Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1276: Thành công rồi

Trong túi vải không phải là vũ khí loại mới gì thì cũng là lựu đạn đập bình thường.

Sở dĩ nó được đựng trong túi vải là vì bây giờ trong giỏ treo chỉ có hai người, một người còn phải điều khiển bếp lò và khinh khí cầu, người còn lại ném lựu đạn xuống với tốc độ quá chậm.

Đựng trong túi vải thì có thể ném xuống cả túi chỉ trong một lần.

Chỉ thấy lính trinh sát một tay giữ miệng túi, tay kia giữ đáy túi, ôm túi vải ra ngoài giỏ, sau đó thả miệng túi ra.

Mười mấy viên lựu đạn đựng trong túi rơi xuống như Thiên Nữ rải hoa.

Lúc này khinh khí cầu đã bay cao hơn trăm mét, lúc ra khỏi rổ, các quả lựu đạn ở rất gần nhưng khi đáp xuống đất thì lại cách xa nhau.

Mười mấy quả lựu đạn bao phủ khu vực hơn hai trăm kilomet vuông.

Lúc này quân Tần Vương đều vội vã xuống núi có ít nhất hơn bốn trăm người đứng trên hơn hai trăm kilomet vuông.

Sau khi một loạt tiếng nổ vang lên, hơn bốn trăm người thì có ít nhất ba trăm người ngã xuống.

Mặc dù chỉ có một phần một nổ chết, còn lại chỉ bị thương nhưng bị thương còn thảm hơn chết.

Điều kiện chữa trị ở núi Ô Đầu lạc hậu, e là vật tư cũng bị ngọn lửa thiêu gần hết.

Thời tiết bây giờ lại lạnh thế, thứ đợi người bị thương chỉ có sự đau đớn và lạnh giá kéo dài không dứt, cuối cùng mới là cái chết.

Lần này người thuần hóa chim ưng không may mắn như thế, bị kẹp giữa hai viên lựu đạn, cổ bị đứt.

Lính trinh sát đứng trên khinh khí cầu xác định người thuần hóa chim ưng đã chết bằng kính viễn vọng, vui mừng suýt nhảy cẫng lên.

“Mau lên, phát mũi tên lệnh để đội trưởng mau đến đây”.

Tiểu đội của họ không chỉ đem theo hai khinh khí cầu mà còn đem theo một chiếc phi thuyền.

Nếu khinh khí cầu hạ được Hải Đông Thanh, phi thuyền sẽ nhanh chóng bay lên làm núi Ô Đầu nổ tung.

Nếu khinh khí cầu thất bại, phi thuyền tiếp tục ẩn nấp, đợi cơ hội lần sau.

Lúc này mặc dù Hải Đông Thanh chưa chết nhưng lại khá sợ hãi, không biết đã bay đi đâu, người thuần hóa chim ưng của Đông Man cũng đã chết, Hải Đông Thanh này gần như vô dụng.

Quân Tần Vương dưới đất tập trung trên núi Ô Đầu chính là thời cơ tốt để hành động.

Lính trinh sát điều khiển khinh khí cầu cầm mũi tên lệnh đã chuẩn bị từ trước lên, bắn về tứ phía.

Trong vòng mấy dặm, mấy lính trinh sát đến cùng họ đang kéo dây trèo lên ở vách núi.

Nơi khinh khí cầu bay lên chắc chắn sẽ bị quân trinh sát của Tần vương bao vây nên họ đã sơ tán sau khi khinh khí cầu cất cánh.

Để ngăn chặn địch đuổi kịp, họ không đi theo đường núi mà liên tục trèo lên hai vách núi theo những sợi dây đã chuẩn bị trước.

Sau khi lên đến đỉnh vách đá, họ tháo dây ra, như thế cho dù lính trinh sát của Tần vương có phát hiện ra dấu vết của họ thì cũng không thể đuổi kịp ngay lập tức.

Lúc này họ đang leo qua vách đá thứ ba, khi nghe thấy tiếng khinh khí cầu nổ tung, tất cả đều tạm ngừng động tác, im lặng chờ đợi kết quả.

Theo lời đã nói trước đó, cho dù khinh khí cầu thứ nhất có nổ chết Hải Đông Thanh hay không đều sẽ đưa tin tức đi.

Đang lúc họ đợi đến mức gấp gáp, hai phát pháo hoa nổ tung trên bầu trời ở đằng xa, một đỏ một đen.

“Đội trưởng, mấy người Lão Tam đã hạ được người thuần hóa chim ưng, giết Hải Đông Thanh rồi”.

Một lính trinh sát phấn khích nói: “Mấy người Lão Tam thành công rồi”.

“Mọi người nhanh lên”.

Đội trưởng lộ ra vẻ phấn khởi, động tác cũng trở nên nhanh hơn.

Khinh khí cầu chỉ có thể bay theo gió, nếu bay qua núi Ô Đầu rồi quay trở lại thì phải tăng độ cao để tìm hướng gió mới trước khi quay trở lại.

Nhưng hướng gió không cố định, muốn tìm được hướng gió phù hợp không dễ như thế.

Chấp hành nhiệm vụ cho nổ tung vẫn là chiếc phi thuyền có thể điều khiển hướng sẽ phù hợp hơn.

Được đội trưởng dẫn dắt, các lính trinh sát khác cũng tăng tốc, trèo lên đỉnh vách đá.

Để lại một người mở dây trên tảng đá ra, phòng ngừa binh lính đuổi theo trèo lên bằng dây thừng, các lính trinh sát còn lại nhanh chóng chạy xuống.

Trên sườn núi có một cái hang động không lớn, vốn dĩ rất khó thấy, lại còn được lính trinh sát ngụy trang nên rất khó phát hiện.

Các bộ phận của máy hơi nước hầu hết đều được làm bằng sắt, cực kỳ nặng nên đem theo nó sẽ rất khó chạy thoát.

Thế nên trên đường đến đây, họ giấu phi thuyền và đan dược ở hang động nhỏ này, sau đó mới cho khinh khí cầu bay lên.

Nếu kế hoạch khinh khí cầu thành công, họ sẽ lập tức chạy đến lái phi thuyền đi cho nổ núi Ô Đầu.

Nếu kế hoạch thất bại, họ sẽ tiếp tục chạy trốn, để lại khinh khí cầu ở đây, chờ cơ hội tiếp theo.

Được đội trưởng dẫn dắt, các lính trinh sát cởi bỏ lớp ngụy trang của hang động rồi tiến vào đó.

Khi cho đồ vào trong, họ đã lắp ráp trước tất cả các bộ phận của phi thuyền, bây giờ chỉ cần nhấc đồ ra, đun sôi nước trong nồi hơi siêu nhỏ là phi thuyền có thể cất cánh.

Trên bầu trời núi Ô Đầu, sau khi lính trinh sát trên khinh khí cầu bắn mũi tên lệnh ra, sự chú ý lại quay về mặt đất.

Họ vẫn tiếp tục chiến đấu.

Trên mặt đất, tiếng hét thảm thiết của những binh lính bị thương trước đó của Tần vương cũng vẫn còn, các lính trinh sát có thể nghe rất rõ từ khinh khí cầu.

Nhưng bọn họ đều là những nhân viên hộ tống kỳ cựu, họ biết rõ lúc này không thể mềm lòng, sau khi bắn những mũi tên lệnh ra, một người tiếp tục ném lựu đạn xuống phía dưới, trong khi một người khác cố gắng điều khiển cho khinh khí cầu bay chậm hơn.

Lúc này binh lính Tần vương trên núi Ô Đầu quá đông, mỗi một viên lựu đạn được ném xuống đều có thể có rất nhiều người chết.

Tiếc là gió hướng Bắc quá lớn, cho dù lính trinh sát cố gắng điều khiển thế nào thì khinh khí cầu vẫn bay qua núi Ô Đầu khá nhanh.

Cho đến lúc này, cuối cùng binh lính quân Tần vương mới thôi chen lấn.

Trần An Tiệp chạy về phía sau doanh trại để trốn nhìn thấy khinh khí cầu ngày càng xa, cũng có cảm giác mình đã thoát rồi.

Trước đó hắn chỉ nghe nói khinh khí cầu và lựu đạn kết hợp lại vô cùng đáng sợ, hôm nay xem như đã được thấy rõ.

Trần An Tiệp ép mình bình tĩnh lại, nhìn doanh trại hỗn loạn, liên tục ra lệnh: “Đầu tiên, lập tức phái người dập lửa”.

Dù không dập lửa, lều trại của họ cũng sắp bị thiêu rụi rồi.

“Thứ hai, thống kê thương vong, xem tình hình thương vong thế nào, bảo lang trung cố gắng cứu chữa cho người bị thương”.

Lựu đạn sẽ không phát nổ cho đến khi chạm đất, thế nên ngoại trừ người xui xẻo tình cờ ở ngay cạnh lựu đạn, hầu hết các binh lính bị trúng đạn khác của Tần vương đều bị thương ở chân, không chừng còn có thể cứu được.

“Thứ ba, đi tìm người thuần hóa chim ưng, ta muốn biết bao giờ Hải Đông Thanh có thể lành thương”.

Hắn đã nhìn thấy sự đáng sự của khinh khí cầu, không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Nếu lúc nãy Hải Đông Thanh không sợ chiến, tiếp tục tấn công, họ sẽ không có thương vong lớn như vậy.

Thế nên họ phải nói chuyện với người thuần hóa chim ưng, không thể xuất hiện tổn thất như vậy nữa.

Gần đây Tần vương cũng thu thập không ít chim ưng, nhưng vì đất Tần không có cao thủ thuần hóa chim ưng nên không có nhiều tiến triển.

Nếu có khả năng, hắn vẫn muốn thu mua người thuần hóa chim ưng, giúp Tần vương thuần hóa chim ưng.

Nhưng lúc Trần An Tiệp đang nghĩ cách làm sao mua được người thuần hóa chim ưng, đội trưởng thân vệ đã đưa thi thể của người thuần hóa chim ưng đến.
Chương 1277: Đối phó thế nào?

Nhìn thi thể của người thuần hóa chim ưng, Trần An Tiệp cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung đến nơi, nếu không phải đội trưởng đội thân vệ đỡ lấy kịp thời, chắc chắn hắn đã đặt mông ngồi trên đất rồi.

Như thế cũng không phải do tình cảm của hắn với người thuần hóa chim ưng tốt bao nhiêu, hay người thuần hóa chim ưng chết hắn đau lòng, mà là hắn biết rõ tầm quan trọng của người thuần hóa chim ưng với quân Tấn Vương.

Người Đông Man chỉ phái hai người thuần hóa chim ưng và hai con Hải Đông Thanh ra, một con ở đây, còn con còn lại ở thành Tấn Vương, phụ trách bảo vệ Tấn vương.

Không có người thuần hóa chim ưng, đợi đến lần sau khinh khí cầu đánh đến, thì bọn họ lấy gì chống cự lại được?

Bọn họ cũng không biết cách điều khiển Hải Đông Thanh.

Trần An Tiệp nghĩ tới đây thì vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hải Đông Thanh đâu?"

"Hải Đông Thanh bay mất rồi…" Đội trưởng đội thân vệ đau khổ trả lời.

Trần An Tiệp nghe thấy câu trả lời này, đầu óc hắn lại choáng váng hơn.

Không đợi hắn lấy lại tinh thần đã nghe thấy một âm thanh ồn ào từ nơi xa.

Hắn đang định phát cáu, thì lại thấy đội trưởng đội thân vệ cũng nhìn về phía nơi xa rồi sững sờ.

Trần An Tiệp thuận theo âm thanh của đội trưởng đội thân vệ mà nhìn qua, cả người cũng ngây dại.

Hắn nhìn thấy, trên bầu trời phương bắc, đang có một chấm đen nhỏ nhanh chóng tời gần.

"Phi…phi thuyền…"

Da đầu Trần An Tiệp bắt đầu tê dại!

Trước đó khinh khí cầu đã làm bọn họ tổn thất nặng nề, huống hồ phi thuyền có tính cơ động mạnh hơn?

Vất vả lắm trên núi Ô Đầu mới yên ổn được, giờ lại trở nên hỗn loạn.

Hơn nữa còn hỗn loạn hơn lúc nãy.

Bởi vì binh sĩ của Tấn vương cũng biết, phi thuyền còn đáng sợ hơn cả khinh khí cầu!

Trần An Tiệp cũng không rảnh quan tâm đến những thứ khác, tranh thủ thời gian xông đến gần đội trưởng đội thân vệ nói: "Mau, đưa bản vương xuống núi."

Khinh khí cầu không thể quay đầu lại, nên lần trước bọn họ có thể trốn ở phía sau doanh trại.

Nhưng phi thuyền lại có thể quay đầu, bọn họ mà vẫn trốn trong doanh trại thì sẽ không an toàn!

Cho nên Trần An Tiệp biết, chỉ có xuống núi bọn họ mới có đường sống!

"Điện hạ, khả năng là chúng ta không kịp xuống núi nữa!"

Đội trưởng đội thân vệ nhìn về phương nam, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc này một đám binh lính đã chặn đường xuống núi, dù bọn họ có thể chen qua, thì cũng không kịp thời gian.

Trần An Tiệp cắn răng, ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Nhưng nhìn phi thuyền càng ngày càng gần hắn không thể tỉnh táo lại được.

Ngược lại đội trưởng đội thân vệ lại bình tĩnh lại, quay đầu nhìn xung quanh một chút, kéo cánh tay của Trần An Tiệp chạy về phía chỗ sâu của doanh trại, cuối cùng dừng lại ở phía trước căn hầm.

Nhìn căn hầm trước mắt, đôi mắt Trần An Tiệp sáng lên.

Căn hầm này là một hang đá tự nhiên, trước đó được "nhà bếp" dùng để chất vật tư như rau củ quả.

Trên đỉnh hầm là lớp nham thạch cực dày, lựu đạn không nổ tung được, dầu hỏa cũng không đốt vào được, trước mắt thì đây là nơi trốn an toàn nhất núi Ô Đầu rồi.

Với lại nơi này ở sâu trong doanh trại, những binh lính bình thường đều không biết, cũng sẽ không tụ tập ở chỗ này, gây chú ý cho phi thuyền.

Trước hầm có một khe hở nhỏ, đội trưởng đội thân vệ đi đến xốc ra, kết quả là không xốc được.

"Ai?" Bên trong truyền ra một âm thanh run rẩy.

"Mau mở cửa ra, nếu không ông đây sẽ bổ nát cái cửa này!" Đội trưởng đội thân vệ nói với giọng điệu lạnh lùng.

Người trốn ở bên trong tất nhiên là biết giọng nói của đội trưởng ra sao, nghe vậy, bèn mở cửa nhỏ ra.

Trần An Tiệp đi đến rồi nhìn một chút, mới phát hiện thì ra là "đầu bếp" nấu cơm cho hắn và hai gã phụ bếp cũng ở bên trong.

Cũng đúng, những người khác không biết căn hầm này, nhưng đầu bếp và hai gã phụ bếp chắc chắn sẽ biết.

Ba người thấy Trần An Tiệp và đội trưởng đội thân vệ, thì bị dọa sợ quỳ gối xuống.

"Các người cút ra ngoài!"

Đội trưởng đội thân vệ quát lớn.

"Đại nhân, chỗ này rất lớn, cho bọn ta trú ở đây một chút thôi được không?"

Phi thuyền sắp tới rồi, giờ mà ra ngoài có mà mất mạng.

Mặc dù đầu bếp rất sợ đội trưởng đội thân vệ, nhưng vẫn đập đầu cầu xin nói: "Đại nhân, đại nhân xin thương xót, cho bọn ta trú trong này một lát thôi, bọn ta bảo đảm sẽ không phát ra âm thanh, sẽ không ảnh hưởng đến đại nhân…"

Đội trưởng đội thân vệ nhướng mày, đang chuẩn bị nổi giận, thì nghe Trần An Tiệp nói: "Chỗ này rất lớn, cứ để bọn hắn trốn cùng đi."

"Cảm ơn điện hạ! Cảm ơn điện hạ!"

Đầu bếp cúi người dập đầu hai cái với Trần An Tiệp, rồi dẫn hai người phụ bếp trốn đến nơi sâu của căn hầm.

Đội trưởng đội thân vệ nhìn Trần An Tiệp, hơi nghi ngờ.

Mùa đông ở thời đại này, rau củ quả tươi mới vô cùng ít ỏi, cho nên trong hầm có rất ít rau quả được lưu trữ.

Vậy nhưng Trần An Tiệp là người vô cùng để ý tôn ti trật tự, sao có thể chen chúc ở một nơi như thế này với đám người làm được?

Nhưng dù sao đã đi theo Trần An Tiệp lâu như vậy, nên đội trưởng đội thân vệ chỉ kinh ngạc một chút, sau đó hiểu ra ý của Trần An Tiệp.

Nếu ba người này đi ra ngoài, rất có thể người bên ngoài sẽ biết vị trí của căn hầm này, đến lúc đó họ sẽ túm tụm lại, nhất định sẽ làm phi thuyền chú ý.

Cho nên Trần An Tiệp mới để ba người này ở lại.

Sau khi nghĩ thông suốt, đội trưởng đội thân vệ cũng không nói gì nữa, che chở Trần An Tiệp bình an vào hầm.

Bọn họ vừa đóng cửa nhỏ của căn hầm lại, phi thuyền đã bay đến đỉnh núi Ô Đầu.

Nhưng phi thuyền không oanh tạc ngay lập tức, mà tiếp tục bay, cho đến khi bay đến trên con đường xuống núi, nhân viên hộ tống bên trên mới bắt đầu ném một túi thuốc nổ xuống!

Núi Ô Đầu chỉ có một con đường núi, hai bên đường núi đều là vách núi.

Lúc này Trần An Tiệp mới đi ra từ trong căn hầm, nhíu mày nhìn bốn phía.

Bây giờ núi Ô Đầu đã thành một nơi hỗn loạn, khắp nơi đều có ánh lửa và tiếng kêu rên.

"Cái phi thuyền đáng chết!"

Sắc mặt của Trần An Tiệp u ám đến đáng sợ.

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, vả lại Tần vương nhiều con trai như vậy, hắn vất vả lắm mới đánh bại được các người huynh đệ khác, leo lên vị trí thái tử.

Vốn dĩ muốn dựa vào trận chiến này để củng cố vị trí thái tử, ai ngờ lại có kết quả này!

Quả thật hiện tại còn không ít binh lính của Tần vương chưa bị thương, nhưng Trần An Tiệp biết, trận chiến này mình đã thua!

Từ lúc Hải Đông Thanh bị dọa bỏ chạy, thì hắn đã thua rồi!

Dù hắn cố vực tàn binh dậy cũng không còn ý nghĩa nữa.

Không nói đến việc dũng khí của tàn binh đã hết, chỉ nói đến việc lần sau phi thuyền lại đến, không còn Hải Đông Thanh, thì bọn họ chống cự thế nào được?
Chương 1278: Lỡ lời

Trần An Tiệp nhìn xung quanh, lúc này trái tim còn lạnh lẽo hơn cả gió lạnh.

Hắn là một người đàn ông đầy tham vọng, cũng rất có năng lực.

Thật không may, trong thời kỳ phong kiến, người ta chú trọng đến người già hơn là người trẻ. Mặc dù đoạt được vị trí "thái tử", địa vị của hắn vẫn không ổn định. Hai người anh trai và những người ủng hộ họ luôn chỉ xếp hắn ở vị trí thứ ba, dùng thái độ cũng kém trang trọng.

Để ổn định địa vị của mình, Trần An Tiệp đã chủ động xin ra tiền tuyến.

Bởi vì chỉ cần xử lý được Kim Phi, địa vị của hắn sẽ hoàn toàn được bảo đảm!

Cho nên sau khi đến tiền tuyến, Trần An Tiệp đã cố gắng hết sức thể hiện, phấn đấu đánh một trận thật tốt.

Tuy nhiên, ít ai biết rằng mọi việc không diễn ra như kế hoạch. Người thuần hóa chim ưng đã thiệt mạng trong một vụ nổ, còn Hải Đông Thanh thì không thấy đâu nữa.

Không có Hải Đông Thanh, phi thuyền và khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn chính là bất khả chiến bại!

Thế thì sao hắn đánh được nữa đây?

Trừ khi hắn có thể tìm được chim ưng mới để đối phó với khinh khí cầu!

Trên thực tế, Đông Man đã phái hai Hải Đông Thanh đến gặp Tần Vương. Tần Vương giữ một người ở bên cạnh, nhưng Trần An Tiệp biết chắc rằng Tần Vương sẽ không phái Hải Đông Thanh phụ trách bảo toàn tính mạng cho bản thân kia tới hỗ trợ hắn!

Nhưng cứ trở về như vậy, Trần An Tiệp lại không cam lòng.

"Thái tử điện hạ, phi thuyền có thể sẽ tiếp thêm dầu và lựu đạn, bọn họ có thể sẽ sớm quay lại. Bây giờ chúng ta rút lui nhé?" Đội trưởng đội cận vệ nhắc nhở.

Trần An Tiệp nghiến răng đi theo đội trưởng đội cận vệ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trong căn hầm phía sau họ, đầu bếp hoàng gia và hai phụ bếp đã thiệt mạng.

Họ đã chứng kiến tình trạng chật vật của “Thái tử điện hạ”, sao có thể sống sót được?

Lúc này trên núi Ô Đầu, khói dày đặc cuồn cuộn, gần như toàn bộ lều trại đều bốc cháy.

Nhìn đâu cũng thấy xác người và thương binh đang rên rỉ trên mặt đất, giống như địa ngục trần gian.

Trần An Tiệp nào có khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy?

Suốt dọc đường đi, hắn đã vô số lần cảm thấy buồn nôn, cố nhịn cho đến khi không thể chịu đựng được nữa.

Đi tới đèo núi, Trần An Tiệp rốt cục nhịn không được, chạy đến ven đường, dựa vào một tảng đá, không nhịn được nôn mửa.

Trước đây, nơi tập trung đông nhất binh lính của Tần Vương là ở đèo, mục tiêu chính bị phi thuyền ném bom oanh tạc.

Trên thực tế, khi nhìn thấy phi thuyền, nhiều binh lính của Tần Vương đã nhận ra rằng việc chen lấn vào đèo sẽ không có tác dụng. Tuy nhiên, khi họ cố gắng rời đi thì phát hiện mình đã bị mắc kẹt.

Có quá nhiều người đứng sau họ, dẫn đến tình trạng giẫm đạp.

Trước khi phi thuyền có thể tấn công, số lượng binh lính của Tần Vương bị giẫm chết đã lên tới hàng trăm.

Cơ thể của họ thậm chí còn khiến nhiều người vấp ngã hơn, tạo ra một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Và rồi phi thuyền đến...

Hầu hết chất nổ do phi thuyền mang theo đều được vứt ở khu vực này.

Lúc này, con đèo nhỏ chứa đầy tứ chi bị chặt đứt, máu chảy dọc theo rãnh trên mặt đất, chảy về phía vách đá.

Vách đá rộng lớn giờ đã nhuộm đỏ hơn một nửa!

Không nói đến Trần An Tiệp, ngay cả đội trưởng cận vệ dày dặn kinh nghiệm, người đã từng chứng kiến vô số chiến trường, lúc này cũng không khỏi cau mày.

Nhưng dù sao cũng là một cựu chiến binh từng xông pha trên chiến trường, đội trưởng đội cận vệ nhanh chóng bình tĩnh lại, chịu đựng sự khó chịu, nói với Trần An Tiệp: "Điện hạ, chúng ta phải đi rồi!"

Trần An Tiệp cũng biết đã đến lúc phải đi, nhưng những tảng đá dính máu quá trơn. Vừa bước được vài bước, hắn đã trượt chân ngã lộn nhào một cái.

Lăn lộn trong vũng máu, cả người Trần An Tiệp bị bao phủ bởi máu, nhìn vô cùng gớm ghiếc.

Đội trưởng đội cận vệ không còn cách nào khác đành phải để một tử sĩ cõng Trần An Tiệp trên lưng và tiếp tục vội vã lên đường.

Mặc dù con đường núi bị chặn bởi đá sụp sau vụ nổ nhưng nó không gây khó khăn cho các tử sĩ điêu luyện.

Đội trưởng đội cận vệ cùng đội của mình thuận lợi vượt qua đoạn đường bị sập và đến chân núi Ô Đầu.

Đội trưởng đội cận vệ lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, dặn dò tử sĩ tìm nơi an toàn để thả Trần An Tiệp xuống.

"Điện hạ, xin hãy ở đây nghỉ ngơi một lát, ta sẽ sắp xếp người đi tìm mấy con ngựa,” đội trưởng đội thân vệ nói: “Chờ chút nữa là chúng ta có thể sớm trở về hoàng thành."

Nhưng Trần An Tiệp lại lắc đầu: "Không, bổn vương chưa thể trở về ngay được!"

"Chưa trở về?" Đội trưởng đội cận vệ sững sờ một lát: "Vậy điện hạ chuẩn bị đi đâu vậy?"

"Ta sẽ tìm hai trinh sát thông thạo địa hình. Ta cần đến doanh trại Đảng Hạng để gặp Lý Lăng Duệ!" Trần An Tiệp nói.

"Đến doanh trại Đảng Hạng?" Đội trưởng đội cận vệ sửng sốt.

Đến doanh trại Đảng Hạng đồng nghĩa với việc sự sống và cái chết sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của họ nữa.

"Điện hạ, ngài đã nghĩ kĩ chưa?" Đội trưởng đội cận vệ hỏi lại.

"Kĩ rồi!" Trần An Tiệp nghiêm túc gật đầu.

Vừa rồi trên đường xuống núi, hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu hắn ở đây không đối phó được Kim Phi, hắn trốn về thành Tần Vương có ích lợi gì?

Nếu Kim Phi có thể tiêu diệt Hải Đông Thanh ở đây thì y cũng có thể làm được điều tương tự với người kia bên cạnh Tần Vương.

Đến lúc đó, tình hình sẽ trở lại như trước, và hắn sẽ lại phải trốn trong núi sâu và rừng già với Tần Vương một lần nữa.

Trần An Tiệp đã trải qua những ngày đó đủ rồi, cho nên lần này dù thế nào cũng phải giữ Kim Phi ở lại đây.

Thấy Trần An Tiệp khăng khăng như thế, đội trưởng đội cận vệ không còn cách nào khác đành phải đi tìm ngựa chiến và trinh sát.

Trinh sát rải rác ở bên ngoài núi, may mắn là không có thương vong đáng kể. Đội trưởng đội cận vệ nhanh chóng tìm thấy hai trinh sát từng đến trại Đảng Hạng trước đó, họ cùng Trần An Tiệp khởi hành qua những con đường hẹp hướng về phía bắc.

Cùng lúc đó, phi thuyền cũng đánh một vòng tròn lớn, đáp xuống một thung lũng cách núi Ô Đầu bảy, tám dặm về phía tây.

Khinh khí cầu lúc nãy cũng ở đây.

Trên khinh khí cầu, một trinh sát cau mày hỏi: "Đội trưởng, bay thẳng về không phải tốt hơn sao? Tại sao chúng ta lại ở đây?"

Nơi này cách kênh Hoàng Đồng khoảng chục dặm, ở giữa có nhiều vách đá và khe núi. Có lẽ sẽ mất gần hết ngày để đi bộ về.

“Lần sau hãy suy nghĩ trước khi hỏi,” Đội trưởng cáu kỉnh liếc nhìn người lính trinh sát. "Người Đảng Hạng vẫn đang theo dõi kênh Hoàng Đồng. Nếu chúng ta trực tiếp bay về, chẳng phải chúng ta sẽ giao mình cho bọn họ sao?"

Lính trinh sát gãi đầu cười khúc khích, nhận ra mình đã lỡ lời.

Quân Thục chỉ có một số phi thuyền và khinh khí cầu, chiến dịch này chỉ là thử nghiệm. Người Đảng Hạng có nhiều chim ưng và diều hâu hơn, họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với chúng.

Sau khi phi thuyền hạ cánh, đội trưởng là người đầu tiên nhảy ra khỏi giỏ, vẫy tay gọi hai lính trinh sát: “Lão Tam, Lão Tứ, các ngươi rành đường nhất, chạy nhanh nhất, mau về báo tin vui cho tiên sinh!”

"Vâng!" Lão Tam, Lão Tứ chào một cái rồi quay người chạy đi.

Tối hôm đó, đám người Kim Phi hồi hộp chờ đợi ở kênh Hoàng Đồng, cuối cùng đã chờ đợi kết quả mà y muốn.

Biết Hải Đông Thanh của núi Ô Đầu bị thương và phải bỏ chạy do vụ nổ khinh khí cầu, còn người thuần hóa chim ưng đã bị giết, phòng chỉ huy tạm thời nổ ra tiếng hò reo.

Thí nghiệm lần này không chỉ giải quyết được vấn đề trên núi Ô Đầu mà còn mang lại cho đám người Trương Lương hy vọng về một giải pháp hoàn chỉnh cho vấn đề Hải Đông Thanh!

"Tiên sinh, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Trương Lương hỏi: "Lập tức rút lui, hay là tiếp tục ở lại kênh Hoàng Đồng?"

"Đi hay ở lại?" Kim Phi cũng cúi đầu suy nghĩ.

Núi Ô Đầu đã được mở thông và bây giờ họ có thể rút lui nếu muốn. Nếu họ chọn ở lại thì nguồn cung cấp cũng được đảm bảo.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Kim Phi ngẩng đầu lên nói: "Sắp xếp trinh sát gửi tin cho Đại Tản Quan, yêu cầu bọn họ gửi một lô lương thảo và khinh khí cầu tới đây càng sớm càng tốt!"

"Không phải bọn Đảng Hạng muốn đánh ư, ông đây lần này sẽ đánh với bọn chúng!”
Chương 1279: Ta đến cứu ngài

Kim Phi quyết định ở lại đây là bởi vì có hai lý do.

Thứ nhất, lò than đã xây xong, cũng đã dự trữ đủ lượng than đá, giờ rời khỏi đây thì rất khó tìm được một nơi hợp làm điểm đóng quân như kênh Hoàng Đồng.

Tần vương cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Kim Phi quay về Xuyên Thục, nhất định sẽ phái người ngăn cản dọc đường.

Đến lúc đó nếu như không tìm được điểm đóng quân thích hợp, tình thế sẽ càng bị động hơn bây giờ, thế thà ở lại chỗ này, làm thịt thêm mấy tên Đảng Hạng thì hơn.

Thứ hai, sự xuất hiện của Hải Đông Thanh, khiến Kim Phi nhận ra rằng nguy hiểm đang đến gần, cũng nhận ra được y đã quá nhân từ.

Trước đây y vẫn luôn dùng chính sách mềm dẻo từ từ thu phục Đông Man và Thổ Phiên, đây là cách giữ tổn thất nhỏ nhất cho cả hai bên, sau khi thu phục ba mảnh đất kia, khôi phục cũng càng nhanh.

Nhưng quyền quý của Đông Man và Đảng Hạng đã nhìn thấu ý đồ của y, chúng liên tiếp phát động chinh chiến phía Nam.

Bởi vì bọn chúng phát động cuộc chinh chiến phía Nam, con dân đất Tần không thể không rời bỏ quê hương, vội vàng chạy xuống phía Nam.

Cho dù dọc đường có nhân viên của thương hội Kim Xuyên cứu trợ và tập hợp, nhưng tiết trời quá lạnh, đoạn đường này không biết có bao nhiêu người dân chưa đi tới Xuyên Thục đã ngã xuống.

Nếu như không nhờ có lính trinh sát liều chết làm nổ bị thương Hải Đông Thanh, nổ chết người thuần hóa chim ưng của Đông Man, khéo bây giờ bọn họ vẫn còn đang bị quân Tần vương chặn kín.

Cho nên lúc tiễn lính trinh sát đi, Kim Phi đã tự đưa ra quyết định trong lòng.

Nếu như thí nghiệm lần này thành công, y nhất định sẽ giết hết quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng!

Năm ngoái ở Thanh Thủy Cốc, mặc dù y đã đánh thắng, nhưng Trần Cát lại thả tù binh Đảng Hạng đi.

Cộng thêm những biện pháp trước đây của Kim Phi vẫn chưa đủ cứng rắn, vậy nên mới để cho lũ Đảng Hạng lúc này thua mà vẫn không kính sợ.

Lần này y nhất định phải đánh cho người Đảng Hạng biết sợ mới thôi, để cho bọn chúng biết cuộc chinh chiến phía Nam thất bại, bọn chúng phải trả một cái giá thật đắt!

Vậy nên Kim Phi không lựa chọn rút lui, mà sai người vận chuyển lương thảo tới, chuẩn bị kháng chiến lâu dài!

Uy tín của Kim Phi trong quân Thục quá cao, mặc dù có những tướng lĩnh cảm thấy nên rút lui ngay thì phù hợp hơn, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Kim Phi, họ lại không dám nói ra.

Buổi tối hôm đó, Trương Lương điều ra hai đội lính trinh sát, một đội chạy tới Đại Tản Quan, thông báo cho tướng phòng thủ ở đó mau chóng vận chuyển lương thực và khinh khí cầu đến kênh Hoàng Đồng, đội thứ hai thì quay về báo tin cho Cửu công chúa.

Lý Địch biết bây giờ Xuyên Thục cần một trận thắng để khích lệ lòng quân, cũng lập tức viết một bức thư, sai lính trinh sát gửi về.

Ngày thứ hai, công tác trọng điểm ở kênh Hoàng Đông đã bắt đầu chuyển từ phòng thủ lâu dài sang hướng tấn công.

Chỉ cần khinh khí cầu vừa đến, quân Thục sẽ chủ động tấn công quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ngay và luôn!

Cũng chính vào buổi trưa hôm đó, dưới sự hướng dẫn của lính trinh sát, Trần An Tiệp xuất phát từ phía Đông đi vòng qua nơi bị lính trinh sát phong tỏa, tới doanh trại của Đảng Hạng.

Lý Lăng Duệ vẫn chưa biết chuyên núi Ô Đầu, biết tin Trần An Tiệp đến, hắn rất bất ngờ.

Lúc trước hắn vẫn luôn khuyên Trần An Tiệp chủ động tấn công, nhưng đều bị Trần An Tiệp từ chối thẳng thừng, điều này khiến Lý Lăng Duệ bất mãn vô cùng.

Vì muốn giết chết nhuệ khí của Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ còn cố ý để hắn chờ nửa tiếng đồng hồ mới ra gặp hắn.

Trên đường đi hắn còn suy nghĩ tiếp xem làm sao mới ép Trần An Tiệp tấn công kênh Hoàng Đồng được, nhưng khi thấy Trần An Tiệp ngồi trong lều, Lý Lăng Duệ lập tức sửng sốt.

Bởi vì đám người Trần An Tiệp bây giờ quá mức thảm hại.

Cận vệ thôi thì không nói, nhưng ngay cả Trần An Tiệp trên người toàn là bùn đất, tóc tai rối mù như bãi cỏ dại, khắp người đều là vết máu khô, nhìn vào thê thảm vô cùng.

Nếu như không phải lính trinh sát Đảng Hạng từng được gặp Trần An Tiệp đứng bên cạnh giới thiệu, Lý Lăng Duệ cũng không dám tin, đây là đứa con trai mà Tần vương coi trọng nhất.

“Thái tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến ngươi... vội vàng đến tìm bổn vương như vậy?”

Lý Lăng Duệ cũng không biết nên chào hỏi Trần An Tiệp như thế nào.

Chẳng lẽ cứ hỏi thẳng hắn, sao giờ ngươi biến thành thảm thương nhếch nhác thế này?

Trần An Tiệp có được địa vị như hôm nay, đương nhiên tự có chỗ bất phàm của mình.

Chưa bàn tới những điều khác, chỉ dựa vào dũng khí của hắn khi tới quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng, đã mạnh mẽ hơn nhiều so với những đứa con trai khác của Tần vương rồi.

Trên đường tới đây, Trần An Tiệp đã đoán được phản ứng này của Lý Lăng Duệ, hắn bình tĩnh nói: “Kim Phi tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi, đánh lén núi Ô Đầu!”

“Gì cơ?” Giọng nói của Lý Lăng Duệ không khỏi cất cao lên thêm mấy độ, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Phải biết ưu thế lớn nhất của hắn khi tới chinh chiến phía Nam không phải là người nhiều, mà là chim ưng có thể khắc chế phi thuyền và khinh khí cầu.

Nếu như Kim Phi tìm được biện pháp đối phó với Hải Đông Thanh, đừng nói là giết chết y, quân chinh chiến phía Nam ngay cả muốn quay về Đảng Hạng cũng khó.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Lăng Duệ nhìn chằm chằm Trần An Tiệp hỏi.

Trần An Tiệp cũng không giấu giếm, nói chuyện khinh khí cầu nổ làm bị thương Hải Đông Thanh, sau đó phi thuyền còn oanh tạc núi Ô Đầu một trận cho Lý Lăng Duệ nghe.

Lý Lăng Duệ nghe rồi, im lặng hồi lâu.

Bởi vì diện tích núi Ô Đầu có hạn, mật độ quân Tần vương lại đông, doanh trại của quân chinh chiến phía Nam cũng như vậy.

Trong thung lũng quá lạnh, gió cũng rất lớn, nên quân chính chiến phía nam dựng rất nhiều trại ở mấy điểm tránh gió.

Núi Ô Đầu chỉ có một đường xuống núi, trong thung lũng cũng chỉ có hai cửa ra nam, bắc.

Nếu như phi thuyền chặn một trong hai cửa ra, mười mấy vạn quân chinh chiến phía Nam sẽ bị kẹt ở trong thung lũng, chỉ chờ nổ chết.

Nhưng trong mấy chục dặm xung quanh, trừ thung lũng ra thì đâu cũng là vách núi, cho dù quân chinh chiến phía Nam có muốn rời trại cũng phải tìm nơi có địa hình bằng phẳng.

Hơn nữa chuyện này chỉ là lời từ một phía của Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ còn chưa tìm người xác nhận.

Lý Lăng Duệ cố giữ mình tỉnh táo, nhìn Trần An Tiệp hỏi: “Vậy thái tử điện hạ tới đây là bởi vì.....”

Đây cũng là chỗ mà Lý Lăng Duệ không hiểu được.

Núi Ô Đầu bị đánh bại, không phải Trần An Tiệp nên chạy trốn về đất Tần hay sao, hắn chạy đến chỗ mình làm gì?

“Bổn vương tới cứu Lục vương gia ngươi!” Trần An Tiệp trả lời.

“Cứu bổn vương?”

Lý Lăng Duệ quan sát Trần An Tiệp, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Kinh nghiệm triều chính của Trần An Tiệp phong phú hơn nhiều so với Lý Lăng Duệ, liếc một cái là đoán được suy nghĩ của hắn.

Nhưng mà nếu hắn đã dám đến đây, cũng đã nghĩ xong nên giải thích với hắn như thế nào, hắn cười, sau đó hỏi: “Có phải Lục vương gia cảm thấy bổn vương ra nông nỗi này, còn không biết xấu hổ mà đòi cứu vương gia?”

Lý Lăng Duệ không trả lời.

Nhưng không trả lời, vốn cũng chính là một cách trả lời.

Trần An Tiệp cũng không để ý, hắn nói tiếp: “Bổn vương biết, vương gia đang nghi ngờ lời bổn vương nói là thật hay giả, không sao, vương gia chỉ cần phái người đến núi Ô Đầu xem thử.....không, bổn vương tin rằng, vương gia nhất định đã bố trí lính trinh sát ở gần núi Ô Đầu, tin chắc vương gia sẽ nhận được tin nhanh thôi, biết bổn vương không nói láo.”

Quả thật Lý Lăng Duệ có bố trí lính trinh sát ở núi Ô Đầu, giờ đây bọn họ đang quan sát quân Tần vương.

Chỉ là lính trinh sát cần xác nhận tình hình thương vong bên phía quân Tần vương, báo cáo cho Lý Lăng Duệ nên tạm thời vẫn chưa trở về.

Cho nên thật ra Lý Lăng Duệ đã tin là Trần An Tiệp nói thật.

Bởi vì Trần An Tiệp đã mất công từ núi Ô Đầu chạy đến đây, hắn nói dối mình thì thì có ích gì đâu.

“Vậy theo thái tử điện hạ, bổn vương nên đối phó như thế nào?” Lý Lăng Duệ hỏi.

Trần An Tiệp nghe vậy, hai mắt không khỏi lóe sáng.

Hắn mạo hiểm đến gặp Lý Lăng Duệ, chính là đang chờ những lời này đây!
Chương 1280: Hợp tác

“Vương gia, nếu Kim Phi tìm được biện pháp để đối phó với Hải Đông Thanh, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ!”

Trần An Tiệp nói: “Nếu như ta là Vương gia, lúc này hẳn là đã sớm chuẩn bị, để tránh trường hợp giống như núi Ô Đầu, bị Kim Phi đánh cho trở tay không kịp!”

“Chuẩn bị cái gì?” Lý Lăng Duệ hỏi.

“Chuẩn bị tấn công kênh Hoàng Đồng!” Trần An Tiệp trả lời.

“Nói lâu như vậy, thì ra là chờ bổn vương ở chỗ này” Lý Lăng Duệ liếc nhìn Trần An Tiệp một cái.

Trước đó hắn đã nhiều lần yêu cầu Trần An Tiệp gửi quân đến kênh Hoàng Đồng, cùng tấn công gọng kìm ở hai phía nam bắc với hắn, nhưng đều bị Trần An Tiệp lấy đủ loại lý do để từ chối.

Bây giờ Trần An Tiệp lại phải xin hắn chủ động tấn công kênh Hoàng Đồng… Lý Lăng Duệ phải nhịn mấy lần mới có thể cưỡng lại được ý muốn ném Trần An Tiệp ra ngoài.

“Lục vương gia, trước đây là ta sai, ta nhận lỗi với ngài!”

Tư thế của Trần An Tiệp rất thấp, thậm chí không nói một tiếng bổn vương nào: “Ta đã phải trả giá cho sai lầm của mình, Vương gia ngài còn chưa nhìn thấy, trên núi Ô Đầu máu chảy thành sông…”

“Cho nên ngươi muốn để cho quân chinh chiến phía Nam của bổn vương máu chảy thành sông?” Lý Lăng Duệ cười khẩy.

“Vương gia, trước đây chúng ta có Hải Đông Thanh, lần này Kim Phi vội vàng tới đây, chắc chắn không mang theo nhiều khinh khí cầu, bây giờ là cơ hội cuối cùng để chúng ta đối phó với Kim Phi!”

Trần An Tiệp nói: “Nếu để Kim Phi điều động bổ sung một lượng lớn khinh khí cầu và phi thuyền tới đây, đến lúc đó cho dù hắn dùng một chiếc khinh khí cầu để đổi lấy một con Hải Đông Thanh thì chúng ta cũng không thể thắng được hắn!”

Lý Lăng Duệ nghe vậy thì nhíu mày.

Mặc dù hắn có ý kiến với Trần An Tiệp nhưng hắn cũng biết rằng Trần An Tiệp đang nói thật.

Bây giờ có thể thật sự là cơ hội cuối cùng để đối phó với Kim Phi.

Nhưng Trần An Tiệp lại nói rõ ràng là muốn dùng quân chinh chiến phía Nam làm bia đỡ đạn, điều này khiến cho Lý Lăng Duệ vô cùng khó chịu, cho nên hắn vẫn không trả lời.

Trần An Tiệp biết suy nghĩ của Lý Lăng Duệ nên chủ động bày tỏ quan điểm của mình: “Lục vương gia, lúc ta rời khỏi núi Ô Đầu, đã ra lệnh cho phó tướng tập hợp người và ngựa, chắc là có thể tập hợp được hơn mười nghìn người.

Chỉ cần vương gia đồng ý, ta lập tức trở về dẫn hơn mười nghìn người phía nam của kênh Hoàng Đồng!”

Mặc dù cuộc ném bom của phi thuyền rất tàn bạo, nhưng dù sao thì số đạn dược mà nó mang theo cũng có hạn, không thể nào cày nát núi Ô Đầu thêm một lần nữa, cho nên rất nhiều quân của Tần vương vẫn còn sống sót.

Trước đó, Trần An Tiệp đã để lại rất nhiều thức ăn và cỏ trong mấy cái hang động dưới chân núi, đủ để nuôi sống quân Tần vương còn sống sót trong một thời gian.

Lý Lăng Duệ nghe thấy Trần An Tiệp nói như vậy thì cũng hơi động lòng: “Ngươi chỉ có hơn mười nghìn người, có thể ngăn cản Kim Phi được không?”

“Lục vương gia, bây giờ chúng ta không còn đường lui nữa rồi, ngươi yên tâm, cho dù có chôn hơn mười nghìn người ở kênh Hoàng Đồng thì lần này bổn vương cũng sẽ không lùi một bước!”

Trần An Tiệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngoại trừ hơn mười nghìn người ở núi Ô Đầu, trước khi bổn vương tới còn phái người đi quận Đồng An để điều động binh lính và ngựa, chậm nhất là mười ngày nữa, bổn vương có thể huy động được một đội ngũ với năm chục nghìn người, chắc chắn không để cho Kim Phi chạy thoát khỏi kênh Hoàng Đồng!”

Vì để giết Kim Phi, lần này trước khi đến đây, Tần vương đã ban cho Trần An Tiệp quyền hạn rất lớn.

Dựa vào binh phù mà Tần vương ban cho, Trần An Tiệp có thể điều động được quân đội từ ba quận ở biên giới mà không cần đến sự chấp thuận của Tần vương!

Lý Lăng Duệ nghe vậy thì càng động lòng.

Quân chinh chiến phía Nam ở trong khe núi có cuộc sống khổ không thể tả, mặc dù áo khoác và ủng da dê được ưu tiên cho người có ca trực dùng, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người bị tê cóng, thậm chí chết rét.

Nếu như không phải là Trần An Tiệp cố tình từ chối thì hắn đã ra tay với kênh Hoàng Đồng từ lâu rồi.

Nhưng là một cựu chiến binh, Lý Lăng Duệ hiểu rất rõ đạo lý chiến tranh không ngại dối lừa.

Mặc dù đề nghị của Trần An Tiệp khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ động lòng, nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không dám đồng ý với Trần An Tiệp nếu không có sự xác nhận từ người của mình.

“Thái tử điện hạ, chuyện này rất quan trọng, Bổn vương cần phải cân nhắc một chút!” Lý Lăng Duệ nói.

“Có thể,” Trần An Tiệp gật đầu: “Vậy làm phiền Vương gia sắp xếp cho ta một chỗ ở.”

“Đương nhiên!” Lý Lăng Duệ vẫy tay gọi một cận vệ tới: “Đưa điện hạ về lều nghỉ ngơi đi!”

“Điện hạ, mời theo ta!” Cận vệ nghiêng người dùng tay làm động tác mời.

Sau khi Trần An Tiệp rời đi, Lý Lăng Duệ lập tức phái người đi tìm người phụ trách tình báo.

Thật ra thì cũng không cần đi tìm, khi người phụ trách tình báo biết được Trần An Tiệp tới, hắn đã chạy ra ngoài lều của Lý Lăng Duệ để chờ đợi.

Trần An Tiệp vừa rời đi, hắn đã đi theo người của Lý Lăng Duệ để tiến vào.

“Vương gia, sao Trần An Tiệp lại tới đây?”

Người phụ trách tình báo hỏi: “Có phải núi Ô Đầu đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Vấn đề này không phải ngươi nên cho ta biết đáp án à?” Lý Lăng Duệ nheo mắt hỏi.

“Thuộc hạ biết tội!” Người phụ trách tình báo nói: “Thuộc hạ lập tức phái người đi tới núi Ô Đầu, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nói xong, hắn hành lễ với Lý Lăng Duệ một cái, rồi xoay người rời đi.

Quân chinh chiến phía Nam và núi Ô Đầu bị ngăn cách bởi kênh Hoàng Đồng, cần phải đi đường vòng từ phía Đông, nhanh nhất cũng phải mất ha, ba ngày mới có thể đi đi về về.

Nhưng điều khiến cho Lý Lăng Duệ cảm thấy bất ngờ là, buổi tối hôm ấy, người phụ trách tình báo đã mang theo hai trinh sát đến tìm hắn.

“Vương gia, sau trận chiến ở núi Ô Đầu, bọn họ ở lại thống kê số người chết và số người bị thương của quân Tần vương, nên sẽ về muộn một chút!”

Người phụ trách tình báo giải thích một tiếng, sau đó nhìn về phá một người lính trinh sát trong đó: “Mau nói cho vương gia biết, núi Ô Đầu đã xảy ra chuyện gì!”

“Vâng!”

Lính trinh sát trả lời một tiếng, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra trên núi Ô Đầu một lần nữa.

Bởi vì lúc quan sát, bọn họ ở cách xa núi Ô Đầu nên không nhìn thấy rõ lắm, nhưng nhìn chung thì cũng giống như những gì Trần An Tiệp đã nói.

Lý Lăng Duệ nghe xong thì không khỏi âm thầm cắn môi một cái, trong lòng tràn ngập hối hận.

Nếu biết Kim Phi có thể tìm được biện pháp để đối phó với Hải Đông Thanh, cho dù quân Tần vương không phối hợp thì hắn cũng sẽ phát động cuộc tấn công!

Kết quả là, vì để giảm thiểu tổn thất của phe mình và ép buộc Trần An Tiệp phải ra tay trước, đã trì hoãn cho đến tận bây giờ.

Nếu bây giờ tái chiến thì e rằng tổn thất sẽ lớn hơn so với lúc trước mạnh mẽ tấn công một mình!

Cũng không biết đánh xong trận này, có bao nhiêu người trong số mấy trăm nghìn quân chinh chiến phía Nam còn có thể còn sống trở về?

“Kim Phi đáng chết, sao ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy chứ?”

Lý Lăng Duệ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Sự việc này một lần nữa chứng minh, Kim Phi là kẻ địch mà Đảng Hạng nhất định phải loại bỏ, cho dù quân chinh chiến phía Nam có bị tiêu diệt thì cũng phải giam giữ Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng mãi mãi.

Nếu để cho Kim Phi quay về Xuyên Thục, thứ chờ đợi Đảng Hạng chỉ có sự diệt vong!

Hiểu được những điều này, Lý Lăng Duệ mở miệng hỏi: “Quân Tần Vương ở núi Ô Đầu còn lại bao nhiêu?”

“Những người có thể tiếp tục chiến đấu đại khái còn có hơn mười nghìn người nữa.” Lính trinh sát trả lời: “Lúc thuộc hạ rời khỏi núi Ô Đầu, bọn họ đang tập trung lại.”

Câu trả lời của lính trinh sát cũng coi như là đã xác minh được rằng Trần An Tiệp không hề nói dối.

Lý Lăng Duệ xua tay ra hiệu cho lính trinh sát rời đi, sau đó nói: “Đi gọi Trần An Tiệp tới đây đi!”

Trần An Tiệp vì để chạy đến tìm Lý Lăng Duệ càng sớm càng tốt, đã thức trắng hai ngày hai đêm, hắn cho rằng lính trinh sát của Đảng Hạng phải hai, ba ngày nữa mới quay lại, cho nên lúc này đã ngủ rồi.

Nhưng khi biết được Lý Lăng Duệ muốn gặp mình, Trần An Tiệp vội vàng bò dậy khỏi giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK