Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1631: Thương vong lớn

Tiểu đội ám sát được tổ chức hết sức nghiêm ngặt, Đại Cường cũng biết không dễ tìm được manh mối, nên anh ta đã lập tức sai người đi thông báo cho đội súng kíp.

Đội súng kíp có hiệu suất cực cao, khi Đại Cường và đội trưởng đi tới thao trường, bọn họ đã tập hợp xong rồi.

Một nữ binh lính chạy tới chào Đại Cường: “Đội súng kíp 2 đã tập hợp đầy đủ, xin đưa ra chỉ thị!”

“Đây là đội trưởng Hách của đội Chung Minh, hoạt động lần này do anh ta chỉ huy, mọi người nghe theo anh ta là được.”

Đại Cường chỉ vào đội trưởng Hách nói.

“Vâng!”

Nữ trung đội trưởng lại quay sang nói với đội trưởng Hách.

“Mọi người cũng tham dự vào hành động buổi sáng rồi đúng chứ? Hẳn là đã biết chúng ta bắt được một tên gián điệp, theo những gì hắn khai ra, hắn còn một đồng bọn đang núp trong trấn, nhiệm vụ lần này của mọi người chính là bắt tên còn lại!”

Đội trưởng Hách nói tiếp: “Hắn còn nói, đồng bọn của hắn là một tử sĩ do quyền quý đào tạo, võ công không thua gì Thiên Tầm phu nhân và A Mai cô nương bên cạnh trưởng xưởng Khánh, mọi người nhất định phải cẩn thận hơn!”

“Đội trưởng Hách cứ yên tâm, chúng ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Nữ trung đội trưởng hô vang.

“Xuất phát!”

Đội trưởng Hách vẫy vẫy tay, dẫn đội súng kíp chạy ra phía cửa.

Đại Cường nhìn bóng lưng họ rời đi, vẫn cảm thấy không yên tâm, anh ta lại phái một trung đội nhân viên hộ tống khác đi vội vàng đi theo họ.

Một đám người dưới sự hướng dẫn của đội trưởng Hách, chạy thẳng đến trấn Ngư Khê, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà nhỏ.

Dựa theo bản đăng ký bên phía nhân viên hộ tống, chủ cũ của ngôi nhà này là một ngư dân ở đây, sau đó người này bán lại ngôi nhà cho một địa chủ nhỏ tới từ Trung Nguyên.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ địa chủ nhỏ này đã bị mất trắng, hoặc có thể đã bị sát hại.

Sau khi đội trưởng Hách dẫn người tới anh ta không vội vàng tấn công ngay.

Khi đã xác nhận không có vùng bị ảnh hưởng, và khắp các nơi đều có tay súng kíp canh gác, đội trưởng Hách mới đưa tay ra hiệu cho những người khác.

Nhân viên hộ tống không định phá cửa, họ định làm theo như lúc huấn luyện trong thời bình, hai nhân viên hộ tống có thân hình khỏe mạnh vác theo một khúc cây, đâm thẳng vào cửa chính.

Các nhân viên hộ tống còn lại và đội súng kíp cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Uỳnh!

Tiếng va chạm vang lên, ô khóa trên cửa lớn đã bị phá nát.

Thành viên của đội súng kíp lập tức cầm súng lao vào, những nhân viên hộ tống còn lại thì theo sau.

Ngay khi Đại Cường và đội trưởng Hách chuẩn bị theo vào, đột nhiên nghe thấy tiếng gào to từ bên trong truyền ra: “Mau rút lui, chúng có lựu đạn!”

“Sao ở đây cũng có lựu đạn?”

Đại Cường cảm thấy hoảng hốt, vừa ấn tổ trưởng Hách xuống, vừa giận dữ hét: “Mau ra ngoài!”

Đáng tiếc đã muộn rồi.

Đại Cường vừa dứt lời, đã có tiếng nổ vang lên.

Trong sân khói bốc lên dày đặc, sau đó tường nhà đổ sụp.

Mặc dù Đại Cường đã nằm xuống kịp thời, nhưng anh ta nằm gần sân quá, nên bị cục gạch nổ đập vào đầu.

Đến khi tỉnh lại Đại Cường chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, anh ta không nghe thấy gì cả, vùng não và nhiều nơi khác trên cơ thể đều cảm thấy đau.

Nhưng anh ta không bận tâm đến những thứ này, lắc đầu cho bụi rơi xuống bớt, sau đó rút ra hắc đao bên hông, cắm xuống đất lấy đà lắc lư đứng dậy.

Mãi đến lúc này, anh ta mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh hiện tại.

Ngôi nhà lúc trước, lúc này hầu như đã bị san bằng, khắp nơi đều là tiếng kêu đau đớn của các nhân viên hộ tống và thành viên đội súng kíp.

Những nhân viên hộ tống chưa vào trong sân, bao vây ở bên ngoài cũng không thoát khỏi, người thì bị thương do đất đá đập vào, người thì bị tường nhà sập xuống đè dính.

Tóm lại, tình hình bây giờ rất hỗn loạn, tổn thất nghiêm trọng.

Đại Cường đã nhiều lần lên chiến trường, anh ta đã lấy mạng rất nhiều cựu binh của kè địch rồi, nhưng lúc này anh ta vẫn cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác sợ hãi xông lên đầu anh ta.

Không phải là anh ta sợ hãi cái chết, mà là anh ta lo lắng cho chiến hữu của mình.

Ngoại trừ cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, đã có mấy lần nhân viên hộ tống đè bẹp kẻ địch trên chiến trường chính, mức thương vong cũng không quá lớn.

Lần này vì bắt nội gián đang hoạt động, anh ta đã điều động khoảng một trung đội nhân viên hộ tống, một trung đội súng kíp, cộng với thành viên đội tuần tra chạy tới giúp đỡ, áng chừng có khoảng gần trăm người đang ở đây.

Lúc này Đại Cường thấy chỉ có vài người còn đứng, còn lại hầu như đã chết hết.

Tổn thất quá nghiêm trọng, Đại Cường hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Cho dù có đánh một trận với quy mô nhỏ, thì nhân viên hộ tống sẽ không chết nhiều như vậy.

Huống chi ở đây không chỉ có nhân viên hộ tống, mà còn có cả đội súng kíp.

Đây chính là đám em út do Kim Phi tốn nhiều công sức đào tạo ra, bất kể là tư chất hay là đội trung thành, đều là đứng đầu.

Nếu đám người này mà có mệnh hệ gì, Đại Cường không biết nên ăn nói kiểu gì với Kim Phi.

Bây giờ anh ta đã không còn quan tâm đến chuyện bắt được tên kia hay không nữa rồi, anh ta chỉ hy vọng nhân viên hộ tống và thành viên đội súng kíp bình yên vô sự.

Anh ta biết đây là một hy vọng rất xa vời.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấy nhiều nhân viên hộ tống bị nổ đầu lìa khỏi thân, không thể nào cứu sống được nữa rồi.

“Sao bọn chúng lại có gói thuốc nổ? Bọn chúng lấy gói thuốc nổ từ đâu?”

Đại Cường giống như gã khờ trên phố, đi loanh quanh không biết điểm rừng, anh ta cứ lẩm bẩm trong vô thức.

Cường độ nổ ban nãy không thể do lựu đạn tạo ra được.

Trong ấn tượng của Đại Cường, chỉ có gói thuốc nổ mới có uy lực lớn như vậy.

Thậm chí không chỉ có một quả gói thuốc nổ!

Gói thuốc nổ được quản lý nghiêm ngặt hơn nhiều so với lựu đạn, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn so với cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, mỗi lần muốn sử dụng đều phải có sự phê duyệt của lãnh đạo tối cao các nhân viên hộ tống ở vùng đó.

Mấy năm nay, nhân viên hộ tống bị mất khá nhiều máy bắn đá và cung nỏ hạng năng, nhưng gói thuốc nổ thì ít vô cùng.

Đại Cường không hiểu nổi, bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra cơ chứ?

Vụ nổ lớn như vậy, cách mấy chục dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy, đương nhiên cũng kinh động đến các nhân viên hộ tống khác trong doanh trại, cùng với doanh trại thủy quân ở cách đó không xa.

Tiểu đoàn phó không tìm thấy Đại Cường, bèn nhanh chóng dẫn người đuổi tới đó.

Trịnh Trì Viễn đang ở ngoài biển xa kiểm tra tàu thuyền nhìn thấy khói bốc lên ngùn ngùn, cũng vội kết thúc việc kiểm tra, ngồi lên ca nô nhô chạy tới doanh trại thủy quân.

Chờ khi anh ta tới doanh trại, phó tướng đã dẫn người tới trước rồi.

Khánh Mộ Lam đang ở ao An Gia vốn đang làm việc trong văn phòng, đột nhiên A Mai vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”

Khánh Mộ Lam đi theo A Mai ra bên ngoài, thấy cột khói ở phía đằng xa, cô ấy trợn tròn mắt.

Cho dù cô ấy là một người cuồng vũ khí, mỗi khi Kim Phi cho ra đời một vũ khí mới, cô ấy luôn là một trong những người được thực hiện đầu tiên, gói thuốc nổ cũng không ngoại lệ.

Khánh Mộ Lam hiểu rất rõ xảy ra vụ nổ lớn như vậy, sẽ tạo thành mức phá hoại lớn như thế nào.

“Ai lại bất cẩn như vậy, sơ ý làm nổ gói thuốc nổ!”

Phán đoán đầu tiên của Khánh Mộ Lam không phải là có người đánh lén trấn Ngư Khê, mà cô ấy cho rằng có người không cẩn thận làm nổ kho đạn dược.

Nhưng dù cho tình hình có như thế nào, bây giờ trấn Ngư Khê vẫn cần sự giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam hô: “A Mai, mau, bảo các anh em trong đội tuần tra ban đêm mau dậy, tới giúp trấn Ngư Khê!”

“Vâng!”

A Mai xoay người chạy ra ngoài.

Rất nhanh, một tiểu đội gồm mười mấy người được trang bị vũ trang, cưỡi ngựa chiến chạy như bay từ xưởng cá muối chạy ra.
Chương 1632: Kế liên hoàn

Lúc Trịnh Trì Viễn dẫn binh lính thủy quân chạy tới vị trí vụ nổ, đại bộ đội của nhân viên hộ tống và thủy quân đã chạy tới rồi.

Nhân viên hộ tống phong tỏa các giao lộ xung quanh, thủy quân thì giúp quân y cứu chữa cho người bị thương.

"Tiểu đoàn trưởng của các ngươi đâu?"

Trịnh Trì Viễn kéo một người đội trưởng của nhân viên hộ tống hỏi.

Đội trưởng chào kiểu quân đội với Trịnh Trì Viễn trước, sau đó hơi do dự mà chỉ vào bên cạnh.

Trịnh Trì Viễn nhìn theo ngón tay anh ta thì thấy một nhân viên hộ tống người đầy bụi đất, ngồi trên ghế xếp nhỏ cách đó không xa.

Nhìn kỹ một chút, là Đại Cường chứ ai?

Thật ra thì vừa rồi anh ta có thấy người này, chỉ không nhận ra đây là Đại Cường.

Không phải vì lúc này Đại Cường người đầy bụi đất, mà vì khí chất.

Khí chất mặc dù không sờ được, nhưng thực sự tồn tại.

Từ khi Đại Cường làm sĩ quan thì trở nên tự tin hẳn lên, đặc biệt là sau khi đến Đông Hải một mình chủ trì công việc, càng ngày càng bình tĩnh và giàu kinh nghiệm.

Thường ngày khi anh ta đi bộ tuy không đến mức oai hùng nhưng cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Có một lần khi đang cưỡi ngựa đi đường anh ta không thấy rõ đường, té trật khớp cánh tay và vỡ một mảng lớn sau lưng.

Lúc Trịnh Trì Viễn thấy anh ta là khi quân y đang khử trùng nối xương cho anh ta, khi rượu cồn đổ lên vết thương, Trịnh Trì Viễn cũng không khỏi cảm thấy đau, nhưng Đại Cường từ đầu tới cuối không hề nhíu mày, vẫn chuyện trò vui vẻ với Trịnh Trì Viễn.

Từ sau chuyện này, Trịnh Trì Viễn đã biết Đại Cường là một người đàn ông mạnh mẽ.

Nhưng người nhân viên hộ tống lúc này lại cúi người gù lưng, hai mắt vô thần, vẻ mặt nhìn như đưa đám, Trịnh Trì Viễn quả thực không dám cho rằng anh ta là Đại Cường.

Trịnh Trì Viễn đi tới ngồi xuống, hỏi: "Đại Cường, chuyện gì vậy, sao lại nổ?"

Nhưng Đại Cường tựa như không nghe thấy, hai mắt vẫn vô thần, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao có thể có gói thuốc nổ? Tại sao bọn họ có thể có gói thuốc nổ?"

Bởi vì Đại Cường chỉ thấp giọng lẩm bẩm, Trịnh Trì Viễn nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ gói thuốc nổ.

Anh ta vừa mới tới chưa được bao lâu, chưa kịp nhìn kỹ, cũng chưa suy nghĩ đến việc này, bây giờ nghe Đại Cường nói vậy, nhìn kỹ lại xung quanh mới phát hiện, vụ nổ lần này chắc là do gói thuốc nổ gây ra, những vật khác không có uy lực lớn như vậy.

Trịnh Trì Viễn thấy Đại Cường hơi lơ mơ, bèn đứng dậy tìm tiểu đoàn phó: "Gói thuốc nổ của các ngươi không để trong nhà kho của doanh trại nhân viên hộ tống, để ở chỗ này làm gì?"

Việc quản lý gói thuốc nổ quả thực rất nghiêm ngặt, trường hợp đánh mất cũng cực kì ít thấy, anh ta và Khánh Mộ Lam đều nghĩ rằng đây là nơi để nhân viên hộ tống bí mật cất giữ gói thuốc nổ, bởi vì cất giữ không cẩn thận mới xảy ra tình huống bắt lửa phát nổ.

Kết quả là tiểu đoàn phó lại lắc đầu nói: "Gói thuốc nổ không phải của chúng ta, là của gián điệp!"

"Của gián điệp?" Trịnh Trì Viễn trợn mắt: "Gián điệp không phải bị bắt rồi sao?"

"Theo lời khai của tên gián điệp bị bắt, hắn còn có một tên đồng bọn, Hách tổ trưởng của đội Chung Minh sẽ tới tìm tiểu đoàn trưởng và cùng nhau truy bắt..."

Tiểu đoàn phó nhanh chóng giải thích một lượt.

Đang nói thì tổ phó đội Chung Minh cũng tới để bổ sung về quá trình tra hỏi tử sĩ.

"Tổ trưởng của bọn ta và tiểu đoàn trưởng của các ngươi rõ ràng đã rơi vào bẫy của người khác rồi, " Tổ phó đội Chung Minh nói: "Chỉ là trước mắt vẫn chưa biết, cái bẫy này là kế liên hoàn hay là sau khi đồng bọn của tử sĩ phát hiện không ổn, tạm thời bố trí, nếu như là kế liên hoàn thì quá đáng sợ!"

Trịnh Trì Viễn nghe xong cũng im lặng.

Có vài tử sĩ không chỉ thân thủ tốt mà còn cực kì xảo trá.

Có thể được chọn tới trấn Ngư Khê ẩn nấp làm gián điệp thì phải là người xuất sắc trong nhóm đó.

Buổi sáng tử sĩ bị bắt gây ra động tĩnh lớn như vậy, đồng bọn của hắn nhất định sẽ nhận được tin tức.

Mặc dù cấp dưới của tiểu đội ám sát không biết tin tức của cấp trên, nhưng trấn Ngư Khê lớn như vậy, đồng bọn để đề phòng bất trắc, rất có thể đã đổi chỗ.

Trước khi đổi chỗ sắp xếp một ít mai phục cũng hợp tình hợp lý.

Nếu là như vậy, hy vọng bắt được đồng bọn của tử sĩ rất mong manh.

Nếu như là một tình huống khác: đây là kế liên hoàn kẻ địch thiết kế từ trước, vậy thì càng nguy hiểm hơn.

Điều này chứng tỏ đối phương đã sớm dự liệu được tử sĩ không thể xử lý được Cục tình báo, thế nên cố ý để tử sĩ thấy hắn ở nơi nào, thậm chí có thể việc tử sĩ này bị bắt, cũng là một bước trong kế hoạch.

Bởi vì việc số hiệu Kim Xuyên trở về cảng không hề được giữ bí mật, rất nhiều người dân trấn Ngư Khê đã nhìn thấy.

Lý do tử sĩ không biết, là vì đồng bọn của hắn buổi sáng đột nhiên ném một tờ giấy qua tường viện, bảo tử sĩ cẩn thận kiểm tra nỏ lại lần nữa, chờ ở nhà họ Thẩm, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào.

Vì vậy hôm nay tử sĩ vẫn chưa đi ra ngoài, nghiêm chỉnh chờ ở nhà họ Thẩm, kết quả là không thấy nhiệm vụ đâu, mà lại thấy Thẩm Tú Tú về nhà.

Lý do tử sĩ lựa chọn nhà họ Thẩm làm hang ổ, nguyên nhân lớn nhất chính là nhà họ Thẩm là tòa nhà duy nhất ở trấn Ngư Khê không có người ở.

Hơn nữa đội tuần tra đều biết tình hình nhà họ Thẩm, sẽ không tới nhà họ Thẩm kiểm tra.

Đây chính là một kiểu bóng tối dưới chân đèn.

Nếu như không phải do cấp trên chỉ thị cho anh ta như vậy, tử sĩ nhất định đã biết số hiệu Kim Xuyên trở lại rồi, cũng biết Thẩm Tú Tú sẽ trở lại, cũng sẽ không bị bắt.

Lý do tử sĩ khai ra dễ dàng như vậy, ngoài thủ đoạn của Cục tình báo, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.

"Ngươi nói như vậy, Cục tình báo, đội Chung Minh các ngươi, và tất cả hành động của tiểu đoàn trưởng bọn ta, đều nằm trong dự liệu của kẻ địch rồi?" Tiểu đoàn phó của nhân viên hộ tống hỏi.

Đúng vậy," Tổ phó đội Chung Minh nói: "Tên tử sĩ chúng ta bắt được buổi sáng đó, cũng chỉ là do bọn họ vứt đi để dẫn dụ chúng ta vào bẫy thôi!"

"Lòng dạ bọn chúng cũng độc ác quá rồi?" Tiểu đoàn phó của nhân viên hộ tống cau mày.

Tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc không bỏ rơi không bỏ cuộc, cho dù chiến tranh lớn hay nhỏ, gần như đến hiện tại vẫn chưa từng xảy ra hành vi vứt bỏ chiến hữu.

Còn loại hành vi lấy đồng bọn làm mồi nhử thế này chưa từng xảy ra dù chỉ một lần.

Cho dù là Cửu công chúa muốn dụ kẻ địch ra, cũng dùng chính mình làm mồi câu, mà không dùng những người khác.

Thế nên tiểu đoàn phó không thể chấp nhận cách làm của tiểu đội ám sát.

"Không được lấy tiêu chuẩn của chúng ta để dự đoán kẻ địch, đặc biệt là kiểu kẻ địch hoàn toàn không có giới hạn như tiểu đội ám sát!"

Tổ phó đội Chung Minh nói: "Để đạt được mục đích, bọn họ sẽ sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào!"

"Đúng vậy, những gã mưu sĩ được quyền quý đào tạo kia, mỗi kẻ đều là hạng người có lòng dạ ác độc!" Trịnh Trì Viễn gật đầu đồng ý.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tiểu đoàn phó của nhân viên hộ tống quay đầu nhìn Đại Cường, bất lực nói: "Tiểu đoàn trưởng của bọn ta lần này chắc là bị đả kích quá lớn rồi, Trịnh tướng quân, ngài quyết định đi?"

Tổ phó đội Chung Minh cũng nhìn theo.

Thân là người phụ trách thủy quân, sau khi Kim Phi dẫn đám người Tả Phi Phi trở về, Trịnh Trì Viễn vốn chính là người lãnh đạo cấp bậc cao nhất ở trấn Ngư Khê.

Nhưng tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh mới là thân tín của Kim Phi, thế nên dưới tình huống bình thường, Trịnh Trì Viễn chỉ để ý đến thủy quân của mình, gần như chưa từng hỏi thăm công việc của nhân viên hộ tống và đội Chung Minh.

Nhưng bây giờ Đại Cường cứ như bị mất hồn, Hách tổ trưởng của đội Chung Minh cũng bị đá đập trúng, bây giờ vẫn đang hôn mê, kinh nghiệm và trình độ của tiểu đoàn phó và tổ phó lại không đủ, tạm thời người có thể đảm nhận vị trí chỉ huy cũng chỉ có một mình Trịnh Trì Viễn.
Chương 1633: Cẩn thận

Mặc dù Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, nhưng anh ta cũng xuất thân từ một gia đình giàu có ở kinh thành, cũng biết rõ điều cấm kỵ nhất trong triều đình là ôm đồm nhiều việc.

Như vậy không chỉ khiến mọi người cảm thấy ngươi quá mạnh mẽ, mà nếu như làm sau chuyện sẽ dễ dàng bị đổ thừa.

Đặc biệt là loại công việc vốn không thuộc về việc của mình, ngươi đi ôm đồm sau đó lại làm sai sẽ bị mắng đến mức không có đường giải thích.

Nhưng làm việc trong triều đình đồng nghĩa với quyền lực, nên dù tất cả mọi người đều biết đạo lý này, nhưng vẫn ra tay cướp đi công việc của người khác.

Ngược lại Trịnh Trì Viễn không có tật xấu về phương diện này, anh ta vẫn luôn có ý thức ranh giới, cho dù chức vụ của anh ta cao hơn Đại Cường rất nhiều, nhưng dường như anh ta chưa bao giờ hỏi chuyện gì khác ngoài chuyện liên quan đến thủy quân và đại dương, tránh để lại ấn tượng mạnh mẽ cho Kim Phi và Cửu công chúa.

Anh ta quay lại nhìn Đại Cường, thấy anh ta vẫn kinh hồn bạt vía như trước, Trịnh Trì Viễn không khỏi thở dài.

Bây giờ vấn đề không phải là anh ta có đồng ý nhúng tay hay không mà là anh ta bắt buộc phải làm.

"Trước hết, chuyện này cần phải nhanh chóng báo cáo về Kim Xuyên, để tiên sinh và bệ hạ biết, sau đó nhanh chóng phái người quen thuộc với gói thuốc nổ đến kiểm tra, ngoài ra còn cần phải toàn lực điều tra nguồn gốc của gói thuốc nổ, để ngăn chặn những sự việc xấu tương tự xảy ra!"

Trịnh Trì Viễn đưa ra chỉ thị đầu tiên.

"Vâng, lát nữa ta sẽ về viết báo cáo, sau đó nhanh chóng phái người đưa đến Kim Xuyên."

Phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh gật đầu, ghi lại chuyện này.

"Thứ hai, đồng bọn của kẻ địch đã trốn thoát, mà chúng ta không biết bọn họ có còn thêm đồng bọn nào đang ẩn nấp nữa không, chúng ta nên tạm thời phong tỏa trấn Ngư Khê, tiến hành lục soát từng nhà, nếu như bọn họ vẫn còn giấu các loại vũ khí cung nỏ hoặc gói thuốc nổ cần cố gắng nhanh chóng tìm ra!"

Trịnh Trì Viễn nhìn về phía phó tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống tiếp tục nói: "Chuyện này nhân viên hộ tống các ngươi sẽ chủ đạo, ta sẽ bảo thủy quân phối hợp tuần tra với các ngươi!"

Khi trong nhà phát hiện có một con gián thì thực ra đã có hàng nghìn con rồi.

Trịnh Trì Viễn cũng biết rằng khả năng cao là kiểu lục soát này sẽ không có phát hiện gì, nhưng việc nên làm vẫn cần phải làm, nếu không sau này xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không thể giải trình được.

"Vâng!" Phó tiểu đoàn trưởng nhân viên hộ tống vội vàng gật đầu.

"Thứ ba…."

Trịnh Trì Viễn đang định nói điều thứ ba thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vang lên từ phía bên trái.

Quay đầu nhìn sang, thấy có hai vật tròn màu đen đang lăn tới.

"Lựu đạn!"

Con ngươi của Trịnh Trì Viễn co lại, vô thức chạy nhào sang một bên.

Cũng có hai nhân viên hộ tống phản ứng nhanh muốn nhặt lựu đạn lên lao ra ngoài, nhưng đáng tiếc khi kẻ địch ném lựu đạn có lẽ đã tính toán thời gian, bọn họ vừa cúi xuống, lựu đạn đã phát nổ.

Hai nhân viên hộ tống đi nhặt lựu đạn ở khoảng cách gần nhất, hơn nữa vừa đúng lúc cúi xuống, bị va chạm mạnh nhất, bị nổ bay ngược ra ngoài ngay lập tức!

Những cận vệ sau lưng Trịnh Trì Viễn phản ứng chậm hơn, cũng bị mảnh sắt từ lựu đạn bắn trúng, nhiều người bị nổ ngã nhào bởi sóng không khí của vụ nổ.

May mắn thay, uy lực của lựu đạn có hạn, hơn nữa chỉ có hai quả lựu đạn, cộng thêm cận vệ của Trịnh Trì Viễn và nhân viên hộ tống ở gần đó đều mặc áo giáp, nên ngoại trừ hai nhân viên hộ tống đối mặt trực diện với vụ nổ chưa biết sống chết, tạm thời không có trường hợp tử vong ngay tại chỗ.

Nhưng có rất nhiều người bị thương.

Lựu đạn được ném từ một sân khác cách đó hơn hai mươi thước, nhân viên hộ tống thực hiện nhiệm vụ phong tỏa gần đó nhanh chóng hành động bao vây cái sân này lại sau đó lao vào trong.

Đáng tiếc, nếu các tử sĩ đã dám ra tay thì đã sớm suy nghĩ kỹ đường lui rồi.

Trước khi nhân viên hộ tống lao vào đã trốn thoát rồi, trong sân chỉ còn lại chủ nhân đã bị giết chết.

"Chắc chắn hắn tay chưa chạy xa đâu, lục soát cho ta!"

Trung đội trưởng dẫn đầu đội nhân viên hộ tống giận dữ hét lên.

Trong sân, những cận vệ không bị thương của Trịnh Trì Viễn không bị thương lập tức vây quanh anh ta.

Đội trưởng cận vệ kéo Trịnh Trì Viễn lên khỏi mặt đất, lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài không sao chứ?"

"Ta không sao." Trịnh Trì Viễn móc lỗ tai ù ù của mình, sau đó hỏi: "Các ngươi có sao không?"

Đội trưởng cận vệ biết anh ta đanh hỏi về phó tiểu đoàn trưởng đội nhân viên hộ tống và phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh nên lập tức trả lời: "Tiểu đoàn trưởng Trang bị thương một chút ở chân, nhưng vì mặc áo giáp nên không có chuyện gì, tổ trưởng Chu hình như bị mạt sắt đâm vào nhiều chỗ, ta chưa nhìn kỹ thì quân y đã kiêng anh ta đi rồi, không biết bây giờ như thế nào nữa."

"Có nhìn thấy lựu đạn được ném từ chỗ nào đến không?"

"Thấy rồi, các huynh đệ của tiêu cục đã đuổi theo rồi!" Đội trưởng cận vệ trả lời.

Trịnh Trì Viễn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Xem ra phạm vi phong tỏa của chúng ta vẫn chưa đủ rồi…. Truyền lời về, bảo Lưu Hắc Tử dẫn người xuống thuyền, phong tỏa tất cả các nhà trong vòng bán kính mười trượng, kiểm tra từng người trong các nhà một!"

Mặc dù thủy quân đã dựng doanh trại ở trên bờ, bình thường phần lớn thời gian huấn luyện vẫn là có liên quan đến nước, và được tiến hành trên thuyền.

Bây giờ là thời gian huấn luyện thủy quân, phần lớn thủy quân đều đang ở trên thuyền.

Lực lượng vũ trang ở trấn Ngư Khê vẫn chưa bao giờ đủ dùng, vụ nổ vừa rồi lại gây ra quá nhiều thương vong cho nhân viên hộ tống và đội tuần tra, nhân lực lại càng không đủ dùng, cần phải điều động người từ thủy quân đến.

"Vâng!" Đội trưởng cận vệ nhanh chóng phái người quay về truyền lệnh.

Khi đội quân thủy quân lên bờ, trấn Ngư Khê lập tức rơi vào tình trạng kiểm soát quân sự.

Tất cả người dân và nạn dân đều bị yêu cầu chờ đợi tại chỗ không được tùy tiện di chuyển, công nhân cũng hoàn toàn bị phong tỏa trong nhà xưởng.

….

Bên ngoài cách đó vài dặm về phía bắc, Khánh Mộ Lam đang cưỡi ngựa phi nước đại.

Khánh Mộ Lam vẫn luôn ngưỡng mộ Tả Phi Phi và Đường Đông Đông, cho nên sau khi xưởng cá muối đã ổn định, cô ấy lập tức chọn ra một số chàng trai trẻ trong số các công nhân để thành lập đội tuần tra.

Đội tuần tra không cần sản xuất, chỉ cần huấn luyện và phụ trách đảm bảo công tác an toàn là được.

Bây giờ theo sau cô ấy ra ngoài chính là các đội viên của đội tuần tra ca đêm.

Các đội viên đội tuần tra trước đây đều là nạn dân, chưa bao giờ tiếp xúc với ngựa chiến, mặc dù sau khi gia nhập đội tuần tra đã học kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng đều chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, kỹ năng cưỡi ngựa hoàn toàn không được coi là xuất sắc.

Vừa mới bắt đầu còn miễn cưỡng có thể chạy theo được với đám người Khánh Mộ Lam và A Mai, nhưng chạy được mấy trăm thước, sau khi ngựa chiến trở nên hưng phấn, một số người dần dần bắt đầu trở nên sợ hãi, vô thức siết chặt dây cương, điều khiển ngựa chiến chạy chậm lại.

"Các ngươi từng người đi chậm gì thế, chạy nhanh lên!" Khánh Mộ Lam quay đầu lại nhìn, thúc giúc.

"Tiểu thư, họ đều là người mới, hay là chậm lại chút đi, nếu chạy nhanh quá ngã xuống thì sẽ phiền phức đó." A Mai khuyên nhủ nói: "Trong trấn còn có nhân viên hộ tống và cả thủy quân nữa, người không cần lo lắng."

Tốc độ chạy của ngựa chiến rất nhất, ngã xuống nhẹ nhất cũng sẽ rách một mảng da, nếu như chân bị vướng vào bàn đạp thì sẽ càng nguy hiểm hơn.

Mặc dù Khánh Mộ Lam không vui lắm, nhưng cảm thấy lời A Mai nói cũng có lý, cô ấy gật đầu, dẫn đầu giảm tốc độ ngựa lại, sau đó quay đầu nhìn A Mai: "A Mai, cô nói xem tại sao gói thuốc nổ đang bình thường lại phát nổ chứ?"

A Mai đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang lao từ bên phải Khánh Mộ Lam tới.

"Tiểu thư, cẩn thận!"

A Mai chưa kịp nhìn xem bóng đen đó là gì, đã vô thức đạp vào lưng ngựa phi người lên, vút qua về phía ngựa của Khánh Mộ Lam!
Chương 1634: Bị ám sát

Phản ứng của A Mai không thể nói là không nhanh, nhưng tốc độ của bóng đen lại nhanh hơn cô ấy.

Nhìn thấy bóng đen càng lúc càng gần, A Mai lo lắng đến mức tắt thở.

Mặc dù Khánh Mộ Lam chưa trở thành nữ tướng quân như mong muốn, nhưng từ nhỏ cô ấy đã đam mê chiến đấu đánh giặc, hơn nữa đã tham gia nhiều cuộc chiến lớn nhỏ, tốc độ phản ứng của cô ấy vẫn là rất nhanh.

Bóng đen lao từ bên phải đến, lúc đó Khánh Mộ Lam đang quay đầu sang bên trái hoàn toàn không nhìn thấy bóng đen.

Nhưng cô ấy nhìn thấy động tác của A Mai, nghe thấy lời nhắc nhở của A Mai.

Vì vậy Khánh Mộ Lam cũng không quay đầu lại, nắm lấy yên ngựa, xoay người trốn sang bên trái ngựa chiến.

Đây cũng là một phương pháp phổ biển được kỵ binh sử dụng để đối phó với cung tên.

Núp ở bên hông ngựa chiến, có thể dùng bụng ngựa chặn mũi tên lại.

Mặc dù như vậy có thể sẽ gây thương vong cho ngựa chiến, nhưng vẫn tốt hơn là mình bị mũi tên bắn trúng.

Chỉ là phương pháp này đòi hỏi kỹ năng cưỡi ngựa rất cao, nếu không làm tốt thì sẽ bị ngã chết, thậm chí còn có thể bị ngựa dẫm lên hoặc bị kéo lê.

Khánh Mộ Lam vừa mới né tránh, một mũi tên đã bay từ vị trí trước đó của cô ấy ra.

A Mai thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khánh Mộ Lam không bị thương.

Sau khi rơi xuống đất, vừa giảm lực chạy như bay vừa nghiêng đầu nhìn về hướng mũi tên bay đến.

Kết quả vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy mũi tên thứ hai lao thẳng qua mặt mình.

Tốc độ phản ứng của A Mai nhanh hơn Khánh Mộ Lam, khi nghiêng đầu né tránh mũi tên cô ấy cũng không quên giơ bao kiếm lên và đập vào đầu mũi tên.

Mũi tên ban đầu nhằm vào ngựa chiến của Khánh Mộ Lam đã bị hất bay ngược lên trên.

Lúc này, A Mai cuối cùng cũng nhìn rõ một người đàn ông mặc đồ đen đang núp sau một cái cây lớn cách đó hàng chục thước, trong tay cầm một cái nỏ đang nhanh chóng lên dây cung!

A Mai khịt mũi lạnh lùng, vươn tay thái khẩu súng kíp cán ngắn trên thắt lưng ra và bắn một phát vào đối phương!

Đáng tiếc, khuyết điểm của súng kíp là khoảng cách bắn quá ngắn, sau khi cát sắt phun từ đầu súng ra, sẽ lan ra theo hình kèn bay ra mấy chục thước, cát sắt có thể bắn trúng sát thủ nhiều nhất cũng chỉ có mấy viên, hơn nữa, động năng dường như đã cạn kiệt, cho dù có đánh trúng mục tiêu cũng không gây ra nhiều sát thương.

Nhưng A Mai cũng không mong đợi một đòn này có thể giết chết đối phương, mục tiêu của cô ấy chẳng qua chỉ là ngăn cản đối phương tiếp tục tấn công mà thôi.

Trên thực tế, mục tiêu của A Mai đã đạt được.

Mặc dù một phát súng này không giết chết tên sát thủ, nhưng tiếng súng lớn và cát dắt đi kèm vẫn khiến hắn ta bị dọa sợ, vô thức trốn sau thân cây lớn.

Nhân cơ hội này, A Mai lập tức rút nỏ từ bên hông ra, vừa thành thục lên dây cung, vừa chạy về phía vị trí của sát thủ.

Lúc đầu khi Khánh Mộ Lam đi đến làng Tây Hà, cô ấy sẽ dẫn theo một nhóm lớn cận vệ, nhưng Kim Phi đã giữ lại mấy người rồi

Không phải Kim Phi nhìn trúng những cô nương cận vệ này, mà là lúc đó tiêu cục Trấn Viễn vừa mới thành lập không lâu, cần phái nữ gia nhập, đóng vai trò dẫn đầu và làm gương sáng.

Hơn nữa, sau khi thu nhận được nữ nhân viên hộ tống, cũng cần có người dẫn đầu và huấn luyện.

Cận vệ của Khánh Mộ Lam đều được huấn luyện từ nhỏ, là những ứng cử viên thích hợp nhất.

Cho nên hôm nay Kim Phi nói Đường Tiểu Bắc không có người bảo vệ, tìm Khánh Mộ Lam để lấy đi một người, ngày mai lại nói Quan Hạ Nhi không có cận vệ, lại tìm cô ấy lấy thêm một người.

Kết quả sau khi rời đi không lâu, những cô nương này đều được Kim Phi sắp xếp đến tiêu cục Trấn Viễn, trở thành nữ nhân viên hộ tống.

Thật ra, Khánh Mộ Lam đã hiểu tính toán này của Kim Phi rồi, nhưng cô ấy cũng hiểu rằng tiêu cục Trấn Viễn cần cận vệ của cô ấy gia nhập tiêu cục, làm gương sáng cho những người phụ nữ khác.

Hơn nữa, những cô nương cận vệ này có thể gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, còn có thể đạt được chức vị cao, Khánh Mộ Lam cũng mừng cho bọn họ.

Trong hai năm, hơn một nửa cận vệ của Khánh Mộ Lam bị Kim Phi lấy đi, hiện tại tính cả A Mai, bên cạnh cô ấy chỉ còn lại bảy người.

Sau khi tiếp nhận xưởng cá muối, để đào tạo đội tuần tra, ngoài A Mai ra Khánh Mộ Lam lại chia sáu cận vệ thành hai tổ, ca ngày ba người, ca đêm ba người, phụ trách chiêu mộ đội tuần tra, huấn luyện và chịu trách nhiệm tuần tra khu vực xưởng.

Hôm nay đội tuần tra ca đêm đi cũng A Mai, ba cận vệ cũng cùng đi.

Các đội viên đội tuần tra bình thường lúc này vẫn đang chú ý vào việc làm thế nào đều điều khiển được ngựa của mình, chỉ có một số người phát hiện ra sát thủ.

Cho dù phát hiện cũng vô ích, vũ khí của bọn họ chỉ có đao quân thông thường, ngay cả nỏ cần tay cũng không có, chứ đừng nói đến lựu đạn và súng kíp.

Ba người cận vệ được trang bị nỏ cầm tay.

Mặc dù tốc độ phản ứng của họ không nhanh như A Mai, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với các đội viên đội tuần tra.

Thấy A Mai đang chạy về phía sát thủ, hai người trong số ba người lập tức lao ra, quay đầu ngựa lần lượt đi theo sau.

Một người khác cưỡi ngựa chạy đến bên phải ngựa chiến của Khánh Mộ Lam để tránh sát thủ lại ám sát Khánh Mộ Lam.

Cho đến lúc này đội viên đội tuần tra cuối cùng mới phản ứng lại, lần lượt siết dây cương dừng ngựa chiến.

Cận vệ ở lại thấy có người đang nhao nhao muốn lao lên đuổi theo sát thủ, vội vàng lạnh lùng quát: "Tất cả mọi người đến đây, bảo vệ xưởng trưởng!"

Bản thân A Mai là một cao thủ, cô ấy còn có nỏ, lựu đạn và súng kíp, cộng thêm hai người cận vệ cũng mang theo nỏ và lựu đạn, đủ để đối phó với một sát thủ.

Những đội viên đội tuần tra này cưỡi ngựa còn không vững, đuổi theo chỉ gây thêm phiền toái, chi bằng để cho bọn họ cùng nhau tới bảo vệ Khánh Mộ Lam thì hơn.

Nếu có một mũi tên khác, bọn họ cũng có thể chặn giúp Khánh Mộ Lam được.

Thật ra cận vệ sắp xếp như vậy là hợp lý nhất lúc này, mặc dù các đội viên đội tuần tra có hơi hỗn loạn, nhưng vẫn có thể điều khiển ngựa chiến đến gần chỗ này được.

Nhưng vào lúc này, cận vệ này lại thấy Khánh Mộ Lam ngồi lại lên lưng ngựa, đuổi theo hướng của sát thủ.

"Tiểu thư, đừng đuổi theo!"

Cận vệ lo lắng hét lớn lên.

Nhưng Khánh Mộ Lam căn bản không nghe lời cô ấy, vừa đá vào bụng nữa để ngựa chạy nhanh lên vừa rút súng kíp ở bên hông ra bắt đầu nạp đạn.

Mặc dù A Mai là cao thủ, nhưng cô ấy vừa mới xuống ngựa, hai chân cũng không thể chạy nhanh bằng bốn chân, lúc này đã bị hai cận vệ vượt qua.

Sau khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh, cô ấy quay đầu lại nhìn.

Thấy Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa đến, A Mai có hơi chết lặng.

Mặc dù Khánh Mộ Lam thích sử dụng vũ khí súng gậy, có lúc cũng khá kích động, nhưng cũng không phải là loại người lỗ mãng, trên chiến trường cũng có cái nhìn đại cục, tại sao hôm nay lại đột nhiên kích động như vậy?

"Tiểu thư, tại sao người lại đến đây?"

A Mai không kịp suy nghĩ nguyên nhân, lớn tiếng hét lên: "Người mau dừng lại đi, để bọn ta đi là được rồi."

"Ta không phải là đuổi theo sát thủ, ta chỉ là mang ngựa chiến cho cô thôi! Hai chân chạy không nhanh được, cho dù đuổi kịp hắn ta, cô cũng mệt lả rồi, làm sao đánh hắn được nữa?"

Khánh Mộ Lam nhảy từ ngựa chiến xuống, hơn nữa còn nhét cây súng kíp vào tay A Mai: "Có lẽ súng kíp của cô chưa kịp nạp đạn đúng không, cái này ta đã nạp sẵn rồi, thấy người bắn luôn là được!"

Nghe Khánh Mộ Lam nói như vậy, lúc này A Mai mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy còn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ đi tìm sát thủ liều mạng, hóa ra là đưa vũ khí và ngựa chiến đến cho mình.

"Cám ơn tiểu thư!"

A Mai cũng không khách khí, nhận lấy súng kíp quay người lên ngựa, tiếp tục đuổi theo hướng của sát thủ.
Chương 1635: Sự phán xét của số phận

Sát thủ cũng chỉ có hai chân, đâu thể chạy nhanh hơn ngựa chiến?

A Mai vừa lên ngựa, hai cận vệ đuổi theo trước đó đã đuổi kịp sát thủ.

Biết đối phương có thể là cao thủ, hai người cũng không dám tiếp cận gần, sau khi nhìn nhau thì cùng giơ nỏ tay lên.

Cận vệ bên trái bắn một mũi tên ra trước, sau khoảng một giây, cận vệ bên phải bắn thêm mũi tên thứ hai.

Lúc này sát thủ đang điên cuồng chạy trốn, căn bản không có thời gian nhìn lại, cũng không kịp quay đầu lại.

Nghe thấy tiếng rít gió từ phía sau, hắn ta né sang bên phải theo cảm giác của mình.

Lần né tránh này tránh được mũi tên thứ nhất, nhưng đúng lúc lại bị mũi tên thứ hai bắn trúng vào sau lưng!

Có lẽ sát thủ cũng mặc áo giáo, mũi tên này không giết chết hắn ta, mũi tên chỉ xuyên qua sau lưng hắn ta.

Tử sĩ hơi lảo đảo, đột nhiên dừng lại, giơ nỏ về phía sau.

Vừa rồi hắn ta cũng vừa chạy vừa lên dây cung, lúc này nỏ đã được lên dây cung xong, mà hai cận vệ vừa bắn xong, chưa kịp lên dây cung.

Lúc này lên dây cung lại đã không còn kịp nữa, hai cận vệ chỉ có thể khom người xuống, giống như Khánh Mộ Lam vừa rồi, xoay người trốn vào sau bụng ngựa.

Nếu lúc bình thường, sát thủ nhất định sẽ nghĩ ra cách khác từ từ đối phó với hai người, nhưng bây giờ A Mai và mấy chục đội viên đội tuần tra đang nhìn chằm chằm ở phía sau, sát thủ căn bản không dám dây dưa nữa.

Hắn bóp cò, một mũi tên bắn trúng vào chân trước bên trái của ngựa chiến của cận vệ bên trái.

Hắn không bắn vào cổ ngựa hay đầu ngựa, không phải vì kỹ năng bắn tên của sát thủ không chính xác, mà là phát bắn vào chân trước bên trái nặng hơn phát bắn vào cổ hay đầu ngựa.

Chỉ thấy ngựa chiến bị đau, chân trước bên trái khuỵu xuống đất.

Cận vệ núp bên trái ngựa chiến bị ngựa chiến đè xuống đất, một người một ngựa trượt về phía trước hơn mười thước mới dừng lại.

Hơn nữa vì ngựa chiến không chết, vẫn luôn vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thành công, mỗi lần vùng vẫy cuối cùng vẫn đều là ngã xuống.

Mỗi lần vùng vẫy ngã xuống một lần, sẽ đập người người cận vệ một lần!

"A Quế!"

Cận vệ bên phải hét lên, muốn cứu đồng đội, nhưng ngựa chiến của cô ấy đã chạy qua.

Quay đầu nhìn đồng đội, rồi lại nhìn vào sát thủ đang bắt đầu chạy thục mạng, cận vệ nhất thời không biết nên làm gì.

"Ngươi đuổi theo đi, A Quế giao cho A Quy!"

A Mai ở phía sau hét lớn lên.

"Được!"

Cận vệ nghiến răng, quay người lại lên ngựa đuổi theo sát thủ.

Nhưng giây tiếp theo, móng trước bên phải của ngựa chiến đột nhiên đạp vào hố.

Cái hố này vừa sâu vừa hẹp, chân trước của ngựa chiến bị rơi vào căn bản không thể rút ra được, thân ngựa lao về phía trước dưới tác dụng của quán tính nên cận vệ nghe thấy tiếng "rắc rắc", chân ngựa sống sờ sờ bị bẻ gãy!

"Là hố vùi ngựa!"

Cận vệ lập tức hiểu ra.

Đáng tiếc lúc này đã quá muộn.

Một giây sau cận vệ bay ra ngoài.

Cô ấy đã có một ít kinh nghiệm đối phó với việc ngã ngựa, hai tay lập tức ôm lấy đầu, chuẩn bị lăn lộn giảm bớt lực.

Nhưng khi vừa tiếp đất, cô ấy đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở bên hông.

Khi dừng lăn lộn lại, cận vệ mới nhận thấy cơn đau dữ dội khắp cơ thể.

Đưa tay lên sờ vào bụng mình, sờ thấy vết máu.

Quay đầu lại nhìn, mới thấy chỗ mình vừa lăn đều là những cọc gỗ đầu nhọn nhỏ to bằng đầu ngón tay.

Những chiếc cọc gỗ nhỏ chỉ khoảng nửa thước, hơn nữa lại giấu trong bụi cỏ, vừa rồi không có nhìn thấy.

Thật ra cô ấy nhìn thấy cũng không còn cách nào khác, vị trí hố vùi ngựa và chỗ cọc gỗ này rõ ràng là sát thủ đã tính toán trước rồi, khi chân ngựa vừa đạp vào hố vùi ngựa, kết cục đã định sẵn rồi.

"Tiểu thư…. A Mai tỷ…."

Ý thức của cận vệ bắt đầu mơ hồ, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh tượng cha mẹ mất khi còn nhỏ, bị chú họ bán cho nhà họ Khánh.

Trải qua quá trình tuyển chọn và huấn luyện nghiêm khắc, cô ấy đã gặp được Khánh Mộ Lam và A Mai.

Vốn rất lo lắng rằng Khánh Mộ Lam sẽ đối xử hà khắc với mình, nhưng sau khi đi theo Khánh Mộ Lam mới biết, tiểu thư trẻ tuổi này rất vô tư và dễ nói chuyện, thậm chí khi huấn luyện bị thương cô ấy còn tự mình bôi thuốc giúp mình nữa.

Mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng cận vệ đã sớm coi Khánh Mộ Lam và A Mai như tỷ muội.

Sau khi đi đến Kim Xuyên, cuộc sống của cô ấy trở nên thú vị hơn.

Nhìn thấy các tỷ muội lần lượt rời đi, sau đó gia nhập nhân viên hộ tống trở thành nữ cán bộ anh hùng, cô ấy thật lòng mừng cho các tỷ muội và cũng thật sự hâm mộ.

Nhưng Khánh Mộ Lam không nói gì, cô ấy cũng không thể tự mình yêu cầu rời đi, cô ấy chỉ có thể tiếp tục cùng A Mai làm cận vệ của Khánh Mộ Lam.

Cách đây không lâu, Khánh Mộ Lam cuối cùng đã trở thành xưởng trưởng, sau đó thành lập đội tuần tra, cô ấy cuối cùng đã trở thành nữ cán bộ mà cô ấy hằng mong ước.

Mặc dù đội tuần tra không hoành tráng như tiêu cục Trấn Viễn, nhưng cô ấy cũng giống như Khánh Mộ Lam, tin tưởng rằng một ngày nào đó, đội tuần tra xưởng cá muối cũng sẽ trở thành một lực lượng dũng cảm có thể chinh chiến!

Đến lúc đó, với tư cách là cán bộ nòng cốt sớm nhất, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đại đội trưởng, thậm chí có thể trở thành trung đội trưởng!

Đáng tiếc, cô ấy không thể chờ đến lúc đội tuần tra phát triển…..

Cuối cùng cận vệ quay đầu lại nhìn về phía Khánh Mộ Lam, muốn nhìn lại Khánh Mộ Lam và A Mai lần cuối cùng.

Đáng tiếc tầm nhìn của cô ấy bị cỏ che khuất, cô ấy không nhìn thấy gì cả.

Sau đó ý thức của cô ấy bắt đầu mơ hồ, cuối cùng trở về im lặng.

"A Chi!"

A Mai vốn luôn lạnh lùng và điềm tĩnh không khỏi đỏ mắt khi nhìn thấy tỷ muội ngày xưa rơi vào tình trạng thảm hại như vậy.

Biết phía trước có hố vùi ngựa, cô ấy vội vàng ghìm ngựa chiến lại, sau đó nhảy xuống.

Chạy mấy bước về phía cận vệ, A Mai lại quay đầu đuổi theo sát thủ.

Với kinh nghiệm của cô ấy, thông qua vết thương trên người cận vệ cô ấy có thể đoán ra được, không thể cứu được nữa.

Bây giờ việc cuối cùng cô ấy nên làm là bắt được sát thủ, báo thù cho tỷ muội.

Vì vậy A Mai bắt đầu điên cuồng chạy theo đường trốn thoát của sát thủ, hơn nữa càng chạy càng nhanh hơn!

Khi Khánh Mộ Lam dẫn người cận vệ cuối cùng và đội tuần tra đi đến, A Mai và sát thủ đã chạy vào rừng vào biến mất không thấy bóng.

"Tiểu thư, ta dẫn người đi hỗ trợ A Mai tỷ chứ?"

Người cận vệ cuối cùng đỏ mắt hỏi.

Vừa rồi các cô ấy đã xác nhận A Quế đã bị ngựa chiến đập chết.

Khánh Mộ Lam cũng hơi lo lắng cho A Mai, đang định gật đầu đồng ý với đề nghị của A Quy thì lại nghe thấy tiếng súng từ trong rừng.

"Đội trưởng, đại đội trưởng A Mai đã giết chết sát thủ rồi!"

Một đội viên đội tuần tra kích động hét lên.

"Chỉ hy vọng là như vậy!" A Quy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Đánh giá từ tốc độ chạy trốn của sát thủ vừa rồi, đối phương nhất định là một cao thủ.

Mặc dù A Mai có súng kíp, nhưng chỗ này là điểm mai phục đối phương chọn, còn chuẩn bị nhiều như vậy, thực sự khó có thể nói được ai sẽ thắng.

Cho nên A Quy có hơi lo lắng tiếng súng vừa rồi là do sát thủ đã cướp lấy súng kíp của A Mai.

A Quy không đề cập đến việc đi hỗ trợ A Mai nữa, hét lên với phía sau: "Tất cả mọi người, cảnh giác!"

Dù sao đội tuần tra cũng đã được huấn luyện một thời gian, sau khi nghe lệnh của A Quy, mọi người đều rút đao ra, bao vây Khánh Mộ Lam vào giữa, áp dụng đội hình cảnh giác.

A Quy đang trốn ở sau một cái cây lớn, giơ nỏ tay nhắm vào khu rừng.

Khánh Mộ Lam cũng chăm chú nhìn về phía trước.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi sự phán xét của số phận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK