công chúa không ngờ rằng Thiết Thế Hâm lại đưa toàn bộ tiền lương của mình cho Phương Linh Quân.

"Bản thân Thiết đại nhân sống rất đạm bạc, nhưng lại quyên góp tất cả tiền lương cho Phương tiên sinh để thúc đẩy việc giáo dục, thực sự là phẩm chất cao thượng!" Cửu công chúa khen ngợi.

"Sau khi đến Kim Xuyên, Lão Thiết thực sự đã thay đổi."

Lão phu nhân nói: "Ông ấy đã nhiều lần nói, người và Kim tiên sinh là những minh chủ chưa từng xuất hiện trong lịch sử, dưới sự lãnh đạo của người và Kim tiên sinh, Đại Khang mới chắc chắn sẽ trở thành một thời đại thịnh vượng chưa từng có trong lịch sử.

Lúc trước từ khi từ kinh thành trở về, Lão Thiết luôn chán nản buồn rầu, cả ngày uống rượu giải sầu, khi say thì hùng hổ chửi bới, nhưng sau khi từ Kim Xuyên về, ông ấy chưa từng uống một ly rượu nào, mỗi ngày đều thức đến nửa đêm để xem tài liệu.

Bệ hạ, đây không phải là ta cố ý nói tốt cho Lão Thiết, ta và ông ấy đã ở bên nhau gần như cả đời rồi, nhìn ra được lần này ông ấy thực sự muốn theo người và Kim tiên sinh, trở thành một phần sự nghiệp."

"Trẫm biết." Cửu công chúa gật đầu: "Tất cả những gì Thiết đại nhân làm cho Đại Khang, trẫm đều ghi nhớ hết."

Lão phu nhân mỉm cười, đang định nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy Phương Linh Quân đẩy Thiết Thế Hâm một cái, suýt chút nữa đẩy ngã Thiết Thế Hâm.

Thiết Thế Hâm cũng không nhận thua, cầm cây chổi từ sân bên cạnh lên, đánh Phương Linh Quân.

"Có chuyện từ từ nói!"

Lão phu nhân vội vàng xông tới, cướp lấy cây chổi: "Đến tuổi này rồi còn đánh nhau, không sợ Bệ hạ cười sao?"

Cửu công chúa thấy vậy, bất lực thở dài: "Các ngươi đừng làm ầm nữa!"

Thật ra, Thiết Thế Hâm và Phương Linh Quân cãi nhau, chỉ là diễn khổ nhục kế cho Cửu công chúa xem, nếu như Cửu công chúa lập tức can ngăn hai người nhất định sẽ để Cửu công chúa phân xử.

Nhưng Cửu công chúa nhìn ra được suy nghĩ của họ, cũng không có ý định can ngăn, mà bắt đầu nói chuyện với Lão phu nhân.

Hai người nhìn thấy Cửu công chúa không bị mắc lừa, chỉ có thể chuyển từ lời nói sang hành động.

Nghe thấy Cửu công chúa nói, Thiết Thế Hâm và Phương Linh Quân đều không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Cửu công chúa không tìm cớ cho hai người, có lẽ họ sẽ phải đánh nhau thật mới được.

Dẫu sao cũng đã làm đến mức như thế này rồi.

"Bệ hạ, người biết rõ khoản này hơn chúng ta, người tới phân xử đi, bây giờ tiền ở đâu để cho người dân chứ?"

Thiết Thế Hâm ấm ức nói.

Cửu công chúa không quan tâm đến Thiết Thế Hâm mà quay đầu nhìn về phía Phương Linh Quân: "Phương tiên sinh, có thể nói chuyện chút được không?"

Không đợi Phương Linh Quân đồng ý, cô ấy đi thẳng vào gian nhà chính.

Phương Linh Quân chỉnh lại quần áo, đi theo sau.

Thiết Thế Hâm thấy vậy, vội vàng kéo vợ đi tới cửa sân.

Cửu công chúa và Phương Linh Quân ngồi ở bàn ăn bên cạnh, nói chuyện hơn mười phút.

Cũng không biết hai người nói gì, dù sao sau khi Phương Linh Quân vừa bước ra đã đi thẳng ra ngoài.

Sau khi Phương Linh Quân rời đi, Cửu công chúa cũng rời đi.

Cùng ngày phi thuyền và khinh khí cầu ‘chém đầu’ đất Tương, các phiên vương đất Tần, đất Ngô, đất Lỗ và đất Tấn bao gồm cả Tứ hoàng tử ở kinh thành cũng đều bị phi thuyền đến thăm.

Sau khi hoạt động chém đầu kết thúc, tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống các nơi lập tức dùng ca-nô hoặc chim bồ câu đưa thư lập tức gửi kết quả về.

Trong đó, đất Lỗ và đất Tần đều cách rất xa Xuyên Thục, Tiểu Ngọc cho rằng phải cần hai ba ngày mới có thể đưa được tin tức về, kết quả đêm ngày thứ hai, tình báo ở hai nơi đều đã đến cùng với đất Sở, đất Ngô.

Lúc ấy đã là sau nửa đêm, Tiểu Ngọc cũng không làm phiền Cửu công chúa, mà đợi đến sáng ngày thứ ba mới cầm theo tình báo ở các nơi đến báo cáo với Cửu công chúa.

"Bệ hạ, ba người Sở vương, Ngô vương, Lỗ vương và toàn bộ các tùy tùng phản kháng đã bị giết chết, nhưng Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch đã trốn thoát!"

Lúc đó, Cửu công chúa đang chơi đùa với đứa trẻ, nghe vậy cô ấy giao đứa trẻ cho bà vú, cau mày hỏi: "Làm sao bọn họ trốn thoát được?"

Trần Chinh là Tứ hoàng tử, Trần Vĩnh Trạch là Tấn vương.

Hai người bọn họ đều là người Cửu công chúa hận nhất, kết quả hai người đều đã trốn thoát.

"Khi người của chúng ta đến, bọn họ đã trốn thoát rồi."

Tiểu Ngọc nói: "Đại đội trưởng Đồ thẩm vấn các thái giám của Hoàng cung ở kinh thành, Trần Chinh đã trốn thoát ba ngày trước khi chúng ta ra tay rồi, Thiết Ngưu truyền tin đến nói, Trần Vĩnh Trạch rời đi sớm hơn, đã rời khỏi thành Tấn vương vào bảy ngày trước rồi.

Đại đội trưởng Đồ và Thiết Ngưu đều cho rằng, có thể là bọn họ đã biết được tình hình ở núi Ô Đầu, cảm thấy chúng ta đã có cách đối phó với Hải Đông Thanh, cho nên mới trốn chạy trước!"

Khi lính trinh sát dùng phi thuyền đánh nổ chim ưng ở núi Ô Đầu, đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương cho rằng trận chiến diễn ra ở phía tây bắc, cách địa bàn của bọn họ rất xa, cho nên không quá quan tâm.

Nhưng Tấn vương và Tứ hoàng tử vẫn luôn chú ý đến chiến trường tây bắc, phái rất nhiều mật thám đi, suy nghĩ cũng linh hoạt nhất.

Cho nên khi bọn họ nhận được tin Tần vương ở núi Ô Đầu đã bị đánh bại, đã ý thức được Kim Phi có thể sẽ đánh đến.

Sự cảnh giác này cũng đã cứu bọn họ một mạng.

"Người theo dõi đâu, tại sao không phát hiện ra Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch chạy trốn?" Cửu công chúa đập bàn hỏi.

"Theo cuộc thẩm vấn, Trần Chinh hóa trang thành nông dân trồng rau đưa rau đến cung để rời đi, Trần Vĩnh Trạch thì trốn ở trong xe ngựa của phi tử rời đi."

Tiểu Ngọc nói: "Mật thám của chúng ta chỉ có thể theo dõi ở cửa cung, hơn nữa hành động của bọn họ cực kỳ bí mật, ngay cả những người ở bên cạnh cũng không biết nhiều, cho nên….."

Mật thám nói ra có vẻ rất cao lớn, nhưng thực ra lại luôn phải hoạt động bí mật.

Trần Vĩnh Trạch và Trần Chinh đều là người rất cẩn thận, trong thời gian ngắn bọn họ rất khó lẻn được vào trong hoàng cung, chỉ có thể theo dõi ở cửa hoàng cung.

Để duy trì hoạt động của một hoàng cung, cần phải tiêu hao rất nhiều vật tư, cho nên mỗi ngày có rất nhiều phương tiện ra vào hoàng cung, các mật thám cũng không thể kiểm tra những phương tiện này, nhiều nhất chỉ có thể theo dõi những phương tiện và người khả nghi thôi.

Nhưng mật thám có bao nhiêu người đâu? Không thể theo dõi từng chiếc xe, từng người khả nghi được.

Tứ hoàng tử và Tấn vương đều là người thông minh, chắc chắn đoán được Cửu công chúa sẽ phái người theo dõi bọn họ, cố ý tránh né mật thám quá đơn giản.

Việc đã đến nước này, tức giận cũng vô ích, chỉ là không thể điên tiết thôi.

Cửu công chúa buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Truyền lệnh cho Thiết Ngưu và Đồ Vĩnh, nhất định phải tìm được Trần Chinh và Trần Vĩnh Trạch!"

"Vâng!" Tiểu Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng thầm thở dài.

Với thủ đoạn của Tấn vương và Tứ hoàng tử, nếu bọn họ đã trốn thoát, muốn bắt được bọn họ thực sự quá khó.

"Được rồi, ngươi đi xuống đi!" Cửu công chúa xoa mày nói: "Đúng rồi, tổng hợp báo cáo hành động lần này lại, sắp xếp người gửi cho phu quân."

Lần hành động này có rất nhiều chi tiết, Cửu công chúa không thảo luận với Kim Phi.

Bây giờ hành động đã kết thúc, nhất định phải báo cho Kim Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK