Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1116: Ăn nhiều vào

Tiểu Ngọc nhìn Tả Phi Phi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Thật ra đích thân cô ấy đến đây ngoài đưa thư ra, thì mục đích lớn nhất của cô ấy chính là thuyết phục Tả Phi Phi tiếp viện cho thành Du Quan.

Kết quả là chưa đợi cô ấy thuyết phục, Tả Phi Phi đã chủ động bày tỏ ý định tiếp viện cho thành Du Quan.

Tiểu Ngọc vừa định nói, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu khóc ở xa.

Tả Phi Phi thở dài, cúi đầu nhìn xuống đất.

Ban đầu Tiểu Ngọc định hỏi Tả Phi Phi xem cô ấy có muốn tiếp viện cho thành Du Quan không, ấy mà lúc này lại không nói nên lời.

Tuy không hỏi nhưng các cô ấy đều biết vì sao nữ công nhân đó khóc.

Trong những bức thư Hồng An mang về nhà, có nhiều binh lính nữ đã hy sinh ngoài chiến trường.

Người thân của họ đã nhận được bức thư này, cũng tương đương với lá thư tuyệt mệnh của binh lính nữ.

Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi còn chưa đi ngang qua, các nữ công nhân đã chủ động đi tới.

...

Làng Tây Hà, sau khi Tiểu Ngọc và Thiết Chùy rời đi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.

Cửu Công chúa và Thiết Thế Hâm đang thảo luận vấn đề tiếp tế và đưa nhân viên hậu cần, còn Kim Phi và Trương Lương đang đứng trước bản đồ thảo luận tình hình xung quanh.

Bình thường, dù Kim Phi ở chỗ Cửu công chúa thì đến sáng y cũng sẽ đưa Cửu công chúa về ăn sáng. Nhưng sáng nay khi Nhuận Nương chuẩn bị đồ ăn xong, mà mãi vẫn chưa thấy Kim Phi và Cửu công chúa đến.

Quan Hạ Nhi biết gần đây Kim Phi và Cửu công chúa rất mệt mỏi, hiếm khi được lúc dậy muộn nên cũng không gọi họ dậy.

Nhưng khi mặt trời đã lên cao mà Kim Phi và Cửu công chúa vẫn chưa đi tới, nên Quan Hạ Nhi không thể ngồi yên được nữa, rồi dẫn Nhuận Nương theo đi tìm bọn họ.

Khi đến chỗ của Cửu công chúa lại thấy không có ai, hỏi nhân viên hộ tống trực ban thì mới biết Kim Phi và Cửu công chúa đã thức dậy lúc nửa đêm, đang họp trong thư phòng.

Thế nên Quan Hạ Nhi lại dẫn Nhuận Nương đến Ngự Thư Phòng.

Cửu công chúa biết rõ vị trí của Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc trong lòng Kim Phi, cho nên dù đã lên ngôi xưng đế nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc chèn ép Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, luôn duy trì sự tôn trọng nhau như trước kia.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đi vào, Cửu công chúa lập tức ra hiệu cho Châu Nhi đỡ mình dậy: "Tỷ tỷ!"

Bây giờ thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán còn ở giai đoạn sơ khai, còn có rất nhiều việc phải lo. Đường Tiểu Bắc bận rộn chạy khắp Xuyên Thục nên thường xuyên vắng nhà.

Trái lại Quan Hạ Nhi vẫn luôn ở trong làng, nhưng dành phần lớn thời gian là ở nhà quay sợi, dệt vải, may quần áo cho đứa nhỏ sắp chào đời của mình và Cửu công chúa, nên gần như hiếm khi đến thư phòng.

Chính vì lý do này mà Cửu công chúa luôn cảm thấy vô cùng biết ơn cô.

Quan Hạ Nhi là chính thất, có quan hệ tình cảm sâu sắc với Kim Phi, nếu tranh quyền đoạt lợi thì dù Cửu công chúa có tự tin đấu thắng đến đâu cũng thấy phiền phức.

Điều quan trọng nhất là chuyện này có thể khiến Kim phi thấy phản cảm.

May mắn thay, Quan Hạ Nhi không hề tỏ ra ham muốn quyền lực và gần như không bao giờ can thiệp vào bất kỳ công việc nào.

Đây vẫn coi là giai đoạn đầu xây dựng sự nghiệp của Kim Phi, nếu như Quan Hạ Nhi điều động người của mình, sau này quy mô nhất định sẽ càng ngày càng lớn.

Đây là cách mà những ngoại thích quyền quý trong lịch sử ra đời.

Nhưng Quan Hạ Nhi chưa bao giờ chủ động bố trí bất kỳ người nào của mình.

Ban đầu người anh ruột duy nhất muốn quản lý xưởng dệt còn bị Quan Hạ Nhi mắng mỏ đuổi về.

Sau này, Kim Phi thấy anh vợ đã thay đổi nên mới chủ động giao cho anh ta đi phụ trách mỏ muối.

Cho đến nay, Quan Trụ Tử vẫn phụ trách mỏ muối và một số xưởng muối mới ở đó.

Những người thân họ Quan khác ở làng Quan Gia nhậm chức dưới trướng Kim Phi, cũng dựa vào khả năng của bản thân mà làm việc và không có ai đi cửa sau.

Kim Phi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Quan Hạ Nhi đến thư phòng, nhanh chóng bước tới đỡ cô: "Hạ Nhi, sao nàng lại đến đây?"

Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa mang thai gần như cùng lúc, bụng đã lộ rõ. Nhưng gần đây vì quá nhiều chuyện nên hầu hết thời gian Kim Phi đều ở cạnh Cửu công chúa, rồi thời gian ở bên Quan Hạ Nhi cũng ít đi nhiều.

Chuyện này khiến Kim Phi có chút áy náy, cảm thấy mình đã bỏ mặc Quan Hạ Nhi.

Nhưng gần đây thật sự quá bận rộn, mỗi ngày Kim Phi đều phải bận rộn đến hơn nửa đêm.

Lúc này Quan Hạ Nhi đã ngủ say, y sợ quay lại sẽ đánh thức Quan Hạ Nhi.

Thiết Thế Hâm và Trương Lương nhìn nhau, đều vô cùng hiểu chuyện mà lướt sang một bên.

“Hôm nay không thấy đương gia và Vũ Dương về ăn cơm, nên ta tới xem có chuyện gì không.”

Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi, lại nhìn Cửu công chúa nói: “Mắt hai người đều đỏ hết rồi, tối qua không qua không trở lại ngủ đúng không? Đương gia, bản thân chàng không ngủ cũng không sao, thế nào mà cũng để Vũ Dương thức suốt đêm vậy? Trong bụng cô ấy còn có đứa nhỏ của chàng đấy! Ngụy tiên sinh nói cô ấy không thể thức suốt đêm!”

Kim Phi sờ sờ mũi không tìm được lời phản bác lại chỉ có thể cúi đầu chịu trận.

"Tỷ tỷ, đừng trách phu quân, tối qua có việc gấp, chưa giải quyết xong thật sự không ngủ được!"

Cửu công chúa nhanh chóng giải thích thay Kim Phi.

"Không ngủ được cũng phải ngủ. Sức khỏe của Vũ Dương vốn không tốt, không thể mệt mỏi được nữa!"

“Tỷ tỷ nói phải, sau này nhất định muội sẽ chú ý."

Cửu công chúa vội gật đầu đảm bảo.

"Hai người các ngươi hợp tác đối phó ta!" Quan Hạ Nhi hừ một tiếng: "Mỗi lần nhắc đến hai người, là hai người cứ nói sau này sẽ chú ý, bữa sáng còn không quay lại ăn thì chú ý cái gì?"

“Vừa rồi ta bận quá nên quên mất, bây giờ về ăn cơm ngay!"

Kim Phi đỡ Quan Hạ Nhi chuẩn bị rời đi.

Nhưng Quan Hạ Nhi lại nhìn qua Trương Lương và Thiết Thế Hâm: "Lương ca, Thiết đại nhân, hai người cũng đi ăn cơm chút đi."

"Không cần đâu, chắc là Văn Phương đã chừa cơm cho ta, ta trở về ăn là được rồi."

"Cảm tạ phu nhân, vợ ta cũng để lại cơm cho ta rồi, nên không phiền mọi người."

Trương Lương và Thiết Thế Hâm liên tục xua tay.

Quan Hạ Nhi cũng chỉ khách sáo một chút, thấy Trương Lương và Thiết Thế Hâm không muốn đi, cô cũng không ép buộc rồi để Kim Phi dìu ra khỏi thư phòng.

Châu Nhi đỡ Cửu công chúa đi ở phía sau.

Trở lại nhà ăn, Nhuận Nương đã hâm nóng đồ ăn rồi đặt lên bàn.

Bây giờ có thể nói Kim Phi và Cửu công chúa là hai người quyền lực và có ảnh hưởng nhất trên cả Đại Khang, nhưng họ cũng không đi mời đầu bếp gì mà vẫn để Nhuận Nương nấu cơm như trước.

Bình thường ăn uống cũng vô cùng đơn giản.

Ví dụ như lúc này trên bàn chỉ có một nồi cháo, một mâm bánh quẩy và mấy món ăn kèm nho nhỏ.

Chỉ có thế thôi.

Từ cuộc họp nửa đêm đến giờ vẫn chưa ăn gì, vừa rồi lo lắng bận rộn nên không cảm nhận được gì, bây giờ nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì Cửu công chúa mới thấy bụng mình kêu vang.

Trước khi ngồi xuống, còn đưa tay lấy một cái bánh quẩy cho vào miệng.

Là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, Cửu công chúa phải chịu rất nhiều áp lực, luôn phải giữ gìn uy nghi của mình khi ra ngoài.

Chỉ có ở trong ngôi nhà nhỏ này, cô ấy mới có thể hoàn toàn thả lỏng để trò chuyện, ăn uống thoải mái như người bình thường.

Đây cũng là lý do tại sao mỗi ngày Cửu công chúa đều theo Kim Phi về ăn cơm.

“Ăn từ từ, kẻo nghẹn.”

Quan Hạ Nhi bưng một chén cháo trắng cho Cửu công chúa: “Trong bếp vẫn còn, không đủ thì đi lấy đi, không ai giành với muội đâu.”

“Cám ơn tỷ tỷ!"

Cửu công chúa cầm chén cháo lên, cũng không quên khen ngợi Quan Hạ Nhi một câu: "Tỷ tỷ, quẩy của tỷ tỷ làm ngon quá!"

“Do đương gia dạy giỏi." Quan Hạ Nhi cười nói: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.”
Chương 1117: Xin đi tiếp viện

Trước đây ở Đại Khang không có quẩy, có lần Kim Phi thèm ăn, nên đã dạy cách làm bánh quẩy cho Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Cửu công chúa ăn xong khen không ngớt lời, từ đó quẩy đã trở thành món ăn sáng không thể thiếu.

“Bệ hạ có muốn uống nước đường không?”

Nhuận Nương bưng ấm trà đi tới.

"Tất nhiên rồi!”

Đồ chiên với đường vốn là một cặp đôi hoàn mỹ, tiếc là Đại Khang chưa có đường cát trắng nên chỉ có thể dùng đường mạch nha.

Đường mạch nha rất khó để tan chảy nên chỉ có thể hòa với nước nấu lên làm đường nước, rồi sau đó lấy bánh quẩy chấm.

Thật ra Kim Phi cũng biết làm đường, nhưng đường không quan trọng bằng muối, hơn nữa gần đây có quá nhiều việc phải làm nên mới không đi làm.

"Tỷ tỷ, tỷ ăn không?

Nhuận Nương rót cho Cửu công chúa một chén, lại nhìn qua Quan Hạ Nhi.

"Ta không cần." Quan Hạ Nhi lắc đầu.

Nhưng Kim Phi lại nhìn thấy cổ cô cử động, hiển nhiên là đang nuốt nước bọt.

Những đau khổ trong quá khứ đã khắc sâu vào xương cốt của Quan Hạ Nhi, nên dù bây giờ cuộc sống của cô có khá hơn, thì cuộc sống của Quan Hạ Nhi vẫn vô cùng đơn giản.

Thực ra cô cũng thích bánh quẩy chấm đường. Nhưng sau khi cô biết rằng mạch nha làm từ lúa mì, hơn nữa phải mất hơn mười cân lúa mì mới có thể tạo ra một cân mạch nha, thế là cô không hề ăn mỗi ngày nữa mà thỉnh thoảng chỉ ăn một chút khi thèm.

"Cô gái ngốc, muốn ăn thì cứ ăn, chỉ là chút mạch nha thôi, chẳng lẽ ta không mua nổi sao?"

Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi, đứng dậy cầm lấy ấm trà trên tay Nhuận Nương, rót nước đường cho Quan Hạ Nhi.

"Đủ rồi, đủ rồi!"

Quan Hạ Nhi nhìn thấy Kim Phi đã rót nửa chén mà vẫn còn rót tiếp, nên vội vàng đưa tay ngăn cản.

Kim Phi sợ làm bỏng cô, vội dời ấm trà đi.

"Đương gia, ngài rót nhiều vậy làm gì? Uống nhiều nước đường nhiều quá ngán."

Quan Hạ Nhi tức giận trừng mắt nhìn Kim Phi một cái: "Ta cũng đâu cần suy nghĩ nhiều việc, uống nhiều nước đường như vậy cũng là lãng phí."

Có lần trò chuyện trong lúc ăn cơm nhàn rỗi, Kim Phi nói rằng con người dựa vào bộ não để suy nghĩ và nguồn năng lượng duy nhất cho bộ não chính là đường.

Sau sự việc đó, Cửu công chúa vốn đã thích đồ ngọt lại càng thích đồ ngọt hơn, trong khi Quan Hạ Nhi lại cảm thấy tiếc đường, nên có thể ăn ít thì càng ăn ít nhất có thể.

Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi đang nhấp từng ngụm nước đường nhỏ, lòng y cảm thán cũng kèm chút xót xa.

Quay lại nhìn Nhuận Nương nói: “Đi múc hai chén bột mì đi, ta dạy cô thêm một món ngon nữa.”

“Được thôi!”

Chuyện mà Nhuận Nương thích nhất là Kim Phi dạy cô ấy cách làm món mới, nên cô ấy càng vội đi lấy bột mì.

Mắt Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng lộ ra vẻ mong đợi, đi theo Kim Phi vào phòng bếp.

Kim Phi hiếm khi xuống bếp, nhưng mỗi lần xuống bếp đều làm ra những món ăn vô cùng ngon.

Cửu công chúa đang chờ ăn, trong khi Quan Hạ Nhi lại muốn học với Nhuận Nương.

Kim Phi bưng nước đường vào bếp, trộn bột mì với nước đường nóng rồi bảo Nhuận Nương đun nửa nồi dầu nóng.

Trộn một ít bột mì với một ít mạch nha, xếp cục bột chồng lên rồi cán dẹp, sau đó cho vào chảo dầu.

Một lúc sau, chiếc bánh đường chiên đầu tiên trên thế giới này đã ra khỏi chảo.

Lúc này đã là mùa đông, bánh đường nguội đi rất nhanh, Kim Phi sờ sờ thấy không còn nóng nữa rồi bẻ bánh đường thành hai nửa, lần lượt đưa cho Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi: “Có thể đường bên trong còn nóng, hai nàng ăn cẩn thận chút kẻo phỏng."

Cửu công chúa thử cắn một miếng nhỏ trước, sau đó trong mắt đã hiện lên một tia kinh ngạc, rồi hai ba miếng đã ăn hết nửa miếng bánh đường.

"Đương gia, đây gọi là gì?" Quan Hạ Nhi vừa ăn vừa hỏi.

"Nó tên là bánh đường, ăn ngon không?" Kim Phi cười hỏi.

“Thật ngon, còn ngon hơn bánh quẩy tẩm đường nữa!"

Cửu công chúa gật đầu liên tục.

Bữa sáng sau này lại có thêm món cô ấy thích ăn.

“Tiên sinh, để ta thử xem.”

Nhuận Nương xắn tay áo lên, cầm lấy khối bột từ tay Kim Phi.

Mấy người đang bận rộn thì Thiết Chùy lại đi tới.

"Tiên sinh, Tiểu Ngọc đại nhân và Tả xưởng trưởng tới, các cô ấy muốn gặp ngài."

"Hai cô ấy đúng là có lộc ăn, bình thường không tới, tới thì lại ngay lúc đương gia nấu đồ ăn."

Quan Hạ Nhi cười nói.

Tiểu Ngọc lớn lên với Kim Phi, trước đây thường đến nhà Kim Phi ăn ké, nhưng từ khi Cửu công chúa lên ngôi thì cô ấy rất ít khi đến.

Cho dù có lúc Quan Hạ Nhi cố gắng thuyết phục cô ấy ở lại, cô cũng từ chối mà đi, có ăn cũng sẽ không được tự nhiên.

Sau đó, Kim Phi và Cửu công chúa làm việc ở sân trước, Tiểu Ngọc lại cố gắng tránh đến sân sau.

Nghe thấy Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đến đây Quan Hạ Nhi lại có vẻ rất vui mừng.

Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa liếc nhìn nhau, nụ cười trên mặt đều biến mất.

Sở dĩ Tiểu Ngọc không đến đây nữa là vì cô ấy thấy sau khi Cửu công chúa lên ngôi thì thân phận đã khác xưa.

Bây giờ giờ đến thẳng đây còn đi cùng Tả Phi Phi, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng.

"Nhuận Nương, cô có thể tự mình làm được không?"

Kim Phi nhìn Nhuận Nương hỏi.

“Được chứ,” Nhuận Nương vội vàng gật đầu: “Tiên sinh có việc cứ đi trước.”

Học chiên bánh đường với Nhuận Nương mà nói cũng không có gì khó, vừa nhìn thôi là đã học được.

Kim Phi gật đầu, để cục bột lên thớt rồi ra khỏi bếp.

Cửu công chúa cũng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi ra ngoài theo Kim Phi.

Sau khi ra khỏi cửa nhà bếp, vẻ thản nhiên trên mặt Cửu công chúa đã biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt và uy nghiêm như thường ngày.

Sau khi hai người ngồi xuống chỗ của mình, Thiết Chùy đã dẫn Tiểu Ngọc và Tả Phi Phi đi vào.

Quan Hạ Nhi bưng một mâm bánh đường đi vào, vốn muốn mời Tiểu Ngọc với Tả Phi Phi ăn, nhưng khi nhìn thấy Tả Phi Phi mặc áo giáp tới thì bước chân của cô đã dừng lại.

Cho dù Quan Hạ Nhi không biết nhiều về việc triều chính, nhưng cô cũng có thể đoán được hai người này tìm Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện, nên cô cầm đĩa bánh trở lại phòng bếp.

"Tiên sinh! Bệ hạ!"

Tả Phi Phi cúi chào Kim Phi và Cửu công chúa.

“Có chuyện gấp tìm chúng ta sao?” Kim Phi hỏi.

Tả Phi Phi không trả lời, mà quay người về phía sau nói: “Đưa thư xin chiến của chúng ta cho tiên sinh và bệ hạ xem một chút!”

Phó xưởng trưởng đi theo phía sau bước lên trước, ôm một cuộn vải bố trắng trong tay.

Hai nữ công nhân bước tới, mở tấm vải trắng ra, trên đó chỉ thấy những cái tên màu đỏ, bên dưới mỗi cái tên đều có một dấu tay đẫm máu.

Tấm vải trắng dài năm sáu thước trải từ phòng ăn ra ngoài sân.

Trên mặt vải dày đặc là những dấu tay và cái tên đẫm máu.

Vết máu tuy đã khô cạn nhưng sau khi trải ra hết vẫn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.

Tả Phi Phi đỡ cán đao quỳ một gối xuống, lên giọng hô to: "Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"

"Tất cả công nhân ở núi Thiết Quán, xin được tiếp viện cho thành Du Quan!"

Phó xưởng trưởng đi cùng cô ấy và một số nữ công nhân cũng quỳ một gối xuống đất.

Cửu công chúa nghe được lời này, đã nheo mắt nhìn qua Tiểu Ngọc.

Kim Phi cũng hơi nhíu mày lại.

Tin tức ở thành Du Quan tối qua mới truyền tới, thế mà lúc này Tả Phi Phi đã xin lệnh tiếp viện còn đi với Tiểu Ngọc. Với chỉ số thông minh của Cửu công chúa và Kim Phi, bọn họ đã nhanh chóng đoán được ý định của Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc cúi đầu nhưng vẫn im lặng.

Cô ấy biết Cửu công chúa nhất định sẽ đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng vì người anh ruột duy nhất của mình, cô ấy không thể không lo được.

Cho dù sau chuyện này có bị Cửu công chúa trừng phạt, thậm chí cách chức, cô ấy cũng nhận hết.
Chương 1118: Lựa chọn duy nhất

Cửu công chúa trừng mắt liếc nhìn Tiểu Ngọc, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Trước đó, Phùng tiên sinh dẫn Thổ Phiên tới vây đánh Kim Xuyên, nếu không phải Tả Phi Phi dẫn nữ công nhân của núi Thiết Quán vào làng tiếp viện kịp thời thì làng Tây Hà đã bị Phùng tiên sinh đánh chiếm rồi.

Lúc đó, Kim Phi vẫn chưa quay về, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chịu trách nhiệm chỉ huy trận chiến, đã tận mắt nhìn thấy sự kiên cường và bền bỉ của các nữ công nhân.

Vì để tranh giành quyền kiểm soát cổng làng, các nữ công nhân với quân địch đã triển khai các trận đánh giằng co hết lần này đến lần khác, mặt trận lần lượt bị quân địch cướp đi, sau đó lại lần lượt được lấy lại.

Chỉ xét riêng về ý chí chiến đấu thì những nữ công nhân của núi Thiết Quán hoàn toàn không kém gì binh lính nam.

Chỉ là bọn họ quá khiêm tốn, lúc trong làng không có việc gì, bọn họ sẽ ở trên núi yên lặng sản xuất xà phòng thơm, cho nên mới dễ dàng bị người ta xem nhẹ.

Ví dụ như lần này, Kim Phi và Cửu công chúa đều không nhớ đến bọn họ.

Tả Phi Phi tới xin chiến đấu, Cửu công chúa mới đột nhiên nhớ tới chuyện thật ra những nữ công nhân của núi Thiết Quán vẫn chưa bao giờ ngừng huấn luyện, bọn họ cũng là một bộ phận của lực lượng vũ trang hoàn toàn có thể dùng được mà.

Quan trọng nhất là lòng trung thành của các nữ công nhân của núi Thiết Quán là không thể nghi ngờ.

Lúc trước, vì để đối phó với sự chỉ trích của huyện lệnh, Quan Hạ Nhi đã tự mình quyết định ký hôn thư với các nữ công nhân, mặc dù Kim Phi vẫn không chịu chấp nhận, nhưng các nữ công nhân vẫn tự cho mình là người nhà họ Kim, sau khi dân chúng địa phương đánh một trận ở núi Dương Khuyên, cũng đều có thói quen tự xưng mình là quân Nương Tử nhà họ Kim, bất cứ khi nào ngôi làng gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ luôn dũng cảm xông lên.

Bây giờ thái độ của Trịnh Trì Viễn và Khánh Hâm Nghiêu vẫn còn chưa rõ ràng, các nữ công nhân hoàn toàn có thể dẫn đầu.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không phản bội Kim Phi, chắc chắn sẽ dùng hết sức để ứng phó!

“Phu quân, chàng thấy thế nào?”

Cửu công chúa quay đầu lại nhìn về phía Kim Phi.

Kim Phi không trả lời, mà y cúi đầu nhìn Tả Phi Phi: “Thành Du Quan bây giờ đang có nguy hiểm ở khắp nơi, các cô đã nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi!”

Tả Phi Phi không hề do dự mà gật đầu.

“Tiên sinh, người thân của chúng ta vẫn còn đang ở trong thành Du Quan, chúng ta phải đi cứu bọn họ!”

“Ta muốn báo thù cho em gái của ta!”

Hai nữ công nhân đi cùng với Tả Phi Phi cũng lần lượt lên tiếng.

Những nữ công nhân của núi Thiết Quán chủ yếu đến từ hai nơi, nhóm thứ nhất là khi Kim Phi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, họ là những nô tỳ được y mua về từ những bọn buôn người ở Quảng Nguyên, và bọn họ chính là những người đã ký kết hôn thư với Quan Hạ Nhi.

Nhóm thứ hai là những nữ công nhân chuyển từ trại tị nạn ở dốc Đại Mãng tới.

Không ít người thân của bọn họ đã gia nhập quân Trấn Viễn, hoặc tham gia quân Bắc Phạt.

Bây giờ, quân Bắc Phạt bị mắc kẹt ở thành Du Quan, bọn họ đương nhiên rất lo lắng.

Kim Phi do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Nếu các cô đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì về chuẩn bị đi, hai canh giờ sau tập trung ở dưới chân núi, chúng ta cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành Du Quan!”

“Vâng!”

Tả Phi Phi chắp tay hành lễ với Kim Phi, rồi đứng dậy rời đi.

Kim Phi chỉ cho cô ấy hai canh giờ, trong hai canh giờ này, cô ấy không chỉ phải tập hợp mọi người, mà còn phải sắp xếp tốt công việc sản xuất trên núi.

Thời gian không còn nhiều, cô ấy nhất định phải chạy đua với thời gian.

Tiểu Ngọc cắn môi, vừa định mở miệng nhận sai thì lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trấn Viễn số hai bây giờ đang ở đâu?”

Sau khi Kim Phi trở về từ Đông Hải, Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã mô phỏng theo máy hơi nước trên Trấn Viễn số 1 để làm ra một cái, và lắp đặt nó trên một con tàu chở hàng lớn, gọi là Trấn Viễn số 2.

Mặc dù chỉ là mô phỏng, nhưng Kim Phi cũng tham gia cải tiến, tốc độ của Trấn Viễn số 2 và khả năng vận tải của nó cũng không thua kém Trấn Viễn số 1.

Tiểu Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại hồi phục tinh thần, cô ấy đáp: “Hôm qua Trấn Viễn số 2 mới vừa từ Tây Xuyên trở về, bây giờ chắc là đang ở bến tàu!”

“Phái người đi thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ chuẩn bị đi Đông Hải.”

Kim Phi nói: “Ngoài ra, bảo Mãn Thương tới đây gặp ta.”

“Vâng!” Tiểu Ngọc như được ân xá mà xoay người bỏ chạy.

Sau này cho dù có bị Kim Phi và Cửu công chúa trừng phạt như thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cứ thoát khỏi trận mắng này đã rồi tính sau.

“Phu quân, chàng cứ như thế sẽ không quản được người đâu.”

Cửu công chúa biết Kim Phi cố ý thả Tiểu Ngọc đi, giọng điệu hơi bất đắc dĩ.

“Ta không quản được người, không phải còn có nàng hay sao?”

Kim Phi cười nói: “Bây giờ là thời điểm rất cần dùng người, không cần thiết phải tính toán với Tiểu Ngọc, đợi ta trở về xem ta trừng trị cô ấy như thế nào!”

Quản lý cũng là một môn học có kiến thức sâu sắc, quản lý một quốc gia, càng phải có trí tuệ.

Kim Phi biết mình không có năng lực trong lĩnh vực này, cho nên mới giúp đỡ Cửu công chúa lên ngôi và trở thành hoàng đế.

Cửu công chúa đã được dạy dỗ những thứ này ở trong cung từ khi còn nhỏ, cho nên cô ấy giỏi hơn y rất nhiều.

“Chàng thiên vị thì có…”

Cửu công chúa vừa định nói thêm mấy câu, đột nhiên nhận ra được những lời mà Kim Phi vừa nói có gì đó không ổn: “Chờ một chút, phu quân, chàng vừa mới nói quay về sẽ trừng trị Tiểu Ngọc, chàng từ chỗ nào trở về? Chàng muốn đi đâu ư?”

“Còn có thể đi đâu nữa, đến thành Du Quan.” Kim Phi trả lời.

Cửu công chúa nghe thấy thế thì sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi.

Ngay cả Quan Hạ Nhi vẫn luôn núp ở phía sau cửa cũng vội vã đi ra: “Đương gia, bây giờ thành Du Quan nguy hiểm như vậy, chàng tới thành Du Quan làm gì?”

“Lưu Thiết có thể đi, Phi Phi có thể đi, sao ta không thể đi?” Kim Phi hỏi ngược lại.

“Phu quân, mỗi người có một trách nhiệm khác nhau, những chuyện cần phải làm cũng không giống nhau.” Cửu công chúa nói: “Lưu Thiết là một người lính, trách nhiệm của anh ta là bảo vệ quốc gia, mà chàng lại khác, chàng ở lại Kim Xuyên, Kim Xuyên mới có thể yên ổn được!”

Mặc dù Cửu công chúa là hoàng đế, nhưng cô ấy vẫn nhớ rất rõ mình đã bước lên vị trí hoàng đế như thế nào.

Kim Phi hoàn toàn chính là trụ cột của Xuyên Thục, chỉ cần y ở đây, nhân viên hộ tống và dân chúng Kim Xuyên mới có thể yên tâm được.

“Nếu có thể, ta cũng không muốn đi thành Du Quan, nhưng bây giờ không đi không được.”

Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, Trịnh Trì Viễn với Khánh đại nhân đều sẽ phái một số người và ngựa đi tiếp viện cho thành Du Quan, đến lúc đó, bên trong thành Du Quan sẽ có người của thủy quân, có người của quân Uy Thắng, còn có Tả Phi Phi với Lưu Thiết vốn đang canh giữ ở bên kia, có bốn đội ngũ, nhất định phải có người ở đó chỉ huy mới được.”

Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi nghe xong đều im lặng.

Bọn họ biết Kim Phi nói đúng.

Mặc dù bây giờ phi thuyền bị Hải Đông Thanh khắc chế, nhưng mọi người đều có thể thấy được khả năng tiềm tàng của Kim Phi.

Chỉ cần Trịnh Trì Viễn và Khánh Hâm Nghiêu không ngốc thì đều sẽ hưởng ứng Kim Phi, phái người và ngựa đi tiếp viện cho thành Du Quan, chỉ khác nhau là họ phái đi bao nhiêu người, quân tinh nhuệ thực sự được phái đi hay là một số tân binh mà bọn họ tùy tiện chọn để đưa đi cho có lệ.

Đến lúc đó, thành Du Quan sẽ tập trung ít nhất bốn thế lực, hơn nữa bốn thế lực này đều không có quan hệ phụ thuộc từ trước, cho dù phe nào đứng đầu thì chỉ sợ ba đội ngũ còn lại cũng không thật lòng tin phục.

Cho dù Kim Phi đã phái Trương Lương đến đó nhưng cũng không có tác dụng gì.

Lưu Thiết với Tả Phi Phi có lẽ sẽ nghe lời Trương Lương, nhưng thủy quân với quân Uy Thắng chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Tình huống này là tình huống kiêng kị nhất trên chiến trường.

Người duy nhất có khả năng điều khiển bốn bên chỉ có Kim Phi.

Hơn nữa, khi Kim Phi tới đó, tương đương với việc hoàng đế đích thân đi chinh chiến, tinh thần của binh sĩ cũng được tăng lên rất cao.

“Theo lý thuyết thì nếu đương gia muốn làm gì, ta là một người phụ nữ trong nhà thì không nên ngăn cản, nhưng bây giờ thành Du Quan rất nguy hiểm…”

Quan Hạ Nhi nói xong thì đôi mắt của cô ấy cũng đỏ hoe.

Lần trước Kim Phi gặp nguy hiểm ở Đông Hải đã khiến cho cô ấy cảm thấy sợ hãi, cô ấy thực sự không muốn cho Kim Phi rời khỏi Kim Xuyên lần nữa.

“Hạ Nhi, lần này ta sẽ xuất phát cùng với đội quân của núi Thiết Quán, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi để an ủi cô.
Chương 1119: Sao không gọi ta?

Nếu như có thể, Kim Phi thật sự không muốn ra chiến trường.

Không phải là y sợ chết, mà thật sự là y không quen nhìn thấy cảnh gió tanh mưa máu.

Thời đại chiến tranh vũ khí, chiến trường là nơi cực kỳ khốc liệt, cho dù là Thanh Thủy Cốc hay là dốc Đại Mãng, thậm chí cả hàng phòng thủ kinh thành sau này, đều tạo thành ác mộng trong một thời gian dài cho Kim Phi.

Thân là thống soái, mỗi một mệnh lệnh của Kim Phi đều có quan hệ đến việc sống còn của cả ngàn người.

Với những người yêu thích quyền thế mà nói, có thể họ sẽ hưởng thụ cảm giác này, nhưng Kim Phi thì không.

Nhưng với tình hình hiện tại, y không đi không được.

Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, vẫn luôn chờ ở Kim Xuyên, anh ta sắp ngột ngạt chết rồi, nghe chuyện Kim Phi sắp đi thành Du Quan, anh ta kích động không thôi.

Nhìn gương mặt lo âu của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, dù biết bây giờ không thích hợp cho mình nói chuyện, nhưng anh ta vẫn đi lên phía trước một bước, vỗ ngực bảo đảm: “Bệ hạ, phu nhân, hai người yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiên sinh!”

Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Thiết Chùy, ngẩng đầu nhìn Kim Phi: “Đương gia, chàng phải đi thật sao?”

“Phải!” Kim Phi dùng ngữ khí kiên định trả lời cô.

“Vậy ta đi thu dọn đồ đạc cho chàng.”

Quan Hạ Nhi lau nước mắt, xoay người đi về phòng ngủ.

Cửu công chúa bước nhanh lên trước, cầm tay Kim Phi nói: “Chú ý an toàn, ta ở nhà chờ chàng!”

“Yên tâm đi, ta sẽ không để bị người đánh hôn mê lần hai đâu!” Kim Phi lạnh lùng nói.

Lần trước bị tập kích ở Đông Hải, bị người ta đánh cho hoàn toàn bất tỉnh.

Kim Phi sẽ không ngã xuống hai lần ở một nơi, lần này đi thành Du Quan y đã có chuẩn bị trước, có Tả Phi Phi dẫn theo mấy trăn nữ công nhân bảo hộ, Kim Phi không tin lại có người có thể đặt y vào tình cảnh nguy hiểm.

Đây là lòng tự tin của y!

Cửu công chúa còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy Kim Phi xua tay, có hơi không đành lòng nói: “Sao Mãn Thương vẫn chưa tới?”

Vừa nói y vừa đi tới cửa.

Cửu công chúa biết, Kim Phi không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, bèn không hỏi tiếp nữa, mà chỉ quay đầu ra lệnh cho Châu Nhi phái người đi tìm Thiết Thế Hâm.

Có Kim Phi nắm giữ ấn soái, Cửu công chúa tràn đầy lòng tin về chuyện tăng viện cho thành Du Quan lần này.

Việc bây giờ cô ấy muốn làm chính là dốc toàn lực bảo đảm cung ứng vật liệu cho thành Du Quan, giải quyết nỗi lo xa của Kim Phi.

Kim Phi dẫn Thiết Chùy chạy tới xưởng luyện sắt, đúng lấy thấy Mãn Thương đang tập tễnh chạy ra.

Hôm qua anh ta thức cả đêm, đến gần sáng hôm nay mới tìm được một góc xó xỉnh bên cạnh lò lửa để ngủ.

Cái góc ấy khá là khuất người, người trong xưởng phải tìm hết một vòng mới tìm được anh ta.

Khi Kim Phi nhìn thấy anh ta, Mãn Thương còn đang xách một chiếc giày trong tay, đầu tóc rối như tổ quạ.

Thấy Kim Phi, một tay của anh ta thì vội vàng đeo giày, tay còn lại thì vuốt tóc cho gọn.

“Đừng hoảng!”

Kim Phi lấy ra hai miếng bánh ngọt từ trong túi ra đưa cho Mãn Thương: “Ta vừa nướng, ngươi nếm thử xem.”

Mãn Thương cũng không khách sáo, nhận lấy miếng bánh rồi bỏ tọt vào trong miệng, sau đó theo Kim Phi vào xưởng chế luyện.

Chỉ một lát sau, trưởng làng đã dẫn một đội công nhân đến, họ khiêng một cái hộp gỗ từ trong xưởng ra, thả lên chiếc xe ngựa ngoài sân.

Sau nửa giờ đồng hồ, dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống đội xe ngựa lái xe ra khỏi làng, chạy thẳng đến bến tàu Kim Xuyên.

Khi công nhân sắp đồ lên xe, Kim Phi cũng không đứng nhàn, y xem bản đồ, dựa vào bàn viết thoăn thoắt.

Lúc Trương Lương tới, vừa hay Kim Phi đã viết xong.

“Lương ca, khoảng thời gian ta đi thành Du Quan, mọi chuyện trong nhà phải dựa vào huynh rồi!”

Kim Phi nhét bức thư vào phong thư, dán lại bằng xi rồi đưa cho Trương Lương: “Mau chóng đưa thư này đến tay Đại Tráng, lần này ta phải cho người Đảng Hạng biết nỗi căm tức của ta!”

Thành Du Quan rơi vào nguy cơ, phía Đảng Hạng cũng chưa ngừng hẳn.

Không chỉ bắt nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội trong lãnh thổ, thời gian gần đây chúng còn không ngừng di chuyển về Hi Châu, tập hợp người ngựa ở vùng ngay cạnh Thanh Thủy Cốc.

Nói phái sứ giả đến đàm phán, mãi có thấy sứ giả nào đến đâu.

Kim Phi biết bọn họ đang kéo dài thời gian, để sau khi tập hợp được nhiều người và ngựa, phát động một trận chinh chiến phía Nam.

Cộng thêm lão hoàng đế Lý Kế Sơn của người Đảng Hạng vẫn nằm trong tay Kim Phi, người Đảng Hạng muốn công kích Kim Phi, có bắt nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội cũng chỉ nhốt lại, tạm thời sẽ không làm hại đến họ.

Thật ra thì Kim Phi cũng tập hợp người ở đây, chuẩn bị dạy dỗ mạnh tay cho người Đảng Hạng một trận, cho nên sứ giả của bọn chúng không đến, y cũng không giục.

Kim Phi vốn định đến nơi gần nhất là Hi Châu, xử lý người Đảng Hạng trước, nhưng bây giờ thành Du Quan đứng trước tình thế nguy cấp, y chỉ có thể đến thành Du Quan trước tiên.

Nhưng y đã nghĩ xong cách đối phó với người Đảng Hạng từ lâu rồi, sai Trương Lương chuyển bức thư này cho Đại Tráng, đó chính là kế hoạch tác chiến của Kim Phi.

Kim Phi đang chuyển giao công tác cho Trương Lương thì Quan Hạ Nhi dẫn Nhuận Nương tới.

Nhuận Nương còn vác theo hai bọc quần áo trên vai, váy dài trên người cũng đổi thành trang phục dễ di chuyển, dáng vẻ như sắp đi xa.

“Đương gia, ta và Vũ Dương, Thiên Tầm đều không thể đi cùng chàng, Tiểu Bắc lại đang ở Tây Xuyên, chỉ đành để Nhuận Nương đi cùng chàng tới thành Du Quan, trên đường đi tỷ ấy cũng có thể chăm sóc chàng."

Quan Hạ Nhi đỏ mắt nói.

Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều đang có thai, Đường Tiểu Bắc lại thường không ở nhà, khó tránh khỏi số lần thân thiết giữa Kim Phi và Bắc Thiên Tâm nhiều hơn một chút.

Hai người đều là người trẻ tuổi khỏe mạnh, cho dù Kim Phi có dùng hết sức lực tính toán thời gian, nhưng tháng trước Bắc Thiên Tâm vẫn ‘trúng chiêu’.

Kim Phi đang chuẩn bị nói, lại nhìn thấy Bắc Thiên Tầm mặc giáp sắt, tay xách hắc đao bước nhanh tới.

“Thiên Tầm, sao muội lại mặc áo giáp sắt!” Quan Hạ Nhi thấy vậy mặt biến sắc nói.

Bắc Thiên Tầm nhìn Quan Hạ Nhi cười, lại quay đầu nhìn Kim Phi nói: “Chàng đi thành Du Quan sao không gọi ta?”

Từ sau khi biết chuyện cô ấy mang thai, Quan Hạ Nhi bèn cưỡng chế yêu cầu Bắc Thiên Tầm ở nhà dưỡng thai.

Với Bắc Thiên Tầm mà nói, chuyện này còn khó chịu hơn ngồi tù.

Vừa mới nghe thấy tiếng công nhân đang chuyển đồ bên ngoài, cô ấy bèn phái người hỏi thăm mới biết Kim Phi sắp đi thành Du Quan.

Bắc Thiên Tầm bị ngâm trong phòng đến mức sắp mốc meo luôn rồi, sau khi nghe được chuyện này, vội vàng mặc áo giáp sắt lên, xách hắc đao tới tìm Kim Phi.

“Nàng cũng tới gây rối à?”

Kim Phi trợn mắt tức giận nhìn Bắc Thiên Tầm: “Ngụy tiên sinh đã nói, hai tháng này là thời gian dễ động thai khí nhất, nàng nên ở nhà dưỡng thai cho tốt đi!”

Quan Hạ Nhi lại đưa tay cởi chiếc áo giáp của Bắc Thiên Tâm xuống: “Cũng không xem lại dáng người của mình bây giờ, còn siết eo chặt như vậy!”

Trong lòng Bắc Thiên Tầm cũng biết rõ, khả năng Kim Phi cho cô ấy đi theo không cao, đến chỉ để thử vận may thôi.

Cho nên cô ấy cũng không quá thất vọng, bĩu bĩu môi, tự mình hờn dỗi.

Nhưng Nhuận Nương đã hạ quyết tâm phải đi cùng Kim Phi cho bằng được, cô ấy không lên tiếng, chỉ đi theo sau Kim Phi.

Kim Phi đi một bước, cô ấy cũng đi một bước.

Kim Phi cũng hết cách thật, lười tranh cãi với cô ấy, cứ theo ý cô ấy cho xong.

Lúc này thời gian 2 tiếng mà Kim Phi đưa ra cho Tả Phi Phi chỉ còn nửa giờ đồng hồ, Thiết Chùy và đội cận vệ cũng đã chuẩn bị đội ngựa xong, chờ sẵn ở cửa.

Không biết dân chúng trong làng nghe tin Kim Phi sắp xuất chinh ở đâu, cũng tập hợp tự phát ở mảnh đất trống trước cửa nhà Kim Phi, chuẩn bị tiễn Kim Phi đi.
Chương 1120: Chuẩn bị lên đường

Sau khi chia tay Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm, Kim Phi lên ngựa dưới ánh mắt đưa tiễn của dân làng, dẫn đội cận vệ và Nhuận Nương đi thẳng đến núi Thiết Quán.

Dưới chân núi Thiết Quán, nữ công nhân xếp thành một đội ngũ hình vuông ngay ngắn, đứng trên bãi đất trống.

Bây giờ núi Thiết Quán có tổng cộng mấy nghìn nữ công nhân, ngoại trừ những người tuổi già sức yếu, còn lại trên cơ bản đều tham gia đội hộ vệ, mỗi ngày đều tiến hành huấn luyện.

Nhưng để đề phòng có người lại đánh lén vào làng và khả năng vận tải của Trấn Viễn số 2 bị hạn chế, Tả Phi Phi cũng không mang tất cả các nữ công nhân đi, mà chỉ dẫn theo hai nghìn người.

Mấy nghìn người còn lại thì tiếp tục ở lại trên núi, không những để đảm bảo xưởng xà phòng thơm vẫn hoạt động bình thường, mà còn để đề phòng nhỡ làng lại gặp nguy hiểm lần nữa, mọi người cũng có thể tiến hành giúp đỡ nhanh nhất có thể.

Nhìn thấy Kim Phi đi tới, Tả Phi Phi lập tức quay ngựa lại đón người!

Cô ấy đặt tay phải lên ngực, chào Kim Phi bằng một nghi thức trong quân đội: "Trung đoàn đầu tiên của núi Thiết Quán đã tập hợp xong, mời ra chỉ thị!"

Các nữ công nhân bình thường đi làm đều được chia thành từng phân xưởng và tiểu đội, nhưng khi huấn luyện và ra chiến trường, vì để thuận tiện cho việc chỉ huy, họ cũng sẽ bị sắp xếp theo cách phân chia của tiểu đội, trung đội, đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn như tiêu cục và quân Trấn Viễn để tiện cho việc chỉ huy và chiến đấu.

Lúc này, đi theo Tả Phi Phi để giúp đỡ thành Du Quan chính là trung đoàn quân Nương Tử đầu tiên của núi Thiết Quán, cũng là trung đoàn có sức chiến đấu cực mạnh và kinh nghiệm rất phong phú.

Mặc dù chỉ có hai nghìn người, nhưng tiếp viện của họ đã sớm được đưa đến bến tàu, cho nên hai nghìn người này không bao gồm những vũ khí phụ trợ hậu cần linh tinh, hầu như tất cả đều là vũ khí chiến đấu.

Ngay cả binh lính nấu ăn cũng đã được chọn ra, không chỉ biết nấu ăn, mà còn có thể cầm cung nỏ để chiến đấu.

Lúc Tả Phi Phi báo cáo với Kim Phi, những nữ công nhân khác cũng quay đầu nhìn qua.

Thật ra Kim Phi cảm thấy Tả Phi Phi làm hơi trang trọng quá mức, vốn còn muốn trêu ghẹo mấy câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của các nữ công nhân, Kim Phi lập tức xóa bỏ ý nghĩ trong đầu này đi.

Có lẽ đây là tác dụng của nghi lễ nhỉ.

Lúc một người nghiêm túc, có thể không có vấn đề gì, nhưng khi hai nghìn người cùng nghiêm túc thì bầu không khí sẽ trở nên trang trọng và nghiêm túc.

Lúc này Kim Phi nhìn các nữ công nhân thì đã cảm thấy như thế.

Từ ánh mắt của các nữ công nhân có thể thấy được rằng họ rất coi trọng lần ra trận này, thậm chí đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ chết trên chiến trường.

Kim Phi cũng bị ảnh hưởng, thái độ cũng không tự chủ được trở nên nghiêm túc.

Y đặt tay phải lên ngực, chào Tả Phi Phi bằng một cái chào theo nghi thức quân đội của Đại Khang, trầm giọng nói: "Đi thôi!"

“Vâng!”

Tả Phi Phi quay đầu ngựa lại, giơ tay về phía các nữ công nhân: "Đi thôi!"

Trước đó phần lớn ngựa chiến đấu thu được đều bị phân chia tới chiến trường, không có cách nào phát cho mỗi nữ công nhân một con, chỉ có nữ công nhân giữ vị trí trung đội trưởng trở lên mới có tư cách cưỡi ngựa, còn những nữ công nhân khác đều là đi bộ.

Theo tiếng ra lệnh của Tả Phi Phi, ba nhóm nữ công nhân đồng loạt chạy chậm trên đường chính.

Trinh sát cưỡi ngựa chạy ở phía trước, vừa là để dò đường, vừa là để sơ tán dân chúng trên đường hoặc là đội buôn.

Mặc dù Tây Hà chỉ là một làng, nhưng vì có nhiều công xưởng tồn tại, cho nên nó nghiễm nhiên trở thành trung tâm kinh tế và thương mại quan trọng ở phía bắc Xuyên, trên đường chính vẫn còn có rất nhiều người buôn bán.

Nhưng khi phát hiện trinh sát mở đường đang dùng cờ đen của tiêu cục thì cho dù là người buôn bán hay dân chúng đều nhao nhao tránh đường.

Ở thời phong kiến, địa vị của người buôn bán cực kỳ thấp kém, nhưng sau khi Kim Phi với Cửu công chúa lên nắm quyền, bọn họ rất coi trọng việc buôn bán, chẳng những không phân biệt đối xử với người buôn bán, ngược lại còn khuyến khích dân chúng khi nào có thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa thì đi buôn bán.

Không riêng gì người buôn bán, Kim Phi cũng rất coi trọng dân chúng, trên nhật báo Kim Xuyên đã từng đề cập rất nhiều lần về việc Kim Phi thường xuyên nhắc nhở Cửu công chúa là phải yêu quý dân chúng.

Nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng, nhân viên hộ tống sẽ không đuổi người buôn bán và dân chúng đang cản trở ở trên đường.

Qủa nhiên, người buôn bán và dân chúng rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân rất có trật tự truyền đến từ xa.

Một lát sau đã thấy được đội ngũ của các nữ công nhân.

"Ôi, sao lại có nhiều binh lính nữ như thế?"

"Các ngươi có biết lá cờ lớn kia là của bên nào không?"

Dân chúng biết đến cờ đen là của tiêu cục Trấn Viễn, cũng biết cờ xanh lam là của quân Trấn Viễn.

Nhưng quân Nương Tử rất ít khi xuống núi nên có rất ít dân chúng biết đến lá cờ của họ.

Rất ít nhưng không có nghĩa là không có, rất nhanh đã có người nhận ra.

"Đó là cờ chiến của quân Nương Tử núi Thiết Quán, lúc trước ta có một khoảng thời gian đi ngang qua núi Thiết Quán, nhìn thấy bọn họ đang huấn luyện, lá cờ này chính là lá cờ mà bọn họ cầm!"

"Quân Nương Tử núi Thiết Quán? Có phải bọn họ là quân Nương Tử nhà họ Kim đã đánh đuổi thổ phỉ ở núi Dương Khuyên không?"

"Đúng, chính là bọn họ!"

"Nghe nói quân Nương Tử nhà họ Kim rất ít khi xuống núi, bọn họ tới bên này làm gì?"

"Ai biết được... Ôi, các ngươi nhìn xem người kia có phải là Kim tiên sinh không?"

"Người nào cơ?"

"Chính là kỵ sĩ mặc áo giáp nhẹ, không đeo kiếm đeo hắc đao ở giữa ấy!"

"Ôi, hình như thật sự là Kim tiên sinh!"

"Kim tiên sinh đã lên đường rồi, xem ra thật sự có chuyện lớn rồi!"

"Kim tiên sinh!"



Kim Phi thường xuyên đi đi lại lại trong làng, rất nhiều người ở bên ngoài làng làm việc trong làng Tây Hà, cho nên có không ít dân chúng với người buôn bán biết Kim Phi, mặc dù Kim Phi đã cố gắng khiêm tốn và mặc áo giáp đen như những nhân viên hộ tống khác, còn trốn tránh ở giữa đội cận vệ, kết quả vẫn bị người buôn bán có ánh mắt sắc bén nhận ra.

Người buôn bán và dân chúng đều nhao nhao vẫy tay chào Kim Phi, Kim Phi cũng chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Sau khi đi qua nhóm người này, Kim Phi lập tức kép mặt nạ bảo hộ lên, che mặt lại.

Thiết Chùy thấy thế, nhanh chóng ra hiệu cho các cận vệ cũng kéo mặt nạ bảo hộ lên.

Thực ra sau khi kéo mặt nạ bảo hộ lên, tầm nhìn sẽ rất khó chịu, nhưng Kim Phi cũng đã kéo lên, những người khác lại không kéo lên, điều này sẽ làm Kim Phi càng dễ bị người khác chú ý.

Sau khi kéo mặt nạ bảo hộ lên, Kim Phi hoàn toàn xen lẫn trong những cận vệ khác, đừng nói người buôn bán với dân chúng, Tả Phi Phi vừa đuổi theo từ phía sau phải tìm khắp một vòng mới tìm được Kim Phi.

Không cần mang theo quân nhu quân dụng tiếp viện, nên tốc độ đi đường của các nữ công nhân rất nhanh, chạng vạng tối cùng ngày đã thuận lợi chạy tới bến tàu Kim Xuyên.

Vào đến văn phòng làm việc ở bến tàu, Kim Phi cuối cùng cũng có thể gỡ mặt nạ bảo hộ xuống.

“Tiên sinh, dựa theo chỉ thị của ngài, những đồ vật đó đã được đưa lên thuyền rồi."

Một người đàn ông vạm vỡ đến báo cáo.

Trước khi Kim Phi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, từng thành lập một đội giao hàng, chủ yếu chịu trách nhiệm mua nguyệt liệu dệt vải, sau đó đưa những thành phẩm do các nữ công nhân của xưởng dệt gia công đến thị trấn.

Khi đội giao hàng mới thành lập, đội trường là Trương Lương với Lưu Thiết, sau khi hai người đảm nhận các chức vụ khác thì đội trưởng đã đổi thành người đàn ông trước mặt này.

Người đàn ông này là người làng Quan Gia, xem như là một trong những người anh họ, bà con xa của Quan Hạ Nhi, thái độ làm người rất trung thực, hơi bướng bỉnh, thấy Kim Phi cũng không gọi là Kim tiên sinh giống như những người khác, mà gọi là cô gia Kim Phi.

Bởi vì lần đầu tiên gặp Kim Phi, anh ta đã gọi y như thế, sau này cũng không muốn đổi cách xưng hô nữa.

Kim Phi cũng rất thích người thật thà như này, cho nên cũng theo anh ta.

Người và ngựa đi trước không mang theo lương thực và cỏ, trước khi Kim Phi rời đi, đội giao hàng đã bắt đầu vận chuyển vật tư lên đường.

Hơn nữa bọn họ có xe ngựa, di chuyển nhanh hơn so với nữ công nhân một chút, nửa buổi chiều đã chạy đến bến tàu, bây giờ cũng đã chất hết vật tư lên thuyền rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK