Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506: Thái độ kiên định

Tiếng chuông giờ Mão vang lên, hoàng đế dẫn Đại Thái giám bước ra từ sau màn che, ngồi lên long ỷ.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

Các đại thần đều hành lễ.

Sau khi lễ nghi kết thúc, Tả Tướng bước ra khỏi hàng đầu tiên.

“Bệ hạ, hôm qua sứ giả Hồng Linh vào kinh, không biết có đưa chiến báo về không?”

Các đại thần khác cũng vểnh tai lên nghe.

Hôm qua hoàng đế không triệu tập bọn họ, khiến không ít người thắc mắc, phải chăng Cửu công chúa chỉ phái sứ giả Hồng Linh đến báo thắng lợi để xoa dịu dân chúng và triều đình, còn chiến báo chính thức vẫn chưa được đưa đến?

Mặc dù tình huống này rất ít gặp nhưng cũng không phải không thể.

“Có chiến báo”.

Trần Cát gật đầu với Đại Thái giám: “Đọc chiến báo đi”.

“Vâng”.

Đại Thái giám cúi người cầm lấy chiến báo, cao giọng đọc.

Vẻ mặt các đại thần cũng không khác Trần Cát là mấy.

Lúc đầu đều vô cùng bình tĩnh, nhưng càng nghe thì vẻ mặt càng đặc sắc.

Sau khi Đại Thái giám đọc xong, trong điện Hoằng Đức trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tất cả đại thần đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Trong lịch sử trước đó chưa từng có công chúa đích thân ra trận.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó cũng khiến các đại thần cảm thấy nhiệt huyết.

Đây chắc chắn có thể là trận chiến được ghi vào lịch sử.

Bình thường khi gặp chuyện nhỏ, phe chủ hòa bình và phe chủ chiến sẽ cãi vã rất lâu, nhưng lần này khi đề cập đến vấn đề đối mặt với Thổ Phiên, Trần Cát - người trước giờ luôn thất thường lại kiên quyết tỏ vẻ lần này nhất định phải chiến đấu đến cùng.

Chủ yếu là Cửu công chúa hiểu rõ Trần Cát, biết làm sao mới có thể làm ông ta dao động.

Có thể nói chiến báo này là Cửu công chúa viết cho Trần Cát.

Để không cho hoàng đế có cơ hội hối hận, ngay sau khi tảo triều kết thúc, các quan phe chủ chiến lập tức cử người bí mật truyền về thái độ của hoàng đế.

Những ngày gần đây người dân ở kinh thành đều quan tâm đến trận chiến Tây Xuyên, sau khi nghe được tin tức truyền ra từ trong cung, mọi người đều hưng phấn.

Những thư sinh đang sầu lo các khách trong quán rượu đều nghe đến phiền các trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, lúc này thì tốt rồi, lại có thêm tư liệu mới.

Trong khoảng thời gian sau đó, câu chuyện về đội áo giáp đen của Kim Phi và Cửu công chúa đích thân ra trận lan truyền khắp kinh thành.

Trong trận chiến Thanh Thủy Cốc, Kim Phi chủ yếu lợi dụng địa thế để tác chiến, thật ra người kể chuyện cũng không có nhiều điều để nói.

Nhưng lần này thì khác, hai bên ở trận chiến Tây Xuyên không chỉ đấu trí mà còn phải đối mặt với đao kiếm.

Có rất nhiều thứ để kể.

Theo miêu tả của người kể chuyện, binh lính nam của đội áo giáp đen làm lá chắn, binh lính nữ làm phụ trợ, dưới sự chỉ huy của Kim Phi, họ giết chết ba người trong và ba người ở ngoài của doanh trại Đan Châu, cuối cùng bắt được chỉ huy và tướng lĩnh trong doanh trại của địch và giành được thắng lợi trong trận chiến này.

Trước kia Kim Phi rất nổi tiếng ở kinh thành, bây giờ khó khăn lắm mới giảm nhiệt thì lại bị người kể chuyện khơi gợi lên.

Đầu đường cuối phố, khắp nơi đều là những cuộc thảo luận liên quan đến y.

Người ta đang lan truyền câu chuyện của y, người tri thức đang học thuộc tập thơ của y.

Ngay cả thương hội Kim Phi cũng lại trở nên nổi tiếng.

Xà phòng thơm mà Lạc Lan tích trữ đều đã bán sạch.

Nhân viên hộ tống nữ cũng chính thức bước vào tầm mắt của mọi người.

Những người kể chuyện không dám bịa chuyện về Cửu công chúa, bèn bắt đầu tìm kiếm tin tức của đám người Khánh Mộ Lam.

Chẳng mấy chốc, trong quán rượu lại bắt đầu xuất hiện các câu chuyện về nhân viên hộ tống nữ.

Mà cuối cùng nhà họ Tiết cũng đã có được tin tức Tiết Hàn Lư bị Kim Phi đánh.

Đông Doanh.

Tiết Quốc công tóc đã bạc trắng vội vàng chạy vào chính điện.

Thái tử Đại Khang – Trần Nguyên Khoáng đang đọc sách sau cái bàn.

Sau khi vào cửa, Tiết Quốc công không nói nhiều, quỳ xuống trước mặt Thái tử: “Điện hạ, người phải đòi công bằng cho Hàn Lư”.

“Tiết Quốc công, ông làm gì thế?”

Thái tử vội đặt sách xuống, bước xuống đỡ Tiết Quốc công lên.

Vị này không chỉ là Quốc công mà còn là bố vợ của hắn.

Tiết Quốc công tiện tay tóm lấy áo Thái tử, lại cầu xin: “Điện hạ, người phải đòi công bằng cho Hàn Lư”.

“Hàn Lư làm sao?”, Thái tử nhíu mày hỏi.

“Hàn Lư… Hàn Lư bị Kim Phi đánh chết rồi…”

Tiết Quốc công lau nước mắt, nói tin tức nghe được cho Thái tử.

Ba mươi gậy của Tiết Hàn Lư đều là do mấy người đàn ông lực lưỡng đánh, không hề nương tay.

Còn thân vệ của hắn cũng không thoát được, mỗi người hai mươi gậy.

Sau khi kết thúc hình phạt, quân Hùng Vũ còn không đưa họ về Tây Xuyên, Tiết Hàn Lư đứt hơi.

Giáo úy sợ bị trách phạt nên ném xác Tiết Hàn Lư đi, giải tán quân Hùng Vũ, sau đó dẫn tâm phúc của mình chạy về phía nam.

Có lẽ là tìm nơi làm cướp.

Thi thể Tiết Hàn Lư cứ thế bị ném bên đường cả đêm, đến ngày hôm sau lúc được người qua đường phát hiện thì đã bị dã thú ăn sạch.

Tiết Quốc công vừa nhận được tin tức, suýt nữa khóc ngất.

Sau đó đến tìm Thái tử tố cáo.

Dĩ nhiên ông ta không nói chuyện Tiết Hàn Lư xông vào doanh trại, chỉ nói có mâu thuẫn với Kim Phi.

Thái tử vừa nghe anh vợ mình bị xúc phạm như vậy cũng rất tức giận, lập tức đưa Tiết Quốc công đi tìm Trần Cát, yêu cầu Trần Cát xử tử Kim Phi.

Cửu công chúa đã lường được nhà họ Tiết sẽ gây khó nên đã phái người đến, giải thích lại chuyện này với Trần Cát trước.

Bây giờ Trần Cát vẫn cảm động với hành động của Cửu công chúa, tất nhiên trong lòng hướng về Cửu công chúa và Kim Phi, đồng ý trừ nửa năm bổng lộc của Kim Phi.

Kim Phi thiếu chút bổng lộc này sao?

Xử phạt như thế cũng như không phạt.

Chuyện này vốn dĩ là do lỗi của Tiết Hàn Lư, hoàng đế đã đưa ra hình thức xử phạt, cho dù Tiết Quốc công không cam lòng thì cũng không dám công khai đối đầu với hoàng đế, đành phải đè nén cơn tức lại.



Dốc Đại Mãng, Tây Xuyên.

Tranh đấu trong triều chẳng ảnh hưởng gì đến nơi này.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi này, chiến trường đã được dọn dẹp hoàn toàn.

Nhưng vết máu còn lại dưới đất vẫn có thể nhìn ra được sự mãnh liệt của trận chiến lúc đó.

Trước kia mọi người đánh trận xong thì thu dọn thi thể người của mình, đào hố chôn là xong chuyện.

Lần này hai bên giao chiến khiến rất nhiều người chết, thi thể chất thành núi, nếu không xử lý hết thì rất dễ gây ra dịch bệnh.

Thế nên Kim Phi yêu cầu cho dù là thi thể của địch hay ta thì đều dùng cách xử lý hỏa táng.

Cũng may hỏa táng cũng rất thường gặp ở Đại Khang, các tướng sĩ cũng không lấy làm lạ.

Chỉ có duy nhất một điều là kẻ địch thì chất một đống thi thể, sau đó thiêu bừa, xương cốt không ai quan tâm.

Còn người của mình thì phải trang trọng hơn nhiều, mỗi thi thể đều phải được nhận dạng bằng thẻ ngà, tro cốt phải được cẩn thận cho vào hũ, tạm thời để chung một chỗ rồi đặt trên kệ ở nghĩa trang.

Đây là một công việc vô cùng phức tạp, cũng may gần đây người dân lưu lạc khá nhiều, vừa lúc cũng cho họ một công việc.

Lúc Cửu công chúa tìm Kim Phi, Kim Phi đang ở nghĩa trang giúp đỡ.

Dù sao nghĩa trang cũng là nơi để thi thể, dĩ nhiên sẽ có cảm giác âm u, Cửu công chúa không dám đi vào mà đứng ngoài cửa vẫy tay với Kim Phi.

“Tiên sinh, ngài qua đây một lát, có tin tức tốt muốn nói cho ngài biết”.

“Tin tốt gì?”

Kim Phi lấy khăn ướt lau tay, đi ra khỏi nghĩa trang.

“Vị trí quân Ất Đẳng mà ta đã hứa với ngài, cũng như tư cách dựng tượng đài đều đã được phê duyệt”.

Cửu công chúa lấy một chiếc hộp gỗ từ Thẩm Nhi, đưa cho Kim Phi.

Kim Phi mở hộp gỗ ra, nhìn thấy bên trong có hai con dấu, còn có một cặp phù hổ để điều động quân đội và một số vật dụng khác như văn thư.

Có mấy thứ này rồi, Kim Phi có thể quang minh chính đại chế tạo áo giáp, trang bị vũ khí.
Chương 507: Đại nghịch bất đạo

“Tạ ơn điện hạ!”

Kim Phi cất hộp, mỉm cười với Cửu công chúa.

Y biết mình giúp Cửu công chúa tiêu diệt kẻ thù xâm lược, chắc chắn là có công lao.

Nhưng những việc liên quan đến lợi ích này, vẫn luôn là lĩnh vực gây tranh cãi lớn giữa các đảng phái trong triều đình. Hai phái chủ chiến và chủ hòa không tranh luận một hai tháng thì đừng nghĩ có kết quả.

Nhưng chỉ mới có mấy ngày, y đã có được hổ phù. Chứng tỏ Cửu công chúa có lẽ đã dùng kế hoạch dự phòng ở kinh thành.

“Việc tiên sinh đồng ý với Vũ Dương đều đã làm được rồi. Thì tất nhiên việc Vũ Dương đã đồng ý với tiên sinh cũng phải làm được!”

Cửu công chúa nói: “Chỉ là những phong thưởng khác, trong triều vẫn còn đang thảo luận. Có lẽ phải mất một thời gian mới có quyết định.”

Kim Phi đoán không sai. Vì để lấy được thứ này, cô ấy đã tốn rất nhiều công sức.

Mặc dù cô ấy sớm đã lấy được quyền của quân Ất Đẳng này rồi, nhưng khi biết Cửu công chúa muốn giao đội quân này cho Kim Phi, tất nhiên sẽ gây ra sự nhất trí phản đối của phái chủ hòa.

Đùa sao, hiện tại trong tay Kim Phi chỉ có một cái tiêu cục, đã gây ra ồn ào lớn đến như vậy rồi. Nếu còn cho y một đội quân Ất Đẳng, vậy chẳng phải để y bay lên trời luôn sao?

Cửu công chúa và nhà họ Khánh đã hi sinh nhiều lợi ích, cộng thêm Trần Cát gần đây có phần kích động bởi những tin tức chiến sự của Cửu công chúa, nên việc này mới xem như là thành công.

Còn về những cái khác, ví dụ như ban thưởng thái ấp, tước vị, tiền bạc các loại, Cửu công chúa biết Kim Phi không để ý đến, nên cũng không đi tranh giành. Đợi khi triều đình đã tranh cãi đủ rồi lại nói tiếp.

Ngược lại là tư cách để lập bia tưởng niệm. Đối với các triều thần mà nói, việc này không có ảnh hưởng gì quá lớn đến lợi ích của họ, nên rất dễ dàng mà lấy được.

“Tiên sinh định đặt tên cho đội quân này là gì?”

Cửu công chúa cười hỏi: “Đặt tên xong là có thể khắc dấu rồi.”

“Gọi là quân Trấn Viễn đi.” Kim Phi suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Trấn Viễn, uy trấn viễn phương. Rất hay.”

Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Đúng rồi tiên sinh, ta quên nói với ngài một chuyện.”

“Chuyện gì?” Kim Phi hỏi.

“Chính là…”

Cửu công chúa hơi ngượng ngùng đáp: “Là Bộ Binh. Mặc dù đã phê duyệt hạn ngạch rồi, nhưng Bộ Binh lại nói rằng Bộ Hộ không cấp tiền và lương thực cho quân Trấn Viễn. Vậy nên… Vậy nên mấy tháng đầu này, có lẽ phải cần ngài tự ứng tạm tiền lương và lương thực cho binh lính.

“Mẹ...”

Kim Phi lúc đó rất muốn chửi thề.

Người khác làm tướng quân, đều là tham ô tiền lương và lương thực của các binh lính, ai nấy đều ăn đến béo tròn.

Đến lượt mình thì chẳng những không tham được, mà còn phải đưa tiền ứng ra để trả lương cho các binh sĩ.

Đây chính là sự khác biệt giữa người có xuất thân và không có xuất thân.

Các tướng lĩnh quyền quý khác, ai nấy đều ăn sâu bén rễ lại với nhau. Mặc dù trong nhà không có người làm quan trong triều, nhưng trong họ hàng lại có.

Kim Phi lại chỉ có thể dựa vào Cửu công chúa và Khánh quốc công.

Cửu công chúa lại chỉ có thể nấp sau màn, mà y với Khánh quốc công lại không thân thiết. Hai bên chỉ đơn thuần qua lại vì lợi ích, Khánh quốc công tất nhiên cũng sẽ không ra sức để giúp đỡ y.

“Việc này là do Vũ Dương xử lí chưa tốt. Ta sẽ tìm cách thúc giục Bộ Hộ và Bộ Binh, để bọn họ nhanh chóng cấp tiền và lương thực.”

Cửu công chúa cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

“Không cần, không phải chỉ là một đội quân thôi sao. Nếu không ổn nữa thì ta cho bọn họ đi tiêu diệt thổ phỉ, hoặc kiêm chức nhân viên hộ tống. Thế nào cũng có thể nuôi sống được.”

Kim Phi lắc đầu.

Kế hoạch dự phòng mà Cửu công chúa để lại kinh thành, nói thẳng ra là khi cô ấy ở kinh thành có đào tạo nhân lực, hoặc là để lại ân tình, hoặc là nắm được thóp của mấy vị đại thần nào đó.

Ân tình và thóp dùng một chút thì ít đi một chút. Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao.

Kim Phi cảm thấy vì một chút tiền tài này mà dùng hết rồi thì có hơi đáng tiếc.

Giang Nam vẫn luôn giàu có và đông đúc, cũng là nơi có nhiều kỹ viện nhất.

Xà phòng thơm ở Giang Nam rất được ưa chuộng. Hàng ở rất nhiều cửa tiệm đều cung không đủ cầu. Hôm nay mang đến, thì không cần đợi đến ngày mai đã bán hết sạch rồi.

Có một vài chi nhánh còn bắt đầu thu tiền thanh toán trước, phải trả tiền trước mới có thể lấy được xà phòng thơm.

Cho dù mua lương thực tốn rất nhiều tiền, nhưng Kim Phi mỗi ngày đều nhận được rất nhiều bạc.

Kim Phi muốn có hạn ngạch của quân đội, chỉ là để hợp pháp hóa trang bị và vũ khí của mình, chứ không phải muốn tham ô lương thực và tiền lương.

Làm như vậy quá thấp kém, y rất coi thường việc ấy.

“Điện hạ, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, người có dự định gì không?”

Kim Phi đưa hộp cho Đại Lưu, nhìn Cửu công chúa.

“Ta muốn tới làng Tây Hà, tiên sinh có đồng ý không?” Cửu công chúa cười hỏi.

“Ta tất nhiên rất hoan nghênh rồi. Nhưng điện hạ có thể đi được sao?” Kim Phi liếc nhìn cô ấy.

“Quả nhiên bị tiên sinh nhìn ra rồi.” Cửu công chúa thấp giọng đáp: “Trận chiến này mặc dù đã kết thúc, nhưng ai biết được Gada có còn dẫn người tới trả thù lại hay không? Mà phái chủ hòa ở trong triều vẫn chưa chịu bỏ cuộc, họ vẫn còn đang làm ầm ĩ lên. Vì vậy có lẽ ta vẫn phải ở lại Tây Xuyên thêm một thời gian nữa.”

“Không, nhưng mà chúng ta đã thắng rồi mà, phái chủ hòa còn làm ầm lên cái gì? Bọn họ đang có âm mưu gì chứ!”

Đại Lưu oán giận nói.

Thực ra Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, một hộ vệ như anh ta không có tư cách chen miệng vào.

Nhưng anh ta thực sự không nhịn nổi nữa.

Dứt lời, cũng nhận ra được mình đã đi quá giới hạn, nhanh chóng cúi đầu xuống: “Điện hạ, tiên sinh, ta lắm lời rồi!”

Kim Phi không có quan niệm thứ bậc gì cả, cười đáp: “Không hiểu thì cứ hỏi, như vậy rất tốt.”

“Vậy bọn họ đang âm mưu gì?” Đại Lưu gãi đầu hỏi: “Đại Khang bị ức hiếp, bọn họ được lợi gì sao?”

“Nói cho cùng, vẫn là vì lợi ích.”

Kim Phi trả lời: “Lúc trước có hai thương đội đi qua từ đường lớn, có lẽ ngươi cũng nhìn thấy rồi đúng không?”

“Nhìn thấy rồi.” Đại Lưu gật đầu.

“Thật ra giữa Đại Khang và Đảng Hạng, Khiết Đan và Thổ Phiên luôn có sự giao thương. Chúng ta có đồ sắt, muối, đồ gốm, vải vóc, đồ uống, trà các loại. Những thứ này đều rất được ưa chuộng ở thảo nguyên và cao nguyên.

Thương đội mang những thứ này qua đó có thể đổi về lượng lớn trâu bò, qua tay còn có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần.

Thương đội Đại Khang mỗi năm đều kiếm bạc ở Đảng Hạng và Khiết Đan, có lẽ còn nhiều hơn số tiền cống nạp hàng năm mà triều đình phải nộp.

Kim Phi nói: “Đằng sau những thương hội này, có ai không có đại gia tộc chống lưng. Nếu giao tranh, chẳng phải đường tiền tài của bọn họ bị chặt đứt rồi sao?”

“Thì ra là như vậy!”

Đại Lưu bừng tỉnh, sau đó nghiến răng nói: “Tiên sinh nói đất nước hưng vong, người dân có trách nhiệm. Bọn họ cho dù muốn kiếm tiền thì cũng không thể làm như vậy được chứ?”

Kim Phi đang định tiếp lời, lại đột nhiên nhìn Cửu công chúa, xua tay nói: “Điện hạ, ta sắp nói lời có chút đại nghịch bất đạo, người tránh đi trước đi.”

“Tiên sinh còn chỉ vào ta mà mắng rồi. Nói là cho dù phụ hoàng có đến, cũng không cho ta thể diện, vậy còn có lời đại nghịch bất đạo nào mà ta không thể nghe sao?”

Cửu công chúa không hề tức giận mà trợn mắt nhìn Kim Phi: “Trong mắt tiên sinh, ta là người nhỏ nhen như vậy sao?”

Ngày đó bị Kim Phi chỉ vào mặt mà mắng, thực sự làm cô ấy ấn tượng quá sâu sắc.

Lúc đó Cửu công chúa vô cùng tủi thân, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai mắng cô ấy như vậy.

Nhưng về sau suy nghĩ lại, mới cảm thấy có lẽ chỉ có khi đó, Kim Phi mới thực sự coi cô ấy là người của mình.

“Vậy ta nói nhé?” Kim Phi thăm dò hỏi.

“Nói đi, ta cũng muốn nghe thử xem tiên sinh nhìn nhận chuyện này như thế nào.” Cửu công chúa nói đùa: “Cho dù ngài có mắng cha ta là hôn quân thì ta cũng nhận.”
Chương 508: Nói đúng tim đen

“Khụ khụ, việc đã qua, thì đừng nhắc lại nữa.”

Kim Phi cười ngượng nói.

Ngày đó nhìn thấy xác của những người dân thường, y thực sự đã rất tức giận, nói chuyện quả thực có hơi thô lỗ.

Bây giờ nghĩ lại, Cửu công chúa lúc đó có lẽ cũng chỉ có ý tốt. Sợ y phải đối đầu với nhà họ Tiết và thái tử.

“Được rồi, mau nói đi.”

Cửu công chúa thúc giục.

“Vậy ta nói tiếp đây.”

Kim Phi nói tiếp: “Đất nước hưng vong, người dân có trách nhiệm, đó là người dân. Nhưng những kẻ trong triều kia lại là đám sĩ phu.”

Nói xong còn nhìn Cửu công chúa một cái: “Nói câu không dễ nghe. Cho dù Đại Khang mất rồi, xong đời chỉ có hoàng thất mà thôi. Sẽ có người thành lập lên triều đại mới và họ cũng cần có người đọc sách để quản lý đất nước. Bọn họ chỉ cần đầu hàng là vẫn có thể làm quan như cũ. Cho dù không được làm quan, thì vẫn có thể về quê làm cường hào một phương!”

“Tiên sinh nói có lý.” Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Bây giờ có rất nhiều đại tộc, tổ tiên đều là người của triều đại trước, thậm chí còn là con cháu của quan đại thần của trước triều đại trước trước nữa.”

“Đúng vậy, vì thế nên đất nước hưng vong, người dân luôn luôn là người chịu khổ. Có liên quan gì đến các quan đâu? Bọn họ chỉ cần vét hết tiền vốn của mình là được rồi.” Kim Phi đáp.

“Lời nói của tiên sinh mặc dù rất nặng nề, nhưng lại rất đúng trọng điểm!”

Cửu công chúa nhẹ nhàng cúi đầu với Kim Phi: “Tạ ơn tiên sinh đã chỉ điểm!”

“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi mà, người không giận là được. Nếu người mà tức giận, thì bây giờ phải trực tiếp nói ra. Ta để cho người đá hai cái, đánh vài lần là được. Chúng ta không nên chơi trò trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ đâu.”

Kim Phi đánh giá từ trên xuống dưới Cửu công chúa một lượt: “Đừng có mà hành lễ với ta bây giờ, sau này lại tìm lý do gây khó dễ cho ta đấy.”

“Bây giờ đã hài lòng chưa?”

Cửu công chúa không giận mà đá vào chân Kim Phi.

Tâm trạng Kim Phi khá tốt, cũng muốn chơi đùa một trận.

Y theo đà mà ngồi xuống tảng đá, che chân lại, nói: “Ai da, Cửu công chúa đánh người rồi. Đá hỏng chân của ta rồi. Ta nói cho người biết, nếu không có một trăm con ngựa chiến, ta không đứng dậy nổi đâu!”

“Nói một hồi lại không nghiêm túc nữa rồi. Vậy ngài cứ ngồi ở đó đi!”

Cửu công chúa quay người rồi đi, khóe miệng bất giác cong lên.

Cô ấy biết, Kim Phi sẵn lòng đùa giỡn với cô ấy, chứng tỏ đã buông bỏ khúc mắc trong lòng rồi.

Đây mới là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.

Chưa đi được bao xa, thì gặp được Khánh Mộ Lam ở đối diện.

“Vũ Dương muội có chuyện vui gì thế, sao lại cười vui vẻ như vậy?”

Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.

Cửu công chúa nhận một nền giáo dục của cung đình, chính là phải giữ kín cảm xúc. Nhưng bây giờ lại cười tươi đến mức lộ cả răng.

“Không có gì.” Cửu công chúa thu lại nụ cười: “Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao?”

“Ta tới đưa thiệp mời cho tiên sinh.”

Khánh Mộ Lam giơ thiệp mời trong tay lên.

“Thiệp mời gì vậy?” Kim Phi đứng dậy hỏi.

“Ca ta vẫn luôn nói rằng muốn mở tiệc để cảm ơn tiên sinh. Nhưng dạo này bận nhiều việc quá, đến hôm nay mới có thời gian.”

Khánh Mộ Lam hai tay đưa thiệp mời cho Kim Phi: “Hy vọng được tiếp đón tiên sinh.”

Kim Phi nhận lấy thiệp mời, tò mò lật ra.

Đây là lần đầu tiên y nhận được một tấm thiệp mời chỉn chu như vậy.

“Thiệp mời này rất tinh xảo, lại còn rất nặng. Chắc tốn không ít tiền đúng không?”

Kim Phi ước lượng rồi hỏi.

“Tất nhiên rồi. Tấm thiệp mời này là do ca ta tìm Khánh Long Trai làm đó, ít nhất phải hai mươi lượng bạc!”

Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói.

“Chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, mời ta ăn cơm thì gọi một tiếng là được. Tốn nhiều tiền làm một cái thiệp mời để làm gì cơ chứ?”

Kim Phi đau lòng nói: “Ta có thể đi tìm Khánh Long Trai trả nó lại, rồi đổi lấy hai mươi lượng bạc được không? Không, mười lượng cũng được.”

Khánh Mộ Lam nghe vậy thì vô cùng tức giận. Vươn tay ra giành lấy thiệp mời: “Ngài rốt cuộc có đi hay không. Không đi thì trả lại cho ta!”

“Đi đi đi, đương nhiên là đi rồi, chỉ đùa thôi mà, sao lại nóng nảy như vậy chứ?”

Kim Phi nhanh chóng cất thiệp mời và trong lòng: “Ta quyết định rồi, trưa nay sẽ không ăn cơm, để bụng tối nay đến phủ của châu mục đại nhân ăn tiệc.”

Trải qua một trận đại chiến, Khánh Hâm Nghiêu có rất nhiều việc. Kim Phi đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.

Khánh Mộ Lam không gửi thiệp mời, thì y cũng định trong hai ngày này đi tìm Khánh Hâm Nghiêu một chuyến đây.

Sau khi chiến tranh kết thúc, Cửu công chúa cũng không đi Tây Xuyên, mà giống như Kim Phi, ở trong quân doanh dốc Đại Mãng.

Điều này khiến cho rất nhiều binh lính quân Uy Thắng vô cùng cảm động.

Nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cũng trở thành một phong cảnh đẹp ở dốc Đại Mãng.

Mỗi buổi sáng lúc tập chạy bộ, đều có rất nhiều binh lính quân Uy Thắng hiếu kì chạy tới.

Ồn ào tới nỗi khiến cho các nam nhân viên hộ tống trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

Giống như cải trắng trong đất nhà mình bị người ta nhòm ngó tới vậy. Lúc tập chạy bộ họ dứt khoát vây quanh nữ nhân viên hộ tống vào giữa.

Vì chuyện này mà đã nổ ra vài trận đánh nhau.

Nhưng tất cả đều là binh lính rồi, đánh nhau là chuyện hết sức bình thường. Trương Lương và Mạnh Thiên Hải cũng lười quan tâm.

Lúc gần tối, Kim Phi tới Khánh phủ dự tiệc.

Y cưỡi ngựa chiến, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam ngồi ở xe ngựa bên cạnh.

Đi qua võ đài, từ xa đã nghe thấy tiếng la hét bùng nổ.

Cửu công chúa vén rèm xe ngựa lên, nhìn võ đài náo nhiệt, thốt lên: “Thật tốt quá!”

Hoàng đế mỗi năm đều đi kiểm duyệt một ít quân. Hồi nhỏ cô ấy được Trần Cát yêu thương, nên đã đi cùng hoàng đế đi qua rất nhiều đội quân.

Nhưng lại chưa từng gặp đội quân nào có bầu không khí tốt như ở dốc dốc Đại Mãng này.

Thực ra lúc trước quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng không náo nhiệt như vậy. Do có sự tham gia của các nhân viên hộ tống nên mới được như thế này.

“Hâm Nghiêu ca ca quả thực nên cảm ơn tiên sinh.” Cửu công chúa nói: “Nếu không nhờ có tiên sinh, quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng sẽ không có sĩ khí và sức chiến đấu như hiện tại.”

“Quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ đều là những người tinh nhuệ dưới quyền của Khánh đại nhân. Cho dù không có ta, thì sau khi đã trải qua trận chiến này, bọn họ vẫn sẽ trở thành những cựu binh đủ tiêu chuẩn thôi.”

“Tiên sinh nói như vậy quá khiêm tốn rồi. Nếu không có ngài, bọn họ có lẽ đã chết đói hết ở núi Mao Nhi rồi.”

Cửu công chúa tiếp lời: “Đại Khang và Thổ Phiên, Đảng Hạng, Khiết Đan đã giao tranh nhiều năm như vậy, đội quân có thể chiến đấu được lại chỉ có vài đội. Lần này nếu như không có đội nhân viên hộ tống xung phong ở phía trước làm tấm gương sáng, thì tiên sinh cho rằng quân Uy Thắng có thể đánh thắng được sao?”

“Điện hạ nói như vậy, ta đột nhiên cũng hơi tự hào”. Kim Phi cười đáp.

“Tiên sinh hoàn toàn có thể tự hào.” Cửu công chúa nói tiếp: “Mặc dù các nhân viên hộ tống không phải là quân chính quy. Nhưng sĩ khí lại mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ đội quân nào mà ta từng gặp qua.”

Không nói cái khác, chỉ cần nói về lần bị mai phục đó của Lương ca. Cho dù là cấm quân, khi gặp kẻ địch đông gấp mười lần như vậy, sợ là cũng bị dọa cho vỡ gan rồi. Nhưng Lương ca lại dẫn theo chiến đội áo giáp đen cứ như vậy mà giết ra ngoài!”

Lính nhiệt huyết một thì tướng lại nhiệt huyết hơn gấp trăm lần. Tính cách của một đội quân có liên quan rất lớn tới người lãnh đạo.

Từ lúc vừa bắt đầu chiêu mộ các cựu binh, Kim Phi đã tự mình giám sát huấn luyện. Vì vậy ngay từ lúc ban đầu, nhóm cựu binh đó đã chịu ảnh hưởng khá sâu sắc từ Kim Phi.

Về sau nhóm người này chính là nòng cốt của đội nhân viên hộ tống. Binh lính mà bọn họ đào tạo ra cũng có thể nói là gián tiếp chịu sự ảnh hưởng của Kim Phi.

Bình thường trông có vẻ tùy tiện, nhưng khi đánh trận lại bình tĩnh mà điên cuồng.

Đội quân như vậy, thực sự là lần đầu tiên Cửu công chúa được gặp.

“Điện hạ, người biết tại sao những nhân viên hộ tống này lại có thể liều mạng như vậy không?” Kim Phi hỏi.

“Vì sao vậy?”

“Mặc dù ta biết ta khá là đẹp trai, lại có mị lực. Nhưng cũng chưa đẹp trai tới mức khiến cho bọn họ sẵn lòng liều mạng vì ta đâu…”

Còn chưa nói xong, đã thấy Cửu công chúa buông rèm xuống.

“Ta còn chưa nói xong mà?” Kim Phi lại vén màn lên.

“Ta nhận ra, hôm nay ngài không hề nghiêm túc!” Cửu công chúa giả bộ tức giận nói.
Chương 509: Kích động

“Ngài ấy có ngày nào nghiêm túc đâu”, Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt nói: "Bây giờ Đường Tiểu Bắc không có ở đây thì còn đỡ, muội chưa biết đâu, lúc ở làng Tây Hà, ngài ấy phối hợp với Đường Tiểu Bắc mới gọi là trơ trẽn”.

"Ta nghĩ Tiểu Bắc cô nương rất giỏi ấy chứ." Cửu công chúa nói.

"Đó là bởi vì muội là công chúa, không biết rõ về cô ấy. Chờ chừng nào muội hiểu rõ hơn về cô ấy xem, muội sẽ thấy Đường Tiểu Bắc là một tiểu phù thủy. Cô ấy suýt chút nữa đã lừa ta vào tròng chỉ để trêu Hạ Nhi đấy!"

Khánh Mộ Lam trông như thể đã phải chịu đựng rất nhiều.

"Cho nên, bổn cung mới thấy cô ấy khá thú vị đấy chứ." Cửu công chúa hỏi: "Cô ấy lừa tỷ như thế nào?"

"Chính là..."

Khi Khánh Mộ Lam nói đến đây thì đột nhiên ngừng nói.

Kim Phi ha ha cười lớn.

Quan Hạ Nhi vốn luôn tương đối bảo thủ, Đường Tiểu Bắc vì muốn trêu chọc cô, một lần trong bữa ăn, lúc Tiểu Nga đã no rồi rời đi, trên bàn chỉ còn lại ba người, cô ấy đã lén bỏ một ít thuốc kích thích vào canh.

Kết quả là, khi Khánh Mộ Lam trở về muộn sau buổi huấn luyện, đúng lúc chạy tới ăn cơm chùa tình cờ thấy Đường Tiểu Bắc đặt bát canh lên bàn, không hỏi han gì cả mà bưng bát canh lên uống.

Cũng may Kim Phi phản ứng rất nhanh, chộp lấy bát canh nhưng cô ấy đã nhấp một ngụm.

Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn khiến cô ấy miệng đắng lưỡi khô cả đêm.

"Này, sao tỷ không nói gì thế?" Cửu công chúa tò mò hỏi: "Cô ấy lừa muội như thế nào?"

"Chúng ta bàn việc chính trước đi!" Khánh Mộ Lam nhớ tới lúc đó mình trông như thế nào, mặt đỏ lên vì xấu hổ.

Kim Phi vốn dĩ muốn trêu chọc cô ấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắp giết người kia, y vội vàng nghiêm túc nói: "Hay chúng ta bàn về tinh thần của những nhân viên hộ tống tí đi."

Cửu công chúa quyết định buổi tối sẽ hỏi lại Khánh Mộ Lam, cho nên cũng ngưng cười.

"Kỳ thực nói đến sức hấp dẫn cá nhân thì nào có gì đâu? Chẳng qua là chúng ta chỉ sẵn sàng chi tiền thôi."

Kim Phi nói: "Các người muốn binh lính chiến đấu vì mình, nhưng thậm chí còn không cho họ một bữa ăn tử tế. Phần lớn quân lương của họ bị khấu trừ, nếu họ chết trong trận chiến thì không được bồi thường, thế thì ai sẽ sẵn sàng bán mạng cho các người đây?”

“Những gì tiên sinh nói rất có lý. Nếu tất cả những nhân viên hộ tống biết rằng nếu họ lập công thì sẽ được tiền thưởng, nếu chết trong trận chiến thì gia đình của họ sẽ nhận được bồi thường. Đương nhiên bọn họ sẽ tự biết kỷ luật nghiêm minh, xung phong ra trận mạc không màng sống chết.”

Khánh Mộ Lam đồng ý: “Còn những con nhà giàu khác chỉ biết dùng đội giám sát để đẩy quân về phía trước. Khi mọi chuyện có chiều hướng xấu đi thì bọn họ sẽ tự bỏ chạy, nên tinh thần của quân đội tất nhiên xuống thấp."

Cửu công chúa nghe thấy vậy không khỏi thở dài.

Cô ấy biết rõ vấn đề Kim Phi và Khánh Mộ Lam đang nói tới, nhưng cô ấy không có giải pháp.

Bởi vì không phải chi cho một hoặc hai đội, mà phải chi cho toàn bộ quân đội Đại Khang.

Nếu bị xử lý, hơn chín mươi phần trăm tướng lĩnh của Đại Khang sẽ không thể trốn thoát.

Đến lúc đó không cần địch kéo tới đánh, Đại Khang sẽ tự sụp đổ trước.

Đoàn xe đang đi qua rìa sân tập, chuẩn bị ra khỏi doanh trại thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau.

Sau đó nhìn thấy một mũi tên lệnh được bắn lên không trung.

Sắc mặt Kim Phi thay đổi, y đóng cửa sổ xe ngựa của Cửu công chúa lại.

Đại Lưu dẫn cận vệ của mình bao bọc Kim Phi ở giữa ngay lập tức.

A Mai, Thấm Nhi và Châu Nhi đồng thời nhảy từ ngựa lên xe ngựa.

Một người đứng ở phía sau, một người ở phía trước và một người đứng trên nóc xe ngựa.

Cả ba người họ đều có vẻ mặt như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, đang quan sát xung quanh

Kim Phi siết chặt dây cương ngựa, quay đầu nhìn về hướng tên lệnh bắn ra.

Tên lệnh được bắn ra từ sân tập, nhưng những người trên sân tập phần lớn là những nhân viên hộ tống và thành viên của quân Uy Thắng, binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ. Họ dường như không bị tấn công. Vậy tại sao họ lại bắn tên lệnh?

Không cần Kim Phi ra lệnh, Đại Lưu gọi một trong những cận vệ đến nói: “Đại Sơn, đi xem xem chuyện gì đang xảy ra!”

Cận vệ đáp một tiếng và thúc ngựa chạy về phía sân tập.

Họ đang ở rìa sân tập, không bao lâu cận vệ đã quay lại.

"Bẩm tiên sinh, người của chúng ta đang giao chiến với quân Uy Thắng. Quân Uy Thắng không đánh lại, kích động nên gọi viện binh. Các anh em hộ tống không hài lòng nên xung đột nổ ra."

Cận vệ giải thích: “Quân Uy Thắng đông quân hơn nên một trong những người anh em của chúng ta đã bắn một mũi tên lệnh để kêu cứu.”

"Vớ vẩn! Đó là cách các người sử dụng tên lệnh à?"

Khi Kim Phi nghe thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại.

Y mới khoe khoang với Cửu công chúa, nói rằng đội nhân viên hộ tống có tính kỷ luật nghiêm minh và sức chiến đấu mạnh mẽ, thế mà bây giờ lại có một tên nhân viên hộ tống khiến y như tự tát vào mặt mình.

"Các người đợi ở đây, ta đi kiểm tra!"

Kim Phi quay đầu hét trở lại xe ngựa và lao nhanh về phía sân tập.

Hiện tại, quân Uy thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng biết rằng tên lệnh là dấu hiệu cảnh báo nên một đám đông dày đặc đang di chuyển về phía sân tập.

Nhiều người trong số họ mang theo vũ khí.

Các nhân viên hộ tống đến hơi muộn, nhưng khá nhiều người trong số họ đã mặc áo giáp vào.

Trương Lương và Mạnh Thiên Hải cũng cùng chạy tới, khi thấy Kim Phi cũng ở đó vội vàng hỏi: "Tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Các ngươi tự đi hỏi đi." Vẻ mặt Kim Phi khá bất mãn.

Toàn bộ tình huống khá đơn giản và hai người họ nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó, họ đưa bốn cá nhân có liên quan đến.

Bốn người bọn họ hẳn là vừa mới đánh nhau, trên mặt đều có vài vết bầm tím.

"Tiên sinh, chính là thằng nhóc này bắn tên lệnh!"

Trương Lương chỉ vào một trong những nhân viên hộ tống, bất lực nói: "Người còn lại cũng tham gia vào cuộc chiến."

Ngay khi Kim Phi chuẩn bị lên tiếng, lại thấy Hầu Tử đột nhiên lao tới từ bên cạnh và ngay lập tức bắt đầu đấm đá nhân viên hộ tống đã bắn mũi tên.

"Bộ não ngươi bị cửa kẹp rồi hả? Tên lệnh là để ngươi tùy tiện bắn lung tung hả?"

Anh ta vừa mắng vừa tiếp tục đánh, sau khi đánh xong, anh ta liên tục xin lỗi Kim Phi: “Tiên sinh, là ta dạy các anh em cấp dưới không tốt. Xin đừng tức giận. Khi trở về ta hứa sẽ thẳng tay trừng phạt hắn!"

Không phải mọi thành viên của đội nhân viên hộ tống đều được phép mang theo tên lệnh.

Chỉ có trinh sát và sĩ quan trên cấp tiểu đội trưởng mới có.

Nhân viên hộ tống bắn tên lệnh này là một trinh sát, thường là do Hầu Tử quản lý.

Vấn đề này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ.

Nói lớn, vấn đề này liên quan đến việc báo cáo sai thông tin quân sự và có khả năng bị trục xuất khỏi đội hộ tống.

Mặt khác, cũng có thể coi là chuyện nhỏ, trong lúc cuộc ẩu đả xảy ra nên nóng nảy.

Trinh sát này thường làm rất tốt, lại thuộc mục tiêu huấn luyện chủ chốt của Hầu Tử, cho nên trước tiên anh ta đánh một trận để bày tỏ lập trường, hy vọng Kim Phi sẽ không đuổi trinh sát này ra ngoài.

"Ta nghĩ chính ngươi mới là người đáng bị khiển trách!"

Kim Phi nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta đã nói từ lâu, đội nhân viên hộ tống của chúng ta cấm sử dụng hình phạt thân thể, thế mà ngươi vẫn đánh người trước mặt ta, nghe xem lời ta là gió thoảng bên tai ư?"

"Ta sai rồi, ta sai rồi!" Hầu Tử nhanh chóng nhận sai: "Tiên sinh muốn đánh muốn phạt thế nào, Hầu Tử ta cũng xin nhận!"

"Tiên sinh, tên lệnh là do ta bắn, tiên sinh muốn phạt thế nào ta cũng xin nhận, nhưng chuyện này không liên quan gì đến đội trưởng và Lão Kiến, xin ngài đừng trách phạt họ!"

Nhân viên hộ tống đã bắn mũi tên lên tiếng, cổ căng cứng: “Ta biết mình đã sai, nhưng chính họ đã khiêu khích người khác trước. Bọn ta đã đồng ý đấu một chọi một. Lúc không thể đánh lại Lão Kiến thì bọn họ lại lấy hai đánh một. Ta tiến tới nói chuyện, bọn họ cũng đánh luôn cả ta. Do quá kích động nên ta mới bắn tên lệnh."

"Biết bản thân sai, không tùy tiện bào chữa, xem như ngươi có trách nhiệm."

Kim Phi nhìn Trương Lương: "Lương ca nói thử xem nên xử lý thế nào?”
Chương 510: Phòng tối nhỏ

"Chuyện này quá tồi tệ, nhất định phải xử lý nghiêm túc!"

Trương Lương lạnh lùng nói: "Sở Cường tùy tiện bắn tên, nhốt trong phòng tối nhỏ hai ngày, Hầu Tử dạy dỗ không tốt, nhốt trong phòng tối nhỏ một ngày!"

Vừa nói xong, Hầu Tử và nhân viên hộ tống bắn tên đều tái mặt, dường như vừa gặp phải điều gì đó đáng sợ vậy.

"Đại đội trưởng, hay là ngài hãy đánh chúng ta mấy gậy đi, đừng nhốt trong phòng tối nhỏ có được không?"

Hầu Tử khóc lóc hỏi.

"Ngươi tưởng rằng ta đang mua thuốc chuột ở chợ với ngươi sao? Còn muốn mặc cả nữa à?"

Trương Lương lạnh lùng nói: "Mau cút khỏi đây, nếu nói thêm câu nữa, sẽ tăng thêm một ngày!"

Hầu Tử nghe vậy, nhanh chóng bỏ chạy.

Trương Lương không xử phạt tên nhân viên hộ tống tham gia vào.

Bởi vì, trong chuyện này, người nhân viên hộ tống đó cũng không sai.

Sai là đi so đo với quân Uy Thắng.

Mạnh Thiên Hải cũng hiểu điểm này, thấy Trương Lương đã xử phạt người của mình, anh ta cũng nói: "Nếu nói xong rồi thì so tài một chọi một đi, các ngươi không chơi nổi thì không cần chơi nữa, lại còn hai người đánh một người, có mất mặt không hả?"

Hai binh lính quân Uy Thắng tự biết sai, bị mắng cúi đầu xuống.

"Bây giờ ta sẽ trừng phạt mỗi người ba gậy, hơn nữa còn không được ăn cơm một ngày!"

Mạnh Thiên Hải tuyên bố trừng phạt của anh ta.

"Tướng quân, đói một ngày thì cũng được, lại còn đánh ba gậy, có phải là quá độc ác rồi không?"

Một binh lính nhăn nhó nói.

Mạnh Thiên Hải nghe vậy, sắc mặt tối sầm.

Nếu là trước đây, binh lính giải thích như vậy thì cũng bỏ qua được rồi.

Nhưng Trương Lương vừa mới nói qua, quân lệnh không phải là đồ mua ở chợ, không thể trả giá, kết quả là binh lính này lại than phiền với anh ta.

Điều này khiến Mạnh Thiên Hải cảm thấy rất mất mặt.

Người lính nói xong, cũng ý thức được mình đã nói sai, thấy Mạnh Thiên Hải bắt đầu xắn tay áo lên, vội vàng cúi đầu nhận sai: "Tướng quân, ta nhất thời kích động, nói sai rồi, tướng quân đừng tức giận, ta lập tức đi lĩnh phạt ngay."

Nói xong, hắn kéo theo đồng đội chuẩn bị đi tìm đội quân pháp.

Lúc này Mạnh Thiên Hải cuối cùng cũng nguôi giận.

Nhưng vào lúc này, nghe thấy tiếng hét của Kim Phi: "Hai người các ngươi, đứng lại!"

Hai người đồng thời quay người lại, lo lắng hỏi: "Kim tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

Kim Phi đã vì dân chúng mà đánh chết một công tử của quốc công, chuyện này đã được lan truyền ở dốc Đại Mãng.

Một người luôn bảo vệ cho người của mình như vậy, bọn họ lại liên thủ đánh một nhân viên hộ tống, chẳng lẽ Kim Phi muốn trả thù bọn họ sao?

Lúc đầu Mạnh Thiên Hải cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, Kim Phi không phải là người như vậy.

Vì vậy cũng tò mò nhìn qua đó.

"Các ngươi không cần phải sợ, các ngươi chỉ là đang so tài, ta sẽ không làm gì các ngươi đâu."

Kim Phi nói: "Ta chỉ muốn hỏi các ngươi, có phải là các ngươi cảm thấy Lương ca xử phạt không công bằng không?"

Hiện tại nhân viên hộ tống và quân Uy Thắng rất hòa hợp, hơn nữa đôi bên đều ở Xuyên Thục, sau này có thể sẽ phải sát cánh chiến đấu, Kim Phi không muốn vì chút chuyện nhỏ mà gây ra xung đột giữa binh lính hai bên.

Hai người lính đều không trả lời, mà đồng thời nhìn về phía Mạnh Thiên Hải.

"Không cần nhìn anh ta." Kim Phi thấy hai người họ lo lắng, an ủi nói: "Cứ nói thật là được, nếu nói hay, ta sẽ xin giúp các ngươi."

"Nếu tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta có thể nói thật không?"

Một trong những người lính nói: "Ta cảm thấy không công bằng, chúng ta cùng nhau đánh nhau, Sở Cường đã gây ra rắc rối lớn như vậy, Trương đại tướng quân mới xử hắn nhốt trong phòng tối nhỏ hai ngày, ta không chỉ phải đói một ngày mà còn phải ăn đòn, ngài cảm thấy có công bằng không?"

"Ngươi biết phòng tối nhỏ là gì không?" Kim Phi hỏi.

"Biết, mấy ngày trước ta nhìn thấy Đại Tráng tống một người vào trong đó rồi."

Người lính nói: "Kim tiên sinh, không phải là ta nói ngài, hình phạt của các nhân viên hộ tống các ngài quá nhẹ nhàng rồi, nhốt trong phòng tối nhỏ không phải là ngủ trong đó thôi sao? Đó là xử phạt sao, có khác gì là thưởng đâu, còn không phải ra thao trường nữa."

"Ta biết, vậy nếu ta xin giúp các ngươi, để các ngươi cũng bị nhốt trong phòng tối nhỏ một ngày, các ngươi cảm thấy như thế nào?" Kim Phi hỏi.

"Cám ơn Kim tiên sinh."

Hai người đều vỗ ngực nói: "Đừng nói là một ngày, dù là mười ngày bọn ta cũng chấp nhận."

"Một ngày là đủ rồi!" Kim Phi nói.

"Không được, ít nhất là năm ngày!" Hai người vẫn không cam lòng.

Theo quan điểm của bọn họ, việc bị nhốt trong phòng tối nhỏ thực sự giống như là lười biếng.

Tạm thời nghỉ ngủ mấy ngày.

"Vậy như vậy đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, cũng đừng nói là năm ngày nữa, nhốt hai ngày giống như Sở Cường đi, các ngươi cảm thấy như thế nào?" Kim Phi hỏi.

"Vậy cứ quyết thế đi!" Hai binh lính đều vô cùng vui vẻ.

"Mạnh tướng quân, bọn họ và nhân viên hộ tống đánh nhau, phạm cùng một lỗi, hai hình phạt khác nhau sẽ khiến lòng huynh đệ cảm thấy không công bằng cũng là có lý.

Kim Phi nhìn về phía Mạnh Thiên Hải: "Ta xin cho hai người này, đánh đòn và đói bụng thì miễn đi, để bọn họ cũng bị nhốt trong phòng tối nhỏ, mong Mạnh tướng quân đồng ý."

Mạnh Thiên Hải thấy những nhân viên hộ tống xung quanh đều có vẻ mặt kỳ quái, ý thức được trong chuyện này có thể có nguyên do gì đó, gật đầu nói: "Lần này ta nể mặt Kim tiên sinh, bây giờ hai người các ngươi cảm thấy công bằng chưa?"

"Công bằng rồi, công bằng rồi!"

Hai người vội vàng gật đầu.

"Đại Tráng, đưa bọn họ đến phòng tối nhỏ đi."

Kim Phi thấy vậy, gật đầu với Đại Tráng đang hóng chuyện.

"Vâng!" Đại Tráng nở nụ cười sâu xa: "Hai người, đi theo ta."

Hai người đó vẫn chưa biết phòng tối nhỏ đáng sợ như thế nào, vội vàng đi theo.

Dốc Đại Mãng không có phòng giam đặc biệt, Trương Lương vì để trừng phạt những nhân viên hộ tống phạm lỗi đã cho người đào vài hầm trú ẩn trên mặt đất.

Coi như là phòng tối nhỏ tạm thời.

Nhưng sức mạnh lại lớn hơn so với phòng giam nhiều.

Nói thế nào thì phòng giam ở làng Tây Hà cũng rộng khoảng chục mét vuông, hơn nữa ban ngày còn có ánh sáng.

Mà hầm trú ẩn chí có năm sáu mét vuông, bên trong chỉ có một đống rơm rạ và một cái bô, đóng cửa lại, ban ngày cũng tối đen không nhìn thấy người.

Cộng với môi trường ẩm ướt, nó gần giống như là một ngôi mộ.

Nhưng hai người này lại không biết, vừa đến hầm trú ẩn, đã lập tức nhảy xuống, dương dương tự đắc nằm lên đống rơm rạ.

Kim Phi nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy sự cảm thông, chào Mạnh Thiên Hải và Trương Lương rồi lại quay lại tìm Cửu công chúa.

Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa ở bên ngoài cũng nghe đại khái, Kim Phi vừa trở về, Khánh Mộ Lam khinh bỉ nói: "Vũ Dương, bây giờ muội biết y trơ trẽn cỡ nào chưa!"

"Tại sao lại nói như vậy?" Cửu công chúa buồn bực hỏi.

"Muội không biết phòng tối nhỏ đáng sợ như thế nào đâu!" Khánh Mộ Lam sợ hãi.

"Đáng sợ như thế nào?"

Trước đây Cửu công chúa đã từng nhìn thấy Trương Lương phạt nhân viên hộ tống vào phòng tối nhỏ, lúc đó cô ấy cũng cảm thấy hình phạt của Trương Lương quá nhẹ nhàng.

Nhưng đây là chuyện của đội nhân viên hộ tống, cô ấy không nói gì thêm.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Khánh Mộ Lam, mọi chuyện có lẽ không đơn giản.

"Nói như thế nào đây?" Khánh Mộ Lam suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xua tay: "Bỏ đi, ngày mai muội nhìn thấy dáng vẻ của hai người lính này như thế nào thì sẽ biết thôi."

"Nói thật là ta hơi tò mò." Cửu công chúa cười nói.

"Nếu như người thật sự tò mò, lát nữa có thể quay lại xem thử." Kim Phi nói: "Không cần lâu đâu, nửa ngày là được rồi."

"Vũ Dương đừng nghe y, ở làng Tây Hà, ta đã bị y lừa vào đó như thế đó." Sắc mặt Khánh Mộ Lam tái nhợt, vội vàng nhắc nhở: "Ta nói cho muội biết, lần đó thiếu chút nữa là ta đã phát điên trong đó rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK