Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681: Bỏ chạy?

Sương Nhi chun mũi, coi như đã đáp lại cận vệ, rồi sau đó cô ta mới tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía có tiếng nổ.

Nhưng cô ta chỉ nhìn thấy tảng đá lớn.

Kim Phi thấy Sương Nhi như thế, thì y quay đầu nói với Giang Văn Văn: “Văn Văn, ngươi có gương không?”

Theo công nghệ của xưởng thủy tinh dần dần phát triển, các sản phẩm liên quan càng lúc càng nhiều, cũng càng ngày càng thông dụng.

Trong đó, gương nhỏ có thể mang theo bên người là một trong những sản phẩm được phụ nữ ưa chuộng nhất, rất nhiều nữ nhân viên hộ tống đều mang một chiếc tùy thân.

Giang Văn Văn cũng không phải là một ngoại lệ, cô ấy vội vàng lấy một chiếc gương nhỏ cất trong ngực áo đưa cho Kim Phi.

Kim Phi lấy chiếc gương soi vào tảng đã, nhắm chính xác vào vị trí Băng Nhi đang ẩn núp.

Bây giờ đã không còn nhân viên hộ tống nào còn sống, kẻ địch vẫn đang ném lựu đạn, như vậy đối tượng mà bọn chúng đang nhắm vào chỉ có thể là Băng Nhi.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Kim Phi vừa dùng gương soi ra, thì nhìn thấy có một quả lựu đạn rơi xuống chỗ cách tảng đá mà Băng Nhi đang ẩn núp không xa.

Vừa rồi chắc hẳn Băng Nhi muốn lao ra từ đằng sau tảng đá thì nhìn thấy quả lựu đạn này, cô ta lập tức nằm sấp xuống đất, hai tay ôm đầu, cuộn tròn cơ thể hết cỡ.

May mà tảng đá mà Băng Nhi đang ẩn thân này khá xa so với góc của bọn tử sĩ, tuy bọn chúng có để ném lựu đạn sang đây, nhưng không còn chính xác như trước nữa, hơn nữa Băng Nhi có phản ứng nhanh chóng, tư thế ứng đối cũng cực kỳ tiêu chuẩn, còn có tảng đá lớn giúp ngăn trở phần nào, cho nên cô ta mới không bị thương.

Đợi đến khi không còn tiếng lựu đạn nổ ầm ầm nữa, Băng Nhi nhanh chóng trồi lên, cô ta lắc đầu rũ hết đất đá trên người, chuẩn bị lui lại lần thứ hai.

Nhưng đúng lúc này, lại có một quả lựu đạn bay đến, rơi vào khu đất cách tảng đá không xa.

Băng Nhi chỉ có thể bổ nhào xuống đất.

Kim Phi phát hiện bọn tử sĩ ném lựu đạn càng lúc càng chuẩn, y không khỏi lo lắng.

Phó đội trưởng đội cận vệ ngồi xổm bên cạnh Kim Phi, cũng nhìn thấy tình cảnh của Băng Nhi qua gương.

Do dự một chút, anh ta nói: “Tiên sinh, bọn khốn này trút cơn tức giận lên người Băng Nhi cô nương, ta mang các huynh đệ đến cứu cô ta nhé?”

Sương Nhi nghe thế thì vội vàng nhìn Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhưng cuối cùng cô ta lại im lặng.

Cô ta biết rằng, bây giờ hành động sáng suốt nhất là cô ta chủ động mở lời, bảo Kim Phi không cần cứu Băng Nhi, chỉ cần ở yên tại đây chờ người tới cứu.

Nhưng quan hệ giữa cô ta và Băng Nhi cũng giống như Khánh Mộ Lam và A Mai, tên là chủ tớ, nhưng thực tế lại thân thiết như tỷ muội.

Cô ta thật sự không thể can ngăn Kim Phi cứu viện.

Tương tự, nếu cô ta muốn chủ động yêu cầu Kim Phi đi cứu Băng Nhi thì cũng không hợp lý, thế nên cô ta không nói gì cả, để Kim Phi quyết định.

Thật ra lúc nãy Kim Phi đã nghĩ đến vấn đề này rồi.

Y tin rằng người trên núi Thiết Quán và người trong làng đều đã thấy được mũi tên lệnh, chỉ cần cố gắng kéo dài thêm một chút là sẽ có người đến tiếp viện, đến lúc đó, kẻ địch mà không nhanh chân chạy đi thì chỉ còn con đường chết.

Bây giờ y đã được an toàn, kiên trì thêm một lúc cho tới khi có người đến cứu hẳn là không khó, nhưng vấn đề là, Băng Nhi có thể chờ được đến lúc đó không?

Tuy rằng cô ta đang núp ở bên cạnh chỗ kẻ địch ném lựu đạn, nhưng chắc hẳn đối phương có luyện tập cách ném lựu đạn rồi, chúng ném hai quả lựu đạn, một trước một sau, khoảng cách giữa lựu đạn và Băng Nhi đang càng lúc càng gần, e rằng chỉ thêm vài quả nữa là Băng Nhi sẽ bị thương.

Nghĩ đến đây, Kim Phi gật đầu, nói: “Các ngươi phải cẩn thận! Hãy nhớ, các ngươi không cần giết chết hay bắt sống kẻ địch, mà chỉ cần ngăn cản bọn chúng ném lựu đạn tổn thương Băng Nhi cô nương là được!”

“Dạ!”

Phó đội trưởng gật đầu: “Tiểu đội 1 ở lại bảo vệ tiên sinh, các huynh đệ tiểu đội 2 đi theo ta cứu Băng Nhi cô nương!”

“Vâng!”

Các cận vệ nhanh chóng bắt đầu hành động.

Tiểu đội 1 sáp lại gần quây quanh ba người Kim Phi, công chúa Lộ Khiết, Sương Nhi vào trong, tiểu đội 2 thì nhanh chóng tập hợp tảng đá bên cạnh, chuẩn bị tìm cách cứu Băng Nhi.

“Cảm ơn Kim tiên sinh!”

Lúc này tất cả mọi người ngồi xổm phía sau tảng đá, công chúa Lộ Khiết chắp tay về phía Kim Phi.

Người luôn thấy Kim Phi khó chịu như Sương Nhi, lại quỳ xuống dập đầu với Kim Phi luôn.

Nếu nói công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi tình như tỷ muội, thì Sương Nhi và Băng Nhi đã huấn luyện từ nhỏ, họ đã cùng nhau vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, cảm tình thân thiết hơn hẳn tỷ muội ruột thịt.

Kim Phi đồng ý mạo hiểm cứu Băng Nhi khiến Sương Nhi cảm kích vô cùng!

“Mau đứng lên, mau đứng lên!”

Kim Phi ra hiệu cho Giang Văn Văn đỡ Sương Nhi lên, y xua tay nói: “Nếu không nhờ Băng Nhi cô nương, giờ người bị ném lựu đạn chính là chúng ta, về tình về lý, thì chúng ta đều nên cứu cô ta!”

“Từ lâu ta đã từng nghe nói tiêu cục Trấn Viễn chưa bao giờ bỏ rơi bất kỳ chiến hữu nào, cuối cùng hôm nay cũng được chứng kiến!” Công chúa Lộ Khiết cảm khái, nói: “Chẳng trách mỗi nhân viên hộ tống ở tiêu cục Trấn Viễn đều một lòng liều mình vào sinh ra tử vì tiên sinh!”

“Chính xác, tín niệm của tiêu cục Trấn Viễn bọn ta chính là không rời không bỏ, bọn ta sẽ không bao giờ bỏ rơi người bạn chiến đấu của mình!”

Giang Văn Văn tự hào nói, rồi cô ấy nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, giờ chúng ta làm gì đây?”

“Các ngươi chuẩn bị những cây nỏ của mình cho kỹ, sau này có cơ hội thì hỗ trợ áp chế địch!” Kim Phi trả lời.

“Vâng!”

Giang Văn Văn đáp ứng, cô ấy mang các nhân viên hộ tống của mình, nằm bò di chuyển về phía tảng đá.

Tiểu đội 2 của đội thân vệ có mười người, thêm cả phó đội trưởng nữa, là tổng cộng mười một người.

Bọn họ chia làm hai nhóm, nhóm cận vệ đi trước kéo giáp bên dưới, khom lưng từ sau tảng đá đi ra, nhóm thứ hai thì cầm súng kíp, núp sau các đồng đội phía trước đi ra theo.

Cận vệ đi trước trang bị áo giáp toàn thân, chỉ cần bảo vệ cổ thì kẻ địch rất khó bắn tên trúng bọn họ.

Sau khi đi từ sau tảng đá ra, ngoại trừ hai cận vệ đi đầu, thì những người khác đều lấy súng kíp ra, nhắm về phương hướng đại khái có kẻ địch rồi nã súng.

Tuy bọn họ chỉ biết vị trí đại khái của kẻ địch, không có cách nào bắn chính xác được, nhưng cát sát mà súng kíp bắn ra có hình cái loa, khoảng cách càng xa thì diện tích sát thương càng lớn.

Hai tử sĩ xui xẻo đang nấp trên cây bị cát sắt bắn trúng.

May mà khoảng cách khá xa, bị cát sắt văng trúng cũng không chết ngay, hơn nữa bọn chúng đã chịu huấn luyện tàn khốc, cho nên cả hai đều không kêu đau, thậm chí chúng còn không thèm liếc mắt xem vị trí bị cát sắt đánh trúng.

Nhưng bọn chúng không ra tiếng không có nghĩa là đã an toàn.

Chúng đều ẩn nấp nhờ cây cối và bụi cỏ, các cận vệ đã bắn rụng rất nhiều cành cây, bụi cỏ, làm cho những chỗ ẩn náu của chúng có nguy cơ bị bại lộ.

Chiếp chiếp chiếp!

Một tử sĩ bị thương trong số chúng phát ra tiếng ám hiệu chim kêu, hỏi lão đại xem có lui lại hay không.

Mũi tên lệnh của nhân viên hộ tống đã được bắn một thời gian không ngắn, nếu không lui lại, tiếp viện của đối phương đến, lúc đó bọn họ sẽ khó mà rút lui.

Nhưng tử sĩ này hỏi hai lần, đều không được bất kỳ phản hồi nào.

“Chết tiệt, chẳng lẽ tên này chạy rồi?” Tử sĩ thầm nghĩ.

Nhưng sau đó hắn ra đã bỏ ý nghĩ này.

Bởi vì những tử sĩ được chọn trong kế hoạch này đều là những người đã trải qua rất nhiều đợt kiểm tra nghiêm khắc, không chỉ thân thủ tốt, mà còn am hiểu việc vượt núi băng rừng và ẩn núp trong cây cối.

Hơn nữa còn có một điều quan trọng nhất, đó là lần này tất cả các tử sĩ đều có người nhà, hơn nữa rất coi trọng người nhà.

Hiện tại người nhà của họ đều đã bị bọn quý tộc khống chế, không có người dám phản bội.

“Chẳng lẽ lão đại bị bắn chết rồi?”

Tử sĩ lại đoán.
Chương 1682: Bắt được một tên

Không chỉ tên tử sĩ này cảm thấy rằng lão đại có bọn họ đã bị đánh chết rồi, mà những tử sĩ khác nghe thấy lão đại không có ám hiệu trả lời, cũng nghi ngờ lão đại có phải là vừa mới bị súng kíp bắn chết rồi không.

Hơn nữa, đội cận vệ càng lúc càng gần, mặc dù các tử sĩ đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lúc này cũng hơi hoảng sợ.

Hai tử sĩ gần nhất với đội cận vệ, lớp ngụy trang của họ đã bị hư hạt rất nghiêm trọng.

Thấy các cận vệ vừa đi vừa đổ đầy thuốc súng và cát sắt, nhịp tim của họ không khỏi tăng nhanh.

Dựa theo tốc độ hiện tại của cận vệ, đợi khi họ nạp đầy thuốc súng và cát sắt thì cũng đã gần đến được nơi ẩn náu của mình.

Vừa rồi khoảng cách khá xa, cát sắt làm bị thượng bọn họ, nếu đến bên cạnh nổ súng, cho dù bọn họ không bị giết chết tại chỗ cũng sẽ bị thương nặng.

Nếu phục kích Kim Phi ở gần doanh trại của Kim Phi, nếu như bị thương nặng và bị bắt được, kết quả chắc chắn sẽ thảm hại hơn nhiều so với việc bị đánh chết.

Nhận thấy đội cận vệ sắp nạp đầy thuốc súng và cát sắt, hai cận vệ cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nhảy lên khỏi mặt đất và chạy thẳng về phía cánh rừng, cố gắng trốn thoát trước khi cận vệ đến gần.

"Chỉ chờ các ngươi đó!"

Hai cận vệ đi trước đầu tiên đồng thời ngồi xổm xuống và giơ súng kíp trong tay lên.

Lượt bắn vừa rồi, súng kíp của họ không kích phát, bây giờ không cần nạp thuốc nổ.

Đầu tiên, bọn họ đi trước làm lá chắn con người, hai tay và cánh tay phải bảo vệ các điểm trọng yếu ở cổ và mặt.

Thứ hai là trước khi hành động phó đội trưởng đã đặc biệt căn dặn bọn họ, bảo hai người họ không được tham gia vào lượt bắn một, đề phòng có người muốn bỏ chạy sau lượt bắn một, bọn họ không kịp thời cản trở được.

Không ngờ phó đội trưởng lại nói đúng.

Nếu như tử sĩ tiếp tục ẩn nấp, các cận vệ vẫn thực sự không thể phát hiện ra bọn họ được, nhưng bây giờ bọn họ xông ra ngoài, thì đã trở thành mục tiêu sống.

Sau khi hai người ngồi xổm xuống, gần như đã đồng thời bóp cò.

Hai tử sĩ nghe thấy tiếng súng vô thức muốn né tránh, nhưng phạm vi sát thương của súng kíp quá lớn, bọn họ căn bản không thể né tránh được.

Hai người đều bị bắn trúng, loạng choạng ngã nhào xuống đất, không biết sống hay chết.

Các tử sĩ còn lại nhìn thấy số phận của đồng đội, có thêm hai người nữa không thể chịu đựng được, ném lựu đạn về phía đội cận vệ.

"Cẩn thận có lựu đạn!"

Phó đội trưởng cận vệ lớn tiếng hét lên.

Tình huống mà anh ta lo lắng nhất đã xảy ra.

Cận vệ đều mặc áo giáp, nỏ cầm tay thông thường căn bản không thể xuyên thủng được, nhưng áo giáp lại không thể ngăn được lựu đạn.

Các khe hở của áo giáp quá nhiều, đặc biệt là mặt nạ, để đảm bảo tầm mắt, mặt nạ đều là lưới sắt.

Loại mặt nạ này có thể chặn được mũi tên ở mức độ nhất định, nhưng không thể ngăn chặn được lượng cát sắt khổng lồ chứa đầy trong lựu đạn.

Nhưng các cận vệ cũng có cách đối phó với lựu đạn.

Chỉ thấy các cận vệ đồng loạt bước sang bên trái mấy bước sau đó ngã xuống đất, cuộn tròn hai tay ôm lấy đầu, dùng dùng cơ thể nhỏ nhất để đối phó với vụ nổ.

Lựu đạn bỏ túi rơi xuống vị trí phía trước bọn họ sau đó phát nổ.

Lúc này, từ hướng núi Thiết Quán đã truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc, các tử sĩ biết quân cứu viện của Kim Phi đã đến, nếu như bọn họ không rời đi thực sự sẽ không thể đi được nữa!

Đây chính là cơ hội cuối cùng để họ rời đi!

Kết quả là tất cả các tử sĩ đều không đồng loạt lao ra ngoài, chạy về phía khu rừng phía sau.

Lúc này, các cận vệ vẫn đang nằm trên mặt đất.

Phát hiện tử sĩ chạy trốn, các cận vệ không truy đuổi ngay lập tức mà nhanh chóng cất súng kíp đi, lấy nỏ cầm tay ở bên hông ra, mỗi người hướng vào lưng của tử sĩ bóp cò.

Đáng tiếc, kinh nghiệm của đám tử sĩ quá phong phú, khi chạy trốn đều chạy theo hình chữ Z, các cận vệ không có ai bắn trúng, chỉ có thể lấy súng kíp ra tiếp tục nạp thuốc súng và cát sắt vào.

Đợi khi bọn họ đều nạp xong, đám tử sĩ đã chạy xa rồi.

Ngay khi phó đội trưởng đội cận vệ đang do dự có nên đuổi theo hay không thì bất ngờ nhìn thấy Băng Nhi xuất hiện từ tảng đá nơi cô ấy ẩn náu ra, đuổi theo hướng một người tử sĩ.

"Cô ấy không trốn cẩn thận đi, chạy ra làm gì chứ?"

Phó đội trưởng tức giận giậm chân.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ Băng Nhi, bây giờ tử sĩ đã bị dọa sợ bỏ chạy, Băng Nhi cũng đã an toàn, ai biết cô ấy lại chạy ra ngoài.

Đằng sau tảng đá nơi đám người Kim Phi ẩn náu, có một nhân viên hộ tống tìm được một khe nứt, có thể quan sát ra bên ngoài.

Nhân viên hộ tống này đang ngồi xổm sau khe nứt, vừa quan sát vừa báo cáo tình hình cho Kim Phi.

"Kẻ địch đã bỏ chạy rồi…. Nhóm người đội trưởng đã bắn tên…. Nhưng không bắn trúng…. Ôi trời, tại sao Băng Nhi cô nương lại đuổi theo ra ngoài chứ?"

"Cái gì? Băng Nhi đuổi theo ra ngoài sao?" Kim Phi nghe vậy, kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: "Cô mau gọi cô ta quay lại đi!"

Ai ngờ công chúa Lộ Khiết không những không gọi Băng Nhi, mà còn quay lại nói với Sương Nhi: "Ngươi nhanh đi giúp đỡ Băng Nhi đi, hai người các ngươi ít nhất cũng phải bắt được một người còn sống về!"

Kim Phi nghe công chúa Lộ Khiết nói như vậy, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Đứng ở góc độ của người bên cạnh, hôm nay có quá nhiều sự trùng hợp với công chúa Lộ Khiết, công chúa Lộ Khiết khó có thể giải thích rõ được, cho nên cô ấy nhất định phải bắt được ít nhất một người sống về để chứng minh sự trong sạch của mình.

Sợ rằng Băng Nhi cũng vì nghĩ đến như vậy, cho nên mới đuổi theo tử sĩ.

Sương Nhi cũng nghĩ đến điều này, nhưng cô ta lại lo lắng cho công chúa Lộ Khiết: "Ta cũng đi rồi, điện hạ sẽ làm như thế nào?"

"Ta và tiên sinh đợi ở đây, có gì phải lo lắng chứ!" Công chúa Lộ Khiết thúc giục nói: "Nhanh lên đi, nếu không thì không đuổi kịp đâu!"

"Tiên sinh, điện hạ nhà ta nhờ ngài giúp đỡ!"

Sương Nhi chắp tay với Kim Phi, sau đó bay từ phía sau tảng đá ra, bay về phía Băng Nhi vừa rời đi.

Phó đội trưởng nhìn thấy Sương Nhi, sau đó quay đầu lại nhìn vị trí tảng đá Kim Phi đang ẩn náu, nhất thời không biết nên làm như thế nào, quay đầu lại hét lên: "Tiên sinh, có đuổi theo hay không!"

Lúc này tiếng vó ngựa từ hướng núi Thiết Quán vang lên như sấm đánh, nhiều nhất là ba phút nữa, đại quân núi Thiết Quán sẽ chạy đến nơi.

Kết quả Kim Phi hét lớn lên: "Đuổi theo!"

"Vâng!"

Phó đội trưởng trả lời, sau đó ra lệnh: "A Tuyền, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải!"

Hai cận vệ lần lượt lao vào trong cánh rừng.

Về phía núi Thiết Quán, Tả Phi Phi dẫn đầu lao từ chân núi ra.

Phía sau cô ấy, các nhân viên hộ tống cưỡi ngựa đi từ chân núi ra như nước chảy, hơn một nửa số nhân viên hộ tống không mặc áo giáp, thậm chí còn có một số còn không đi giày, có lẽ là nhân viên hộ tống đang nghỉ phép luôn phiên, nhìn thấy mũi tên lệnh lập tức cưỡi ngựa đi tới.

"Phi Phi, ta ở đây!"

Kim Phi giơ tay ra hiệu với Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi nhìn thấy Kim Phi vẫn bình an vô sự, trái tim đang lo lắng của cô ấy cuối cùng cũng rơi xuống.

Chỉ cần Kim Phi không có chuyện gì, những thứ khác đều dễ nói!

Lúc này các cận vệ vừa mới chạy tới bên bìa rừng, Tả Phi Phi quay người lại, hét lớn lên về phía sau: "Niệu Niệu, người dẫn người cùng ta đi bảo vệ tiên sinh, A Kiệt ngươi dẫn người đi giúp bọn họ bắt kẻ xấu!"

"Vâng!"

Một nhân viên hộ tống và một nữ công nhân đồng thời trả lời tuân lệnh.

Nữ công nhân giơ tay vẫy tay ra hiệu, dẫn người về phía tảng đá nơi Kim Phi đang ẩn náu, nhân viên hộ tống dẫn người của mình đi về phía rừng cây.

Tả Phi Phi tự mình nhảy xuống ngựa, sải bước đi về phía Kim Phi.

Ngay khi cô ấy sắp đi đến phía tảng đá lớn, Tả Phi Phi đột nhiên nhìn thấy một mũi tên bay từ phía rừng cây sau lưng Kim Phi ra, lao thẳng vào đầu Kim Phi!
Chương 1683: Trúng mũi tên

Vốn dĩ Kim Phi được cận vệ và các nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đội vây xung quanh, nhưng vì Tả Phi Phi dẫn người đến rồi nên cận vệ và các nhân viên hộ tống đều cho rằng nguy hiểm đã được loại bỏ.

Mặc dù mọi người vẫn tiếp tục ngồi xổm sau tảng đá không đứng dậy, nhưng tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác.

Các cận vệ và nhân viên hộ tống canh gác ở phía rừng cây cũng quay lại nhìn đám người Tả Phi Phi.

Ai mà biết rằng lúc này vẫn còn một tên sát thủ đang núp sau tảng đá rồi âm thầm bắn tên chứ?

Con ngươi Tả Phi Phi trong nháy mắt co lại thành hình kim, hét toáng lên: “Cẩn thận phía sau!”

Phần lớn cận vệ và nhân viên hộ tống nghe thấy vậy thì theo bản năng quay lại nhìn về phía sau Kim Phi, cũng có một số người phản ứng nhanh không thèm nhìn mà lập tức lao về phía Kim Phi.

Đáng tiếc, bọn họ cách Kim Phi quá xa mà tốc độ của mũi tên quá nhanh, không thể nào đuổi kịp.

Vừa rồi Kim Phi đang quay đầu nhìn cận vệ đuổi giết tử sĩ, không nhìn thấy biểu cảm của Tả Phi Phi, đợi đến lúc y phục hồi tinh thần lại sau khi nghe được tiếng hét của cô ấy thì cũng không kịp nữa rồi!

Nhìn thấy mũi tên sắp trúng vào phía sau đầu Kim Phi, công chúa Lộ Khiết đang ngồi xổm bên cạnh đột nhiên nhảy lên người Kim Phi, đẩy ngã Kim Phi xuống đất.

“Bảo vệ tiên sinh!”

Cuối cùng các cận vệ và nhân viên hộ tống mới hồi tinh thần trở lại, nhanh chóng đứng dậy và tạo thành một bức tường người giữa Kim Phi và khu rừng!

Các cận vệ cũng nhanh chóng hướng súng kíp đã nạp đạn sẵn về phía mũi tên bay đến rồi bóp cò.

Khu rừng ngay trước mặt họ bỗng nhiên bị lá rụng bao phủ, rất nhiều cành cây đều bị gãy.

Nhưng ngay sau khi tiếng súng vừa dứt thì một quả lựu đạn bay ra từ phía sau tảng đá và lao thẳng vào đám đông.

Lúc này cận vệ và nhân viên hộ tống đều đang nhìn chằm chằm vào khu rừng, sao có thể để lựu đạn rơi vào chứ?

Không đợi lựu đạn bay đến trên đầu đám đông thì hai nhân viên hộ tống lao ra, xoay bao kiếm trên tay rồi ném về phía lựu đạn.

Quả lựu đạn giống như một quả bóng chày bị đánh trúng, bay về phía sau bên phải nhưng còn chưa bay được bao xa thì phát nổ luôn.

Gần như cùng lúc với quả lựu đạn phát nổ thì có một bóng người từ phía sau tảng đá nơi vừa ném lựu đạn lao ra, lao nhanh vào trong rừng.

Người này không ai khác chính là tiểu đội trưởng đã mất tích của đội ám sát.

Thật ra vừa rồi hắn ta không bị bắn trúng, cũng không chạy trốn.

Mà khi Băng Nhi phát hiện ra sơ hở và gọi Kim Phi đến ngăn cản thì hắn ta đã nhận ra Băng Nhi chính là một cao thủ, đồng thời cũng nhận ra rằng hành động lần này rất có thể sẽ thất bại và bọn họ khó có thể trốn thoát.

Năm đó khi huấn luyện giáo quan của hắn ta đã từng nói, thế giới này không có ngõ cụt, chỉ là những người bị mắc kẹt trong tình huống đó chưa tìm được cách phá vỡ tình thế mà thôi.

Những năm gần đây, hắn ta dựa vào niềm tin này mà hoàn thành một số nhiệm vụ mà tưởng chừng như người khác sẽ không thể làm được, nhờ đó hắn ta đã được những người có quyền lực coi trọng và có đủ tư cách để lấy vợ sinh con.

Vì thế đội trưởng đội tử sĩ không bỏ chạy hay tuyệt vọng mà nhanh chóng phân tích tình hình.

Sau khi nhìn thấy tảng đá, đội trưởng đội tử sĩ lập tức đưa ra phán đoán rằng có khả năng Kim Phi sẽ trốn sau tảng đá.

Bởi vì tảng đá đó gần Kim Phi nhất, hơn nữa cũng đủ lớn nên đó là nơi tốt để ẩn náu tạm thời.

Vì vậy, sau khi đội trưởng đội tử sĩ ra lệnh tấn công thì nhân cơ hội hai bên đang giao chiến bèn nhanh chóng chạy đến lùm cây phía sau tảng đá để ẩn náu.

Trên thực tế, đội trưởng đội tử sĩ đã đoán đúng, Kim Phi trốn sau tảng đá dưới sự bảo vệ của các cận vệ và nhân viên hộ tống.

Nhưng đội trưởng đội tử sĩ không tấn công ngay lập tức, bởi vì lúc đó Sương Nhi còn đang ở bên cạnh Kim Phi, cận vệ và nhân viên hộ tống vẫn đang đề cao cảnh giác, dù hắn ta lén bắn tên hay ném lựu đạn thì khả năng thành công đều vô cùng thấp, hơn nữa còn dễ bị lộ vị trí.

Vì thế đội trưởng đội tử sĩ bèn kiên nhẫn ẩn nấp và im lặng chờ đợi.

Sự chờ đợi của hắn ta không phải là vô ích, Sương Nhi nhanh chóng bị công chúa Lộ Khiết sắp xếp rời đi.

Nếu đổi lại là người khác, nếu như tiếng vó ngựa ở bên phía núi Thiết Quán càng ngày càng đến gần, Sương Nhi cũng đã rời đi thì chỉ sợ sẽ không nhịn được mà ra tay, nhưng đội trưởng đội tử sĩ vẫn không hề ra tay.

Đến khi Tả Phi Phi đến nơi, sự chú ý của cận vệ và nhân viên hộ tống bị thu hút bởi tiếp viện đến từ núi Thiết Quán, đều quay đầu nhìn sang nơi khác thì hắn ta biết cơ hội của mình đã đến, cuối cùng đã ra tay!

Đội trưởng đội tử sĩ biết rằng cơ hội chỉ có một lần nên hắn ta không chọn lựu đạn có tầm sát thương lớn hơn mà chọn mũi tên!

Bởi vì mặc dù lực sát thương của lựu đạn rất lớn, nhưng tốc độ ném lựu đạn chậm hơn rất nhiều so với mũi tên, hơn nữa có thể Kim Phi đã mặc áo giáp ở bên trong nên chưa chắc cát sắt có thể giết được y.

Mặc dù mũi tên chỉ có thể giết chết một người, nhưng uy lực rất lớn, chỉ cần bắn trúng thì nhất định Kim Phi sẽ chết.

Đội trưởng đội tử sĩ cực kỳ tự tin vào kỹ năng bắn cung của mình, căn bản không lo bắn trượt!

Còn về quả lựu đạn thì bị hắn ta dùng làm mánh khóe để trốn thoát sau khi ra tay!

Để chắc chắn, hắn ta còn cố tình chọn lúc Kim Phi quay đầu nhìn sang chỗ khác để bắn tên.

Không thể không nói, quả thật tố chất tâm lý của đội trưởng đội tử sĩ rất mạnh mẽ, kế hoạch của hắn ta cũng rất hoàn hảo.

Nhưng hắn ta hắn tính thế nào cũng không tính được tốc độ phản ứng của công chúa Lộ Khiết lại nhanh như vậy!

Thời khắc hắn ta bắn tên cũng là lúc vị trí của hắn ta đã bị bại lộ.

Đội trưởng đội tử sĩ còn chưa kịp xem Kim Phi có bị trúng tên hay không thì hắn ta đã nhanh chóng ném lựu đạn rồi bỏ chạy ngay khi cơn mưa đạn của cận vệ vừa dứt.

Điểm phục kích này là do hắn ta chọn lựa cẩn thận, cách đó mấy trượng có một khe núi nhỏ.

Khe núi nhỏ này chỉ rộng hơn bốn mét nhưng lại sâu hơn mười mét, hắn ta là người luyện võ đã tính toán lộ trình từ trước nên có thể nhảy qua nó với sự trợ giúp của một hòn đá tương đối cao.

Mà cận vệ và nhân viên hộ tống của Kim Phi đều là người bình thường, hoàn toàn không thể nhảy qua vực sâu này được.

Chỉ cần để hắn ta nhảy qua thì hắn ta có thể trốn thoát.

Đáng tiếc không đợi hắn ta lao đến bên khe núi thì tất cả các nữ nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu đã bóp cò nỏ.

Hơn nữa, nhóm nữ nhân viên hộ tống này đã được huấn luyện để chống lại các cao thủ tử sĩ, vì thế, không phải ai cũng nhắm chuẩn vào đội trưởng đội tử sĩ mà làm theo huấn luyện thông thường, bao vây toàn bộ không gian mà đội trưởng đội tử sĩ có thể ẩn nấp!

Đội trưởng đội tử sĩ vừa lao đến tảng đá cạnh khe núi, lấy đà chuẩn bị nhảy qua thì chợt cảm thấy bắp đùi mềm nhũn sau đó ngã xuống mép khe núi.

Sau đó hắn ta mới nhận thấy một cơn đau thấu tim phát ra từ phía đùi.

Không cần cúi đầu nhìn thì tử sĩ cũng biết bản thân đã bị một mũi tên cắm vào đùi rồi!

Gần như vết thương ở đùi lúc này chắc chắn dẫn đến tử vong, nhưng tử sĩ vẫn không tuyệt vọng, cũng không kiểm tra vết thương, đạp mạnh chiếc chân trái còn nguyên vẹn xuống đất rồi lao xuống khe núi.

Nữ công nhân của núi Thiết Quán không đợi lệnh của Tả Phi Phi mà tự động vòng qua tảng đá rồi chạy về phía khe núi nhỏ.

Lúc này Tả Phi Phi cũng lao đến phía sau tảng đá, liếc mắt đã nhìn thấy một mũi tên thẳng đứng!

Trong lòng Tả Phi Phi không khỏi cảm thấy lộp bộp một cái, giống như rơi vào hầm băng!

Nếu mũi tên đứng thẳng thì có nghĩa là đã bắn trúng!

Nhưng nhìn kỹ hơn mới phát hiện, mũi tên không phải cắm vào trên người Kim Phi mà là ở trên lưng của công chúa Lộ Khiết.

Kim Phi bị công chúa Lộ Khiết đè xuống ở dưới thân.

Ngay lập tức Tả Phi Phi giống như từ địa ngục trở về trần gian, hồn vía cũng trở về, cuối cùng cũng khôi phục lại tâm trí.

Còn Kim Phi nhìn chằm chằm vào công chúa Lộ Khiết ở trước mặt thì cả người đơ luôn.
Chương 1684: Cố hết sức rồi

Sau khi đến thế giới này, Kim Phi đã tham gia biết bao trận chiến lớn nhỏ, cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng xác chất như núi, máu chảy thành sông.

Thấy được nhiều rồi nên cũng dần thích ứng, khi chỉ huy trận chiến, trái tim cũng ngày càng trở nên cứng rắn hơn.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người chắn mũi tên thay y ở khoảng cách gần như vậy!

Loại tác động này hoàn toàn không giống với núi xác, biển máu.

Máu chảy dọc theo vết thương của công chúa Lộ Khiết, chảy đến cơ thể Kim Phi, có chút trơn trượt, còn có chút ấm áp.

Kim Phi cảm thấy như thể lần đầu tiên nhìn thấy phần còn lại của chân tay đã bị cụt ở Thanh Thủy Cốc, đầu óc ong ong, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Mãi cho đến khi Tả Phi Phi chạy tới hét lớn hỏi y có sao không, Kim Phi mới tỉnh táo lại.

Nhìn thấy Tả Phi Phi đang muốn kéo công chúa Lộ Khiết đứng dậy, Kim Phi vội vàng hô: "Nhẹ nhàng một chút, gọi thêm mấy người nữa đến nâng cô ta lên, đừng kéo tay cô ta!”

Công chúa Lộ Khiết bị một mũi tên đâm vào sau lưng, giờ đây cô ta đã bất tỉnh, điều đó có nghĩa là cô ta đã bị bắn trúng vào bộ phận quan trọng, nếu kéo tay thì bả vai sẽ dễ dàng lùi về phía sau, có thể khiến mũi tên đâm sâu hơn.

Có thể chỉ vài milimet nhưng rất có thể vài milimet đó có thể sẽ lấy mạng cô ta.

Từ trước đến nay Tả Phi Phi vẫn luôn nghe lời Kim Phi nên đã vội vàng hô: “Thêm vài người nữa đến đây, cẩn thận một chút!”

Mấy nữ công nhân nhanh chóng chạy đến, cẩn thận bế công chúa Lộ Khiết lên rồi đặt cô ta nằm sấp ở khoảng trống bên cạnh.

Lúc này Kim Phi mới dám nhúc nhích.

Sau khi ngồi dậy khỏi mặt đất thì ngay lập tức đến nhìn công chúa Lộ Khiết.

Chỉ nhìn thấy một mũi tên cắm vào lưng phải của công chúa Lộ Khiết, quần áo trên lưng cô ta bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Những sợi tóc gần miệng và mũi cô ta di chuyển chậm rãi, chứng tỏ công chúa Lộ Khiết vẫn còn thở, điều này khiến Kim Phi thở phào nhẹ nhõm rồi cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ta.

Nỏ cầm tay và mũi tên mà tử sĩ sử dụng là cướp được từ trong tay nhân viên hộ tống, đều là do Kim Phi thiết kế, Kim Phi chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể xác nhận rằng mũi tên đã xuyên qua hơn năm centimet!

Có lẽ mũi tên đã trúng vào xương, nếu không với uy lực của nỏ cầm tay thì chắc chắn sẽ đâm xuyên qua.

Cũng may là bị bắn vào lưng phải, nếu là lưng trái, lỡ trúng vào tim hoặc mạch máu thì sẽ vô cùng phiền phức.

Dù sao Kim Phi cũng không phải bác sĩ, cho nên không dám tự ý chạm vào công chúa Lộ Khiết, quay người lại hô: “Người đâu, lập tức gọi Chu Cẩm đến đây, cũng mời thêm Ngụy tiên sinh đến đây đi!”

"Đã phái người đi mời Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm rồi!"

Tả Phi Phi trả lời một tiếng, sau đó lại lo lắng hỏi: "Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

“Ta không sao” Kim Phi khoát tay rồi nhìn về phía khu rừng nơi mũi tên được bắn ra: “Đã bắt được hung thủ chưa?”

“Bây giờ còn chưa bắt được, hắn đã chạy vào khe núi rồi!” Tả Phi Phi lắc đầu: “Nhưng A Hà đã bắn vào đùi hắn, chắc chắn hắn sẽ không thể chạy thoát được!"

"Mau phái người đuổi theo hắn, bất kể như thế nào cũng không được để hắn chạy mất!”

Kim Phi lạnh giọng nói.

“Vâng!” Tả Phi Phi hận không thể dùng ngàn đao giết chết hung thủ.

Thật ra không cần Kim Phi nói, các nữ công nhân của núi Thiết Quán đã đuổi theo về phía rừng cây, giờ đây đã đến rìa khe núi.

Cúi đầu nhìn xuống thì thấy lão đại của tử sĩ đã nằm bất động trên mặt đất, miệng còn phun bọt máu.

Đúng lúc các nữ công nhân tưởng rằng hắn đã bị ngã chết thì nhìn thấy đột nhiên lão đại của tử sĩ ho một cái rồi mở mắt.

Kết quả vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một loạt nữ công nhân ở rìa khe núi đang ló đầu ra nhìn hắn.

Từ khi mười mấy tuổi, lão đại của tử sĩ vẫn luôn tự động viên mình với niềm tin rằng con đường không có điểm cuối, dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu thì cũng không sẵn sàng bỏ cuộc và cũng chưa bao giờ phải tuyệt vọng.

Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Chân hắn bị trúng tên, lại rơi từ nơi cao như vậy xuống nên vừa rồi đã bất tỉnh nhân sự.

Dù bây giờ đã tỉnh lại nhưng toàn thân đau nhức vô cùng, đặc biệt là vai và cánh tay trái, hoàn toàn không thể cử động được chút nào, xương hông bên trái cũng như bị dao, rìu chặt.

Dựa trên kinh nghiệm của một tử sĩ, hắn biết rằng cánh tay trái của mình đã bị gãy rồi, có lẽ xương hông trái cũng bị gãy luôn.

Lại thêm mũi tên cắm vào đùi nên gần như hắn không có cơ hội trốn thoát.

“Không được, không bao giờ được bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng!"

Đội trưởng tử sĩ cắn chặt răng, động viên bản thân rồi từ từ giơ tay phải lên, cố gắng chạm vào cánh tay trái và xương hông trái để xác nhận vết thương.

Ai ngờ đâu hắn vừa mới nâng tay phải lên chưa được mười centimet thì đã nghe thấy tiếng huýt sáo từ trên đầu.

Giây tiếp theo cánh tay phải vừa mới nâng lên của hắn đã bị bắn thủng.

Sau đó lại có thêm nhiều mũi tên lao tới, lần lượt đánh vào cánh tay và đùi của hắn.

Ngay cả phần đùi bị trúng tên cũng không bỏ qua.

Giờ phút này tử sĩ mới thực sự tuyệt vọng.

Nơi này cách núi Thiết Quán và làng Tây Hà không xa, chắc chắn là vùng nội địa lãnh thổ của Kim Phi.

Cho dù hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao, một khi bị lộ cũng khó có thể trốn thoát chứ đừng nói đến hiện tại.

Hiện tại tứ chi của hắn đều bị tên bắn trúng, xương hông bị gãy, rơi xuống chắc chắn bị nội thương, trên đầu có ít nhất mấy chục cái nỏ cầm tay chĩa vào hắn...

Dù tử sĩ có không cam lòng đến đâu thì giờ phút này hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào để trốn thoát.

Nhìn thấy các nữ công nhân đã buộc dây và đang trèo xuống dây, tử sĩ không khỏi thở dài: “Xem ra lần này thật sự gặp phải rắc rối rồi!”

Các nữ công nhân đi xuống rất nhanh, trượt theo sợi dây xuống đáy khe núi trong vài giây, sau đó cầm chắc nỏ cầm tay cẩn thận đi đến tiếp cận lão đại của tử sĩ.

Lão đại của tử sĩ dùng sức vặn cổ nhìn về phía Trung Nguyên rồi cười khổ, dùng hết sức lực nâng bàn tay phải vẫn còn chút cảm giác lên đặt lên thắt lưng.

Kéo một cái!

Mặc dù giây tiếp theo một mũi tên khác được bắn vào tay phải của hắn nhưng vẫn có âm thanh “Xuy xuy xuy” phát ra từ thắt lưng của hắn và bốc ra một làn khói xanh.

Một nửa số nữ công nhân bước xuống lúc này là cựu chiến binh đã từng ra chiến trường, vừa nhìn thấy khói xanh thì sắc mặt cũng thay đổi.

“Ẩn nấp, hắn kéo lựu đạn!”

Một nữ công nhân hét lên nhắc nhở rồi xoay người bỏ chạy, núp sau một gốc cây lớn.

Các nữ công nhân khác cũng nhanh chóng phản ứng kịp rồi nhao nhao tìm chỗ ẩn nấp.

May mắn thay, lựu đạn phát nổ chậm vài giây, trong khe núi có nhiều cây cối, đá, các nữ công nhân phản ứng nhanh, tìm được nơi trú ẩn trước khi lựu đạn phát nổ.

"Miêu Nhi, cha có lỗi với con, cha đã hứa sẽ cùng con đi săn, nhưng chỉ sợ không làm được nữa rồi!"

Đội trưởng tử sĩ lẩm bẩm nhìn về phía Trung Nguyên, sau đó quả lựu đạn phát nổ.

Hắn không kéo lựu đạn để giết nữ công nhân bởi vì biết điều đó là không thể.

Đội trưởng tử sĩ chỉ muốn tự sát mà thôi.

Trước kia, trước khi tử sĩ hành động đều sẽ giấu một viên thuốc độc vào hàm răng, một khi nhiệm vụ thất bại và bị bắt thì tử sĩ sẽ cắn viên thuốc độc đó để tự sát.

Nhưng làm như thế có rất nhiều bất lợi.

Đầu tiên, giấu thuốc độc phía sau răng hàm thì khả năng rất cao sẽ bị rơi ra, đội trưởng đội tử sĩ cũng từng có một người đồng nghiệp chỉ vì viên thuốc độc đột nhiên rơi ra sau đó vô tình cắn trúng nên tử vong.

Loại chuyện như thế nghe có vẻ buồn cười nhưng nó đã xảy ra rất nhiều lần trong nhóm tử sĩ.

Bởi vì lớp vỏ của viên thuốc độc không được quá cứng, nếu không khi bị bắt, muốn tự sát mà không cắn được ra thì sẽ rất khôi hài.
Chương 1685: Cảm ơn ông trời

Ngoài việc dễ nuốt nhầm thuốc độc, chuyện đầu tiên của những người có kinh nghiệm bắt giữ tử sĩ sẽ làm là cắt bỏ hàm dưới của họ để ngăn họ uống thuốc độc.

Đây là những nhược điểm của việc sử dụng hàm sau để giấu thuốc độc.

Với sự tuyên truyền liên tục của nhật báo Kim Xuyên thì ý thức danh dự của quân Thục hiện giờ ngày càng mạnh mẽ, nhiều binh lính sẽ buộc một quả lựu đạn vào ngực, khi trận chiến đến giây phút cuối cùng cạn kiệt đạn dược và lương thực, họ sẽ sử dụng quả lựu đạn này để kéo kẻ địch cùng xuống mồ!

Các tử sĩ đã ‘ăn ngập hành’ khi bị đội hộ tống phục kích, sau đó họ thấy phương pháp này hiệu quả hơn thuốc độc cũng bèn bắt chước theo.

Trước khi đội trưởng đội tử sĩ ra tay, hắn đã tháo chốt an toàn của một quả lựu đạn, lúc này đúng lúc đã dùng được.

Theo tiếng nổ mạnh vang lên, bụng của đội trưởng đội tử sĩ đã bị nổ tung thành từng mảnh, chết tan xác.

“Mọi người không sao chứ?”

Mấy nữ công nhân trên khe núi hô xuống dưới.

“Không sao,” Nữ công nhân phía dưới trả lời: “Nói với trưởng xưởng, hắn tự sát, chúng ta không bắt được người sống!”

Nữ công nhân phía trên lập tức chạy tới báo cáo với Tả Phi Phi.

"Dễ dàng với hắn quá!"

Tả Phi Phi tức giận nói.

Kim Phi nghe vậy cũng im lặng.

Thật ra y luôn cảm thấy tử sĩ là một đám người rất đáng thương.

Từ nhỏ đã bị trại huấn luyện mua đi, rồi lại được nuôi dưỡng nhu nuôi cổ khiến bọn họ giết hại lẫn nhau để lựa ra người mạnh nhất trong số đó. Không chỉ vậy, mà còn luôn tẩy não để họ bằng lòng trung thành vô điều kiện với chủ nhân.

Thỉnh thoảng một số chủ nhân biến thái, sẽ sai khiến tử sĩ tự tay giết chết người yêu hoặc con cái của họ để chứng tỏ lòng trung thành của mình.

Trước đây Kim Phi thấy người như vậy là không còn cách nào để cứu được, nhưng sau khi quen biết A Mai, Châu Nhi, Thấm Nhi và nhất là Bắc Thiên Tầm sau khi đi theo y, Kim Phi phát hiện họ cũng là con người và cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Nếu điều kiện cho phép, họ cũng mong muốn được sống một cuộc sống tự do.

Ví dụ như Thấm Nhi sau khi bị thương đã rời khỏi Cửu công chúa, dấn thân vào cuộc sống tìm kiếm Ngưu Bôn.

Cách đây không lâu khi gặp lại Thấm Nhi, Kim Phi phát hiện trạng thái của cô ấy đã hoàn toàn khác với trước đây.

Tuy nhiên, Kim Phi cũng đồng cảm với những tử sĩ trong doanh trại của mình như Thấm Nhi, Châu Nhi. Thế nhưng y vẫn vô cùng căm hận những tử sĩ được huấn luyện bởi những quyền quý, nhất là các thành viên của đội ám sát, gặp được một người sẽ giết một người không hề thương tiếc.

Càng ngày càng có nhiều nữ công nhân đến núi Thiết Quán, sau đó Tần Minh dẫn Ngự Lâm Quân theo liên lạc với quân Nương Tử và nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà chạy đến.

Tả Phi Phi với tư cách là tướng quân của quân Nương Tử lại còn là phu nhân của Kim Phi, thấy y không muốn nói chuyện. Nên đã tự giác chỉ huy toàn bộ quân đội, kiểm tra kỹ lưỡng tất cả khu vực xung quanh và lấy ngã ba đường làm trung tâm.

Các nữ công nhân và nhân viên hộ tống kiểm tra rất cẩn thận, tất cả cỏ đều bị giẫm nát, tất cả các gốc cây lớn đều bị kiểm tra nghiêm ngặt nếu thấy mặt đất khả nghi sẽ rút hắc đao đâm xuống.

Khi Quan Hạ Nhi đến, ngã ba đường đã bị đủ mọi tầng lớp người ngựa vây quanh.

Đừng nói là sát thủ, ngay cả một con chim sẻ cũng không thể bay đến đây.

May mắn là hầu như tất cả bọn họ, dù là Ngự Lâm Quân, nhân viên hộ tống hay nữ công nhân núi Thiết Quán đều biết đến Quan Hạ Nhi. Nên khi nhìn thấy cô đến, họ đã nhanh chóng tránh ra để Quan Hạ Nhi dễ dàng đi vào ngã ba đường gặp Kim Phi.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kim Phi, suýt nữa Quan Hạ Nhi đã ngồi oạch xuống đất.

Bởi vì cái cô thấy đầu tiên là vết máu trên ngực Kim Phi, nên cô cứ nghĩ là y bị thương.

Sau đó thấy sắc mặt Kim Phi vẫn bình thường, còn đưa tay chạm vào cổ tay của Công chúa Lộ Khiết để kiểm tra mạch đập. Quan Hạ Nhi mới chợt nhận ra có thể vết máu đó không phải là của y.

Rồi cô thở phào nhẹ nhõm bước đến phía sau tảng đá: “Đương gia, chàng không sao chứ?”

Quan Hạ Nhi vừa hỏi vừa sờ vết máu trên ngực Kim Phi.

“Không sao, đây là máu của Lộ Khiết,” Kim Phi chỉ vào Công chúa Lộ Khiết đang nằm trên mặt đất: "Cô ấy đỡ một mũi tên cho ta!”

Quan Hạ Nhi không khỏi cảm kích liếc nhìn Công chúa Lộ Khiết và cũng thấy có chút áy náy.

Sau khi Công chúa Lộ Khiết tới làng, lần nào gặp Quan Hạ Nhi, cô ta cũng sẽ cảm tạ cô vì đã sắp xếp chỗ ở cho mình trong làng Tây Hà ở Kim Xuyên.

Nhưng Quan Hạ Nhi biết rõ, những nơi này không phải do cô sắp xếp mà là do Cửu công chúa lấy tên cô sắp xếp.

Trước đó Cửu công chúa và Kim Phi cũng đã nới tầm quan trọng của cuộc đàm phán này với Quan Hạ Nhi, nên cô cũng cảm thấy không có gì. Bây giờ biết được Công chúa Lộ Khiết đỡ tên giúp Kim Phi, nên Quan Hạ Nhi lập tức cảm thấy áy náy và cảm thấy mình không nên lừa dối Công chúa Lộ Khiết.

"Đương gia, Lộ Khiết muội muội thế nào rồi? Muội ấy sẽ chết sao?" Mắt Quan Hạ Nhi đỏ hoe hỏi.

"Ta cũng không biết, phải đợi Ngụy tiên sinh và Tiểu Cẩm đến nhìn rồi hẵng nói." Kim Phi lắc đầu.

"Vậy ta đi mời họ!" Quan Hạ Nhi vừa nói đã đứng dậy.

"Không cần, Phi Phi đã cho người đi rồi!"

Kim Phi đưa tay giữ Quan Hạ Nhi lại.

Quan Hạ Nhi đang định nói thì đã nghe thấy tiếng của Chu Cẩm.

"Mọi người tránh đường, tránh đường chút cho ta qua đi!"

Quay người lại, đã nhìn thấy Chu Cẩm và mấy nữ quân y đang chen lấn trong đám đông đi tới.

Họ cũng không phải do người của Tả Phi Phi mời đến, mà đã chạy qua ngay khi nhìn thấy làn khói đen.

Tuy nhiên, trong phòng y tế không có ngựa chiến và họ phải chạy đến chuồng ngựa để lấy ngựa trước nên mới đến muộn một chút.

Giống như Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi, Chu Cẩm bước vào đã kiếm Kim Phi trước. Thấy y không sao rồi mới thở phào một hơi, sau đó mới nhìn thấy Công chúa Lộ Khiết đang nằm trên mặt đất.

"Tiểu Cẩm, Lộ Khiết muội muội đỡ tên cho sư phụ, con mau xem muội ấy thế nào rồi!"

Quan Hạ Nhi vẫy tay với Chu Cẩm.

Chu Cẩm vừa nghe thấy

Công chúa Lộ Khiết bị thương do đỡ tên cho Kim Phi, đã nhanh chóng cầm một hộp thuốc nhỏ chạy tới và ngồi xổm bên cạnh y.

Cô ấy vừa quan sát mũi tên, vừa đưa tay chạm vào cổ Công chúa Lộ Khiết.

Quan Hạ Nhi chắp hai tay trước ngực, không biết đang cầu nguyện cái gì đó.

Kim Phi thấy Chu Cẩm rút tay lại nên đã vội hỏi: "Thế nào?"

Tuy y là sư phụ của Chu Cẩm nhưng Kim Phi chỉ chỉ dạy Chu Cẩm một số kiến thức thông thường trong ngoại khoa, còn những kỹ năng y học cụ thể Chu Cẩm đều được học từ Ngụy Vô Nhai.

Mây năm qua, Chu Cẩm đã chữa trị cho vô số người bị thương và cùng Ngụy Vô Nhai phẫu thuật vô số thi thể, kinh nghiệm thực tiễn cực kỳ phong phú nên từ lâu thành quả trong y học đã cao hơn sư phụ Kim Phi biết bao nhiêu lần.

Chắc chắn có thể nói là trò giỏi hơn thầy.

Vì chuyện này mà Ngụy Vô Nhai thường xuyên phê bình Kim Phi, nói là y nhận học trò nhưng cuối cùng lại phủi tay ném cho ông ấy.

Thế là lần nào Kim Phi cũng ha ha cười nói, sau này sẽ bảo Chu Cẩm cúi đầu dâng trà bái Ngụy Vô Nhai làm thầy.

Nên lần nào Chu Cẩm cũng mỉm cười tủm tỉm đồng ý.

Tuy rằng Kim Phi không dạy dỗ bao nhiêu nhưng lòng Chu Cẩm vẫn rất biết ơn y, và luôn coi y như sư phụ.

Nghe được câu hỏi của Kim Phi, Chu Cẩm vội trả lời: "Chắc là mũi tên đã trúng xương, động mạch chủ đập mạnh, hô hấp cơ bản là bình thường, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng!"

Nghe Chu Cẩm nói như vậy, Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn ông trời!”

“Nếu đã như vậy, sao cô ấy vẫn hôn mê đến giờ còn chưa tỉnh lại?” Kim Phi hỏi.

Nghe vậy, Quan Hạ Nhi cũng nhìn qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK