Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1136: Tổng tấn công

Lúc đầu khi Trương Lương dẫn quân Bắc Phạt đến thành Du Quan, rất nhiều binh lính nữ đều còn có vẻ rất non nớt.

Khi đó, bọn họ mới gia nhập quân Trấn Viễn không lâu, được huấn luyện rất ngắn tại trại huấn luyện ở dốc Đại Mãng, sau đó đi theo Trương Lương một đường tiêu diệt thổ phỉ và quay về Kim Xuyên.

Kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ chính là kinh nghiệm thực chiến duy nhất mà họ có.

Khi tiêu diệt thổ phỉ thì chủ yếu là nhân viên hộ tống thực hiện, còn quân Trấn Viễn chỉ chịu trách nhiệm giúp đỡ và phối hợp, đa số các binh lính nữ lúc mới đến thành Du Quan đều chưa từng giết người.

Trong những năm chiến tranh, có từng giết người hay chưa chính là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá một cựu chiến binh.

Đặc biệt là khi chiến đấu bằng vũ khí lạnh, lúc chiến đao đâm vào ngực quân địch, quân địch kêu rên, giãy giụa ở trước mặt ngươi, dòng máu dính nhớp đặc sệt chảy từ cán dao xuống tay, hơn nữa khắp nơi xung quanh đều là phần còn lại của chân tay đã bị cụt, sẽ khiến cho rất nhiều tân binh gục ngã.

Nhưng lúc này các binh lính nữ Trấn Viễn đang đứng trên tường thành đều có khuôn mặt kiên quyết, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không nhìn thấy một chút sợ hãi nào.

Chiến trường tàn khốc, cũng là nơi tốt nhất để sàng lọc binh lính.

Qua hơn nửa tháng thủ thành, những tân binh không kịp thích ứng đã sớm chết ở dưới đao của quân địch.

Dưới tường thành, xác của quân địch chất chồng như núi, con số lên tới hàng vạn, những binh lính nữ có thể sống đến bây giờ, ai mà không có mấy cái mạng người trên tay chứ?

Lúc đầu, nghe thấy âm thanh tấn công vào thành, rất nhiều tân binh không ngủ được, nhưng bây giờ, một khi đến phiên mình nghỉ ngơi, cho dù quân địch có kêu rên thảm thiết lớn đến đâu chăng nữa thì bọn họ cũng có thể ngủ như chết!

Ngoại trừ việc đã quen với chiến trường ra thì bọn họ cũng ý thức được tính quý giá của thời gian nghỉ ngơi.

Từ sau khi lương thực và cỏ bị đốt, công cuộc công thành của người Đông Man chưa từng dừng lại dù chỉ một giây, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể phát động một hai cuộc tấn công dữ dội.

Lúc này, cho dù có lựu đạn và gói thuốc nổ, chỉ dựa vào những nhân viên hộ tống và binh lính nữ luân phiên ca trực cũng không ngăn được số lượng quân địch như núi như biển không giống bình thường, tiểu đội đang nghỉ ngơi cũng phải lập tức đến tường thành để hỗ trợ.

Thói quen vừa nằm xuống là ngủ của các binh lính nữ, chính là được hình thành như vậy.

Hơn nữa một khi đã vào giấc ngủ, trừ phi gõ chiêng đồng để dậy, nếu không thì cho dù lựu đạn có nổ ở bên cạnh, bọn họ cũng có thể ngủ ngon.

Lúc này, Lưu Thiết vừa ra lệnh cho cận vệ đi gõ chiêng đồng, đánh thức các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang nghỉ ngơi.

Bởi vì liên quân Tấn Man ở bên dưới tường thành phía nam lại vừa phát động một đợt tấn công ác liệt mới.

Sau khi lương thực và cỏ bị đốt, Phùng Thế Tài cũng áp dụng chiến lượng tương tự như vua Đông Man, để cho binh phủ xua đuổi một lượng lớn người dân tấn công tường thành phía nam.

Lúc đầu, người dân còn sợ hãi, lúc tấn công vào thành còn do dự, Phùng Thế Tài mạnh mẽ ép buộc quá cũng không được, nên cũng không ép bọn họ nữa, mà nhanh chóng giảm nguồn cung cấp thức ăn cho bọn họ.

Vài ngày sau, đợi đến khi người dân đều đói không chịu được rồi, Phùng Thế Tài lại nói với bọn họ rằng muốn sống thì chỉ có con đường đánh hạ thành Du Quan này là có thể đi.

Thật ra người dân cũng biết lương thực với cỏ bị đốt, bọn họ chính là người chết đói đầu tiên, nhưng đói khát là một quá trình chậm rãi, cho đến lúc tuyệt vọng, bọn họ thà bị đói cũng không bằng lòng đi tấn công vào thành.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, còn có rất nhiều người dân đã đói đến mức không chịu nổi nữa, có người đi trộm lương thực của binh phủ, cũng có người đi ăn rễ cây.

Nhưng vào mùa đông, mặt đất bị đông cứng, bọn họ lại không có dụng cụ nên chỉ có thể dùng tay để đào.

Thật vất vả đào qua lớp đất đông cứng, kết quả phát hiện rễ cây vào mùa đông cũng đã khô héo, căn bản không thể nhai được.

Nếu như đang ở đất Tấn, quê hương của bọn họ, bọn họ còn có thể có ý nghĩ chạy trốn, nhưng nơi này là cánh đồng hoang vu, cho dù bọn họ chạy thoát thì có thể chạy trốn đến đâu chứ?

Sức mạnh của đói khát rất lớn, Phùng Thế tài còn phái người kích động trong đám người dân, nói với bọn người dân rằng lương thực bên trong thành Du Quan là vô tận, người dân đã đói đến đỏ mắt dần dần mất đi lý trí, từ ngày hôm qua đã bắt đầu liều mạng tấn công vào thành.

Áp lực ở tường thành phía nam tăng lên gấp đôi, Lưu Thiết cũng phải đến tường thành phía nam để chỉ huy.

Nhưng không bột đố gột nên hồ, bây giờ thuốc nổ và lựu đạn đều đã dùng hết rồi, nhà cửa bên trong thành cũng đều đã bị phá hủy, cho dù Lưu Thiết đích thân đến chỉ huy thì sao chứ?

Nhìn thấy người dân bên dưới tường thành giống hệt như thây ma, núi xác điên cuồng leo lên, Lưu Thiết nhíu mày.

Các nhân viên hộ tống với binh lính nữ đang nghỉ ngơi trong lều trại bên dưới tường thành, lúc này đều bị tiếng chiêng đồng đánh thức, cầm theo vũ khí lao lên trên tường thành.

Liên tục chiến đấu nhiều ngày như vậy, các binh lính nữ hoàn toàn không còn dáng vẻ của các cô gái nữa, một đám nhếch nhác, bẩn thỉu, quần áo đều nhìn không ra màu sắc nữa.

Nhưng động tác của bọn họ rất nhanh, ánh mắt sắc bén, căn bản không có một chút dáng vẻ của người vừa mới tỉnh ngủ, sau khi leo lên tường thành, không cần Lưu Thiết chỉ huy, các binh lính nữ đều quen thuộc lao đến từng vị trí một.

Cách đó vài trăm mét, càng ngày càng nhiều người dân bị binh phủ xua đuổi tới bên dưới, còn đang không ngừng tụ tập lại.

Sự lo lắng trong mắt Lưu Thiết cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Anh ta vốn nghĩ đây là một đợt tấn công dữ dội như bình thường, nhưng khi nhìn thấy số lượng người dân đang tụ tập lại và binh lính địa ngục Tấn đang liên tục gia nhập vào trong đám người, Lưu Thiết đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong đợt tấn công vào thành trước đó, liên quân Tấn Man gần như đều dựa vào người dân để làm bia đỡ đạn, tiêu hao đạn và thuốc của bọn họ, binh phủ đều ở phía sau vừa giơ đao kiếm đôn đốc trận chiến, phát hiện có người dân chạy trốn thì trực tiếp chém chết.

Nhưng bây giờ, Lưu Thiết lại nhìn thấy phủ binh cũng gia nhập vào bên trong người dân, rõ ràng là cũng muốn tham gia đợt tấn công vào thành lần này.

Hơn nữa số lượng quân địch sau khi tập hợp lại còn vượt xa dự đoán của anh ta.

Lưu Thiết quay đầu nhìn lầu thành Ung bên cạnh, lạnh lùng nói: "Người đâu, phá hủy thành Ung này đi!"

"Phá... phá hủy lầu thành Ung đi ư?" Cận vệ nghi ngờ là mình đã nghe nhầm.

Lầu thành Ung chính là một tòa nhà nhỏ trên tường thành, khi cuộc tấn công không quá khốc liệt thì những nhân viên hộ tống và binh lính nữ có thể thay phiên nhau vào trong đó ăn cơm, nghỉ ngơi một chút.

Mặc dù lầu thành Ung không lớn lắm, nhưng có thể che mưa chắn gió, cũng là nơi duy nhất mà các nhân viên hộ tống và binh lính nữ có thể nghỉ ngơi ở trên tường thành.

"Đúng vậy, phá hủy lầu thành Ung đi!" Lưu Thiết lại nói lại lần nữa.

Cho đến hiện tại, những thứ có thể phá hủy bên trong thành đều bị dỡ xuống ném ra ngoài, bao gồm cả lan can cầu thang trên tường thành.

Bây giờ bên trong thành thật sự không có gì có thể phá hủy được, rất nhiều máy bắn đá ở bên cạnh đều trống rỗng.

Quân địch tập hợp nhiều người như vậy, còn cho binh phủ tham gia chiến đấu, rất có thể là muốn phát động tổng tiến công, nếu không có máy bắn đá, trước sức tấn công của quân địch, bọn họ rất khó có thể sống sót được.

Đến lúc đó, toàn bộ thành trì đều không giữ được, còn cần lầu thành Ung để làm gì?

Cận vệ thất thái độ kiên quyết của Lưu Thiết thì nhanh chóng chạy đi truyền lệnh.

Chẳng bao lâu, một đội nam nhân viên hộ tống cầm búa sắt chạy đến, leo lên trên mái nhà thành Ung, bắt đầu đập tường.

Trong khoảng thời gian này bọn họ đã phá hủy rất nhiều ngôi nhà, đã quen với việc này rồi.

Mà các binh lính nữ thì lập tức bắt đầu thu gom các viên ngói vỡ, dùng xe cút kít nhỏ đẩy chúng sang bên cạnh máy bắn đá.

Dưới tường thành, quân địch cũng không nhàn rỗi, đại quân càng ngày càng đến gần tường thành của thành Du Quan.

Trên đồng cỏ cách đó trăm mét, có một dãy núi được hình thành từ xác và gạch.

Đó là nơi tốt nhất để máy bắn đá bắn ra, cũng là ranh giới sống chết mà quân địch nhất định phải xông qua trước khi tấn công vào thành.

Chiến đấu nhiều ngày như vậy, quân địch chết ở nơi đó còn nhiều hơn dưới tường thành, độ cao của dãy núi ấy đã vượt qua cả tường thành phía nam!

Khi quân địch vượt qua đỉnh núi kia, Lưu Thiết không chút do dự ra lệnh tấn công.
Chương 1137: Nghỉ một đêm

Vèo vèo vèo!…

Theo một tiếng gào thét, vô số gạch đá đập xuống dải núi ấy như những giọt nước mưa!

Người dân và binh phủ vừa mới trèo qua ngọn núi ấy đã bị gạch đá đập chết, trên ngọn núi tuôn ra một đống máu thịt.

Nhưng quân địch thật sự rất nhiều, hơn nữa giữa những đợt tấn công của máy bắn đá luôn luôn có khoảng trống.

Khi các binh lính nữ nạp đạn cho máy bắn đá, lấp đầy khoảng trống giữa các lần bắt ra, vô số quân địch đã vượt qua núi xác, tiếp tục lao về phía tường thành.

Những tảng đá do máy bắn đá bắn ra ngoài theo đường parabol, điểm rơi của viên đá là cố định, muốn điều chỉnh góc độ bắn thì hơi phiền phức.

Một khi quân địch xông qua dãy núi xác, chẳng khác nào trốn thoát khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá.

Vị trí quan trọng tiếp theo chính là tường thành.

Mặc dù số lượng người dân của liên quân Tấn Man không nhiều bằng bên Đông Man, nhưng tường thành phía nam rất thấp, núi xác cũng chất lên với độ cao xấp xỉ tường thành.

Người dân bị đói đến mức đỏ mắt leo lên núi xác như ác quỷ trong địa ngục.

Các binh lính nữ ghé mũi tên xuống lỗ châu mai mà bắn.

Trận chiến kéo dài liên tục từ giữa trưa cho tới chạng vạng tối, binh phủ xen lẫn giữa người dân phát hiện thật sự không thể chiếm được tường thành thì bắt đầu nghĩ đến việc rút lui.

Bọn họ còn có một ít lương thực, không nhất định phải bán mạng giống như đám người dân muốn tìm chết này.

Sau đó, Phùng Thế Tài đang giám sát phát hiện cuộc tấn công đang dần chậm lại, sợ sẽ hình thành cuộc tháo chạy quy mô lớn, nhanh chóng ra lệnh cho quân rút lui.

Sau khi rút quân, Phùng Thế Tài quyết định cho binh phủ nếm một chút đau khổ, nên hạ lệnh phát cho từng người dân mỗi người một phần lương thực phụ dự trữ là bánh ngô, cắt khẩu phần ăn của những binh phủ tấn công vào thành như một hình phạt.

Đêm đó cũng không tiếp tục tấn công nữa.

Sau khi những người dân sắp chết đói nhận được bánh ngô đều vui vẻ ăn ngấu nghiến, biết ban đêm không cần phải tấn công vào thành nữa thì càng biết ơn Phùng Thế Tài.

Mặc dù trước đó binh phủ đều có đồ ăn, những khẩu phần ăn cũng chỉ đảm bảo cho bọn họ không bị chết đói mà thôi, hôm nay chiến đấu một ngày từ sáng đến tối, rất nhiều người đều bị đói đến mức lồng ngực dán vào lưng, vốn tưởng rằng sau khi trở về có thể được ăn no, kết quả là ngay cả cơm tối cũng không có.

Binh phủ cũng không phải là người dân, bị đói cũng chỉ có thể chịu đựng.

Rất nhiều binh phủ lần lượt bị phạt biết không có cơm ăn, lúc đó đã kêu gào ầm ĩ và đứng lên phản đối.

Phùng Thế Tài cũng là một lão tướng đã đi theo Tấn vương nhiều năm, khi quyết định cắt khẩu phần ăn của binh phủ tấn công thành thì đã đoán được tiếp theo đó bọn họ sẽ phản ứng như thế nào nên đã sớm có sự chuẩn bị.

Mấy phủ binh dẫn đầu kêu gào ầm ĩ còn chưa kịp tổ chức đủ nhân lực đã trực tiếp bị kéo ra ngoài chém đầu.

Tất cả những binh phủ còn lại đều thành thật.

Chịu đói suốt một đêm, ngày mai lúc tấn công, để cho người dân xông lên phía trước là được rồi...

Ở đây có áp bức thì ở đó có đấu tranh.

Chiến đấu nhiều ngày như vậy, các bộ lạc của Đông Man có vô số người chết, nhưng vẫn không đánh chiếm được thành Du Quan, nhiều bộ lạc rất không vừa lòng với vua Đông Man, thậm chí có bộ lạc bắt đầu âm thầm lên kế hoạch trốn thoát.

Vua Đông Man cũng lo lắng nếu tiếp tục ép buộc các bộ lạc như vậy, thật sự sẽ có người chạy trốn hoặc là nổi loạn làm phản, từ hai ngày trước đã đang cân nhắc có nên trì hoãn cuộc tấn công này một chút hay không, để cho các bộ lạc nghỉ ngơi lấy sức.

Nhưng vua Đông Man lại sợ nếu nghỉ ngơi thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Cho nên mấy ngày này vẫn luôn do dự không biết nên lựa chọn như thế nào.

Việc liên quân Tấn Man tạm dừng cuộc tấn công cuối cùng đã giúp cho vua Đông Man đưa ra quyết định.

Việc tấn công vào thành vốn đã rất khó khăn, liên quân Tấn Man đã dừng lại, nếu bọn họ còn tiếp tục thì chẳng phải tất cả nhân viên hộ tống và binh lính nữ đều tập trung đến tường thành phía bắc để đối phó với bọn họ ư?

Cho nên vua Đông Man biết được đêm nay liên quân Tấn Man không hề tấn công thì cũng quyết định đình chiến một đêm.

Trong đêm đình chiến lần trước, nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã trượt xuống tường thành, trộm những xác chết ở bên dưới thành.

Phía Đông Man thật vất vả mới dùng xác chết để san bằng tường thành, kết quả những xác chết đó lại bị trộm đi, bọn họ không những phải chất thành núi xác thêm một lần nữa, mà những xác chết đó còn bị nhân viên hộ tống dùng máy bắn đá bắn về, gây ra thiệt hại rất lớn cho phía Đông Man.

Vì để tránh cho tình huống này lại xuất hiện thêm lần nữa, vua Đông Man không đình chiến hoàn toàn, mà là tập hợp các thủ lĩnh của các bộ lạc lại, để cho bọn họ rút thăm, chọn ra một bộ lạc để tiếp tục chiến đấu.

Những bộ lạc không được chọn đều cực kỳ vui mừng, thủ lĩnh của bộ lạc bị chọn thì mặt tái nhợt như màu vàng đất.

Hắn hiểu rõ, bộ lạc của hắn xong đời rồi.

Nhưng hắn cũng không dám chống cự lại mệnh lệnh, vì nếu không chống lệnh thì những đứa bé dưới mười hai tuổi trong bộ lạc còn có thể sống sót, một khi chống lệnh, toàn bộ bộ lạc sẽ bị vua Đông Man giết sạch!

Các thủ lĩnh của bộ lạc khác cũng tuyệt đối không giúp hắn ta.

May mắn là vua Đông Man không yêu cầu bọn họ tấn công vào thành, mà là yêu cầu họ tập kích quấy rối, chỉ cần không cho nhân viên hộ tống với binh lính nữ xuống dưới trộm xác là được.

Hơn nữa vua Đông Man còn đảm bảo rằng chỉ cần bọn họ làm được điều này thì lúc tấn công vào thành sau đó, bộ lạc của bọn họ có thể xếp ở phía sau các bộ lạc khác.

Thủ lĩnh bộ lạc vốn còn đang cực kỳ chán nản, nghe thấy vua Đông Man nói như vậy thì lập tức hớn hở đứng lên.

Việc tập kích quấy rối đơn giản và an toàn hơn nhiều so với tấn công vào thành!

Vì vậy thủ lĩnh vui vẻ mang theo bộ lạc của mình đi ra tiền tuyến.

Vua Đông Man sợ liên quân Tấn Man bên kia không biết chuyện này, nên đã đặc biệt phái người đi đưa thư cho Phùng Thế Tài bằng đường thủy, yêu cầu bọn họ cũng phái người tập kích quấy rối.

Mặc dù Phùng Thế Tài cực kỳ khó chịu với việc vua Đông Man ra lệnh cho mình, nhưng vẫn chấp nhận đề nghị này, phái một đội binh phủ đi tập kích quấy rối.

Thật ra Lưu Thiết nhận thấy được quân địch đã ngừng tấn công, đúng là định ban đêm phái người đi trộm xác lần nữa.

Để đề phòng lúc trộm xác bị quân địch phục kích, Lưu Thiết cũng phái ra một đội trinh sát đi xuống canh gác trước giống như lần trước.

Kết quả là, trinh sát mới vừa đi đến phía sau dãy núi xác đã chạm trán với trinh sát của người Đông Man.

Đối phương người đông thế mạnh, trinh sát mà Lưu Thiết phái ra ngay cả chạy trốn cũng không làm được, chỉ kịp bắn một mũi tên lệnh lên thì đã bị quân địch vây đánh mà chết.

Mũi tên lệnh này khiến cho Lưu Thiết biết là có quân địch phục kích, cũng không dám phái người đi xuống trộm xác nữa.

Lưu Thiết ra lệnh cho nhân viên hộ tống ca ngày đi xuống nghỉ ngơi, để cho nhân viên hộ tống ca đêm chia ra làm hai đội, một đội canh gác như bình thường, còn một đội khác thì tiếp tục đi phá hủy lầu thành Ung và chất đống mũi tên ở một bên khác của tường thành để ngày mai chuẩn bị chiến đấu.

Tới nửa đêm, Lưu Thiết lại gọi nhân viên hộ tống ca ngày dậu, để thay ca cho nhân viên hộ tống ca đêm đi nghỉ ngơi.

Nhân viên hộ tống không đi trộm xác nữa, bộ lạc của Đông Man cũng nhàn rỗi hơn, hai bên không hẹn mà cùng dừng lại.

Nhân viên hộ tống và binh lính nữ liên tục chiến đấu nhiều ngày cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, liên quân Tấn Man dẫn đầu phát động cuộc tấn công tường thành phía nam.

Thành Du Quan trải qua một đêm yên lặng lại lần nữa vang lên những tiếng hò hét rung trời!

Ngày này, đợt tấn công của quân địch còn mạnh hơn so với hôm trước.

Chẳng mấy chốc, tường thành phía nam cuối cùng đã có một nơi bị xác của quân địch san bằng.

Người dân bị đói đến đỏ mắt và binh phủ điên cuồng đổ xô lên tường thành.

Nhưng quân Bắc Phạt không những không ngăn cản, ngược lại còn lui về phía sau hàng chục mét, trong tay cầm khiên chặn đường, tạo điều kiện cho càng nhiều người của liên quân Tấn Man xông lên trên.

Chờ đến khi quân địch xông lên lấp đầy tường thành dài hơn mười mét, năm sáu binh lính nữ đồng thời ném bom chớp sáng trong tay ra.

Mấy đường ánh sáng chói mắt lóe lên rồi biến mất, gần như tất cả liên quân Tấn Man đứng trong phạm vi hơn mười mét này đều bị ánh chớp này làm mù.

Lúc này nhân viên hộ tống và binh lính nữ vừa rút lui mới bỏ khiên ra, lao vào đảm nhận trách nhiệm giết người!

Chưa đầy hai phút, hơn trăm tên thuộc liên quân Tấn Man đều mất mạng!
Chương 1138: Trước trận quyết chiến

Máu tươi tùy ý chảy dọc theo tường thành, nhưng thời tiết thật sự quá lạnh, còn chưa chảy được bao xa đã bị đông thành băng.

Sau khi quét sạch liên quân Tấn Man xông lên tường thành, nhân viên hộ tống lập tức thay đổi hướng lưỡi dao ra phía bên ngoài, ngăn cản quân địch ở phía sau tiếp tục xông lên, mà các binh lính nữ thì nhanh chóng khiêng xác quân địch lên máy bắn đá.

Phùng Thế Tài ở phía sau giám sát trận chiến vừa nhìn thấy có một nhóm người dân xông lên tường thành thì còn tưởng rằng đã mở ra được một lỗ hổng để đột phá, đến khi máy bắn đá bắt đầu bắn xác ra bên ngoài, gã mới ý thức được lý do vì sao nhân viên hộ tống làm như vậy.

Dù vậy, Phùng Thế Tài cũng không hề nhắc nhở người dân với binh phủ, mà là cho người đánh trống tấn công càng dồn dập hơn.

Sau khi bắn hết những xác chết đã khiêng qua trước đó, nhân viên hộ tống với binh lính nữ lại dùng mánh khóe cũ, cố ý để cho một đám quân địch lên trên tường thành.

Những binh lính nam mặc áo giáp nặng vừa chịu trách nhiệm làm lá chắn, vừa chặn địch trên một đoạn tường thành nào đó, sau đó các binh lính nữ sẽ ném bom chớp sáng vào trong đám người.

Lần này quân địch đã rút ra bài học rồi, có rất nhiều người nhìn thấy bom chớp sáng thì lập tức nhắm mắt lại.

Nhưng giây tiếp theo, một cái giáo dài lộ ra từ trên vai của nhân viên hộ tống, điên cuồng đâm vào trong đám người.

Bom chớp sáng chỉ được sử dụng trong cận chiến, cho nên trước đó nhân viên hộ tống chủ yếu dùng lựu đạn với thuốc nổ, trong số đạn dược có nhiều nhất là bom chớp sáng.

Dựa và biện pháp này, nhân viên hộ tống và các binh lính nữ lại chống đỡ được thêm một ngày nữa.

Mặc dù nhân viên hộ tống và các binh lính nữ đều có áo giáp, nhưng sau một ngày đánh giáp lá cà, quân Bắc Phạt cũng phải trả giá về số lượng người chết và người bị thương rất lớn.

Cho dù tính cả hậu cần, đại đội nhà bếp, dân sự và toàn bộ quân Bắc Phạt bên trong thành Du Quan, số người còn có thể đứng lên chiến đấu chỉ dưới sáu trăm người, hơn nữa gần như người nào cũng bị thương.

Ngay cả Điền tiên sinh giữ chức cố vấn quân sự, trên cánh tay phải cũng có một băng vải.

Chưa kể đến Kim Bằng với Lưu Thiết.

Áo giáp của Lưu Thiết dày đặc vết đao chém và vết bổ của búa, chân trái bị quân địch dùng gậy gỗ lớn đập vào, bây giờ đi đường cũng phải khập khiễng.

Kim Bằng còn thảm hơn so với Lưu Thiết.

Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên Kim Bằng đã dứt khoát liều mạng, nếu không có áo giáp thì anh ta đã bị quân địch chém chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng cũng có chỗ mà áo giáp không bảo vệ được, đầu ngón út của bàn tay trái bị cụp xuống với một góc độ không bình thường, rõ ràng là rất nghiêm trọng, tay trái cứ run lên không ngừng.

Nhưng Kim Bằng thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục chém giết với hắc đao xoay tròn.

Sắc trời đã tối dần, hiệu quả của bom chớp sáng cũng càng ngày càng rõ ràng, ban ngày còn cần đến bốn năm quả bom chớp sáng mới có được hiệu quả, sau khi bầu trời tối đen, chỉ cần hai quả là được rồi.

Sau một ngày liên tục tấn công ác liệt, quân Bắc Phạt đã sắp không cầm cự được nữa, liên quân Tấn Man cũng vậy.

Phùng Thế Tài vừa nhìn thấy tình hình này, đành phải lệnh rút quân.

"Người của Tấn vương làm sao vậy? Chẳng lẽ gã không biết lúc tấn công thành, không thể để cho quân địch được nghỉ ngơi ư? Ngày hôm qua đã phải dừng chiến một đêm và huấn luyện binh phủ, hôm nay sao vẫn dừng lại thế?"

Vua Đông Man ở trong lều trại phát cáu: "Phái người đi truyền tin cho Yamin, yêu cầu hắn thúc giục người của Tấn vương nhanh chóng tiến công!"

Ngày hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày là vì muốn cho các bộ lạc liên tục tấn công thành được nghỉ ngơi một chút, sau đó vua Đông Man lại lên kế hoạch tấn công liên tục cho đến khi hoàn toàn đánh chiếm được thành Du Quan mới thôi.

Kết quả ai ngờ trời mới vừa tối, liên quân Tấn Man lại ngừng tấn công rồi!

Điều này khiến cho vua Đông Man rất tức giận, lập tức phái người đi truyền tin tra hỏi những tướng lĩnh trong tàn quân của Đông Man ở bên cạnh Phùng Thế Tài.

Vua đích thân hỏi đến, Yamin không dám lơ là, lập tức ngồi bè gỗ, đích thân tới giải thích với vua.

"Đại vương, Phùng Thế Tài nói sức mạnh của bom phát sáng vào ban đêm quá lớn, số lượng thương vong khi tấn công thành vào ban đêm còn nghiêm trọng hơn so với ban ngày, người dân mà Tấn vương phái tới và binh phủ đều đã chết khá nhiều rồi, ban đêm không thích hợp để tấn công vào thành."

"Sức mạnh của bom chớp sáng vào ban đêm đúng là mạnh hơn."

Vua khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Lương thực và cỏ của bọn họ còn có thể chống đỡ được bao lâu?"

"Cho dù cắt khẩu phần ăn của người dân, đại khái cũng chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất là ba ngày!" Yamin trả lời: "Trước khi đi, Phùng Thế Tài đã nói cho ta biết, hôm nay để người dân với binh phủ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai gã sẽ đích thân ra trận, phát động cuộc tổng tiến công cuối cùng!"

"Nhanh như vậy đã phát động tổng tiến công rồi?" Sắc mặt của vua khẽ thay đổi.

"Đúng vậy, Phùng Thế Tài nói không thể trì hoãn thêm được nữa, còn trì hoãn thêm thì cho dù người dân không bị đói chết hết thì cũng không có sức leo lên tường thành!" Yamin giải thích.

"Ngược lại cũng có lý!" Vua gật đầu.

Mặc dù lương thực và cỏ của bọn họ cũng bị đốt, nhưng bọn họ còn có một số lượng lớn trâu bò và cừu để có thể thỏa mãn cơn đói, lương thực và cỏ cũng đang lần lượt được hậu phương chuyển đến.

Mà nơi này cách đất Tấn quá xa, cho dù Tấn vương muốn đưa vật tư đến cũng không kịp.

Đợi đến khi người dân đều đã chết đói thì lần hành động này của liên quân Tấn Man sẽ được tính là hoàn toàn thất bại.

"Nói với Phùng Thế Tài, ngày mai bổn vương sẽ phối hợp với gã để cùng nhau tổng tiến công, một lần đoạt được thành Du Quan!"

Trong mắt vua Đông Man cũng hiện lên một tia tàn nhẫn: "Ngoài ra, nhắc Phùng Thế Tài một tiếng, ban đêm đừng dừng việc tập kích quấy rối, đừng để cho quân địch có thể lợi dụng sơ hở!" Vua lại nhắc nhở.

“Vâng”.

Yamin đáp một tiếng, nhìn thấy vua xua tay thì nhanh chóng rời khỏi lều trại, lên bè gỗ trở về thành phía nam.

Vua Đông Man cũng không muốn một mình đối mặt với quân Bắc Phạt, sau khi Yamin vừa rời đi thì cũng ra lệnh cho chín mươi phần trăm những người tấn công vào thành rút lui về, giống như đêm qua, chỉ để lại một bộ lạc đi tiến hành tập kích quấy rối.

Quân Bắc Phạt lại có thêm một cơ hội để nghỉ ngơi.

Lúc này lầu thành Ung trên tường thành đều đã bị phá hủy, nhân viên hộ tống và binh lính nữ thật sự không còn gì để phá hủy được nữa, Lưu Thiết để lại hai đội để canh gác, và cho những người còn lại đi ngủ một giấc thật ngon.

Lúc bình minh, Lưu Thiết bị một tiếng trống dồn dập làm cho giật mình tỉnh giấc.

Tiếng trống này không phải phát ra từ bên trong thành, mà là từ doanh trại của liên quân Tấn Man bên ngoài thành truyền tới.

Ngay sau đó, doanh trại của quân Đông Man ở phía bắc cũng truyền ra tiếng trống dồn dập hơn và tiếng hét hò rung trời.

Lưu Thiết vội vàng mặc áo giáp vào, vừa đeo thắt lưng vừa chạy ra bên ngoài.

Mới vừa chạy đến bên dưới tường thành đã nhìn thấy Điền tiên sinh và Kim Bằng cũng chạy tới.

Ba người không kịp chào hỏi đã cùng nhau chạy lên trên tường thành phía bắc.

Không cần Lưu Thiết phải nói gì, đội trưởng đội cận vệ chạy đến phía sau đã đưa kính viễn vọng tới.

Sáng sớm trên đồng cỏ sương khói mênh mông, trong kính viễn vọng cũng không nhìn thấy gì cả.

Nhưng tiếng trống dồn dập và tiếng hét hò rung trời vẫn khiến cho đám người Lưu Thiết và Kim Bằng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Tướng quân, để mọi người tập hợp lại đi!"

Điền tiên sinh thở dài: "Đợt tấn công của quân địch ngày hôm nay chắc chắn sẽ rất khốc liệt!"

Lưu Thiết gật đầu, ra hiệu cho đội trưởng đội cận vệ để cho anh ta đi truyền lệnh tập hợp.

Nhưng đội trưởng đội cận vệ không hề di chuyển, mà là nhìn về phía bên dưới tường thành.

Lưu Thiết nhìn theo tầm mắt của anh ta thì phát hiện nhân viên hộ tống và các binh lính nữ đều đã dậy rồi, lúc này đang tập hợp thành hàng trên bãi đất trống.

Chỉ là đội hình của nhân viên hộ tống chỉ còn lại có lác đác mấy chục người, còn không đầy hai hàng, còn ít hơn so với những người trong đại đội nhà bếp.

Lưu Thiết dẫn Điền tiên sinh bước nhanh xuống tường thành, đứng trên thùng gỗ trước đội hình, rất lâu sau vẫn không nói gì, chỉ nhìn từng người trong nhóm nhân viên hộ tống và binh lính nữ đang đứng trước mặt.

Nhân viên hộ tống và các binh lính nữ cũng ngẩng đầu nhìn tướng quân của bọn họ.
Chương 1139: Tiếp viện

“Các huynh đệ, các tỷ muội, hẳn là mọi người cũng đã đoán được, cuộc chiến hôm nay sẽ rất khốc liệt!”

Lưu Thiết giơ loa sắt cao giọng hỏi: “Chúng ta nên làm gì?”

“Giết! Giết! Giết!”

Nhân viên hộ tống và binh lính nữ giận dữ hét lên.

Trên tường thành luôn có người canh giữ, liên quân Tấn Man và người Đông Man không có cơ hội đánh lén, cho nên lúc bọn họ quyết định phát động tổng tiến công thì không hề che giấu, cố ý phô trương thanh thế hòng đả kích sĩ khí quân Bắc phạt.

Lưu Thiết nghe tiếng trống tiếng hô đòi giết, nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng nghe thấy.

Tuy rằng bọn họ không biết kẻ địch quyết định phát động tổng tiến công vào hôm nay, nhưng từ động tĩnh của chúng cũng có thể đoán được, cuộc chiến hôm nay sẽ không đơn giản.

Mà bọn họ cũng rõ ràng, chỉ sợ hôm nay rất khó có thể chống đỡ được.

Bởi vì hiện tại bọn họ sắp dùng hết bom chớp sáng rồi, trong thành có cái gì có thể phá hủy thì đều đã phá dỡ bằng hết, với lượng vật tư dự trữ hiện tại của bọn họ, chỉ sợ đến nửa canh giờ cũng không cố nổi, không ngăn chặn được kẻ địch.

Với quy mô của kẻ địch, cho dù không có vũ khí, lấy thịt đè người cũng có thể đè chết bọn họ!

Cho nên trong khoảnh khắc này, bất kể là nhân viên hộ tống, binh lính nữ hay là tiểu đoàn hậu cần và đội nhà bếp, tất cả đều đã chuẩn bị liều chết một trận.

Lưu Thiết nói tiếp: “Các ngươi đến từ Kim Xuyên, dưới trướng Nhất Tự Tịnh Kiên Vương - Kim Phi, ta hy vọng mọi người nhớ kỹ, cho dù có chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chúng ta cũng không được nhượng bộ! Chúng ta không thể làm mất mặt Kim tiên sinh!

Cũng mong mọi người yên tâm, Kim tiên sinh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người thân của chúng ta, nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!”

“Đến chết mới thôi!”

Nhân viên hộ tống và binh lính nữ lại đồng thanh hét lên!

Thật ra không cần Lưu Thiết dặn dò, chính bọn họ cũng biết trở thành tù binh sẽ có kết cục gì.

Cho nên không ai nghĩ tới việc đầu hàng, không ai nghĩ đến việc rút lui.

Lưu Thiết vừa lòng gật đầu, nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng canh trên tường thành đang vung cờ lá cờ, quay xuống dưới hành quân lễ: “Có thể sống chết có nhau cùng các vị, là vinh hạnh của Lưu Thiết ta! Các vị, hẹn gặp lại ở kiếp sau!”

“Tướng quân! Hẹn gặp lại ở kiếp sau!”

Nhân viên hộ tống và các nữ binh chào lại Lưu Thiết, xếp hàng lao về vị trí của mình!

Lưu Thiết nhìn theo bọn họ leo lên tường thành, sau đó dẫn Điền tiên sinh và cận vệ đi về ngôi nhà duy nhất còn nguyên vẹn trong thành - trại thương binh.

Chiến đấu kéo dài đến bây giờ, rất nhiều nhân viên hộ tống rút lui khỏi trận chiến, di chuyển vào trại thương binh, trong đó bao gồm cả phó chỉ huy Tần Phi.

Trong trận chiến bảy ngày trước, Tần Phi đã bị cung thủ của đối phương nhắm tới khi chỉ huy trên tường thành, đối thủ nhân cơ hội và bắn liên tiếp ba mũi tên.

Đặc biệt là mũi tên ở thắt lưng suýt giết chết anh ta, ba nữ quân y đã làm việc cả buổi sáng để lấy mũi tên ra.

Lưu Thiết vào phòng bệnh, còn chưa kịp nói chuyện, Tần Phi đã lên tiếng trước.

“Thiết Tử, ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm đi, chúng ta tuy rằng bị thương, nhưng chúng ta không phải là kẻ hèn nhát. Sẽ không có ai đầu hàng!"

Tần Phi không gọi Lưu Thiết là tướng quân, mà vẫn gọi anh ta là Thiết Tử như hồi mới quen biết: “Để lại cho ta một túi thuốc nổ, khi kẻ địch tới, ta sẽ phái bọn chúng đi gặp Diêm vương! …Chỉ tiếc cho các quân y, theo Kim tiên sinh và Ngụy tiên sinh học nghề thành thạo rồi mà lại phải chết ở nơi lạnh lẽo này!”

“Tần đại ca, ngươi đừng coi thường chúng ta, Kim tiên sinh đã nói rồi, chúng ta là quân y!”

Nữ đội trưởng quân y trừng mắt nhìn Tần Phi tức giận: “Biết vì sao chúng ta được gọi là quân y không? Bởi vì chúng ta không chỉ là bác sĩ mà còn là quân nhân!"

Các nữ quân y khác tuy rằng sợ hãi, thậm chí có nữ quân y nhịn không được mà run bần bật, nhưng lại vẫn kiên định đứng phía sau đội trưởng.

Bởi vì bọn họ cũng biết, sau khi bị bắt, sống nhất định sẽ không bằng chết, thà chết dứt khoát còn hơn.

"Đừng trừng mắt nhìn ta nữa, ta nhận lỗi với cô được chưa?"

Tần Phi xin lỗi, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, nhìn Lưu Thiết nói: "Mau lấy cho ta bao thuốc nổ!"

Lưu Thiết quay ra gật đầu với đội trưởng đội cận vệ, một cận vệ xoay người chạy đi, một lát sau quay lại mang theo một bao thuốc nổ.

“Khiếp, to thế, tên nhóc nhà ngươi không thể cho ta chết toàn thây sao?”

Tần Phi nghiến răng nghiến lợi mắng cận vệ.

Những thương binh khác cũng hùa theo.

“Có lựu đạn đây này, mấy người cần không?”

Cận vệ cũng không cam lòng yếu thế.

“Thôi, chỗ này rộng quá, lực của lựu đạn quá nhỏ, cứ dùng bao thuốc nổ đi, ít nhất có thể cho chúng ta ra đi dứt khoát!”

Tần Phi ra hiệu bảo cận vệ đặt gói thuốc nổ bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Thiết: “Thiết Tử, thay chúng ta giết thêm nhiều kẻ địch vào!”

“Chắc chắn rồi!”

Lưu Thiết gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.

Người ngày hôm qua suýt chút nữa bị kẻ địch đập gãy chân cũng chẳng buồn nhíu mày, sau khi bước ra khỏi cửa phòng bệnh, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên mặt.

Nước mắt nhanh chóng đông lại trên mặt, Lưu Thiết cảm thấy ớn lạnh, khụt khịt mũi hỏi: “Kho lương đã thu xếp xong chưa?”

Trong thành Du Quan trữ rất nhiều lương thảo, Lưu Thiết không muốn cho kẻ địch ăn không.

“Xong xuôi cả rồi,” Đội trưởng đội cận vệ trả lời: “Một khi kẻ địch phá thành, bọn họ sẽ lập tức phóng hỏa, thiêu hủy kho lương thảo, bảo đảm để lại một hạt thóc cho kẻ địch!”

Lưu Thiết gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía tường thành phía Nam.

So với Đông Man, Lưu Thiết càng căm ghét Tấn vương phản bội hơn!

Khi Lưu Thiết trèo lên tường thành thì kẻ địch đã ở trong tầm mắt.

Đúng như anh ta dự đoán, quy mô tấn công của kẻ thù lớn hơn bất kỳ đợt tấn công nào trước đó.

Trong đám đông tấn công không chỉ có thêm nhiều binh phủ mà còn có nhiều binh lính mặc áo giáp hơn.

Lưu Thiết nhận ra bộ giáp của họ, biết bọn họ là quân Định Biên dưới trướng Tấn vương, cũng là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Tấn vương.

Ngoài quân Định Biên ra, trong đám người còn có một số người Đông Man đầu tóc rối bù.

Lúc này Lưu Thiết mới ý thức được, hôm nay đối phương muốn phát động tổng tiến công!

Dù đã sẵn sàng hy sinh trong trận chiến nhưng Lưu Thiết không khỏi cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy số lượng kẻ thù áp đảo bước ra từ màn sương sớm trông như vô tận!

Lưu Thiết còn như thế, huống chi là các nhân viên hộ tống và binh lính nữ khác?

Nhưng không ai rút lui, mọi người đều nắm chặt vũ khí.

Khi kẻ địch trèo qua núi xác chết, máy bắn đá trên tường thành đồng loạt bắn ra, ném ra những viên đá đã được xếp đầy!

Nhưng địch quá nhiều, ném chết một đám thì lập tức sẽ có một đám mới ùa lên từ phía sau.

Gần một nén nhang sau, địch đã leo lên núi xác dưới tường thành và bắt đầu tấn công tường thành!

Nhưng đúng vào lúc này, một chuỗi tiếng nổ dày đặc đột nhiên vang lên từ phía sau kẻ địch!

Ngay sau đó thì thấy cờ soái của địch ngã đổ.

“Có chuyện gì vậy?”

Lưu Thiết vốn đang chuẩn bị liều chết, vội vàng lấy kính viễn vọng từ trong lồng ngực.

Lúc này, phần lớn sương sớm đã tan đi, qua kính viễn vọng, Lưu Thiết mơ hồ nhìn thấy một nhóm người xuất hiện ở phía nam.

Cụ thể là ai thì không rõ, chỉ nhìn thấy lá cờ hai mặt màu đen lấp ló xuất hiện trong màn sương.

Trong đó có một lá cờ được thêu một chữ “Kim” to đùng.

“Các huynh đệ! Các tỷ muội! Viện binh của chúng ta tới rồi! Kim tiên sinh tới chi viện cho chúng ta rồi!”

Lưu Thiết phấn khích đến độ trên trán hằn gân xanh, gân cổ lên gào rống!
Chương 1140: Bắn súng

Nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng nghe thấy tiếng nổ truyền tới từ phía Nam, rối rít quay đầu nhìn phía Nam.

Bọn họ không có kính viễn vọng, không thấy được cờ đen, nhưng giây tiếp theo đã thấy một quả pháo hoa màu vàng nở rộ trên bầu trời phía Nam.

"Viện binh tới rồi!"

"Kim tiên sinh tới rồi!"

Trên tường thành Du Quan ngay lập tức trở nên sôi sục.

Chế tạo pháo hoa cần dùng đến thuốc nổ, trên thế giới này, trước mắt chỉ có tiêu cục Trấn Viễn có năng lực chế tạo pháo hoa.

Pháo hoa màu vàng là màu sắc dành riêng cho Kim Phi!

Phía Nam xuất hiện pháo hoa màu vàng, chứng tỏ Kim Phi đến rồi!

Kể cả Lưu Thiết cũng không ngờ quân tiếp viện có thể tới nhanh như vậy, càng không ngờ quân tiếp viện sẽ tới từ đất liền phía Nam.

Theo bọn họ nghĩ, cho dù Kim Phi có phái người tiếp viện, hẳn cũng ngồi Trấn Viễn số hai tới bằng đường biển.

Không chỉ nhóm Lưu Thiết nghĩ như vậy, Phùng Thế Tài và vua Đông Man cũng nghĩ như vậy.

Vua vì thế còn phái ra số lượng lớn bè gỗ phân tán khắp mặt biển cách đó mười mấy dặm để tiến hành canh gác, một khi phát hiện có thuyền bè đến gần, lập tức đốt bè gỗ lên dùng khói báo hiệu.

Kim Phi cũng cân nhắc đến điều này, nên cập bến ở cửa sông Loan Hà cách đó hơn một trăm dặm.

Liên quân Tấn Man lần này đã dốc hết sức lực ra, nhưng những người đi đầu vẫn là người dân, trong đó có xen lẫn các nhóm binh phủ nhỏ.

Quân Định Biên và tàn quân Đông Man ở phía sau, chuẩn bị đợi đến khi người dân tiêu hao nhiều đạn dược của quân Bắc phạt hơn một chút, bọn họ lại đi lên.

Nếu như người dân và các nhóm binh phủ nhỏ có thể chiếm đoạt thành trì, vậy thì càng tốt.

Cuối cùng ai ngờ Kim Phi mở đường máu đi ra từ phía sau?

Liên quân Tấn Man bị đánh trở tay không kịp, binh lính cầm cờ trực tiếp bị lựu đạn do xe bắn đá di động ném tới hạ gục, cột cờ cũng bị nổ bay rồi.

Thời đại của vũ khí lạnh, truyền lệnh trên chiến trường chủ yếu dựa vào trống trận, chiêng đồng và cờ hiệu.

Lá cờ lớn của người chỉ huy còn là chỗ dựa của toàn quân, cờ soái ngã rồi, hậu quả cực kì nghiêm trọng.

Giống như bây giờ, người dân và binh phủ đang tấn công thành ở phía trước cũng nghe thấy tiếng nổ từ phía sau truyền tới rồi, nghiêng đầu nhìn về phía sau, phát hiện không thấy cờ soái phe mình đâu nữa!

Đây là một đòn tấn công cực kì lớn vào tinh thần của liên quân Tấn Man, ngay cả tiết tấu tấn công thành cũng chậm lại một chút.

Trước kia bọn chúng tấn công quân Bắc phạt từ phía Nam và phía Bắc, bây giờ phía sau xuất hiện kẻ địch, bọn chúng biến thành đối tượng bị tấn công từ phía Nam và phía Bắc!

Phùng Thế Tài không hổ là cựu tướng quân, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trước tiên cho người giơ cờ soái dự bị lên, đồng thời ra lệnh cho quân Định Biên và tàn quân Đông Man đổi phương hướng, ngăn cản quân tiếp viện.

Đáng tiếc quân Uy Thắng và nữ công nhân núi Thiết Quán căn bản không cho bọn chúng cơ hội phản kích!

Trước khi ra tay, bọn họ đã lắp ráp xong tất cả xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng di động rồi.

Quân Định Biên và tàn quân Đông Man mới vừa xoay người lại, còn chưa kịp tạo thành trận hình, đã nghe thấy hàng loạt âm thanh lên dây cung truyền tới từ phía Nam.

Sau đó, những hàng tên của cung nỏ hạng nặng lao ra từ màn sương sớm, rít gào bay vào trận địa của liên quân Tấn Man.

Sau đó lại là một tràng tiếng rít.

Nhưng tiếng rít lần này truyền tới từ đỉnh đầu.

Phùng Thế Tài ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên bầu trời phía Nam xuất hiện rất nhiều điểm đen nhỏ, bay thẳng tới đập vào trận địa phe mình.

Không cần Phùng Thế Tài nhắc nhở, binh lính liên quân Tấn Man có khiên, vội vàng giơ khiên lên định ngăn lại.

Đáng tiếc thứ mà quân tiếp viện ném tới không phải đá, mà là lựu đạn và vò dầu hỏa, khiên căn bản không chặn được!

Theo từng tiếng nổ, liên quân Tấn Man bị nổ bay cả người lẫn ngựa!

Trước khi Phùng Thế Tài bị nổ đến choáng váng kịp hoàn hồn lại, cung nỏ hạng nặng đã nạp tên xong, mở ra một đợt tấn công mới!

Kẻ thù của Kim Phi quả thực quá nhiều, biết được phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn không dùng được nữa, rất nhiều kẻ đều cho rằng Kim Phi xong đời rồi, Đại Khang mới xong đời rồi, nhất định sẽ bị những gia tộc kẻ thù hợp tác vây đánh chết.

Phùng Thế Tài cũng tưởng như vậy.

Bây giờ gã biết mình đã nghĩ sai rồi!

Cho dù không có phi thuyền, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá và lựu đạn phối hợp với nhau vẫn rất đáng sợ!

Từ khi quả lựu đạn thứ nhất nổ đến giờ, thế công của quân tiếp viện chưa hề dừng lại, liên quân Tấn Man đừng nói là đánh trả, dưới sự tấn công phối hợp giữa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, bọn họ bị bắn đến mức không ngẩng đầu lên được, trận hình cũng hoàn toàn rối loạn!

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá liên tục tấn công năm phút, cuối cùng cũng ngừng lại.

Không có cách nào khác, quân Uy Thắng và nữ công nhân đều đi bộ tới, vật liệu có thể mang theo có hạn, còn ném xuống nữa, lỡ như xuất hiện tình huống khẩn cấp, bọn họ sẽ không có đủ lựu đạn để tránh nguy hiểm.

Tuy nhiên năm phút ngắn ngủi này, cũng đã đủ khiến kẻ địch tổn thất nặng nề!

Lúc này quân Định Biên và tàn quân Đông Man ở phía sau liên quân Tấn Man đã bị giết chết hơn một nửa!

Binh phủ và người dân ở trước mặt mặc dù không bị tấn công trúng, nhưng cũng bị kinh động, ngưng tấn công thành một lúc, sững sờ luống cuống dừng lại, quay đầu nhìn phía sau.

Nhưng quân Uy Thắng và nữ công nhân không chỉ nổ tung cờ lớn của đối phương, mà tiểu đoàn trống trận cũng đặc biệt được chú ý, bây giờ toàn quân đã chết hết, không thể nào phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.

Trong lúc nhất thời, liên quân Tấn Man thành người mù và người câm, mệnh lệnh mà Phùng Thế Tài và Yamin đề ra, chỉ có người bên cạnh bọn họ mới có thể nghe thấy.

Chiến trường trong chốc lát lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, Yamin đứng lên trên ngựa chiến, miệng phát ra tiếng kêu “ô ô la la” kì quái.

Kỵ binh Đông Man còn sống thấy vậy, liên tiếp nhảy lên ngựa chiến phát động xung phong về phía Nam.

Kim Phi hừ một tiếng, ra hiệu với phía sau.

Thiết Chùy lập tức nâng cung tên lên, bắn ra một mũi tên lệnh màu vàng.

Tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp của nữ công nhân đã sớm chuẩn bị xong lập tức lao ra!

Các chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ cầm khiên chắn ở phía trước, tay bắn tỉa cầm súng kíp theo sát phía sau.

Ở phía sau tay bắn tỉa là tay nạp đạn và tay giã thuốc.

Khi đội kỵ binh Đông Man lao tới cách đó hai mươi trượng, các tay bắn tỉa bóp cò cùng một lúc!

Đoàng đoàng đoàng! ...

Với một tràng tiếng súng dày đặc, kỵ binh Đông Man phía đối diện lúc này phần lớn đã ngã xuống!

Súng này thuộc loại súng nòng trơn, tức là thành của nòng súng bên trong nhẵn bóng, tầm ngắm rất kém, nhưng không cản được số lượng nhiều.

Hai trăm khẩu súng kíp được bắn cùng một lúc, tạo thành một màn mưa cát sắt ở trước mặt, căn bản không cần nhắm, chỉ cần nâng cây súng bằng nhau, đừng bắn trên trời dưới đất là được.

Sau khi tay bắn tỉa bắn xong, lập tức đưa súng cho tay nạp đạn phía sau.

Tay nạp đạn nhận lấy súng kíp đã bắn một lần, lập tức bắt đầu nạp thuốc nổ.

Còn tay giã thuốc thì nhanh chóng đưa cây súng kíp khác đã nạp đạn xong cho tay bắn tỉa.

Lúc này Kim Phi chia ba nữ công nhân thành một đội, ưu thế của việc sử dụng hai cây súng kíp đã được thể hiện ra, một người bắn, hai người khác nạp đạn cho cây súng kíp còn lại, có thể duy trì tần số bắn ở mức lớn nhất, khiến kẻ địch không có cơ hội để lợi dụng.

Bất kỳ vũ khí nào vào lần đầu tiên xuất hiện cũng có hiệu quả tốt nhất, súng kíp cũng không ngoại lệ!

Phương trận do quân Uy Thắng và nữ công nhân tạo thành, vừa bắn vừa đi về phía trước, sau khi trải qua bảy lượt bắn, toàn bộ kỵ binh Đông Man đã chết hết, cho dù là người hay ngựa, tất cả đều bị bắn ngã xuống đất!

Kể cả quan chỉ huy Yamin của tàn quân Đông Man, cũng bị cát sắt bắn trúng mắt và cổ, ngã xuống đất thoi thóp hơi tàn!

Nhưng phương trận của nữ công nhân không hề dừng lại, mà vẫn tiếp tục tiến lên theo nhịp trống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK