Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661: Chọn một bên đi

“Xem ta ư?”

Ngụy Đại Đồng chỉ vào mũi của mình với vẻ mặt nghi ngờ.

“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.

“Ta chỉ là một quan vận chuyển nhỏ nhoi không biết gì về cứu trợ thiên tai, tiên sinh chớ trêu đùa ta.” Ngụy Đại Đồng xua tay.

“Đại nhân không biết gì về cứu trợ thiên tai, nhưng rất tinh thông về thủy lợi, đây là điều quan trọng nhất.”

“Tinh thông thủy lợi có liên quan gì tới cứu trợ thiên tai?” Ngụy Đại Đồng thắc mắc hỏi.

“Trận lũ mùa thu nghiêm trọng lần này, có liên quan đến hệ thống thủy lợi lạc hậu ở vùng Xuyên Thục, ta và điện hạ tìm ngài đến chính là muốn ngài dẫn theo người dân xây dựng công trình thủy lợi!”

“Tiên sinh, nhất định không được!”

Kim Phi vừa dứt lời, Ngụy Đại Đồng đã nhanh chóng kéo tay Kim Phi: “Bây giờ người dân gặp phải thiên tai, đã không chịu nổi lao dịch nữa!”

Theo luật lệ Đại Khang, các dự án sinh kế như xây dựng công trình thủy lợi, xây dựng cầu đường đều thuộc loại lao dịch.

Cái gọi là lao dịch là một loại làm việc không công.

Nói trắng ra là người dân tự mang theo công cụ đi giúp quan phủ làm việc, không chỉ không có tiền công, ngay cả lương khô cũng phải tự mình mang theo.

Bây giờ Xuyên Thục gặp thiên tai nghiêm trọng, người dân đã lâm vào cảnh khốn cùng, nếu Cửu công chúa còn hạ lệnh triệu tập lao dịch, người dân thật sự sẽ không sống nổi nữa.

“Ngụy đại nhân đừng nôn nóng, cứ nghe ta nói hết đã.”

Kim Phi nói: “Điện hạ lần này xây dựng công trình thủy lợi không phải là lao dịch, người dân đi làm việc không chỉ có cơm ăn mà còn có tiền lương trả bằng lương thực.”

“Tiên sinh, xây dựng công trình thủy lợi phải dùng rất nhiều người, điện hạ lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?” Ngụy Đại Đồng càng thắc mắc hơn.

“Đại nhân vẫn luôn ở sông Kim Mã có lẽ không biết, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Kim Phi và Ngụy Đại Đồng đều một lần nữa lên ngựa, vừa đi vào trong thành, vừa kể lại những việc xảy ra trong mấy ngày qua.

Ngụy Đại Đồng nghe xong, hoàn toàn bị dọa sợ hãi.

Một lúc sau mới yếu ớt nói: “Điện hạ thật quả quyết, thế mà lại hành hình nhiều quyền quý trong một lúc như vậy! Đây là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!”

“Điện hạ cũng không còn cách nào khác, nếu để bọn họ tiếp tục càn quấy, Xuyên Thục không biết còn phải chết bao nhiêu người nữa.”

Kim Phi nói đến đây, đột nhiên dừng ngựa, quay đầu nhìn về phía Ngụy Đại Đồng hỏi:

“Nếu Ngụy đại nhân lo lắng bị điện hạ làm liên lụy, bây giờ có thể quay về.”

“Ta...” Ngụy Đại Đồng mở miệng nhưng lại không biết nói gì.

Ông ta cũng coi như là xuất thân từ gia đình làm quan, biết rõ nhiều quyền quý như vậy đại diện cho điều gì.

Nếu trước khi đến đây biết được tin tức này, ông ta chắc chắn phải cân nhắc được mất.

Nhưng bây giờ người cũng đến rồi, nếu quay người bỏ đi, chẳng phải sẽ đắc tội với Cửu công chúa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu sao?

Không nói đến thân phận của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu còn là người lãnh đạo trực tiếp của ông ta.

Muốn chỉnh đốn một quan vận chuyển như ông ta dễ như trở bàn tay.

Một bên là nhóm quyền quý có thế lực to lớn, một bên là Cửu công chúa và người lãnh đạo trực tiếp, Ngụy Đại Đồng chọn như nào cũng là sai, cách tốt nhất là cả hai bên đều không chọn.

Nhưng bây giờ người đã đến Tây Xuyên, không chọn không được.

Trong nhất thời, Ngụy Đại Đồng có cảm giác giống như bị người đặt trên lửa nướng, cả hai bên đều bị giày vò.

“Ngụy đại nhân, chúng ta cũng quen biết đã lâu, ngài cũng biết, Kim Phi ta không thích mấy chiêu trò trên quan trường đó, có gì thì cứ nói thẳng.”

Kim Phi chân thành nói: “Ta không thích ép buộc người khác, nếu ngài có lòng giúp đỡ cứu trợ thiên tai ta rất hoan nghênh, nếu ngài không muốn ta cũng không miễn cưỡng, Ngụy đại nhân giờ có thể rời đi, ta đảm bảo Cửu công chúa và Khánh đại nhân sẽ không lấy bất cứ lí do gì làm khó ngài.

Ngụy đại nhân cân nhắc một chút đi.”

Kim Phi nói xong, cưỡi ngựa đi về phía trước.

Ngụy Đại Đồng sau lưng y mang vẻ mặt do dự.

Nhìn thấy Kim Phi đi càng ngày càng xa, sắc mặt Ngụy Đại Đồng cũng trở nên kiên định.

Cuối cùng ông ta dùng sức đá vào bụng ngựa, đuổi theo Kim Phi.

“Nghĩ kĩ rồi à?” Kim Phi không quay đầu hỏi.

“Nghĩ kĩ rồi!” Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: “Ta sẵn sàng xây dựng công trình thủy lợi cùng với điện hạ và Kim tiên sinh!”

Tục ngữ nói quan quản lý cấp trên không bằng quan quản lý hiện tại, đám quyền quý có lợi hại dù sao cũng ở kinh thành.

Tây Xuyên dù sao vẫn là địa bàn của nhà họ Khánh, Khánh Hâm Nghiêu là người lãnh đạo trực tiếp muốn làm khó ông ta dễ dàng hơn nhiều so với đám quyền quý, đám quyền quý cũng sẽ không bảo vệ ông ta.

Ngược lại, nếu ông ta chọn đứng về phía Khánh Hâm Nghiêu, nếu đám quyền quý muốn làm khó thì Khánh Hâm Nghiêu sẽ bảo vệ ông ta.

Về việc Kim Phi đảm bảo Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu không làm khó ông ta, loại quan viên cáo già như Ngụy Đại Đồng hoàn toàn không tin.

Cũng không dám tin.

Sở dĩ Ngụy Đại Đồng quyết định như vậy, cuối cùng cũng là đã cân nhắc tình thế giữa đám quyền quý và Cửu công chúa, đưa ra phán đoán phù hợp nhất với lợi ích của mình.

Ngoài ra, còn có cảm tình của người có học thức thời đại phong kiến.

Từ xưa tới nay, lao dịch đều là bắt buộc.

Kiểu làm thuê này của Cửu công chúa và Kim Phi chưa từng có trong sử sách, nhất định sẽ được ghi vào lịch sử.

Ông ta tham gia vào cũng có thể để lại một dấu ấn trong sử sách.

Có lẽ dấu ấn này cũng không sâu đậm nhưng chắc chắn sẽ là hình tượng tích cực về việc đưa ra chính sách cho dân chúng.

Đối với Ngụy Đại Đồng thì như vậy cũng đủ rồi.

Huống chi ông ta còn trẻ, còn muốn thăng tiến.

Mà muốn thăng tiến, bắt buộc phải theo một phe phái, nếu không Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều có thân tín của riêng mình, không phải nên đề bạt thân tín của mình sao?

Tại sao phải đề bạt một người ngoài như ông ta?

Quan hệ giữa đám quyền quý rất rắc rối phức tạp, cho dù ông ta có nương nhờ, đến lượt ông ta được đề bạt cũng không biết đến khi nào.

Mà mạng lưới quan hệ của Cửu công chúa đơn giản hơn nhiều, cơ hội của ông ta cũng lớn hơn rất nhiều.

Sau khi cân nhắc tất cả các mặt, cuối cùng Ngụy Đại Đồng vẫn chọn đứng về phe Cửu công chúa và Kim Phi.

“Ngụy đại nhân, nói thật, nếu ngài thật sự không muốn hiện tại có thể rời đi, ta vẫn xem ngài là bạn. Nếu ngài ngoài mặt đồng ý, nhưng sau khi việc xảy ra lại không làm được thì ta thật sự sẽ tức giận!”

Giọng điệu của Kim Phi trở nên nghiêm túc: “Hoặc là không gia nhập, đã gia nhập thì tuyệt đối không một dạ hai lòng!”

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ điện hạ đã giao, tuyệt đối sẽ không một dạ hai lòng!”

Ngụy Đại Đồng vỗ ngực đảm bảo.

“Ta tin Ngụy đại nhân!” Kim Phi vươn tay phải ra: “Hoan nghênh Ngụy Đại nhân gia nhập!”

“Cảm ơn tiên sinh đã tiến cử ta với điện hạ.” Ngụy đại nhân cũng vươn tay phải ra bắt tay với Kim Phi: “Ta đã ghi nhớ trong lòng.”

“Không cần cảm ơn ta, điều quan trọng nhất là phải làm tốt chuyện sông Kim Mã.”

Kim Phi vỗ vai Ngụy Đại Đồng: “Đi thôi, điện hạ và Khánh đại nhân đều đang đợi Ngụy đại nhân.”

Đại Khang không có cha con Lý Băng nên cũng không có đập Đô Giang.

Từ sông Mân đến sông Kim Mã, do núi Ngọc Lũy ở phía đông ngăn chặn nước sông chảy về phía đông nên rất dễ gây ra thiên tai lũ lụt.

Những năm qua, lũ lụt xung quanh Tây Xuyên hầu như đều liên quan đến sông Kim Mã, khiến cho người dân trong Xuyên Thục vô cùng khốn khổ.

Kim Phi lần đầu tiên đến sông Kim Mã đã phát hiện ra điều này.

Nhưng lúc đó đang chiến đấu với Đan Châu, y thực sự không có thời gian quan tâm.

Hiện tại mượn cơ hội này vừa hay xử lí một chút.

Sau khi đến Khánh phủ, Kim Phi dẫn Ngụy Đại Đồng đi tới thư phòng của Khánh Hâm Nghiêu.

Trong thư phòng, hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa đang vây quanh sa bàn chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Hạ quan bái kiến công chúa điện hạ, bái kiến Khánh đại nhân.”

Ngụy Đại Đồng khom lưng hành lễ với hai người, nhân tiện liếc nhìn sa bàn.

Giây tiếp theo, sắc mặt Ngụy Đại Đồng thay đổi.

Không đợi Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu nói chuyện, ông ta đã chỉ vào sa bàn nói: “Điện hạ, sa bàn này là vị cao nhân nào làm ra vậy?”
Chương 662: Kinh sợ

Lúc trước ở sông Kim Mã, Kim Phi đã phát hiện Ngụy Đại Đồng rất am hiểu về thủy lợi, cũng cực kì quen thuộc với khu vực nước quanh sông Kim Mã.

Dưới sự trợ giúp của Ngụy Đại Đồng, Kim Phi mới có thể thuận lợi tìm được nơi thích hợp, dẫn nước nhấn chìm kị binh của bên Đan Châu.

Cho nên khi đưa ra quyết định xây dựng công trình thủy lợi, Kim Phi lập tức đề cử Ngụy Đại Đồng với Cửu công chúa.

Sự thật chứng minh, quyết định của Kim Phi là chính xác.

Ngụy Đại Đồng chỉ nhìn thoáng qua sa bàn, đã lập tức phát hiện sự kì diệu trong đó, đủ để chứng minh kiến thức cơ bản của ông ta rất vững chắc.

“Cái sa bàn này là ta tùy tiện dùng bùn nặn lên, để Ngụy đại nhân chê cười rồi.”

Kim Phi vẫy tay.

Chế tạo mô hình cũng là kĩ năng cần thiết của chuyên ngành máy móc, lúc Kim Phi đi học, rất nhiều lần đi làm thêm đều là làm cái này.

Mặc dù sa bàn thủy lợi được làm ra không đạt tiêu chuẩn lắm, nhưng đều đưa ra đặc điểm của các vùng địa lí ở đập Đô Giang được.

“Tiên sinh khiêm tốn quá rồi, cái sa bàn này làm rất tốt!”

Ngụy Đại Đồng hình như đã quên mất cả sự tồn tại của Cửu công chúa và Khánh Hâm nghiêu, đi đến cạnh sa bàn, vừa cẩn thận quan sát, vừa ca ngợi: “Sông núi, sông ngòi, tất cả đều có, quả thật chính là sông Kim Mã thu nhỏ lại… A, đây là cái gì?”

Ngụy Đại Đồng chỉ vào một chỗ, hỏi: “Nơi này cũng không có lỗ, cả nơi này, cũng không giống…”

Chỗ ban đầu mà ông ta chỉ, là vị trí cửa cống của đập Đô Giang.

Trước kia cửa cống cũng không tồn tại, là cha con Lý Giang dẫn người dân đào xuyên qua núi Ngọc Lũy mới có.

Thế giới này không có Lý Băng, tất nhiên cũng không có cửa cống.

Nhưng trên sa bàn, Kim Phi lại để một cái lỗ trên núi Ngọc Lũy.

Còn chỗ về sau do Ngụy Đại Đồng chỉ, cũng là sửa đổi mà Kim Phi làm ra căn cứ vào đập Đô Giang.

“Sở dĩ sông Kim Mã thường xuyên bị ngập lụt thành họa, chính là vì núi Ngọc Lũy chặn nước sông chảy về hướng đông, mà đường sông ở phía tây quá hẹp, cho nên khi mực nước dâng lên, sẽ hình thành tình trạng đông hạn tây úng.”

Kim Phi lấy bản đồ phong thủy ra, chỉ vào vị trí núi Ngọc Lũy: “Nếu chúng ta đào một cái động ở núi Ngọc Lũy, rồi để dân phu xây con kênh, dẫn nước sông vào sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bá Điều

Ba con sông này có hệ thống nước phức tạp, ba con sông, nước Dân Giang có thể tưới cho các nơi như Miên Dương, Xạ Hồng, Giản Dương, Tư Dương, Nhân Thọ, Thanh Thần, tưới hơn phân nửa đồng bằng Xuyên Thục, vượt qua hàng chục triệu đồng ruộng!

Cứ như vậy, không những có thể giải quyết vấn đề nạn ngập úng ở sông Kim Mã, còn có thể giải quyết vấn đề khô hạn của đồng bằng Xuyên Thục!”

Đập Đô Giang chủ yếu được tạo thành từ ba bộ phận là cửa cống, đập Phi Sa, cống phân luồng nước.

Giải thích cửa cống xong, Kim Phi lại giải thích về đập Phi Sa và cống phân luồng nước.

Đôi mắt Ngụy Đại Đồng mở to tròn xoe, hoàn toàn bị lời nói của Kim Phi dọa sợ.

Ông ta cho rằng Kim Phi muốn xử lí sông Kim Mã, là thừa dịp mùa xuân ít nước mưa, rửa sạch đường sông, mở rộng một chút, ai ngờ thế mà Kim Phi lại muốn đào xuyên qua núi Ngọc Lũy!

Dù đánh vỡ đầu ông ta, ông ta cũng không nghĩ ra biện pháp đào xuyên qua núi Ngọc Lũy, phân luồng nước sông.

“Trời ơi! Tiên sinh, sao ngài nghĩ ra biện pháp này vậy?”

Trong mắt Ngụy Đại Đồng đầy vẻ khiếp sợ.

Bao gồm cả hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam lần đầu nghe được kế hoạch của Kim Phi, cũng như thế.

Khóe miệng Cửu công chúa hơi nhếch lên, cũng nhớ tới lần đầu tiên khi Kim Phi bàn bạc với cô ấy, biểu cảm trên mặt mình, e là cũng giống như Khánh Mô Lam thôi?

“Ta may mắn nghe một người tài tên Lý Băng nói qua.”

Kim Phi lại ném mũ cho ‘người tài’.

“Lý Băng? Tiên sinh còn có thể tìm được người tài này không?”

Ngụy Đại Đồng nhanh chóng nói.

“Không tìm thấy.” Kim Phi lắc đầu.

Còn không phải là người cùng một thế giới, đi đâu mà tìm?

Đời trước Kim Phi đi du lịch ở đập Đô Giang, hướng dẫn viên du lịch nói đập Đô Giang là công trình thủy lợi sớm nhất trên toàn thế giới, bắt đầu từ triều Tần, sử dụng tới hơn hai ngàn năm, được khen ngợi là ‘báu vật trấn xuyên’.

Nhưng Kim Phi cho rằng hướng dẫn viên du lịch cố ý thổi phồng, hoàn toàn không tin công trình xây từ triều Tần, mà có thể sử dụng liên tục hơn hai ngàn năm.

Có khả năng là các bạn nam hay ở nhà học khoa học tự nhiên đều thích chăm chỉ, sau khi trở về, Kim Phi chuyên môn tìm đọc tài liệu kĩ càng về đập Đô Giang.

Không tìm không biết, vừa tra đã bị dọa cho giật mình.

Hướng dẫn viên du lịch cũng không thổi phồng gì, thậm chí có khả năng còn khiêm tốn.

Đồng bằng Tây Xuyên có thể trở thành ‘nơi giàu tài nguyên thiên nhiên’, không thể không kể công của đập Đô Giang.

Trong lòng Kim Phi thật sự cảm thán không thôi với trí tuệ của cha con Lý Băng, cũng như nhân dân lao động cổ đại.

Nếu không phải cha con Lý Băng dẫn dắt vô số người dân, hao phí tám năm xây đập Đô Giang, Kim Phi cũng không thể nghĩ ra biện pháp đào xuyên qua núi Ngọc Lũy được.

Nói ra tên Lý Băng với Ngụy Đại Đồng, cũng là muốn cho công lao của ông ấy lưu truyền trên thế giới này.

Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất với bậc hiền triết đi trước.

“Không tìm thấy? Thật sự quá đáng tiếc.”

Vẻ mặt Ngụy Đại Đồng tiếc nuối lắc đầu.

“Ngụy đại nhân, ngài quen thuộc với sông Kim Mã nhất, cảm thấy biện pháp ta vừa nói có được không?” Kim Phi nói.

Lần này Ngụy Đại Đồng không vội trả lời, mà nhìn chằm chằm sa bàn và bản đồ, suy nghĩ nghiêm túc.

Sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói: “Tiên sinh, đây là một công trình cực lớn, cần hao phí sức người sức của, thật sự không dám tưởng tượng…”

Cửu công chúa cắt ngang lời nói của Ngụy Đại Đồng: “Ngươi chỉ cần trả lời cho tiên sinh là có được hay không, về phần lương thực, không cần ngươi nhọc lòng, bổn cung sẽ tự giải quyết!”

“Hồi bẩm điện hạ, hạ quan cho rằng lời của tiên sinh rất có lý, nhưng việc này có tầm quan trọng to lớn, cần huy động vô số người dân, sau này hạ quan cần khảo sát tại chỗ, mới dám xác nhận.”

Ngụy Đại Đồng khom người trả lời.

Ba người Kim Phi, Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu liếc nhau, khẽ gật đầu cùng lúc.

Thật ra đây cũng là một lần thử thách của ba người dành cho Ngụy Đại Đồng.

Trong kế hoạch của Kim Phi không chỉ muốn tu sửa đập Đô Giang, mà còn muốn đào vô số mương máng ở trên vùng đất Xuyên Thục, để xả lũ và dẫn nước tưới tiêu.

Một công trình to lớn như thế, huy động sức người sức của cực kì khổng lồ, nếu Ngụy Đại Đồng không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn thì đúng là Kim Phi thật sự không dám dùng ông ta.

“Nỗi lo lắng của Ngụy đại nhân là phải,” Kim Phi gật đầu nói: “Thế này nhé, sáng mai, ta dẫn Ngụy đại nhân cùng đi khảo sát sông Kim Mã.”

“Tiên sinh, khảo sát sông ngòi sông núi quá vất vả, hơn nữa cần tốn không ít thời gian, ngài không cần đi theo, để ta dẫn người đi là được.”

Ngụy Đại Đồng xua tay nói.

“Có ta đi theo, Ngụy đại nhân không cần phải vất vả thế nữa, cũng không tốn quá nhiều thời gian.” Kim Phi cười nói.

“Tiên sinh, việc này có tầm quan trọng to lớn, không thể đùa giỡn.” Ngụy Đại Đồng lắc đầu liên tục.

“Ngụy đại nhân, tất nhiên ta biết việc này không thể đùa giỡn, cũng hoàn toàn không phải đùa giỡn.”

“Tiên sinh có biện pháp hay?”

Ngụy Đại Đồng cuối cùng cũng nhận ra vẻ không đúng.

Với hiểu biết của ông ta về Kim Phi, nếu không chắc chắn mười phần, sẽ không nói như thế.

“Sáng mai đại nhân sẽ biết.”

Kim Phi lại muốn chơi trò thần bí.

“Vậy ta rửa mắt chờ mong.”

Ngụy Đại Đồng thấy Kim Phi không muốn nhiều lời, cũng không bắt buộc, cúi đầu nhìn về phía sa bàn lần nữa.

Ngụy Đại Đồng có thể kiềm chế sự kì quái trong lòng, Khánh Mộ Lam lại không đè nén được, tò mò hỏi:

“Tiên sinh, rốt cuộc ngài dùng biện pháp gì thế? Sáng mai có thể dẫn ta đi cùng không?”
Chương 663: Chúng ta đang bay

“Đừng gọi ta là tiên sinh, cứ gọi ta bằng họ là được.”

Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.

Từ sau khi biết chuyện của y và Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam luôn tỏ thái độ với y.

Có lúc thực sự tức giận, sẽ không có y là tiên sinh mà gọi y bằng họ.

Dù sao cũng chỉ là một cách gọi, Kim Phi không chấp cô ấy, cô ấy thích gọi gì thì gọi.

"Tiên sinh, ta sai rồi!"

Khánh Mộ Lam kéo áo Kim Phi, dẫn y đến chỗ không người: “Sau này ta sẽ không gọi ngài bằng họ nữa, ta gọi ngài là em rể được không?”

Cô ấy đã đoán được Kim Phi có phát minh mới, vô cùng tò mò.

Gọi Kim Phi là em rể cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận quan hệ của Kim Phi và Cửu công chúa.

Nhưng Kim Phi vẫn không hài lòng, hừ rồi nói: “Cô muốn lợi dụng ta sao?”

“Vũ Dương là em họ của ta, ta không gọi ngài là em rể, chẳng lẽ ngài muốn ta gọi Vũ Dương là chị dâu à?”

Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi.

“Ý này cũng không tệ.” Kim Phi hài lòng gật đầu.

“Ngài thật sự muốn ta gọi cô ấy chị dâu à?” Khánh Mộ Lam đen mặt.

“Nếu cô không muốn, cứ gọi ta bằng họ là được ta đâu có ép cô.”

Kim Phi thản nhiên nhún vai.

“Gọi thì gọi!” Khánh Mộ Lam cắn răng uy hiếp: “Lát nữa ta sẽ gọi luôn!”

“Chỉ cần cô không sợ bị Vũ Dương diệt khẩu, thì thế nào cũng được”.

Kim Phi không hề sợ, nhíu lông mày: “Gọi to vào để cho cả Khánh phủ đều biết.”

Dù là đời trước hay đời này Kim Phi đều không thích làm việc gì lén lút.

Nếu không phải vì Cửu công chúa không đồng ý, y đã công khai chuyện của hai người từ lâu.

Y biết Cửu công chúa lo lắng điều gì, cũng biết Khánh Mộ Lam sẽ không dám gọi bậy bạ.

Quả nhiên, Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt nhìn Kim Phi: “Ngài đúng là độc ác!”

“Sáng mai đến cửa thành Tây chờ ta.”

Kim Phi cười một tiếng, xoay người rời đi.

Khánh Mộ Lam tức giận giơ nắm đấm sau lưng y, nhưng cũng không dám đánh thật.

Sáng ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Kim Phi đã dẫn một đội người từ cửa thành Tây đi ra.

Mỗi người cưỡi ba con ngựa, thành đội hình tiêu chuẩn để hành quân nhanh của kỵ binh.

Ngoại trừ Nguỵ Đại Đồng còn có Khánh Mộ Lam đi theo góp vui.

“Mộ Lam, ta nhắc lại lần nữa, hôm nay cho dù cô thấy cái gì thì cũng tuyệt đối không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh gãy chân cô, nhớ chưa?”

Đến bên ngoài thành, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam nhắc nhở lần nữa: “Nếu cô không làm được thì bây giờ hãy về đi!”

“Tiên sinh ngài yên tâm đi, hôm nay cho dù ta có thấy người tung cánh bay lên trời, thì không nói cho ai biết đâu.”

Khánh Mộ Lam bị Kim Phi làm cho càng tò mò hơn, vỗ ngực bảo đảm: “Cho dù là ca ca ta, hay là Vũ Dương, ta cũng không nói.”

“Hy vọng cô nói được làm được.”

Kim Phi gật đầu, nhìn về phía Nguỵ Đại Đồng.

“Kim tiên sinh yên tâm, Nguỵ Đại Đồng ta mặc dù không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không phải kẻ lắm mồm.”

Nguỵ Đại Đồng vội vàng bảo đảm.

“Vậy lên đường thôi!”

Kim Phi quay đầu ngựa, chạy như bay.

Từ thành Tây Xuyên đến núi Ngọc Luỹ cách xa trăm dặm, hơn nữa trên đường có mấy đoạn đường núi tương đối khó đi, cho dù một người dẫn theo ba con ngựa, không mang theo đồ gì dư thừa, nhưng đến phải đến trưa họ mới đến nơi.

Đời trước ở nơi này có hệ thống thuỷ lợi đập Đô Giang và một thành phố lớn.

Nhưng lúc này thì hoang vắng không người ở.

Bởi vì nơi này thường xảy ra lũ lụt, Đại Khang rộng lớn, không có người dân nào lại đồng ý đến nơi này ở.

Dưới núi Ngọc Luỹ, đã có nhân viên hộ tống chờ từ sớm, thấy Kim Phi đến vội vàng thúc ngựa ra đón.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới.”

"Lão Ưng chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.

“Tối hôm qua nhận được tin của tiên sinh, sáng sớm hôm nay chúng ta đã đến, đã chuẩn bị xong rồi.”

“Dẫn chúng ta đến đó đi.”

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên hộ tống, nhóm người tiến vào sơn cốc.

Trong sơn cốc, một nhóm nhân viên hộ tống đang ngồi dưới đất nói chuyện phiếm.

Thấy Kim Phi đến bọn họ vội vàng đứng lên hành lễ.

“Không cần khách sáo, nhanh làm việc đi!”

Kim Phi nói với người dẫn đầu tên Lão Ưng.

“Được ạ!”

Lão Ưng đáp lời rồi chỉ huy các nhân viên hộ tống khởi động khinh khí cầu.

Khánh Mộ Lam tiến tới sờ vào vải của khinh khí cầu, không biết nó là thứ gì, chỉ có thể quay lại hỏi Kim Phi.

“Tiên sinh, cái túi vải lớn này là gì?”

"Chờ một chút cô sẽ biết."

Kim Phi cười nhìn về phía Nguỵ Đại Đồng: “Đại nhân ngài có mắc chứng sợ độ cao không?”

“Chứng sợ độ cao?”

“Khi ngài đứng ở trên cao có thấy sợ không?” Kim Phi đổi sang cách hỏi khác.

“Vậy thì không, nhà ta ở bên cạnh vách núi, ngày bé ta thường trèo lên vách núi.” Nguỵ Đại Đồng cười hỏi: “Sao tiên sinh lại hỏi vậy?”

“Bởi vì lát nữa sẽ đến một nơi tương đối cao.”

“Tiên sinh muốn leo núi sao?” Nguỵ Đại Đồng nhìn xung quanh: “Nếu như ngài muốn leo núi thì không nên tới chỗ này, nơi này không thích hợp để leo núi.”

Kim Phi cười khẽ, không nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía Lão Ưng.

Lão Ưng đã chuẩn bị sẵn những thứ khác, lúc bọn họ đang nói chuyện thì khinh khí cầu đã phồng lên.

Sau đó từ từ bay lên khỏi mặt đất.

“Cái túi… Cái túi này lớn quá!”

Khánh Mộ Lam ngửa đầu nhìn khinh khí cầu, kích động khua tay múa chân: “Tiên sinh ngài định dùng thứ này để đựng lương thực sao? Nó có thể bay cao hơn không?”

Khinh khí cầu thực sự rất lớn, nó như một ngọn núi nhỏ bay trên không trung, khi quan sát ở khoảng cách gần kích thích thị giác cực kì mạnh.

Giống như một ngọn núi nhỏ bất kì lúc nào cũng có thể đập xuống đầu mình.

Đây là lần đầu tiên Nguỵ Đại Đồng thấy khinh khí cầu cũng kích động không kém.

Ngay cả Bắc Thiên Tầm luôn giữ bộ mặt lạnh lùng lúc này cũng không tự chủ được mở to hai mắt nhìn.

“Dùng túi vải lớn như vậy để đựng lương thực, ý tưởng của cô quả là độc đáo.”

Kim Phi thấy Lão Ưng đã chuẩn bị xong giỏ treo thì bảo Nguỵ Đại Đồng tới.

Mặc dù Khánh Mộ Lam không biết Kim Phi chui vào cái giỏ treo lớn như vậy làm gì nhưng vẫn vội vàng đi theo.

Bắc Thiên Tầm do dự một chút cuối cùng cũng đi vào.

“Tiên sinh, mọi người nhớ nắm chắc đấy!”

Lão Ưng cũng đi vào, nhắc nhở Kim Phi rồi ra lệnh cho nhân viên hộ tống tháo dây.

Không còn sợi dây giữ khinh khí cầu chậm rãi bay lên không.

“Tiên sinh ngài đúng là biết chọn ngày, hôm nay không có sương mù, cũng không có gió, rất thích hợp để dùng khinh khí cầu.”

Lão Ưng vừa tán gẫu với Kim Phi vừa đổ dầu vào bếp lò.

Bùng!

Một muỗng dầu được đổ vào, ngọn lửa lập tức bốc lên, khiến Khánh Mộ Lam sợ hết hồn.

Tốc độ bay lên của khinh khí cầu bắt đầu tăng lên.

“Ta đang bay, chúng ta đang bay!”

Khánh Mộ Lam bám vào giỏ treo, kích động mặt mày hớn hở.

Mặt Nguỵ Đại Đồng cũng tràn ngập sự ngạc nhiên.

Chỉ có sắc mặt Bắc Thiên Tầm vẫn lạnh như băng.

Nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy giỏ treo đã bán đứng cô ấy.

Bởi vì dùng quá nhiều sức, hai khớp bàn tay đã trắng bệnh.

Đây không phải lần đầu Kim Phi ngồi trên khinh khí cầu nên vẫn thản nhiên như thường, Lão Ưng thấy mọi người quá kích động chủ động đi tới trấn an mọi.

"Chúng ta sẽ không ngã xuống chứ?"

Sau Khánh Mộ Lam bình tĩnh lại mới đi tới cạnh bếp lò hỏi.
Chương 664: Ngài từng sờ vào mây chưa?

“Mộ Lam tiểu thư yên tâm đi, vải của khinh khí cầu là do tiên sinh đặc biệt sai người làm, rất chắc chắn, dùng dao cũng khó chém rách được.”

Lão Ưng cười nói: “Cho dù có rách, khinh khí cầu cũng không rơi ngay lập tức mà sẽ từ từ hạ xuống.”

“Vậy ta có thể bay cao đến đâu?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Ta thử một lần rồi, cao nhất là hơn ba trăm trượng!”

Lão Ưng nói: “Không phải không bay cao hơn được, mà khi đó bọn ta buộc tất cả dây thừng lại cũng chỉ ba trăm trượng, sau đó bọn ta tìm được nhiều dây thừng hơn nhưng tiên sinh lại không cho bọn ta thử nữa.”

Vì để an toàn, trong thời gian huấn luyện và bay thử, dưới khinh khí cầu buộc một sợi dây an toàn để tránh bị gió lớn cuốn đi.

Lần thí nghiệm đó, Lão Ưng dùng hết dây thừng dự trữ rồi.

“Không phải không cho ngươi thử, mà là ngươi chưa nắm rõ cách sử dụng khinh khí cầu, bay cao quá không an toàn.”

Kim Phi nói: “Cơm phải ăn từng miếng, chân phải bước đi từng bước. Nếu ngươi nhất định muốn thử, sau này có thể thử bay năm trăm trượng.”

“Vâng!” Lão Ưng vội vàng gật đầu.

“Độ cao khác nhau, tốc độ gió cũng khác nhau, dưới mặt đất không có gió, không có nghĩa trên trời cũng vậy.”

Kim Phi nhắc nhở: “Đợi ngươi thích ứng với năm trăm trượng rồi hãy tìm ta thương lượng độ cao cao hơn, tuyệt đối không được tự ý quyết định, nếu bị ta phát hiện thì cả đời ngươi đừng hòng sờ vào khinh khí cầu, hiểu chưa?”

Nhìn chung, tính an toàn của khinh khí cầu khá cao, nhưng vẫn sẽ có sự cố.

Hơn nữa gió cũng phân tầng, có lúc dưới mặt đất không một chút gió, nhưng nói không chừng trên trời cao ngàn mét gió đang gào rú.

Kim Phi thực sự không hy vọng có một ngày nhìn thấy Lão Ưng rơi từ trên trời xuống.

Hơn nữa bay quá cao, oxy cũng càng ngày càng loãng, cần phải trang bị thêm bình dưỡng khí.

Dựa vào điều kiện hiện tại của Kim Phi, tách oxy ra là cả một vấn đề, càng không phải nghĩ đến bình oxy nữa.

Hơn nữa phải có thể bay tới năm trăm trượng, đã đủ thỏa mãn nhu cầu của y rồi, không cần phải để Lão Ưng đi mạo hiểm.

“Đã hiểu!”

Lão Ưng cũng biết rằng Kim Phi đang nghĩ cho mình nên cũng không ngoan cố nữa.

Lần này Kim Phi có thể dễ dàng để anh ta bay một trăm trượng là đã đủ để anh ta thỏa mãn rồi.

Anh ta cúi đầu đạp máy quạt gió mấy cái, ngọn lửa càng lúc càng cao, tốc độ bay của khinh khí cầu cũng càng lúc càng nhanh.

“Ba trăm trượng? Cao đến đâu?” Khánh Mộ Lam vẫn còn đang nghĩ chuyện ban nãy.

“Cao hơn ngọn núi này một chút.”

Kim Phi chỉ tay vào núi Ngọc Lũy bên cạnh.

“Cao hơn ngọn núi này hả?”

Khánh Mộ Lam trợn tròn mắt.

Bắc Thiên Tầm đứng bên cạnh cô ấy càng căng thẳng hơn.

Cây mây dùng để bện giỏ khinh khí cầu cũng bị biến dạng.

“Chúng ta phải bay cao bay xa để quan sát địa hình xung quanh, nếu không thể cao hơn ngọn núi này thì còn xem cái gì nữa?”

Nói tới đây, Kim Phi nhìn Lão Ưng: “Phải rồi, lần này chuẩn bị đủ dây thừng không?”

“Yên tâm đi, tiên sinh, lần này ta kéo bốn xe dây thừng đến đủ đến một ngàn trượng đó!”

Lão Ưng nghe vậy, mắt hiện lên tia sáng: “Tiên sinh, cần dùng bao nhiêu trượng? Nhân lúc bây giờ còn chưa bay cao, ta hét xuống bên dưới một tiếng.”

Kim Phi nghĩ một hồi rồi đáp: “Chuẩn bị ba trăm năm mươi trượng là đủ rồi.”

Ba trăm năm mươi trượng là hơn một ngàn mét, đa đủ để quan sát xung quanh rồi.

“Vâng!”

Lão Ưng hơi thất vọng với quyết định của Kim Phi nhưng vẫn nghe lời hét xuống dưới sai họ chuẩn bị dây thừng ba trăm năm mươi trượng.

“Tiên sinh, không phải ban nãy ngài bảo Lão Ưng bay năm trăm trượng sao?” Khánh Mộ Lam xúi giục: “Lần này chúng ta bay năm trăm trượng đi.”

“Hôm nay không được, bên trên có gió.” Kim Phi lắc đầu.

“Ngài còn chưa lên, làm sao biết bên trên có gió.”

“Cô nhìn mây trên trời đi, có phải cứ trôi mãi không?” Kim Phi chỉ về nơi xa: “Không có gió thì làm sao chúng trôi được?”

Như muốn kiểm chứng lời của Kim Phi, y vừa nói xong thì có một trận gió.

Tuy không lớn nhưng vẫn khiến giỏ khinh khí cầu chao đảo.

Khánh Mộ Lam bị dọa một phen, vô thức nắm lấy cánh tay Kim Phi mà ôm chặt.

Ngụy Đại Đồng cũng vội nắm lấy giỏ, sắc mặt có chút trắng bệch nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.

Còn Lão Ưng thì đã quen rồi, hai chân như bị ghim trên giỏ, không bám vào giỏ, dầu hỏa trên tay không hề tắt.

Phản ứng mạnh nhất phải kể tới Bắc Thiên Tầm và Kim Phi.

Bắc Thiên Tầm sợ độ cao, trước đây luôn nhẫn nhịn không thể hiện ra.

Nhưng trận gió ban nãy đã hoàn toàn phá vỡ sự kiên trì của cô ấy, dọa cô hét lên một tiếng, ngồi phịch xuống.

Đúng lúc này, giỏ khinh khí cầu lại rung lắc.

Bắc Thiên Tầm thấy bên cạnh có một cái chân, vô thức ôm lấy.

Lúc này sắc mặt của Kim Phi cũng thay đổi, khóe miệng cũng giật vài cái.

Lúc này, tay phải của Kim Phi bị Khánh Mộ Lam kéo chặt, chân trái bị Bắc Thiên Tầm ôm lấy, giống như gã đàn ông tồi muốn vứt bỏ hai cô bạn gái nhưng bị họ cản lại vậy.

Đây cũng là bức tranh kiếp trước Kim Phi nằm mơ cũng không dám mơ.

Bây giờ, giấc mơ của y thành hiện thực rồi.

Nhưng y lại không thấy vui chút nào, trên mặt chỉ thấy đau khổ.

Bắc Thiên Tầm dùng nhiều lực quá, Kim Phi thấy chân mình sắp bị cô ấy làm gãy luôn rồi.

“Thiên Tầm, nhẹ chút! Nhẹ chút! Chân ta sắp gãy rồi!”

Đợi khi khinh khí cầu không rung nữa, Kim Phi vội vàng đẩy Khánh Mộ Lam ra, vỗ vào mặt Bắc Thiên Tầm: “Đừng sợ, gió ngừng rồi!”

Trước đó y không hề biết, Bắc Thiên Tầm có thể giao đấu cùng lúc với mười mấy nhân viên hộ tống lại sợ độ cao.

Nếu biết vậy thì đã không đưa cô ấy lên rồi.

Lúc này Bắc Thiên Tầm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa thấy bản thân đang ôm đùi Kim Phi, tay nắm chặt quần y, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, vội vàng buông đùi Kim Phi ra.

Đúng vào lúc này, lại có thêm một trận gió nữa, Bắc Thiên Tầm vốn không biết làm sao lại bị dọa cho hét lên, không giải thích mà lại tóm lấy đùi Kim Phi.

Hơn nữa lần này không chỉ một cái mà ôm luôn cả hai chân Kim Phi.

Hai chân Kim Phi vốn đang hơi tách nhau, bị Bắc Thiên Tầm ôm lấy liền khép lại.

Thay đổi bất ngờ, lại thêm khinh khí cầu chao đảo, Kim Phi suýt thì ngã, vội vàng giơ tay nắm lấy giỏ mới gắng gượng đứng vững.

“Lão Ưng, hay là chúng ta hạ xuống một chút để Bắc Thiên Tầm xuống?”

Kim Phi cười khổ hỏi.

Cứ như vậy thì chân y bị Bắc Thiên Tầm bẻ gãy mất.

Lão Ưng còn chưa đáp, Bắc Thiên Tầm đã lắc đầu trước: “Không… Không cần đâu… Ta không sao!”

Nói xong cô ấy buông đùi Kim Phi ra, cúi đầu nói: “Tiên sinh… Xin lỗi, ta chưa từng đi cái này… Thất lễ rồi.”

“Tiên sinh, bây giờ ta đã bay gần hai trăm trượng rồi, xuống rồi lên lại thì lâu lắm.”

Lão Ưng cúi đầu nhìn Bắc Thiên Tầm: “Thiên Tầm cô nương, cô đừng đứng lên nhìn bên ngoài, cứ coi như là xe ngựa, vậy sẽ đỡ hơn.”

“Được!”

Bắc Thiên Tầm giơ tay nắm lấy vành giỏ, nghe lời nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân đang ngồi trong xe ngựa.

“Xe ngựa rung mấy cái thì sợ gì chứ?” Bắc Thiên Tầm thầm an ủi bản thân.

Khỏi phải nói, cách này của Lão Ưng cũng có ích lắm, Bắc Thiên Tầm đúng là không sợ nữa.

Kim Phi xác nhận Bắc Thiên Tầm bình tĩnh lại rồi mới thở phào, ra hiệu cho Lão Ưng tiếp tục lên cao.

Khánh Mộ Lam to gan ngốc nghếch cũng thích ứng được với sự chao đảo của khinh khí cầu, kéo tay Kim Phi hỏi:

“Tiên sinh, ngài từng sờ vào mây chưa? Mây là như thế nào?”
Chương 665: Nhớ nhắc nhở ta

“Những đám mây trông giống như bông vải, nhưng thực ra chỉ là một đống hơi nước tụ thành."

Kim Phi thản nhiên trả lời.

“Mây là một đống hơi nước hả? Làm sao hơi nước có thể bay lơ lửng trên bầu trời được?”

Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Bông vải là gì?"

"Bông vải..."

Kim Phi đột nhiên nhớ tới. Bông vải có nguồn gốc từ Nam Á và chỉ bắt đầu trở nên phổ biến ở Trung Nguyên vào thời nhà Minh ở kiếp trước.

Ngày nay, Đại Khang đang trong tình trạng cô lập, hầu như không ai ở Trung Nguyên và Xuyên Thục biết cây bông vải. Người dân thường dựa vào lụa, sợi gai dầu, bông gòn và lông động vật để giữ ấm.

Các gia đình giàu có hơn sử dụng thêm lông thú, còn chăn nệm của những người bình thường được làm từ bông gòn, lau sậy và các vật liệu tương tự.

Những gia đình nghèo hơn chỉ có thể tìm một ít rơm để chất đống trên giường, và cả gia đình túm tụm lại với nhau, dựa vào nhau giữ ấm bằng nhiệt độ cơ thể.

Nếu không có nhà, thậm chí không có nơi để chất đống rơm rạ, vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận.

Khi Đường Đông Đông ban đầu đề xuất xây dựng một xưởng dệt, Kim Phi đã nghĩ đến việc phái người đi tìm cây bông vải.

Nhưng lúc đó y chưa hoàn toàn trưởng thành, vấn đề sinh tồn và an toàn của bản thân vẫn chưa được giải quyết, đâu có thực lực phái người đi thật xa?

Sau đó bận rộn đủ thứ, xưởng dệt phát triển rất tốt, Kim Phi cũng quên mất chuyện này

Bây giờ nhờ Khánh Mộ Lam nhắc nhở, y mới nhớ ra.

"Bông vải cũng giống như bông gòn, nhưng trắng hơn, mềm hơn, ấm hơn, dễ trồng hơn, năng suất cao hơn và vô cùng thích hợp để kéo sợi." Kim Phi trả lời.

"Nếu vật tốt như vậy tồn tại, hẳn là khắp nơi đều có, ta cùng đoàn lữ hành vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, sao chưa từng nghe nói?" Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Bởi vì bông vải ở nơi xa xôi, ở Đại Khang chúng ta có lẽ chưa có.”

“Ở nơi xa xôi? Vậy là bao xa?”

“Xa hơn so với phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên.”

"Cái này..." Ngụy Đại Đồng thở dài, không nói thêm gì nữa.

Với sức mạnh quốc gia hiện tại của Đại Khang, việc đưa người đi qua các vùng Đảng Hạng và Thổ Phiên là một giấc mơ không thể thực hiện được.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi trước đây đã biết có thể tìm thấy cây bông vải ở đâu nhưng không cử người đi tìm.

"Tiên sinh, đây cũng là do cao nhân nói với ngài à?" Khánh Mộ Lam hỏi.

"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu: "Nhân tiện, Mộ Lam, lúc chúng ta về nhớ nhắc ta chuyện này, kẻo lúc đó bận bịu lại quên."

"Tiên sinh chuẩn bị đi tìm cây bông vải à?" Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ý định của Kim Phi.

"Định thế."

"Không phải ngài đã nói nơi đó còn xa hơn cả phía tây của Đảng Hạng và Thổ Phiên ư?"

"Chúng ta có thể thử. Nếu được thì tốt. Nếu không, chúng ta có thể xem xét lại."

Kim Phi quả nhiên hơi do dự: "Nếu Đại Khang có cây bông vải sẽ không có nhiều người phải chết rét như vậy."

Y bây giờ đã khác so với lúc mới thành lập xưởng dệt. Với đủ nguồn tài lực và thực lực chống đỡ, y có thể dự tính được những điều mà trước đây tưởng chừng như không thể.

Ít nhất có thể cân nhắc thử.

Xét cho cùng, bông vải không giống như khoai tây, ngô, khoai lang, và không cần phải ngồi thuyền băng qua Thái Bình Dương, thậm chí không cần băng qua lục địa Á-Âu, đi về phía Tây tới Tân Cương hoặc các vùng lân cận nói không chừng có thể tìm ra bông vải.

"Nếu cây bông vải thật sự tốt như tiên sinh nói, đây quả thực chính là một chuyện công đức vô lượng, tiên sinh, dù Khánh cô nương quên thì ta cũng sẽ nhắc."

Ngụy Đại Đồng cũng bảo đảm.

Bọn họ người tán gẫu một lúc, khinh khí cầu đã bay cao hơn ba trăm trượng.

"Chẳng trách tiên sinh lại tự tin như vậy, có bảo bối này, khảo sát địa hình quả thực rất dễ dàng!"

Ngụy Đại Đồng nhìn ra bên ngoài rồi cảm thán.

Sau đó, ông ta lấy ra một tấm bản đồ từ trong ngực, so sánh nó với phía dưới và đánh dấu bằng một mẩu than củi.

"Đại nhân đang làm gì vậy?"

Kim Phi nhìn tấm bản đồ trong tay Ngụy Đại Đồng rồi lại nhìn khung cảnh bên ngoài, không hiểu rõ ý nghĩa của những ký hiệu đó.

"Đây là những khu vực trên bản đồ phong thủy cần chỉnh sửa. Đây là những chỗ chưa rõ ràng và cần quan sát trên mặt đất."

Ngụy Đại Đồng chỉ vào điểm đánh dấu và giải thích.

"Ta đã nhờ người sửa lại bản đồ phong thủy này. Những chỗ nào chưa rõ ràng thì dùng cái này."

Kim Phi nói vừa lấy ra một tấm bản đồ mới, rồi lại đưa một cái ống nhòm một mắt.

"Đây là cái gì?"

Ngụy Đại Đồng cầm lấy ống nhòm hỏi.

"Đây là ống nhòm, có thể nhìn được chỗ rất xa."

Khánh Mộ Lam hào hứng chạy tới, giải thích cho Ngụy Đại Đồng cách sử dụng ống nhòm.

Ống nhòm rất dễ sử dụng, Ngụy Đại Đồng rất nhanh đã biết cách sử dụng.

Thỉnh thoảng ông ta lại đưa mắt ra chỗ khác rồi quay lại nhìn lần nữa và thốt lên:

"Trời ơi, rõ ràng quá! Tiên sinh thật sự giống sư thần vậy!"

Hôm nay, Ngụy Đại Đồng đã nhìn thấy quá nhiều chuyện mà ông ta không thể tưởng tượng nổi.

Một chiếc bao tải khổng lồ có thể nâng người lên không trung và một chiếc gương thần có thể nhìn rõ từ cách xa vài dặm....

"Chỉ là một chút trò bịp mà thôi."

Kim Phi thản nhiên xua tay: "Ngụy đại nhân, thế này chẳng phải nhanh hơn nhiều sao?"

"Nhanh hơn nhiều, nhanh hơn nhiều!"

Ngụy Đại Đồng liên tục gật đầu. "Với vị trí thuận lợi trên cao này có thể nhìn rõ mọi thứ. Nửa giờ ở trên đây mang lại tầm nhìn rõ ràng hơn nửa giờ chạy loanh quanh bên dưới."

"Vậy thì tốt."

Nghe được lời này, Kim Phi cuối cùng cũng yên tâm.

Do thảm họa ngày càng nghiêm trọng, công trình đập Đô Giang càng bắt đầu sớm thì người dân càng có việc làm sớm.

"Ngụy đại nhân có nhìn thấy cái cây to đó không, ta định mở cửa cống ở bên đó. Ngài có thấy bãi đá ghềnh kia không? Ta định đặt cống phân luồng nước ở đó..."

Kim Phi chỉ vào phía dưới và giải thích ba công trình chính của đập Đô Giang cho Ngụy Đại Đồng ngay tại chỗ.

Mặc dù Ngụy Đại Đồng là một người khôn khéo, dặn kinh nghiệm trong chốn quan trường, nhưng ông ta cũng có hiểu biết sâu sắc về thủy lực và nhận thức rõ tầm quan trọng của công trình này.

Lúc này ông ta hoàn toàn tập trung, không có biểu hiện tự mãn, chăm chú nghe Kim Phi giải thích, thậm chí còn đối chiếu với bản đồ.

Nếu không hiểu điều gì ông ta lập tức chủ động hỏi.

Kim Phi không những không sốt ruột mà còn nhẹ nhõm hơn.

Sở dĩ đập Đô Giang khiến Kim Phi kinh ngạc chủ yếu là do lịch sử xa xưa và điều kiện sơ khai lúc bấy giờ.

Hồi đó hai cha con Lý Băng chưa có điều kiện đi khinh khí cầu, thậm chí họ còn không có bản đồ chi tiết. Để xây dựng đập Đô Giang, hai cha con đã phải tham khảo ý kiến của vô số người dân địa phương để hiểu rõ địa hình.

Họ không có máy móc tiên tiến, một khi kế hoạch được xác nhận, họ phải dựa vào người dân bình thường và những công cụ đơn giản như cuốc để đào từng chút một.

Người ta nói rằng vào thời điểm đó họ thậm chí không có máy khoan thép, vì vậy họ phải sử dụng lửa để làm nóng đá trước, sau đó đổ nước lạnh lên nó để đá nổ tung.

Sử dụng phương pháp cực kỳ thô sơ như vậy, Lý Băng và con trai cùng với người dân địa phương đã xuyên qua núi Ngọc Lũy!

Đập Đô Giang là minh chứng cho mồ hôi và trí tuệ của Lý Băng, con trai ông và người dân địa phương.

Mặc dù Kim Phi không có máy móc lớn như máy xúc nhưng lại có thuốc nổ.

Bằng cách chôn thêm đầu nổ, họ có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Chiều hôm đó, mấy người Ngụy Đại Đồng và Kim Phi ở trên khinh khí cầu cho đến khi gần hết nhiên liệu mới hạ xuống.

Ngụy Đại Đồng tuy thông thạo đường thủy nhưng lại không rành về địa hình núi non. Kết quả là Kim Phi đã phái Lão Ưng đi tìm những thợ săn và nông dân địa phương hiểu rõ địa hình núi.

"Tiên sinh, tìm thợ săn và nông dân địa phương liệu có ổn không?"

Buổi tối lúc ăn cơm, Khánh Mộ Lam nhắc nhở: "Lỡ như bọn họ làm rò rỉ tin tức thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK