Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431: Chịu thua

Mấy ngày nay Chu Văn Viên cực kỳ bực bội.

Hắn vẫn đang tính toán làm sao để chỉnh đốn Đường Tiểu Bắc, không ngờ Đường Tiểu Bắc lại chủ động ra tay trước, hơn nữa còn là chiêu độc như vậy.

Chu Văn Viên bị hạ gục chỉ trong một chiêu.

Mấy ngày nay, vừa bước ra ngoài thì có người mắng hắn.

Lúc đầu, gia nô còn đuổi đánh những người dân mắng hắn, sau đó có quá nhiều người mắng hắn, có mấy lần gia nô phải đuổi theo đi rất xa, ngược lại bị người dân đánh một trận khiến gia nô sợ không dám đuổi theo nữa.

Chu Văn Viên cũng không chịu được cú sốc, dứt khoát trốn trong nhà không ra ngoài.

Nhưng không ra ngoài cũng không phải mọi chuyện đều yên lành.

Đường Tiểu Bắc cũng tiết lộ các cửa hàng của nhà họ Chu, khiến việc làm ăn của các cửa hàng đó giảm sút.

“Xem chuyện tốt ngươi làm ra đây này”.

Cha của Chu Văn Viên là Chu Cẩm Vinh, đập sổ tài khoản vào mặt Chu Văn Viên: “Ngươi chẳng nhớ bài học gì à, cảm thấy chưa đủ thiệt dưới tay của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc sao mà lại đi khiêu khích chúng làm gì?”

“Con không có…”

“Ngươi vẫn còn cố chấp”, Chu Cẩm Vinh tức giận đến mức đá Chu Văn Viên vài cái: “Nếu không phải ngươi tung tin đồn Kim Phi lợi dụng thiên tai để kiếm tiền thì liệu Đường Tiểu Bắc có nhắm vào ngươi không?”

“Đường Tiểu Bắc lại không gặp con, sao có thể nhắm vào con được?”

“Sao ta lại sinh ra một đứa ngốc như ngươi chứ!”

Chu Cẩm Vinh chỉ tiếc không rèn thành sắt nói: “Nhà họ Chu có nhiều tài sản ở Giang Nam như thế, Đường Tiểu Bắc chỉ cần điều tra một chút là tra ra được, có thể giấu được không?”

“Con…”, Chu Văn Viên nghiến răng nói: “Hay là chúng ta cũng tìm người kể chuyện như họ?”

“Kim Phi từng đánh trận ở Bắc Cương, mấy bài thơ đó cũng là do hắn viết, người dân chỉ cần nghe ngóng một chút là biết được thật giả, ngươi bịa chuyện thế nào được?”, Chu Cẩm Vinh thở dài nói: “Không sợ Đường Tiểu Bắc đào lại chuyện ngươi bịa ra sao?”

“Đây…”

Chu Văn Viên vẫn không dám nói lớn lối, ấp úng một hồi rồi hỏi: “Cha, vậy giờ phải làm sao?”

“Còn có thể làm gì nữa? Ta và ngươi đi gặp Đường Tiểu Bắc để xin lỗi”, Chu Cẩm Vinh bất lực nói.

“Gì cơ, xin lỗi Đường Tiểu Bắc à?”, Chu Văn Viên nhảy dựng lên: “Đường Tiểu Bắc vu khống con như thế, sao con phải xin lỗi cô ta?”

“Đường Tiểu Bắc sỉ nhục ngươi? Ngươi còn dám nói mấy lời đồn về Kim Phi không phải do ngươi truyền ra đấy chứ?”

“Vậy con cũng không thể xin lỗi Đường Tiểu Bắc được”, Chu Văn Viên cau mày nói: “Danh tiếng của con đã bị cô ta hủy hoại, cô ta còn có thể thế nào?”

“Cô ta còn có thể làm thế nào ư?”, Chu Cẩm Vinh đập bàn nói: “Bây giờ Đường Tiểu Bắc chỉ nói đến một mình Chu Văn Viên ngươi, nếu cô ta chĩa mũi giáo vào nhà họ Chu, ngươi nghĩ gia chủ sẽ tha cho ngươi sao?”

Nhà họ Chu cũng xem là môn đệ thư hương, cho dù cuộc sống riêng có nhiều chuyện bê bối thế nào thì danh tiếng bên ngoài vẫn luôn rất tốt.

Gia chủ vốn dĩ đã bất mãn với hai người rồi, nếu Đường Tiểu Bắc lại vì bọn họ mà đổ nước bẩn vào người nhà họ Chu, gia chủ chắc chắn sẽ xử lý họ.

“Cha, hay là chúng ta tìm người xử lý Đường Tiểu Bắc nhỉ?”

Ánh mắt Chu Văn Viên lóe lên tia độc ác, giơ tay lên làm động tác vạch một đường trên cổ.

“Chân ngươi bị người ta đánh gãy ở Quảng Nguyên mà vẫn chưa hiểu sao? Kim Phi có chỗ dựa là Khánh Hoài, là võ tướng đấy, không thiếu người có võ”.

Chu Cẩm Vinh chỉ ước gì có thể bóp chết Chu Văn Viên: “Ngươi có biết hiện giờ tiêu cục Trấn Viễn trong tay Kim Phi mạnh đến mức nào không? Ngươi có biết có bên cạnh Đường Tiểu Bắc có bao nhiêu cựu binh bảo vệ không? Ngươi có biết gần đây Cửu công chúa đã đến làng Tây Hà không? Ngươi có biết ngay cả bệ hạ cũng khen ngợi tài năng văn chương của Kim Phi không?

Hiện giờ Kim Phi đã không còn là Kim Phi ngày xưa nữa, nhà họ Chu muốn động vào hắn sẽ phải tốn rất nhiều công sức, ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi, thành thật đi xin lỗi với ta”.

“Con không đi”, Chu Văn Viên hét lên: “Kim Phi hại con thành tàn phế, bị người ta chế nhạo, người phụ nữ đê tiện Đường Tiểu Bắc lại hại con bị người xem thường, con không quan tâm gì nữa, cho dù có chết con cũng không xin lỗi cô ta”.

“Nếu ngươi không đi thì cút về kinh thành cho ta”, Chu Cẩm Vinh đứng dậy định đi: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi”.

Choang choang...

Phía sau vang lên tiếng đập đồ của Chu Văn Viên.

Chu Cẩm Vinh dừng bước nhưng không quay đầu lại.

Một lúc sau ông ta thở dài rồi đi tiếp.

Lúc trước ở kinh thành, Chu Văn Viên cũng được gọi là tài tử.

Mặc dù đa số đều là mấy lời tâng bốc khách sáo giữa các cậu ấm, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ hắn không phải kẻ ngốc.

Náo loạn một hồi, sau khi trút giận xong, hắn dần bình tĩnh lại.

Hắn biết cha mình nói đúng.

Bây giờ Kim Phi đã trưởng thành, lại dựa vào nhà họ Khánh và Cửu công chúa, nhà họ Chu đã không có khả năng đè bẹp Kim Phi nữa.

Không làm gì được Kim Phi thì phải suy xét đến việc mình có thể chịu được đòn trả thù của đối phương không.

Nhà họ Chu truyền thừa hàng trăm năm, khó trách sẽ làm vài chuyện hèn hạ.

Con người không có mấy ai hoàn hảo, gia tộc khác cũng thế, không nhà nào mà trong sạch hoàn toàn.

Thế nên trên quan trường, không vạch trần khuyết điểm của nhau là quy tắc ngầm.

Nếu không mọi người đều đừng đấu đá, cùng đợi đến lúc bản thân xong đời.

Nhưng Kim Phi thì khác, y lập nghiệp không lâu, không có điểm sơ hở, cũng không quan tâm đến phương diện này.

Thế nên Đường Tiểu Bắc mới ra sức bôi đen Chu Văn Viên, còn Chu Cẩm Vinh chỉ muốn kết thúc chuyện này trong êm đềm.

Đây là người chính trực không sợ người có quyền lực.

Chu Văn Viên đập hỏng hết đồ, sau đó ngồi phịch xuống đất, hai mắt thất thần nhìn trước mặt như kẻ ngốc.

Người hầu cũng không dám đến gần, chỉ đành thần trọng đứng ngoài cửa, không dám thở mạnh.

Đến nửa buổi chiều, cuối cùng Chu Văn Viên hoàn hồn, đứng lên chỉnh sửa quần áo, đi đến hậu viện tìm Chu Cẩm Vinh.

“Cha, con đi gặp Đường Tiểu Bắc để xin lỗi với cha”.

“Cuối cùng con cũng thông suốt rồi”.

Chu Cẩm Vinh vui mừng vỗ vai con trai: “Bây giờ chúng ta đã thất thế, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu”.

“Con hiểu rồi”, Chu Văn Viên khẽ gật đầu.

“Vậy đi thôi”, Chu Cẩm Vinh thở dài, đứng dậy gọi quản gia đến: “Đã chuẩn bị quà mà ta bảo ngươi chuẩn bị chưa?”

Ở thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc rất ngạc nhiên khi nhận được tin cha con nhà họ Chu đến thăm.

Cô ấy đã chuẩn bị hết mấy chiêu đối phó rồi, kết quả chỉ mới dùng đến một chiêu, cha con nhà họ Chu đã nhận thua.

Đường Tiểu Bắc cảm thấy chưa thỏa thích.

Nhưng cô ấy cũng biết lúc nào nên tùy hứng, lúc nào nên thu tay.

Dù sao nhà họ Chu cũng là nhân vật tầm cỡ có thể so với nhà họ Khánh, không đến lúc bất đắc dĩ thì không nên liều với nhà họ Chu.

Mặc dù hơi thất vọng nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn bảo Nguyên Thái Vi dẫn cha con nhà họ Chu vào.

“Đường cô nương, nghe danh đã lâu”.

Chu Cẩm Vinh hạ thấp mình xuống, vừa gặp mặt đã chủ động chào hỏi.

“Chu công tử, đã lâu không gặp, lại muốn bắt cóc ta sao?”

Đường Tiểu Bắc không mấy thân thiện nói: “Nếu Chu công tử nghĩ thế thật thì phải suy nghĩ kỹ càng, e là lần này sẽ không đơn giản là bị què đâu?”

Lúc trước bị bắt cóc trong hầm đã để lại ám ảnh tâm lý cho Đường Tiểu Bắc.

Bây giờ thi thoảng cô ấy vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng.

Mặc dù không thể làm gì nhà họ Chu nhưng nếu cha con nhà họ Chu đã đến đây thì nói vài ba câu cũng được.

Vừa có thể trút hết giận dữ, vừa có thể thể hiện thái độ một chút.

Chân bị khập khiễng là vết sẹo của Chu Văn Viên, vốn dĩ hắn đã bình tĩnh lại rồi nhưng lúc này lại bị chọc giận đến mức thở hổn hển.

Hai tay vô thức siết chặt lại.

Đường Tiểu Bắc cười ẩn ý nhìn Chu Văn Viên, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Xung quanh đã được sắp xếp cựu binh từ trước, chỉ cần Chu Văn Viên có bất kỳ hành động đe dọa nào, các cựu binh sẽ lập tức bắn hắn thành con nhím.

Đến lúc đó là do Chu Văn Viên ra tay trước, nhà họ Chu cũng chẳng nói được gì.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Chương 432: Kẻ thù như vậy mới đáng sợ

Chu Cẩm Vinh sống nửa đời người, rất nhanh đã đoán được Đường Tiểu Bắc cố ý khiêu khích Chu Văn Viên.

"Thật độc ác!"

Chu Cẩm Vinh căng thẳng, sợ con trai mình mắc bẫy, đang định đổi chủ đề thì nhìn thấy Chu Văn Viên chắp tay cúi đầu thật sâu với Đường Tiểu Bắc.

"Đường cô nương, trước đây ta trẻ tuổi dốt nát, bị tiền tài làm mờ mắt, đắc tội với cô nương”.

Chu Văn Viên nói: "Ta tới xin lỗi Đường cô nương, hy vọng cô không so đo tính toán với ta”.

Đường Tiểu Bắc không trả lời, nhưng lông mày hơi nhíu lại.

Cô ấy thực sự không ngờ Chu Văn Viên có thể làm đến mức này.

Ngoài việc quỳ gối, đây là lễ nghi cao nhất ở Đại Khang.

Bình thường, chỉ cần không phải mối thù sinh tử, hai bên đều sẽ nhường một bước.

Nhưng Đường Tiểu Bắc lại không muốn nhường.

Trong thời gian ở thanh lâu, sống trong máu và nước mắt cô ấy đã hiểu được một điều.

Đừng bao giờ được mềm lòng với những người từng bắt nạt mình, nếu dễ dàng tha thứ cho đối phương, họ sẽ cảm thấy cái giá phải trả cho việc phạm sai lầm là rất thấp, cùng lắm sau khi làm sai cứ xin lỗi là được, sau này họ sẽ tiếp tục bắt nạt mình.

"Chu công tử, công tử không nhầm đấy chứ?”

Đường Tiểu Bắc cười khẩy: “Nếu chỉ vì công tử từng bắt cóc ta, liệu hôm nay công tử có đến nhận lỗi không?”

Nhà họ Chu đã đồng ý sẽ không gây khó dễ với thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, còn đồng ý với một loạt điều kiện mà nhà họ Khánh đưa ra, cũng có nghĩa chuyện ban đầu đã kết thúc.

Sau đó, thương hội Kim Xuyên trở nên nổi tiếng ở kinh thành, nhà họ Chu cũng không can thiệp vào, cũng coi như đã thực hiện được cam kết của mình.

Nếu chỉ vì từng bắt cóc Đường Tiểu Bắc, Chu Văn Viên nhất định sẽ không đến xin lỗi.

Nếu gặp nhau trên đường, Chu Văn Viên thậm chí có thể sẽ giễu cợt mấy câu.

Lần này hắn đến xin lỗi hoàn toàn là vì hắn đã vu khống Kim Phi, bị Đường Tiểu Bắc phản đòn.

Nhưng có một số chuyện có thể làm mà không thể nói, hậu quả của việc vu khống quý tộc còn nghiêm trọng hơn việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, sẽ bị tất cả quý tộc căm ghét.

Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ cần trong lòng mọi người hiểu rõ là được, sẽ không thật sự xé rách bộ mặt của đối phương.

Tuy nhiên, dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, phong cách làm việc của Đường Tiểu Bắc đã cứng rắn hơn trước, vả lại cô ấy cũng không khôn lỏi và rộng lượng được như những lão cáo già kia.

Lần này cô ấy thực sự tức giận, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ quy tắc bất thành văn nào.

Hơn nữa cô ấy lại là phụ nữ, cho dù những quý tộc khác biết chuyện này, nhiều nhất cũng sẽ cười nhạo, nếu có ai nói gì thì ngược lại sẽ bị chế giễu vì đi so đo với một cô gái.

"Đường cô nương, thằng bé không biết cách nói chuyện. Cô rộng lượng, đừng như so đo với nó”.

Chu Cẩm Vinh vội vàng cười hòa giải: “Quản gia, mang quà vào…”

“Chờ đã!”, Đường Tiểu Bắc giơ tay nói: “Trước khi sự việc chưa được giải thích rõ ràng, ta không dám nhận quà của hai người đâu”.

Hai bên đều không nghèo nên tặng quà gì không quan trọng, quan trọng là thái độ.

Giống như lúc Đường Tiểu Bắc tặng quà cho quận trưởng Quảng Nguyên, dù chỉ là một rương dây thừng, quận trưởng cũng vui vẻ nhận lấy.

Nếu Đường Tiểu Bắc không nhận quà, tức là cô ấy chưa tha thứ cho Chu Văn Viên.

Chu Văn Viên vẫn còn khom lưng, nhìn chằm chằm xuống đất, gần như sắp phun ra lửa.

Nhưng những gì hắn nói lại vô cùng chân thành: “Lần này ta không đúng, ta đã biết mình sai rồi. Ta hy vọng Đường cô nương giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một lần, cả đời này ta sẽ luôn cảm kích đại ân của cô nương”.

Đường Tiểu Bắc hoàn toàn không bị bộ dạng này của hắn lừa, cô ấy xua tay nói: "Tiểu nữ không có phúc lớn, không nhận được sự cảm kích của công tử, công tử chỉ cần nói thẳng đã sai ở đâu là được rồi”.

Chu Văn Viên nghe vậy cũng biết Đường Tiểu Bắc hôm nay sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, quỳ xuống đất, chạm đầu xuống đất: "Ta bị lợi ích làm mờ mắt, nói năng hồ đồ, làm tổn hại đến thanh danh của tiên sinh, mong cô nương tha thứ!"

Đường Tiểu Bắc vốn tưởng rằng Chu Văn Viên sẽ phải mài giũa một lúc mới chịu thừa nhận sai lầm của mình, kết quả lại chịu thua nhanh như vậy, cô ấy hơi kinh ngạc.

"Đường cô nương, bây giờ cô đã hài lòng chưa?"

Nụ cười trên mặt Chu Cẩm Vinh nhạt dần.

Con trai ông ta bị bắt quỳ trước mặt một người phụ nữ, sắc mặt ông ta rất khó coi.

Hiện giờ Chu Cẩm Vinh nắm giữ rất nhiều tài nguyên của nhà họ Chu ở Giang Nam, ông ta không đến mức thật sự sợ Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, chỉ là ông ta không muốn gây thêm phiền toái mà thôi.

Chu Văn Viên đã quỳ xuống thừa nhận sai lầm của mình, Đường Tiểu Bắc biết dù có ép buộc thế nào cũng không thể làm gì được hắn.

Nếu không, nhà họ Khánh có thể sẽ không tiếp tục ủng hộ cô ấy.

Cô ấy xua tay nói: "Nếu công tử đã nhận ra sai lầm của mình thì chuyện này bỏ qua đi, tiểu nữ không giữ hai vị ở lại ăn cơm nữa!"

"Quấy rầy rồi!"

Chu Cẩm Vinh kéo con trai lên, hai người đang định rời đi thì lại nghe thấy giọng nói của Đường Tiểu Bắc từ phía sau:

"Nghe nói Linh Lung Các có một cô gái tên Tình Nhi, múa rất đẹp. Vốn dĩ ta muốn đến thăm và học hỏi cô ấy, nhưng bây giờ không có cơ hội nữa, thật đáng tiếc”.

Người ngoài nghe thì có vẻ như Đường Tiểu Bắc đang nói chuyện với chính mình, nhưng cha con nhà họ Chu biết rằng Đường Tiểu Bắc đang đe dọa họ.

Có lẽ bởi vì Đường Tiểu Bắc xuất thân trong thanh lâu, sau khi trốn thoát khỏi Quảng Nguyên, Chu Văn Viên trở nên biến thái hơn, mỗi lần vào thanh lâu đều ngược đãi những cô gái chơi đùa cùng mình.

Ở kinh thành hắn đã kiềm chế, nhiều nhất cũng chỉ đánh mắng, nhưng khi đến Giang Nam hắn đã mất kiểm soát.

Tại Linh Lung Các mà hắn thường đến, tất cả các cô gái khi nghe tin Chu Văn Viên đến đều run lẩy bẩy, khi ở bên hắn, họ sẽ hết sức cẩn thận dè dặt, làm bất cứ điều gì cũng sợ chọc giận Chu Văn Viên.

Kết quả vẫn xảy ra chuyện.

Một cô gái tên Tình Nhi đã bị siết cổ đến chết khi phục vụ Chu Văn Viên.

Linh Lung Các cho biết Tình Nhi đột ngột qua đời, nhưng nhiều cô gái và khách ở lại qua đêm đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Những cô nương ở thanh lâu có địa vị thấp kém, nhưng dù sao cũng là mạng người, nếu thật sự bị truy cứu, cũng đủ để Chu Văn Viên đau đầu.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến cuộc chiến tuyên truyền của Đường Tiểu Bắc.

Bây giờ danh tiếng Chu Văn Viên rất tệ, chuyện này nếu bị người kể chuyện vạch trần lần nữa thì hắn sẽ bị sỉ nhục suốt đời.

"Đường cô nương, nhà họ Chu của ta ở Giang Nam cũng có chút cơ nghiệp, cô nương nếu gặp khó khăn gì cứ nói thẳng, giúp được ta nhất định sẽ giúp”.

Chu Cẩm Vinh quay người lại mỉm cười nói.

"Không có gì đặc biệt cần giúp đỡ, chỉ cần đừng ai tiếp tục gây phiền phức sau lưng thì tiểu nữ đã vô cùng cảm kích rồi”.

Đường Tiểu Bắc cười nói: "Xuyên Thục gặp nạn, cần lương thực”.

"Kim tiên sinh và cô nương đúng là những người có tấm lòng nhân hậu, nhất định sẽ có phúc”.

Chu Cẩm Vinh nói: "Đường cô nương yên tâm. Người khác thì ta không dám nói nhưng với cô thì nhà họ Chu nhất định sẽ toàn lực ủng hộ”.

"Cảm ơn Chu lão gia!"

Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu.

Cô ấy không cầu xin nhà họ Chu giúp đỡ, chỉ cần nhà họ Chu không gây chuyện là được.

Tất nhiên, Đường Tiểu Bắc không sợ nhà họ Chu tiếp tục gây rắc rối.

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn các truyền đơn và tờ rơi.

Nếu nhà họ Chu lại gây chuyện, Đường Tiểu Bắc sẽ không chỉ nhắm vào một mình Chu Văn Viên.

"Nên vậy mà!"

Chu Cẩm Vinh cúi đầu chào Đường Tiểu Bắc rồi rời đi cùng Chu Văn Viên.

Những rương lễ vật còn để lại trong sân.

Lễ vật chẳng qua chỉ là một ít bánh ngọt, vải vóc... Đường Tiểu Bắc không thèm nhìn, vẫy tay bảo đưa vào kho.

“Không ngờ Chu công tử này lại có khả năng co duỗi rất tốt”.

Nguyên Thái Vi đứng ở phía sau Đường Tiểu Bắc thấp giọng nói.

"Kẻ thù như vậy mới đáng sợ!"

Đường Tiểu Bắc nhìn về phía cửa thấp giọng nói: "Bảo tiểu đội Chung Minh cử một nhóm người để mắt tới cha con nhà họ Chu!"
Chương 433: Không cần bạc

Những ngày tiếp theo, Đường Tiểu Bắc bận rộn mua lương thực.

Tuy nhiên, tin tức về thảm họa ở Xuyên Thục đã được các thương nhân bán lương thực Giang Nam xác nhận, cho dù nhà họ Chu không gây rối, bọn họ cũng không sẵn lòng bán lương thực cho thương hội Kim Xuyên.

Mọi người đều biết rằng trong năm xảy ra thiên tai, giá lương thực chắc chắn sẽ tăng vọt.

Chỉ cần vận chuyển lương thực đến Xuyên Thục, đợi đến mùa đông lạnh giá là có thể kiếm được rất nhiều tiền, chẳng phải sẽ tốt hơn bán cho thương hội Kim Xuyên sao?

Mấy ngày nay, Đường Tiểu Bắc đã liên tiếp đàm phán với mấy thương nhân buôn lương thực.

Những thương nhân đó thẳng thừng từ chối bán, hoặc tăng giá gấp đôi.

Nếu cộng thêm cước vận chuyển, chi phí lương thực đến Xuyên Thục sẽ quá cao.

Đường Tiểu Bắc đương nhiên không thể đồng ý, hai bên cứ tiếp tục giằng co.

"Nhóm buôn lương thực này thật đáng ghê tởm, người dân vẫn còn nhớ ân tình của Xuyên Thục chúng ta năm đó, vậy mà bọn họ lại muốn phát tài trên thảm họa thiên tai ở Xuyên Thục”.

Trên đường đàm phán trở về, Nguyên Thái Vi rất tức giận.

"Thái Vi, từ xưa tới nay, thương nhân đều sống vì lợi nhuận”.

Đường Tiểu Bắc nói: "Nếu thương hội Kim Xuyên chúng ta không đến đây để kiếm tiền thì sao chúng ta lại rời quê hương đến Giang Nam để nhìn sắc mặt người khác chứ?"

"Tiền mà Thương hội Kim Xuyên chúng ta kiếm được đều sạch sẽ!"

Nguyên Thái Vi tức giận nói: "Nhưng Xuyên Thục đã gặp phải thiên tai. Tiên sinh và phu nhân mua lương thực về để cứu mạng người, còn bọn đang kiếm tiền vô lương tâm”.

“Tướng công kể, người thầy đã dạy huynh ấy từng nói rằng nếu thứ gì đó có lợi nhuận tới 50%, thương nhân sẽ chấp nhận rủi ro vì nó.

Nếu lợi nhuận gấp đôi thì thương nhân dám chà đạp mọi luật lệ trên thế giới vì nó.

Nếu kiếm được gấp ba lần lợi nhuận thì thương nhân sẽ dám phạm bất cứ tội ác nào, thậm chí có thể mạo hiểm đến mức mất đầu”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Đừng bao giờ mong đợi thương nhân nói chuyện đạo đức, họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người dân. Đó là lý do tại sao tướng công thành lập thương hội”.

Trên thực tế, Kim Phi thành lập thương hội để tích lũy của cải và cũng để cướp đoạt.

Chỉ là mục tiêu y chọn là người giàu chứ không phải người nghèo mà thôi.

"Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Nguyên Thái Vi hỏi.

"Nếu họ muốn vận chuyển lương thực đến Xuyên Thục thì cứ để họ vận chuyển. Chúng ta cũng không thể ngăn cản họ”.

Đường Tiểu Bắc suy nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta trưng bày châu Thủy Ngọc đi”.

“Hiện giờ trưng bày có phải là quá vội vàng không?” Nguyên Thái Vi đề nghị: “Hay là chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa”.

"Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta không thể trì hoãn được nữa”. Đường Tiểu Bắc nói: "Ngày mai bắt đầu đi”.

Trọng tâm dư luận gần đây đều nằm ở danh tiếng của Kim Phi, trong khi đó việc tuyên truyền cho châu Thủy Ngọc lại không được tốt cho lắm.

Bây giờ ra mắt không phải là thời điểm tốt nhất.

Nhưng Đường Tiểu Bắc không muốn trì hoãn thêm nữa, nếu châu Thủy Ngọc không thể đổi lương thực từ những người buôn lương thực, cô ấy sẽ cân nhắc đến các quận khác để tìm giải pháp.

“Vậy lát nữa ta sẽ thông báo cho người kể chuyện, bảo họ nhanh chóng quảng bá cho châu Thủy Ngọc trong tối nay nhé?” Nguyên Thái Vi hỏi ý kiến.

"Được”. Đường Tiểu Bắc mỉm cười gật đầu: "À, từ nay trở đi, cô cũng dẫn dắt đội Chung Minh luôn đi”.

Người phụ trách tiểu đội Chung Minh khu vực Giang Nam tên là Lão Thái, từng là nông dân trong làng, lòng trung thành thì không có vấn đề gì, từng quen thuộc địa bàn ở gần khu vực Kim Xuyên, năng lực làm việc cũng khá tốt.

Tuy nhiên, qua những quan sát gần đây, Đường Tiểu Bắc nhận thấy khả năng phát triển địa bàn mới của người này rất hạn chế.

Khi đến Giang Nam, Đường Tiểu Bắc phải nhắc nhở gã thì gã mới biết cách thực hiện.

Nguyên Thái Vi từng đọc sách, biết chủ động suy nghĩ, về cơ bản là người đáng tin cậy, giao đội Chung Minh cho cô ta chỉ huy sẽ hiệu quả hơn.

Nhưng Nguyên Thái Vi lại do dự: “Phu nhân, ta phụ trách tiểu đội Chung Minh thì không thích hợp lắm nhỉ?”

Thương hội, tiêu cục và tiểu đội Chung Minh là ba nhóm người tiêu chuẩn bên ngoài làng Tây Hà.

Mỗi bên thực hiện nhiệm vụ của mình và giám sát lẫn nhau, người lãnh đạo của ba nhóm không có liên kết, chưa từng có tiền lệ một người giữ chức vụ lãnh đạo của hai nhóm cùng một lúc.

"Cực kỳ bình thường, không có gì là không phù hợp”.

Đường Tiểu Bắc nói: "Bên phía Lão Thái, ta sẽ có sắp xếp khác, cô cứ dẫn dắt tiểu đội Chung Minh, trở về ta sẽ giải thích với tướng công”.

“Được rồi,” Nguyên Thái Vi gật đầu: “Ta sẽ dẫn dắt đội Chung Minh trước, đợi tiên sinh cử người tới, ta sẽ giao lại”.

"Giang Nam sầm uất giàu có. Trong tương lai, đây sẽ là một trong những khu vực phát triển chính của thương hội chúng ta. Công tác tình báo rất quan trọng, cô không nên xem nhẹ nó”.

Đường Tiểu Bắc nhắc nhở: “Bên phía nhà họ Chu cũng phải trông chừng cẩn thận”.

"Vâng!" Nguyên Thái Vi gật đầu.

Hai người trò chuyện một lúc rồi trở về phòng.

Đêm đó, người kể chuyện ngừng kể câu chuyện về Kim Phi mà bắt đầu quảng bá cho châu Thủy Ngọc.

Điều khiến Đường Tiểu Bắc hài lòng hơn nữa là Nguyên Thái Vi không chỉ làm truyền bá đơn giản mà còn yêu cầu người kể chuyện nhấn mạnh rằng Châu Thủy Ngọc rất được hoan nghênh ở kinh thành.

Những người có khả năng mua được châu Thủy Ngọc đều là những gia đình giàu có, bọn họ đều có mối liên hệ chặt chẽ với kinh thành, sẽ thường xuyên cử người đi thu thập tin tức bên phía kinh thành.

Trên thực tế, sau khi Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam mấy ngày, rất nhiều gia tộc giàu có ở Giang Nam đều đã nhận được tin tức về Châu Thủy Ngọc.

Chỉ là họ cho rằng đó là thứ đồ chơi hiếm chỉ có ở kinh thành nên không coi trọng lắm.

Không ngờ mới đó đã nghe tinh châu Thủy Ngọc cũng xuất hiện ở quận Ba Lăng.

Nhiều gia đình giàu có lập tức động lòng.

Giang Nam tuy sầm uất nhưng kinh thành mới là trung tâm của Đại Khang.

Hầu hết các gia đình giàu sang có được địa vị hiện tại đều vì tổ tiên của họ đều có quan chức cấp cao.

Hầu như tất cả các gia đình giàu sang đều mơ ước trong nhà có một thêm một quan chức nữa làm việc trong triều đình.

Hàng năm, rất nhiều gia tộc giàu có đều mang theo các loại lễ vật tới kinh thành tìm kiếm cơ hội.

Châu Thủy Ngọc rất được hoan nghênh ở kinh thành, chẳng phải chúng là món quà tuyệt vời nhất sao?

Vì thế ngày hôm sau, không đợi thương hội Kim Xuyên trưng bày châu Thủy Ngọc, rất nhiều gia tộc giàu có đã phái người đến hỏi tin tức.

“Thái Vi cô nương, ta nghe nói thương hội của cô có châu Thủy Ngọc phải không?”

"Đúng vậy, thương hội Kim Xuyên bọn ta có châu Thủy Ngọc, hơn nữa cả nước này cũng chỉ có bọn ta có!"

Nguyên Thái Vi đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo nhân viên hộ tống mở quầy hàng bên cạnh.

Trên quầy hàng có một chiếc bàn gỗ, giữa bàn gỗ có một viên thủy tinh tròn to bằng hạt đậu phộng.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, chiếu sáng những hạt thủy tinh khiến chúng lấp lánh, trong vắt.

Rất nhiều quản gia giàu có đều kinh ngạc kêu lên.

"Thái Vi cô nương, châu Thủy Ngọc này giá bao nhiêu? Nhà họ Trương chúng ta muốn mua nó!"

"Lão Trương, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi không nghe nói thương hội Kim Xuyên ở kinh thành có một phòng đấu giá, đồ tốt đều là bán đấu giá hết cả à?"

"Đúng vậy, Lão Trương, nếu muốn mua thì quay về chuẩn bị tiền đi!"

"Cô Thái Vi, thương hội Kim Xuyên của cô có ý định mở phòng đấu giá ở quận Ba Lăng không?"

"Cô Thái Vi, cuộc đấu giá khi nào sẽ bắt đầu?"

Những quản gia nhà giàu hỏi đủ loại câu hỏi.

"Mọi người đừng vội!"

Nguyên Thái Vi lấy ra một chiếc kèn sắt: “Tiên sinh của bọn ta đã nói, châu Thủy Ngọc này sẽ không bán bằng bạc mà dùng để đổi lương thực, ai muốn mua đều có thể đến thương hội tìm ta hỏi giá. Trước lúc mặt trời lặn hôm nay, ai cung cấp lương thực nhiều nhất thì viên châu Thủy Ngọc này sẽ thuộc về người đó!”
Chương 434: Đổi lương thực

“Thái Vi cô nương, thương hội Kim Xuyên các cô có tất cả mấy viên châu Thủy Ngọc?”

Có quản gia nhà giàu hỏi.

“Thương hội có tất cả bao nhiêu châu Thủy Ngọc, e là chỉ có Kim tiên sinh biết thôi, nhưng ở quận Ba Lăng thì chỉ có một”.

Nguyên Thái Vi nói: “Cho nên mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội, một khi đã bỏ lỡ, sau này dù có bao nhiêu tiền cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được châu Thủy Ngọc”.

Chắc chắn Đường Tiểu Bắc không chỉ đem theo một viên châu Thủy Ngọc đến, nhưng vật này quý hiếm, châu Thủy Ngọc càng ít, giá trị càng cao.

Bỗng dưng lấy một rổ ra thì không còn đáng tiền nữa, ngược lại không chỉ lấy một viên, đồ đổi lại sẽ nhiều.

“Thái Vi cô nương, Thủy Ngọc của các cô từ ở đâu vậy?”, lại có quản gia hỏi.

“Ngài nghĩ một chưởng quầy như ta biết được chuyện này sao?”

Nguyên Thái Vi mỉm cười ngược lại, sau đó nói: “Nhưng Kim tiên sinh nói châu Thủy Ngọc của thương hội Kim Xuyên là thứ tốt nhất trên thế gian, cho dù tặng hay truyền lại cho người nhà thì cũng đều là sản phẩm tuyệt vời”.

Suy nghĩ quan bản vị của Đại Khang vô cùng nghiêm trọng.

Trong mắt rất nhiều người Đại Khang, người kinh doanh dù có nhiều tiền thì địa vị cũng thấp hèn.

Người tri thức đều xem thường thương nhân và thợ thủ công.

Kim Phi là nhà giàu có công tự mình thành lập thương hội và dành cả ngày trong tiệm rèn duy nhất ở Đại Khang.

Những người tri thức khác nghĩ làm quan mới là nghề có tương lai nhất.

Làm quan không chỉ không thiếu tiền mà còn có thể để đời sau hưởng phúc.

Gia tộc giàu có ở Đại Khang hầu như đều có tổ tiên từng làm quan.

Thế nên sự nhiệt tình với châu Thủy Ngọc của các gia tộc giàu có vượt hẳn sự kỳ vọng của Đường Tiểu Bắc và Nguyên Thái Vi.

Cả một ngày lúc nào cũng có gia tộc giàu có đến tìm Nguyên Thái Vi hỏi giá.

Sau một ngày, cuối cùng châu Thủy Ngọc này cũng đã được một gia đình giàu có họ Phùng mua với giá bằng mười tám thuyền lương thực.

Một viên châu thủy tinh có thể đổi được mười tám chuyến lương thực, nếu Kim Phi biết e là sẽ vô cùng vui vẻ.

Đường Tiểu Bắc vừa nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Kim Phi, khóe miệng cũng cong lên.

“Phu nhân, người nhà họ Phùng đến rồi, nói là họ đang rất cần châu Thủy Ngọc, đến thương lượng xem có thể đưa trước cho họ không?”

Nguyên Thái Vi tìm Đường Tiểu Bắc nói: “Họ muốn lấy nhà để thế chấp”.

Theo thỏa thuận, nhà họ Phùng chuẩn bị xong lương thực, thương hội Kim Phi mới đưa châu Thủy Ngọc cho họ.

“Xem ra nhà họ Phùng ngồi không yên nữa rồi”, Đường Tiểu Bắc cười nhạo.

Cô ấy đã xem qua thông tin về nhà họ Phùng.

Hơn tám mươi năm trước, nhà họ Phùng có một Trung Thư Lệnh, nhanh chóng vực dậy.

Dựa vào uy thế của lão tổ, chỉ mất mấy chục năm đã có trong tay mấy vạn hecta đất.

Sau đó Trung Thư Lệnh chết, các đệ tử cũ của ông ta nhớ đến công ơn của Trung Thư Lệnh nên ít nhiều gì cũng vẫn giúp đỡ nhà họ Phùng.

Nhưng thời gian dần trôi, đệ tử của Trung Thư Lệnh cũng dần già và chết đi, đời sau của họ cũng dần không qua lại với nhà họ Phùng nữa.

Mấy năm nay nhà họ Phùng chưa từng có thư sinh nào xuất sắc, chẳng ai làm được huyện lệnh chứ đừng nói là Trung Thư lệnh.

Không có chức quan làm chỗ dựa, họ không thể chống đỡ được cả gia nghiệp to lớn.

Mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu người ghi hận nhà họ Phùng.

Nhà họ Phùng cũng nhận thấy được nguy hiểm, mấy năm nay vẫn luôn bảo người đút lót ở kinh thành, muốn tiêu tiền để mua công danh cho gia chủ.

Nhưng các vị quan cao cấp ở kinh thành nhận tiền cũng nhìn người, gia chủ nhà họ Phùng bận rộn hơn nửa năm ở kinh thành mà vẫn không có tiến triển gì.

Gần đây có cơ hội, trong tay Sứ Bộ còn trống mấy vị trí, nhưng quan viên Sứ Bộ phụ trách việc này lại là người lịch thiệp, nho nhã, không thích những thứ phù phiếm như bạc, chỉ thích các loại bảo vật.

Gia chủ nhà họ Phùng biết được quan viên này tham gia buổi đấu giá, không giành được châu Thủy Ngọc vừa ý bèn phái người đưa tin về, bảo trong nhà tìm ở Giang Nam xem.

Tin tức mới được đưa đến chưa được hai ngày, bên Nguyên Thái Vi đã truyền ra tin tức của châu Thủy Ngọc.

Nhà họ Phùng không thiếu lương thực và tiền, chỉ thiếu một cơ hội.

Bây giờ có cơ hội dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Thế nên họ ra giá cao, cũng rất vội vã.

“Phu nhân, đây là danh sách giấy tờ nhà họ đưa đến”.

Nguyên Thái V lấy một tờ giấy ra: “Người nhà họ Phùng nói, chỉ cần chúng ta đưa châu Thủy Ngọc cho nhà họ Phùng, họ sẽ lập tức đưa giấy tờ nhà để làm thế chấp”.

Trên tờ giấy liệt kê mấy căn nhà và hai cửa hàng ở vị trí khá tốt.

“Bây giờ biết vội rồi ư? Muộn rồi”.

Đường Tiểu Bắc nhìn danh sách, nhưng không nhận lấy: “Nói với nhà họ Phùng, ta chỉ cần lương thực, không có hứng thú với nhà chúng, bao giờ lương thực được đưa đến thì lúc đó mới đưa châu Thủy Ngọc cho họ”.

Đằng sau nhà họ Phùng cũng có một cửa hàng lương thực, trước đó lúc Đường Tiểu Bắc tìm họ thương lượng, không ít lần bị họ làm khó dễ.

“Vâng”, Nguyên Thái Vi cúi người đi ra ngoài.

Nhà họ Phùng nhận được câu trả lời của Nguyên Thái Vi thì vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị lương thực.

Cũng may nhà họ Phùng vốn dĩ làm kinh doanh lương thực, chỉ mất hai ngày mới miễn cưỡng gom đủ lương thực rồi đưa lên thuyền.

Đường Tiểu Bắc phái người đếm số lượng, lại kiểm tra xác nhận lương thực không có vấn đề mới đưa châu Thủy Ngọc cho nhà họ Phùng.

Nhà họ Phùng lập tức phái người đưa châu Thủy Ngọc đến kinh thành.

“Thái Vi, bảo người chuẩn bị vài thứ nến thơm tế lễ, đi ra ngoài thành với ta một chuyến”.

Đường Tiểu Bắc nhìn đoàn thuyền lái đi, thấp giọng nói.

Ở quận Ba Lăng mà gom nhiều lương thực như vậy, Đường Tiểu Bắc đã đủ biết cũng nên đi đến nơi tiếp theo.

Nhưng trước khi đi, Đường Tiểu Bắc còn một chuyện phải làm.

Ba dặm ngoại thành quận Ba Lăng có một sơn cốc nhỏ, là bãi tha ma.

Khi những gia đình giàu có trong thành lỡ tay đánh chết nô lệ của mình, họ đều sẽ đưa đến đây và chôn vào trong một cái hố cạn.

“Cô nương Lung Linh Các được chôn ở đây”.

Một người làm ruộng thấp bé chỉ vào một đống đất trong góc nói.

Tạp dịch cũng không thích bãi tha ma này, bình thường sau khi kéo nô lệ bị đánh chết đến ngoại thành thì sẽ đưa mấy văn tiền cho người làm ruộng ở gần đó để làm giúp.

Nông dân ngoài trồng trọt thì chuyên làm chuyện này.

“Ngươi chắc chắn chứ?”, Thái Nguyên Vi hỏi.

“Đương nhiên là chắc chắn, năm nay có hai cô nương ở Lung Linh Các, người trước đó là Xuân Thượng”, người nông dân nói: “Cô nương chắc là đã bị bóp cổ chết, trên cổ vẫn còn dấu tay, ta nói đúng không?”

“Được rồi, ngươi đi đi”.

Nguyên Thái Vi thấy người nông dân nói giống như những gì đã điều tra thì đưa cho ông ta vài văn tiền rồi bảo ông ta đi.

“Để tiền giấy lại, các ngươi cũng đi đi”.

Đường Tiểu Bắc nhận lấy giỏ nến thơm, xua tay nói.

Nguyên Thái Vi dẫn người của thương hội rời đi, nhưng A Lan lại ở lại.

Đường Tiểu Bắc lấy nến thơm từ trong giỏ ra, lấy lửa châm lên rồi đặt trên đống đất.

Đống đất rất nhỏ, cao chưa đến nửa mét, e là chưa đến ba năm sẽ bị nước mưa làm cho biến thành đất bằng.

Cũng có khả năng sẽ có người đào nơi này lên, sau đó lại chôn một người đáng thương khác vào.

Từ sau khi biết được tin cô nương này bị Chu Văn Viên bóp chết, Đường Tiểu Bắc cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là vì cô ấy cũng từng sống ở thanh lâu, cũng có lẽ cô ấy lợi dụng cô nương này để đe dọa Chu Văn Viên.

Thế nên Đường Tiểu Bắc quyết định đến bái lễ cô nương này trước khi rời khỏi quận Ba Lăng.

Cũng không nói gì cả, chỉ ngồi xổm trước đống đất đó, lặng lẽ đợi hương cháy hết mới đứng dậy.

“Tình Nhi cô nương, cô hãy đợi thêm một chút, sớm muộn gì cũng có ngày ta trả thù cho cô”.
Chương 435: Đột nhiên mưa gió

Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Bắc ngồi thuyền buôn rời khỏi quận Ba Lăng, đi đến tòa thành tiếp theo.

Ở tòa thành này, cô ấy sẽ bán đấu giá một viên châu Thủy Ngọc, đổi lấy một lô lương thực.

Đường Tiểu Bắc đang thu thập lương thực ở nhiều nơi ở Giang Nam, cách đó hàng ngàn dặm ở Kim Xuyên, đại hội thể thao cũng đang diễn ra sôi nổi.

Ba hạng mục việt dã hạng nặng, chạy ngắn và bắn nỏ tay đều ổn, tốc độ tuyển chọn rất nhanh, nhưng tuyển chọn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, quả thực rất mất thời gian.

Đặc biệt là xe bắn đá, sau mỗi lần kích hoạt, đều phải điều chỉnh lại.

Phần thưởng Kim Phi đặt ra hấp dẫn đến mức gần như tất cả công nhân nữ trong xưởng dệt đều đăng ký tham gia, phải mất hơn mười ngày mới xác định được top mười.

Hôm nay là trận chung kết đại hội thể thao xưởng dệt làng Tây Hà lần thứ nhất.

Trải qua một ngày tranh tài, cuối cùng đã phân được thắng bại.

Tất nhiên Kim Phi sẽ không nuốt lời, thực hiện lời hứa ngay tại chỗ, trao giải cho người chiến thắng, đồng thời tuyên bố mùa xuân sang năm sẽ tổ chức đại hội thể thao tiếp, khích lệ nữ công nhân tiếp tục cố gắng.

Dưới sự kích thích của tiền bạc, không cần Kim Phi khích lệ, rất nhiều nữ công nhân bắt đầu luyện tập.

Đây chính là hiệu quả mà Kim Phi muốn.

Sau một thời gian, Kim Phi không chỉ dành thời gian ở xưởng thủy tinh mà còn làm việc trong phòng thí nghiệm, đồng thời bắt đầu viết sách dạy học tiểu học.

Một ngày, Kim Phi đang vùi đầu mài tròng kính, Quan Hạ Nhi chạy vào phòng thí nghiệm.

“Tướng công, Tiểu Ngọc tìm chàng!”

“Tiểu Ngọc?”

Kim Phi hơi nhíu mày.

Sau khi Tiểu Ngọc thành lập lữ đoàn nữ, cô ta lại tập trung vào công việc tình báo, gần đây cô ta không ở trong làng, ngay cả Kim Phi cũng không biết cô ta đi đâu.

Bây giờ đột nhiên quay lại, nhất định là có chuyện lớn.

Quả nhiên, Tiểu Ngọc vừa nhìn thấy Kim Phi, đã nói: “Tiên sinh, xảy ra chuyện, gần đây không biết ai đang tung tin đồn khắp nơi, nói Cửu công chúa ở kinh thành có tác phong thối nát, nên mới không chịu xuất giá.

Tin đồn còn nói Cửu công chúa cấu kết với tiên sinh, nên mới đặc biệt đi đường vòng tới làng Tây Hà chúng ta”.

“Nói bậy, trước kia tướng công và Cửu công chúa không quen biết, sau khi Cửu công chúa tới làng Tây Hà mới gặp tướng công, những người khác cũng có mặt ở đó, sao có thể đồn thổi lung tung?”

Kim Phi còn chưa nói gì, Quan Hạ Nhi đã bênh vực y: “Đây không phải là hại người sao? Tin đồn về công chúa có thể tùy tiện loan truyền à?”

“Hạ Nhi, bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, tin đồn bắt đầu xuất hiện rất khó chặn lại, một khi tin đồn xuất hiện thì rất khó giải thích rõ ràng”.

Kim Phi bất đắc dĩ nói.

So với danh tiếng của y và Cửu công chúa, uy càng lo lắng về ý đồ của người tung tin đồn.

“Có tra được tin đồn bắt đầu từ đâu không?” Kim Phi hỏi.

“Đang tra, nhưng tạm thời không có manh mối, hình như chỉ trong một đêm nó đã lan rộng ra nhiều nơi”. Tiểu Ngọc đáp.

“Đảng Hạng và Thổ Phiên bên kia có phản ứng gì không?”

“Không biết, tạm thời không thấy có tin tức gì truyền về”. Tiểu Ngọc lắc đầu.

Kim Phi đi qua đi lại, suy nghĩ khả năng trong đó.

Tiếng gõ cửa truyền tới.

Quan Hạ Nhi mở cửa phòng, thấy Đại Lưu đứng ở cửa cầm một phong thư.

“Phu nhân, thư của Tây Xuyên”.

Đại Lưu đưa phong thư cho Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi nhận lấy, đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhìn dòng chữ bên trên phong thư, biết đó là của Cửu công chúa.

Mở ra đọc được vài dòng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Tướng công, sao vậy?” Quan Hạ Nhi đợi Kim Phi đọc xong, vội vàng hỏi.

“Cửu công chúa viết thư nói rằng, Thổ Phiên không đồng ý kết thân, còn nói rằng Đại Khang gả một công chúa không còn trong sạch đến là xúc phạm Thổ Phiên!”

Kim Phi nói: “Người Thổ Phiên lấy cớ này để yêu cầu Đại Khang cắt Tây Xuyên và các quận huyện thuộc Tây Xuyên, nếu không sẽ phái binh tấn công Đại Khang!”

“Cái gì?” Quan Hạ Nhi kêu lên.

Mặc dù cô không hiểu rõ tình hình thiên hạ, nhưng biết Đại Khang muốn chống lại Đảng Hạng và Khiết Đan đã rất khó khăn, nếu thêm Thổ Phiên hung hãn…

Hậu quả không tưởng tượng nổi.

Kim Phi cất thư, thở dài: “Chiêu này của người Đảng Hạng thật độc ác!”

“Tiên sinh cảm thấy là người Đảng Hạng tung tin đồn?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Cửu công chúa kết thân là vì muốn lôi kéo Thổ Phiên đối phó với Đảng Hạng, phá hỏng kết thân thì bên có lợi nhất chính là bọn họ, nên bọn họ có hiềm nghi lớn nhất”.

Kim Phi nói: “Đương nhiên cũng có thể là Thổ Phiên, nhưng những năm qua các bộ tộc Thổ Phiên vẫn luôn đấu đá lẫn nhau, hẳn không có thời gian để nằm vùng nhiều ở Đại Khang như vậy, nên ta thấy khả năng là người Đảng Hạng ra tay lớn hơn.

Còn một trường hợp xấu nhất chính là Đảng Hạng và Thổ Phiên liên thủ”.

“Đảng Hạng và Thổ Phiên không phải luôn chiến tranh sao?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn”. Kim Phi nói: “Hơn nữa bây giờ, Phùng Thánh chạy trốn tới Thổ Phiên, đừng quên ông ta đã sớm câu kết với người Đảng Hạng”.

“Nếu điều này xảy ra chính là tai họa của Đại Khang!” Trong lòng Tiểu Ngọc cũng cảm thấy nặng nề.

“Tướng công, chúng ta nên làm gì?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Để ta suy nghĩ!”

Kim Phi hơi bối rối.

Đây cũng là lần đầu tiên y gặp phải tình huống liên quan đến đấu tranh chính trị ở ba nước như vậy.

Một lúc sau, Kim Phi chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Tiểu Ngọc, thông báo bên tiêu cục, dùng tốc độ nhanh nhất đưa một lô cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đến Tây Xuyên”.

Lúc trước Khánh Hâm Nghiêu đồng ý cho Kim Phi quyền làm muối, quyền bán muối ở Quảng Nguyên, điều kiện chính là Kim Phi cung cấp vũ khí cho gã.

Trước đó đã đưa qua hai lô, nhưng số lượng đều không quá nhiều, đối với việc canh phòng một tòa thành Tây Xuyên thì căn bản không đủ.

“Được!”

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín sẽ sớm điều động về canh giữ cửa thành, thông báo cho Lương huynh tạm dừng trấn áp thổ phỉ, mau chóng quay về”.

Kim Phi tiếp tục nói: “Ngoài ra, thông báo bên thương hội, gần đây không tiếp tục phát triển thị trường mới, tận lực rút một số nhân viên hộ tống về.

Còn bên núi Miêu Miêu, yêu cầu Lão Trịnh tăng nhanh tốc độ huấn luyện tân binh, chuẩn bị chiến tranh!”

“Vâng!” Tiểu Ngọc hỏi: “Tiên sinh, còn có chuyện gì không?”

“Tạm thời chỉ có vậy,” Kim Phi nói: “Ngươi đi làm việc trước đi”.

“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Quan Hạ Nhi và Kim Phi.

“Hạ Nhi, nàng cũng trở về thu dọn chút đồ đạc, sáng mai ta sẽ đưa nàng và Tiểu Nga ra bến tàu, hai người đi tới Giang Nam tìm Tiểu Bắc đi”. Kim Phi nói.

“Tướng công, chàng cũng đi sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Làng Tây Hà là một gian hàng lớn như vậy, sao ta có thể rời đi?” Kim Phi bất lực nói.

“Tướng công không đi, ta cũng không đi”. Quan Hạ Nhi nắm lấy cánh tay Kim Phi: “Tướng công, chàng đừng đuổi ta đi được không?”

“Sao nàng lại nói kiểu ấm ức vậy, cũng có phải là bỏ nàng đâu?” Kim Phi cười nói.

“Ta mặc kệ, ta không đi Giang Nam”.

Quan Hạ Nhi luôn luôn nghe lời, lúc này lại ôm chặt eo Kim Phi: “Tướng công đi đâu, ta đi đó”.

“Được rồi”. Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi.

Người Thổ Phiên không thể từ bỏ thành Tây Xuyên chạy thẳng tới một nơi xa xôi hẻo lánh như Quảng Nguyên.

Khi người Thổ Phiên thật sự đánh tới, chắc y sẽ có thời gian rút lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK