Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1586: Ban thưởng

Quay về Xuyên Thục cũng không phải là chuyện cơ mật gì cả, vì thế Kim Phi trả lời: “Đúng vậy!”

“Ta có thể cùng tiên sinh đi Xuyên Thục không?” công chúa Lộ Khiết hỏi.

"Đương nhiên có thể" Kim Phi gật đầu đồng ý, "Sáng sớm ngày mai khi xuất phát, ta sẽ phái người đi gọi điện hạ."

Y vẫn luôn tránh mặt công chúa Lộ Khiết, chính vì biết bản thân không giỏi đàm phán, muốn công chúa Lộ Khiết đến Xuyên Thục tìm Cửu công chúa và viện Khu Mật để đàm phán.

Hiện giờ công chúa Lộ Khiết chủ động yêu cầu đi Xuyên Thục, đương nhiên Kim Phi sẽ không từ chối.

“Cảm tạ tiên sinh!”

Công chúa Lộ Khiết làm nghi lễ cúi chào Kim Phi rồi quay người rời đi.

Sau khi số hiệu Thái Bình cập bến, công chúa Lộ Khiết lập tức đưa mọi người xuống thuyền và quay trở lại thu dọn đồ đạc

Kim Phi đi đến khoang thuyền viết một lá thư và để Thiết Chùy sắp xếp một chiếc ca-nô lập tức xuất phát đưa đến Xuyên Thục.

Mặc dù Kim Phi đã nói sau này có thể quay lại, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn dẫn theo Nhuận Nương dọn dẹp suốt một buổi chiều, thu dọn những thứ cô muốn mang theo và cũng xếp những thứ cô không muốn mang đi một cách gọn gàng.

Đường Tiểu Bắc thường xuyên chạy ngược chạy xuôi nên đã sớm thành thói quen với việc đi từ nơi này đến nơi khác, sau khi xuống tàu, thậm chí cô ấy còn không về nhà mà đi thẳng đến chi nhánh thương hội cùng với Bắc Thiên Tầm.

Khi đến chi nhánh, Đường Tiểu Bắc đã cho gọi người phụ trách chi nhánh và kho hàng để giải thích công việc tiếp theo, còn Bắc Thiên Tầm thì đi dạo ở sảnh lớn chi nhánh.

Không thể không nói, từ thời xa xưa, mua sắm đã chính là bản chất trời sinh của phụ nữ.

Thương hội Kim Xuyên là tài sản của Kim Phi, với thân phận của Bắc Thiên Tầm, cô ấy muốn gì thì chỉ cần phân phó cận vệ một câu là được, nhưng rất hiếm khi cô ấy làm vậy, vẫn luôn tự mình đi đến chi nhánh thương hội.

Cô ấy cũng không nói thân phận của bản thân mà vẫn lựa chọn và thanh toán bình thường như những người khác.

Có đôi khi còn cò kè mặc cả với người bán hàng rong ở ven đường.

Khi Đường Tiểu Bắc từ cuộc họp đi ra, đám cận vệ phía sau Bắc Thiên Tầm đều đang xách những túi lớn nhỏ, còn Bắc Thiên Tầm đang đứng thanh toán ở quầy hàng.

“Thiên Tầm, muội đang làm gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười nói: “Muội đến chỗ ta mua đồ còn trả tiền làm gì?”

“Mua đồ trả tiền là đạo lý hiển nhiên.” Bắc Thiên Tầm ném túi tiền lên quầy và nói với nhân viên thương hội: “Hết bao nhiêu thì tự lấy đi, nếu không đủ ta sẽ đưa thêm.”

Người nhân viên này được tuyển dụng bỗi dưỡng ở Giang Nam, không biết thân phận của Bắc Thiên Tầm, nhưng vừa rồi nghe Đường Tiểu Bắc nói như thế thì rõ ràng mối quan hệ của Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc rất rân thiết.

Nếu nhận tiền của Bắc Thiên Tầm làm cho Đường Tiểu Bắc mất hứng thì sẽ rất rắc rối.

Trong lúc nhất thời, người nhân viên không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người chưởng quầy chi nhánh đi theo Đường Tiểu Bắc ra ngoài.

Nhưng từ đầu đến cuối chưởng quầy chi nhánh không hề trả lời mà cúi đầu như không nhìn thấy người nhân viên.

Bởi đây là lần đầu tiên chưởng quầy chi nhánh gặp phải tình huống này nên không biết phải xử lý như thế nào.

“Cầm lấy tiền đi!”

Bắc Thiên Tầm gõ lên mặt quầy, sau đó quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc: "Được rồi Tiểu Bắc, mặc dù thương hội là sản nghiệp của đương gia nhưng quy củ không thể phá vỡ, nếu không hôm nay ta lấy đồ ở đây mà không đưa tiền, ngày mai Nhuận Nương lấy đồ ở bên kia cũng không trả tiền, thời gian dài quy củ cũng sẽ bị phá hủy mất.

Hơn nữa, chỉ với số tiền nhỏ này mà ta còn phải kí tên, chi nhánh của bọn họ còn phải báo cáo lên cấp trên, đến khi báo đến viện Khu Mật với bên phía Tiểu Ngọc, thế còn chưa đủ tốn sức à, ông đây cũng không địch nổi đám người đấy.

Hạ Nhi tỷ cũng đã nói, nếu hết tiền thì tìm tỷ ấy xin nhưng tuyệt đối không được thiếu nợ bên ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của đương gia.”

Khi Kim Phi mới thành lập xưởng dệt, y đã tìm thấy một hang động ở ngọn núi phía sau để cất giữ đồ đạc và các vật dụng khác nhau.

Từ đó trở đi, Quan Hạ Nhi phụ trách chìa khóa kho hàng sau núi.

Nhưng ban đầu kho hàng phía sau núi chất đống một số áo giáp, vũ khí, tiền đồng và một lượng nhỏ vàng bạc.

Khi thế lực của Kim Phi ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng có nhiều bảo vật vàng bạc bị tịch thu từ các gia tộc quyền thế ở các nơi khác nhau, sau khi những bảo vật vàng bạc này được vận chuyển về, đều được đưa vào kho hàng phía sau núi.

Giờ đây những thứ vô giá trị và chiếm diện tích như áo giáp, vũ khí và tiền đồng không còn được chất đống trong kho sau núi nữa. Bởi vì hầu như không có chỗ cho vàng, bạc, đồ trang sức, đồ cổ và những thứ tương tự.

Hiện giờ những thứ có tư cách tiến vào kho hàng phía sau núi thấp nhất là những rương thỏi bạc.

Nhưng dù vậy thì chìa khóa kho hàng sau núi vẫn do Quan Hạ Nhi bảo quản, chỉ khi cô rời khỏi làng Tây Hà thì cô mới tạm thời đưa chìa khóa cho Cửu công chúa cất giữ.

Khi cô trở về, Cửu công chúa sẽ trả lại chìa khóa cho cô ngay lập tức.

Bởi vì đã trải qua những ngày sáng sống khổ cực nên Quan Hạ Nhi vẫn rất đơn giản, thậm chí có chút keo kiệt, khi Kim Phi không ở nhà hoặc tăng ca ở phòng thí nghiệm, cô và Nhuận Nương thường xuyên hâm lại đồ ăn cũ để ăn.

Nhưng khi nói đến ai là người giàu nhất Đại Khang thì chắc chắn Quan Hạ Nhi sẽ được xếp ở hạng rất cao.

Quan Hạ Nhi keo kiệt với bản thân nhưng cô lại rất hào phóng với Bắc Thiên Tầm, Nhuận Nương và những người khác.

Không chỉ thanh toán hàng tháng đúng hạn mà hễ chỉ cần có ai nói không có tiền thì cơ bản Quan Hạ Nhi hỏi cũng sẽ không hỏi mà trực tiếp cho luôn.

Vì thế kể từ sau khi Bắc Thiên Tầm gả cho Kim Phi thì cô ấy chưa bao giờ thiếu tiền và thậm chí còn tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Trong tay có tiền thì đương nhiên phải tiêu, hơn nữa Quan Hạ Nhi đã nhắc nhở không được ghi nợ bên ngoài nên hầu như Bắc Thiên Tầm không bao giờ ghi nợ bên ngoài, dù cho là ăn cơm hay mua đồ, cô ấy vẫn luôn trả tiền ngay lập tức.

Đường Tiểu Bắc cũng biết tính cách của Quan Hạ Nhi, thấy thái độ kiên quyết của Bắc Thiên Tầm bèn nói với nhân viên chi nhánh: “Được rồi, tính tiền cho cô ấy đi!”

Nhân viên chi nhánh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đối chiếu lại đơn hàng, sau đó mở túi tiền của Bắc Thiên Tầm lấy ra hai thỏi bạc rồi nói một cách cung kính: “Phu nhân, hóa đơn của ngài tổng cộng hết mười bảy lượng bảy đồng tiền bạc, lấy của ngài hai mươi lượng, xin ngài hãy đợi một lát, ta tìm tiền lẻ trả cho ngài.”

Tiền tệ lúc bấy giờ vẫn chủ yếu là tiền bạc và tiền đồng.

Thỏi bạc nhỏ nhất là một lượng, bạc nhỏ hơn một lượng là bạc vụn, hoặc có thể thay thế bằng tiền đồng.

Thỏi bạc chính quy đều có ấn chú đặc biệt, đây được coi là một ký hiệu chống hàng giả.

Giờ đây có hai loại thỏi bạc đang lưu thông ở Xuyên Thục, một loại là loại thỏi bạc được lưu thông ở Xuyên Thục trước khi Cửu Công chúa lên ngôi, có rất nhiều loại, đôi khi cũng gặp phải hàng giả.

Loại còn lại là thỏi bạc do tiền trang Kim Xuyên đúc sau khi Cửu công chúa lên ngôi.

Muốn ổn định thị trường tiền tệ thì trước hết phải đạt được sự thống nhất tiền tệ.

Vì thế thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên vẫn luôn thu thập thỏi bạc cũ, sau đó gửi đến xưởng đúc tiền để nấu chảy và đúc lại thành thỏi bạc mới.

Nhân viên chi nhánh muốn lấy được hai, ba lượng bạc của Bắc Thiên Tầm nên đầu tiên anh ta lấy ra hai thỏi bạc một lượng, sau đó bắt đầu đếm tiền đồng.

Bắc Thiên Tầm cảm thấy anh ta tìm tiền quá rắc rối bèn cầm lấy hai thỏi bạc nhỏ rồi xua tay nói: “Coi như ba đồng tiền còn lại thưởng cho ngươi đi.”

Nhân viên chi nhánh lén lút liếc nhìn Đường Tiểu Bắc, thấy cô ấy không nói gì, vội vàng cúi chào Bắc Thiên Tầm: “Cảm ơn phu nhân ban thưởng!”

Ba đồng tiền bạc tương đương với ba trăm đồng tiền, đối với đám người Bắc Thiên Tầm và Đường Tiêu Bắc thì đây chẳng đáng là bao, nhưng đối với nhân viên chi nhánh thì đây chính là một số tiền lớn.
Chương 1587: Quên

“Thiên Tầm, sao tỷ lại mua đồ như vậy?”

Đi ra khỏi chi nhánh thương hội, Đường Tiểu Bắc nhìn bao to bao nhỏ trong tay thân vệ của Bắc Thiên Tầm, không nhịn được phải phàn nàn: “Mua cái gì thế?”

“Cũng không có gì, là mấy thứ đồ chơi ăn vặt không có ở chỗ Xuyên Thục chúng ta thôi.”

Bắc Thiên Tầm cười đáp: “Mấy đưa Linh Nhi, A Xuân, Tiểu Nga, Đậu Đậu đều chưa từng tới Đông Hải, khó lắm ta mới tới Đông Hải một chuyến, đương nhiên phải mang hộ chút đặc sản về cho họ rồi.”

Linh Nhi là em gái của chị em mà lúc đầu cô ấy kết nghĩa ở Giang Nam, sau khi chị em kết nghĩa bị thổ phỉ hại chết, Bắc Thiên Tầm đưa Linh Nhi về Xuyên Thục, nuôi nấng như em gái mình.

Quan Hạ Nhi biết Bắc Thiên Tầm là cao thủ, muốn để cô ấy bảo vệ Kim Phi, vì lôi kéo cô ấy, đã cho em gái mình là Tiểu Nga đi chơi cùng Linh Nhi.

Hai cô bé nhỏ có tuổi tác tương đương, chẳng mấy chốc đã thành bạn tốt.

Sau này Kim Phi lại thu thêm học trò nhỏ nhất là A Xuân ở Trung Nguyên, băng nhóm hai người đã thành tổ ba người.

Về sau nữa hai huynh muội Lý Địch và Lý Đậu Đậu tới Xuyên Thục, thành viên của băng đảng nhỏ lại tăng thêm một người.

Bắc Thiên Tầm luôn ân hận vì lúc đầu không dạy bản lĩnh cho tỷ muội kết nghĩa, khiến cô ấy gặp phải thổ phí mà không có tí sức chống cự nào, cho nên sau khi tới Xuyên Thục, lúc có thời gian là sẽ gọi Linh Nhi đi luyện võ thuật.

Tiểu Nga, A Xuân, Lí Đậu Đậu là thành viên của băng nhóm, tất nhiên cũng bị gọi đi.

Lúc Bắc Thiên Tầm không ở Xuyên Thục hoặc quá bận, thì để một nhân viên hộ tống nữ cố ý phụ trách huấn luyện cho mấy đứa.

Luyện một thời gian dài như vậy, không nói tới chuyện bản lĩnh của bốn bé gái cao bao nhiêu, nhưng trong số những người cùng lứa thì không có ai là đối thủ cả.

Cộng thêm thân phận của bốn nhóc không bình thường, nên bốn nhóc đã thành vua trẻ con trong làng rồi.

Nhưng phàm là con chó nào xuất hiện trong làng bị trói lên cây, hay lông trên cánh gà bị nhổ sách, hoặc mấy chuyện như vậy, đi tìm bốn nhóc này chắc chắn không sai.

Cho dù không phải bốn nhóc làm, cũng là tiểu đệ dưới tay bốn nhóc này làm.

Vì Lý Đậu Đậu từng ở Đảng Hạng, vốn có bệnh tự kỉ nhẹ, nhưng ở lâu với Tiểu Nga, A Xuân, Linh Nhi, bây giờ cũng đã vào nha trèo cây đào tổ chim, cái gì cũng làm rồi.

Mặc dù tuổi của con bé là đứa lớn nhất trong bốn nhóc, nhưng vì gia nhập muộn, thời gian được huấn luyện ngắn, nên bản lĩnh cũng kém nhất.

Hai tháng gần đây, cánh tay đã bị trật khớp hai lần rồi, cổ chân thì không biết đã sái mấy lượt.

Tuổi Lý Địch còn trẻ, đang chiến đấu ở Hi Châu một mình tiến tới doanh trại Đảng Hạng đàm phán với Lý Lăng Duệ, lập được công lớn, bây giờ lại dẫn đội tiến về chỗ Thổ Phiên hung ác nham hiểm.

Lý Đậu Đậu là người thân duy nhất của Lý Địch, Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tâm lại biết cô bé từng ở Đảng Hạng, nên khó tránh khỏi càng khoan dung với Lý Đậu Đậu hơn.

Thế nên mỗi lần Lý Đậu Đậu bị thương, Tiểu Nga và Linh Nhi luôn khó tránh cảnh bị giáo huấn.

Lý Đậu Đậu khó khăn lắm mới có bạn, cũng rất để ý tới tình bạn này, nên mỗi lần Tiểu Nga và Linh Nhi bị giáo huấn, cô bé và A Xuân đều sẽ chạy đi tìm Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm để van xin.

Tình cảm của bốn bé con cũng ngày càng tốt.

Bình thường dù Bắc Thiên Tầm huấn luyện các bé rất nghiêm khắc. Nhưng trong lòng cũng rất thương bốn bé, mỗi lần thấy cái gì ngon, chơi vui, cũng đều sẽ đưa về cho các bé một ít.

Lần này tới Đông Hải, tất nhiên cũng không quên.

Không chỉ là những đồ mới mua này, trong phòng Bắc Thiên Tầm, đã gom rất nhiều vỏ ốc đẹp, đều là những thứ bình thường cô ấy đi dạo bên biển nhặt được, chuẩn bị đưa về cho bốn nhóc.

“Tỷ đừng chiều hư bọn nó,” Đường Tiều Bắc nhắc nhở nói, “A Xuân và Linh Nhi còn đỡ, luôn thành thật tròn bổn phận, nhưng ta nghe nói thời gian trước Tiểu Nga náo loạn muốn tìm nha hoàn phục vụ nó đấy, từ sau khi Lý Đậu Đậu đi theo đám Tiểu Nga chơi cũng luôn gây họa.”

“Bản thân Hạ Nhi tỷ tỷ còn không có nha hoàn, sao có thể tìm nha hoàn cho Tiểu Nga được?”

Bắc Thiên Tầm cười nói: “Vì chuyện lần trước, Hạ Nhi tỷ tỷ yêu cầu đám Tiểu Nga mỗi tháng phải đi thăm những người già cô đơn trong làng mười ngày, trong nhà người già không có nước thì phải xách đổ đầy vại nước, không có củi thì phải đi nhặt củi cho người già, lúc Hạ Nhi tỷ tỷ không có việc gì còn đi kiểm tra thử, làm không tốt sẽ bị phạt, hoàn toàn không chiều bọn nó.

Còn Đậu Đậu, tình hình khá đặc biệt, cô bé từng bị ức hiếp ở Đảng Hạng, một thời gian dài không dám nói chuyện, cũng không dám giao tiếp với ai, đương gia nói, phải cổ vũ cô bé tiếp xúc nhiều với mọi người, cho nên ta với Hạ Nhi mới khoan dung hơn với cô bé.

Trước mắt xem ra, Lý Đậu Đậu gây họa chủ yếu là do mới đi từ thấp lên cao, ham chơi gây ra, đương gia nói ham chơi là tính trời sinh của trẻ con, chỉ cần cô bé không ỷ thế hiếp người, đi bắt nạt người khác, thì không cần quản cô bé.”

“Các người xem rồi làm đi, dù sao cũng phải chú ý chút, đừng để mấy đứa trở nên lệch lạc.”

Đa phần thời gian Đường Tiểu Bắc đều chạy ở ngoài, số lần gặp bốn đứa bé khá ít, cảm tình với bọn nhỏ cũng không sâu.

Biết Bắc Thiên Tầm yêu thương bốn đứa, sợ nói nhiều khiến Bắc Thiên Tầm phiền chán, nhắc nhở thêm một tiếng rồi nói sang chuyện khác.

Hai người dẫn thân vệ của mình, dọc theo bãi biển của Đông Hải, chuẩn bị đi dạo về sân nhỏ.

Đi tới chỗ cách sân nhỏ khoảng hai ba trăm mét, Bắc Thiên Tầm bỗng dừng lại, cơ thể cũng thầm căng chặt như báo săn.

Thân là tử sĩ được quyền quý bồi dưỡng, Bắc Thiên Tầm từng được huấn luyện chống trinh sát vô cùng nghiêm ngặt, có thể phát hiện kẻ theo dõi trong đám người.

Lúc này cô ấy phát hiện chỗ không xa bên đường có hai người phụ nữ lén nhìn bọn họ.

Mặc dù người phụ nữ chỉ dùng khóe mắt nhìn lén, nhưng không giấu Bắc Thiên Tầm được.

Thật ra nếu người phụ nữ nhìn Bắc Thiên Tầm đàng hoàng như người dân bình thường, thậm chí chào hỏi, thì Bắc Thiên Tầm có lẽ vẫn chưa phát hiện ra, nhưng vì cô ta nhìn lén, nên Bắc Thiên Tầm mới phát hiện cô ta không đúng lắm.

Đường Tiểu Bắc cảm nhận được sự khác thường của Bắc Thiên Tầm, nhìn qua theo ánh mắt của cô ấy, sau đó khẽ cau mày.

Vì cô ấy nhận ra người phụ nữ này.

Người này là thành viên của Cục tình báo đã từng báo cáo âm mưu của Hồng Nhị với cô ấy.

Thành viên của Cục tình báo xưa nay nổi tiếng bí ẩn, từ sau chuyện lần trước, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Bắc gặp lại đối phương.

Người phụ nữ chịu sự quản lí của Cục tình báo, lúc đầu tìm Đường Tiểu Bắc không theo quy trình, sau khi Đường Tiểu Bắc hiểu chuyện gì xảy ra, đã đồng ý giúp cô ta viết thư giải thích cho Hàn Phong.

Sau chuyện đó đúng là Đường Tiểu Bắc cũng đã thực hiện lời hứa của mình, viết một bức thư cho Hàn Phong, nói lại chuyện đã xảy ra một lần, sau đó gần như quên mất chuyện này.

Đường Tiểu Bắc không biết Hàn Phong sắp xếp cho người phụ nữ này thế nào, cũng không chắc là đối phương tới tìm mình, hay có chuyện khác, nên không chủ động mở miệng.

Nhưng người phụ nữ kia lại chủ động đi tới, cung kính hành lễ với Đường Tiểu Bắc qua thân vệ: “Bái kiến Bắc phu nhân!”

Sau khi chuyện Hồng Nhị trôi qua không lâu, cô ta đột nhiên nhận được thư của Hàn Phong, trong thư Hàn Phong khen ngợi sự lanh trí và quả quyết của cô ta, sau đó nâng cả bổng lộc và kinh phí hoạt động của cô ta lên một bậc, trước mắt đã trở thành thành viên có cấp bậc cao nhất của Cục tình báo bên Đông Hải.

Rất nhiều nhân vật lớn trông có vẻ rạng rỡ tươi đẹp, nhưng trên thực tế toàn là trước mặt người khác thì một kiểu sau lưng lại một kiểu khác, nhưng người phụ nữ nhận được thư Hàn Phong gửi, biết Đường Tiểu Bắc đã thực hiện lời hứa, nên cực kì biết ơn Đường Tiểu Bắc.

“Cô ở đây đợi ta à?” Đường Tiểu Bắc nhìn người phụ nữ hỏi.
Chương 1588: Mua nhà

“Thưa phu nhân, phải, mà cũng không phải!” người phụ nữ trả lời.

“Phải là phải, không phải là không phải, gì mà phải mà cũng không phải chứ?” Đường Tiểu Bắc vừa nói, cũng sắp líu lưỡi đến nơi, tức giận nói: “Sao ngươi lại ở đây chơi trò líu lưỡi với ta chứ?”

“Vốn dĩ thuộc hạ ở đây để làm nhiệm vụ, vừa rồi nhìn thấy phu nhân, đang nghĩ phu nhân có ơn với ta, có nên đến chào hỏi hay không, nhưng vẫn chưa nghĩ xong thì đã bị vị phu nhân này phát hiện rồi.”

Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ nhìn Bắc Thiên Tầm: “Vị phu nhân này cũng rất giỏi, thuộc hạ ở đây đã mấy ngày vẫn chưa bị phát hiện, nhưng phu nhân chỉ đi ngang qua đây đã phát hiện ra ta.”

Đường Tiểu Bắc nghe vậy không khỏi nhìn người phụ nữ này.

Trong số mười phong tục xã hội lớn được Lâm Ngữ Đường tiên sinh tổng kết, trong đó có một điều là một ân huệ nhỏ cho người khác sẽ được lan truyền rộng rãi.

Có nghĩa là giúp người ta một việc rất nhỏ sẽ được tuyên dương um xùm.

Hiện tượng này rất tầm thường, cũng không đáng để khuyến khích, nhưng phần lớn người trên thế giới này là người bình thường, cho dù không tuyên dương um xùm khi giúp người khác nhưng trong lòng cũng hi vọng nhận được sự cảm ơn của người khác.

Dù sao cũng không có ai thích kẻ vô ơn.

Vì vậy cách tốt nhất, nhanh nhất để giành được sự cảm tình là để họ biết bạn biết ơn họ, như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy bạn là một người biết cảm ơn, cũng sẽ khiến họ cảm thấy không vô ích khi đã giúp đỡ bạn.

Lần sau có chuyện gì tốt, nếu so về mối quan hệ giữa bạn và một người khác, chắc hẳn sẽ nghiêng về phía bạn.

Khả năng cao là người phụ nữ không hề cố ý đứng đây đợi Đường Tiểu Bắc, chỉ là tình cờ gặp, nhưng lại bị Bắc Thiên Tầm phát hiện điều khác thường.

Nhưng cô ta không nói vậy, mà cố ý nhắc đến sự giúp đỡ của Đường Tiểu Bắc đối với cô ta, làm như vậy là muốn để lại cho Đường Tiểu Bắc ấn tượng rằng cô ta biết cảm ơn.

Nhân tiện cũng tâng bốc Bắc Thiên Tầm.

Dù cô ta không biết thân phận của Bắc Thiên Tầm, nhưng người có thể đi cùng Đường Tiểu Bắc, hơn nữa thỉnh thoảng Đường Tiểu Bắc sẽ dìu cô ấy, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Đừng lo đến việc có ích hay không, cứ tâng bốc trước rồi tính sau.

Dù sao cũng chỉ là một câu nói, dù nói sai đi chăng nữa thì cũng không tổn thất gì lớn, nếu đúng thì là niềm vui bất ngờ.

Có thể vì xuất thân từ tầng lớp thấp hơn, những người cô ta tiếp xúc cũng đều là những người dân giản dị, vì vậy cách làm của người phụ nữ này chưa đủ tinh tế, nên Đường Tiểu Bắc chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấu, nhưng người phụ này có nhận thức như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật hơn người khác.

Quả nhiên, lúc này Đường Tiểu Bắc để ý đến Bắc Thiên Tầm nhướng mày nhìn cô ta.

Điều này chứng tỏ, sự tâng bốc vừa rồi của người phụ nữ này đã đúng!

Thật ra, từ nhỏ Bắc Thiên Tầm đã tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc, đương nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ nhỏ nhặt của người phụ nữ này.

Nhưng có thể vì trước kia đã quá kìm nén, sau khi Bắc Thiên Tầm gả cho Kim Phi, không cần lo lắng lục đục với nhau, nên tính cách đã ngày càng trở nên trong sáng hơn.

Vui chính là vui, không vui chính là không vui, giống như một đứa trẻ.

Dù hiểu rõ chút suy nghĩ này của người phụ nữ nhưng Bắc Thiên Tầm vẫn không nhịn được mà đắc ý.

Đường Tiểu Bắc trợn mắt nhìn Bắc Thiên Tầm, cũng lười nói với cô ấy, quay người nói với người phụ nữ: “Nếu ngươi ở đây làm nhiệm vụ, vậy thì tiếp tục làm đi, đừng vì nói chuyện với bọn ta mà bị phát hiện.”

Tài sản quan trọng nhất của thám tử là thân phận, một khi thân phận bị lộ, giá trị của người thám tử này cũng sẽ giảm, thậm chí đối mặt với nguy hiểm rất lớn.

Lần trước người phụ nữ này báo cáo tình hình với Đường Tiểu Bắc, đã chọn địa điểm ở bãi biển, ngoài cận vệ của Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc ra thì không có người khác.

Cận vệ của Đường Tiểu Bắc đều được chọn từ nhóm nhân viên hộ tống sớm nhất, lòng trung thành của họ được giám sát chặt chẽ, khả năng tiết lộ bí mật tương đối thấp.

Nhưng bây giờ xung quanh có rất nhiều người, khả năng thân phận của người phụ nữ này bị lộ cũng rất lớn.

“Cảm ơn phu nhân đã thông cảm!”

Người phụ nữ cúi đầu chào Đường Tiểu Bắc, chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên dừng chân: “Đúng rồi, hôm nay lúc ta thực hiện nhiệm vụ đã vô tình phát hiện chuyện này, phu nhân có muốn nghe không?”

Nếu người phụ nữ đã hỏi như vậy, có thể chuyện này liên quan đến bản thân, Đường Tiểu Bắc bèn hỏi: “Chuyện gì?”

“Hôm nay ta vô tình phát hiện có một người mua sân vườn của nhà họ Lý.” Người phụ nữ nói xong, chỉ về một ngôi nhà cách đó không xa: “Chính là vườn đó.”

Đường Tiểu Bắc quay đầu nhìn sân vườn đó.

Cô ấy biết sân vườn đó, là vườn của nhà họ Lý ở trấn Ngư Khê.

Tổ tiên của gia đình này rất giàu có, năm đó đã xây một sân vườn tương đối lớn, nhưng đã suy tàn cách đây mười mấy năm, những gì có thể bán được đều đã bán hết rồi, chỉ còn lại sân vườn này và hai chiếc thuyền.

Trước kia trong nhà hơn chục người đói đến mức suýt nữa họ đã bán vườn và thuyền, Kim Phi triệu tập thuyền đánh cá đến đảo Mạo Lãng hái rong biển, bọn họ dựa vào hai chiếc thuyền, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn.

Trong số dân tỵ nạn không chỉ có những người nghèo, cũng có những tiểu địa chủ không chịu được nạn thổ phỉ ở địa phương nên chạy đến Đông Hải.

Dù Kim Phi vẫn luôn nói địa chủ là ký sinh trùng bám trên người người dân để hút máu, nhưng không thể không thừa nhận rằng, đa số những địa chủ đã được giáo dục từ nhỏ nên thông minh hơn tá điền.

Sau khi bọn họ đến trấn Ngư Khê, phát hiện an ninh ở đây rất tốt, hơn nữa Kim Phi đang xây dựng xưởng ở đây, rõ ràng là muốn phát triển trấn Ngư Khê, nên đã mua nhà chuẩn bị định cư ở trấn Ngư Khê.

Địa chủ tiêu tiền cũng rất hào phóng, giá họ đưa ra cũng cao hơn so với huyện phủ cho một vườn có cùng một diện tích.

Bình thường ngư dân cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy, có rất nhiều người dân trấn Ngư Khê đã bán nhà cũ vì tham lam quyền lợi trước mắt, chuẩn bị đến huyện phủ ở.

Trong mắt bọn họ, những địa chủ này đều là kẻ ngốc, trả cái giá cao hơn huyện phủ để mua những trang trại ven biển.

Những tình huống này là tự do mua bán, Kim Phi không tiện ngăn cản, chỉ để Hồng Đào Bình sắp xếp trưởng lão đến giải thích rõ cái lợi và cái thiệt cho người dân ở trấn Ngư Khê.

Nếu đến lúc đó ai còn muốn bán nhà thì đó là lựa chọn cản họ, không thể trách ai được.

Căn nhà của nhà họ Lý tương đối lớn, thời gian gần đây có rất nhiều người hỏi mua.

Nhưng đương gia nhà họ Lý hiện tại là người đọc sách, còn là một người giỏi, biết rằng đất ở trấn Ngư Khê sau này sẽ càng đắt, vì vậy đã từ chối tất cả những người đến hỏi giá.

Sau đó người đến hỏi mua quá nhiều, hắn đã dứt khoát dán tấm biển không bán nhà trước cửa, đến lúc đó việc này mới dừng lại.

Ngoài Kim Phi thì Đường Tiểu Bắc là một trong những người hiểu rõ nhất về tiềm năng phát triển trong tương lai của trấn Ngư khê, vì vậy cô ấy đã bắt đầu mua nhà từ rất sớm.

Thật ra trước đây Đường Tiểu Bắc cũng nhìn trúng sân vườn này, nhưng phát hiện chủ nhà không muốn bán nên cô ấy không phái người đến hỏi.

Dù Đường Tiểu Bắc hơi bất ngờ vì chủ nhà lại đột nhiên bán nhà nhưng chỉ là một căn nhà mà thôi, bán thì bán, Đường Tiểu Bắc không quan tâm lắm.

Điều cô ấy quan tâm là vì sao người phụ nữ lại nói chuyện này với cô ấy.

Vì vậy nghi ngờ nhìn người phụ nữ rồi hỏi: “Thì sao, sân vườn này có vấn đề gì sao?”

“Nhà của nhà họ Lý không có vấn đề gì, nhưng người mua vườn có vấn đề.” Người phụ nữ thần bí nói.

“Người mua nhà sao?”

Đường Tiểu Bắc cau mày suy nghĩ một chút, sau đó buột miệng nói: “Không phải công chúa Đông Man đã mua sân vườn này đó chứ?”
Chương 1589: Dọn dẹp

“Sao phu nhân biết vậy?”

Người phụ nữ đầy kinh ngạc.

Sân vườn này quả thực đã được công chúa Lộ Khiết mua.

Nhưng đây là chuyện vừa xảy ra, e rằng bây giờ công chúa Lộ Khiết cũng chưa về nơi ở của mình.

Nếu không phải cô ta làm nhiệm vụ ở gần đây thì e rằng cũng không biết.

“Điều này không phải là điều ngươi nên hỏi!”

Đường Tiểu Bắc nhẹ nhàng liếc nhìn ngượi phụ nữ.

“Thuộc hạ biết sai rồi!”

Người phụ nữ vội cúi người xuống, không dám nhìn Đường Tiểu Bắc.

Nếu Đường Tiểu Bắc đã biết công chúa Lộ Khiết mua, chứng tỏ cô ấy có rất nhiều tai mắt ở trấn Ngư Khê, hơn nữa hiệu suất làm việc cũng rất cao.

Nếu không thì chuyện chỉ vừa mới xảy ra, Đường Tiểu Bắc sẽ không biết nhanh như vậy được.

Tai mắt cũng là chuyện không thể công khai, điều cô ta vừa hỏi quả thực không thích hợp.

Đường Tiểu Bắc cũng không giải thích, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi còn có chuyện gì không?”

“Không có.” Người phụ nữ vội nói: “Làm phiền phu nhân rồi, thuộc hạ đi đây!”

Nói xong cô ta bèn quay người rời đi.

Sau khi cô ta đi, Bắc Thiên Tầm liền kéo Đường Tiểu Bắc hỏi: “Tiểu Bắc Tiểu Bắc, sao muội biết sân vườn đó đã được công chúa Đông Man mua vậy?”

Người phụ nữ cho rằng Đường Tiểu Bắc sắp xếp tai mắt của mình ở trấn Ngư Khê, là tai mắt đã nói chuyện công chúa Lộ Khiết mua sân vườn, nhưng Bắc Thiên Tầm vẫn luôn ở cùng Đường Tiểu Bắc, cô ấy biết không có chuyện này.

“Còn có thể sao nữa, chỉ là đoán mà thôi.” Đường Tiểu Bắc thuận miệng nói.

“Đoán ư?” Bắc Thiên Tầm càng tò mò hơn: “Vậy muội đoán chuẩn quá rồi đó chứ?”

“Thực ra chuyện này cũng không khó đoán.”

Đường Tiểu Bắc thấy dáng vẻ tò mò của Bắc Thiên Tầm, vừa đi vừa giải thích cho cô ấy: “Trước hết, nhà họ Lý vẫn luôn không muốn bán sân vườn, nhưng bây giờ lại đột nhiên bán, chứng tỏ người này đã đưa ra cái giá cao ngất trời mà nhà họ Lý không có cách nào từ chối!

Mà cả trấn Ngư Khê này, người có thể chi nhiều tiền như vậy lại không nhiều, ngoài mấy người chúng ta thì cũng chỉ có những đại địa chủ và công chúa Đông Man là Lộ Khiết mà thôi.

Mấy người chúng ta không chi nhiều tiền như vậy để mua một sân vườn có giá cao, những đại địa chủ đó đều sợ bị xử lý, chi một ít tiền để mua vườn nhỏ thì còn được, bảo bọn họ chi một số tiền lớn để mua một sân vườn lớn, như vậy chói mắt quá rồi, bọn họ sẽ không làm như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, người có khả năng mua nhà này nhất chỉ có công chúa Lộ Khiết.”

“Có lý!” Bắc Thiên Tầm gật đầu: “Tiểu Bắc, muội giỏi quá rồi, nhanh như thế đã có thể nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy!”

“Không phải ta giỏi mà từ sau khi tỷ gả cho tướng công đã trở nên lười!”

Đường Tiểu Bắc đưa tay gõ trán Bắc Thiên Tầm, vẻ mặt hơi ngưỡng mộ.

Dù trước kia Bắc Thiên Tầm hơi cứng đầu nhưng lại rất thông minh, nếu không lúc đầu trong mấy năm cô ấy hoạt động trong giang hồ đó, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Nếu là lúc trước, cho dù Bắc Thiên Tầm không phản ứng nhanh như Đường Tiểu Bắc, nhưng cũng không kém là bao.

Nhưng bây giờ người cũng trở nên chậm chạp, sau khi gả cho Kim Phi, Bắc Thiên Tầm càng không thích suy nghĩ.

Dù sao chỉ cần bảo vệ Kim Phi là được, những việc khác Kim Phi đều sẽ giải quyết.

Bộ não càng sử dụng nhiều thì càng linh hoạt, thời gian dài không động não, tốc độ suy nghĩ vấn đề cũng trở nên chậm.

Những đây cũng là điều khiến Đường Tiểu Bắc ngưỡng mộ Bắc Thiên Tầm.

Điều hành một tổ chức lớn như thương hội Kim Xuyên, nhìn có vẻ rất vẻ vang, nhưng người ngoài không hề biết cực khổ trong đó .

Không biết đã bao nhiêu lần Đường Tiểu Bắc lo lắng đến mức suốt đêm không ngủ được.

Theo cô ấy thấy, Bắc Thiên Tầm sống một cuộc sống tự do vô tư, nhẹ nhàng hơn cô ấy nhiều.

Đây chính là sự khác biệt trong cuộc sống do lựa chọn khác nhau tạo nên.

Dù Đường Tiểu Bắc ngưỡng mộ cuộc sống tự do vô tư của Bắc Thiên Tầm, nhưng để cô ấy ở lại làng Tây Hà mỗi ngày dạy mấy đứa trẻ như Bắc Thiên Tầm thì thực sự cô ấy không làm được.

Hiện tại cô ấy đã quen với cảm giác nắm quyền, mọi hành động đều có thể ảnh hưởng đến vô số người.

Có lẽ Bắc Thiên Tầm đã bị Đường Tiểu Bắc nói trúng vì vậy có chút ngại ngùng, đầu óc lại quay cuồng, tò mò hỏi: “Không phải đương gia đã sắp xếp chỗ ở cho công chúa Đông Man rồi sao? Hơn nữa ngày mai cô ta sẽ trở về Thục Xuyên cùng chúng ta, còn mua sân vườn này làm gì, lẽ nào cô ta định sau này sẽ định cư lâu dài ở Đông Hải sao?”

“Điều này ta không biết.” Đường Tiểu Bắc bất đắc dĩ xòe tay lắc lắc: “Việc này đoán rằng cũng chỉ có bản thân cô ta biết, có lẽ tỷ có thể đến hỏi tướng công thử xem.”

Kết quả Bắc Thiên Tầm đã quay lại dáng vẻ vô lo vô nghĩ, không kiên nhẫn xua tay:

“Ta không đi hỏi đâu, công chúa Đông Man thích mua nhà ở đâu thì mua, bà đây không quản làm gì? Đương gia nói rồi, Đông Man bây giờ chỉ là châu chấu sau mùa thu, chỉ có thể nhảy nhót suốt ngày.”

“Được rồi, tỷ thắng rồi!”

Đường Tiểu Bắc xoa xoa lông mày, bước nhanh đi đến phía trước, không muốn nói chuyện với Bắc Thiên Tầm nữa.

Cô ấy phát hiện, nói dễ nghe một chút thì Bắc Thiên Tầm bây giờ sống ở mức độ ổn định, nói khó nghe thì là đã hoàn toàn đến trình độ buông xuôi rồi, nói chuyện với cô ấy chỉ đơn giản là tìm kiếm sự tức giận.

Bắc Thiên Tầm thấy Đường Tiểu Bắc không muốn nói chuyện với mình cũng không tức giận, vừa chậm rãi đi theo vừa ngâm nga một giai điệu.

Sau khi về tiểu viện, hai người vừa hay gặp Kim Phi ở trong sân, Đường Tiểu Bắc đã nói chuyện này cho Kim Phi.

“À, chuyện mọi người nói ta cũng biết, trước khi Giang Văn Văn dẫn công chúa Lộ Khiết đi mua sân vườn đã đến báo với ta.” Kim Phi trả lời.

“Sao Lộ Khiết lại muốn mua vườn của nhà họ Lý? Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

“Cô ta nói thích thời tiết ở trấn Ngư Khê, mua một cái vườn, sau đó sửa sang lại, sau này không có việc gì có thể đến đó nghỉ ngơi.”

“Ta thấy cô ta thích các xưởng ở trấn Ngư Khê mới đúng?” Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Ta dám khẳng định, đội cận vệ của cô ta chắc chắn không bình thường, có lẽ đến chỗ chúng ta để học trộm, hơn nữa có thể đã chú ý điều gì đó, cảm thấy chưa học được nên muốn mua nhà, lần sau đến tiếp tục học trộm.”

“Có khả năng.” Kim Phi gật đầu, không để tâm.

Thực ra điều Đường Tiểu Bắc nói, y cũng đã nghĩ đến.

Nhưng quá trình phát triển công nghệ rất phức tạp, gì Kim Phi cũng biết, nhưng cố gắng nhiều năm như vậy mới có thể phát triển đến thời đại máy hơi nước.

Cho dù người công chúa Lộ Khiết đưa đến đều là thiên tài, cũng rất khó có thể làm được chỉ dựa vào mấy lần đi tham quan.

Đề phòng bọn họ còn không bằng đề phòng những gián điệp ẩn nấp trong bóng tối và đã lẻn vào dây chuyền sản xuất.

Nếu để những gián điệp đó trong dây chuyền sản xuất quá lâu, và thay đổi nhiều vị trí, thì sẽ có thể học được tất cả các bước trên dây chuyền sản xuất.

Để nhanh chóng đưa vào sản xuất, công việc của dây chuyền sản xuất thuyền đánh cá đều đã thiết lập không phức tạp, nếu thực sự có người muốn học tất cả các quy trình thì hoàn toàn có thể sao chép được dây chuyền sản xuất.

Nhưng thuyền đánh cá không được xem là công nghệ cao siêu vì vậy bị sao chép thì Kim Phi cũng không quan tâm.

Kiến thức trong đầu mình, sự phát triển của máy hơi nước, kỹ thuật luyện thép, máy tiện và sự phát triển của các ngành công nghiệp liên quan khác mới là sự tự tin thực sự của Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc rất hiểu Kim Phi, thấy y không quan tâm chuyện này, biết trong lòng y đã có quyết định, vì vậy cũng không nói nhiều, dẫn Bắc Thiên Tầm vào nhà giúp Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương dọn dẹp.
Chương 1590: Đi bình an

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng Kim Phi đã thức dậy.

Quan Hạ Nhi dậy còn sớm hơn Kim Phi, cô đã dẫn Nhuận Nương và nhóm người A Liên chuyển đồ đạc đến tiểu viện.

Dù Kim Phi nói sau này sẽ quay lại, không cần dọn nhiều đồ như vậy nhưng Quan Hạ Nhi vẫn đóng gói nhiều đồ, chất lên chiếc xe ngựa.

Dù sao số hiệu Thái Bình cũng lớn, hơn nữa còn có cận vệ chuyển đồ đạc, Kim Phi cũng không nói gì.

“Đương gia, chàng có đến tạm biệt Hồng công tử và Trịnh tướng quân không?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Đoán rằng họ đã đợi chúng ta ở bến tàu rồi.” Kim Phi chỉ vào xe ngựa: “Nàng lên xe trước đi.”

“Chỉ một đoạn ngắn, ngồi xe ngựa làm gì chứ?” Quan Hạ Nhi xua tay: “Đi bộ qua đó là được.”

“Vậy cũng được, vốn dĩ Kim Phi muốn cưỡi ngựa, nhưng Quan Hạ Nhi muốn đi bộ qua đó, y ra hiệu cho Thiết Chùy đưa ngựa về.

“Tiên sinh, phu nhân, hai người vẫn nên ngồi xe ngựa đi.”

Thiết Chùy chỉ ra cửa sân: “Trước cửa có rất nhiều người.”

“Rất nhiều người sao?” Kim Phi hoang mang hỏi: “Ai vậy?”

Lúc này trời vừa sáng, vẫn chưa đến thời gian thay ca sáng và ca tối, ai đến chứ?

“Hình như tin tiên sinh về Xuyên thục đã bị truyền ra ngoài, mọi người đến tiễn ngài.” Thiết Chùy giải thích.

Chiều hôm qua nhóm người Tả Phi Phi Đường Tiểu Bắc đều đến xưởng sắp xếp công việc, cũng không yêu cầu chặn tin tức, vì vậy lãnh đạo cấp cao và một số cán bộ của hai xưởng đã biết tin.

Nhà ở tập thể của các xưởng đều cách nhau rất gần, nhiều thợ cũng là người cùng quê, vì vậy tin Kim Phi sắp trở về đã được lan truyền.

Thợ ở Đông Hải gần như đều là người dân tị nạn, vì Kim Phi đã xây dựng nhiều xưởng như vậy, họ không chỉ có thể ăn no, còn có không ít thu nhập.

Vì vậy người dân tỵ nạn đều rất biết ơn Kim Phi, biết Kim Phi sắp về, những người thợ bèn muốn đến tiễn Kim Phi.

Thực ra Kim Phi xây dựng nhiều xưởng, y cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy bản thân cũng không quen nhiều người ở Đông Hải, cho dù có người đến tiễn mình thì cũng sẽ không nhiều.

Thiết Chùy thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của Kim Phi thì chỉ ra cửa nói: “Tiên sinh, hay là ngài đi xem thử đi.”

Thiết Chùy làm việc rất cẩn thận, Kim Phi đi đến cửa, sau đó nhìn ra bên ngoài qua lỗ cửa.

Sau đó Kim Phi hít một hơi khí lạnh, biết bản thân đã nghĩ sai rồi.

Hơn nữa còn sai hoàn toàn.

Chỉ thấy đám đông thợ dày đặc bên ngoài, xếp hàng từ cửa sân của y đến cuối tầm mắt.

“Hạ Nhi, các nàng vẫn nên đi xe ngựa đi!”

Kim Phi quay người nhìn Quan Hạ Nhi.

Cuối cùng y cũng biết vì sao vừa rồi Thiết Chùy lại nói như vậy rồi.

Nhiều thợ như vậy, lỡ như chen lấn xô đẩy, nhóm người Thiết Chùy cũng không cản nổi.

Quan Hạ Nhi cũng biết chừng mực, lần này không từ chối mà hỏi lại: “Đương gia, còn chàng thì sao?”

“Ta cưỡi ngựa đi.” Kim Phi nói.

Vừa mới sáng sớm những người thợ đã đến tiễn y, nếu không nhìn thấy mặt y, e rằng sẽ rất buồn.

Lúc này người quá nhiều, lỡ như có người ẩn nấp trong đó bắn tên thì cũng khó mà phòng ngừa.

Quan Hạ Nhi muốn khuyên y ngồi xe ngựa cùng cô, nhưng cô biết Kim Phi sẽ không đồng ý, vì vậy nói: “Đương gia, vậy chàng mặc áo giáp vào đi?”

“Cũng được!” Kim Phi gật đầu, quay người đi ra sau sân.

Quan Hạ Nhi vội ra hiệu cho A Liên nhấc rương đựng áo giáp ở trên xe ngựa, sau đó đi vào nhà cùng Nhuận Nương, giúp Kim Phi mặc áo giáp.

Dáng người Kim Phi vốn cao gầy, trông cũng rất đẹp trai, sau khi mặc áo giáp đột nhiên trở nên anh hùng hơn, khi Nhuận Nương giúp Kim Phi mặc áo giáp vào, khuôn mặt cô ấy cũng đỏ lên.

Quan Hạ Nhi thấy vậy, không khỏi cười nhẹ.

Vốn dĩ Nhuận Nương chỉ hơi đỏ mặt nhưng nhìn thấy Quan Hạ Nhi bật cười, cô ấy giống như bị phát hiện khi làm việc xấu, gương mặt đã trở nên đỏ bừng.

Vì vậy Quan Hạ Nhi càng cười dữ dội hơn.

“Tỷ tỷ...”

Nhuận Nương cũng không giúp Kim Phi mặc áo giáp nữa, ngại ngùng cúi đầu giậm chân.

“Được rồi được rồi, ta không cười nữa.”

Quan Hạ Nhi cũng biết bây giờ không phải là lúc trêu Nhuận Nương, nhanh chóng giúp Kim Phi mặc áo giáp.

Đều là vợ chồng, Kim Phi cũng không khách sáo, đưa tay véo Quan Hạ Nhi mấy cái, xem như trả thù cho Nhuận Nương.

Bộ áo giáp của Kim Phi do nhóm người Mãn Thương, Tả Chi Uyên và Vạn Hạc Ninh đặc biệt làm ra để ngừa việc Kim Phi bị ám sát, có thể nói là một trong những bộ áo giáp tốt nhất Đại Khang!

Sau khi tấm che xuống đã được quấn chặt từ đầu đến chân.

Đừng nói những ám khí dùng để ám sát như ám tiễn, cho dù là nỏ tay được nhân viên hộ tống trang bị cũng khó xuyên thủng.

Khuyết điểm duy nhất là quá nặng.

Cho dù Mãn Thương dùng nguyên liệu tốt nhất, đã cố gắng làm mỏng nhất có thể, nhưng cả bộ áo giáp vẫn nặng đến hơn hai lăm cân.

Hai lăm cân nghe có vẻ không nặng lắm, nếu là bao tải, thì Kim Phi cũng có thể gánh một đoạn nhưng bộ áo giáp hơn hai lăm cân thì lại khác, mặc trên người rất nặng.

Cũng may Kim Phi là tướng soái, vì vậy không đến lượt y chiến đấu, khi ở trong quân, chỉ cần mặc bộ áo giáp nhẹ là được.

Chỉ khi gặp tình huống như ngày hôm nay mới mặc bộ áo giáp này, hơn nữa sau khi cưỡi ngựa chiến, trọng lượng cũng có thể san sang ngựa chiến một phần, nếu không mặc bộ này trong thời gian dài, Kim Phi thực sự không gánh nổi.

Bây giờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Kim Phi đã tốt hơn, bình thường không cần dùng bệ để lên ngựa nữa, chỉ cần nhấc chân bước lên ngựa là được.

Nhưng khi mặc áo giáp thì không được, cuối cùng Kim Phi cũng phải giẫm lên ghế mới có thể lên ngựa.

Cũng may những chuyện này đều làm ở sân sau, cửa vẫn chưa mở, người dân ở bên ngoài không nhìn thấy được.

Quan Hạ Nhi lại kiểm tra dưới ngựa một lượt, sau khi xác nhận không có sơ suất nào, nhưng vẫn không yên tâm, lại chạy đến phòng khách tìm Khánh Mộ Lam đã ở đây đêm qua, bảo A Mai cưỡi ngựa đi phía sau Kim Phi, sau đó mới dẫn Nhuận Nương lên xe ngựa.

Thiết Chùy thấy Kim Phi đã chuẩn bị xong, lúc này mới bảo người mở cửa ra, sắp xếp phụ tá dẫn một nhóm người đi phía trước mở đường, bản thân và những người còn lại canh giữ hai bên ngựa chiến của Kim Phi và xe ngựa.

Dù thợ ở bên ngoài rất nhiều, nhưng rất trật tự, không đứng ở trên đường mà đều đứng hai bên đường, trước đó thậm chí không phát ra tiếng động nào.

Nhưng khi cửa mở ra, nhìn thấy đội xe xuất hiện, ở cửa bỗng trở nên xôn xao.

“Quốc sư đại nhân!”

“Phu nhân Tiểu Bắc!”

“Quốc sư đại nhân, đi bình yên!”

“Biết nói thì nói, không biết thì im miệng, quốc sư chỉ về Xuyên Thục, cũng không phải cưỡi hạc về tây, sao lại hét đi bình yên?”

“Quốc sư đại nhân đi đường bình an!”

Rất nhiều thợ vẫy tay và hét về phía cửa.

Còn có người hét đi bình yên, Thiết Chùy sững sờ.

Có thể tùy tiện hét câu đi bình yên được sao?

Cũng may không cần Thiết Chùy ngăn lại, người thợ khác đã ngăn cản người vừa hét đó.

Kim Phi biết người dân chỉ lỡ miệng nói hoặc không biết sự khác biệt của câu đi bình yên, cảm nhận được sự nhiệt tình của những người thợ, cưỡi ngựa vẫy tay chào đám đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK