Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1236: Xe đạp

“Đã thống kê xong số lượng người chưa?”

Kim Phi đứng trên đài quan sát, nhìn về phía những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội, quay đầu lại hỏi.

“Đã thống kê xong rồi”, Trương Lương thở dài: “Tại Đảng Hạng tổng cộng có 767 nhân viên hộ tống và 1730 nhân viên thương hội bị bắt, lần này tổng chỉ có 577 huynh đệ hộ tống, 1172 nhân viên thương hội trở về.”

Những người không quay về, tuy Trương Lương không nói ra, nhưng Kim Phi hiểu rằng, bọn họ đều đã chết tại Đảng Hạng.

Mặc dù Lý Lăng Hiên vì uy hiếp Kim Phi, không trực tiếp hạ lệnh giết chết những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội này nhưng cũng không coi bọn họ là khách, nên việc họ phải chịu đựng cái lạnh và cái đói là điều không thể tránh khỏi.

Mùa đông ở Đảng Hạng rất lạnh, nhân viên hộ tống có sức khỏe cường tráng như vậy còn vì lạnh vì đói mà chết gần 500 người, thì số nhân viên thương hội bị chết năm sáu trăm người là điều dễ hiểu.

Những người trở về, đa phần là cũng chỉ còn nửa cái mạng, không biết mất bao lâu mới có thể phục hồi trở lại.

Cũng có thể mãi mãi không thể hồi phục được nữa.

Trước đó, các Đại Tráng đã đề xuất giết một nhóm Tả Lang Vệ, coi như báo thù cho các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đã chết tại Đảng Hạng, nhưng bị Kim Phi từ chối.

Lúc đó nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội vẫn đang trong sự khống chế của người Đảng Hạng, bọn họ có thể giết Tả Lang Vệ, thì người Đảng Hạng cũng có thể giết các nhân viên hộ tống và thương hội.

Tại thời điểm đó, trong mắt Kim Phi, mạng sống của những người nhân viên hộ tống và thương hội quan trọng hơn mạng của Tả Lang Vệ rất nhiều, lúc đó y chỉ muốn nhanh nhất có thể cứu lấy nhân viên của y.

Nhưng Kim Phi từ trước nay không phải là người lấy oán báo ơn, vì vậy y đã sai người nhớ kỹ tên hai bộ lạc Đảng Hạng giam giữ các nhân viên hộ tống tại núi Bạch Khưu.

Trương Lương và Đại Tráng lúc này mới hiểu ra, Kim Phi là đang chuẩn bị để sau này trả thù hai bộ lạc này.

“Bọn họ không còn giam người chúng ta đấy chứ?” Kim Phi lại hỏi.

“Không ạ”, Trương Lương lắc đầu: “Những huynh đệ đi tiếp ứng trên đường đã tìm được những huynh đệ bị bắt và xác nhận rồi, tất cả những người còn sống đều đã được thả ra, về điểm này Lý Lăng Duệ đã nói giữ lời.”

“Trong mắt hắn, những người con cháu nhà quyền quý này quan trọng hơn những nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bình thường kia rất nhiều.”

Kim Phi đáp: “Có thể Lý Lăng Duệ cảm thấy hắn hiện tại đang chiếm ưu thế, sau này có thể bắt được nhiều tù nhân của chúng ta hơn”.

“Hắn mơ đẹp đấy!” Trương Lương đáp: “Trước đây, nếu không phải đang trong lãnh thổ của Đảng Hạng, thật sự không có khả năng phá vòng vây, nếu không thì các huynh đệ sẽ chắc chắn chiến đấu đến cùng.”

“Là ta suy nghĩ không chu đáo, khiến huynh đệ rơi vào hang cọp!”

Kim Phi thở dài đáp: “Thống kê lại danh sách các huynh đệ hộ tống và nhân viên thương hội không thể trở về, tiến hành bồi thường trong trường hợp tử vong, ngoài ra những người bị tàn tật do bị bắt phải sắp xếp ổn thỏa, người cần bồi thường thì bồi thường, người cần sắp xếp công việc thì sắp xếp công việc!”

“Tuân lệnh”, anh ta gật đầu, sau đó hỏi: “Tiên sinh, các huynh đệ trở về nghe nói ngài ở đây, đều muốn gặp ngài, ngài có muốn đi một chuyến không?”

“Không đi, trước hết hãy để bọn họ ăn một bữa cơm nóng, sưởi ấm một chút sau đó rồi mới tính sau.” Kim Phi lắc đầu

Đây cũng là lí do mà y không đi ra cửa lớn.

Bị người của Đảng Hạng nhốt mấy ngày qua, phần lớn các nhân viên hộ tống và các nhân viên thương hội đều vô cùng nhếch nhác, hơn nữa không ít người trên cơ thể có nhiều vết nứt nghiêm trọng.

Lúc này thứ bọn họ cần nhất là được lấp đầy dạ dày và sưởi ấm, chứ không phải là gặp mặt Kim Phi.

Vì vậy Kim Phi không đi ra cửa lớn chờ bọn họ, mà đứng trên đài quan sát âm thầm quan sát.

Đợi đến khi nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội tiến vào doanh trại, Kim Phi cầm ống nhòm quan sát về phía bắc.

Tả Lang Vệ, đội vận chuyển và mã phu lúc này đã tiến vào doanh trại Đảng Hạng, nhìn từ bên ngoài, doanh trại Đảng Hạng vẫn như trước, không thấy có gì khác thường.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều hiểu rằng, đây là một kiểu biểu hiện của sự bình tĩnh.

Trước đây, hai bên trong tay đều có con tin, hiện tại con tin của từng bên đã đều được trao đổi với nhau, cả hai đều không còn gì kiêng dè nữa, đều có thể tự do hoạt động rồi. .

Giống như doanh trại của quân Thục hiện tại, bên ngoài trông vẫn như thường lệ không có gì khác thường, nhưng mà bên trong có rất nhiều lều trại đang bận rộn chuẩn bị, khí thế ngất trời.

“Mìn đã được sắp đặt ổn thỏa cả rồi chứ?”

Kim Phi đóng ống nhòm lại, vừa đi xuống dưới đài quan sát, vừa nói.

“Cách đây vài đêm đã chôn xong hết rồi, ngài chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức có thể bắt đầu hành động!” Trương Lương đáp.

“Hầu Tử và Trần Phượng Chí đã dọn dẹp sạch sẽ khu vực xung quanh chưa?” Kim Phi lại hỏi

“Ngài yên tâm đi, đội hậu cần sau khi giao đồ đến, mấy người Hầu Tử đã rút lui cả rồi, mấy ngày nay, bọn họ đã kiểm tra 1 lần xung quanh phạm vi năm dặm rất kĩ lưỡng, bảo đảm trinh sát Đảng Hạng một người cũng không thể vào được.”

“Vậy thì tối nay hành động đi!” kéo dài thêm nữa, e rằng sẽ càng nhiều rắc rối.” Kim Phi ngẩng đầu nói.

“Tuân lệnh!” trong mắt Trương Lương lập tức hiện ra vẻ phấn khích.

Cách đây hai ngày, Kim Phi đã dựng ra một kế hoạch, nhưng lúc này nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt vẫn đang trong tay người Đảng Hạng, kế hoạch vẫn chưa thể thực hiện được.

Trương Lương chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.

Buổi tối hôm đó, bên ngoài doanh trại quân Thục vẫn yên ắng như cũ, nhưng bên trong người qua lại tấp nập.

Trên bãi đất trống, xe ngựa đậu xếp thành từng hàng.

Những nhân viên bị thương và một số vật tư có kích thước lớn không thể tháo rời, đều được các nhân viên hộ tống khiêng lên xe ngựa.

Sau khi xe ngựa được chất đầy, người của đội hậu cần đi về phía hàng 1 doanh trại phía nam của bãi đất trống.

Xung quanh lúc này, những nhân viên hộ tống đang bận rộn nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Mười ngày trước, đội hậu cần đã vận chuyển 1 số lượng lớn rương gỗ qua đây, sau khi chuyển đến đã được xếp thành hàng trong lều.

Sau đó Trương Lương phái người canh gác cẩn thận các lều này.

Không chỉ mình Lý Lăng Duệ tò mò mà rất là nhiều nhân viên hộ tống cũng tò mò không biết bên trong rương gỗ đó là thứ gì.

Cuối cùng bây giờ cũng đến lúc đáp án được hé lộ rồi.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, người của đội hậu cần đã mở rèm lều ra.

Chỉ thấy trong lều đậu từng hàng từng hàng xe hình dáng kì lạ.

“Đây là cái gì vậy?” hầu hết các nhân viên hộ tống đều mơ hồ hỏi.

“Ta biết rồi, cái này được gọi là xe đạp, khi còn ở trong làng, ta đã nhìn thấy Lưu tiên sinh và Vạn tiên sinh từng đi.”

Một người nhân viên hộ tống đến từ làng Tây Hà nói.

“Đúng rồi, ta cũng từng thấy rồi, lúc đó Lưu tiên sinh chạy chiếc xe này thi đua cùng Đại Tráng!” một nhân viên hộ hộ tống khác nói: “Lúc đó ta còn thắc mắc, tại sao thứ đồ chơi này chỉ có hai bánh thôi, đứng còn không tự đứng thẳng được, sao có thể chạy nhanh như vậy.”

...

Đúng vậy, những chiếc rương lớn mà đội hậu cần chuyển đến, bên trong rương đều là bộ phận của xe đạp.

Mãn Thương phái các kĩ thuật viên ở trong lều trại suốt mười ngày nay mới có thể lắp ráp xong toàn bộ các chiếc xe đạp này.

Thật ra khi Kim Phi còn ở kinh thành đã làm ra một chiếc xe đạp, nhưng lúc đó y vẫn chưa làm ra vòng bi, vì vậy khi đó xe đạp khi đi rất nặng, hơn nữa không thể đi xa được.

Mấy tháng trước, kĩ thuật của xưởng luyện sắt đã có bước đột phá, cuối cùng cũng có thể sản xuất ra hàng loạt vòng bi.

Trước đó, xe của Đại Khang đều được lắp một cái vòng sắt ở bánh xe và trục xe, để giảm bớt độ ăn mòn của trục xe và bánh xe, khi vòng sắt này bị hư thì sẽ được đổi cái khác.

Thật ra thì như vậy xe rất nặng, hơn nữa vòng sắt cũng bị mòn rất nhanh.

Vòng bị được tạo ra từ xưởng luyện sắt, mặc dù là vòng bi từ những viên bi thô sơ nhất, nhưng so với lắp vòng sắt bên ngoài, bất kể là về tuổi thọ sử dụng hay là khả năng chịu tải, đều có thể coi là một bước nhảy vọt trong cải tiến.
Chương 1237: Thăm dò lẫn nhau

Mặc dù có vòng bi nhưng chiếc xe đạp mới do Kim Phi thiết kế vẫn giống chiếc xe sản xuất tại kinh thành, thay vì sử dụng bộ truyền động xích, bàn đạp vẫn được đặt ở bánh trước, yên xe cũng nằm chéo phía sau bánh trước.

Kim Phi đương nhiên biết rằng những chiếc xe đạp phổ biến ở đời trước tiện dụng hơn, nhưng bộ truyền động xích cần quá nhiều vòng bi và bánh cóc, chế tạo quá phức tạp.

Kết cấu chiếc xe đạp đơn giản như thế này, ở thời điểm hiện tại mới là sự lựa chọn tốt nhất của Kim Phi.

Kim Phi còn lắp đặt yên sau cỡ lớn cho chiếc xe đạp mới, như vậy có thể chở được nhiều đồ hơn.

Lúc này, người của đội hậu cần đẩy xe đạp ra bãi đất trống, bắt đầu buộc lương thảo và một số rương.

Một chiếc xe dùng vòng đai và ống lót chỉ có thể kéo được một hoặc hai nghìn cân lương thực, nếu kéo nhiều hơn, không những nặng mà vòng còn bị mòn nghiêm trọng, nếu không đi được xa thì cần phải tháo các bánh xe và thay thế các vòng.

Nhưng bây giờ, chiếc xe đạp tưởng chừng đơn giản, lại được người của đội hậu cần chất đầy 3 bao lương thực ở ghế sau!

Những loại lương thực này đều được đóng gói trong một gói ba lăm cân tiêu chuẩn, có nghĩa là một chiếc xe đạp chở được hơn một trăm cân lương thực!

Tuy nhiên, điều khiến những người hộ tống ngạc nhiên vẫn chưa kết thúc, sau khi người của đội hậu cần buộc đồ ăn ở ghế sau, họ treo một chiếc túi khác lên hai bên thanh ngang gầm ghế!

Tính theo cách này, một chiếc xe đạp có thể chở được một trăm bảy mươi lăm cân lương thực.

Sau đó, những người hộ tống nhìn thấy đội trưởng của tổ hậu cần vừa đẩy xe đạp chạy bộ vài bước thì nhảy lên ghế và bắt đầu quay xe đạp ở bãi đất trống.

Khánh Mộ Lam nghe thấy tiếng huyên náo thì mau chóng chạy qua, nhìn thấy cảnh tượng này cô ấy không nói nên lời.

Cô ấy quay đầu nhìn Tả Phi Phi bên cạnh: "Phi Phi, đây là cái gì?"

"Cái này hình như gọi là xe đạp, ta từng nhìn thấy Hạc Minh chạy trong làng." Tả Phi Phi đáp.

"Thì ra đây là xe đạp!" Khánh Mộ Lam gật đầu.

Trước đây cô ấy từng nghe nói, Kim Phi làm một chiếc xe hai bánh cho Trần Cát ở kinh thành, Trần Cát rất thích, nhưng cô ấy chưa từng nhìn thấy.

“Trước đây chỉ cảm thấy chơi với xe đạp rất vui nhưng không ngờ tiên sinh lại mang ra tiền tuyến”.

Tả Phi Phi cười nói: "Có điều xem ra, xe đạp thật sự rất thuận tiện cho việc vận chuyển lương thảo!"

Nghe Tả Phi Phi nói, Khánh Mộ Lam mới chú ý đến, chiếc xe đạp chở năm bao lương thực!

Khánh Mộ Lam xuất thân từ gia đình quân nhân nên nhận thức được, sự xuất hiện của xe đạp sợ là sẽ thay đổi ngành vận chuyển của Đại Khang!

Trước đó, bất kể là thương hội hay quân đội, vận chuyển chủ yếu là xe ngựa và xe đẩy.

Khu vực Trung Nguyên thì được, đều là đồng bằng, xe ngựa và xe đẩy đi lại dễ dàng hơn, nhưng ở vùng núi, vì đường núi hẹp nên xe ngựa và xe đẩy không được đều, tốc độ cũng cũng rất chậm.

Đôi khi gặp địa hình khó đi, còn cần phải dỡ đồ, để xe ngựa và xe đẩy đi qua, sau đó lại chất đồ lên.

Bánh xe đạp chỉ dày bằng cổ tay, những nơi người đi được, xe đạp về cơ bản cũng có thể đi.

Hơn nữa tốc độ của xe đạp nhanh hơn nhiều so với la và bò!

Khánh Mộ Lam đang suy nghĩ, thì nhìn thấy mấy người Kim Phi, Thiết Chùy, Trương Lương đi tới.

"Tiên sinh, chiếc xe đạp ngài làm rất hữu ích, có thể bán cho bọn ta một ít được không?"

Khánh Mộ Lam đi đến và hỏi.

"Nha đầu ngốc, khi trở về bảo ca ca của cô xin bệ hạ không phải là được sao, mua cái gì mà mua?"

Tả Phi Phi âm thầm véo Khánh Mộ Lam.

“Đúng vậy!” Khánh Mộ Lam cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Kim Phi nói: “Tiên sinh, cũng phát cho chúng ta một ít đi!”

"Yên tâm, không thiếu của các người!" Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam, sau đó quay đầu nhìn chiếc xe đạp đang quay ở bãi đất trống: "Nếu có cao su thì tốt hơn!"

Do không có nguyên liệu để sản xuất lốp xe nên bánh xe đạp hiện nay được đúc trực tiếp từ thép, chỉ có bánh xe và không có lốp ở bên ngoài.

Điều này không chỉ lãng phí rất nhiều thép, mà còn làm tăng trọng lượng của chính chiếc xe đạp.

Điều quan trọng nhất là khi gặp những địa hình phức tạp, không có đệm lót lốp thì mọi rung động, va đập sẽ tác động trực tiếp lên bánh xe, làm giảm tuổi thọ của bánh xe.

Kim Phi hiểu rõ việc này hơn ai hết, nhưng y không tìm được thứ gì có thể thay thế cao su nên chỉ có thể đối phó trước.

"Cao su là cái gì?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

"Còn nhớ châu Mỹ mà ta từng nói không?" Kim Phi thản nhiên giải thích: "Cao su là một loại đặc sản của châu Mỹ. Nó có thể bọc được bánh xe, giúp xe đạp đi dễ hơn và tăng tuổi thọ của xe đạp."

Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi đang nói chuyện vẫn nhìn chiếc xe đạp, biết y không có tâm trạng nói chuyện với cô ấy, nên cô ấy không hỏi thêm nữa.

Trong khi nhóm hậu cần đang bận rộn buộc đồ tiếp tế cho xe đạp, thì bộ binh và kỵ binh cũng bắt đầu rút lui.

Để tránh cho Đảng Hạng nghe thấy âm thanh, kỵ binh buộc nhiều lớp vải dày dưới móng ngựa.

Sau khi những người của trung đoàn hậu cần buộc tất cả lương thực và quân nhu trong kho vào xe đạp, họ đi theo kỵ binh trên đường chính.

Sau đó là những chiếc xe ngựa kéo những thương binh và vật tư.

Cách đó mấy dặm, trong doanh trại quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ cũng không ngủ, mà dẫn một đám phụ tá và tướng lĩnh đi quanh bàn cát với vẻ mặt nghiêm túc, chờ đợi điều gì đó.

Người phụ trách tình báo mở rèm từ bên ngoài đi vào, hành lễ với Lý Lăng Duệ.

“Có dò ra không?” Lý Lăng Duệ hỏi: “Trong chiếc rương mà quân Thục mang tới lúc trước có thứ gì vậy? Có tra ra được không?”

“Không ạ,” người phụ trách tình báo nói với vẻ mặt khó hiểu: “Quân Thục gần đây như phát điên, không chỉ nhân lực tuần tra được tăng lên mấy lần mà còn bố trí lính gác kín đáo ở tất cả các ngã tư, lính trinh sát của chúng ta không thể tìm được cách để lẻn vào”.

Lý Lăng Duệ nghe được lời này, không khỏi thất vọng.

Nhưng đây cũng nằm trong hắn dự đoán, Lý Lăng Duệ rất nhanh bình tĩnh lại.

"Hiện tại việc trao đổi con tin đã kết thúc, dựa theo tính cách của Kim Phi, nếu y thật sự có vũ khí mới có thể thay đổi chiến trường, y nhất định sẽ ra tay trong đêm nay hoặc ngày mai!"

Lý Lăng Duệ giải thích: "Truyền lệnh, đêm nay mọi người trực ban mở to mắt, thả tất cả diều hâu ra ngoài. Một khi phát hiện tình huống bất thường, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!"

"Vâng!" Một nhóm tướng lĩnh cúi đầu đáp lại rồi đi ra ngoài.

“Kim Phi, rốt cuộc ngươi đã chuẩn bị thứ gì?" Lý Lăng Duệ nhìn về phía nam, tự lẩm bẩm.

Trên thực tế, chiến tranh cũng giống như chơi cờ, người đi trước tuy chủ động nhưng người khác rất dễ dàng nhìn ra sơ hở.

Nếu Kim Phi có vũ khí mới chưa xác định, phòng thủ sẽ có lợi hơn chủ động tấn công quân chinh chiến phía Nam.

Vụ nổ trước đó thực sự khiến Lý Lăng Duệ sợ hãi, cho nên cho dù quân chinh chiến phía nam Đảng Hạng có ưu thế tuyệt đối, Lý Lăng Duệ cũng không dám dễ dàng ra tay mà đợi Kim Phi ra tay trước.

Lý Lăng Duệ đã cẩn thận nghiên cứu Kim Phi, thông qua phân tích tính cách của Kim Phi, sau khi trao đổi con tin kết thúc, Kim Phi nhất định sẽ ra tay.

Nếu như tối nay hoặc ngày mai Kim Phi vẫn chưa ra tay, điều đó chứng tỏ y thực sự chột dạ, đến lúc đó, Lý Lăng Duệ sẽ chủ động tấn công, dùng trăm ngàn quân để một đòn đè bẹp doanh trại quân Thục!

Nhưng Lý Lăng Duệ không biết Kim Phi đã ra tay, chỉ là hắn không nhìn ra mà thôi.
Chương 1238: Không phải bỏ chạy

Bởi vì sự liên thủ phong tỏa của tiểu đoàn Thiết Hổ và Hầu Tử, quân mật thám căn bản không thể đến gần doanh trại quân Thục, chỉ có thể dò thám từ xa.

Nhìn từ xa, binh lính tuần tra doanh trại của quân Thục rõ ràng tăng lên rất nhiều. Thỉnh thoảng có thể thấy một, hai đội lính chạy ra khỏi doanh trại, có đội còn mang theo rương to, rương nhỏ trông rất bận rộn.

Điều này cũng hợp với suy đoán của Lý Lăng Duệ - Kim Phi đã tiến hành chuẩn bị trước chiến tranh.

Nhưng điều Lý Lăng Duệ không biết là, người đến người đi trong doanh trại quân Thục, nhìn thì có vẻ rất bận rộn, nhưng thực tế những đội đó đang chạy qua chạy lại.

Hòm to rương nhỏ họ mang theo bên trong trống rỗng.

Mấy đội này là Kim Phi cố ý để lại để mê muội quân Đảng Hạng. Lúc này, quân Thục đã chạy hơn ba mươi dặm đến bên ngoài kênh Hoàng Đồng, bắt đầu cắm trại rồi.

Trọng điểm phong tỏa của tiểu đoàn Thiết Hổ cùng với đại đội trinh sát là xung quanh doanh trại quân Thục. Nhưng khi hàng vạn người trong đội ngũ bắt đầu đi được hơn hai mươi dặm, sau khi trời sáng, vẫn bị mật thám Đảng Hạng bắt gặp.

Nhưng khi Lý Lăng Duệ nhận được tin tức, đại doanh Quân thục đã rời đi, mấy chục ngàn binh mã cũng không còn.

“Cái gì? Kim Phi chạy trốn hả?”

Vẻ mặt Lý Lăng Duệ đầy kinh ngạc, trợn to hai mắt.

Kể từ khi Kim Phi rời núi đến nay, phong cách tác chiến vẫn luôn cứng rắn, thái độ chống cự cũng rất kiên quyết.

Lý Lăng Duệ nghĩ rằng Kim Phi sẽ phát động một cuộc tấn công lén lút vào ban đêm, cũng lo lắng rằng y đã tạo ra vũ khí mới, nhưng thật không nghĩ rằng, Kim Phi sẽ chạy trốn.

Điều này làm cảm xúc của Lý Lăng Duệ có chút không nhất quán.

Sáng sớm hắn có dùng ống nhòm xem tình hình bên doanh trại quân Thục, mặc dù không nhìn rõ tình hình bên trong nhưng vẫn có thể thấy dãy lều vải bạt ngàn.

Cũng bởi vì như vậy mà mật báo Đảng Hạng mới không phát hiện điều dị thường.

Ai có thể ngờ được rằng, Kim Phi ngay cả lều vải cũng không cần?

"Đúng vậy, quân chủ lực của bọn họ lúc này đã qua kênh Hoàng Đồng." Người phụ trách tình báo gật đầu.

“Kênh Hoàng Đồng cách ba mươi dặm đó sao?” Lý Lăng Duệ nghiêng đầu nhìn về phía người phụ trách tình báo, ánh mắt tràn đầy nghi vấn: “Lều trại của bọn chúng còn đó, lẽ nào Kim Phi vứt hết lương thảo quân nhu sao?”

Ban đầu lựa chọn chỗ này cắm trại, hắn đã sớm quen thuộc địa hình xung quanh, biết vị trí của kênh Hoàng Đồng kia.

Ba mươi dặm cũng không phải là một khoảng cách quá xa, kỵ binh đôi khi có thể chạy một ngày vài trăm dặm để đưa tình báo khẩn cấp, thậm chí, một số thợ săn có thể chạy mấy chục dặm một ngày để đuổi theo con mồi.

Nhưng hành quân trong quân đội khác với hành động một mình.

Quân đội phải duy trì đội hình, còn phải mang theo lương thực, quân nhu nên khi di chuyển sẽ chậm hơn nhiều.

Theo Lý Lăng Duệ thấy, Kim Phi chỉ có thể vứt bỏ tất cả trang bị, thậm chí ngay cả áo giáp cũng cởi, như vậy mới có thể di chuyển được ba mươi dặm trong một đêm!

Nếu không, chỉ cần mặc giáp và di chuyển suốt đêm sẽ khiến rất nhiều người mệt mỏi.

Nhưng bình thường chỉ khi thua cuộc mới có thể xuất hiện tình huống vứt hết áo giáp mà bỏ chạy này.

Bây giờ, hai bên còn chưa bắt đầu khai chiến, vì sao Kim Phi phải làm vậy?

Còn nữa, không mang theo lương thảo thì dọc đường bọn họ ăn cái gì?

Biết sắp xảy ra chiến tranh, tất cả người dân ở Hi Châu sớm đã chạy trốn, nếu không vào thành nhờ cậy thân thích thì đã chạy trốn về phía nam.

Kim Phi dù có muốn cướp cũng không cướp được lương thực.

Người phụ trách tình báo biết Lý Lăng Duệ đã nghĩ sai, vội vàng nói: “Đại vương, Kim Phi không hề vứt bảo lương thảo quân nhu, chúng đều mang theo.”

“Mang lương thảo quân nhu quân dụng, chúng làm sao có thể một đêm chạy ba mươi dặm?” Lý Lăng Duệ trợn mắt nhìn người phụ trách tình báo: “Ngươi cảm thấy bổn vương dễ lừa sao?”

“Đại vương, ngài còn nhớ mấy ngày trước quân Thục mang theo những cái rương lớn không?” Người phụ trách tình báo đột nhiên hỏi.

“Rương lớn?” Lý Lăng Duệ sửng sốt: “Đúng vậy, bọn chúng cũng chuẩn bị chạy trốn, tại sao còn gióng trống khua chiêng giống như lấy được nhiều rương lớn như vậy?”

Nghĩ tới đây, Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm người phụ trách tình báo: "Những thứ trong rương kia là cái gì?"

Hắn biết, người phụ trách tình báo nếu như lại nói đến cái rương thì hẳn là đã tra xét xong.

Quả nhiên, người phụ trách tình báo gật đầu trả lời: "Những thứ kia trong rương kia đựng đều là xe hai bánh!"

"Xe hai bánh? Xe hai bánh là gì?" Lý Lăng Duệ hỏi.

“Chính là loại khi xưa Kim Phi làm cho Trần Cát ở kinh thành”.

Người phụ trách tình báo móc ra một tờ giấy trắng từ trong túi bỏ lên bàn.

Trên tờ giấy trắng vẽ một cái xe đạp, chỗ ngồi phía sau của xe đạp có xà ngang hai bên, còn cất công vẽ mỗi bên một cái bao tải.

"Chính là loại xe này, một chiếc xe có thể chở mấy trăm cân đồ, ở trên đất bằng chạy nhanh hơn so với ngựa nhiều, loại xe hai bánh này cũng có thể đi trên đường núi, khi lên dốc chỉ cần một người giữ, một người khác đẩy phía sau là được.”

Người phụ trách tình báo chỉ vào tờ giấy trắng nói: “Với loại xe này, quân Thục có thể di chuyển nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, cho nên mới một đêm chạy được hơn ba mươi dặm!”

“Kim Phi đáng chết, vậy mà lại chạy trốn!” Lý Lăng Duệ đập bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người phụ trách tình báo hỏi: “Bây giờ phái kỵ binh truy đuổi, còn có thể đuổi kịp sao?

"Thật ra..." Người phụ trách tình báo do dự một chút, nói: "Thật ra thì không cần phái người đuổi theo, bọn họ đến kênh Hoàng Đồng đã dừng lại, xem ra là chuẩn bị cắm trại ở đó!"

"Dừng lại ư?" Lý Lăng Duệ lại sửng sốt.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện hắn không hiểu nổi.

Nhưng vì là một cựu tướng, Lý Lăng Duệ rất nhanh nhận ra được điều gì đó, quay người đi đến bản đồ nhìn về vị trí của kênh Hoàng Đồng.

"Thì ra là như vậy!" Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm vào bản đồ, tự lẩm bẩm: “Chẳng trách Kim Phi đến cả lều vải cũng vứt bỏ!”

Sở dĩ gọi là kênh Hoàng Đồng vì nơi này trước kia từng là mỏ đồng.

Hơn một trăm năm trước, Đại Khang đã từng phát động hơn mười ngàn người ở chỗ này đào mười mấy năm mới đào xong mỏ đồng.

Khắp nơi trong kênh Hoàng Đồng đều có mỏ, Kim Phi để binh lính sống trong hầm mỏ, sẽ ấm áp hơn nhiều so với sống trong lều trại.

Ngoài ra, kênh Hoàng Đồng là hẻm núi hoặc là vách đá, rất thích hợp để phòng thủ!

“Thì ra Kim Phi không hề chạy trốn, mà là chọn chiến trường có lợi cho mình hơn!”

Lúc này Lý Lăng Duệ rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, Kim Phi rất vội vàng trong việc ứng phó, vì để cho người dân Hi Châu tranh thủ thời gian rút lui trốn thoát, Kim Phi không thể không cử người ở biên giới đối đầu cùng quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng.

Bây giờ gần như toàn bộ người dân ở Hi Châu đã được đội Chung Minh thông báo, những người đáng lẽ phải chạy trốn cũng gần như đã trốn thoát, quân Thục không cần phải canh giữ biên giới nữa.

Cho nên Kim Phi rút lui ba mươi dặm, dẫn đại quân đóng ở kênh Hoàng Đồng!

Ở giữa kênh Hoàng Đồng có một mỏ quặng, hai bên là vách đá, thích hợp để phòng thủ hơn so với trại hiện tại!

“Kim Phi chết tiệt, quả thực quá xảo trá!” Lý Lăng Duệ lúc này hận không thể tát chính mình một cái!

Hắn biết mình đã bị lừa!

Nếu như phải hắn nghi thần nghi quỷ, ngày hôm qua, sau khi trao đổi con tin, phát động tấn công luôn thì Kim Phi cơ bản không có cơ hội rút lui!

Khi đó mấy trăm ngàn quân nhất định có thể đè bẹp doanh trại quân Thục!

Nhưng Kim Phi đã chạy trốn rồi, hối hận nữa có ích gì?
Chương 1239: Trống rỗng

Lý Lăng Duệ vịn bàn, vẻ mặt đầy phức tạp.

Lúc đầu, khi nhận được lệnh điều động của Lý Lăng Hiên, biết được sắp đến nắm quyền ở doanh trại quân chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ kích động đến mức cả đêm không ngủ.

Hắn biết Lý Lăng Hiên làm như vậy là đang chuẩn bị bồi dưỡng hắn, để hắn nắm binh quyền.

Sau khi tiếp quản quân chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ cũng tràn đầy lòng tin, thề trong lòng sẽ đánh một trận thật đẹp.

Không chỉ vì bản thân, mà cũng vì anh trai hoàng đế của hắn nữa.

Vì vậy sau khi tiếp nhận quân chinh chiến phía Nam, hắn không lập tức phát động tấn công mà tốn rất nhiều công sức để thay những vị trí quan trọng thành người của mình.

Sau khi làm xong chuyện này, Lý Lăng Duệ vẫn chưa ra tay như cũ.

Rất nhiều trợ tá đều cho rằng Lý Lăng Duệ đang đợi cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá vào vị trí.

Chỉ có người phụ trách tình báo hiểu hắn nhất biết Lý Lăng Duệ không chỉ đang đợi cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá mà còn đang đợi Kim Phi.

Vì Kim Phi lớn mạnh thực sự quá nhanh, không tiêu diệt Kim Phi, chỉ tiêu diệt mấy chục ngàn quân Thục đang đối đầu với hắn cũng không ảnh hưởng gì đến căn cơ của Kim Phi.

Vì vậy, lần này Lý Lăng Hiên đã bí mật dặn dò Lý Lăng Duệ, mục tiêu đầu tiên của lần chinh chiến phía Nam này là tiêu diệt Kim Phi.

Nhưng điều Lý Lăng Duệ không ngờ đến là hắn vẫn chưa đến doanh trại chinh chiến phía Nam thì Kim Phi đã đến thành Du Quan.

Điều này khiến cho Lý Lăng Duệ đột nhiên không biết phải làm gì.

Hắn cũng không thể đuổi đến thành Du Quan giết Kim Phi phải không?

Không nói đến hắn có cái gan làm việc này hay không, hắn cũng không đuổi kịp.

Vì vậy Lý Lăng Duệ vẫn luôn gây áp lực cho quân Thục, nhưng vẫn chưa hành động.

Bằng không, hắn sợ mình vừa ra lệnh thì quân chinh chiến phía Nam đã diệt quân Thục, Kim Phi cũng không dám đến nữa, đến lúc đó hắn chỉ có thể dẫn quân chinh chiến phía Nam đến Xuyên Thục tìm Kim Phi.

Nhưng quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chủ yếu là kỵ binh, mà Xuyên Thục lại nhiều núi, người Đảng Hạng đế Xuyên Thục sẽ gặp khó khăn trong từng bước.

Huống chi bây giờ căn cơ của Kim Phi đã vững, toàn bộ Xuyên Thục đều bị y và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu kiểm soát, muốn đánh bại Kim Phi ở Xuyên Thục còn khó hơn nhiều so với ở Hi Châu.

Vì vậy Lý Lăng Duệ vẫn luôn đợi Kim Phi đến.

Vốn dĩ còn tưởng rằng nhanh nhất thì cũng phải đến mùa xuân năm sau Kim Phi mới trở về từ thành Du Quan, nhưng chưa đến một tháng, Kim Phi đã quay về, hơn nữa còn đến Hi Châu trước.

Lý Lăng Duệ biết tin này đã rất kích động, đã lệnh cho bộ lạc Hắc Vân đi mai phục Kim Phi.

Ai ngờ rằng kết quả là bộ lạc Hắc Vân đã thất bại rồi!

Hơn nữa không đợi hắn vượt qua cái bóng thất bại của bộ lạc Hắc Vân thì Kim Phi đã phái người cướp đội vận chuyển, ép hắn phải trao đổi con tin.

Không chỉ Kim Phi biết mưu kế, mà Lý Lăng Duệ cũng biết.

Khi chiếm được ưu thế tuyệt đối, việc đè bẹp một cách quang minh chính đại sẽ hiệu quả hơn bất cứ mưu kế nào.

Vì vậy Lý Lăng Duệ đã quyết định, nếu tối hôm qua và hôm nay Kim Phi không ra tay thì ngày mai hắn sẽ phát động tổng tiến công, cho dù có liều mạng thì Lý Lăng Duệ cũng phải nghiền nát quân Thục, bắt sống Kim Phi!

Nhưng ai ngờ rằng, còn chưa đợi hắn kịp ra tay thì Kim Phi đã chạy rồi...

Vào lúc này, trong lòng Lý Lăng Duệ tràn đầy cảm giác bị thất bại.

Dù từ trước đến nay chưa từng gặp Kim Phi, nhưng hắn đã bị thua trận trong tay Kim Phi mấy lần rồi.

Người phụ trách tình báo phát hiện biểu cảm thất bại của Lý Lăng Duệ, sợ hắn bị kích đến mức không gượng dậy nổi nên đã vội đổi chủ đề, nói: “Đại vương, mặc dù Kim Phi đã chạy rồi, nhưng chắc hẳn trong doanh trại quân Thục vẫn còn rất nhiều người, hay là phái người đi bắt bọn họ?”

Lý Lăng Duệ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn người phụ trách tình báo một cái sau đó nói: “Đương nhiên phải bắt, nhưng nếu Kim Phi đã để bọn họ lại thì chắc chắn đã có chuẩn bị rồi, khi qua đó hãy cẩn thận một chút!”

“Dạ!”

“Ngoài ra, hãy phái người đến gần kênh Hoàng Đồng nghe ngóng xem, bổn vương muốn biết tất cả tình huống của kênh Hoàng Đồng!”

“Dạ!” Người phụ trách tình báo khom người tuân mệnh, lui về phía sau rồi rời khỏi lều.

Lý Lăng Duệ xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm kênh Hoàng Đồng trên bản đồ, cau mày khó chịu.

Tình huống hiện tại khiến hắn có cảm giác tiến không được lùi không xong.

Lý Lăng Duệ biết, càng vào lúc này càng không thể xốc nổi, vì vậy đã ép bản thân bình tĩnh lại, quyết định phải suy nghĩ rõ ràng trước lúc hành động.

...

Cửa Nam doanh trại Đảng Hạng, mấy nghìn kỵ binh đang gào lên, chạy thẳng về doanh trại quân Thục.

Kim Phi biết rút lui với quy lớn mô hàng chục nghìn người như vậy, không thể nào tránh khỏi tai mắt của Lý Lăng Duệ, vì vậy trước khi trời đi đã cố ý dặn dò những nhân viên hộ tống còn ở lại, một khi phát hiện có tình huống gì không đúng phải lập tức rút lui.

Trên đài quan sát của doanh trại quân Thục, lính trinh sát vẫn luôn quan sát doanh trại Đảng Hạng bằng ống nhòm, binh mã của Đảng Hạng vừa lao ra khỏi doanh trại, linh trinh sát đã phát hiện ra.

“Đừng diễn nữa, người Đảng Hạng đã phát hiện rồi, nhanh chạy đi!”

Linh trinh sát bắn hai mũi tên bay lên không trung, quay người lao xuống dưới đài quan sát.

Hai doanh trại cách nhau chỉ vài dặm, đối với kỵ binh chạy hết tốc lực thì chỉ trong vài phút đã có thể chạy đến.

Để tiết kiệm thời gian, lính trinh sát chuẩn bị sẵn ngựa chiến ở dưới đài quan sát.

Ngay sau khi nhảy xuống từ trên đài quan sát, đã lên thẳng ngựa chạy về phía Nam.

Những nhân viên hộ tống trước đó đang tuần tra trong doanh trại và khiêng rương cũng không diễn nữa, họ cũng như lính trinh sát, ném rương xuống đất, quay người chạy về phía những con ngựa chiến đang buộc ở bên cạnh.

Những nhân viên hộ tống vừa chạy ra khỏi cửa Nam doanh trại thì kỵ binh Đảng Hạng cũng đã đuổi đến ngoài mương ở cổng Bắc.

Vì nhân viên tình báo đã nhắc nhở trước nên sau khi kỵ binh Đảng Hạng đuổi đến cổng Bắc đã không dám xông vào luôn mà phái một đội cảm tử đi bộ qua mương trước và đi đến lều ở cực bắc của doanh trại quân Thục.

Đội cảm tử cẩn thận đi vào doanh trại quân Thục, sau đó dùng kiếm đẩy rèm lều ra.

Trong lều trống rỗng, đừng nói quân mai phục, ngay cả một chiếc giày cỏ cũng không có.

Liên tục mở mấy lều ra, toàn bộ đều như vậy.

Rất nhanh, đội cảm tử đã kiểm tra hết tất cả những lều ở cực Bắc.

Một số người khác chạy đến giữa doanh trại, bắt đầu kiểm tra kho vũ khí ở bên trái và bên phải.

“Đại ca, không có ai cả!”

Đội trưởng đội cảm tử quay về báo cáo: “Bọn họ đã chạy hết rồi, chỉ còn lại những căn lều.”

“Đại vương đã dặn dò, chúng ta vẫn nên cẩn thận!”

Thủ lĩnh đội kỵ binh lạnh lùng nói: “Lão Tam, ngươi dẫn người vào kiểm tra tất cả các căn lều một lần nữa đi, không thể bỏ qua một góc nào!”

“Vâng!” Một tiểu thủ lĩnh rời đi cùng với thủ hạ.

“Lão Tứ, Lão Ngũ, hai người dẫn người đi bao vây từ hai bên, lỡ như Lão Tam xảy ra chuyện gì, thì mọi người lập tức tiếp viện!”

“Vâng!” Thêm hai tiểu thủ lĩnh nữa dẫn thủ hạ chia nhau ra hai phía trái phải.

Sau khi giao nhiệm vụ xong, đội trưởng đội kỵ binh mới dẫn những người còn lại đi qua mương, tiến vào địa bàn quân Thục.

Nhưng hắn không tiến vào doanh trại quân Thục mà đi về phía trận địa máy bắn đá ở bên trái mương.

Để phòng ngừa bị người Đảng Hạng phát hiện, lúc rời đi Kim Phi không hủy máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng ở tuyến đầu trận địa.

Bây giờ máy bắn đá của Đảng Hạng đã bị Kim Phi đốt, vừa hay lô máy bắn đá này thay cho những máy đã bị đốt.

Hơn nữa, lô máy bắn đá này là loại tiên tiến nhất trong xưởng luyện sắt, đưa về Đảng Hạng còn có thể giao cho thợ thủ công bắt chước.

Theo góc nhìn của thủ lĩnh kỵ binh thì đây cũng được xem là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhưng khi thủ lĩnh kỵ binh sắp đi đến chiếc máy bắn đá đầu tiên bên cạnh thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh giòn giã từ dưới chân ngựa chiến.
Chương 1240: Quen rồi

Khoảng thời gian trước đội súng kíp phục kích đội vận chuyển, chặn đội kỵ binh đi tiếp viện gần như cả một đêm. Sau đó, Lý Lăng Duệ lập tức phái người ở trong quân đội lan truyền việc nhân viên hộ tống tiếp tục làm ra một loại lựu đạn mới, giẫm một cái sẽ lập tức nổ, nhắc nhở binh sĩ chú ý.

Lúc trước đội cảm tử tiến vào vô cùng cẩn thận. Mỗi một bước trước khi giẫm xuống đều phải cẩn thận kiểm tra mặt đất.

Khi thủ lĩnh kỵ binh nghe được âm thanh giòn vang thì biết ngay là mình xong đời, theo bản năng ghìm chặt ngựa chiến.

Lúc ấy người Đảng Hạng dọn được rất nhiều mìn ở trong cát. Thủ lĩnh kỵ binh là tướng lĩnh cấp cao, hai ngày trước tận mắt nhìn thấy thực nghiệm của mìn nên cũng biết chỉ giẫm lên không buông chân thì mìn sẽ không nổ tung.

Thế nhưng ngựa chiến không biết, cho dù nghe lời cũng không có biện pháp giống như người. Tuy rằng ngựa dừng lại ngay lập tức, nhưng vẫn buông lỏng chân.

Một giây sau, ngựa chiến và thủ lĩnh cùng bay lên!

Đây chỉ mới là bắt đầu.

Kim Phi không mang theo máy bắn đá theo được thì đương nhiên sẽ không để lại cho người Đảng Hạng. Vì vậy lúc chôn mìn, những quả mìn sẽ được kết nối với nhau.

Khi quả mìn đầu tiên phát nổ thì những quả mìn khác cũng phát nổ theo!

Trong thời gian ngắn, tiếng nổ mạnh trên trận địa máy bắn đá liên tiếp vang lên. Từng chiếc máy bắn đá khổng lồ cũng bị nổ tan tành.

Hơn nữa vụ nổ còn theo chiến hào lan thẳng đến khu lều trại. Bình dầu đặt ở góc lều cũng bị đốt cháy.

Một dãy lều ở phía Bắc rất nhanh đã đổ sập.

Lúc Kim Phi chưa tới đã nghĩ tới ngày này, cho nên quân Thục đã lần lượt dựng lên từng cái lều trong doanh trại.

Hôm nay gió Bắc rất lớn, một loạt lều trại bốc cháy. Những lều trại khác rất nhanh cũng bị đốt cháy.

Trong chớp mắt, toàn bộ doanh trại quân Thục đều hóa thành một biển lửa.

Những quân lính đi theo thủ lĩnh Đảng Hạng ở bên ngoài và người phụ trách yểm trợ phía bên phải còn tốt. Đội cảm tử đi vào dò đường trước và người phụ trách yểm trợ bên trái đều bị lửa lớn nuốt chửng, chẳng có mấy người chạy ra khỏi.

Doanh trại Đảng Hạng cách nơi này chỉ có mấy dặm nên tất cả mọi người đều thấy được trận hỏa hoạn này.

Lý Lăng Duệ nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức gọi người phụ trách tình báo tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Lý Lăng Duệ trở nên âm trầm như sắp nhỏ nước xuống!

Bắt đầu từ sáng sớm, hắn đã không gặp được chuyện nào như ý.

"Đại vương, trước khi nhân viên hộ tống rời đi đã chôn mìn và dầu hỏa trong doanh trại..." Người phụ trách tình báo nói tình hình mình hiểu được luôn trong một lần.

“Tổn thất bên phía bọn An Khuê thì sao?" Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.

Thủ lĩnh kỵ binh được phái đi là một ông lão theo Lý Lăng Duệ rất nhiều năm.

Nghìn quân dễ tìm một tướng khó cầu, An Khuê là một trong những nhân tài tương đối có năng lực dưới tay hắn. Hắn chuẩn bị bồi dưỡng thật tốt thay thế phó tướng khờ khạo kia.

Lần này phái ông ta đi truy sát quân Thục cũng là vì sau này đề bạt An Khuê gia tăng lý lịch, ai biết lại trúng phải mìn.

“An tướng quân đạp trúng mìn… Hai chân vì nổ nên bị thương…” Người phụ trách tình báo thấp giọng nói: "Có điều Đại vương yên tâm, bụng ngựa đã chặn hầu hết vụn sắt. Nên hai chân An tướng quân đều bị thương chắc chắn sẽ khôi phục!”

Nghe người phụ trách tình báo nói như vậy, sắc mặt Lý Lăng Duệ mới tốt hơn một chút.

Về phần nhân viên hộ tống diễn kịch bên trong doanh trại lúc trước, căn bản Lý Lăng Duệ cũng không hỏi.

Bởi vì hắn biết, những người đó chắc chắn sẽ chạy mất. Có hỏi cũng chỉ khiến cho mình càng sốt ruột hơn mà thôi.

Nhân viên hộ tống phụ trách ở lại mê hoặc kẻ địch, cứ chạy thoát như vậy .

Chiến sự hai bên cũng tiến vào một thời kỳ giằng co mới!



Tại doanh trại tạm thời của quân Thục ở kênh Hoàng Đồng,

Một nhóm nhân viên hộ tống tinh nhuệ nhất đã chiếm lĩnh vị trí cao hai bên trái phải khe núi phía Bắc, sẵn sàng đón địch.

Hầm mỏ phía Nam khe núi lại rất bận rộn.

Kim Phi đứng ở một chỗ khuất gió của sườn núi, thỉnh thoảng giơ kính viễn vọng nhìn về phương Bắc một chút.

Thiết Chùy biết, Kim Phi đang lo lắng cho những nhân viên hộ tống ở lại kia.

Y vô cùng tàn nhẫn với kẻ địch. Bất kể là ở trên chiến trường giết địch hay là lúc đánh cường hào chia ruộng, thanh trừng đám địa chủ quyền quý thì Kim Phi cũng giết không nương tay chút nào!

Rất nhiều quyền quý làm nhiều việc ác, nghĩ đến tất cả biện pháp muốn hối lộ Kim Phi, hoặc là nhờ người biện hộ nhưng Kim Phi đều không để ý tới.

Nhưng khi đối xử với người của mình thì Kim Phi quá mềm lòng.

Thật ra từ toàn bộ chiến lược cho thấy, trước khi Kim Phi đến nên để cho Trương Lương chuyển chiến trường tới kênh Hoàng Đồng.

Nhưng vì để cứu nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt nên Kim Phi không làm như vậy, mà tự mình ra tiền tuyến, hao tâm tổn sức, hoàn thành việc trao đổi con tin.

Từ điểm này mà nói, Kim Phi không đủ tư cách là một thống soái.

Bởi vì chiến tranh không thể tránh khỏi chết người, một thống soái đủ tư cách, không những phải ác với kẻ địch mà còn phải ác với người của mình.

Nhưng Kim Phi không thể tàn nhẫn với người của mình.

Quả thật đây cũng là nguyên nhân mà nhân viên hộ tống, nữ binh, nữ công và dân chúng Kim Xuyên ủng hộ y.

Dân chúng tuy ngu muội, nhưng họ vẫn phân biệt được ai tốt với họ, ai không tốt với họ.

Từ sau khi Kim Phi quật khởi, vô số dân chúng Xuyên Thục vì vậy mà được lợi.

Cộng thêm việc tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên nên bây giờ gần như tất cả dân chúng Xuyên Thục đều biết vì sao lại có ngày tháng tốt lành hôm nay.

Kim Phi cứ đứng ở đỉnh núi đến giữa trưa cho đến khi nhìn thấy ở phương bắc xuất hiện đội ngũ nhân viên hộ tống. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo đám người Thiết Chùy xuống núi.

Đi được nửa đường trùng hợp gặp được Tả Phi Phi lên núi.

Thiết Chùy thấy thế, nháy mắt với Kim Phi, cố ý dẫn người đi phía sau vài bước.

Thật ra lúc ở trên thuyền, Nhuận Nương nhiều lần đã từng cố ý trốn đến phòng bếp, cho Kim Phi và Tả Phi Phi một cơ hội. Nhưng Kim Phi lại không biết nắm bắt. Mỗi lần khi Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam để cho hai người ở cùng một chỗ thì Kim Phi cũng đều tìm cớ rời đi.

Sau khi từ thành Du Quan trở về, Khánh Mộ Lam còn vì thế mà mắng Tả Phi Phi vài lần.

Bản thân Tả Phi Phi cũng cho rằng quan hệ của cô ấy và Kim Phi đã đi đến giới hạn.

Kết quả ai ngờ đột nhiên Cửu công chúa ban hôn.

Thời đại phong kiến, người bình thường đính hôn còn có khả năng thoái hôn, nhưng hoàng đế ban hôn, thoái hôn chính là kháng chỉ!

Với địa vị của Kim Phi, kháng chỉ cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng Cửu công chúa vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu nên cho dù Kim Phi không hài lòng với Tả Phi Phi cũng không thể làm ra chuyện kháng chỉ.

Huống chi dù về dáng người tướng mạo hay năng lực của Tả Phi Phi đều là cực phẩm. Kim Phi cũng rất hài lòng về cô ấy…

Tuy rằng hai người chưa cùng phòng nhưng trong quân doanh tất cả mọi người đều xem bọn họ là vợ chồng. Khánh Mộ Lam còn thường xuyên lấy chuyện này để trêu ghẹo Tả Phi Phi.

Sắc mặt Tả Phi Phi vốn rất bình thường, nhưng nhìn thấy Thiết Chùy nháy mắt với Kim Phi, mặt cô ấy lập tức đỏ ửng.

Cô ấy cúi đầu nói: "Tiên sinh, cơm đã làm xong, ta đang định đi lên gọi ngài ăn cơm đây.”

Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Các nàng đã sắp xếp xong bên doanh trại chưa chưa?”

"Tất cả đã được sắp xếp xong xuôi bên cạnh mỏ đồng của nữ nhân viên hộ tống." Tả Phi Phi trả lời.

"Mọi người đã quen chưa?”

“Quen rồi." Tả Phi Phi nói: "Tuy rằng lều dày, nhưng cũng không ấm áp bằng mỏ quặng. Tất cả mọi người rất hài lòng.”

“Vậy là tốt rồi!”

Kim Phi gật đầu, sau đó sóng vai đi, tuy nhiên hai người cũng không biết nói cái gì.

Bầu không khí đang lúng túng, Hầu Tử nhảy từ con đường nhỏ bên cạnh ra: "Tiên sinh, có thư từ trong làng gửi đến”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK